Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1836: Sư tỷ

Đại Chu.

Ở cửa đại điện trong hoàng cung, Chu Phạn mặc một bộ đồ màu vàng nhạt, dung mạo tuyệt thế.

Khi biết Chiêu Võ Đạo Đế bao vây Diệp Quân, cô ta chỉ muốn chạy đến Đăng Thiên Vực cùng kề vai tác chiến với Diệp Quân, nhưng cô ta biết rõ bây giờ thực lực của mình không giúp được gì, chỉ thêm phiền phức.

Chờ đợi!

Việc cô ta có thể làm là ở đây chờ tin!

Chắc chắn vô cùng bức bối khó chịu.

Một ngày như một năm.

Đúng lúc này, Hoàng Đế Đại Chu xuất hiện trước mặt cô ta, nhìn thấy Hoàng Đế Đại Chu, vẻ mặt Chu Phạn tươi cười.

Cô ta biết, thắng rồi.

Chu Phạn vội hỏi: “Hắn đâu?”

Hoàng Đế Đại Chu bất mãn: “Hắn cái gì mà hắn, con không thấy cha con đang bị thương hả?”

Chu Phạn: “…”

Hoàng Đế Đại Chu hơi bất đắc dĩ, đúng là con gái lớn không thể giữ trong nhà.

Nhìn thấy bộ dạng lo lắng sốt ruột của Chu Phạn, trong lòng Hoàng Đế Đại Chu mềm nhũn, sau đó ôn hòa nói: “Hắn còn chút việc phải xử lý, sau khi xong việc sẽ trở về, không phải lo lắng”.

Chu Phạn khẽ gật đầu: “Vâng”.

Hoàng Đế Đại Chu lại nói: “Có một số việc, ta phải nói với con, để cho con biết rõ ngọn ngành”.

Nói xong, ông ta kể hết chuyện xảy ra ở Đăng Thiên Vực.

Khi nghe tin Chiêu Võ Đạo Đế - người đã đạt tới cảnh giới Diệt Đạo và Tam điện chủ Ác Đạo bị giết trong nháy mắt, sắc mặt Chu Phạn lập tức trở nên nghiêm trọng chưa từng có.

Trong mắt Hoàng Đế Đại Chu lóe lên vẻ phức tạp, thật ra cú đả kích lần này đối với ông ta rất lớn, vốn tưởng rằng cảnh giới Khai Đạo là đỉnh cao của vũ trụ. Nhưng không ngờ, trước mặt nữ kiếm tiên váy trắng, cường giả cảnh giới Khai Đạo, ngay cả con kiến cũng không bằng.

Quá đả kích!

Đừng nói là cảnh giới Khai Đạo, ngay cả cảnh giới Diệt Đạo cũng như con kiến.

Khủng khiếp!

Đạo tâm sụp đổ.

Đương nhiên, cũng không phải là không tốt, đây là lần đầu bọn họ thấy được một đỉnh cao mới, bọn họ lại có hy vọng mới, không dám nói có thể đuổi kịp vị nữ kiếm tiên váy trắng kia, nhưng ít ra họ đã biết một phương hướng, có thể chậm rãi đi về phía trước, về phần có thể đi bao xa thì phải xem vận may của chính mình.

Đồng thời, trong lòng bọn họ cũng thả lỏng phần nào.

Người từng thấy thế giới rộng lớn, thật ra vô cùng khiêm tốn, bởi vì bọn họ biết trên thế giới này còn tồn tại người tài giỏi hơn cả bọn họ. Ngược lại, chỉ có những người chưa từng thấy thế giới bên ngoài, khi có chút thành tựu thì đã bay lên trời, không coi ai ra gì.

Hoàng Đế Đại Chu ngừng suy nghĩ, sau đó nói: “Chúng ta phải nhanh chóng hợp tác với thư viện Quan Huyên, để Đại Chu gia nhập vào thư viện Quan Huyên. Bây giờ chúng ta vẫn có một chút ưu thế, dù sao so với các thế lực bên trong thư viện Quan Huyên mà nói thì thực lực của Đại Chu chúng ta vẫn mạnh hơn nhiều, vì vậy, giờ chúng ta có thể giúp đỡ thư viện ở nhiều khía cạnh, thư viện cũng nhất định sẽ xem trọng Đại Chu chúng ta, nhưng còn sau này thì chưa thể nói trước được”.

Chu Phạn khẽ gật đầu: “Con hiểu, con đã truyền bá Quan Huyên Pháp tới toàn bộ Đại Chu, dần dần, Quan Huyên Pháp sẽ hoàn toàn thay thế cho luật pháp của hoàng tộc Đại Chu chúng ta, đương nhiên, có một vài người phản kháng…”

Trong mắt Hoàng Đế Đại Chu lóe lên tia sắc bén: “Trước tiên khuyên nhủ, khuyên không nghe thì xử chém luôn, không thể vì vài cá nhân có tầm nhìn hạn hẹp mà ảnh hưởng đến đại cục”.

Chu Phạn khẽ gật đầu: “Con hiểu rồi ạ”.

Hai nền văn minh vũ trụ dung hợp, nhất định sẽ có nhiều vấn đề, ở thời điểm này, tối kị nhất chính là không quả quyết, vì vậy trong thời gian này, cô ta đã trấn áp không ít người. Đương nhiên, nếu thật sự không muốn hợp tác với thư viện Quan Huyên thì có thể rời khỏi Đại Chu, một mình tách ra, Đại Chu cũng không ngăn cản.

Hoàng Đế Đại Chu lại nói: “Còn có một chuyện, Tiểu Quân trưởng thành rất nhanh”.

Chu Phạn im lặng không nói.

Hoàng Đế Đại Chu thầm thở dài.

Với tốc độ tu luyện của Diệp Quân, cứ tiếp tục như vậy, chênh lệch giữa hắn và Chu Phạn sẽ càng ngày càng lớn…

Chu Phạn đột nhiên cười nói: "Là chuyện tốt”.

Hoàng Đế Đại Chu nhìn Chu Phạn, Chu Phạn nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng, chẳng bao lâu nữa toàn bộ thế cục vũ trụ này sẽ xảy ra thay đổi long trời lở đất, chưa bao giờ có người có thể thống nhất toàn bộ vũ trụ với các nền văn minh vũ trụ…”

Nói đến đây, trong mắt cô ta lóe lên vẻ hào hứng: “Nhưng con tin tưởng, hắn nhất định sẽ làm được, chúng ta sẽ thấy được ngày đó, còn về chuyện con và hắn. . . Chỉ cần người đàn ông của mình đủ mạnh, đủ ưu tú, đến lúc đó dù con có trở thành bình hoa thì có sao đâu? Dĩ nhiên, con cũng sẽ cố gắng, tranh thủ làm thêm ít chuyện vì hắn”.

Hoàng đế Đại Chu gật đầu: “Từ giờ trở đi, con chính là nữ hoàng của Đại Chu”.

Ông ta chính thức thoái vị.

...

Địa ngục A Tì.

Trong một đại điện, một thị nữ bước, cô ta vươn vai sau đó mỉm cười: “Cuối cùng cũng có thể tu luyện rồi”.

Nhưng đúng vào lúc này, cô ta đột nhiên quay đầu nhìn, một người đàn ông đứng phía xa đang nhìn cô ta chằm chằm.

Thị nữ hơi tò mò hỏi: “Ngươi mới đến hả?”

Người đàn ông khẽ gật đầu: “Ừ”.

Thị nữ cười nói: “Xin chào, ta là thị nữ của Chuyển Luân Vương, tên ta là A Thù, còn ngươi tên gì?”

Người đàn ông nhỏ giọng nói: “Tiểu Ung”.

Thị nữ đi đến trước mặt người đàn ông, cười nói: “Không cần căng thẳng, Chuyển Luân Vương rất dễ tính...”

Người đàn ông khẽ gật đầu: “Ừ”.

A Thù vỗ nhẹ vào vai người đàn ông, cười nói: “Ta đã nói rồi đấy, đừng căng thẳng”.

Người đàn ông cúi đầu nhẹ giọng nói: “Không căng thẳng”.

A Thù cười nói: “Vậy sao ngươi luôn cúi đầu vậy? Ta xấu vậy sao?”

Người đàn ông vội vàng lắc đầu.

A Thù che miệng cười nói: “Ngươi thật thú vị, sau này ngươi đi theo ta lăn lộn nhé”.

Người đàn ông gật đầu: “Được”.

A Thù nói tiếp: “Ngươi biết tu luyện không?”

Người đàn ông lắc đầu.

A Thù nghiêm túc nói: “Vậy không được rồi, nếu không tu luyện thì sau này sẽ phải chịu thiệt thòi, nơi này có rất nhiều tiểu quỷ thích bắt nạt người mới”.

Người đàn ông nói: “Ngươi biết tu luyện sao?”

A Thù cười nói: “Đương nhiên rồi, trước đó ta có học trộm được một ít công pháp, bây giờ ta có thể đi trên không nữa đấy”.

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn về phía A Thù: “Ta có thể tu luyện cùng ngươi không?”

A Thù suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Cũng không phải là không được…”

Cô ta vừa nhìn người đàn ông, cười nói: “Thế này đi, sau này ngươi gọi ta là sư tỷ, ta che chở cho ngươi”.

Người đàn ông nghe vậy thì lập tức cúi đầu xuống, tầm mắt đột nhiên mơ hồ.

A Thù nói: “Được không?”

Người đàn ông gật đầu thật mạnh.

A Thù nhoẻn miệng cười, kéo cười đàn ông đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Tiểu Ung, sau này ngươi phải cố gắng tu luyện cùng với ta, trên thế giới này, có rất nhiều con quỷ xấu xa, nếu như không có sức mạnh, ngươi sẽ bị bắt nạt, cho nên nhất định phải trở nên xuất sắc?”

Trở nên xuất sắc.

Cơ thể người đàn ông khẽ run lên, khí tức trên người đột nhiên biến hóa một cách kịch liệt…

Đâu đó lén lút trong bóng tối sâu thẳm, một giọng nói mang theo sự sợ hãi vang lên: “Khí tức Diệt… Đạo… Sao có thể…”

Ở cửa đại điện, cô gái kéo người đàn ông ở phía xa đi tới, rất nhanh sau đó hai người biến mất trong bóng đêm.

Trong bóng tối, một âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu vang lên: “A tỷ… Ta đã trở nên xuất sắc rồi…”

Âm thanh rất nhỏ, chỉ có gió mới có thể nghe được.
Chương 1837: Gọi cô cô xuất hiện

Đăng Thiên Vực.

Vừa được Nhất Niệm đưa vào Tiểu Tháp xong, hai mắt Tịnh An đã trợn tròn: “Đù má!"

Tiểu Tháp: “...”

Chết trân trong sững sờ.

Đó là cảm giác của Tịnh An đang mở to mắt.

Thời gian chảy ngược.

Mười năm trong tháp chỉ bằng một ngày ở ngoài.

Siêu!

Nhất Niệm vừa liếm kẹo vừa đắc ý nói: “Thấy cô cô của ta lợi hại chưa?"

Tịnh An gật đầu lia lịa: “Cô cô lợi hại lắm!"

Nhất Niệm chỉnh lại: “Là cô cô của ta”.

Tịnh An bất mãn: “Sao ngươi lại nói thế? Chúng ta kết quả từ cùng một cây, trên lý thuyết lẫn đạo lý mà nói thì cô cô của ngươi cũng chính là của ta còn gì”.

Sao tự dưng bày trò cướp cô cô của ta? Nhất Niệm cạn lời.

Tịnh An nhìn thấy cây kẹo, tò mò hỏi: “Đây là gì?"

Nhất Niệm: “Kẹo hồ lô".

Tịnh An mở to mắt: “Có ngon không?"

Nhất Niệm gật đầu: “Siêu ngon”.

Tịnh An: “Cho ta thử miếng với”.

Nhất Niệm đưa một que kẹo sang. Tịnh An bóc lớp màng bọc ra, vươn lưỡi liếm một cái. Đôi mắt cô ta trợn tròn rồi lại liếm liếm. Vị kẹo vừa chua vừa ngọt.

Nhất Niệm hỏi: “Ngon không?"

Tịnh An gật gù: “Ngon”.

Nhất Niệm: “Mười tinh thể Vĩnh Hằng”.

Tiểu Tháp: “...”

Tịnh An cầm ra bằng ấy viên đưa sang, nhưng Nhất Niệm lại nói: “Que kẹo này ta tặng ngươi miễn phí”.

Tịnh An vừa liếm kẹo vừa hấm hứ: “Không cần, ta có tiền”.

Nói rồi dúi mười viên tinh thể Vĩnh Hằng vào tay Nhất Niệm.

Nhất Niệm đương nhiên không từ chối, vì Tịnh An có tiền là thật. Hồi còn ở văn minh Thiên Hành, cô ta này thích nhất là làm kinh doanh nên tiền nhiều như nước.

Tịnh An lại hỏi: “Ngươi có nhiều kẹo hồ lô không? Có thì chúng ta mang về bán”.

Nhất Niệm: “Cực nhiều”.

Hai người nhìn nhau cười khà khà.

Sau đó Nhất Niệm kéo Tịnh An đi tới một khu vực nó, bắt đầu tái thiết Thiên Khải. Tịnh An thấy Nhất Niệm điều khiển Thiên Khải thành các loại hình dạng thì há hốc mồm.

Nhất Niệm vươn tay gọi lửa Thiên Hành xuất hiện, nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, Thiên Khải trước mặt cô ta hóa thành vô số mảnh vụn, lửa Thiên Hành cũng tăng lên theo cấp số nhân.

Thành mấy chục ngàn.

Tịnh An hóa đá tại chỗ.

Nhất Niệm vênh váo: “Thấy ta giỏi chưa?"

Tịnh An gật đầu như giã tỏi.

Nhất Niệm lại vung tay, để Thiên Khải khôi phục lại bình thường.

Tịnh An nghiêm túc nói: “Giờ ta đánh không lại ngươi nữa rồi”.

Nhất Niệm đắc ý: “Đó là tất nhiên”.

Tịnh An ỉu xìu thở dài.

Nhất Niệm liếm kẹo: “Muốn học Đạo Thời Gian ở đây không?"

Tịnh An ngạc nhiên: “Được sao?"

Nhất Niệm gật đầu: “Được”.

Tịnh An phấn khích thơm Nhất Niệm một cái: “Cảm ơn nha”.

Nhất Niệm đưa tay lau nước bọt: “Nhưng ngươi phải giúp ta một việc”.

Tịnh An hào phóng khoát tay: “Mười việc cũng được!"

Nhất Niệm: “Ta muốn dẫn hắn đi đến văn minh Thiên Hành”.

Tịnh An cứng người, chần chừ nói: “Hắn không sinh ra từ quả, không đến được nơi của chúng ta”.

Nhất Niệm: “Thì lẻn vào”.

Tịnh An lo lắng: “Lỡ bị phát hiện thì sao?"

Nhất Niệm trấn an: “Yên tâm, có Tháp gia giấu khí tức rồi, sẽ không ai phát hiện hắn không sinh ra từ quả”.

Tịnh An tò mò: “Tháp gia là cái gì cơ?"

Tiểu Tháp: “...”

Nhất Niệm đáp: “Tháp gia là một tòa tháp chuyên chứa người”.

Tiểu Tháp: “...”

Tịnh An ngẫm nghĩ một hồi: “Nhưng nếu bị phát hiện thì nguy to, bọn họ sẽ thanh lọc hắn mất”.

Nhất Niệm nói: “Lỡ mà đánh nhau thì bọn ta gọi cô cô là được”.

Tiểu Tháp: “...”

Tịnh An lại nói: “Nhất Niệm à, người của văn minh Thiên Hành không thể giúp người ngoài đánh người mình được. Phản bội là bị thiêu hủy đấy”.

Nhất Niệm liếm kẹo: “Nhưng cô cô không phải người ngoài, là người mình mà. Người mình đánh nhau cùng lắm là nội loạn chứ đâu phản bội gì”.

Tịnh An trầm tư một hồi: “Ngươi nói cũng có lý, nhưng...”

Nhất Niệm đặt một que kẹo nữa vào tay Tịnh An.

Tịnh An liếc xuống: “Ngươi làm khó ta quá đó, ngươi cũng biết vi phạm Thần pháp sẽ...”

Nhất Niệm đưa que kẹo thứ ba sang.

Tịnh An nói ngay: “Cứ để ta lo”.

Tiểu Tháp: “...”
Chương 1838: Giữ dê lại

...

Bên kia.

Diệp Quân ngồi xếp bằng kiểm tra tài sản.

Hiện hắn đang có hai mươi chín vạn Tổ Mạch, mười tám nghìn tinh thể Vĩnh Hằng, vài món thần vật thì không có tác dụng mấy nên đều gửi về cho vũ trụ Quan Huyên.

Lại lấy chín mươi nghìn Tổ Mạch, tám nghìn tinh thể Vĩnh Hằng gửi cho Nạp Lan Ca.

Bây giờ còn lại hai trăm nghìn Tổ Mạch, mười mấy nghìn tinh thể Vĩnh Hằng.

Điều đầu tiên làm là tiếp tục trồng cây.

Trước tiên trồng tám cây Đạo Linh, mất gần hai mươi nghìn Tổ Mạch, sau này còn cần nhiều Tổ Mạch nữa để bảo vệ, nhưng đều đáng giá.

Bởi quả Đạo Linh là thứ hấp dẫn nhất với cường giả cảnh giới Khai Đạo ngoài tinh thể Vĩnh Hằng.

Có ba thứ trên, hắn có thể đào tạo nhiều cường giả hơn.

Thư viện Quan Huyên đang ở thời kỳ phát triển nhanh, không những mời chào cường giả bên ngoài mà còn phải tự bồi dưỡng.

Cái nào cũng cần tiền.

Rất nhiều tiền.

Diệp Quân nghĩ đến mẹ mình, nhớ Tần Quan đã đi đến văn minh Quy Giả, không biết bây giờ ra sao rồi.

Văn minh Quy Giả.

Hắn quyết định sau khi rời khỏi đây phải cho người đi điều tra xem có được hay không.

Bỗng Lý Toại Phong, Nho Uyên và Thiên Khải xuất hiện. Diệp Quân vội đứng dậy: “Ba vị tiền bối”.

Lý Toại Phong cười nói: “Ta đến để từ biệt”.

Diệp Quân: “Tiền bối phải đi sao?"

Lý Toại Phong gật đầu: “Ta ở đây nhiều năm, cảm giác bị ngăn cách với đời. Bây giờ ta muốn đi tìm cố nhân năm xưa. Ta từng hứa sẽ theo cậu một trăm năm, sau khi tìm được họ sẽ về vũ trụ Quan Huyên gặp cậu”.

Diệp Quân nghĩ một hồi, đưa cho ông ta ba quả Đạo Linh. Lý Toại Phong vội từ chối: “Ta đã có rất nhiều, sao có thể đòi hỏi thêm?"

Hắn chỉ cười: “Đây là tấm lòng của ta, tiền bối nhận đi”.

Lý Toại Phong chần chừ: “Vậy thì cảm ơn”.

Rồi cất quả Đạo Linh vào.

Rồi ôm quyền nói: “Diệp thiếu, sau này gặp lại”.

Rồi ngự kiếm biến mất.

Đến lượt Nho Uyên nói: “Ta sẽ đến vũ trụ Quan Huyên”.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Vũ trụ Quan Huyên?"

Nho Uyên gật đầu: “Ta muốn đến đó mở một viện truyền đạo. Dù sao ta chỉ thích dạy học mà thôi”.

Diệp Quân cười: “Cầu còn không được”.

Thấy hắn lại lấy ra ba quả Đạo Linh, Nho Uyên lắc đầu cười: “Diệp thiếu không cần phải vậy. Chúng ta đã nhận ân huệ từ cậu rất nhiều, sao có thể vô liêm sỉ mà...”

Diệp Quân chỉ nói: “Tiền bối đừng nghĩ thế. Ta cũng có tư tâm trong lòng. Ông đến thư viện Quan Huyên giáo dục ra ai thì sau này người đó là của thư viện, là kiếm của ta. Quả Đạo Linh này chỉ là vật ngoài thân, xem như bổng lộc ta gửi tiền bối vậy”.

Nho Uyên nghe vậy thì do dự, sau đó nói: “Vậy thì cảm ơn”.

Rồi cất quả Đạo Linh vào.

Ông ta không khỏi cảm động. Vốn giữa ông ta và Diệp Quân chỉ là quan hệ đổi chác, nhưng trong thời gian vừa qua, ông ta cảm thấy đối phương là người tốt, tuy là con ông cháu cha nhưng luôn khiêm tốn không màu mè, đúng là hiếm gặp.

Sở dĩ lựa chọn thư viện Quan Huyên, ngoại trừ nguyên nhân trên ra còn là vì mục tiêu của thư viện là thống nhất vũ trụ.

Ông ta của trước kia sẽ cho rằng đây là nằm mơ giữa ban ngày.

Nhưng sau trận chiến ở Đăng Thiên Vực, ông ta thay đổi suy nghĩ.

Lưu danh muôn thuở là ước mơ của kẻ trí.

Nho Uyên đi rồi, đến Thiên Khải nói: “Ta bị nhốt lâu lắm rồi, muốn đi đây đó làm màu... À không, khuây khỏa một phen, xem vũ trụ còn cảnh gì đẹp”.

Diệp Quân cười: “Được”.

Cũng đưa ba quả Đạo Linh sang.

Thiên Khải không từ chối mà cất vào: “Ta đi dạo xong rồi sẽ trở về thư viện Quan Huyên. Ta đã hứa với cậu một trăm năm thì sẽ làm theo”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Thiên Khải chắp tay: “Sau này gặp lại”.

Rồi biến mất.

Sau đó, Diệp Quân đi tìm Nhất Niệm và Tịnh An, thấy cả hai đang nghiên cứu Thiên Khải.

Nhất Niệm thấy hắn đến thì dừng tay, chạy tới nói: “Nướng dê đi”.

Diệp Quân cười: “Được”.

Tịnh An hỏi ngay: “Dê làm gì cơ?"

Diệp Quân: “...”

Một chốc sau, một con dê nướng xuất hiện. Diệp Quân xé đùi dê đưa sang, Nhất Niệm lập tức lao vào chiến đấu.

Hắn xé một bên đùi khác đưa cho Tịnh An. cô ta thoáng tần ngần rồi nhận lấy cắn một miếng, sau đó hai mắt mở to: “Ngon quá!"

Diệp Quân bật cười, thầm nhủ cô ta này cũng là dân phàm ăn.

Lần đầu tiên ăn món này như mở ra một thế giới mới với Tịnh An.

Thì ra dê lại ngon đến vậy!

Sau này phải nhớ giữ nó lại khi hủy diệt vũ trụ.

Dê: “...”
Chương 1839: Phân chia cấp bậc nền văn minh

Chẳng mấy chốc, ba người đã ăn hết cả con dê, nói đúng hơn là hai người, vì Nhất Niệm và Tịnh An thật sự ăn quá nhanh.

Cả con dê đều bị hai người ăn hết!

Hơn nữa hai người còn thấy chưa đã thèm.

Vì thấy dưới ánh mắt chờ mong của hai người, Diệp Quân lại lấy một con dê ra bắt đầu nướng.

Lúc Diệp Quân đang nướng dê, Tịnh An lấy một xâu kẹo hồ lô ra liếm, cô ta không ngừng quan sát Diệp Quân.

Nhất Niệm đột nhiên véo Tịnh An một cái, tỏ vẻ bất mãn: “Đừng nhìn linh tinh”.

Tịnh An kéo Nhất Niệm sang một bên, cô ta nghiêm túc hỏi: “Nhất Niệm, có phải cô thích nhân loại này không?”

Nhất Niệm nhất thời đỏ mặt: “Cô hỏi cái này làm gì?”

Thấy thế, Tịnh An lấy tay che trán, trợn trắng mắt: “Xong rồi”.

Nhất Niệm liếm kẹo hồ lô, sau đó bình tĩnh nói: “Ý cô là họ sẽ không đồng ý đúng không?”

Tịnh An nghiêm túc nói: “Chắc chắn là không đồng ý rồi! Điều thứ hai trong mười luật cấm của nền văn minh Thiên Hành chúng ta là gì?”

Nhất Niệm đáp: “Không được thành hôn với chủng tộc khác không phải nền văn minh Thiên Hành”.

Tịnh An trầm giọng nói: “Cô đã biết thế mà còn thích hắn!”

Nhất Niệm liếm kẹo hồ lô: “Ta không sợ”.

Tịnh An nhìn chằm chằm Nhất Niệm: “Hai người thắng được quân chấp pháp Thiên Hành không!”

Nhất Niệm bình tĩnh nói: “Để cô cô đánh”.

Tiểu Tháp: “…”

Tịnh An tức đến mức hơi đau ngực, cô ta cắn một viên kẹo hồ lô, sau đó giận dữ nói: “Cô không thể dẫn người phụ nữ kia đến nền văn minh vũ trụ của chúng ta được, quá nguy hiểm”.

Nhất Niệm đột nhiên quay đầu nhìn Tịnh An: “Nếu bọn họ bắt nạt ta, cô sẽ giúp ta hay bọn họ?”

Tịnh An im lặng.

Nhất Niệm cười khẽ duỗi tay ra: “Còn suy nghĩ nữa chứ, trả kẹo hồ lô và dê lại cho ta”.

Tịnh An vội vàng di chuyển sang bên cạnh, nói với vẻ đề phòng: “Ta không trả!”

Nhất Niệm bĩu môi: “Còn giãy nữa chứ, hừ!”

Tịnh An liếm kẹo hồ lô, sau đó nghiêm túc nói: “Ta chỉ lo lắng cho ngươi thôi, đương nhiên ta cũng lo lắng cho nền văn minh của chúng ta, biết bao năm qua, nền văn minh của chúng ta tung hoành khắp vũ trụ không có đối thủ, chưa từng thua lần nào, mà điều này cũng khiến nền văn minh của chúng ta cực kỳ kiêu ngạo, coi thường nền văn minh và cao thủ khác, thực lực của cô gái váy trắng kia rất mạnh, ngoài nền văn minh của chúng ta, ta chưa từng gặp ai lợi hại như thế, không chỉ bà ta mà người đàn ông đứng cạnh bà ta và người đàn ông áo xanh kia cũng rất lợi hại…”

Nói đến đây, cô ta khẽ thở dài: “Ý của ta là cô có thể ở bên người đàn ông nướng dê này, nhưng chúng ta phải nghĩ cách giảm thiểu một vài mâu thuẫn có thể xảy ra, cô cũng không muốn nền văn minh của chúng ta gặp nguy hiểm gì đúng không?”

Nhất Niệm gật đầu: “Ta dẫn hắn đến nền văn minh của chúng ta là để hắn gặp thần sư Thiên Vân, hắn xuất sắc như thế chắc chắn có thể khiến thần sư hài lòng”.

Tịnh An hỏi: “Nhưng nếu thần sư Thiên Vân không hài lòng thì sao?”

Nhất Niệm bình tĩnh đáp: “Vậy thì đánh, chúng ta gọi cô cô đến”.

Tiểu Tháp: “…”

Tịnh An vô cùng đau đầu, cô ta nghiêm túc nói với Nhất Niệm: “Cô có suy nghĩ phản bội”.

Nhất Niệm khẽ thở dài: “Tịnh An, cô cũng phải suy nghĩ cho ta, lần này ta dẫn hắn về là thể hiện thái độ trước rồi, nhưng nếu bọn họ không muốn, vẫn muốn bắt nạt ta hoặc hắn thì phải làm sao? Chẳng lẽ hai chúng ta phải chết vì tình à? Ta không chịu đâu! Ta chịu chút uất ức cũng không có vấn đề gì, nhưng hắn thì không thể, nếu bọn họ khiến hắn phải chịu uất ức hay muốn bắt nạt hắn, ta sẽ bảo hắn gọi cô cô, ba, ông nội và bác cả đến hết…”

Tịnh An giận dữ hỏi: “Để tiêu diệt nền văn minh của chúng ta à?”

Nhất Niệm bình tĩnh nói: “Cũng không phải, có thể bảo bọn họ giết chết Thiên Hành Chủ, để ta làm Thiên Hành Chủ, đến lúc đó ta sẽ phong cô làm quan chấp hành đứng đầu Thiên Hành, chúng ta cùng quản lý nền văn minh Thiên Hành!”

Tịnh An nhất thời nói với vẻ hưng phấn: “Quan chấp hành đứng đầu Thiên Hành, được đấy được đấy”.

Tiểu Tháp cạn lời, hai người các cô đều có suy nghĩ phản bội.

Lúc này, Diệp Quân đã nướng thịt dê xong.

Hai cô gái kết thúc cuộc trò chuyện, sau đó quay về chỗ Diệp Quân tiếp tục ăn dê.

Diệp Quân cười hỏi: “Hai người vừa nói chuyện gì thế?”

Nhất Niệm vừa gặm đùi dê vừa nói: “Huynh chuẩn bị đi”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Chuẩn bị cái gì?”

Nhất Niệm đáp: “Chuẩn bị đi cùng ta đến nền văn minh Thiên Hành để cầu hồn”.

Diệp Quân cảm thấy cả người tê dại.

Tịnh An nhìn Nhất Niệm, không nói gì mà chỉ im lặng gặp đùi dê.

Nhất Niệm nói tiếp: “Đến lúc đó có lẽ sẽ gặp chút phiền phức, nhưng cũng không có vấn đề lớn lao gì…”

Nói đến đây, cô ta nhìn về phía Diệp Quân: “Huynh có vấn đề gì không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không có, đi đến đó ta sẽ nghe hết theo muội”.

Thật ra hắn cũng muốn đi tới nền văn minh Thiên Hành trong truyền thuyết để xem thử!

Nền văn minh Thiên Hành cấp năm!

Từ trước đến giờ, hiểu biết của hắn về nền văn minh Thiên Hành này cũng chỉ qua miêu tả của nền văn minh khác, hắn cũng rất tò mò không biết rốt cuộc nó là nền văn minh thế nào.

Hơn nữa cũng muốn đi để học tập.

Nghe thấy lời của Diệp Quân, Nhất Niệm lập tức rất vui vẻ cười tươi.

Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Nhất Niệm, Tịnh An cô nương, vì sao đều là nền văn minh cấp năm nhưng các cô lại mạnh hơn nền văn minh cấp năm khác nhiều vậy?”

Tịnh An cắn đùi dê, nhai một lúc rồi nói: “Bọn họ hoàn toàn không thể xem là nền văn minh cấp năm, đó là bọn họ tự nói thôi”.

Diệp Quân nhất thời tỏ vẻ nghi ngờ: “Tự nói?”

Tịnh An gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân tò mò: “Đẳng cấp nền văn minh này phân chia thế nào, các cô có tiêu chuẩn không?”

Tịnh An đáp: “Có!”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Có thể nói cho ta nghe với không?”

Tịnh An giơ một ngón tay lên.

Diệp Quân tỏ vẻ nghi ngờ.

Tịnh An nói: “Nướng thêm một con dê!”

Diệp Quân: “…”
Chương 1840: Làm một trận lớn!

Một lát sau, Diệp Quân lại nướng thêm một con dê.

Nhìn hai cô gái ăn như hổ đói, Diệp Quân chợt cảm thấy hắn có thể thống nhất nền văn minh Thiên Hành bằng dê nướng và kẹo hồ lô!

Lúc này, Tịnh An lau đi dầu trên miệng, sau đó nói: “Phân chia cấp bậc của nền văn minh rất nghiêm khắc, do một người bí ẩn đặt ra, người bí ẩn này Độc Khai Nhất Đạo trên nền tảng của Cựu Đạo, chính là Đại Đạo hiện hữu của nền văn minh các ngươi đang ở, mà Đại Đạo hiện hữu này còn ở đây”.

Diệp Quân im lặng, thầm thấy khiếp sợ, hắn không ngờ đúng như những gì hắn phỏng đoán, Đại Đạo hiện hữu này là Đạo mà người khác khai sáng ra.

Tịnh An nói tiếp: “Một nền văn minh cấp năm phải có ít nhất hai điều kiện cơ bản, thứ nhất là nắm giữ thuần thục quy luật và pháp tắc của vũ trụ hiện tri, thứ hai là nắm giữ đạo Thời Gian”.

Diệp Quân tò mò hỏi: “Vũ trụ hiện tri?”

Tịnh An gật đầu: “Chính là vũ trụ đã biết trước mắt”.

Diệp Quân hỏi: “Các cô có biết vũ trụ bây giờ rộng bao nhiêu không?”

Tịnh An lắc đầu: “Không biết, nền văn minh Thiên Hành chúng ta vẫn luôn theo đuổi nguồn gốc của sinh mệnh, theo đuổi trên Đại Đạo, theo đuổi biên giới vũ trụ… Bao nhiêu năm qua, chúng ta chưa từng dừng thăm dò”.

Diệp Quân im lặng một lát rồi nói: “Các cô có vẽ bản đồ vũ trụ không?”

Tịnh An gật đầu: “Có”.

Diệp Quân lại hỏi: “Có thể cho ta một bản không?”

Tịnh An lập tức lắc đầu: “Không được, đây là thứ không thể đưa cho nền văn minh khác”.

Nhất Niệm chợt nói: “Sau khi về ta sẽ đi chép một bản đưa cho huynh”.

“Nhất Niệm!”

Tịnh An lập tức giận đến mức lồng ngực run rẩy, cô ta trợn mắt nhìn Nhất Niệm, trong miệng còn đang ngậm đầy thịt dê, căng phồng lên, trông rất đáng yêu.

Nhất Niệm không thèm quan tâm đến Tịnh An, cô ta nhìn về phía Diệp Quân: “Chỗ chúng ta có rất nhiều thứ đặc biệt, nếu huynh cảm thấy hứng thú thì ta sẽ lấy cho huynh”.

Tịnh An ngã về phía sau nằm xuống đất, than thở: “Thôi xong rồi”.

Diệp Quân: “…”

Nhất Niệm liếc Tịnh An một cái: “Cô còn muốn làm quan chấp hành đứng đầu nữa không?”

Tịnh An vội ngồi dậy, cô ta trầm giọng nói: “Cô không được đổi ý đâu đấy!”

Diệp Quân: “…”

Nhất Niệm gặm thịt dê, sau đó nói: “Phải xem biểu hiện của cô đã”.

Tịnh An im lặng một lúc rồi nhìn về phía Diệp Quân: “Ngươi có biết cô cô của ngươi lợi hại thế nào không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Thực lực của cô cô váy trắng vẫn là một điều bí ẩn.

Tịnh An trầm giọng nói: “Thực lực cô cô ngươi có thể nói là không bình thường, vì trong lửa Thiên Hành ẩn chứa một Pháp Tắc Đại Đạo đặc biệt, đối với nền văn minh vũ trụ cấp thấp, Pháp Tắc Đại Đạo này tương đương với…”

Nói đến đây, cô ta ngẫm nghĩ một lúc mới nói tiếp: “Tương đương với một con dê”.

Cái gì?

Diệp Quân bối rối.

Tịnh An nói tiếp: “Nói đúng hơn thì tương đương với một con dê đối diện với ngươi, thế giới của nó với thế giới của ngươi, sức mạnh của nó với sức mạnh của ngươi, nhận thức của nó với nhận thức của ngươi… Ngươi hiểu chứ?”

Diệp Quân im lặng, ví dụ của Tịnh An này còn khó nghe hơn cả Tháp gia.

Tịnh An nói tiếp: “Ngươi suy nghĩ đi, ngươi nướng dê lên ăn là chuyện rất bình thường đúng không, nhưng nếu con dê này nướng chúng ta lên ăn thì sao?”

Diệp Quân: “…”

Tịnh An lại nói: “Thực lực cô cô ngươi không tầm thường, nói theo định luật Pháp Tắc hiện hữu của nền văn minh Thiên Hành chúng ta là nền văn minh vũ trụ đẳng cấp thấp không thể nào xuất hiện một người lợi hại như thế được”.

Nói đến đây, cô ta nhìn thời không đặc biệt xung quanh, nhẹ nhàng lắc đầu: “Nơi nãy cũng không hề bình thường”.

Diệp Quân nói: “Tịnh An cô nương, mấy năm qua nền văn minh Thiên Hành các cô có gặp đối thủ mạnh một các đặc biệt không?”

Tịnh An lắc đầu: “Chưa từng”.

Nhất Niệm chợt nói: “Có một thế lực là vùng đất Cựu Đạo”.

Tịnh An cau mày, không phản bác.

Diệp Quân hỏi: “Cựu Đạo này là?”

Nhất Niệm đáp: “Là một Đạo rất cổ xưa, cũng là tiền thân của Đại Đạo hiện hữu, lúc trước đã từng giao thủ với chúng ta, còn đánh bại quan chấp hành đứng đầu của chúng ta lúc đó. Nhưng không biết vì lý do gì mà nó biến mất, chúng ta cũng không tìm thấy nó nữa, tiếp theo Đại Đạo hiện hữu này vừa mới xuất hiện đã rất lợi hại, nhưng sau đó cũng không biết vì lý do gì mà ngày càng sa sút…”

Diệp Quân im lặng một lát rồi nói: “Có thể cho ta mười ngày không? Mười ngày sau ta đi tới nền văn minh Thiên Hành với các cô”.

Nhất Niệm cười đáp: “Được”.

Tịnh An không nói gì, ở nơi này còn có đồ ăn, có chỗ chơi, rất vui.

Diệp Quân cười khẽ, sau khi trò chuyện một lúc nữa với hai người, hắn đi tới Ngũ Trọng Thiên.

Rèn luyện!

Nâng cao thực lực!

Làm một trận lớn!

Diệp Quân vừa đi Ngũ Trọng Thiên, một giọng nói dịu dàng chợt vang lên bên tai hắn: “Không biết Diệp thiếu đến chơi nên không tiếp đón từ xa, đây là chút tấm lòng của tại hạ, xin Diệp thiếu nhận cho”.

Giọng nói vừa dứt câu, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK