Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1576: Chỉ có cậu không có chỗ dựa

Mỗi luồng kiếm khí đều chứa đựng sức mạnh hủy diệt vũ trụ tinh hà!

Mà khi Diệp Quân sử dụng kiếm quyển Tinh Hà cũng gần như đánh liều một phen.

Bởi vì kiếm quyển Tinh Hà tiêu hao quá nhiều sức mạnh nên trong thời ngắn hắn sẽ không thể có sức chiến đấu nữa.

Nhìn thấy kiếm khí Tinh Hà chém ra vô cùng tận, sắc mặt ba người phía ông lão áo vàng thay đổi, bọn họ không dám lơ là, vội vàng thôi thúc thần tượng của mình phóng ra sức mạnh đáng sợ tấn công những kiếm khí kia.

Chẳng mấy chốc đã có những tiếng nổ đáng sợ vang lên trong toàn tinh vực vũ trụ.

Giờ khắc này, tinh vực vũ trụ đều đã hủy diệt!

Mà vô số cường giả ẩn trong bóng tối đều đang điên cuồng rút lui, tránh xa tinh hà vũ trụ này.

Ở khu vực trung tâm, vô số kiếm quang và sức mạnh thần tượng đều đang điên cuồng lan rộng.

Cứ như vậy, không biết kéo dài bao lâu khu vực này mới từ từ bình yên trở lại, lúc này ba thần tượng đã bị vỡ nát.

Sắc mặt ba người phía ông lão áo vàng bản thể tái nhợt, cơ thể suy yếu cùng cực.

Đối diện với bọn họ, Diệp Quân cầm trường kiếm đứng thẳng, sắc mặt hắn cũng tái nhợt như tờ giấy, trông vô cùng yếu ớt, trong mắt hắn hiện lên biển máu, toàn thân toát khí từng luồng sức mạnh huyết mạch và chiến ý cường đại.

Ai thua rồi?

Người ở trong bóng tối hơi nghi hoặc.

Nơi xa, ông lão áo vàng lau vết máu ở khóe miệng, sau đó nhìn Diệp Quân phía xa: “Hắn đã thế suy sức yếu thế rồi”.

Người phụ nữ xinh đẹp và người đàn ông vạm vỡ chỉ nhìn Diệp Quân, nhưng không ra tay.

Bởi vì trong trận chiến cuối cùng vừa rồi, bọn họ đều bị thương nặng, lúc này bọn họ không còn dám ra tay liều lĩnh nữa, lỡ như thanh niên này vẫn còn con át chủ bài gì nữa thì sao?

Thấy người phụ nữ xinh đẹp và người đàn ông vạm vỡ đều không ra tay, ông lão áo vàng nhíu mày bảo: “Tốc độ khôi phục của hắn rất nhanh, không thể cho hắn thời gian, chúng ta cùng ra tay đi”.

Người phụ nữ xinh đẹp và người đàn ông vạm vỡ khẽ gật đầu, tỏ ý đồng ý.

Ba người đồng thời biến mất, lại lao về phía Diệp Quân một lần nữa.

Xa xa, Diệp Quân nhìn thấy ba người lao tới, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, chỉ thầm nói trong lòng: “Thiên…”

Lời còn chưa dứt, đột nhiên hơn chục luồng khí đáng sợ xuất hiện xung quanh, ngay sau đó mất tàn ảnh lao thẳng tới trước mặt ba người ông lão áo vàng.

Đùng đoàng đoàng…

Trong giây lát, ba người phía ông lão áo vàng đều bị đánh bay.

Sự thay đổi đột ngột khiến tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.

Diệp Quân nhìn ông lão trước mặt, khi thấy ông ta, hắn giật mình, bởi ông lão này chính là Thái A Nan của tộc Thái A.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Tiền bối?”

Thái A Nan quay đầu nhìn Diệp Quân, khẽ cười: “Ta tuân theo lệnh của gia chủ tới đây bảo vệ Diệp công tử”.

Tộc Thái A!

Diệp Quân đang định hỏi gì đó thì Thái A Nan đã nói: “Ta biết Diệp công tử có rất nhiều thắc mắc, nhưng chúng ta phải giải quyết đám người trước mắt này trước đã”.

Nói xong Thái A Nan quay lại nhìn ba người phía ông lão áo vàng, ông lão áo vàng nhìn chằm chằm ông ta: “Các người là ai…”

Thái A Nan thẳng thừng vung tay: “Giết”.

Dứt lời, những cường giả tộc Thái A xung quanh đều lao thẳng về phía ba ông lão áo vàng.

Thấy thế, ông lão áo vàng biến sắc, lập tức nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp công tử, ba người chúng ta đồng ý trung thành với cậu…”

Thái A Nan giơ tay phải lên, cường giả của tộc Thái A dừng lại.

Thái A Nan quay đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nhìn ông lão áo vàng: “Thật chứ?”

Ông lão áo vàng mừng khôn xiết, vội gật đầu: “Thật, ba người chúng ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho Diệp công tử”.

Diệp Quân gật đầu rồi bảo: “Ta không cần”.

Ông lão áo vàng giật mình sau đó nổi trận lôi đình: “Mẹ kiếp…”

Lúc này cường giả tộc Thái A xung quanh đã lao về phía ba người bọn họ.

Ba người lúc trước chiến đấu cùng Diệp Quân đã sức cùng lực kiệt, bây giờ sao bọn họ có thể là đối thủ của cường giả tộc Thái A được nữa?

Không lâu sau, ba người đã bị cường giả của tộc Thái A chém hết.

Thái A Nan chậm rãi nhìn xung quanh: “Diệp công tử là người của nền văn minh Tu La ta, sau này nếu các vị muốn giết người cướp của có thể đến nền văn minh Tu La của ta, chúng ta hoan nghênh các vị bất cứ lúc nào”.

Nền văn minh Tu La!

Lời này vừa thốt ra, những người ẩn trong bóng tối lập tức quay đầu bỏ chạy.

Họ không dám động đến nền văn minh này.

Thái A Nan quay sang nhìn Diệp Quân, trầm giọng bảo: “Diệp công tử, ta đã điều tra rõ ràng rồi, cậu được truyền thừa nền văn minh vũ trụ cấp bốn, được truyền lại bởi nền văn minh Quy Nhân, nhưng tiếc là chúng ta không tra ra được tọa độ vũ trụ của họ”.

Diệp Quân nhíu mày: “Nền văn minh Quy Nhân?”

Thái A Nan gật đầu: “Diệp công tử còn nhớ người đàn ông mang đao lúc trước không?”

Diệp Quân hơi híp mắt: “Có liên quan đến người đàn ông mang đao đó à?”

Thái A Nan khẽ gật đầu.

Diệp Quân lại hỏi: “Nền văn minh Quân Lâm thì sao?”

Thái A Nan lắc đầu: “Chuyện này không liên quan đến họ, nhưng khi chúng ta đến thì phát hiện liên tục có người bí mật đi theo Diệp công tử, đối phương hẳn là đến từ nền văn minh Quân Lâm”.

Diệp Quân im lặng.

Thái A Nan trầm giọng bảo: “Diệp công tử, tình huống của cậu bây giờ không tốt lắm, vì theo như chúng ta biết, có một vài nền văn minh vũ trụ đang âm thầm đi tìm cậu”.

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Người vào Thạch Môn không chỉ có một mình ta, vì sao họ lại đuổi theo ta?”

Thái A Nan do dự một chút rồi bảo: “Sau lưng người khác đều có nền văn minh vũ trụ cường đại, chỉ có cậu một người một ngựa, sau lưng không có nền văn minh cường đại, không có chỗ dựa cường đại… Bóp hồng đương nhiên phải chọn quả mềm rồi…”

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân: “…”
Chương 1577: Bỉ Ngạn Giới

Nghe Thái A Nan nói vậy, Diệp Quân chỉ biết lắc đầu cười trong im lặng.

Nhưng tính ra cũng dễ hiểu, một khi đã thừa nhận mình đến từ văn minh vũ trụ cấp một, cảnh giới lại thấp, người khác nảy ra ý xấu cũng là bình thường.

Thái A Nan nói: “Diệp công tử, ta vốn định đưa cậu trở về văn minh Tu La, nhưng vừa nhận được tin từ tộc trưởng, rằng nơi ấy có lẽ sắp xảy ra chuyện lớn nên không thể đưa cậu về, nhưng bọn ta thì phải lập tức trở về”.

Diệp Quân hỏi: “Là Huyền tộc và tộc Tu La?"

Thái A Nan gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân: “Vậy các vị về trước đi”.

Thái A Nan trầm ngâm một hồi rồi nói: “Chúng ta có thể hộ tống Diệp công tử đi đến Bỉ Ngạn Giới, nơi văn minh Cổ Yên không thể nhúng tay vào”.

Diệp Quân tò mò hỏi lại: “Bỉ Ngạn Giới?"

Thái A Nan gật đầu: “Là một nơi đặc biệt không thuộc về văn minh nào, có một vị cường giả trú ngụ. Diệp công tử có thể đến đó lánh tạm”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi, nói: “Thế cũng được”.

Thứ hắn cần nhất bây giờ là thời gian.

Thái A Nan nói: “Công tử hãy theo ta”.

Rồi ông ta xoay người biến mất.

Diệp Quân cũng hóa thành kiếm quang đi theo.

Trong cánh cửa đá dưới di tích văn minh Thuật Giả, một người bí ẩn chậm rãi thu hồi ánh mắt với đôi mày nhíu chặt.

Một Giọng nói vang lên từ quan tài máu sau lưng y: “Kẻ này không tầm thường, ngươi nhất quyết phái lão Cửu đi đoạt xác à?"

Người bí ẩn khẽ cười: “Chính vì hắn không tầm thường nên mới phái lão Cửu đi”.

Giọng nói: “Thanh kiếm kia cũng không phải vật phàm”.

Người bí ẩn bình tĩnh hỏi lại: “Ngươi cho rằng hắn đến từ văn minh vũ trụ cấp bốn nào sao?"

Giọng nói không trả lời.

Người bí ẩn lắc đầu: “Tuyệt đối không thể”.

Giọng nói hỏi: “Vì sao?"

Người bí ẩn cười khẽ: “Vì đạo tu hành. Nếu hắn đến từ văn minh cấp bốn thì tốc độ tu luyện không thể chậm như vậy được, nói rõ nơi ấy chưa phát minh ra đạo thuật truyền thừa, chỉ có thể tu luyện từng bước...”

Y cười cười: “Mà cho dù hắn có đến từ văn minh cấp bốn thì lại càng tốt hơn thôi, có thể làm đá kê chân cho văn minh Thuật Giả chúng ta”.

Giọng nói: “Năm xưa chúng ta cũng vì khinh địch mà bị văn minh Thiên Hành tiêu diệt...”

Nụ cười trên mặt người bí ẩn biến mất: “Suốt nhiều năm qua, ta vẫn luôn điều tra quy luật hủy diệt vũ trụ của văn minh Thiên Hành. Nếu tinh vực này đã từng bị chúng tàn phá thì sẽ không tiếp tục lục soát nữa, ít nhất là trong mười tỉ năm tới”.

Giọng nói không lên tiếng.

Người bí ẩn tiếp tục: “Mười tỉ năm, vậy là đủ cho văn minh Thuật Giả chúng ta rồi”.

Y nhắm mắt lại: “Chỉ cần văn minh Thiên Hành không có mặt, chúng ta chính là vô địch”.

Văn minh Thiên Hành là vũ trụ có văn minh cao cấp nhất được biết đến hiện nay.

Năm xưa, văn minh Thuật Giả ở đỉnh cao tột cùng nhất đã từng cho rằng mình có thể sánh ngang với văn minh Thiên Hành, nào ngờ cuối cùng vẫn bị tiêu diệt vì một ngọn lửa Thiên Hành.

Chỉ một ngọn lửa mà thôi!

Vậy mà khiến toàn bộ văn minh Thuật Giả phải bó tay chịu chết. Nếu khi ấy y không kịp thời dẫn theo một bộ phận tháo chạy thì có lẽ họ đã bị tận diệt.

Nhiều năm đã qua, y vẫn luôn mang theo chín cái quan tài máu cùng vô số tượng đá, vừa ẩn náu vừa dùng Vô Thượng Thuật Giả Đạo Thư để thôi diễn quy luật hủy diệt vũ trụ của văn minh Thiên Hành. Cuối cùng y cũng nhận ra bọn họ sẽ không trở lại nơi nào đã từng bị phá hủy trong vòng mười tỉ năm.

Chỉ cần văn minh Thiên Hành không xuất hiện, văn minh Thuật Giả chính là vô địch vũ trụ.

Cho dù kiếm tu trẻ kia có đến từ văn minh cấp bốn nào đó cũng mặc kệ.

Bởi vì văn minh Thuật Giả không như những văn minh cấp bốn khác mà đã đi được nửa bước lên cấp năm, lại còn từng hủy diệt hai văn minh cấp bốn khác.

Người bí ẩn cho rằng chỉ cần văn minh Thiên Hành không xuất hiện, văn minh Thuật Giả chính là vô địch vũ trụ.

Bỗng giọng nói trong quan tài lại hỏi: “Còn bao lâu nữa?"

Người bí ẩn mỉm cười: “Đã sắp xếp xong rồi, nhanh thôi”.

Rồi y xoay người đi mất.

Để tinh không trở lại với lặng im.

Bên kia, dưới sự che chở của Thái A Nan và những người khác, Diệp Quân đặt chân đến một vùng tinh không vô danh, chỉ có một dòng sông bạc trắng vắt ngang cách đá mấy nghìn trượng.

Diệp Quân nhíu mày hỏi: “Đó là gì vậy?"

Thái A Nan hạ Giọng nói: “Sông Bỉ Ngạn, nghe nói do nước mắt của vị cường giả kia tạo thành”.
Chương 1578: Cô cô, cho con mượn kiếm!

"Nước mắt ư?"

Diệp Quân kinh ngạc: “Tiền bối chắc chứ?"

Thái A Nan cười cười: “Ta không dám chắc, ta chỉ biết nơi này rất kỳ quặc. Văn minh Tu La chúng ta đã chinh phục bao nhiêu văn minh vũ trụ khác, nhưng chưa bao giờ dám tơ tưởng nơi này”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?", Thái A Nan chỉ nói: “Vì bị đánh”.

Diệp Quân: “…”

Thái A Nan: “Văn minh Tu La đã từng đến chỗ này, cường giả mạnh nhất thời điểm đó còn từng giao thủ với vị kia, sau đó bị đánh bại. Kể từ đó, chúng ta hoàn toàn từ bỏ vùng tinh không này, vả lại nơi này cũng không được xem là văn minh, mà chỉ có một mình cường giả tuyệt thế kia sinh sống, vị ấy lại chẳng có ý định xưng bá chinh phục gì. Thế này văn minh Tu La lẫn văn minh Quân Lâm đều lựa chọn chung sống trong hòa bình”.

Diệp Quân vừa muốn mở miệng thì thấy một chiếc thuyền con xuất hiện ở xa xa trên dòng sông, với người lái thuyền là một bà lão tóc trắng hoa râm.

Thái A Nan nói: “Muốn vào thành Bỉ Ngạn thì phải lên thuyền này”.

Diệp Quân nhìn lên trên, thấy vùng trời tinh không này không có cấm chế gì.

Thái A Nan lại nói: “Bà lão trên thuyền kia chính là người thủ giới nơi này, đã đạt đến cảnh giới Độc Khai Nhất Đạo”.

Độc Khai Nhất Đạo!

Diệp Quân nghe mả hết hồn, lập tức nhìn lại bà lão. Chỉ thấy bà đầu hai thứ tóc, thoạt nhìn gầy yếu, hoàn toàn không giống cường giả tuyệt thế gì. Nào ngờ nhìn lầm rồi!

Sắc mặt hắn đanh lại khi nhận vũ trụ bên ngoài có quá nhiều điều nguy hiểm, quá nhiều thứ hắn không biết có tồn tại.

Nếu sau này có cơ hội, hắn sẽ đưa cô cô hoặc ông nội đi dạo quanh di tích một vòng, trải nghiệm cảm giác siêu tốc xem sao.

Đúng là đáng mong đợi vô cùng, làm Diệp Quân bỗng chốc bật cười.

Lúc này, chiếc thuyền con kia cũng đã đi đến trước mặt.

Thái A Nan đẩy một chiếc nhẫn sang cho bà lão. Diệp Quân ghé mắt vào, thấy bên trong là hai tổ mạch!

Bà lão chỉ im lặng thu nhẫn vào.

Thái A Nan nói với Diệp Quân: “Diệp công tử, chúng ta chỉ có thể đưa cậu đến đây”.

Thấy hắn lấy một chiếc nhẫn ra, ông ta cười nói: “Không cần đâu. Xin cáo từ”.

Nói rồi dẫn theo những người khác biến mất.

Diệp Quân cất nhẫn vào, lắc đầu cười, tự nhủ mình nợ ân tình nhiều ghê!

Hắn không nghĩ nhiều nữa mà bước chân lên thuyền, để bà lão chầm chậm lái xa bờ.

Bà lão im lặng trên suốt quãng đường.

Diệp Quân lên tiếng hỏi: “Tiền bối ơi, sông Bỉ Ngạn này thật sự là nước mắt của vị cường giả tuyệt thế kia sao?"

Đối phương liếc lại: “Nói thêm một tiếng nữa là ta vứt xuống ngay”.

Diệp Quân: “...”

Đúng lúc này, Nhất Niệm xuất hiện cạnh Diệp Quân.

Làm hắn không biết nên nói gì.

Vì sao?

Vì hắn chợt nhận ra cô ta hiện đã có thể tự do ra vào Tiểu Tháp mà không cần hắn cho phép, mà Tiểu Tháp cũng không cản được.

Nó cũng cạn lời lắm.

Cả hai chẳng ai biết Nhất Niệm làm thế nào mà lại ra ngoài được!

Nhưng mở mồm hỏi thì sẽ bị thế nào cô ta cũng hỏi lại "Nó dễ ợt mà?", thế là cứng họng.

Tóm lại, Nhất Niệm đã là người thuộc phạm trù nhìn-lạ-mãi-cũng-thành-quen trong mắt Diệp Quân, cô ta có làm gì bất thường thì hắn cũng chỉ có thể xem như bình thường. Nhất Niệm bước tới, vươn tay ra, trên môi là một nụ cười.

Diệp Quân cũng cười cười, lấy xâu kẹo hồ lô ra đặt lên tay cô ta. Hai mắt Nhất Niệm cong thành vầng trăng, đưa kẹo lên ngậm rồi gọi một con gà xuất hiện trong tay.

Diệp Quân chần chừ: “Bây giờ nướng gà e là không hợp lắm”.

Nhất Niệm hỏi lại: “Vì sao?"

Diệp Quân đánh mắt sang bà lão: “Đang ở trên thuyền người ta mà”.

Nhất Niệm nhìn theo, thấy bà lão cũng đang nhìn mình, bèn hỏi: “Không được thật à?"

Bà lão không đáp.

Bởi vì bà không nhìn thấu được cô bé này!

Nhất Niệm cũng chỉ im lặng nhìn lại.

Bỗng dưng muốn hơn thua tới cùng!

Bỗng bà lão phát ra tiếng cười âm u: “Thú vị, nếu ta không cho các ngươi nướng thì sao?"

Nhất Niệm không nói gì, nhưng đốm lửa Thiên Hành trong người Diệp Quân bỗng hơi chấn động.

Hắn vươn tay kéo cô ta lại, mỉm cười giải thích: “Đây là thuyền của người ta, họ đã không cho phép thì chúng ta phải tôn trọng, không được làm trái, hiểu chưa?"

Nhất Niệm ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu.

Diệp Quân vươn tay xoa đầu cô ta: “Đợi lên bờ rồi ta nướng cho muội hai con, à không, ba con luôn”.

Hai mắt Nhất Niệm lập tức sáng rỡ, đầu gật như giã tỏi.

Diệp Quân bật cười.

Thấy cả hai chịu xuống nước, bà lão lộ ra vẻ xem thường.

Thuyền nhanh chóng cập bến, Diệp Quân vừa dắt Nhất Niệm bước xuống thì nghe bà lão gọi lại: “Người trẻ tuổi”.

Hắn quay lại, nghe bà ta nói: “Dẫn thứ lai căng vô giáo dục này ra ngoài chỉ khiến ngươi ăn đòn thôi, hiểu không?"

Diệp Quân biến mất tại chỗ.

Kiếm quang lóe lên.

Ầm!

Bà lão bị đẩy lui mấy chục trượng. Từ trong cơ thể Diệp Quân, một tia sáng đỏ phóng lên cao.

Hắn biến thành huyết nhân trong giây lát, đôi mắt nhìn bà lão đã trở thành biển máu: “Mụ chó già, mụ tưởng ta tôn trọng mụ là sợ mụ hay gì?"

Rồi hắn vươn tay ra: “Cô cô! Con mượn kiếm!"

Xoẹt!

Một thanh kiếm giáng xuống từ trên cao.

Hành Đạo!

Nhưng nó không rơi vào tay hắn mà lập tức đâm xuyên đầu bà lão.

Giết luôn ngay tức khắc.

Diệp Quân: “...”

"Ồ?"

Một giọng nói xa xưa bỗng vang lên từ trong thành Bỉ Ngạn.

Kiếm Hành Đạo bay ra, lập lòe trôi nổi trên cao, phát ra một giọng nói lạnh lùng: “Không phục à?"

Là cô cô!

Có tiếng cười khẽ vọng ra từ trong thành: “Không phục đấy”.
Chương 1579: Hôm nay cô cô ngươi không vui

Không phục đấy!

Ba chữ này vừa ra, một bàn tay khổng lồ đã vươn ra từ trong tòa thành, vỗ mạnh vào chuôi kiếm Hành Đạo.

Theo đó, một luồng uy áp đáng sợ bao trùm toàn bộ Bỉ Ngạn Giới.

Đúng lúc ấy, kiếm Hành Đạo lại rơi xuống.

Bàn tay vỡ nát trong nháy mắt.

"Á!!"

Một tiếng hét thảm thiết vọng ra từ trong tòa thành, thể hiện sự kinh hoàng vô tận: “Ngươi là ai?!"

Kiếm Hành Đạo cuối cùng cũng đâm xuống thành Bỉ Ngạn.

Uỳnh!

Cả một tòa thành bị xóa sổ trong nháy mắt.

Nhìn thấy cảnh này, bà lão còn chưa chết hẳn ngây dại ra như bị sét đánh, trong đầu trống rỗng.

Hai mắt bà ta mở to đầy mờ mịt.

Thành Bỉ Ngạn cứ thế mà bốc hơi luôn ư?

Diệp Quân cũng không biết phải nói gì.

Hắn còn đang bận ngạc nhiên đây này.

Ai mà ngờ mọi chuyện sẽ thành ra thế này chứ?!

Hắn chỉ muốn mượn kiếm thôi mà.

Hắn có muốn gọi cô cô tới đâu!

Tiểu Tháp bỗng nói: “Hình như hôm nay cô cô ngươi không được vui”.

Diệp Quân: “...”

Nhất Niệm nhìn ra xa, miệng vẫn chăm chú mút kẹo, hai mắt chớp chớp, không biết đang nghĩ gì.

Thành Bỉ Ngạn bên kia biến mất rồi, để lộ hình bóng của một người đàn ông áo trắng đứng đó.

Với một thanh kiếm cắm xuyên đỉnh đầu.

Ông ta ngẩng mặt nhìn trời với vẻ mê mang.

Đã bị giết mất rồi!

Mà hoàn toàn không có sức phản kháng.

Ông ta không hề cho rằng mình là cá thể vô địch trong vũ trụ vô tận này, nhưng cũng không nghĩ mình chỉ là một con kiến bé nhỏ.

Bởi vì ông ta đã đến cảnh giới Ách Đạo trong Độc Khai Nhất Đạo.

Vậy mà giờ phút này, đứng trước thanh kiếm này, ông ta mới nhận ra mình chẳng khác gì kiến cỏ.

Cảnh giới Ách Đạo có là gì, khi ông ta không hề có sức chống trả.

Rồi ông ta chợt nở nụ cười bao gồm tự giễu, không cam và cả nhẹ nhõm.

Tự giễu vì nhận ra mình vẫn chỉ nằm ở đáy vũ trụ mà thôi.

Không cam vì tu đạo mấy chục nghìn năm mà lại chết trong mơ hồ thế này, ngay cả đối phương là ai cũng không biết.

Nhẹ nhõm vì chết cũng không phải tệ lắm.

Người đàn ông ngoảnh đầu nhìn con sông Bỉ Ngạn một lần cuối. Khi gió thổi qua, ông ta đã hóa thành tro bụi tiêu tan.

Kiếm Hành Đạo lại run lên, hóa thành kiếm quang phóng lên cao rồi biến mất.

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Bà lão trên thuyền ngơ ngẩn hỏi Diệp Quân.

Hắn chỉ liếc nhìn bà ta một cái rồi dắt Nhất Niệm đi xa.

Để bà ta lại với vẻ mặt mờ mịt.

Sớm biết vậy đã để cho con bé kia nướng thịt trên thuyền.

Sớm biết vậy đã nhanh chóng rời đi sau khi hai tên này rời thuyền, thay vì buông lời độc địa.

Sớm biết vậy...

Bà ta và con thuyền dưới chân cùng nhau biến mất.

Nơi Diệp Quân và Nhất Niệm dừng lại vốn là thành Bỉ Ngạn.

Nhưng mà giờ nó đã biến mất rồi.

Hắn nhóm một đống lửa, bắt đầu nướng gà cho Nhất Niệm.

Cô bé ngồi đối diện hắn, chăm chú liếm kẹo, mắt không rời khỏi con gà trong tay hắn, nước miếng tuôn như suối.

Hai người không ai lên tiếng, một tập trung nướng gà, một tập trung nhìn.

Đêm ấy trăng sáng rực, sao lung linh, bốn bề tĩnh lặng.

Nhất Niệm chợt hỏi: “Huynh đang giận đúng không?"

Diệp Quân ngẩng lên: “Sao lại nói thế?"

Nhất Niệm chần chừ: “Nếu không vì ta thì mọi chuyện đã không như thế này”.

Diệp Quân cười: “Thì ra ý muội là vậy. Chuyện này không phải lỗi do muội, mà cả ta cũng không ngờ cô cô sẽ ra tay. Ta vốn chỉ muốn mượn kiếm, giúp muội chém chết con mụ thối mồm kia thôi, ai ngờ cô cô lại giết mụ luôn rồi. Tốt thì tốt, mỗi tội giờ chúng ta không còn chỗ lánh thân nữa”.

Hắn nói đến đây thì phá ra cười.

Muốn đến đây để lánh nạn, ai dè nơi này cũng bốc hơi luôn.
Chương 1580: Mẹ ta giàu lắm

Nhất Niệm lẳng lặng nhìn hắn.

Diệp Quân hỏi: “Nhìn ta làm gì?"

Nhất Niệm: “Sao huynh lại tốt với ta vậy?"

Diệp Quân ngẩn ra, cong môi hỏi lại: “Ta tốt với muội lắm sao?"

Nhất Niệm gật đầu.

Diệp Quân lắc đầu cười: “Mỗi ngày ta chỉ cho muội hai xâu kẹo với nướng thịt thôi, vậy là tốt sao?"

Nhất Niệm nghiêm túc nói: “Ta thấy vậy là rất tốt”.

Diệp Quân cười cười: “Kẹo rẻ, thịt cũng rẻ nữa”.

Nhất Niệm lắc đầu: “Nói vậy không đúng”.

Diệp Quân hỏi: “Vì sao không đúng?"

Nhất Niệm suy nghĩ một hồi lâu: “Tạm thời không biết, nhưng không đúng là không đúng”.

Diệp Quân bật cười, đưa con gà nướng trong tay sang. Nhất Niệm vội vàng cất kỹ xâu kẹo vào túi xách rồi nhận lấy, há mồm cắn phập vào thịt gà.

Một hồi sau, cô ta như sực nhớ ra gì mà xé một bên đùi gà ra, đưa cho Diệp Quân với một nụ cười toe toét bóng nhẫy: “Cho huynh nè”.

Diệp Quân nhận lấy, cắn thử một miếng, thấy chất thịt mềm mịn, thơm ngon vô cùng.

Hắn hỏi: “Tháp gia ăn không?"

Tiểu Tháp: “...”

Diệp Quân hỏi Nhất Niệm: “Muội có gia đình không?"

Cô ta vừa ăn vừa lắc đầu: “Không có”.

Diệp Quân: “Chỉ có mình muội thôi à?"

Nhất Niệm gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân chần chừ rồi hỏi: “Từ trước đến giờ chỉ có một mình?"

Nhất Niệm lại gật đầu.

Diệp Quân rơi vào im lặng.

Không ngờ cô bé này lại là trẻ mồ côi.

Hắn lại hỏi: “Thế bình thường muội làm gì?"

Nhất Niệm ngoạm phập vào con gà: “Thanh trừ”.

"Thanh trừ?"

Diệp Quân nhíu mày: “Kiểu quét dọn ấy à?"

Nhất Niệm gật đầu.

Diệp Quân rơi vào im lặng.

Đã mồ côi.

Lại còn phải quét dọn.

Cô bé này đáng thương quá!

Hắn thở dài trong lòng. Tuy bản thân cũng bị nuôi thả nhưng Diệp tộc đối đãi hắn không tệ, cuộc sống ở nơi đó vẫn khá tốt.

Thế là hắn cười nói: “Muội nghỉ việc đi, sau này theo ta”.

Nhất Niệm cong môi cười, không đáp mà chỉ tiếp tục ăn gà.

Diệp Quân: “Ta nói thật đó. Mẹ ta giàu lắm lắm lắm luôn”.

Nhất Niệm lại lắc đầu: “Không nghỉ được”.

Diệp Quân nhíu mày: “Vì sao chứ?"

Nhất Niệm hơi cúi đầu trong im lặng.

Diệp Quân hạ giọng: “Vậy muội dẫn ta tới nói chuyện với chủ thuê của muội”.

Nhất Niệm chỉ đáp: “Huynh đánh không lại đâu”.

Sau một hồi im lặng, Diệp Quân nói: “Thì ta nhờ cô cô đi theo”.

Nhất Niệm nuốt miếng thịt gà xuống, hỏi: “Chính là chủ nhân của thanh kiếm ban nãy sao?"

Diệp Quân gật đầu: “Đúng”.

Nhất Niệm chần chừ: “Ta hỏi huynh câu này được không?"

Diệp Quân: “Hỏi đi”.

Nhất Niệm nghiêm giọng hỏi: “Vì sao cô cô của huynh mạnh vậy, mà huynh thì... Huynh hiểu ý ta không?"

Mặt Diệp Quân đông thành đá.

A đù má...

Sát thương không cao nhưng nghe nhục vãi.

Thấy mặt hắn đen sì lại, Nhất Niệm cười xòa: “Ta không có ý gì khác, huynh ăn gà đi...”

Cô ta chạy đến, nhét phần đùi gà chỉ còn lại mảnh xương vào miệng hắn.

Diệp Quân cạn lời luôn.

Con bé này lắm lúc cũng làm tổn thương người ghê gớm.

Đêm xuống.

Nhất Niệm ngồi dựa vào Diệp Quân. Sông Bỉ Ngạn phản chiếu vô vàn ánh sao lấp lánh như Ngân Hà, đẹp không tả xiết.

Cô ta tựa đầu vào vai hắn, mắt nhìn ra bờ sông, thì thầm: “Tự dưng ta không muốn làm việc nữa”.

Tiểu Tháp: “...”

Diệp Quân nhăn nhở: “Thế thì đừng làm”.

Nhất Niệm cong môi, im lặng nép vào người hắn.

Diệp Quân hạ quyết tâm cứu lấy cô gái im lặng này, thế là hỏi han kể lể vô số chuyện, nhất là chuyện ở hệ Ngân Hà.

Nhất Niệm nghe hắn nói đến nơi này thì hứng thú vô cùng, còn hỏi thăm tọa độ ở đâu.

Một đêm trôi qua.

Sáng hôm sau, Diệp Quân ngồi xếp bằng với hai mắt khép hờ, kế bên là Nhất Niệm ôm cánh tay hắn, đầu gối lên vai, đang chìm vào giấc ngủ.

Khi mặt trời dâng lên, Diệp Quân chậm rãi mở mắt, mỉm cười nhìn chân trời.

Lâu lắm rồi không được nghỉ ngơi thế này.

Dạo gần đây bề bộn nhiều việc, ít có cơ hội tĩnh tâm thư giãn.

Bỗng Nhất Niệm cục cựa trên đầu vai hắn.

Diệp Quân vừa quay sang, cô ta như cảm nhận được gì mà ngẩng phắt dậy. Nhất Niệm thoáng sững ra khi thấy Diệp Quân, sau đó nhoẻn cười.

Diệp Quân đáp lại: “Dậy thôi”.

Nhất Niệm gật đầu rồi đứng dậy vươn vai, bỗng cảm nhận được túi trúc bên người run lên.

Diệp Quân đứng dậy, vừa định mở miệng thì bỗng nhíu mày. Hắn liếc nhìn bốn phía, chợt phát hiện có một vài khí tức âm thầm ở đây.

Hắn bèn hỏi: “Tháp gia?"

Tiểu Tháp đáp: “Chúng vừa đến, đang ẩn nấp trong bóng tối, mục tiêu hẳn là người”.

Diệp Quân nhíu mày: “Tộc Thái A trước đó vừa giết ba tên cường giả mười phần thần tính, bọn này cũng phải biết chứ, còn đến tìm ta làm gì... Chẳng lẽ văn minh Tu La gặp chuyện?"

Tiểu Tháp: “Chúng chắc cũng còn kiêng dè nên không ai ra tay trước, ngươi có kế hoạch gì không?"

Diệp Quân suy nghĩ một hồi, nói: “Rút lui trước”.

Hắn toan dẫn Nhất Niệm chạy đi nhưng rồi dừng lại. Nếu rút lui bây giờ thì những người kia chắc chắn sẽ ra tay.

Chắc chắn sẽ đánh hội đồng hắn.

Diệp Quân lập tức ngự kiếm bay lên, nhưng chưa được mấy vạn dặm thì đã bị thần thức bắt lại.

Diệp Quân dừng bước, cười nói với bốn phía: “Chư vị đã đến thì sao không ra mặt? Các người nhào lên đánh một lượt cũng được, ta chấp”.

"Vậy bọn ta không khách khí”.

Một giọng nói vang lên. Thời không run rẩy, để sáu cường giả xuất hiện.

Tất cả đều có mười phần thần tính.

Diệp Quân: “...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK