Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2526: Đi theo ta!

Sau đó đã có một đường kiếm rất mạnh chém mạnh xuống con rùa, thấy chưa đủ nên hắn lại bồi thêm một đường kiếm nữa.

Một tiếng động lớn vang lên, con rùa đã nổ tung, sức mạnh to lớn đã khiến Việt điện sử bắn ra ngoài.

Khi Diệp Quân định giết ông ta thì có một luồng khí tức mạnh mẽ cuốn tới, hắn không ngoảnh lại mà chém một kiếm sang bên phải.

Luồng khí tức kia đã vỡ tan.

Diệp Quân nhìn thấy người ra tay chính là Kê Tướng đứng cạnh Thiên Hình.

Kê Tướng im lặng nhìn hắn, ông ta đang cầm một cái xích dài, toàn thân toả ra khí tức mạnh mẽ.

Diệp Quân không nhiều lời mà lập tức biến thành một đường kiếm chém về phía ông ta.

Kê Tướng híp mắt lại, sau đó vận chuển huyền khí trong cơ thể, ông ta không lùi bước mà tiến lên tấn công Diệp Quân.

Ầm!

Hai vũ khí va chạm, hai chủ nhân đều bị đẩy lùi.

Sau khi dừng lại, Diệp Quân nhìn kiếm Long Uyên đang rung lên trong tay mình, sau đó ngẩng lên nhìn Kê Tướng thì thấy thực lực của ông ta mạnh hơn Việt điện sử rất nhiều.

Kê Tướng nhìn chiếc xích dài trong tay mình thì thấy mặt xích đã xuất hiện vết nứt mờ mờ, điều này khiến ông ta phải cau mày, sau đó ngẩng lên nhìn Diệp Quân với vẻ nghiêm nghị. Tu vi kiếm đạo của kiếm tu trẻ tuổi này mạnh hơn hẳn so với ông ta đoán.

Ánh mắt hai người chạm nhau, không ai nói gì, Diệp Quân lập tức biến mất, chỉ thấy mộ đường kiếm mạnh mẽ bay về phía Kê Tướng, kiếm thế to lớn đã khiến thời không ở xung quanh như cuộn dâng, vô cùng chấn động.

Thấy thế, Kê Tướng nghiêm mặt, sau đó nắm chặt cái xích bằng tay phải, tiếp đó bật người tấn công lại Diệp Quân.

Kiếm thế của Diệp Quân rất nhanh và mạnh nên ông ta đành phải đối mặt trực tiếp.

Hai người lại va chạm!

Uỳnh!

Một tiếng động lớn vang lên khắp cả vũ trụ, sau đó các đường kiếm mạnh mẽ không ngừng toả ra làn sóng khắp xung quanh.

Diệp Quân và Kê Tướng đều phải lùi lại thật xa, sau khi dừng lại, mặt Diệp Quân đã tái nhợt.

Mấy kiếm vừa rồi đã tiêu hao rất nhiều sức lực của hắn.

Dẫu sao bây giờ, tu vi của hắn cũng chưa hồi phục. Vì thế không thể chiến đấu quá lâu được, nhất là chiến đấu vượt cấp kiểu này.

Sau khi Kê Tướng dừng lại, cái xích của ông ta đã nứt hẳn, ông ta nhìn Diệp Quân, đang định lên tiếng thì lại thấy Diệp Quân đã biến mất.

Kê Tướng híp mắt lại, sau đó vung ngang cái xích.

Nhưng vô dụng, Kê Tướng đã bị đường kiếm đó của Diệp Quân đánh bay. Lần này, ông ta vừa dừng lại thì cái xích trong tay đã vỡ nát.

Không chờ Kê Tướng kịp hoàn hồn, Diệp Quân lại tấn công tiếp.

Một kiếm nhanh và dứt khoát!

Kê Tướng thoáng thấy dè chừng, sau đó xoè tay ra rồi áp nhẹ xuống.

Một luồng khí tức mạnh mẽ chợt xuất hiện, cùng lúc đó có rất nhiều khí tức Đại Đạo xuất hiện trong lòng bàn tay ông ta.

Đại Đạo biến đổi!

Cảnh giới ở cảnh giới Thần Tổ mà làm được điều này thì mới là thật sự đạt đến cảnh giới.

Khi Kê Tướng làm vậy, khí tức của ông ta đã có sự thay đổi lớn. Đường kiếm mà Diệp Quân chém tới đã bị áp chế.

Kê Tướng hét lên rồi tung một quyền ra.

Uỳnh!

Chẳng mấy chốc, đường kiếm của Diệp Quân đã bị phá, còn hắn thì bị đẩy lui. Nhưng ngay sau đó, Diệp Quân lại biến mất, khi xuất hiện trở lại thì đã ở ngay trước mặt Kê Tướng.

Đây sẽ là một kiếm quyết định sống chết!

Khi nhìn thấy đường kiếm của Diệp Quân, con ngươi của Kê Tướng thu lại nhìn mũi kiếm, vì sức mạnh từ kiếm này của Diệp Quân không hề giống ban nãy, ông ta không ngờ hắn lại thi triển kiếm kỹ.

Tên này giỏi dùng kiếm thật.

Lúc Kê Tướng đang thấy ngỡ ngàng thì đường kiếm của Diệp Quân đã chém tới.

Vút!

Một tia sáng vỡ ná, Kê Tướng đã bị đánh bay, trong lúc đó, thể xác của ông ta đã nứt ra ứa máu.

Kiếm này đã khiến ông ta bị thương nặng.

Nhưng sắc mặt cũng của Diệp Quân cũng chẳng khá hơn là bao.

Hắn đã mất quá nhiều sức.

Cảnh giới hiện giờ của hắn không đủ để hắn chiến đấu điên cuồng như vậy.

Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó nhìn Kê Tướng rồi định ra tay tiếp. Nhưng đúng lúc này, Thiên Thần ở phía xa chợt nói: “Diệp huynh, đừng ham chiến, mau đi đi!”

Diệp Quân: “Đi với ta, chúng ta cùng ngao du thiên hạ!”

Hắn biết hôm nay Thiên Thần giúp mình thì về sẽ khó sống.

Thiên Thần bật cười nói: “Ta là hoàng tử của vương triều Thiên Mộ, giờ đi theo huynh thì còn ra thể thống gì. Đừng lo cho ta, ta là hoàng tử, hơn nữa thiên bẩm còn xuất sắc, cùng lắm thì bị phạt thôi. Vấn đề không lớn nên huynh mau đi đi, cường giả của Sáng Thế Đạo Điện sắp đến rồi”.

Diệp Quân thoáng do dự.

Thiên Thần nói tiếp: “Huynh đi càng nhanh thì tội của ta càng nhẹ, mau lên!”

Diệp Quân: “Bảo tọng, có chuyện gì nhớ liên lạc với ta”, nói rồi, hắn đã biến thành một đường kiếm rồi bay đi mất.

Viện điện sử và Kê Tướng không dám đuổi theo.
Chương 2527: Triệu vào cung

Thiên Hình nhìn đường kiếm đã biến mất ở phía xa mà câm nín.

Gã phải thừa nhận là mình rất kinh ngạc.

Thực lực mà Diệp Quân thi triển đúng là hơi bất thường, lẽ ra không thể xuất hiện ở cảnh giới hiện giờ của hắn.

Lúc này, gã bắt đầu hơi lo rồi.

Vì trực giác mách bảo gã rằng lai lịch của người thanh niên này không hề đơn giản. Gã không nên đối đầu với hắn, mà nên kết giao thì hơn, nhưng giờ lại không có cách nào cả, vì Diệp Quân đã là bạn của Cửu đệ rồi.

Nếu vậy thì hai bên ở phe đối lập hoàn toàn.

Thiên Hình lắc đầu để xua những suy nghĩ bất an đi, sau đó ngoảnh sang cười nói với Thiên Thần: “Cửu đệ, thực lực của người bạn này của đệ đúng là rất mạnh, đến Kê Tướng còn bị thương rồi”.

Thiên Thần: “Đại ca, giờ huynh được như ý rồi chứ?”

Thiên Hình gật đầu: “Cũng tạm, đệ yên tâm, ta không đắc ý đến mức quên cả hình tượng đâu. Chỉ có người cười cuối cùng mới là người chiến thắng thật sự. Bây giờ, ta chỉ cười một chút thôi, còn ai cười cuối cùng vẫn phải chờ xem đã”.

Thiên Thần định lên tiếng thì bỗng có một luống khí tức mạnh mẽ xuất hiện.

Vù!

Thời không nứt ra, một người phụ nữ đã đi tới.

Đó chính là Bùi thần hầu.

Trông thấy người đó, Thiên Hình thoáng ngạc nhiên, gã không ngờ lại có một vị thần hầu đến.

Việt điện sử cũng bất ngờ, sau đó chạy tới hành lễ: “Tham kiến thần hầu!”

Bùi thần hầu nhìn lên tinh không: “Diệp Quân đi rồi à?”

Việt điện sửgật đầu: “Vâng, ta đã dốc hết toàn lực mà vẫn không giữ hắn lại được”.

Bùi thần hầu im lặng nhìn lên cao.

Việt điện sử vội nói: “Giờ đuổi theo chắc vẫn kịp”.

Bùi thần hầu nhìn ông ta, sau đó ngoái lại nói với Thiên Thần: “Cửu hoàng tử, ngươi biết rõ Diệp Quân đó là kẻ thù không đội trời chúng với Sáng Thế Đạo Điện mà vẫn giúp hắn. Sao? Ngươi làm vậy là coi thường chúng ta hả?”

Thấy Bùi thần hầu vặn hỏi như vậy, Thiên Thần cười lạnh đáp: “Ta làm gì cần phải giải thích với cô chắc?”

Mọi người: “…”

Bùi thần hầu híp mắt lại: “Ngông cuồng!”

Thiên Thần không thèm nhiều lời với cô ta nữa mà quay người bỏ đi.

Nhưng Bùi thần hầu không ngăn cản mà nói: “Dạo này, người của yêu tộc Thái Cổ liên tục tiếp cận với chúng ta, xem ra cần phải nói chuyện với họ rồi”.

Nghe vậy, Thiên Hình vội nói: “Bùi thần hầu, đừng vậy chứ, Cửu đệ ta còn trẻ tuổi nên không hiểu chuyện. Hành vi của đệ ấy không đại diện cho vương triều Thiên Mộ, chắc chắn bên ta sẽ cho Sáng Thế Đạo Điện một lời giải thích rõ ràng”.

Bùi thần hầu: “Vậy thì chúng ta chờ”.

Thiên Hình gật đầu rồi dẫn Kê Tướng rời đi.

Bùi thần hầu lại ngoảnh nhìn lên cao rồi nhíu mày.

Diệp Quân!

Đúng là cô ta rất bất ngờ, không thể tin được là Diệp Quân lại xuất hiện ở đây.

Sau khi rời khỏi vũ trụ Quan Huyên, cô ta không rõ về sau đã xảy ra những chuyện gì. Nhưng cô ta biết vũ trụ ấy đã bị tiêu huỷ, còn Phạn thần hầu thì vẫn sống.

Rõ ràng là họ đã thắng.

Nhưng cô ta rất cẩn thận, vì theo lý mà nói thì Diệp Quân nên chết rồi mới phải, tuy nhiên hắn vẫn sống nhăn.

Chuyện này hơi kỳ lạ, như Việt điện sử nói, thật ra nếu ban nãy cô ta muốn đuổi theo thì sẽ đuổi được, nhưng cô ta không làm vậy, vì cô ta vẫn chưa quên thực lực mạnh mẽ mà Diệp Quân đã từng thi triển.

Tuy hắn là kẻ địch, nhưng lần này cô ta lại chọn tạm né.

Sau đó, cô ta ngoái nhìn vương triều Thiên Mộ như có điều suy nghĩ.

“Ngu xuẩn!”

Trong phủ của Thiên Thần, Tần nương nương tức giận nhìn gã.

Thiên Thần vẫn im lặng đứng đó.

Tần nương nương hít sâu một hơi, cố nén lửa giận rồi nói: “Con quang minh chính đại giúp hắn, hơn nữa còn ra tay với cận vệ hoàng gia, con có biết hành vi đó là gì không hả? Vì chuyện đó, mà quan lại trong triều có thể mắng chết con luôn đấy!”

Thiên Thần cúi đầu: “Con biết, cùng lắm thì nhường ngôi vị cho đại ca thôi”.

“Ngu dốt!”

Tần nương nương tức giận mắng: “Từ xưa đến nay, kẻ thất bại sẽ có con đường thế nào? Thiên bẩm của con tốt như vậy, nếu đại ca con lên kế vị thì nó có tha cho con không? Sao con dốt thế hả!”

Thiên Thần bình tĩnh nói: “Nhưng lúc đó bảo con ngoảnh mặt làm ngơ thì con chịu”.

Tần nương nương tức muốn hộc máu, nhưng vẫn cố nhịn rồi hít sâu một hơi, ngồi xuống. Sau một hồi lâu im lặng, bà ta lắc đầu nói: “Con trọng tình nghĩa thì mẹ có thể hiểu, cũng không coi đó là việc làm sai trái. Nhưng con có từng nghĩ mình không chỉ có một mình, mà còn vô vàn các thế gia và tông phái ủng hộ phía sau không? Mọi việc làm của con không chỉ mang hoạ đến cho con mà còn mang hoạ diệt môn cho những người đi theo con nữa đó”.

Thiên Thần gật đầu: “Con biết, nhưng mẹ à, con muốn được sống là chính mình”.

Tần nương nương: “Thế còn còn muốn làm hoàng đế không?”

Thiên Thần: “Hai chuyện này không liên quan, ai bảo làm hoàng đế thì không được trọng tình nghĩa”.

Tần nương nương thở dài một hơi: “Con ngốc, từ xưa đến nay có ai làm hoàng đế mà không xuống tay thâm độc chứ? Có ai không coi lợi ích lên hàng đầu đâu? Con với hắn mới gặp nhau có mấy lần mà con đã coi trọng hắn như vậy, như thế không phải trọng tình nghĩa đâu, là ngu xuẩn đấy!”

Thiên Thần cúi đầu nói: “Mẹ, con hiểu. Nhưng con không thể làm chuyện bán đứng bạn bè được. Con muốn làm hoàng đế, thậm chí vượt qua tổ tiên và làm một vị hoàng đế tốt nhất. Nhưng con không thể làm những chuyện vô lương tâm được”.

Tần nương nương nhìn ra ngoài rồi nói: “Thế con đã chuẩn bị trước tâm lý đón nhận những hậu quả mà mình gây ra chưa?”

Thiên Thần đang định lên tiếng thì bỗng có một ông lão xuất hiện ở bên ngoài, ông ta hành lễ rồi nói: “Nương nương, điện hạ, bệ hạ triệu hai người vào cung”.

Triệu vào cung.

Tần nương nương: “Nhanh thật đấy!”

Nói rồi, bà ta đi tới cạnh Thiên Thần rồi nắm lấy tay gã: “Dù có chuyện gì thì mẹ vẫn mãi bên cạnh con”.

Thiên Thần: “Vâng”.

Hai mẹ con cùng đi ra ngoài.

Hoàng triều.

Các nhân vật nòng cốt đều đang có mặt ở đây.

Người ở ghế rồng là một người đàn ông trung niên mặc long bào, nhưng không đội mũ vua, người này có ánh mắt thâm trầm, cùng khí thế phi phàm.

Đây chính là hoàng đế Thiên Tông của vương triều Thiên Mộ. Bùi thần hầu cũng đang ở đây, nhưng cô ta không đứng mà ngồi, phía sau cô ta chính là Việt điện sử với vẻ mặt vô cùng u ám.

Thiên Hình đứng đầu ở hàng phía dưới bên trái, gã đang nhắm mắt dưỡng thần.

Đúng lúc này, Tần nương nương và Thiên Thần đã đi vào đại điện, mọi người lập tức nhìn về phía họ.

Thiên Thần hành lễ với Thiên Tông: “Tham kiến phụ hoàng”.

Thiên Tông lạnh lùng nhìn gã: “Con làm trái tổ pháp, tự ý dẫn tội dân rời khỏi Biên Hoang, biết rõ người đó đang bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã nhưng vẫn giúp hắn, thậm chí còn ra tay với cận vệ hoàng gia, rốt cuộc con đang nghĩ gì thế hả?”

Giọng nói của ông ta rất bình tĩnh, nhưng lại có uy thế vô hình, khiến bầu không khí trong điện chợt căng thẳng.
Chương 2528: Giúp huynh đăng cơ

Thiên Thần hành lễ nói: “Thưa phụ hoàng, Diệp huynh không phải tội dân, con dẫn huynh ấy đi không hề vi phạm tổ pháp. Tiếp nữa, huynh ấy là một thiên tài, tuổi tác ngang con nhưng có thể chém chết mấy cường giả cảnh giới Thần Tổ bằng một kiếm. Phụ hoàng, một thiên tài như vậy không phải người bình thường, chắc hẳn có lai lịch lớn, con giúp huynh ấy tháo chạy vừa vì tư cũng vừa vì công”.

“Vì công ư?”

Kê Tướng ngắt lời Thiên Thần: “Cửu điện hạ vì công gì thế?”

Thiên Thần: “Nếu Diệp huynh bị vương triều chúng ta hại chết thì chúng ta sẽ gặp hoạ lớn”.

“Ha ha!”

Kê Tướng bật cười nói: “Cửu điện hạ có biết mình đang nói gì không?”

Bá quan trong triều đều lắc đầu, có người cười cợt, có người thoáng thất vọng, nhưng cũng có người đứng ra. Đó là một ông lão, ông ấy hành lễ rồi nói: “Bệ hạ, lời Cửu điện hạ nói cũng có lý. Cậu thanh niên ấy còn trẻ như vậy nhưng thực lực đã quá mạnh, chắc chắn không phải người bình thường. Nếu vương triều ta giết cậu ấy thì khéo sẽ gây tranh đấu giữa hai thế lực mất”.

Các đại quan ủng hộ Thiên Thần cũng vội hùa theo.

Dù họ có tin Thiên Thần hay không thì vẫn lựa chọn đứng về phe gã.

Lúc này, Kê Tướng chợt cười nói: “Cửu điện hạ bảo hắn có lai lịch bất phàm, vậy cho ta hỏi hắn từ đâu đến, thế lực đứng sau là ai?”

Thiên Thần: “Ông thông minh lắm mà, tự đoán đi!”

Kê Tướng: “Cửu điện hạ đừng càn quấy, đây là hoàng triều đấy”.

Song, Thiên Thần ngó lơ ông ta, chỉ nói với Thiên Tông: “Phụ hoàng”.

“Hoàng đế Thiên Tông!”

Lúc này, Bùi thần hầu chợt lên tiếng: “Nhiều năm qua, Sáng Thế Đạo Điện và vương triều Thiên Mộ không thù không oán, nhưng lần này hoàng tử của quý quốc đã khiêu chiến chúng ta, xin ngài cho ta một lời giải thích”.

Nghe thấy thế, mọi người xung quanh chợt yên lặng.

Những đại quan ủng hộ Thiên Thần đều sa sầm mặt, Sáng Thế Đạo Điện bắt đầu chèn ép họ rồi.

Gần đây, yêu tộc Thái Cổ quấy nhiễu triền miên. Nếu Sáng Thế Đạo Điện đứng về phe đó thì sẽ là cú đả kích trí mạng với vương triều họ.

Thiên Tông nói với Thiên Thần: “Con có thể liên lạc với cậu Diệp Quân đó đúng không?”

Thiên Thần lắc đầu: “Không ạ”.

Thiên Tông híp mắt lại: “Con chẳng cho hắn một truyền âm phù còn gì?”

Thiên Thần sầm mặt, không biết tại sao phụ hoàng lại biết. Thiên Tông nói tiếp: “Con mau gọi hắn về đây để lấy công chuộc tội”.

Thiên Thần: “Phụ hoàng, Sáng Thế Đạo Điện đang lấy mình ra làm bia đỡ. Nếu trước đó, người phụ nữ kia đuổi theo Diệp Quân thì chắc chắn đuổi kịp, nhưng cô ta không làm vậy, mà lại chĩa vào con. Rõ ràng cô ta muốn để chúng ta đối đầu với Diệp Quân, mình đừng để trúng kế của cô ta”.

“Hỗn xược!”

Thiên Tông quát lớn, một luồng long uy mạnh mẽ bắt Thiên Thần phải quỳ xuống.

Thiên Tông: “Gọi hắn tới đây ngay!”

Thiên Thần tái mắt rồi nắm chặt hai tay thành quyền.

Lúc này, Tần nương nương chợt kéo tay hắn rồi run rẩy nói: “Mau làm đi con”.

Thiên Thần lắc đầu.

Chát!

Tần nương nương tát thẳng vào mặt Thiên Thần rồi tức tối quát: “Nhanh!”

Thiên Thần vẫn quả quyết lắc đầu.

Tần nương nương giơ tay phải lên định đánh tiếp, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt quật cường của Thiên Thần thì lại mềm lòng. Bà ta cúi xuống ôm gã rồi run giọng nói: “Chuyện này không đơn giản đâu, con mau làm theo lời phụ hoàng đi, coi như mẹ xin con”.

Thiên Thần trầm mặc một lát, sau đó lấy truyền âm phù mà Diệp Quân đưa cho ra. Tần nương nương thở phào một hơi, nhưng đúng lúc này, Thiên Thần lại bóp nát nó.

Uỳnh!

Truyền âm phù đã vỡ nát.

Tần nương nương biến sắc mặt rồi nói với Thiên Tông: “Bệ hạ, chuyện này”.

Thiên Tông tiến lên một bước, sau đó giơ tay phải lên túm lấy.

Ầm!

Một long trảo hư ảo xuất hiện trên đỉnh đầu Thiên Thần, nó túm mạnh một cái, lập tức có một luồng sức mạnh khoá chặt Thiên Thần lại. Sau đó, có một luồng khí chui từ người gã ra ngoài.

Thiên Thần trợn tròn mắt, đau đến mức nhăn nhó mặt mày.

Rút long khí!

Thấy thế, mọi người đều ngẩn ra.

Từ khi mới sinh ra, Thiên Thần đã có long khí. Hơn nữa còn là tổ long khí, tổ long khí này chỉ tổ của văn minh vương triều Thiên Mộ mới có nên rất hiếm. Nếu có thêm tâm pháp đặc biệt của vương triều thì sẽ như hổ mọc thêm cảnh, vô cùng đáng sợ.

Mọi người đều không ngờ Thiên Tông lại rút long khí của Thiên Thần.

Vì tuy hành vi của Thiên Thần nghiêm trọng, nhưng chưa tới mức phải làm như thế.

Ngay sau đó, các đại thần thông mình đều đã ý thức ra điều gì đó rồi nhìn Thiên Tông, nhưng không ai dám nói gì.

Thiên Hình cũng đang vô cùng bất ngờ, gã khó tin nhìn phụ hoàng mình, một cảm giác bi thương chợt dâng lên trong lòng gã.

Bùi thần hầu lẳng lặng nhìn Thiên Tông, cứ tưởng mình lợi dụng được người ta, ai dè hình như tình thế đang đảo ngược.

Nhưng cũng tốt thôi, đôi bên lợi dụng lẫn nhau thì cùng có lợi.

Tổ long khí đã hoà làm một với Thiên Thần từ lâu, giờ bị rút ra khiến gã như bị lột da, sống không bằng chết.

Thiên Thần nhăn nhó mặt mày, muốn kêu lên nhưng lại cố nhịn.

Đúng lúc này, Tần nương ngương chợt đứng dậy rồi tung một quyền về phía Thiên Tông.

Ông ta phất ống tay áo một cái thì cả Tần nương nương và Thiên Thần đã bị đánh bay ra ngoài. Cuối cùng hai mẹ con ngã mạnh xuống đất, còn trong tay Thiên Tông đã có thêm một luồng long khí.

Ông ta nhìn long khí ấy với vẻ ham tham.

Trong hoàng triều vô cùng im lặng.

Tần nương nương ở bên ngoài bò dậy ôm Thiên Thần rồi nói: “Con mau chạy đi!”

Nhưng bà ta mới nói được một nửa thì đã như phát hiện ra điều gì đó, sau đó người như bị sét đánh, đầu óc thì trống rỗng.

Lúc này, Thiên Thần không chỉ bị rút mất long khí, mà kinh mạch cùng đan điền trong cơ thể cũng đã vỡ nát.

Gã đã trở thành một người vô dụng.

Tần nương nương ôm chặt lấy Thiên Thần, sau đó khóc lóc nói: “Mẹ nói rồi mà con không nghe”.

Thiên Tông ở trong điện nhìn ra ngoài rồi nói: “Thiên Thần không coi trọng đại cục, cấu kết với người ngoài làm tổn hại lợi ích của vương triều, từ giờ sẽ bị phế vị”.

Nói xong, ông ta thoáng ngập ngừng: “Lập tức xử tội chết!”

Có nhiều chuyện không làm thì thôi, chứ đã làm thì phải dứt khoát, không thì sau này sẽ có kẻ lật lại.

Tình thân ư?

Hoàng tộc không có tình thân!

Khi tất cả mọi người đang thấy bàng hoàng thì có hai người mặc áo đen xuất hiện cạnh mẹ con Thiên Thần để chuẩn bị ra tay.

Vù!

Một tiếng kiếm chợt vang lên, ngay sau đó có một đường kiếm bay xuống cạnh Thiên Thần và Tần nương nương.

Đó chính là Diệp Quân.

Khi nhìn thấy tình trạng của Thiên Thần, hắn ngẩn ra, sau đó bước nhanh tới. Thiên Thần nhìn thấy Diệp Quân thì định nói gì đó, nhưng lại hộc ra một ngụm máu.

Diệp Quân kéo tay gã rồi run giọng nói: “Thần huynh”.

Thiên Thần tiều tuỵ nói: “Ta không làm vị vua số một được rồi”.

Diệp Quân chợt trở nên hung dữ, sau đó đỡ Thiên Thần dậy rồi dìu gã đi vào đại điện.

Thiên Thần: “Diệp huynh?”

Diệp Quân nhìn hoàng cung rồi thờ ơ nói: “Thần huynh, hôm nay ta sẽ giúp hunh đăng cơ”.

Nói rồi, hắn hét lên: “Kiếm lên!”

Vù!

Ngay sau đó đã có vô vàn tiếng kiếm vang lên, các đường kiếm lao vào trong hoàng triều.

Hôm đó, bầu trời của vương triều Thiên Mộ như có cơn mưa kiếm.
Chương 2529: Cha không ra gì thì đừng trách con

Cảnh tượng đáng kinh ngạc này đã khiến các cường giả của vương triều Thiên Mộ đang có mặt ở đây phải sững sờ.

Ai nấy đều kinh hãi nhìn cơn mưa kiếm che khuất cả bầu trời.

Bên trong đại điện, Bùi thần hầu thoáng vẻ sợ hãi, cảnh tượng trận chiến của Diệp Quân và Ác Đạo hôm đó lại hiện lên trong đầu cô ta.

Diệp Quân của ngày hôm đó vô cùng đáng sợ, đến người có cấp bậc như cô ta đối mặt với hắn còn thấy mình vô cùng nhỏ bé.

Tuy sợ là vậy, nhưng cô ta không bỏ đi. Vì cô ta phát hiện cảnh giới hiện giờ của Diệp Quân có gì đó là lạ.

Diệp Quân đỡ Thiên Thần chầm chậm đi tới, vẻ mặt hắn bình thản nhưng ánh mắt thì lạnh băng.

Thật ra, hắn đã trốn chạy rồi.

Nhưng sau khi đi, hắn thấy rất lo lắng. Vì trực giác mách bảo hắn rằng Thiên Thần sẽ không thể gánh vác chuyện lần này được, vì thế hắn quyết định quay lại xem sao.

Đúng như hắn đoán, nhưng hắn không ngờ hoàng đế của vương triều Thiên Mộ lại xuống tay ác độc với Thiên Thần như vậy.

Điều này hắn không hề ngờ tới.

Nếu cha không ra gì thì đừng trách con.

Đúng lúc này, xung quanh chợt xuất hiện các khí tức mạnh mẽ. Ngay sau đó, gần một trăm cường giả mặc chiếc giáp màu tím vàng đã có mặt.

Cận vệ quân của hoàng thành.

Đây là đội quân tinh duệ của hoàng gia vương triều Thiên Mộ, họ chuyên phụ trách bảo vệ sự an toàn cho hoàng thành.

Cộc!

Diệp Quân lên tiếng, ngay sau đó đã có vô vàn đường kiếm bắn thẳng xuống như mưa.

“Phòng ngự!”

Thủ lĩnh dẫn đầu cận vệ quân hét lên, sau đó cả trăm người đều ra tay. Họ phóng khí thế mạnh mẽ của mình ra, sau đó tổ hợp thành một tấm lá chắn che chở cho cả hoàng cung.

Ầm!

Khi các đường kiếm bay xuống, bầu trời của vương triều lập tức vang lên các tiếng nổ không ngưng nghỉ.

Cả thành Thiên Đô rung chuyển như có động đất.

Các cận vệ quân không cầm cự được lâu, tấm lá chắn phòng ngự của họ đã bị kiếm của Diệp Quân phá ta, cả trăm cận vệ quân của vương triều cũng bị cơn mưa kiếm của Diệp Quân đánh tan và rơi xuống như những hạt mưa.

Nhưng đúng lúc này, chợt có một luồng khí tức cổ xưa từ không gian lan ra. Ngay sau đó, có một thanh trường thương màu vàng bay vút lên cao dưới sự chứng kiến của mọi người. Thanh trường thương phân ra thành vô vàn các đường thương để chặn cơn mưa kiếm của Diệp Quân lại.

Sau đó, cách Diệp Quân và Thiên Thần một khoảng xa có một người đàn ông trung niên xuất hiện.

Người này mặc một chiếc áo bào vải, mái tóc dài bay loạn xạ phía sau lưng. Ông ta chắp tay phải ra sau lưng, trên người có khí thế áp bách.

Thiên Thần yếu ớt nói: “Ông ta là Chu Cảnh, thống soái của cận vệ quân, ở cảnh giới Thần Tổ rồi, thường xuyên chinh chiến nên các cường giả cảnh giới Thần Tổ bình thường không đọ lại được đâu”.

Sau đó, Diệp Quân cùng Thiên Thần đã biến mất.

Chu Cảnh ở phía xa híp mắt lại, tay phải nắm chặt thành quyền, sau đó đã có một luồng thương thế mạnh mẽ ngất trời phóng ra từ người ông ta.

Nhưng khi Diệp Quân chém một kiếm tới thì thương thế kia đã vỡ nát, sau đó có một thanh đoản kiếm đâm xuyên qua mi tâm của Chu Cảnh.

Ầm!

Ngay sau đó, tất cả các đường thương thế quanh người Chu Cảnh đã vỡ nát, ông ta chết đứng tại chỗ với vẻ khó tin.

“Cảnh giới Thần Tổ”.

Diệp Quân vỗ vào mặt Thiên Thần rồi coi thường nói: “Cũng chỉ thế mà thôi”.

Nói rồi, hắn tiếp tục đỡ Thiên Thần đi vào trong hoàng cung.

Thanh đoản kiếm kia đã chủ động bay về tay hắn.

Thiên Thần đờ người ra.

Không chỉ Thiên Thần, mà tất cả cường giả của vương triều Thiên Mộ đều có vẻ ngỡ ngàng.

Một kiếm mà xử lý được cường giả cảnh giới Thần Tổ đỉnh cao.

Cơn chấn động qua đi, tất cả đại thần trong điện đều có vẻ nghiêm nghị.

Thiên Hình và Kê Tướng cũng có vẻ căng thẳng chưa từng có. Vì họ phát hiện mình đã đánh giá quá thấp thực lực của người thanh niên này.

Đương nhiên họ còn nghĩ tới một điều quan trọng hơn, đó là thế lực đứng sau Diệp Quân chắc chắn không tầm thường.

Ban đầu, họ không quá quan tâm đến lời nói của Thiên Thần. Nhưng giờ trong sâu thẳm nội tậm họ đang dâng lên cảm giác bất an.

Từ chuyện nhỏ có thể thấy được cục diện rồi.

Thế lực có thể bồi dưỡng ra một thiên tài yêu nghiệt thế này chắc chắn không đơn giản.

Thiên Hình và Kê Tướng cùng nhìn sang Bùi thần hầu, lúc này họ chợt hiểu ra người phụ nữ này đang cố tình đẩy cho vương triều họ đối đầu với người thanh niên này.

Lòng dạ hiểm ác!

Bùi thần hầu nhìn chằm chằm về phía Diệp Quân với vẻ rất bình tĩnh, nhưng thật ra cô ta đã chuẩn bị tâm lý ứng chiến rồi.

Vì cô ta biết rõ, tuy bây giờ thực lực mà Diệp Quân thi triển rất mạnh, nhưng thật ra đó chưa phải thực lực thật sự của hắn.

Hắn còn mạnh tới đâu?

Bùi thần hầu nhớ lại cảnh tượng khi trước mà đứng hình.

Sau đó, cô ta đã lộ ra vẻ kiêng dè.
Chương 2530: Cản đường ta là phải chết

Thiên Tông cũng nhìn Diệp Quân chằm chằm với vẻ bình tĩnh, không ai biết ông ta đang nghĩ gì.

Diệp Quân đỡ Thiên Thần bằng tay trái, còn tay phải cầm kiếm Thanh Huyên, sau đó đi từng bước về phía đại điện. Hắn không hề phong ra kiếm ý và khí tức, nhưng tất cả mọi người trong điện đều cảm thấy có một luồng uy áp vô hình ập tới, những người có thực lực yếu một chút còn thấy run sợ.

Thật ra chính Diệp Quân cũng không ngờ trước đó tuy mình bại trận, nhưng tâm cảnh và khí chất của hắn đã có một sự thay đổi rất lớn.

Vì những người này mà so với Phạn Chiêu Đế, chủ nhân bút Đại Đạo và Tổ Đạo thì vẫn còn quá kém.

Đừng nói là so với ba người bên trên, so với Cửu Châu Chủ thôi đã không bằng Diệp Quân được rồi.

Uỳnh!

Đúng lúc này, chợt có một tiếng long ngâm vang lên. Ngay sau đó, phía chân trời nứt ra, một cái đầu rồng khổng lồ đã thò ra từ trong khe nứt ấy.

Đầu rồng che kín bầu trời.

Ngay khi nó xuất hịn, các luồng long uy đáng sợ như dòng thác lũ đã cuốn tới, trời đất như rung chuyển.

“Tổ Long Thiên Mộ!”

Thiên Thần chợt sứng người nói: “Đây là vật cưỡi của tổ tiên vương triều Thiên Mộ ta, cũng là thần quốc hộ triều. Tuy không phải thực thể nhưng Diệp huynh này, chưa gì họ đã dùng đến con át chủ bài này thì ta nghĩ huynh nên đi đi”.

Thiên Thần vẫn rất lý trí, vì Diệp Quân không thể một đấu với cả vương triều được. Ngay gã là hoàng tử của vương triều mà con không rõ vương triều mạnh tới đâu, hơn nữa tổ tiên dựng quốc của họ chắc chắn rất đáng sợ.

Diệp Quân liếc nhìn Tổ Long hộ quốc rồi nói: “Hôm nay không để huynh làm hoàng đế thì ta sẽ hủy diệt vương triều này”.

Thiên Thần ngẩn ra.

Ngay sau đó, con rồng ở phía chân trời đã thò một cái vuốt ra chộp mạnh về phía Diệp Quân và Thiên Thần.

Cú chộp này mang theo một luồng long uy mạnh mẽ khóa chặt thời không của nhóm Diệp Quân lại, khiến họ không thể cử động.

Nhưng chẳng mấy chốc, thanh đoản kiếm trong tay Diệp Quân đã biến thành một đường kiếm rồi lao lên trời.

Vù!

Tiếng kiếm vang trên tầng mây.

Thanh đoản kiếm đâm xuyên cái móng rồng, sau đó thẳng tiến xuyên vào tim nó.

Thấy thế, con rồng co đôi con ngươi lại, sau đó há miệng phun ra một long khí màu xanh lam. Song, nó vẫn không thể cản được kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân. Long khí vỡ nát, con rồng thấy vậy thì lập tức rút lui, để tạm né một kiếm này.

Thấy vậy, các cường giả của vương triều Thiên Mộ đều sững sờ.

Đây là Tổ Long của vương triều họ đó!

Lực phòng ngự cua nó phải mạnh nhất trong văn minh vũ trụ cấp chín, tuy chỉ là phân thân nhưng giờ cũng không chặn được kiếm của người thanh niên này.

Thấy đến Tổ Long gặp kiếm của Diệp Quân cũng phải né, Thiên Tông ở trong điện đã cau mày, sau đó nhìn sang thanh đoản kiếm mà Diệp Quân đang cầm.

Bùi thần hầu vẫn quan sát kỹ Diệp Quân với vẻ đề phòng và chuẩn bị nghênh chiến.

Lúc này, Việt điện sử đứng cạnh cô ta chợt nói: “Thần hầu, thực lực của Diệp Quân này mạnh quá, e là phải chính người ra tay mới trấn áp được”.

Bùi thần hầu nhìn ông ta rồi nói: “Lần đầu tiên ta phát hiện ông lại dốt nát đến vậy”.

Việt điện sử: “...”

Khi Tổ Long né đi, Diệp Quân đã tiến lên như một tạp thần. Khi hắn dẫn Thiên Thần đi tới gần đại điện thì lại có tiếng bước chân vang lên.

Hắn ngoái lại nhìn thì thấy có một ông lão đi chầm chậm từ bên phải tới. Ông ta mặc một chiếc áo bào bằng sợ hai, mái tóc bạc trắng, che đầy vết nhăn, trông rất già nua.

Thiên Thần trầm giọng nói: “Diệp huynh, đây là...”

Diệp Quân: “Là ai không quan trọng, quan trọng là dám cản đường ta thì phải chết”.

Nói rồi, hắn buông Thiên Thần ra, sau đó biến mất tại chỗ.

Vù!

Có tiếng kiếm ing tai vang lên.

Thập kiếm quyết sinh tử.

Mọi người đều biến sắc mặt khi nhìn thấy đường kiếm này.

Kiếm kỹ thi triển từ kiếm Thanh Huyên tạo ra uy lực rất lớn, nhưng đường kiếm này còn khiến ông lão vừa xuất hiện phải biến sắc mặt.

Ông ta không ngờ mình vừa tới, chưa kịp giới thiệu gì đã bị người thanh niên này tung đòn hiểm.

Người này luôn hung hãn vậy sao?

Ông ta không kịp nghĩ nhiều, vì kiếm đã tới nên đành tiến lên một bước rồi tung một quyền ra.

Quyền thế ngất trời!

Ầm!

Sức mạnh của hai người vừa va chạm thì đã tạo ra một làn sóng sức mạnh đáng sợ, ông lão phải lùi bước, sau đó nhanh chóng ngã mạnh vào bức tường của đại điện. Lúc này, cả đại điện xuất hiện ánh sáng màu vàng nhạt để che sức mạnh của hai người kia lại.

Nhưng cả đại điện vẫn rung chuyển, làm mọi người inh tai nhức óc.

Ông lão kia cúi xuống nhìn cánh tay phải của mình thì thấy đã bị gãy, máu tươi chảy ra không ngừng.

Một kiếm chém đứt tay!

Ông ta tái mặt.

Sắc mặt Diệp Quân cũng hơi nhợt nhạt, hắn tiến gần tới đỡ Thiên Thần, sau đó ngẩng lên nhìn Thiên Tông trong đại điện, sau đó giơ trường kiếm chĩa vào ông ta rồi tức tối quát: “Ra đây rồi quỳ xuống xin huynh đệ ta mau!”

Mọi người: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK