Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1626: Vì sao! (2)

Sau khi bị đánh bay, hư ảnh kia chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Sậu Nguyên, trường kiếm trong tay ông ta đột nhiên rung động dữ dội.

Sậu Nguyên híp mắt: “Diệp công tử, cậu chữa thương trước đi”.

Dứt lời, ông ta chậm rãi siết chặt tay phải.

Rắc!

Thời không xung quanh đột nhiên nứt ra, sau đó tinh vực trong phạm vi triệu trượng xung quanh cũng nứt thành hình mạng nhện.

Ở cách đó không xa, Diệp Quân mới bắt đầu chữa thương, bảy Huyết Thi cũng đã bảo vệ xung quanh hắn.

Bây giờ bọn họ là một thể với Diệp Quân, nếu Diệp Quân chết thì chắc chắn cô gái váy trắng đó cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Nhớ đến cô gái váy trắng, bọn họ lại cảm thấy sởn tóc gáy.

Diệp Quân nhìn hư ảnh phía xa, tuy thấy hơi nghi ngờ lai lịch của đối phương, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều mà ngồi xếp bằng xuống nhanh chóng chữa thương.

Hư ảnh ở phía xa đột nhiên biến thành một tàn ảnh biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Xoẹt!

Một tia kiếm quang đỏ như máu đột nhiên loé lên.

Trong mắt Sậu Nguyên loé lên sát khí, hắn tiến về phía trước đánh ra một quyền.

Cú đấm mang theo huyết mang ngút trời.

Ầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc chợt vang vọng trong thiên địa, cùng lúc đó, toàn bộ tinh không cũng nổ tung.

Một người và một Huyết Thi đồng thời lùi lại. Nhưng sau đó, cả hai lại xông về phía nhau một lần nữa.

Ầm…

Những tiếng nổ dày đặc vang vọng khắp xung quanh.

Cách đó không xa, bảy Huyết Thi bảo vệ chặt chẽ Diệp Quân, không cho lực lượng của Sậu Nguyên và hư ảnh kia ảnh hưởng đến hắn.

Bọn họ cũng không đi tới giúp đỡ, thứ nhất là khi đấu tay đôi, Sậu Nguyên không thích người khác giúp đỡ, thứ hai là họ cũng sợ trong bóng tối vẫn còn cao thủ bí ẩn khác muốn ra tay với Diệp Quân.

Hư ảnh ở phía xa đột nhiên bay lên trời, hai tay cầm trường kiểm đỏ như máu chém về phía Sậu Nguyên, kiếm chém xuống, muôn nghìn tia kiếm khí màu đỏ trút xuống như thác nước.

Trên mặt Sậu Nguyên không có chút sợ hãi nào, tay phải ông ta nắm chặt thành quyền, trong lòng bàn tay có vô số quyền ý ngưng tụ, những quyền ý này chứa đựng ý chí Đại Đạo, mà khi Sậu Nguyên vung nắm đấm, một sức mạnh huỷ diệt đất trời cũng thoáng chốc làm toàn bộ vũ trụ tinh không sụp đổ.

Ầm!

Trong nháy mắt, vô số quyền ý và kiếm mang đan xen với nhau, những cơn sóng xung kích lực lượng đáng sợ liên tục lan ra khắp xung quanh như sóng trào. Toàn bộ tinh không vũ trụ trở thành một màu tối đen, tinh quang của vũ trụ bên ngoài vừa mới tiến vào khu vực này đã lập tức bị chôn vùi.

Lúc này, hư ảnh kia đột nhiên sử dụng Kiếm Vực, Kiếm Vực mạnh mẽ thoáng chốc trấn áp quyền ý ngút trời của Sậu Nguyên, nhưng ngay sau đó, Sậu Nguyên biến thành một tia quyền mang phóng lên cao, sau đó liên tục đánh về phía Kiếm Vực.

Oanh!

Trong Kiếm Vực có tiếng nổ liên tục vang lên, chưa bao lâu, Kiếm Vực đã sụp đổ.

Hư ảnh đột nhiên dừng lại, ông ta chĩa thẳng thanh kiếm ở giữa chân mày, trong miệng đọc thầm ngôn ngữ mà mọi người xung quanh không thể hiểu được.

Rắc!

Thời không trên đầu hư ảnh đột nhiên nứt ra, sau đó một lôi kiếp đỏ như máu chém thẳng xuống, tràn vào trong trường kiếm của ông ta.

Thấy cảnh này, Sậu Nguyên lập tức nhíu mày.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên mở mắt, hắn đứng lên rồi nói: “Cùng xông lên bắt sống ông ta”.

Dứut lời, hắn biến thành một tia kiếm quang xông tới, mấy Huyết Thi xung quanh hắn cũng vội vàng đuổi theo.

Thấy mấy người nhóm Diệp Quân muốn đánh hội đồng, hư ảnh kia đột nhiên hét to một tiếng giận dữ rồi vung trường kiếm, xoay người ngự kiếm biến mất ở cuối tinh hà.

Oanh!

Mấy người Diệp Quân ngăn chắn lôi kiếp kiếm khí kia, nhưng lúc này hư ảnh đó cũng đã biến mất.

Diệp Quân sa sầm mặt: “Đây là người đến từ đâu vậy?”

Sậu Nguyên mở lòng bàn tay, trong lòng bàn tay ông ta có một tia chớp nhỏ bé lay động, ông ta trầm giọng nói: “Đây là lôi kiếp của Vũ Trụ Kiếp”.

Diệp Quân nhíiu mày: “Tổ chức bí ẩn kia sao?”

Sậu Nguyên gật đầu: “Có lẽ lúc trước sau khi chúng ta cứu những người đó đã bị tổ chức bí ẩn kia phát hiện ra”.

Diệp Quân im lặng, hắn không ngờ lại gặp phải tổ chức bí ẩn đó.

Trong mắt Sậu Nguyên lộ sự lo lắng: “Thực lực người này không tầm thường, chúng ta phải cẩn thận”.

Diệp Quân gật đầu: “Mọi người trông chừng giúp ta một lát, ta đi gặp những người đó”, dứt lời hắn bèn đi vào trong Tiểu Tháp.

Có hơn trăm người đang đứng cạnh một tảng đá lớn ở bên sông, dẫn đầu là cô gái mặc váy xanh kia, cô ta là người trẻ tuổi nhất ở đây, nhưng cũng là người có thực lực mạnh nhất.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.

Thấy Diệp Quân, mọi người đều hơi đề phòng.

Cô gái dẫn đầu hơi do dự, sau đó cất lời: “Tiền bối, nền văn minh Thương Vận của chúng ta…”

Diệp Quân lắc đầu: “Đã không còn nữa rồi”.

Nét mặt cô gái thoáng chốc trở nên u ám, cô ta hơi cúi đầu, người run rẩy.

Sắc mặt những người còn lại cũng tái đi.

Lúc này một thiếu niên đột nhiên bước ra, căm tức nhìn Diệp Quân bằng đôi mắt đỏ thẫm: “Ngươi có thần vật này, rõ ràng có thể cứu được tất cả mọi người của nền văn minh chúng ta, vì sao thấy chết mà không cứu? Vì sao!”

Dứt lời, hắn ta thả ra khí thế mạnh mẽ bao phủ lấy Diệp Quân.
Chương 1627: Tức chết mất

Diệp Quân nhìn người đàn ông đó, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.

Ngay lúc này, cô gái váy dài xanh bỗng tiến đến trước, sau đó tát vào mặt người đàn ông một bạt tai.

Bốp!

Âm thanh rõ to vang lên.

Người đàn ông văng ra xa cả mấy trăm trượng, cuối cùng đập người vào một tảng đá lớn, cơ thể nổ tung, máu thịt văng tứ phía.

Mọi người sửng sốt.

Cô gái bỗng cách không trung tóm lấy linh hồn của người đàn ông trước mặt, sau đó không đợi người đàn ông kịp phản ứng, cô ta đã đè linh hồn đó quỳ xuống. Không chỉ vậy, bản thân cô ta cũng quỳ xuống trước mặt Diệp Quân.

Mọi người đều thấy khó hiểu.

Cô gái quay phắt lại nhìn mọi người: “Quỳ xuống!”

Quỳ xuống!

Giọng nói như sấm rền, mọi người đều run sợ khi nghe tiếng quát của cô gái. Thấy trong mắt cô gái đầy sát khí, không ai dám nói gì cả, lập tức quỳ xuống.

Cô gái xoay người cúi đầu với Diệp Quân: “Thật xin lỗi, người này còn trẻ vẫn chưa hiểu chuyện nên đã mạo phạm đến ngươi, muốn giết muốn chém gì thì tùy ngươi”.

Diệp Quân nhìn cô gái trước mặt, không nói gì.

Cảm giác áp bức vô hình bỗng bao trùm lấy mọi người.

Mặc dù cảnh giới của Diệp Quân không cao bằng bọn họ, nhưng cả người hắn lại có uy thế nặng nề ép bức người khác.

Cô gái đó quỳ rạp dưới đất, không nhìn thấy được vẻ mặt của cô ta.

Nhưng có rất nhiều người trong số những người ở phía sau cô ta lại tỏ vẻ không phục và không thoải mái, chẳng qua là e ngại thực lực của cô gái này nên họ không dám phản kháng.

Diệp Quân bỗng bật cười, sau đó xoay người lại đưa tất cả mọi người ra khỏi Tiểu Tháp.

Trong tinh không, đám cô gái sau khi được chuyển ra ngoài vẫn quỳ dưới đất.

Diệp Quân nhìn cô gái trước mặt, bình tĩnh nói: “Sở dĩ ta cứu các cô là vì ta kính trọng vị đao tu kia, cộng thêm việc ta đã nhận chiếc nhẫn của ông ta nên hai bên chúng ta không nợ nần gì nhau nữa, đi đi”.

Cô gái quỳ dưới đất nhắm mắt lại, cô ta hít sâu một hơi, sau đó dập đầu với Diệp Quân: “Mong công tử hãy để lại tên họ, bọn ta…”

Diệp Quân ngắt lời cô gái: “Không cần thiết”.

Dứt lời, hắn xoay người nhìn đám người Sậu Nguyên: “Chúng ta đi”.

Mấy người Sậu Nguyên lập tức đi vào trong Tiểu Tháp, Diệp Quân lắc mình biến mất kiếm quang rồi biến mất.

Khi mấy người Diệp Quân rời đi, một người đàn ông áo hoa bào phía sau cô gái, bỗng nói: “Nam Kiều, hắn đã lấy nhiều nhẫn của nền văn minh Thương Vận chúng ta như vậy, nói cho cùng hắn cũng kiếm được hời, chúng ta…”

“Ngu ngốc!”

Cô gái bỗng xoay người quát, uy lực cực mạnh bỗng chốc trấn áp người đàn ông đó.

Mọi người đều biến sắc, có vài người tỏ vẻ khó hiểu, không biết tại sao cô gái lại tức giận như vậy.

Cô gái lạnh lùng nhìn người đàn ông mặc áo hoa bào mà bị cô ta trấn áp và người đàn ông chỉ còn lại linh hồn, trong mắt cô ta hiện lên vẻ thất vọng: “Mấy năm nay, các ngươi được che chở quá tốt, sống quá an nhàn, tự đại và kiêu ngạo đã làm mờ mắt và tâm trí của các ngươi rồi”.

Dứt lời, cô ta xoay người nhìn về phía tinh không đằng xa, nhẹ giọng nói: “Trước khi Vũ Trụ Kiếp xảy ra, chúng ta không thể làm gì khác hơn là chờ chết. Nhưng hắn lại có thể cứu tất cả chúng ta đi. Còn nữa, trong Tiểu Tháp đó, các ngươi không cảm nhận được thời gian trong tháp khác với thế giới bên ngoài sao?”

Thời gian trong tháp!

Lúc này một thiếu niên trầm giọng nói: “Ta đã tính toán được, mười năm trong tháp gần bằng một ngày ở bên ngoài”.

Vừa nghe nói thế, mọi người đều cực kỳ ngạc nhiên.

Trước đó họ vừa sống sót qua kiếp nạn, rất nhiều người đều không để tâm đến tình hình trong tháp, nhưng bây giờ nghe Nam Kiều và thiếu niên kia nói thế, cuối cùng họ cũng nhận ra thiếu niên kiếm tu đó không đơn giản.

Nam Kiều xoay người nhìn đám người trước mặt, vẻ mặt chán nản: “Ta biết từ tận đáy lòng các ngươi không để tâm đến hắn vì thấy cảnh giới của hắn thấp hơn các ngươi, thậm chí là coi thường hắn. Nhưng các ngươi lại chưa từng nghĩ hắn dẫn theo chúng ta xuyên qua không biết bao nhiêu vũ trụ tinh vực, tránh được Vũ Trụ Kiếp… Hơn nữa, mấy Huyết Thi kia đều là cảnh giới Bán Bộ Khai Đạo, khí tức của Huyết Thi cao lớn cực kỳ lợi hại, còn cao hơn cả Đao Chủ, thế nhưng nó lại cực kỳ cung kính với hắn, hoàn toàn là một thuộc hạ…”

Nói đến đây cô ta khẽ lắc đầu: “Hắn ít nhất đến từ vũ trụ nền văn minh cấp bốn”.

Vũ trụ nền văn minh cấp bốn!

Nghe Nam Kiều nói thế, mọi người đều kinh ngạc và hoảng sợ, phải biết rằng nền văn minh Thương Vận cũng mới chỉ là nền văn minh vũ trụ cấp ba thôi.

Nam Kiều khẽ nói: “Vốn dĩ chúng ta có thể dựa vào chút ân tình của Đao Chủ, chỉ cần đi theo hắn, sau này chắc chắn sẽ càng phát triển. Nếu hắn đến từ vũ trụ nền văn minh cấp bốn thật, đó là một cơ duyên cực lớn với chúng ta, thế nhưng…”

Nói đến đây, cô ta bỗng nhìn người đàn ông đã bị cô ta hủy diệt linh hồn, ánh mắt thoáng chốc trở nên lạnh lùng: “Nhưng vì một câu nói của tên ngu ngốc ngươi mà ân tình đó lập tức biến mấy, ngươi thật đáng chết”.

Thiếu niên chỉ còn lại linh hồn đó quỳ rạp xuống đất, run lẩy bẩy, không dám lên tiếng.

Vì gã đã cảm nhận được sát khí của cô gái này.

Nghe Nam Kiều nói thế, sắc mặt mọi người cũng trở nên tuyệt vọng, cảm thấy hối hận quá chừng.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, thiếu niên kiếm tu đó thật sự không tầm thường chút nào.

Hơn nữa rất có khả năng là đến từ vũ trụ nền văn minh cấp bốn.

Nếu đến từ vũ trụ nền văn minh cấp bốn thật thì họ đi theo hắn tức là đã có một cơ hội cực lớn để thay đổi vận mệnh.

Tiếc là chỉ vì một câu nói mà cơ duyên này đã biến mất hoàn toàn, ánh mắt Nam Kiều cũng hiện lên vẻ hối hận khó che giấu.

Bây giờ nền văn minh Thương Vận bị tiêu diệt, có lẽ là một cơ hội tốt nhất để họ khôi phục lại nền văn minh Thương Vận.

Hết rồi!

Đúng là tức chết mất thôi!

Nam Kiều nhìn tinh không mênh mông xung quanh, mắt cô ta hiện lên vẻ mờ mịt, con đường này nên làm sao đây?


Chương 1628: Nâng cao thực lực

Vũ trụ Thương Vận.

Thời không cách trước mặt bà lão lưng gù bỗng nứt lìa, hư ảnh trong trận chiến với Sậu Nguyên trước đó lao ra.

Thấy hư ảnh đó, bà lão nhíu mày: “Sao thế? Thất bại rồi à?”

Hư ảnh đó trầm giọng nói: “Bên cạnh thiếu niên đó có một cường giả bí ẩn, thực lực rất mạnh, hơn nữa có khá nhiều người”.

Bà lão cười nhạo: “Thảo nào dám nhúng tay vào Vũ Trụ Kiếp, phá vỡ quy tắc Ác Đạo, tiêm nhiễm nhân quả Ác Đạo… Huyền Âm, ngươi đi điều tra về thân phận của thiếu niên đó”.

Huyền Âm do dự, sau đó mới nói: “Ác Bà, chỉ sợ thân phận của thiếu niên đó không đơn giản…”, bà lão lạnh nhạt liếc nhìn Huyền Âm: “Còn có thể không tầm thường bằng Ác Đạo Minh ta không? Đi điều tra đi, bảo Thiên Đạo của các vũ trụ và người giữ biên giới vũ trụ điều tra giúp ngươi. Sau khi tra ra, cho dù hắn đến từ nền văn minh nào, cũng đều ra lệnh cho Ác Đạo ở nền văn minh vũ trụ văn minh đó đến Vũ Trụ Kiếp trước”.

Thấy bà lão có vẻ tức giận, Huyền Âm không nói thêm gì nữa, hơi cúi người xuống rồi đi ra ngoài.

Sắc mặt Ác Bà trở nên khó coi: “Ai rồi cũng muốn làm phản”.



Ở một bên khác.

Một tinh vực chưa biết đến ở nơi nào đó, một thời không bỗng nứt lìa, kiếm quang bay ra.

Chính là Diệp Quân.

Lúc này cơ thể Diệp Quân hơi rạn nứt, bởi vì lần này hắn kiểm soát thời gian xuyên không nên tuy rằng vẫn bị thương như trước nhưng cũng không nghiêm trọng như vậy.

Sau khi bước ra, Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu sử dụng cây thần tự nhiên và tâm sinh mệnh để hồi phục cơ thể.

Không lâu sau, cơ thể hắn đã hồi phục hoàn toàn.

Sau khi cơ thể hồi phục, Diệp Quân ngạc nhiên nhận ra, cơ thể hắn hình như lại mạnh hơn.

Có thể nâng cao sức mạnh cơ thể?

Diệp Quân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vì đây cũng có thể xem như là một trận tu luyện.

Nghĩ đến đây Diệp Quân vội lấy một chút Tổ Nguyên ra, sau khi cơ thể hồi phục hoàn toàn, hắn lập tức xuyên qua thời không bằng kiếm Thanh Huyên.

Không lâu sau, Diệp Quân lại xuất hiện trong một tinh không chưa biết tên, vừa bước ra hắn đã nằm xuống, sau đó tiếp tục trị thương.

Thật ra kiểu tu luyện này cực kỳ tốn tiền, nhưng cũng may hắn có nhiều tiền nên cũng không để ý lắm.

Sau khi cơ thể hồi phục, Diệp Quân lại ngự kiếm biến mất khỏi đó.

Cứ thế Diệp Quân liên tục xuyên qua thời không, sau đó trị thương, rồi lại tiếp tục xuyên qua thời không…

Trong quá trình liên tục xuyên qua thời không này, cơ thể hắn cũng ngày càng mạnh hơn, có thể thấy rất rõ.

Trước đó khi xuyên qua thời không được mười lăm phút thì cơ thể hắn lập tức bị nứt toác, nhưng bây giờ cơ thể hắn có thể chịu đựng xuyên qua mười lăm phút, cho nên hắn bắt đầu tăng dần cường độ tu luyện.

Nửa tháng sau, ở một tinh không nào đó, một thời không bỗng bị phá vỡ, Diệp Quân bước ra.

Cơ thể hắn có những vết nứt rất nhỏ nhưng một chốc sau đã hồi phục.

Diệp Quân hít sâu một hơi, hắn nhìn cơ thể của mình, lúc này cơ thể của hắn đã mạnh hơn lúc đầu rất nhiều lần.

Là gấp vài lần!

Phải nói rằng sự thay đổi này rất lớn, vì sau khi cơ thể được nâng cao, thực lực tổng thể của hắn cũng sẽ tăng lên rất nhiều.

Diệp Quân cúi đầu nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, thật ra kiếm Thanh Huyên có thể đưa hắn đến thẳng di tích nền văn minh bí ẩn đó, kiếm Thanh Huyên có khả năng này. Tất nhiên điều kiện tiên quyết là cơ thể hắn đủ mạnh, nếu cơ thể có thể chống đỡ được thì cho dù có xa đến mấy đều có thể đến được ngay.

Nói cho cùng vẫn là vấn đề thực lực của hắn.

Lúc này Diệp Quân cũng đã hiểu, thật ra uy lực của kiếm Thanh Huyên mạnh hơn bây giờ rất rất nhiều, nó mạnh thế nào đều phụ thuộc vào thực lực của hắn.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó lại ngự kiếm bay lên, biến mất khỏi đó.

Một tháng sau, khoảng thời gian này, Diệp Quân đã xuyên qua rất nhiều tinh vực vũ trụ, hắn cũng gặp được một vài nền văn minh, nhưng họ tương đối yếu, hắn cũng không đi quấy rầy mà cứ thế rời đi.

Nhưng hiện giờ cơ thể hắn đã có sự thay đổi kinh thiên động địa so với trước kia, dựa theo phỏng đoán của hắn, bây giờ cơ thể hắn có lẽ cũng đã đạt đến cảnh giới Thần Đạo.

Nói cách khác, bây giờ hắn không cần dùng kiếm, chẳng khác nào một thể tu cảnh giới Thần Đạo.

Diệp Quân cong môi cười, hắn không ngờ lần này gấp rút lên đường còn có thể nâng cao thực lực.

Diệp Quân đang định tiếp tục xuyên qua lần nữa, nhưng đúng lúc này hắn bỗng nhìn ở đằng xa. Thời không tận cuối tầm nhìn của hắn bỗng xao động, một lúc sau một người đàn ông cao lớn tay cầm trường đao chậm rãi bước ra.

Người đàn ông đó nhìn Diệp Quân, gã xòe tay ra, một bùa truyền âm xuất hiện trong tay gã, sau đó nói: “Tìm được rồi”.

Diệp Quân nhìn gã: “Ngươi là ai?”

Người đàn ông cao lớn đi về phía Diệp Quân: “Cứu người ở Vũ Trụ Kiếp, vi phạm quy luật Đại Đạo, xúc phạm Ác Luật, bây giờ ta truy bắt ngươi, nếu ngươi không phục thì có thể nhẫn nhịn”.
Chương 1629: Lại là ngươi

Người đàn ông cao lớn vừa dứt lời đã nhảy lên, sau đó đâm mạnh vào Diệp Quân một nhát.

Rầm!

Tinh hà nứt toác.

Bình đạo!

Diệp Quân híp mắt lại, ý chí chiến đấu bùng lên, kiếm Thanh Huyên trong tay đổi thành ý kiếm, sau đó biến thành kiếm quang lao lên trời.

Đối đầu trực diện!

Hắn vốn dĩ còn muốn tìm Sậu Nguyên khiêu chiến, rèn luyện cơ thể mình, không ngờ đột nhiên lại có người xuất hiện.

Mặc dù khá tò mò về thân phận của đối phương nhưng cứ đánh trước rồi tính.

Ầm!

Hai người vừa chạm vào nhau, kiếm quang và ánh sáng sắc bén nổ tung, sức mạnh cực lớn khiến hai người lùi về sau.

Sau khi dừng lại, mặt Diệp Quân đầy vẻ phấn khích, vì hắn phát hiện thực lực của mình mạnh hơn trước rất rất nhiều. Người đàn ông cao lớn ở đằng xa cau mày, hắn nhìn Diệp Quân: “Cảnh giới của ngươi…”

“Lải nhải gì nhiều thế?”

Diệp Quân ngự kiếm bay lên, ngay sau đó một tia kiếm quang chém xuống từ trên đỉnh đầu người đàn ông đó.

Ánh mắt người đàn ông cao lớn lóe lên vẻ lạnh lùng, cổ tay hơi động, thanh giáo dài trong tay bỗng biến thành một dải cầu vồng dài, bay vút lên trời.

Lại đối đầu trực diện!

Ầm!

Thanh giáo dài và thanh kiếm vừa chạm vào nhau, sức mạnh hủy trời diệt đất lập tức nổ tung, thoáng chốc vô số ý kiếm bỗng lao ra từ thời không xung quanh người đàn ông cao lớn.

Diên Trì Nhất Kiếm!

Người đàn ông cao lớn nhíu mày, tay trái gã bỗng làm động tác đè xuống dưới.

Ầm!

Một bức tượng thần bỗng xuất hiện sau lưng gã, ý kiếm xung quanh gã bị bức tượng đột nhiên xuất hiện này đánh văng ra xa.

Bức tượng thần đó ngẩng đầu lên, sau đó đánh một quyền.

Cú đánh này xuyên thẳng qua vũ trụ tinh hà.

Vô số kiếm quang vỡ tan, Diệp Quân bị chấn động văng ra xa cả vạn trượng, khi hắn dừng lại, thời không mấy trăm vạn trượng xung quanh hắn đều tan thành mây khói.

Bóng tối bao trùm.

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đó, cảm thấy khác ngạc nhiên, thực lực của tên này không hề tầm thường.

Nhưng sau đó sự ngạc nhiên trong mắt hắn trở thành vẻ phấn khích.

Đối thủ càng mạnh, hắn càng vui.

Chân Diệp Quân gõ nhẹ xuống đất, một tia kiếm quang lơ lửng dưới chân hắn, sau đó một thanh kiếm đã lao đến trước mặt người đàn ông kia.

Bức tượng thần phía sau người đàn ông bỗng giơ hai tay lên hợp thành chữ thập.

Ầm!

Từng vòng sáng bí ẩn trào ra từ trong tượng thần đó, sau đó lan tràn ra mấy trăm vạn dặm, sao trời ở những nơi vòng sáng bí ẩn lướt qua đều bị chém vỡ.

Bản thân Diệp Quân cũng lập tức bị chấn động văng ra xa mấy vạn trượng, vừa dừng lại cơ thể hắn bỗng nứt lìa, máu chảy ra từ khóe miệng. Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao lớn ở đằng xa. Lúc này gã được một vòng sáng màu vàng bao quanh, cực kỳ uy nghiêm, bức tượng thần phía sau hệt như chiến thần, cả vũ trụ tinh hà đều khá nhỏ bé trước nó.

Ngay lúc này giọng Sậu Nguyên vang lên trong đầu Diệp Quân: “Cậu Diệp, người này chắc là người bảo vệ biên giới vũ trụ, cậu phải cẩn thận”.

Diệp Quân nhíu mày: “Người bảo vệ biên giới vũ trụ?”

Sậu Nguyên nói: “Đúng thế, là người bảo vệ biên giới của vũ trụ, mỗi vũ trụ đều có ranh giới của riêng mình, có ranh giới do thiên nhiên làm giới hạn, cũng có ranh giới do con người vạch ra, biên giới vũ trụ trước mặt này rất có khả năng là do con người tạo ra, thế nên ta đoán ở bên kia biên giới chắc hẳn có một nền văn minh vũ trụ hùng mạnh”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn ngẩng đầu lên nhìn người bảo vệ biên giới vũ trụ, người đó đột nhiên tiến lên một bước, tượng thần phía sau gã cúi người xuống, sau đó cách không trung đánh Diệp Quân một quyền.

Uy lực đáng sợ như hàng ngàn vạn ngọn núi lớn lao về phía Diệp Quân.

Diệp Quân ở phía xa nhắm mắt lại, lúc này sức mạnh hai loại huyết mạch trong người hắn đang hừng hực, ý kiếm trong tay cũng biến thành màu đỏ máu.

Sức mạnh huyết mạch.

Diệp Quân bỗng biến thành kiếm quang lao lên trời, nhát kiếm này chém trúng một quyền đó.

Cùng lúc đó, thời không xung quanh tượng thần đó bỗng nứt lìa, vô số ý kiếm bay ra nhấn chìm tượng thần đó.

Ầm…

Trong tinh vực này, vô số ánh sáng vàng và kiếm quang liên tục nổ tung, từng luồng sức mạnh hủy diệt trời đất lan ra xung quanh.

Cả vũ trụ tinh vực trở nên hỗn loạn.

Sau khi kích hoạt hai loại huyết mạch, sức chiến đấu của Diệp Quân thoáng chốc tăng lên rất nhanh. Chiến cuộc cũng lập tức bị đảo ngược, sức mạnh của bức tượng thần cũng không thể áp chế được hắn nữa, ngược lại bức tượng bị vô số kiếm ý của hắn tấn công, các vết nứt dần hiện ra.

Ầm!

Sau khi một tiếng nổ chói tai vang lên, tượng thần đó bỗng nổ tung, người đàn ông cao lớn bị một nhát kiếm của Diệp Quân làm cho chấn động văng ra xa.

Ngay khi Diệp Quân định thừa thắng xông lên, Sậu Nguyên bỗng nói: “Cẩn thận!”

Diệp Quân quay phắt lại, vừa xoay người lại thì một thanh kiếm màu đỏ máu đâm thẳng về phía hắn.

Diệp Quân cũng chém ra một nhát kiếm.

Vèo!

Hai người cùng lùi về sau.

Sau khi dừng lại, Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn hư ảnh ở phía xa. Nhìn thấy đối phương Diệp Quân nhíu mày: “Lại là ngươi”.

Lúc này Sậu Nguyên cũng xuất hiện bên cạnh Diệp Quân.

Ở một bên khác, người đàn ông đó nhìn Diệp Quân, hoảng sợ nói: “Cảnh giới của ngươi thấp như vậy, sao thực lực lại đáng sợ thế?”

Diệp Quân quay đầu sang nhìn người đàn ông đó: “Cảnh giới của ngươi cao thế mà sao thực lực lại kém vậy?”

Sậu Nguyên: “…”
Chương 1630: Hiếu khách

Nghe Diệp Quân nói thế, người đàn ông cao lớn bỗng nổi giận: “Ngươi có biết nói chuyện không hả? Ta không sỉ nhục ngươi, tại sao ngươi lại nói lời sỉ nhục người khác thế?”

Sậu Nguyên quay đầu lại nhìn người đàn ông cao lớn, hiển nhiên là kinh ngạc, chơi trò gì vậy? Diệp Quân lạnh nhạt nhìn người đàn ông cao lớn: “Ta và ngươi không oán không thù, nhưng ngươi lại đến ngăn cản ta, hành vi này của ngươi là gì đây?”

Người đàn ông cao lớn trầm giọng nói: “Ngươi vi phạm luật pháp Ác Đạo, ta làm thế với ngươi là lý lẽ chính đáng”.

Diệp Quân lạnh nhạt nói: “Ta chỉ biết Quan Huyên Pháp, không biết luật pháp Ác Đạo gì đó”.

“Quan Huyên Pháp?”

Ngay lúc này Huyền Âm ở phía xa bỗng nói: “Ngươi đến từ Chân vũ trụ à?”

Diệp Quân quay đầu lại nhìn Huyền Âm, hơi ngạc nhiên: “Sao ngươi biết Chân vũ trụ?”

Huyền Âm nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi thế mà lại đến từ Chân vũ trụ, thảo nào dám vi phạm quy luật Đại Đạo, cứu người đáng chết. Ở chỗ của ác ngươi có người phản nghịch”.

Diệp Quân híp mắt: “Các ngươi từng điều tra Chân vũ trụ ư?”

Huyền Âm cười nhạo: “Sở dĩ ngươi ỷ lại như vậy chắc là vì Chân Thần đó nhỉ?”

Diệp Quân bỗng biến thành kiếm quang rồi biến mất khỏi đó.

Huyền Âm ở đằng xa biến sắc, đâm mạnh một nhát kiếm.

Hai người vừa chạm vào, thanh kiếm dài màu đỏ máu trong tay Huyền Âm lập tức vỡ vụn, sức mạnh cực lớn khiến gã văng ra xa mấy vạn trượng, vừa dừng lại, toàn bộ cánh tay bị chém đứt.

Huyền Âm đầy vẻ kinh ngạc.

Diệp Quân nhìn Huyền Âm: “Ông đây bảo ngươi trả lời chứ không bảo ngươi hỏi, hiểu chứ?”

Huyền Âm nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, sắc mặt vô cùng khó coi, thật ra lúc Diệp Quân đổi kiếm vào thời khắc mấu chốt, gã đã phát hiện ra nhưng cũng không thèm để ý, cho nên, nhát kiếm vừa nãy gã không dốc hết toàn lực, gã không ngờ thanh kiếm trong tay Diệp Quân lại đáng sợ như vậy.

Ở một bên khác, người đàn ông cao lớn nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, lúc này gã hơi sợ, bởi vì nếu Diệp Quân sử dụng thanh kiếm này, gã có thể sẽ có thể bị giết trong tích tắc khi mất cảnh giác.

Nghĩ đến đây người đàn ông cao lớn nhìn Diệp Quân, thầm nghĩ thiếu niên này còn là người tốt.

Người đàn ông cao lớn nhìn Diệp Quân một hồi, rồi lại nhìn Huyền Âm ở một bên, sau đó nói: “Hai vị, tôi còn vài việc cần xử lý, cáo từ”.

Nói rồi gã xoay người chạy đi.

Dĩ nhiên gã không ngốc, đánh đến lúc này rồi gã đã cảm nhận được thiếu niên này không tầm thường, chắc chắn là một thiên tài được nuôi dưỡng ở bên ngoài của một thế lực lớn nào đó.

Nếu chỉ là một người tầm thường thì hắn sẽ ngại thể diện của tổ chức bí ẩn kia, nhưng bây giờ xem ra, tên này cũng không phải là một nhân vật nhỏ bé.

Ngộ nhỡ đánh người này, người đằng sau đó xuất hiện thì toang.

Thế là gã quyết định rời đi.

Sau khi người đàn ông cao lớn rời đi, sắc mặt của Huyền Âm trở nên cực kỳ khó coi, vì lần này một mình gã chạy đến đây, gã không thể một đánh hai được.

Diệp Quân bỗng nói: “Đánh chết gã”.

Nói xong, hắn ngự kiếm biến mất khỏi đó, Sậu Nguyên cũng chạy theo.

Không chỉ thế, bảy Huyết Thi khác cũng đồng loạt lao ra.

Thấy Diệp Quân muốn đánh hội đồng, Huyền Âm biến sắc, lập tức xoay người bỏ chạy.

Diệp Quân dẫn theo Sậu Nguyên đuổi theo Huyền Âm, chém vào hàng chục vũ trụ tinh vực, nhưng vẫn không đuổi kịp.

Nếu cường giả ở cấp bậc này không tham chiến, chỉ một lòng muốn chạy trốn, hắn và Sậu Nguyên cũng chẳng thể làm gì, hơn nữa có đuổi theo đi nữa, có lẽ viện binh của người ta đã đến.

Diệp Quân đành phải từ bỏ.

Trong tinh không, Diệp Quân lạnh lùng nhìn tận cuối tinh không đó, sau đó khẽ nói: “Tổ chức bí ẩn đó chắc là đang điều tra Chân vũ trụ…”

Nói đến đây ánh mắt hắn hiện lên vẻ lo lắng.

Lẽ nào đám người này có ý định gì với Chân vũ trụ?

Nghĩ đến đây Diệp Quân sầm mặt, hắn xoay người lại nhìn tận cuối tinh không, hít sâu một hơi.

Phải nâng cao thực lực.

Phải đạt đến cảnh giới Khai Đạo.

Phải làm được!

Vì trước kia hắn đã đồng ý với Chân tỷ, khi hắn quay lại cứu cô ta thì chỉ có thể dựa vào bản thân mình.

Đây cũng là lời hứa của hắn với Chân tỷ.

Diệp Quân không suy nghĩ nhiều nữa, bảo mấy người Sậu Nguyên quay vào trong Tiểu Tháp, sau đó hắn ngự kiếm bay đi.

Chẳng mấy chốc hắn xuất hiện ở biên giới vũ trụ lúc nãy, vì xuyên không đến đây nên người đàn ông cao lớn đó lại xuất hiện.

Người đàn ông đó trầm giọng nói: “Nơi này là biên giới vũ trụ Hồng Nguyên, cấm người ngoài vào”.

Diệp Quân cũng không nói gì, lấy kiếm Thanh Huyên ra, sau đó lại gọi mấy người Sậu Nguyên.

Mọi người nhìn người đàn ông cao lớn chằm chằm.

Người đàn ông đó im lặng một lúc rồi nói: “Nền văn minh vũ trụ Hồng Nguyên bọn ta rất hiếu khách, các vị, mời…”

Dứt lời, gã vội mở biên giới vũ trụ ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK