Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 912: Tầm nhìn!

Diệp Quân không phải hạng người bảo thủ, nếu một đấu một, dĩ nhiên hắn sẽ liều mình một phen.

Nhưng nếu muốn chơi quần đấu, vậy hắn cũng sẽ không ngu xuẩn đến độ để cho người ta nhào vào đánh hội đồng mình.

Chẳng phải chỉ là gọi thêm người thôi sao?

Ai mà không biết gọi?

Khi người phụ nữ váy trắng bước ra, Vĩnh Sinh Đại Đế híp mắt nhìn, lòng âm thầm đề phòng.

Từ đầu tới giờ, ông ta vẫn luôn chú ý người phụ nữ váy trắng cùng người đàn ông áo trắng kia, tất nhiên còn cả vị Chân Thần của Chân vũ trụ nữa.

Bởi ông ta đã nhận ra, ngay cả ông ta cũng không thể cảm nhận được hơi thở của ba người này.

Ba người này đứng trước mặt ông ta mà như không hề tồn tại vậy.

Đây cũng là nguyên do khiến ông ta phải lựa chọn quần đấu.

Một người thì không nắm chắc phần thắng được.

Thấy người phụ nữ váy trắng đi tới, đám cường giả sau lưng Vĩnh Sinh Đại Đế đều nghiêm mặt căng thẳng chờ đợi.

Đối với người phụ nữ váy trắng này, bọn họ không dám có bất kì lơ là hay khinh suất nào.

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn chằm chằm người phụ nữ váy trắng: “Bọn họ ít người, tất cả cùng lên đi”.

Ầm!

Dứt lời, một hơi thở hùng hồn từ trong cơ thể ông ta bùng phát ra ngoài, thoáng chốc, toàn bộ tinh hà như sôi trào.

Sau lưng ông ta, những cường giả kia nhận được lệnh bèn lập tức lao về phía người phụ nữ váy trắng không hề do dự.

Vĩnh Sinh Đại Đế nói đúng, người phụ nữ váy trắng cùng đồng bọn trước mắt tuy trông có vẻ không đơn giản nhưng vậy thì đã sao?

Bọn họ đông hơn đám người đó nhiều.

Nhiều người đánh ít, ưu thế ban đầu đã thuộc về họ.

Mấy vạn cường giả đồng thời ra tay, khí thế khủng bố cỡ nào?

Mấy vạn hơi thở hùng hồn đồng thời bùng ra, một khi để hơi thở ấy hoàn toàn bộc phát sức mạnh thì đã đủ để hủy diệt toàn bộ hệ Ngân Hà rồi.

Nhưng đúng lúc này, người phụ nữ váy trắng đột nhiên xòe tay, trong tích tắc, thanh kiếm Hành Đạo bay ra khỏi lòng bàn tay bà ấy, hóa thành một luồng kiếm quang lao đi.

Vèo…

Nháy mắt, mấy vạn cái đầu của đám cường giả đang lao về phía bà ấy đột nhiên bay vút lên, mấy vạn cột máu tươi phun trào ra ngoài như suối…

Trong khoảnh khắc mấy vạn cái đầu đứt lìa và bay lên đó, thân thể đám cường giả kia vẫn đang trên đà lao về phía người phụ nữ váy trắng…

Cảnh tượng quỷ dị không sao tả hết.

Toàn bộ bị diệt trong tích tắc.

Không đúng, còn sót lại một người, là Vĩnh Sinh Đại Đế.

Vĩnh Sinh Đại Đế chưa chết!

Chứng kiến cảnh tượng này, Vĩnh Sinh Đại Đế chết trân tại chỗ như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.

Chết sạch!

Mấy vạn cường giả, một lúc bay đầu!

Chẳng khác gì giết một đám gà!

Vĩnh Sinh Đại Đế như đã hóa đá tại chỗ, giờ khắc này, ông ta đã hoang mang không biết phải làm sao.

Thuộc hạ chết sạch rồi!

Tình thế này… giống như đang trong cơn ác mộng.

Bên kia, Từ Nhu và Từ Thụ nhìn người phụ nữ váy trắng, sắc mặt căng thẳng tột cùng.

Người phụ nữ này thật sự mạnh ngoài sức tưởng tượng.

Ngay cả Mệnh Vận Đại Đế cũng có thể tiêu diệt gọn.

Diệp Quân liếc nhìn người phụ nữ váy trắng, âm thầm thở dài.

Cô cô vẫn cứ mạnh như vậy, mạnh đến phi lí, không biết chừng nào mình mới đạt tới trình độ này, để nói diệt ai liền diệt ngay được kẻ đó chỉ trong một tích tắc.

Người phụ nữ váy trắng nhìn chằm chằm về phía Vĩnh Sinh Đại Đế, ánh mắt tĩnh lặng: “Nhiều người có ích gì?”

Vĩnh Sinh Đại Đế trợn trừng mắt nhìn người phụ nữ váy trắng: “Ngươi… rốt cuộc cảnh giới của ngươi là gì…”

Người phụ nữ váy trắng lắc đầu: “Chẳng khác gì con sâu cái kiến, giết ông đơn giản như dẫm chết con kiến vậy”.

Nói đoạn, bà ấy phất tay áo.

Vèo!

Một luồng kiếm quang lướt về phía Vĩnh Sinh Đại Đế.

Thấy thế, con ngươi của Vĩnh Sinh Đại Đế co rút lại, đối mặt với một chiêu kiếm này, trong lòng ông ta lại dâng lên một ý tưởng, không thể ngăn nổi.

Một kiếm này, Vĩnh Sinh Đại Đế ông ta chết chắc rồi.

Chết chắc rồi!

Sắc mặt Vĩnh Sinh Đại Đế chợt trở nên dữ tợn, ông ta siết chặt nắm tay, rống to: “Tới!”

Lời vừa thốt ra, một hơi thở khủng bố lập tức bùng phát từ trong cơ thể ông ta, tiếp đó, ông ta chủ động vọt về phía mũi kiếm.

Đối mặt với một kiếm lấy mạng này, ông ta lại hoàn toàn gạt bỏ mọi tạp niệm để đối kháng.

Dù phải chết, Vĩnh Sinh Đại Đế này cũng muốn vinh quang chết trận.

Khoảnh khắc ông ta vứt bỏ toàn bộ tạp niệm, chủ động tiến lên, lòng ông ta không có bất kì một tia sợ hãi nào.

Cũng trong khoảnh khắc này…

Ầm!

Một hơi thở khủng bố đột nhiên bùng phát từ cơ thể Vĩnh Sinh Đại Đế.

Đột phá!

Đã mấy nghìn vạn năm ông ta chưa thể đột phá, bởi dẫu sao, đã đến cấp độ như ông ta rồi, muốn tăng thêm một bậc là chuyện vô cùng khó khăn.

Vào lúc này, khí thế của Vĩnh Sinh Đại Đế đang điên cuồng tăng vọt, hơi thở hùng hậu đến độ khiến cho toàn bộ tinh vực sôi lên.

Nhưng khi lưỡi kiếm kia đâm tới…

Vèo!

Kiếm Hành Đạo chém nát mọi sức mạnh, đâm thẳng vào giữa chân mày Vĩnh Sinh Đại Đế, ghim chặt ông ta lại.

Dù là đột phá thì cũng bị diệt trong một tích tắc.

Vĩnh Sinh Đại Đế chết trân tại chỗ, hai mắt dại ra.

Giây phút này, ông ta lại một lần nữa tuyệt vọng.

Vốn tưởng đột phá đã giúp ông ta bắt được một tia sáng hi vọng giữa vô tận mịt mùng, nào ngờ, dù đột phá lên tầng cao mới, nhưng khi đối mắt với một kiếm này, ông ta vẫn chẳng hề có chút khả năng đánh trả nào.

Vẫn bị diệt trong tích tắc!

Vĩnh Sinh Đại Đế cười khẽ một tiếng, thì ra, mình yếu đến thế…

Ý niệm này vừa xuất hiện, thân thể Vĩnh Sinh Đại Đế bắt đầu chậm rãi tan biến, không bao lâu sau đã hoàn toàn không còn lại gì.

Thế gian giờ đây đã không còn Vĩnh Sinh Đại Đế.

Diệp Quân chứng kiến cảnh tượng đó, chỉ biết trầm mặc.

Hắn không cảm thấy vui sướng, ngược lại, trong lòng lại dậy lên một cảm giác nguy hiểm.

Tầm nhìn!

Hắn không cảm thấy Vĩnh Sinh Đại Đế ngu xuẩn hay quá yếu, Vĩnh Sinh Đại Đế gặp phải kết cục này chỉ vì đối phương chưa từng được gặp một đối thủ nào mạnh hơn chủ nhân bút Đại Đạo mà thôi.

Tầm nhìn của Vĩnh Sinh Đại Đế bị hạn chế với mức cao nhất là chủ nhân bút Đại Đạo, nhưng thực lực của cô cô váy trắng lại ở trên cả chủ nhân bút Đại Đạo.

Thử nghĩ mà xem, nếu cô cô váy trắng và cha không phải thân nhân của mình, thì liệu tầm nhìn của mình có thể cao hơn Vĩnh Sinh Đại Đế không?

Chỉ sợ tầm nhìn của mình khi ấy đã bị giới hạn mức cao nhất là một vị Mệnh Vận Đại Đế.

Ếch ngồi đáy giếng!

Rất nhiều người hay cười nhạo người khác là ếch ngồi đáy giếng, nhưng hẳn họ cũng chẳng nghĩ được rằng, có lẽ chính họ cũng đang ngồi trong một chiếc giếng nào đó.

Biển vũ trụ bao la, người tài còn có người tài hơn.

Bất cứ thời điểm nào cũng phải sống thật khiêm nhường.
Chương 913: Hôm nay, giết Chân Thần

Diệp Quân dứt khỏi dòng suy tư, mở lòng bàn tay, một tòa tháp màu vàng xuất hiện trong tay hắn.

Tháp gia!

Diệp Quân nhìn Tiểu Tháp trong tay mình, mỉm cười: “Tháp gia, đã lâu không gặp rồi”.

Tiểu Tháp tức giận nói: “Ngươi chưa từng lo lắng gì cho ta sao?”

Diệp Quân cười ha hả: “Tháp gia, ngươi từng ở cùng cha ta và ông nội ta, hẳn đã được từng trải nhiều, đúng không? Vậy thì sao Vĩnh Sinh Đại Đế lại có thể là đối thủ của ngươi?”

Tiểu Tháp cười ha ha: “Nhóc con, ngươi đúng là thông minh, ngươi nói đúng, Tháp gia ta đây có cái gì chưa từng được gặp? Vĩnh Sinh Đại Đế cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi! Hôm nay nếu Thiên Mệnh tỷ tỷ không ra tay thì Tháp gia ta đây cũng có thể trấn áp và giết ông ta…”

Diệp Quân cười cười, vị Tháp gia này bắt đầu chém gió rồi.

Lúc này, người phụ nữ váy trắng cùng người đàn ông áo trắng cũng đi tới, người phụ nữ váy trắng xòe tay, một mớ nhẫn không gian bay đến trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân lập tức mừng rỡ vô cùng.

Những chiếc nhẫn không gian này chính là tài sản của Vĩnh Sinh Đại Đế cùng đám cường giả kia.

Hắn không ngờ cô cô váy trắng vẫn nhớ giữ lại.

Diệp Quân vội vã nhận hết mớ nhẫn không gian này, khi liếc qua bên trong, số lượng linh nguyên trong đó khiến nụ cười trên mặt hắn càng thêm rạng rỡ.

Lời to rồi!

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Chúng ta đi đây!”

Đi!

Nụ cười trên môi Diệp Quân dần biến mất, hắn nhìn sang phía người đàn ông áo trắng: “Cha?”

Kiếm Chủ Nhân Gian chậm rãi bước tới gần hắn, mỉm cười: “Bọn ta muốn đến một nơi, sẽ phải rời khỏi khu vực vũ trụ này”.

Diệp Quân ngập ngừng giây lát rồi hỏi: “Xa lắm sao?”

Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Đúng vậy”.

Diệp Quân trầm mặc, lòng lưu luyến không muốn rời xa.

Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên nói: “Con đường sau này, con thực sự muốn tự bước đi?”

Diệp Quân gật đầu.

Hắn thực sự không muốn ăn bám, làm một gã con cháu nhà quyền thế vô tích sự!

Kiếm Chủ Nhân Gian trầm mặc hồi lâu rồi vỗ vỗ vai Diệp Quân: “Vậy cố gắng lên”.

Diệp Quân hỏi: “Con còn cơ hội gặp được hai người không?”

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Phải xem xem con có muốn không”.

Diệp Quân nghi hoặc nhìn bà ấy.

Người phụ nữ váy trắng đột nhiên liếc nhìn về phía Từ Chân, Từ Chân cũng nhìn bà ấy.

Hai người phụ nữ tao nhã bậc nhất lần đầu biết nhau, cũng là lần đầu chạm mặt.

Người phụ nữ váy trắng không nói gì thêm, chỉ kéo người đàn ông áo trắng bước đi.

Diệp Quân liếc nhìn Từ Chân, cũng không nói một lời.

Chẳng mấy chốc, người phụ nữ váy trắng cùng người đàn ông áo trắng đã biến mất nơi xa thẳm giữa tinh không.

Người phụ nữ váy trắng đi rồi, trên núi Phạn Tịnh, người nào đó mới ngẩng đầu, giây lát sau, ông ta hít một hơi thật sâu.

Rốt cuộc cũng đi rồi!

Lại như vừa phát hiện điều gì, chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nheo mắt, hai tay nắm chặt.

Trên Hỏa Tinh, ai đó đột nhiên liếc mắt nhìn vào một nơi nào đó trong tinh không sâu thẳm…

Giữa tinh không, Diệp Quân cụp mắt, sắc mặt ảm đạm.

Tuy không muốn chia lìa nhưng hắn cũng hiểu, cha cùng cô cô váy trắng có chuyện riêng muốn làm.

Cắt đứt suy tư, hắn quay đầu đi tới trước mặt nhóm Từ Chân, cười nói: “Chúng ta cũng nên đi thôi”.

Từ Chân mỉm cười: “Các người đi đi”.

Diệp Quân không hiểu: “Tỷ còn muốn ở lại hệ Ngân Hà?”

Từ Chân lắc đầu: “Ta cần đi một nơi khác”.

Diệp Quân hỏi: “Đi nơi nào?”

Từ Chân chỉ mỉm cười không đáp.

Diệp Quân cùng hai cô gái đều lộ vẻ căng thẳng.

Từ Nhu níu tay Từ Chân, run run hỏi: “Đại tỷ…”

Từ Chân nhoẻn cười: “Thiên hạ này không có bữa tiệc nào không tan, mọi người cũng đến lúc chia tay rồi”.

Diệp Quân nhìn Từ Chân: “Vũ Trụ Kiếp?”

Từ Chân ngẩng đầu, nhìn vào một nơi sâu thẳm trong tinh không, mỉm cười: “Không chỉ có thế”.

Không chỉ có thế!

Diệp Quân nhăn mày, ý gì?

Ầm!

Đúng lúc này, từ một nơi xa xôi và sâu thẳm trong tinh không, một hơi thở khủng bố chợt cuồn cuộn kéo tới.

Diệp Quân lập tức quay phắt người sang, nhìn về phía ấy, hơi thở kia xuất phát từ một nơi cực xa, xa đến độ chính hắn cũng không thể cảm nhận được nguồn cội của nó.

Nhưng hơi thở khủng bố này đã lan tới, bao phủ toàn bộ vũ trụ.

Diệp Quân cả kinh: “Đây là?”

Từ Chân khẽ mỉm cười: “Là Vũ Trụ Kiếp!”

Vũ Trụ Kiếp!

Diệp Quân kinh hãi tột cùng: “Vũ Trụ Kiếp chuẩn bị bùng nổ?”

Từ Chân gật đầu: “Bọn chúng đã chờ rất lâu rồi”.

Bọn chúng?

Diệp Quân quay đầu nhìn Từ Chân, đang muốn hỏi gì thì ngay lúc này, thời không bốn phía chợt rách toạc, ngay sau đó, hơn mười vạn Tuế Nguyệt trường hà đột nhiên xuất hiện.

Ngay ở phía trước, nơi đó có một dòng Tuế Nguyệt trường hà lớn nhất, từ trong Tuế Nguyệt trường hà này, có một cô gái chậm rãi bước ra.

Cô gái nọ mặc áo bào trắng, mặt đeo một chiếc mặt nạ vàng kim, sau lưng cô ta còn có hai gã cường giả thần bí khoác áo choàng đen.

Vừa thấy cô gái nọ, con ngươi Diệp Quân chợt co rút lại.

Chính là người phụ nữ này!

Người này lại tới tận đây!

Từ những dòng thời không Tuế Nguyệt bốn phía, có vô số người đang từ từ bước ra. Khi thấy những người này, con ngươi Diệp Quân co thắt lại.

Tất cả những cường giả này… đều có hơi thở mạnh hơn cả Vĩnh Sinh Đại Đế khi đã đột phá.

Thấy nhiều cường giả mạnh như vậy cùng xuất hiện, Diệp Quân hoàn toàn ngây người.

Mệnh Vận Đại Đế chỉ là con kiến?

Chuyện này là sao?

Những cường giả này từ đâu tới?

Bọn họ muốn gì?

Hôm nay, giết Chân Thần!
Chương 914: Ác Đạo

Trong tinh không, Diệp Quân nhìn Từ Chân trước mặt, sắc mặt nghiêm nghị và căng thẳng tột cùng: “Chân tỷ, đám người đó…”

Từ Chân đột nhiên kéo tay hắn, mỉm cười: “Tò mò không biết bọn chúng là ai?”

Diệp Quân gật đầu.

Từ Chân liếc nhìn đám cường giả mới xuất hiện, mỉm cười nói: “Bọn chúng đều là cường giả đến từ những dòng thời gian trong quá khứ, cũng chính là đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, có thể xuất hiện ở nơi này đều là những cường giả cấp bậc cao nhất của các thời đại đó”.

Diệp Quân không hiểu: “Bọn họ tới đối phó với tỷ sao?”

Từ Chân gật đầu.

Diệp Quân nhăn mày nghi hoặc: “Vì sao?”

Từ Chân chỉ lẳng lặng mỉm cười.

Diệp Quân chợt nghĩ tới một điều, trầm giọng bảo: “Là Vũ Trụ Kiếp!”

Từ Chân gật đầu.

Sắc mặt Diệp Quân trở nên khó coi: “Bọn họ không muốn tỷ trấn áp Vũ Trụ Kiếp?”

Từ Chân lại gật đầu.

Diệp Quân nghi hoặc: “Vì sao? Vũ Trụ Kiếp mà bùng nổ thì toàn bộ vũ trụ đều sẽ bị hủy diệt, vì sao bọn họ…”

Nói đến đó, con ngươi của hắn chợt co rút lại: “Không đúng, Vũ Trụ Kiếp dù có bùng nổ thì bọn họ cũng sẽ không chết”.

Từ Chân cười nói: “Đúng vậy”.

Diệp Quân quay lại nhìn đám cường giả kia, hắn nhận ra, những cường giả này đều có thực lực cực mạnh, như thọ mệnh của họ đều rất rất thấp.

Có một số cường giả chỉ còn thọ mệnh chẳng đủ trăm năm…

Diệp Quân bất chợt kéo tay Từ Chân, sắc mặt vô cùng khó coi: “Chân tỷ, tỷ trấn áp Vũ Trụ Kiếp đồng thời còn phải duy trì trật tự… Nhưng bọn họ muốn lật đổ trật tự của tỷ, để được vĩnh sinh”.

Từ Chân nhìn Diệp Quân, cười khen: “Thông minh lắm”.

Sắc mặt Diệp Quân càng tệ hơn.

Chân tỷ duy trì trật tự Đại Đạo, mọi người đều không được vĩnh sinh, mà đám người không được vĩnh sinh lại có thực lực mạnh này nhất định sẽ muốn phản kháng.

Còn về phần chúng sinh trong vũ trụ, đâu có liên quan gì đến bọn họ?

Chợt nhớ tới một điều, Diệp Quân quay sang phía Từ Chân: “Tỷ giữ gìn trật tự của Đại Đạo, mà Vũ Trụ Kiếp này cũng là một bộ phận của Đại Đạo, vậy tại sao nó lại muốn bắt tay với đám cường giả kia?”

Từ Chân cười cười, giải thích: “Đại Đạo chia làm Thiện Đạo và Ác Đạo. Vũ Trụ Kiếp chính là Ác Đạo, Thiện Đạo lựa chọn hi sinh đám cường giả mạnh nhất, thành lập trật tự, để chúng sinh được sống; còn Ác Đạo lựa chọn hủy diệt chúng sinh, để một bộ phận nhỏ những cường giả mạnh nhất được sống. Mà đám cường giả cấp cao nhất này đi theo Ác Đạo, mục đích là để Vũ Trụ Kiếp bùng nổ, triệt để hủy diệt sạch toàn bộ sinh linh”.

Diệp Quân trầm mặc, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

Từ Chân nhìn Diệp Quân, nhẹ nhàng nói: “Có còn nhớ những lời cậu từng nói trước đó không?”

Diệp Quân nhìn về phía Từ Chân, Từ Chân mỉm cười: “Cậu từng nói, chúng ta không có quyền thay chúng sinh đưa ra quyết định, tất cả mọi người đều có cơ hội tu hành… Còn nhớ không?”

Diệp Quân gật đầu.

Từ Chân khẽ cười: “Ta nghĩ, cậu nói rất hay, chúng ta không có quyền thay chúng sinh đưa ra bất kì quyết định nào, cũng không thể chặt đứt con đường tu hành của thế hệ sau khi mà chúng ta đã vô địch, loại hành vi này là không tốt”.

Diệp Quân nghiêm túc nắm tay Từ Chân, nhẹ nhàng gọi: “Chân tỷ…”

Từ Chân cắt ngang lời hắn: “Thời gian của ta không còn nhiều, cậu hãy nghe ta nói, ta đi rồi, Chân vũ trụ, Tiểu Nhu và mấy đứa nhỏ, giao cả cho cậu đó”.

Nói đoạn, cô ta vươn tay nhẹ nhàng xoa má Diệp Quân, nói thật khẽ: “Người làm ta yên tâm nhất chính là cậu, người khiến ta không yên lòng nhất cũng là cậu… Bởi vì bình thường cậu rất thông minh, thông minh hơn bất kì kẻ nào, nhưng có đôi khi lại rất ngốc…”

Viền mắt Diệp Quân đã đỏ lên, giọng run run: “Chân tỷ, tỷ trấn áp Vũ Trụ Kiếp bao lần rồi, lẽ nào lần này…”

Từ Chân mỉm cười, đang định nói gì thì từ phía đối diện, ông lão áo đen đứng bên phải đã cất giọng lạnh lùng: “Còn chưa xong à? Muốn tâm tình yêu đương thì…”

Từ Chân bất chợt quay đầu liếc nhìn ông ta một cái…

Ầm!

Ngay lập tức, ông già áo đen kia nổ tung, máu và thịt vụn văng ra tứ phía, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

Thấy thế, sắc mặt đám cường giả chợt trở nên căng thẳng, nhìn Từ Chân bằng ánh mắt tràn đầy kiêng kị.

Cô gái áo bào trắng chỉ nhìn Từ Chân, lẳng lặng không nói.

Từ Chân không nhìn bọn họ lấy một cái mà quay đầu nhìn Từ Nhu và Từ Thụ, mỉm cười: “Hai muội lại đây”.

Từ Nhu và Từ Thụ bước tới, Từ Chân nhìn về phía Từ Nhu, dịu dàng nói: “Ta biết muội vẫn luôn muốn giúp ta chia sẻ chuyện về Vũ Trụ Kiếp, tất cả những điều muội làm, ta đều biết…”

Nước mắt Từ Nhu trào dâng.

Từ Chân nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta rồi lại nói khẽ: “Ta đi rồi, muội hãy phụ tá Tiểu Quân, cậu ấy có thiên phú, tâm tính cũng tốt, chỉ còn thiếu kinh nghiệm, chưa từng trải… Nhưng chỉ cần cho cậu ấy thêm thời gian, cậu ấy có thể trở nên mạnh hơn, cái Tiểu Quân thiếu là thời gian, vì thế, hãy tận mọi khả năng giúp cậu ấy tranh thủ thêm một chút…”

Từ Nhu nhìn Từ Chân, nước mắt không ngừng rơi: “Thật sự không còn cách nào khác sao?”

Từ Chân chỉ lặng lẽ mỉm cười.

Đúng lúc này, từ nơi sâu thẳm giữa tinh không vô tận, một chiếc bóng màu đỏ như máu đột nhiên thong thả bước ra.

Cùng với sự xuất hiện của hư ảnh đỏ máu kia, toàn bộ vùng tinh không của hệ Ngân Hà đã biến thành một màu máu tươi, đồng thời, từng luồng uy áp khủng bố lan tràn khắp chốn.

Cảm thụ được uy áp khủng khiếp này, đám cường giả có mặt ở đây đều biến sắc.

Vũ Trụ Kiếp!

Diệp Quân quay người, nhìn về phía hư ảnh đỏ máu kia, sắc mặt căng thẳng chưa từng thấy, đứng trước mặt hư ảnh này, hắn liền cảm thấy mình thật nhỏ bé, tựa như con sâu cái kiến.

Không chỉ mình hắn, nơi này, trừ cô gái áo bào trắng cùng Từ Chân, tất cả những người còn lại đều có cảm giác như thế.

Ác Đạo!

Đây cũng là Đại Đạo!
Chương 915: Lưu một tia nhân tính cuối cùng cho cậu

Hư ảnh kia chậm rãi đi về bên này, dần dần, thân thể bắt đầu ngưng tụ chân thật hơn. Khi còn cách nơi các cường giả tụ tập hơn nghìn trượng, hư ảnh kia đã ngưng tụ thành một cô gái.

Một cô gái toàn thân đỏ như máu!

Thân thể cô gái kia trông tựa như được ngưng tụ từ máu, mái tóc đỏ máu xõa tung bên vai, hai mắt đỏ tươi, sóng sánh như một biển máu.

Ác Đạo!

Cô gái đỏ máu nhìn về phía Từ Chân: “Thế đạo này, cuối cùng ngươi cũng không thể cứu vớt được nữa rồi”.

Từ Chân nhìn cô ta, mỉm cười: “Cứ thử xem”.

Cô gái đỏ máu bình thản nhấc tay cuốn một lọn tóc của mình, cười khẽ một tiếng: “Vậy thì mời ngươi thử trấn áp ta lần nữa, ngươi… dám không?”

Từ Chân cười cười, nói: “Ta biết, trấn áp ngươi một lần, ngươi sẽ đột phá, triệt để áp chế thiện niệm của ngươi, khi đó ngươi sẽ có thể cưỡng chế dung hợp với Thiện Đạo, khôi phục toàn bộ thực lực của mình, đồng thời đạt tới một độ cao mới”.

Cô gái đỏ máu kia nhìn chằm chằm vào Từ Chân: “Nếu ngươi chịu bỏ đi nhân tính của mình, ta đây tự biết còn xa mới địch lại ngươi, chỉ tiếc ngươi không bỏ được. Trong lòng ngươi có quá nhiều thứ không thể dứt bỏ, ví dụ như mấy kẻ bên cạnh ngươi kia, cùng với chúng sinh trong Chân vũ trụ của ngươi…”

Diệp Quân bỗng cắt ngang: “Chân tỷ, vì sao tỷ không muốn vứt bỏ nhân tính của mình?”

Từ Chân cười cười: “Đồ ngốc, nếu ta vứt bỏ nhân tính của mình thì sẽ trở nên giống như họ thôi”.

Diệp Quân ngây người.

Bên kia, cô gái đỏ máu lại lên tiếng: “Nếu ngươi đã không thể bỏ qua nhân tính thì hôm nay ngươi chết chắc rồi”.

Từ Chân chẳng màng đến lời nói của cô gái đỏ máu đo, cô ta nhẹ nhàng vươn tay xoa lên gò má Diệp Quân, nói khẽ: “Nhân tính, chính là chấp niệm, thần tính thì không có dục vọng cũng không có ước mong, không có ràng buộc… Hãy hứa với ta, sau này chớ nên vì vô địch mà bỏ qua nhân tính của mình… Người ta thích là một người sống động tình cảm, có máu có thịt, chứ không phải một kẻ đứng trên cao nhìn xuống, chẳng có bất kì tình cảm gì…”

Đáy mắt Diệp Quân mờ hơi nước: “Chân tỷ, vừa rồi cô cô ta…”

Từ Chân mỉm cười: “Đây là chuyện của chính ta! Sao lại muốn người khác hỗ trợ?”

Cô ta cũng có lòng kiêu hãnh của mình!

Diệp Quân còn muốn nói điều gì, Từ Chân đã chặn lại: “Đó là chuyện của chúng ta”.

Chúng ta!

Diệp Quân ngây người.

Từ Chân nhìn Diệp Quân: “Nếu ta cần có người giúp, người này chỉ có thể là cậu… Cậu hiểu ý ta không?”

Diệp Quân lắc đầu, nước mắt không thể kìm nổi đã lặng lẽ rơi xuống: “Ta không muốn hiểu! Không muốn hiểu!”

Từ Chân bỗng bước tới, nhẹ nhàng hôn lên môi Diệp Quân. Lát sau, hai đôi môi tách ra, cô ta mỉm cười: “Cửa ải khó khăn này, ta và cậu cùng nhau vượt qua, không gọi người giúp, được không?”

Diệp Quân vẫn lắc đầu nguầy nguậy, hắn nắm chặt tay Từ Chân, ánh mắt tràn đầy kiên định: “Nếu tỷ có nguy cơ phải chết, ta sẽ gọi người, nhất định sẽ gọi”.

Từ Chân hơi cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Nhưng nếu cậu gọi người tới, thì sẽ… không bao giờ có thể vô địch”.

Diệp Quân nhìn Từ Chân: “Vì tỷ, ta tình nguyện làm một kẻ mang tiếng ăn bám, đến khi đó, tỷ đừng chê ta yếu là được”.

Từ Chân cúi đầu, nước mắt bỗng lã chã như châu ngọc lăn trên má.

Nhưng khi cô ta ngẩng lên, khuôn mặt lại tràn đầy ý cười, đột nhiên, cô ta nhón gót hôn lên môi Diệp Quân.

Cô gái đỏ máu kia trừng mắt nhìn chằm chằm Từ Chân và Diệp Quân, thời khắc này, trong lòng cô ta chợt trỗi dậy một niềm bất an, hơn nữa, nỗi bất an này ngày càng mãnh liệt.

Cô gái đỏ máu đó nhìn Diệp Quân, nói: “Kẻ này là một biến số, ta sẽ huy động Vũ Trụ Kiếp kiềm chân Chân Thần, ngươi giết hắn”.

Dứt lời, cô ta lập tức hành động…

Ầm ầm!

Từ Kiếp Giới xa xôi, Vũ Trụ Kiếp đang bị Từ Chân trấn áp bỗng chốc sôi trào, ngay sau đó, từng luồng sức mạnh hủy diệt đất trời đánh thẳng vào sức mạnh trấn áp mà Từ Chân để lại đó, cũng vào lúc này, toàn bộ chư thiên vạn giới cùng Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên đều cảm nhận được một luồng uy lực khổng lồ đè lên.

Tất cả mọi sinh linh đều run rẩy.

Vũ Trụ Kiếp!

Vũ Trụ Kiếp từ chúng sinh mà xuất hiện, bởi vậy, khi Kiếp này bùng nổ, toàn bộ sinh linh trong vũ trụ, bất kể cách xa cỡ nào, đều giống như đứng cùng một chỗ, cảm thụ rõ ràng uy lực khủng bố của Vũ Trụ Kiếp.

Dưới uy lực này, cho dù là Mệnh Vận Đại Đế và các thần linh vũ trụ cũng đều nhỏ bé như con kiến mà thôi.

Giờ khắc này, toàn bộ vũ trụ vô tận đều như bị ngày diệt vong bao phủ.

Chúng sinh run sợ!

Cô gái áo bào trắng thoáng trầm ngâm, bước lên trước một bước, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Quân. Cô ta đang định nói gì thì Từ Chân đột nhiên xòe tay phải, nhẹ nhàng hất lên một cái.

Ầm!

Thoáng chốc, thời không bốn phía kịch liệt run lên, sau đó, từng luồng sức mạnh thần bí bất chợt chém về phía đám cường giả ở đây.

Cô gái áo bào trắng nheo mắt: “Ngự!”

Ầm!

Giây lát, trên đỉnh đầu đám cường giả ở đây đều xuất hiện một bóng mờ thần bí mang hình dáng một tấm chắn màu đen, những tấm chắn màu đen này chống đỡ toàn bộ những luồng sức mạnh bổ xuống họ.

Cô gái áo bào trắng nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Chết!”

Ầm!

Trong cơ thể Diệp Quân, một ngọn lửa vô danh đột nhiên bùng lên, nháy mắt đã thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, cuối cùng, nó bao vây chặt lấy toàn thân và cả linh hồn hắn.

Trước mặt cô gái áo bào trắng này, hắn hoàn toàn không có bất kì năng lực phản kháng nào.

Giờ khắc này, sức mạnh của Từ Chân lại đang dồn để trấn áp Vũ Trụ Kiếp…

Nhưng cũng ngay thời khắc hung hiểm đó, một hơi thở khủng bố từ trong người Từ Chân bùng phát ra ngoài, đồng thời, mái tóc đen nhánh của cô ta dần chuyển sang màu trắng bạc…

Thấy thế, cô gái đỏ máu kia co rút con ngươi, kinh hãi hô lên: “Cô muốn vứt bỏ nhân tính…”

Cô gái áo bào trắng nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, hai mắt híp lại.

Tay phải của Từ Chân đang đặt trên vai Diệp Quân…

Ầm!

Ngọn lửa vô danh lập tức bị Từ Chân trấn áp biến mất.

Từ Chân buông tay khỏi Diệp Quân. Khi thấy từng sợi tóc đen nhánh của Từ Chân dần biến thành sợi bạc, Diệp Quân ngây người.

Không chỉ có thế, đáy mắt Từ Chân cũng dần mất đi sự dịu dàng, từ từ trở nên lạnh lẽo.

Song rất nhanh, sự lạnh lùng lại biến thành dịu dàng, Từ Chân nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Quân, hôn nhẹ lên môi hắn rồi nói khẽ: “Ta lưu lại một tia nhân tính cuối cùng của mình cho cậu… Cậu còn ở đây, ta chính là Từ Chân, cậu không còn, ta chính là Chân Thần…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK