"Đệch!"
Tiểu Tháp giận tím mặt: "Tiên tổ của ngươi gặp ta cũng phải gọi một tiếng Tháp gia đấy! Mẹ kiếp, thứ kiến hôi nhà ngươi lại dám khinh nhờn Tháp gia ta đây. Ngươi có tin hôm nay Tháp gia ta sẽ chặt đứt số kiếp thiên mệnh của tộc Thần Qua các ngươi luôn không?"
Ly Vân nhìn Tháp gia chòng chọc, mỉa mai: "Chặt đứt số kiếp thiên mệnh của tộc Thần Qua ta? Ngươi đúng là cái thứ không biết trời cao đất dày, ăn nói hùng hồn lắm!"
Tiểu Tháp: "..."
Ầm!
Ngay lúc này, thời không trên đỉnh đầu của mấy người bỗng rung lên kịch liệt!
Con Chân Long kia đã tới rồi!
Tiểu Tháp lập tức nắm lấy Diệp Quân, lắc mình một cái, biến mất khỏi chỗ đó!
Thấy cảnh này, sắc mặt Ly Vân chợt thay đổi: "Muốn trốn sao?"
Vừa dứt lời, ông ta đã mạnh mẽ chộp tay về phía trước.
Ầm!
Thời không vỡ nát, một bàn tay khổng bồ bỗng xuyên không gian, xuất hiện ở cách đó ngàn dặm!
Rầm!
Cách đó ngàn dặm, không gian trong phạm vi mấy vạn dặm ầm ầm đổ nát, nhưng Diệp Quân và hư ảnh kia đã mất tăm mất dạng rồi.
Thấy vậy, vẻ mặt Ly Vân bỗng trở nên âm trầm!
Thoát mất rồi!
Lúc này, con Chân Long kia chợt hoá thành một người đàn ông trung niên.
Ly Vân nhìn người đàn ông trung niên kia: "Ngao Mông!"
Ông ta hơi kinh ngạc, không ngờ tộc Chân Long lại phái vị này đến đây. Vị này năm xưa đã thay mặt tộc Chân Long tham gia cuộc chiến tranh giành số mệnh đấy, thực lực mạnh nhất trong lớp Chân Long trẻ!
Ngao Mông nhìn chân trời, bình tĩnh nói: "Ly Vân tộc trưởng, kẻ này không đơn giản đâu!"
Ly Vân im lặng.
Đúng là không đơn giản!
Vị vừa nãy tự xưng là Tháp gia kia tuy ngông cuồng hống hách, nhưng phải thừa nhận rằng vị đó cũng rất có bản lĩnh!
Ngao Mông nói: "Ly Vân tộc trưởng, cậu thanh niên kia là một kiếm tu, đồng nghĩa với việc sau lưng hắn có một vị cường giả kiếm tu!"
Ly Vân trầm mặc hồi lâu rồi nói: "Trước đây ta đã cho người đi điều tra rồi, vị kiếm tu đứng sau hắn cùng lắm chỉ là một vị Đại Kiếm Tiên mà thôi!"
Ngao Mông nhìn Ly Vân: "Có bằng chứng không?"
Ly Vân đáp: "Ta đoán thôi!"
Ngao Mông khẽ nhíu mày.
Ly Vân cười nói: "Hiện nay chỉ còn vài vị Kiếm Đế kia thôi, mà các vị đó đều đang ở vũ trụ Quan Huyên cả rồi. Hơn nữa, người bây giờ vẫn còn thường xuyên xuất hiện trước mặt mọi người chính là Thính Vân Kiếm Đế của thư viện, mà Thính Vân Kiếm Đế thì không phải là sư phụ của hắn. Thế thì người sau lưng hắn mạnh nhất cũng chỉ đến cấp độ Đại Kiếm Tiên mà thôi!"
Sau một thoáng im lặng, Ngao Mông khẽ gật đầu: "Có lý!"
Ly Vân nói: "Thiên phú của người này không tệ, lại là kiếm tu, nếu đã là kẻ địch thì phải toàn lực truy giết để trừ hậu hoạ về sau!"
Ngao Mông gật nhẹ đầu: "Đương nhiên tộc ta hiểu điều đó!"
Nói rồi ông ta nhìn Ly Vân: "Ly Vân tộc trưởng, tộc ta đang có một nhóm Chân Long thiên phú kiệt xuất, nếu quý tộc bằng lòng thì có thể phái hai người đến tộc Chân Long, để bọn họ chọn lựa cộng sự của nhau".
Ly Vân chợt nở nụ cười: "Thế thì tốt quá!"
Hời to rồi!
Nếu lớp trẻ của tộc Thần Qua có được Chân Long làm cộng sự thì sức chiến đấu sẽ tăng lên vô số lần!
Hơn nữa, tộc Thần Qua cũng sẽ kết mối quan hệ đồng minh ổn định với tộc Chân Long!
Đây đúng là chuyện mừng khiến người ta phát khóc!
Ngao Mông quay người nhìn chân trời, phì cười: "Ta muốn xem thử, ở Trung Thổ Thần Châu này, ai dám bảo vệ hắn!"
...
Trên tầng mây tại một nơi nào đó, Tiểu Tháp và Diệp Quân dừng lại. Sau khi dừng lại, nó lập tức biến thành một tia sáng chui vào người Diệp Quân!
Diệp Quân vội hỏi: "Tháp gia, ngươi không sao chứ?"
Hắn có thể cảm nhận được, thương thế của vị Tháp gia này quả thật rất nghiêm trọng.
Một lát sau, Tiểu Tháp đáp: "Ta không thể ra tay được nữa rồi!"
Diệp Quân khẽ gật đầu, thấy hơi áy náy: "Tháp gia, là ta đã liên luỵ ngươi rồi!"
Tiểu Tháp trầm giọng than: "Nói mấy lời này làm gì?"
Diệp Quân chần chừ rồi nói: "Tháp gia, mục tiêu của bọn họ chỉ có mình ta, hay là ngươi đi đi! Đây là lời thật lòng của ta đấy!"
Sau một hồi im lặng, Tiểu Tháp nói: "Ta hấp thu huyền khí của ngươi bao nhiêu năm qua, bây giờ bỏ đi thế này ta thấy không hay cho lắm. Thế nên cứ để ta đi cùng ngươi thêm một đoạn đường nữa! Đợi đến khi ngươi trở thành Đại Kiếm Tiên thì ta sẽ đi!"
Diệp Quân còn muốn nói gì đó nhưng Tiểu Tháp đã lên tiếng: "Đến Thần tộc đi! Vị cô nương cho ngươi miếng ngọc bội kia là một người tốt, lần này chắc sẽ không có bất trắc gì nữa đâu!"
Diệp Quân gật đầu.
Bây giờ hắn cũng chỉ có thể đi Thần tộc thôi!
Diệp Quân lại quay trở về khu vực dịch chuyển kia. Lúc nhìn thấy Diệp Quân, lão lưng gù nhíu mày nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân nói: "Ta muốn đi Thần tộc!"
Nói rồi hắn lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho lão lưng gù.
Lão lưng gù nhận nhẫn xong thì chỉ vào một trận pháp dịch chuyển bên phải.
Diệp Quân gật đầu rồi đi về phía trận pháp dịch chuyển.
Chương 97: Nghèo quá mà!
Lão lưng gù bỗng nói: "Còn trở lại đây không?"
Diệp Quân nhìn ông lão, đáp lời: "Nếu không có gì bất ngờ thì chắc là không đâu!"
Lão lưng gù thản nhiên nói: "Thường lúc nói lời này thì sẽ có gì đó bất ngờ xảy ra!"
Diệp Quân đơ mặt ra.
Trận pháp dịch chuyển khởi động, Diệp Quân biến mất trong trận pháp.
Chẳng bao lâu sau, Ngao Mông đã xuất hiện.
Lão lưng gù nhìn Ngao Mông, không nói gì.
Ngao Mông hỏi: "Cậu thanh niên kia đi đâu rồi?"
Lão lưng gù đáp: "Thương hội có quy định, không được tiết lộ hành tung của khách hàng, ta là một người có đạo đức nghề nghiệp..."
Ngao Mông xoè tay ra, một chiếc nhẫn không gian chầm chậm bay tới trước mặt lão lưng gù!
Trong chiếc nhẫn có những một vạn kim tinh.
Lão lưng gù lập tức chỉ vào trận pháp dịch chuyển ở phía xa.
Ngao Mông mỉa mai: "Đạo đức nghề nghiệp ư?"
Nói rồi, ông ta đi thẳng tới trận pháp dịch chuyển kia.
Nghe vậy, mắt lão lưng gù loé lên một tia u ám.
Ngao Mông đi vào trong trận pháp dịch chuyển, nhưng trận pháp không hề có động tĩnh gì!
Ngao Mông nhíu mày, nhìn lão lưng gù. Ông lão thờ ơ nói: "Ôi chao, trận pháp dịch chuyển hư rồi! Không thể dịch chuyển được rồi! Sao trùng hợp thế nhỉ!"
Ngao Mông nhìn chằm chằm lão lưng gù: "Ngươi giở trò phải không?"
Lão lưng gù châm chọc: "Thế ngươi đánh ta đi này!"
Ông ấy không sợ tộc Chân Long thật!
Tiên Bảo Các thì cần sợ ai cơ chứ?
Chỉ cần đối phương dám ra tay, tộc Chân Long chắc chắn sẽ trả giá đắt!
Tiên Bảo Các còn chẳng sợ thư viện Quan Huyên nữa là!
Ngao Mông nhìn chòng chọc lão lưng gù, ánh mắt lạnh như băng nhưng ông ta không dám ra tay!
Ra tay với người của Tiên Bảo Các sẽ gây ra ảnh hưởng ngoại giao cực kỳ tồi tệ.
Sau một hồi cân nhắc thiệt hơn, ông ta lại đưa một chiếc nhẫn không gian nữa cho lão lưng gù, trong nhẫn có đến hai vạn kim tinh!
Nhưng lão lưng gù lại vứt luôn chiếc nhẫn xuống đất, mỉa mai: "Tiền? Ông đây không có tiền chắc?"
Nói rồi ông ấy quay người rời đi.
Sắc mặt của Ngao Mông đứng đó vô cùng khó coi.
...
Trong thông đạo không gian dịch chuyển, Diệp Quân ngồi xếp bằng trên đất.
Trong tháp, giọng nói bí ẩn bỗng nói: "Hay là dẫn hắn thẳng đến vũ trụ Quan Huyên đi?"
Tiểu Tháp trầm giọng than: "Đi để làm gì? Kế thừa gia sản à? Đại ca ơi, bây giờ thực lực của hắn như thế nào? Đến đó, người bên đó có phục hắn không?"
Giọng nói bí ẩn cười khẩy: "Không phục cũng có thể làm gì được? Lẽ nào dám giết hắn luôn sao? Ai dám? Tín công chúa? Minh Hoàng? Tộc Đại Hoang? Hay thần tộc Thái Sơ?"
Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Đúng là không dám giết, nhưng họ dám cướp quyền của hắn! Với thực lực của hắn bây giờ, hắn có năng lực quản lý vũ trụ vô tận này không? Làm một viện trưởng Quan Huyên bù nhìn có ý nghĩa gì không? Hơn nữa, ngươi quên tiểu chủ đã dặn dò gì rồi sao?"
Giọng nói bí ẩn im lặng.
Tiểu Tháp tiếp tục nói: "Tiểu chủ mong thằng nhóc này không đi vào vết xe đổ của ngài, thế nên mới đưa hắn đến Nam Châu xa xôi này. Thêm vào đó, ngươi không phát hiện ra sao? Không có tiểu chủ nhiều năm nay, thư viện Quan Huyên bây giờ đã bắt đầu mục nát từ nội bộ rồi. Nếu hắn không từng bước đi lên, mai sau sao có thể giải quyết được những vấn đề này?"
Giọng nói bí ẩn lại khẽ thở dài.
Tiểu Tháp lại nói: "Hơn nữa Thiên Mệnh tỷ tỷ cũng đã từng dặn phải mài giũa tâm trí của hắn... nếu bây giờ đưa hắn về vũ trụ Quan Huyên thì còn mài giũa con khỉ gì nữa! Không vượt qua trăm ngàn khổ cực thì sao có thể trở thành thế gian đệ nhất kiếm được?"
Nói đến đây, nó dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục: "Còn nữa, vũ trụ này không thể chữa lành được thương tích của ta và ngươi. Hai người chúng ta bây giờ thế này, mà cường giả đỉnh cấp thế hệ trước người thì chết, kẻ thì chìm vào giấc ngủ say... chúng ta không thể nào đàn áp được đám Tín công chúa và Minh Hoàng đâu".
Giọng nói bí ẩn thầm thì: "Thế gian đệ nhất kiếm..."
Tiểu Tháp khẽ thở dài.
Nó ngập ngừng một lúc rồi lại nói: "Bên cạnh đó, ta hy vọng ngươi hiểu một điều! Hai chúng ta đã không còn là mình năm xưa nữa rồi. Bây giờ ngươi sống dở chết dở, còn ta thì thần phách bản thể bị thương nghiêm trọng... Chúng ta bây giờ đã không còn tư cách để ra vẻ ngầu lòi nữa rồi! Nếu chúng ta chết trong thay đám oắt con nào đó... thế thì mẹ kiếp, chẳng phải khiến người khác cười rụng răng à?"
Giọng nói bí ẩn trầm giọng than: "Ta chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày thảm đến thế này!"
"Mẹ kiếp!"
Tiểu Tháp bỗng nói: "Nếu để người ở thế giới Hư Chân biết được sự tồn tại của hắn... chắc chắn bọn chúng sẽ điên cuồng tìm cách phá kết giới Nhân Gian mà tiểu chủ để lại, sau đó kéo xuống đây giết hắn..."
Giọng nói bí ẩn lập tức âm trầm nói: "Để hắn khổ thêm chút nữa cũng được! Gia sản thì sau này về thừa kế đi!"
Trong thông đạo không gian, Diệp Quân nhìn nhẫn không gian trước mặt mình, bây giờ hắn chỉ còn lại bốn mươi bảy vạn kim tinh!
Tu luyện, đúng là tốn tiền quá đi mất!
Diệp Quân nắm chặt chiếc nhẫn không gian, trong lòng thầm than, thời gian tiếp theo phải thắt lưng buộc bụng thôi!
Mình nghèo quá mà!
Đợi qua thời gian này phải đi tìm việc làm mới được, nếu không sau này sống sao nổi!
...
Chương 98: Ta dẫn ngươi đi!
Rất nhanh, Diệp Quân xuất hiện trên một tầng mây.
Cách hắn không xa là một bia đá cao ngàn trượng.
Thần tộc!
Diệp Quân bước tới trước bia đá, lúc này một ông lão bỗng xuất hiện, ông ta nhìn Diệp Quân: "Các hạ là?"
Diệp Quân lấy miếng ngọc bội mà người phụ nữ thần bí kia đã tặng hắn lúc trước ra. Lúc nhìn thấy miếng ngọc bội này, sắc mặt ông lão bỗng thay đổi: "Cậu..."
Diệp Quân nói: "Một vị tiền bối đã cho ta, bảo ta đến Trung Thổ Thần Châu thì có thể đến Thần tộc tìm bà ấy!"
Ông lão vội cung kính: "Công tử, mời!"
Nói rồi, ông ta quay người phất tay áo, một cánh cửa sáng xuất hiện!
Nhìn thấy vậy, trong lòng Diệp Quân chợt thấy thở phào nhẹ nhõm.
Miếng ngọc bội này có tác dụng!
Được ông lão dẫn đường, Diệp Quân đến trước một toà đại điện, cả đại điện cao phải đến vạn trượng, hết sức hùng vĩ.
Đứng trước đại điện, Diệp Quân chợt cảm thấy mình bé nhỏ.
Trong lòng hắn không khỏi thầm than: Đây mới là gia tộc lớn chứ!
Trước cửa đại điện có một đám thị vệ mặc áo giáp vàng.
Diệp Quân nhìn những thị vệ kia, lòng thầm cả kinh.
Khí tức của những thị vệ này đều vô cùng mạnh mẽ, thấp nhất cũng ở cường giả Diệt Không!
Phải công nhận rằng Diệp Quân đã bị chấn động!
Rất nhanh, ông lão đã đưa hắn vào trong đại điện. Vừa vào trong, hắn đã cảm nhận được sự hào nhoáng ở đây. Đại điện vô cùng rộng rãi, trong điện vàng son lộng lẫy, hệt như một tiên cung, xa hoa không gì sánh nổi.
Hơn nữa, từ lúc đi vào đây, hắn phát hiện linh khí trong này hết sức dày đặc.
Đậm đặc hơn linh khí ở thư viện Quan Huyên thượng giới ít nhất phải mấy chục lần!
Hơn nữa lại cực kỳ thuần khiết!
Nếu có thể tu luyện ở nơi này thì sẽ là một việc vô cùng tuyệt diệu!
Ông lão khẽ hành lễ: "Công tử đợi một lát!"
Nói rồi ông ta quay người lui xuống!
Diệp Quân nhìn quanh bốn phía, khẽ hỏi: "Tháp gia, xây đại điện này chắc tốn tiền lắm nhỉ? Ta mà có nhiều tiền như thế thì ta sẽ gửi vào Tiên Bảo Các, mỗi năm lấy tiền lãi thôi cũng đủ để ăn trong thời gian rất rất dài đấy!"
Tiểu Tháp: "..."
Đúng lúc này, một chàng trai và một cô gái bước vào, hai người đều rất trẻ.
Chàng trai mặc cẩm bào, ngọc thụ lâm phong, rất đẹp trai, chỉ là hơi lạnh lùng.
Cô gái mặc một bộ váy trắng, hai tay chắp sau lưng, trong tay cầm một quyển sách cổ, dung mạo tuyệt trần, nở nụ cười nhã nhặn.
Hai người đi tới trước mặt Diệp Quân, chàng trai nhìn Diệp Quân hỏi: "Xưng hô với các hạ thế nào?"
Diệp Quân bình thản trả lời: "Diệp Quân!"
Nghe vậy, chàng trai chợt nhíu mày: "Ngươi chính là Diệp Quân giành được hạng nhất trong cuộc tỷ võ ở thượng giới đó à?"
Diệp Quân gật đầu.
Chàng trai trầm giọng nói: "Ngươi đã giết hai con Chân Long!"
Diệp Quân lại gật đầu.
Chàng trai nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ngươi đến đây là vì muốn gia nhập Thần tộc ta sao?"
Diệp Quân gật đầu.
chàng trai nói: "Tiên tổ đã đi vũ trụ Quan Huyên rồi, bây giờ không có ở Thần tộc, ngươi có thể ở đây đợi người quay về, còn về việc có thể để ngươi gia nhập Thần tộc ta không thì phải xem quyết định của người, ta..."
Ầm!
Ngay lúc này, tiếng rồng ngâm cực kỳ ghê rợn bỗng truyền từ một nơi xa xôi bên ngoài đại điện tới.
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Quân trầm hẳn xuống!
Tộc Chân Long!
Chàng trai cũng nhíu mày lại, hắn ta quay người lại, lúc này một ông lão xuất hiện trước mặt hắn ta. Ông lão khẽ hành lễ: "Thiếu tộc trưởng, Ngao Mông của tộc Chân Long đã đến, muốn gặp mặt thiếu tộc trưởng!"
Ngao Mông!
Sau một hồi suy nghĩ, chàng trai nhìn Diệp Quân một cái rồi đi ra bên ngoài.
Diệp Quân im lặng.
Cô gái kia quan sát Diệp Quân rồi cười nói: "Ta nghe nói ngươi đã giết An Mục!"
Diệp Quân gật đầu.
Cô gái khẽ cười: "Nếu vậy thì ghê gớm quá! Phải biết rằng An Mục kia có thiếu tộc trưởng của tộc Chân Long làm cộng sự, có Chân Long bảo vệ mà ngươi lại có thể giết được gã, chắc chắn kiếm của ngươi rất rất mạnh!"
Diệp Quân bình tĩnh đáp: "Chỉ là may mắn thôi!"
Cô gái cười nói: "Ta tên Giản An. Diệp công tử, tiên tổ tặng ngươi miếng ngọc bội này chứng minh rằng dám chắc ngươi là một người vô cùng quan trọng đối với người, nhưng ta phải nói cho ngươi biết, bây giờ ngươi phải đi ngay!"
Diệp Quân nhíu mày: "Ý của cô là chàng trai kia sẽ giao ta cho tộc Chân Long sao?"
Giản An gật đầu: "Huynh ấy là ca ca của ta, tên là Giản Ngạo, nay đang phụ trách lo liệu mọi chuyện trong Thần tộc. Ta rất hiểu huynh ấy, thứ nhất là huynh ấy không hề xem trọng tầm quan trọng của miếng ngọc bội ngày nên huynh ấy sẽ cảm thấy việc kết thù với tộc Chân Long vì ngươi là một chuyện rất không đáng. Thế nên, chắc chắn huynh ấy sẽ giao ngươi cho tộc Chân Long để tạo mối quan hệ tốt với tộc Chân Long".
Diệp Quân im lặng.
Lúc này, bốn phía bỗng xuất hiện mấy mươi luồng khí tức mạnh mẽ!
Sắc mặt Diệp Quân u ám hẳn xuống.
Hắn đã đánh giá thấp tầm ảnh hưởng đáng sợ của tộc Chân Long ở Trung Thổ Thần Châu rồi!
Giản An nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ta dẫn ngươi đi!"
Nói rồi cô ấy bỗng kéo cánh ta Diệp Quân, sau đó phất tay áo, dưới chân hai người xuất hiện một trận pháp dịch chuyển.
Mà ngay lúc hai người vừa biến mất, Diệp Quân nhìn thấy Ngao Mông và Giản Ngạo xông vào!
Chương 99: Đệ đệ của ta
Nhìn thấy Diệp Quân và Giản An cùng biến mất, sắc mặt Giản Ngạo trở nên vô cùng khó coi!
Sắc mặt Ngao Mông cũng cực kỳ u ám, ông ta quay đầu nhìn Giản Ngạo, Giản Ngạo trầm giọng nói: "Ta cũng không biết vì sao muội ấy lại làm như vậy!"
Ngao Mông im lặng một lúc rồi nói: "Thiếu tộc trưởng, Diệp Quân này là kẻ tộc Chân Long ta phải giết cho bằng được. Nguyên nhân là gì chắc cậu cũng đã biết rồi. Tộc Chân Long bọn ta trước nay vẫn luôn tôn trọng Thần tộc, thế nên bọn ta không mong có bất cứ chuyện không vui nào xảy ra với quý tộc đâu!"
Sau một thoáng trầm lặng, Giản Ngạo nói: "Ta sẽ có một lời giải thích cho các vị về chuyện này!"
Nói rồi hắn ta nhìn Ngao Mông: "Mong lúc các vị truy sát Diệp Quân kia đừng làm bị thương muội muội của ta. Tiên tổ ta rất xem trọng muội ấy, nếu ông làm muội ấy bị thương, hai tộc chúng ta sẽ thật sự đối đầu với nhau!"
Ngao Mông nhìn Giản Ngạo một cái rồi quay người rời đi.
Giản Ngạo đứng đó trầm giọng gọi: "Người đâu!"
Lúc này một ông lão xuất hiện sau lưng Giản Ngạo, Giản Ngạo gằn giọng nói: "Dẫn theo mười người đi tìm Giản An, nhất định phải bảo vệ muội ấy thật tốt... nhất định!"
Ông lão khẽ gật đầu: "Thuộc hạ nhận lệnh!"
Nói rồi ông ta lui xuống!
...
Ở một tầng mây nào đó, thời không bỗng nứt toác, sau đó Diệp Quân và Giản An bước ra.
Giản An cười nói: "Tạm thời an toàn rồi!"
Diệp Quân nhìn Giản An, lòng thầm đề phòng: "Sao cô phải làm vậy?"
Giản An chớp mắt: "Vì ca ca của ta, vì Thần tộc của ta!"
Diệp Quân nhíu mày: "Có ý gì?"
Giản An cười đáp: "Thứ nhất, tiên tổ tặng ngọc bội cho ngươi chứng minh ngươi tuyệt đối không phải là người tầm thường, đặc biệt là sau khi ngươi giết An Mục và hai con Chân Long kia vẫn có thể sống sót cho tới bây giờ. Nếu Thần tộc ta giao ngươi cho tộc Chân Long thì việc tiên tổ tặng ngọc bội cho ngươi vốn dĩ là một việc tốt đẹp sẽ trở thành một khởi đầu xấu. Nhẹ thì chuyện này có thể hại chết ca ca của ta, nặng thì chuyện này sẽ hại cả Thần tộc của ta".
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Có lẽ cô đã nghĩ nhiều rồi!"
Giản An cười đáp: "Cũng có thể là vậy, nhưng ngươi giết An Mục và Chân Long xong mà vẫn sống được tới bây giờ, chuyện này không hề đơn giản. Hơn nữa, ta hiểu tính cách của tiên tổ, người sẽ không bao giờ tuỳ tiện tặng ngọc bội của mình cho người khác đâu".
Diệp Quân nói: "Dù thế nào đi chăng nữa, Giản An cô nương, đa tạ cô đã giúp đỡ, sau này có duyên gặp lại!"
Nói rồi hắn quay người rời đi.
Giản An bỗng nói: "Đợi đã!"
Diệp Quân quay người nhìn Giản An, cô ta cười nói: "Tiên tổ ở tận vũ trụ Quan Huyên xa xôi, nhất thời sẽ không về kịp, nếu bây giờ ta quay về thì ta cũng sẽ gặp nguy hiểm, vì chắc chắn tộc Chân Long sẽ ép ta nói ra tung tích của ngươi!"
Diệp Quân nhìn Giản An, không nói gì.
Giản An cười nói: "Chúng ta tới Đạo Môn đi!"
Diệp Quân hơi cau mày: "Đạo Môn sao?"
Giản An gật đầu: "Ta đảm bảo rằng sáu đại tộc sẽ không thu nhận ngươi dù thiên phú của ngươi vô cùng nghịch thiên, vì bọn họ sẽ không vì ngươi mà đối đầu với tộc Chân Long đâu, họ không sợ tộc Chân Long, nhưng... ngươi hiểu ý ta nói chứ?"
Diệp Quân gật đầu: "Ta biết, vì ta không đáng!"
Giản An khẽ gật đầu: "Vì một người mà hai gia tộc liều mạng tàn sát lẫn nhau, chuyện này thật sự rất không đáng!"
Diệp Quân nhìn Giản An, sau đó nói: "Cô cứu ta ra ngoài, vẫn còn một nguyên nhân chưa nói ra!"
Giản An chớp mắt: "Nguyên nhân gì?"
Diệp Quân bình thản đáp: "Cô sợ, sợ tiên tổ của cô thật sự giữ ta lại. Đến lúc đó Thần tộc buộc phải đối đầu với tộc Chân Long, mà từ góc độ của cô, cô cũng thấy rằng ta không đáng để Thần tộc đối đầu với tộc Chân Long".
Mắt Giản An loé lên tia kinh ngạc: "Diệp công tử, trí thông minh của ngươi... ta đã hơi đánh giá thấp ngươi rồi!"
Diệp Quân nói: "Ta có thể hiểu được những việc làm của cô nương, cũng rất cảm kích cô nương đã ra tay giúp đỡ. Cô yên tâm ta sẽ không đến Thần tộc, làm liên luỵ Thần tộc đâu".
Nói xong hắn quay người rời đi.
Lúc này, Giản An bỗng nói: "Diệp công tử, xin dừng bước!"
Diệp Quân quay người nhìn Giản An, Giản An cười nói: "Diệp công tử, vừa nãy ta nói ngươi đến Đạo Môn không phải là lừa gạt gì ngươi đâu! Ta giải thích ngươi sẽ hiểu ngay thôi! Đạo Môn tuy rằng đã lụi tàn nhưng ngày xưa môn phái này cực kỳ hùng mạnh, quan trọng nhất là Đạo Môn và tộc Chân Long đã từng có ân oán, là huyết thù. Cũng có nghĩa là giữa tộc Chân Long và Đạo Môn vốn dĩ đã là kẻ thù một mất một còn rồi, mà kẻ địch của kẻ địch chính là bạn!"
Diệp Quân khẽ gật đầu: "Ta hiểu rồi!"
Nói xong hắn bước nhanh, mất hút ở phương xa.
Giản An nhìn Diệp Quân đi xa, vẻ mặt thản nhiên.
Lúc này, Giản Ngạo dẫn một đám người Thần tộc xuất hiện, nhìn thấy Giản An không sao, hắn ta bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Giản Ngạo trầm giọng nói: "Muội không nên thả hắn đi!"
Giản An cười nói: "Phải nói rằng Diệp công tử này thật sự khác thường, hào kiệt hiếm thấy, đáng tiếc..."
Nói rồi cô ta khẽ lắc đầu.
Ngay lúc này, thời không trước mặt hai người bỗng nứt ra, một giây sau, ảo ảnh một người phụ nữ chậm rãi bước ra.
Người đến chính là Giản Tự Tại!
Nhưng không phải là người thật.
Nhìn thấy Giản Tự Tại, hai người vội cung kính hành lễ: "Bái kiến tiên tổ!"
Giản Tự Tại nhìn hai người, cuối cùng ánh mắt bà ấy dừng lại trên người Giản Ngạo: "Bắt đầu từ bây giờ, ngươi không còn là thiếu tộc trưởng của Thần tộc ta nữa, lôi xuống dưới, giam một trăm năm, trong vòng trăm năm không được ra khỏi Thần tộc".
Nghe vậy, đôi đồng tử Giản Ngạo chợt co rút, hắn ta kinh hãi nói: "Tiên tổ!"
Giản Tự Tại vô cảm ra lệnh: "Đưa xuống dưới!"
Thị vệ sau lưng Giản Ngạo lập tức đưa hắn ta xuống!
Ở đó chỉ còn lại Giản Tự Tại và Giản An!
Giản Tự Tại nhìn Giản An, vẻ mặt phức tạp: "Vốn dĩ ta kỳ vọng rất lớn ở con..."
Nói rồi, bà ấy khẽ lắc đầu: "Con tự đi cấm túc trăm năm, trong vòng trăm năm, không được ra khỏi Thần tộc. Ta sẽ lựa chọn lại người mới đảm nhiệm vị trí thiếu tộc trưởng!"
Nghe vậy, sắc mặt Giản An chợt tái mét, run giọng nói: "Tiên tổ, vì sao ạ? Tất cả những gì con làm đều là vì Thần tộc ta mà!"
Giản Tự Tại vô cảm ra lệnh: "Lui xuống!"
Giản An siết chặt hai tay, tức giận gào: "Con không phục! Con không phục!"
Giản Tự Tại nhìn Giản An: "Thằng bé nên gọi ta là cô cô!"
Giản An sững sờ, sau đó nói: "Thế thì đã sao ạ? Xét cho lợi ích của tộc ta, hắn không phải là người của Thần tộc ta, Thần tộc ta không nên đối đầu với tộc Chân Long vì hắn, không đáng, thật sự không đáng mà!"
Giản Tự Tại nhìn chằm chằm Giản An: "Con có biết đệ đệ của ta là ai không?"
Giản An không hiểu: "Ai ạ?"
Giản Tự Tại bình thản đáp: "Chính là Kiếm Chủ Nhân Gian mà mọi người thường hay nhắc đến!"
Ầm!
Trong đầu Giản An như có sấm nổ, trở nên trống rỗng trong nháy mắt.
Cô cô...
Thiếu chủ... của thư viện Quan Huyên...
...
Chương 100: Đừng để hắn chạy mất
Nhìn sắc mặt xám như tro tàn của Giản An, Giản Tự Tại khẽ lắc đầu: "Dù nó không phải là thiếu chủ của thư viện Quan Huyên, ta cũng sẽ bảo vệ nó chu toàn, vì phụ thân của nó gọi ta là tỷ tỷ!"
Nói xong bà ấy quay người rời đi.
Giản An đứng ở đó tự cười mỉa chính mình.
Cô ta đã đánh giá sai một chuyện!
Đó chính là giá trị của miếng ngọc bội kia!
Đời người như một ván cờ, đánh sai một bước thì thua cả ván.
Một bên khác, Diệp Quân đang gấp rút lên đường bỗng nhiên dừng lại, trước mặt hắn xuất hiện hư ảnh của một người phụ nữ!
Chính là Giản Tự Tại!
Diệp Quân bất ngờ: "Sao lại là tiền bối?"
Giản Tự Tại cười nói: "Bản thể của ta đang ở vũ trụ Quan Huyên làm việc, đây là phân thân của ta, theo ta về Thần tộc nhé!"
Diệp Quân lại lắc đầu: "Không cần đâu ạ!"
Giản Tự Tại hỏi: "Giận rồi sao?"
Diệp Quân lắc đầu: "Không ạ!"
Giản Tự Tại nói: "Ta đã trách phạt bọn nó rồi!"
Diệp Quân do dự rồi nói: "Tiền bối, người đừng trách phạt Giản An cô nương! Mọi việc cô ấy làm đều là vì Thần tộc, không có gì sai cả. Hơn nữa, nếu không nhờ cô ấy giúp đỡ, ta đã không thể nào rời khỏi Thần tộc được rồi".
Sau một thoáng im lặng, Giản Tự Tại khẽ gật đầu: "Thế ngươi về cùng với ta nhé?"
Diệp Quân cười đáp: "Tiền bối, thật sự không cần đâu ạ! Ta có chỗ đến mới rồi!"
Hắn thật sự không tức giận gì cả, mà thật lòng không muốn Thần tộc vì hắn mà chọc giận tộc Chân Long.
Giản Tự Tại trầm giọng hỏi: "Ngươi đi một mình sao?"
Diệp Quân chần chừ một lát mới đáp: "Bên cạnh ta còn có một vị Tháp gia!"
Hắn không giấu giếm, vì Tháp gia đã từng ra tay, mọi người đều đã biết rồi!
Tháp gia!
Giản Tự Tại hơi sững sờ, sau đó gật nhẹ đầu: "Được!"
Có Tiểu Tháp đồng hành, đương nhiên bà ấy cũng thấy yên tâm rồi!
Vì bản thể của bà ấy bây giờ không thể nào về kịp, mà phân thân này thì đương nhiên không thể cản nổi cường giả của tộc Chân Long. Hơn nữa, có Tiểu Tháp đi theo, bà ấy thật sự không thấy lo lắng nữa!
Diệp Quân khẽ hành lễ: "Tiền bối, cáo từ!"
Nói rồi hắn quay người rời đi.
Giản Tự Tại nhìn bóng lưng đi xa của Diệp Quân, mãi lâu sau bà ấy mới ngẩng đầu nhìn tinh không sâu thẳm, khẽ nói: "Đệ đệ... rốt cuộc đệ ở thế giới đó đã xảy ra chuyện gì vậy?"
...
Một lát sau, Diệp Quân lại quay về khu vực trận pháp dịch chuyển kia.
Lão lưng gù nhìn Diệp Quân: "Ngươi đang chơi đùa đấy à?"
Diệp Quân khẽ cười: "Tiền bối, lần này ta muốn đến Đạo Môn!"
Lão lưng gù thản nhiên nói: "Ngươi đúng là phải đi hết một lượt mấy đại gia tộc mà!"
Diệp Quân mỉm cười, không nói gì, hắn lấy một chiếc nhẫn không gian đưa cho lão lưng gù.
Lão lưng gù nhận nhẫn không gian, sau đó chỉ vào một trận pháp dịch chuyển: "Cái này!"
Diệp Quân bước vào trận pháp dịch chuyển, lúc này lão lưng gù bỗng lên tiếng: "Tộc Chân Long đang truy sát ngươi!"
Diệp Quân hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu: "Ta biết!"
Lão lưng gù nhìn Diệp Quân: "Ngươi cho ta một viên kim tinh, chút nữa ta sẽ nói với ông ta ngươi lại đến đế tộc Bất Tử rồi!"
Diệp Quân chớp mắt hỏi: "Vậy có ít quá không?"
Lão lưng gù thản nhiên đáp: "Không ít".
Diệp Quân vội lấy một viên kim tinh đưa cho lão lưng gù, sau đó khẽ hành lễ: "Đa tạ tiền bối!"
Lão lưng gù gật đầu: "Bảo trọng nhé!"
Dứt lời, trận pháp khởi động, Diệp Quân biến mất.
Diệp Quân vừa đi không bao lâu Ngao Mông đã tới.
Ông ta đến nơi này vì chỉ có nơi này mới có trận pháp dịch chuyển đi đến các đại tộc.
Ngao Mông nhìn lão lưng gù, xoè tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt lão lưng gù.
Trong nhẫn không gian này có hai vạn kim tinh.
Lão lưng gù thờ ơ nói: "Mười vạn!"
Ngao Mông nheo mắt lại: "Sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi?"
Lão lưng gù hờ hững đáp: "Đưa hay không thì tuỳ!"
Ngao Mông hơi nheo mắt, ánh mắt loé lên tia lạnh lẽo.
Thế nhưng lão lưng gù hoàn toàn không để ý tới ông ta!
Người Tiên Bảo Các đều ngang ngược vậy đấy!
Lúc này, Ngao Mông bỗng xoè tay, một chiếc nhẫn không gian lại bay tới trước mặt lão lưng gù.
Trong nhẫn vừa đủ mười vạn kim tinh.
Lão lưng gù nói: "Đế tộc Bất Tử!"
Ngao Mông bước vào trong trận pháp dịch chuyển, ông ta nhìn lão lưng gù, hơi cau mày: "Lại đến đế tộc Bất Tử sao?"
Lão lưng gù gật đầu: "Đúng vậy!"
Ngao Mông suy nghĩ một lúc rồi lại nhìn lão lưng gù, lạnh giọng nói: "Đời người có rất nhiều sự cố, ngươi cẩn thận chút đi!"
Nói rồi ông ta lập tức biến mất.
Lão lưng gù mỉa mai: "Đồ ngốc!"
Nói rồi ông ấy quay người rời đi.
...
Diệp Quân đến dưới chân một ngọn núi, hắn ngẩng đầu nhìn lên đỉnh, có thềm đá xanh dẫn từ nơi hắn đứng lên đến đỉnh núi.
Ở đầu bên kia thềm đá, lờ mờ nhìn thấy một tấm cửa gỗ.
Diệp Quân cất bước đi lên!
Trên đường đi, Diệp Quân bỗng hỏi: "Tháp gia, ngươi có am hiểu về Đạo Môn nhiều không?"
Tiểu Tháp đáp: "Cũng tạm!"
Diệp Quân hơi tò mò: "Nghe nói Đạo Môn có lịch sử lâu đời, còn từng đứng trên cả thư viện Quan Huyên?"
Tiểu Tháp đáp: "Đúng vậy, Đạo Môn từng là người giữ gìn trật tự của mảng vũ trụ này, còn thư viện Quan Huyên là người giữ gìn trật tự mới".
Diệp Quân chớp mắt: "Thay vua đổi chúa sao?"
Tiểu Tháp cười nói: "Coi như là vậy đi!"
Diệp Quân hơi khó hiểu: "Nếu đã thay vua đổi chúa thì sao Đạo Môn lại không bị nhổ cỏ tận gốc?"
Tiểu Tháp trả lời: "Vì năm xưa Kiếm Chủ Nhân Gian từng là thành viên của Đạo Môn, thế nên sau khi ngài xây dựng lại trật tự thì không triệt để tiêu diệt Đạo Môn, vẫn để Đạo Môn tồn tại".
Diệp Quân gật nhẹ đầu, khẽ nói: "Nói vậy thì Kiếm Chủ Nhân Gian này cũng là người biết đối nhân xử thế lắm đấy chứ!"
Tiểu Tháp nói: "Tuy Đạo Môn đã lụi tàn nhưng vẫn còn nhiều nhân vật lợi hại lắm, nếu ngươi được gia nhập vào Đạo Môn, thật ra cũng không phải là chuyện xấu!"
Diệp Quân khẽ gật đầu, sau đó bước nhanh hơn.
Trong tháp, giọng nói bí ẩn bỗng lên tiếng: "Ngươi có chắc muốn để hắn gia nhập vào Đạo Môn không?"
Tiểu Tháp bình thản hỏi: "Có vấn đề gì không?"
Giọng nói bí ẩn bình tĩnh trả lời: "Ta thì có vấn đề gì được? Chỉ cần ngươi không lo lắng là được!"
Tiểu Tháp khẽ nói: "Đạo Môn cũng từng làm rất nhiều cho mảng vũ trụ này! Đến tiểu chủ còn thừa nhận công lao của bọn họ. Hơn nữa, tiểu chủ cũng có trách nhiệm rất lớn trong việc khiến Đạo Môn lụi tàn, nếu thằng nhóc này có thể chấn hưng Đạo Môn..."
Nói đến đây, nó dừng lại một chốc rồi mới nói: "Thế thì đúng là ý trời!"
Lúc này, Diệp Quân tới trước cánh cửa gỗ kia, nhìn cánh cửa gỗ trước mặt, hắn rơi vào trầm lặng.
Cửa gỗ cực kỳ cũ nát, hai chữ "Đạo Môn" đã không còn trọn vẹn, trên cửa còn có một số mạng nhện!
Thế này đã không còn đơn giản là lụi tàn thôi đâu!
Thê lương quá!
Diệp Quân đã thấy muốn chùn bước!
Đã thảm thế này rồi!
Hay mình đừng hại người ta thêm nữa?
Ngay lúc hắn đang lưỡng lự, một cô gái bỗng bước tới từ phía bên cạnh. Diệp Quân nhìn cô gái, cô ấy mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, tóc dài đen nhánh xoã đến eo, tay đeo lắc lục lạc, sau lưng còn mang một chiếc gùi trúc nhỏ, trong gùi có một số rau dưa trái cây.
Lúc này cô gái đang nhìn hắn, đôi mắt trong veo như ngọc măng đầy ý cười.
Lúc này, cô gái bỗng bước về phía Diệp Quân, chiếc lắc tay lục lạc trên tay reo lên lanh lảnh khi cô ấy bước đi, đẹp không tả xiết.
Cô gái đi tới trước mặt Diệp Quân, chớp mắt hỏi: "Ngươi là?"
Diệp Quân do dự một lát rồi đáp: "Tại hạ là Diệp Quân, đến đây... đến đây..."
Cô gái bỗng hỏi: "Để gia nhập Đạo Môn à?"
Diệp Quân vô thức gật đầu!
Thấy thế, mắt cô gái sáng lên, cô ấy nắm tay Diệp Quân kéo vào trong, vừa đi vừa hứng khởi hét: "Sư phụ... có người muốn gia nhập Đạo Môn chúng ta này, người mau ra đây, đừng để hắn chạy mất!"
Diệp Quân đơ mặt ra.
...