Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1671: Tiêu diệt thế gian

Diệp Quân quay đầu nhìn Chu Phạn mỉm cười, tay phải bóp nhẹ tay Chu Phạn, Chu Phạn hơi giật mình nhưng nhìn ánh mắt sáng trong của Diệp Quân, không có ý đồ khác trong đó, cô ta hơi ngượng ngùng, đồng thời cũng có chút thất vọng và phức tạp, ngay cả bản thân cô ta cũng không rõ tâm trạng của mình lúc này.

Diệp Quân cứ thế kéo Chu Phạn đi xuống dưới.

Sắc mặt Hữu Lão ở bên dưới cực kỳ nghiêm trọng.

Ở đế quốc Đại Chu không ai dám làm trái chiếu chỉ của Hoàng đế bệ hạ.

Chưa từng có ai dám làm điều này.

Sậu Nguyên thì lại rất bình tĩnh, không hoảng sợ chút nào.

Hoàng tộc Đại Chu gì chứ?

Nếu cậu Diệp này gọi cô cô một tiếng thì Đại Chu sẽ trở thành quá khứ thôi.

Trong góc tối nào đó, Chu Đế cũng đang nhìn Diệp Quân và Chu Phạn, phía sau gã là nhà sư già đang cầm một chuỗi hạt Phật, thấp giọng tụng kinh.

Chu Đế cười nói: “Mọi người đều nói kiếm tu là người phong lưu nhất, hôm nay gặp được, quả nhiên là thế, mặc dù cảnh giới của kiếm tu thiếu niên này chỉ là tám phần thần tính nhưng hắn lại đầy vẻ kiêu ngạo, chẳng xem hoàng thất Đại Chu là chuyện gì to tát cả, không biết thực lực này của hắn có thể chống đỡ được sự kiêu ngạo của hắn không”.

Lão hòa thượng vẫn tiếp tục niệm kinh, không nói gì.

Chu Đế mỉm cười nói: “Đại sư, ông tính xem mệnh của thiếu niên này được không? Xem thử hắn có thể sống qua ngày hôm qua không”.

Lão hòa thượng mở mắt ra nhìn Diệp Quân phía đằng xa, sau đó bình tĩnh nói: “Không đáng”.

Dứt lời, ông ta lại nhắm mắt lại.

Chu Đế cười nói: “Đại sư, ta hơi tò mò, phá vỡ quy tắc một lần vì ta được không?”

Lão hòa thượng khẽ gật đầu: “Nếu điện hạ đã muốn biết thì ta sẽ phá vỡ quy tắc một lần”.

Nói xong, ông ta nhìn Diệp Quân, sau đó xòe tay phải ra, bấm ngón tay tính toán, thoáng chốc sợi dây nhân quả số mệnh xung quanh bắt đầu tụ lại, nhưng ngay sau đó ông ta tựa như cảm nhận được gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi, sau đó một tia kiếm quang lướt qua trong đôi mắt ông ta.

Vèo!

Máu văng ra tung tóe.

Lão hòa thượng xót xa hô lên: “Không ổn, ta mù rồi”.

Chu Đế: “…”

Nhìn lão hòa thượng mặt đầy máu, Chu Đế ngơ ngác vội hỏi: “Chuyện gì thế?”

Lão hòa thượng run giọng nói: “Trên người hắn có sự tồn tại mà nhân quả không biết rõ, không thể quan sát… mẹ kiếp!”

Chu Đế: “…”

Ở một bên khác.

Lúc này Chu Mục – Nhị hoàng tử cũng đang dõi theo Diệp Quân, gã mỉm cười: “Đạo trưởng, ông nghĩ người này thế nào?”

Đạo sĩ nhìn Diệp Quân ở phía xa, sau đó nói: “Khí chất bất phàm, nhân gian hiếm có”.

Chu Mục cười nói: “Đúng là thế thật, phải nói là khả năng nhìn người của Cửu muội ta rất chuẩn xác, nhưng thiếu niên này cũng quá lỗ mãng, không xem hoàng thất Đại Chu ta ra gì cả, cứ thế mà dẫn nó đi. Nếu ta là hắn thì đành nhẫn nhịn một thời gian, tìm cách khác, chứ không đẩy mình và Cửu muội vào tuyệt cảnh như bây giờ”.

Nói đến đây gã khẽ lắc đầu: “Tài năng có thừa, thông minh không đủ”.

Thấy Chu Mục đã đưa ra đánh giá, đạo sĩ không tiện nói gì thêm nữa, nhắm mắt lại.

Ở đằng xa, Diệp Quân kéo tay Chu Phạn chậm rãi đi xuống bậc thang đá.

Chu Phạn để mặc Diệp Quân kéo tay cô ta, lúc này cô ta cảm thấy hơi hoang đường.

Cô ta biết rõ làm trái với chiếu chỉ của Hoàng Đế Đại Chu sẽ có kết cục thế nào, chắc chắn sẽ chết.

Chưa từng có ai dám làm như vậy.

Chiếu chỉ của Hoàng Đế Đại Chu đại diện cho quyền uy vô thượng, không cho phép nghi ngờ và làm trái.

Nhưng khi thiếu niên đó nói với cô ta: “Cô tin ta thì đi theo ta”, cô ta lại không do dự đi theo hắn.

Cũng không biết tại sao cô ta bỗng cảm thấy cho dù có cùng chết ở đây thì cũng chẳng có gì không tốt.

Nghĩ đến đây, cô ta bỗng bật cười.

Không để sống chết lợi ích trong lòng.

Ngay lúc này, mây đen dày đặc bỗng kéo đến, trong đám mây đen dày đặc xuất hiện vô số tia chớp, từng luồng uy lực đánh xuống, trời đất rung chuyển.

Một giọng nói bỗng vang lên từ chân trời: “Chu Phạn, nếu cô bước ra khỏi bậc thang cuối cùng, ta lập tức sẽ khiến cô chết”.

Thiên Đạo hoàng thành.

Lúc này Diệp Quân và Chu Phạn đã bước đến bậc thang cuối cùng.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn Chu Phạn, mỉm cười nói: “Có sợ không?”

Chu Phạn gật đầu: “Sợ”.

Dứt lời, cô ta cười nói: “Mà cũng không sợ”.

Diệp Quân bật cười, hắn kéo Chu Phạn bước xuống bậc thang cuối cùng.

Ầm!

Một cột sấm chớp bỗng xuyên qua mây đen đánh thẳng xuống.

Trời đất chấn động.

Ngay lúc này, Diệp Quân bỗng xòe tay ra, một đốm lửa xuất hiện trong tay phải hắn.

Chỉ một tích tắc trời đất bỗng trở nên yên tĩnh.

Cột sấm chớp đó dừng ở giữa không trung, không dám đánh xuống nửa tấc.

Mắt Chu Đế tròn xoe, sắc mặt trắng bệch.

Hai tay Chu Mục siết chặt, nhìn chằm chằm ngọn lửa trong tay Diệp Quân, sắc mặt dần trở nên nhợt nhạt.

Trong chỗ tối xung quanh, rất nhiều ông lớn hóa đá.

Lửa Thiên Hành!

Đương nhiên là họ nhận ra lửa Thiên Hành, hoàng thất Đại Chu có rất nhiều sách cổ viết về lửa Thiên Hành, dù sao thì hiện nay nền văn minh Thiên Hành là vũ trụ nền văn minh cấp năm duy nhất được biết đến.

Một khi lửa Thiên Hành xuất hiện tức có nghĩa là tiêu diệt thế gian.

Lúc này lửa Thiên Hành xuất hiện trong tay thiếu niên này.

Thiếu niên này đến từ nền văn minh Thiên Hành.

Đây là suy nghĩ của tất cả mọi người ngay lúc này.

Hữu Lão ở đằng xa nhìn lửa Thiên Hành trong tay Diệp Quân, run giọng nói: “Đây là lửa Thiên Hành…”

Sậu Nguyên bình tĩnh nói: “Lửa Thiên Hành cũng chỉ thế”.

Hữu Lão quay đầu nhìn Sậu Nguyên, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Chương 1671: Tiêu diệt thế gian

Diệp Quân quay đầu nhìn Chu Phạn mỉm cười, tay phải bóp nhẹ tay Chu Phạn, Chu Phạn hơi giật mình nhưng nhìn ánh mắt sáng trong của Diệp Quân, không có ý đồ khác trong đó, cô ta hơi ngượng ngùng, đồng thời cũng có chút thất vọng và phức tạp, ngay cả bản thân cô ta cũng không rõ tâm trạng của mình lúc này.

Diệp Quân cứ thế kéo Chu Phạn đi xuống dưới.

Sắc mặt Hữu Lão ở bên dưới cực kỳ nghiêm trọng.

Ở đế quốc Đại Chu không ai dám làm trái chiếu chỉ của Hoàng đế bệ hạ.

Chưa từng có ai dám làm điều này.

Sậu Nguyên thì lại rất bình tĩnh, không hoảng sợ chút nào.

Hoàng tộc Đại Chu gì chứ?

Nếu cậu Diệp này gọi cô cô một tiếng thì Đại Chu sẽ trở thành quá khứ thôi.

Trong góc tối nào đó, Chu Đế cũng đang nhìn Diệp Quân và Chu Phạn, phía sau gã là nhà sư già đang cầm một chuỗi hạt Phật, thấp giọng tụng kinh.

Chu Đế cười nói: “Mọi người đều nói kiếm tu là người phong lưu nhất, hôm nay gặp được, quả nhiên là thế, mặc dù cảnh giới của kiếm tu thiếu niên này chỉ là tám phần thần tính nhưng hắn lại đầy vẻ kiêu ngạo, chẳng xem hoàng thất Đại Chu là chuyện gì to tát cả, không biết thực lực này của hắn có thể chống đỡ được sự kiêu ngạo của hắn không”.

Lão hòa thượng vẫn tiếp tục niệm kinh, không nói gì.

Chu Đế mỉm cười nói: “Đại sư, ông tính xem mệnh của thiếu niên này được không? Xem thử hắn có thể sống qua ngày hôm qua không”.

Lão hòa thượng mở mắt ra nhìn Diệp Quân phía đằng xa, sau đó bình tĩnh nói: “Không đáng”.

Dứt lời, ông ta lại nhắm mắt lại.

Chu Đế cười nói: “Đại sư, ta hơi tò mò, phá vỡ quy tắc một lần vì ta được không?”

Lão hòa thượng khẽ gật đầu: “Nếu điện hạ đã muốn biết thì ta sẽ phá vỡ quy tắc một lần”.

Nói xong, ông ta nhìn Diệp Quân, sau đó xòe tay phải ra, bấm ngón tay tính toán, thoáng chốc sợi dây nhân quả số mệnh xung quanh bắt đầu tụ lại, nhưng ngay sau đó ông ta tựa như cảm nhận được gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi, sau đó một tia kiếm quang lướt qua trong đôi mắt ông ta.

Vèo!

Máu văng ra tung tóe.

Lão hòa thượng xót xa hô lên: “Không ổn, ta mù rồi”.

Chu Đế: “…”

Nhìn lão hòa thượng mặt đầy máu, Chu Đế ngơ ngác vội hỏi: “Chuyện gì thế?”

Lão hòa thượng run giọng nói: “Trên người hắn có sự tồn tại mà nhân quả không biết rõ, không thể quan sát… mẹ kiếp!”

Chu Đế: “…”

Ở một bên khác.

Lúc này Chu Mục – Nhị hoàng tử cũng đang dõi theo Diệp Quân, gã mỉm cười: “Đạo trưởng, ông nghĩ người này thế nào?”

Đạo sĩ nhìn Diệp Quân ở phía xa, sau đó nói: “Khí chất bất phàm, nhân gian hiếm có”.

Chu Mục cười nói: “Đúng là thế thật, phải nói là khả năng nhìn người của Cửu muội ta rất chuẩn xác, nhưng thiếu niên này cũng quá lỗ mãng, không xem hoàng thất Đại Chu ta ra gì cả, cứ thế mà dẫn nó đi. Nếu ta là hắn thì đành nhẫn nhịn một thời gian, tìm cách khác, chứ không đẩy mình và Cửu muội vào tuyệt cảnh như bây giờ”.

Nói đến đây gã khẽ lắc đầu: “Tài năng có thừa, thông minh không đủ”.

Thấy Chu Mục đã đưa ra đánh giá, đạo sĩ không tiện nói gì thêm nữa, nhắm mắt lại.

Ở đằng xa, Diệp Quân kéo tay Chu Phạn chậm rãi đi xuống bậc thang đá.

Chu Phạn để mặc Diệp Quân kéo tay cô ta, lúc này cô ta cảm thấy hơi hoang đường.

Cô ta biết rõ làm trái với chiếu chỉ của Hoàng Đế Đại Chu sẽ có kết cục thế nào, chắc chắn sẽ chết.

Chưa từng có ai dám làm như vậy.

Chiếu chỉ của Hoàng Đế Đại Chu đại diện cho quyền uy vô thượng, không cho phép nghi ngờ và làm trái.

Nhưng khi thiếu niên đó nói với cô ta: “Cô tin ta thì đi theo ta”, cô ta lại không do dự đi theo hắn.

Cũng không biết tại sao cô ta bỗng cảm thấy cho dù có cùng chết ở đây thì cũng chẳng có gì không tốt.

Nghĩ đến đây, cô ta bỗng bật cười.

Không để sống chết lợi ích trong lòng.

Ngay lúc này, mây đen dày đặc bỗng kéo đến, trong đám mây đen dày đặc xuất hiện vô số tia chớp, từng luồng uy lực đánh xuống, trời đất rung chuyển.

Một giọng nói bỗng vang lên từ chân trời: “Chu Phạn, nếu cô bước ra khỏi bậc thang cuối cùng, ta lập tức sẽ khiến cô chết”.

Thiên Đạo hoàng thành.

Lúc này Diệp Quân và Chu Phạn đã bước đến bậc thang cuối cùng.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn Chu Phạn, mỉm cười nói: “Có sợ không?”

Chu Phạn gật đầu: “Sợ”.

Dứt lời, cô ta cười nói: “Mà cũng không sợ”.

Diệp Quân bật cười, hắn kéo Chu Phạn bước xuống bậc thang cuối cùng.

Ầm!

Một cột sấm chớp bỗng xuyên qua mây đen đánh thẳng xuống.

Trời đất chấn động.

Ngay lúc này, Diệp Quân bỗng xòe tay ra, một đốm lửa xuất hiện trong tay phải hắn.

Chỉ một tích tắc trời đất bỗng trở nên yên tĩnh.

Cột sấm chớp đó dừng ở giữa không trung, không dám đánh xuống nửa tấc.

Mắt Chu Đế tròn xoe, sắc mặt trắng bệch.

Hai tay Chu Mục siết chặt, nhìn chằm chằm ngọn lửa trong tay Diệp Quân, sắc mặt dần trở nên nhợt nhạt.

Trong chỗ tối xung quanh, rất nhiều ông lớn hóa đá.

Lửa Thiên Hành!

Đương nhiên là họ nhận ra lửa Thiên Hành, hoàng thất Đại Chu có rất nhiều sách cổ viết về lửa Thiên Hành, dù sao thì hiện nay nền văn minh Thiên Hành là vũ trụ nền văn minh cấp năm duy nhất được biết đến.

Một khi lửa Thiên Hành xuất hiện tức có nghĩa là tiêu diệt thế gian.

Lúc này lửa Thiên Hành xuất hiện trong tay thiếu niên này.

Thiếu niên này đến từ nền văn minh Thiên Hành.

Đây là suy nghĩ của tất cả mọi người ngay lúc này.

Hữu Lão ở đằng xa nhìn lửa Thiên Hành trong tay Diệp Quân, run giọng nói: “Đây là lửa Thiên Hành…”

Sậu Nguyên bình tĩnh nói: “Lửa Thiên Hành cũng chỉ thế”.

Hữu Lão quay đầu nhìn Sậu Nguyên, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.


Đang tải...
Chương 1673: Chê cười

“Dựa vào đâu?”

Hoàng Đế Đại Chu nhìn Chu Phạn, nghiêm túc hỏi.

Chu Phạn hỏi ngược lại: “Tại sao lại không?”

Hoàng Đế Đại Chu im lặng không nói.

Chu Phạn mỉm cười nói: “Phụ hoàng, sao không cược một trận lớn?”

Cược!

Hoàng Đế Đại Chu quay sang nhìn chân trời, khẽ nói: “Kẻ thù của hắn là Ác Đạo Minh”.

Ác Đạo Minh!

Người ngoài không biết rõ về thế lực này, nhưng ông ta vẫn biết chút ít về nó, ngoài mấy Ác Đạo lớn mạnh trong vũ trụ, trong thế lực này vẫn có rất nhiều cường giả đỉnh cấp, còn rốt cuộc Ác Đạo Minh này thâm sâu thế nào, ngay cả ông ta cũng không rõ.

Nói đơn giản là thế lực này rất mạnh, cực kỳ mạnh.

Chu Phạn nhẹ nhàng vuốt mái tóc bị gió làm rối tung của mình, cười nói: “Cũng là bởi vì kẻ thù của hắn là Ác Đạo Minh”.

Hoàng Đế Đại Chu sửng sốt, sau đó bật cười.

Ác Đạo Minh mạnh không?

Cực kỳ mạnh!

Mạnh hơn rất nhiều so với căn cơ hiện giờ của Đại Chu.

Thế nhưng người có thể đối đầu với Ác Đạo Minh, hắn yếu sao?

Chắc chắn là không.

Chu Phạn nhìn chân trời, yên lặng đợi, đợi người đàn ông bên cạnh trả lời.

Nếu phụ hoàng của mình đồng ý cược thì vị trí Thái tử sẽ thuộc về cô ta.

Nếu không cô ta sẽ không có duyên với vị trí Thái tử.

Sở dĩ lần này cô ta làm thế là vì Đại Chu, cũng vì bản thân.

Hoàng Đế Đại Chu bỗng nói: “Nha đầu, con nói xem, hắn là người của nền văn minh Thiên Hành thật sao?”

Chu Phạn nói: “Nếu con nói phải, phụ hoàng tin không?”

Hoàng Đế Đại Chu mỉm cười nói: “Ta không tin”.

Nền văn minh Thiên Hành dễ nói chuyện vậy sao?

Tất nhiên là không.

Mặc dù thiếu niên đó cực kỳ kiêu ngạo, muốn làm cho mọi người nghĩ hắn đến từ nền văn minh Thiên Hành thật nhưng quá mức rõ ràng.

Hoàng Đế Đại Chu bỗng nói: “Người đâu”.

Một ông lão mặc cung bào bỗng xuất hiện trước mặt Hoàng Đế Đại Chu, ông ta hơi cúi người xuống.

Hoàng Đế Đại Chu bình tĩnh nói: “Từ nay về sau, Chu Phạn chính là Thái tử đời thứ ba mươi ba của hoàng thất Đại Chu, cộng thêm hàm Đại Nguyên Soái binh mã thiên hạ, ban cho Thiên Tử Lệnh Đại Chu, Thiên Long Ấn Đại Chu, Thần Binh Phù Đại Chu, …”

Nghe Hoàng Đế Đại Chu nói thế, người xung quanh đều hóa đá.

Đại Nguyên Soái binh mã.

Có thể điều động tất cả quân đội và quân viễn chinh ở bên ngoài của Đại Chu.

Thiên Tử Lệnh Đại Chu có thể điều động tất cả quân đội trong nước, bao gồm cả quân cận vệ và cấm vệ hoàng thành Đại Chu.

Thiên Long Ấn Đại Chu, ấn này có thể điều động tất cả quan lại Đại Chu, có ấn này trong tay, một câu nói của Chu Phạn có thể ngay lập tức rút hết tất cả quan lại và mưu sĩ cao cấp bên cạnh các hoàng tử, công chúa.

Điều đáng sợ nhất vẫn là Thần Binh Phù Đại Chu.

Năm đó lúc khai quốc, người sáng lập Đại Chu đã lập ra một đội quân vô địch thiên hạ, tên là quân Thần Sách Đại Chu.

Đội quân này là đội quân bí ẩn nhất, mạnh nhất Đại Chu, là đội quân được Hoàng Đế Đại Chu các thời xem trọng nhất.

Đội quân này là sự tồn tại đỉnh cấp nhất ngoài Hoàng Đế Đại Chu.

Kể từ khi lập quốc, đội quân Thần Sách này luôn là đối tượng huấn luyện quan trọng nhất của Đại Chu, sau nhiều năm phát triển, cấp bậc thấp nhất của đội quân này là cảnh giới mười phần thần tính.

Điều đáng nói là đội quân này không ở Đại Chu mà tự tu hành ở bên ngoài, nhưng mỗi năm họ đều có thể nhận được tài nguyên của Đại Chu.

Họ chỉ tuân theo Thần Binh Lệnh Đại Chu, cũng chỉ có Thần Binh Lệnh của Đại Chu mới có thể triệu hồi họ.

Bây giờ Hoàng Đế Đại Chu lại giao lệnh này cho Chu Phạn…

Có thể nói bây giờ Chu Phạn là người có thực quyền lớn nhất, cũng là Thái tử có thực quyền lớn nhất trong lịch sử Đại Chu.

Những người ẩn nấp trong tối đều tỏ ra khó tin.

Đây có phải là Thái tử đâu?

Đây quả thật là nữ hoàng Đại Chu rồi đấy chứ.

Chu Mục ở trong tối muốn chạy ra nhưng lại bị đạo sĩ đó ngăn lại.

Sắc mặt Chu Mục cực kỳ khó coi, gã thật sự không cam lòng, lên kế hoạch nhiều năm như vậy mà lại thua? Ai có thể cam tâm được chứ?

Còn Chu Đế đã xông thẳng đến trước mặt Hoàng Đế Đại Chu, gã vừa định lên tiếng, Hoàng Đế Đại Chu thờ ơ nhìn gã. Chỉ một cái nhìn thôi, Chu Đế đã biến sắc, cả người như bị trúng đòn, lập tức lùi lại sau, không nói gì nữa.

Ông lão mặc đồ trong cung trước mặt Hoàng Đế Đại Chu chậm rãi đi đến trước mặt Chu Phạn, sau đó lấy ra một lệnh bài, một phù ấn và một ấn rồng ra rồi cung kính đưa chúng cho Chu Phạn.

Chu Phạn hít sâu một hơi, sau đó nhận lấy ba thứ này.

Lúc Chu Phạn nhận lấy ba thứ đó, ông lão mặc đồ trong cung chưa từng hành lễ với ai ngoài Hoàng Đế Đại Chu bỗng quỳ xuống.

Chu Phạn vội đỡ ông lão mặc đồ trong cung lên, mỉm cười nói: “A Ông thúc, thúc là người đã nhìn ta trưởng thành mà”.

Dĩ nhiên cô ta không dám kiêu căng.

Ông lão mặc đồ trong cung trước mặt này là quan lại mạnh nhất trong lịch sử Đại Chu.

Không ai biết lai lịch của ông ta, cũng không ai biết rốt cuộc ông ta mạnh thế nào, chỉ biết ông ta đã ở đây từ đời của người sáng lập Đại Chu cho đến tận bây giờ.

Đồng hành với đất nước, vô tận mãi mãi.

Mà ông ta cũng chỉ nghe lệnh của Thần Binh Phù.

Bay giờ hành lễ chính là thần phục.

Đương nhiên, đây cũng là vì Hoàng Đế Đại Chu cố ý làm thế, mặc dù cảnh giới của Chu Phạn không thấp nhưng thật ra chỉ là gì so với cả vũ trụ, nếu bên cạnh không có một cường giả đỉnh cấp đi theo thì rất dễ bị hại.

Dù sao sau khi Đại Chu chọn đi theo thiếu niên đó tức là kẻ thù của Đại Chu là Ác Đạo Minh.

Hôm nay Đại Chu lập ra Thái tử, ngày mai Thái tử bị phanh thây ở đầu đường, vậy chẳng phải muốn người đời chê cười sao?

Ông lão đó mỉm cười, không nói gì nhiều, chỉ lùi sang bên cạnh Hoàng Đế Đại Chu.

Chu Phạn biết họ có lời muốn nói, thế là cúi người thật thấp với Hoàng Đế Đại Chu, sau đó xoay người rời đi.
Chương 1674: Long trời lở đất

Sau khi Chu Phạn đi, ông lão đó nói: “Bệ hạ, đánh cược vận mệnh của cả đất nước có hơi lớn”.

Hoàng Đế Đại Chu bỗng nói: “Ngọn lửa Thiên Hành đó bị người ta trấn áp rồi”.

Nói xong, ông ta xoay người rời đi.

Ông lão đó sửng sốt, một lúc sau gật đầu: “Nên cược”.



Ở trong tối.

Chu Mục ngồi dưới đất khẽ cười: “Lên kế hoạch nhiều năm cứ thế thất bại, đúng là nực cười”.

Đạo sĩ lắc đầu: “Điện hạ, phải tỉnh táo”.

Vẻ mặt Chu Mục hơi khác thường: “Tỉnh táo thế nào được?”

Đạo sĩ nói: “Bệ hạ đang đánh cược vận mệnh của đất nước, nếu người không nhìn thấy điểm này e là nguy hiểm”.

Đánh cược vận mệnh đất nước!

Chu Mục siết chặt nắm đấm, một lúc sau gã hít sâu một hơi, sau đó đứng lên cười nói: “Đi, đi chúc mừng Cửu muội”.

Đạo sĩ gật đầu, ánh mắt lóe lên tia vui mừng.

Nếu lúc này mà không thấy rõ tình thế, còn tính toán lợi ích cá nhân thì thật sự đáng chết.

Đứng trước tương lai của một nước, ngay cả Hoàng đế bệ hạ còn từ bỏ hoàn toàn quyền lực, huống gì một hoàng tử nhỏ bé chứ?

Sở dĩ Hoàng đế bệ hạ từ bỏ quyền lực, ý tứ rất đơn giản, không đánh cược thì không đánh cược, một khi cược thì phải cược tất cả.

Tất cả tài sản.

Chu Mục bỗng nói: “Thầy ơi, thầy nói xem thiếu niên đó đến từ nền văn minh Thiên Hành thật sao?”

Đạo sĩ lắc đầu: “Không phải”.

Chu Mục hơi ngạc nhiên.

Đạo sĩ lại nói: “Có lẽ lai lịch của hắn còn đáng sợ hơn nền văn minh Thiên Minh”.

Chu Mục quay phắt lại nhìn đạo sĩ, mặt đầy vẻ khó tin.

Ánh mắt đạo sĩ hiện lên vẻ phức tạp: “Ngọn lửa Thiên Hành… bị ai đó trấn áp rồi”.

Chu Mục run giọng nói: “Đây…”

Ngay lúc này một ông lão bỗng xuất hiện trước mặt hai người, ông lão hơi cúi người xuống với hai người, sau đó nói: “Nhị điện hạ, Đạo Quân đại nhân, Hoàng điện hạ cho mời”.

Hoàng điện hạ!

Ánh mắt Chu Mục hiện lên vẻ phức tạp, sau đó nói: “Ta đến ngay”.

Ông lão gật đầu, sau đó lùi đi.

Chu Mục hơi ngờ vực: “Cửu muội tìm chúng ta…”

Đạo Quân nói: “Cô ấy sắp đối phó với Ác Đạo Minh”.

Chu Mục trầm giọng nói: “Cửu muội và thiếu niên kia là kiểu quan hệ đó thật sao?”

Đạo Quân bình tĩnh nói: “Nếu đúng là thế thì tốt, nếu không phải cũng không sao”.

Chu Mục nhìn Đạo Quân: “Nói thế là sao?”

Đạo Quân nói: “Thiếu niên đó đã vượt qua cả vạn dặm để đến đây cứu Cửu điện hạ, đủ thấy nhân cách và sự nghĩa hiệp của hắn. Cho dù họ không phải là kiểu quan hệ đó, nhưng những gì Cửu điện hạ làm hôm nay chắc chắn sẽ được đền đáp. Đương nhiên, nếu đúng là thế thì càng tốt”.

Chu Mục lặng thinh.

Đạo Quân nhìn Chu Mục, thành khẩn mà nói: “Tứ điện hạ vừa rồi không kiềm chế được lao ra, chắc chắn bệ hạ rất thất vọng, nếu trong lòng không có lợi ích quốc gia, chỉ có tư lợi, người như vậy sao có thể làm Hoàng Đế Đại Chu được? Bệ hạ, người phải học cách nhìn nhận mọi việc từ góc độ của của bệ hạ”.

Chu Mục im lặng một lúc, cúi người xuống nói: “Ta biết rồi”.

Đạo Quân gật đầu: “Đi thôi”.

Nói xong, hai người biến mất khỏi đó.

Ở một nơi khác.

Tứ hoàng tử Chu Đế ngồi dưới đất, mặt xám như tro tàn.

Phía sau gã là hòa thượng mắt đã mù, từ sau khi bị kiếm khí bí ẩn đó làm cho bị thương, bây giờ mắt ông ta vẫn chưa hồi phục.

Chu Đế bỗng tự giễu: “Đại sư, ông nghĩ như vậy công bằng sao?”

Hòa thượng trầm giọng nói: “Bệ hạ làm thế quả thật là không công bằng, chùa Phạm Thiên ta tuyệt đối không đồng ý. Điện hạ yên tâm, sau khi về, ta sẽ nhờ sư huynh của ta – phương trượng Từ Thiên thỉnh cầu lời giải thích từ bệ hạ”.

Chu Đế do dự một lúc, sau đó lắc đầu: “Bây giờ mọi việc đã xong… e là đã muộn rồi”.

Hòa thường nói: “Không muộn, vẫn còn cơ hội”.

Chu Đế quay sang nhìn hòa thượng, hòa thượng trầm giọng nói: “Bệ hạ làm thế không chỉ phá vỡ quy tắc tranh giành vị trí Thái tử trong những năm qua mà còn khiến cả Đại Chu gặp nguy hiểm, ông ấy làm thế là làm trái quy tắc”.

Chu Đế vội nói: “Thầy cẩn thận lời nói”.

Hòa thượng cười nhạo: “Sợ gì chứ? Điện hạ tin ta không?”

Chu Đế khẽ gật đầu: “Dĩ nhiên là ta tin đại sư Từ Địa rồi, nhưng bây giờ mọi việc đã được ấn định, chúng ta có làm gì cũng chỉ chọc cho phụ hoàng giận thôi”.

Từ Địa nói: “Chùa Phạm Thiên có đến cả trăm vạn hòa thượng, hàng trăm vạn tín đồ, có bọn ta ủng hộ điện hạ, cho dù là điện hạ, ông ta cũng phải thận trọng đối đãi với người”.

Chu Đế vẫn hơi do dự.

Từ Địa nói: “Điện hạ, cứ thế mà bỏ cuộc, điện hạ cam lòng sao?”

Chu Đế siết chặt nắm đấm, lên kế hoạch nhiều năm như vậy mà lại bỏ cuộc, dĩ nhiên gã không cam tâm rồi.

Thật sự không cam lòng.

Từ Địa nói tiếp: “Hơn nữa người phụ nữ đó nắm giữ đại quyền, điện hạ nghĩ cô ta sẽ bỏ qua cho điện hạ và nhà mẫu tộc của điện hạ sao?”

Chu Đế im lặng, sắc mặt dần trở nên âm trầm.

Từ Địa lại nói: “Điện hạ, chúng ta vẫn còn cơ hội, nhất định phải làm loạn đến mức long trời lở đất”.

Chu Đế vẫn khá lo lắng.

Từ Địa nắm lấy tay Chu Đế: “Đừng lo, tin ta, ta có thể…”


Chương 1675: Điều nên làm

Thái Tử Điện.

Trong điện, Chu Phạn đang gửi đi từng mệnh lệnh.

Cô ta đang triệu hồi tất cả cường giả đỉnh cấp trên mười phần thần tính ở bên ngoài.

Muốn đối phó với Ác Đạo Minh thì tất nhiên cường giả bình thường không có tác dụng, thật ra có thể mười phần thần tính không có quá nhiều tác dụng.

Đại chiến nền văn minh thật sự, thắng thua đều do cường giả đỉnh cấp nhất ở hai bên quyết định.

Nhưng cô ta vẫn triệu hồi cả các cường giả mười phần thần tính, vì cô ta phải có một kế hoạch trong trường hợp tệ nhất.

Không đánh thì thôi, đã đánh thì phải dốc hết sức.

Ngay lúc này Chu Mục và Đạo Quân bước vào, vừa bước vào, Chu Mục cúi người với Chu Phạn: “Bái kiến Hoàng điện hạ”.

Đạo Quân cũng hơi cúi người xuống.

Trong nước Đại Chu, bất kỳ tông môn nào cũng đều phải nghe lệnh của hoàng thất Đại Chu.

Chu Phạn bỏ sắc lệnh trong tay xuống, nhìn Chu Mục mỉm cười nói: “Nhị ca, Đạo Quân, mời ngồi”.

Nói xong, nhanh chóng có người đem hai cái ghế đến để phía sau hai người.

Chu Mục ngồi xuống, nhưng dường như nghĩ đến điều gì, gã lại dịch về phía trước, chỉ ngồi một nửa.

Đạo Quân không ngồi xuống, mà đứng ở một bên.

Chu Phạn nói: “Đạo Quân, Nhị ca, lần này mời hai người đến chỉ vì một việc, đó là đối phó với Ác Đạo Minh”.

Chu Mục do dự, đang định lên tiếng nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Chu Phạn nhìn Đạo Quân, gã vội dừng lại.

Thấy Chu Phạn nhìn mình, Đạo Quân trầm ngâm nói: “Phạn điện hạ, ta có một việc không hiểu, mong người giải đáp”.

Chu Phạn nói: “Mời Đạo Quân nói”.

Đạo Quân nói: “Rốt cuộc vị Diệp công tử đó và Ác Đạo Minh có thù oán gì? Có thể hòa giải được không?”

Chu Phạn chậm rãi nói: “Theo ta được biết, Diệp công tử đến từ một vũ trụ tên là vũ trụ Quan Huyên, nơi này có một cường giả cực kỳ mạnh, một mình có thể áp chế được cả ngàn vạn lần Vũ Trụ Kiếp, mà mục đích của Ác Đạo Minh là muốn cứu vị Ác Đạo đó ra”.

Đạo Quân hỏi: “Diệp công tử và cường giả đó có quan hệ?”

Chu Phạn gật đầu: “Ừ”.

Đạo Quân trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Là mâu thuẫn không thể hòa giải sao?”

Chu Phạn gật đầu nói: “Đúng thế”.

Đạo Quân bỗng nói: “Phạn điện hạ biết bao nhiêu về Diệp công tử đó?”

Chu Phạn lặng thinh.

Cô ta thật sự không biết nhiều về Diệp Quân.

Đạo Quân nhìn Chu Phạn, sau đó nói: “Xem ra điện hạ đối với Diệp công tử đó là tám phần tình cảm, hai phần lợi ích”.

Chu Phạn im lặng không cãi lại.

Đạo Quân nói tiếp: “Cuối cùng điện hạ lựa chọn ở lại Đại Chu, đó là mười phần tình cảm rồi”.

Chu Phạn mỉm cười nói: “Đạo Quân đại nhân, nếu ta không có cơ duyên lần này thì có lẽ không còn cơ hội tranh giành vị trí Thái tử này nữa”.

Nhà họ Đạo!

Ở trong Đại Chu, Nhà họ Đạo và chùa Phạm Thiên là hai thế lực tông môn mạnh nhất.

Hai tông môn này lần lượt lựa chọn Chu Mục và Chu Đế, còn cô ta, thế lực ủng hộ cô ta đứng sau đó một chút, đó là Huyền Tiên Tông, Hữu Lão và Tả Lão đến từ Huyền Tiên Tông.

Nhưng thế lực bên nhà mẹ của cô ta mạnh hơn nhà mẹ của Chu Mục và Chu Đế.

Đạo Quân nói: “Điện hạ, bây giờ chúng ta gặp phải hai vấn đề lớn nhất. Thứ nhất, chúng ta không biết thực lực thật sự của Ác Đạo Minh, thứ hai là chúng ta không biết thực lực của thế lực đứng sau Diệp công tử”.

Chu Phạn gật đầu: “Ta biết”.

Đạo Quân nhìn Chu Phạn, sau đó nói: “Vậy chúng ta chỉ còn một sự lựa chọn, ở lại ủng hộ Diệp công tử”.

Chu Phạn nói: “Ừ”.

Đạo Quân lặng thinh.

Chu Phạn chậm rãi đứng dậy, sau đó nói: “Không giấu gì Đạo Quân đại nhân, sở dĩ ta ở lại để tranh ngôi vị Thái tử vừa là vì lợi ích riêng mà cũng là vì đất nước. Việc từ là bản thân ta có thiện cảm với Diệp công tử, nói thẳng ra có lẽ là thích nên muốn giúp hắn, về công là vì đất nước, Đạo Quân đại nhân, ta tin sau này Đại Chu sẽ không hối hận khi chọn Diệp công tử, chúng ta chắc chắn có thể mượn sức của Diệp công tử để tiếp xúc với vào vũ trụ nền văn minh cấp năm”.

Vũ trụ nền văn minh cấp năm.

Cuối cùng trong đôi mắt trước giờ không dao động của Đạo Quân cũng hiện lên vẻ động lòng.

Đây chính là nguyên nhân Hoàng Đế Đại Chu lựa chọn đánh cược.

Tiếp xúc với vũ trụ nền văn minh cấp năm.

Đạo Quân nhìn Chu Phạn: “Phạn điện hạ, mặc dù ta có thể đoán được nhưng vẫn không dám chắc chắn, rốt cuộc Diệp công tử đó có phải đến từ một vũ trụ nền văn minh cấp năm không?”

Chu Phạn mỉm cười nói: “Chỉ cao chứ không thấp”.

Thật ra cô ta cũng không dám chắc chắn hoàn toàn, nhưng lúc này cô ta chỉ có thể nói thế.

Đôi khi làm người không thể thành thật quá mức.

Đạo Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi. Phạn điện hạ gọi ta đến là muốn ta dùng trận pháp Chu Đạo của nhà họ Đạo ta à?”

Trận pháp Chu Đạo!

Chu Mục ở một bên nghe thế cũng cảm thấy kinh ngạc, trận pháp Chu Đạo này là trận pháp hàng đầu của nhà họ Đạo, là trận pháp do chính Thủy tổ nhà họ Đạo tạo ra, nếu thi triển thì có thể diệt thần giết đạo.

Uy lực của nó không thua kém gì trận pháp Phục Tiên mà Thủy tổ hoàng tộc Đại Chu tạo ra cả.

Chu Phạn gật đầu: “Đúng thế”.

Đạo Quân không nói gì.

Chu Phạn nói: “Ta thay mặt Diệp công tử hứa với Đạo Quân, một khi trận pháp Chu Đạo được mở ra, Diệp công tử nợ Đạo giáo một ân tình. Nếu hắn đến từ vũ trụ nền văn minh cấp năm, sau này Đạo giáo có thể đến vũ trụ nền văn minh cấp năm dạy và thu nạp đệ tử”.

Im lặng hồi lâu, Đạo Quân mới nói: “Trước khi đến, ta đã mời đạo chủ chi phái mười hai của nhà họ Đạo đến đây, lúc này hẳn là họ đã vào hoàng thành rồi. Còn trận pháp Chu Đạo, nó có thể mở ra bất cứ lúc nào”.

Chu Phạn sửng sốt, sau đó hơi cúi người xuống, Đạo Quân vội nghiêng người tránh đi, sau đó nghiêm túc nói: “Phạn điện hạ, đối phó với Ác Đạo Minh thì phải dốc toàn lực”.

Chu Phạn gật đầu: “Ta hiểu”.

Đạo Quân lại nói: “Điện hạ, đừng quên chùa Phạm Thiên”.

Chu Phạn mỉm cười nói: “Đạo Quân và ta có chung ý nghĩ rồi, vừa lúc ta muốn đến chùa Phạm Thiên một chuyến, Đạo Quân có muốn đi cùng không?”

Đạo Quân lắc đầu: “Điện hạ cũng biết quan hệ giữa nhà họ Đạo ta và chùa Phạm Thiên đấy, ta mà đi thì chỉ thêm loạn thôi”.

Chu Phạn gật đầu, sau đó nhìn Chu Mục cười nói: “Nhị ca, Đại Chu rất lớn, một mình muội không thể quản hết, thế nên vẫn cần Nhị ca giúp đỡ nhiều mới được”.

Chu Mục đứng dậy vui mừng nói: “Điều nên làm”.

Chu Phạn mỉm cười, sau khi dặn dò xong vài chuyện, cô ta ra khỏi Thái Tử Điện, biến thành tia sáng biến mất ở tận cuối chân trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK