Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1681: Người nào lợi hại thế?

Năm cao thủ cảnh giới Khai Đạo đồng thời ra tay là một chuyện đáng sợ đến mức nào?

Những uy áp đáng sợ liên tục lan tràn ra xung quanh, những nơi nó đi qua đều sụp đổ, dù là Đại Đạo của vũ trụ này cũng bị tiêu diệt trong nháy mắt.

Nhìn thấy năm người cùng xông lên, sắc mặt Diệp Quân thoáng chốc trở nên khó coi.

Mẹ kiếp!

Đám người này đúng là không có đạo đức.

Kiếm ý trong tay Diệp Quân lập tức được đổi thành kiếm Thanh Huyên, hắn xoay nhẹ cổ tay vung kiếm ra, một tia kiếm quang lập tức chiếu xuống.

Ầm!

Sau một âm thanh chấn động đất trời, cơ thể Diệp Quân lập tức bay xa mấy vạn trượng, trên người hắn xuất hiện vô số vết nứt, máu tươi bắn tung toé, nhưng nó lập tức bị hắn hấp thu, biến thành những sức mạnh huyết mạch bao phủ xung quanh hắn.

Việt Tôn đứng đầu ở phía xa thì lại rất kinh ngạc, vì bàn tay phải của ông ta đã bị chém nát vì ông ta đỡ kiếm.

Những người còn lại cũng bị chiêu kiếm của Diệp Quân làm bị thương.

Lúc này trong lòng năm người đều rất sợ hãi.

Đòn tấn công của năm người họ chẳng những không giết chết Diệp Quân còn để Diệp Quân làm mình bị thương ngược lại?

Thật khó tin!

Việt Tôn đột nhiên cất giọng lạnh lùng: “Thanh kiếm đó của hắn có vấn đề!”

Nghe thấy lời này, bốn người khác đồng loạt nhìn về phía thanh kiếm trong tay Diệp Quân, khi nhìn thấy thanh kiếm, mấy người họ đều cau mày thầm thấy nghi ngờ. Đây là thanh kiếm gì mà có thể làm bọn họ bị thương được!

Phải biết rằng bọn họ đều là cao thủ Độc Khai Nhất Đạo, bây giờ tất cả thần vật trong Đại Đạo đều không thể đả thương bọn họ.

Một thanh kiếm vượt qua tất cả Đại Đạo hiện hữu?

Nói thế chẳng phải không thực tế chút nào sao?

Một cao thủ cảnh giới Khai Đạo trong nhóm trầm giọng nói: “Có phải chúng ta hơi đánh giá thấp tên này rồi không?”

Bốn người còn lại im lặng.

Lúc này, một ông lão mặc áo xanh ở bên cạnh chợt mở lòng bàn tay, một cái la bàn phong thuỷ xuất hiện trong tay ông ta.

Việt Tôn đứng đầu hơi cau mày: “Đạo Giải, lúc này rồi mà ông còn xem bói cái gì?”

Ông lão tên Đạo Giải nhìn Diệp Quân phía xa, trầm giọng nói: “Kẻ này không đơn giản, ta muốn xem thử có thể đối địch với hắn không”.

Dứt lời, ông ta bắt đầu làm phép, la bàn trong tay xoay tròn với tốc độ nhanh, nhân quả đại đạo xuất hiện.

Việt Tôn hơi không vui, ông ta đang định lên tiếng thì Đạo Giải đột nhiên trợn tròn mắt phun ra một ngụm máu, la bàn trong tay ông ta nứt vỡ rồi tan biến.

“Mẹ kiếp!”

Đạo Giải nhìn Diệp Quân như nhìn thấy ma, liên tục lùi lại, nói với giọng điệu ngạc nhiên: “Phía sau kẻ này có người chống lưng, lão phu không thắng nổi”.

Dứt lời, ông ta lập tức xoay người bỏ chạy.

“Chết tiệt!”

Việt Tôn nổi giận: “Đạo Giải, mẹ kiếp ông điên rồi sao?”

Mà lúc này Đạo Giải kia đã biến mất ở cuối chân trời rồi.

Ba cao thủ cảnh giới Khai Đạo còn lại đưa mắt nhìn nhau…

Sắc mặt Việt Tôn cực kỳ khó coi.

Lúc này, một ông lão mặc áo đen ở bên phải chợt cất giọng nặng nề: “Việt Tôn, rốt cuộc người này là ai? Ông phải cho mấy huynh đệ chúng ta một lời giải thích rõ ràng”.

Hai người khác đều gật đầu.

Bọn họ là cung phụng của Ác Đạo Minh, tuy nhận bổng lộc của Ác Đạo Minh nhưng nếu lai lịch của đối phương quá kinh khủng, bọn họ có thể chọn không đánh.

Dẫu sao ông chủ thì nhiều nhưng mạng thì chỉ có một.

Thấy nét mặt mấy người hơi khó coi, Việt Tôn nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Người đứng sau hắn ta chính là Chân Thần kia”.

Một người đàn ông trung niên trong nhóm ngạc nhiên: “Là Chân Thần đã trấn áp Vũ Trụ Kiếp trăm vạn lần kia ư?”

Việt Tôn gật đầu.

Nét mặt ba người trở nên nặng nề.

Chân Thần!

Tuy Chân vũ trụ rất xa chỗ bọn họ, nhưng bọn họ vẫn biết Chân Thần này.

Một mình cô ta trấn áp Vũ Trụ Kiếp trăm vạn lần, đó là một điều khủng khiếp đến mức nào?

Trấn áp Vũ Trụ Kiếp một lần cũng không đáng sợ, đáng sợ là trấn áp trăm vạn lần, phải biết rằng mỗi khi Vũ Trụ Kiếp bị trấn áp một lần, nó sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, trấn áp trăm vạn lần sẽ khiến Vũ Trụ Kiếp trở nên mạnh mẽ đến mức nào?

Nhưng nó vẫn bị trấn áp.

Nét mặt ba cao thủ cảnh giới Khai Đạo đều vô cùng nặng nề, trong mắt hơi lộ vẻ kiêng dè, nếu hôm nay bọn họ giết Diệp Quân khiến Chân Thần báo thù, thì bọn họ hoàn toàn không thể nào chịu được.

Đồng thời, trong lòng mấy người họ cũng hơi khó chịu vì Việt Tôn, vì sao bọn họ lại đến đây làm cung phụng, đương nhiên là vì dưỡng lão?

Bọn họ đến là để dưỡng lão!

Ông lại bảo chúng ta đi liều mạng, đúng là chẳng ra gì.

Ác Bà nhìn Diệp Quân, không nói một lời, lúc này bà ta cũng hơi ngạc nhiên, bà ta không ngờ một người mà mình xem như kiến lại có thực lực kinh khủng như thế, thật sự quá yêu nghiệt.

Lúc này Việt Tôn cũng cảm nhận được cảm xúc của ba người họ, ông ta nói bằng giọng điệu nặng nề: “Ba vị vừa bế quan ra ngoài có lẽ còn chưa biết, chúng ta sắp giết chết Chân Thần kia rồi, lần này Chí Thánh đạo giả Cơ Tiểu Kiếm sẽ đích thân ra tay”.

Chí Thánh đạo giả!

Nghe thấy câu này, ba người đều ngạc nhiên, một người trong đó nói: “Không ngờ bà ta lại đích thân ra mặt?”

Việt Tôn gật đầu, ông ta ngẩng đầu nhìn Diệp Quân: “Ba vị, chỗ dựa của tên này là Chân Thần kia, mà lúc này Chân Thần đang trấn áp Vũ Trụ Kiếp, ba vị hoàn toàn không cần phải lo lắng, vì Chân Thần cũng sắp bị giết chết trong tương lai gần rồi”.

Ba người vẫn im lặng.

Thấy thế, trong lòng Việt Tôn có hơi tức giận, mẹ nó, mấy tên này đều chỉ muốn nhận được lợi ích chứ không muốn làm việc!

Nhưng ông ta cũng không nổi giận mà nói tiếp: “Sau khi giết chết tên này, ta chỉ lấy Tiểu Tháp trên người hắn ta, những thứ còn lại đều là của ba vị, kể cả thanh kiếm trong tay hắn ta và ba loại sức mạnh huyết mạch đặc biệt của hắn ta”.

Hai người khác lập tức động lòng.

Ác Bà cũng không ngoại lệ, cả người tên này đều là bảo vật.

Lúc này, Việt Tôn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, dường như phát hiện ra điều gì đó, ông ta chợt cau mày rồi noi: “Đánh nhanh thắng nhanh!”

Dứt lời, ông ta lại xông về phía Diệp Quân một lần nữa.

Ba người khác đưa mắt nhìn nhau.

“Ta muốn huyết mạch của hắn ta!”

“Ta muốn kiếm của hắn ta!”

“Ta muốn thân thể và con rồng của hắn ta…”

“Được!”

Ba người lại biến thành ba chùm sáng bay nhanh về phía Diệp Quân.

Thấy bốn người chạy tới từ phía xa, Diệp Quân hít sâu một hơi, sức mạnh huyết mạch trong người thoáng chốc cuộn trào, lại triệu hoán tượng thần huyết mạch một lần nữa. Mà lúc này, tượng thần huyết mạch kia đang cầm một thanh kiếm trong tay!

Kiếm Thanh Huyên đỏ như máu!

Nét mặt Diệp Quân trở nên dữ tợn, hắn đột nhiên chém một kiếm về phía trước: “Chém!”

Tượng thần huyết mạch sau lưng hắn cũng cầm kiếm Thanh Huyên bằng hai tay rồi chém xuống.

Chiêu kiếm này chém nứt vũ trụ tinh không, vô số thời không và ngôi sao vỡ tan, sóng xung kích mạnh mẽ thoáng chốc lan ra mấy trăm vũ trụ tinh không bên ngoài.

Rất nhiều cao thủ rối rít nhìn về phía thời không vũ trụ này, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc và sợ hãi.

Người nào lợi hại thế?

Oanh!
Chương 1682: Ta có từng liều mạng chưa?

Theo chiêu kiếm của Diệp Quân, vô số kiếm quang vỡ tan, Diệp Quân liên tục lùi lại theo xung kích của kiếm khí, mà trong lúc lùi lại, tượng thần huyết mạch kia của hắn chợt nứt ra, vô số huyết khí lan ra khắp xung quanh.

Nhưng bốn người Việt Tôn cũng bị chiêu kiếm này của hắn chém bay xa gần vạn trượng, hơn nữa mỗi người đều có không dưới mười tia kiếm khí.

Sau khi dừng lại, bốn người đều vô cùng kinh ngạc vì bọn họ không ngờ một kích toàn lực bốn người liên thủ vẫn không thể giết được Diệp Quân, không chỉ không thể giết được hắn mà mấy người họ còn bị Diệp Quân làm bị thương.

Quá khó tin.

Kẻ này thật sự chỉ có cảnh giới Thần Đạo thôi ư?

Lúc này một ông lão trầm giọng nói: “Huyết mạch của hắn không thể tiêu diệt được”.

Nghe thấy lời này, ba người Việt Tôn chợt giật mình.

Dưới đòn tấn công toàn lực của bọn họ, tuy tượng thần huyết mạch của Diệp Quân bị nứt ra nhưng sức mạnh huyết mạch của hắn vẫn không hề bị tiêu diệt!

Không thể tiêu diệt!

Sao có thể chứ?

Phải biết rằng bốn người họ là cảnh giới Khai Đạo, hơn nữa bốn người họ còn liên thủ tấn công, nhưng vẫn không thể mài mòn sức mạnh huyết mạch kia…

Việt Tôn đứng đầu nhìn chằm chằm Diệp Quân ở phía xa, sát ý trong mắt ông ta như biến thành thực thể: “Không thể để hắn được sống”.

Lúc này, ông ta cảm nhận được một cảm giác sợ hãi.

Tám phần thần tính!

Một mình chống lại bốn cao thủ cảnh giới Khai Đạo?

Đây đã không chỉ là vấn đề yêu nghiệt nữa rồi.

Đây là quá yêu nghiệt!

Yêu nghiệt vô cùng!

Lúc này một cao thủ cảnh giới Khai Đạo chợt nói: “Hắn ta đã là nỏ hết đà rồi”.

Cơ thể của Diệp Quân đã bị nứt ra, xương trắng xuất hiện rõ ràng, vô số máu tươi chảy ra từ trong người hắn.

Nếu không nhờ thân thể của Ngao Thiên Thiên gia trì thì trong khoảnh khắc khi nãy đã đủ khiến thần hồn của hắn tan biến rồi.

Bốn cao thủ cảnh giới Khai Đạo cùng ra đòn, hắn và Ngao Thiên Thiên bây giờ hoàn toàn không thể chống lại được.

Bây giờ hắn phải dựa vào sức mạnh huyết mạch và kiếm Thanh Huyên để chống lại.

Diệp Quân đột nhiên ngẩng đầu lên, lúc này bốn cao thủ cảnh giới Khai Đạo đã biến mất, trong nháy mắt, vô số hơi thở đáng sợ lao nhanh về phía hắn.

Tiểu Tháp chợt nói: “Gọi người”.

Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, từ trước đến giờ ta có từng liều mạng chưa?”

Tiểu Tháp hoảng hốt nói: “Ngươi đừng làm chuyện ngu ngốc, ngươi không thắng nổi đâu…”

Ầm!

Nó vừa dứt lời, trong người Diệp Quân chợt xuất hiện hai luồng sức mạnh huyết mạch đáng sợ, trong nháy mắt một tượng thần cao nghìn trượng dần ngưng tụ sau lưng hắn.

Một nửa đỏ như máu.

Một nửa màu tím đậm.

Tượng thần ngưng tụ từ hai loại huyết mạch.

“A!”

Khi tượng thần hai huyết mạch sắp ngưng tụ được, Diệp Quân đột nhiên hét to, đôi mắt trở nên dữ tợn, thân thể vốn đã nứt ra lại càng nứt nhiều hơn, linh hồn cũng biến mất với một tốc độ kinh khủng.

Đây là lần đầu tiên hắn đồng thời ngưng tụ hai loại huyết mạch, nhưng mà hắn hoàn toàn không thể chịu đựng được.

Có điều lúc này hắn đã không còn lá bài tẩy và đường lui nào nữa rồi.

Chỉ có thể liều mạng chiến đấu thôi!

Tuy tượng thần hai huyết mạch kia vẫn chưa hoàn toàn ngưng tụ, nhưng những uy lực huyết mạch đáng sợ đã kéo đến từ trong thiên địa, uy lực huyết mạch cường đại làm bốn cao thủ cảnh giới Khai Đạo phải dừng lại.

Bốn người kinh hãi.

Mà lúc này, Diệp Quân đã sử dụng hết sức lực cuối cùng của mình để nâng kiếm Thanh Huyên lên.

Tượng thần huyết mạch vẫn chưa ngưng tụ hoàn toàn sau lưng hắn cũng cầm kiếm Thanh Huyên bằng hai tay chém xuống.

Thấy cảnh này, bốn người nhóm Việt Tôn trợn mắt, không chút do dự đồng thời lùi lại.

Oanh!

Kiếm chém xuống, mắt thường có thể nhìn thấy tất cả tinh hà đều sụp đổ, Việt Tôn đứng đầu cũng bị chém trúng người…

Mà lúc này, sau khi chém ra một kiếm, Diệp Quân chậm rãi ngã về sau, hơn nữa linh hồn của hắn cũng biến mất bằng một tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Không chỉ thế mà tượng thần hai huyết mạch sau lưng hắn sau khi chém ra một kiếm cũng lập tức vỡ tan, biến thành vô số sức mạnh huyết mạch lan ra xung quanh.

Diệp Quân nhìn vũ trụ tinh không yên tĩnh, ý thức dần tan rã, tầm mắt cũng ngày càng mơ hồ…

Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, đuổi theo bước chân của cha ta… thật sự rất mệt mỏi!”

Dứt lời, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, kiếm Thanh Huyên trong tay cũng từ từ rơi xuống.

Lúc này, kiếm Thanh Huyên đang rơi xuống đột nhiên dừng lại, sau đó khẽ rung lên…

Lúc này, một cánh tay giữ lại linh hồn đang rơi xuống của Diệp Quân.

Bốn người nhóm Việt Tôn dừng lại.

Cả bốn nhìn chằm chằm phía xa, nơi đó có một người đàn ông áo trắng nhẹ nhàng ôm lấy linh hồn của Diệp Quân.

Việt Tôn nhìn chằm chằm người đàn ông: “Ngươi là ai”.

Người đàn ông vuốt lại vạt áo hơi nhăn cho Diệp Quân, sau đó ngẩng đầu nhìn Việt Tôn, cười khẽ: “Ta là… Diệp Huyên!”
Chương 1683: Gần đây Thanh Nhi hơi nóng tính!

Diệp Huyên!

Nghe thấy lời của người đàn ông áo trắng, Việt Tôn hơi cau mày, sau một lúc lâu suy nghĩ, ông ta lắc đầu: “Chưa từng nghe thấy”.

Người đàn ông cũng không tức giận mà chỉ cười khẽ.

Việt Tôn đột nhiên siết chặt tay phải.

Ầm!

Một khí thế đáng sợ như nước lũ kéo về phía người đàn ông áo trắng.

Tinh hà cuồn cuộn!

Nhưng khí thế kia còn chưa đến gần người đàn ông đã biến mất trong im lặng.

Thấy cảnh này, sắc mặt bốn người nhóm Việt Tôn chợt thay đổi.

Việt Tôn nhìn chằm chằm người đàn ông: “Có chút bản lĩnh đấy”.

Người đàn ông cười to.

Việt Tôn ở phía xa đang muốn nói gì đó thì một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu ông ta: “Đi”.

Đi?

Việt Tôn hơi ngạc nhiên, sau đó sắc mặt trở nên rất khó coi.

Đi bây giờ ư?

Sao có thể cam tâm chứ?

Diệp Quân kia đang bị thương nặng, không còn khả năng chiến đấu, còn người đàn ông áo trắng kia tuy trông có chút bản lĩnh, nhưng bốn đánh một, lợi thế vẫn ở phía bọn họ!

Nhưng ông ta không dám không nghe theo mệnh lệnh kia.

Vì đó là Chí Thánh đạo giả!

“Đi!”

Giọng nói kia lại vang lên trong đầu Việt Tôn một lần nữa: “Các ngươi không thể đấu với người này được đâu, để ta”.

Bọn họ không thể chống lại được?

Việt Tôn cau mày, ông ta quan sát người đàn ông áo trắng phía xa, không tin lắm.

Ông ta không biết người đàn ông này có mạnh hay không, nhưng trong có vẻ rất giống là người có chỗ dựa.

Tuy trong lòng hơi không cam lòng và không muốn, nhưng ông ta cũng không dám làm trái lệnh Thánh Chí đạo giả, chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua người đàn ông: “Rút lui”.

Dứt lời, ông ta dẫn theo ba người bên cạnh cùng nhau biến mất ở cuối tinh hà.

Người đàn ông áo trắng cũng không đuổi theo, ông ấy vẫn luôn chú ý vào Diệp Quân trong lòng, ánh mắt vô cùng dịu dàng, còn chứa đựng sự đau lòng.

Lúc này, ông ấy nhớ đến bản thân trước đây.

Lúc trước dường như ông ấy còn thê thảm hơn thằng nhóc này.

Nghĩ đến điều đó, người đàn ông áo trắng không khỏi bật cười, bây giờ nhìn lại, những vất vả trước đây cứ như mới diễn ra ngày hôm qua…

Cuối cùng thời đại của ông ấy cũng đã qua rồi.

Lúc này thời không sau lưng người đàn ông đột nhiên hơi rung động, sau đó có một người phụ nữ bước nhanh tới trong sự vây quanh của một nhóm cao thủ.

Người đến chính là Chu Phạn.

Lúc nhìn thấy người đàn ông, sắc mặt một nhóm cao thủ bên cạnh Chu Phạn đều hơi thay đổi, lập tức vây quanh Chu Phạn với vẻ mặt cảnh giác như gặp phải kẻ thù đáng sợ.

Mà lúc này Chu Phạn lại vẫy tay, những cao thủ kia mới lui xuống, nhưng vẫn rất cảnh giác.

Chu Phạn bước chậm về phía người đàn ông áo trắng, một cao thủ bên cạnh vội vàng ngăn cản cô ta: “Cẩn thận…”

Chu Phạn lắc đầu: “Không sao, có lẽ tiền bối này là người thân của Diệp công tử”.

Dứt lời, cô ta bước chậm về phía người đàn ông, cô ta hơi cúi người: “Tiền bối là người thân của Diệp công tử sao?”

Người đàn ông chậm rãi đứng dậy, sau đó ôm lấy Diệp Quân đã bị thương nặng đến mức hôn mê đi tới trước mặt Chu Phạn, ông ấy cười khẽ: “Cô nương có thể giúp ta trông thằng bé một lúc không?”

Chu Phạn nhìn thoáng qua Diệp Quân đang hôn mê, gật đầu: “Được”.

Dứt lời, cô ta đón lấy Diệp Quân từ trong lòng người đàn ông.

Lúc này Tiểu Tháp chợt nói: “Tiểu chủ”.

Người đàn ông cười nói: “Tháp gia”.

Tiểu Tháp vội nhắc nhở: “Không không, tiểu chủ gọi ta là Tiểu Tháp được rồi”.

Người đàn ông cười khẽ: “Ta từng đi theo ngươi, gọi ngươi là Tháp gia cũng đúng”.

Tiểu Tháp chần chừ một lúc rồi nói: “Tiểu chủ, có phải người lại định thao túng tâm lý ta nữa không?”

Người đàn ông áo trắng: “…”

Tiểu Tháp lại nói: “Vì sao tiểu chủ không giết những người kia?”

Người đàn ông nhìn Diệp Quân trong lòng Chu Phạn, cười đáp: “Gần đây Thanh Nhi hơi nóng tính, để cho muội ấy đến giết cho nguôi giận”.

Tiểu Tháp đang muốn đáp lời thì người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu, hơi cau mày nhìn về phía sâu trong tinh không, một lúc lâu sau đó, ông ấy lắc đầu cười: “Ta phải đi rồi”.

Tiểu Tháp nói: “Tiểu chủ, có phải người cãi nhau với Thiên Mệnh tỷ tỷ không?”

Người đàn ông hỏi ngược lại: “Ngươi muốn biết à?”

Tiểu Tháp đáp: “Đương nhiên…”

Vừa mới cất lời.

Vụt!

Một thanh kiếm đột nhiên chém xuống từ trên trời, Tiểu Tháp còn chưa kịp phản ứng thì thanh kiếm đã chĩa thẳng vào đỉnh tháp.

Kiếm Hành Đạo!

Tiểu Tháp kinh hãi nói: “Là tiểu tiểu chủ bảo ta hỏi mà…”

Diệp Quân: “…”

Người đàn ông cười khẽ, ông ấy mở lòng bàn tay, kiếm Hành Đạo bay vào tay ông ấy, ông ấy nhìn về phía Chu Phạn, cười khẽ: “Cô nương, vất vả cho cháu rồi”.

Chu Phạn chần chừ một lúc rồi nói: “Bá phụ sẽ quay lại nữa chứ?”

Người đàn ông đáp: “Cháu là một cô bé rất thông minh, gặp được cháu là may mắn của thằng nhóc này”.

Câu nói này khiến trong lòng Chu Phạn như nở hoa, vì cô ta đã chắc chắn người đàn ông trước mặt chính là phụ thân của Diệp Quân.

Nhận được sự tán thành của người nhà Diệp Quân là một chuyện rất vui với cô ta.

Người đàn ông nhìn thoáng qua Diệp Quân, trong mắt loé lên sự cưng chiều, lúc này dường như cảm nhận được điều gì đó, ông ấy ngẩng đầu nhìn lên rồi cười khẽ: “Đến rồi”.

Dứt lời ông ấy biến thành một tia kiếm quang biết mất ở nơi sâu trong tinh không.

Người đàn ông áo trắng vừa đi, sắc mặt Chu Phạn đột nhiên thay đổi, cô ta xoay người nhìn về phía cách đó nghìn trượng, thời không ở nơi đó đột nhiên sôi trào.

Lúc này một đạo nhân xuất hiện bên cạnh Chu Phạn, đạo nhân nhìn chằm chằm khu vực thời không đang cuồn cuộn kia với nét mặt rất nặng nề: “Có cao thủ đang đi tới nơi này từ biên giới vũ trụ đang nứt ra…”

Chu Phạn đang định đáp lời thì đạo nhân chợt nói với vẻ sợ hãi: “Đến rồi”.

Ầm!

Âm thanh vừa vang lên, một đao khí đỏ như máu phá không bay nhanh về phía mọi người.

Thấy cảnh này, đạo nhân vốn định ra tay chợt thay đổi sắc mặt, lập tức nói: “Từ Thiên, ông ra tay đi!”

Từ Thiên của chùa Phạm Thiên ở phía xa chửi tục một tiếng: “Mẹ kiếp!”

Tuy rất không vui nhưng ông ta không thể không ra tay, Diệp Quân kia có chết hay không ông ta không quan tâm cho lắm, nhưng nếu Chu Phạn chết ở đây thì ông ta cũng không cần tu Phật nữa mà thành Phật luôn cho rồi.

Từ Thiên bước tới trước mặt Chu Phạn, sau đo chắp hai tay thành hình chữ thập, hét to: “Nộ Uy Bất Động!”

Oanh!

Một tia kim quang đột nhiên bay lên trời từ dưới chân những người đang có mặt, sau đó biến thành một tấm khiên sáng khổng lồ màu vàng chắn trên đầu mọi người.

Lúc này thanh đao kia đã chém tới.

Ầm!

Chỉ một đao đã khiến tấm khiên vỡ tan, tất cả những người đang có mặt đều chấn động đến mức liên tục lùi lại.

Tất cả mọi người đều hoảng hốt!

Chu Phạn bảo vệ Diệp Quân liên tục lùi về sau, khi dừng lại, dường như cảm nhận được điều gì đó nên cô ta ngẩng đầu nhìn về phía cách đó nghìn trượng, nơi đó có một cô gái huyền ảo đang đứng, trong suốt tựa như khói mờ, cô ta buộc tóc đuôi ngựa, tóc đen như mực dài đến eo, mặc áo choàng màu đỏ tươi như máu, eo thắt đai lưng màu đen, vòng eo nhỏ nhắn không đủ một vòng tay, trên chân mang một đôi giày đế dày màu đỏ, càng có vẻ quyến rũ hơn, môi hơi cong, trong nụ cười như có như không còn mang theo vẻ bướng bỉnh.

Trong tay cô ta cầm một thanh trường đao đỏ như máu.

Nhưng sau lưng cô ta lại đeo một thanh kiếm.

Đao tu?

Kiếm tu?

Cô ta cầm đao chậm rãi đi về phía mọi người, một cảm giác áp bức như dời sông lấp biển kéo về phía mọi người.
Chương 1684: Người phụ nữ cầm đao

Đạo Quân trầm giọng nói: “Cô ta không phải bản thể!”

Không phải bản thể!

Nghe thấy thế, mọi người xung quanh đều kinh ngạc.

Không phải bản thể mà khiến tất cả mọi người phải lùi bước chỉ với một đao?

Phải biết rằng nơi này có bốn cao thủ Khai Đại Cảnh, ngoài ra cảnh giới thấp nhất cũng là Ách Đạo, nhưng vẫn không chịu được chiêu đao của người phụ nữ này?

Người phụ nữ áo choàng đỏ chợt nói: “Người đàn ông bí ẩn khi nãy đâu?”

Chu Phạn biết cô ta hỏi cha của Diệp Quân, lập tức nói: “Ông ấy có chuyện bận phải đi, sẽ quay lại ngay”.

Người phụ nữ nhếch môi: “Sẽ quay lại ngay? Hù doạ ta à? Ta đâu có non thế”.

Nói xong, cô ta chợt nhìn về phía Diệp Quân trong lòng Chu Phạn, không hề nói nhiều mà lập tức giơ tay chém xuống một đao.

Một tia đao khí vạn trượng loé lên như sấm chớp, lao thẳng đến chỗ Chu Phạn và Diệp Quân.

Thấy thế, Đạo Quân kinh hãi: “Hoà thượng, mau đỡ”.

“Chết tiệt!”

Từ Thiên nổi giận: “Ông già, ông nghĩ lão nạp là khiên đỡ đòn à?”

Tuy nói thế nhưng ông ta vẫn tiến lên một bước, hai tay chắp lại thành hình chữ thập, niệm Phật hiệu, một tia Phật quang bắn lên trời từ trong người ông ta, sau đó biến thành một tấm khiên Phật quang màu vàng chắn trên đầu mọi người.

Ầm!

Nhưng khi chiêu đao kia chém xuống, tấm khiên vẫn vỡ tan tành, Từ Thiên liên tục phun máu tươi như suối, khiến mọi người sợ hãi.

Thấy cảnh này Chu Phạn híp mắt lại, nói một cách quyết đoán: “Rút lui!”

Dứt lời cô ta ôm Diệp Quân xoay người muốn đi, một cao thủ cảnh giới Khai Đạo lập tức mở ra đường hầm thời không.

Đạo Quân và Từ Thiên kia cũng vội xoay người bỏ chạy, mà Từ Thiên vẫn đang vừa lui vừa phun máu…

Còn người phụ nữ mặc áo choàng đỏ kia thì lại không rút lui mà ung dung lấy một cây mía ra bắt đầu ăn, đợi đến khi ăn múa xong, cô ta mới nâng huyết đao lên cười hì hì, sau đó sải bước về phía trước.

Vụt!

Chỉ trong nháy mắt, thời không tinh vực trong phạm vi mấy trăm vạn dặm đều nứt ra.

Mà dường như Đạo Quân ở cuối đường hầm thời không cảm nhận được điều gì đó, ông ta chợt híp mắt: “Hoà thượng, mau đỡ!”

Từ Thiên giận dữ mắng: “Lão tử… Lão nạp đỡ cái mẹ nhà ông!”

Ông ta vừa lên tiếng, đường hầm thời không sau lưng mọi người chợt nứt ra, những cơn sóng xung kích lực lượng không ngừng lan tràn khắp xung quanh, khiến người ta vô cùng sợ hãi.

Mọi người quay đầu nhìn lại, một tia đao khí màu máu đang chém mạnh về phía mọi người.

Từ Thiên sa sầm mặt: “Người phụ nữ này đúng là hiếp người quá đáng!”

Dứt lời ông ta chợt tiến lên một bước, hai tay chắp thành hình chữ thập, trong nháy mắt một tượng Phật màu vàng cao nghìn trượng xuất hiện sau lưng ông ta. Ông ta nghiêng người về phía trước, tay phải nắm chặt thành quyền đánh về phía trước, tượng Phật sau lưng ông ta cũng làm động tác như thế.

Vô số Phật quang bay tới!

Ầm!

Nắm đấm này khiến đao khí kia dừng lại tại chỗ.

Nhưng vào lúc này, bức tường của đường hầm thời không bên phải Chu Phạn đột nhiên nổ tung, sắc mặt Chu Phạn thay đổi, Đạo Quân bước lên phía trước ngăn cản trước mặt Chu Phạn. Hai tay ông ta tạo ấn, thầm niệm một khẩu quyết cổ xưa, sau đó những tia sáng đột nhiên xuất hiện, trong tia sáng là một thanh đạo kiếm phù văn!

Oanh!

Đạo kiếm phù văn này ngăn chắn đao khí, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, đạo kiếm phù văn của ông ta đã nứt ra, đồng thời lại có một tia đao khí khác phá không bay tới.

Ầm!

Đạo kiếm bị chém bay, lực lượng mạnh mẽ ngay lập tức chém vỡ toàn bộ đường hầm thời gian.

Khi đường hầm thời không tan vỡ, mọi người xuất hiện trong một bầu tinh không tĩnh lặng.

Đạo Quân và mấy người nhóm Từ Thiên vây kín Chu Phạn, cách trước mặt bọn họ nghìn trượng là một người phụ nữ mặc áo choàng đỏ đang cầm một thanh huyết đao.

Người phụ nữ tay phải cầm đao, tay trái cầm mía, gặm vài cái rồi nhổ ra.

Cô ta không ra tay.

Đang ăn cho hết cây mía.

Đạo Quân ở bên cạnh Chu Phạn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, trầm giọng nói: “Cô ta đang chơi trò mèo vờn chuột!”

Mèo vờn chuột!

Nghe thấy lời của Đạo Quân, sắc mặt mọi người trở nên cực kỳ khó coi.

Người phụ nữ này quá ngông cuồng.

Đạo Quân lại nói: “Có lẽ cô ta là cao thủ đứng đầu Ác Đạo Minh...”

Dứt lời, ông ta quay đầu nhìn về phía Chu Phạn: “Điện hạ, chúng ta phải nghĩ cách trở về Đại Chu”.

Chu Phạn nói: “Nhiều nhất mười lăm phút quân Thần Sách sẽ đến!”

Đạo Quân kinh ngạc nói: “Điện hạ sử dụng Thần Binh Lệnh của Đại Chu rồi sao?”

Chu Phạn gật đầu.

Đạo Quân ngẫm nghĩ một lúc, sau đó gật đầu nói: “Dùng cũng đúng”.

Lúc này, người phụ nữ phía xa đã ăn hết cây mía trong tay, cô ta lau khóe miệng, sau đó nhìn về phía Chu Phạn, không hề nhiều lời mà đột nhiên lao về phía trước, một tia đao khí màu máu lập tức chém tới chỗ mấy người nhóm Chu Phạn.

“A Di Đà Phật!”

Từ Thiên đột nhiên chắp tay lại, Phật quang thoáng chốc bao phủ khắp xung quanh, một pho tượng Phật vàng cao vạn trượng xuất hiện sau lưng mọi người, tượng Phật vàng cúi xuống, bảo vệ tất cả mọi người.

Ầm!

Tượng Phật vàng ngăn cản chiêu đao!

Nhưng tượng Phật cũng xuất hiện vết nứt.

Lúc này lại một chiêu đao chém tới.

Oanh

Tượng Phật vỡ vụn, Từ Thiên bị trận cơn chấn động làm lùi ra xa mấy nghìn tượng, vừa dừng lại đã phun ra một ngụm máu.

Người phụ nữ liếc mắt nhìn mọi người, lắc đầu nói: “Rác rưởi, đều là rác rưởi”.

Nói đến đây, cô ta đột nhiên nhìn về phía Từ Thiên: “Ông là người rác rưởi nhất!”

“Mẹ kiếp!”

Từ Thiên lập tức nổi giận, thiêu đốt thân thể.

Mọi người: "..."
Chương 1685: Cược lớn

Từ Thiên thật sự thiêu cháy thân thể!

Trước khi xuất gia, ông ta xuất thân từ thổ phỉ, tuy sau này quy y cửa Phật, nhưng bản chất vẫn chưa bao giờ mất đi.

Sự sỉ nhục lớn thế này, sao ông ta có thể chịu được?

Sau khi thiêu cháy thân thể, khí tức của Từ Thiên thoáng chốc tăng vọt, từng luồng kim quang tuôn ra từ cơ thể ông ta tựa như thủy triều, cực kỳ đáng sợ.

Từ Thiên tiến lên một bước, lật tay phải sau đó ấn xuống: “Đại Phật cầm tay!”

Ầm ầm!

Trên đỉnh đầu người phụ nữ áo đỏ, thời không chợt nổ tung, sau đó một bàn tay Phật khổng lồ hạ xuống, bắt lấy cô ta.

Người phụ nữ áo đỏ vẫn bình tĩnh, đưa tay lên vung ra một đao.

Phập!

Đao khí màu đỏ máu phá không bay ra, thoáng qua đã phá vỡ bàn tay Phật khổng lồ đó.

“Kim cương bất hoại!”

Lúc này, giọng của Từ Thiên chợt vang lên.

Dưới cái nhìn của mọi người, những Phật quang màu vàng không ngừng giáng xuống, bay vào trong cơ thể Từ Thiên, mà sau khi Phật quang liên tục bay vào cơ thể ông ta, trên cơ thể ông ta dần ngưng tụ một chiếc áo giáp màu vàng.

Mà vào lúc này, người phụ nữ áo đỏ hóa thành một luồng huyết quang bay trên đỉnh đầu Tứ hoàng tử, ngay sau đó, một thanh đao màu đỏ máu chém xuống đầu ông ta.

Từ Thiên chắp hai tay lại, bất động như núi.

Bùm!

Nhát đao chém lên đầu Từ Thiên, cơ thể Từ Thiên run lên, vô số Phật quang rung chuyển.

Ông ta đã đỡ được nhát đao này!

Lúc này, người phụ nữ áo đỏ lại chém xuống một đao nữa.

Ầm!

Từ Thiên lập tức bị chém văng xa mấy vạn trượng, vừa dừng lại vô số Phật quang đã dao động trong cơ thể ông ta, tựa như sóng nước lan ra mấy trăm vạn trượng.

Từ Thiên lúc này giống như tượng nhỏ phát sáng.

Lúc này, người phụ nữ áo đỏ lại biến mất lần nữa.

Thấy thế, con ngươi Từ Thiên co rụt lại thành đầu mũi kim.

Ngay lập tức, hàng chục đao khí đỏ như máu chém lên người Tứ hoàng tử.

Phập phập phập phập…

Từ Thiên liên tục lùi lại, mỗi bước lùi lại sẽ có một luồng Phật quang bay ra từ người ông ta, khi ông ta lùi lại mấy vạn trượng, Phật quang trên người đã trở nên mờ nhạt vô cùng, không chỉ vậy, áo giáp trên người ông ta cũng đã nứt, máu không ngừng thấm ra.

Phập!

Sau khi người phụ nữ áo đỏ chém xuống nhát đao cuối cùng, Từ Thiên lại lùi lại cả vạn trượng nữa, lần này Phật giáp trên người ông ta đã vỡ tan.

Từ Thiên nôn ra mấy ngụm máu, sau đó ngẩng đầu nhìn về người phụ nữ áo đỏ phía xa: “Chỉ có thế này thôi?”

Nói xông, ông ta lại phun ra mấy ngụm máu.

Mọi người: “…”

Người phụ nữ áo đỏ lấy một miếng múa ra nhai, sau đó nói: “Ông là ngươi mạnh miệng nhất ta từng gặp đấy!”

Từ Thiên lau vết máu nơi khóe miệng, quay đầu nhìn Đạo Quân bên cạnh: “Ta đã tiêu hao ba phần linh khí của cô ta rồi, còn lại giao cho ông đấy”.

Người phụ nữ áo đỏ trước mặt không phải bản thể mà chỉ là ảo ảnh, ảo ảnh cần dùng linh khí hỗ trợ để duy trì.

Đạo Quân trầm giọng: “Ngươi có thể gắng gượng thêm một lúc nữa không?”

Từ Thiên tức giận đùng đùng: “Thế thì cơ thể lão tử cũng chẳng còn nữa”.

Lúc này cơ thể ông ta đã bị thiêu cháy gần hết.

Nếu thiêu tiếp thì chỉ có thể thiêu hồn thôi.

Đạo Quân nhìn chằm chằm người phụ nữ áo đỏ hồi lâu rồi lắc đầu: “Chúng ta không ngăn được cô ta đâu, phải về Đại Chu thôi”.

Nói xong ông ta quay đầu nhìn Chu Phạn: “Điện hạ, người đi đi, ta và hòa thượng này ở lại đây ngăn cô ta”.

Từ Thiên chợt run run bảo: “Lão già, ta không ngăn được!”

Vừa rồi giao chiến với người phụ nữ áo đỏ, ông ta vẫn luôn phòng ngự, không tấn công, không phải ông ta không muốn tấn công mà là ông ta chẳng thể tấn công được.

Thực lực của người phụ nữ này quá kinh khủng.

Nhưng Chu Phạn lại lắc đầu: “Chúng ta đều không đi được đâu”.

Đạo Quân giật mình.

Xa xa, người phụ nữ áo đỏ nhìn Chu Phạn, nhếch miệng cười: “Cô thông minh đấy…”

Nói đến đây cô ta lại nhìn Từ Thiên: “Không như lão đầu trọc này, ta chưa thấy người nào ngu như ông ta”.

Mọi người: “…”

Sắc mặt Từ Thiên cực kỳ khó coi, lửa giận trong lòng bốc lên, ông ta suýt nữa thì thiêu đốt linh hồn.

Nhưng ông ta vẫn kìm lại.

Bởi vì thực sự không thể đánh lại!

Chu Phạn nói: “Các hạ, vì sao Ác Đạo Minh lại nhắm vào vị Diệp công tử này?”

Người phụ nữ áo đỏ cắn một miếng mía rồi nói: “Ta chỉ quan tâm việc giết người, không quan tâm việc khác”.

Chu Phạn khẽ gật đầu, quay đầu nhìn Tứ hoàng tử, thấy Chu Phạn nhìn lại, tim Từ Thiên đập thình thịch, bây giờ ông ta chỉ muốn giả chết.

Thấy tâm hồn yếu ớt của Từ Thiên, Chu Phạn vẫn hơi không nỡ, vì thế cô ta do dự rồi nói: “Đại sư có thể đấu một lần cuối cùng nữa không?”

Từ Thiên: “…”

Từ Thiên liếc nhìn Đạo Quân bên cạnh, trong lòng bàn tay Đạo Quân có phù ấn đang xoay tròn.

Từ Thiên im lặng một lúc lâu rồi khẽ gật đầu.

Mà phía xa, người phụ nữ áo đỏ lại nhìn Đạo Quân và Từ Thiên với ánh mắt đầy trêu chọc, cô ta cũng không vội, từ từ cắn mía.

Từ Thiên hít sâu một hơi rồi bước ra một bước, xòe bàn tay ra, trong tay ông ta xuất hiện một Phù ấn.

Phật ấn Phạn Thiên!

Đây là thần vật mạnh nhất chùa Phạn Thiên, bên trong có chứa đạo pháp Phật gia của trụ trì chùa Phật Thiên, là thần khí trấn chùa.

Từ Thiên nhìn Diệp Quân trong lòng Chu Phạn, im lặng không nói.

Thật ra ban đầu ông ta không muốn nhúng tay vào chuyện rắc rối này, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến chùa Phạn Thiên.

Hơn nữa thực lực của Ác Đạo Minh đã vượt xa dự đoán của ông ta.

Nhưng không có cách nào.

Đại Chu đang cược lớn!

Đạo Môn cũng đang cược lớn!

Nếu chùa Phạn Thiên không cược, sau này chắc chắn sẽ bị bỏ lại rất xa.

Từ Thiên khẽ nói trong lòng: “Hy vọng vị Diệp công tử này thật sự đến từ vũ trụ nền văn minh cấp năm, nếu không lão tử sẽ thua tới nỗi chẳng còn quần trong luôn mất…”

Nói xong ông ta xòe bàn tay, Phật ấn Phạn Thiên trong tay bay lên không trung, trong chớp mắt, từng luồng Phật quang màu đỏ bay ra từ Phật ấn Phạn Thiên, đồng thời từng tiếng hát cổ xưa không ngừng vang lên trong đất trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK