Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 945: Táo bạo

Ông lão này chính là Dạ Cổ, gia chủ nhà họ Vĩnh Hằng ở thành Vĩnh Dạ, lần này đứng ra là vì không muốn gia tộc Vĩnh Dạ liên hôn với vũ trụ Quan Huyên. Đây là lần hợp tác lớn, một khi hai bên liên hôn thành công, thì sau này địa vị của gia tộc Vĩnh Hằng ở thành Vĩnh Dạ sẽ càng thấp hơn.

Nếu là bình thường, ông ta sẽ không dám đứng ra gây loạn, nhưng bây giờ ông ta có sự ủng hộ của rất nhiều thế gia và đại thế chủ.

Rõ ràng là không muốn gia chủ Vĩnh Dạ một mình thống trị.

Dạ Cổ hành lễ với Dạ Quân: “Bệ hạ, lão thần thấy thành hôn như vậy không hợp quy tắc!”

Dạ Quân bình tĩnh nói: “Không hợp quy tắc ư?”

Dạ Cổ gật đầu: “Đúng vậy, Nam Tình là công chúa của đế quốc Vĩnh Dạ, hôn sự của cô ấy đâu phải trò đùa. Bình thường hai bên nên đính hôn trước, sau đó công bố với mọi người, rồi chọn một ngày tốt khác để kết hôn… Nhưng bây giờ, mọi người đều đang lan truyền tin đồn đế quốc Vĩnh Dạ ta sợ công chúa không thể gả đi cho nên mới thành thân bừa để cho xong chuyện…”

Vừa dứt lời, vô số người cũng phụ họa theo.

Dạ Quân nhìn Dạ Cổ, không nói gì.

Ông ta biết chuyện này không hợp quy tắc, nhưng ông ta cũng không còn cách nào khác, nếu không giải quyết sớm chuyện này thì sẽ có biến cố.

Dạ Cổ nói tiếp: “Bệ hạ, hôn sự của công chúa không chỉ là chuyện riêng của bệ hạ, mà còn liên quan đến thể diện của đế quốc Vĩnh Dạ. Chúng ta cũng không nhìn ra được thành ý của vũ trụ Quan Huyên… chúng ta không biết gì về vị Diệp công tử này. Nếu bất cẩn, người ta sẽ nghĩ không ai cần công chúa của đế quốc Vĩnh Dạ…”

Dạ Quân nhíu mày, ông ta không thể phản bác, ông ta nhìn những người đứng sau Dạ Cổ, rất nhiều thế gia và giới chủ đều đứng về phía Dạ Cổ.

Lúc này, không khí vui mừng trong đại điện đã trở nên nghiêm trọng.

Dạ Quân nhìn Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười, tỏ ý an tâm.

Nhìn biểu hiện của Diệp Quân, Dạ Quân cũng yên tâm hơn.

Một người đàn ông trung niên bước vào trong điện, người đó chính là chủ nhân bút Đại Đạo.

Nhìn thấy chủ nhân bút Đại Đạo, rất nhiều người cau mày vì bọn họ không biết chủ nhân bút Đại Đạo.

Chủ nhân bút Đại Đạo đi tới trước mặt Dạ Cổ: “Ngươi chính là Dạ Cổ à?”

Dạ Cổ khẽ nhíu mày: “Ngươi là ai?”

Chủ nhân bút đại đạo đưa tay lên ấn xuống.

Bịch!

Dạ Cổ bị ép quỳ trên mặt đất.

Sắc mặt của người trong điện thay đổi, mấy luồng khí tức phóng về phía chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo phất tay áo, mấy luồng khí tức kia lập tức biến mất.

Thấy vậy, mọi người đều bất ngờ.

Dạ Quân ngồi trên ghế rồng nói: “Mọi người đừng lỗ mãng, vị này là chủ nhân bút Đại Đạo!”

Chủ nhân bút Đại Đạo!

Nghe vậy, người trong điện đều sững sờ.

Đương nhiên bọn họ biết chủ nhân bút Đại Đạo, nhờ người này mà tổ tiên đế quốc Vĩnh Dạ mới có thể thành lập đất nước.

Người này vẫn còn sống sao?

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn người trong điện rồi nói: “Còn ai có vấn đề gì không? Bước ra cùng nói chuyện!”

Mọi người nhìn Dạ Cổ đang bị trấn áp trên mặt đất, im lặng không nói gì.

Dưới chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, Dạ Nam Tình liếc nhìn chủ nhân bút Đại Đạo cách đó không xa, không nói gì.

Cảm nhận ánh mắt của cô gái, mí mắt chủ nhân bút Đại Đạo giật giật, vội vàng đi qua một bên: “Tiếp tục bái đường đi!”

Nữ quan nói: “Nhất bái…”

Chẳng mấy chốc, ba bái đã kết thúc.

Sau khi bái đường xong, nữ quan nói: “Đưa vào động phòng…”

Dưới ánh mắt của mọi người, Diệp Quân dẫn Dạ Nam Tình vào bên trong.

Sau khi Dạ Nam Tình và Diệp Quân vào bên trong, chủ nhân bút Đại Đạo nhìn mọi người, trầm giọng nói: “Có ai bất mãn không? Bước ra đây!”

Mọi người: “…”

Dạ Quân ngồi trên ghế rồng, lắc đầu cười.

Thực ra, lý do chính khiến ông ta đồng ý chuyện của Diệp Quân và Dạ Nam Tình là vì chủ nhân bút Đại Đạo.

Ông ta thật sự không thể đánh bại vị đại lão này.

Hơn nữa, đánh chủ nhân bút Đại Đạo cũng không thể gọi tổ tiên, vì tổ tiên quen biết ông ta…

Gọi đến cũng không biết ai sẽ bị đánh.

Chủ nhân bút Đại Đạo lạnh lùng nhìn mọi người, không nói gì nữa.

Ông ta đương nhiên sẽ không giải thích đạo lý cùng đám người này, việc tranh quyền đoạt thế của đất nước chỉ nhìn thấy trước mắt chứ không nhìn thấy tương lai.

Nếu lý luận với họ, họ có thể dìm chết ngươi.

Một câu thôi, không phục thì đánh cho phục!



Trong phòng, Dạ Nam Tình ngồi trên giường, đợi Diệp Quân vén khăn trùm đầu lên.

Diệp Quân đi đến trước mặt Dạ Nam Tình, từ từ vén khăn trùm đầu đỏ lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp.

Dạ Nam Tình nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân mỉm cười: “Thật xinh đẹp!”

Dạ Nam Tình hỏi: “Thật sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Dạ Nam Tình hỏi: “Tiếp theo phải làm gì?”

Diệp Quân chớp mắt: “Vào động phòng!”

Dạ Nam Tình nhìn Diệp Quân: “Được!”

Diệp Quân sững sờ.

Dạ Nam Tình khiêu khích: “Nào! Lại đây”

Diệp Quân không nói nên lời.

Con gái bây giờ táo bạo hơn đàn ông vậy sao?

Diệp Quân lắc đầu cười, hắn nắm lấy tay Dạ Nam Tình, đáy mắt Dạ Nam Tình hiện lên vẻ lạnh lùng, nhưng lúc này, Diệp Quân nói: “Nam Tình cô nương, máu của ta rất đặc biệt, có lẽ sẽ giúp ích cho cô, còn việc có thể giúp cô đột phá xiềng xích huyết mạch hay không thì phải phụ thuộc vào cô!”

Nói xong, cổ tay hắn và Dạ Nam Tình rạch ra, sau đó máu từ cổ tay hắn từ từ chảy vào cơ thể Dạ Nam Tình.

Dạ Nam Tình hơi sững sờ.
Chương 946: Đổi máu

Truyền máu!

Dạ Nam Tình nhìn Diệp Quân, đôi mắt đẹp hơi kinh ngạc, cô ta không ngờ người đàn ông trước mặt này lại truyền máu cho mình.

Lúc này, cô ta nghĩ đến lời mà người đàn ông này đã hứa trước đây.

Hắn nghiêm túc thật!

Một cảm xúc phức tạp lóe lên trong mắt Dạ Nam Tình.

Lúc này, Diệp Quân lại nói: "Nam Tình cô nương, sức mạnh huyết mạch của ta cực kỳ bá đạo, cô thử xem có thể đạt được lợi ích gì từ sức mạnh huyết mạch này hay không đã”.

Dạ Nam Tình liếc nhìn Diệp Quân, đôi mắt của Diệp Quân rất thuần khiết và chân thành.

Sau khi im lặng một lúc, Dạ Nam Tình nhẹ nhàng rút bàn tay của mình ra, sau đó dùng trái tay nhẹ nhàng lau cổ tay của Diệp Quân, vết thương ngay lập tức lành lại.

Diệp Quân khó hiểu.

Dạ Nam Tình bình tĩnh nói: "Ta hoàn toàn không quan tâm đến sự phát triển của huyết mạch này!"

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?"

Dạ Nam Tình nhìn Diệp Quân, nhưng không lên tiếng.

Diệp Quân suy nghĩ một lát, sau đó nghiêm túc nói: “Nam Tình cô nương, sau khoảng thời gian tiếp xúc với cô, ta thấy cô nhất định không phải người bình thường. Có thể cô có dự định riêng của mình, nhưng ta muốn rằng ba loại huyết mạch này của ta rất đặc thù, có lẽ sẽ tốt cho cô”.

Dạ Nam Tình gật đầu: “Huyết mạch của ngươi thực sự có thể nâng cao huyết mạch Vĩnh Dạ”.

Diệp Quân vội vàng nói: "Vậy cô nên hấp thu mới phải!"

Dạ Nam Tình lắc đầu: “Đây không phải hấp thu, đây là đổi máu”.

Diệp Quân đầy nghi hoặc: “Đổi máu ư?"

Dạ Nam Tình khẽ gật đầu: “Ngươi cứ truyền máu vào trong cơ thể ta như vậy, không phải là đổi máu thì là gì?"

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: "Vậy phải làm thế nào?"

Dạ Nam Tình nói: "Có hai cách, cách thứ nhất, ngươi kích hoạt sức mạnh huyết mạch, sau đó để cho ta cưỡng ép nuốt chửng sức mạnh huyết mạch của ngươi”.

Diệp Quân hơi khó xử, làm như vậy sẽ gây ra tổn thương cực lớn cho hắn, hắn vội vàng hỏi: "Cách thứ hai thì sao?"

Dạ Nam Tình nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Song tu”.

Song tu!

Nghe câu này, Diệp Quân lập tức sững sờ.

Dạ Nam Tình thu hồi ánh mắt: “Ngươi không cần cho ta sức mạnh huyết mạch, ta cũng không cần”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?"

Dạ Nam Tình bình tĩnh nói: "Trong cơ thể ta hoàn toàn không có huyết mạch Vương Đạo!"

Sắc mặt Diệp Quân hơi thay đổi: “Ý cô là sao? Cô không phải là người của gia tộc Vĩnh Dạ ư?"

Dạ Nam Tình liếc mắt nhìn Diệp Quân: “Đêm đã khuya, chúng ta nghỉ ngơi thôi!"

Nói xong, cô ta nằm xuống giường, từ từ nhắm mắt lại.

Diệp Quân liếc nhìn Dạ Nam Tình đang nằm trước mặt, im lặng không nói gì, cô gái này ngày càng trở nên bí ẩn.

Diệp Quân không nghĩ nhiều, đứng dậy chuẩn bị ra khỏi phòng, lúc này, Dạ Nam Tình đột nhiên nói: "Nếu ngươi đi ra ngoài, ngày mai sẽ có rất nhiều lời đồn”.

Diệp Quân suy nghĩ một lát, sau đó ngồi ở một bên, hắn nhìn Dạ Nam Tình, không lên tiếng.

Dạ Nam Tình nhìn hắn: “Ngươi nhìn ta làm gì?"

Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: "Nam Tình cô nương, ta có cảm giác cô đang xem thường ta!"

Dạ Nam Tình nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, không đáp lời.

Diệp Quân nhìn thẳng Dạ Nam Tình: “Ta nói đúng không?"

Dạ Nam Tình không nói gì.

Diệp Quân mỉm cười, sau đó nói: "Cho dù chúng ta không phải là vợ chồng thật, nhưng cũng không phải là kẻ địch, đúng không?"

Dạ Nam Tình chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Ngươi thực sự không biết sao?"

Diệp Quân khó hiểu: “Biết gì cơ?"

Dạ Nam Tình nhìn Diệp Quân một hồi, nói: "Xem ra ngươi thật sự không biết!"

Diệp Quân đã hoàn toàn bối rối.

Dạ Nam Tình khẽ lắc đầu: “Không biết thì cứ không biết đi!"

Diệp Quân bước đến ngồi bên cạnh Dạ Nam Tình, sau đó nói: "Nam Tình cô nương, cô có thể nói thẳng không?"

Dạ Nam Tình liếc nhìn Diệp Quân, nhưng không nói.

Diệp Quân hơi cạn lời, Dạ Nam Tình bỗng nhiên nói: "Có thể cho ta mượn Tiểu Tháp của ngươi để nghiên cứu không?"

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Dạ Nam Tình nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi chắc chứ?"

Diệp Quân lắc đầu cười nói: "Có gì mà chắc với không chắc chứ?"

Vừa nói, hắn vừa xòe lòng bàn tay, Tiểu Tháp chậm rãi bay tới trước mặt Dạ Nam Tình.

Dạ Nam Tình nói: "Ngươi có biết tòa tháp này quý giá như thế nào không?"

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết!"

Đây là tòa bảo tháp được cải tạo bởi Thiên Mệnh cô cô.

Dạ Nam Tình nói: "Vậy mà ngươi còn cho ta mượn à?"

Diệp Quân suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Nam Tình cô nương, ta không thích cô nhiều lời như vậy đâu”.

Dạ Nam Tình khẽ lắc đầu: “Xem ra ngươi không hề biết vật này quý giá như thế nào”.

Diệp Quân khẽ nhíu mày: “Cô nói xem?"

Dạ Nam Tình bình tĩnh nói: "Ta không muốn nói!"

Diệp Quân sững sờ, hắn rất muốn nói: Mẹ kiếp!

Diệp Quân bước đến ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện.

Dạ Nam Tình liếc nhìn Diệp Quân đang khó chịu, khóe miệng hiện lên một nụ cười, dường như nghĩ tới điều gì, cô ta nhìn tòa Tiểu Tháp trong tay, khẽ nhíu mày.

Thời gian!

Khiến thời gian trôi chậm lại, hơn nữa còn chậm nhiều như vậy... Đây không chỉ là tiếp xúc với Đạo, mà là vượt qua Đại Đạo. Không những thế, còn mở ra một Đạo khác ngoài Đại Đạo, mà Đạo này còn mạnh hơn Đại Đạo.

Nói một cách đơn giản, đây không chỉ mở ra một Đạo, mà còn áp chế Đại Đạo bằng Đạo của nó.

Thủ đoạn như vậy... cho dù là chủ nhân bút Đại Đạo cũng chỉ là nắm giữ Đạo mà thôi, chưa thực sự vượt qua Đại Đạo chân chính...

Ánh mắt Dạ Nam Tình lóe sáng, không biết đang suy nghĩ gì.

Một lúc lâu sau, Dạ Nam Tình quay đầu nhìn Diệp Quân ở bên cạnh, lúc này Diệp Quân không luyện tập nữa mà đã ngủ thiếp đi.

Vậy mà cũng ngủ được à?

Dạ Nam Tình khẽ lắc đầu, từ từ nhắm mắt lại.

Cứ thế, một đêm trôi qua.
Chương 947: Thua xa bọn họ

Ngày hôm sau, Diệp Quân ngồi trên ghế mở mắt ra, hắn vươn vai, sau đó nhìn Dạ Nam Tình đang nằm trên giường phía xa xa, cô ta còn chưa tỉnh.

Diệp Quân đứng dậy, rời khỏi phòng.

Bên ngoài phòng, một vài cung nữ đã đợi sẵn.

Thấy Diệp Quân đi ra, mấy cung nữ vội vàng cúi đầu.

Diệp Quân nhìn lên bầu trời, cơ thể hắn rung lên, mở mắt ra đã ở trên một đám mây.

Trước mặt hắn không xa là chủ nhân bút Đại Đạo.

Diệp Quân Đạo: "Tiền bối, có phải chúng ta nên đi rồi không?"

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Còn phải chờ đã!"

Diệp Quân khẽ nhíu mày.

Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Dạ Quân vẫn chưa giải quyết xong toàn bộ thế lực nội bộ đế quốc Vĩnh Dạ, muốn kích hoạt trận pháp Vĩnh Dạ thì tất cả các giới phải phối hợp”.

Diệp Quân hơi hiếu kỳ: “Rốt cuộc Vĩnh Dạ Giới là sự tồn tại như thế nào?"

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Năm đó đã tạo ra một trận pháp đặc biệt, chức năng chính của nó là áp chế tu vi của đám người Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, làm suy yếu sức mạnh của chúng. Lúc đó ta đã giúp bọn họ xây dựng trận pháp này. Nếu chúng ta có thời gian cũng có thể xây dựng một trận pháp khác, nhưng bây giờ chúng ta không có thời gian”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, lại nói: "Bây giờ đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả có động tĩnh gì không?”

Chủ nhân bút Đại Đạo không nói gì, nhưng trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Diệp Quân vừa hay nhìn thấu được những lo lắng này, trong lòng trầm xuống, hỏi: "Chẳng lẽ cô gái áo bào trắng kia muốn đích thân ra tay?"

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: "Nếu cô ta đích thân ra tay cũng tốt, bởi vì như vậy cậu sẽ không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào về việc gọi người nữa”.

Diệp Quân im lặng.

Nếu cô gái này ra tay, thì hắn thật sự chỉ đành gọi người đến giúp.

Đối với những người khác, hắn còn muốn dốc sức chiến đấu, nhưng đối mặt với người này, hắn sẽ thẳng thừng lựa chọn nằm im. Bởi vì không thể đánh bại!

Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên hỏi: "Cậu và Nam Tình cô nương đó thế nào rồi?"

Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: “Thế nào gì chứ?"

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Thành thân chưa?"

Diệp Quân gật đầu: “Rồi”.

Chủ nhân bút Đại Đạo cau mày.

Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Quân, chủ nhân bút Đại Đạo hơi nghi hoặc, tên này sao lại kỳ quái như vậy chứ?

Chủ nhân bút Đại Đạo mấp máy môi, dường như định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra.

Diệp Quân trầm giọng nói: "Tiền bối, có xác định được chắc chắn có bao nhiêu Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả tới không?"

Chủ nhân bút Đại Đạo trầm mặc một lát, sau đó nói: "Tạm thời cũng không biết”.

Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại.

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Đợi sau khi Dạ Quân giải quyết xong chuyện nội bộ của đế quốc Vĩnh Dạ, ta sẽ bảo bọn họ kích hoạt trận pháp Vĩnh Dạ, sau đó dẫn theo quân đoàn Vĩnh Dạ rời đi. Dù sao, chiến trường cũng không thể ở đây, nếu không, sẽ gây ra tổn thất quá lớn cho đế quốc Vĩnh Dạ”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ!"

Vừa nói, hắn vừa nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: “Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?"

Chủ nhân bút Đại Đạo trầm mặc một lát, nói: "Còn phải xem tộc Đệ Nhất khi nào tới”.

Diệp Quân nhíu mày: “Tộc Đệ Nhất ư?"

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc: “Ta đã phái người thông báo cho đám người Từ Nhu ở Chân vũ trụ, bảo bọn họ lập tức cử cường giả đến đây...”

Diệp Quân trầm giọng nói: "Tiền bối, nói cho ta biết về tộc Đệ Nhất đi!"

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Tộc Đệ Nhất này đến từ hơn năm mươi tỷ năm về trước. Lúc đó chủng tộc này là chủng tộc mạnh nhất trong thời đại đó, vô địch đến mức cô độc. Sau đó, tộc trưởng của họ muốn vượt qua Đại Đạo, có được cuộc sống bất tử nên đã làm ra một việc mất hết nhân tín. Ông ta dẫn theo một số cường giả hàng đầu trong tộc, bắt đầu điên cuồng nuốt chửng huyết mạch và tu vi của người trong tộc, mục đích để phá bỏ xiềng xích cuối cùng của bản thân... "

Diệp Quân hỏi: "Thành công rồi à?"

Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: "Thất bại”.

Diệp Quân sửng sốt.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân: “Mặc dù thất bại, nhưng bảy người họ đã có được sức mạnh của cả tộc, thực lực và tu vi cũng tăng lên rất rất nhiều. Mà bây giờ xem ra, tuổi thọ của họ có lẽ cũng sắp cạn kiệt rồi...”

Diệp Quân đột nhiên hỏi: "Tiền bối, ông bất tử sao?"

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: "Cậu đoán xem”.

Diệp Quân trầm giọng nói: "Cho dù không phải trường sinh bất tử, thì có lẽ tuổi thọ của ông cũng không ít đúng không?"

Chủ nhân bút Đại Đạo cười ha ha, không trả lời vấn đề này, mà nói: "Nếu như khai chiến toàn diện, thực lực hiện giờ của chúng ta vẫn thua xa bọn họ...”

Nói đến đây, ông ta lắc đầu: “Nếu có thêm thời gian thì tốt, hoặc là...”

Vừa nói, ông ta vừa liếc nhìn Dạ Nam Tình vừa bước ra khỏi căn phòng, trong lòng lại thở dài, nếu cô gái này chịu giúp đỡ thì có thể kéo dài thêm chút thời gian, nhưng xem ra hai người họ vẫn chưa hòa hợp.

Ở dưới cửa, Dạ Nam Tình ngẩng đầu liếc nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, ánh mắt bình tĩnh như nước, không chút gợn sóng.

Chủ nhân bút Đại Đạo trầm giọng nói: "Ta phải rời khỏi đây một thời gian, khoảng ba đến năm ngày, trong thời gian này, cậu phải cẩn thận một chút!"

Diệp Quân hơi hiếu kỳ: “Tiền bối, ông muốn đi đâu?"

Chủ nhân bút Đại Đạo hơi híp mắt: “Triệu tập thuộc hạ cũ, làm việc cùng bọn họ!"

Diệp Quân lập tức vui mừng khôn xiết.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân: “Hãy nhớ những gì cậu đã hứa với ta, thiết lập một trật tự mới, nếu cậu dám lừa ta, ta có trở thành quỷ cũng không bao giờ bỏ qua cho cậu”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: "Tiền bối yên tâm, người nhà họ Dương ta tuyệt đối sẽ không lừa gạt...”

Nói đến đây, nhìn thấy sắc mặt lạnh tanh và ánh mắt không mấy thiện cảm của chủ nhân bút Đại Đạo, hắn lập tức dừng lại.

Danh tiếng gia tộc chết tiệt...

Toàn mang tiếng xấu...
Chương 948: Giận hờn vu vơ

Diệp Quân hơi cạn lời.

Danh tiếng và uy tín của nhà họ Dương đã bị cha và ông nội hủy hoại!

Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nói: "Ta vẫn tin tưởng cậu”.

Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, ông ta nói: "Cậu khác với cha và ông nội của cậu, cậu không cực đoan, cũng không lòe loẹt, cậu tốt bụng nhân từ. Ta tin rằng nếu cậu thực sự nắm quyền thì chắc chắn sẽ thiết lập nên một trật tự hoàn toàn mới”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Đa tạ tiền bối đã tín nhiệm”.

Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười, nghiêm túc nói: "Ba ngày, ba ngày ta không có ở đây, cậu phải tuyệt đối cẩn thận!"

Diệp Quân nói: "Ta hiểu”.

Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ gật đầu, không nói gì, quay người biến mất ở cuối tinh không.

Diệp Quân nhìn về phía cuối tinh không, nhẹ nhàng nói: "Thiết lập một trật tự mới ...”

Vừa nói, trong mắt hắn hiện lên vẻ phức tạp.

Hắn quả thật không có ý lừa gạt chủ nhân bút Đại Đạo, nhưng hắn có vài điểm không đồng tình với trật tự mới của chủ nhân bút Đại Đạo, hơn nữa hắn cũng có một vài ý nghĩ của mình.

Tất nhiên, ý tưởng này cũng chỉ có thể là một ý tưởng trước khi hắn có sức mạnh tuyệt đối.

Sau khi có đủ thực lực, hắn sẽ thảo luận với chủ nhân bút Đại Đạo, xem tính khả thi của ý tưởng này.

Đương nhiên, hắn cũng không hề có ý xem thường chủ nhân bút Đại Đạo, ngược lại càng ngày hắn càng nể phục và xem trọng ông ta. Phải biết rằng, nếu không phải lần này nể mặt ông ta thì đế quốc Vĩnh Dạ cũng sẽ không coi hắn ra gì.

Không thể không nói, trong vũ trụ bao la rộng lớn này, năm chữ chủ nhân bút Đại Đạo vẫn rất dễ dùng.

Đúng lúc này, một cô gái đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, người đến chính là Dạ Nam Tình.

Diệp Quân nhìn Dạ Nam Tình, cô ta đã thay một chiếc váy màu xanh nhạt, làn da như ngọc, xinh đẹp động lòng người.

Dạ Nam Tình đi đến trước mặt Diệp Quân, cô ta mở lòng bàn tay, Tiểu Tháp lơ lửng trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân cười nói: "Nam Tình cô nương không nghiên cứu thêm sao?"

Dạ Nam Tình khẽ lắc đầu, nhưng không đáp.

Diệp Quân mỉm cười, cất Tiểu Tháp vào trong.

Dạ Nam Tình nói: "Giúp ta một việc”.

Diệp Quân gật đầu: “Cô nói đi”.

Dạ Nam Tình nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Ngươi thậm chí còn không hỏi việc gì à?"

Diệp Quân hỏi: "Việc gì?"

Dạ Nam Tình nhìn chằm chằm Diệp một hồi lâu, sau đó lắc đầu cười nói: "Con người ngươi, có lúc thông minh vô địch, có lúc lại ngây ngốc, không biết là ngươi cố ý hay là...”

Nói đến đây, nhìn thấy nụ cười dần trở nên lạnh lùng của người đàn ông trước mặt, cô ta lập tức dừng lại.

Diệp Quân suy nghĩ một lát, trầm giọng nói: “Nam Tình cô nương, từ khi gặp cô, ta đã nói cho cô biết mục đích của mình, ta luôn thành thật với cô, chưa bao giờ giấu giếm chuyện gì. Vậy mà Nam Tình cô nương lại nói những lời như vậy, rõ ràng là cô cho rằng ta đang giả vờ gì đó…”

Nói đến đây, hắn khẽ lắc đầu: “Nam Tình cô nương, thứ cho ta nói thẳng, mặc dù bây giờ ta đang gặp nguy hiểm, nhưng ta cũng sẽ không làm những chuyện lừa gạt, chứ đừng nói đến việc dùng bất cứ thủ đoạn nào với Nam Tình cô nương. Sở dĩ ta hứa sẽ giúp đỡ cô vì trong cuộc hôn nhân này cô đã chịu thiệt thòi, nên ta mới thoải mái đồng ý như vậy. Chỉ là không ngờ Nam Tình cô nương lại cho rằng ta có mục đích khác... thôi vậy, nói thêm cũng vô nghĩa”.

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Đôi khi, con người không thể quá tốt, nếu ngươi quá tốt, đối phương sẽ cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, hơn nữa còn cho rằng ngươi đang có âm mưu gì đó.

Hiền lành và nhân từ cần biết cách sử dụng.

Thấy Diệp Quân phất tay áo rời đi, Dạ Nam Tình hơi sửng sốt, vừa định nói gì đó thì Diệp Quân đã biến mất ở phía xa.

Trầm mặc một hồi, Dạ Nam Tình nhẹ giọng nói: "Ta cũng đâu nói ngươi gì đâu...”

...

Diệp Quân đến điện Vĩnh Dạ, biết tin Diệp Quân đến, Dạ Quân đang thảo luận vấn đề với một vài giới chủ đã dừng lại ngay lập tức, hơn nữa còn bảo mấy giới chủ ra ngoài.

Chỉ còn lại Diệp Quân và Dạ Quân trong điện.

Dạ Quân nói: "Ta nghe tiền bối nói, vài ngày nữa các người sẽ rời đi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Dạ Quân hơi khó hiểu: “Sao lại vội vàng như vậy?"

Diệp Quân nói: "Không thể đặt chiến trường ở đế quốc Vĩnh Dạ”, Dạ Quân im lặng.

Quả thật, nếu khai chiến ở đế quốc Vĩnh Dạ sẽ gây ra thiệt hại nặng nề cho đế quốc Vĩnh Dạ.

Phải biết rằng, những kẻ đó đều là quái vật thượng cổ, ai nấy đều có thực lực đáng sợ có thể hủy diệt trời đất, nếu thật sự khai chiến ở đế quốc Vĩnh Dạ thì đủ để hủy diệt toàn bộ đế quốc Vĩnh Dạ.

Diệp Quân lại nói: "Tiền bối, nội bộ của đế quốc Vĩnh Dạ...”

Diệp Quân nói: "Về cơ bản đã không còn vấn đề”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt”.

Dạ Quân đột nhiên nói: "Cậu và Nam Tình ...”

Diệp Quân cười nói: "Vẫn ổn”.

Vẫn ổn!

Lòng Dạ Quân trầm lắng.

Diệp Quân không nói gì nữa, ôm quyền rồi xoay người rời đi.

Vừa rời khỏi điện Vĩnh Dạ đã gặp ngay Dạ Nam Tình, hắn bình tĩnh nói: "Nam Tình cô nương có việc gì à?"

Dạ Nam Tình khẽ gật đầu: “Diệp công tử, ta muốn ngươi giúp ta một việc”.

Diệp Quân lắc đầu: “Không rảnh!"

Nói xong hắn quay người rời đi.

Dạ Nam Tình hơi sững sờ, sau đó cô ta rung chuyển, đứng chặn trước mặt Diệp Quân, nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

Diệp Quân cũng nhìn lại, hai người trố mắt nhìn nhau, ánh mắt Diệp Quân bình tĩnh như nước.

Cuối cùng, Dạ Nam Tình nói: "Chuyện lúc nãy là ta sai”.

Diệp Quân vẫn không đáp lời.

Dạ Nam Tình nhìn Diệp Quân: “Ta đã xin lỗi rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta nghe thấy rồi, Nam Tình cô nương còn có việc gì sao?"

Dạ Nam Tình nói: "Ta hy vọng ngươi có thể giúp ta một việc”.

Diệp Quân nói: "Ta sẽ nhận được ích lợi gì?"

Dạ Nam Tình sững sờ.

Lợi ích ư?

Cô ta không ngờ người đàn ông trước mặt lại đòi quyền lợi!

Từ khi gặp nhau tới nay, người đàn ông này rất thân thiện với cô ta, cho dù là đưa cho cô ta công pháp hay huyết mạch, còn cả việc mượn Tiểu Tháp trước đó, người đàn ông này chưa từng nói từ chối. Mà lúc này, không ngờ hắn lại đòi hỏi quyền lợi.

Dạ Nam Tình nhìn Diệp Quân trước mặt, cô ta biết rằng sở dĩ người đàn ông này nói thế là do đang giận chuyện lúc nãy.

Diệp Quân bình tĩnh nói: "Không có lợi thì ta sẽ không làm”.

Dạ Nam Tình hơi tức giận, nói: "Ta đã xin lỗi rồi, ngươi...”

Diệp Quân lắc đầu: “Nam Tình cô nương không nói thì ta cáo từ trước”.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Dạ Nam Tình chậm rãi siết chặt nắm đấm, nhìn Diệp Quân nói đi là đi, cô ta có thể cảm nhận được thái độ của người đàn ông này đối với mình đã thay đổi.

Lúc đầu hắn thân thiện, quan tâm đến cảm xúc của cô ta bằng mọi cách, sợ cô ta vì chuyện liên hôn mà có ý nghĩ không hay. Có thể nói, cô ta muốn gì hắn cũng đồng ý, không yêu cầu thì hắn cũng chủ động đưa cho.

Nhưng lúc này, người đàn ông này hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của cô ta.

Chỉ vì câu nói đó...
Chương 949: Đứa con trai ngu ngốc của gia đình địa chủ

Trong lòng Dạ Nam Tình đột nhiên dấy lên cảm giác hối hận, bây giờ cô ta cẩn thận nghĩ lại, từ khi gặp mặt đến nay, người đàn ông này chưa từng lừa gạt cô ta.

Hai người bọn họ thành thân bởi vì lợi ích nhưng người đàn ông này không hề có ý xấu với cô ta, cũng không có mục đích gì, hơn nữa câu nói đó... có lẽ cũng khiến người đàn ông này chạnh lòng.

Nghĩ đến đây, Dạ Nam Tình thấp giọng thở dài, hình như mình hơi quá đáng rồi.

Sở dĩ cô ta nghĩ như vậy, cũng bởi vì chủ nhân bút Đại Đạo... nhưng bây giờ xem ra, người đàn ông này không hề biết ý đồ thật sự của chủ nhân bút Đại Đạo.

Suy nghĩ hỗn loạn, cảm giác khó chịu đột nhiên dâng lên từ sâu thẳm trái tim.

"Đồ nhỏ mọn!"

Dạ Nam Tình bực bội lẩm bẩm, sau đó quay người rời đi.

...

Diệp Quân không trở về phòng tân hôn, hắn thật sự không muốn gặp Dạ Nam Tình, bây giờ hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm!

Sau khi Diệp Quân tiến vào Tiểu Tháp, hắn đi tới trước Ngao Thiên Thiên, lúc này khí tức trên người Ngao Thiên Thiên đã hoàn toàn biến mất, cả người như hòa cùng trời đất làm một.

Với thực lực của hắn bây giờ, Mệnh Vận Đại Đế bình thường căn bản không phải đối thủ của hắn, cho dù là cường giả ở cấp bậc như Vĩnh Sinh Đại Đế thì hắn cũng không chút sợ hãi.

Nếu hắn dung hợp với Ngao Thiên Thiên – người đã nâng cao sức mạnh thì thực lực của hắn...

Phải nói rằng, lúc này hắn đang rất mong chờ.

Vợ chồng dung hợp, có thể đánh được vài chiêu với cha hắn luôn chứ nhỉ?

Diệp Quân lắc đầu mỉm cười, xoay người rời khỏi Tiểu Tháp, vừa mới rời đi, Dạ Nam Tình đã xuất hiện ở trước mặt hắn.

Diệp Quân hơi sửng sốt, sao lại tới nữa rồi?

Dạ Nam Tình nhìn Diệp Quân, nhưng không nói gì.

Diệp Quân nhìn Dạ Nam Tình, hơi khó hiểu, cô gái này định làm gì?

Dạ Nam Tình nói: "Đi theo ta tới một chỗ!"

Diệp Quân đang định mở lời, nhưng Dạ Nam Tình đã vung tay phải lên, ngay sau đó, cô ta và Diệp Quân đã biến mất tại chỗ.

Khi cả hai xuất hiện thì đã đến Tuế Nguyệt trường hà.

Diệp Quân nhìn cô gái bên cạnh, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, khoảnh khắc vừa nãy, gay cả năng lực phản kháng hắn cũng chẳng có!

Mẹ kiếp?

Cô gái này giả heo ăn thịt hổ sao?

Dạ Nam Tình xòe bàn tay ra: “Cho ta mượn Tiểu Tháp dùng một lát”.

Diệp Quân không đáp.

Dạ Nam Tình biết người này thích lạt mềm buộc chặt, vì vậy nhẹ giọng nói: "Ngươi đừng tức giận, câu nói lúc trước của ta không hề cố ý, cũng không có ý gì khác”.

Diệp Quân nhìn Dạ Nam Tình, sau đó xòe lòng bàn tay ra, Tiểu Tháp chậm rãi bay lơ lửng trước mặt Dạ Nam Tình.

Thấy Diệp Quân đưa Tiểu Tháp ra, Dạ Nam Tình cảm thấy hơi phức tạp, người này thật sự không biết cái tháp này trân quý đến mức nào sao?

Lúc đầu, cô ta thậm chí còn nghĩ đến việc cướp nó đi.

Nhưng khi nghĩ đến việc tên này đã cho cô ta mượn không chút do dự thì suy nghĩ đó đã biến mất.

Dạ Nam Tình thu hồi suy nghĩ của mình, cô ta chỉ vào Tiểu Tháp, Tiểu Tháp khẽ rung lên, sức mạnh thần bí từ trong Tiểu Tháp tỏa ra, cuối cùng hòa vào trong Tuế Nguyệt trường hà.

Diệp Quân ở một bên hơi khó hiểu: “Nam Tình cô nương, đây là gì?"

Vẻ mặt của Dạ Nam Tình khá nghiêm trọng, cô ta thầm nghĩ: "Đại Đạo của tòa tháp thực sự có thể trấn áp được Đại Đạo... không chỉ có thể trấn áp, mà còn có thể nuốt chửng... nếu dung hợp với tòa tháp này thì tương đương với việc sở hữu một Đại Đạo hoàn toàn mới. Một khi hoàn toàn khống chế thì chẳng khác nào trực tiếp đạt tới mức nắm giữ Đạo... Quan trọng nhất là nó có thể khôi phục thực lực trước đó của ta, hơn nữa nếu dựa vào Đạo này làm căn bản thì nói không chừng ta có thể vượt qua Đại Đạo...”

Nghĩ đến đây, ánh mắt cô ta lóe sáng, trong lòng đột nhiên dâng lên vẻ tham lam...

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên nói: "Cái này có ích lợi với cô sao?"

Dạ Nam Tình nhìn Diệp Quân, gật đầu.

Diệp Quân suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Vậy cô có thể dùng để tu luyện”.

Dạ Nam Tình nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Thật sao?"

Diệp Quân gật đầu: “Thật”.

Dạ Nam Tình nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Nếu ta tu luyện, thì công năng đảo ngược thời gian của tòa tháp này có thể biến mất... như vậy, ngươi có sẵn lòng không?"

Diệp Quân hơi kinh ngạc: “Công năng đảo ngược thời gian sẽ biến mất sao?"

Dạ Nam Tình gật đầu.

Diệp Quân trầm giọng nói: "Tháp gia sẽ không xảy ra chuyện chứ?"

Dạ Nam Tình lắc đầu: “Không đâu”.

Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: "Vậy cô tu luyện đi!"

Công năng đảo ngược thời gian rất trân quý, nhưng đối với hắn mà nói thì không sao cả, dù sao cô cô, cha, ông nội vẫn còn, Chân tỷ cũng còn...

Lần tới khi gặp lại họ, bảo họ làm lại từ đầu là được.

Dạ Nam Tình nhìn Diệp Quân: “Ngươi đồng ý thật à?"

Diệp Quân gật đầu: “Cô tu luyện đi!"

Dạ Nam Tình đi tới trước mặt Diệp Quân: “Ngươi biết tháp này trân quý thế nào không?"

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.

Dạ Nam Tình khó hiểu: “Vậy mà ngươi còn cho ta mượn hả?"

Diệp Quân không vui đáp: “Nam Tình cô nương, cô đang dài dòng gì vậy? Muốn tu luyện thì nhanh lên!"

Dạ Nam Tình nhìn chằm chằm Diệp Quân một lúc, khi thấy người đàn ông này không hề nói dối, vẻ mặt của cô ta đột nhiên trở nên phức tạp, lòng tham dần dần biến mất, cô ta lắc đầu thở dài: “Ngươi thật giống đứa con trai ngu ngốc của gia đình địa chủ. …”

Diệp Quân: "? ? ?"
Chương 950: Bởi vì ngươi không hỏi ta

Đứa con trai ngu ngốc của gia đình địa chủ ư?

Cái quái gì vậy?

Diệp Quân sa sầm mặt mày!

Hắn định nói gì đó, nhưng Dạ Nam Tình đã trả lại tòa Tiểu Tháp cho hắn.

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Cô?"

Dạ Nam Tình lắc đầu: “Tòa tháp của ngươi rất quý giá, đừng dễ dàng tiết lộ cho người ngoài”.

Diệp Quân hỏi: "Cô không tu luyện nữa sao?"

Dạ Nam Tình nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Không”.

Diệp Quân do dự, sau đó hỏi: "Tại sao?"

Dạ Nam Tình bình tĩnh nói: "Ta không muốn lợi dụng ngươi”.

Tiểu Tháp rất có sức hấp dẫn với cô ta, nhưng cô ta vẫn có giới hạn.

Diệp Quân nhìn Dạ Nam Tình, nói: "Nam Tình cô nương không phải là người bình thường, phải không?"

Dạ Nam Tình đang định đáp lời, đúng lúc này, Tuế Nguyệt trường hà phía xa đột nhiên sôi trào, sau đó, một áp lực kinh khủng quét tới.

Diệp Quân lập tức nói: "Chúng ta đi thôi!"

Nói xong, hắn dẫn theo Dạ Nam Tình rời khỏi Tuế Nguyệt trường hà.

Hắn không muốn bị đánh hội đồng!

Nhưng một giây sau, hắn kinh hãi phát hiện, khu vực xung quanh đã bị một sức mạnh thần bí phong tỏa!

Không thể ra ngoài ư?

Nghĩ đến đây, Diệp Quân xòe bàn tay ra, kiếm Hiên Viên xuất hiện trong tay hắn.

Nếu đã không thể ra ngoài thì phải làm gì đó!

Đúng lúc này, phía xa đột nhiên xuất hiện mấy chục người, tất cả đều là Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, dẫn đầu là Nhạc Trần.

Bên cạnh Nhạc Trần còn có thanh niên áo trắng.

Thanh niên áo trắng lạnh lùng nhìn Diệp Quân.

Nhạc Trần nhìn Diệp Quân mỉm cười nói: "Nếu ngươi cứ ở mãi trong đế quốc Vĩnh Dạ thì tạm thời ta thật sự không làm gì được ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại chủ động tiến vào Tuế Nguyệt trường hà. Vậy càng tốt, ta bớt được nhiều việc!"

Diệp Quân liếc nhìn đám người Nhạc Trần: “Đấu một mình đi!"

Nhạc Trần bình tĩnh nói: "Được!"

Nói xong, khóe miệng ông ta hơi hơi nhếch lên: “Đám người bọn ta đấu với một mình ngươi!"

Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, những người này không nói lý lẽ!

Nhạc Trần không nói nhảm nữa, ông ta đột nhiên hóa thành một tia sáng, biến mất tại chỗ, trong nháy mắt, một khí tức đáng sợ lao vọt tới trước mặt hai người Diệp Quân.

Khi Diệp Quân chuẩn bị ra tay, Dạ Nam Tình đột nhiên vung tay áo.

Bùm!

Cùng với tiếng nổ đinh tai nhức óc, Nhạc Trần bị thổi bay ra xa vạn trượng!

Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ.

Diệp Quân nhìn Dạ Nam Tình bên cạnh, trong lòng vô cùng chấn động, hắn biết cô gái này có thể đang che giấu thực lực của mình, nhưng hắn không ngờ thực lực của cô gái này lại kinh khủng như vậy.

Mặt Dạ Nam Tình không chút biểu cảm, ánh mắt bình tĩnh nói: "Ta đưa ngươi tới đây, đương nhiên sẽ đưa ngươi trở về”.

Diệp Quân do dự, sau đó nói: "Được!"

Đừng nên tỏ ra dũng cảm vào lúc này!

Hắn thực sự không thể đánh bại cả một nhóm người!

Dạ Nam Tình liếc nhìn Diệp Quân, nói: "Đi thôi!"

Nói xong, cô ta dẫn theo Diệp Quân đi sang một bên.

Nhưng lúc này, Nhạc Trần ở phía xa đột nhiên nói: "Đúng là hơi sơ suất”.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Dạ Nam Tình ở phía xa, lúc này, ông ta vô cùng kinh ngạc, bởi vì ông ta cũng không ngờ thực lực của cô gái này lại mạnh như vậy.

Dạ Nam Tình liếc nhìn Nhạc Trần, không nói gì, đang định rời đi cùng Diệp Quân, Nhạc Trần đột nhiên nói: "Giết!"

Dứt lời, ông ta dẫn theo một đám người xông về phía Diệp Quân.

Dạ Nam Tình khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, cô ta đột nhiên xoay người phất tay áo, chín luồng sáng màu sắc khác nhau quét ra.

Rầm!

Bỗng chốc, mấy người Nhạc Trần bị đánh bay ra xa hàng vạn trượng, những người đứng đầu ngã xuống ngay tại chỗ, không còn mảnh xương nào.

Khí tức phát ra từ sức mạnh cường đại khiến Tuế Nguyệt trường hà sôi trào!

Diệp Quân liếc nhìn Dạ Nam Tình bên cạnh, trong lòng hoàn toàn chấn động, cô gái này đáng sợ đến mức này sao?

Xa xa, sắc mặt Nhạc Thần cũng tràn đầy vẻ không thể tin được, ông ta đang định nói gì đó, lúc này, Dạ Nam Tình đột nhiên duỗi tay ra, lao tới từ trong không trung.

Bụp!

Một bàn tay vô hình tóm lấy cổ họng của Nhạc Trần, đồng tử của Nhạc Trần co rút lại, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh hãi: “Cô là..."

Tay phải Dạ Nam Tình bỗng dùng lực.

Rầm!

Cơ thể Nhạc Trần vỡ vụn, sau đó tan biến!

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả lập tức thay đổi, lần lượt rút lui.

Dạ Nam Tình không đuổi theo, mà đưa Diệp Quân biến mất tại chỗ.

...

Trong phòng, Diệp Quân và Dạ Nam Tình ngồi đối diện nhau.

Dạ Nam Tình liếc nhìn Diệp Quân vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, bình tĩnh nói: "Ngươi định nhìn chằm chằm như vậy bao lâu nữa?"

Diệp Quân lắc đầu cười nói: "Nam Tình cô nương, không ngờ cô lại lợi hại như vậy!"

Dạ Nam Tình cầm tách trà trước mặt lên nhấp một ngụm, không nói lời nào.

Diệp Quân cười khổ nói: "Lúc trước ta từng nói sẽ giúp cô trở nên mạnh mẽ hơn... Bây giờ nghĩ lại, ta cảm thấy hơi xấu hổ!"

Sau khi cân nhắc một lúc, Dạ Nam Tình nói: "Ta không nói với ngươi về thực lực của ta, bởi vì ngươi không hỏi ta!"

Khóe miệng Diệp Quân hơi giật giật.

Nhưng cô biết nói chuyện mà!

Nói như vậy thì là vấn đề của ta sao?

Dạ Nam Tình nói: "Thực lực của đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả không hề đơn giản, một mình ngươi không ứng phó được đâu”.

Diệp Quân gật đầu: “Chủ nhân bút Đại Đạo đã đi tìm viện trợ rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK