Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2511: Đến Huyền Vân Cư

Phạn Thiện chớp mắt: “Ngày xưa, cha ngươi cũng bị đánh thảm lắm à?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Phạn Thiện tò mò hỏi: “Thế tại sao cha ống ấy không giúp ông ấy?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi đáp: “Vì ngày xưa cha của ông ấy cũng bị đánh rất thảm”.

Phạn Thiện: “…”

Nửa canh giờ sau, họ đi thăm thú phố phường xong thì Diệp Quân nghe ngóng một chút, sau đó dẫn Phạn Thiện đến Huyền Vân Cư.

Diệp Quân không định giao Phạn Thiện cho người khác theo lời dặn dò của ông nội cô ta, vì hắn không yên tâm. Đương nhiên, cũng vẫn phải xem tình hình ra sao đã rồi tính.

Huyền Vân Cư là một sơn trang, nơi này khá hẻo lánh và vắng vẻ, cả sơn trang áp sát núi, phía trước có một con sông, nước sông trong vắt chạy uốn lượn theo sơn trang cho đến tận nguồn.

Diệp Quân dẫn Phạn Thiện đi tới trước cổng, đang định gõ cửa thì Phạn Thiện chợt kéo tay hắn, Diệp Quân ngoảnh lại nhìn cô ta.

Phạn Thiện kiên định nói: “Ta đi theo ngươi được không?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Phạn Thiện nghiêm túc nói: “Ta nói thật đấy”.

Diệp Quân mỉm cười: “Thì ta có đùa đâu, nhưng ông nội cô đã dặn nên chúng ta vẫn phải đến đây xem sao. Đương nhiên, nếu cô không muốn vào thì giờ chúng ta đi luôn, tuỳ cô đấy”.

Phạn Thiện ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế cứ vào đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.

Nói rồi, hắn đã gõ cửa.

Một lát sau, cửa mở ra, một cô gái xuất hiện trước mặt Diệp Quân và Phạn Thiện. Tuy cô ta không quá xinh đẹp, nhưng cũng rất thanh tú.

Cô gái nghi hoặc nhìn hai bọn họ.

Diệp Quân: “Phiền cô nương vào trong thông báo là Khuất Túc tiền bối bảo chúng ta đến đây”.

Cô gái đáp: “Chờ chút”.

Dứt lời, cô ta đóng cửa luôn.

Phạn Thiện: “Diệp Quân”.

Diệp Quân: “Sao thế?”

Phạn Thiện định nói gì đó lại thôi.

Diệp Quân: “Muốn nói gì thì nói đi”.

Phạn Thiện: “Ông nội còn trở về được nữa không?”

Diệp Quân xoa đầu cô ta rồi nói: “Ta cũng không rõ nữa”.

Phạn Thiện trầm mặc một lát rồi cười nói: “Diệp Quân, ngươi thật tốt!”

Diệp Quân: “Tại sao?”

Phạn Thiện: “Vì ngươi không lừa ta”.

Diệp Quân mỉm cười, đang định lên tiếng thì cửa lại mở.

Cô gái ban nãy nhìn họ rồi nói: “Mời vào!”

Nói rồi, cô ấy đã mở hết cổng ra.

Diệp Quân gật đầu, sau đó kéo Phạn Thiện đi vào trong. Họ vừa vào thì Diệp Quân đã cau mày, vì trong viện hơi u ám, hơn nữa còn yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Có gì đó hơi bất thường.

Diệp Quân âm thầm cảnh giác.

Cô gái kia dắt họ vào trong một phòng khách, cô ta nói với Diệp Quân và Phạn Thiện: “Xin chờ một lát”.

Dứt lời, cô ta đã rời đi.

Phạn Thiện nhìn quanh rồi dựa sát vào Diệp Quân, nói: “Diệp Quân, sao ta thấy nơi này cứ u ám thế nào ý”.

Diệp Quân: “Cô sợ ma không?”

Phạn Thiện gật đầu: “Hơi hơi”.

Diệp Quân nhìn quanh, phải công nhận càng nhìn, hắn càng thấy nơi này kỳ lạ. Nhưng hắn biết giờ muốn đi thì chắc cũng muộn rồi.

Sau đó đã có tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên.

Phạn Thiện và Diệp Quân nhìn ra ngoài thì thấy có một người phụ nữ mặc áo trắng đi vào, người này đeo mặt nạ, không rõ dung mạo, nhưng dáng người rất đẹp, song ánh mắt lại hơi lạnh lùng.

Diệp Quân đứng dậy chắp tay: “Chào cô nương”.

Người phụ nữ hỏi: “Khuất Túc đâu?”

Diệp Quân: “Ông ấy đi rồi”.

Người phụ nữ nhíu mày: “Đi rồi ư?”

Diệp Quân gật đầu.

Người phụ nữ nhìn Diệp Quân chằm chằm, người cô ta toả ra uy áp vô hình.

Đương nhiên Diệp Quân miễn dịch với loại uy áp này, hắn bình tĩnh nói: “Cô nương, trước khi đi, Khuất Túc tiền bối bảo chúng ta đến đây, đồng thời nói mình rất an toàn”.

Người phụ nữ: “Chắc ông ta bảo ngươi giao nha đầu này cho ta hả?”

Diệp Quân trầm mặc.

Người phụ nữ nhìn sang Phạn Thiện, sau đó nói: “Cô ta ở lại, ngươi có thể đi rồi”.

Phạn Thiện lập tức kéo lấy tay Diệp Quân: “Ta muốn đi với ngươi”.

Diệp Quân gật đầu: “Cô ấy đi với ta”.

Người phụ nữ lạnh lùng nói: “Ngươi chắc chưa?”

Diệp Quân sa sầm mặt rồi nghĩ thầm: “Ông già, ông hâm rồi hay sao mà bảo ta giao cháu gái ông cho một người thế này?”

Sở dĩ hắn dẫn Phạn Thiện đến đây là có hai lý do, một là muốn xem người ở đây có biết thân thế của Phạn Thiện hay không, hai là tin ông lão.

Vì hắn biết ông lão sẽ không bao giờ hại Phạn Thiện.

Nhưng giờ xem ra người phụ nữ này cũng chẳng hiền lành gì.

Lúc này, Phạn Thiện đi tới nói với người phụ nữ: “Ta muốn đi theo hắn”.

Tuy cô ta thấy hơi sợ người phụ nữ này, nhưng ánh mắt vẫn rất quả quyết.

Người phụ nữ: “Ông nội ngươi bảo ngươi đi theo ta”.

Phạn Thiện lắc đầu: “Ông bảo Diệp Quân đưa ta ra ngoài, điều này chứng tỏ ông rất tin tưởng hắn, hơn nữa ta cũng thế”.
Chương 2512: Mang tiếp ra đây!

Người phụ nữ lắc đầu: “Tu vi của hắn bị mộ loại sức mạnh thần bí phong ấn rồi, giờ chẳng khác gì một tên vô dụng nên không thể bảo vệ ngươi được”.

Phạn Thiện vội nói: “Được mà, hơn nữa ta cũng không cần ai bảo vệ cả, ta rất biết điều”.

Người phụ nữ không nói gì nữa.

Phạn Thiện cuống lên nói với Diệp Quân: “Ngươi nói chuyện với cô ta đi, bảo sức mạnh của ngươi lúc được lúc không”.

Mặt Diệp Quân đầy vạch đen.

Người phụ nữ chợt nói: “Cả hai ở lại đi”.

Diệp Quân nhìn người phụ nữ, còn cô ta nói với Phạn Thiện: “Được chưa?”

Phạn Thiện thoáng do dự rồi hỏi Diệp Quân: “Ngươi thấy sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Cũng được”.

Vừa hay hắn đang cần một nơi yên tĩnh để tu luyện, mà nơi này thì siêu vắng vẻ, non nước hữu tình, đúng là rất phù hợp.

Người phụ nữ nói: “Li Thuỷ, dẫn hắn đi nghỉ đi”.

Cô gái ban nãy xuất hiện rồi bình tĩnh nói với Diệp Quân: “Mời công tử”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó rời đi cùng cô ta.

Rõ ràng Phạn Thiện thấy hơi sợ người phụ nữ này, khi thấy Diệp Quân định rời đi, cô ta vội kéo hắn lại rồi nói: “Ta ngủ với ngươi”.

Dứt lời, cô ta chợt sững người, sau đó ý thức được là mình đã lỡ lời.

Tiếp đó, cô ta đấm Diệp Quân một cú: “Tại ngươi hết đấy”.

Diệp Quân: “…”

Phạn Thiện đỏ mắt nói: “Ý của ta là ta muốn nói chuyện với ngươi”.

Diệp Quân: “Ừ”.

Nói rồi, hắn dẫn Phạn Thiện đi cùng với cô hầu gái ra ngoài.

Người phụ nữ nhìn họ một lúc, sau đó nhíu mày nói: “Phong ấn này”.

Cô hầu gái dẫn Diệp Quân và Phạn Thiện đến một biệt viện, cô ta chỉ vào hai căn phòng rồi nói: “Đó là chỗ nghỉ của hai người”.

Dứt lời, cô ta đi luôn.

Cô hầu gái đi rồi, Phạn Thiện mới nói: “Diệp Quân, nơi này lạ lắm”.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng là lạ thật, nhưng người phụ nữ đó chắc không có ác ý với cô đâu”.

Nói xong, hắn đưa Phạn Thiện vào phòng: “Ta đọc, còn cô nghe nhé. Thiên Pháp Đạo, Đạo Pháp Minh”.

Hắn đọc hết tâm pháp của Vũ Trụ Quan Huyên Pháp cho Phạn Thiện nghe. Phạn Thiện thấy Diệp Quân tập trung như vậy thì cũng vội vàng ghi nhớ cẩn thận.

Một lát sau, Diệp Quân đã đọc xong: “Nhớ chưa?”

Phạn Thiện gật đầu: “Nhớ hết rồi”.

Diệp Quân lấy một ít linh thạch ra rồi nói: “Giờ tu luyện theo tâm pháp đó đi”.

Phạn Thiện chớp mắt: “Cứ thế tu luyện à?”

Diệp Quân gật đầu.

Phạn Thiện: “Ừm”.

Nói xong, cô ta ngồi xuống, sau đó chắp hai tay trước ngực bắt đầu tu luyện theo công pháp.

Theo vận chuyển của Vũ Trụ Quan Huyên Pháp, tiên tinh Tạo Hoá trước mặt Phạn Thiện đều nhanh chóng biến thành linh khí rồi tiến vào cơ thể cô ta.

Thấy thế, Diệp Quân mỉm cười, thiên bẩm của nha đầu này khá ra phết, vừa luyện đã được ngay.

Hắn không nghĩ nhiều nữa mà cũng ngồi xuống mộ bên rồi vô thức nói: “Tháp”.

Nói chưa hết câu, hắn đã ngẩn ra.

Sau đó trầm mặc hồi lâu.

Thì ra hắn đã quen với sự tồn tại của Tháp gia rồi.

Diệp Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này trời đã xẩm tối, hắn cứ ngắm mãi rồi nói: “Tháp gia, chờ ta nhé!”

Nói rồi, hắn nhắm mắt lại rồi vận chuyển tâm pháp, bắt đầu hấp thu tiên tinh Tạo Hoá.

Phủ Thần Hoàng.

Việc đầu tiên Thiên Thần làm khi về phủ là viết một tấu thư rồi sai người gửi cho hoàng cung, gã đã kể lại chi tiết việc xảy ra ở Biên Hoang.

Việc thứ hai là bắt đầu cho thanh đoản kiếm và cái tháp cũ ăn linh khí tiếp.

Lần này, gã đã chuẩn bị 100 nghìn tiên tinh Tạo Hoá.

Tuy gã là một vị hoàng tử, hơn nữa còn có quyền thế khá lớn, bổng lộc không nhỏ, ngoài ra còn có tài sản riêng. Nhưng 100 nghìn tiên tinh Tạo Hoá vẫn là một khoản tiền lớn với gã.

Thiên Thần ngồi nhìn hai thần vật trong phòng rồi cười nói: “Để ta xem các ngươi ăn khoẻ tới đâu”.

Nói rồi, gã đã thôi thúc tiên tinh Tạo Hoá.

Loáng cái, các tiên tinh Tạo Hoá đã biến thành linh khí rồi chui vào trong hai thần vật.

Thiên Thần nhìn chúng chăm chú với vẻ chờ mong.

Thần binh Tạo Hoá!

Đó là thần binh đỉnh cấp.

Thiên Thần cười nói: “Diệp huynh yên tâm, ta không chiếm món hời của huynh đâu. Đến lúc đó, ta sẽ giới thiệu muội muội cho huynh”.

Thời gian cứ thế trôi qua, chưa tới nửa canh giờ sau, 20 nghìn tiên tinh Tạo Hoá đã biến mất, còn hai thần vật kia vẫn không có phản ứng gì.

Thiên Thần hơi sốt ruột nên tiếp tục thôi thúc các linh tinh còn lại.

Một lát sau, tốc độ hấp thu của cái tháp cũ cùng thanh đoản kiếm đã nhanh hơn, điều này khiến Thiên Thần rất mừng, cuối cùng gã cũng thấy tia hi vọng rồi.

Chắc không còn bao lâu nữa.

Thiên Thần cũng tăng tốc thúc giục tiên tinh Tạo Hoá, tốc độ hấp thu của hai thần vật cũng ngày càng nhanh hơn.

Chẳng mấy chốc, 50 nghìn tiên tinh Tạo Hoá đã hết veo, nhưng hai thần vật kia vẫn hấp thu cực nhanh mà lại không có phản ứng gì.

Thiên Thần thấy hơi là lạ, gã thoáng trầm mặc rồi tiếp tục thôi thúc số tiên tinh Tạo Hoá còn lại. Một lát sau, hai thần vật cũng đã xơi hết sạch.

Nhưng ăn xong, chúng vẫn im thin thít.

Thiên Thần ngồi im lặng mãi, sau đó bật dậy gọi: “A Ông, mang tiếp 10 nghìn tiên tinh Tạo Hoá vào đây cho ta. Mẹ kiếp, ta không tin hai thứ này ăn cho ta sạt nghiệp được”.
Chương 2513: Phải chết

A Ông nhanh chóng mang thêm tiên tinh Tạo Hoá vào.

Trông thấy Thiên Thần đã lún quá sâu vào chuyện này, A Ông nhỏ giọng nhắc nhở: “Điện hạ, trong phủ cũng cần vận hành, ngươi nên tiết kiệm một chút”.

Vì là hoàng tử nên chi tiêu trong phủ của Thiên Thần rất lớn, vì trong phủ gã phải nuôi thêm rất nhiều người. Ngoài ra, việc gì cũng cần đến tiền, một lần tiêu cả 200 nghìn tiên tinh Tạo Hoá thế này thì sẽ khiến phủ rơi vào cảnh khốn đốn mất.

Thiên Thần nhìn chằm chằm vào hai thần vật rồi nói: “Không sao đâu”.

A Ông gật đầu rồi im lặng, ông ta là hạ nhân nên phải biết chứng mực, nếu nói tiếp sẽ là vô lễ.

Thiên Thần tiếp tục thôi thúc tiên tinh Tạo Hoá, các linh khí chảy vào hai thần vật như nước, còn chúng thì cho đến đâu ăn đến đấy, không hề từ chối.

Thấy các tiên tinh Tạo Hoá cứ ít dần đi, A Ông ở cạnh đó bắt đầu sốt sắng. Nếu dùng hết chỗ tiên tinh Tạo Hoá này mà vẫn không đánh thức được hai thần vật kia thì ông ta sợ Thiên Thần sẽ phát điên mất.

Thiên Thần tập trung quan sát hai thần vật, trán cũng đã mướt mồ hôi.

Loáng cái, 100 nghìn tiên tinh Tạo Hoá tiếp theo đã hết veo trước mắt họ, còn hai thần vật thì vẫn không có phản ứng gì.

Thiên Thần im lặng.

A Ông cũng nhăn mặt, ông ta vô cùng ngờ vực nhìn hai thần vật này, rốt cuộc chúng là thứ gì mà ăn ác vậy. Sau đó, Thiên Thần chợt bật cười.

A Ông nhìn gã với vẻ lo lắng: “Điện hạ không sao chứ?”

Thiên Thần lau mồ hôi rồi cười nói: “Ta không sao, chỉ thấy hơi ngạc nhiên thôi. Xem ra, hai thần vật mà Diệp huynh cho ta có cấp bậc cao hơn ta tưởng”.

A Ông gật đầu: “Chắc là thần binh Tạo Hoá”.

Thiên Thần: “Có khi nào còn cao hơn nữa không?”, A Ông kinh ngạc.

Thiên Thần: “Phải đi gặp muội muội vay ít tiền mới được”.

Nói rồi, gã đi luôn.

Song gã vừa ra đến cửa thì có mộ ông lão bất ngờ xuất hiện, ông lão cung kính hành lễ rồi nói: “Điện hạ, Tần nương nương bảo người lập tức vào cung”.

Tần nương nương! Đó chính là mẹ của Thiên Thần, cũng là phi tử của Thiên Mộ Đệ. Thiên Mộ Đệ là người không thích nữ sắc nên chỉ có một hoàng hậu và một phi tử.

Nghe thấy vậy, Thiên Thần ngạc nhiên hỏi: “Mẹ gọi ta ư?”

Ông lão gật đầu: “Xin điện hạ nhanh chân”.

Nghe thấy thế, Thiên Thần gật đầu: “Ừm”.

Nhưng vừa đi được vài bước thì gã chợt nhớ tới điều gì đó nên nói với A Ông: “Huyền Vân Cư là một nơi không đơn giản, bảo người của ông chú ý an toàn cho Diệp huynh. Nếu cần thì không cần hỏi ta mà cứ ra tay luôn”.

A Ông gật đầu: “Vâng”.

Thiên Thần quay người rời đi, một lát sau đã đi theo ông lão vào hoàng cung. Vì hoàng cung là nơi cấm địa, không cho phép bay nên hai bọn họ phải đi bộ.

Trên đường đi, Thiên Thần hỏi: “Vũ thúc, mẹ tìm ta có việc gì thế?”

Vũ thúc lắc đầu: “Lão nô không rõ”.

Thiên Thần im lặng, cũng không biết nghĩ tới điều gì mà sắc mặt chợt sầm xuống, sau đó dần trở nên u ám.

Đúng lúc này, có một ông lão xuất hiện ở phía trước. Ông ta mặc y phục nho gia, đầu đội miệng, tay cầm một cuốn cổ tịch, trên người toả ra phong thái tao nhã.

Nhìn thấy người đó, Vũ thúc hành lễ: “Kê Tướng”.

Kê Tướng! Tướng quốc của vương triều Thiên Mộ, người đứng đầu văn võ bá quan và có đệ tử ở khắp thiên hạ. Năm xưa, Kê Tướng còn là một trong hai công thần giúp Thiên Mộ Đế đăng cơ nên còn được gọi là đế sư, cũng là sư phụ kiêm nhân vật nòng cốt của đại hoàng tử hiện giờ.

Thiên Thần nhìn thấy Kê Tướng thì không hành lễ, tuy ông ta có địa vị cực cao nhưng dẫu sao thì gã cũng là hoàng tử.

Kê Tướng cũng không hành lễ với Thiên Thần mà chỉ nói: “Thần điện hạ, nghe nói người đã dẫn hai tộ dân ở Biên Hoang ra ngoài”.

Sau đó, ông ta đi tới gần Thiên Thần rồi nói tiếp: “Như thế là không được”, dứt lời, ông ta đi luôn.

Thiên Thần sa sầm mặt.

Vũ thúc chợt nói: “Điện hạ, chúng ta đi thôi”, nói rồi, ông ta dẫn Thiên Thần đi tiếp vào cung.

Một lát sau, Vũ thúc đã đưa Thiên Thần đi xuyên qua một hoa viên rồi tới trước một đại điện sa hoa. Ông ta hành lễ rồi lui xuống.

Thiên Thần đi vào thì thấy có một người phụ nữ xinh đẹp mặc cung trang đang ngồi cạnh cửa sổ trong phòng. Nhìn bề ngoài thì bà ta chỉ khoảng 30 tuổi.

Tần nương nương! Thiên Thần đi tới rồi cười gọi: “Mẹ!”

Tần nương nương bỏ cuốn cổ tịch trong tay xuống rồi cười nói: “Về rồi hả?”

Thiên Thần gật đầu: “Vâng”.

Tần nương nương: “Con ngồi đi”, Thiên Thần ngồi xuống đối diện bà ta, sau đó cầm một linh quả trên bàn lên ăn: “Mẹ, lần này con đã quen một người bạn rất thú vị ở bên ngoài, huynh ấy rất ưa nhìn, nhưng vẫn kém con một chút. Con thấy có thể giới thiệu muội muội cho huynh ấy”.

Tần nương nương cười nói: “Người đó tên là Diệp Quân đúng không?”

Thiên Thần gật đầu ngay: “Đúng ạ, mẹ siêu thật đấy, con chẳng giấu được mẹ chuyện gì”, Tần nương nương cầm một quả nho lên rồi lột vỏ, sau đó đưa cho Thiên Thần. Thiên Thần mỉm cười rồi cầm lấy ăn, nhưng lúc này, Tần nương nương chợt nói: “Nhưng hai người đó phải chết!”

Giọng nói của bà ta nhẹ, nhưng rất quả quyết.

Thiên Thần vừa cho quả nho vào miệng thì lại lấy ra, sau đó để lên bàn rồi nói: “Mẹ, huynh ấy đã cứu mạng con”.

Tần nương nương: “Chuyện con đưa họ ra ngoài phía đại hoàng tử đã biết cả rồi, Kê Tướng đã đi phát động các quan lại vạch tội con. Mình lại đuối lý trong chuyện này nên không chống lại họ được, chúng ta sẽ thiệt thòi lắm đấy”.

Thiên Thần: “Huynh ấy đã cứu con”, Tần nương nương nhìn Thiên Thần, nụ cười trên mặt đã biến mất: “Phải lấy đại cục làm trọng”.

Thiên Thần lắc đầu: “Mẹ, con chẳng phải người tốt lành gì, nhưng con không thể làm chuyện lấy oán báo ơn được”.

Tần nương nương: “Để mẹ làm giúp con”.
Chương 2514: Mau rời khỏi đây!

“Không được!”, Thiên Thần đứng dậy, sau đó nhắc lại: “Mẹ, huynh ấy đã cứu mạng con trai mẹ đấy”.

Tần nương nương: “Có thể bù đắp cho người nhà hắn, nhưng hắn thì phải chết”.

Thiên Thần bắt đầu nổi giận, nhưng gã vẫn cố nhịn. Gã hít sâu một hơi rồi ngồi xuống nói: “Mẹ, mẹ có nghĩ nếu con giết huynh ấy thì con sẽ trở thành người như thế nào không? Mẹ muốn con trai mình trở thành một kẻ vong ân bội nghĩa sao?”

Tần nương nương kiên định nói: “Con muốn đăng cơ thì không thể quá nhân từ được, hiểu chưa?”

Thiên Thần lắc đầu rồi nghiêm túc nói: “Mẹ, từ nhỏ con đã muốn làm hoàng đế, sau đó vang danh muôn đời. Nhưng muốn làm hoàng đế không có nghĩa phải bán đứng bạn bè. Mẹ đã thấy có vị hoàng đế nào vô liêm sỉ vậy chưa?”

Ánh mắt Tần nương nương đã trở nên nghiêm nghị: “Họ có được hình tượng huy hoàng không phải chỉ vì công lao của bản thân, mà còn có sử sách do họ tự viết lại. Có ai đi viết những chuyện xấu vào sử sách chứ”.

Thiên Thần trầm mặc rồi nói: “Mẹ, làm người thì không thể như thế được”.

Tần nương nương: “Mẹ biết con khó xử, cho nên mẹ sẽ làm thay con”.

Thiên Thần đứng bật dậy: “Con đã phái người đến Huyền Vân Cư”, dứt lời, gã quay người bỏ đi.

“Đứng lại!”, Tần nương nương quát.

Thiên Thần dừng bước, Tần nương nương nhìn gã nói: “Con có biết có bao nhiêu người đang ủng hộ mình không? Nếu Diệp Quân còn sống, đại hoàng tử chắc chắn sẽ mượn chuyện này viết tấu chương, tố con là hoàng tử mà có hành động tuỳ tiện, không quan tâm đến tổ pháp. Lúc đó, phe chúng ta sẽ lâm vào cảnh bị động”.

Thiên Thần: “Mẹ, mẹ có nghĩ nếu giờ hai người Diệp Quân bị giết thì mọi người đều biết là con làm không? Huynh ấy đã cứu mạng con mà con lại làm như vậy, chưa kể đến việc con tự thấy day dứt thì mẹ nghĩ người ngoài sẽ thấy con đối đãi với ân nhân của mình như vậy thì họ có thất vọng không?”

Tần nương nương nhíu mày.

Thiên Thần nói tiếp: “Tiếp nữa, Diệp huynh cũng không phải người bình thường đâu. Nếu giờ con sợ huynh ấy làm liên luỵ đến con rồi hãm hại huynh ấy thì chắc chắn sẽ đắc tội với huynh ấy cùng thế lực đứng sau. Lúc đó, chúng ta sẽ mất cả chì lẫn chài, làm vậy là rất ngu xuẩn”.

Tần nương nương im lặng.

Thiên Thần: “Mẹ, tình thế đúng là bất lợi cho con. Con bảo vệ Diệp huynh thì sẽ bị đại ca mượn thế đó vây đánh, kiểu gì họ cũng viết tấu chương để đưa con vào chỗ chết. Nhưng lương tâm con không cho phép mình giết Diệp huynh, hơn nữa cũng không đắc tội với thế lực phía sau huynh ấy. Làm vậy thì người đi theo con sẽ thấy thất vọng, còn người ngoài sẽ phỉ nhổ vào con”.

Tần nương nương: “Thế giờ con tính sao?”

Thiên Thần quả quyết: “Bảo vệ Diệp huynh”.

Tần nương nương nhíu mày không nói gì nữa, bầu không khí giữa hai mẹ con chợt trở nên căng thẳng.

Thiên Thần nói tiếp: “Dù chết cũng phải bảo vệ huynh ấy”, gã nói với giọng điệu kiên định.

Tần nương nương chỉ im lặng nhìn gã.

Thiên Thần: “Làm vậy tuy nguy hiểm, nhưng lại là sự lựa chọn tốt nhất”.

“Luận về tư thì con người Diệp huynh rất tốt, tính cách cũng giống con, là người trọng tình nghĩa thì huynh ấy đã chẳng mạo hiểm tính mạng đến cứu con. Người trọng tình nghĩa như vậy rất đáng để kết thân. Luận về công, huynh ấy chắc hẳn không phải người bình thường, kết giao với huynh ấy sẽ có lợi cho con. Vả lại, cả triều sẽ coi con là người trọng tình nghĩa. Nếu thành công thì có cả danh lợi, thất bại thì vẫn có danh nên không thiệt đâu ạ”.

Tần nương nương vẫn im lặng.

Thiên Thần: “Mẹ, đại ca và con đều muốn làm hoàng đế nên chúng con là đối thủ không đội trời chung. Nhưng Diệp huynh thì khác, giờ nếu chúng ta cho người đi giết huynh ấy thì kiểu gì đại ca cũng cho người đi bảo vệ. Đến lúc đó, mình còn ra thể thống gì nữa”.

Cuối cùng, Tần nương nương mới chịu lên tiếng: “Vậy ta nghe con”.

Thiên Thần thở phào một hơi rồi nói: “Mẹ, con muốn mượn mẹ ít tiên tinh Tạo Hoá, càng nhiều càng tốt”.

Tần nương nương: “Để làm gì thế?”

Thiên Thần cười đáp: “Dạo này con chi tiêu hơi quá đà”.

Tần nương nương nhìn gã rồi lấy một chiếc nhẫn ra, trong nhẫn có 100 nghìn tiên tinh Tạo Hoá.

Thiên Thần: “Cảm ơn mẹ!”, nói rồi, gã cầm nhẫn chạy luôn.

Tần nương nương nhìn bóng lưng rời đi của Thiên Thần mà lo lắng nói: “Con trai ngốc, con làm vậy chỉ hại mình thôi”.

Thiên Thần nhanh chóng về phủ của mình, sau đó lấ hai thần vật ra rồi cho chúng chén 50 nghìn tiên tinh Tạo Hoá tiếp, A Ông nói: “Điện hạ, hai thần vật này ăn tốn quá, cứ thế này thì chúng ta không trụ nổi đâu”.

Thiên Thần gật đầu: “Thử lần cuối”, sau khi ăn 50 nghìn tiên tinh Tạo Hoá xong, thanh đoản kiếm và cái tháp cũ vẫn im lìm, Thiên Thần đang định nhồi nốt cho chúng 50 nghìn còn lại thì đúng lúc này, thanh đoản kiếm đã vang lên tiếng kêu khe khẽ. Tiểu Tháp cũng rung lên rồi xuất hiện tia sáng vàng nhàn nhạt.

Thiên Thần mừng rỡ, A Ông cũng vui ra mặt rồi nói: “Linh tính tỉnh rồi”.

Đúng lúc này, trong thanh đoản kiếm vang lên một giọng nói yếu ớt: “Tiểu chủ”.

A Ông: “Điện hạ, linh tính này giờ rất yếu, mau bắt nó nhận chủ đi”.

Nhưng Thiên Thần lại lắc đầu, sau đó cất hai thần vật rồi rời đi.

A Ông nghi hoặc hỏi: “Điện hạ, người làm gì thế?”

Thiên Thần không trả lời mà nhanh chóng biến mất.

Diệp Quân đang ngồi xếp bằng trong biệt viện thì chợt cau mày, hắn ngoảnh lại thì nhìn thấy Thiên Thần đã đến.

Diệp Quân ngạc nhiên gọi: “Thiên Thần huynh”.

Thiên Thần đi tới gần rồi đưa hai thần vật cho Diệp Quân: “Huynh mau rời khỏi đây ngay đi!”
Chương 2515: Chủ động

Diệp Quân nhìn sắc mặt nghiêm trọng của Thiên Thần, hắn đại khái cũng đoán ra được nguyên do, bèn nói: “Là do thân phận của ta và Tiểu Thiện sao?”

Thiên Thần gật đầu: “Ta vẫn đánh giá thấp quyết tâm muốn giết ta của đại ca rồi. Hiện tại bọn họ đang chuẩn bị lợi dụng thân phận của hai người để kết tội ta. Mà người bên phía ta để không bị bọn họ kết tội, rất có thể sẽ ra tay với hai người, nếu các người cứ tiếp tục ở lại đây thì sẽ rất nguy hiểm.”

Dứt lời, gã nhìn Diệp Quân, nói: “Xin lỗi, đã để huynh cuốn vào chuyện này rồi.”

Diệp Quân nói: “Người nên xin lỗi là ta, nếu như không phải huynh đưa bọn ta ra ngoài, thì huynh cũng sẽ không phải gặp những phiền toái này.”

Thiên Thần cười gượng: “Nếu như không đưa hai người ra, thì ta đã chết trong tay của yêu tộc Thái Cổ rồi.”

Diệp Quân mỉm cười, sau đó đáp: “Tình hình rất khó khăn sao?”

Thiên Thần gật đầu: “Rất khó khăn, hai người ở lại đây, sẽ chỉ càng thêm rắc rối.”

Diệp Quân nói: “Bây giờ bọn ta đi, có phải có hơi muộn rồi không?”

Thiên Thần trầm giọng đáp: “Ta sẽ cố gắng hết sức.”

Diệp Quân nói: “Vấn đề lớn nhất chính là thân phận của bọn ta, phải không?”

Thiên Thần gật đầu: “Đúng vậy.”

Diệp Quân đột nhiên nói: “Ai nói những người đến từ trấn nhỏ vùng biên giới thì đều là tội dân chứ?”

Thiên Thần sửng sốt.

Diệp Quân mỉm cười: “Theo như ta được biết, tội dân ở trấn nhỏ vùng biên giới đều có tội tịch, việc này chỉ cần điều tra là biết, không phải hay sao?”

Thiên Thần vỗ trán, có phần ảo não: “Sao ta lại quên mất chuyện này…”

Diệp Quân nói tiếp: “Dĩ nhiên, cho dù bọn ta không phải tội dân, thì đại ca của ngươi có lẽ vẫn sẽ còn kiếm chuyện. Do vậy, huynh không thể bị động, nhất định phải chủ động.”

Thiên Thần lập tức hơi tò mò: “Còn có thể chủ động được sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy.”

Thiên Thần hỏi: “Phải chủ động thế nào?”

Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Thượng tấu, nói đại ca của huynh cấu kết với yêu tộc Thái Cổ.”

Thiên Thần lập tức sững sờ: “Việc này… sẽ có người tin sao?”

Diệp Quân cười đáp: “Không quan trọng có người tin hay không, quan trọng là đại ca của huynh có động cơ này. Huynh và đại ca của huynh đều là hoàng tử, đều muốn làm Hoàng đế, gã ta cấu kết với cường giả của yêu tộc Thái Cổ nhằm để giết huynh, động cơ này là có căn cứ. Còn về phần người khác có tin hay không, thì huynh không cần phải bận tâm, huynh bận tâm là đại ca của huynh kìa. Để gã ta đi tìm cách chứng minh gã ta không cấu kết với yêu tộc Thái Cổ.”

Nghe những lời của Diệp Quân, Thiên Thần khẽ rùng mình. Mẹ nó, vị Diệp huynh ở trước mặt này không phải là người tốt.

Diệp Quân nói tiếp: “Nếu huynh còn cảm thấy chưa đủ, thì vẫn có thể ra chiêu tàn nhẫn hơn nữa.”

Thiên Thần hơi tò mò: “Tàn nhẫn bằng cách nào?”

Diệp Quân đáp: “Sau khi huynh rời khỏi đây, tìm một nơi không người, đâm bản thân mình một nhát. Sau đó sai thuộc hạ của huynh lan truyền ra ngoài rằng do Đại hoàng tử… Vẫn là câu nói đó, đừng bận tâm người khác có tin hay không, dù sao Đại hoàng tử cũng phải chứng minh không phải do gã ta làm.”

Thiên Thần: “…”

Diệp Quân nói: “Đi đi!”

Thiên Thần suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu: “Được.”

Dứt lời, gã xoay người rời đi, nhưng đi được hai bước, gã lại đột nhiên dừng lại. Sau đó quay đầu nhìn Diệp Quân, tò mò hỏi: “Diệp huynh, mạo muội hỏi huynh một câu, huynh đã từng làm gì vậy?”

Diệp Quân đáp: “Mở thư viện.”

Thiên Thần gật đầu: “Người đọc sách không có ai tốt đẹp cả!”

Nói xong, gã xoay người chạy đi.

Diệp Quân: “…”

Sau khi Thiên Thần rời đi, gã tới một nơi không có một bóng người. Gã nhìn bốn xung quanh, sau đó đấm mạnh vào bụng mình.

“Phụt!”

Một ngụm máu tươi phun ra ngoài.

Thiên Thần đột nhiên cao giọng hét lớn: “Cứu với… Con mẹ nó, sắp chết người rồi…”

“...”

Chẳng bao lâu, chuyện Đại hoàng tử cấu kết với yêu tộc Thái Cổ để đẩy Thiên Thần vào chỗ chết đã nhanh chóng lan truyền ra khắp Thiên Đô…

Bên trong một tòa phủ đệ.

Một người đàn ông mặc hoàng bào ngồi ở trước thềm đá, người thiếu niên cao lớn, tuấn tú, giống Thiên Thần sáu bảy phần. Trong tay gã ta đang cầm một quyển sách cổ, đang rất say mê đọc.

Người này chính là Đại hoàng tử của vương triều Thiên Mộ - Thiên Hình.

Lúc này, một ông lão chậm rãi đi tới.

Người đó chính là Kê Tướng!

Thấy Kê Tướng, Thiên Hình vội vàng gấp quyển sách cổ lại, đứng dậy khẽ hành lễ: “Thầy.”

Kê Tướng liếc nhìn sách cổ trong tay Thiên Hình: “Đang đọc sách sao?”

Thiên Hình khẽ cười đáp: “Đúng vậy.”

Kê Tướng nói: “Tiểu song u ký à?”

Thiên Hình cười đáp: “Đúng vậy. Người nghèo vì sách mà giàu, người giàu vì sách mà quý, đọc nhiều sách cũng rất tốt.”

Kê Tướng khẽ gật đầu: “Đúng vậy, nhưng cũng đừng trì hoãn việc tu luyện. Ở thời đại này, thực lực luôn quan trọng hơn đạo lý rất nhiều.”

“Tất nhiên rồi!”

Thiên Hình đưa tay làm động tác mời, cười nói: “Mời thầy vào.”

Hai người bước vào trong tiểu điện. Sau khi Kê Tướng ngồi xuống, Thiên Hình đích thân rót trà cho ông ta, sau đó mới ngồi xuống: “Lần này thầy tới đây là vì lời đồn kia sao?”

Kê Tướng gật đầu: “Thần điện hạ vừa thượng tấu, nói con cấu kết với yêu tộc Thái Cổ muốn hại gã, gã còn bị tập kích, hình như bị thương khá nặng, con thấy thế nào?”

Thiên Hình cau mày, có phần hoài nghi: “Cửu đệ này của ta từ bao giờ đã học được chiêu vu oan giá họa, lật ngược lại nước cờ này vậy? Chẳng lẽ nó mới nhận thêm trợ tá gì rồi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK