Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1631: Hồi sinh

Diệp Quân không nhiều lời, ngự kiếm bay lên rồi biến mất khỏi đó.

Thấy thế, mấy người Sậu Nguyên cũng vội vàng đi theo.

Người đàn ông cao lớn nhìn mấy người Diệp Quân biến mất, khẽ nói: “Đúng là yêu nghiệt”.

Mặc dù quy định người ngoài không thể đi vào biên giới vũ trụ này nhưng dĩ nhiên gã sẽ không cứng nhắc tuân theo quy tắc, dù sao cũng đánh không lại.

Mặc dù có thể gọi cứu viện đến nhưng không cần thiết.

Vì cho dù viện binh có đến cũng cần thời gian, khoảng thời gian này gã có thể đã bị mấy người này giết chết rồi.

Không đáng để liều mạng.

Nhắm một mắt, mở một mắt, ngươi ổn, ta ổn, mọi người đều ổn.

Diệp Quân dẫn mọi người đi vào biên giới vũ trụ đó, sau đó là đối mặt với cơn bão dòng chảy thời không hỗn loạn.

Diệp Quân nhíu mày, chém một nhát kiếm ra.

Vèo!

Một tia kiếm quang xẹt qua không trung lập tức đánh tan một vùng cơn bão dòng chảy thời không hỗn loạn khá lớn, nhưng ngay sau đó hắn biến sắc vì ngày càng nhiều cơn bão dòng chảy thời không hỗn loạn cuồn cuộn lao đến.

Lúc này Sậu Nguyên ở một bên bỗng nói: “Để ta”.

Dứt lời, ông ta tiến đến trước một bước, tung ra một cú đấm, quyền ý ngút trời lao ra khiến cơn bão dòng chảy thời không hỗn loạn chấn động tạo thành con đường lớn.

Sậu Nguyên nói: “Cậu Diệp, đi thôi”.

Diệp Quân gật đầu, ngự kiếm bay lên, dẫn theo bảy Huyết Thi bay về phía đằng xa.

Sau khi đi vào khu vực dòng chảy thời không hỗn loạn, vẻ mặt Diệp Quân bỗng trở nên cực kỳ nghiêm trọng. Bởi vì hắn phát hiện ra dường như họ đã đi vào một vùng biển dòng chảy thời không hỗn loạn, xung quanh là dòng chảy thời không hỗn loạn vô tận, hơn nữa có vài dòng chảy thời không hỗn loạn hệt như lôi kiếp, uy lực cực lớn.

Lúc này Sậu Nguyên đã có vẻ hơi mất sức.

Các Huyết Thi còn lại cũng đồng loạt ra tay giúp chống lại các dòng chảy thời không hỗn loạn xung quanh đó.

Diệp Quân cũng không rảnh, phóng vô số kiếm ý của mình ra, kiếm ý biến thành nhiều kiếm khí chém về phía xa.

Mở đường, không biết qua bao lâu, cuối cùng mấy người Diệp Quân cũng đã rời khỏi khu vực dòng chảy thời không hỗn loạn đó.

Diệp Quân đứng ở trong một tinh không quay đầu nhìn lại, dòng chảy thời không hỗn loạn ở tận cuối tầm nhìn của hắn cuồn cuộn như thủy triều, mặc dù cách nhau mấy vạn trượng nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được uy lực đáng sợ đó.

Diệp Quân nhìn khu vực dòng chảy thời không hỗn loạn đó, lặng im không nói.

Nếu lần này chỉ dựa vào thực lực của mình hắn thì hắn không chắc có thể đối đầu được.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng xòe tay ra, cổ tự bí ẩn xuất hiện trong tay hắn, Diệp Quân nói: “Sậu Nguyên, muốn đánh thức cổ tự này thì phải dùng rất nhiều linh khí à?”

Sậu Nguyên gật đầu: “Vâng”.

Diệp Quân im lặng.

Hắn vốn dĩ đã có mấy trăm Tổ Mạch, cộng thêm số lấy được từ chỗ nền văn minh Thuật Giả và số Tổ Mạch mà Đao Chủ tặng hắn trước đó, bây giờ hắn có gần một ngàn năm trăm Tổ Mạch.

Diệp Quân hỏi: “Cần khoảng bao nhiêu Tổ Mạch?”

Sậu Nguyên chần chừ một lúc rồi nói: “Chỉ có Tổ Mạch thì e là vẫn không đủ, ít nhất cần đến mấy chục bản nguyên thế giới vũ trụ và linh khí mới được”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Nói cách khác chỉ có Tổ Mạch thôi vẫn không được?”

Sậu Nguyên gật đầu.

Diệp Quân không biết thế nào.

Sậu Nguyên do dự một lúc rồi nói: “Nếu Diệp công tử không muốn cướp linh khí của các vũ trụ khác thì có hai cách. Cách thứ nhất là nhờ Linh Tổ trong truyền thuyết khôi phục bản nguyên giúp nó, tất nhiên là cần một Linh Tổ cấp bậc cực kỳ cao”.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười: “Không giấu gì ông, nhà ta quả thật có một Linh Tổ nhưng bây giờ ta không thể liên lạc được với người đó”.

Sậu Nguyên hơi ngạc nhiên: “Nhà cậu có Linh Tổ? Là Linh Tổ cấp bậc cực kỳ cao đó à?”

Diệp Quân gật đầu: “Cấp bậc của người đó chắc là đỉnh cấp nhất”.

Sậu Nguyên trầm giọng nói: “Đồng tử của người đó màu vàng kim?”

Diệp Quân nói: “Là màu tím đậm”.

Vẻ mặt Sậu Nguyên cứng đờ: “Màu… màu tím đậm?”

Diệp Quân nghĩ kỹ lại, sau đó nói: “Không chỉ là màu tím đậm mà hình như còn một màu đặc biệt nữa, ta không nhớ ra, sao thế?”

Sậu Nguyên cười khổ nói: “Cậu Diệp, nền văn minh Thuật Giả bọn ta cũng từng có một vị Linh Tổ, cấp bậc của vị Linh Tổ đó đã xem như là cao rồi. Bà ấy có đôi đồng tử màu vàng kim, mà một đồng tử màu vàng kim đã là cực kỳ hiếm gặp trong nền văn minh vũ trụ cấp bốn. Còn màu tím… đó là sự tồn tại chỉ có trong truyền thuyết, màu tím đậm thì ta chưa từng nghe nói”.

Diệp Quân nhíu mày: “Chưa từng nghe nói?”

Sậu Nguyên gật đầu: “Đúng thế, màu vàng kim đã là cực kỳ cực kỳ hiếm thấy”.

Diệp Quân nói: “Cũng may, ta vừa ra đời thì nhà ta đã có”.

Vẻ mặt Sậu Nguyên trở nên cứng đờ.

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân lại nói: “Nhà ta còn một con ác thú nữa, nền văn minh Thuật Giả các ông có không?”

Mặt Sậu Nguyên khẽ giật, cười nói: “Không… không có”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Nói cách thứ hai thử xem”.

Sậu Nguyên nhìn Diệp Quân, thấy Diệp Quân vẫn rất bình tĩnh, không giống như đang cố ý khoe khoang, ông ta lại cảm thấy đau đầu, kiểu này còn ra vẻ hơn cả cố ý khoe khoang kia.

Sau này nói chuyện với cậu Diệp thì phải cẩn thận.

Sậu Nguyên bình tĩnh lại, rồi nói: “Cách thứ hai là chúng ta đến di tích mà chúng ta phát hiện ra cổ tự lúc đầu, có lẽ nơi đó có cách để hồi sinh nó”, nói đến đây, ông ta liếc nhìn cổ tự bí ẩn đó, muốn nói lại thôi.

Diệp Quân nói: “Cứ nói không sao”.

Sậu Nguyên trầm giọng nói: “Cậu Diệp, lần này đến di tích đó chỉ có chúng ta thôi sao?”

Diệp Quân nhíu mày: “Nguy hiểm à?”
Chương 1632: Giúp ích rất nhiều

Sậu Nguyên gật đầu: “Ta nghĩ có thể sẽ nguy hiểm, vì sau khi chủ nhân của nền văn minh Thuật Giả bọn ta dẫn một nhóm cường giả đi vào trong di tích đó, cuối cùng lúc đi ra thì rơi rớt hết vài người, thế nên ta cũng không thể chắc chắn liệu họ đã loại bỏ hoàn toàn mối nguy hiểm trong di tích đó hay chưa”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, một lúc sau hắn mở ra rồi nói: “Xuyên qua thời không với tốc độ hiện giờ nhiều nhất là còn năm ngày chúng ta có thể đến đó, bây giờ mà quay lại dĩ nhiên ta không cam lòng”.

Sậu Nguyên khẽ gật đầu: “Cậu Diệp cũng không cần quá lo lắng, nếu ban đầu chủ nền văn minh bọn ta đã có thể đưa cổ tự này ra khỏi nơi đó, vậy thì chứng tỏ chắc chắn ông ấy đã giải quyết nguy hiểm ở đó, thế nên chúng ta đi chuyến này chỉ cần cẩn thận là được”.

Diệp Quân gật đầu: “Chỉ đành thế thôi”.

Dứt lời, hắn nhìn xung quanh, vừa định rời đi thì đúng lúc này, một luồng khí tức bí ẩn bỗng vây chặt lấy hắn. Diệp Quân nhíu mày, sau đó nói: “Chỉ đi ngang qua”.

Đi ngang qua!

Một lúc sau, khí tức bí ẩn đó bỗng biến mất.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn mấy người Sậu Nguyên: “Còn một chuyện nữa, làm sao mới có thể giúp các ông nâng cao thực lực?”

Hắn nhận ra sức chiến đấu của đám người Sậu Nguyên cực kỳ hung hãn, nếu có thể tiến lên thêm một bậc nữa thì sẽ giúp ích rất nhiều cho hắn và vũ trụ Quan Huyên.

Sậu Nguyên trầm giọng nói: “Thôn phệ là cách tiến bộ nhanh nhất với bọn ta vì bọn ta có một bí pháp, có thể thôn phệ sinh linh và bản nguyên của một thế giới để tăng thực lực của mình. Nhưng…”

Nói đến đây, ông ta nhìn Diệp Quân, sau đó lại nói: “Nếu bọn ta đã đi theo cậu Diệp thì dĩ nhiên bọn ta phải tuân theo quy tắc của cậu Diệp, cậu Diệp nói thế nào, bọn ta sẽ làm thế đó”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Nếu cổ tự này tái sinh Tiên Đạo Thụ, quả trên Tiên Đạo Thụ có giúp ích gì cho các ông không?”

Sậu Nguyên trầm giọng nói: “Giúp ích rất nhiều”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Rất nhiều?”

Sậu Nguyên gật đầu: “Đúng thế, ở nền văn minh bọn ta năm đó, người bình thường không thể dùng đến quả Tiên Đạo này, vì nó vô cùng trân quý, chỉ có yêu nghiệt đỉnh cấp và thiên tài mới có thể thưởng thức, vì bên trong nó có chứa thần lực vĩnh hằng trong truyền thuyết…”

Diệp Quân hơi tò mò: “Sức mạnh vĩnh hằng?”

Sậu Nguyên khẽ gật đầu: “Một loại sức mạnh đáng sợ trong truyền thuyết, chẳng những có thể cải thiện thể chất và huyết mạch, mà còn có thể thay đổi thần hồn, hơn nữa còn có thể tăng tu vi cá nhân…”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Vậy phải nghĩ cách để cổ tự này tái sinh lại trên Tiên Đạo Thụ, đi thôi”.

Dứt lời, hắn thu mấy người Sậu Nguyên vào trong Tiểu Tháp, sau đó ngự kiếm bay lên, biến mất khỏi đó.

Trên một đỉnh núi tuyết nào đó, băng tuyết rít gào, tàn phá trời đất, mở mắt ra là không nhìn thấy mọi thứ.

Trên đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng, một người đàn ông áo bào đen ngồi xếp bằng trên mặt đất, quanh người y toát ra sức mạnh của chín pháp tắc Đại Đạo.

Ngay cả gió và tuyết xung quanh khi đến gần vị trí của y cũng đều biến mất không một dấu vết.

Người này chính là Diệp Khải.

Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Khải chậm rãi mở hai mắt ra, xòe tay ra, bỗng chốc một phù ấn Đại Đạo bí ẩn xuất hiện trong tay y, y lật nhẹ một cái, tất cả gió tuyết ở đó lập tức đóng băng.

Cảnh giới Thần Đạo.

Diệp Khải hít sâu một hơi, sau đó lật bàn tay lại đè xuống dưới, thoáng chốc gió và tuyết lại rít gào.

Thấy thế, ánh mắt Diệp Khải hiện lên vẻ phấn khích.

Ngay lúc này một người đàn ông bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Khải.

Người đến chính là chủ nhân bút Đại Đạo.

Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ cười nói: “Thế nào, thỏa mãn rồi chứ?”

Diệp Khải mỉm cười nói: “Tiền bối, bây giờ ta đã là cường giả cảnh giới Thần Đạo rồi”.

Chủ nhân bút Đại Đạo lại lắc đầu: “Cảnh giới Thần Đạo chỉ là bước khởi đầu ở một vài vũ trụ nào đó thôi”.

Diệp Khải cười nói: “Ta biết, con đường của ta còn rất dài”.

Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ gật đầu.

Diệp Khải bỗng nói: “Tiền bối, bây giờ Diệp Quân huynh đang ở mức thực lực nào?”, chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Sao thế, muốn rèn luyện với hắn à?”

Diệp Khải cười nói: “Vâng”.

Y vẫn luôn khổ luyện để đuổi kịp Diệp Quân chỉ mong rằng ngày nào đó gặp được Diệp Quân thì hai huynh đệ sẽ đánh một trận sảng khoái.

Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ nói: “Thực lực hiện giờ của cậu ta chắc là vẫn mạnh hơn ngươi một chút, dù sao người hộ đạo của nó là người phụ nữ đó…”

Diệp Khải hỏi: “Kiếm tu váy trắng đó à?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu.

Diệp Khải do dự rồi hỏi: “Tiền bối, ta hỏi một câu, nếu ông và người phụ nữ váy trắng đó đánh nhau thì có bao nhiêu phần thắng?”

Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Tám mươi phần trăm”.

Diệp Khải sửng sốt, chỉ nghe chủ nhân bút Đại Đạo lại nói: “Tám mươi phần trăm ta sẽ chết”.

Diệp Khải: “…”
Chương 1633: Tốt nhất là bắt sống

Chắc chắn là sẽ chết.

Diệp Khải chớp mắt, thông minh chọn đổi chủ đề: “Tiền bối, Độc Khai Nhất Đạo mà trước kia ông nói với ta mạnh lắm sao?”

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Độc Khai Nhất Đạo còn tùy thuộc vào người, người Độc Khai Nhất Đạo thật sự không phải là người mà bây giờ ngươi có thể địch lại, còn những Độc Khai Nhất Đạo áp chế thần tính bằng nhân tính lại càng đáng sợ, chẳng hạn như tông chủ Quá Khứ Tông”.

Diệp Khải trầm giọng nói: “Xem ra ta vẫn phải cố gắng hơn”.

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu, cười nói: “Cố gắng trở nên mạnh hơn là mong có thể đuổi kịp bước chân của hắn à?”

Diệp Khải gật đầu: “Ta mong một ngày nào đó mình có thể đứng bên cạnh Diệp Quân huynh, sau đó nói với huynh ấy ta không hề kém cỏi. Mặc dù ta biết sẽ rất khó nhưng ta sẽ cố gắng… Ta sẽ cố gắng”.

Dứt lời, ánh mắt y lộ ra vẻ kiên định.

Chủ nhân bút Đại Đạo im lặng một lúc, khẽ gật đầu: “Ta tin ngươi, bây giờ ngươi có thể đi luyện tập thực chiến rồi”.

Nghe thế Diệp Khải cảm thấy có hứng thú, vội hỏi: “Đi đâu?”

Chủ nhân bút Đại Đạo xòe tay ra, sau đó nhẹ nhàng quét một lúc, một trận pháp dịch chuyển bỗng xuất hiện dưới chân Diệp Khải, Diệp Khải còn chưa kịp phản ứng đã biến mất vào trong trận pháp dịch chuyển.

Sau khi Diệp Khải biến mất, một người đàn ông chậm rãi bước ra từ bên cạnh chủ nhân bút Đại Đạo.

Người đàn ông mặc chiếc áo da thú, để tóc dài ngang vai, tay cầm một chai rượu thủy tinh.

Người đến chính là Vô Biên Chủ.

Vô Biên Chủ nhấp một hớp rượu rồi nói: “Tổ chức bí ẩn đó bắt đầu ra tay rồi”.

Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ nói: “Nằm trong dự đoán”.

Vô Biên Chủ nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Ác Đạo của Chân vũ trụ đã bị trấn áp nhiều lần như vậy, chẳng những thực lực rất đáng sợ, mà tiềm năng cũng cực kỳ đáng sợ, chúng sẽ không bỏ mặc cô ta nên chắc chắn chúng sẽ dốc toàn lực giải cứu Ác Đạo này, giải phóng vũ trụ”.

Vô Biên Chủ hỏi: “Ông định thế nào?”

Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Để xem đã”.

Vô Biên Chủ nhíu mày.

Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ nói: “Chỉ có thể xem tình hình”, Vô Biên Chủ trầm giọng nói: “Đứa nhóc Diệp Khải này được đấy chứ”.

Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ cười: “Ông sợ ta lợi dụng nó à?”

Vô Biên Chủ lắc đầu: “Ông không phải là loại người đó”.

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Chính vì cậu ta khá ổn nên mới giúp cậu ta một tay, trên đời này không phải ai cũng là Dương điên và người phụ nữ đó, có thể tự mình nghịch thiên lật đổ vạn vật”.

Vô Biên Chủ quay đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Có đôi khi ta không nhìn thấu được ông”.

Không để chủ nhân bút Đại Đạo lên tiếng, Vô Biên Chủ nói tiếp: “Nhưng ta biết mặc dù tâm tư của ông nhiều nhưng lại không xấu xa, nên ta đồng ý đi với ông”.

Chủ nhân bút Đại Đạo bật cười.

Vô Biên Chủ bỗng nói: “Cuối cùng ta sẽ chết nhỉ?”

Chủ nhân bút Đại Đạo lặng thinh.

Vô Biên Chủ cười nói: “Tiết lộ một chút đi”.

Chủ nhân bút Đại Đạo xòe tay ra: “Cho chút lợi ích đi chứ”.

Vô Biên Chủ tiện tay ném ly rượu trong tay vào tay chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo ngửi rồi lắc đầu nói: “Ta không muốn uống rượu của Viên Quốc, nơi mà cuộc sống ngày nào cũng tốt đẹp đó, đổi đi”, dứt lời, ông ta ném thẳng đến ngoài Cửu Thiên.

Vô Biên Chủ bĩu môi, sau đó lại lấy ra một bình rượu mới ném sang cho chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo uống một hớp, sau đó nhắm mắt lại: “Trong ba ngàn năm, chỉ cần ông đứng về đúng phía thì sẽ không bao giờ chết”.

Vô Biên Chủ bật cười, sau đó lấy một bình rượu mới ra nhấp vài ngụm.

Sau đó Vô Biên Chủ bỗng giật mình, quay đầu sang nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, ngạc nhiên nói: “Ba ngàn năm sau thì sao?”

Chủ nhân bút Đại Đạo không đáp lời, chỉ tự mình nhấp một hớp rượu.

Trên đỉnh núi tuyết, tuyết ngày càng dày che phủ cả bầu trời.

Trong không trung nào đó, một luồng kiếm quang rơi xuống, một hư ảnh chậm rãi bước ra.

Chính là Huyền Âm.

Ngay lúc này thời không trước mặt Huyền Âm bỗng nứt lìa, Ác Bà chậm rãi bước ra.

Phía sau Ác Bà còn có một hư ảnh và một bóng hồng đi theo. Ác Bà nhìn Huyền Âm, nhíu mày: “Lại thất bại rồi à?”, Huyền Âm trầm giọng nói: “Thiếu niên đó đến từ Chân vũ trụ”.

“Gì cơ?”

Ánh mắt Ác Bà lập tức trở nên lạnh như băng, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống không độ, lạnh thấu xương.

Ác Bà nhìn chằm chằm Huyền Âm, sát khí như có thực thể: “Hắn đến từ Chân vũ trụ hả?”

Huyền Âm gật đầu: “Vâng, hơn nữa hình như còn có quan hệ với Chân Thần đó”.

Ác Bà híp mắt: “Nghiệp chướng”.

Huyền Âm trầm giọng nói: “Thực lực của người này không hề tầm thường, bên cạnh hắn còn có tám Huyết Thi, mà tám Huyết Thi đó đều là cường giả cảnh giới Bán Bộ Khai Đạo, ta đánh với tám người cả mấy ngàn hiệp nhưng vẫn không thể làm gì chúng, nhưng ta cũng đã đánh thiếu niên đó bị thương nặng, tiếc là hắn vẫn trốn thoát”.

Ác Bà nhìn Huyền Âm: “Ngươi một đánh tám, mà chỉ đánh tàn phế một người?”

Mặt Huyền Âm không đổi sắc nói: “Ừ, mặc dù tám Huyết Thi đều là cường giả Bán Bộ Khai Đạo nhưng trình độ của chúng quá yếu kém, sức chiến đấu không ổn, còn kiếm tu thiếu niên đó thì cảnh giới quá thấp, sức chiến đấu bình thường, không đánh nhắc đến. Nếu không phải hắn nhờ vào thanh kiếm đặc biệt để chạy trốn cực nhanh thì ta đã giết được hắn rồi”, Ác Bà im lặng một lúc rồi nói: “Huyền Dương, Thương Việt, các ngươi đi xử lý chuyện này, tốt nhất có thể bắt sống thiếu niên đó”.

Hư ảnh và bóng hồng đằng sau bà ta hơi cúi người xuống, sau đó xoay người biến mất khỏi đó.

Ác Bà nhìn Huyền Âm trước mặt: “Ngươi đến nền văn minh vũ trụ Hồng Nguyên một chuyến, bảo chúng chuẩn bị hết những gì chúng ta cần”.

Huyền Âm do dự, sau đó nói: “Nếu chúng đùn đẩy…”

Ác Bà lạnh lùng nói: “Chúng dám”.

Huyền Âm không nói thêm gì nữa, hơi cúi người, sau đó lặng lẽ rời đi.

Ác Bà đứng đó híp mắt lại, ánh mắt lóe lên vẻ ác độc: “Chân vũ trụ…”


Chương 1634: Bảo vệ

Không biết qua bao lâu, Diệp Quân bỗng xuất hiện ở một tinh vực thời không, vừa bước ra sắc mặt Diệp Quân lập tức trở nên trắng bệch.

Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó vội vàng lấy một viên đan dược ra rồi uống.

Một lúc lâu sau, vẻ mặt hắn mới hồi phục.

Diệp Quân cúi đầu nhìn cơ thể mình, trên người hắn có rất nhiều vết nứt li ti nhưng đang dần biến mất.

Thấy thế Diệp Quân nở nụ cười, bây giờ cơ thể hắn có thể mạnh được hơn một chút rồi.

Lúc này Sậu Nguyên xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, ông ta nhìn xung quanh khẽ nói: “Đến rồi sao?”

Thật ra ông ta cũng không hiểu lắm về di tích bí cảnh đó.

Dù sao cũng đã qua quá lâu rồi.

Diệp Quân nói: “Tọa độ hiển thị ở đây”.

Dứt lời, hắn nhìn kĩ xung quanh, lúc này họ đang ở trong một tinh vực chưa biết tên, các tinh cầu lơ lửng nhưng không có sự sống.

Đây là vực tinh vực chết.

Diệp Quân nhìn Sậu Nguyên, Sậu Nguyên cười khổ: “Ta phải nhớ kỹ lại đã, dù sao cũng đã quá lâu rồi”.

Diệp Quân cười nói: “Không vội”.

Dứt lời, hắn gọi Nhất Niệm ra.

Sau khi ra ngoài, Nhất Niệm ai oán nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân bật cười, sau đó ngồi xuống, lấy một con dê ra bắt đầu nướng.

Sậu Nguyên nói: “Cậu Diệp, khoan đã, tôi đi thăm dò”, dứt lời, ông ta biến thành một tia sáng, sau đó biến mất ở tận cuối tinh không đằng xa.

Nhất Niệm ngồi xuống đối diện Diệp Quân, nhìn chằm chằm con dê trong tay Diệp Quân, ánh mắt sáng rực.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, cô nhóc này cũng tham ăn quá.

Một lúc sau, Diệp Quân đã nướng con dê đến vàng óng, hắn lấy một ít gia vị ra rắc lên đó, chốc sau là thơm phức.

Nhất Niệm khẽ liếm môi, sau đó lẳng lặng cất kẹo hồ lô vào.

Diệp Quân xé một cái đùi dê đưa cho Nhất Niệm, Nhất Niệm nhận lấy gặm.

Diệp Quân nói: “Ăn từ từ thôi, không ai giành của muội đâu”.

Nhất Niệm ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, nhếch môi rồi tiếp tục ăn.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó cũng xé một cái đùi, hắn gặm một miếng, thịt dê thơm ngon mềm mại, rất ngon.

Tay nghề của mình lại tiến bộ rồi.

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn tận cuối tinh không, lúc này suy nghĩ của hắn lạc trôi đến hệ Ngân Hà.

Cũng không biết bây giờ hai cô gái kia sống thế nào, nên quay về thăm họ rồi.

Lúc này Nhất Niệm ngồi xuống bên cạnh Diệp Quân, cô ta đã gặm sạch sẽ cái đùi dê trong tay, cô ta lại xé một cái đùi khác, sau đó xe một miếng thịt đưa vào miệng Diệp Quân, Diệp Quân khẽ há miệng ăn.

Nhất Niệm cong môi, sau đó tiếp tục ăn.

Diệp Quân nhìn Nhất Niệm cực kỳ vui sướng cũng cười nói: “Nhất Niệm, muội có ước mơ gì không?”

Nhất Niệm suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Từ chức, nuôi dê, ăn thịt dê”.

Dê: “...”

Diệp Quân bật cười: “Muội yên tâm, chuyện muội từ chức cứ để ta, đến lúc đó ta đánh không lại, ta sẽ dẫn cô cô của ta đến từ chức giúp muội”.

Nhất Niệm chần chừ, sau đó nói: “Bà ấy nguy hiểm quá”.

Diệp Quân cười nói: “Không sao, muội là người của mình, bà ấy sẽ không làm hại muội”.

Nhất Niệm vội gật đầu: “Được”.

Diệp Quân còn định nói gì, đúng lúc này Sậu Nguyên bỗng xuất hiện cách trước mặt Diệp Quân không xa, Diệp Quân nhìn Sậu Nguyên, ông ta trầm giọng nói: “Cậu Diệp, tìm được rồi”, Diệp Quân vội đứng lên, sau đó nói: “Ở đâu?”

Sậu Nguyên chỉ về phía xa: “Ở phía trước, cách đây mười vạn dặm”.

Diệp Quân nói: “Đi thôi”.

Nhưng Sậu Nguyên lại lắc đầu: “Khoan đã”.

Diệp Quân nhìn Sậu Nguyên, Sậu Nguyên trầm giọng nói: “Xung quanh di tích bí cảnh đó có rất nhiều khí tức không rõ ràng, có lẽ đã có người phát hiện ra di tích nền văn minh này”.

Nghe thế sắc mặt Diệp Quân thay đổi.

Sậu Nguyên lại nói: “Nhưng hiện giờ, chúng không thể phá hủy thuật trận pháp mà nền văn minh Thuật Giả ta để lại”.

Diệp Quân hỏi: “Người trong tối đó có mạnh không?”

Sậu Nguyên gật đầu: “Có vài cường giả, đều là Bán Bộ Khai Đạo nhưng chúng đều ẩn nấp trong tối, không lộ mặt, có lẽ chúng đều kiêng dè lẫn nhau”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ông có thể phá được thuật trận pháp đó không?”

Sậu Nguyên lắc đầu: “Nếu Thuật Chủ vẫn còn, ông ấy có thể phá được, ta không hiểu biết về thuật pháp nhưng thanh kiếm trong tay Diệp công tử chắc là có thể phá được đấy”.

Diệp Quân nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay: “Dĩ nhiên kiếm này có thể làm được, chỉ là nếu dùng kiếm này cưỡng ép phá trận pháp, e là động tĩnh quá lớn…”

Sậu Nguyên nhíu mày.

Diệp Quân xoay người nhìn tinh không đằng xa: “Tạm thời cứ từ từ”.

Lúc này, cho dù hắn tạm thời phá trận pháp, cũng nhất định sẽ bị cường giả của rất nhiều nền văn minh nhắm tới, đương nhiên bây giờ hắn vẫn khá sợ các cường giả nền văn minh bình thường, chủ yếu là hiện giờ điều hắn lo là tổ chức bí ẩn đó, đối phương chắc chắn sẽ không bỏ cuộc.

Sậu Nguyên biến sắc: “Có rất nhiều cường giả đang chạy đến bên này, bảo vệ!”

Dứt lời, bảy Huyết Thi trong Tiểu Tháp xuất hiện xung quanh Diệp Quân, bảo vệ Diệp Quân.

Diệp Quân: “…”
Chương 1635: Đợi một ngàn năm

Diệp Quân bỗng quay đầu lại nhìn bên phải, cuối tầm mắt, hàng trăm cường giả đỉnh cấp đột nhiên phá tan hư không chạy đến.

Người dẫn đầu là một người đàn ông, khoảng hai mươi tuổi, tay cầm một chiếc quạt ngọc, mặc áo bào trắng, khoác bên ngoài là một chiếc áo sam, cả người thẳng tắp.

Hai bên người đàn ông là hai ông lão, một người mặc áo bào trắng, một người áo bào đen, hai người đều cầm kiếm dài trong tay, khí tức được thu lại.

Hai người đều là cường giả cảnh giới Bán Bộ Khai Đạo.

Kiếm tu cảnh giới Bán Bộ Khai Đạo.

Sau lưng hai ông lão này là những cường giả toàn thân mặc đồ đen, đeo trường đao, những cường giả này đa phần đều đạt tới mười phần thần tính, còn lại thấp nhất cũng là tám phần thần tính.

Nhìn thấy trận thế này, sắc mặt Diệp Quân thay đổi.

Vì hắn nhận ra phía sau thiếu niên này ít nhất có ba mươi cường giả mười phần thần tính.

Phải nói là trận thế này hơi mạnh.

Lúc này Sậu Nguyên bên cạnh Diệp Quân bỗng nói: “Cậu Diệp, thiếu niên đó không phải đàn ông mà là phụ nữ”.

Nghe thế Diệp Quân hơi sửng sốt, hắn nhìn thiếu niên đi đầu đó, nhìn kỹ lại thì quả nhiên thiếu niên này môi đỏ răng trắng, mày thanh mắt tú, trước ngực hơi gồ lên không giống cơ ngực bình thường.

Nữ giả nam!

Ngay lúc này, đôi mắt sắc như kiếm của kiếm tu đồ trắng bên cạnh cô gái đó nhìn sang Diệp Quân, thoáng chốc kiếm thế bao phủ lấy Diệp Quân.

Diệp Quân nhíu mày, Sậu Nguyên ở một bên bỗng tiến đến trước mặt Diệp Quân, sau đó vung tay áo lên, kiếm thế đó lập tức bị đẩy lùi.

Kiếm tu áo trắng đó híp mắt nhìn Sậu Nguyên, kiếm trong tay bỗng rung lên, ý chí chiến đấu và kiếm y vô hình bao phủ cả tinh vực.

Mặt Sậu Nguyên không đổi sắc, tay phải ông ta để ra phía sau, lạnh nhạt nhìn lão kiếm tu áo trắng đó.

Lão kiếm tu áo trắng đang định xuất kiếm thì lúc này cô gái bên cạnh ông ta bông cầm quạt ngọc chắn lão kiếm tu bên cạnh lại, mỉm cười nói: “Tả Lão, không cần như thế”.

Lão kiếm tu áo bào trắng nhìn chằm chằm Diệp Quân ở phía xa: “Thiếu niên đó cứ nhìn chằm chằm tiểu thư, hắn vô lễ thật đấy, đúng là đáng chết”, cô gái quay đầu nhìn Diệp Quân ở phía xa, khẽ cười nói: “Ta cải trang thành nam, vốn dĩ đã hơi không khác thường, hắn nhìn ta cũng chỉ là tò mò, chẳng có gì là không đúng cả”.

Ông lão kiếm tu áo trắng vẫn nhìn Diệp Quân: “Mạo phạm tiểu thư, đáng chết”.

Cô gái mỉm cười, bình tĩnh nói: “Tả Lão muốn dạy ta cách làm việc thế nào à?”

Ông lão kiếm tu áo trắng biến sắc, lập tức thu lại ánh mắt và kiếm thế của mình, sau đó hơi cúi người xuống: “Thuộc hạ không dám”.

Cô gái nhìn ông lão kiếm tu áo trắng rồi nói: “Tâm địa hẹp hòi là gốc rễ của tai họa, Tả Lão, khi bước ra khỏi nhà ông phải thay đổi tính cách của mình, đừng vì chuyện nhỏ nhặt mà ra tay giết người, khi không gây ra tai họa. Mặc dù thực lực của Đại Chu chúng ta không yếu nhưng phải biết núi này cao còn có núi cao hơn, trong vũ trụ bao la này không phải là không có người ai có thể cai trị được chúng ta, hiểu chưa?”

Ông lão kiếm tu áo trắng cung kính nói: “Tiểu thư dạy chí phải”.

Cô gái xoay người nhìn Diệp Quân ở đằng xa, mỉm cười, sau đó gấp quạt, cách không trung chắp tay lại.

Diệp Quân sửng sốt, sau đó cũng chắp tay kính lễ.

Cô gái dẫn đoàn người xoay người rời đi. Sậu Nguyên bên cạnh Diệp Quân khẽ nói: “Cô gái này không đơn giản, ta lại không thể cảm nhận được khí tức của cô ta”.

Diệp Quân cười nói: “Vũ trụ mênh mông, người có tài nhiều vô số kể”.

Sậu Nguyên gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân nhìn đằng xa: “Chắc là họ cũng đến đây vì di tích nền văn minh bí ẩn đó”.

Trong mắt Sậu Nguyên hiện lên vẻ lo lắng: “Bây giờ chuyện này hơi khó giải quyết rồi”.

Diệp Quân cười nói: “Gặp được cơ hội thì làm thôi”.

Sậu Nguyên gật đầu: “Nghe theo cậu Diệp”.

Diệp Quân nhìn Nhất Niệm ở một bên, lúc này Nhất Niệm đã gặm sạch sẽ cả con dê, miệng dính đầy dầu.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, hắn đi đến cạnh Nhất Niệm, sau đó lấy một tờ giấy ra lau miệng cho cô ta.

Nhất Niệm ngọt ngào cười, sau đó nói: “Một con không đủ ăn”.

Diệp Quân bật cười: “Lần sau nướng hai con cho muội, à không, phải ba con chứ”.

Nhất Niệm mừng rỡ, vội gật đầu: “Được được!”, Diệp Quân khẽ cười: “Đi thôi”.

Nhất Niệm lại nói: “Ta vào trong Tiểu Tháp”.

Dứt lời, cô ta quay lại Tiểu Tháp, lại bắt đầu nghiên cứu thời không bí ẩn đó.

Hiện giờ cô ta không tiếp tục nghiên cứu sâu hơn nữa, bây giờ hướng nghiên cứu chủ yếu của cô ta là làm sao để thời gian và phương pháp tu hành trong thời không này trở nên đơn giản hơn, như thế phu quân của mình có thể sử dụng.

Còn phải đơn giản hơn một chút.

Trong lòng cô ta, Diệp Quân đã là người của mình rồi.

Ở bên ngoài, Diệp Quân cũng bảo đám người Sậu Nguyên quay vào trong Tiểu Tháp, người càng nhiều thì càng dễ thu hút ánh mắt của nhiều người, một người thì tiện hơn rất nhiều.

Một lúc sau, Diệp Quân đến một dãy núi rộng lớn, hắn đứng trên một đỉnh núi, từ vị trí này có thể nhìn thấy biển mây cuồn cuộn ở phía xa, dãy núi thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện trong biển mây giống như một con rồng thần thượng cổ ngủ đông, trải dài cả trăm vạn dặm, cực kỳ hoành tráng.

Mà cách đó cả ngàn trượng, phía trên một ngọn núi có một cánh cổng quỷ bằng đồng, cánh cổng này cao đến vạn trượng, được làm bằng đồng bí ẩn, xung quanh cánh cổng có khắc vẽ các hình tượng hung ác mặt người, mặt thú.

Xung quanh cánh cổng quỷ bằng đồng có năng lượng bí ẩn dao động.

Lúc này Sậu Nguyên bỗng nói: “Năm đó lúc bọn ta đến đây, cánh cổng quỷ bằng đồng vẫn chưa xuất hiện… Xem ra có người đã phá vỡ trận pháp của bọn ta”.

Diệp Quân nhìn xung quanh, trong tối quanh đó có rất nhiều khí tức không rõ.

Diệp Quân đang muốn nói gì đó, ngay lúc này cô gái từng có duyên gặp hắn một lần bỗng xuất hiện cách cánh cổng quỷ bằng đồng không xa, cô gái nhìn quanh, cười nói: “Các vị, ta có cách phá được trận pháp di tích thượng cổ này. Nhưng trên đời làm gì có đồ miễn phí, ai muốn vào trong di tích này đều phải nộp ba mươi Tổ Mạch cho ta, không biết các vị thấy thế nào?”

Xung quanh tĩnh lặng, không ai đáp lời.

Cô gái cười nói: “Nếu các vị không nói gì thì cứ tiếp tục đợi đi, đợi đến một ngàn năm sau”.

Dứt lời, cô ta định xoay người đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK