Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 686: Ba ngày

Mãng Đế rời khỏi điện rồi, Tịnh Thần đứng dậy, lạnh lùng nói: “Chuẩn bị đi, ba ngày sau chúng ta sẽ tấn công vũ trụ Quan Huyên”.

Chiêm sư hoài nghi hỏi lại: “Vì sao lại là ba ngày?"

Tịnh Thần cười: “Tiên lễ hậu binh”.

Đoạn ông ta nói với một Mệnh Vận Đại Đế đứng cạnh: “Cổ Đế, đến thông báo cho thư viện Quan Huyên rằng vũ trụ Quan Huyên chấp thuận đầu hàng thì có thể miễn nạn đao binh, bằng không thì ba ngày sau, trên đời sẽ không còn vũ trụ nào tên Quan Huyên nữa”.

Người kia gật đầu rồi lui ra.

Chiêm sư: “Ta nghĩ chúng sẽ không hàng”.

Tịnh Thần cười khẽ: “Ba ngày sau, cũng là ngày Chiến Đế xuất quan”.

Chiêm sư ngạc nhiên: “... Hắn ta hoàn toàn bình phục rồi sao?"

Tịnh Thần gật gù: “Gần như vậy”.

Chiêm sư: “Vậy thì lần này chỉ có chiến thắng mà thôi”.

...

Bên ngoài Võ Tông.

Tông chủ Võ Huyền đang dẫn một thiếu niên đi về nơi xa. Gã chính là Thiên Hà, cũng là nhân vật yêu nghiệt bậc nhất trong thế hệ trẻ Võ Tông hiện nay.

Võ Huyền lên tiếng: “Thiên Hà, từ giờ phút này trở đi, con không còn là đệ tử Võ Tông nữa”.

Thiếu niên sửng sốt quay phắt lại: “Tông chủ?!"

Võ Huyền nhẹ giọng: “Văn minh Vĩnh Sinh trở lại thế gian vốn là chuyện tốt, bởi khi ấy chúng ta có thể rời khỏi nơi này, đi ra thế giới bên ngoài, hậu nhân cũng không còn bị Vũ Trụ Kiếp giày vò, có thể sở hữu thế giới tốt đẹp hơn...”

Ông ta lắc đầu: “Nhưng vị Vĩnh Sinh Đại Đế này đã tự cao quá mức. Từ khi chào đời, gã đã không đặt bất kỳ ai trên thế gian vào mắt trừ chủ nhân bút Đại Đạo. Thái độ này sớm muộn gì cũng sẽ hại gã, liên lụy đến người khác. Võ Tông ta theo gã, e rằng họa nhiều hơn phúc”.

Thiên Hà cắn răng: “Tông chủ, con không muốn rời khỏi Võ Tông!"

Võ Huyền: “Chúng ta không thể đặt cược tất cả vào Vĩnh Sinh Đại Đế được. Con đi rồi, sau này cho dù Võ Tông có gặp chuyện thì cũng không bị đứt đoạn truyền thừa”.

Thấy Thiên Hà còn muốn nói gì, ông ta ngắt lời: “Đi đi”.

Hai tay gã thiếu niên siết thành quả đấm, im lặng không thốt nên lời.

Võ Huyền thở ra một tiếng dài phức tạp: “Giữ lại chút hy vọng cho Võ Tông, con hiểu chứ?"

Nói xong thì quả quyết quay lưng đi.

Để lại Thiên Hà im lặng đứng đó một hồi mới cất bước về phía ngược lại.

...

Vũ trụ Quan Huyên.

Suốt khoảng thời gian qua, Diệp Quân hầu như ngày nào cũng so chiêu vẫn Nhị Nha trong tinh không, đồng thời vẫn luôn là bên bị đánh cho bầm dập.

Cũng có lúc hắn sử dụng toàn bộ sức mạnh, nhưng ngay cả thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm sáu mươi nhát cũng không làm gì được thân xác của Nhị Nha.

Cô bé cứ đứng mãi một chỗ, bất di bất dịch!

Tình trạng này ban đầu khiến Diệp Quân nản lòng vô cùng, cảm thấy mình đúng là phế vật. Nhưng rồi hắn lại nghĩ, Nhị Nha từng tồn tại chung một thời đại với ông nội cơ mà, làm gì phải người đâu mà so đo? Thế là tâm trạng lại thay đổi xoành xoạc.

Hắn bây giờ mới mười tám, đánh không lại là chuyện bình thường.

Sống trên đời này, biết rõ bản thân đến đâu là quan trọng nhất.

Cũng nhờ thời gian vừa qua mà khả năng chịu đòn của hắn tăng lên rõ rệt, đã có thể ăn vài cú đấm của Nhị Nha mà không phải bò lê bò lết, nhưng một phần cũng là do cô bé không sử dụng toàn bộ sức mạnh.

Đáng nói nhất là thông qua những lần giao chiến, thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm của hắn đã tăng lên tới bảy mươi nhát chém!

Bây giờ chỉ cần hắn vung kiếm thì Đại Đế thông thường cũng phải rụng.

Đúng lúc này, Ám U xuất hiện cách đó không xa, cung kính hành lễ với Diệp Quân: “Thiếu chủ, người Vĩnh Sinh giới đã đến”.

Vĩnh Sinh giới?

Diệp Quân nhíu mày hỏi: “Đến làm gì?"

Ám U: “Khuyên hàng”.

Diệp Quân ngẩn ra trước khi cười: “Đi thôi”.

Cả hai cùng biến mất.

Nhị Nha nhìn về phương xa, gọi: “Bạch, chúng ta đi theo!"

Rồi cùng Tiểu Bạch biến mất.

Tại chiến trường Hư Chân, Cổ Đế chắp tay sau lưng, im lặng quan sát Thần Điện bên dưới.

Diệp Quân bất ngờ xuất hiện trước mặt.

Ông ta nói ngay: “Đầu hàng hoặc chết, chọn một đi”.

Hắn nhăn nhở: “So tài không?"

Cổ Đế nhíu mày, đang định ra tay thì sực nhớ gì đó mà lắc đầu: “Ra chiêu với ngươi chẳng có nghĩa lý gì”.

Thắng không được gì, thua còn mất mặt.

Thấy ông ta không chịu so tài, Diệp Quân không khỏi thất vọng. Sức mạnh của hắn đã tăng tiến rất nhiều, đang muốn tìm người thử một phen, nào ngờ đối phương không chịu.

Cổ Đế lên tiếng trước khi hắn kịp cất lời: “Vũ trụ Quan Huyên nếu không chịu hàng, ba ngày sau ắt không còn trên đời”.

Nói xong thì biến thành một tia sáng đen mất hút ở nơi xa.

Ba ngày ư?

Diệp Quân nhíu mày thật chặt, thầm nghĩ: Vì sao Vĩnh Sinh Đại Đế lại muốn trì hoãn đến ba ngày sau?
Chương 687: Nhà bay màu

Nạp Lan Ca xuất hiện cạnh hắn, nhìn về nơi xa, hỏi: “Huynh thấy thế nào?"

Diệp Quân: “Họ đang kéo dài thời gian”.

Nạp Lan Ca gật đầu: “Chúng ta đến Loạn Tinh Giới thôi”.

Diệp Quân ngạc nhiên.

Nạp Lan Ca nghiêm túc nói: “Không thể để cuộc chiến xảy ra ở chiến trường Hư Chân”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi rồi nhìn vào sâu trong không trung, nơi một người phụ nữ đang đứng.

An Nam Tịnh.

Hắn lắc mình xuất hiện cạnh bà ấy: “Tiền bối thấy thế nào?"

An Nam Tịnh: “Đến Loạn Tinh Giới”.

Diệp Quân cười: “Vâng”.

An Nam Tịnh lại gọi: “Niệm Niệm cô nương”.

U u u!

Có tiếng kiếm minh trỗi dậy từ nơi xa xôi, lan xa bốn phía. Một khắc sau, một người phụ nữ phá không xuất hiện trước mặt họ.

Chính là Mộ Niệm Niệm.

Bà ấy mặc váy dài màu xanh, tay cầm trường kiếm, thoát tục tuyệt trần.

Thấy Diệp Quân, bà cười: “Tiểu tử tiến bộ nhanh đấy”.

Hắn đáp lại: “Nhờ công Nhị Nha cô nương cả”.

"Đúng!"

Lời hắn vừa dứt, Nhị Nha đã xuất hiện với Tiểu Bạch trên vai, tay đưa kẹo hồ lô lên liếm, nghiêm túc nói: “Dưới sự dạy dỗ của ta, sức mạnh của thằng cháu... của Tiểu Quân đã tăng lên rất nhiều, giờ đã có thể ăn ba cú đấm của ta rồi!"

Diệp Quân chỉ biết lắc đầu cười.

Mộ Niệm Niệm cười mỉm chi: “Lát nữa có một trận đánh, Nhị Nha cô nương có tham gia không?"

Cô bé vốn định đồng ý, nhưng rồi nhớ ra gì đó mà nhìn sang An Nam Tịnh.

Muốn đánh nhau gì phải được An tỷ cho phép đã.

Bà ấy gật đầu: “Đi theo đi”.

Nhị Nha hớn hở cười to: “Được!"

Diệp Quân hỏi An Nam Tịnh: “Chỉ có chúng ta thôi ư?"

An Nam Tịnh gật đầu: “Chỉ chúng ta thôi”.

Diệp Quân ngần ngừ: “Có phải hơi ít không?"

An Nam Tịnh ngẫm nghĩ: “Đúng là ít thật”.

Rồi nói tiếp trước khi hắn kịp mở miệng: “Vị Nhiên cô nương”.

Uỳnh!

Một luồng khí tức hùng hậu phóng từ dưới lên cao, để một người phụ nữ xuất hiện.

Trang Vị Nhiên.

Bà ấy mặc váy trắng dài phết đất, gương mặt lãnh đạm hững hờ, tay cầm Phương Thiên Họa Kích.

An Nam Tịnh lại gọi: “Thiên nữ cô nương”.

Uỳnh!

Lại một luồng khí tức xuất hiện từ bốn phía, một người phụ nữ khác chậm rãi bước tới.

Đại tỷ của U Minh Điện - Thiên nữ.

An Nam Tịnh nói với Diệp Quân: “Đủ rồi đấy”.

Hắn cười: “Vâng!"

Bỗng Nạp Lan Ca nói: “Chúng ta có truyền tống trận”.

Rồi quay sang gọi: “Ám U”.

Ông ta xuất hiện, vươn tay thả một tia sáng vàng ra. Nó hóa thành một truyền tống trận dài đến vạn trượng trước mặt mọi người.

Nạp Lan Ca: “Ta đã cho người mở đường hầm thời không giữa vũ trụ Quan Huyên và Loạn Tinh Giới, một khi thành lập truyền tống trận rồi, chúng ta muốn đến đó lúc nào cũng được”.

Diệp Quân gật đầu: “Vậy thì đi”.

Hắn nhấc chân, nhưng chưa được hai bước thì dừng lại, nhìn Nạp Lan Ca kế bên: “Muội...”

Cô tròn mắt đáp: “Đương nhiên là phải theo cùng!"

Diệp Quân cười khổ: “Tiểu Ca à, muội phải ở lại bảo vệ thư viện”.

Nạp Lan Ca nghiêm mặt: “Muội có thể giúp!"

Thấy Diệp Quân còn muốn nói gì, An Nam Tịnh lên tiếng: “Để cô ấy theo đi”.

Diệp Quân ngẩn ra đầy khó hiểu.

Nạp Lan Ca tuy được cha mẹ giúp củng cố thân xác nhưng vốn công việc bề bộn, không có cơ hội tu luyện nên sức mạnh không cao.

Điểm đến lần này của họ lại là Loạn Tinh Giới, phải đối mặt với các cường giả cấp Đại Đế.

Nạp Lan Ca liếc xéo Diệp Quân: “Huynh đang xem thường ta?"

Diệp Quân cười khổ, chưa kịp giải thích thì nghe An Nam Tịnh mở miệng: “Đi thôi”.

Diệp Quân đành hỏi cô gái đang vô cùng tự tin kia: “Muội mang theo túi vải?"

Nạp Lan Ca cười: “Thông minh”.

Diệp Quân bật cười, kéo cô cùng tiến vào truyền tống trận.

Bọn họ bước vào rồi biến mất trong đó.

Loạn Tinh Giới.

Trong đại điện Võ Tông, Tịnh Thần và những người khác đang thảo luận làm sao để tấn công vũ trụ Quan Huyên thì một lão già xuất hiện, thấp giọng báo cáo: “Người vũ trụ Quan Huyên đến!"

Tịnh Thần nghe vậy thì cau mày: “Chúng đến?"

Lão già gật đầu: “Phải, đang đứng ngay lối vào Loạn Tinh Giới”.

Tịnh Thần nheo mắt lại: “Bao nhiêu người?"

Lão già: “Không nhiều, chỉ dăm ba tên”.

Dăm ba tên mà thôi?

Những người khác híp mắt hoài nghi.

Chiêm sư lên tiếng: “Đi nhìn xem”.

Tịnh Thần gật đầu rồi cầm đầu đám người biến mất khỏi đại điện.

Bên ngoài Loạn Tinh Giới.

Tịnh Thần cùng một nhóm Mệnh Vận Đại Đế xuất hiện, nhìn nhóm Diệp Quân cười hỏi: “Diệp công tử đến đầu hàng à?"

Hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp: “Vũ trụ Quan Huyên chúng ta không thù không oán với văn minh Vĩnh Sinh, các người cần gì cứ phải nhằm vào chúng ta?"

Tịnh Thần cười: “Diệp công tử đúng là ngây thơ. Thế giới này cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh thích gì cứ lấy, kẻ yếu ngoan ngoãn phục tùng, chẳng lẽ ngươi không hiểu đạo lý này?"

Diệp Quân im lặng nhìn ông ta.

Tịnh Thần tiếp tục: “Chúng ta quả thật không có thù oán với các ngươi, nhưng thế thì sao? Chúng ta muốn vơ vét hết địa bàn và Thần vật của vũ trụ Quan Huyên nhưng các ngươi không cho, chẳng phải thù oán ở ngay đây sao?"

Diệp Quân vẫn im lặng.

Tịnh Thần còn muốn nói tiếp thì Chiêm sư chợt thốt lên: “Có gì không ổn!"

Ông ta nhíu mày, đang muốn mở miệng thì một luồng khí tức khủng bố bùng nổ từ phía sau. Một đám mây nấm kích thước đến mấy triệu trượng nở bừng lên từ Loạn Tinh Giới.

Loạn Tinh Giới sụp đổ chỉ trong nháy mắt.

Đám Tịnh Thần ngây ra như phỗng.

Diệp Quân tỉnh rụi nói: “Nhà bay màu rồi kìa”.

Mọi người: “...”

Nơi nào đó trong Loạn Tinh Giới, Nạp Lan Ca phóng tầm mắt nhìn đám mây nấm, khe khẽ mỉm cười. Nhưng khi cô vừa định rời đi, đã có một cô gái xuất hiện chặn đường.

Người này váy trắng như tuyết, tóc bạc như sương.

Nạp Lan Ca im lặng. Cô biết người này là ai.

Nam Cung Tuyết.

Hay bây giờ nên gọi là Tuyết Đế.
Chương 688: Đánh hội đồng!

Nạp Lan Ca hơi bất ngờ, vì cô không ngờ Tuyết Đế này sẽ đến tìm mình.

Hai cô gái cứ đối mặt nhau như thế, đều là tuyệt sắc nhân gian, không một ai lên tiếng trước.

Một lúc lâu sau đó, Tuyết Đế hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Rất đẹp, chẳng trách hắn lại thích cô như thế”.

Dứt lời, cô ấy xoay người rời đi.

Nạp Lan Ca chợt cất lời: “Tuyết cô nương!”

Nam Cung Tuyết dừng bước, cô ấy xoay người nhìn về phía Nam Cung Tuyết: “Cô biết ta sao?”

Nạp Lan Ca gật đầu: “Đúng thế!”

Nam Cung Tuyết nhìn Nạp Lan Ca, bình tĩnh nói: “Có chuyện gì à?”

Nạp Lan Ca vốn muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện nói gì cũng không ổn.

Nam Cung Tuyết xoay người, nhẹ giọng nói: “Ta đến đây chỉ để xem thử thê tử của hắn, Nạp Lan cô nương, cô rất xinh đẹp, đừng nói là một người đàn ông như hắn, kể cả phụ nữ như ta cũng thấy hơi động lòng”.

Dứt lời, cô ấy bèn muốn rời đi.

Nhưng lúc này, Nạp Lan Ca đột nhiên nói: “Xin Tuyết cô nương dừng bước”.

Nam Cung Tuyết dừng lại, cô ấy nhìn Nạp Lan Ca, lặng lẽ đợi đối phương nói.

Nạp Lan Ca chậm rãi đi tới trước mặt Nam Cung Tuyết, nói với nét mặt phức tạp: “Tuyết cô nương, ta cũng có biết chút ít chuyện của cô và hắn, cô cảm thấy hắn đối xử với cô thế nào?”

Nam Cung Tuyết nhìn Nạp Lan Ca: “Có quan trọng sao?”

Nạp Lan Ca lắc đầu: “Tuyết cô nương, thật ra hắn cũng thích cô!”

Nam Cung Tuyết chậm rãi siết chặt tay, trong ánh mắt lạnh như băng thoáng thay đổi, nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại như ban đầu, cô ấy lắc đầu, nét mặt u ám: “Nhưng hắn đã chọn cô”.

Nạp Lan Ca nói: “Tuyết cô nương, ta hỏi cô, cô còn thích hắn chứ?”

Nam Cung Tuyết im lặng, còn thích không? Cô ấy cũng không biết nữa, cô ấy chỉ biết khoảng thời gian qua, dù cô ấy có tu luyện thế nào cũng không thể quên được người đó.

Cách đây không lâu, nền văn minh Vĩnh Sinh bảo cô ấy hợp tác với bọn họ, nhưng khi biết bọn họ muốn đối phó vũ trụ Quan Huyên, cô ấy đã từ chối một cách dứt khoát. Dù lúc đó cô ấy rất tức giận, nhưng cô ấy cũng sẽ không vì yêu mà hận, vì hắn chưa từng làm chuyện có lỗi với cô ấy.

Nạp Lan Ca nhìn chằm chằm Nam Cung Tuyết: “Trước khi ta đến, hắn đã cho người đi thông báo với cô, bảo cô rời khỏi Loạn Tinh Giới nguy hiểm này đúng không?”

Nam Cung Tuyết sửng sốt: “Sao cô biết?”

Đúng như những gì Nạp Lan Ca nói, sở dĩ cô ấy biết Nạp Lan Ca ở đây cũng là vì Diệp Quân thông báo, bọn họ muốn phá huỷ Loạn Tinh Giới.

Nạp Lan Ca khẽ thở dài, nét mặt phức tạp: “Tuyết cô nương, nói thật, đối mặt với cô, tâm trạng của ta cũng rất phức tạp. Nếu hắn không thích cô thì không có gì để nói, nhưng hắn lại thích cô…”

Nam Cung Tuyết cúi đầu: “Nạp Lan cô nương, lúc ta quen hắn, không hề biết rằng hắn đã thành thân. Nếu biết…”

Nói đến đây, cô ấy im lặng.

Nạp Lan Ca nhìn Nam Cung Tuyết: “Tuyết cô nương, Tiểu Quân mặt nào cũng tốt, chỉ có điều là không thể dứt khoát trong tình cảm…”

Nói đến đây, cô lắc đầu: “Không đúng, một người thông minh như hắn, sao có thể không nhìn thấu suy nghĩ của phụ nữ được? Nếu hắn muốn quyến rũ, trên đời này có bao nhiêu người chống lại được sức hấp dẫn của hắn chứ? Hắn giả vờ ngây ngô không đáp lại trước mặt các cô là vì yêu ta, sợ ta đau lòng”.

Nam Cung Tuyết nhìn Nạp Lan Ca với vẻ ngạc nhiên: “Hắn còn thích cô gái nào khác nữa à?”

Nạp Lan Ca thầm thấy khổ sở: “Nhiều lắm! Thiên Thiên, Tịch Huyền, Nam Lăng Nhất Nhất, còn có Bát Uyển gì đó ở Chân Vũ Trụ kia nữa… Gần đây còn rất mập mờ với Chấp Kiếm Nhân… Hắn cho rằng ta không biết, nhưng thật ra ta đều biết hết!”

Nét mặt Nam Cung Tuyết cứng đờ, trợn mắt há mồm: “Việc này… Việc này…”

Nạp Lan Ca cười nói: “Có phải cô ngạc nhiên lắm không?”

Nam Cung Tuyết vội gật đầu: “Ta… Hắn…”

Nạp Lan Ca nhìn Nam Cung Tuyết: “Vậy cô có còn thích hắn không?”

Nam Cung Tuyết cúi đầu: “Nạp Lan cô nương, cô xinh đẹp như thế, dù là ta cũng cảm thấy xấu hổ, người đàn ông nào có thể cưới cô làm vợ, không biết kiếp trước đã tích được bao nhiêu đức. Nếu ta là đàn ông, ta nhất định sẽ một lòng một dạ với cô, tuyệt đối không hai lòng, sao… sao hắn có thể đa tình, thích nhiều cô gái như vậy chứ?”

Nạp Lan Ca bình tĩnh nói: “Hắn còn thích cô nữa!”

Nam Cung Tuyết lập tức đỏ mặt: “Việc này… Ta…”

Nạp Lan Ca khẽ thở dài: “Tuyết cô nương, nếu có thể, đương nhiên ta cũng hy vọng hắn một lòng một dạ với mình, thử hỏi có cô gái nào không muốn như thế chứ? Nhưng trời sinh hắn đã trăng hoa, ta có thể làm gì được? Ta cũng từng có suy nghĩ rời xa hắn, nhưng… ta không làm được”.

Nam Cung Tuyết nhìn Nạp Lan Ca trước mặt, thầm thấy thông cảm, sự lạnh lùng trước đó đã biến mất không còn tung tích.

Nạp Lan Ca chợt nói: “Tuyết cô nương, cô và hắn có từng xảy ra…”

“Không không!”

Khuôn mặt Nam Cung Tuyết lập tức nóng lên như có núi lửa sắp phun trào, liên tục xua tay: “Nạp Lan cô nương, ta không làm chuyện đó với hắn, thật đấy, dù ta thích hắn, nhưng còn chưa thành thân đã làm chuyện đó với hắn… Ôi chao, nói một hồi, sao lại nhắc đến những chuyện này rồi!”

Nhìn Nam Cung Tuyết dịu dàng đáng yêu trước mắt, Nạp Lan Ca lắc đầu cười khẽ, cảm giác chua xót trong lòng cũng mất đi một chút: “Tuyết cô nương, ta cũng không có ý gì khác, chỉ hỏi thử mà thôi”.

Nam Cung Tuyết cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Nạp Lan Ca, mặt đỏ như quả táo: “Nạp Lan cô nương, câu hỏi này của cô… thật sự quá đáng sợ”.

Nạp Lan Ca chợt thở dài: “Hiện tại vũ trụ Quan Huyên không chỉ có kẻ thù là nền văn minh Vĩnh Sinh, mà còn có Chân Vũ Trụ luôn ở phía sau nhìn chằm chằm, nói không chừng một ngày nào đó mọi người đều sẽ chết trận, Tuyết cô nương, cô bảo trọng”.

Dứt lời, cô bèn muốn rời đi.

Nam Cung Tuyết chợt nói: “Nạp Lan cô nương, nếu cô không chê, ta sẵn lòng giúp đỡ vũ trụ Quan Huyên một tay!”

Nạp Lan Ca ngạc nhiên: “Tuyết cô nương, cô…”, Nam Cung Tuyết mỉm cười nói: “Bây giờ ta là Mệnh Vận Đại Đế, thực lực cũng tạm được”.

Nạp Lan Ca ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Hiện tại Loạn Tinh Giới đã bị huỷ diệt, Tuyết cô nương, không bằng cô dẫn những đệ tử của cô đến vũ trụ Quan Huyên đi, cô thấy sao?”

Nam Cung Tuyết do dự một lát rồi gật đầu: “Được!”

Nạp Lan Ca cười nói: “Vậy cô dẫn người của mình đến vũ trụ Quan Huyên trước đi, sau khi thu xếp ổn thoả, nếu cô muốn thì có thể gia nhập nội các, ta cũng đang thiếu người, nếu có cô giúp đỡ thì càng tốt hơn”.

Nam Cung Tuyết chậm rãi siết chặt hai tay, có thể nhìn ra cô ấy đã động lòng, nhưng dường như vẫn đang băn khoăn điều gì đó, cô ấy lén nhìn thoáng qua Nạp Lan Ca, thấy ánh mắt chân thành của Nạp Lan Ca thì tâm trạng cũng thả lỏng hơn, sau đó gật đầu: “Được…”

Nạp Lan Ca cười nói: “Vậy chúng ta gặp nhau ở vũ trụ Quan Huyên!”

Nam Cung Tuyết gật đầu: “Nạp Lan cô nương, thực lực của nền văn minh Vĩnh Sinh kia không tầm thường đâu, cô phải cẩn thận”.

Sau đó, cô ấy xoay người hoá thành một tia sáng trắng biến mất ở cuối tinh hà.

Nạp Lan Ca đứng tại chỗ lắc đầu, khẽ thở dài, trong lòng hơi chua xót, người đàn ông đa tình này, mê gái cũng không giải quyết ổn thoả, còn khiến cô phải lo lắng giúp hắn, đúng là…

Hầy!

Nạp Lan Ca lại thở dài một lần nữa rồi xoay người rời đi.



Bên ngoài Loạn Tinh Giới.

Vô số cao thủ của nền văn minh Vĩnh Sinh xuất hiện bên cạnh Tịnh Thần, đều là những người trốn thoát ra ngoài.

Dù sức mạnh của đám mây hình nấm mà Nạp Lan Ca cho nổ ra rất kinh khủng, nhưng muốn giết chết cao thủ cảnh giới trên Thần Đế vẫn là vô cùng khó khăn.

Sắc mặt Tịnh Thần hơi khó coi, ông ta nhìn chằm chằm mấy người nhóm Diệp Quân, ông ta không ngờ vũ trụ Quan Huyên này lại giở chiêu như thế với bọn họ.

Trận chiến còn chưa bắt đầu mà đã mất nhà trước rồi.

Tịnh Thần nhìn chằm chằm Diệp Quân đang dẫn đầu với nét mặt hơi dữ tợn: “Tin ta đi, vũ trụ Quan Huyên của ngươi sẽ phải vì hành động hôm nay mà…”

“Nói nhảm nhiều thế!”

Lúc này, An Nam Tịnh bên cạnh Diệp Quân chợt cầm thương xông lên.

Vụt!

Một tia hàn mang bay đến trước mặt Tịnh Thần, Tịnh Thần cười gằn, tiến lên một bước rồi đánh ra.

Đối đầu trực diện!

Oanh!

Trong thoáng chốc, Tịnh Thần đã lùi lại cả chục nghìn trượng, lực lượng mạnh mẽ khiến cao thủ vốn đang đứng xung quanh hắn cũng lùi lại theo.

Sức mạnh của một thương đáng sợ khôn cùng!

Sau khi Tịnh Thần dừng lại, ông ta nhìn cánh tay bị nứt ra của mình với vẻ khó tin, thầm thấy sợ hãi, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía An Nam Tịnh, đang định cất lời thì An Nam Tịnh đột nhiên biến mất!

Ầm!

Thương thế mạnh mẽ kéo đến, chèn ép đến mức ông ta cảm thấy không thở nổi.

Lúc này, trong lòng Tịnh Thần hoàn toàn không còn cảm giác khinh thường nữa, ông ta xông lên phía trước, trong tay trái xuất hiện một cây gậy một đen, ông ta vung một vòng, trong nháy mắt, hàng vạn côn ảnh làm chấn động đất trời.

Nhưng sau khi đâm thương về phía An Nam Tịnh…

Oanh!

Trong nháy mắt, hàng nghìn côn ảnh chợt vỡ tan tành, lực lượng mạnh mẽ khiến Tịnh Thần liên tục lùi lại, trong quá trình ông ta lùi lại, thời không cũng liên tục sụp đổ, cực kỳ đáng sợ.

Thấy cảnh này, nét mặt của những cao thủ nền văn minh Vĩnh Sinh đều trở nên nặng nề, thầm thấy khiếp sợ, người phụ nữ này mạnh quá.

Không chỉ nền văn minh Vĩnh Sinh mà cả Diệp Quân cũng hơi kinh ngạc.

Ông ta vốn cho rằng An tiền bối này chiến đấu với Mệnh Vận Đại Đế sẽ khá vất vả, nhưng không ngờ bà ta vẫn có thể áp đảo được Mệnh Vận Đại Đế!

Đây thật sự là gặp người mạnh lại càng mạnh hơn!

Phía xa, sau khi Tịnh Thần dừng lại, cánh tay phải của ông ta đứt lìa, máu tươi bắn tung toé.

Tịnh Thần ngẩng đầu nhìn An Nam Tịnh phía xa bằng ánh mắt lạnh lùng: “Bà đánh nhau giỏi lắm à? Nhưng một mình bà giỏi thì có tác dụng gì! Mọi người cùng xông lên đi!”

Ông ta quyết định sẽ đánh hội đồng!

Vì ông ta phát hiện nếu đấu tay đôi, ông ta hoàn toàn không thể thắng được, nếu đấu tay đôi không thể thắng thì cũng chỉ có thể đánh hội đồng thôi.
Chương 689: Kiếm khí của Tiểu Bạch

Nghe thấy lệnh của Tịnh Thần, mười một Mệnh Vận Đại Đế đang có mặt lập tức lao về phía mấy người An Nam Tịnh!

Chỉ về mặt đội hình, mấy người nhóm An Nam Tịnh đã hoàn toàn bị áp đảo!

Vì ở nơi này, bên phía nền văn minh Vĩnh Sinh có mười ba Mệnh Vận Đại Đế, hàng trăm Tuế Nguyệt Đại Đế, những người còn lại cũng có mấy trăm Đại Đế, hơn mười nghìn cao thủ Thần Đế.

Bên phía vũ trụ Quan Huyên hoàn toàn bị đội ngũ này áp đảo.

Nghe thấy mệnh lệnh của Tịnh Thần, tất cả cao thủ của nền văn minh Vĩnh Sinh đang có mặt đều xông về phía mấy người nhóm Diệp Quân ở nơi xa!

Có thể đánh hội đồng vì sao phải đấu tay đôi?

Thấy một đám cao thủ cùng nhau xông lên, An Nam Tịnh không định đối đầu trực diện nữa, bà ấy quay đầu nhìn Tiểu Bạch ở bên cạnh: “Lên!”

Tiểu Bạch lên á?

Nghe thấy câu này, Diệp Quân nhất thời sửng sốt.

Nó có thể xông lên được à?

Hắn biết An tiền bối dám dẫn theo mấy người như thế đến đây chắc chắn là có đòn sát thủ, nhưng hắn không ngờ đòn sát thủ lại là Tiểu Bạch trước mắt.

Chẳng lẽ là đang đùa ư?

Không phải hắn coi thường Tiểu Bạch, chủ yếu là hắn thật sự rất sợ Tiểu Bạch này, vì hắn đã suýt chết trong tay nó hai lần rồi.

Rất nhiều lúc, hắn còn cho rằng Tiểu Bạch là do đối thủ phái đến!

Nghe thấy lời của An Nam Tịnh, Tiểu Bạch cười khẽ, nó đột nhiên bay về phía trước, vung móng vuốt nhỏ, trong móng vuốt có một tia kiếm quang đột nhiên xuất hiện.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy tia kiếm quang này, Diệp Quân nhất thời thấy yên tâm hơn, hắn chỉ sợ Tiểu Bạch vung móng rồi ném ra một quả bom, hắn đã chuẩn bị tâm lý chạy trốn rồi.

Mà hiện tại khi nhìn thấy là kiếm khí, hắn vừa thở phào nhẹ nhõm vừa thấy nghi ngờ, nó còn là một kiếm tu nữa à?

Thấy Tiểu Bạch chém ra một tia kiếm khí, mấy cao thủ của nền văn minh Vĩnh Sinh đều tỏ vẻ xem thường.

Lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên chỉ vuốt trái về phía trước: “Vụt!”

Âm thanh vừa vang lên, trong móng vuốt của nó có một tia kiếm khí đột nhiên bay ra, nhưng mấy vị Mệnh Vận Đại Đế xông lên ở hàng đầu vẫn chẳng thèm để tâm.

Vì tên nhóc màu trắng này trông rất vô hại!

Dáng vẻ cầm một tia kiếm khí của nó rất đáng yêu, phải nói rằng nó chỉ cần đứng đó thôi đã rất đáng yêu rồi.

Lúc này, dường như Chiêm sư ở bên cạnh cảm nhận được điều điều gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng di chuyển sang bên cạnh, quát to: “Mau rút lui!”

Mau rút lui!

Nghe thấy lời của Chiêm sư, lúc này sắc mặt những Mệnh Vận Đại Đế kia cũng thoáng chốc thay đổi, vì bọn họ cũng cảm nhận được có điều gì không ổn, trong lòng rất bất an, có nguy hiểm sắp đến.

Mấy Mệnh Vận Đại Đế xông lên đầu tiên không chút do dự rút lui.

Nhưng mấy cao thủ phía sau bọn họ thì lại không may mắn như thế.

Vụt!

Kiếm khí bay đi, trong nháy mắt, gần trăm vị Đại Đế và mấy nghìn Thần Đế còn chưa kịp phản ứng đã bị giết chết trong nháy mắt, nhưng kiếm khí kia vẫn không biến mất mà vẫn bay về phía sâu trong tinh không.

Vụt!

Kiếm khí này cứ thế chia vũ trụ tinh hà ra làm đôi!

Trên không trung, mấy nghìn thi thể chậm rãi rơi xuống, máu tươi đổ như thác.

Thấy cảnh này, mấy cao thủ của nền văn minh Vĩnh Sinh đều sững sờ, trong lòng vô cùng hoảng sợ, nhất thời không biết làm sao.

Diệp Quân cũng sợ hãi nhìn Tiểu Bạch ở một bên, kiếm khí kia chắc chắn không phải của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chỉ biết dùng bom, biết dùng kiếm từ bao giờ chứ!

Chắc chắn là kiếm khí ông nội để lại cho nó giữ mạng!

Chỉ không biết nhóc con này có còn nữa không…

An Nam Tịnh nhìn Tịnh Thần đang tỏ vẻ hoảng sợ ở phía xa, bình tĩnh nói: “Đông người thì có tác dụng gì?”

Tịnh Thần nhìn An Nam Tịnh, trong lòng vô cùng sợ hãi, kiếm khí kia đã tiêu diệt một nửa cao thủ của bọn họ!

Chỉ là một tia kiếm khí mà thôi!

Là kiếm khí của ai?

Lúc này, Tịnh Thần hơi hoảng hốt.

Vũ trụ Quan Huyên này có sự tồn tại của cao thủ bí ẩn.

Phải làm sao đây?

Các cao thủ của nền văn minh Vĩnh Sinh đang có mặt đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm thế nào.

Chiêu kiếm kia khiến bọn họ sửng sốt.

Lúc này, Chiêm sư phía xa tức giận nhìn Tiểu Bạch: “Ngươi có còn không?”

Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó lấy ra một quả bom.

Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân lập tức thay đổi, hắn vội vàng trốn ra xa, sợ lát nữa sẽ bị ảnh hưởng.

Thấy thứ Tiểu Bạch lấy ra không phải kiếm khí, mấy người Chiêm sư đều thở phào nhẹ nhõm, mà lúc này, một Mệnh Vận Đại Đế chợt cất giọng nặng nề: “Nó là Linh Tổ!”

Linh Tổ!

Nghe thấy lời của Mệnh Vận Đại Đế này, các cao thủ của nền văn minh Vĩnh Sinh ở xung quanh đều nhìn về phía Tiểu Bạch, khi nãy bọn họ bị kiếm khí của nó làm sợ hãi, nên mới quên mất nó. Bây giờ nghe lời của cường giả kia, bọn họ mới phát hiện thứ trong có vẻ vô hại trước mặt lại là Linh Tổ!

Thật ra trong thời đại nền văn minh Sinh Linh cũng có Linh Tổ, mà loại linh thú kiểm soát linh khí này, dù là ở thời đại nào cũng đều rất được yêu thích.

Trong mắt đám cao thủ của thời đại Vĩnh Sinh đều lộ vẻ tham lam.

Một Mệnh Vận Đại Đế bên cạnh Tịnh Thần chợt trầm giọng nói: “Tịnh Thần, chuyện này không đơn giản thế đâu”.

Tịnh Thần im lặng.

Đương nhiên ông ta biết chuyện này không đơn giản, bên phía bọn họ bị một tia kiếm khí giết chết đi nửa số người, quan trọng nhất là một nửa số người này là bị giết chết trong nháy mắt, ngay cả cơ hội sống lại cũng không có!

Cao thủ Mệnh Vận Đại Đế kia lại nói: “Chúng ta đã đánh giá thấp thực lực của vũ trụ Quan Huyên này rồi, sau lưng bọn họ chắc chắn có cao thủ tuyệt thế”.

Tịnh Thần nhìn về phía cao thủ vừa cất lợi: “Cổ Đế, vậy theo ông nghĩ, bây giờ chúng ta nên làm sao?”

Cổ Đế kia trầm giọng đáp: “Tạm thời rút lui”.

Tịnh Thần lập tức lắc đầu: “Đã đến nước này rồi, rút lui bây giờ sẽ rất mất mặt”.

Cổ Đế cau mày, lúc này ông còn chú trọng thể diện à?

Tịnh Thần lại nói: “Hơn nữa, bây giờ chúng ta đâu còn chỗ nào để đi!”

Loạn Tinh Giới sau lưng bọn họ đã bị nổ tan tác!

Rút lui?

Nhà đã không còn nữa rồi!

Cổ Đế khẽ thở dài, trực giác nói với ông ta, nếu còn tiếp tục giao thủ, có thể sẽ xảy ra chuyện lớn.

Nền văn minh Vĩnh Sinh xuất hiện lại trên đời không phải không thể độc chiếm vũ trụ, nhưng cũng nên ổn định lại đã.

Còn chưa thăm dò lai lịch của vũ trụ Quan Huyên đã tuỳ tiện ra tay, thật sự là quá lỗ mãng.

Lúc này, Tịnh Thần đột nhiên nhìn về phía Tiểu Bạch: “Ta cược nó không còn tia kiếm khí thứ hai đâu!”

Tiểu Bạch ở phía xa chớp mắt, món vuốt nhỏ vẽ một vòng tròn, sau đó vuốt phải vỗ nhẹ mấy cái, rồi vặn vẹo mấy cái…

Mọi người nhìn mà thấy khó hiểu.

Diệp Quân đi tới bên cạnh Nhị Nha, tò mò hỏi: “Nó đang nói gì vậy?”

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, sau đó đáp: “Nhảy, hát, đánh bóng”.

Nét mặt Diệp Quân cứng đờ.

Nghe thấy lời của Nhị Nha, Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó bay lên vai Nhị Nha, không ngừng cọ đầu vào má cô bé, vung móng vuốt, cũng không biết đang nói cái gì.

Lúc này, Tịnh Thần ở phía xa chợt cất lời: “Đi đến vũ trụ Quan Huyên!”

Mấy cao thủ của nền văn minh Vĩnh Sinh nhìn về phía Tịnh Thần, Tịnh Thần nhìn chằm chằm Diệp Quân phía xa: “Chuyển chiến trường qua vũ trụ Quan Huyên!”

Chuyển chiến trường qua vũ trụ Quan Huyên!

Các cao thủ của nền văn minh Vĩnh Sinh đang có mặt đưa mắt nhìn nhau, lúc này, Tịnh Thần lại nói: “Cẩn thận nhóc màu trắng kia, nếu nó có kiếm khí thì tránh nó ra. Đi, đi đến vũ trụ Quan Huyên!”

Sau đó, ông ta biến thành một tia sáng biến mất ở nơi chân trời.

Tất cả cao thủ của nền văn minh Vĩnh Sinh xung quanh đồng loạt phóng lên cao, bay đến vũ trụ Quan Huyên.
Chương 690: Ngăn bọn họ lại!

Đi đến vũ trụ Quan Huyên!

Đâm đầu vào chỗ chết để tìm cơ hội sống!

Tịnh Thần hiểu rất rõ, bây giờ Vĩnh Sinh Giới đã bị huỷ diệt, bọn họ không còn đường lui nữa, vả lại, hai bên đã trở thành kẻ thù không đội trời chung.

Cầu xin tha thứ?

Vĩnh Sinh Đại Đế là người đầu tiên không đồng ý.

Bị phong ấn gần trăm triệu năm mới có thể xuất hiện tên đời một lần nữa, sau đó đi cầu xin?

Nền văn minh Vĩnh Sinh không thể mất mặt như thế được.

Hơn nữa nền văn minh Vĩnh Sinh hiện tại rất thiếu tài nguyên, dù là linh nguyên hay linh mạch cũng đều thiếu.

Vì thế, Tịnh Thần quyết định chiến đấu một lần nữa.

Đương nhiên không thể tiếp tục chiến đấu ở đây nữa, vì ông ta biết nếu dời chiến trường sang vũ trụ Quan Huyên, những cao thủ nơi này sẽ ném chuột sợ vỡ bình, kể cả kiếm khí của nhóc con màu trắng kia, dù có còn, chắc chắn nó cũng không dám sử dụng một cách không suy nghĩ!

Một tia kiếm khí kia sẽ có thể huỷ diệt cả một vùng vũ trụ tinh hà!

Thấy mấy người nhóm Tịnh Thần đi về phía vũ trụ Quan Huyên, sắc mặt Diệp Quân thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, sao hắn có thể không hiểu ý đồ của những người này được? Hắn vội vàng nói: “Ngăn bọn họ lại!”

Dứt lời, hắn biến thành một tia kiếm quang xông lên.

Ông lão Chiêm sư dẫn đầu kia đột nhiên xoay người, mở lòng bàn tay, chỉ trong nháy mắt, một ngọn lửa phóng lên cao từ lòng bàn tay của ông ta, sau đó biến thành biển lửa cuộn trào về phía Diệp Quân.

Thấy ngọn lửa ngút trời đập vào mặt, Diệp Quân tiến lên, chém xuống một kiếm.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm chồng chéo bảy mươi tia kiếm!

Vụt!

Kiếm chém xuống, sóng lửa lập tức vỡ ra, mà lúc này, mấy người ông lão áo đạo sĩ đã biến mất trong tầm mắt của Diệp Quân.

Sắc mặt Diệp Quân lập tức trở nên khó coi!

An Nam Tịnh đi tới bên cạnh hắn, bình tĩnh nói: “Không cần lo lắng”.

Diệp Quân nhìn về phía An Nam Tịnh: “Vẫn còn kế hoạch khác à?”

An Nam Tịnh gật đầu.

Diệp Quân đang định hỏi gì đó thì ngay lúc này, cuối tầm mắt có hai tia kiếm khí bay lên cao, màn trời lập tức bị nứt ra.

Thấy cảnh này, Diệp Quân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Cô cô!”

Hắn rất quen thuộc với khí thế của hai tia kiếm khí kia, chính là người phụ nữ váy trắng và người phụ nữ áo bào trắng từng cứu hắn lúc trước.

An Nam Tịnh cất lời: “Đi thôi!”

Bà ấy vừa dứt lời, mọi người lập tức biến mất khỏi vị trí vừa đứng.

Cuối chân trời, hai người phụ nữ kiếm tu ngăn cản đám người Tịnh Thần kia, hai người đứng ở đó, trên người tản ra kiếm thế vô cùng mạnh mẽ, tựa như chiến thần, khiến người khác nhìn mà thấy sợ.

Tịnh Thần nhìn chằm chằm hai kiếm tu với ánh mắt nặng nề.

Sắc mặt của ông lão mặc áo đạo sĩ cũng hơi khó coi, không ngờ lại gặp phải hai người phụ nữ này. Đương nhiên ông ta vẫn chưa quên trận chiến ngày đó, hai người trước mắt đã áp đảo mấy vị Đại Đế bọn họ!

Ông ta không cảm nhận được cảnh giới của hai người này, nhưng có thể chắc chắn thực lực của hai người đã vượt xa Mệnh Vận Đại Đế!

Tịnh Thần nhìn về phía Chiêm sư: “Ông ngăn hai người họ được chứ?”

Nghe thấy thế, Chiêm sư nheo mắt, vội nói: “Tịnh Thần, lão phu là thuật sư, ông bảo ta đi đấu tay đôi với hai kiếm tu cận chiến là có ý gì?”

Tịnh Thần sa sầm mặt: “Cho ông thêm một Mệnh Vận Đại Đế nữa!”

Chiêm sư nói thẳng: “Ta cho ông hai Mệnh Vận Đại Đế, ông lên nhé?”

Tịnh Thần nhìn chằm chằm Chiêm sư, Chiêm sư vẫn không hề sợ hãi, chặn đường hai kiếm tu này?

Đùa cái gì vậy!

Có thêm năm Mệnh Vận Đại Đế cũng không ngăn được!

Không phải ông ta không thể liều mạng, nhưng ông ta không thể tự đâm đầu vào chỗ chết được.

Nghe thấy lời của Chiêm sư, sắc mặt Tịnh Thần lập tức trở nên cực kỳ khó coi, Tịnh Thần quay đầu nhìn về phía hai người phụ nữ kiếm tu, ông ta biết, ông ta đã đánh giá thấp thực lực của hai người này rồi.

Người phụ nữ váy trắng ở phía xa chợt cười nói: “Lề mề gì vậy? Các người còn không ra tay thì chúng ta ra tay đấy”.

Dứt lời, bà ấy và người phụ nữ áo bào trắng bên cạnh chợt biến thành hai tia kiếm quang bay đi.

Hai người xông về phía mười mấy Mệnh Vận Đại Đế, hàng trăm Tuế Nguyệt Đại Đế mà không hề có vẻ sợ hãi.

Ánh mắt Tịnh Thần thoáng chốc trở nên lạnh như băng: “Giết!”

Nói xong, ông ta lập tức xông lên.

Đánh hội đồng!

Ở một hướng khác, An Nam Tịnh chợt nhìn về phía Diệp Quân: “Tự bảo vệ tốt cho mình!”

Dứt lời, bà ấy và Mộ Niệm Niệm ở bên cạnh cũng xông lên, Nhị Nha nuốt viên kẹo hồ lô cuối cùng, sau đó đặt Tiểu Bạch xuống trước mặt Diệp Quân: “Các ngươi tự bảo vệ nhau đi!”

Sau đó, cô bé xoay người xông về phía trước, lao thẳng tới chỗ đám Đại Đế kia.

Diệp Quân nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nhìn Diệp Quân, hai mắt nhìn nhau.

Lúc này, Nạp Lan Ca xuất hiện bên cạnh Diệp Quân và Tiểu Bạch, thấy cô, Diệp Quân vội vàng nắm lấy tay cô, quan tâm hỏi: “Sao lâu thế mới đi ra ngoài?”

Nạp Lan Ca véo lòng bàn tay Diệp Quân một cái, giữa chân mày lộ vẻ tức giận: “Không phải là vì huynh hay sao?”

Vì mình?

Diệp Quân nghe thấy thế thì khó hiểu, hắn còn đang định hỏi thì Nạp Lan Ca đã quay đầu sang hướng khác: “Muội lạc đường, nên mới chậm hơn một chút!”

Diệp Quân hơi nghi ngờ, hình như Tiểu Ca có gì đó kỳ lạ, hắn vốn định hỏi thêm, nhưng nghe thấy tiếng đánh nhau bên cạnh, hắn vội vàng đặt Tiểu Bạch xuống trước mặt Nạp Lan Ca: “Bảo vệ thê tử của ta cho đàng hoàng!”

Sau đó, hắn biến thành một tia kiếm quang xông về phía trước.

Tiểu Bạch nhìn Nạp Lan Ca, liên tục vung móng vuốt.

Nạp Lan Ca chớp mắt: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì”.

Tiểu Bạch chỉ về phía túi vải nhỏ của Nạp Lan Ca, sau đó chậm rãi thò móng vuốt vào trong túi.

Rõ ràng là nó nhận ra cái túi này.

Nạp Lan Ca vội vàng nắm lấy móng vuốt của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lập tức tỏ vẻ lấy lòng, móng vuốt trái lại vung lên.

Nạp Lan Ca lắc đầu cười khẽ: “Nguy hiểm lắm!”

Tiểu Bạch nhanh chóng vung móng vuốt, tỏ vẻ hưng phấn, cũng không biết đang muốn nói cái gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK