Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1141: Gọi ta là Thần Nhất

Làm việc.

Diệp Quân vừa dứt lời, Diệp An đã xuất hiện bên cạnh hắn.

Diệp An quay đầu nhìn Diệp Quân, ánh mắt lộ rõ vẻ mất hứng: “Ta rất không có nguyên tắc hả?”

Diệp Quân cười gượng: “Tỷ, tỷ đã nói, lúc nào có đánh nhau thì gọi tỷ mà”.

Diệp An ghé mắt liếc hắn một cái rồi quay sang nhìn tội nữ: “Đây là vợ đệ?”

Tội nữ chau mày.

Diệp Quân vội thanh minh: “Tỷ, tỷ chớ có nói lung tung, cô ấy không phải đâu”.

Diệp An bình thản gật đầu: “Không sao, đệ có đến mười mấy cô vợ rồi, thêm một cũng không thành vấn đề”.

Diệp Quân: “…”

Có đến mười mấy!

Tội nữ liếc nhìn Diệp Quân, sắc mặt lộ vẻ quái dị, người này là ngựa giống sao?

Diệp Quân chỉ đành im lặng.

Tỷ tỷ đang trả thù mình đây mà.

Thôi vậy!

Đành ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.

Trực giác mách bảo hắn rằng, đấu với tỷ tỷ sẽ không được lợi gì đâu.

Thấy Diệp Quân chịu thua, Diệp An mới bỏ qua. Cô ấy quay sang nhìn về phía hai thần tướng kia: “Đánh thế nào đây?”

Diệp Quân nhìn tội nữ, tội nữ trầm giọng: “Dốc sức tấn công”.

Dốc sức tấn công!

Diệp An gật đầu, bước lên một bước, trong tay xuất hiện một thanh trường thương, giây lát sau, cô ấy nhún người, bay thẳng tới chỗ thần tướng bên trái.

Gần như cùng lúc, tội nữ cũng biến mất khỏi vị trí.

Hai cô gái đều dùng thương.

Thấy hai người tấn công lại đây, hai vị thần tướng cũng không nhiều lời, đồng thời ra tay.

Khi hai vị thần tướng sắp ra tay, sắc mặt Diệp Quân trở nên căng thẳng, thực lực của hai thần tướng này còn mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn.

Nhưng cũng vào lúc này, trong đầu hắn chợt nảy ra một ý, hắn tung người lao vút vào trong đại điện.

Thấy thế, sắc mặt hai vị thần tướng trở nên cực kì khó coi, mẹ kiếp, người này muốn nhân cơ hội lẻn vào ăn trộm, hai người muốn bay về ngăn cản nhưng Diệp An và tội nữ đã chặn đường bọn họ.

Diệp Quân nhanh chóng tiến vào đại điện trót lọt.

Đại điện trống trải, chỉ có một pho tượng Vô Diện Thần, ngoài ra không có bất cứ thứ gì khác.

Thấy thế, Diệp Quân thoáng cau mày.

Nhưng đột nhiên, Diệp Quân quay phắt người lại.

Cách nơi hắn đúng không xa, có một ông lão vận trường bào rộng, tóc trắng xóa, hai tay giấu trong tay áo, đang lạnh lùng nhìn hắn.

Diệp Quân lập tức căng thẳng đề phòng nhìn ông ta.

Hắn hoàn toàn không phát hiện ông lão này đứng đó từ bao giờ.

Ông lão kia xòe tay, rồi lại nhẹ nhàng nắm vào, trong tích tắc, thời không xung quanh Diệp Quân chợt trở nên vặn vẹo, hàng tỉ vệt sao xuất hiện.

Diệp Quân cả kinh, không dám thả lỏng, ngón cái nhẹ nhàng đẩy lên.

Vèo!

Thánh kiếm Hiên Viên bay ra.

Ầm ầm!

Thời không trước mặt Diệp Quân đột nhiên vỡ vụn, sau đó, thánh kiếm Hiên Viên chém mạnh về phía ông lão đứng xa xa, song, khi thánh kiếm Hiên Viên phóng tới cách ông lão chỉ chừng vài trượng, ông lão chợt bước lên trước, tốc độ như sét đánh.

Ầm!

Thánh kiếm Hiên Viên bị đánh bay.

Con người Diệp Quân co rút lại, hắn vừa có cảm giác như thể có thiên quân vạn mã lao về phía này chèn ép mình, ép đến độ hắn không thể hô hấp nổi.

Nhưng cũng vào lúc này, thân thể Diệp Quân chợt trở nên hư ảo, một chớp mắt qua đi, hàng nghìn hàng vạn thanh kiếm phóng ra.

Ong!

Một tiếng kiếm kêu ngân lên giòn giã, một mảng kiếm quang phóng ra khỏi đại điện.

Rầm!

Diệp Quân cùng ông lão đồng thời lùi lại. Diệp Quân va cả người vào tượng đá, tượng đá vỡ vụn tức thì.

Sau khi dừng lại, Diệp Quân đang định ra tay một lần nữa, nhưng hắn lại phát hiện ra, ông lão kia đang đứng xa xa, nhìn ra sau lưng hắn bằng ánh mắt kinh ngạc tột cùng.

Phía sau!

Diệp Quân nhăn mày, chầm chậm quay lại, vừa nhìn rõ tình cảnh sau lưng, hắn đã sửng sốt ngây người.

Nơi đó lơ lửng một ảo ảnh màu vàng kim.

Khi Diệp Quân còn đang nghi hoặc, ông lão bên kia đã cong chân quỳ xuống, run run gọi: “Thượng Thần…”

Thượng Thần!

Diệp Quân sửng sốt.

Thần Nhất?

Lúc này, hai vị thần tướng ngoài điện cũng bất chợt dừng tay, chạy nhanh vào trong điện, khi vừa thấy ảo ảnh kia, cả hai đều quỳ sụp xuống, run run hô: “Thượng Thần”.

Diệp An và tội nữ cũng đã đi vào. Khi nhìn thấy ảo ảnh kia, tội nữ lập tức thay đổi sắc mặt.

Diệp Quân lẳng lặng nhìn ảo ảnh nọ.

Hắn hoàn toàn không cảm nhận được đối phương.

Không cảm nhận được bất cứ thứ gì.

Cho dù đối phương ở ngay trước mắt, hắn vẫn không hề cảm nhận được một chút hơi thở nào, loại cảm giác này thật quá hoang đường.

Bấy giờ, ảo ảnh nọ mới chậm rãi ngẩng đầu, bước ra cửa đại điện, nhìn về nơi xa.

Phía bên kia, ông lão tóc bạc vẫn phủ phục trên đất, thân mình liên tục run rẩy.

Hai vị thần tướng cũng run lẩy bẩy như không thể kiềm chế được.

Hồi lâu sau, ảo ảnh mới quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, mỉm cười và cất tiếng nói: “Thì ra là ngươi”.

Diệp Quân nghi hoặc hỏi: “Ta?”

Ảo ảnh khẽ gật đầu.

Diệp Quân vẫn không hiểu ý ông ta: “Tiền bối nói thế là có ý gì?”

Ảo ảnh chỉ lặng lẽ cười nhẹ.

Diệp Quân cũng không gặng hỏi.

Lúc này, tội nữ đang đứng một bên chợt lên tiếng hỏi: “Tiền bối chính là Thượng Thần?”

Ảo ảnh liếc nhìn tội nữ, cười nói: “Ta vẫn thích các ngươi gọi ta là Thần Nhất hơn”.

Thần Nhất!

Nghe vậy, tội nữ chấn động trong lòng, đang muốn quỳ xuống lại bị một sức mạnh hết sức nhu hòa đỡ lên.
Chuoqng 1142: Tỷ nhận đi

Cùng lúc đó, hai vị thần tướng và ông lão kia cũng được đỡ dậy.

Thần Nhất lắc đầu nói: “Không cần quá câu nệ mấy nghi thức đó”.

Ông lão kích động nói: “Thượng Thần, rốt cuộc ngài cũng về rồi”.

Thần Nhất lại lắc đầu, nhìn về phía Diệp Quân một cái rồi xòe tay, từ trong tay ông ta, một chiếc ấn màu vàng chậm rãi bay ra, hướng về phía Diệp Quân.

Thấy thế, ông lão cùng hai vị thần tướng đều trợn mắt, sắc mặt bàng hoàng không dám tin.

Tội nữ cũng khiếp sợ ra mặt.

Diệp Quân nghi hoặc hỏi: “Tiền bối, đây là gì?”

Thần Nhất cười nói: “Thần ấn”.

Diệp Quân hỏi: “Để làm gì ạ?”

Tội nữ vội vã đi tới cạnh Diệp Quân, run run giải thích: “Đây là thần vật đứng đầu trong ba chí bảo của thời đại Thần, có ấn này trong tay, tất cả mọi người trong Thần Điện đều phải nghe lệnh, nói cách khác, ngươi bây giờ chính là người thừa kế được Thượng Thần công nhận”.

Người thừa kế!

Nghe tội nữ nói thế, Diệp Quân tức thì sửng sốt.

Tội nữ lại tiếp tục: “Năm ấy, chúng thần nội chiến, mục đích thực sự chính là để tranh đoạt thần ấn này, bởi vì nếu chiếm được thần ấn, không chỉ ngang với việc có thêm một chí bảo cực mạnh mà còn có thể dùng thần ấn này để ra lệnh cho toàn bộ cường giả của Thần Điện quy phục mình”.

Diệp Quân trầm mặc.

Thế nào mà mình lại biến thành người thừa kế rồi?

Nhà mình còn chưa thừa kế xong, lại đã phải đi thừa kế nhà người khác?

Không được!

Di sản này, một khi kế thừa, chắc chắn sẽ kéo theo vô số nhân quả, đến khi đó, mình khó mà tránh khỏi cuộc sống liên tục bị đuổi giết.

Diệp Quân vội lắc đầu, muốn từ chối, nhưng nghĩ kĩ lại cảm thấy cự tuyệt người ta như thế thì không được hay lắm. Vì vậy, hắn nhận thần ấn, rồi vội chạy đến chỗ Diệp An, đưa thần ấn cho cô ấy: “Tỷ, tỷ kế thừa nó đi”.

Mọi người: “…”

Diệp An nhấc mí mắt nhìn Diệp Quân, không nói một lời.

Diệp Quân vội năn nỉ: “Tỷ, mau nhận đi mà”.

Diệp An lắc đầu: “Ta không muốn”.

Mọi người: “…”

Tội nữ và hai vị thần tướng cùng ông lão nọ đều đã hoàn toàn ngây người.

Hai tỷ đệ các người chơi trò gì vậy?

Đó là thần ấn đấy!

Là chí bảo bậc nhất của thời đại Thần Nhất, hơn nữa, đây là vật tượng trưng cho một loại thân phận, đại biểu cho quyền lợi vô biên.

Vậy mà hai tỷ đệ các người còn đẩy cho nhau, không muốn lấy.

Nghe Diệp An nói thế, Diệp Quân càng nôn nóng hơn: “Tỷ, thứ này được lắm mà”.

Diệp An nhìn hắn chằm chằm: “Có phải đệ lại muốn ăn đòn rồi không?”

Mặt Diệp Quân cứng đờ ra.

Lúc này, tội nữ đã bước tới cạnh Diệp Quân, nhỏ giọng nhắc hắn: “Đây là thần ấn đấy”.

Diệp Quân khẽ thở dài, có lẽ người ngoài sẽ cảm thấy thần ấn này chính là một chí bảo vô thượng, nhưng đối với hắn, thứ này chắc chắn không dễ cầm đâu.

Thực ra Diệp Quân không ngại nhân quả, nhưng hắn mới được sống yên ổn mấy ngày, thực sự không muốn bị cuốn vào cuộc đấu của những thế lực khác nữa.

Mệt mỏi lắm.

Hiện giờ Diệp Quân chỉ muốn co rút trong mai rùa, âm thầm trưởng thành thôi.

Thấy Diệp Quân thực lòng không muốn, ông lão tóc bạc không nhịn được bèn nói: “Này cậu, đó chính là thần ấn, thần ấn đấy”.

Diệp Quân liếc nhìn ông lão rồi nhanh nhẹn đưa luôn thần ấn cho ông ta: “Vậy cho ông đấy”.

Ông lão kia lập tức đơ người, tức giận đến tím mặt, nếu không phải vì Thần Nhất còn đang ở đây, ông ta nhất định phải đánh cho tên kia một trận.

Thần Nhất đứng bên bật cười một tiếng, hỏi: “Ngươi thực sự không muốn sao?”

Diệp Quân quay sang phía Thần Nhất: “Tiền bối, vì sao muốn đưa vật này cho ta?”

Thần Nhất mỉm cười: “Chẳng phải chính ngươi đang muốn thành lập một trật tự mới hay sao?”

Diệp Quân thoáng chau mày.

Thần Nhất tiếp tục nói: “Bên trong thần ấn có cất giấu toàn bộ tài sản của Thần Điện khi ấy, trong đó bao gồm cả chín tổ mạch. Chín tổ mạch này là những mạch tổ nguyên chân chính, có thể liên tục không ngừng sinh ra tổ nguyên, ngoài ra, bên trong còn có một số thần vật năm xưa ta từng lấy được”.

Diệp Quân vẫn chỉ lặng im.

Thần Nhất cười bảo: “Đã muốn thay trời đổi đất, cần gì phải so tay rụt chân?”

Nghe vậy, Diệp Quân chăm chú nhìn Thần Nhất một hồi rồi nói: “Cảm tạ tiền bối đã chỉ dạy”.

Nói đoạn, hắn thu thần ấn kia vào, lại hỏi: “Tiền bối, ông có biết tình hình Thần Điện ngày nay không?”

Thần Nhất gật đầu: “Biết”.

Diệp Quân nhìn Thần Nhất: “Có rất nhiều người năm ấy từng đi theo ông lại đã phản bội ông”.

Thần Nhất chỉ lặng lẽ mỉm cười.

Diệp Quân nghi hoặc: “Lẽ nào tiền bối hoàn toàn không có ý kiến gì với việc này sao?”

Thần Nhất nhìn Diệp Quân: “Đó là việc của ngươi”.

Diệp Quân lập tức trầm mặt.

Thần Nhất mỉm cười: “Ngươi đi theo ta một lát”.

Nói đoạn, ông ấy xoay người, Diệp Quân còn chưa kịp định thần lại thì đã thấy mình cùng Thần Nhất xuất hiện giữa một vùng tinh không xa lạ.

Diệp An cùng những người khác cũng có mặt ở đó.

Thần Nhất nhìn vào sâu trong tinh không, nhẹ giọng nói: “Là người thì đều có ác niệm, có dã tâm và dục vọng. Khi cứ phải làm mãi một việc trong một thời gian thật dài, ngươi sẽ dần cảm thấy buồn chán, và cả cô độc. Vì vậy, ngươi sẽ tìm cách nếm thử những chuyện mình chưa từng làm trước đó”.

Diệp Quân nhìn Thần Nhất, hỏi: “Tiền bối cũng vì có ác niệm?”

Thần Nhất mỉm cười: “Coi là vậy đi”.

Diệp Quân trầm giọng: “Ta nghe chủ nhân bút Đại Đạo nói, năm đó tiền bối vì muốn thử thần tính…”

Thần Nhất hỏi: “Chủ nhân bút Đại Đạo vẫn còn sống sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Còn sống, tiền bối cũng biết ông ta?”

Thần Nhất gật đầu: “Biết một chút”.

Diệp Quân hỏi: “Rốt cuộc ông ta đến từ thời đại nào?”

Thần Nhất nhìn về phía Diệp Quân, cười hỏi: “Ông ta không nói cho ngươi biết sao?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không nói”.

Thần Nhất cười cười: “Vậy chờ chính ông ta nói cho ngươi biết đi”.

Diệp Quân ngán ngẩm không muốn nói thêm nữa.

Thần Nhất đột nhiên lại hỏi: “Ngươi có biết loại người nào là đáng sợ nhất không?”

Diệp Quân nhìn sang phía Thần Nhất, thấy Thần Nhất đang chăm chú nhìn vào tinh không sâu thẳm, ánh mắt lướt qua tinh hà mênh mang, dừng tại cuối tinh hà, thấy được một người phụ nữ váy trắng. Ông ấy nói khẽ: “Là người lấy một phần nhân tính áp chế chín phần thần tính…”

Người sở hữu toàn bộ nhân tính không đáng sợ.

Người sở hữu toàn bộ thần tính cũng không đáng sợ.

Nhưng, người có thể lấy một phần nhân tính áp chế chín phần thần tính…

Ông ta từng có toàn bộ nhân tính, cũng từng ở trạng thái có toàn bộ thần tính, cuối cùng, ông ta muốn lấy nhân tính áp chế thần tính, nhưng kết cục là, ông ta thất bại rồi.

Vậy mà hôm nay, ông ta đã thấy có người làm được điều đó.

Lấy một phần nhân tính áp chế chín phần thần tính.

Thì ra, chỉ cần đủ mạnh, bất kể thần tính hay nhân tính đều chỉ là nô lệ của mình…
Chương 1143: Tín ngưỡng cũng cần cái ăn mà!

Nhìn theo bóng người phụ nữ váy trắng đang ngày càng đi xa, Thần Nhất thoáng nở một nụ cười.

Trong nụ cười ấy, có một tia tiếc nuối, nhưng càng nhiều hơn lại là vui mừng.

Mừng vì điều ông ta từng nghĩ có khả năng thì đã thực sự có khả năng, có người thực sự không bị ‘thần tính’ khống chế, có thể lấy nhân tính áp chế thần tính; tiếc nuối chính là, ông ta lại không làm được.

Diệp Quân trông theo hướng nhìn của Thần Nhất, phóng mắt về phía xa xa, nhưng chẳng thấy điều gì khác thường.

Thần Nhất cũng đã dời mắt khỏi nơi đó, quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, mỉm cười: “Tiếp theo đây, vũ trụ này giao cho ngươi vậy”.

Nói đoạn, thân thể ông ta bắt đầu mờ dần đi.

Thấy thế, Diệp Quân vội vàng hỏi: “Tiền bối, những kẻ đã từng phản bội ông đó, chẳng lẽ ông không định quản giáo một chút sao?”

Thần Nhất chỉ lắc đầu.

Diệp Quân không hiểu được: “Vì sao?”

Thần Nhất cười nói: “Mọi người đều có dục vọng riêng cùng với tham niệm, bọn họ cũng có là chuyện rất bình thường, ta không thể yêu cầu tất cả mọi người đều phải làm người tốt, ngươi có hiểu ý ta không?”

Diệp Quân trầm mặc.

Thần Nhất tiếp tục nói: “Thế giới này có phân chia âm dương, có người tốt thì cũng có kẻ xấu, đó là chuyện rất bình thường”.

Nói đến đó, ông ta mỉm cười nhìn Diệp Quân: “Nếu ngươi muốn cải biến thế giới này thì phải dựa cả vào sự nỗ lực của bản thân, hiểu ý ta chứ?”

Diệp Quân cười khổ.

Đương nhiên hắn hiểu chứ.

Hiện giờ hắn đã thừa kế thần ấn, cũng tương đương với việc thừa kế những nhân quả xưa, có thể khẳng định rằng những vị thần trước đó sẽ không tôn thần ấn này của hắn đâu.

Không phục thì phải làm sao?

Chắc chắn là phải đánh một trận rồi.

Diệp Quân khẽ thở dài, mới vừa đánh đi ra từ Tuế Nguyệt trường hà, sang đến đây lại tiếp tục đánh.

Mệt chết đi được.

Lúc này, Thần Nhất bất chợt cười bảo: “Nếu ngươi muốn thành lập một trật tự mới thì có một số việc, cuối cùng nhất định phải làm”.

Diệp Quân gật đầu: “Tiền bối có đề nghị gì không?”

Thần Nhất suy nghĩ một chút rồi đáp: “Chớ quên tâm nguyện ban sơ ấy”.

Tâm nguyện ban sơ!

Diệp Quân im lặng.

Lời này nghe đơn giản, nhưng muốn thực hiện được nó lại vô cùng khó khăn.

Con người sống một đời dài, thực ra rất dễ lạc lối, đánh mất chính mình, có rất ít người có thể kiên trì giữ lấy bản tâm.

Diệp Quân lại hỏi: “Tiền bối… thực sự đã không còn tồn tại sao?”

Thần Nhất chỉ cười cười, không đáp lại câu hỏi này, bóng hình ông ấy dần mờ đi nhanh chóng.

Diệp Quân ngơ ngác nhìn.

Chẳng mấy chốc, Thần Nhất đã hoàn toàn biến mất khỏi tinh không.

Biến mất rồi!

Diệp Quân trầm mặc nhìn đăm đăm, Thần Nhất thực sự cứ thế biến mất sao?

Diệp An bỗng bước tới bên Diệp Quân, chỉ chỉ vào thần ấn trong tay hắn.

Diệp Quân vội đưa thần ấn cho cô ấy.

Diệp An trừng mắt nhìn hắn: “Ta không đòi ấn”.

Diệp Quân không hiểu: “Thế tỷ muốn cái gì?”

Diệp An bình thản nói: “Đệ hiểu mà”.

Sắc mặt Diệp Quân tức thì sa sầm.

Vị tỷ tỷ này chỉ muốn chiếm hời, nhưng không muốn gánh trách nhiệm đây mà.

Thật là quá đáng.

Lúc này, tội nữ bỗng nhìn về phía ông lão tóc bạc cùng hai vị thần tướng: “Hắn là người thừa kế của Thượng Thần Thần Nhất, các vị có nguyện đi theo hắn không?”

Nghe tội nữ hỏi thế, Diệp Quân bất giác ngoảnh đầu nhìn về phía ba người kia.

Thực lực của ba người này đều cực kì khủng bố, đặc biệt là ông lão kia, thực lực của ông ta còn trên cả thần tướng, nếu ba người này chịu đi theo mình thì đó sẽ là một chuyện cực kì may mắn.

Thấy Diệp Quân nhìn về phía này, ông lão chỉ im lặng không nói.

Hai vị thần tướng đưa mắt nhìn nhau rồi chậm rãi quỳ một gối xuống: “Chúng ta nguyện ý đi theo các hạ”.

Bọn họ ở lại nơi đây bao năm tháng chính là để chờ Thần Nhất, nhưng bây giờ, Thần Nhất đã chọn Diệp Quân làm người thừa kế, tất nhiên họ sẽ tình nguyện đi theo Diệp Quân.

Diệp Quân lại nhìn ông lão, ông lão kia trầm ngâm một hồi rồi lắc đầu: “Thứ cho ta nói thẳng, cậu không có bất kì cơ hội thắng nào đâu”.

Diệp Quân mỉm cười: “Thượng Thần Thần Nhất cũng nguyện ý tin ta, ông lại không tin sao?”

Ông lão nhìn Diệp Quân: “Cậu có biết mấy vị ngụy thần còn sống mạnh cỡ nào không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không biết”.

Ông lão nhè nhẹ lắc đầu, thở dài một tiếng thật khẽ: “Quả thực cậu rất yêu nghiệt, chừng ấy tuổi đã có thể đạt tới cấp độ này, dù ở thời đại Thần Nhất cũng rất hiếm có. Nhưng mà, cậu thực sự không đấu lại bọn họ đâu”.

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi thẳng thắn nói: “Nhưng sau lưng ta có người hỗ trợ”.

Ông lão liếc hắn: “Có người giúp?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Ông lão lại lắc đầu: “Vô ích thôi, cậu hoàn toàn không biết thực lực của đám ngụy thần đó mạnh cỡ nào”.

Diệp Quân mỉm cười: “Vậy thôi, tiền bối hãy bảo trọng”.

Nói đoạn, hắn kéo tay Diệp An quay đầu bước đi.

Diệp Quân sẽ không đưa ra yêu cầu thái quá với bất kì ai.

“Chờ chút đã”.

Song, ngay lúc này, ông lão kia đột nhiên lên tiếng gọi lại.

Diệp Quân quay người lại nhìn ông ta, ông lão do dự giây lát rồi hỏi: “Cậu muốn người khác hỗ trợ mà không cho thù lao gì sao?”

Nghe ông lão nói thế, những người có mặt ở nơi này đều sửng sốt.

Thù lao?

Diệp Quân trợn to mắt: “Ông… không phải vì tín ngưỡng…”

Ông lão trầm giọng: “Có tín ngưỡng cũng cần cái ăn mà”.

Diệp Quân im lặng, mình sơ ý quá rồi.
Chương 1144: Nể mặt ngươi quá nên nhờn đúng không

Liếc nhìn hai vị thần tướng bên kia, Diệp Quân suy nghĩ chốc lát rồi hỏi: “Tiền bối, ông muốn cái gì?”

Ông ta nghiêm nghị nói: “Trước đây, khi ta đi theo Thần Nhất đại nhân, hàng năm đều nhận được 100 luồng tổ nguyên”.

Một trăm!

Sắc mặt Diệp Quân tức thì thay đổi.

Thấy thế, ông lão kia vội giải thích: “Cậu có tổ mạch mà, mỗi tổ mạch có thể sinh ra hơn vạn tổ nguyên mỗi tháng…”

Hơn vạn tổ nguyên!

Diệp Quân trợn trừng mắt: “Thật sao?”

Ông lão cười khổ: “Chuyện đó sao ta dám nói chơi chứ”.

Diệp Quân gật đầu: “Tốt quá, vậy thì hàng năm tiền bối sẽ có hai trăm luồng tổ nguyên…”

Ông lão vội cung kính hành lễ: “Cảm tạ Thượng Thần”.

Thực ra, ngay từ đầu ông ta đã quyết định đi theo thiếu niên này rồi.

Thứ nhất là, người trước mắt đây còn trẻ như thế đã có thực lực bậc này, tuyệt đối không phải chỉ có thiên phú là có thể làm được, sau lưng thiếu niên này nhất định phải có một thế lực vô cùng hùng mạnh, hoặc là một nhân vật nào đó vô cùng đáng sợ.

Thứ hai là, thái độ của Thần Nhất với người này.

Khi vừa nhìn thấy thiếu niên này, Thần Nhất đã nói câu gì đầu tiên?

“Thì ra là ngươi”.

Ý của câu này chính là, Thần Nhất cho rằng thiếu niên này chính là người sẽ xây dựng nên trật tự mới, bởi vậy mới đưa thần ấn cho hắn, chứ không phải bởi vì Thần Nhất mong muốn thiếu niên này đi lên con đường thành lập trật tự mới.

Khác biệt ở đây rất lớn.

Nói đơn giản là thế này, cho dù không có thần ấn của Thần Nhất thì thiếu niên này cũng sẽ trở thành người xây dựng trật tự mới.

Bởi vậy, ông ta mới quả đoán lựa chọn đi theo.

Nhưng đi theo cũng cần có lợi cho mình.

Ông ta không thể gửi gắm toàn bộ tương lai vào người này, lợi ích trước mắt cũng nên giành về tay mới an toàn, nếu về sau phát hiện thiếu niên này thật ra không có chỗ chống lưng hùng mạnh nào thì cũng có vốn liếng bỏ chạy.

Diệp Quân đang nhìn về phía hai vị thần tướng, nói: “Hai vị hàng năm cũng nhận mỗi người 100 luồng tổ nguyên”.

Nghe thấy thế, hai vị thần tướng đồng loạt gập người thi lễ thật sâu: “Cảm tạ”.

Diệp Quân cười cười, nhìn sang phía tội nữ, tội nữ trầm ngâm một hồi rồi quả đoán nói: “Ta cũng nguyện đi theo ngươi”.

Cô ta muốn cải biến Tội Giới, để cải biến Tội Giới, chỉ có thể dựa vào người trước mặt đây.

Người này chính là người thừa kế duy nhất của đạo thống Thần Nhất, nếu hắn đứng về phía Tội Giới, nhất định sẽ là một sự cổ vũ cực lớn dành cho chúng sinh trong Tội Giới.

Chẳng phải các người nói bọn ta là tội đồ sao?

Chẳng phải các người nói bọn ta là kẻ phản bội Thượng Thần sao?

Nhìn đi, người thừa kế của Thượng Thần đứng về phía bọn ta cơ mà.

Bởi vậy, vì Tội Giới, cô ta chỉ có một lựa chọn là đứng về phía Diệp Quân.

Nếu không đứng vào hàng ngũ của Diệp Quân, chỉ e họn họ đời đời đều không thể thoát thân, bởi Thần Nhất đã hoàn toàn biến mất rồi.

Nghe tội nữ nói thế, Diệp Quân khẽ gật đầu rồi quay sang phía Diệp An.

Diệp An chau mày, tay nắm chặt lại.

Diệp Quân vội nói ngay: “Tỷ, của đệ cũng là của tỷ, chỉ cần tỷ muốn, đệ cho tỷ hết”.

Tội nữ thấy thế, chỉ biết lắc đầu cười.

Đây liệu có phải là hiện tượng áp chế từ huyết mạch mà người ta hay nói đến không nhỉ.

Nghe Diệp Quân nói vậy, Diệp An mới từ từ thả lỏng tay rồi nói: “Không phải ta thèm muốn tổ mạch của đệ, ta làm thế là vì sợ đệ phá sản, trước cứ bỏ sang chỗ ta tồn trữ, sau này đệ lớn lên, ta sẽ trả lại cho”.

Diệp Quân: “…”

Mọi người: “…”

Cuối cùng, Diệp Quân đưa cho Diệp An hai tổ mạch, hắn muốn đưa tận bốn tổ mạch nhưng Diệp An chỉ nhận hai.

Diệp Quân cũng hơi bất ngờ về điều đó.

Lát sau, đám người rời khỏi đại điện, Diệp Quân nhìn về phía chân trời, rồi quay sang nói với ông lão tóc bạc: “Tiền bối, ta nên xưng hô với ông thế nào?”

Ông lão đáp: “Ta là Mộc Nguyên”.

Diệp Quân gật đầu: “Mộc Nguyên tiền bối, hiện giờ chúng ta đang ở trong Thần Đồ, làm thế nào mới có thể ra ngoài được?”

Mộc Nguyên nhìn quanh rồi trầm giọng: “Thần Đồ này có linh, hiện giờ cậu đã là người thừa kế của Thượng Thần, có thể thử thu phục nó xem sao”.

Diệp Quân gật đầu, đưa mắt nhìn quanh bốn phía rồi cất tiếng gọi: “Linh của Thần Đồ, ra đây nói chuyện đi”.

Xung quanh không có bất kì động tĩnh nào.

Diệp Quân chau mày, nhìn Mộc Nguyên. Mộc Nguyên trầm ngâm một lát rồi đề nghị: “Đánh một trận đi”.

Diệp Quân dựng ngón cái, thánh kiếm Hiên Viên đột nhiên phóng lên cao, chân trời nứt vỡ ra, nhưng chỉ thoáng chốc, không gian đã được chữa trị như cũ.

Thấy thế, Diệp Quân trầm mặc nhìn về phía Mộc Nguyên: “Tiền bối, các vị không thể thâu tóm được thần đồ này à?”

Mộc Nguyên cười khổ: “Không thể, ở thời đại Thượng Thần, bốn vật chí bảo đều chỉ tuân theo lệnh của Thượng Thần, lệnh của người khác, chúng nó không nghe đâu”.

Diệp Quân nghe nói thế thì sa sầm mặt lại, nhưng chợt nhớ đến một điều, hắn xòe tay, thần ấn hiện ra trong lòng bàn tay. Cho đến giờ, hắn còn chưa hàng phục được thần ấn này đâu.

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối, ta phải làm thế nào thì thần ấn này mới chịu nhận chủ?”

Mộc Nguyên lắc đầu: “Không biết”.

Diệp Quân nhìn ông ta: “Tiền bối, ông nói nghiêm túc đấy à?”

Mộc Nguyên cười khổ: “Những thần bảo đó đều chỉ có Thượng Thần từng dùng, bọn ta chỉ từng nhìn thấy, chưa từng được dùng bao giờ”.

Diệp Quân trầm mặc hồi lâu rồi nhìn xuống thần ấn trong tay, nói: “Hẳn ngươi cũng có linh, ra ngoài trò truyện một lát?”

Thần ấn đột nhiên khẽ run lên, sau đó hóa thành một cô gái đứng ngay trước mặt Diệp Quân. Cô gái này vận bộ váy dài màu trắng, mái tóc màu vàng kim, sắc mặt lạnh nhạt, chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Quân, không nói một lời.

Linh của thần ấn!

Diệp Quân đang định nói gì đó, linh của thần ấn bỗng chặn lời: “Ngươi quá yếu, ta không muốn đi theo ngươi”.

Diệp An đột nhiên vung tay tát một cái thật mạnh.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, linh của thần ấn không kịp đề phòng, bị Diệp An tát bay ra ngoài…

Mọi người đều trố mắt nhìn.

Diệp An lạnh lùng nhìn linh của thần ấn: “Nể mặt ngươi quá nên nhờn đúng không?”

Mọi người: “…”
Chương 1145: Thật vô dụng

Mọi người đều bối rối ra mặt.

Sao bỗng dưng lại đánh nhau rồi?

Diệp Quân cũng khá bất ngờ, tỷ tỷ lại bỗng thẳng tay vả mặt đối phương.

Tất nhiên, lòng hắn cũng rất cảm động, bởi vì hắn biết tỷ tỷ làm thế là để bênh vực mình.

Xa xa, linh của thần ấn bị tát bay đi, ban đầu cô ta ngẩn ngơ, sau đó thì giận tím mặt: “Ngươi dám đánh ta à”.

Nói đoạn, cô ta siết chặt hai tay, một ngọn lửa khủng bố từ trong người cô ta bùng ra, nhắm thẳng phía Diệp An.

Thấy thế, Diệp Quân tức thì sa sầm mặt, giây lát sau, hai tỷ đệ đồng thời biến mất.

Rầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, linh của thần ấn lại bị đánh văng ra ngoài.

Nhưng hai tỷ đệ vẫn chưa chịu ngừng tay, bọn họ tiếp tục đuổi theo hành hung linh của thần ấn.

Mộc Nguyên và đám người chứng kiến cảnh tượng kì khôi này, tất cả đều trợn tròn mắt, há hốc miệng.

Hành hung linh của thần ấn!

Cần nhớ một điều, năm đó linh của thần ấn có địa vị cực cao trong Thần Điện, có thể nói, trừ Thần Nhất, cô ta hoàn toàn chẳng thèm để mắt bất cứ ai, đám cường giả trong Thần Điện khi ấy không một ai dám làm mất lòng cô ta, bởi cô ta do chính Thần Nhất sáng tạo ra.

Nhưng vào lúc này, hai tỷ đệ kia đang hợp lực hành hung ngược đãi linh của thần ấn.

Mộc Nguyên nhìn hai tỷ đệ đang hăng say đánh, sắc mặt có vẻ phức tạp.

Bởi ông ta đã phát hiện, hai tỷ đệ này ngay từ đầu đã không hề coi linh của thần ấn ra gì.

Đây là gia đình kiểu gì thế?

Gia đình kiểu gì mà người trong nhà đều chẳng coi linh của thần ấn ra gì…

Mẹ kiếp!

Thật là quá đáng.

Tất nhiên, bên cạnh sự choáng váng, ông ta cũng cảm thấy vô cùng may mắn, may mà ông ta đã chọn đúng phe.

Đi theo ai lập nghiệp, nhất định phải chọn cho chính xác, theo người có tiền đồ, mình mới có tương lai.

Tội nữ đứng bên chứng kiến cảnh đó, sắc mặt cũng trở nên hết sức phức tạp, đồng thời cũng vô cùng khiếp sợ.

Hai tỷ đệ này hoàn toàn không để mắt gì đến thần ấn cả, ngay cả lúc trước gặp Thần Nhất cũng vậy, thái độ vẫn luôn thong dong bình tĩnh, thoải mái tự nhiên.

Đó chính là Thần Nhất đấy!

Tội nữ cũng đang hết sức tò mò về thân phận của Diệp Quân.

Bên kia, hai tỷ đệ đã ngừng tay, mà linh của thần ấn cũng bị đánh đến mức thân thể bắt đầu trở nên hư ảo hẳn đi.

Linh của thần ấn trừng mắt nhìn chằm chằm hai tỷ đệ Diệp Quân: “Nếu không phải do thực lực của ta còn chưa khôi phục, hai người các ngươi…”

Nói đến đó, cô ta đột nhiên hấp tấp lùi về phía sau cả nghìn trượng, bởi vì cô ta nhìn thấy Diệp An đã siết nắm đấm.

Diệp Quân liếc nhìn linh của thần ấn một cái, nói ngắn gọn: “Từ nay, ngươi được tự do”.

Dù sao thì bảo vật trong thần ấn đã bị hắn lấy hết, bỏ vào Tiểu Tháp rồi, thần ấn này với hắn mà nói, có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Có bảo vật gì, để ở chỗ Tháp gia đương nhiên phải an toàn hơn chỗ khác.

Tất nhiên, cũng phải đề phòng Tháp gia tham ô.

Tiểu Tháp: “…”

Nghe Diệp Quân nói thế, linh của thần ấn sửng sốt cả người, ý là sao? Người này, nói không cần mình nữa?

Diệp Quân nói xong liền kéo tay Diệp An rời đi.

Thấy thế, Mộc Nguyên cùng hai vị thần tướng chỉ chần chừ giây lát liền cất bước đi theo.

Tội nữ nhìn về phía linh của thần ấn còn đang ngây người ở nơi xa, lắc lắc đầu, cũng đi theo đám người Diệp Quân.

Vị linh của thần ấn này quá coi trọng bản thân rồi.

Cô ta còn chưa hiểu ra, hai tỷ đệ kia thật sự không để mắt tới cô ta lắm đâu.

Thấy Diệp Quân cùng những người kia đã rời đi, sắc mặt linh của thần ấn tức thì trở nên cực kì khó coi.

Thực ra cô ta chưa hề nghĩ đến chuyện rời đi tự do, bởi vì Thần Nhất đưa cô ta cho Diệp Quân chắc chắn phải có thâm ý nào đó, linh của thần ấn hoàn toàn tín nhiệm mọi quyết định của Thần Nhất. Chỉ có điều, cô ta không có ý định nhận Diệp Quân làm chủ nhân, hoặc nói cách khác, cô ta mong muốn trong quá trình hợp tác với Diệp Quân, chính cô ta mới nắm giữ vai trò chủ đạo.

Song điều cô ta không ngờ tới là, thiếu niên kia lại hoàn toàn không để mắt tới cô ta.

Quá khinh người rồi.

Bên kia.

Diệp Quân dẫn đám người bay lên tinh không, tìm kiếm hồi lâu vẫn không tìm được đường ra.

Dù tất cả đã hợp lực phá vỡ thời không cũng không thể thoát được, vì chỉ trong tích tắc, thời không đã được chữa trị như cũ.

Điều này khiến Diệp Quân rất đau đầu.

Thần Đồ này cũng lắm chiêu ghê.

“Hừ!”

Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh từ phía bên kia truyền đến tai mọi người.

Đám người quay lại nhìn, nhận ra đó chính là linh của thần ấn.

Diệp Quân liếc nhìn linh của thần ấn, hỏi: “Có phải ngươi lại muốn ăn đòn nữa đúng không?”

Linh của thần ấn căm tức trừng mắt với Diệp Quân: “Nếu không phải vì tu vi của ta còn chưa khôi phục thì loại như ngươi, ta chấp 100”.

Diệp Quân thản nhiên vặn lại: “Thật à?”

Thấy thái độ của Diệp Quân vẫn không mặn mà gì, linh của thần ấn nổi giận: “Không tin, ngươi hỏi thử lão già bên kia xem”.

Mộc Nguyên liếc nhìn linh của thần ấn nhưng không nói lời nào.

Diệp Quân quay sang phía ông ta. Mộc Nguyên do dự một hồi mới nói: “Việc này… Hiện giờ mọi người đều bị nhốt trong Thần Đồ rồi, dĩ hòa vi quý thì hơn”.

Diệp Quân chỉ lắc đầu cười cười.

Linh của thần ấn hừ lạnh một tiếng, bảo: “Một Thần Đồ nhỏ xíu cũng làm khó được các người, thật là vô dụng”.

Nghe linh của thần ấn nói thế, Mộc Nguyên ngao ngán lắc đầu, linh của thần ấn này thật là không biết điều.

Nhưng vị này, ông ta cũng không dám chọc vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK