Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 920: Ta không làm bậy đâu

Ta đi đây!

Đọc đến đó, viền mắt Diệp Quân chợt ửng đỏ, lệ trào dâng.

Từ Nhu đứng bên cạnh hắn lặng lẽ nắm tay Từ Thụ, nước mắt chảy dài trên gò má hai cô gái.

Hồi lâu sau, Diệp Quân nhẹ nhàng đặt lá thư trở lại phong bao của nó rồi cất vào túi, quay đầu nhìn về phía hai cô gái, nghiêm túc nói: “Tỷ ấy không sao đâu”.

Từ Thụ khẽ gật đầu.

Từ Nhu chỉ lặng lẽ cúi đầu.

Diệp Quân kéo tay Từ Nhu, chân thành nói: “Hãy tin ta”.

Từ Nhu ngẩng lên nhìn Diệp Quân, nước mắt lã chã tuôn rơi.

Diệp Quân nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng ta, nói: “Nếu như cuối cùng, những cố gắng của ta không có tác dụng, ta sẽ buông xuôi, làm vua dựa dẫm cũng được… Chỉ cần tỷ ấy bình an, ta nguyện mang tiếng là một ông vua dựa dẫm”.

Nước mắt Từ Nhu rơi càng mau.

Diệp Quân mỉm cười: “Khóc gì chứ?”

Từ Nhu chỉ lắc đầu không nói.

Diệp Quân bèn cười bảo: “Chúng ta đi ngủ đi”.

Hai cô gái tức thì đỏ mặt lên.

Diệp Quân kéo hai người nằm xuống giường, hắn nằm chính giữa, thật lòng mà nói, cảm giác ấy quá thoải mái.

Cảm giác này, người thường không cách nào hiểu được.

Từ Nhu dường như chưa thể thích ứng, muốn ngồi dậy, lại bị Diệp Quân kéo xuống: “Nằm yên nào”.

Từ Nhu liếc nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân bảo: “Ta không làm bậy đâu”.

Từ Nhu do dự một chút rồi cũng chịu nằm xuống, song nàng ta vẫn giữ một khoảng cách nhỏ.

Diệp Quân bỗng nói: “Ngày mai hai người cùng ta đến đế quốc Vĩnh Dạ chứ?”

Từ Nhu lắc đầu: “Không đi”.

Diệp Quân nhìn sang, Từ Nhu nhẹ nhàng nói: “Hai chúng ta phải về Chân vũ trụ, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến với đám cường giả của Tuế Nguyệt trường hà”.

Diệp Quân gật đầu: “Chân vũ trụ quả thực rất cần hai người trở về chủ trì đại cục”.

Nói đến đây, hắn bỗng quay sang phía Từ Thụ: “Tiểu Thụ…”

Từ Thụ mỉm cười: “Yên tâm, ta sẽ chăm sóc cho bản thân và đứa nhỏ thật tốt”.

Diệp Quân đặt tay lên bụng Từ Thụ, Từ Thụ thoáng đỏ mặt, nhưng không ngăn cản hắn.

Nàng ta không phải hạng người thích ra vẻ, dù sao cũng đã là người của hắn, cho sờ một cái thì cũng có gì đâu?

Diệp Quân nhẹ nhàng vuốt ve bụng Từ Thụ, cười bảo: “Thực ra ta cũng không thể ngờ mình sẽ được làm cha sớm như thế”.

Từ Thụ nhìn hắn: “Có thích không?”

Diệp Quân gật đầu: “Thích chứ”.

Từ Thụ mỉm cười, nhưng đột nhiên nàng ta lại trừng mắt với Diệp Quân một cái, bởi vì tay Diệp Quân đang dần di chuyển xuống dưới.

Thấy Diệp Quân không có ý định dừng lại, mặt Từ Thụ càng đỏ gắt hơn.

Lúc này, Từ Nhu bỗng lên tiếng: “Hai người tiếp tục đi! Ta sang phòng khác”.

Nói xong, nàng ta định đứng lên.

Từ Thụ trừng mắt với Diệp Quân một cái rồi vội vàng nháy mắt ra hiệu.

Diệp Quân kéo tay Từ Nhu lại, sắc mặt Từ Nhu vẫn bình lặng như nước, không nói lời nào.

Diệp Quân kéo Từ Nhu nằm xuống, nhẹ giọng nói: “Chúng ta tâm sự chút đi! Lần này từ biệt, chẳng biết bao lâu nữa mới có dịp gặp lại”.

Từ Nhu trầm mặc một hồi mới chậm rãi đặt lưng xuống: “Ngươi có tin được chủ nhân bút Đại Đạo không?”

Diệp Quân gật đầu: “Tin”.

Từ Nhu nhìn hắn: “Vì sao?”

Diệp Quân nói: “Nếu ông ta có ý hại ta, ta tin rằng cô cô ta sẽ không chỉ trấn áp ông ta thôi đâu, càng không thể nào thả ông ta ra như thế”.

Từ Nhu trầm ngâm.

Diệp Quân tiếp tục nói: “Người này tâm tính không xấu, chúng ta có thể hợp tác với ông ta, chí ít là không thể để ông ta ngả sang bên Quá Khứ Tông kia”.

Từ Nhu gật đầu, nếu chủ nhân bút Đại Đạo mà gia nhập phe Quá Khứ Tông thì bên này sẽ ở vào thế vô cùng bất lợi.

Chợt nhớ tới một điều, Từ Nhu lại nhắc: “Thực lực của đế quốc Vĩnh Dạ…”

Diệp Quân nói: “Trước kia Chân tỷ cũng từng đề cập tới nơi này, nơi này có cấm chế cực mạnh, bọn họ không cho người ngoài xâm nhập, mà chính họ cũng không ra ngoài…”

Nói đến đây, hắn trầm giọng: “Nếu chủ nhân bút Đại Đạo không nói dối, thì chúng ta quả rất cần đại trận Vĩnh Dạ của họ”.

Đại trận Vĩnh Dạ! Thực lực của đám cường giả của Tuế Nguyệt trường hà kia quá khủng khiếp, nếu đánh trực diện, chỉ sợ Chân vũ trụ cùng vũ trụ Quan Huyên đều không địch nổi.

Diệp Quân thoáng lo lắng trong lòng, trận chiến này, hắn không nắm chắc phần thắng, một tia cũng không.

Đặc biệt là phe địch còn có một vị tông chủ Quá Khứ Tông kia…

Nghĩ tới cô gái áo bào trắng, tông chủ Quá Khứ Tông, tâm tình của hắn càng trở nên nặng nề, thực lực của kẻ này thật sự khủng bố đến khó tưởng.

Từ Nhu dường như đã nhận ra nỗi bất an trong lòng Diệp Quân, bèn chủ động nắm tay hắn, nhẹ nhàng nói: “Bất kể thế nào, chúng ta sẽ luôn kề vai bên ngươi”.

Diệp Quân nhìn sang phía Từ Nhu, nhưng Từ Nhu đã vội vã quay mặt đi.

Diệp Quân cười cười, chậm rãi nhắm mắt.

Con đường vô địch!

Con đường này, dĩ nhiên vô cùng khó đi.

Lại nghĩ tới điều gì, Diệp Quân bỗng lên tiếng: “Tiểu Nhu, sau khi trở về, nhớ liên hệ với dì Niệm, kể lại mọi chuyện cho dì ấy nhé”.

Mộ Niệm Niệm!

Vũ trụ Quan Huyên cũng cần chuẩn bị sẵn sàng.

Từ Nhu gật đầu: “Vấn đề của Chân vũ trụ với vũ trụ Quan Huyên không cần ngươi phải bận tâm đâu, ta sẽ xử lí chu toàn”.

Diệp Quân cười nói: “Ta tin tưởng tỷ”.

Thấy nụ cười rạng ngời của Diệp Quân, trái tim Từ Nhu dường như đập gấp lên một nhịp, nàng ta vội quay đầu đi.

Cứ thế, ba người trò chuyện đến khuya, cho đến khi cơn buồn ngủ kéo tới mới từ từ chìm vào giấc mộng.

Đối với Diệp Quân, đây quả là một sự dày vò sâu sắc.

Lúc này hắn mới bắt đầu hối hận vì đã nằm chung giường với hai cô gái.

Bởi vì thực sự không tiện làm bất cứ điều gì.

Làm gì với người này, người kia sẽ đi mất, nếu làm với người kia, người này lại muốn rời khỏi đây.

Quá khó!

Cứ thế, trong niềm hạnh phúc lẫn dày vò, Diệp Quân cũng chìm vào giấc ngủ.
Chương 921: Ai dám không nể mặt ta?

Hôm sau.

Trời còn chưa sáng, Diệp Quân đã từ từ thức giấc, hắn liếc nhìn ra cửa sổ, ngoài kia vẫn còn tối đen.

Lúc này, dường như nhận ra điều gì, hắn vội nhìn xuống ngực, thấy Từ Nhu đang nằm trong lòng mình ngủ say.

Từ Nhu vẫn vận bộ sườn xám đặc trưng của ngôi sao màu xanh, vóc người nóng bỏng hiển lộ hoàn toàn.

Thấy thế, ngọn lửa trong lòng Diệp Quân từ từ cháy lên.

Do dự giây lát, hắn điều chỉnh vị trí, rồi chậm rãi cúi đầu hôn lên môi Từ Nhu.

Rất mềm!

Đúng lúc này, Từ Nhu chầm chậm mở mắt, nhìn thẳng vào Diệp Quân, không nói lời nào.

Không nói gì tức là đồng ý!

Diệp Quân bắt đầu có hành vi càn rỡ hơn.

Miệng động, tay cũng động.

Nhận thấy bàn tay Diệp Quân bắt đầu quá trớn…

Từ Nhu đột nhiên cắn vào môi Diệp Quân một cái, nhưng không mạnh lắm.

Môi rời khỏi môi.

Diệp Quân nhìn Từ Nhu, sắc mặt nàng ta đã ửng đỏ, hạ giọng nói khẽ: “Nếu ngươi muốn… thì tìm Tiểu Thụ…”

Diệp Quân lắc đầu.

Từ Nhu lập tức căng thẳng: “Ngươi…”

Diệp Quân chỉ ôm Từ Nhu vào lòng, nói khẽ: “Tỷ không muốn sao?”

Từ Nhu gục đầu, không nói gì, người hơi nhích ra phía sau.

Diệp Quân trầm mặc một hồi rồi thở dài khe khẽ. Hắn buông Từ Nhu ra, thu tay về, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi”.

Loại chuyện này, nếu người ta đã không muốn, đương nhiên hắn sẽ không cưỡng ép, hơn nữa, hắn cũng có thể cảm nhận được, Từ Nhu vẫn rất kháng cự sự thân mật từ hắn.

Trong bóng tối, căn phòng lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng.

Diệp Quân nằm ngửa mặt, từ từ nhắm mắt, chuẩn bị ngủ tiếp.

Bất chợt, Từ Nhu kéo ống tay áo hắn một cái.

Diệp Quân quay sang nhìn nàng ta, Từ Nhu nói nhỏ: “Giận sao?”

Diệp Quân lắc đầu.

Trong đêm tối, Từ Nhu nhìn Diệp Quân, nhưng không nói thêm điều gì.

Cảm thụ được ánh mắt của Từ Nhu, Diệp Quân suy tư một chút rồi cười khổ: “Trước kia chúng ta từng chung sống, ta còn tưởng tỷ cũng có ý với ta… hẳn là ta đã nghĩ nhiều rồi…”

Nói đến đây, hắn lắc đầu: “Bất kể thế nào, mục đích cuối cùng của ta đều là giúp đỡ Chân tỷ… cho nên ta tin rằng, chúng ta có thể cư xử với nhau như bạn bè, hoặc là đồng bạn hợp tác”.

Từ Nhu chỉ liếc nhìn Diệp Quân, nàng ta muốn nói gì đó, nhưng lời đã dâng lên khóe môi lại vẫn không sao thốt ra khỏi miệng.

Diệp Quân đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi chân trời đã hửng sáng, hắn quay sang nhìn Từ Thụ, Từ Thụ vẫn còn đang say giấc.

Nghĩ ngợi một chút, Diệp Quân rời giường, vào phòng tắm, tạt nước lạnh rửa mặt. Khi hắn đi ra, Từ Thụ và Từ Nhu đều đã dậy đang đứng chờ hắn.

Diệp Quân sửng sốt.

Từ Thụ nhìn Diệp Quân: “Muốn đi mà không từ giã sao?”

Diệp Quân cười nói: “Sao thế được? Với cả, ta chỉ đến đế quốc Vĩnh Dạ một thời gian ngắn, đàm phán được thì tiếp tục, không thể thì bọn ta sẽ về luôn”.

Từ Thụ đi tới trước mặt Diệp Quân, nhẹ nhàng sửa sang lại áo cho chỉnh tề, sau đó nói khẽ: “Qua bên đó phải cẩn thận chút, thấy tình hình không ổn nhớ chạy đi ngay, biết không?”

Diệp Quân cười nói: “Yên tâm, ta đi cùng chủ nhân bút Đại Đạo mà. Ông ta đã lăn lộn khắp chốn bao nhiêu năm rồi mà còn sống khỏe, chắc chắn phải có tài riêng”.

Từ Thụ gật đầu: “Bất kể thế nào, vẫn phải cẩn thận chút”.

Diệp Quân gật đầu, vòng tay ôm lấy Từ Thụ: “Hãy chăm sóc bản thân cho tốt, cả đứa nhỏ trong bụng nữa, nếu gặp nguy hiểm, phải đến ngay vũ trụ Quan Huyên tìm An tiền bối…”

An Nam Tịnh!

Sau lưng bà ấy là ai?

Là ông nội!

Từ Thụ chỉ lẳng lặng gật đầu.

Diệp Quân hôn nhẹ lên môi Từ Thụ một cái rồi nhìn sang phía Từ Nhu, cười nói: “Từ Nhu cô nương, Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên cùng với Tiểu Thụ đành làm phiền tỷ để mắt vậy”.

Nói xong, hắn không dùng dằng thêm nữa mà lập tức xoay người, biến mất khỏi đó.

Từ Nhu cúi đầu trầm mặc.

Từ Thụ đột nhiên kéo tay Từ Nhu, lòng âm thầm thở dài, cũng không nói gì.

Nàng ta biết, một câu ‘Từ Nhu cô nương’ của Diệp Quân… đồng nghĩa với việc từ đây hắn chỉ coi Từ Nhu là bạn, hoặc là đồng bọn cùng hợp tác.

Không muốn nghĩ nhiều hơn, Từ Thụ nhìn quanh nhà rồi giục: “Nhị tỷ, chúng ta đi thôi”.

Từ Nhu trầm mặc một hồi rồi gật đầu: “Ừ”.

Hai người cũng biến mất khỏi nơi đó.



Trời hửng sáng, Diệp Quân đi vào vùng tinh không của hệ Ngân Hà, cách chỗ hắn không xa có một người đàn ông đang đứng chờ.

Đó chính là chủ nhân bút Đại Đạo.

Chủ nhân bút Đại Đạo liếc nhìn Diệp Quân một cái rồi nói: “Giá trị nhan sắc ổn, dùng để liên hôn thì quả thực hoàn mỹ đó”.

Diệp Quân nói: “Tiền bối, ta nghe nói đế quốc Vĩnh Dạ không cho người ngoài tiến vào, ông có chắc chúng ta vào được không?”

Chủ nhân bút Đại Đạo cười ha hả: “Cậu không nhìn lại xem ta là ai, chư thiên vạn giới khắp vũ trụ này, ai dám không nể mặt ta?”

Diệp Quân liếc nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, nói: “Vậy thì tốt rồi”.

Chủ nhân bút Đại Đạo cười bảo: “Đi thôi”.

Dứt lời, hai người cùng biến mất khỏi tinh không mịt mờ.



Tại học viện Ngân Hà.

Ngày này, Hiên Viên Lăng tới Kiếm Đạo Viện, cô ấy dường như hơi thấp thỏm, bởi vì cô ấy muốn nói rõ một chuyện với Diệp Quân.

Từ lần trước biệt ly, cô ấy vốn đã định buông tay, nhưng có một số việc, một số người, nào có thể dễ dàng buông tay như thế?

Nhưng khi biết tin Diệp Quan sắp rời khỏi ngôi sao màu xanh này, cô ấy bắt đầu lo sợ, vào lúc ấy, Hiên Viên Lăng mới hiểu được trái tim mình.

Hiên Viên Lăng đi vào Kiếm Đạo Viện, lòng thấp thỏm và khẩn trương, đồng thời còn có đôi chút chờ mong.

Trong Kiếm Đạo Viện chỉ có Mộc Uyển Du cùng Song Song và Mục Vân.

Thấy Hiên Viên Lăng tới, Mộc Uyển Du vội vã chạy ra: “Chị Lăng”.

Hiên Viên Lăng nhìn quanh, hỏi: “Anh ấy đâu?”

Mộc Uyển Du hỏi lại: “Tiểu Quân à?”

Hiên Viên Lăng gật đầu.

Mộc Uyển Du hơi cúi đầu, sắc mặt ảm đạm, thấp giọng đáp: “Đi rồi”.

Đi rồi!

Hiên Viên Lăng ngây người.

Mộc Uyển Du cả kinh trong lòng, vội vàng gọi: “Chị Lăng…”

Hiên Viên Lăng nhìn Mộc Uyển Du: “Anh ấy có tới từ biệt cô không?”

Mộc Uyển Du gật đầu.

Thấy thế, đáy lòng Hiên Viên Lăng chợt dấy lên một nỗi khổ sở… Cô ấy quay đầu nhìn ra xa, ánh mắt ngơ ngác, cô ấy hiểu, chỉ sợ đời này, họ đã không còn khả năng gặp lại.
Chương 922: Mạnh hơn huyết mạch phong ma

Trong tinh không, Diệp Quân ngự kiếm bay đi, bên cạnh hắn là chủ nhân bút Đại Đạo.

Đã ba ngày kể từ khi hai người rời khỏi ngôi sao màu xanh, trong ba ngày qua Diệp Quân đã đi theo chủ nhân bút Đại Đạo xuyên qua các tinh không. Đến nay hắn đã đi qua không biết bao nhiêu tinh vực, phải biết rằng với sức mạnh bây giờ của họ, gần như là một ý nghĩ có thể vượt qua một tinh vực.

Vũ trụ rộng lớn, mênh mông vô tận.

Lúc này Diệp Quân bỗng hỏi: “Tiền bối, có thể nói một chút về đế quốc Vĩnh Dạ không?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Một nền văn minh rực rỡ khác”.

Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Một cái khác ư?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Văn minh võ đạo của họ rất cao, nhất là gia tộc Vĩnh Dạ của đế quốc Vĩnh Dạ này, các gia chủ của gia tộc họ đều tu luyện Vương Đạo, một phương thức tu đạo đặc biệt sử dụng sức mạnh nguyện vọng của chúng sinh để tạo ra sức mạnh”.

Diệp Quân nói: “Sức mạnh tín ngưỡng?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Gần giống vậy, nhưng có khác biệt là sức mạnh nguyện vọng mạnh hơn cả sức mạnh tín ngưỡng”.

Diệp Quân nhíu mày: “Là sao?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Chuyện này phải nói một chút về chế độ hệ thống của đế quốc Vĩnh Dạ. Ở đế quốc Vĩnh Dạ, ngoài gia tộc Vĩnh Dạ gia tộc thì còn một gia tộc khác tên là gia tộc Vĩnh Hằng. Hai gia tộc này vốn là cùng dòng dõi, tổ tiên của gia tộc Vĩnh Hằng là một phân nhánh của gia tộc Vĩnh Dạ, đó là một người phụ nữ, rất nghịch thiên, sau khi rời khỏi gia tộc Vĩnh Dạ, tộc phả mở ra một trang mới…”

Nghe đến đây, vẻ mặt Diệp Quân hơi thay đổi.

Tộc phả mở ra một trang mới!

Nghe có vẻ rất lợi hại!

Chủ nhân bút Đại Đạo bỗng nhìn Diệp Quân: “Sao thế, cậu cũng muốn tộc phả mở ra một trang mới à?”

Diệp Quân vội lắc đầu: “Không, ta chưa từng có suy nghĩ này”.

Đùa à, bây giờ mà tộc phả mở ra một trang mới, e là không biết mình chết thế nào đấy.

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Ta thấy cậu có suy nghĩ này đấy”.

Diệp Quân: “…”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói tiếp: “Sau đó, hai gia tộc cứ luôn tranh giành quyền cai quản đế quốc Vĩnh Dạ, một lần kia nội loạn gây ra thương tổn cực kỳ lớn với đế quốc Vĩnh Dạ”.

Diệp Quân nói: “Cuối cùng ai thắng?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Đều thắng cả”.

Diệp Quân khó hiểu.

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Cậu có biết làm sao để có hoàng đế của đế quốc Vĩnh Dạ không?

Diệp Quân hỏi: “Làm thế nào?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Liều mạng”.

Diệp Quân sửng sốt.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân: “Mỗi hoàng đế ở chỗ họ chỉ có thể làm tối đa ba trăm năm, trong ba trăm năm, hoàng đế có thể tu luyện công pháp mạnh nhất của họ - tâm pháp Vương Đạo, mà nếu là hoàng đế được lòng dân thì tất cả mọi người sẽ lại chọn người đó. Ngược lại, hắn làm xong ba trăm năm thoái vị, sau khi thoái vị sẽ không còn cách nào tu luyện vận khí Vương Đạo nữa, thế nên mỗi vị hoàng đế đều sẽ dốc toàn lực nhận được sự yêu thích và công nhận của người dân”.

Diệp Quân không nói gì, lần đầu tiên hắn nghe đến hình thức chế độ này.

Chủ nhân bút Đại Đạo lại nói: “Cứ ba trăm năm hai gia tộc đều sẽ cử ra một người xuất sắc để tranh đoạt vị trí hoàng đế…”

Nói đến đây, ông ta nhìn Diệp Quân: “Lần này vừa vặn là ngày họ tranh đoạt đế vị, sau khi chúng ta qua đó, trước tiên cứ quan sát họ, bên nào thắng thì chúng ta hợp sức với bên đó, dù sao hai gia tộc cũng đều có huyết mạch Vương Đạo”.

Diệp Quân bỗng nói: “Tiền bối, trước đó ông nói trong người ta có ba loại huyết mạch, hơn nữa hình như ông cũng rất quen thuộc, có thể nói cho ta biết huyết mạch thứ ba của ta không?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân, hơi ngạc nhiên: “Cậu không biết à?”

Diệp Quân gật đầu: “Không biết”.

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Vậy thì cậu cứ đợi đi”.

Diệp Quân nhíu mày.

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Cậu trước tiên cứ tìm hiểu rõ huyết mạch phong mà và huyết mạch Viêm Hoàng rồi tính sau”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Huyết mạch thứ ba mạnh hơn huyết mạch phong mà và huyết mạch Viêm Hoàng à?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân híp mắt: “Không thể nào, huyết mạch phong ma…”

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Mạnh hơn huyết mạch phong ma thật, có thể nói là huyết mạch hàng đầu về ý nghĩa thật sự”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Cha ta là huyết mạch phong ma, mẹ ta là huyết mạch Viêm Hoàng… vậy nguồn gốc của loại huyết mạch thứ ba ở đâu?”

Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ cười không nói.

Diệp Quân cạn lời.

Ông già này cứ thích ấp a ấp úng.

Mẹ nó chứ!

Thật muốn đánh cho ông ta một trận.

Chủ nhân bút Đại Đạo không muốn thảo luận về loại huyết mạch thứ ba với Diệp Quân nữa, Diệp Quân cũng không còn cách nào khác nhưng hắn vẫn rất tò mò.

Sức mạnh của huyết mạch này không thể không có nguồn gốc mà tồn tại được, trừ khi huyết mạch của mình thay đổi, nếu không chắc chắn phải có nguồn gốc. Mà hắn chưa từng thay đổi huyết mạch của mình, hay nói cách khác chắc chắn huyết mạch này phải có lai lịch.

Mạnh hơn huyết mạch phong ma?

Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, lẽ nào tên này đang trêu mình?

Lúc này, chủ nhân bút Đại Đạo bỗng nói: “Ta biết cậu từ chối vấn đề hôn nhân sắp đặt nhưng lần này, nếu chúng ta được đế quốc Vĩnh Dạ hỗ trợ thì có thể kéo dài thêm thời gian cho cậu, cậu cần thời gian nhưng chỉ dựa vào Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên là không được”.

Diệp Quân không nói gì.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân, lại nói: “Năm đó ông nội cậu cũng theo hôn nhân sắp đặt đấy”.
Chương 923: Không quen, cút

Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, ông ta nghiêm túc nói: “Thật đấy, ông ta cưới rất nhiều vợ, trong đó cũng có rất nhiều mối hôn nhân sắp đặt…”

Nói rồi ông ta hơi chột dạ, lén nhìn xung quanh.

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Tiền bối, chúng ta đến đây có mục đích, người ta lại chẳng phải kẻ ngốc, sao có thể…”

Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu khẽ cười: “Cậu đó, vẫn còn quá ít trải nghiệm”.

Diệp Quân hơi khó hiểu.

Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ nói: “Người trong ở hoàng tộc ai lại không muốn có được quyền lực và sức mạnh tối thượng chứ? Dù có là ở ngôi sao màu xanh thì cũng rất xem trọng môn đăng hộ đối, thích kết thông gia với nhà giàu chứ đừng nói là ở nơi đó của họ”.

Diệp Quân im lặng.

Chủ nhân bút Đại Đạo nói tiếp: “Cho dù thế nào, lần này chúng ta phải có được sự hỗ trợ của đế quốc Vĩnh Dạ, nếu không…”

Ánh mắt ông ta lóe lên vẻ lo lắng: “Một khi đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả ra tay, lúc đó tình cảnh của chúng ta sẽ trở thành rất rất khó khăn”.

Diệp Quân nhìn tận cuối tinh không ở phía xa không nói gì thêm.

Bất lực!

Lúc này hắn đã hiểu tại sao lại bất lực, nhiều lúc không phải ngươi muốn thế nào thì có thể thế ấy được.

Kiếm của mình còn lâu mới có thể thích làm gì thì làm như của mấy người cô cô.

Lúc này chủ nhân bút Đại Đạo bỗng nói: “Ta đã cho người đi điều tra đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đó rồi”.

Diệp Quân không suy nghĩ nữa, nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Điều tra?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Chúng ta vẫn phải nắm rõ thực lực và thông tin của đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, nếu không đến lúc đó chúng ta sẽ bị thua thiệt”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Ông bảo ai đi điều tra?”

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Bí mật”.

Diệp Quân lắc đầu cười.

Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ nói: “Cậu nhóc, lần này ta lấy hết những gì ta có cho cậu. Hơn nữa ta còn gây thù với đám người kia, cậu phải biết ta và họ vốn dĩ là nước sông không phạm nước giếng, nhưng bây giờ ta chủ động trở thành kẻ thù với họ... Ta nói cho cậu biết, đến lúc đó cậu không thể lừa gạt ta, nếu không cậu không phải là người”.

Diệp Quân nói: “Tiền bối, nếu đến lúc đó ta không nghĩ ra cách tốt hơn thì cứ làm theo ý ông”.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Ta tin cậu”.

Diệp Quân nói: “Tiền bối, có phải trước đây ông cũng muốn chọn cha ta không?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu.

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Vậy tại sao sau đó ông không chọn ông ấy?”

Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Cha ngươi quá mức khoe khoang, hơn nữa thích trêu chọc người khác, chọn ông ta, ta sợ bị ông ta gạt đến cái nịt cũng chẳng còn”.

Diệp Quân: “…”

Chủ nhân bút Đại Đạo lại nói: “Mặc dù cậu cũng không phải người thật thà, nhưng nói thật thì cậu không ra vẻ nên ta chọn cậu”.

Diệp Quân khẽ cười.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn vào chỗ sâu trong tinh không, khẽ nói: “Thế giới này đã hỗn loạn quá nhiều năm, cần có một trật tự, một trật tự có thể làm cho vũ trụ và tất cả các sinh vật có thể bình yên phát triển”.

Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, vẻ mặt phức tạp, lúc đầu hắn cũng khá phòng bị chủ nhân bút Đại Đạo, nhưng giờ xem ra người này cũng không phải là người xấu.

Thiết lập một trật tự hoàn toàn mới.

Diệp Quân nhắm hai mắt lại, bây giờ hắn không chỉ nghĩ đến vũ trụ Quan Huyên mà là toàn vũ trụ.

Hắn không thể không nghĩ.

Khó không?

Dĩ nhiên là rất khó.

Lúc này chủ nhân bút Đại Đạo bỗng nói: “Chúng ta sắp đến tinh vực Vĩnh Dạ rồi”.

Diệp Quân nhìn phía đằng xa, ánh sao của tinh không phía xa kia ít đi rất nhiều.

Diệp Quân hơi tò mò: “Tiền bối, tại sao đế quốc Vĩnh Dạ lại tự phong bế mình?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Có hai lý do, thứ nhất là họ không có nhiều hứng thú với thế giới bên ngoài; thứ hai là họ không muốn người bên ngoài bước vào nơi của họ, dù sao họ cũng có năng lượng vĩnh hằng, không muốn bị vũ trụ bên ngoài lăm le, dẫn đến tai họa, nhất là đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Trước đây ta rất hiếm khi thấy Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, tại sao bây giờ họ lại xuất hiện thường xuyên thế?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Trước đây họ vẫn luôn bị pháp tắc Tuế Nguyệt và pháp tắc Đại Đạo ràng buộc, muốn từ quá khứ đến tương lai thì sẽ bị nhắm vào, nhưng bây giờ…”

Diệp Quân nói: “Tông chủ của Quá Khứ Tông chống lại được pháp tắc Tuế Nguyệt và pháp tắc Đại Đạo à?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân lặng thinh.

Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ nói: “Người phụ nữ đó… đúng là khiến người khác đau đầu”.

Diệp Quân nói: “Lần đầu khi ta gặp người đó, người đó muốn giết ta”.

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Vì người đó biết cậu có khả năng là một biến số, nhưng lúc đó bị Chân Thần ngăn lại”.

Diệp Quân còn muốn hỏi thêm, chủ nhân bút Đại Đạo bỗng nói: “Chúng ta đến rồi”.

Diệp Quan thu hồi suy nghĩ nhìn về phương xa, lúc này họ đã tiến vào một tinh vực, xung quanh yên tĩnh như tờ, ánh sao cực kỳ tối, mang theo cảm giác áp bức nặng nề.

Ngay lúc này một uy lực đáng sợ bỗng xuất hiện ở xung quanh, uy lực cực mạnh đó bao phủ lấy hai người.

Diệp Quân híp mắt lại, khí tức này ít nhất là Mệnh Vận Đại Đế.

Chủ nhân bút Đại Đạo sửa sang lại quần áo, sau đó bước đến trước: “Đi nói với hoàng đế các ngươi có chủ nhân bút Đại Đạo đến, bảo ông ta mau ra chào đón”.

“Chủ nhân bút Đại Đạo?”

Một giọng nói vang lên từ đằng xa tinh không.

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu, cười nói: “Phải”.

Giọng nói đó im lặng một lúc rồi lạnh lùng nói: “Không quen, cút!”

Diệp Quân: “…”
Chương 924: Có mắt không tròng

Không quen hả?

Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, vẻ mặt hơi kỳ lạ, thể diện người này… hình như không lớn lắm.

Sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo hơi khó coi, ông ta nhìn chằm chằm phía xa, sầm mặt: “Ngươi chắc là ngươi không quen ta chứ?”

Lúc này thời không cách trước mặt hai người cả ngàn trượng bỗng chuyển động, sau đó thời không nứt lìa, một ông lão bước ra.

Ông lão mặc một bộ áo bào màu xám, cả người trông rất gầy gò, tóc bạc phơ, ánh mắt hơi lạnh lùng, khí tức ông ta bao quanh lấy hai người Diệp Quân.

Khí tức này còn mang theo ý thù địch.

Ông lão áo bào xám nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, ánh mắt lạnh lùng chế giễu: “Sao nào, ngươi rất có danh tiếng à?”

Nghe ông lão áo bào xám nói thế, Diệp Quân hơi nghi ngờ, tên này không quen chủ nhân bút Đại Đạo thật à?

Theo lý cũng chắc không phải thế chứ.

Dù sao trước đó nghe ý của chủ nhân bút Đại Đạo thì ông ta chắc chắn quen biết với bên này, hơn nữa cũng từng nói người ở đây sẽ nể mặt ông ta.

Lẽ nào những lời ông ta chỉ để khoe khoang?

Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, hắn nhận ra sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo cực kỳ khó coi.

Diệp Quân do dự, sau đó quyết định giải vây, hắn nhìn ông lão áo bào xám cười nói: “Vị tiền bối, hai bọn ta đến từ vũ trụ Quan Huyên…”

Ông lão áo bào xám lại không nể mặt gì cả, ngắt lời Diệp Quân: “Ta không quan tâm hai người các ngươi đến từ vũ trụ nào, nếu không muốn chết thì cút ra ngoài, ngay lập tức”.

Nói rồi một uy lực bao vây chặt lấy hai người Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn ông lão áo bào xám, sau đó lại nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Tiền bối, thể diện của ông… Ta không có ý gì khác, ta biết thực lực và danh tiếng của tiền bối, chuyện này chắc là hiểu lầm, ừ, hiểu lầm...”

Nói xong, hắn lùi sang một bên.

Chủ nhân bút Đại Đạo chằm chằm ông lão áo bào xám, ông lão áo bào xám thấy hai người đều không có ý định rời đi, trong mắt hiện lên sát khí, đang định lập tức ra tay thì lúc này chủ nhân bút Đại Đạo bỗng phất tay áo.

Rầm!

Một tiếng nổ vang lên, ông lão áo bào xám bị văng ra xa mấy vạn trượng, khi ông ta dừng lại chỉ còn lại linh hồn.

Lúc này ông lão áo bào xám ngơ ngác.

Chuyện gì thế này?

Ông ta thấy cơ thể mình đã nát bấy, trong mắt đầy vẻ không thể tin được.

Ngay cả một chiêu mà mình cũng không đỡ được sao?

Ông lão áo bào xám ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi: “Ngươi là ai?”

Chủ nhân bút Đại Đạo không cảm xúc nói: “Hai bọn ta không cút đâu, nào, đến đây giết đi”.

Nghe chủ nhân bút Đại Đạo nói thế, khóe miệng Diệp Quân khẽ giật, ông ta lại sắp khoe mẽ rồi.

Ông lão áo bào xám cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, ông ta biết có lẽ ông ta đã chọc đến một cường giả thật sự rồi.

Nhưng ông vẫn không hoảng loạn.

Dù sao đằng sau ông ta là đế quốc Vĩnh Dạ.

Nghĩ đến đây, ông lão áo bào xám lại thêm phần tự tin, ông ta nhìn chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Đây là ranh giới đế quốc Vĩnh Dạ”.

Chủ nhân bút Đại Đạo giơ tay lên tát một cái.

Bốp!

Ông lão áo bào xám bị văng ra xa vạn trượng.

Lúc ông ta dừng lại, linh hồn đã sắp trong suốt, hư ảo.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn ông ta: “Ta đang đánh đế quốc Vĩnh Dạ của ngươi đấy”.

Diệp Quân: “…”

Lúc này cuối cùng ánh mắt ông lão áo bào xám cũng hiện lên vẻ sợ hãi, vì ông ta nhận ra người trước mặt này dám giết mình thật.

Ông ta lấy một viên đá truyền âm ra, sau đó bóp nát.

Quả quyết gọi người!

Diệp Quân ở bên cạnh chủ nhân bút Đại Đạo do dự, sau đó nói: “Ông ta gọi người rồi, chúng ta có cần tạm thời tránh đi không?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân, lạnh nhạt nói: “Cần thế sao?”

Diệp Quân không nói gì.

Hôm nay chủ nhân bút Đại Đạo muốn khoe khoang đến cùng rồi.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn ông lão áo xám phía xa, trầm giọng nói: “Chẳng phải gọi người sao? Nào, cố gắng gọi cho ta đi, tốt nhất là gọi vị hoàng đế khai quốc của đế quốc Vĩnh Dạ ấy, ta muốn xem thử đế quốc Vĩnh Dạ các ngươi lợi hại cỡ nào?”

Ông lão áo xám nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, trong mắt đầy vẻ kiêng dè.

Người này có vẻ không tầm thường.

Chủ nhân bút Đại Đạo?

Ông lão áo xám cau mày trầm tư một lúc, thế nhưng ông ta vẫn không có ấn tượng gì, ông ta quả thật chưa từng nghe đến tên người này.

Ngay lúc này, mười mấy khí tức cực mạnh bỗng xuất hiện ở phía xa tinh không.

Diệp Quân nheo mắt, khí tức này thấp nhất cũng là cấp bậc Mệnh Vận Đại Đế.

Diệp Quân khá ngạc nhiên, tùy tiện có thể xuất hiện hơn mười vị Mệnh Vận Đại Đế, đế quốc Vĩnh Dạ này đúng là không tầm thường chút nào.

Đúng lúc này, một nhóm cường giả xuất hiện cách Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo không xa, dẫn đầu là một cô gái. Mặc dù là phụ nữ nhưng lại mặc quần áo của nam, cô ta mặc một chiếc áo bào màu ngọc, còn treo ngọc bội ở thắt lưng, mày liễu mắt phượng, mái tóc được buộc bằng chiếc trâm ngọc tạo thành búi tóc hình cầu, đứng ở đó, xinh đẹp, tuấn tú.

Cô gái cúi chào chủ nhân bút Đại Đạo: “Vãn bối Chỉ Ngôn chào tiền bối”.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn cô gái: “Cô biết ta à?”

Cô gái mỉm cười: “Ta từng nghe người lớn trong nhà nhắc đến tên của tiền bối, người lớn trong nhà thường nói lúc đầu nếu nhờ tiền bối giúp đỡ, đế quốc Vĩnh Dạ cũng không thể nào dựng nước được. Hôm nay, thuộc hạ có mắt không tròng đắc tội với tiền bối, ta thay mặt ông ta xin lỗi tiền bối”.

Nói rồi cô ta cung kính cúi người với chủ nhân bút Đại Đạo.

Các cường giả ở đằng sau cô ta cũng đều hành lễ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt ông lão áo xám trở nên cực kỳ khó coi, ông ta nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, ánh mắt đầy vẻ kinh sợ, rốt cuộc người này có lai lịch gì?

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn cô gái: “Người lớn trong nhà cô là ai?”

Cô gái nói: “Tống Tiên”.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhíu mày: “Là ông ta”.

Cô gái gật đầu: “Đúng thế”.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn cô gái: “Ông ta còn sống không?”

Sắc mặt cô gái tối sầm lại: “Mười năm trước tuổi thọ đã tận, đã ra đi”.
Chương 925: Nhẫn nhịn cho qua

Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ lắc đầu: “Ta còn nhớ năm đó gặp ông ta là năm nghìn vạn năm trước, khi đó ông ta khí phách hiên ngang, uy nghiêm vượt qua Đại Đạo, làm người ung dung tự tại nhất thế gian, không ngờ chưa gặp lại thì người đã…”

Ông ta vừa nói vừa thấp giọng thở dài.

Cô gái nói: “Người tu đạo đều là nghịch thiên từ lúc bắt đầu tu đạo, bất kể có là kết cục gì cũng đều là tự chuốc lấy, không thể oán trách người khác”.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn cô gái: “Bây giờ nhà họ Tống do cô làm chủ à?”

Cô gái gật đầu: “Vâng”.

Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ gật đầu: “Cô khá đấy”.

Cô gái mỉm cười, sau đó nói: “Lần này tiền bối đến đây là vì?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Sắp đặt một cuộc hôn nhân”.

Cô gái sửng sốt.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân bên cạnh: “Vị này là Diệp Quân ở vũ trụ Quan Huyên, lần này cậu ta đại diện cho Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên”.

Chân vũ trụ!

Nghe chủ nhân bút Đại Đạo nói thế, cô gái khá ngạc nhiên: “Là Chân vũ trụ mà Chân Thần đã xây dựng nên ư?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu.

Cô gái nhìn Diệp Quân, trong mắt đầy vẻ hiếu kì.

Mặc dù bọn họ không thể đi ra ngoài nhưng không có nghĩa là họ không biết chút gì về thế giới bên ngoài. Năm đó Chân Thần đã từng xông đến đây, mà lúc đó vị Chân Thần này quả thật là vô cùng đáng sợ, một mình cô ta quét sạch tất cả các cường giả đỉnh cấp ở đế quốc Vĩnh Dạ lúc đó, cả đế quốc Vĩnh Dạ không ai là đối thủ của cô ta.

Từ sau đó, mặc dù đế quốc Vĩnh Dạ vẫn là Vĩnh Dạ Giới phong bế nhưng cũng sẽ tìm hiểu một chút chuyện ở bên ngoài.

Nhất là Chân vũ trụ!

Lúc này, chủ nhân bút Đại Đạo bỗng nói: “Cuộc tuyển chọn sắp bắt đầu rồi à?”

Cô gái thôi suy nghĩ, gật đầu: “Một tháng sau chính thức bắt đầu”.

Chủ nhân bút Đại Đạo hỏi: “Người tranh cử đế vị lần này là ai?”

Cô gái nói: “Gia tộc Vĩnh Dạ là Dạ An Quân, gia tộc Vĩnh Hằng là Dạ Thư Nhu”.

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Nhà họ Tống các cô ủng hộ cho ai?”

Cô gái chớp mắt không nói gì.

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Không ngại khi ta đến nhà họ Tống làm khách chứ?”

Cô gái nói: “Dĩ nhiên là cầu còn không được, tiền bối, Diệp công tử, mời!”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu, sau đó nhìn Diệp Quân: “Đi thôi”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, hai người đi theo cô gái biến mất ở tận cuối tinh không.

Khi đi ngang tinh vực tĩnh lặng, mọi người đến một vùng biên giới vũ trụ, nhưng khác với những nơi khác là biên giới của vũ trụ này có thể đóng mở, chẳng khác gì một cánh cửa.

Sau một loạt động tác của cô gái, biên giới vũ trụ trở nên mờ dần, mọi người lập tức bước vào trong đó.

Không biết qua bao lâu, Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo xuất hiện trước một cửa thành, thành trước mặt vô cùng hùng vĩ, tường thành cao đến cả trăm trượng, rộng không có ranh giới, những người đứng trước cổng thành dường như rất nhỏ bé.

Diệp Quân nhìn bên trên cổng thành, trên đó có ba chữ lớn: Thành Vĩnh Dạ.

Lúc này, cô gái ở một bên bỗng cười nói: “Đây là vương thành của đế quốc Vĩnh Dạ, cũng là thành lớn nhất của đế quốc Vĩnh Dạ bọn ta, đủ để cho một tỷ người dân sinh sống”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Rất đồ sộ”.

Cô gái cười nói: “Mời hai vị”.

Không lâu sau, hai người Diệp Quân đi theo cô gái đến Tống phủ, Tống phủ cũng là một gia tộc lớn, đệ phủ cực kỳ khí khái.

Cô gái dẫn hai người vào đại điện, sau đó nhìn Diệp Quân cười nói: “Không biết lần này gia tộc nào lọt vào mắt xanh của hai vị?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Ai thắng thì bọn ta chọn người đó”.

Cô gái gật đầu, dường như cũng đã đoán được câu trả lời này.

Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Tiền bối, cũng phải xem người ta có đồng ý hay không nữa…”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Nếu để họ biết cậu có ba loại huyết mạch đặc biệt, con gái của hai nhà sẽ tự để cho cậu chọn”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Ông làm giống như ta bán máu vậy”.

Chủ nhân bút Đại Đạo bật cười: “Ta biết cậu muốn nói chuyện với họ trước, xem có thể liên minh hay không, cũng không phải là không được, đến lúc đó cậu có thể nói với họ, nếu không được, vậy thì nói đến chuyện hôn nhân”.

Diệp Quân im lặng.

Dĩ nhiên hắn từ chối mấy chuyện hôn nhân sắp đặt này, hắn nghĩ Vũ Trụ Kiếp là chuyện của mọi người, thật ra mọi người có thể nói chuyện với nhau.

Đương nhiên hắn cũng biết khả năng đàm phán được không lớn nhưng cũng không phải là không có cơ hội.

Chủ nhân bút Đại Đạo bỗng nhìn cô gái: “Tống cô nương, không được nói với bên ngoài chuyện bọn ta đến đây, trong khoảng thời gian này bọn ta sẽ ở đây quan sát, xem thử trong hai nhà có nhà nào thích hợp với bọn ta”.

Tống Chỉ Ngôn gật đầu: “Được”.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân: “Ta muốn đến một nơi xem thử mấy người bạn cũ còn bao nhiêu người còn sống…”

Nói đến đây, ông ta nhìn Tống Chỉ Ngôn: “Tông cô nương, trong khoảng thời gian này cô có thể dẫn cậu ta đi tìm hiểu thêm về đế quốc Vĩnh Dạ, nếu được thì hãy dẫn cậu ta đi gặp con gái của hai gia tộc để làm quen. Mặc dù nói là hôn nhân sắp đặt nhưng ta nghĩ nếu có thể tự do yêu đương thì càng tốt”.

Tống Chỉ Ngôn nhìn Diệp Quân sắc mặt hơi khó coi, mỉm cười: “Được”.

Chủ nhân bút Đại Đạo đứng dậy định đi, như nghĩ đến điều gì, ông ta nhìn Diệp Quân: “Cậu sẽ không gây chuyện đấy chứ?”

Diệp Quân nói: “Ta là người tri thức”.

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Đừng làm loạn gây rắc rối cho ta”.

Diệp Quân: “…”

Chủ nhân bút Đại Đạo ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Lần này chúng ta đến đây là để kết bạn với họ, không phải đến để gây thù, thế nên cậu phải khiêm tốn một chút”.

Diệp Quân nói: “Người ta bắt nạt ta trước thì sao?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Nhẫn nhịn một chút cho qua”.

Diệp Quân hỏi: “Nếu gặp phải người giống ông lão áo xám lúc nãy thì sao?”

Chủ nhân bút Đại Đạo im lặng một lúc rồi nói: “Cố gắng làm cho sạch sẽ một chút, đừng để lại hậu họa”.

Diệp Quân: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK