Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 56: Thú vị

Đi chưa được mấy bước, bà ấy đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Cảm ơn ngươi hôm nay đã giúp ta trút giận, ta rất vui!”

Nói xong, bà ấy quay người đi về phía xa!

Diệp Quân sau khi đứng nguyên tại chỗ trầm ngâm một lúc thì cũng đi về phía viện của mình!

Sau khi đi vào trong phòng, hắn tắt đèn.

Nhưng một lát sau, cửa phòng lại được mở ra, Diệp Quân bước ra ngoài, lúc này hắn đã thay lên trên người một bộ đồ màu đen.

Diệp Quân liếc nhìn xung quanh, nhảy thẳng lên trên mái nhà, sau đó lập tức biến mất trong màn đêm đen kịt.

Lần này Huyền Thiên Tông cũng tới tham gia cuộc tỷ võ, cuộc tỷ võ của thư viện Quan Huyên không chỉ có thư viện Quan Huyên có thể tham gia mà các thế gia tông môn khác cũng có thể tham dự. Suy cho cùng dù là thế gia hay tông môn đều hy vọng đệ tử của mình có thể gia nhập thư viện Quan Huyên thượng giới!

Cả thượng giới chỉ có một tổng viện Quan Huyên!

Nếu như có thể gia nhập vào bên trong, vậy thì đó thật sự là một vinh dự!

Huyền Thiên Tông cũng coi như một tông môn lớn ở thượng giới, vậy nên Diệp Quân rất dễ dàng điều tra ra được nơi ở của đối phương.

Túy Tiên Lâu!

Đây chính là nơi mà đoàn người của Huyền Thiên Tông ở lại!

Trong đêm đen, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Không phải ngươi vừa mới đồng ý với đạo sư của ngươi phải học được cách khống chế cảm xúc của bản thân sao?”

Diệp Quân nói: “Bây giờ ta rất bình tĩnh! Không kích động chút nào!”

Tiểu Tháp trầm mặc một lúc, nói: “Có thể nhẫn nhịn thêm chút nữa!”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Tháp gia, ông ta uy hiếp ta! Ông ta lại còn dám uy hiếp ta cơ đấy!”

Tiểu Tháp do dự một lát, sau đó nói: “Ông ta uy hiếp ngươi, vậy nên ngươi muốn giết ông ta sao?”

Diệp Quân nói: “Ta giết ông ta không phải để cảm thấy thoải mái mà là để tránh mối nguy hiểm cấp bách!”

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Tránh nguy hiểm cấp bách cái mẹ gì...”

Diệp Quân đột nhiên nói: “Tháp gia, ngươi có thể giúp ta che giấu khí tức của ta đi không?”

Tiểu Tháp do dự một lát, sau đó nói: “Có thể, nhưng chỉ được nửa canh giờ thôi!”

Diệp Quân gật đầu: “Đủ rồi! Đủ rồi!”

Diệp Quân vừa nói vừa đi tới bên ngoài cửa sổ tầng chín của Túy Tiên Lâu, bên trong phòng có một ông lão đang ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt khẽ nhắm.

Người này chính là Ngụy Đồng!

Nhờ có Tiểu Tháp giúp đỡ che giấu khí tức, vậy nên cho dù Diệp Quân cách đối phương gần như vậy thì Ngụy Đồng cũng không phát hiện ra hắn!

Diệp Quân không vội ra tay, hắn đang đợi, chờ đợi một cơ hội thích hợp!

Đối diện với loại cường giả này, nếu như không có cơ hội thích hợp, một khi chẳng thể giết chết bằng một nhát kiếm thì sẽ làm kinh động tới tất cả cường giả của Huyền Thiên Tông!

Ngụy Đồng đột nhiên lấy ra một cuốn sách cổ, ông ta lật ra xem, không biết đọc được cái gì, nụ cười càng trở nên hèn hạ!

Đúng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, ngay sau đó, một cô gái trẻ tuổi chậm rãi bước vào bên trong!

Sau khi vào phòng, cô gái trẻ tuổi khẽ mỉm cười, thẳng thừng cởi đồ!

Diệp Quân cau mày: “Tháp gia, cô ta đang làm gì thế?”

Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Cởi đồ!”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Cởi đồ làm gì?”

Tiểu Tháp nói: “Có thể là đánh bài!”

Diệp Quân: “...”

Lúc này, cô gái đó đã cởi sạch đồ trên người, ngay sau đó, cô ta đi tới trước mặt Ngụy Đồng.

Ngụy Đồng mở to hai mắt, rồi ôm chầm lấy cô gái đó và đè xuống giường.

Chẳng mấy chốc, những âm thanh không chút ổn định truyền ra bên ngoài, những âm thanh này lúc nhẹ lúc nặng, lúc lại gấp gáp, giống như một bản nhạc cực kỳ êm tai, khiến cho người nghe rạo rực khao khát.

Bên ngoài cửa sổ, mặt Diệp Quân tối sầm cả lại, hóa ra là làm việc này!

Lão già này khỏe thật!

Diệp Quân nhìn chằm chằm vào ông lão trên giường. Một lúc sau, không biết vì nguyên nhân gì, cơ thể ông lão đột nhiên co giật rất mạnh, giống như đang phát điên, nhưng trên mặt ông ta lại lộ ra vẻ say mê khó có thể dùng ngôn từ để hình dung, còn cảm thán: “Ba mươi sáu kế âm dương, kế nào cũng thâm độc hiểm ác, phong cảnh nhân gian nơi nào đẹp? Mỹ nhân bên dưới người xua đi hết vẻ đìu hiu…”

Đúng vào lúc này, một thanh kiếm đột nhiên từ ngoài cửa sổ bay vào!

Thanh kiếm tới không hề có báo hiệu nào trước!

Trên giường, sắc mặt Nguỵ Đồng lập tức biến đổi, ông ta lập tức kéo cô gái kia ra chắn trước mặt mình. Đúng lúc này, thanh kiếm đột nhiên đổi hướng, sau đó xuyên qua yết hầu của Nguỵ Đồng với một góc độ cực kỳ hiểm hóc!

Phập!

Ngay tức thì, đầu của Nguỵ Đồng văng ra bên ngoài!

Một giây sau, kiếm bay ngược trở lại và biến mất bên ngoài cửa sổ!

Trên giường, cô gái cứ thế ngẩn ra!

Ngay lập tức, một tiếng thét thất thanh vang lên từ bên trong phòng. Lúc này, đám cường giả của Huyền Thiên Tông và một số thị vệ của Tuý Tiên Lâu lao lên tầng chín. Khi nhìn thấy xác của Nguỵ Đồng, sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên cực kỳ khó coi!



Trong màn đêm, Diệp Quân điên cuồng tháo chạy.

Giết xong thì chạy!

Thật đã!

Lúc này, giọng nói của Tiểu Tháp đột nhiên vang lên trong não Diệp Quân: “Có người đi theo ngươi!”

Nghe vậy, Diệp Quân híp hai mắt lại, lập tức dừng bước, hắn nói với chất giọng khàn khàn: “Các hạ, ngươi có thể ra đây rồi!”

Không có hồi đáp.

Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Một trăm mét phía bên phải!”

Diệp Quân đột nhiên chỉ tay ra, một thanh kiếm khí lao thẳng về phía bên phải, nhưng một giây sau, kiếm khí đột nhiên biến mất!

Lúc này, một người phụ nữ chậm rãi bước ra!

Người phụ nữ có dung mạo rất đẹp, mặc một chiếc váy dài màu đỏ, cơ thể cực kỳ đầy đặn, đặc biệt là trước ngực…quần áo sắp sửa không thể che đậy nổi!

Run rẩy!

Nhìn mà rung động lòng người!

Người phụ nữ nhìn Diệp Quân, cười mà không nói gì.

Diệp Quân đang định lên tiếng, đột nhiên người phụ nữ nhanh như cắt xuất hiện trước mặt Diệp Quân. Trong lòng hắn chợt kinh động, một giây sau, hắn vẫn còn chưa kịp phản ứng thì mặt nạ đã bị người phụ nữ này kéo xuống, lúc hắn muốn ra tay thì người phụ nữ đã quay trở về vị trí ban đầu!

Sắc mặt Diệp Quân chợt trầm xuống, thực lực này quá khủng bố!

Người phụ nữ nhìn Diệp Quân, cười nói: “Kiếm tu trẻ thật, còn trẻ như vậy đã lĩnh hội được kiếm ý, ngươi là thiên tài của nhà nào?”

Diệp Quân trầm mặc.

Người phụ nữ cười nói: “Ngươi không nói thì ta cũng có thể điều tra ra!”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Thư viện Quan Huyên!”

Thư viện Quan Huyên!

Trong mắt người phụ nữ loé lên vẻ khác lạ, sau đó nói: “Thư viện Quan Huyên của châu nào?”

Diệp Quân nói: “Nam Châu!”

“Nam Châu!”

Người phụ nữ kinh ngạc: “Ngươi là người của Nam Châu hạ giới ư?”

Diệp Quân gật đầu.

Người phụ nữ quan sát Diệp Quân, cười nói: “Thú vị, thú vị thật đấy!”

Diệp Quân liếc nhìn người phụ nữ: “Tiền bối là?”

Khoé miệng người phụ nữ khẽ cong lên: “Ngươi không biết ta à?”

Diệp Quân lắc đầu.

Người phụ nữ cười nói: “Ngươi đi đi!”

Diệp Quân sững sờ, sau đó quay người biến mất trong màn đêm đen!

Diệp Quân đi khuất, một ông lão xuất hiện phía sau lưng người phụ nữ, ông lão trầm giọng nói: “Viện trưởng, cậu ta giết trưởng lão Nguỵ Đồng của Huyền Thiên Tông!”

Người phụ nữ liếc nhìn ông lão: “Một chàng trai đẹp trai như vậy, giết người thì đã làm sao?”

Ông lão ngẩn ra, ông ta do dự một lát, sau đó nói: “Chúng ta đã quy định không được phép giết người ở trong thành!”

Người phụ nữ bình tĩnh nói: “Ta không nhìn thấy, ông nhìn thấy rồi sao?”

Ông lão trầm mặc một lúc, nói: “Không thấy!”
Chương 57: Không thừa nhận

Trên đường trở về Tiêu phủ, thần sắc của Diệp Quân cực kỳ nghiêm trọng: “Tháp gia, người phụ nữ kia thật đáng sợ”.

Tháp gia đáp lời: "Ừ!"

Diệp Quân khẽ nhíu mày, hơi ngạc nhiên hỏi: "Ngươi không cảm thấy đáng sợ sao?"

Tháp gia nói: "Ta cảm thấy đáng sợ mà”.

Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: "Tháp gia, ta cảm thấy ngươi hoàn toàn không sợ người phụ nữ đó, Tháp gia, có phải ngươi có chuyện gì giấu ta không? Nếu có thì ngươi có thể nói với ta, khả năng chịu đựng của ta rất lớn đấy”.

Sau một lúc im lặng, Tiểu Tháp nói: "Không có!"

Diệp Quân cười khổ bảo: "Được! Nếu bây giờ ngươi không muốn nói thì sau này có cơ hội rồi nói với ta cũng được”.

Tiểu Tháp thở phào nhẹ nhõm!

Mẹ kiếp!

Thằng nhóc này đúng là không phải người hiền lành gì!

Trong ba đời nhà họ Diệp, đời sau thông minh hơn đời trước!

Đúng là làm khó cho Tiểu Tháp này rồi!

Diệp Quân đột nhiên thấp giọng thở dài: “Sau khi tới đây sau, ta phát hiện có nhiều người hùng mạnh, ta thật sự quá yếu! Cần phải cố gắng hơn!"

Tiểu Tháp vội vàng nói: "Đúng vậy! Ngươi cần phải cố gắng hơn!"

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Tại sao bà ấy lại thả ta đi?"

Tiểu Tháp đáp lời: "Chắc là có mưu đồ lợi ích gì đó!"

Diệp Quân ngờ vực: “Có mưu đồ lợi ích ư? Nhưng ta chẳng có gì cả!"

Tiểu Tháp im lặng.

Diệp Quân không lên tiếng, cũng không hỏi nhiều nữa, bởi vì hắn biết Tháp gia đã cố ý giấu hắn, hắn có hỏi thì cũng không thu được kết quả gì!

Dù sao hắn cũng không vội, chỉ cần chậm rãi dỗ dành Tháp gia là được!

Tháp gia mặc dù không đáng tin cậy, nhưng Tháp gia có bảo bối, nhất định phải dỗ dành thật tốt!

Hơn nữa, hắn phát hiện Tháp gia rất dễ nói chuyện, chỉ cần hắn nịnh nọt Tháp gia sẽ cho hắn bảo bối!

Một lúc sau, Diệp Quân trở về biệt viện của mình, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhưng vừa đẩy cửa, hắn lập tức sững sờ!

Ngồi cách đó không xa trước mặt hắn là một người phụ nữ!

Là Phí Bán Thanh!

Phí Bán Thanh nhìn hắn, không nói gì!

Biểu cảm Diệp Quân hơi cứng đờ, hắn chần chờ một lát, sau đó nói: "Ta đi nhầm phòng rồi!"

Nói xong, hắn xoay người định rời đi!

Phí Bán Thanh đột nhiên nói: "Vào đây!"

Diệp Quân hơi đau đầu, xoay người đi vào phòng, sau đó đóng cửa lại và cởi bộ đồ ban đêm.

Phí Bán Thanh nhìn về phía Diệp Quân: “Đi giết Ngụy Đồng rồi à?"

Diệp Quân gật đầu.

Sắc mặt Phí Bán Thanh khá bình tĩnh, không nhìn ra biểu hiện vui mừng giận dữ: "Xem ra những lời ta đã nói với người cũng như gió thổi bên tai”.

Diệp Quân vội vàng đáp lời: "Đạo sư, không ai biết ta làm đâu!"

Phí Bán Thanh đột nhiên đập bàn, tức giận nói: "Ngươi có biết đây là đâu không hả? Đây là thượng giới. Ở đây ngọa hổ tàng long, không biết có bao nhiêu cao thủ. Ngộ nhỡ có người phát hiện, ngươi có biết ngươi sẽ gặp bao nhiêu nguy hiểm không?"

Diệp Quân khẽ cúi đầu không nói gì.

Phí Bán Thanh nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Núi cao còn có núi cao hơn. Đừng tưởng rằng ngươi là một kiếm tu thì muốn làm gì thì làm!"

Diệp Quân gật đầu: “Đạo sư dạy phải ạ, lần sau ta không dám nữa!"

Nghe vậy, Phí Bán Thanh đột nhiên cảm thấy đau đầu, vốn dĩ định nổi giận, nhưng bây giờ ngọn lửa giận đã tiêu tan đi phân nửa.

Sau khi trầm mặc một lát, Phí Bán Thanh hỏi: "Ngươi không bị thương đấy chứ?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không!"

Phí Bán Thanh liếc nhìn Diệp Quân với vẻ mặt phức tạp: “Nghỉ ngơi đi!"

Dứt lời, bà ấy đặt một bình bạch ngọc xuống rồi đứng dậy rời đi.

Diệp Quân vội vàng nói: "Đạo sư, đây là gì?"

Phí Bán Thanh trả lời: "Một viên đan dược cực phẩm cấp Thiên, sau khi uống vào, trong vòng nửa giờ thực lực có thể tăng lên ít nhất ba mươi phần trăm, tác dụng phụ tương đối nhỏ!"

Diệp Quân do dự, sau đó định từ chối, nhưng Phí Bán Thanh đã rời khỏi phòng!

Diệp Quân vội vàng cầm viên đan dược đuổi ra ngoài, hắn đi tới trước mặt Phí Bán Thanh, đang định mở lời, Phí Bán Thanh đột nhiên nói trước: "Nếu ngươi dám trả lại cho ta thì ta sẽ đánh tét mông ngươi đấy!"

Diệp Quân cười nói: "Đồ của đạo sư tặng, đương nhiên ta sẽ nhận”.

Phí Bán Thanh nhẹ nhàng nói: "Con và Tiểu Ca giống nhau, cứ gọi ta là sư phụ đi!"

Diệp Quân do dự một chút, sau đó gật đầu nói: "Sư phụ!"

Phí Bán Thanh nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Cảm giác thế nào khi giết cường giả cảnh giới Ngự Không?"

Diệp Quân trầm giọng nói: "May mắn thôi!"

Quả thật là gặp may mắn!

Hắn đánh lén, hơn nữa đối phương lại đang ở trong trạng thái như vậy, nếu là một chọi một như bình thường thì thật sự hắn không nắm chắc!

Loại cường giả có thể xuyên qua thời không này vẫn cực kỳ lợi hại!

Phí Bán Thanh nói: "Nếu ngày mai Huyền Thiên Tông tới tìm con thì con cứ khăng khăng đừng thừa nhận, biết chưa hả?"

Diệp Quân gật đầu: “Con hiểu rồi!"

Ngươi có thể nghi ngờ ta, nhưng ta sẽ không thừa nhận!

Phí Bán Thanh liếc mắt nhìn Diệp Quân: “Trước đó con cũng từng nói con hiểu rồi, sau đó lại xoay người đi giết người”.

Diệp Quân mỉm cười giễu cợt, nhưng không nói gì.

Tuyệt đối đừng tranh luận với một người phụ nữ, bà ấy nói gì ngươi cứ gật đầu, như vậy bà ấy sẽ không thể giận được nữa.

Phí Bán Thanh khẽ lắc đầu: “Con đấy! Bề ngoài trông có vẻ ôn hòa điềm tĩnh, nhưng bên trong lại như con sói, không chịu thua thiệt”.

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Con không ức hiếp người khác, nhưng cũng sẽ không để ai ức hiếp!"

Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân: “Tại sao trước đó con lại thay ta ra tay?”

Diệp Quân trầm giọng nói: "Người phụ nữ đó sỉ nhục người, như vậy là không được”.

Trầm mặc một lát, Phí Bán Thanh nhẹ giọng nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn phải đối phó với Huyền Thiên Tông”.

Diệp Quân gật đầu: “Vâng!"

Sau khi Phí Bán Thanh rời đi, Diệp Quân trở về phòng, rồi nằm trên giường, hai mắt hắn chậm rãi nhắm lại: “Tháp gia, vừa rồi lúc giết Ngụy Đồng, ta đã có cảm ngộ nhất định về kiếm kỹ!"

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Sau khi Tháp gia truyền thụ cho hắn kiếm kỹ này, kỳ thực hắn cũng rất ít sử dụng. Bởi vì hắn cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu hết sự tinh túy của kiếm kỹ này!

Nhưng vừa rồi khi giết người, hắn đã có cảm ngộ!

Tiểu Tháp nói: "Cảm ngộ gì cơ?"

Diệp Quân trầm giọng nói: "Giết người! Có phải kiếm kỹ này tạo ra để giết người không?”

Tiểu Tháp đáp: "Nói cho ta biết cách nghĩ của ngươi!"

Diệp Quân khẽ gật đầu, sau đó nói: "Khi ta muốn giết Ngụy Đồng, ta cho rằng ông ta nhất định phải chết, cho nên ta phát hiện uy lực và tốc độ phi kiếm của ta dường như đã tăng lên rất nhiều!"

Tiểu Tháp im lặng.

Diệp Quân lại nói tiếp: "Do đó, ta nghĩ rằng, muốn tu luyện kiếm kỹ Nhất Kiếm Định Sinh Tử, không thể chỉ tu luyện mà phải giết người, nhất định phải có ý giết người!"

Sau một lúc im lặng, Tiểu Tháp hỏi: "Còn gì nữa không?"

Diệp Quân nói tiếp: "Ý định giết người càng nặng thì uy lực của kiếm kỹ sẽ càng mạnh. Vì vậy, ta thấy rằng ta không thể luyện kiếm kỹ này như những thứ khác, ta chỉ có thể thông qua việc giết người để tu luyện kiếm kỹ này”.

Tiểu Tháp nói: "Cứ làm theo cách nghĩ của ngươi đi”.

Diệp Quân vội vàng đáp: "Tháp gia, ta đoán đúng rồi à?"

Tiểu Tháp nói: "Ngươi không cần quan tâm đến cách nhìn của người khác, ngươi chỉ cần làm theo nội tâm của mình là được!"

Diệp Quân gật đầu: “Được!"

Kỹ năng giết người!

Bên trong Tiểu Tháp, giọng nói bí ẩn đột nhiên vang lên: “Khả năng lĩnh ngộ của tên nhóc này thật đáng sợ!"

Tiểu Tháp nói: "Chúng ta vẫn phải cẩn thận hơn nữa, không thể để hắn đi sai đường!"

Giọng nói bí ẩn đáp: "Quả thật như vậy!"

...
Chương 58: Tình yêu

Một đêm trôi qua, sáng sớm hôm sau Huyền Thiên Tông dẫn theo một nhóm cường giả đến Tiêu phủ.

Phía trước Tiêu phủ, đám người Chu Phu bước ra ngoài!

Người đứng đầu Huyền Thiên Tông chính là người đàn ông trung niên lúc đầu đứng ở cửa thành, khi nhìn thấy người đàn ông trung niên này, Phí Bán Thanh bình tĩnh nói: "Lục Liêm, nghe nói Ngụy Đồng chết rồi à? Đúng là đáng chúc mừng”.

Lục Liêm nhìn chằm chằm Phí Bán Thanh: “Là các người đã làm”.

Phí Bán Thanh cười nói: "Bằng chứng đâu?"

Lục Liêm cười nói: "Phí Bán Thanh, bà có biết các người đang làm gì không? Làm vậy là đang khiêu khích Huyền Thiên Tông bọn ta!"

Phí Bán Thanh cười khẩy nói: “Ta sợ quá!"

Nghe vậy, sắc mặt Lục Liêm lập tức trở nên cực kỳ u ám!

Đúng lúc này, Tiêu Sơn bước ra, trầm giọng nói: "Lục Liêm, Ngụy Đồng là cường giả cảnh giới Ngự Không, ông nghĩ ai trong số bọn ta ở đây có thể âm thầm giết chết ông ta?"

Lục Liêm im lặng.

Tiêu Sơn lại nói tiếp: "Hơn nữa, theo ta được biết, người giết ông ta là một kiếm tu!"

Sắc mặt Lục Liêm cực kỳ khó coi!

Chuyện Diệp Quân là kiếm tu chỉ có người ở hạ giới mới biết, mà mấy người ở thư viện Quan Huyên bọn họ ắt sẽ không để lộ thân phận kiếm tu của hắn.

Tiêu Sơn nhìn Lục Liêm: “Chuyện này có điểm kỳ quái, ta đề nghị ông đi điều tra cho kỹ càng!"

Lục Liêm cười khẽ nói: "Sau khi Huyền Thiên Tông bọn ta đến đây, chỉ phát sinh mâu thuẫn với thư viện Quan Huyên Nam Châu. Ban ngày mâu thuẫn vừa phát sinh, nửa đêm trưởng lão Ngụy Thông đã bị giết. Ngoại trừ thư viện Quan Huyên thì còn có thể là ai chứ?”

Tiêu Sơn bình tĩnh nói: "Lục Liêm, ông có chứng cứ không?"

Lục Liêm nhìn thẳng vào Tiêu Sơn: “Không, ta chỉ hoài nghi!"

Tiêu Sơn lắc đầu: "Lục Liêm, dù sao ông cũng là trưởng lão, sao lại nói năng vô trách nhiệm như vậy? Không có chứng cứ, ông ở đây nói được gì?"

Lục Liêm đột nhiên quay đầu lại nhìn Phí Bán Thanh, một lúc sau, đột nhiên cười nói: "Gió ở thượng giới rất lớn, bảo học sinh của bà cẩn thận một chút, đừng để bị gió thổi chết!"

Nói xong, ông ta quay người rời đi.

Sau khi đám người Lục Liêm rời đi, Tiêu Sơn quay lại liếc nhìn mấy người Phí Bán Thanh, quả thực, ông ấy cũng hơi nghi hoặc!

Thật sự là mấy tên này giết người sao?

Lúc này, Chu Phu đột nhiên nhìn về phía ba người Diệp Quân: “Trong khoảng thời gian này, các ngươi ở Tiêu phủ chăm chỉ tu luyện, không có việc gì thì đừng rời khỏi Tiêu phủ!"

Ba người Diệp Quân gật đầu.

Chu Phu nhìn Tiêu Sơn: “Tiêu Huynh, quả thực làm phiền huynh quá”.

Tiêu Sơn lắc đầu: “Giữa ta với đệ không cần nói những lời này”.

Chu Phu trầm giọng nói: "Bây giờ chỉ có thể đợi cuộc tỷ võ vào hai tháng sau!"

Tiêu Sơn khẽ gật đầu: “Trong khoảng thời gian này, mấy người bọn họ có thể ở trong Tiêu phủ chăm chỉ khổ luyện. Rời khỏi Tiêu phủ cũng được, nhưng tuyệt đối không được ra khỏi thành. Bởi vì trong thành, không ai dám giết người giữa ban ngày ban mặt, còn ra khỏi thành thì sẽ rất nguy hiểm”.

Chu Phu gật đầu, bất kể là Tiêu Qua, Diệp Quân hay Nạp Lan Ca họ đều là yêu nghiệt trong đám yêu nghiệt, nếu chết ở đây thì thật đáng tiếc!

Một lát sau, Diệp Quân đến Tàng Thư Các của gia tộc họ Tiêu, hắn vẫn thấy khá lạ lẫm với thượng giới, nên quyết định đi tìm hiểu nhiều hơn về thượng giới.

Sau khi xem khoảng một canh giờ, hắn đã có một số hiểu biết về các thế lực lớn ở thượng giới.

Thượng giới chỉ có hai giới Nam Bắc, mà toàn bộ thượng giới, thư viện Quan Huyên là thế lực mạnh nhất, tiếp theo là hai đại gia tộc cùng ba tông môn!

Hai đại gia tộc là nhà họ Vương và nhà họ Triệu, đây là hai đại thế gia thượng giới, đã có lịch sử mấy ngàn năm, thâm căn cố đế.

Còn ba đại tông lần lượt là Huyền Thiên Tông, Tinh Vẫn Tông và Vân Tông.

Trong số đó, Vân Tông và nhà họ Triệu ở Bắc giới tương đối bí ẩn.

Ngoài ra, còn có một thế lực là Tiên Bảo Các, Tiên Bảo Các này bình thường không tham gia vào các cuộc tranh đấu với bất kỳ thế lực nào, nhưng không một thế lực nào dám đắc tội với bọn họ.

Đây là một thế lực cực kỳ cực kỳ giàu có!

Ngay cả thư viện Quan Huyên cũng nể mặt Tiên Bảo Các!

Không chỉ ở thượng giới, cho dù ở vũ trụ Quan Huyên thì thư viện Quan Huyên cũng phải nể mặt Tiên Bảo Các!

Bởi vì khi thành lập thư viện Quan Huyên, nếu không có sự hỗ trợ tài chính của Tiên Bảo Các thì thư viện Quan Huyên chắc chắn không thể xây dựng xong.

Hơn nữa, quan hệ giữa các chủ của Tiên Bảo Các và Kiếm Chủ Nhân Gian của thư viện Quan Huyên cũng không bình thường!

Lần này tới tham gia cuộc tỷ võ có ba trăm sáu mươi châu, mà trong số ba trăm sáu mươi châu này có hai châu có thực lực còn mạnh hơn thượng giới này!

Hai châu này là Thanh Châu và Vân Châu!

Trong đó, Thanh Châu là mạnh nhất!

Bởi vì đây là nơi ra đời của Kiếm Chủ Nhân Gian, năm đó nơi này nhận được rất nhiều sự hỗ trợ về tài nguyên từ tổng thư viện Quan Huyên. Nghe đồn năm đó tổng thư viện Quan Huyên suýt chút nữa đã được đặt ở Thanh Châu.

Còn Vân Châu cũng không đơn giản, Vân Châu cũng là nơi địa linh nhân kiệt, có vô số thiên tài, đã từng có ba vị Đại Đế!

Đáng tiếc mấy trăm năm nay Vân Châu lần nào cũng bị Thanh Châu áp đảo!

Trong mỗi cuộc tỷ võ, Thanh Châu đều mạnh đến mức khiến các châu khác tuyệt vọng.

Khi Diệp Quân ra khỏi Tàng Thư Các đã là ban đêm.

Đêm nay, trăng tròn treo trên bầu trời đầy sao, vô số ngôi sao lấp lánh.

Lúc này, Nạp Lan Ca đột nhiên bước tới từ bên cạnh!

Đêm nay, Nạp Lan Ca mặc một chiếc váy dài màu tím, mái tóc dài bồng bềnh, bước đi chậm rãi, phong thái trầm tĩnh tao nhã, vẻ đẹp mê người.

Nạp Lan Ca đi tới trước mặt Diệp Quân, khẽ cười nói: "Có muốn đi dạo chút không? Tối nay là Tết thượng nguyên, mỗi năm một lần, trong thành rất náo nhiệt!"

Diệp Quân chớp mắt: “Tết thượng nguyên?”

Nạp Lan Ca gật đầu: “Đúng vậy!"

Được một cô gái xinh đẹp hẹn đi chơi đương nhiên hắn sẽ không từ chối!

Diệp Quân cười nói: "Đi thôi!"

Nạp Lan Ca mỉm cười đáp: “Đi!"

Hai người rời khỏi Tiêu phủ, đi về phía trung tâm thành. Đêm nay những ngôi nhà xung quanh đều treo đèn lồng đỏ, hai bên đường người qua kẻ lại, vô cùng náo nhiệt.

Khắp nơi trong thành thỉnh thoảng lại bắn pháo hoa lên trời vô cùng đẹp mắt.

Tết thượng nguyên này được tạo ra bởi các chủ Tiên Bảo Các và được duy trì cho đến ngày nay!

Trên đường, hai người chậm rãi bước đi.

Nạp Lan Ca nhìn xung quanh cười nói: "Ta thích bầu không khí pháo hoa này!"

Diệp Quân gật đầu: “Ta cũng thích!"

Nạp Lan Ca nhẹ nhàng nói: "Nghe nói, người càng mạnh càng cô độc, ta không hy vọng con đường võ đạo của ta sẽ là con đường cô độc!"

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nạp Lan Ca: “Con đường võ đạo quả thật rất cô độc, Tiểu Ca, muội có bằng lòng đi cùng ta không?"

Nạp Lan Ca quay sang nhìn Diệp Quân, hắn khẽ mỉm cười: “Ta hy vọng chúng ta có thể đi cùng nhau, nếu chúng ta có thể luôn luôn vô địch, thì chúng ta sẽ vô địch mãi mãi. Nếu không, thì chúng ta sẽ chết cùng nhau, kiếp sau gặp lại, được không?"

Kiếp sau gặp lại.

Nạp Lan Ca hơi thất thần, một lúc sau mới cười tủm tỉm nói: "Huynh có yêu muội không?"

Diệp Quân hỏi ngược lại: "Muội có yêu huynh không?"

Nạp Lan Ca lắc đầu: “Muội không biết!"

Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Muội chưa từng yêu đương bao giờ nên không biết yêu là gì, nhưng ở bên cạnh huynh, muội cảm thấy rất vui vẻ. Đây có được coi là tình yêu không?"

Diệp Quân suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: "Huynh cũng chưa từng yêu, nhưng cảm giác của huynh cũng giống muội, huynh cũng rất vui khi ở bên cạnh muội”.

Khóe miệng Nạp Lan Ca hơi cong lên!

Diệp Quân cười nói: "Có lẽ chúng ta đều yêu, hoặc có lẽ chúng ta đều không yêu, kệ nó đi! Dù sao, chỉ cần vui vẻ là được!"

Nạp Lan Ca gật đầu: “Đồng ý!"

Diệp Quân đang định nói tiếp thì đúng lúc này, một chàng trai mặc đồ trắng đột nhiên đi tới trước mặt Nạp Lan Ca.

Chàng trai mặc áo trắng khẽ hành lễ, cười nói: “Này cô gái, ta là Vương Nguyên nhà họ Vương. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, ta đã thấy cô xinh đẹp như tiên nữ giáng trần, trong lòng ta đột nhiên nảy sinh tình yêu, không biết cô nương..."

Nạp Lan Ca đột nhiên nắm lấy tay Diệp Quân, cô nhìn thẳng vào Vương Nguyên: “Ngươi không nhìn ra bọn ta là một đôi sao? Mắt ngươi mọc ở sau mông à?”

...
Chương 59: Làm quen

Nghe Nạp Lan Ca nói vậy, khuôn mặt Vương Nguyên hơi gượng gạo.

Nhà họ Vương!

Đó là một trong hai gia tộc lớn ở thượng giới.

Hơn nữa gã còn là thế tử.

Mấy năm nay, phụ nữ mà gã muốn theo đuổi, không một ai có thể từ chối được gã.

Tại sao?

Có tiền!

Có quyền!

Có thực lực!

Tối nay là Tết thượng nguyên, gã đến đây để “săn bắt”, vừa rồi gã đã nhìn thấy Nạp Lan Ca.

Vừa thấy cô, gã khẽ cười.

Phụ nữ xinh đẹp như vậy đúng là món quà ông trời ban cho Vương Nguyên gã.

Mà bây giờ cô gái này lại từ chối gã.

Nhưng lại càng khiến gã cảm thấy có hứng thú.

Với đàn ông, cô gái có cảm giác chinh phục lại càng thú vị.

Bị Nạp Lan Ca từ chối, Vương Nguyên cũng không tức giận, gã khẽ cười: “Cô nương này, ta không có ý gì khác, chỉ muốn làm quen với cô thôi, ta…”

Diệp Quân bỗng nói: “Muội ấy không muốn làm quen với ngươi”.

Vương Nguyên quay sang nhìn Diệp Quân cười nói: “Vị công tử này xưng hô thế nào?”

Là con cháu của gia tộc lớn, tất nhiên gã sẽ không ngu ngốc đi gây thù với người khác.

Vì một khi chọc vào người không nên chọc, không chỉ bản thân gã chịu tội mà có khả năng mang họa đến cho nhà họ Vương.

Mặc dù khả năng này cực kỳ thấp.

Nhưng gã vẫn rất thận trọng.

Nếu là con cháu của gia tộc lớn thì hóa địch thành bạn, nếu không phải thì đâm một dao sau lưng.

Diệp Quân nhìn Vương Nguyên cười nói: “Ngươi đoán xem”.

Nghe thế Vương Nguyên híp mắt nhưng vẫn nở nụ cười.

Diệp Quân nhìn chằm chằm Vương Nguyên: “Bọn ta không muốn bị làm phiền nữa”.

Nói rồi hắn kéo Nạp Lan Ca đi nhìn phía đằng xa.

Vương Nguyên bỗng cười nói: “Thú vị đấy, hắn thế mà lại dám đe dọa ta. Người đâu, ta muốn biết tất cả thông tin về người này trong vòng nửa canh giờ”.

Một ông lão ở phía sau gã lặng lẽ rời đi.

Ánh mắt Vương Nguyên lóe lên tia sáng.

Ở đằng xa, Diệp Quân và Nạp Lan Ca cứ thế nắm tay đi đến chỗ khác.

Nạp Lan Ca không buông ra.

Tất nhiên Diệp Quân cũng sẽ không buông.

Rất tự nhiên.

Nạp Lan Ca bỗng nói: “Muội cảm nhận được sát khí của huynh rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Nếu là huynh khi gặp một cô gái đi bên cạnh một người đàn ông, huynh sẽ không chủ động đến bắt chuyện, vì như thế là không tôn trọng cô gái đó, cũng không tôn trọng cả người đàn ông, nhưng hắn ta lại làm thế”.

Nạp Lan Ca quay sang nhìn Diệp Quân: “Huynh sẽ chủ động bắt chuyện với phụ nữ không?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc sẽ không”.

Nạp Lan Ca rất có hứng thú: “Tại sao?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Cố gắng trở nên mạnh, kiếm được nhiều tiền, tất sẽ có phụ nữ đến bắt chuyện”.

Nạp Lan Ca sửng sốt, sau đó nói: “Có lý”.

Nói rồi hai người nhìn nhau mỉm cười.

Diệp Quân nói: “Huynh nghĩ hắn sẽ không buông tha dễ dàng đâu”.

Nạp Lan Ca cười nói: “Muội cũng nghĩ thế”.

Diệp Quân nhìn Nạp Lan Ca: “Sao muội lại nghĩ thế?”

Nạp Lan Ca chớp mắt: “Muội muốn đi dạo ngoài thành, huynh đi với muội không?”

Diệp Quân cười nói: “Đương nhiên rồi”.

Nói rồi hai người đi về phía ngoài thành.

Mà tay của hai người vẫn nắm chặt lấy tay đối phương.

Hình như hai người đều quên mất chuyện này.

Lúc này Diệp Quân bỗng dừng lại, hắn kéo Nạp Lan Ca đi đến trước một sạp hàng, hắn lấy một tử tinh rồi đưa cho ông lão, sau đó lấy một cây trâm hồ điệp.

Ông chủ nhìn tử tinh trong tay, cười không khép được miệng, đúng là phát tài rồi.

Diệp Quân xoay người nhìn Nạp Lan Ca nói: “Huynh cài lên giúp muội”.

Nạp Lan Ca chớp mắt: “Huynh không hỏi muội có thích hay không à?”

Diệp Quân nhếch môi: “Lần đầu tiên tặng con gái món đồ như vậy, không có kinh nghiệm… Ừ, muội thích không?”

Nạp Lan Ca bật cười: “Cài lên giúp muội”.

Diệp Quân gật đầu, hắn đứng lại gần Nạp Lan ca, hai người dựa vào rất gần, cả hai đều có thể nghe thấy hơi thở của đối phương.

Diệp Quân nhẹ nhàng cài cây trâm lên tóc Nạp Lan Ca nhưng hắn thấy thế nào cũng không đúng.

Nạp Lan Ca cười nói: “Được rồi đấy”.

Diệp Quân do dự rồi nói: “Ừ”.

Nói rồi hai người nắm tay đi ra ngoài thành.

Không lâu sau hai người đến bên ngoài thành, ngoài thành rất vắng vẻ nhưng lúc này ở trong bụi cỏ bên cạnh vang lên từng tiếng thở dốc.

Là giọng của phụ nữ.

Âm thanh này hơi gấp gáp, còn thở dốc, cộng thêm chút hưng phấn.

Còn nói năng ấp úng: “Muốn! Không muốn! Muốn! Muốn, nơi đó không muốn…”

Cũng không biết rốt cuộc là có muốn hay không.

Diệp Quân và Nạp Lan Ca đều im lặng.

Bầu không khí bỗng chốc hơi không đứng đắn.

Diệp Quân bỗng nói: “Chúng ta đi sang bên cạnh đi”.

Nói rồi hắn kéo Nạp Lan Ca đi sang bên phải.

Sau khúc đệm nhỏ vừa rồi, hai người đều trở nên im lặng.

Diệp Quân nhìn Nạp Lan Ca, cô trở nên xinh đẹp tuyệt vời dưới ánh trăng sáng, không gì có thể so sánh được vẻ đẹp này.

Diệp Quân khẽ nói: “Tiểu Ca, muội xinh thật”.

Nạp Lan Ca chớp mắt: “Thế gian này có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp mà”.

Diệp Quân khẽ cười: “Vẻ đẹp của họ cùng lắm ở tồn tại trong mắt huynh, còn vẻ đẹp của muội nằm ở trong tim huynh”.

Nạp Lan ca ngượng ngùng: “Không được nói mấy lời tình tứ nữa, muội không muốn nghe”.

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân khẽ cười, hắn nắm chặt tay Nạp Lan Ca.

Lúc này tiếng bước chân bỗng vang lên từ đằng sau họ.

Người đến chính là Vương Nguyên, đằng sau gã còn có một ông lão.

Vương Nguyên nhìn hai người, mỉm cười: “Thú vị đấy, các ngươi cố ý dẫn bọn ta ra đây”.

Diệp Quân và Nạp Lan Ca xoay người nhìn Vương Nguyên, Nạp Lan Ca nhìn chằm chằm gã: “Ngươi nghĩ mình phong độ ngời ngời lắm phải không?”

Vương Nguyên híp mắt cười nói: “Cô nương, ta chỉ muốn làm quen với cô, không có ý gì khác”.

Nạp Lan Ca lắc đầu: “Ta không muốn làm quen với ngươi”.

Vương Nguyên bật cười: “Nhưng ta muốn làm quen với cô”.
Chương 60: Có thể cướp

Nói rồi gã bỗng nhìn sang Diệp Quân: “Ban đầu ta cứ nghĩ ngươi là con cháu gia tộc lớn nào đó nhưng không ngờ ngươi lại đến từ Nam Châu, chậc chậc… phải nói là ta vẫn bái phục ngươi, vì ngươi dám đe dọa ta, đúng là có can đảm đấy”.

Diệp Quân nhìn Vương Nguyên không nói gì, vì hắn không cần thiết phải nói chuyện với người chết.

Nụ cười của Vương Nguyên dần trở nên lạnh lùng: “Ngươi nghĩ xong mình muốn chết thế nào chưa?”

Lúc này ông lão phía sau Vương Nguyên trầm giọng nói: “Thiếu gia, hai người này không đơn giản”.

Vương Nguyên cau mày, đang định nói gì đó thì lúc này tay phải của Nạp Lan Ca bỗng giơ lên, ngay sau đó không gian trước mặt Vương Nguyên nứt ra, sau đó một bàn tay bóp lấy cổ gã.

Vương Nguyên và ông lão biến sắc.

Diệp Quân cũng sửng sốt.

Cảnh giới Ngự Không!

Hắn không ngờ Nạp Lan Ca đã đạt đến cảnh giới Ngự Không rồi.

Vô lý quá!

Nạp Lan Ca nhìn chằm chằm gương mặt sợ hãi của Vương Nguyên, ánh mắt hiện lên vẻ khinh miệt: “So với Tiểu Quân nhà ta, ngươi còn kém xa ở mười vạn tám ngàn dặm”.

Nói rồi tay phải cô càng dùng sức hơn.

Rắc!

Đầu Vương Nguyên bị vặn ra, máu bắn ra tung tóe.

Lúc này ông lão ở một bên hoàn hồn, ông ta xoay người bỏ chạy nhưng ngay sau đó không gian trước mặt ông ta nứt ra, một bàn tay tấn công vào cổ ông ta.

Vèo!

Vẻ mặt ông lão cứng nhắc, sau đó ngã xuống.

Nạp Lan Ca mở lòng bàn tay ra, nhẫn không gian của hai người bay vào trong tay cô, cô nhìn nó một lúc rồi lấy một ngàn kim tinh ra đưa cho Diệp Quân: “Mỗi người một nửa”.

Diệp Quân nhận lấy nhẫn không gian, sau đó nói: “Tiểu Ca, muội đạt tới cảnh giới Ngự Không rồi ư?”

Nạp Lan Ca cười nói: “Bất ngờ lắm sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Bất ngờ lắm”.

Nạp Lan Cả cười nói: “Chuyện này phải cảm ơn huynh”.

Diệp Quân hơi khó hiểu.

Nạp Lan Ca: “Cảm ơn công pháp cấp Tiên của huynh, nếu không nhờ công pháp cấp Tiên của huynh, muội không thể thăng cấp nhanh như thế”.

Công pháp cấp Tiên!

Diệp Quân lập tức hiểu ra, hắn suýt nữa đã quên mất công pháp cấp Tiên này.

Công pháp cấp Tiên kết hợp với thể chất đặc biệt của Nạp Lan ca quả đúng là tuyệt.

Nạp Lan Ca cười nói: “Chúng ta đi thôi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Hai người đi khỏi đó.

Hai người đi không lâu, một ông lão bỗng xuất hiện, khi nhìn thấy thi thể của Vương Nguyên và ông lão kia, sắc mặt ông ta thay đổi.

Lúc này một người đàn ông trung niên bỗng xuất hiện.

Người này chính là gia chủ đương nhiệm của nhà họ Vương – Vương Khởi.

Vương Khởi nhìn thi thể của Vương Nguyên trước mặt: “Cảnh giới Ngự Không”.

Ông lão gật đầu: “Người giết nó là cảnh giới Ngự Không”.

Nói rồi ông ta ngừng một chốc rồi mới nói tiếp: “Ta lập tức đi điều tra”.

Vương Khởi bỗng nói: “Khoan đã”.

Ông lão nhìn Vương Khởi, Vương Khởi bình tĩnh nói: “Cuộc tỷ võ sắp đến, khoảng thời gian này các thiên tài và yêu nghiệt của các châu sẽ liên tục đến Thượng Thành, trong khoảng thời gian này Thượng Thành sẽ không được bình yên”.

Nói rồi ông ta nhìn ông lão: “Nếu đối phương đã dám giết người nhà họ Vương thì chứng tỏ đối phương không sợ nhà họ Vương”.

Ông lão trầm giọng nói: “Ý tộc trưởng là?”

Vương Khởi nói: “Điều tra, nhưng sau khi điều tra được thì không thể hành động tùy tiện”.

Ông lão gật đầu: “Vâng!”

Nói rồi ông ta do dự một chốc, sau đó nhìn Vương Nguyên: “Hai người họ…”

Vương Khởi bình tĩnh nói: “Đem về cho đại trưởng lão, đây chính là kết cục của việc ông ta không dạy dỗ cho tốt”.

Ông lão trầm giọng nói: “Nếu đại trưởng lão nhìn thấy, e là sẽ không tiếc mọi giá điên cuồng trả thù…”

Vương Khởi nhìn ông lão: “Vậy thì cứ tùy ông ta”.

Nói rồi ông ta xoay người bỏ đi.

Ông lão im lặng hồi lâu.

Rõ là tộc trưởng đang mượn dao giết người.



Sau khi về đến Tiêu phủ, Diệp Quân và Nạp Lan Ca đều về phòng mình.

Về đến phòng, Diệp Quân ngồi khoanh chân lại, lấy một đống kim tinh ra, sau đó vận chuyển tâm pháp cấp Tiên.

Bứt phá lên cảnh giới Thần Phách.

Thật ra khi ở thư viện Quan Huyên, hắn đã đạt đến cảnh giới Thông U đỉnh cao, chỉ còn một chút nữa là cảnh giới Thần Phách, nhưng lúc đó hắn vẫn chưa bứt phá lên cảnh giới Thần Phách.

Vì hắn muốn cho bản thân sau khi đạt đến cực hạn cuối cùng của một cảnh giới thì sẽ tiếp tục bứt phá cảnh giới tiếp theo.

Nhưng bây giờ hắn nghĩ thời cơ đã đến.

Tu luyện rất tốn tiền.

Không lâu sau, hắn đã dùng hết hàng ngàn kim tinh.

Chủ yếu là công pháp cấp Tiên này quá nghịch thiên.

Khí tức của Diệp Quân liên tục tăng lên, lúc này thần hồn của hắn cũng đạt đến mức cực đại.

Một canh giờ sau, hắn đã tiêu hao hết ba ngàn kim tinh.

Lúc này khí tức của hắn đã đến đỉnh cao.

Thêm nửa canh giờ nữa, sau khi tiếp tục tiêu thêm hơn hai ngàn kim tinh, hắn bỗng mở mắt ra, miệng hắn bỗng phun ra luồng khí tức đục ngầu.

Lúc này đầu hắn toát đầy mồ hôi nhưng cả người lại cực kỳ thoải mái.

Cảnh giới Thần Phách!

Lúc này hắn cảm thấy thần thức của mình vô cùng nhanh nhạy, có thể cảm nhận được rất rõ sự hiện diện của từng con kiến trong phòng.

Cảm nhận được thế, Diệp Quân hơi cong môi lên, nếu bây giờ ngự kiếm, chắc chắn uy lực càng mạnh hơn.

Vì ngự kiếm và thần hồn có liên quan đến nhau.

Nếu kết hợp với kiếm ý, bây giờ hắn hoàn toàn có tự tin dễ dàng giết được một cường giả cảnh giới Ngự Không có bản lĩnh.

Vì kiếm của hắn rất nhanh.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân cúi đầu nhìn nhẫn không gian của mình, trong nhẫn không gian chỉ còn lại không đến hai ngàn kim tinh.

Thấy thế, Diệp Quân cười khổ.

Phải nói là tu luyện quả thật tốn rất nhiều tiền.

Càng lên cao thì càng tốn tiền.

Người bình thường hoàn toàn không thể tu luyện nổi.

Lúc này Diệp Quân bỗng nói: “Tháp gia, có đó không?”

Tiểu Tháp nói: “Làm gì?”

Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Ờ thì, giờ ngươi có tiện không? Ta mượn một ít tiền”.

Tiểu Tháp nói: “Không có tiền”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta có mượn có trả mà”.

Tiểu Tháp nói: “Ta không có tiền thật, giờ ta đang bị thương nặng, nếu không ta đã mở thế giới bên trong này cho ngươi rồi”.

Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Vậy ngươi có bảo vật gì đó hay không? Ta lấy đi bán! Đổi một ít tiền tu luyện”.

Tiểu Tháp nói: “Không có!”

Diệp Quân cạn lời.

Tiểu Tháp nói: “Ngươi có thể đi cướp”.

Diệp Quân sửng sốt.

Tiểu Tháp nói tiếp: “Nếu ngươi có gánh nặng tâm lý thì có thể học, học… học người nào đó, cô ấy có chiêu gọi là “chấp pháp câu cá*”, dùng chiêu này thì không còn gánh nặng tâm lý gì cả”.

*Chấp pháp câu cá: Lập bẫy lừa lọc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK