Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 892: Có kẻ địch xông vào

Vị Lai Tông!

Diệp Quân đứng ở cửa với vẻ mặt bình tĩnh.

Sắc mặt của Tần Lão bên cạnh hắn cực kỳ u ám, Vị Lai Tông này điên rồi sao?

Diệp Quân là con trai của Tần Quan, là chủ nhân của Tiên Bảo Các đấy.

Mà tiên tổ của Vị Lai Tông là ai? Là Ưng Thanh, mà Ưng Thanh là thuộc hạ của Tần Quan.

Bây giờ Vị Lai Tông nhắm vào Diệp Quân, đây chẳng phải là làm loạn sao?

Tần Lão định lên tiếng ngăn cản, nhưng nghĩ kỹ lại, ông ta không nhúng tay vào chuyện này thì tốt hơn, ông ta không biết rõ tính khí của Diệp Quân, nếu lên tiếng nhắc nhở mà đắc tội với Diệp Quân thì không đáng.

Đương nhiên còn một nguyên nhân khác đó là lời của vị tông sư Mục kia.

Không chết không ngừng.

Ông đã nói vậy thì còn khuyên gì nữa?

Ông ta nhất định phải đứng về phía Diệp Quân.

Chẳng mấy chốc, bốn người đã xuất hiện trên không của Tần phủ.

Người đứng đầu là một ông lão áo hoa bào, đứng giữa không trung, trên người tỏa ra khí tức mạnh mẽ, không gian khẽ chấn động.

Đại tông sư!

Phía sau ông lão áo hoa bào còn có ba vị cường giả tông sư.

Ba vị tông sư cộng thêm một vị đại tông sư, phải nói rằng đội hình này hơi đáng sợ.

Diệp Quân nhìn mấy người họ, không nói gì.

Ông lão áo hoa bào nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi đã giết người của Vị Lai Tông phải không?”

Diệp Quân suy nghĩ một lát rồi nói: “Các ngươi liên hệ với tiên tổ Ưng Thanh của các ngươi đi, nói ta tên Diệp Quân!”

Ông lão áo hoa bào nheo mắt nói: “Ngươi biết tiên tổ của Vị Lai Tông sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Gặp một lần”.

Ông lão áo hoa bào lạnh lùng nói: “Tiên tổ đang bế quan, ngươi gặp bà ấy bằng cách nào?”

Diệp Quân khẽ thở dài: “Ta cho ông cơ hội cuối cùng, bây giờ ông liên hệ với bà ấy thì còn có thể sống sót”.

Ông lão áo hoa bào nhìn Diệp Quân, cười nhạt: “Ngươi còn trẻ mà mạnh miệng quá đấy, ngươi biết thực lực của Vị Lai Tông thế nào không?”

Nghe vậy, Tần Tịch Chỉ bên cạnh khẽ thở dài.

Trên ngôi sao màu xanh này, Vị Lai Tông thật sự rất mạnh, dù sao cũng là trong hai siêu thế lực nhất trong hệ Ngân Hà, vì vậy không phải bọn họ kiêu ngạo mà là thật sự tự tin.

Diệp Quân nhìn ông lão áo hoa bào, khẽ gật đầu: “Vậy ông ra tay đi!”

Nghe Diệp Quân nói vậy, ông lão áo hoa bào lập tức cảnh giác, ông ta phát hiện chàng trai trước mặt bình tĩnh quá mức.

Nhìn thấy đại tông sư lại không hề hoảng sợ.

Có chỗ dựa sao?

Nghĩ vậy, ông ta nhìn Tần Lão: “Tần Lão, chuyện này nhà họ Tần không nhúng tay vào chứ?”

Ông ta hơi ghen tị với nhà họ Tần, vì dù sao đây cũng là hậu duệ của các chủ Tiên Bảo các.

Nghe vậy, Tần Lão bình tĩnh nói: “Ta đảm bảo không xen vào”.

Ông lão áo hoa bào khẽ gật đầu, trong lòng thoải mái hơn, nhìn Diệp Quân, không nhiều lời mà tung một quyền về phía Diệp Quân, quyền ý đáng sợ từ trên trời giáng xuống, hướng về phía Diệp Quân.

Nhưng quyền ý đó còn chưa kịp tiến đến gần Diệp Quân thì đã biến mất không một dấu vết.

Nhìn thấy cảnh này, ông lão áo hoa bào sững sờ.

Diệp Quân nhìn ông ta, lật tay phải, trong nháy mắt, một luồng kiếm ý trấn áp ông ta.

Lúc này, sắc mặt ông lão áo hoa bào thay đổi kịch liệt, kinh hãi nhìn Diệp Quân: “Ngươi…”

Diệp Quân vung tay, ông lão áo hoa bào biến thành tro bụi.

Xóa sổ hoàn toàn.

Thấy vậy, mấy vị cường giả phía sau ông lão áo hoa bào lập tức tái nhợt, bọn họ đang định bỏ chạy thì một luồng sức mạnh thần bí đã bao phủ bọn họ, khiến bọn họ không thể động đậy.

Đám người vô cùng kinh hãi.

Diệp Quân nhìn bọn họ: “Vị Lai Tông ở đâu?”

Chuyện này phải giải quyết trong hôm nay.

Nếu không cứ dây dưa mãi cũng không xong.

Nghe vậy, đám người kia trở nên cảnh giác.

Lúc này, tông sư Mục cách đó không xa nói: “Các người có gan thì đi theo ta đến tông môn!”, Diệp Quân nhìn tông sư Mục, ông ta đang quỳ ở đó, nhưng trên mặt đầy vẻ bất mãn.

Ngươi có thể khiến cơ thể ta khuất phục, nhưng miệng ta thì không.

Diệp Quân gật đầu: “Được, ông dẫn đường đi!”

Tông sư Mục nhìn Diệp Quân: “Giải phong ấn cho ta!”

Diệp Quân xòe bàn tay ra, lông chó giữa lông mày tông sư mục bay đi, tông sư Mục trở lại bình thường.

Tông sư Mục lạnh lùng nói: “Có giỏi thì đi theo ta!”

Nói xong, ông ta xoay người bay lên trời.

Diệp Quân định đi theo thì Tần Tịch Chỉ nói: “Anh Diệp, tôi đi cùng anh!”

Diệp Quân nhìn Tần Tịch Chỉ, Tần Tịch Chỉ nói: “Được không?”

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Nói xong, hắn phất tay áo cùng Tần Tịch Chỉ biến mất ở cuối trời.

Tần Lão nhìn trời với vẻ trầm tư.

Không lâu sau, Diệp Quân và Tần Tịch Chỉ đi theo tông sư Mục đến vùng ngoại ô, trong dãy núi, Diệp Quân nhìn thấy một đại điện cổ kính.

Tần Tịch Chỉ nói: “Đây là chi nhánh của Vị Lai Tông ở ngôi sao màu xanh!”

Diệp Quân hỏi: “Tổng bộ của Vị Lai Tông ở bên ngoài à?”

Tần Tịch Chỉ gật đầu.

Lúc này, tông sư Mục xông vào đại điện, hét lớn: “Có kẻ địch bên ngoài, khởi trận!”

Khởi trận!

Vừa dứt lời, phía trước đại điện xuất hiện một trận pháp, ngay sau đó, một đạo ánh sáng trắng từ trận pháp bắn ra, phóng thẳng về phía hai người Diệp Quân.

Diệp Quân lắc đầu, phất tay áo.

Bùm!

Tia sáng kia lập tức vỡ tan.

Thấy vậy, tông sư Mục sững sờ tại chỗ, không nhiều lời, vội vàng nói: “Liên lạc nội tông, nói có kẻ địch xông vào!”

Nghe thế, trận pháp trong đại điện được khởi động, sau đó, một luồng sức mạnh từ trong đại điện phóng lên trời.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn lên trời, không nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK