Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2776: Tự ti

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi bật cười, lần sau gặp được mẹ ruột thế nào cũng phải đòi một chút mới được, bây giờ hắn học giỏi rồi, có đòi tiền cũng không thể đòi tiền của nền văn minh hiện tại được, phải đòi tiền của nền văn minh tiếp theo, tiếp theo nữa mới có thể tiêu được!

Không nghĩ nhiều nữa, hắn cũng biến mất ở đằng xa.

Lúc hắn sắp tới gần Cựu Thổ Tinh, một luồng thần thức đột nhiên bao phủ lấy hắn, ngay sau đó, một giọng nói thần bí đột nhiên vang lên bên tai hắn: “Thân phận không rõ, không được vào.”

Thân phận không rõ!

Diệp Quân sửng sốt!

Ngay lúc này, một lão già đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, lão già thản nhiên nhìn hắn: “Người ngoại lai?”

Diệp Quân gật đầu.

Lão già lạnh lùng nói: “Muốn vào Cựu Thổ cần phải làm thẻ căn cước tạm thời, ít nhất là ba ngày, nhiều nhất là một năm.”

Diệp Quân cạn lời.

Mẹ nó!

Còn phải làm thẻ căn cước tạm thời!

Diệp Quân nói: “Làm cho ta cái một năm.”

Lão già nói: “Ba chục ngàn viên đế tinh cực phẩm.”

“Cái gì cơ?”

Diệp Quân lập tức kinh ngạc: “Một năm cần ba chục ngàn viên đế tinh cực phẩm?”

Lão già nhìn hắn: “Có vấn đề gì không?”

Vẻ mặt Diệp Quân tối sầm lại, Cựu Thổ này thật quá đáng, dù bây giờ hắn cũng có chút đế tinh cực phẩm, nhưng như vậy cũng quá đắt.

Thấy ánh mắt lão già có vẻ không mấy thiện cảm, Diệp Quân ngừng suy nghĩ: “Không thành vấn đề, cho ta tới một tháng.”

Nói xong, hắn lấy đế tinh cực phẩm ra đưa cho lão già.

Lão già nhìn hắn, nhận lấy đế tinh, sau đó lấy ra một thẻ pha lê đưa cho hắn: “Nếu một tháng sau vẫn còn ở lại Cựu Thổ, giết chết không tha.”

Nói xong, ông ta lập tức xoay người biến mất.

Diệp Quân cầm thẻ pha lê trước mặt, hắn quan sát một lát, sau đó cất đi, tiếp đó, hắn ngự kiếm biến mất ở nơi cách đó không xa.

Chỉ trong chốc lát, hắn đã tới thành Thiên Đô phồn hoa nhất Cựu Thổ.

Thành Thiên Đô này do ba nền văn minh cùng nhau tạo ra, là thành thị lớn nhất, phồn hoa nhất ở Cựu Thổ Tinh hiện tại.

Diệp Quân vừa mới đến thành Thiên Đô, trước mặt hắn có một tinh hà đại đạo dài tới mấy trăm trượng, đại đạo này trải thẳng từ trước mắt hắn vào trong thành, rộng mấy chục nghìn trượng, toàn bộ đại đạo được tạo thành từ tinh hà, cúi đầu nhìn xuống...

Nhìn xuống dưới là vũ trụ tinh hà vô tận.

Vẻ mặt Diệp Quân vô cùng kích động!

Vì hắn phát hiện, đại đạo dưới chân mình thật sự là tinh hà, nhưng bị người ta dùng thần thông vô thượng miễn cưỡng thu nhỏ lại, hơn nữa còn trải dày ra đây.

Ở cuối tinh hà đại đạo này, độ lớn của Thiên Đô cũng hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng của hắn, toàn bộ thành Thiên Đô đã vượt quá chín tầng mây, bề ngoài nguy nga hùng vĩ, tường thành chủ yếu được đúc bởi một loại đá thần bí màu vàng, rực rỡ vô cùng, trông giống như sao vậy, bên trong thành, những kiến trúc hùng vĩ cao vút thẳng đứng, đỉnh của nó thậm chí còn vươn tới tinh không.

Giờ phút này, Diệp Quân chợt cảm thấy mình đã rất lạc hậu, như một đứa nhà quê mới lên thành phố vậy.

Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Quá tuyệt vời.”

Nó cũng bị Thiên Đô làm cho chấn động.

Diệp Quân đi trên tinh hà đại đạo, hưng phấn nói: “Tháp gia, chúng ta có nên thử đưa tòa thành này vào trong tháp không nhỉ?”

Tiểu Tháp yên lặng một lát, sau đó nói: “Nếu có cô cô ngươi ở đây thì ta dám.”

Diệp Quân cười ha ha.

Chỉ trong chốc lát, hắn đã tới trước tòa thành kia, đứng trước tòa thành này, hắn đột nhiên sinh ra một cảm giác nhỏ bé.

Sau khi vào thành, Diệp Quân phát hiện, những kiến trúc bên trong thành lại càng sầm uất, cũng không biết đã dùng nguyên liệu gì để chế tạo mà tất cả đều tỏa ra một ánh sáng nhàn nhạt, nhưng không hề nhức mắt.

Điều kinh khủng nhất là, sau khi vào thành, hắn phát hiện linh khí trong thành rất dồi dào, ít nhất là gấp chục ngàn lần bên trong Tiểu Tháp!

Gấp chục ngàn lần!

Đó là khái niệm thế nào chứ?

Hơn nữa, chất lượng của linh khí hoàn toàn không phải thứ mà đế nguyên cực phẩm có thể so sánh được, trước mặt những linh khí này, đế nguyên cực phẩm chỉ là cứt chó!

Chỉ trong nháy mắt, hắn đã hoàn toàn coi thường mạch đế nguyên cực phẩm bên trong Tiểu Tháp.

Giờ phút này, hắn cảm thấy rất tự ti.

Thì ra, nền văn minh cao đẳng lại có tiền đến thế

Nếu có Tiểu Bạch ở đây thì tốt rồi, lập tức bảo Tiểu Bạch trộm Linh Tổ Mạch đó đi!

Ôi!

Diệp Quân thấp giọng thở dài.

Bây giờ hắn thật sự rất thiếu tiền!

Diệp Quân không biết rằng, bên trong Cố Vấn Các của nền văn minh Toại Minh, Toại Cổ Minh và một đám người Cố Vấn Các nhìn màn sáng trước mắt, mà người trong màn sáng chính là hắn.

“Mẹ kiếp!”

Ngay tại lúc này, bên trong màn sáng, Diệp Quân đột nhiên thốt lên vui mừng, hắn nhanh chóng chạy tới bên một pho tượng trước cổng thành, hắn cẩn thận vuốt ve pho tượng, vui vẻ nói: “Tháp gia, nhìn này, cái này được chế tạo từ đế tinh cực phẩm, à không, cái này không phải đế tinh cực phẩm mà là cỏ thần nguyên tinh cực phẩm trong truyền thuyết đó!”

Thần nguyên tinh cực phẩm!

Một loại tinh thạch vượt xa đế tinh cực phẩm, một viên có thể đổi được ít nhất chục nghìn viên đế tinh cực phẩm!

Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó lặng lẽ dời pho tượng vào trong Tiểu Tháp, sau đó xoay người chạy.

Bên trong Cố Vấn Các.

Tất cả mọi người đều im lặng.
Chương 2777: Hách Nhi

Dám trộm pho tượng ư?

Trong Cố Vấn Các, mọi người trố mắt nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ.

Người này thật sự là người sáng lập ra đạo thống sao?

Mọi người lén nhìn về Toại Cổ Kim ở đằng xa, Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm màn sáng, không chút cảm xúc.

Mọi người cũng không dám nói lời nào, tiếp tục nhìn màn sáng.

Trong thành Thiên Đô.

Diệp Quân đi dạo trong thành, cứ sờ chỗ này một cái, sờ chỗ kia một cái, ánh mắt vô cùng thán phục, như một tên quê mùa mới lên thành phố vậy.

Diệp Quân không hề giả vờ, hắn thật sự rất thán phục nền văn minh Cựu Thổ này, những kiến trúc của Cựu Thổ, hắn nhìn kỹ lại mới phát hiện rằng chúng đều được chế tạo bằng một loại linh thạch đặc biệt, tinh thạch này không phải thứ tầm thường, năng lượng ẩn chứa trong đó cực kỳ thuần khiết, cầm ra ngoài cũng đạt giá trị liên thành.

Hơn nữa, hắn cũng có thể cảm nhận được, bên trong những kiến trúc này đều có trận pháp, còn không chỉ có một loại, nói cách khác, nếu kẻ địch đánh vào, tất cả kiến trúc trong thành đều có thể lập tức biến thành kiến trúc quân sự vô cùng mạnh mẽ, có thể ngăn được kẻ địch.

Không chỉ vậy, hắn còn mơ hồ cảm nhận được sự dao động của những năng lượng mạnh mẽ ở sâu trong lòng đất dưới chân mình.

Thiên Đô!

Ánh mắt Diệp Quân phức tạp, tòa thành dưới chân thật sự không đơn giản.

Đi dạo một hồi, Diệp Quân đột nhiên dừng lại, hắn nhìn về phía cách đó không xa, nơi đó có một tòa lầu cao nguy nga lộng lẫy, người vào người ra, vô cùng náo nhiệt.

Diệp Quân nhìn vào chính giữa tòa lầu, ở đó có ba chữ to mạ vàng Dục Tiên Cư?

Dục Tiên Cư?

Diệp Quân tò mò, hắn nhìn những người đang ra vào kia, người vào thì tràn đầy hưng phấn, còn người ra lại sảng khoái vô cùng, còn có chút chưa thỏa mãn.

Diệp Quân nói: “Tháp gia, chúng ta tới xem một lát đi?”

Tiểu Tháp nói: “Tùy ngươi.”

Diệp Quân gật đầu một cái: “Theo ý Tháp gia.”

Nói xong, hắn nhanh chóng bước tới trước “Dục Tiên Cư”.

Tiểu Tháp: “...”

Bên trong Cố Vấn Các.

Khi Diệp Quân đi tới “Dục Tiên Cư”, vẻ mặt mọi người đều trở nên kỳ lạ.

Rất nhanh, Diệp Quân đã tiến vào Dục Tiên Cư, vừa mới vào đã có một đám cô gái mặc áo mỏng đứng tiếp đón, những cô gái này có dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt mê hoặc, đứng ngay ngắn trước mặt hắn.

Khi thấy Diệp Quân đi vào, tất cả các cô gái đều đồng loạt hành lễ, cười quyến rũ nói: “Hoan nghênh đại nhân!”

Y phục của những cô gái này rất mỏng, tràn đầy sức sống, nhưng bộ phận mấu chốt lại không thấy được, cứ như thấy được tất cả nhưng lại không thấy gì cả, rất gian xảo.

Nhưng đúng ra cảm giác này lại khiến người ta mê muội, vì những thứ muốn thấy lại không thấy được.

Không đúng!

Sau khi Diệp Quân bước vào, hắn lập tức phát hiện ra điều gì đó không đúng.

Nơi này nhất định không phải là một nơi tốt.

Ngay lúc này, một cô gái trong số đó đột nhiên bước tới đỡ lấy tay hắn, thản nhiên cười một tiếng: “Vị đại nhân này, người cần phục vụ thế nào?”

Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Ta là một người đứng đắn.”

“Ha ha!”

Người phụ nữ kia mỉm cười, cô ta nhìn Diệp Quân, thấy Diệp Quân tuấn tú phong lưu, khí chất cực tốt, ý cười trong mắt càng hiện rõ hơn.

Ánh mắt những cô gái bên cạnh cũng luôn nhìn Diệp Quân, mang theo ý cười.

Cô gái như sợ Diệp Quân chạy mất, kéo cánh tay hắn vào trong, cũng không biết là vô tình hay cố ý mà cứ cạ vào nơi đầy đặn nhất của mình.

Rất nhanh, cô gái dẫn Diệp Quân tới một căn phòng tối tăm, phòng không quá lớn, ánh sáng mờ ảo, ngay chính giữa gian phòng chỉ để một chiếc giường.

Thấy cảnh này, vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ ra.

Thấy biểu cảm của Diệp Quân, cô gái cười duyên, nói: “Đại nhân lần đầu tới chỗ chúng ta phải không?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải.”

Cô gái dùng chỗ đầy đặn nhất cọ vào cánh tay Diệp Quân, ánh mắt quyến rũ: “Đại nhân yên tâm, chỗ chúng ta vô cùng đứng đắn, ha ha.”

Diệp Quân: “...”

Cô gái đột nhiên lấy một tấm thẻ dài ra đưa tới trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Đại nhân, đây là những hạng mục phục vụ của chúng ta, ngài chọn một cái đi.”

Diệp Quân nhìn tấm thẻ, chỉ thấy hạng mục trên đó chỉ có mười mấy loại, có cái gì mà Đại Đạo Thôi Đản, Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên, Bỉ Dực Song Phi, Tiêm Thủ Ma Bổng, Tiên Khẩu Thủ Kinh

Diệp Quân nghi ngờ nói: “Cô nương, những hạng mục này là sao? Tại sao ta lại không hiểu?”

Cô gái nhất thời cười lên, vỗ bả vai Diệp Quân, cười quyến rũ nói: “Người thật là xấu xa.”

Diệp Quân: “...”

Cô gái đột nhiên chỉ một trong số những hạng mục đó, cười nói: “Công tử, không thì người chọn cái này đi?”

Diệp Quân nhìn về phía cô gái chỉ, thấy một dòng chữ: “Trăm hoa đua nở.”

Diệp Quân mơ hồ: “Đây là ý gì?”

Cô gái trừng mắt nhìn: “Tức là nhiều người một lúc đó, ha ha.”

Diệp Quân đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, trong lòng nói: “Tháp gia hại ta, ngươi nhìn đi, ngươi bảo ta tới chỗ nào vậy chứ!”

Tiểu Tháp: “...”

Diệp Quân nhìn tấm thẻ kia, sau đó chỉ cái cuối cùng: “Cái này, cho ta cái này đi, hoạt động gân cốt.”

Hoạt động gân cốt!

Đây nhất định là một thú vui đứng đắn!

Cô gái nhìn Diệp Quân cười nói: “Công tử, hạng mục phục vụ này cần hai ngàn tám đế tinh cực phẩm.”

Hai ngàn tám!

Diệp Quân nhức nhối trong lòng, nhưng vẫn lấy ra.

Mệt mỏi nhiều năm như vậy rồi, hưởng thụ một chút thì đã sao?

Sau khi cô gái nhận lấy tiền, lại cười nói: “Công tử chờ một lát, chúng ta lập tức sắp xếp cô nương tới.”

Nói xong, cô ta cười lui ra ngoài.

Diệp Quân nhìn xung quanh, gian phòng này rất nhỏ, ánh đèn cũng mập mờ, nhìn qua quả thật trông không giống một chỗ đứng đắn.

Hắn khá bất ngờ, Cựu Thổ còn có nơi như vậy sao, không phải là do Vô Biên Chủ mở ra đó chứ?

Ngay tại lúc này, một cô gái bước vào, cô gái mặc một chiếc váy dài màu xanh đậm, đeo khăn che mặt trong suốt, vậy nên vẫn có thể nhìn rõ dung mạo, ngũ quan của cô ta rất tinh tế, nhất là đôi mắt kia, lớn vô cùng, dáng người cũng rất đẹp, rất tuyệt vời.

Cô gái hành lễ với hắn, sau đó nói: “Công tử, mời thay quần áo?”

Thay quần áo?

Diệp Quân hoài nghi.

Cô gái đột nhiên chỉ về phía giường cách đó không xa, chỉ thấy một chiếc quần cộc!

Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Thay luôn à?”

Cô gái gật đầu: “Phải.”

Diệp Quân nói: “Cô có muốn tránh đi một chút không?”

Cô gái nhìn hắn: “Không cần.”

Diệp Quân im lặng: “Được rồi.”

Nói xong, hắn tới mép giường, bắt đầu cởi áo của mình ra.

Bên trong Cố Vấn Các.

Cả đám người thấy cảnh này, vẻ mặt tối sầm lại, hắn làm cái quái gì vậy.

Toại Cổ Kim dẫn đầu vẫn không cảm xúc, cô ta vẫn nhìn chằm chằm...

Diệp Quân đang cởi quần áo bên trong màn sáng.

Rất nhanh, Diệp Quân đã thay xong quần cộc.

Cô gái chỉ lên giường, Diệp Quân hiểu ý, leo lên nằm.

Cô gái đi tới bên cạnh hắn, sau đó lấy ra một bình gỗ nhỏ, cô ta mở nắp bình ra, nhẹ nhàng đổ xuống người Diệp Quân, là một chất lỏng bôi trơn lạnh buốt.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Cô nương, cô tên gì?”

Cô gái nhẹ nhàng xoa xoa chất lỏng bôi trơn, bình tĩnh nói: “Hách Nhi.”

Diệp Quân nói: “Hách Nhi cô nương, ta có một câu hỏi, không biết cô có phiền không.”

Cô gái nói: “Hỏi đi.”

Diệp Quân nói: “Tại sao cô lại tới đây làm việc?”
Chương 2778: Hôn

Hách Nhi bình tĩnh nói: “Làm ăn, thiếu nợ.”

Diệp Quân hiếu kỳ nói: “Nợ bao nhiêu?”

Hách Nhi nói: “Mấy trăm ngàn đế tinh cực phẩm.”

Diệp Quân nói: “Nói vậy thì thật sự cũng hơi nhiều.”

Sau khi Hách Nhi xoa đều chất lỏng bôi trơn kia, cô ta bắt đầu nhẹ nhàng đấm bóp lưng cho Diệp Quân: “Còn người thì sao? Tại sao lại tới nơi này?”

Diệp Quân cười nói: “Ta lần đầu tới Cựu Thổ, cũng không biết nơi này là nơi nào, thấy có nhiều người vào nên cũng muốn vào xem thử, không ngờ là...”

Hách Nhi nhìn hắn: “Tại sao lại tới Cựu Thổ?”

Diệp Quân gật đầu: “Cô có biết nền văn minh Toại Minh không?”

Hách Nhi gật đầu: “Có.”

Diệp Quân nói: “Ta tới tìm sư phụ.”

Hách Nhi nói: “Sư phụ người tên gì?”

Diệp Quân nói: “Bi Tâm Từ.”

Hách Nhi đột nhiên khựng lại.

Bên trong Cố Vấn Các, vẻ mặt mọi người đột nhiên thay đổi, bọn họ đồng loạt nhìn Toại Cổ Kim dẫn đầu, ánh mắt Toại Cổ Kim vẫn bình tĩnh, không hề gợn sóng.

Bên trong căn phòng nhỏ, Diệp Quân đột nhiên nói: “Hách Nhi, tại sao cô không bóp tiếp?”

Hách Nhi khôi phục lại tinh thần, cảm thấy Diệp Quân nói cứ như khinh thường mình thì không khỏi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, tay cô bắt đầu cử động: “Bi Tâm Từ đại nhân là sư phụ người sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy, lúc đầu sư phụ nói phải đi cứu vũ trụ, sau đó một đi không trở lại.”

Hách Nhi nói: “Công tử có biết Bi Tâm Từ là phản đồ của nền văn minh Toại Minh không, người không sợ nền văn minh Toại Minh tới gây phiền phức cho người sao?”

Diệp Quân cười nói: “Không sợ, lúc sư phụ ta rời đi đã cho ta một tòa Tiểu Tháp, nàng ấy nói với ta, nếu có nguy hiểm đến tính mạnh thì chỉ cần kích hoạt Tiểu Tháp, bất kể bao xa, nàng ấy cũng sẽ lập tức chạy tới.”

Bên trong Cố Vấn Các.

Một người đàn ông đột nhiên nói: “Hắn có biết là có người đang giám sát mình không?”

Lại có một người nói: “Chắc hẳn lý do hắn nói với cô ta là muốn bảo chúng ta ném chuột sợ vỡ bình.”

Một người khác cười nói: “Hắn đang sợ rồi.”

Một cô gái đột nhiên nói: “Lỡ hắn nói thật thì sao?”

Người đàn ông kia cười: “Vậy còn không đơn giản sao? Để hắn gọi tháp của hắn ra xem là biết?”

Bên trong căn phòng nhỏ.

Hách Nhi đột nhiên nói: “Ta có thể xem tháp của công tử không?”

Diệp Quân do dự.

Hách Nhi thấp giọng nói: “Không được thì thôi, với thân phận của ta, làm sao xứng nhìn thần vật của công tử chứ.”

Diệp Quân nhất thời bối rối nói: “Ôi, cô nương, ta không có ý này, công việc không phân sang hèn, cô đừng có tự ti, huống hồ, cô còn đẹp như vậy, ta...”

Nói xong, hắn hốt hoảng ngồi dậy, sau đó nắm lấy hai tay Hách Nhi: “Hách Nhi cô nương, ta thật sự không coi thường cô, ta rất nghèo, nếu không, ta đã trả nợ và chuộc thân cho cô rồi, cô rất xinh đẹp...

Rất giống một cô nương ta từng thích.”

Tiểu Tháp: “...”

Bên trong Cố Vấn Các, một đám đàn ông đột nhiên tức giận.

Bên trong căn phòng nhỏ, Hách Nhi lặng lẽ rút tay về, thấp giọng nói: “Ta tin lời của công tử, ta cũng không có ý gì, chủ yếu là danh tiếng của Bi Tâm Từ đại nhân quá hiển hách, vì vậy, công tử nói mình là đệ tử của nàng ấy, nên ta rất tò mò, nếu công tử cảm thấy không thoải mái, vậy ta cũng không để ý.”

Diệp Quân khó xử, hắn “giãy giụa” một hồi, sau đó cắn răng nói: “Hách Nhi cô nương, ta có thể cho cô xem, nhưng ta có một yêu cầu.”

Nói xong, mắt hắn đỏ lên.

Bên trong Cố Vấn Các.

“Mẹ kiếp!”

Một đám đàn ông không kìm được lửa giận.

Một người trong số đó lập tức đứng dậy: “Giết chết hắn! Khiến hắn hồn bay phách lạc!”

“Hồn bay phách lạc vẫn còn lời cho hắn quá, phải đánh hắn vào ngục tối, cho hắn sống không bằng chết.”

Bên trong căn phòng nhỏ, Hách Nhi nhìn Diệp Quân, ánh mắt bình tĩnh: “Công tử muốn gì?”

Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Hách Nhi cô nương, ta có thể hôn cô một cái được không?”

Tiểu Tháp: “...”

Hách Nhi nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Nếu công tử muốn, ta có thể bảo cô nương khác tới, các cô ấy có thể phục vụ theo mong muốn của công tử.”

Diệp Quân thấp giọng thở dài: “Hách Nhi cô nương, cô nghĩ xấu về ta như vậy, ta không phải loại người đó.”

Hách Nhi nhìn chằm chằm hắn, không nói gì.

Diệp Quân khẽ lắc đầu, nằm xuống, thấp giọng nói: “Hách Nhi cô nương, lúc sư phụ ta đi đã nói không được tùy tiện cho người khác xem tháp, tháp này ẩn chứa một sức mạnh pháp tắc thần bí, sức mạnh pháp tắc này còn vượt xa nền văn minh Toại Minh, nếu là người khác vào sẽ chỉ mang đến tai họa chết người cho ta mà thôi.”

Vượt xa nền văn minh Toại Minh!

Hách Nhi nheo mắt: “Công tử có nói quá lời rồi không?”

Diệp Quân cười, không nói gì.

Căn phòng nhỏ đột nhiên rơi vào yên lặng.

Một lát sau: “Hách Nhi đột nhiên nói: “Nếu cho công tử hôn một cái thì sẽ cho ta nhìn sao?”

Diệp Quân đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt nhìn Hách Nhi nóng rực: “Đúng vậy.”

Hách Nhi nhìn chằm chằm hắn: “Vậy công tử hôn đi.”

Nói xong, cô ta chậm rãi nhắm mắt lại.

Bên trong Cố Vấn Các, mọi thứ đã nổ tung.

Diệp Quân chậm rãi đến gần Hách Nhi, thấy hắn càng ngày càng tới gần Hách Nhi, bên trong Cố Vấn Các, ánh mắt một đám đàn ông cũng đỏ ngầu như máu.

Càng ngày càng gần, Hách Nhi có thể cảm nhận được nhịp thở của Diệp Quân, hai tay cô ta bất giác siết chặt lại.

Đột nhiên, cô ta mở mắt ra, lập tức chủ động chạm nhẹ lên môi Diệp Quân.

Vừa chạm vào đã tách ra!

Bên trong Cố Vấn Các, tất cả đều kêu gào.

Bên trong căn phòng nhỏ, Hách Nhi nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Được rồi.”

Diệp Quân trừng mắt: “Được.”

Nói xong, hắn và Hách Nhi biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa đã ở bên trong Tiểu Tháp.

Theo góc nhìn của Hách Nhi, góc nhìn của tất cả mọi người trong Cố Vấn Các cũng đều hướng về Tiểu Tháp.

Chỉ một lát sau, toàn bộ Cố Vấn Các đột nhiên chết lặng, mọi người mở to mắt nhìn, vẻ mặt không thể tin nổi.

Toại Cổ Kim dẫn đầu lúc này cũng nheo mắt lại.

Qua một hồi lâu, bên trong Cố Vấn Các, mọi người mới dần khôi phục lại tinh thần, bọn họ nhìn Diệp Quân, giờ phút này bọn họ cũng bối rối.

Cứ nói hắn khoác lác đi! Tháp này của hắn thật sự rất tuyệt vời!

Có thể nói hắn tuyệt vời, nhưng mọi người vẫn cảm thấy hắn khoác lác, không lời nào là thật...
Chương 2779: Mượn dao giết người

Bên trong Tiểu Tháp.

Lúc này hai tay Hách Nhi nắm chặt, đôi mắt đẹp mở to, khó tin.

Trong tháp mười năm!

Bằng bên ngoài một ngày!

Chẳng lẽ người đàn ông trước mặt này thực sự là đệ tử của Bi Tâm Từ sao?

Nhưng mà, nhân vật tuyệt thế như Bi Tâm Từ, sao có thể vừa mắt với ‘mặt hàng’ này chứ?

Nhưng nếu hắn không phải đệ tử của Bi Tâm Từ, thì sao kẻ trước mặt này, có thần vật này chứ?

Giờ phút này Hách Nhi có hơi bối rối.

Diệp Quân đã dẫn cô ta rời khỏi Tiểu Tháp, hắn nghiêm túc hỏi: “Hách Nhi cô nương, cô phải thay ta giữ bí mật.”

Hách Nhi phục hồi tinh thần: “Ngươi cũng không phải kẻ bất tài.”

Tự biết mình lỡ lời, cô ta vội vàng nói: “Diệp công tử thật sự là Bi Tâm Từ đại nhân cho ngươi Tiểu Tháp kia sao?”

Diệp Quân làm như không nghe thấy câu ‘Bất tài’ của cô ta, khẽ gật đầu: “Dĩ nhiên, sư phụ nói ta là kỳ tài kiếm đạo tuyệt thế, cố ý xây cho ta một tòa tháp, chẳng qua, ta cũng không biết có phải nàng ấy tự mình xây dựng không, dù sao, cũng là nàng ấy làm cho ta.”

Hách Nhi nhìn chằm chằm, như muốn nhìn thấu hắn, nhưng vẻ mặt Diệp Quân đầy thật thà.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Hách Nhi cô nương, nếu không còn gì nữa thì cô đi cùng ta đi.”

Hách Nhi ngạc nhiên, Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta sẽ đối đãi với ngươi thật tốt.”

Vừa nói, hắn vừa nắm lấy tay cô ta.

Lông mày Hách Nhi nhíu chặt, hai mắt hiện lên vẻ chán ghét, cô ta tỉnh bơ rút tay ra: “Công tử, ta đã có người trong lòng rồi.”

Diệp Quân vội nói: “Ta không ngại!”

Hách Nhi nhìn chằm chằm hắn: “Người ta thích là một trong ba tam kiệt của Cựu Thổ, Diệp công tử biết tam kiệt của Cựu Thổ là gì không?”

Diệp Quân hiếu kì nói: “Là gì?”

Hách Nhi bình tĩnh nói: “Là yêu nghiệt trong các thế hệ trẻ của Cựu Thổ.”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Hách Nhi cô nương, ta cũng là người giỏi nhất trong các thế hệ trẻ, chưa bao giờ bị đánh bại, thật đấy.”

Hách Nhi nhìn hắn: “Diệp công tử thật lợi hại, ta bội phục.”

Diệp Quân khẽ mỉm cười, sau đó nói: “Hách Nhi cô nương, cô có thích tòa tháp đó không? Nếu cô thích, ta tặng nó cho cô.”

Tiểu Tháp: “…”

Tim Hách Nhi đập thình thịch: “Tặng cho ta?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy, chẳng qua là...”

Nói đến đây, hắn cảm thấy hơi xấu hổ.

Hách Nhi cảnh giác nói: “Có điều kiện gì đúng không?”

Diệp Quân gật đầu khẽ nói: “Ta muốn thành đôi với cô.”

Tiểu Tháp “…”

Trong lòng Hách Nhi bỗng dâng lên cảm giác chán ghét, hai tay cô ta siết chặt, thật muốn đấm chết cái tên ngu ngốc này.

Mà lúc này, trong đầu cô ta đột nhiên vang lên một giọng nói.

Nghe được giọng nói kia, sắc mặt Hách Nhi lập tức thay đổi, ngay sau đó, cô ta nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, thời gian đã đến, kết thúc rồi.”

Không kịp đợi Diệp Quân nói gì, cô ta xoay người vội vàng rời đi.

Diệp Quân khẽ thở dài, sau đó xoay người nằm thẳng cẳng lên giường.

Tiểu Tháp nói: “Nhóc con, có phải có người theo dõi ngươi phải không?”

Diệp Quân nói trong lòng: “Tháp gia, bây giờ ngươi mới biết sao?”

Tiểu Tháp “…”

Diệp Quân nhắm mắt, nói: “Người theo dõi ta chắc thuộc đoàn cố vấn của văn minh Toại Minh.”

Tiểu Tháp nói: “Sao ngươi biết?”

Diệp Quân nói: "Đây không phải là chuyện hiển nhiên sao?"

Tiểu Tháp không nói gì.

Tiểu Hồn nói: “Ta đoán, ban đầu tiểu chủ cũng không chắc chắn cô nương kia có phải đến từ nền văn minh Toại Minh hay không, nhưng trong quá trình kiểm tra, cô nương đó đã để lộ ra sơ hở, mà chân tướng cô ta để lộ ra là, chính là lần thứ 2 muốn xem Tiểu Tháp, đúng hay không?”

Diệp Quân cười nói: “Đúng vậy.”

Tiểu Hồn cười hì hì nói: “Sở dĩ tiểu chủ trêu đùa cô ta, thực ra là có bốn mục đích, thứ nhất, thể hiện sự yếu đuối của mình với nền văn minh Toại Minh, để cho nền văn minh Toại Minh cảm thấy tiểu chủ hữu dũng vô mưu, tốt nhất khiến cho bọn họ có ý định chiêu hàng, bằng cách này tạm thời tiểu chủ sẽ không bị nhắm đến, thậm chí còn có thể mượn nền văn minh Toại Minh để phát triển thế lực của mình, đúng không?”

Tiểu Tháp vội tiếp lời: “Còn gì nữa không?”

Tiểu Hồn cười nói: “Mục đích thứ hai, tiểu chủ muốn mượn ánh mắt của cô ta, để cho nền văn minh Toại Minh nhìn thấy chỗ lợi hại của Tiểu Tháp, bởi vì không thể chỉ nói suông là có thể lừa gạt nền văn minh Toại Minh, thật giả lẫn lộn, chỉ cần nền văn minh Toại Minh nhìn thấy thời gian và không gian đặc biệt trong Tiểu Tháp, bọn họ sẽ phải đối mặt với hai lựa chọn, thứ nhất, chiêu hàng tiểu chủ, thứ hai, bằng mọi cách giết chết tiểu chủ, nhưng khả năng cao là bọn họ sẽ không dám ra tay, bởi vì nhìn từ hiện tại, lực trấn áp của Bi Tâm Từ khá lớn!”

Tiểu Tháp vội vàng nói: “Thế thứ ba là gì?”

Tiểu Hồn nói: “Thứ ba mục đích chính là thăm dò xem người sau lưng cô ta có ý đồ gì, về phần thăm dò cái gì, Tiểu Tháp đến lượt ngươi nói.”

Tiểu Tháp “…”

Diệp Quân cười nói: “Sau khi ta đến nền văn minh Toại Minh, bọn họ không những không dám giết ta, mà còn phái người đến đón tiếp ta, điều này đồng nghĩa với việc bọn họ đang kiêng kị thế lực sau lưng ta, không dám tùy tiện ra tay, nhưng ban đầu ta cũng không xác định được bọn họ định đối phó với ta như thế nào, cho đến khi cô ta hôn ta, ta mới hiểu, bọn họ muốn mượn dao giết người.”

Tiểu Tháp nghi ngờ nói: “Muốn mượn dao giết người, để cho thế lực khác nhắm vào ngươi?”
Chương 2780: Bàn cờ

Diệp Quân gật đầu: “Cô nương kia không phải người bình thường, chuyện cô ta hôn ta, sợ là rất nhanh thôi sẽ bị truyền ra ngoài, nói cách khác, không bao lâu nữa sẽ có người đến gây phiền phức cho ta, hơn nữa, phiền phức này còn rất có lý, không chỉ có vậy, chắc chắn cô nương kia không phải là người của nền văn minh Toại Minh, rất có thể cô ta đến từ nền văn minh Vĩnh Sinh, hoặc là nơi nào đó của Cựu Thổ, nếu đến gây phiền toái cho ta, ta giết, thì kết quả sẽ ra sao?”

Tiểu Tháp vội nói: “Ta biết ta biết, nếu ngươi giết nhỏ, nhất định lớn sẽ đến, nếu ngươi giết lớn, thì già sẽ đến, còn giết già, nhất định sẽ có một đám già đến.”

Diệp Quân gật đầu: “Nhiều khi xung đột đều do một chuyện tưởng chừng như tầm thường gây ra, sau đó càng ngày càng gay gắt, cuối cùng biến thành mâu thuẫn hoặc xung đột lớn.”

Tiểu Tháp nói: “Bây giờ chúng ta đang ở thế bị động.”

Diệp Quân khẽ nói: “Vô cùng bị động, chuyện này thì không có cách nào khác, thực lực không bằng người ta, ta làm bại lộ công dụng của Tháp gia ngươi, chính là hi vọng, đối phương đừng tới tìm ta gây rắc rối, tốt nhất là chiêu hàng ta, nếu bọn họ chiêu hàng ta, ta sẽ đầu hàng, chỉ cần ta tiến vào nền văn minh Toại Minh, thì ta sẽ có cơ hội để thở, cũng như có thời gian và cơ hội để phát triển.”

Hắn sợ nhất là đối phương chẳng thèm ngó ngàng gì đến hắn, mà dùng đến toàn lực đối phó hắn.

Loại chuyện đó thật sự là không chịu nổi, dù sao hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào chính mình, trước mắt hắn không thể đối chọi với một nền văn minh khổng lồ như vậy, chỉ có thể tạm thời tránh đi mũi nhọn, chịu đựng một thời gian, rồi ung dung mưu tính.

Tiểu Tháp nói: “Ngươi nghĩ lựa chọn cuối cùng của đối phương là gì?”

Diệp Quân khẽ nói: “Không biết, với kẻ địch lần này, ta không biết gì cả!”

“Đúng rồi!”

Tiểu Tháp đột nhiên nghĩ đến: “Không phải có bốn mục đích sao? Mục đích cuối cùng là gì?”

Diệp Quân cười nhưng không nói.

Cố Vấn Các.

Giờ phút này bên trong Các vẫn yên lặng như cũ, mọi người vẫn đang kinh hãi trước Tiểu Tháp của Diệp Quân, công năng của Tiểu Tháp, thật sự hơi nghịch thiên khiến bọn họ không thể tin được.

Lúc này, hai ngón tay của Toại Cổ Kim khẽ gõ lên thành ghế.

Ý là để mọi người nói gì đó.

Một thiếu niên mặc đồ đen đứng lên, gã thi lễ với Toại Cổ Kim sau đó nói: “Nếu theo ta nhìn thấy, mọi hành động của Diệp Quân trong ‘Dục Tiên Cư’ đều là cố ý, mục đích là để thể hiện sự yếu thế trước chúng ta, để chúng ta coi thường hắn, dù sao, một tên kiếm tu có thể thành lập nên đạo chính thống, thực lực có thể so với Tiên Đế, sao có thể thô tục như vậy?”

Người nói chuyện tên là Nhiễm Hằng, chính là nhân vật đại biểu cho thế hệ trẻ của Cố Vấn Các.

Lúc này, đột nhiên Toại Cổ Kim gõ vào bàn một cái.

Nhiễm Hằng tiếp tục nói: “Nói cách khác, người này đã biết chúng ta đang giám sát hắn, mà sở dĩ hắn làm như vậy, chẳng qua là muốn tỏ ra yếu đuối trước chúng ta, chúng ta phải đầu hàng.”

Một cô gái khác nói: “Cuối cùng thì hắn có phải đệ tử của Bi Tâm Từ hay không?”

Nhiễm Hằng suy nghĩ trong chốc lát, rồi nói: “Chuyện này không thể chắc chắn.”

Cô gái kia nói: “Vấn đề bây giờ không phải hắn có giả vờ yếu đuối hay không, mà vấn đề ở đây là, rốt cuộc hắn có phải là đệ tử của người phụ nữ kia hay không, nếu mà, chúng ta giết hắn, người phụ nữ kia đến trả thù, thì phải làm sao? Còn nếu không phải, vậy hắn lấy Tiểu Tháp ở đâu? Trình độ của nền văn minh nào có thể chế tạo ra tòa tháp như thế?”

Mọi người im lặng, thật ra thì, bọn họ cũng không biết nền văn minh Toại Minh có thể chế tạo ra thần vật đó hay không, mặc dù bọn họ ở tầng lớp cao của nền văn minh Toại Minh, nhưng cũng không phải là nòng cốt cấp cao, vì vậy, bọn họ cũng không biết nhiều về nội tình sâu xa của nền văn minh Toại Minh.

Nhiễm Hằng nhìn cô gái: “Ngôn Cẩn, vậy cô nói xem, hắn có phải đệ tử của người phụ nữ kia không?”

Người tên Ngôn Cẩn bình tĩnh nói: “Ta cảm thấy không quan trọng, mục đích hắn lấy ra tòa tháp này, chính là để uy hiếp chúng ta!”

Uy hiếp!

Vừa dứt lời, tất cả mọi người trong điện đều khiếp sợ nhìn về phía Ngôn Cẩn.

Ngôn Cẩn nhìn vào màn ảnh: “Như lúc nãy ta nói, nếu tòa tháp kia thật sự là của người phụ nữ đó, vậy nếu như hắn chết ở nền văn minh Toại Minh, nhất định người phụ nữ đó sẽ đến để trả thù, nhưng nếu không phải, vậy đồng nghĩa với việc, sau lưng hắn có một thế lực văn minh cực kì to lớn, mà nếu chúng ta thật sự động đến hắn, vậy chúng ta phải cân nhắc đến thế lực sau lưng hắn, nhưng chúng ta không biết gì về thế lực sau lưng hắn cả.”

Vừa nói cô ta vừa nhíu mày: “Ta đề nghị, nếu chúng ta chưa xác định được lai lịch của Tiểu Tháp kia, chúng ta không nên động đến hắn, bởi vì chúng ta không xác định được chúng ta có chịu được hậu quả cuối cùng hay không.”

Nói xong, cô ta quay đầu nhìn Toại Cổ Kim cách đó không xa.

Mà trong sân, tất cả mọi người cũng nhìn về phía Toại Cổ Kim.

Toại Cổ Kim khẽ mở hai mắt, bình tĩnh nói: “Có người đang bố trí lấy Cựu Thổ và toàn bộ vũ trụ làm bàn cờ, nền văn minh Toại Minh của chúng ta làm con cờ!”

Tất cả mọi người đều kinh hãi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK