Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 766: Tìm việc làm

Sáng sớm hôm sau.

Diệp Quân mở mắt ra, tia ánh sáng chiếu vào từ bên cửa sổ rọi lên người hắn, nắng buổi sáng không chói mắt, ngược lại ấm áp, rất thoải mái.

Diệp Quân khẽ cười.

Lần đầu tiên hắn ngủ lâu như thế.

Ở vũ trụ Quan Huyên mỗi ngày không phải đánh nhau thì là trên đường đi đánh nhau.

Thật sự rất mệt mỏi.

Đến đây, mặc dù không còn tu vi nữa nhưng lòng hằn lại bình yên hơn bao giờ hết.

Có đôi khi cuộc sống bình thường cũng rất tốt.

Diệp Quân hất chăn ra, ngồi dậy vươn vai, cả người cực kỳ thoải mái.

Dường như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Quân xoay người nhìn sang phòng của Mộc Uyển Du, hắn bước đến trước cửa phòng cô ấy rồi nhẹ nhàng gõ cửa, nhưng không ai trả lời.

Đi rồi à?

Diệp Quân nhìn xung quanh, cuối cùng hắn đưa mắt nhìn chiếc bàn cách đó không xa, trên bàn có một bát mì, một ly sữa, dưới ly sữa có hai tờ tiền Hoa Hạ và một chiếc chìa khóa.

Diệp Quân bước đến trước bàn ăn rồi ngồi xuống, hắn cũng không khách sáo nhanh chóng ăn sạch hết bát mì trước mặt, sau đó uống hết ly sữa, cuối cùng hắn cầm lấy chìa khóa, thu dọn bát đũa rồi đi ra ngoài.

Vừa mở cửa ra, hắn sửng sốt, trước mặt hắn là một cô gái.

Cô gái rất xinh đẹp.

Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Diệp Quân.

Nhìn vẻ bề ngoài, cô gái này khoảng chừng hai mươi tuổi, mái tóc đen dài xõa sau vai như thác nước, khuôn mặt tròn trĩnh, mày phượng, làn da trắng nõn, dưới hàng mi dài là đôi mắt ấy sâu thẳm như bầu trời đầy sao mênh mông, dường như có thể nhìn thấu vạn vật.

Cô ấy ăn mặc rất gợi cảm, một chiếc váy dài lễ phục màu đen bó sát người, xương quai xanh và đầu vai lộ ra ngoài, xuống dưới nữa là một đường rãnh…

Khuôn mặt thiên sứ, dáng người gợi cảm.

Nếu nói Mộc Uyển Du là một cô gái nho nhã ấm áp thì cô gái trước mặt này vừa lạnh lùng vừa gợi cảm.

Cô gái sửng sốt khi nhìn thấy Diệp Quân, sau đó nhíu mày: “Anh là ai?”

Vừa nói, tay phải cô ấy vừa siết chặt thành nắm đấm.

Diệp Quân biết người trước mặt này là bạn cùng phòng với Mộc Uyển Du, thế là hắn lập tức giải thích: “Cô nương, ta là bạn của Mộc Uyển Du cô nương”.

Cô gái nhìn Diệp Quân: “Bạn ư?”

Diệp Quân gật đầu.

Cô gái lại hỏi: “Bạn trai à?”

Diệp Quân nhíu mày, đây chẳng phải cùng một ý sao? Thế là hắn lại gật đầu.

Bạn trai!

Thấy Diệp Quân gật đầu, cô gái lại cau mày, cảm thấy nghi ngờ, Uyển Du có bạn trai từ bao giờ thế? Hơn nữa còn sống chung nhanh thế à?

Chẳng phải đã nói dù có bạn trai cũng không được dẫn về sao?

Cô gái hơi tức giận.

Cảm thấy cô gái này tức giận, Diệp Quân vội nói: “Cô nương, tôi ở đây một thời gian rồi sẽ đi”.

Cô gái bỗng nhìn cái chăn trên sofa sau lưng Diệp Quân hỏi: “Tối qua anh ngủ ở ghế sofa à?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Cô gái nhíu mày: “Hai người không ngủ với nhau sao?”

“Hả?”

Diệp Quân vô cùng ngạc nhiên: “Ngủ… ngủ với nhau hả?”

Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân, vốn dĩ định hỏi gì nữa nhưng lúc này điện thoại trong tay cô ấy bỗng vang lên, cô ấy thu lại ánh mắt, sau đó đi vào phòng mình.

Diệp Quân lắc đầu, sau đó đi ra ngoài.

Vẫn nên tìm một công việc làm trước đã.

Là một người đàn ông, hắn quả thật rất ngại mỗi ngày ăn ké, ở ké của người ta. Có thể nhìn ra Mộc Uyển Du này cũng không giàu có gì.

Sau khi xuống lầu, Diệp Quân ra khỏi khu dân cư, sau đó đi ra ngoài.

Hắn tràn đầy tự tin.

Đường đường là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù không có tu vi, hắn cũng tin chắc có thể sống ở đây.

Chạng vạng.

Mộc Uyển Du và bạn cùng phòng của cô ấy ngồi đối diện nhau trong căn hộ.

“Gì cơ?”

Mộc Uyển Du trợn to mắt: “Tô Tử, anh ta nói với cậu hắn là bạn trai của mình à?”

Cô gái tên Tô Tử đó lấy một miếng khoai tây bỏ vào miệng, sau đó nói: “Mình hỏi anh ta có phải là bạn trai của cậu không thì anh ta nói phải”.

Mộc Uyển Du im lặng không đáp.

Tô Tử nhìn Mộc Uyển Du: “Không phải à?”

Mộc Uyển Du cười khổ: “Tất nhiên là không phải”.

Cô ấy kể lại chuyện của cô ấy và Diệp Quân.

Nghe Mộc Uyển Du nói xong, Tô Tử cau mày: “Đầu óc có vấn đề à?”

Mộc Uyển Du gật đầu.

Tô Tử lắc đầu: “Mình thấy anh ta không giống người đầu óc có vấn đề”.

Mộc Uyển Du gật đầu: “Mình cũng nghĩ như thế, nhưng đôi khi anh ta khá kỳ lạ”.

Tô Tử vừa định nói thì cửa bỗng mở ra, Diệp Quân bước vào, tâm trạng hơi ủ rũ.

Tô Tử ngồi trên ghế sofa lặng lẽ kéo tấm chăn đắp lên chân mình, vì cô ấy đang mặc đồ ngủ rộng rãi thoải mái nên rất dễ lộ hàng.

Diệp Quân bước đến bên cạnh hai cô gái rồi ngồi xuống, lấy ly nước trước mặt uống.

Tô Tử nhíu mày.

Đó là nước của cô ấy.

Mộc Uyển Du cười hỏi: “Sao thế?”

Diệp Quân thở dài: “Ra ngoài đi tìm việc, tìm cả một ngày, không ai tuyển tôi cả, phải có chứng minh thư, tôi không có…”

Mộc Uyển Du cười nói: “Chắc chắn là cần rồi, anh muốn đi tìm việc, sao lại không nói với tôi trước?”

Diệp Quân cười khổ: “Tôi ngủ nướng, lúc thức dậy thì cô đã đi rồi”.

Hắn ngừng lại, sau đó lại nói: “Mộc cô nương, bát mì cô nấu ngon lắm”.

Mộc Uyển Du chớp mắt: “Có phải anh chưa ăn cơm không?”

Bị người khác nhìn thấu, Diệp Quân đỏ mặt: “Ừ…”

Mộc Uyển Du ngờ vực: “Chẳng phải tôi đã để tiền lại cho anh rồi sao?”
Chương 767: Làm lại lần nữa

Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Buổi trưa đến một nhà hàng, ăn hết rồi”.

Mộc Uyển Du nhìn Diệp Quân: “Anh xa xỉ thật đấy”.

Cô ấy hơi giận.

Một tháng của cô ấy cũng chỉ có khoảng một ngàn tệ tiền Hoa Hạ, bình thường cô ấy đều tiết kiệm rất nhiều thứ, tên trước mặt này thì hay lắm, ăn một bữa hết sạch hai trăm tệ.

Cảm nhận được Mộc Uyển Du hơi tức giận, Diệp Quân cũng cảm thấy xấu hổ, hắn vội tháo chiếc nhẫn trong tay xuống đưa cho Mộc Uyển Du: “Mộc cô nương, đây là đồ quý giá nhất mà tôi có, tôi..., tôi tặng cho cô”.

Mộc Uyển Du nhìn chiếc nhẫn Diệp Quân đưa, lắc đầu cười: “Thôi, tôi cũng không trách anh, chỉ là lần sau đừng vung tay quá trán như thế”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ, nhưng cô cứ nhận chiếc… chiếc nhẫn này đi”.

Mộc Uyển Du còn muốn từ chối nhưng Diệp Quân đã đặt vào tay cô ấy, Mộc Uyển Du nhìn chiếc nhẫn màu đen như làm bằng sắt. Thấy nó không quý giá lắm, cô ấy cười nói: “Vậy tôi nhận nó”.

Diệp Quân mỉm cười: “Ừ”.

Mộc Uyển Du đứng dậy nói: “Tôi đi nấu mì cho anh”.

Tô Tử ở một bên bỗng nói: “Mình cũng muốn một bát, thêm một quả trứng”.

Mộc Uyển Du cười nói: “Ừ”.

Nói rồi cô ấy đi vào phòng bếp.

Sau khi Mộc Uyển Du đi vào phòng bếp, Tô Tử lại nhìn sang Diệp Quân, cô ấy cứ thế nhìn Diệp Quân mãi.

Cảm nhận được ánh mắt của Tô Tử, Diệp Quân mỉm cười: “Cô nương nhìn tôi làm gì?”

Tô Tử nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Uyển Du nói đầu… trí nhớ của anh có vấn đề?”

Vốn dĩ cô ấy định nói đầu óc nhưng nghĩ lại như thế không tôn trọng người ta nên sửa lời.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ừ”.

Không phải hắn muốn nói dối mà chủ yếu là hắn biết nói thế có thể bớt đi rất nhiều phiền phức.

Trí nhớ có vấn đề.

Tô Tử nhìn Diệp Quân, lặng thinh không nói.

Lúc này Mộc Uyển Du bưng hai bát mì đến trước mặt hai người, cô ấy nhìn hai người cười nói: “Ăn đi”.

Diệp Quân gật đầu rồi bắt đầu ăn.

Nhìn thấy bộ dạng ăn ngấu nghiến của Diệp Quân, Mộc Uyển Nhi cong môi nở nụ cười, dường như nghĩ tới điều gì đó, cô ấy bỗng quay đầu nhìn Tô Tử: “Tô Tử, cậu có thể giúp anh ta tìm một công việc không?”

Nghe thế Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn cô gái trước mặt, Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Anh không có nguồn thu nhập, không có khả năng lao động, không có ai phụng dưỡng, rất khó”.

Diệp Quân: “…”

Mộc Uyển Du thở dài.

Lúc này Tô Tử bỗng nhìn Diệp Quân, lúc này cô ấy nghĩ đến một việc, nếu cứ không ra ngoài làm việc thì e là tên này phải ở lại đây khá lâu.

Cô ấy không muốn sống chung với một người đàn ông.

Nghĩ đến đây, Tô Tử nói: “Việc gì anh cũng đồng ý làm nhỉ?”

Diệp Quân gật đầu: “Tôi đều có thể làm”.

Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Tôi có thể sắp xếp cho anh vào công ty, nhưng chỉ có thể làm nhân viên bảo vệ... Anh có biết nhân viên bảo vệ là gì không?”

Diệp Quân quay sang nhìn Mộc Uyển Du, Mộc Uyển Du giải thích: “Bảo vệ”.

Bảo vệ!

Diệp Quân: “Bảo vệ là làm gì?”

Mộc Uyển Du suy nghĩ rồi nói: “Bảo vệ sự an toàn của người khác”.

Diệp Quân cười nói: “Được”.

Mặc dù tu vi của hắn không còn, sức mạnh cơ thể cũng biến mất nhưng ý thức chiến đấu và kỹ năng chiến đấu của hắn vẫn còn, vài người bình thường ở nơi này không phải là đối thủ của hắn.

Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Anh phải ăn mặc khác đi đã”.

Diệp Quân hỏi: “Tại sao phải đổi?”

Tô Tử nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Mộc Uyển Du dừng một chút, sau đó nói: “Tô Tử, ngày mai mình có tiết dạy, không có thời gian, cậu dẫn anh ta đi mua đồ nhé, được không?”

Tô Tử im lặng một lúc, sau đó nói: “Được”.

Thật ra cô ấy không muốn nhưng vì để người đàn ông này nhanh chóng chuyển ra ngoài, cô ấy cũng chỉ đành đồng ý.

Diệp Quân nhìn Tô Tử, mỉm cười: “Cảm ơn nhiều”.

Tô Tử gật đầu, không nói gì.

Mộc Uyển Du bỗng kéo góc áo Diệp Quân, hỏi: “Anh… có biết bạn trai có nghĩa là gì không?”

Tô Tử lập tức nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân nhíu mày: “Chẳng phải có ý là bạn à?”

Mộc Uyển Du nhìn hắn, không nói gì.

Diệp Quân do dự, sau đó hỏi: “Còn nghĩa khác nữa à?”

Mộc Uyển Du lắc đầu: “Không có nghĩa khác, là bạn bè đó”.

Diệp Quân gật đầu, tiếp tục ăn mì.

Mộc Uyển Du thầm thở dài, tên này thiệt tình…

Đêm khuya.

Diệp Quân nằm trên ghế sofa, ánh trăng rọi vào trên người hắn, khoác lên mình hắn một lớp áo bạc mỏng.

Diệp Quân nhìn đôi đũa trên bàn ăn ở đằng xa, im lặng hồi lâu, hai mắt mới chậm rãi nhắm lại, hai ngón tay phải hợp lại, sau đó nhẹ nhàng giơ lên, một chiếc đũa run rẩy bay ra nhưng rất nhanh lại rơi xuống.

Diệp Quân cong môi cười.

Kiếm đạo!

Không có tu vi, mình chẳng phải là kiếm tu sao?

Dĩ nhiên không phải.

Mất đi tất cả, kiếm lại càng thuần túy hơn.

Phàm!

Cái gì là phàm?

Lúc trước đó mình được gọi là phàm sao?

Không!

Bây giờ mình như vậy mới gọi là phàm, bình thường, đơn giản, bình phàm thật sự.

Mất hoàn toàn tu vi thì thế nào?

Mất hết cảnh giới thì có ra sao?

Cùng lắm thì làm lại lần nữa.

Không phá thì không xây được.

Tu lại kiếm đạo!

Thế gian đã có Tứ Kiếm, Tứ Kiếm như bốn tòa nhà cao tầng không thể với tới, hà tất gì mình phải đi theo bước chân của họ?

Sao không…

Mở ra một tòa nhà khác?

Ầm!

Một luồng kiếm khí bỗng lao lên trời từ trong người Diệp Quân…

Bỗng chốc trong ngôi sao màu xanh, năm ánh nhìn bỗng đồng loạt nhìn về phía căn hộ…


Chương 768: Đi mua sắm

Trong phòng, kiếm ý của Diệp Quân vừa xuất hiện đã bị nơi này phong ấn và áp chế.

Cảm nhận được kiếm ý của mình bị áp chế, Diệp Quân sững sờ tại chỗ, sau đó nổi giận quát: “To gan, ngươi biết ta là ai không?”

Ầm!

Một luồng sức mạnh ép thẳng lên người Diệp Quân, Diệp Quân ngã xuống đất.

“Mẹ nó!”

Diệp Quân nói xong câu này thì ngất lịm.



Trong rạp chiếu phim nào đó.

Một người phụ nữ váy trắng nói: “Nghịch cảnh không nản lòng, dám làm lại từ đầu… thật khiến người ta bất ngờ!”

Người đàn ông áo trắng hỏi: “Xuất sắc nhỉ?”

Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Đúng vậy!”

Người đàn ông áo trắng đắc ý cười nói: “Ta sinh ra nó đấy!”

Người phụ nữ váy trắng khẽ nhếch miệng, khiến trời đất nhạt nhòa.



Trên cầu.

Một cô gái đang dựng quầy hàng chợt ngẩng đầu lên, nhìn đâu đó với vẻ hơi kinh ngạc.

Một giọng nói vang lên bên cạnh cô gái: “Từ Chân, cô đang nhìn gì vậy?”

Cô gái tên Từ Chân cười nói: “Có người đã nghĩ ra một ý tưởng hay…”

Giọng nói kia có vẻ tò mò: “Ý tưởng gì?”

Từ Chân mỉm cười, không nói gì, nhìn đi chỗ khác tiếp tục bán sách.



Núi Phạn Tịnh.

Trong một ngôi chùa nào đó, một người đàn ông đang đứng ở trước cửa chùa, người đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xa xăm, im lặng một hồi rồi nói: “Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi!”

Nói xong người đàn ông lại nhìn một hướng khác, nhẹ nhàng nói: “Ta không phản đối việc ngươi trấn áp ta, nhưng có thể cho ta ăn cơm không?”

Người này đã không được ăn uống gì trong nhiều tháng qua.

“Hả?”

Một giọng nói từ cửa chùa vang lên, người đàn ông vội vàng nói: “Không ăn nữa!”

Nói xong lập tức quay người bỏ chạy.



Bên ngoài ngôi sao màu xanh, trên sao Hỏa, ai đó đang nhìn về phía ngôi sao màu xanh.



Ngày hôm sau.

Sáng sớm, Diệp Quân chậm rãi mở mắt, hắn trông có vẻ hơi mệt mỏi, tối qua bị luồng sức mạnh kia hành hạ đến mức tinh thần kiệt quệ.

Lúc này, Tô Tử bước ra.

Tô Tử ăn mặc rất giản dị, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo len, bên dưới mặc một chiếc quần bò xanh nhạt, dáng người vô cùng đẹp.

Hôm nay Tô Tử bớt gợi cảm đi, mà trông thoải mái hơn.

Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Đi thôi!”

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Hai người ra khỏi chung cư.

Trên đường, hai người họ thu hút ánh mắt của rất nhiều người.

Diệp Quân vẫn mặc áo choàng đen, trông vô cùng cổ xưa.

Nhưng không ai cảm thấy kỳ lạ vì ngày nay, trang phục cổ trang rất thịnh hành, trên đường có thể nhìn thấy con gái mặc đồ cổ trang.

Ngoại hình của hai người đều rất nổi bật, đứng cạnh nhau tạo cho người ta ấn tượng nam thanh nữ tú.

Cả đoạn đường hai người đều không nói lời nào.

Sau đó, Tô Tử dẫn Diệp Quân vào một cửa hàng quần áo trông rất sang trọng.

Vừa bước vào cửa hàng, một cô gái khoảng ba mươi tuổi bước ra chào đón, cười nói: “Chị Tô, chị đến rồi!”

Tô Tử khẽ gật đầu rồi nhìn Diệp Quân: “Chọn cho anh ta ba bộ quần áo đi”.

Cô gái nhìn Diệp Quân, cô ta hơi bất ngờ, buột miệng nói: “Chị Tô, đây là bạn trai chị à?”

Tô Tử nhíu mày, không hài lòng nói: “Tiểu Cố, cô nói lung tung gì vậy?”

Cô gái ngẩn người nhìn Diệp Quân và Tô Tử.

Diệp Quân mỉm cười: “Cô hiểu lầm rồi, tôi và Tô Tử cô nương không phải bạn bè… Tôi là bạn của bạn Tô Tử cô nương”.

Tô Tử nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Tiểu Cố vội vàng gật đầu: “Vâng vâng!”

Cô ta nhìn Tô Tử, cười trừ: “Xin lỗi chị Tô, chị đừng giận nhé!”

Tô Tử lắc đầu: “Cô chọn cho anh ta vài bộ đi”.

Tiểu Cố nói: “Vâng!”

Cô ta nhìn Diệp Quân cười nói: “Anh chàng đẹp trai, mời đi theo tôi”, Diệp Quân gật đầu, đi theo Tiểu Cố.

Cửa hàng quần áo này rất lớn, được chia thành khu đồ nam và khu đồ nữ, Tiểu Cố dẫn Diệp Quân đến khu đồ nam. Nhìn Diệp Quân trước mặt, Tiểu Cố cười rất tươi, sau khi hỏi Diệp Quân vài câu, cô ta đã biết Diệp Quân thích mặc cái gì.

Vẫn là áo choàng dài!

Người hiện đại rất khí khi mặc áo choàng dài, đương nhiên là vẫn có, một số giáo sư ở trường học vẫn mặc áo choàng.

Cuối cùng, Tiểu Cố chọn cho Diệp Quân hai bộ áo choàng, cộng thêm một quần áo bình thường.

Khi Diệp Quân mặc bộ quần áo bình thường vào, mắt Tiểu Cố lập tức sáng lên. Diệp Quân mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng tinh, trông rất gọn gàng, bên dưới mặc một chiếc quần dài màu đen, cũng rất đơn giản, chân đi đôi giày vải.

Nho nhã!

Đây là cảm giác Diệp Quân mang lại cho Tiểu Cố vào lúc này.

Diệp Quân rất đẹp trai, thân hình thẳng tắp như thương như kiếm, cho người ta cảm giác rất lão luyện.

Rất đẹp trai!

Rất có tinh thần!

Quan trọng nhất là không huênh hoang, không bộp chộp, mà nhẹ nhàng nhã nhặn.

Nhìn thấy Diệp Quân, Tô Tử cũng hơi ngạc nhiên, công bằng mà nói, chàng trai trước mặt thật sự rất đẹp trai, nếu đóng phim cổ trang nhất định sẽ rất nổi tiếng.

Đáng tiếc là não có vấn đề.

Tô Tử khẽ lắc đầu, thầm tiếc nuối.

Ánh mắt Tiểu Cố cũng nán lại trên người Diệp Quân.

Tô Tử đứng dậy đi tới trước mặt Tiểu Cố, sau đó lấy ra một tấm thẻ cho Tiểu Cố, Tiểu Cố mỉm cười, nhận tấm thẻ rồi quay người rời đi.

Sau khi thanh toán, Tô Tử đưa Diệp Quân ra khỏi cửa hàng quần áo, sau đó đi đến nhà hàng bên cạnh.

Sau khi ngồi xuống, Tô Tử gọi vài món rồi chơi điện thoại.

Diệp Quân nói: “Tô Tử cô nương!”

Tô Tử nhìn Diệp Quân, Diệp Quân hỏi: “Vừa rồi tốn hết bao nhiêu tiền?”

Tô Tử bình tĩnh nói: “Cũng không tốn bao nhiêu cả”.

Diệp Quân hỏi: “Tôi phải làm việc bao lâu mới trả hết cho cô?”
Chương 769: Tôi muốn đến một nơi

Tô Tử nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân cười trừ.

Hắn không ngốc, hắn biết ba bộ quần áo này chắc chắn rất đắt.

Tô Tử nhìn Diệp Quân, rồi nói: “Uyển Du đã nói với tôi về anh, nhưng tôi thấy đầu óc anh không có vấn đề gì”.

Diệp Quân không nói gì.

Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Có phải anh thích Uyển Du không?”

Diệp Quân sững sờ.

Tô Tử bình tĩnh nói: “Ở học viện Kiềm Nam có rất nhiều người theo đuổi Uyển Du, có phải anh cũng đang theo đuổi Uyển Du không?”

Nói xong, cô ấy nhìn chằm chằm vào Diệp Quân.

Cô ấy là một cô gái mạnh mẽ trong giới kinh doanh, có khí thế riêng, nhưng khí thế này của cô ấy ở trước mặt Diệp Quân lại chẳng là gì cả.

Diệp Quân mỉm cười: “Tô Tử cô nương, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi”.

Tô Tử nheo mắt: “Hiểu lầm? Nghĩa là anh không theo đuổi Uyển Du hả?”

Diệp Quân hỏi ngược lại: “Tô Tử cô nương, cho dù tôi đang theo đuổi Uyển Du thì đã sao?”

Tô Tử sững sờ, cô ấy không ngờ Diệp Quân lại hỏi ngược như vậy.

Tô Tử nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cũng nhìn cô ấy, bốn mắt đối nhau.

Diệp Quân cười nói: “Tôi không thể theo đuổi Uyển Du sao?”

Tô Tử bình tĩnh nói: “Có thể!”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Tô Tử cô nương, tôi có thể cảm nhận được sự đề phòng và thù địch của cô, đây là điều bình thường, dù sao tôi cũng là người xa lạ, nếu cô không đề phòng thì mới là điều bất bình thường. Nhưng cô yên tâm, đợi tôi tìm được công việc, có tiền rồi tôi sẽ rời đi”.

Tô Tử nhìn Diệp Quân, đang định nói gì đó thì đồ ăn được bưng lên.

Diệp Quân cười nói: “Tô Tử cô nương, bắt đầu ăn được chưa?”

Tô Tử gật đầu: “Được rồi!”

Diệp Quân bắt đầu ăn.

Sau khi đến hệ Ngân Hà, hắn phát hiện mình rất thích ăn cơm.

Cảm giác đói bụng khiến hắn giống con người hơn.

Thần tính!

Nhân tính!

Có lẽ sau khi làm thần một thời gian dài, đôi lúc cũng sẽ muốn làm người.

Nhìn Diệp Quân ăn ngấu nghiến, Tô Tử không nói gì, thực ra cô ấy đang rất kinh ngạc.

Hầu hết đàn ông đều gọi dạ bảo vâng trước mặt cô ấy, chứ đừng nói đến việc nhìn thẳng vào mắt cô ấy, nhưng chàng trai này lại dám làm vậy, trong mắt không có ý gì khác, mà trong sạch như nước.

Lẽ nào mình không có sức hấp dẫn?

Tô Tử lắc đầu, sao mình lại có suy nghĩ này chứ?

Sau khi ăn cơm xong, hai người rời khỏi nhà hàng, Tô Tử nói: “Tôi đưa anh đến công ty của tôi”.

Tô Tử tự lái xe, Diệp Quân ngồi ở ghế phụ lái

Tô Tử nhắc nhở: “Thắt dây an toàn!”

Diệp Quân không hiểu: “Dây an toàn ư?”

Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Chưa ngồi xe bao giờ à?”

Diệp Quân do dự rồi nói: “Mất trí rồi!”

Tô Tử chỉ vào dây an toàn của mình.

Diệp Quân sờ mò một hồi, vẫn không biết làm, lúc này, phía sau xe hai người họ vang lên tiếng còi xe chói tai.

Tô Tử cởi dây an toàn, cô ấy chống người đến chỗ ngồi của Diệp Quân, cảm nhận được mùi thơm nồng nàn, Diệp Quân nhanh chóng nghiêng người sang phải, cách xa Tô Tử.

Tô Tử nhìn Diệp Quân, không nói gì, thắt dây an toàn cho Diệp Quân rồi trở lại chỗ ngồi của mình.

Chẳng mấy chốc, xe đã được khởi động.

Trên xe, Diệp Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt nở nụ cười, hắn bắt đầu cảm thấy hệ Ngân Hà này rất thú vị.

Cuộc sống!

Mặc dù tuổi thọ của người ở đây rất ngắn, nhưng cũng chính vì vậy mà cuộc sống của họ có ý nghĩa hơn.

Trong vũ trụ Quan Huyên, có lúc tu luyện sẽ bế quan mấy trăm năm, mặc dù tuổi thọ dài hơn nhưng lại không hề vui vẻ.

Hắn bắt đầu hiểu tại sao Vô Biên Chủ lại đến hệ Ngân Hà!

Tô Tử liếc nhìn Diệp Quân đang mỉm cười, cô ấy thấy hơi tò mò, chàng trai này có vẻ như đang rất vui vẻ.

Thần thần bí bí!

Tô Tử lắc đầu, thu tầm mắt lại, tập trung lái xe.

Không lâu sau, Tô Tử đưa Diệp Quân đến một tòa nhà lớn, Diệp Quân nhìn lên đỉnh tòa nhà: Tập đoàn Tô Thị.

Tô Tử nói: “Đi theo tôi!”

Diệp Quân gật đầu, đi theo Tô Tử vào trong. Trên đường đi, có rất nhiều người dừng lại gật đầu chào Tô Tử, kính trọng gọi: Sếp Tô.

Rất nhiều người đang nhìn Diệp Quân với vẻ tò mò.

Tô Tử dẫn Diệp Quân lên tầng cao nhất, sau khi vào văn phòng, một nữ thư ký mang theo rất nhiều tài liệu đi vào. Nữ thư ký nhìn Diệp Quân với vẻ ngạc nhiên, không nói gì, ôm đống tài liệu đến trước mặt Tô Tử, nói: “Sếp Tô”.

Nói xong, cô ta đặt đống văn kiện lớn trước mặt Tô Tử, Tô Tử cầm bút bắt đầu ký tên.

Thấy Tô Tử bận việc, Diệp Quân ngồi sang một bên, tò mò nhìn xung quanh, phòng làm việc này rất lớn, rất ấm áp, xung quanh còn có mùi thơm thoang thoảng.

Một lát sau, Tô Tử buông bút xuống, nói: “Cô ra ngoài đi!”

Thư ký gật đầu, thu dọn tài liệu rồi ra ngoài.

Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Anh còn nhớ nhà mình không?”

Diệp Quân đáp: “Nhớ”.

Tô Tử nhíu mày: “Không có tiền về nhà à?”

Diệp Quân nghĩ một lát rồi nói: “Coi là vậy đi!”

Tô Tử im lặng một lúc rồi nói: “Anh Diệp, tôi nghĩ anh không phải người xấu, chỉ là đang gặp khó khăn thôi. Hay là bây giờ tôi cho anh mượn một khoản tiền trước, để anh về nhà, sau này bệnh tình của anh khá hơn rồi trả tôi cũng được”.

Mặc dù tiếp xúc không lâu, nhưng cô ấy vẫn cảm nhận được người này không phải người xấu, nếu đã không phải người xấu mà còn gặp khó khăn thì cô ấy sẵn sàng giúp đỡ.

Nghe vậy, Diệp Quân vô cùng vui mừng, vội vàng nói: “Vậy thì tốt quá, nhưng tôi không muốn về nhà mà muốn đến một nơi!”

Tô Tử tò mò hỏi: “Nơi nào?”

Diệp Quân nói: “Câu lạc bộ Vô Biên! Tô Tử cô nương, cô hiểu biết rộng, cô có biết muốn trở thành hội viên của câu lạc bộ Vô Biên cần tốn bao nhiêu tiền không? Tôi muốn…”

“Câm miệng!”

Tô Tử đột nhiên quát lớn, nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, trong mắt tràn đầy vẻ tức giận: “Cút!”

Diệp Quân: “…”
Chương 770: Anh hùng cứu mỹ nhân

Diệp Quân sững sờ tại chỗ.

Tô Tử bỗng nhấn nút, không lâu sau thư ký nữ đó bước vào.

Tô Tử lạnh lùng nói: “Dẫn anh ta ra ngoài”.

Thư ký nữ khá ngạc nhiên, nhất thời ngơ ngác.

Diệp Quân do dự, sau đó định giải thích nhưng Tô Tử bỗng tức giận nói: “Tiểu Tuyết, còn ngây ra đó làm gì?”

Thư ký nữ biến sắc, vội vàng bước đến trước mặt Diệp Quân: “Anh Diệp, mời”.

Diệp Quân nhìn Tô Tử, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Tô Tử ở lại trong văn phòng vẫn còn vô cùng tức giận, ném đống tài liệu trước mặt xuống sàn…



Sau khi ra khỏi tập đoàn Tô Thị, Diệp Quân đứng bên ngoài thở dài.

Vô Biên Chủ!

Mẹ nó chứ, rốt cuộc ông muốn chơi trò gì đây?

Tại sao phụ nữ vừa nghe đến câu lạc bộ Vô Biên lại nổi giận như thế?

Hắn cạn lời thật rồi.

Ông mở lầu xanh à?

Vấn đề là Vô Biên Chủ tốt xấu gì cũng là một vị nhân vật tầm cỡ.

Diệp Quân không dám tin Vô Biên Chủ lại mở loại hình kinh doanh đó.

Diệp Quân thở dài, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, khẽ nói: “Nhị Nha, Tiểu Bạch…”

Hắn vốn dĩ còn muốn dựa vào bản thân, nhưng hắn nhận ra hình như hơi khó khăn, cứ như thế này suốt sợ rằng bản thân mình sẽ đói chết mất.

Tồn tại ở thế giới này cũng rất khó khăn.

Một lúc sau, Diệp Quân khẽ lắc đầu rồi đi về phía đằng xa.

Hắn vẫn nhớ đường đến đây, bây giờ cũng chỉ có thể đi về, vì trên người hắn không còn một xu dính túi.

Cũng may trí nhớ còn tốt, nếu không sợ là thành ăn xin bên đường mất.

Chạng vạng tối.

Diệp Quân chậm rãi sải bước đi bên đường, tay hắn cầm một nhánh cây gỗ, hắn nhẹ nhàng vung nhánh cây trong tay.

Không có kiếm khí, cũng không có kiếm ý.

Kiếm!

Diệp Quân vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ.

Sau khi không có tu vi và năng lực, hắn bắt đầu xem xét lại kiếm đạo của mình.

Xác thịt!

Tu vi!

Không có hai thứ này, mình vẫn còn là kiếm tu sao?

Tất nhiên là phải.

Bản chất của kiếm là gì?

Lúc này Diệp Quân nghĩ đến cô cô váy trắng, cô cô váy trắng không có tu vi và xác thịt nhưng vung một nhát kiếm lên là có thể giết vô số Mệnh Vận Đại Đế trong tích tắc.

Kiếm là gì?

Kiếm nhất định phải dựa vào kiếm ý, cơ thể và tu vi sao?

Kiếm có thể thuần túy một chút không?

Diệp Quân nhìn nhánh cây trong tay, hắn bỗng xòe tay ra, dùng sức, nhánh cây bỗng bay lên, xuất hiện cách đó mấy trượng.

Thuật ngự kiếm!

Hắn không sử dụng huyền khí mà là dùng ý niệm.

Kiếm ý thuần túy.

Nhưng hắn nhận ra kiếm ý này vừa xuất hiện, sẽ lập tức bị phong ấn và cấm chế của nơi này áp chế, sau đó chỉ còn lại ý niệm, tất nhiên uy lực của kiếm do ý niệm phát ra sẽ yếu đi rất nhiều.

Diệp Quân khẽ cong ngón tay lại, nhánh cây bỗng bay về trong tay hắn, hắn nhìn nhánh cây trong tay, im lặng hồi lâu mới khẽ nói: “Chỉ có thể từ từ thôi”.

Không có xác thịt!

Không có tu vi!

Chỉ có thể tu kiếm!

Có lẽ đây cũng không phải là chuyện xấu với hắn.

Nghĩ đến đây Diệp Quân nở nụ cười, tất cả buồn bực, phiền muộn trước đó đều bị quét sạch.

Khi Diệp Quân đến khu dân cư Tử Quận thì trời đã tối, hắn vừa định bước vào khu dân cư thì lúc này một chiếc ô tô bỗng dừng lại bên đường, nhìn thấy chiếc xe này, Diệp Quân sững sờ.

Là xe của Tô Tử.

Tô Tử xuống xe, cô ấy cũng sửng sốt khi nhìn thấy Diệp Quân, sau đó ánh mắt trở nên lạnh như băng, cô ấy quay đầu lại nhìn sang thư ký Tiểu Tuyết bước xuống ở bên cạnh, đưa chìa khóa cho Tiểu Tuyết: “Chuyển đồ xuống giúp tôi”.

Cô ấy không muốn ở chung nhà với loại người này, lần này là cố ý đến chuyển nhà.

Tiểu Tuyết nhìn Diệp Quân, nhận lấy chìa khóa, sau đó đi vào trong khu dân cư.

Nghe Tô Tử nói thế, Diệp Quân do dự một chốc, vừa định lên tiếng chủ động chuyển đi thì đúng lúc này, đằng xa bỗng có một chiếc xe chạy tới, hai người đàn ông đeo mặt nạ lao xuống từ trên xe, xông thẳng đến chỗ Tô Tử.

Thấy thế sắc mặt Tô Tử lập tức thay đổi, liên tục lui về sau. Ngay khi hai người đàn ông đang muốn xông đến trước mặt cô ấy, Diệp Quân đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của gã, một trên trong đó vẫn chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được một cơn đau nhói ở hông, sau đó lăn lộn dưới đất kêu thảm thiết. Lúc này, trong chiếc xe ở đằng xa bỗng vang lên một giọng nói lạnh như băng: “Giết ả phụ nữ kia”.

Nghe người trong xe nói, một người đàn ông đeo mặt nạ khác rút súng ra chĩa vào Tô Tử đang ở một bên, Tô Tử bỗng biến sắc, người đàn ông đeo mặt nạ không do dự bóp cò.

Khoảnh khắc khi gã bóp cò, Diệp Quân bỗng kéo Tô Tử ra đằng sau, đồng thời nhánh cây trong tay văng ra.

Vèo!

Vụt!

Diệp Quân dẫn Tô Tử liên tục lùi về sau, cổ họng người đeo mặt nạ ở đằng xa kia bị một nhánh cây đâm vào.

Ánh mắt người đeo mặt nạ hiện lên vẻ khó tin, máu liên tục chảy ra từ trong miệng.

Chiếc xe đó bỗng lao vút đi.

Diệp Quân hơi cúi đầu nhìn ngực trái của mình, nơi đó máu chảy ra không ngừng.

Đau!

Diệp Quân ngã xuống đất, Tô Tử vội ôm lấy hắn, lúc nhìn thấy máu trên ngực Diệp Quân, đầu óc cô ấy trống rỗng, run giọng nói: “Anh… anh không sao chứ?”

Diệp Quân hít sâu một hơi, vốn dĩ định nói không sao nhưng hắn có cảm giác đầu mình càng lúc càng choáng váng, hắn nói: “Cô cô, cứu…”

Còn chưa nói hết lời, đầu hắn nghiêng sang một bên ngất lịm đi.

Lúc này một đám người mặc đồ vest bỗng lao đến.

Tô Tử hoảng hốt nói: “Mau cứu anh ta…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK