Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 351: Ẩn kiếp

Võ Tháp.

Trên biển, từng tiếng nổ vang lên, sóng biển cuộn trào, trời đất rung chuyển.

Trên tầng mây, Đại Võ Tông nhìn xuống dưới, trầm ngâm.

Ầm!

Bỗng chốc, sóng biển cuộn lên cao đến nghìn trượng, không gian trong vòng nghìn trượng nứt toác ra!

Lúc này, một chàng trai chậm rãi bước từ trong nước biển ra.

Chính là Lục Thiên.

Lục Thiên từ từ nhắm hai mắt lại, gã lật tay áp xuống.

Ầm!

Sóng biển cao nghìn trượng nổ tung, không gian xung quanh vỡ nát.

Thấy cảnh này, Đại Võ Tông nở nụ cười hài lòng.

Một lát xong, không gian xung quanh lại khôi phục bình thường, Lục Thiên hít sâu vào một hơi, gã nhìn Đại Võ Tông, Đại Võ Tông nói: "Chúc mừng con đã đạt đến cảnh giới Tạo Cực!"

Tạo Cực!

Bây giờ gã đã ở cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực!

Lục Thiên cười nói: "Sao không bước thêm bước nữa?"

Nói rồi, gã bỗng bước về phía trước một bước!

Ầm!

Một luồng khí tức đáng sợ bỗng phun trào từ trong cơ thể gã ra.

Ầm!

Trong chốc lát, trên trời xuất hiện một đám mây đen, sau đó là uy lực khủng khiếp kéo tới.

Độ kiếp!

Chứng kiến cảnh này, Đại Võ Tông ở bên cạnh bỗng tỏ vẻ khiếp sợ.

Đột phá hai cảnh giới một lần?

Rất nhanh, từng tia sấm sét đã xuất hiện trong đám mây đen kia, cùng với đó là áp lực đáng sợ ập xuống.

Giây phút này, đất trời như rung chuyển, vô cùng khiếp người.

Lục Thiên ngẩng đầu lên nhìn sấm sét khủng bố kia, vẻ mặt khinh thường: "Tới đi!"

Rầm!

Một tia sấm sét đánh từ trên đám mây đen xuống.

Rắc!

Tia sét này đánh xuống, thời không ở nơi này như nứt đôi.

Mà lúc này, Lục Thiên bỗng siết chặt tay phải thành quyền, gã đấm một đấm về phía trước: "Phá!"

Ầm!

Một nắm đấm mang phù ấn xông lên trời, đánh về phía tia sét kia.

Rầm!

Tia sét vỡ vụn, sóng xung kích mạnh mẽ lan tràn ra cả nghìn trượng, trời đất như vỡ đôi.

Mà lúc này, lại một tia sét nữa đánh từ trên trời xuống.

Uy lực của tia sét này ít nhất phải mạnh gấp đôi tia sét trước đó.

Ánh mắt Lục Thiên lóe lên vẻ khinh miệt, lại đấm một quyền ra, một nắm đấm mang phù ấn phóng thẳng lên cao.

Ầm!

Tiếng nổ đinh tai nhứt óc vang vọng, vô số tia lửa điện nổ tung trên trời, năng lượng mạnh mẽ đánh nát thời không xung quanh.

Rầm!

Lại một tia sét nữa đánh xuống.

Bên dưới, Lục Thiên phất tay áo.

Ầm!

Một luồng năng lượng khủng bố phóng lên trời, tia sét vừa đánh xuống kia vụn vỡ, hóa thành vô số tia lửa điện rơi xuống.

Ba lần thiên kiếp đã qua!

Đại Võ Tông nhoẻn miệng cười, nhưng đúng lúc này, trên tầng mây lại xuất hiện một tia sét nữa.

Đại Võ Tông sững sờ, sau đó run giọng nói: "Ẩn kiếp, đây là ẩn kiếp trong truyền thuyết!"

Lục Thiên nhìn Đại Võ Tông, Lục Thiên nhíu mày: "Ẩn kiếp sao?"

Đại Võ Tông phấn khởi nói: "Đúng vậy, đạt đến Cực Cảnh sẽ phải vượt qua ba kiếp. Nhưng rất nhiều người không biết, thật ra vẫn còn một kiếp nữa, đó chính là ẩn kiếp. Đây là một kiếp được Tần các chủ năm xưa đặt ra, chỉ có yêu nghiệt tuyệt thế mới có thể kích hoạt kiếp này, nếu kích hoạt rồi phá được kiếp này thì không những sẽ được tặng gấp đôi Thiên Đạo, mà còn có thể nhận được một phần thưởng thần bí!"

Ông ta càng nói càng phấn khích: "Lục Thiên, con thật sự là yêu nghiệt tuyệt thế, không chỉ mình ta đã đánh giá thấp con mà người đời cũng đã đánh giá thấp con quá rồi!"

Lục Thiên hít sâu vào một hơi, gã nhìn đám mây đen kia. Lúc này, một tia sét từ từ đánh ra từ trong đám mây đen, tia sét này dài phải đến nghìn trượng, hơn nữa còn tỏa ra ánh đỏ nhàn nhạt.

Tia sét này xuất hiện, thời không bỗng bắt đầu bị thiêu hủy từng chút một.

Uy lực cực kỳ khủng bố!

Ánh mắt Lục Thiên dữ dằn: "Tới đi!"

Dứt lời, gã giẫm mạnh chân phải xuống, cả người hóa thành một đạo thần ấn bay vút lên trời.

Ầm!

Đạo thần ấn kia vừa tiếp xúc với tia sét thì tia sét đã vỡ nát trong nháy mắt.

Rầm!

Thời không của một khu vực sụp đổ, cực kỳ khủng bố!

Một lúc sau, thời không khôi phục lại, Lục Thiên đứng trên trời, hai tay chắp sau lưng, giữa ấn đường, đạo ấn dần dần biến mất.

Đám mây đen trên đầu gã bỗng tuôn ra những tia sáng trắng, chúng trút xuống rồi nhấn chìm Lục Thiên.

Tặng Thiên Đạo!

Thiên Đạo tôi luyện thân xác!

Một lát sau, khí tức của Lục Thiên tăng lên một cách điên cuồng!

Ầm!

Đất trời xung quanh như cuộn trào lên trong giây phút này.

Rất lâu sau, tia sáng trắng dần tản đi, Lục Thiên bước ra, gã hít sâu vào một hơi rồi khẽ phất tay áo.

Rầm!

Một luồng sấm sét đáng sợ phóng ra, thời không vỡ nát!

Trong sấm sét mang theo ánh đỏ nhàn nhạt!

Ở phía xa, Đại Võ Tông nhoẻn miệng cười: "Ẩn kiếp Chí Cảnh!"

Lục Thiên chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ cười: "Đại Kiếm Đế? Hình như cũng chẳng có gì ghê gớm!"

Đại Võ Tông cười nói: "Nói cho con biết một bí mật!"

Lục Thiên nhìn Đại Võ Tông, Đại Võ Tông cười nói: "Ta vừa nhận được tin mới, Diệp Quân không phải là Đại Kiếm Đế!"

Lục Thiên nhíu mày: "Không phải Đại Kiếm Đế sao?"

Đại Võ Tông cười nói: "Đúng vậy! Tiên Bảo Các đã mời một nhóm cường giả phân tích kiếm thế ngày hôm đó, đó không phải là kiếm thế của hắn, có lẽ là do thanh kiếm kia. Vậy nên, Diệp Quân hoàn toàn không phải là Đại Kiếm Đế! Chỉ là thanh kiếm kia khá đặc biệt thôi. Nếu thật là như vậy thì trận chiến một tháng sau, con sẽ thắng chắc, vì đạo ấn của con tuyệt đối có thể áp chế kiếm của hắn!"

Lục Thiên khẽ mỉm cười: "Thì ra là vậy!"

Đại Võ Tông khẽ gật đầu: "Con ở lại đây tiếp tục tu luyện, ta ra ngoài liên lạc với và thế gia và tông môn giúp con!"

Lục Thiên khom người thật sâu hành lễ: "Đa tạ sư phụ!"

Đại Võ Tông gật đầu, quay người rời đi.

Sau khi Đại Võ Tông đi, Lục Thiên chầm chậm nhắm mắt lại. Lúc này, một giọng nói bỗng vang lên trong đầu gã: "Nếu để bọn họ biết ngươi còn nắm trong tay hai vực, đồng thời còn là song tu đạo - thể, không biết sắc mặt của bọn họ sẽ thế nào!"

Lục Thiên khẽ cười: "Ta cũng hơi mong chờ xem vẻ mặt của những thế lực đứng về phía Diệp Quân vào lúc đó!"

Nói rồi, như nhớ ra điều gì đó, gã lại nói: "Người đứng sau lưng Diệp Quân chắc chắn cũng không đơn giản!"

Giọng nói đó cười nhạt: "Ngươi yên tâm, sau Kiếm Chủ Nhân Gian và Thanh Khưu Nữ Đế, vũ trụ Quan Huyên không một ai đánh được, bao gồm cả Vô Biên Chủ và một vài Đại Kiếm Đế mà bọn họ tâng bốc, đều chỉ như con sâu cái kiến mà thôi!"

...
Chương 352: Thiếu chủ của các ông là ai?

Còn một tháng nữa là tới trận chiến giữa Diệp Quân và Lục Thiên.

Nhưng lúc này, đã có vô số người từ khắp chư thiên vạn giới đổ xô về tổng viện thư viện Quan Huyên.

Đây là trận chiến kinh thế!

Ai không muốn tận mắt chứng kiến chứ?

Thư viện Quan Huyên không tuyên truyền gì, nhưng Tiên Bảo Các thì lại cật lực quảng cáo. Đương nhiên, họ tuyên truyền cho Lục Thiên, nhờ vậy mà danh tiếng của Lục Thiên nổi hơn bao giờ hết.

Có thể nói bây giờ Lục Thiên là người nổi tiếng nhất vũ trụ Quan Huyên.

Đặc biệt là Tiên Bảo Các luôn nhấn mạnh vào thân phận người mang thiên mệnh của Lục Thiên, lờ mờ dẫn dắt thân phận thật sự của gã có liên quan đến Kiếm Chủ Nhân Gian nên cả vũ trụ Quan Huyên đều nghi ngờ rằng Lục Thiên chính là hậu nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian.

Thế là Lục Thiên lại càng nổi tiếng.

Ba nghìn vạn năm rồi!

Hậu nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian xuất hiện rồi sao?

Nghĩ thôi cũng khiến người ta kích động khôn nguôi!

Mà Diệp Quân dù là một vị Chuẩn Đại Kiếm Đế, khi đứng trước thân phận này của người mang thiên mệnh cũng bỗng trở nên mờ nhạt.

Kiếm Chủ Nhân Gian, vị thần vĩnh viễn!

Người mang thiên mệnh, vị thần vĩnh viễn!

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là trận chiến khiến người ta mong chờ nhất trong nghìn vạn năm qua ở vũ trụ Quan Huyên!

Nam Châu.

Mấy người Chu Phu đã đón người nhà họ Diệp tới thư viện Quan Huyên từ sớm. Đương nhiên họ biết chuyện đang xảy ra ở tổng viện thư viện Quan Huyên.

Tiên Bảo Các tuyên truyền mạnh đến cỡ đó mà!

Sau khi nhận được tin Diệp Quân và người mang thiên mệnh quyết chiến, đám người Chu Phu không hề do dự, lập tức lựa chọn ủng hộ Diệp Quân!

Hắn đi ra từ thư viện Quan Huyên ở Nam Châu mà!

Nếu Diệp Quân thắng, thư viện Quan Huyên Nam Châu có thể 'nổ' đến mười đời cũng không hết!

Không đúng, bây giờ cả Nam Châu đều tự hào vì Diệp Quân.

Đặc biệt là thư viện Quan Huyên ở Nam Châu, bây giờ họ xem Diệp Quân như thần. Có thể nói, trong lòng người Nam Châu, Diệp Quân chính là thần.

Núi sau thư viện, bên hồ có hai người chậm rãi đi dạo.

Hai người này chính là Diệp Tiêu - tộc trưởng gia tộc họ Diệp và Nạp Lan Danh - tộc trưởng nhà họ Nạp Lan.

Nhờ Diệp Quân, địa vị của nhà họ Nạp Lan cũng lên như diều gặp gió, đặc biệt là hành động khi xưa của nhà họ Nạp Lan bây giờ đã thành câu chuyện mọi người ca tụng.

Diệp Quân mất hết tu vi nhưng nhà họ Nạp Lan không hề hủy bỏ hôn ước, không giậu đổ bìm leo, hễ nhắc đến Nạp Lan Ca thì người ta chỉ có thể khen cô trượng nghĩa.

Diệp Tiêu bỗng cảm thán: "Thằng nhóc đó đi xa thật!"

Nạp Lan Danh gật đầu: "Ta biết tương lai của cậu ấy rộng mở, nhưng không ngờ cậu ấy lại đi xa đến vậy, thật khiến người ta bất ngờ!"

Diệp Tiêu lắc đầu cười: "Thằng nhóc này..."

Nạp Lan Danh bỗng nói: "Diệp Lão, thân phận thật sự của thằng nhóc này..."

Diệp Tiêu lắc đầu: "Ta cũng không biết. Năm xưa trước cửa nhà ta bỗng xuất hiện một đứa trẻ, còn những thứ khác, ta không biết gì cả".

Nạp Lan Danh khẽ nói: "Lai lịch của cậu ấy không đơn giản!"

Diệp Tiêu khẽ gật đầu, vẻ mặt buồn bã.

Ông biết chắc chắn sẽ có một ngày Diệp Quân sẽ rời khỏi gia tộc họ Diệp.

Nạp Lan Danh cười nói: "Nghĩ thoáng một chút!"

Diệp Tiêu: "Đương nhiên, nếu rời khỏi gia tộc họ Diệp có thể khiến thằng nhóc đó đi xa hơn thì ta vui còn không hết!"

Nạp Lan Danh khẽ gật đầu, ông ấy nhìn chân trời xa tít tắp, nghẹ giọng nói: "Mắt nhìn người của Tiểu Ca thật tốt!"

...

Thượng giới, một người phụ nữ đang bước nhanh trên đường.

Người này chính là Phí Bán Thanh.

Khi nhận được tin một tháng sau Diệp Quân và người mang thiên mệnh sẽ quyết chiến, Phí Bán Thanh không hề do dự, lập tức lên đường tới tổng viện thư viện Quan Huyên!

Ở Nam Châu đợi chờ thật sự quá giày vò!

Hơn nữa, càng ngày càng giày vò!

Phí Bán Thanh muốn tới thăm hắn, dù đứng từ xa nhìn cũng được.

Đúng lúc này, một ông lão bỗng cản trước mặt Phí Bán Thanh.

Nhìn thấy ông lão, Phí Bán Thanh nhíu mày: "Huyền Thiên Tông!"

Ông lão cười nói: "Phí Bán Thanh, không ngờ ngươi vẫn dám tới Thượng Giới".

Phí Bán Thanh nhìn chằm chằm ông lão, không nói gì.

Ông lão khẽ cười: "Hôm đó học trò Diệp Quân của ngươi đánh bại An Mục của Thanh Châu, Huyền Thiên Tông ta chỉ có thể bỏ qua, tạm thời tránh né! Nhưng bây giờ hắn lại chọc phải người mang thiên mệnh, đúng là khiến ta cười vỡ bụng!"

Lúc này, xung quanh bỗng xuất hiện thêm một số cường giả Huyền Thiên Tông.

Sắc mặt Phí Bán Thanh trầm xuống.

Ông lão cười nói: "Phí Bán Thanh, ngày tàn của ngươi tới rồi!"

Nói rồi ông ta định ra tay, lúc này một ông lão áo đen bỗng xuất hiện trước mặt Phí Bán Thanh.

Thấy ông lão này, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Ông lão dẫn đầu Huyền Thiên Tông đang định lên tiếng thì ông lão áo đen phất tay áo, mấy chục cường giả Huyền Thiên Tông bỗng hóa thành cát bụi.

Hoàn toàn biến mất!

Phí Bán Thanh hoảng hốt!

Ông lão áo đen quay người nhìn Phí Bán Thanh: "Có phải cô muốn tới tổng viện không?"

Phí Bán Thanh gật đầu, nhìn ông lão áo đen với vẻ đề phòng: "Các hạ là?"

Ông lão áo đen: "Bọn ta là người của thiếu chủ, phụng mệnh tới bảo vệ cô!"

Phí Bán Thanh hơi ngẩn người, sau đó hỏi: "Thiếu chủ của các ông là?"

Ông lão áo đen xòe tay ra, sau đó khẽ phất tay, thời không nứt ra, một đường hầm thời không xuất hiện trước mặt ông ấy và Phí Bán Thanh.

Nhìn thấy vậy, đồng tử Phí Bán Thanh rút lại, thủ đoạn gì thế?

Ông lão áo đen: "Ta đã mở ra đường hầm thời không dẫn đến tổng viện, vào trong đây thì cô có thể đi thẳng tới tổng viện".

Phí Bán Thanh nhìn chằm chằm ông lão áo đen: "Rốt cuộc thiếu chủ của các ông là ai?"

Ông lão áo đen không trả lời. Ông ấy đưa Phí Bán Thanh vào thẳng đường hầm thời không, hai người vừa bước vào trong thì thời không ở chỗ đó đã trở lại như cũ.

Cùng lúc đó, không biết vì sao tông chủ của Huyền Thiên Tông lại đột ngột qua đời, nghe nói lúc ra đi rất thanh thản.

...
Chương 353: Huynh yên ổn là tốt rồi

Phúc địa Linh Hư.

Trương Vân Thiên và các trưởng lão tề tựu ở đại điện, vẻ mặt của mọi người đều rất nghiêm trọng.

Tình cảnh của phúc địa Linh Hư bây giờ rất khó khăn.

Vì bọn họ đã bị Tiên Bảo Các trừng phạt, người của phúc địa Linh Hư đều không được Tiên Bảo Các phục vụ, quan trọng nhất là Tiên Bảo Các đã xếp bọn họ vào hàng ngũ thù địch, đồng thời đã hạ lệnh truy sát có thưởng đối với phúc địa Linh Hư.

Chỉ cần giết được một người trong phúc địa Linh Hư thì có thể nhận được kim tinh của Tiên Bảo Các, thế nên sau khi hộ tống Diệp Quân tới Kiếm Tông thì phúc địa Linh Hư đã phong giới, không ai được ra ngoài.

Lệnh treo thưởng của Tiên Bảo Các cực kỳ khủng bố!

Vì bọn họ rất chịu chi.

Trong điện, vẻ mặt của mọi người đều rất nghiêm trọng, chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là tới trận quyết chiến giữa Diệp Quân và Lục Thiên, đó cũng là lúc quyết định vận mệnh của phúc địa Linh Hư.

Nếu Diệp Quân thắng, phúc địa Linh Hư có thể sống.

Nếu Diệp Quân thua, phúc địa Linh Hư sẽ biến mất khỏi thế gian này.

Lần này, phúc địa Linh Hư đã cược một ván lớn!

Bấy giờ, Trương Vân Thiên bỗng cười nói: "Các vị, chúng ta đã chọn Diệp công tử thì chỉ có thể kiên trì tới cùng!"

Nói rồi ông ấy đứng dậy: "Diệp công tử vô địch!"

"Vô địch!"

Đại trưởng lão cũng bất thình lình hét lên!

Những trưởng lão khác trong phúc địa Linh Hư cũng hò reo!

Mẹ kiếp!

Đã đến giờ phút này rồi, Diệp Quân không vô địch thì bọn họ cũng xem hắn là vô địch!

...

Động thiên Tuế Nguyệt.

Trong điện, các trưởng lão đông đủ, dẫn đầu chính là Nam Ly Âm.

Vẻ mặt Nam Ly Âm bình tĩnh, Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão bên cạnh bà ấy thì mặt đầy ý cười!

Bên dưới, các trưởng lão khác nhìn ba người mà cạn lời.

Bọn họ biết chắc chắn ba người này đã biết được bí mật nào đó rồi, nhưng ba người họ không chịu nói ra.

Đúng là làm người khác sốt ruột chết đi được!

Thật ra trong lòng Nam Ly Âm cũng hoảng lắm, dù sao chuyện này cũng liên quan đến sự sống còn của tất cả mọi người trong động thiên Tuế Nguyệt mà.

Nếu Diệp Quân thua, bà ấy cũng sẽ tuyệt vọng!

Tiên Bảo Các và thư viện Quan Huyên cùng đối phó, ai chịu cho nổi?

Tuy bà ấy cũng rất tin Diệp Quân, nhưng chuyện này liên quan đến sự tồn vong của cả tộc, bà ấy không thể không lo lắng.

Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão bên cạnh bà ấy thì không lo lắng chút nào.

Lúc này, Đại trưởng lão bỗng cười nói: "Mọi người đừng tỏ vẻ nghiêm trọng thế mà, nào, mọi người cùng cười lên chút, cho đời nó vui!"

Các vị trưởng lão thì mặt đen như đít nồi!

Sống chó quá!

...

Kiếm Tông.

Trần Quan Tử đứng trước cửa Kiếm Điện, bên cạnh y là Tào Bạch.

Trần Quan Tử trầm mặc nhìn phía chân trời xa xăm.

Tào Bạch bỗng hỏi: "Đại sư huynh, huynh cảm thấy Diệp Quân sư đệ có thể thắng được không?"

Trần Quan Tử bình tĩnh nói: "Thắng thua là chuyện bình thường. Nhưng buộc phải công bằng! Ngày hôm đó, nếu có người dám làm chuyện bất công, ta sẽ giết hắn!"

Tào Bạch gật đầu: "Đương nhiên rồi ạ!"

Nói rồi, y nhìn bầu trời với ánh mắt lạnh lùng: "Chắc bọn họ không dám đâu!"

Trần Quan Tử bỗng nói: "Thế thì chưa chắc!"

Nghe vậy Tào Bạch ngẩn người.

Ở khu vực tu luyện.

Hai mươi chín ngày qua đi.

Diệp Quân ngồi xếp bằng trên đất, hắn đang cảm ứng thiên địa, ở trong không gian tồn tại rất nhiều năng lượng tự nhiên, cái này được gọi là sức mạnh thiên địa.

Mà nắm được những sức mạnh thiên địa này sẽ đạt được cảnh giới Thiên Pháp!

Rất nhanh, trong trời đất bỗng xuất hiện rất nhiều nguyên tố năng lượng.

Thật ra bây giờ hắn tu luyện cảnh giới rất dễ dàng, vì công pháp của hắn cực kỳ mạnh mẽ, đó là Vũ Trụ Quan Huyên Pháp mà, thêm vào đó, trước đây hắn còn nhận được truyền thừa ở phúc địa Linh Hư, thế nên hắn tu luyện cảnh giới dễ dàng hơn người thường rất nhiều.

Nhưng mỗi khi tu luyện một cảnh giới, hắn đều phải hiểu thấu cảnh giới đó trước, sau đó mới đột phá.

Thế nên hắn tu luyện cảnh giới rất chậm, chậm nhưng chắc, không ai chắc bằng hắn!

Diệp Quân xòe tay ra, dần dần, những năng lượng kia tập trung lại chỗ hắn. Chẳng mấy chốc xung quanh hắn đã xuất hiện rất nhiều sức mạnh nguyên tố thiên địa!

Diệp Quân bỗng nắm tay phải lại.

Ầm!

Một tia sét hình thành trong lòng bàn tay của hắn.

Thấy tia sét này, Diệp Quân nở nụ cười, tay hắn khẽ hất, tia sét kia phóng thẳng ra ngoài!

Vù!

Không gian bị tia sét đánh nát!

Diệp Quân chậm rãi đứng dậy.

Ầm!

Trong cơ thể hắn, một luồng khí tức mạnh mẽ tuôn trào ra ngoài.

Diệp Quân nhẹ nhàng phất tay phải, giữa đất trời, những nguyên tố năng lượng kia bỗng tan thành mây khói.

Cảnh giới Thiên Pháp!

Diệp Quân hít sâu vào một hơi, hắn nhìn xung quanh, mỉm cười rồi quay người rời đi.

Khi Diệp Quân trở về Kiếm Tông đã nhìn thấy một cô gái, lúc nhìn thấy người này, Diệp Quân đã ngây người ra tại chỗ!

Váy trắng, tóc bạch kim!

Tịch Huyền!

Thấy Diệp Quân, Tịch Huyền khẽ cười: "Lâu rồi không gặp!"

Diệp Quân đi tới trước mặt Tịch Huyền, khẽ nói: "Tịch Huyền cô nương..."

Tịch Huyền cười nói: "Ta sắp đi thế giới Hư Chân rồi!"

Diệp huynh ngẩn người: "Thế giới Hư Chân sao?"

Tịch Huyền gật đầu: "Đi với sư phụ ta!"

Nói rồi, cô ấy bỗng dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Đương nhiên, là đợi trận đấu ngày mai của huynh xong rồi ta mới đi".

Diệp Quân im lặng.

Tịch Huyền bỗng giơ tay huơ huơ trước mặt Diệp Quân, cười nói: "Huynh đang nghĩ gì đấy?"

Diệp Quân nhìn Tịch Huyền, khẽ nói: "Tịch Huyền cô nương, ta xin lỗi..."

Tịch Huyền cúi đầu, một lát sau, cô ấy bỗng ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân với nụ cười tươi rói: "Đồ ngốc, huynh không cần phải xin lỗi ta. Ta đối xử tốt với huynh là vì ta thích huynh, nếu huynh thích ta thì đó là chuyện cực kỳ tốt, nhưng nếu huynh không thích ta thì ta cũng không có gì phải hối hận cả! Huynh yên ổn là tốt rồi".

Diệp Quân hơi cúi đầu, không nói gì.

Tịch Huyền cười nói: "Ta đi đây!"

Nói xong, cô ấy quay người rời đi.

Lúc xoay người đi, cô ấy không hiểu sao sống mũi mình lại cay xè, nước mắt rơi xuống.

Vốn tưởng có thể thản nhiên đối mặt, nhưng khi gặp lại hắn, cô ấy lại không thể kìm được nước mắt!

...
Chương 354: Tốt nhất thì phải có!

Diệp Quân đứng lặng lẽ ở đó.

Hắn nhìn Tịch Huyền đi mỗi lúc một xa, cho đến khi cô ấy mất hút khỏi tầm nhìn.

Thật lâu sau, hắn khẽ nói: "Gió lớn quá!"

Hắn dụi mắt rồi quay người rời đi.

Trong tháp, giọng nói bí ẩn bỗng nói: "Ta biết khuyết điểm của hắn là gì rồi!"

Tiểu Tháp hỏi: "Là gì?"

Giọng nói bí ẩn: "Từ trước đến nay, dù là thiên phú hay tâm tính, thằng nhóc này đều là tuyệt đỉnh thế gian, dường như không có bất cứ khuyết điểm nào. Nhưng bây giờ, ta phát hiện ra khuyết điểm lớn nhất của hắn chính là tình. Chỉ khi đối diện với chữ tình này, hắn mới cúi đầu, mới lưỡng lự".

Tiểu Tháp khẽ nói: "Nhưng ta thấy đó không phải là khuyết điểm gì cả!"

Giọng nói bí ẩn hỏi: "Vì sao?"

Tiểu Tháp nói: "Nếu hắn chỉ biết tu kiếm, trong tim không có tình, thì đó mới là điều đáng tiếc nuối!"

Giọng nói bí ẩn trầm mặc.

Sau khi trở về Kiếm Tông, hắn tới trước tượng của Thanh Sam Kiếm Chủ. Hắn chỉ lặng lẽ đứng nhìn mà không nói gì cả.

Tiểu Tháp bỗng hỏi: "Sao vậy?"

Diệp Quân cười nói: "Tháp gia, Kiếm Chủ Thanh Sam lợi hại hay Kiếm Chủ Nhân Gian lợi hại?"

Tiểu Tháp cười: "Ngươi thấy ai lợi hại?"

Diệp Quân lắc đầu: "Ta không biết mà!"

Tiểu Tháp cười ha hả, sau đó nói: "Sau này gặp bọn họ, ngươi có thể tự mình hỏi!"

Diệp Quân gật đầu: "Được!"

Lúc này, Trần Quan Tử bỗng đi tới bên cạnh Diệp Quân, y nhìn Diệp Quân: "Chuẩn bị xong hết chưa?"

Diệp Quân gật đầu: "Xong hết rồi!"

Trần Quan Tử khẽ gật đầu: "Tốt!"

Đêm khuya.

Diệp Quân ngồi trước cửa Kiếm Điện, bầu trời đầy sao.

Diệp Quân bỗng hỏi: "Tháp gia, thế giới Hư Chân là thế giới như thế nào?"

Tiểu Tháp trầm mặc một hồi lâu rồi nói: "Một chiến trường!"

Diệp Quân nhíu mày: "Chiến trường sao?"

Tiểu Tháp nói: "Ừ!"

Diệp Quân đang định truy hỏi thì lúc này bỗng có tiếng bước chân vang lên.

Diệp Quân quay đầu nhìn, ở đó có một cô gái đang đứng. Cô gái mặc một bộ váy dài màu xanh, tóc xõa sau vai, hai tay chắp sau lưng, đang cười mỉm nhìn hắn.

Diệp Quân sửng sốt.

Cô gái cười: "Diệp sư đệ!"

Người tới chính là Nam Lăng Nhất Nhất!

Diệp Quân cười: "Nhất Nhất sư tỷ!"

Nam Lăng Nhất Nhất đi tới bên cạnh Diệp Quân, cô ấy ngồi xuống rồi cười hỏi: "Bất ngờ chứ gì?"

Diệp Quân gật đầu: "Vâng! Sao tỷ lại ở tổng viện vậy?"

Nam Lăng Nhất Nhất nói: "Hôm đó ta đã rời khỏi Đạo Môn, sau đó tới tổng viện thư viện Quan Huyên, cuối cùng ta được Thần Đạo Viện nhận làm học sinh, hơn nữa còn là đệ tử thân truyền của viện chủ Thần Đạo Viện nữa! Khi đệ tới, ta vẫn luôn bế quan tu luyện, thế nên ta không biết, sau khi ta xuất quan, vừa nhận được tin là đã tới tìm đệ luôn!"

Diệp Quân cười nói: "Chúc mừng tỷ!"

Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: "Phải cảm ơn đệ đã tặng ta hai quyển thuật tu luyện kia!"

Cô ấy chân thành nói: "Diệp sư đệ, ta nói cho đệ biết nhé, lúc bọn họ nhìn thấy cách thức tu luyện của ta thì những trưởng lão của Thần Đạo Viện kia đều vô cùng kích động, sau đó đã liên hệ trực tiếp với viện chủ, sau đó nữa thì viện chủ đã nhận ta làm đồ đệ. Diệp sư đệ, Tháp gia kia của đệ chắc chắn là một nhân vật cực kỳ lợi hại đó!"

"Ha ha!"

Tiểu Tháp bỗng bật cười!

Cô nhóc này được đấy!

Diệp Quân cười nói: "Đúng là Tháp gia rất lợi hại!"

Vũ Trụ Quan Huyên Pháp kia cũng khiến hắn cực kỳ chấn động, phải công nhận Tháp gia thật sự rất mạnh, chỉ có điều lời nói ra ba phần thật bảy phần giả.

Nam Lăng Nhất Nhất bỗng ngẩng đầu nhìn tinh không, cười nói: "Diệp sư đệ, gặp được đệ thật tốt!"

Diệp Quân khẽ cười: "Đệ cũng vậy!"

Nam Lăng Nhất Nhất quay đầu nhìn Diệp Quân, cô ấy vén tóc mai rồi cứ thế nhìn Diệp Quân mà chẳng nói gì.

Diệp Quân bị cô ấy nhìn như vậy thấy hơi mất tự nhiên, khẽ gọi: "Sư tỷ?"

Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: "Không có gì, chỉ là muốn nhìn đệ thôi!"

Diệp Quân lắc đầu cười.

Nam Lăng Nhất Nhất bỗng đứng dậy, cười nói: "Sư đệ, ta đi đây! Mai ta sẽ tới cổ vũ cho đệ!"

Diệp Quân gật đầu: "Được!"

Nam Lăng Nhất Nhất quay người đi.

Diệp Quân nhìn bóng lưng rời đi của Nam Lăng Nhất Nhất, im lặng.

Rời khỏi viện không bao lâu, Nam Lăng Nhất Nhất bỗng dừng chân, một người phụ nữ váy trắng đứng trước mặt cô ấy.

Người phụ nữ nhìn Nam Lăng Nhất Nhất: "Cậu ấy chính là người con thích à?"

Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu: "Vâng!"

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân trong viện, trầm mặc.

Nam Lăng Nhất Nhất khẽ nói: "Sư phụ, chúng ta đi thôi!"

Người phụ nữ váy trắng nhìn Nam Lăng Nhất Nhất: "Nếu đã thích cậu ấy, sao con lại không nói cho cậu ấy biết?"

Nam Lăng Nhất Nhất khẽ nói: "Thích một người không nhất thiết phải nói ra, con cảm thấy như bây giờ rất tốt, lặng lẽ ở bên cạnh đệ ấy với thân phận là sư tỷ, đệ ấy sẽ mãi mãi không từ chối con!"

Người phụ nữ váy trắng khẽ thở dài, bà ấy kéo Nam Lăng Nhất Nhất đi về phía xa!

Nam Lăng Nhất Nhất bỗng nói: "Sư phụ, trận đại chiến ngày mai, người bên Lục Thiên có nhúng tay vào không?"

Người phụ nữ váy trắng bình tĩnh nói: "Tốt nhất là không, nếu không..."

Nói rồi, ánh mắt bà ấy trở nên lạnh lùng: "Đều phải chết!"

Trước cửa Kiếm Tông, Diệp Quân đang định đứng lên đi thì một cô gái nữa lại tới!

Nhìn thấy người này, Diệp Quân ngẩn người.

Ngao Thiên Thiên!

Thiếu tộc trưởng của tộc Thiên Long!

Nhìn thấy Ngao Thiên Thiên, Diệp Quân kinh ngạc: "Thiên Thiên cô nương..."

Ngao Thiên Thiên bước tới trước mặt Diệp Quân rồi nói nhỏ vài câu, Diệp Quân trầm mặc.

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân: "Có một số thứ ngươi có thể không dùng, nhưng tốt nhất thì phải có!"

Diệp Quân cười nói: "Vậy đa tạ cô nương!"

Ngao Thiên Thiên cười nói: "Khách sáo gì chứ?"

Diệp Quân gật đầu: "Đi thôi!"

Hai người rời đi.
Chương 355: Xuống đây chịu chết

Ngày hôm sau.

Một người phụ nữ tới Tiên Bảo Các, lúc này Tiên Bảo Các đã chật ních người.

Họ đều đang đặt cược!

Đương nhiên là cược giữa Diệp Quân và Lục Thiên ai sẽ là người thắng!

Tất nhiên Tiên Bảo Các sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm tiền như thế này rồi.

Mà tỉ lệ cược giữa Diệp Quân và Lục Thiên khác nhau một trời một vực.

Cược Diệp Quân thắng, một ăn một trăm.

Cược Lục Thiên thắng, một ăn một.

Nhìn tỉ lệ cược này, kẻ mù cũng nhận ra được Tiên Bảo Các đang đứng về phía Lục Thiên.

Đúng lúc này, một người phụ nữ tới trước mặt một quản sự của Tiên Bảo Các, người phụ nữ lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho ông lão: "Cược Diệp Quân, năm nghìn vạn kim tinh!"

Năm nghìn vạn kim tinh cược Diệp Quân?

Nghe thế, tất cả mọi người đều sửng sốt, đồng loạt quay đầu nhìn người phụ nữ với vẻ mặt không thể tin nổi.

Quản sự Tiên Bảo Các cũng sững người, ông ta do dự hỏi lại: "Cô có cược nhầm không?"

Người phụ nữ bình thản trả lời: "Không!"

Quản sự Tiên Bảo Các nhìn người phụ nữ, còn định nói gì đó thì người phụ nữ lại nói: "Không cược nhầm! Nhanh đi!"

Quản sự Tiên Bảo Các cũng không nói thêm gì, ông ta lấy ra một tấm lệnh bài, rồi viết lên tấm lệnh bài đó "năm nghìn vạn, kim tinh", sau đó đưa cho người phụ nữ.

Người phụ nữ nhận lệnh bài xong thì quay người rời đi!

Người phụ nữ này chính là Phí Bán Thanh!

Sau khi Phí Bán Thanh rời đi, những người ở Tiên Bảo Các đều lắc đầu.

"Cái này gọi là giàu mà ngu!"

"Đúng là tức chết mà, cô ta lại cho rằng Diệp Quân có thể thắng được người mang thiên mệnh, nực cười!"

"Có phải cô ta không biết người mang thiên mệnh là ai không?"

Phí Bán Thanh không hề để ý tới bọn họ, bước nhanh đi.

Trên đỉnh thí luyện.

Trời còn chưa sáng, cột đá quanh đài sinh tử đã đông nghịt người.

Người đông như nêm, ồn ào huyên náo.

Hôm nay là ngày đại chiến!

Để giành được chỗ đứng tốt, có nhiều người đã tới từ ba ngày trước.

Đúng lúc này, không gian trên đài sinh tử bỗng nứt ra, sau đó một chàng trai chậm rãi bước ra!

Gã chính là Lục Thiên!

Hôm nay Lục Thiên mặc một bộ áo bào trắng xanh, tóc dài sau vai, hai tay chắp sau lưng, thân hình thẳng tắp, như thần tiên giáng trần, phong thái tuyệt thế.

Gã vừa xuất hiện, bầu không khí đã sôi trào.

"Người mang thiên mệnh!"

Vô số người gào thét lên!

Sự thật chứng minh, Tiên Bảo Các tuyên truyền rất có hiệu quả, Lục Thiên rất được yêu thích, có thể nói còn được yêu thích hơn Diệp Vũ Kiếm Đế năm xưa rất nhiều.

Tiên Bảo Các đã quảng bá ở khắp vũ trụ cơ mà!

Lục Thiên chắp tay sau lưng, hai mắt nhắm lại, trầm mặc không nói gì.

Xung quanh, tiếng hoan hô không ngớt, vang vọng trời cao.

Vù.

Đúng lúc này, một tiếng kiếm xé gió vọng lại từ phía chân trời, sau đó, mấy trăm đạo kiếm quang bay tới!

Kiếm Tông!

Tất cả mọi người đều nhìn những kiếm quang đó.

Chẳng mấy chốc, một chàng trai đã đáp xuống một cột đá cách Lục Thiên vài trăm trượng.

Chính là Diệp Quân!

Sau lưng Diệp Quân, mấy trăm kiếm tu đồng loạt đáp xuống, người dẫn đầu chính là Trần Quan Tử!

Diệp Quân bỗng nhìn sang bên phải, trên cột đá bên phải, hắn nhìn thấy các cường giả của động thiên Tuế Nguyệt và phúc địa Linh Hư, dẫn đầu chính là Nam Ly Âm và Trương Vân Thiên!

Thấy hai tộc này, Diệp Quân ôm quyền, mỉm cười.

Nam Ly Âm khẽ cười rồi gật đầu.

Trương Vân Thiên thì siết tay phải thành quyền, làm tư thế cổ vũ cố lên.

Diệp Quân mỉm cười, sau đó thu hồi ánh mắt. Lúc này, như phát hiện ra điều gì, hắn bỗng nhìn sang bên trái, trên một cột đá xa xa bên trái, hắn nhìn thấy một người quen.

Tiêu Qua!

Nhìn thấy Tiêu Qua, Diệp Quân chợt sững người!

Thấy ánh mắt của Diệp Quân, Tiêu Qua cười ha ha: "Diệp huynh, ta tới cổ vũ cho huynh đây!"

Diệp Quân cười nói: "Đa tạ Tiêu huynh!"

Tiêu Qua chỉ cười chứ không nói thêm gì.

Diệp Quân lại nhìn xung quanh một vòng. Rất nhanh, hắn đã nhìn thấy Nam Lăng Nhất Nhất, cô ấy cũng mỉm cười với hắn, một nụ cười tươi như hoa.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó vẫy tay với cô ấy. Tiếp đó, hắn nhìn về phía bên phải, hắn lại thấy một bóng người quen ở trên một cột đá.

Chính là chủ tịch thư viện Thanh Châu - Mục U U!

Đó là cô gái song tu thần thuật và kiếm kia!

Bắt gặp ánh mắt của Diệp Quân, Mục U U hơi ngẩn người, gật đầu, xem như đã chào hỏi.

Diệp Quân khẽ cười rồi quay đầu, rất nhanh, hắn lại sửng sốt.

Hắn lại thấy một người quen nữa đứng trên một cột đá bên phải.

Một cô gái mặc bộ váy trắng, đẹp như tiên, cô ấy đứng đó với một khí chất xuất thần, khiến người khác hổ thẹn không bằng.

Cô gái này chính là người đã tặng tàu vũ trụ cho hắn trên đường tới Thanh Châu!

Thấy cô gái này, Diệp Quân cũng rất bất ngờ.

Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Quân, cô gái hơi ngẩn người, cô ấy do dự một lát rồi mới gật nhẹ đầu, xem như chào hỏi.

Diệp Quân mỉm cười. Hắn lại nhìn xung quanh, lúc hắn không thấy người nào đó, ánh mắt hơi thất vọng.

Đúng lúc này, Lục Thiên trên đài sinh tử bỗng mở mắt ra. Gã chỉ vào Diệp Quân, cười lớn: "Diệp Quân, còn không mau xuống chịu chết?"

Xuống chịu chết!

Bỗng chốc, bầu không khí sôi trào, tiếng hò hét vang lên không ngớt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK