Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1566: Đổi lấy bình an

Chương 1566: Đổi lấy bình an

Tu La Tiêu khẽ cười: “Học sĩ, cô đã bị hắn lừa rồi. Người này cùng lắm cũng chỉ là cường giả hai phần thần tính, lại có thể đánh đến mức không phân cao thấp với cường giả cảnh giới mười phần thần tính. Loại thiên tài yêu nghiệt này, đừng nói là nền văn minh vũ trụ cấp một, ngay cả trong lịch sử nền văn minh vũ trụ Tu La chúng ta, cũng vô cùng hiếm thấy”.

Tín Du khẽ lắc đầu: “Tiêu tộc trưởng, cho dù hắn thật sự đến từ nền văn minh vũ trụ cấp bốn, nền văn Tu La ta có quan hệ tốt với hắn, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao?”

Tu La Tiêu nhìn chằm chằm Tín Du: “Nền văn minh cấp cao sẽ không có sự nhân từ với nền văn minh cấp thấp, chỉ có cướp đoạt”.

Tín Du nhíu mày: “Tiêu tộc trưởng, ta biết, những lời ông nói đều là mượn cớ, mục đích của ông là muốn cướp thần vật trên người Diệp công tử, nhưng ông có nghĩ đến hành động của ông sẽ mang lại hậu quả như thế nào cho nền văn minh Tu La chúng ta không?”

Huyền tộc chỉ có thể đại diện cho Huyền tộc, không thể đại diện cho toàn bộ nền văn minh Tu La.

Nhưng tộc Tu La thì khác, tộc Tu La đại diện cho toàn bộ nền văn minh Tu La.

Tu La Tiêu khẽ lắc đầu: “Học sĩ tối thượng, ta làm vậy là vì tương lai của nền văn minh Tu La chúng ta!”

Vừa nói, ông ta vừa nhìn về phía Diệp Quân: “Người này không rõ lai lịch, nếu cứ để hắn trở về như vậy sẽ gặp vô số phiền toái, vì vậy, hắn không thể rời đi”.

Tín Du nhíu mày, ánh mắt dần trở nên lạnh như băng.

Lúc này, một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra, người này là Thái A Thiên, bên cạnh ông ta là Thái A Nan.

Thấy người của tộc Thái A xuất hiện, Tu La Tiêu và Huyền Sắc nhíu mày.

Thái A Thiên khẽ mỉm cười: “Ta cảm thấy học sĩ tối thượng nói không sai, cho dù vị Diệp công tử này thật sự đến từ nền văn minh vũ trụ cấp bốn, chúng ta cũng có thể kết bạn. Dù sao, Diệp công tử tới nền văn minh Tu La ta, cũng không thể hiện bất kỳ ý thù địch gì cả, tại sao nền văn minh Tu La không thể làm bạn với hắn?”

Tu La Tiêu nhìn chằm chằm Thái A Thiên: “Hắn có thể đại diện cho nền vũ trụ văn minh sau lưng hắn sao? Nếu không, cho dù hắn đồng ý làm bạn với nền văn minh Tu La ta, nền văn minh vũ trụ của hắn liệu có đồng ý không?”

Thái A Thiên cười khẩy, sau đó nói: “Tiêu tộc trưởng, những người đang đứng ở đây đều không phải kẻ ngốc, ai cũng biết mục đích của ông là gì, cần gì phải tìm cho mình những lý do cao siêu, tạo thêm trò cười?”

Sắc mặt Tu La Tiêu dần trở nên khó coi.

Thái A Thiên tiếp tục nói: “Ông làm vậy là đang đe dọa, đơn giản chỉ muốn tìm một lý do đàng hoàng để ra tay với Diệp công tử, cướp đi thần vật từ trên người hắn…”.

“Chẳng lẽ không được sao?”

Lúc này, Huyền Sắc ở một bên đột nhiên cười nói: “Nền văn minh Tu La bắt nguồn từ đâu? Là từ cướp đoạt! Trên người của hắn có thần vật của nền văn minh vũ trụ cấp bốn, tại sao chúng ta không thể cướp? Ta cho rằng có thể cướp, dù sao quy luật sinh tồn trong vũ trụ cũng là kẻ mạnh trở thành vua, không phải sao?”

Thái A Thiên nhìn Huyền Sắc: “Cháu trai của ông bị giết cũng đáng đời”.

Huyền Minh là cháu trai của Huyền Sắc.

Sắc mặt Huyền Sắc lập tức trở nên khó coi: “Thái A Thiên, ông đừng quên tổ huấn văn minh của nền văn minh Tu La chúng ta, khi đối phó với người ngoài, phải đoàn kết làm một”.

Thái A Thiên trầm mặc.

Quả thật, ông ta có thể âm thầm trợ giúp Diệp Quân, nhưng tuyệt đối không thể trợ giúp công khai, bởi vì Diệp Quân không phải người của nền văn minh Tu La.

Mà tổ huấn văn minh của nền văn minh Tu La có nói khi đối phó với người ngoài, phải đoàn kết làm một.

Không ai dám phản bội tổ huấn.

Bởi vì tổ huấn do tổ tiên của các gia tộc cùng nhau đặt ra, ai dám vi phạm tổ huấn, thì chẳng khác nào vi phạm tổ tiên nhà mình.

Lúc này, học sĩ tối thượng ở một bên đột nhiên nói: ‘Hắn không phải người ngoài”.

Mọi người sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía học sĩ tối thượng, học sĩ tối thượng nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Quên nói cho mọi người, ta và Diệp công tử đang yêu nhau, lần này mời hắn tới tộc Tu La là để thành thân”.

Vừa dứt lời, mọi người đều xôn xao.

Đùa gì ác vậy?

Diệp Quân cũng sửng sốt.

Thái A Thiên nhìn học sĩ tối thượng, trầm mặc không lên tiếng, phải nói rằng, ông ta rất bất ngờ.

Đương nhiên, ông ta cũng không tin lời của học sĩ tối thượng, điều khiến ông ta cảm thấy bất ngờ là học sĩ tối thượng lại không tiếc hủy hoại thanh danh của mình để bảo vệ thiếu niên kiếm tu trước mắt này.

Không bình thường!

Thái A Thiên nhìn Diệp Quân ở phía xa, mình có lẽ đã đánh giá thấp thiếu niên kiếm tu này rồi.

Trong mắt cô gái mặc áo đen bên cạnh Tu La Tiêu cũng thoáng qua vẻ kinh ngạc, ngay sau đó, cô gái nhìn về phía Diệp Quân với ánh mắt đăm chiêu.

Sắc mặt Tu La Tiêu cực kỳ khó coi: “Học sĩ tối thượng, chuyện này không thể nói bậy bạ, cô…”

Học sĩ tối thượng bình tĩnh nói: “Ta không nói bậy bạ”.

Huyền Sắc đột nhiên nói: “Nhưng hai người cũng chưa thành thân, trước mắt hắn vẫn chỉ là người ngoài”.

Học sĩ tối thượng nhìn về phía Huyền Sắc, mặt Huyền Sắc không cảm xúc: “Học sĩ tối thượng, cô hy sinh thanh danh của mình như vậy chỉ để bảo vệ một người ngoài, có đáng không?”

Học sĩ tối thượng đang định đáp lời, lúc này, Diệp Quân đột nhiên chậm rãi đi tới: “Ta và học sĩ tối thượng chỉ là bạn, chỉ vậy mà thôi”.

Mọi người nhìn về phía Diệp Quân.

Học sĩ tối thượng nhìn Diệp Quân, muốn nói gì đó, Diệp Quân cười nói: “Ta rất cảm kích ý tốt của Tín Du cô nương, nhưng như vậy sẽ làm tổn hại đến thanh danh của cô, Diệp Quân ta không thể làm vậy”.

Nói đến đây, Diệp Quân nhìn về phía Huyền Sắc và Tu La Tiêu ở xa: “Các ông chỉ muốn thần vật trên người ta, cũng được, ta sẽ đưa cho các ông, để đổi lấy bình an”.

Nói xong, hắn phất tay áo, quan tài máu của nền văn minh Thuật Giả đưa cho hắn bay thẳng ra, cuối cùng vững vàng rơi xuống trước mặt Huyền Sắc.

Như còn chưa đủ, Diệp Quân lại mở lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên cũng bay đến trước mặt Huyền Sắc.

Hành động của Diệp Quân làm tất cả người đang có mặt đều sửng sốt.

Tu La Tiêu nhìn chằm chằm quan tài máu và kiếm Thanh Huyên trước mặt Huyền Sắc…
Chương 1567: Từ bỏ Thanh Huyên

Giao nộp luôn?!

Hành động của Diệp Quân khiến tất cả sửng sốt.

Mục đích của họ đương nhiên là thần vật trong tay hắn, nhưng chẳng ai ngờ hắn lại giao ra ngay tắp lự như vậy.

Cô gái áo đen đứng cạnh Tu La Tiêu nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên.

Bởi điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô ta.

Nhưng nghĩ kỹ lại một chút, đây mới chính là lựa chọn tốt nhất của Diệp Quân, bởi vì cho dù có được học sĩ tối thượng bảo vệ thì tộc Tu La và Huyền tộc cũng không đời nào chịu tha cho hắn.

Nhất là vào hôm nay.

Một khi bọn họ đã bắt tay với nhau thì học sĩ tối thượng cũng phải chịu thua, không thể nào vì một người ngoài mà liều chết chống lại họ được. Đây cũng là lý do vì sao hai tộc trên dám làm như vậy. Nếu Diệp Quân là người của tộc Tu La thì cả hai bên sẽ không dám thật sự trở mặt với học sĩ tối thượng, nhưng hiện giờ thì hắn chỉ còn một con đường chết mà thôi.

Nào ngờ Diệp Quân lại chủ động giao nộp món đồ ấy ra.

Lại còn rất biết điều mà lấy ra hết, đặt xuống trước mặt Huyền Sắc.

Để di dời mâu thuẫn.

Sự chú ý của Tu La Tiêu đã không còn nằm trên người Diệp Quân nữa.

Khiến cô gái váy đen sinh ra chút hiếu kỳ.

Thái A Thiên cũng nhìn thanh niên kia.

Ông ta phát hiện mình đã xem thường người này.

Quyết đoán ngoài sức tưởng tượng!

Đúng lúc này, Huyền Sắc bất ngờ thu chiếc quan tài máu và kiếm Thanh Huyên vào.

Tu La Thiên thấy vậy thì gầm lên: “Huyền Sắc! Ngươi làm gì đấy?!"

Huyền Sắc chỉ lãnh đạm đáp: “Làm gì là làm gì?"

Tu La Thiên trừng mắt: “Hai thứ thần vật kia thuộc về toàn bộ văn minh Tu La, ngươi lấy về riêng cho mình là thế nào?"

Huyền Sắc lại đáp: “Là hắn cho ta, Tu La Thiên à, nên chúng thuộc về Huyền tộc”.

Tu La Thiên càng quắc mắt: “Chúng là của văn minh Tu La!"

Huyền Sắc cười khẩy: “Ngươi đang ăn nói hàm hồ cái gì thế hả Tu La Thiên? Ta được biết tộc Tu La của ngươi năm xưa từng có một siêu thần vật, sao ngươi không nói nó là của văn minh Tu La luôn đi?"

Tu La Thiên nín họng. Bỗng thời không bốn phía chấn động, tỏa ra khí tức bí ẩn.

Cường giả tộc Tu La đến!

Sắc mặt Huyền Sắc lạnh đi: “Tộc Tu La các ngươi muốn cướp của chứ gì?"

Bỗng Diệp Quân ôm quyền chào Tín Du và Thái A Thiên: “Hai vị hôm nay dốc lòng tương trợ, Diệp Quân xin khắc trong tâm khảm, ngày sau sẽ trả lại. Xin cáo từ”.

Nói rồi xoay người rời đi.

Đi là đương nhiên, bởi vì chỉ khi hắn không còn ở đây nữa, hai lão kia mới có thể đấu đá ác liệt hơn. Tín Du thấy hắn ngoảnh đi thì mở miệng như muốn nói gì, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng, bởi vì đây mới là lựa chọn tối ưu của Diệp Quân.

Thái A Thiên im lặng nhìn theo, không biết đang suy nghĩ gì.

Tu La Thiên và Huyền Sắc cũng không lên tiếng.

Diệp Quân đã không còn giá trị lợi dụng trong mắt họ, bây giờ mà gây chuyện với hắn mới là ngu xuẩn.

Vì khi ấy sẽ đắc tội cả học sĩ tối thượng và tộc Thái A.

Vậy nên họ sẽ mắt nhắm mắt mở để hắn đi.

Cô gái áo đen kia thấy Diệp Quân biến mất rồi thì thoáng nhìn sang nhóm Tu La Thiên và những người khác rồi lắc nhẹ đầu.

Trở lại bên này, Tu La Thiên tuyệt đối không thể cho phép Huyền Sắc và Huyền tộc lấy được hai món thần vật kia.

Văn minh Tu La hiện do tộc Tu La đứng đầu, nắm trong tay rất nhiều tài nguyên, nếu Huyền tộc trỗi dậy thì danh dự của họ sẽ bị thách thức.

Đây là điều ông ta tuyệt đối không cho phép.

Về phần Huyền Sắc, vật đã vào tay, làm sao có thể nhả ra?

Nhất là khi ông ta dám cam đoan quan tài máu và thanh kiếm đều là vật từ văn minh vũ trụ cấp bốn.

Có báu vật này trong tay, Huyền tộc có thể trỗi dậy mạnh mẽ, hoặc thậm chí là hạ bệ tộc Tu La dễ như chơi.

Hai bên đã chọn đối đầu nhau.

Không ai bằng lòng nhượng bộ.

Đương lúc họ muốn ra tay, thời không phía sau Tu La Thiên chợt vỡ ra, để một lão già bước ra.

Sự xuất hiện tộc trưởng tiền nhiệm của tộc Tu La - Tu La Tịnh khiến Tu La Thiên ngạc nhiên.

Huyền Sắc thì nhíu mày lại.

Tu La Tịnh liếc nhìn Huyền Sắc một cái rồi nói với học sĩ tối thượng: “Hôm nay tộc Tu La đã đắc tội học sĩ, mong người đừng để trong lòng”.

Cô ta chỉ đáp: “Tộc Tu La đứng đầu văn minh Tu La, tầm nhìn không nên hạn hẹp thế này”.

Nói rồi xoay người rời đi, không thèm để ý khi sắc mặt Tu La Thiên tối sầm đi.

Thái A Thiên liếc nhìn hai người Tu La Thiên và Huyền Sắc, cười khẩy một tiếng rồi cũng rời đi.

Ông ta đương nhiên là có hứng thú với hai món báu vật kia, nhưng hứng thú với vị công tử họ Diệp lại càng lớn hơn.

Thanh niên này đúng là không đơn giản tẹo này!

Nhóm Thái A Thiên và học sĩ tối thượng đi rồi, Tu La Tịnh mới chầm chậm cất giọng nói với Huyền Sắc: “Ngươi hẳn cũng hiểu rõ, thanh niên kia cố tình đưa ra hai món thần vật này để di dời mâu thuẫn, khiến hai gia tộc chúng ta xích mích với nhau”.

Huyền Sắc im lặng.

Ông ta đương nhiên biết được đây là ý đồ của Diệp Quân, nhưng lại không cách nào từ chối dương mưu này.

Tu La Tịnh không nói gì nữa mà chỉ nhìn Huyền Sắc. Nếu Huyền tộc thật sự muốn chiếm làm của riêng thì tộc Tu La cũng không ngại một trận chiến.

Dù sao họ vẫn còn thần vệ Tu La ở đây.

Nếu thật sự tranh chấp, phần thắng của tộc Tu La vẫn lớn hơn.

Nhưng trừ khi thật sự bất đắc dĩ thì tộc Tu La cũng không muốn ra tay, thứ nhất vì đây là tranh chấp nội bộ, thứ nhì là tộc Tu La có thắng thì cũng sẽ chịu tổn thất nặng nề.

Lấy góc nhìn đại cục mà nói, tộc Tu La không muốn ra tay.

Nhưng nếu Huyền tộc thật sự muốn chiếm làm của riêng thì tộc Tu La cũng sẽ đáp trả không chút do dự, vì họ không muốn để Huyền tộc giành được món lợi uy hiếp tộc Tu La.

Sau một hồi im lặng, Huyền Sắc mới vươn tay gọi kiếm Thanh Huyên xuất hiện, rồi đẩy nó sang cho Tu La Tịnh.

Huyền tộc không có kiếm tu đủ mạnh, có mang về cũng vô nghĩa.

Ông ta để tâm đến quan tài máu hơn.

Chỉ nhìn thôi cũng biết đây không phải thần vật tầm thường rồi.

Tu La Tịnh liếc Huyền Sắc một cái, không nhiều lời nữa mà thu kiếm vào, nói: “Đi thôi”.

Ông ta dẫn các cường giả tộc Tu La rời đi.

Huyền Sắc đứng lại hồi lâu rồi cũng dẫn phe mình trở về.

...
Chương 1568: Trừ khử thiên tài

Trong đám mây, Tu La Tịnh nhìn Tu La Thiên với ánh mắt thất vọng. Người sau không dám hé răng.

Một hồi sau, Tu La Tịnh phẩy tay: “Các ngươi trở về đi”.

Tu La Thiên vội vàng nghe theo.

Lại nghe Tu La Tịnh lên tiếng: “Tiểu Hàn ở lại”.

Cô gái áo đen ngoái nhìn lại, gật đầu.

Đợi Tu La Thiên và những người khác đi rồi, Tu La Tịnh quay sang nhìn cô ta.

Cô ta vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh đúng mực.

Ánh mắt Tu La Tịnh trở nên phức tạp: “Ta biết ngươi có thù oán với gia tộc, nhưng đó không phải lý do để đẩy cả tộc vào nguy khốn”.

Cô gái chỉ đáp: “Tiên tổ nói gì, ta không hiểu”.

Tu La Tịnh nhìn cô ta chằm chặp, ánh mắt dần lạnh đi.

Cường giả vẫn bình chân như vậy.

Một hồi sau, vẻ lạnh lùng trong mắt Tu La Tịnh tan đi, chỉ còn lại phức tạp trong lòng. Kể từ khi thiên tài tuyệt thế của tộc Tu La yểu mệnh chết đi, thế hệ trẻ của họ chỉ còn cô gái này là lợi hại nhất, nếu giết đi sẽ khiến tương lai của họ bị đứt đoạn.

Sẽ trở thành điểm yếu chí mạng của tộc Tu La.

Nhưng cô nhóc này không chỉ xa cách gia tộc mà còn mang thù oán trong lòng.

Tu La Tịnh không khỏi thở dài, mở miệng nói: “Nếu ngươi sẵn lòng buông bỏ thù hận, tộc trưởng kế nhiệm sẽ là ngươi”.

Cô ta chỉ cười khẽ: “Nếu không thì sao? Tiên tổ sẽ lập tức tiêu diệt ta ư?"

Tu La Tịnh chỉ nhìn lại, không đáp.

Cô gái áo đen nói thẳng: “Nếu ta nói ta có thể buông bỏ thù hận, tiên tổ có tin không?"

Sau một hồi im lặng, Tu La Tịnh lắc đầu: “Không”.

Cô gái áo đen cong môi: “Vậy mời tiên tổ ra tay”.

Tu La Tịnh không chút chần chừ, vung tay chưởng ra.

Chỉ cần còn một tia hy vọng thì ông ta cũng sẽ không diệt trừ một thiên tài tuyệt thế trong gia tộc, lại còn là siêu thiên tài duy nhất nữa chứ. Nhưng hết cách rồi, khi thù hận của đối phương dành cho gia tộc là quá sâu đậm.

Thiên tài thế này, để lại mới càng gây họa cho tộc Tu La.

Nếu để nó hoàn toàn trưởng thành, cả tộc chắc chắn sẽ rơi vào tai họa ngập đầu.

Đúng lúc này, cô gái áo đen vung tay, thả ra một tia sáng đen.

Ầm!

Tiếng nổ đinh tai vang lên, đồng thời đẩy lui hai người.

Tu La Tịnh dừng lại, nhìn đối phương đầy khó tin: “Ngươi... sao có thể...”

Cô gái áo đen chỉ lạnh lùng đáp: “Tiên tổ muốn giết được ta thì một là phải triệu tập toàn bộ cường giả cao cấp trong tộc, hai là gọi tiên tổ của người tới. Nhưng có lẽ tiên tổ sẽ không làm vậy, vì gọi tộc nhân đến giết đồng tộc của mình chẳng khác gì vứt bỏ mặt mũi bản thân và gia tộc, đúng chứ?"

Tu La Tịnh chỉ nhìn lại.

Cô gái áo đen: “Còn cách thứ hai... Người sàng lập xuất hiện, chưa biết chắc sẽ giúp ai, nhỉ?"

Tu La Tịnh rơi vào im lặng một hồi lâu mới nói: “Chỉ cần ngươi ở lại, cái gì ta cũng sẽ làm, kể cả diệt trừ tất cả những người ở dòng chính từng hãm hại cha mẹ ngươi”, chính vì những kẻ này mà cha mẹ cô gái mới chết thảm như vậy.

Nhưng cô ta chỉ liếc nhìn ông ta: “Nếu ban đầu ông chịu nói những lời này thì có lẽ ta còn cân nhắc, nhưng bây giờ đã muộn rồi”.

Dứt lời, cô xoay người rời đi.

Lý do từ chối rất đơn giản, tộc Tu La không bao lâu nữa sẽ gặp họa ngập đầu, bây giờ ở lại chỉ còn nước chết chung, chẳng thà trở mặt thì may ra còn đường tự vệ.
Chương 1569: Hoàn toàn lép vế

Tu La Tịnh nhìn theo bóng lưng xa dần của cô gái áo đen suốt một hồi lâu, cuối cùng thở dài với cõi lòng phức tạp.

Nửa hoảng hốt, nửa chấp nhận.

Hoảng hốt, là vì ông ta không ngờ sức mạnh của Tu La Hàn lại đáng sợ đến vậy, đúng là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.

Chấp nhận, là vì ông ta không làm gì được Tu La Hàn.

Triệu tập cường giả trong tộc đến giết ư?

Đương nhiên là có thể, nhưng làm vậy cũng sẽ trở thành trò cười của văn minh Tu La, cũng khiến các dòng phụ trong gia tộc trở nên xa cách.

Gọi người sàng lập thì càng không được.

Tu La Hàn nói phải, lỡ thỉnh đến rồi, còn chưa biết tiên tổ sẽ giúp ai hơn.

Bởi vì cô ta quá mức yêu nghiệt.

Tu La Tịnh lắc đầu, thu hồi suy nghĩ, lại buông một tiếng thở dài rồi biến mất tại chỗ.

Ông ta trở về tộc Tu La, dẫn một nhóm cường giả cao cấp đi đến một gian phòng bí mật, rồi gọi kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay.

Mọi ánh mắt đều sống động hẳn lên khi nhìn thấy thanh kiếm.

Tu La Tịnh truyền sức mạnh vào nó, nhưng thanh kiếm không hề sứt mẻ.

Ông ta thoáng kinh ngạc trước khi lấy một lá chắn màu đen ra phang thật mạnh lên thân kiếm.

Rắc!

Tấm khiên vỡ vụn.

Các cường giả trố mắt nhìn nhau đầy khiếp sợ.

Tu La Tịnh mới thở dài, nói: “Đúng là đến từ văn minh vũ trụ cấp bốn”.

Những người khác gật đầu tán thành.

Tu La Tịnh nhìn kiếm Thanh Huyên với vẻ tham lam trong mắt. Cầm nó trong tay, ông ta thật sự cảm nhận được thế nào là sức mạnh vô biên, một loại sức mạnh không phải của ông ta nhưng có thể biến ông ta trở nên vô địch.

Đúng là thần vật!

Vẻ tham lam nóng cháy của ông ta đương nhiên không trốn thoát ánh mắt người khác, ai nấy tuy đều không vui nhưng cũng đành chịu, bởi vì Tu La Tịnh là người mạnh nhất tộc Tu La hiện nay.

Bỗng ông ta mở miệng: “Kiếm này bất phàm, ta sẽ nghiên cứu kỹ hơn”.

Không ai nói gì, không ai phản đối.

Tu La Tịnh không để ý đến họ mà chỉ cầm kiếm rời đi.

Sau một hồi im lặng, Tu La Tiêu mới nói: “Giải tán”.

Rồi cũng đi mất.

...

Tại học điện tối thượng.

Học sĩ tối thượng trở lại với gương mặt âm u tối sầm, giận không át được.

Đã tốn bao nhiêu công sức mới xây dựng được chút tình nghĩa với Diệp Quân, nào ngờ lại bị tộc Tu La và Huyền tộc phá hỏng.

Đúng là tức điên người mà!

Thái A Thiên bất ngờ xuất hiện cách đó không xa, thấp giọng hỏi: “Học sĩ tối thượng, thanh niên kia rốt cuộc có thân phận gì? Chẳng lẽ thật sự đến từ văn minh vũ trụ cấp bốn?", Tín Du chỉ biết thở dài không nói.

Làm Thái A Thiên sinh lòng ngờ vực.

Tín Du lắc đầu: “Hắn có phải người của văn minh cấp bốn hay không thì văn minh Tu La chúng ta cũng không nên đối xử với hắn như vậy. Ta mời hắn đến đây bởi vì người này có rất nhiều thứ vượt qua văn minh vũ trụ cấp ba, nếu hắn đồng ý trao đổi thì tương đương với bằng lòng kết bạn, nào ngờ văn minh Tu La lại hành xử như thế...”

Cô ta lại lắc đầu: “Ta cũng không còn mặt mũi gặp lại hắn”.

Thái A Thiên: “Vị Diệp công tử này thật sự là không hề tầm thường”.

Sắc mặt Tín Du trở nên phức tạp.

Thái A Thiên: “Học sĩ tối thượng đang lo lắng điều gì sao?"

Tín Du gật đầu: “Hắn đã đi nhưng mọi chuyện chưa kết thúc ở đây. Tộc Tu La và Huyền tộc lấy được hai món thần vật kia cũng không phải là phúc phận gì”.

Thái A Thiên thắc mắc: “Vì sao lại nói vậy?"

Tín Du: “Quan tài máu đến từ văn minh Thuật Giả, một nền văn minh vốn đã vô cùng kỳ quái, không rõ mục đích. Bản thân quan tài lại là vật hung hiểm, tuy ta không biết Diệp công tử làm sao mà trấn áp được nó, nhưng trực giác ta nói rằng Huyền tộc sẽ không làm được điều ấy”.

Thái A Thiên ngẫm nghĩ một hồi, hỏi: “Hắn thật sự đến từ văn minh cấp bốn sao?"

Tín Du lắc đầu: “Không, hắn nói hắn đến từ văn minh cấp một”.

Thái A Thiên liếc sang.

Tín Du khẽ cười: “Không tin?"

Thái A Thiên gật đầu: “Văn minh cấp một tuyệt đối không thể đào tạo ra thiên tài như hắn, ngay cả lịch sử văn minh Tu La chúng ta cũng hiếm thấy”.

Tín Du lại nói: “Ta cũng không tin, nhưng ta biết hắn không nói dối. Hắn không cần phải nói dối”.

Thái A Thiên rơi vào im lặng.

Tín Du: “Nên ta đoán hắn thật sự đến từ văn minh cấp một, nhưng người đứng sau hắn lại đến từ văn minh cao hơn”.

Thái A Thiên nhíu mày: “Người đứng sau?"

Tín Du gật đầu: “Trước đó thoạt nhìn là ta giúp hắn, nhưng thật ra là đang giúp chúng ta..”.

Thái A Thiên nheo mắt: “Ý của học sĩ tối thượng là... người sau lưng hắn...”

Tín Du không đáp, chỉ gọi một chiếc bình ngọc trắng xuất hiện trong tay.
Chương 1570: Đánh cược tương lai

Cô ta nói: “Cách đây không lâu, ta vừa so sánh máu của hắn và máu của văn minh Tu La chúng ta, ngươi đoán kết quả thế nào?"

Thái A Thiên không trả lời.

Tín Du cười: “Huyết mạch Tu La thua hoàn toàn”.

Thua hoàn toàn!

Hai tay Thái A Thiên siết lại khi sóng cả dâng lên trong lòng.

Huyết mạch Tu La.

Là một loại huyết mạch đáng sợ do người sàng lập của văn minh Tu La tạo ra, nhưng lại thua trước huyết mạch trong người Diệp Quân.

Điều này có nghĩa là gì?

Người đứng sau Diệp Quân còn mạnh hơn cả người sàng lập văn minh Tu La?

Sắc mặt Thái A Thiên dần đọng lại.

Tín Du lắc đầu: “Không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu. Văn minh Tu La vốn có thể thành lập quan hệ hữu nghị, trao đổi cùng văn minh bên hắn, nhưng vì tộc Tu La và Huyền tộc...”

Thái A Thiên xen vào: “Bọn họ bị lợi ích làm mờ mắt, sớm muộn gì cũng hại chết toàn bộ văn minh Tu La... Nếu tộc Thái A ta có thể lên làm thủ lĩnh, chúng ta sẵn sàng giao hảo với Diệp công tử, cùng nhau phát triển”.

Tín Du ngoái đầu đầy kinh ngạc.

Thái A Thiên giải thích: “Nếu người đứng sau Diệp công tử thật sự là cường giả bực ấy thì hành vi lần này của văn minh Tu La xem như đã rước họa vào thân. Chưa kể tộc Tu La và Huyền tộc chưa chắc sẽ chịu dừng lại, mà một khi họ lại đi gây sự với Diệp công tử, người đứng sau hắn rất có thể sẽ ra mặt. Nếu người ấy nóng tính thì không chỉ hai tộc kia mà toàn bộ văn minh Tu La đều sẽ gặp nguy hiểm!"

Tín Du im lặng.

Thái A Thiên tiếp tục: “Diệp công tử này thoạt nhìn hiền hậu gần gũi nhưng ta cho rằng còn tùy người, chứ bên trong hắn là một kẻ tàn nhẫn, bằng không đã không lập tức giết Huyền Minh. Nay tộc Tu La và Huyền tộc cướp đồ của hắn, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua...”

Ông ta ngước nhìn Tín Du.

Cô ta im lặng một hồi mới nói: “Ta đương nhiên sẵn sàng đưa tộc Thái A lên làm thủ lĩnh, nhưng ông cũng phải biết, tranh giành quyền lực lúc này sẽ đẩy văn minh Tu La vào hỗn loạn...”

Thái A Thiên: “Không cần, chuyện này để ta xử lý”.

Thấy Tín Du nhìn mình, ông ta nói: “Tộc Tu La và Huyền tộc làm ác thì chúng ta là thiện. Chúng ta sẽ chủ động giao hảo với Diệp công tử, cho hắn biết hai tộc kia không đại biểu cho toàn bộ văn minh Tu La”.

Tín Du suy tư một hồi rồi gật gù: “Được”.

Thái A Thiên nghe vậy thì hưng phấn siết tay lại.

Đây là học sĩ tối thượng.

Không chỉ là một người, mà sau lưng còn có một học điện tối thượng, được cô ta ủng hộ chẳng khác gì được học điện tán thành.

Mấu chốt là cô ta có thể áp chế được thần vệ Tu La.

Có học sĩ tối thượng ủng hộ, về sau khi hai tộc khai chiến, tộc Tu La sẽ mất đi một phần lớn sức mạnh.

Nói đúng hơn là một khi không có thần vệ, tộc Tu La chẳng khác gì bị chặt đứt hai tay.

Tín Du mở miệng gọi: “Thiên tộc trưởng”.

Thái A Thiên thu hồi suy nghĩ, nhấc mắt nhìn lên, nghe cô ta nghiêm giọng nói: “Vì văn minh Tu La”.

Ông ta gật đầu: “Nếu đây chỉ là vì Thái A Thiên thì ta hoàn toàn có thể tách ra khỏi văn minh này, vì ít nhất Diệp công tử vẫn có hảo cảm với chúng ta, chẳng phải sao?"

Tín Du gật đầu: “Chuyện kế tiếp thế nào, ông cứ việc sắp xếp”.

Rồi xoay người rời đi.

Cô ta biết tộc Tu La ngày càng đi xuống, nhưng vì bản thân vẫn luôn vùi đầu vào nghiên cứu học thuật nên không biết bọn họ đã lụn bại đến mức nào. Nhưng hành vi vừa rồi của tộc Tu La đã khiến cô thất vọng hoàn toàn.

Một nền văn minh vũ trụ hùng mạnh sao có thể giao vị trí thủ lĩnh cho những kẻ mắt nhìn không quá đầu như vậy?

Vì thế, cô ta bằng lòng giúp đỡ tộc Thái A.

Tín Du đi rồi, Thái A Thiên mới trở lại trong tộc.

Điện Thái A.

Thái A Thiên lên tiếng: “Nan trưởng lão”.

Thái A Nan lập tức xuất hiện, nghe Tộc trưởng phân phó: “Từ giờ trở đi, ông hãy lập tức theo dõi hành tung của Diệp công tử... Không, lập tức dẫn theo mười cường giả mười phần thần tính bảo vệ hắn”.

Ông ta lập tức thắc mắc: “Vì sao?"

Thái A Thiên: “Tộc Tu La và Huyền tộc vừa kiếm được món hời nhưng chắc chắn sẽ không bỏ qua, mà theo hiểu biết của ta, họ sẽ không để cho Diệp công tử toàn mạng. Hắn quá mức yêu nghiệt, ngày sau trưởng thành sẽ trở thành uy hiếp với họ, nên hai tộc đó đương nhiên sẽ tìm cách giết người diệt khẩu, tiêu trừ hậu họa”.

Sắc mặt Thái A Nan đanh lại: “Tộc trưởng, chúng ta làm vậy chẳng khác gì trở mặt thành thù với họ...”

Thái A Thiên nhắm mắt, nói: “Vì tương lai, chúng ta đánh cược một lần này!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK