Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 886: Còn có cơ hội gặp lại

Không làm cha con được nữa!

Đối với Diệp Quân, không phải hắn không thể chịu được việc tu vi bị người khác áp chế, hắn cũng biết dụng ý của cha khi áp chế cảnh giới của hắn. Cha muốn rèn đúc cho hắn, quả thực, trong thời gian tu vi bị áp chế, hắn đã được rèn luyện nhiều, cũng có nhiều mặt tiến bộ, đặc biệt là phương diện tâm tình cũng với cảnh giới kiếm đạo.

Nhưng mà, cái gì cũng phải có mức độ nhất định thôi!

Nếu như chỉ áp để mà áp, vậy thì chẳng có ý nghĩa gì.

Diệp Quân nói xong câu đó, ánh mắt nhìn thẳng về phía người đàn ông áo đen trước mặt. Người đàn ông áo đen kia đang định vươn tay bắt Diệp Quân, nhưng ngay vào lúc này, trong cơ thể Diệp Quân chợt có một luồng kiếm ý cực kì hùng mạnh bùng phát ra ngoài, đè lên người đàn ông áo đen kia.

Ầm!

Trong khoảnh khắc, dưới ánh nhìn kinh ngạc của tất cả những người có mặt ở đó, người đàn ông áo đen cong chân, quỳ xuống.

Tất cả đều sững sờ.

Quỳ gối?

Đám cường giả của gia tộc Hiên Viên đều trợn mắt nhìn Diệp Quân như nhìn một quái vật.

Hiên Viên Lăng cũng trợn to đôi mắt hạnh, thân mình run lên như không thể tin nổi.

Tần Tịch Chỉ cũng đã nhợt nhạt mặt mày, trong mắt tràn đầy khiếp sợ. Cô ấy không thể ngờ, người thanh niên vừa với thẳng thắn hỏi phương thức liên lạc của mình lại có thực lực khủng khiếp như thế.

Thật quá đáng sợ!

Đối diện với Diệp Quân, người đàn ông áo đen kinh sợ tột cùng: “Sao có thể… Sao lại như thế…”

Nói đến đó, ông ta siết chặt nắm tay, trong cơ thể, một hơi thở hùng hồn như muốn hủy diệt đất trời lại một lần nữa bùng phát, nhưng khi nó vừa tràn ra đã bị kiếm ý của Diệp Quân nghiền nát.

Thấy thế, người đàn ông áo đen lập tức tái mặt, mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Quân, đáy mắt tràn đầy khủng hoảng, giọng cũng run rẩy không ngừng: “Ngươi… Ngươi là ai…”

Diệp Quân nhìn thẳng vào người nọ, ánh mắt lạnh lẽo như băng, không nói một lời, tay vung lên, thánh kiếm Hiên Viên đột nhiên hóa thành một luồng kiếm quang lao xuống, xuyên thủng đỉnh đầu ông ta.

Người đàn ông áo đen trợn ngược mắt, tắt thở.

Một giây lấy mạng!

Khắp chốn tĩnh lặng như tờ.

Không một ai có thể ngờ, người đàn ông áo đen khủng bố kia lại bị giết chết trong nháy mắt như thế.

Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân, ánh mắt đầy phức tạp, cô ấy biết Diệp Quân rất mạnh, nhưng không thể ngờ Diệp Quân lại mạnh đến như vậy. Hơn nữa, đây chắc chắn chưa phải là thực lực chân thực của Diệp Quân, bởi hắn vừa kết liễu người đàn ông áo đen đáng sợ kia trong một chiêu.

Lấy mạng trong nháy mắt!

Chẳng ai biết một kiếm vừa rồi của hắn có mang bao phần thực lực.

Tần Tịch Chỉ cũng liếc nhìn Diệp Quân, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ, thực lực của thiếu niên này thật khủng khiếp.

Hiên Viên Kỳ cùng đám người trong gia tộc thì vừa mừng vừa sợ, kinh sợ vì thực lực của Diệp Quân mạnh ngoài sức tưởng tượng của họ, thực lực này không phải là cấp độ tông sư có thể so được, đây chính là người tu tiên trong truyền thuyết.

Mà vui là vì, người này chính là con rể của gia tộc Hiên Viên.

Diệp Quân xòe tay, thánh kiếm Hiên Viên bay về lòng bàn tay hắn. Hắn liếc nhìn thanh kiếm, quả thực phải công nhận rằng thanh kiếm này rất không bình thường, nó gần giống như kiếm Hành Đạo mà hắn từng dùng và kiếm Thanh Huyền.

Thánh kiếm Hiên Viên nằm trong tay Diệp Quân khẽ run lên nhưng đang cố biểu đạt điều gì.

Diệp Quân chậm rãi đi tới trước mặt Hiên Viên Lăng, đưa kiếm Hiên Viên cho cô ấy, nhưng Hiên Viên Lăng do dự một lát, lại nói: “Nó muốn đi cùng anh”.

Diệp Quân bảo: “Nhưng nó là chí bảo của gia tộc Hiên Viên”.

Hiên Viên Lăng nhìn thẳng vào mắt Diệp Quân: “Để nó đi theo anh đi”.

Diệp Quân trầm mặc.

Hiên Viên Kỳ bỗng bước tới, cười nói: “Lăng Nhi nói đúng đó, cậu Diệp, chỉ có cậu mới có thể phát huy hết uy lực của thanh kiếm này, để nó lại nhà Hiên Viên chỉ khiến nó tiếp tục bị phủ bụi lãng phí mà thôi. Cho nên, cậu cứ đem nó đi cùng”.

Diệp Quân nhìn lại thanh kiếm Hiên Viên trong tay, kiếm Hiên Viên hơi rung động, đồng thời phát ra những tiếng kiếm minh trầm trầm.

Diệp Quân mỉm cười: “Vậy từ nay ngươi đi theo tay đi”.

Thực ra, hắn cũng thật lòng thích thanh kiếm này, nó không chỉ hùng mạnh mà còn có thể đánh thức huyết mạch Viêm Hoàng trong người hắn, đồng thời còn tăng mạnh huyết mạch Viêm Hoàng này.

Diệp Quân thu kiếm, sau đó quay sang phía Hiên Viên Lăng: “Kiếm này tôi không thể lấy không, gia tộc Hiên Viên có yêu cầu gì, xin cứ việc nói với tôi, nếu tôi có thể làm được, tuyệt đối sẽ không chối từ”.

Hiên Viên Kỳ chợt tỏ ý không vui: “Cậu Diệp, cậu nói gì thế, cậu đã là bạn trai của Lăng Nhi thì cũng là người một nhà rồi, nếu đã là người một nhà thì đâu cần nói những lời khách sáo như thế”.

Bạn trai?

Diệp Quân hơi sững sờ, quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Lăng. Hắn do dự giây lát, định lên tiếng giải thích với Hiên Viên Kỳ thì Hiên Viên Lăng đã ngắt lời: “Cha, cha đi trấn an mọi người đi, để con nói chuyện với anh ấy một chút”.

Hiên Viên Kỳ cười nói: “Được được”.

Sau đó, ông ta dẫn theo đám cường giả của gia tộc Hiên Viên rời khỏi đó.

Tần lão cũng định dẫn Tần Tịch Chỉ ra về, nhưng lúc này, Diệp Quân bỗng đi tới trước mặt họ, mỉm cười nói: “Hai vị, có thể cho tôi phương thức liên lạc không?”

Tần lão nghi hoặc: “Cậu Diệp, cậu…”

Diệp Quân cười nói: “Nhà tôi cũng coi như có mối quan hệ sâu xa với nhà họ Tần, cho nên muốn tìm ngày nào thích hợp tới chào hỏi một chút”.

Có quan hệ sâu xa!

Tần lão nghe hắn nói, lòng càng thêm nghi hoặc.

Hình như Yến Kinh không nghe ai nói đến gia tộc họ Diệp nào nhỉ!

Nhưng Tần lão cũng không nghĩ nhiều, ông ta vốn định trao đổi phương thức liên lạc nhưng lại phát hiện mình không có điện thoại di động.

Lúc này, Tần Tịch Chỉ bỗng lấy giấy bút viết một dãy số, đưa cho Diệp Quân: “Anh Diệp, đây là số điện thoại của tôi, nhà họ Tần chúng tôi luôn chào đón anh tới chơi”.

Diệp Quân nhận lấy, cười nói: “Được, cảm ơn”.

Tần Tịch Chỉ liếc nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu rồi đi theo Tần lão rời khỏi đó.

Nhà họ Tần!

Diệp Quân nhìn theo bóng hai người rời đi, đối với gia tộc họ Tần này, lòng hắn vẫn có đôi chút mong đợi, bởi dẫu sao thì mẹ hắn cũng là người của gia tộc này.

Bỗng Hiên Viên Lăng bước đến, nhìn Diệp Quân và nhẹ nhàng nói khẽ: “Chúng ta… nói chuyện chút đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Hai người đi đến một vườn hoa gần đó.

Diệp Quân nhìn cô gái bên cạnh, nói: “Thời gian qua cô không tới học viện, tôi còn tưởng cô vẫn tức giận vì vụ việc trước đó…”

Hiên Viên Lăng thoáng nghi hoặc: “Vụ việc trước đó?”

Diệp Quân ngập ngừng một chút mới nói: “Chuyện đêm hôm đó…”

Nghe đến đó, mặt Hiên Viên Lăng đã đỏ bừng.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Chuyện đêm đó là lỗi của tôi, khi đó… tôi không khống chế được bản thân, suýt chút nữa đã gây tổn thương cho cô…”

Hiên Viên Lăng vội lắc đầu, cắt ngang: “Đó là… vấn đề của tôi, không liên quan tới anh”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Bất kể thế nào, sự việc không phát sinh là tốt lắm rồi. Lăng cô nương, cảm ơn những giúp đỡ của cô dành cho tôi từ trước tới nay, tôi đã nhận kiếm báu của gia tộc Hiên Viên thì nhất định sẽ báo đáp lại đầy đủ”.

Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân, môi mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lời đã đến khóe môi lại chẳng thể thốt ra.

Diệp Quân lấy ra một chiếc nhẫn không gian, đưa cho Hiên Viên Lăng: “Lăng cô nương, trong này có rất nhiều linh nguyên, đủ để cô tu luyện chí ít trăm năm, với thiên phú của cô cùng với công pháp tôi đưa cho cô, bước ra khỏi hệ Ngân Hà này không phải việc gì khó khăn. Hi vọng sau này chúng ta còn có cơ hội gặp lại, tạm biệt”.

Nói xong, hắn quay đầu ngự kiếm phóng lên, hóa thành một luồng kiếm quang biến mất nơi chân trời.

Hiên Viên Lăng vẫn đứng đó, ngây dại nhìn theo.
Chương 887: Không mặc gì cả!

Rời khỏi gia tộc Hiên Viên, Diệp Quân nhanh chóng về tới Yến Kinh.

Giờ này hắn đang vô cùng hưng phấn, bởi vì hắn phát hiện, tu vi của mình không còn bị áp chế nữa.

Phải khẳng định một điều, tu vi được khôi phục quả là rất thoải mái.

Muốn bay lúc nào thì bay.

Khi Diệp Quân trở về nơi ở của Từ Chân, Mộc Uyển Du đã rời khỏi đó, Từ Chân vẫn đang hí hoáy viết bản thảo.

Từ Chân ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, cười nói: “Tu vi khôi phục rồi?”

Diệp Quân nhoẻn cười: “Đúng vậy”.

Từ Chân khẽ gật đầu rồi tiếp tục viết lách.

Diệp Quân bước tới bên cạnh cô ta, đề nghị: “Ta giúp tỷ kiểm tra lỗi chính tả nhé”.

Từ Chân liếc xéo hắn một cái, cười bảo: “Được”.

Cứ thế, một người viết, một người đọc.

Dần dần, sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, bởi hắn nhận ra, câu chuyện đang đi đến hồi kết.

Diệp Quân liếc nhìn Từ Chân ngồi bên, nhưng không nói gì.

Từ Chân ngồi viết mãi đến khuya mới dừng bút. Cô ta đặt bút xuống, vươn vai một cái, vóc dáng hoàn mỹ bày ra thật đẹp, khiến Diệp Quân cũng phải liếc nhìn mấy lần.

Từ Chân đột nhiên quay đầu sang phía Diệp Quân, cười nói: “Ta đi tắm đây”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Từ Chân chớp mắt: “Có muốn tắm cùng không?”

Diệp Quân sửng sốt cả người, sau đó ngập ngừng nói: “Đúng lúc ta cũng đang muốn tắm…”

Từ Chân lườm hắn một cái, sẵng giọng: “Đầu óc lại không trong sáng rồi”.

Nói xong, cô ta đứng lên đi vào phòng tắm.

Diệp Quân nghi hoặc nhìn theo, thế rốt cuộc là đồng ý hay không đồng ý đây?

Có nên đi theo không nhỉ?

Diệp Quân không mất thời gian phân vân lâu, hắn đứng lên đi về phía phòng tắm.

Không thể để bị đánh giá là không bằng cầm thú!

Nhưng khi hắn đi tới cửa phòng tắm, Từ Chân đã đẩy cửa bước ra, trên người khoác áo choàng tắm.

Diệp Quân sửng sốt.

Từ Chân cười bảo: “Tắm xong rồi”.

Ủa?

Diệp Quân nghệt mặt.

Từ Chân chớp chớp mắt: “Cậu có thể đi tắm được rồi”.

Diệp Quân im lặng nhìn Từ Chân, Chân tỷ làm cái gì vậy nhỉ? Tắm nhanh vậy sao?

Nhìn vẻ mặt buồn bực của Diệp Quân, Từ Chân gõ đầu hắn một cái, sẵng giọng: “Cậu nhóc này, chẳng lẽ muốn tắm chung với ta? Ta là đại tỷ của Tiểu Kính với Tiểu Thụ đó…”

Nói đến đó, cô ta đột nhiên bước lại, ghé sát tai Diệp Quân, cười đầy thần bí: “Có muốn một người cùng bốn người vận động trên giường?”

Trong nháy mắt, khắp người Diệp Quân bừng lên một ngọn lửa vô danh, ngọn lửa đó nhanh chóng thiêu đốt toàn thân…

Diệp Quân vô thức vươn tay ôm Từ Chân, nhưng Từ Chân đã lách người ra, cười giục: “Mau đi tắm đi”.

Nói đoạn, cô ta đi nhanh về phía giường ngủ.

Diệp Quân lắc đầu cười cười, lại bị Chân tỷ trêu đùa rồi.

Hắn không nghĩ nhiều nữa, đi vào phòng tắm xối nước lạnh chừng chục phút mới từ từ đè được ngọn lửa trong lòng xuống.

Sau khi tắm xong, Diệp Quân ra ngoài, lên trên giường rồi vòng tay ôm Từ Chân từ sau lưng, nói nhỏ: “Chân tỷ, viết xong rồi, chuẩn bị đi sao?”

Bị Diệp Quân ôm, cảm nhận được hơi ấm từ sau lưng truyền đến, gò má Từ Chân thoáng ửng hồng, nhưng không phản kháng mà chỉ tóm lấy bàn tay không chịu an phận của Diệp Quân, nói khẽ: “Ừ”.

Diệp Quân hỏi: “Còn có thể trở về không?”

Từ Chân chỉ cười cười không nói.

Diệp Quân cũng không hỏi lại, chỉ nhẹ nhàng hít ngửi mùi hương trên người cô gái nằm trong lòng mình, đó là mùi hương trộn lẫn của hương sữa tắm cùng với mùi thơm cơ thể của thiếu nữ.

Từ Chân đột nhiên lên tiếng: “Đợi thêm một thời gian nữa, chúng ta cùng ăn một bữa cơm với nhau, được chứ?”

Diệp Quân hỏi: “Cả Tiểu Thụ và Từ Nhu?”

Từ Chân gật đầu.

Diệp Quân hỏi: “Thực ra hai người ấy đã sớm biết ta tới nơi này rồi, đúng không?”

Từ Chân hỏi: “Sao cậu biết?”

Diệp Quân cười nói: “Họ tới nơi này chính là để tìm tỷ, ta không tin họ không tìm được tỷ”.

Từ Chân mỉm cười: “Thông minh ghê”.

Diệp Quân nói: “Tiểu Kính…”

Từ Chân cười bảo: “Có ta ở đây rồi, muội ấy sẽ không sao đâu”.

Diệp Quân gật đầu: “Vậy tốt”.

Từ Chân chầm chậm nhắm mắt: “Ngủ đi”.

Diệp Quân ngập ngừng một chút rồi nói: “Không ngủ được”.

Từ Chân nhắc: “Đừng có nghĩ linh tinh”.

Diệp Quân cười khổ, hắn cũng đâu có muốn nghĩ linh tinh, nhưng huyết mạch phong ma này thật sự quá không thuần khiết.

Huyết mạch hại ta!

Nhớ năm đó huyết mạch phong ma này chưa bị kích hoạt, Diệp Quân hắn đây cũng là một thanh niên đứng đắn nghiêm cẩn, không hề háo sắc, mặc dù ở bên cạnh cô gái mình thích, tình cảm đôi bên mặn nồng cũng vẫn biết giữ lễ nghĩa, quy củ. Nhưng từ sau khi huyết mạch phong ma thức tỉnh, đầu óc hắn càng ngày càng không trong sáng nữa, động chút là lại nghĩ đến những chuyện đẩu đâu.

Huyết mạch phong ma: “???”

Hồi lâu sau, Diệp Quân bỗng gọi nhỏ: “Chân tỷ?”

Nhưng Từ Chân không đáp.

Diệp Quân lại nói: “Ta biết tỷ chưa ngủ”.

Từ Chân bỗng xoay người lại, mặt đối mặt với Diệp Quân, thấy ánh mắt Diệp Quân dường như đã trở nên nóng bỏng hơn bình thường, khóe miệng cô ta cong cong: “Có phải muốn thực hiện vận động trên giường không?”

Vừa nghe được những lời này, ngọn lửa vô danh trong người Diệp Quân lại lập tức bùng lên, cấp tốc lan ra khắp ngóc ngách cơ thể, khiến hắn khó lòng đè nén lại.

Hắn nuốt nước miếng, lòng như lửa đốt, đang muốn nói gì thì Từ Chân đã ghé lại gần, nhẹ nhàng cắn vành tai hắn rồi nói khẽ: “Bên trong ta chẳng mặc gì đâu”.

Diệp Quân: “…”
Chương 888: Một đêm khó ngủ

Không mặc gì cả!

Nghe Từ Chân nói thế, máu trong người Diệp Quân như sôi lên sùng sục, huyết quản như sắp vỡ bung, hắn không thể nhịn nổi nữa, bèn xoay người, đè Từ Chân xuống dưới, cúi đầu hôn.

Ban đầu, hắn còn có thể nhẫn nhịn đôi phần, nhưng vào lúc này, hắn thật sự không thể nhịn nổi nữa.

Ai có thể nhịn được?

Bị Diệp Quân hôn, Từ Chân trợn tròn đôi mắt hạnh, đầu óc trống rỗng.

Lần này, Diệp Quân không chỉ dừng lại ở nụ hôn, tay hắn đã lần vào trong…

Từ Chân không nói dối.

Bên trong không có gì che chắn.

Một lúc sau, ngay khi Diệp Quân muốn tiến hành đến bước cuối cùng, Từ Chân đột nhiên lật người, đưa lưng về phía hắn, nói nhỏ: “Ta buồn ngủ rồi”.

Hả?

Diệp Quân bối rối sững người.

Cái gì cơ?

Ngủ?

Lúc này rồi tỷ lại nói buồn ngủ?

Diệp Quân nhẹ nhàng ôm lấy Từ Chân, cảm thụ hơi ấm từ thân thể cô ta. Từ Chân thoáng run lên, hạ thấp giọng bảo: “Ta muốn ngủ”.

Diệp Quân trầm mặc một hồi rồi chậm rãi thu tay về, lẳng lặng nhắm hai mắt lại.

Căn phòng yên tĩnh trở lại.

Cứ thế, không biết qua bao lâu, Từ Chân bỗng quay người lại, nhìn Diệp Quân chăm chú rồi khẽ hỏi: “Giận à?”

Diệp Quân chỉ lắc đầu, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Từ Chân, nói: “Ta sẽ không giận tỷ”.

Từ Chân hỏi: “Vì sao?”

Diệp Quân cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô ta một cái: “Bởi vì ta thích tỷ”.

Thích!

Đây không phải lần đầu Diệp Quân nói những lời này, nhưng giờ phút này lại rất nghiêm trang, Từ Chân biết, ý nghĩa của nó không giống với những lần trước.

Từ Chân chỉ lặng lẽ nhìn Diệp Quân, nhưng trái tim tĩnh lặng như mặt giếng cổ lại bất chợt nổi lên những gợn sóng lăn tăn.

Diệp Quân nói tiếp: “Ta biết, tỷ không phải loại người tùy tiện, tỷ nguyện cùng ta thân mật như vậy tuy không phải vì yêu nhưng ít nhiều gì cũng có đôi chút thích ta, nếu không, ta không có khả năng được phép gần gũi sỗ sàng với tỷ thế này, đúng không?”

Từ Chân nhìn Diệp Quân hồi lâu rồi vùi đầu vào ngực hắn, lặng im không nói.

Diệp Quân nhẹ nhàng ôm lấy cô ta, khẽ nói: “Ngủ đi”.

Từ Chân thì thào: “Ta cố ý mê hoặc cậu, sau đó… lại không cho cậu, cậu thực sự không tức giận sao?”

Diệp Quân lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Ta thích tỷ không phải là bởi muốn làm chuyện đó cùng tỷ, ta thích tỷ là thích cảm giác ở bên tỷ, giống như bây giờ, ôm như thế này thôi ta cũng thấy rất hạnh phúc”.

Nghe Diệp Quân nói thế, Từ Chân nhoẻn cười ngọt ngào, đáy lòng như có dòng nước ấm chảy qua, cô ta vươn tay chậm rãi ôm Diệp Quân, dịu dàng nói: “Ta cũng thích loại cảm giác này”.

Diệp Quân bỗng hỏi: “Chân tỷ, thọ mệnh của tỷ là vĩnh viễn sao?”

Từ Chân mỉm cười: “Sao lại đột nhiên hỏi tới cái này?”

Diệp Quân khẽ thở dài: “Ta sợ”.

Từ Chân không hiểu: “Sợ?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta sợ chết”.

Nói đoạn, hắn ghé môi hôn nhẹ lên trán Từ Chân một cái rồi tiếp tục: “Ta sợ sau khi ta chết, không còn ai yêu tỷ như ta”.

Từ Chân ngẩn người, giây lát sau, cô ta đột nhiên rướn lên hôn Diệp Quân.

Hai người ôm nhau thật chặt, như thể không còn bất cứ khoảng cách nào.

Hồi lâu sau, Diệp Quân chợt cảm thấy môi mình đau nhói lên, hắn mở mắt, nhìn Từ Chân đầy khó hiểu: “Chân tỷ, cắn ta làm gì?”

Từ Chân trừng mắt với hắn một cái: “Tự dưng nói mấy lời đó với ta, làm ta suýt bị cậu lừa”.

Diệp Quân chỉ mỉm cười không nói.

Từ Chân nhìn hắn chằm chằm: “Cười cái gì?”

Diệp Quân khẽ cười, bảo: “Tỷ chính là một trong những người mạnh nhất thế gian, ta lừa được người khác chứ không thể nào lừa được tỷ”.

Từ Chân nhìn gương mặt tuấn tú sắc cạnh như điêu khắc trước mắt, đặc biệt là đôi con ngươi chan chứa yêu thương và dịu dàng, trái tim thoáng run rẩy, cô ta hơi cúi đầu, nói khẽ: “Cậu thích ta làm gì, ta chính là đại tỷ của Tiểu Thụ và Tiểu Kính… chúng ta không thể như vậy được”.

Nghe vậy, Diệp Quân liền hiểu được.

Thì ra thứ Từ Chân để ý chính là điều này.

Tuy bình thường Từ Chân cũng hay nói mấy lời chọc ghẹo bạo dạn như là cả đám người cùng lên giường vận động gì đó, thái độ có vẻ chẳng thèm để ý gì đâu, nhưng thực tế, lòng tỷ ấy lại rất để tâm.

Đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến tỷ ấy từ chối và nói là buồn ngủ ngay vào thời khắc mấu chốt nhất.

Thực ra, tỷ ấy vẫn chưa thể hoàn toàn buông bỏ được!

Có những cô gái, bình thường nhìn rất đĩnh đạc, không hề kiêng dè điều gì, nhưng thực ra nội tâm lại rất bảo thủ, lại có những người thoạt nhìn nhã nhặn dịu dàng, sau lưng trò gì cũng chơi được.

Diệp Quân ôm lấy Từ Chân, nói: “Chân tỷ, ta có cách này, thứ Hai, Tư, Sáu, ta ở cùng với bọn họ, thứ Ba, Năm, Bảy ta đến ở cùng tỷ, tỷ thấy sao?”

Từ Chân lườm Diệp Quân một cái: “Tưởng bở nhiều quá đó, ngủ đi”.

Nói đoạn, cô ta chậm rãi nhắm mắt lại.

Diệp Quân lặng lẽ mỉm cười, cứ thế ôm cô ta. Ban đầu không có ý tưởng gì, nhưng rồi hắn lại nhanh chóng nhớ tới một điều.

Bên dưới áo tắm, không có gì cả.

Có lẽ bởi huyết mạch phong ma ảnh hưởng, bàn tay Diệp Quân ôm Từ Chân bắt đầu lại nhẹ nhàng di động.

Từ Chân không có phản ứng gì.

Có huyết mạch phong ma trong người, Diệp Quân càng lúc càng lớn mật hơn, tay đã lần theo khe áo tắm, chầm chầm di chuyển.

Từ Chân vẫn không hề động đậy.

Huyết mạch phong ma…

Khi bàn tay Diệp Quân hoàn toàn mò vào trong, hắn lại thoáng phân vân. Nhận thấy được nơi nào đó trên thân thể mình bắt đầu có biến hóa, hắn âm thầm lắc đầu, đợi khi nào tu vi khôi phục, nhất định phải trấn áp huyết mạch phong ma này một phen mới được.

Huyết mạch phong ma rất muốn nói: Ông tổ của ta ơi, tu vi của ngươi đã khôi phục rồi.

Thật đúng là cái loại con ông cháu cha!

Lần đầu tiên nó phải chịu oan uổng đến thế… Chuyện tốt gì thì chủ nhân chiếm hết, chuyện xấu đổ hết lên đầu nó…

Về sau gọi nó là huyết mạch gánh tội luôn đi!

Ngay khi Diệp Quân đang muốn tiếp tục công thành chiếm đất, có điều gì đó khiến hắn lại đột nhiên mở bừng mắt, thì ra Từ Chân đang nhìn hắn.

Diệp Quân hơi xấu hổ, đang muốn nói gì thì Từ Chân đã cầm tay hắn, nhét vào trong áo tắm của mình, đặt lên…

Đầu óc Diệp Quân trống rỗng.

Từ Chân vùi đầu vào ngực hắn, nói: “Muốn sờ thì sờ đi, đừng có ngập ngừng chần chừ, biết không?”

Nghe được những lời này, Diệp Quân tức thì hưng phấn, hai tay không hề kiêng dè nữa.

Thật đúng là:

Da như tuyết, đầy đặn tựa núi, mịn màng nhẵn nhụi như lụa.

Êm dịu như ngọc, mềm như không xương, vươn lên cao ngất.
Chương 889: Tới nhà họ Tần

Một đêm này đối với Diệp Quân mà nói, thật sự là một sự dày vò.

Hắn có thể làm được rất nhiều chuyện, nhưng có loại chuyện lại không thể làm, cái loại không trên không dưới, lơ lửng lưng chừng này thật sự quá dằn vặt người ta.

Cứ thế, trong nỗi đau khổ dằn vặt lại vui sướng khó tả, Diệp Quân trằn trọc đến hừng đông.

Tờ mờ sáng, Từ Chân đang nằm trong lòng Diệp Quân chầm chậm mở mắt ra, dường như lại cảm thụ được điều gì, cô ta cúi đầu nhìn xuống, mặt thoáng ửng hồng.

Chợt tiếng Diệp Quân vang lên bên tai cô ta: “Tỉnh rồi?”

Từ Chân khẽ gật đầu, mặt mày đầy ngượng ngập xấu hổ: “Ừ”.

Tay Diệp Quân trôi xuống, nhẹ nhàng vỗ lên mông cô ta một cái, cười nói: “Dậy thôi”.

Nói xong, hắn ngồi dậy, rời giường vào phòng tắm, xối nước lạnh.

Nhìn theo bóng Diệp Quân hối hả chạy vào phòng tắm, khóe miệng Từ Chân hơi cong lên, tối qua, dù chưa phát sinh chuyện gì khiến hai bên khó xử nhưng những hành vi tình tứ khi đó cũng đủ khiến người ta xấu hổ.

Hồi lâu sau, Từ Chân ngồi dậy, sửa sang lại áo ngủ đã xốc xếch rồi đi vào bếp, chỉ một lát, hai bát mì ăn liền đã được nấu xong.

Diệp Quân bước ra, hắn đã thay bộ áo dài màu trắng, bởi không thích thả tóc nên hắn đã cột mái tóc dài ra sau đầu, đuôi tóc cao cao nhìn thật mát mẻ dễ chịu.

Diện mạo như ngọc, vóc dáng tựa trúc!

Nhìn Diệp Quân, Từ Chân khẽ nhoẻn cười: “Tới ăn mì”.

Diệp Quân gật đầu, ngồi xuống ghế đối diện, đưa mắt nhìn Từ Chân. Lúc này Từ Chân đang mặc bộ áo ngủ, áo có hơi xốc xếch, cổ áo khá rộng, nếu đứng lên nhìn từ trên xuống hẳn sẽ thấy được cảnh xuân phơi phới.

Vừa thức dậy chưa bao lâu, tóc Từ Chân còn hơi rối, trông có vẻ biếng nhác, nhưng lại mang một sự quyến rũ khác thường ngày, khiến người ta trông thấy liền muốn ôm vào lòng…

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Diệp Quân, Từ Chân mỉm cười: “Nhìn ta làm gì?”

Diệp Quân cười đáp: “Đẹp”.

Từ Chân cười cười: “Mau ăn đi”.

Diệp Quân gật đầu rồi dời mắt, bắt đầu ăn mì.

Một lát sau, Diệp Quân đã ăn xong phần của mình, hắn ngẩng lên nhìn Từ Chân, cười nói: “Chân tỷ, ta đi đây”.

Từ Chân gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân đứng dậy đi ra cửa, nhưng vào lúc này, Từ Chân lại đột nhiên gọi hắn: “Chờ chút đã”.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Từ Chân.

Từ Chân đứng lên, bước lại gần Diệp Quân, nhẹ nhàng chỉnh sửa áo xống cho hắn rồi cười bảo: “Được rồi đó”.

Diệp Quân bỗng ôm chầm lấy cô ta.

Từ Chân không đẩy hắn ra mà đặt đầu mình lên bờ vai hắn, nói khẽ: “Mấy hôm nữa mọi người cùng tụ hội một chút đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Từ Chân mỉm cười: “Đi mau đi”.

Diệp Quân buông tay ra, hôn nhẹ lên trán Từ Chân một cái rồi mới quay đầu bước ra cửa.

Từ Chân đứng đó mỉm cười rồi bước tới bên cửa sổ, nhìn Diệp Quân lên một chiếc xe, xe nhanh chóng biến mất nơi góc đường mới dời mắt, quay trở lại bàn đọc sách, tiếp tục viết lách.

Trên xe, Diệp Quân lấy điện thoại di động, bấm một dãy số, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy: “Ai đó?”

Giọng nói thật lạnh nhạt!

Diệp Quân cười bảo: “Tịch Chỉ cô nương, là tôi”.

Tần Tịch Chỉ thoáng kinh ngạc: “Anh Diệp?”

Diệp Quân nói: “Đúng là tôi, hôm nay tôi muốn tới chào hỏi, có được không?”

Tần Tịch Chỉ đáp: “Đương nhiên, để tôi phái người tới đón anh”.

Diệp Quân bèn nói: “Tôi đang ở trên xe rồi, cô cứ cho tôi một địa chỉ là được”.

Tần Tịch Chỉ nói: “Khu Bắc”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Nói xong, hắn cúp điện thoại, nhìn người tài xế ở ghế trước: “Đi khu Bắc”.

Bác tài xế liếc nhìn Diệp Quân, cười nói: “Được”.

Diệp Quân ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn không ngự kiếm, bởi vì sau khi sống ở đây một thời gian, hắn đã chậm rãi làm quen với lối sống ở nơi này.

Rất tốt!

Nhịp sống không quá nhanh, cảm giác đời thường rất dễ chịu.

Quả thật, trong khoảng thời gian sống ở ngôi sao màu xanh này, hắn bắt đầu cảm thấy ghét lối sống ngày ngày tu luyện, ngày ngày đánh nhau của trước kia.

Đương nhiên, hắn cũng biết, những ngày như thế lại sắp trở về rồi.

Tính toán thời gian, Vĩnh Sinh Đại Đế hẳn cũng sắp tới hệ Ngân Hà.

Vĩnh Sinh Đại Đế!

Diệp Quân nheo mắt, ánh mắt từ từ trở nên lạnh lẽo.

Nửa giờ sau, xe ngừng, bác tài xế nói: “Đến nơi rồi”.

Diệp Quân gật đầu, trả tiền rồi xuống xe. Vừa bước xuống, hắn đã chạm mặt Tần Tịch Chỉ.

Tần Tịch Chỉ hôm nay vận một bộ váy dài màu lục nhạt, trông thật ôn hòa và dịu dàng.

Tần Tịch Chỉ bước tới, mỉm cười: “Anh Diệp”.

Diệp Quân cười bảo: “Quấy rầy cô rồi”.

Tần Tịch Chỉ lắc đầu: “Anh Diệp tới nhà họ Tần chúng tôi là vinh hạnh của gia tộc tôi”.

Thực lực của người này, Tần Tịch Chỉ đã từng chứng kiến, cô ta biết người này là một người tu tiên mà truyền thuyết nhắc tới, hơn nữa đó còn là một người tu tiên có thực lực cực mạnh.

Người như thế, nhà họ Tần đương nhiên sẽ cố gắng tạo mối quan hệ tốt đẹp.

Tất nhiên, nhà họ Tần làm thế không phải vì sợ hãi, bởi vì nhà họ Tần cũng giống như nhà họ Dương đều có nền tảng mạnh mẽ ở cấp độ gia tộc Hiên Viên hay Xi tộc đều không thể so sánh được.

Tần Tịch Chỉ dẫn Diệp Quân đi vào tòa nhà họ Tần. Đó là một trang viên cực lớn, bốn phía đều có những luồng hơi thở thần bí.

Đây là thế gia Cổ võ!

Dọc đường đi, Tần Tịch Chỉ liếc nhìn Diệp Quân, ánh mắt đầy tò mò, cô ta có thể nhận ra, vị cường giả tên Diệp Quân này rất có hứng thú với gia tộc họ Tần.

Lẽ nào anh ta thực sự có quan hệ gì với nhà họ Tần?

Tần Tịch Chỉ nghi hoặc trong lòng.

Vừa đi, Diệp Quân vừa ngạc nhiên đánh giá nơi nay, đây chính là nhà họ Tần mà mẹ mình từng sống?

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên cảm thụ được một hơi thở khóa mình lại, hắn cau mày, quay đầu nhìn sang bên phải, nơi đó có một sân nhỏ, trong sân là một con chó lớn.

Con chó này có hình thể khổng lồ, to gấp hai chó thường, mắt nó lom lom nhìn Diệp Quân.

Yêu?

Diệp Quân kinh ngạc, bởi hắn phát hiện, cảnh giới của con chó này không thấp đâu, hơi thở hùng hồn, cảnh giới rất cao.

Nơi này lại có thể có một yêu thú mạnh như vậy?

Diệp Quân khiếp sợ nhìn nó.

Đúng lúc này, con chó lớn kia đột nhiên cất bước đi về phía Diệp Quân.

Thấy thế, Tần Tịch Chỉ thoáng biến sắc, vội vàng nói: “Khiếu Thiên lão tổ, vị này là khách quý của nhà họ Tần chúng ta…”

Khiếu Thiên không để ý tới Tần Tịch Chỉ, tiếp tục đi tới trước mặt Diệp Quân, sau đó chậm rãi nằm sấp xuống, lấy đầu cọ nhẹ vào chân Diệp Quân…

Tần Tịch Chỉ chết trân tại chỗ: “Hơ…”
Chương 890: Cậu ta rất yếu

Khiếu Thiên lão tổ cực kì thân thiết với Diệp Quân, trông như thể đối đãi với chủ nhân của mình vậy.

Thấy thế, Tần Tịch Chỉ bối rối không biết làm sao, sắc mặt hoang mang không sao tin nổi.

Vị Khiếu Thiên lão tổ này chính là thú cưng của một vị tổ tiên nhà họ Tần năm xưa, sau khi vị tổ tiên đó rời đi, vị Khiếu Thiên lão tổ này đã trở thành thần thủ hộ của nhà họ Tần, và luôn bảo vệ nhà họ Tần đến nay. Có thể nói, địa vị của nó ở gia tộc này thậm chí còn cao hơn cả gia chủ của gia tộc.

Nhưng mà, lúc này đây, Khiếu Thiên lão tổ lại đang cọ chân Diệp Quân một cách hết sức thân mật.

Thật không thể tưởng nổi.

Tần Tịch Chỉ không sao hiểu được.

Nhìn con chó khổng lồ trước mặt, Diệp Quân ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó, cười hỏi: “Ngươi biết mẹ ta?”

Khiếu Thiên gật đầu, con mắt không có lấy một tia hung ác, chỉ có ngoan ngoãn như muốn lấy lòng.

Bởi nó có thể cảm thụ được hơi thở của người này.

Đây là con cháu của chủ nhân, con cháu ruột thịt, chứ không phải như người nhà họ Tần…

Diệp Quân lại hỏi: “Là thú cưng của mẹ ta hả?”

Khiếu Thiên lại vội vã gật đầu.

Diệp Quân thoáng kinh ngạc, hắn không ngờ con chó lớn này lại chính là vật nuôi của mẹ mình khi xưa.

Thật thú vị!

Ngay lúc này, Diệp Quân lại đột nhiên cảm thụ được điều gì đó, hắn quay đầu lại, cách đó không xa có một người đàn ông trung niên, vừa thấy rõ người đàn ông này, Diệp Quân liền sửng sốt.

Người đàn ông trung niên đó chính là vị tông sư đã đuổi giết hắn lần trước.

Không ngờ lại gặp ông ta ở đây.

Vị tông sư kia cũng rất bất ngờ khi chạm mặt Diệp Quân ở nơi này, ông ta ngây người giây lát rồi híp mắt, thả ra một luồng khí thế hùng mạnh bao phủ lấy Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn vị cường giả tông sư kia, lặng lẽ cười nhạt.

Hắn lúc này không bị phong ấn tu vi, không ngại.

Cũng vào lúc này, Tần lão bước tới, khi thấy vị cường giả tông sư kia muốn dùng khí thế để đè ép Diệp Quân, ông ta sửng sốt, vội vàng ngăn lại: “Mục tông sư, chuyện gì thế này?”

Mục tông sư nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, ánh mắt lạnh lẽo như băng: “Tần lão, ông cũng biết người này là ai không?”

Tần lão nhìn Diệp Quân, nói: “Đây là cậu Diệp… Mục tông sư và cậu Diệp đây có hiểu lầm gì chăng?”

Mục tông sư cười nhạt: “Cậu ta giết mấy người của Vị Lai Tông bọn tôi”.

Nghe vậy, Tần lão cũng sửng sốt, giết người của Vị Lai Tông? Ông ta không ngờ Diệp Quân lại có ân oán với Vị Lai Tông.

Mục tông sư quay sang nhìn Tần lão: “Tần lão, người này hẳn không có quan hệ gì với nhà họ Tần đúng không?”

Tần lão trầm giọng: “Mục tông sư, trong việc này liệu có hiểu lầm gì chăng?”

“Không có hiểu lầm gì”.

Mục tông sư quả đoán lắc đầu: “Người này đã giết mấy người của Vị Lai Tông chúng tôi, dẫm đạp lên thể diện của Vị Lai Tông. Vị Lai Tông cùng cậu ta không chết không ngừng”.

Ông ta biết, Diệp Quân xuất hiện ở nhà họ Tần thì nhất định phải có quen biết với người nhà họ Tần, cho nên ông ta muốn làm rõ thái độ của mình, để không cho nhà họ Tần có cơ hội giúp Diệp Quân.

Không chết không ngừng!

Diệp Quân liếc nhìn Mục tông sư, lắc đầu, Ưng Thanh trước kia làm thế nào mà lên được tận chức phó các chủ Tiên Bảo Các vậy?

Người phụ nữ đó là khắc tinh của mình sao?

Nghe Mục tông sư nói thế, sắc mặt Tần lão tức thì trở nên khó coi, đồng thời còn có đôi chút tức giận.

Vị Mục tông sư này cố tình chặn hết mọi đường lui.

Nhà họ Tần cùng Vị Lai Tông có mối quan hệ tương đối thân thiết, bởi vì vị tổ sư của Vị Lai Tông là Ưng Thanh có quan hệ không bình thường với tổ tiên của nhà họ Tần là Tần Quan. Chính vì thế, từ trước tới nay, nhà họ Tần và Vị Lai Tông luôn giữ mối quan hệ bạn bè.

Nhưng giờ đây, ông ta vốn đang muốn điều hòa mâu thuẫn hai bên, người này lại chặn hết mọi đường luôn rồi.

Thứ gì vậy chứ?

Tần lão liếc nhìn Mục tông sư, ánh mắt lạnh nhạt: “Mục tông sư, ông có chắc đây không phải là hiểu lầm chứ?”

Mục tông sư nhìn chòng chọc vào Diệp Quân: “Chắc chắn không có hiểu lầm nào, Tần lão, việc này không có liên quan đến nhà họ Tần, người này, Vị Lai Tông chúng tôi nhất định phải giết”.

Tần lão trầm mặc một hồi rồi hỏi: “Mục tông sư, ông đánh thắng được cậu ấy sao?”

Thực lực của Diệp Quân thế nào, ông ta cũng đã được chứng kiến, lúc đó, ở gia tộc Hiên Viên, đám cường giả của gia tộc Hiên Viên đối mặt với người đàn ông áo đen kia đều vô cùng kinh sợ, không hề có sức chống trả, như dê con trước miệng cọp, mà trong đó còn có cả đại tông sư.

Nhưng người đàn ông áo đen khủng bố đó lại bị vị thanh niên họ Diệp kia giết chết trong nháy mắt.

Giết chết trong nháy mắt đó!

Vậy cũng tức là, tông sư ở trước mặt cậu ấy còn chẳng bằng con sâu cái kiến.

Mục tông sư cười nhạt: “Cậu ta rất yếu”.

Nghe vậy, Tần lão nhăn mày, nhìn Mục tông sư, giọng nghi hoặc: “Rất yếu?”

Mục tông sư gật đầu: “Người này cũng coi như có chút thực lực, nhưng không nhiều lắm”.

Tần lão kinh ngạc không tin nổi vào tai mình, vị Mục tông sư này tự kiêu đến thế kia à?

Xa xa, Diệp Quân chỉ nhìn Mục tông sư, không nói lời nào.

Mục tông sư đột nhiên bước lên, khí thế tông sư chợt hóa thành thực chất tràn về phía Diệp Quân.

Ông ta muốn lấy thế đè người!

Quả thực, khí thế tông sư của người này vô cùng khủng bố, mặc dù không thể lay động không gian nhưng vào lúc này, nền đá lát dưới chân mọi người đều đang nứt ra, đồng thời trong không khí còn có những tiếng nổ lép bép.

Luồng khí thế kia mau chóng ập tới trước mặt Diệp Quân. Dưới chân Diệp Quân, Khiếu Thiên ngẩng đầu, đáy mắt lóe lên một tia hung tàn, nó định nhào tới nhưng đã bị Diệp Quân ngăn lại.

Diệp Quân phất tay áo, trong tích tắc, luồng khí thế kia biến mất không để lại tung tích.

Thấy vậy, Mục tông sư sửng sốt cả người.

Diệp Quân liếc nhìn ông ta, tay nhổ một sợi lông trên người Khiếu Thiên, nhẹ nhàng bắn ra.

Khiếu Thiên: “…”

Vèo!

Ngay sau đó, Mục tông sư đã bị sợi lông chó ghim chặt tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Mục tông sư kinh hãi.

Chuyện gì thế này?

Ông ta trợn mắt nhìn Diệp Quân chòng chọc, đáy mắt đầy những bàng hoàng và chấn động: “Cậu… Sao cậu lại…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK