Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2746: Khen thưởng

Diệp Quân gật đầu, “Vậy sau này cô phụ trách nơi này”.



Nhìn thấy Diệp Quân đồng ý, trong lòng Mục Khoản thở phào một hơi, sau đó tiếp tục nói: “Viện trưởng, hiện tại thư viện đã dần dần đi vào nề nếp, tiếp theo là phát triển ổn định, còn có rất nhiều người muốn gia nhập vào thư viện, hiện tại bên ngoài mỗi ngày đều quá tải, chúng ta nhận người bắt buộc nghiêm khắc tuyển chọn hoặc là phân viện”.



Diệp Quân gật đầu, “Tạm thời không thể phân viện, hiện tại phân viện, chúng ta quản lý không nổi, có thể mở rộng nhưng đương nhiên, phải kiểm soát một chút”. Đến, cũng không để cho bọn họ ngay lập tức gia nhập vào thư viện Quan Huyên...”



Mục Khoản nghi ngờ nói: “Vậy Quân Đế tại sao lại vội vàng như vậy, lẽ nào...”



Nói đến đây, vẻ mặt cô ta đột nhiên biến sắc, “Có kẻ địch?”



Diệp Quân gật đầu.



Cô gái váy đỏ đến từ Cựu Thổ, hơn nữa, thái độ còn không thân thiện chút nào, chuyện ở đây chắc chắc không thể giấu được, cho nên, hắn bắt buộc trong thời gian ngắn hợp nhất sức mạnh đỉnh cao của cả Thập Hoang và vùng đất cổ hoang, đương nhiên, hắn vẫn còn một mục đích quan trọng...



Mục Khoản trầm giọng nói: “Quân Đế, chuyện khác ta không hiểu, nhưng quan điểm của ta chính là trật tự có trình tự, từ đầu đến cuối không thể vội vàng được, chúng ta phải xem xét nó từ từ, nhưng nhìn trước mắt, độ phổ biến của Quan Huyên Pháp và hàng loạt chính sách do chúng ra đặt ra đều vô cùng tốt, bên dưới phản ánh rất tốt, nhưng nếu như làm quá hấp tấp, ta sợ sẽ phản tác dụng, đó là quan điểm của riêng ta”.



Diệp Quân liếc nhìn Mục Khoản, khẽ gật đầu, “Đây là quan điểm lão luyện thành thục, cô làm tốt những việc ở bên dưới, việc bên trên ta sẽ xử lý”.



Nói xong, hắn đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một tia đế nguyên chậm rãi bay tới trước mặt Mục Khoản.



Lúc này, tất cả những người đang làm việc trong điện đều dừng lại, đều nhìn Diệp Quân và Mục Khoản, hai mắt trợn to, không thể tin được nhìn về phía xa nơi Diệp Quân và Mục Khoản, theo sát phía sau là đố kỵ, ghen ghét không hề nao núng.



Mục Khoản cũng giật mình đứng im tại chỗ, rõ ràng không nghĩ đến Diệp Quân đột nhiên ban cho một tia đế nguyên.



Diệp Quân nói: “Nhận đi”.



Mục Khoản hai tay nắm chặt, giống như đang đấu tranh, cô ta hít sâu một hơi, sau đó nói: “Quân Đế, ta không thể nhận”.



Diệp Quân có chút nghi hoặc, hắn quay đầu nhìn Mục Khoản, Mục Khoản nghiêm túc nói: “Quân Đế, ngài không thể làm như vậy”.



Diệp Quân ngày càng nghi ngờ.



Mục Khoản nhìn thẳng về phía Diệp Quân, do dự ở trong mắt lúc trước đã biến mất, thay vào đó là kiên quyết nói: “Xin hỏi Quân Đế, vì sao ngài lại ban cho ta đế nguyên?"



Diệp Quân nói: “Cô làm việc khá tốt”.



Mục Sóc lắc đầu, “Quân Đế, tha thứ cho thuộc hạ to gan, thưởng phạt phải rõ ràng, ngài nói ta làm việc khá tốt, nhưng ở đây có ba mươi sáu người, bọn họ đều làm việc chăm chỉ, không thua kém gì so với ta, nếu Quân Đế chỉ khen thưởng ta thì bọn họ nghĩ thế nào?”



Diệp Quân nhìn Mục Khoản, không nói gì.



Mục Sóc tiếp tục nói: “Hơn nữa, những việc ta làm tuy rằng rườm rà và vất vả, nhưng còn lâu mới đáng giá một tia đế nguyên, nếu ban thưởng như thế này, sẽ khiến rất nhiều người sinh ra cảm giác may mắn, cho rằng chỉ cần khiến cho người vui vẻ thì có thể đạt được đế nguyên...... Bằng cách này, ai còn nghiêm túc làm việc? Thói quen xấu trong quan trường chính là phỏng đoán và xu nịnh, điều này tuyệt đối không được phép xảy ra...” Nói đến đây, giọng nói của cô ta đã bắt đầu run rẩy, nhưng cô ta vẫn lấy hết dũng khí nói: “Sau khi thư viện được thành lập, ngoài Quan Huyên Pháp ra, còn có quy tắc, quy định và quy củ, cho dù là thưởng hay là phạt, viện trưởng nên lấy thân mình làm gương và tuân theo các quy tắc và chế độ, thay vì tùy ý làm bất cứ điều gì mình muốn”.



Trên đầu cô ta, mồ hôi lạnh xuất hiện, hai tay trong ống tay áo cũng nắm chặt vào nhau.



Cô ta chỉ tiếp xúc với Diệp Quân một thời gian ngắn, thực sự không hề hiểu rõ tính cách của Diệp Quân, nói những lời này, không cẩn thận sẽ vạn kiếp bất phục.



Sở dĩ cô ta dám nói ra điều này là vì khi Đệ Nhất Tĩnh Chiêu rời đi, trong thư có nói với cô ta rằng: Hắn đôi khi hơi trẻ con, nhưng hắn vẫn rất độ lượng, ngươi càng thành thật và thẳng thắn với hắn thì hắn càng vui vẻ, và tất nhiên sẽ càng trọng dụng ngươi, ngược lại, nếu ngươi cố suy đoán nịnh nọt hắn, cho dù lúc đó ngươi khiến hắn mê muội, nhưng đợi hắn hồi thần, hắn sẽ tránh xa ngươi, tiếp xúc với hắn, đừng giở trò tự cho là thông minh, và đừng sợ hắn, trực tiếp thẳng thắn là tốt nhất, là cái gì sẽ là cái đó.



Nghe được những lời của Mục Khoản, những người còn lại trong điện đều có chút khó tin nhìn Mục Khoản, bọn họ không ngờ rằng Mục Khoản lại dám nói chuyện với Diệp Quân như vậy, hơn nữa ngay cả đế nguyên cũng từ chối.



Điên rồi sao?



Đấy là đế nguyên đó!



Một tia đế nguyên, không chỉ có thể sẽ biến đổi vận mệnh của bản thân, còn có khả năng biến đổi vận mệnh gia tộc của mình...



Nhưng cũng có một số người nhìn Mục Khoản, trong mắt đầy kính trọng, ngay cả đế nguyên cũng từ chối, đây không phải người bình thường có thể làm được.



Sau khi Diệp Quân im lặng khá lâu, hắn thu hồi lại tia đế nguyên đó, sau đó nói: “Ngươi nói rất đúng, việc này là do ta suy nghĩ chưa chu đáo”.



Nghe thấy lời của Diệp Quân, trong lòng Mục Khoản thờ phào, nói không căng thẳng là giả.



Vừa rồi sau khi cô ta nói xong, tim đã nhảy lên đến tận cổ họng.



Người đứng trước mắt không chỉ có thể dễ dàng quyết định sống chết của cô ta, còn dễ dàng quyết định sống chết của Mục Tộc.



Diệp Quân nhìn Mục Khoản, “Cô rất tốt, thư viện giao cho cô, ta yên tâm rồi”.



Nói xong, hắn nhìn một lượt ba bức tượng Thanh Đồng ở trên bàn làm việc của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, “Từ bây giờ, ba chiến tướng đồng đen này nghe cô chỉ huy, có việc gì ngươi có thể trực tiếp liên hệ với ta”.



Nghe thấy lời của Diệp Quân, trái tim đang bị treo lơ lửng của Mục Khoản nhất thời buông xuống, nàng hành lễ với Diệp Quân thật sâu, “Sẽ không phụ sự kỳ vọng của Quân Đế”.



Diệp Quân gật đầu nói: “Trong khoảng thời gian này ngươi đã làm việc rất vất vả, ta không thể không khen thưởng, còn việc thưởng cô như thế nào, cô có thể cùng mọi người thương lượng”.



Nói xong hắn bước ra ngoài, trong điện mọi người vui mừng khôn xiết, nhanh chóng đứng dậy hành lễ.



Sau khi Diệp Quân rời đi, mọi người nhanh chóng vây quanh Mục Khoản...



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu rời đi, Mục Khoản tiếp quản, đương nhiên lúc đầu bọn họ có chút không hài lòng, nhưng bây giờ, bọn họ đều tâm phục khẩu phục.



Mục Khoản từ chối đế nguyên, đồng nghĩa với với việc tìm được chỗ tốt cho bọn họ, bọn họ sao có thể không phục?



Đó là đế nguyên đó! !



Trong lòng Mục Khoản cũng một lần nữa thở phào nhẹ nhõm.



Điều cô ta sợ nhất chính là những người này không phục, bởi vì nếu những người này không phục, chính lệnh của cô ta sẽ không được thi hành ổn thỏa, như vậy sẽ hủy hoại chuyện của Diệp Quân...



Mục Khoản nhìn Diệp Quân ở phía xa bên ngoài điện, trong mắt xẹt qua một tia phức tạp, nam nhân này, thân là Đại Đế lại không hề làm giá, hơn nữa còn thừa nhận lỗi lầm của bản thân mình...



Mục Khoản lắc đầu, quét sạch những ý tưởng và suy nghĩ lung tung, tiếp tục làm việc.



Ngày thứ hai.



Diệp Quân đến giữa bầu trời, không lâu sau, phía xa đột nhiên truyền đến một đạo khí tức đáng sợ, “Bái kiến Quân Đế...”



Theo giọng nói đó, giọng nói thứ hai vang lên “Bái kiến Quân Đế...”



“Bái kiến Quân Đế...”



Từng âm thanh liên tiếp không ngừng vang lên ở giữa bầu trời.
Chương 2747: Ba trăm thủ vệ

Vô số cường giả đến từ nền văn minh cấm địa Cổ Hoang đều lần lượt hành lễ với Diệp Quân, mà trong những cường giả này, thấp nhất cũng là Chân Thánh Cảnh.



Diệp Quân nhìn những cường giả đi đến này, thờ ơ không nói.



Hắn cũng muốn từ từ lên kế hoạch, nhưng hắn hiểu rất rõ, hắn bây giờ căn bản là không có thời gian, hắn nhất định phải hòa hợp Thập Hoang và cấm địa Cổ Hoang, xoắn tất cả lực lượng thành một sợi thừng, để ứng phó với nguy cơ có thể đến sắp tới.



Lúc này, những cường giả đến từ cấm địa Cổ Hoang cũng đang tò mò nhìn Diệp Quân.



Quân Đế!



Ngày đó thần thức của Diệp Quân từng ngang qua cấm địa Cổ Hoang, nhưng lúc đó bọn họ chỉ có thể cảm nhận thấy thần thức của Diệp Quân, không hề có năng lực gặp được Diệp Quân thật, bởi vậy, lúc này họ đều đang tò mò nhìn đánh giá Diệp Quân, khi thấy Diệp Quân trẻ tuổi như vậy, trong lòng đều vô cùng kinh ngạc.



Diệp Quân chỉ đứng đó, mặc dù không còn tu vi, nhưng đều có một lực áp bách vô hình.



Ở sâu trong tinh vực, càng lúc càng có nhiều người đến chỗ tinh vực vô biên nào đó.



Cô gái váy đỏ dẫn theo Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bước đi chầm chậm, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu mặc một chiếc váy màu trắng như tuyết, không dính bụi trần, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như một khối băng.



Cô gái váy đỏ thì mặt đầy tươi cười, cô ta lấy một quả ra đưa cho Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Ăn không? Cái này còn quý hơn nhiều so với thần đế nguyên kia”.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lắc đầu, cô gái váy đỏ nhún vai, sau đó nói: “Kiếm tu kia ở chỗ các cô xem như miễn cưỡng tạm được, nhưng thực ra cũng chỉ như vậy, hà tất lưu luyến vậy?”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu không nói gì



Cô gái váy đỏ tiếp tục nói: “Với thể chất cộng thêm thiên phú của cô, làm quản gia lo việc lặt vặt cho hắn thật đúng là nhân tài không được trọng dụng. Đến Cựu Thổ của bọn ta, lúc đó cô sẽ phát hiện, đàn ông ưu tú thật sự có rất nhiều rất nhiều”.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu vẫn không nói gì.



Cô gái váy đỏ liếc nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, sau đó quay đầu nhìn sang bên phải, chỉ là một cái liếc nhìn, ánh mắt cô đã nhìn xuyên qua hàng trăm triệu tinh hà.



Sâu trong đại điện ở nơi nào đó.



Một người đàn ông mặc đồ trắng đột nhiên ngẩng đầu, khi nhìn thấy cô gái váy đỏ, sắc mặt hắn ta nhất thời thay đổi, sau đó vội vàng đứng dậy, hành lễ thật sâu, vừa định mở miệng, một giọng nói đột nhiên vang lên trong thức hải của hắn ta



Một lát sau, người đàn ông áo trắng hơi cau mày lại: “Thập Hoang, Đạo Trật Tự”.



Nói xong, hắn ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài đại điện: “Người đâu, triệu tập ba mươi… không, ba trăm thị vệ đồng đen theo ta tiến đến Thâp Hoang!”



Vừa dứt lời, người hắn ta đã biến mất không thấy.



Trong tinh không.



Cô gái váy đỏ thu hồi ánh mắt, cắn mạnh một miếng hoa quả, thực ra lúc ở Thập Hoang cô ta đã muốn giết chết kiếm tu trẻ tuổi kia, nhưng nghĩ lại, cô ta phải có được tình cảm đốt hương thề ước với nha đầu bên cạnh này, nếu giết hắn, chắc chắn nha đầu này sẽ ghi hận, như vậy không đáng.



Nhưng kiếm tu trẻ tuổi kia không chết không được!



Cô ta không muốn sau này nha đầu này vì tình mà gấp lại tất cả.



Hiện giờ Diệp Quân đã phát đế lệnh, người bình thường sẽ không dám làm trái.



Nhưng mà, Diệp Quân lại không phát hiện mấy người hùng mạnh hắn đã gặp lúc trước, ví dụ kỹ sĩ thần bí hành tẩu trong hoang mạc, còn cô gái cầm quân hàng triệu thi thể kia, và cả ông lão thần bí kia nữa.



Những người này, lúc trước từng gọi hắn là đạo hữu!



Lần này hắn phát đế lệnh, những người này có lẽ đều đã nghe thấy.



Sau một hồi im lặng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía mọi người ở xa xa, thấy ánh mắt hắn nhìn đến, mọi người đều hơi khom người.



Một ông lão trong số đó đi đến trước mặt Diệp Quân, hành lễ thật sâu với hắn: “Không biết Quân Đế gọi chúng ta đến có việc gì?”



Mọi người cũng đều nhìn về phía Diệp Quân, trong mắt tràn đầy sự tò mò.



Diệp Quân bình tĩnh nói: “ Ta định xây dựng một trật tự hoàn toàn mới ở Thập Hoang và cấm địa Cổ Hoang, ta cần các vị tin tưởng ta, đương nhiên, ta cũng không giấu các vị, không bao lâu nữa, có thể sẽ cường giả Cựu Thổ đến nhằm vào ta, bởi vậy, lần này ta triệu tập các vị đến đây, các vị có thể lựa chọn tin tưởng ta, cũng có thể lựa chọn không tin ta, nếu chọn tin tưởng ta, tuân theo trật tự của ta, ta sẽ để các vị vào Tiểu Tháp của ta tu luyện, toàn lực giúp đỡ các vị nâng cao thực lực, nếu các vị chọn không tuân theo trật tự của ta, lúc này ta cũng có thể hiểu được, ta không cưỡng ép các vị, dù sao đây là chuyện lớn liên quan đến mạng người”.



Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Tên nhóc, ta còn cho rằng ngươi gọi bọn họ đến cưỡng ép muốn bọn họ tuân theo trật tự của ngươi, không ngờ... không đúng...”



Nói đến đây, giọng nói của nó đột nhiên run rẩy.



Mẹ kiếp, chuyện này không đúng.



Tiểu Tháp lập tức tê rần.



Nó chợt hiểu ra ý đồ của Diệp Quân.



Tên nhóc này làm như vậy là đang những người này cơ hội lựa chọn, Cựu Thổ cho người đến, sẽ có hai lựa chọn, thứ nhất, trực tiếp cưỡng chế tiêu diệt Thập Hoang và cấm địa Cổ Hoang, nếu đối phương thật sự làm như thế, vậy thì đúng hợp ý hắn, bởi vì hắn có thể dễ dàng ngưng tụ sức mạnh tín ngưỡng của Thập Hoang và cấm địa Cổ Hoang, hơn nữa, đứng trước sống chết, tất cả mọi người sẽ đều đồng tâm hiệp lực, sức mạnh tín ngưỡng cũng sẽ càng thuần túy hơn.
Chương 2748: Gọi ta là Tiểu Tháp được rồi!

Nhưng nếu Cựu Thổ không làm như vậy thì sao?



Nếu người của Cựu Thổ đến không lựa chọn dùng vũ lực trấn áp, mà trực tiếp phân hóa thì sao?



Chẳng hạn như, Diệp Quân hắn có thể dụ dỗ những thế gia và cường giả đỉnh cấp này, còn người ta không thể à?



Tài lực hiện tại của Diệp Quân có thể so sánh với Cựu Thổ không?



Rõ ràng là không thể! Nếu Cựu Thổ chọn cách thứ hai, lúc đó, những thế gia này còn lựa chọn Diệp Quân hắn không?



Vậy vấn đề đến rồi, mục đích thật sự của tên nhóc này là gì?



Tâm an!



Đúng, chính là cầu tâm an!



Nếu hiện tại những thế lực này ủng hộ hắn, nhưng đến lúc đó lại phản bội, thì Diệp Quân hắn có thể không chút áp lực mà chém tật giết tuyệt tất cả bọn họ!



Nghĩ đến đây, Tiểu Tháp lần đầu tiên cảm thấy có chút sợ hãi, tên nhóc này đã nghĩ hết các hướng có thể, hắn của hiện tại không còn là gã thiếu niên đơn thuần nữa.



Âm mưu thâm sâu, làm nó cũng đều cảm thấy khủng bố.



Hắn đã biến thành như này từ lúc nào?



Tiểu Tháp đột nhiên cảm thấy tên nhóc này hiện giờ có chút xa lạ... ngay lúc này, nó chợt cũng thấy hơi sợ rồi.



Diệp Quân đã học trong Tiểu Tháp mấy trăm năm, nó cũng đã xem không ít sách vở về các vương triều lịch sử, chuyện thỏ khôn chết thì chó cũng bị nấu, các triều đại đều có, liệu một ngày nào đó Tháp gia nó có rơi vào kết cục này không?



Chắc không đến mức chứ?



Bản thân nó đã trợ giúp ba đời, nếu rơi vào kết cục như vậy, thì thật sự có chút quá đáng!



Bên ngoài.



Sau khi Diệp Quân nói xong, những cường giả ở đây nhìn nhau, nhất thời không biết nên đưa ra lựa chọn như nào, mà chính vào lúc này, ông lão trước mặt Diệp Quân lưỡng lự một chút, sau đó cẩn thận nói: “Không biết Quân Đế định làm thế nào để giúp chúng ta nâng cao thực lực?”



Mọi người cũng đều nhìn về phía Diệp Quân, trong ánh mắt có sự tò mò.



Diệp Quân nói: “Ta dẫn mọi người đến một nơi khác nói chuyện”. Nói xong, hắn nói trong lòng: “Tháp gia, làm phiền rồi”.



Tiểu Tháp run giọng nói: “Được... Quân Đế, sau này gọi ta Tiểu Tháp là được...”



Diệp Quân: “...”



Khi bước vào Tiểu Tháp, toàn bộ cường giả đều kinh ngạc ngay tại chỗ, mỗi người đều giống như tượng đất trong miếu vậy.



Nhìn những cường giả kinh ngạc trước mặt, Diệp Quân thầm cảm thán, thao tác này của cô cô vô địch từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, có lẽ cũng chỉ sau này khi gặp cường giả không thấy kinh ngạc, mới có nghĩa là hắn có lẽ đã tiến gần đến cô cô…



Đương nhiên, cũng có một vấn đề, đó là cô cô làm thời không này là tùy tiện làm hay là Diệp Quân khẽ lắc đầu, không suy nghĩ nữa, hắn nhìn những cường giả trước mặt.



Lúc này, một ông lão đột nhiên đi đến trước mặt Diệp Quân, ông hành lễ thật sâu, sau đó nói: “Không biết Quân Đế muốn chúng ta làm gì?”



Tất cả cường giả đều nhìn về phía Diệp Quân, từ sự nhiệt huyết trong mắt bọn họ có thể thấy, rõ ràng, bọn họ muốn ở lại nơi này.



Diệp Quân nhìn ông lão đứng đầu, sau đó nói: “Ta muốn lập một trật tự hoàn toàn mới tại Thập Hoang, nếu các vị bằng lòng tuân theo trật tự của ta, giúp ta hoàn thiện trật tự này, ta sẽ toàn lực trợ giúp các vị nâng cao thực lực, đương nhiên, ta cũng phải nhắc nhở các vị, kẻ địch sắp tới của ta rất mạnh, vượt xa dự đoán của các vị, bởi vậy, các vị phải suy nghĩ kỹ”.



Nói rồi, hắn nói ra chuyện di tích Toại Minh, không hề che giấu.



Khi nghe xong lới của Diệp Quân, mọi người có mặt đều chấn động, không ngờ vị Đại Đế nổi danh xưa nay lại bắt nguồn từ đây.



Sau khi khiếp sợ, ai cũng im lặng, họ phải lựa chọn.



Lúc này, một chọn về bên Quân Đế trước mặt, hai là đứng ngoài xem, đợi vị này phân ra thắng bại tại di tích rồi mới quyết định?



Họ hiển nhiên càng nghiêng về lựa chọn sau vì đây là kiểu đầu tư không lỗ mà chỉ có lời, họ biết rõ nếu Quân Đế thắng thì họ cũng không có lợi lộc gì.



Lựa chọn rất đơn giản.



Đưa than ngày tuyết hay là dệt hoa trên gấm?



Mọi người đều do dự.



Vì nếu ở nơi này tu luyện, có được thêm sự giúp đỡ của Diệp Quân, họ chắc chắn sẽ tiến bộ to lớn nhưng lỡ Toại Minh tới gây rắc rối thì sao, đúng lúc này, có người đột nhiên đứng dậy: “Quân Đế, thực lực chúng ta yếu nên không thể giúp Quân Đế...”



Diệp Quân gật đầu: “Ai không muốn có thể tự do rời đi!”



Lần lượt có người rời đi.



Nhưng cuối cùng vẫn còn gần tám vạn người chọn ở lại.



Trong đây còn có 52 cường giả Chuẩn Đế.



Rõ ràng họ đang muốn đặt cược một lần.



Lỡ đâu Toại Minh không đến thì sao?



Diệp Quân nhìn mọi người rồi nói: “Chư vị có thể ở lại trong tháp tu luyện!”



Nói xong, hắn rời khỏi tháp nhỏ rồi tới cấm địa Cổ Hoang, hắn muốn gặp mấy vị cường giả thần bị trước kia.



Ba ngày sau, di tích Toại Minh.



Một người đàn ông mặc đồ trắng dẫn theo ba trăm thủ vệ đồng đen xuất hiện trong di tích.



Người đàn ông đồ trắng nhìn quanh, cảm thán: “Đây chính là nơi bắt nguồn của văn minh Toại Minh ta...”



Bên cạnh hắn ta, một ông lão mặc đồ đen khe nói: “Tia đế nguyên ở đây đã biến mất!”



Nói rồi ông ta nhìn người mặc đồ trắng: “Ung chủ, cảnh giới của ta đã bị đè ép hạ xuống Đế Cảnh, tu vi của ba trăm Thanh Đồng Vệ đằng sau cũng bị áp xuống Chuẩn Đế!”



Người đàn ông áo trắng nhìn thoáng qua bầu trời, trong mắt loé lên tia phức tạp và kiêng dè: “Bi đại nhân của văn minh Toại Minh ta là người mạnh nhất... đáng tiếc!”



Bi Tâm Từ!



Ông lão biến sắc, không dám nhiều lời, nhìn quanh bốn phía: “Ung chủ, giết một Đại Đế mà thôi, không cần người tự mình tới, giao cho đám thuộc hạ là được...”, người đàn ông áo trắng mỉm cười: “Không thể khinh địch!”
Chương 2749: Ghế Thánh Vương

Ông lão nghe thấy lời nói của người đàn ông áo trắng thì ngập ngừng muốn nói lại thôi.



Người đàn ông kia như thể biết được ông ta nghĩ gì cười nói: “Từ xưa đến nay, người dám nói sẽ xây dựng trật tự lại có mấy ai? Nếu đối phương dám làm, còn thành lập được đạo thống thì quả thật không phải hạng tầm thường”.



Ông lão áo đen khẽ gật đầu không nói thêm gì, nhưng trong lòng lại không cho là đúng. Tuy đây là Cựu Thổ của nền văn minh Toại Minh, song suy cho cùng vẫn quá nhỏ. Vả lại, nó đã tách biệt với thế giới bên ngoài rất lâu, còn không có đế nguyên nên có thể nói nơi đây chỉ có thể tu luyện đến Đại Đế đã là hết đát.



Ông ta thật sự không hiểu một nơi như thế này vậy mà lại có thể khiến cho vị Ung Chủ trước mắt tự mình đến, còn dẫn theo 300 thanh đồng vệ. Đương nhiên, với ông ta thì điều này cũng không quan trọng vì chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo là được.



Ung chủ bỗng nhìn về phía ghế Thánh Vương gần đó, lúc này nó quả thật là khóc không ra nước mắt.



Trong khoảng thời gian này làm sao vậy?



Hết ông lớn này đến ông lớn khác đến!



Ung chủ liếc nó một cái cười nói: “Ngươi chính là chiếc ghế mà Toại chủ từng ngồi lúc trước?”



Ghế Thánh Vương vội đáp: “Đúng vậy”.



Ung chủ hỏi: “Mấy năm nay, người đều ở nơi này mời chào các cao thủ, vất vả lâu như vậy có muốn rời khỏi đây không?”



Ghế Thánh Vương kính cẩn đáp: “Được cống hiến cho nền văn minh Toại Minh là niềm vinh hạnh của ta, chứ không vất vả gì hết. Còn việc rời khỏi đây... Thực lực của ta rất thấp, đến Cựu Thổ cũng chẳng làm nên trò trống gì. Chằng thà ở đây cống hiến chút sức lực của mình cho nền văn minh của mình...”



Ung chủ mỉm cười nói: “Tuy ở đây có thể đạt được một ít đế nguyên, nhưng suy cho cùng vẫn quá hạn hẹp, cơ hội cũng chẳng có mấy. Đến Cựu Thổ, dù địa vị sẽ xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, nhưng bên cạnh đó cơ hội cũng càng nhiều. Với tư chất và thực lực của ngươi, muốn tiến thêm một bước thì hoàn toàn không thành vấn đề. Song phải xem ngươi lựa chọn thế nào”.



Ông ta nói xong bèn mở tay ra, 50 luồng đế nguyên bay đến chỗ ghế Thánh Vương: “Mấy năm nay, ngươi cũng cực khổ rồi. Đây là phần thưởng của ngươi”.



Ông ta nói xong bèn dẫn theo ông lão đứng cạnh xoay người rời đi.



“Đại nhân!”



Ghế Thánh Vương bỗng mở miệng hỏi: “Ngài đến đây là vì người thành lập trật tự đúng không?”



Ung chủ dừng chân lại, nhìn về phía nó cười hỏi: “Sao, ngươi biết hắn?”



Ghế Thánh Vương kính cẩn trả lời: “Từng gặp thôi ạ, đại nhân, ta xin khuyên vài câu, tên kia cực kỳ không đơn giản, không thể coi nhẹ được”, Ung chủ lập tức hứng thú bảo: “Ngươi nói nghe thử xem”.



Ghế Thánh Vương nặng nề nói: “Người này là một tên Kiếm Đế, bản thân cũng có một thanh kiếm đã thành Đế. Ngoài ra, lúc trước bỗng dưng có một thanh thần kiếm giáng xuống từ trên trời rồi giết chết Tiếp Dẫn Sứ ở đây. Sức mạnh của nó đã hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của ta, nên hắn chắc chắn có ô dù. Còn thực lực của hắn mạnh cỡ nào thì ta không biết. Bên cạnh đó, tên này còn có chỉ số thông minh cực kỳ cao, tuyệt đối không thể coi nhẹ được”.



Tuy chỉ mấy câu ngắn ngủi, nhưng Ung chủ cũng nhận ra được mấy vấn đề quan trọng.



Kiếm Đế!



Có ô dù!



Chỉ số thông minh cực cao!



Ung chủ bỗng nhiên nở nụ cười, mở tay ra, lại có 50 luồng đế nguyên bay đến chỗ ghế Thánh Vương: “Thưởng cho ngươi”.



Ông ta nói xong bèn dẫn theo ông lão kia biến mất khỏi đây.



“Cảm ơn đại nhân!”



Hiện trường lập tức quanh quẩn tiếng cảm ơn đầy phấn khích như chuông đồng của ghế Thánh Vương.



Một lát sau, Ung chủ đã dẫn theo ông lão áo đen kia đến thành Đệ Nhất.



Giờ thành Đệ Nhất ngày càng sầm uất, ngày nào cũng có vô số người đến. Đôi khi đến để buôn bán, còn lại là vì gia nhập vào thư viện Quan Huyên.



Thư viện Quan Huyên hiện tại quả thật là đông như kiến. Ung chủ đi trên đường nhìn ngó xung quanh rồi cười bảo: “Khá sầm uất đấy chứ”.



Ông lão áo đen nói: “Vẫn kém lắm”.



Ung chủ cười bảo: “Diêm Lão, ông phải biết rằng người ở đây có thực lực yếu cũng không phải vì họ ngu dốt, mà do nơi này không có con đường để phát triển thêm. Nếu nó có đủ đế nguyên thì ta tin rằng người ở đây sẽ không thua kém gì nền văn minh Toại Minh của chúng ta”.



Ông lão áo đen gật đầu đáp: “Ung chủ nói rất đúng”.



Ung chủ khẽ cười, tất nhiên là ông ta biết Diêm Lão kia đang nghĩ một đằng nói một nẻo, song cũng không giải thích gì thêm. Diêm Lão và người ở đây sinh ra trong hoàn cảnh khác nhau, thực lực cũng cách biệt một trời một vực nên đương nhiên suy nghĩ cũng sẽ khác. Đây là chuyện bình thường.
Chương 2750: Kẻ địch lớn của Cựu Thổ chúng ta

Một lát sau, Ung Chủ đã dẫn theo ông lão áo đen đi đến thư viện Quan Huyên. Nơi này quá thật hết sức tấp nập.



Giờ toàn bộ Thập Hoang, dù là các gia tộc Đại Đế hay các Tiên Tông lớn cũng biết được tầm quan trọng của thư viện Quan Huyên. Vì vậy, họ đều cử người của mình đến muốn gia nhập. Ngoài họ ra, những đệ tử của các tông môn cấp thấp và tán tu cũng chen lấn nhau muốn tham gia vào thư viện Quan Huyên. Bởi vì, đây chính là một cơ hội hiếm có với họ.



Sau khi quản lý thư viện Quan Huyên, Mục Sóc bắt đầu kiểm soát số người gia nhập vào thư viện. Nói chính xác hơn là khống chế số lượng người của các gia tộc Đại Đế và Tiên Tông lớn. Vì cô ta hiểu được, một khi có quá nhiều người của họ thì khi ấy thư viện sẽ không còn là thư viện Quan Huyên của Diệp Quân nữa, mà là thư viện của những thế lực kia.



Ung chủ dẫn theo ông lão áo đen đi đến trước một gian đại điện, trước mặt đặt rất nhiều Quan Huyên Pháp. Ung chủ mở tay ra, lập tức có một quyển rơi vào trong tay. Ông ta mở ra xem, một lát sau thì nụ cười trên mặt dần biến mất.



Ông lão áo đen cũng cầm một quyển Quan Huyên Pháp lên xem, nhìn một lúc thì cau mày, trong mắt không giấu nổi sát khí.



Ung chủ lại cười: “Thú vị, thật thú vị. Xem ra, chúng vẫn xem nhẹ vị Quân Đế kia. Vốn dĩ, ta còn tưởng rằng cái trật tự mà hắn xây dựng nên chẳng qua là vì hấp thu sức mạnh tín ngưỡng, mục đích là nô dịch chúng sinh để mình dùng. Nhưng giờ có vẻ cũng không phải thế, tên kia quả thật có ý tưởng to lớn!”



Ông lão áo đen nặng nề nói: “Ung chủ, thuộc hạ đề nghị giết tên kia ngay lập tức để tránh tai họa về sau”.



Ung chủ lắc đầu: “Người có ý tưởng to lớn như vậy cũng không phải hạng tầm thường”.



Ông lão áo đen muốn nói lại thôi.



Ung chủ mặc kệ ông ta, tiếp tục đi vào trong thư viện Quan Huyên. Bên trong cũng không có cấm vào, nhưng muốn vào thăm quan phải nộp 10 khối tiên tinh. Mục Sóc làm vậy là vì có quá nhiều người đến thư viện, nhưng cũng không phải ai cũng có thể gia nhập. Song với những người tò mò lại không thể gia nhập thì để tránh cho họ cảm thấy tiếc nuối, cô ta đã mở thư viện ra, chỉ cần nộp một lượng tiên tinh nhất định là có thể tiến vào thăm thú. Đương nhiên, không thể tiến vào một số nơi quan trọng, chỉ có thể thăm quan bên ngoài.



Nhưng cô ta cũng không ngờ nó lại mang đến cho thư viện Quan Huyên một nguồn sách lớn, vì mỗi ngày đều có rất nhiều người đến thăm quan thư viện.



Ngoài ra, sau khi họ tiến vào và thấy được phúc lợi cùng sự hùng mạnh của thư viện thì lại càng muốn gia nhập.



Giờ mà có thể gia nhập thư viện Quan Huyên thì chính là làm rạng rỡ tổ tông.



Sau khi Ung chủ dẫn theo ông lão áo đen tiến vào bèn nhìn thoáng qua xung quanh, thấy ánh mắt tràn ngập khát vọng của những thanh niên xung quanh thì mỉm cười bảo: “Quân Đế kia thú vị ghê, ý nghĩa Quan Huyên Pháp của hắn là muốn thành lập một vũ trụ công bằng. Với những người ở tầng dưới thì quả thật là một chuyện tốt. Song, hắn lại quên mất một điều”.



Ông lão áo đen tò mò hỏi: “Điều gì?”



Ung chủ nhàn nhạt đáp: “Đó chính là trên đời này không bao giờ có sự công bằng tuyệt đối. Từ xưa đến nay, các gia cấp trời sinh đã mâu thuẫn, vì lợi ích của mọi người khác nhau nên đương nhiên lối suy nghĩ cũng khác. Giờ hắn có thể dùng thực lực chèn ép những mâu thuẫn tiềm tàng, hoặc dùng cách khác dời nó đi. Nhưng, chúng cũng không biến mất. Trái lại, còn tích tụ ngày càng nhiều. Đến một ngày nào đó, những mâu thuẫn kia sẽ bùng nổ như núi lửa và thiêu rụi mọi thứ”.



Ông ta nói xong bèn gập Quan Huyên Pháp lại: “Theo đuổi sự công bằng tuyệt đối là đi ngược lại lòng người, mà làm thế chính là tự đâm đầu vào ngõ cụt”.



Ông lão áo đen cười: “Nếu vậy, trật tự Quan Huyên kia cũng chẳng đáng để coi trọng...”



“Không!”



Ung chủ lại bảo: “Phải coi trọng, còn phải cực kỳ chú ý đến nó”.



Ông lão áo đen hơi khó hiểu.



Ung chủ khẽ nói: “Chưa nói đến những vũ trụ khác, ví như vũ trụ này đi. Ông nói thử xem, những Đế Tộc và Tiên Tộc kia đông hay những người thường đông hơn?”



Ông lão áo đen trầm giọng đáp: “Đương nhiên là người thường đông hơn rồi...”



Ung chủ gật đầu: “Ví dụ như chỗ này đi, trước giờ các gia tộc Đại Đế và Tiên Tông lớn đã lũng đoạn toàn bộ tài nguyên, người thường muốn mạnh lên quả thật khó như lên trời. Trừ khi xuất hiện một Đại Đế, không thì sẽ chẳng thể ngăn cản họ lũng đoạn. Ông cho rằng những người thường kia không hận ư? Họ hận chứ, hận đến nghiến răng nghiến lợi luôn ấy. Song họ lại đánh không thắng, cũng chẳng dám đánh. Có điều, nếu có người đi đầu giúp họ thì sao? Nếu là ông, ông có sẵn lòng liều mạng làm chung với hắn không?”



Ông lão áo đen im lặng, kia quả thật là ai cũng sẽ nghe theo thôi!



Ung chủ lại nói tiếp: “Tên kia vừa cám dỗ những gia tộc lớn, lại dùng sức mạnh dọa họ. Sau khi đánh cho họ phục, lại lợi dụng họ thành lập trật tự giúp hắn...”



Ông ta nói xong lại nhìn thoáng qua xung quanh bảo: “Giờ hắn đã đoàn kết được tầng lớp bên dưới, ông nhìn những thanh niên quanh đây mà xem, trong mắt họ toàn là sự phấn khích và một ao ước về tương lai”.



Ông lão áo đen nói: “Ung chủ, chẳng phải ban nãy ông vừa nói đến mâu thuẫn giữa những giai cấp đó ư...”



Ung chủ cười đáp: “Mâu thuẫn kia vẫn luôn tồn tại, nhưng nếu nhìn ở một góc độ khác thì ông sẽ phát hiện lại chẳng thấy chúng đâu”.



Câu đó khiến ông lão khó hiểu, quay đầu nhìn Ung Chủ bên cạnh.



Ung chủ lạnh nhạt giảng giải: “Những gia tộc Đại Đế và Tiên Tông kia lũng đoạn tài nguyên nơi đây khiến người bên dưới không có hy vọng mạnh lên. Lẽ nào Cựu Thổ chúng ta lại không lũng đoạn tài nguyên vũ trụ, khiến họ không có hy vọng mạnh lên? Muốn giải quyết mâu thuẫn thì đơn giản thôi, chỉ cần làm cho họ biết còn có một cái Cựu Thổ là được. Đến lúc đó, những gia tộc Đại Đế và Tiên Tông lớn kia sẽ hận ai? Đương nhiên là Cựu Thổ chúng ta. Song, giống như những người tầng dưới chót, họ có hận cũng có tác dụng gì? Suy cho cùng, họ lại không thắng được chúng ta. Nhưng nếu có người đến dẫn dắt và giúp họ thì sao?”



Ông lão áo đen ngây người.



Ung chủ híp mắt lại: “Kẻ này toan tính ghê thật, không ngăn cản thì chắc chắn xu thế ấy sẽ quét ngang toàn bộ vũ trụ”.



Ông ta nói xong chậm rãi nhắm mặt lại: “Tên đó chắc chắn sẽ là một kẻ địch lớn của Cựu Thổ chúng ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK