Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2831: Gia nhập Cựu Thổ

Chấn động!

Lúc này Khưu Nguyên và Lý Thần đều vô cùng chấn động, như xử nam lần đầu thấy phụ nữ không mảnh vải che thân, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

Trong tháp mười năm!

Chỉ bằng một ngày ở ngoài!

Trên đời còn có thần vật nghịch thiên như vậy sao? Mà tên kia còn tùy tiện đưa cho người khác.

Gia thế phải như nào vậy?

Sao nuôi ra được người như vậy?

Toại Cổ Kim nhìn vẻ mặt chấn động của hai người, ánh mắt bình tĩnh như nước, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Sau một lúc chấn động, trong mắt Khưu Nguyên loé lên một tia phức tạp, ông ta nhìn về phía Toại Cổ Kim: "Toại các chủ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cô nói cho chúng ta nghe đi".

Tất nhiên bọ họ không tin Toại Cổ Kim, Tiểu Tháp nghịch thiên như vậy mà chỉ tiện tay đưa thôi à?

Bọn họ không phải trẻ lên ba.

Toại Cổ Kim cũng không thấy bất ngờ, nếu dễ dàng thuyết phục được bọn họ như vậy thì cô ta đã quá xem thường nền văn minh của hai người này rồi.

Toại Cổ Kim nhìn hai người: "Hai vị có ý kiến gì?"

Khưu Nguyên nhìn cô ta: "Còn ý kiến gì được nữa? Từ ban đầu chúng ta đã đánh giá quá thấp người này".

Lý Thần cũng trầm giọng nói: "Không ngờ hắn lại nắm giữ thần vật như vậy, hắn có quan hệ với văn minh tổ chăng?"

Vừa dứt lời, sắc mặt Khưu Nguyên lập tức thay đổi, ông ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Cũng đúng!

Thần vật cỡ này chắc chắn có liên quan đến văn minh tổ.

Hai người đua nhau nhìn về phía Toại Cổ Kim, trong mắt mang theo nghi hoặc cùng thăm dò.

Toại Cổ Kim đáp: "Hắn chưa nói".

Hai người cau mày lại.

Toại Cổ Kim lại nói: "Nhưng có lẽ là có quan hệ thật".

Khưu Nguyên trầm giọng nói: "Toại các chủ, cô cũng không thể nắm chắc à?"

Toại Cổ Kim đột nhiên hỏi: "Hai vị có muốn tiến lên thêm một bước không?"

Hai người đều sửng sốt, không rõ là sao.

Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm hai người: "Muốn hay không? Hay là đã dám hay chưa?"

Tất nhiên Khưu Nguyên hiểu ý cô ta là gì, ông ta nhìn chòng chọc vào Toại Cổ Kim: "Toại các chủ, cô có biết mình đang nói gì không?"

Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: "Cơ hội đang ở trước mắt, phải xem các người nữa".

Những lúc thế này nên đi thẳng vào vấn đề.

Khưu Nguyên và Lý Thần nhìn Toại Cổ Kim, trong mắt ngập tràn địch ý, thậm chí là cả sát ý, nhưng dần dà, sát ý của hai người chậm rãi tan biến, chỉ còn dư lại địch ý.

"Không đúng!"

Lý Thần đột nhiên cả kinh nói: "Nơi đây không phải là nghịch chuyển thời gian, mà là đang sáng tạo thời gian".

Như sấm rền vang trời.

Khưu Nguyên và Lý Thần chạm mắt với nhau, trong đáy mắt đều là sự ngơ ngác.

Tế đàn Thần Võ.

Lúc này Diệp Quân vẫn đang tu luyện, khoảng thời gian này hắn thực sự đã thu hoạch được quá quá nhiều, mặc dù cảnh giới của hắn không nâng lên, nhưng tâm cảnh và sức chiến đấu đã tăng vọt.

Tất nhiên hiện tại hắn không tu cảnh giới, với hắn mà nói, đạo tu luyện cảnh giới hiện có đã không còn chung đường hắn đi, hắn đang đi trên con đường của chính mình, chứ không phải của người khác.

Trong hư không, Diệp Quân xòe tay ra, một thanh kiếm Trật Tự ngưng tụ trong lòng bàn tay của hắn, nhìn thấy kiếm Trật Tự, khóe miệng hắn hơi cong lên.

Nở nụ cười xấu xa.

Bây giờ nếu hắn tung kiếm này ra thì sẽ im hơi lặng tiếng kết liễu đối phương, cho dù là Bất Hủ Đế Chủ cũng sẽ không cảm nhận được chiêu kiếm này của hắn.

Nếu làm được tới như Lão Lục thì hắn sẽ thật sự vô địch.

Còn bên trên Bất Hủ Đế Chủ thì hắn chưa từng tiếp xúc qua nên không dám nói được gì. Một lát sau, hắn rời khỏi tế đàn Thần Võ, vừa ra ngoài đã thấy Toại Cổ Kim đến.

Toại Cổ Kim nói: "Bọn họ đã đồng ý để ngươi gia nhập Cựu Thổ, đồng thời cũng đã tìm cho ngươi một khu vực mới, không quá lớn nhưng đủ để những vũ trụ trong tháp ngươi sinh sống".

Diệp Quân hỏi: "Có điều kiện không?"

Toại Cổ Kim khẽ gật đầu: "Có, nhưng đều là thứ ngươi có thể chấp nhận".

Diệp Quân có chút hưng phấn.

Bây giờ tuy hắn đã có khá nhiều đế mạch cực phẩm, nhưng linh khí bên trong Tiểu Tháp hoàn toàn không thể sánh được với Cựu Thổ này, nếu để bọn họ ra ngoài tu luyện thì chắc chắn sẽ còn gặt hái được nhiều hơn, hơn nữa còn có thể tiếp xúc với ba nền văn minh Cựu Thổ, rất có lợi với con đường phát triển tiếp theo.

Nhưng chẳng mấy chốc, Diệp Quân đã tỉnh táo lại, hắn nhìn về phía Toại Cổ Kim, có chút ngạc nhiên: "Sao cô thuyết phục được bọn họ?"

Lúc trước nền văn minh Toại Minh dù có thể đặt chân vào Cựu Thổ nhưng cũng là vì đã đánh một trận sinh tử tàn khốc, mà qua nhiều năm như thế, vẫn chưa có bất kỳ văn minh nào có thể gia nhập vào Cựu Thổ nữa, dù sao nơi này càng ít người càng tốt.

Toại Cổ Kim nói: "Ngươi không cần để ý những chuyện này".

Nói rồi, cô ta lấy một quyển sách ra đưa cho Diệp Quân: "Nơi này sẽ là của ngươi, bởi vì thực lực nền văn minh của ngươi còn yếu nên ta sẽ phái một vài cường giả và người quản lý của nền văn minh Toại Minh đến quản lý cùng ngươi. Những cường giả đó sẽ phụ trách bảo vệ địa phận, còn quản lý sẽ hỗ trợ ngươi cai quản, tránh cho bọn họ xảy ra xung đột với người của ba nền văn minh còn lại".

Diệp Quân gật gật đầu: "Cô suy tính rất chu toàn".

Toại Cổ Kim nói: "Bọn họ muốn gặp ngươi".

Diệp Quân nói: "Văn minh Cựu Thổ và văn minh Vĩnh Sinh?"

Toại Cổ Kim gật đầu.

Diệp Quân hỏi: "Là chủ nền văn minh muốn gặp à?"

Toại Cổ Kim lắc đầu: "Chủ của nền văn minh bọn họ đã mấy chục nghìn năm chưa xuất hiện rồi, chủ của nền văn minh Toại Minh chúng ta cũng vậy".

Diệp Quân nghi ngờ hỏi: "Tại sao?"

Toại Cổ Kim nói: "Đến cấp bậc như bọn họ thì việc quản lý văn minh cùng vũ trụ đã không còn nghĩa lý gì nữa, bọn họ chỉ muốn đột phá bản thân".

Diệp Quân gật gật đầu: "Ta hiểu rồi".
Chương 2832: Ta là chủ chung của vũ trụ!

Toại Cổ Kim lại nói: "Hai người muốn gặp ngươi tuy không phải là chủ của nền văn minh, nhưng họ là người chưởng quản thực tế hiện nay của các nền văn minh đó. Thật ra chủ nền văn minh đối với chúng ta bây giờ mà nói chỉ là một thân phận tượng trưng thôi, rất nhiều người không biết bọn họ, cũng không thể biết bọn họ".

Diệp Quân có hơi ngạc nhiên, nhưng có thể hiểu được. Lấy thư viện Quan Huyên làm ví dụ, mặc dù thư viện là do cha thành lập, nhưng từ khi hắn tiếp nhận đến giờ lại nhận ra sức ảnh hưởng của cha đang ngày càng yếu đi, bởi vì tầng quản lý hạt nhân của thư viện hiện tại đều là do hắn đề bạt lên, bọn họ chỉ biết mỗi Diệp Quân hắn. Nếu qua thêm mấy đời nữa thì khi đó cỏ lẽ mọi người chỉ biết Kiếm chủ Quan Huyên chứ không ai nhắc đến Kiếm chủ Nhân Gian nữa, trừ khi cha thường xuyên xuất hiện ở thư viện".

Toại Cổ Kim lại nói: "Lát nữa ngươi nói chuyện với bọn họ có thể tự tâng bốc bản thân một chút".

Diệp Quân gật gật đầu: "Được thôi".

Đương lúc nói chuyện, hai người đã đi đến một vùng hư không, Khưu Nguyên và Lý Thần đã chờ ở đây từ sớm.

Thấy hai người, Diệp Quân khẽ mỉm cười: "Khưu trưởng lão, Lý trưởng lão".

Khưu Nguyên nhìn chằm chằm Diệp Quân, mở miệng nói thẳng vào vấn đề: "Diệp công tử, ngươi đến từ văn minh tổ à?"

Diệp Quân liếc mắt nhìn Toại Cổ Kim, sau đó cười nói: "Khưu trưởng lão, đừng nhìn văn minh tổ với ánh mắt thần thánh như vậy, vũ trụ này bao la, văn minh tổ chỉ là một hạt muối bỏ bể giữa dòng vũ trụ bất tận này thôi", Toại Cổ Kim thản nhiên nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Khưu Nguyên quay đầu nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim nói: "Khưu trưởng lão và Lý trưởng lão đều là người bên mình, không cần che giấu cũng được".

Diệp Quân suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Thực không dám giấu giếm, ta là chủ chung của vũ trụ".

Hả?

Hắn vừa nói xong, mấy người đều khiếp sợ.

Toại Cổ Kim cũng quay sang nhìn Diệp Quân, rõ ràng là cũng thấy bất ngờ, ta bảo ngươi tự tâng bốc một tí, chứ không bảo ngươi tự tâng bản thân tới suối vàng như vậy.

Diệp Quân bình tĩnh nói: "Không tin à?"

Khưu Nguyên trầm giọng nói: "Diệp công tử, chuyện này không vui đâu".

Diệp Quân cười nói: "Ta cũng hiểu tại sao Khưu trưởng lão không tin".

Lý Thần đột nhiên nói: "Diệp công tử chứng minh được không?"

Diệp Quân cười nói: "Ta nhìn không giống vậy à?"

Khưu Nguyên nói thật: "Diệp công tử, thứ cho ta nói thẳng, trông ngươi như con ông cháu cha hơn".

Diệp Quân: "..."

Toại Cổ Kim đột nhiên nói: "Diệp công tử, ngươi nói mình là chủ chung vũ trụ, ta cũng không tin".

Khưu Nguyên và Lý Thần nhìn về phía Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim nói tiếp: "Tiểu Tháp của ngươi tuy rất đáng gờm, nhưng ta không tin nó là thần vật của văn minh tổ, bởi vì thần vật cỡ này, ba nền văn minh lớn chúng ta không phải là không có".

Nghe Toại Cổ Kim nói thế, Khưu Nguyên và Lý Thần cùng giật giật mí mắt, giả bộ hơi khoa trương rồi đó.

Nhưng bọn họ biết Toại các chủ chỉ đang rào trước Diệp Quân, nên cũng thay nhau gật đầu, Khưu Nguyên nói: “Toại các chủ nói rất đúng, Diệp công tử, tháp này quả thật không đơn giản, nhưng với ba nền văn minh lớn chúng ta mà nói thì cũng chỉ đến như vậy thôi”.

Lời này vừa nói ra, tim ông ta đã đập bình bịch, trên mặt cũng có chút nóng bừng, nhưng cũng thấy có hơi kích thích.

Cảm giác giả ngầu này cũng thích ghê.

Diệp Quân chỉ nở nụ cười, hắn xòe tay ra, ba loại sức mạnh huyết mạch lập tức nương theo kiếm ý trật tự của hắn bộc phát ra.

Diệp Quân nhìn ba người: "Ba vị có từng thấy qua huyết mạch này chưa?"

Thấy huyết mạch của Diệp Quân, vẻ mặt của Khưu Nguyên và Lý Thần đều trở nên nghiêm túc, Toại Cổ Kim cũng diễn đến xuất thần, cô ta chợt siết chặt hai tay lại.

Khưu Nguyên và Lý Thần lúc này vẫn trưng vẻ bình tĩnh như nước, nhưng trong lòng đã sớm sóng xô biển dâng rồi.

Sức mạnh huyết mạch phun trào này khiến dù là bọn họ cũng thấy hơi hồi hộp. quả thật đáng sợ, mà tên này lại có tận ba loại.

Nghịch thiên thế nào?

Khưu Nguyên do dự một lúc rồi nói: "Diệp công tử, đây là?"

Diệp Quân bình tĩnh nói: "Huyết mạch tổ, ta ngự sáng tạo, cả ba loại đều là ta tự sáng tạo ra".

Toại Cổ Kim: "..."

Tiểu Tháp: "..."

Khưu Nguyên và Lý Thần im lặng, bọn họ luôn cảm thấy tên này nói xạo, nhưng vấn đề là huyết mạch của hắn thật sự khủng bố, không chỉ thế mà còn cái tháp kia nữa.

Diệp Quân thu hồi sức mạnh huyết mạch, cười nói: "Ba vị không tin ta là chủ chung của vũ trụ thì ta có thể hiểu được, dù sao bây giờ ta chỉ vừa trọng sinh, cho dù là tu vi hay thực lực đều kém xa khi trước, ngay cả kí ức cũng chưa hoàn toàn khôi phục".

Khưu Nguyên vội hỏi: "Diệp công tử trọng sinh sao?"

Diệp Quân gật đầu: "Năm đó vì một vài nguyên nhân đặc biệt mà ta không thể không tái thế trùng tu, nhưng không ngờ người hầu từng thân cận nhất của ta, cũng chính là chủ nhân bút Đại Đạo lại phản bội ta, không muốn để ta trở về văn minh tổ, đúng là tên đáng chết!"

Toại Cổ Kim liếc mắt nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Chủ nhân bút Đại Đạo!

Khưu Nguyên và Lý Thần nhìn nhau một cái, cuối cùng Khưu Nguyên nói: "Diệp công tử, ngươi có biết văn minh tổ ở đâu không?"

Diệp Quân gật đầu: "Tất nhiên rồi, nhưng..."

Nói rồi hắn nhìn hai người một lát, cười bảo: "Ta nói với các ngươi chuyện này để làm gì? Hia vị yên tâm đi, ta không có ý định làm kẻ địch với mọi người, chẳng bao lâu nữa ta sẽ rời khỏi đây, đợi thực lực mình khôi phục".

Nói đến đây, hắn không nói tiếp cho hết ý mà đã xoay người rời đi.

Sau khi Diệp Quân rời đi, Khưu Nguyên và Lý Thần đưa mắt nhìn nhau, lập tức rơi vào trầm mặc.

Toại Cổ Kim nói: "Ta vẫn cảm thấy hắn đang lừa chúng ta".

Khưu Nguyên do dự một lúc rồi nói: "Toại các chủ, cô đừng như vậy, cô cái gì cũng tốt, nhưng lại quá cẩn thận, nghĩ quá nhiều, nghi ngờ cũng lắm, vậy không tốt đâu. Ta cảm thấy Diệp tiểu hữu không giống loại người như thế, hắn là một người trẻ tuổi rất ưu tú".
Chương 2833: Ta giúp cô

Sâu trong rừng trúc.

Diệp Quân ngồi ở bên một dòng sông, trước mặt hắn nước sông trong suốt chậm rãi trôi, gió nhẹ khẽ thổi, nước sông lăn tăn gợn sóng.

Trong tay hắn đang cầm một quyển sách cổ dày cộm.

Đây là quyển sách tùy bút của một tác giả vô danh hắn được từ trong rừng trúc, trong đó ghi lại một vài chuyện lớn của nền văn minh Cựu Thổ từ trước tới nay, bên cạnh đó cũng có rất nhiều bút tích chú thích của Toại Cổ Kim, hắn thấy rất thú với những chú thích đó.

Lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân.

Diệp Quân khép sách cổ lại rồi quay đầu nhìn, Toại Cổ Kim đang chậm rãi bước tới, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt thanh thoát, trên hông đeo thắt lưng màu tím, khiến vóc người của cô càng thêm thon thả yêu kiều.

Cô ta luôn giữ vẻ bình tĩnh và thong dong, có rất ít chuyện khiến lòng cô ta dậy sóng. Toại Cổ Kim liếc mắt nhìn quyển sách cổ ở trong tay Diệp Quân, thấy ánh mắt của cô ta, Diệp Quân cười nói: "Có ngại không?"

Toại Cổ Kim đáp: "Ngươi cũng thích đọc sách à?"

Diệp Quân gật đầu: "Đúng thế".

Toại Cổ Kim nói: "Ngươi muốn biết rõ về Cựu Thổ?"

Diệp Quân đáp: "Ừ".

Toại Cổ Kim xòe tay ra, một quyển sách cổ dày cộm bay đến trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân hơi ngạc nhiên hỏi: "Đây là gì?"

Toại Cổ Kim nói: "Cổ sử Cựu Thổ, sách này viết toàn bộ lịch sử Cựu Thổ, dòng sông lịch sử của Cựu Thổ đã trải dài hơn ba trăm tỉ năm, trong quá trình đó có cường giả trải qua khổ cực khai tông lập thống, lưu lại cho con cháu, được người người thờ phụng. Cũng có những cường giả lấy sức một người cải thiên nghịch mệnh, đánh vỡ giới hạn vũ trụ, lao khỏi lao tù, đi thám hiểm sự huyền bí của tận cùng vũ trụ. Cũng có những người sáng lập nên một đạo tu luyện hoàn toàn mới, hoặc sáng lập nên nền văn minh kéo dài mấy trăm tỉ năm... Tất nhiên cũng có vài yêu nghiệt tuyệt thế vừa sinh ra đã vô địch tung hoành, nhưng rồi cũng đột ngột ngã xuống, sớm nở chóng tàn".

Nói đến đây, cô ta dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Vũ trụ cứ luân hồi như thế, sinh rồi tử, tử rồi sinh, là một vòng lặp vô hạn".

Diệp Quân nghe xong thì cảm khái: "Có lúc ta cũng muốn thoát ra khỏi toàn bộ vũ trụ, rồi lấy góc nhìn thứ ba quan sát vũ trụ hiện nay, xem xem nó rốt cuộc là cái gì".

Toại Cổ Kim nói: "Có lẽ cô cô và cha của ngươi đã làm được rồi", Diệp Quân gật đầu, khẳng định: "Bọn họ đã làm được".

Toại Cổ Kim nhìn hắn: "Ngươi có từng suy nghĩ thử bây giờ bọn họ sẽ cảm thấy hứng thú với điều gì không?"

Diệp Quân khẽ nhíu mày.

Đúng là hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cha và cô cô đã vô địch, vậy bây giờ họ hứng thú với điều gì nữa?

Toại Cổ Kim nói: "Có lẽ nào chuyện khiến họ cảm thấy hứng thú lại liên quan đến ngươi không?"

Diệp Quân nhìn về phía Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: "Ta cảm thấy vậy".

Diệp Quân hỏi: "Tại sao?"

Toại Cổ Kim đáp: "Trực giác thôi".

Diệp Quân: "..."

Toại Cổ Kim: "Tiếp theo ngươi có dự định gì?"

Diệp Quân cười nói: "Ta muốn nghe kiến nghị của cô".

Toại Cổ Kim im lặng một lát rồi nói: "Nếu bọn họ muốn chúng ta phải nhập cuộc, vậy chúng ta cứ tương kế tựu kế, đổi bị động thành chủ động".

Diệp Quân nói: "Khi nào khởi hành được?"

Toại Cổ Kim đáp: "Trước tiên phải sắp xếp người của ngươi cho chu toàn đã... Để ta xử lý giúp ngươi, khoảng thời gian này ngươi cứ cố gắng nâng thực lực lên đi, đến lúc đó phải nhờ vào sức mạnh của ngươi..."

Diệp Quân cầu còn không được, lập tức đồng ý: "Được".

Toại Cổ Kim xoay người rời đi.

Diệp Quân đột nhiên cười gọi: "Toại cô nương".

Toại Cổ Kim dừng bước lại, cô ta xoay đầu nhìn Diệp Quân: "Sao thế?"

Diệp Quân mỉm cười hỏi: "Cô có lý tưởng gì?"

Toại Cổ Kim trầm ngâm một lúc, sau đó quay đầu nhìn về phía thần điện Cựu Thổ, khẽ nói: "Muốn ngồi lên một chiếc ghế".

Diệp Quân nhìn theo phương hướng của cô ta, cười nói: "Chủ chung của Cựu Thổ..."

Toại Cổ Kim thu hồi ánh mắt, khẽ lắc đầu: "Thực lực ta quá thấp, không ngồi được", nói xong, cô xoay người rời đi.

Diệp Quân hô lên như đùa như thật: "Ta giúp cô".

Toại Cổ Kim quay đầu liếc nhìn hắn, không nói gì rồi chỉ biến mất ở phía xa.

Sau khi Toại Cổ Kim rời đi, Diệp Quân nhìn quyển cổ sử trong tay, hắn cất đi rồi biến mất ngay tại chỗ.
Chương 2834: Mượn sức mạnh chúng sinh, dẹp yên vũ trụ

Thành Thiên Đô, biên giới phía nam.

Toại Cổ Kim dẫn một cô gái đến vùng đất hoang vu, cô gái đó chính là Mục Khoản.

Toại Cổ Kim khẽ nói: "Nơi đây bao la, thừa cho các ngươi cư trú, nhưng nơi này thuộc về Cựu Thổ. Vì thế sau khi bọn họ ra ngoài cần phải vào khuôn nề nếp, không thể nổi loạn rồi cái được thì ít mà mất thì nhiều".

Mục Khoản gật đầu: "Được".

Toại Cổ Kim xòe tay ra, một quyển sách dày chậm rãi bay đến trước mặt Mục Khoản: "Bên trong Tiểu Tháp, vũ trụ Quan Huyên đã có mấy trăm vạn năm lịch sử, cô đã thống trị rất tốt. Bây giờ ta sẽ nói cho cô một vấn đề quan trọng mà cô đã lơ là".

Nói rồi, cô ta nhìn Mục Khoản: "Hắn biết các ngươi cần gì, nhưng các ngươi có biết hiện tại hắn cần gì không?", Mục Khoản nghe thế thì thất thần.

Toại Cổ Kim lại nói tiếp: "Là sức mạnh tín ngưỡng thuần túy, làm sao có thể thu được sức mạnh tín ngưỡng thuần túy nhất? Đơn giản chính là ban phát ân huệ cho nhân dân. Phải câu thông với dân chúng ở tầng thấp nhất, ai xem trọng họ, ai khinh thường họ, họ đều tự hiểu hết. Bên trong quyển sách này có mười món bảo bối có thể giúp dân, làm thế nào cũng đều được viết tỉ mỉ ở trong đó, cô cứ dựa theo trong đó mà làm là được".

Nói đến đây, cô ta đột nhiên dừng bước lại: "Còn nữa, nhớ phải tuyên truyền, tẩy não các gia tộc lớn và tông môn... Nói vậy hơi khó nghe, đổi thành 'làm công tác tư tưởng' cho bọn họ đi, để họ biết được viện trưởng chính là thần, là trời của họ, chỉ có đi theo viện trưởng mới có được một tương lai tươi sáng.

Mục Khoản: "..."

Toại Cổ Kim tiếp tục nói: "Còn một vấn đề rất lớn nữa, đó là với vũ trụ Quan Huyên hiện tại, chỉ có viện trưởng của các cô nghĩ đến việc thành lập một trật tự mới, còn những người ở phía dưới thì sao? Các cô đã cân nhắc vấn đề này chưa?"

Tất nhiên Mục Khoản chưa từng nghĩ đến vấn đề này, có vẻ tầm nhìn của cô hơi hạn hẹp.

Toại Cổ Kim chậm rãi nói: "Viện trưởng của các cô có mục tiêu, thế nhưng người của vũ trụ Quan Huyên không có. Việc chúng ta cần làm là biến mục tiêu của viện trưởng thành mục tiêu của tất cả mọi người ở vũ trụ Quan Huyên. Như lúc còn ở Thập Hoang, hắn dẫn theo Thập Hoang và cấm địa Cổ Hoang lật đổ sự thống trị và phong tỏa của nền văn minh Toại Minh chúng ta, nhờ vậy nên thánh linh của toàn bộ Thập Hoang và cấm địa Cổ Hoang đã thu hoạch được một khoản lớn".

Nói rồi, cô ta nhìn Mục Khoản chất vấn: "Tại sao không tuyên truyền việc đó? Sao không nói quá chuyện đó lên?", Mục Khoản á khẩu không trả lời được.

Toại Cổ Kim lại nói: "Tất nhiên bây giờ cũng chưa quá muộn, cô phải nhớ kỹ việc tuyên truyền, còn phải cường điệu nó lên, nhất định phải khiến cho bọn họ hiểu theo viện trưởng thành lập trật tự sẽ có tiền đồ, có tương lai, có lợi ích. Chỉ khi mọi người ý thức được điều này thì khi đó việc thành lập trật tự sẽ không còn là chuyện cá nhân của viện trưởng, mà là của tất cả mọi người trong vũ trụ Quan Huyên... Chúng sinh ai cũng muốn lập nên trật tự mới... Cô thấy việc này có đáng sợ không?"

Sắc mặt Mục Khoản đã hơi tái đi.

Toại Cổ Kim lại nói: "Có rất nhiều người ở phía dưới có tầm nhìn hạn hẹp về thế giới này, lại thêm việc bị giới hạn việc thăng cấp, nên bọn họ nhiều khi chỉ biết tự chịu đựng sự bất công chứ không biết làm sao để biểu đạt nó ra, cũng như không có năng lực để phản kháng... Nhưng không có nghĩa họ là đồ ngốc, bọn họ cái gì cũng hiểu, họ biết rằng cuộc sống ngày càng khó khăn. Lúc này chúng ta cần phải nghĩ cách dẫn dắt bọn họ, đốt lên nhóm hoa lửa trong lòng bọn họ, để rồi thắp sáng cả vũ trụ".

Nói đoạn, cô ta nghĩ một chút rồi mới tiếp lời: "Ta nghĩ cho cô một câu khẩu hiện, đó là: Lật đổ tất cả thế lực xâm lấn, xây dựng vũ trụ hòa bình".

Mục Khoản: "..."

Toại Cổ Kim nói tiếp: "Trở lại vấn đề khi nãy, phải làm sao mới có được sức mạnh tín ngưỡng thuần túy nhất? Rất đơn giản, lợi ích của viện trưởng chính là lợi ích của bọn họ, mà khi có người xâm hại viện trưởng, thì chẳng khác nào đang xâm hại lợi ích của bọn họ... Nếu tuyên truyền được đến mức đó thì không cần gắn khẩu hiệu nữa, tất cả người của vũ trụ Quan Huyên đều sẽ chủ động liều mạng với kẻ địch của hắn. Nhất định phải làm tới mức khiến họ nghĩ rằng giết viện trưởng chẳng khác nào giết cha mẹ".

Mục Khoản do dự một chốc mới lo lắng nói: "Toại các chủ, sẽ không quá cực đoan chứ?"

Toại Cổ Kim nhìn cô ta một cái: "Từ cổ chí kim, có vị đế vương khai quốc nào chỉ dựa vào lòng nhân ái và tình yêu thương để xây dựng cơ đồ? Cô nên biết chuyện các cô đang làm là thay đổi vũ trụ, chứ không phải một đất nước nào đó. Ta còn có cách cực đoan hơn, nhưng sợ các cô không tiếp thu được nên ta không nói".

Mục Khoản: "..."

Toại Cổ Kim đột nhiên nói: "Mượn sức mạnh chúng sinh, dẹp yên vũ trụ".

Lúc cô ta nói câu này, trong mắt như ánh lên tia sáng.

Mục Khoản nhìn về phía Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim nói: "Nếu như hắn không làm những việc đó thì đã có thể chiến đấu một mình. Ví như lần này hắn đại chiến với Cựu Thổ, những thế lực hắn thống trị có giúp đỡ được tí tẹo nào không? Căn bản là không hề, tại sao? Bởi vì những thế lực hắn thống trị cho đến bây giờ đều không thật sự trung thành với hắn, thậm chí hắn đang làm gì bọn họ cũng không biết!"

Nói xong, cô ta nhìn Mục Khoản, gió chợt thổi lên: "Từng thích thầm người nào chưa?"

Mục Khoản ngạc nhiên.

Toại Cổ Kim nói: "Có nhiều người khi thích thầm ai đó lại không dám nói, cũng không dám làm, cứ một mình ôm tình cảm vào lòng... thì có ích gì? Trông như đứa ngu!"

Sắc mặt Mục Khoản có hơi không dễ nhìn.

Toại Cổ Kim nói: "Nếu như cô còn không thay đổi thì cô sẽ phát hiện ra, cho dù hắn có thu nhập được bao nhiêu nền văn minh và thế lực cũng đều vô ích. Bởi vì những nền văn minh và thế lực đó chắc chắn không thể chạy theo kịp bước chân của hắn, chỉ có khi trật tự của hắn là trật tự mà tất cả chúng sinh muốn thành lập, muốn hòa cùng lợi ích với hắn... Thì khi ấy lúc hắn đánh nhau, hắn sẽ thu nhận được sức mạnh tín ngưỡng vô cùng thuần túy... Đừng nói kẻ địch động vào viện trưởng, cha đẻ động vào họ cũng có thể chôn luôn cha đẻ".

Mục Khoản: "..."

Toại Cổ Kim lại nói: "Lòng người khó đoán, mà muốn khống chế được lòng người thì cách tốt nhất là tác động bằng lợi ích".

Mục Khoản do dự một lúc rồi nói: "Những chuyện này viện trưởng có biết không?"

Toại Cổ Kim nghiêng đầu nhìn Mục Khoản, không nói lời nào.
Chương 2835: Tề tựu

Mục Khoản nghe những gì Toại Cổ Kim nói, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, càng suy nghĩ càng cảm thấy đáng sợ. Bây giờ Thập Hoang và cấm địa Cổ Hoang đã đạt được sự phát triển vượt bậc, cho dù là các tông môn thế gia hàng đầu, hay là những người thuộc tầng lớp thấp kém ở bên dưới cũng đều đạt được lợi ích to lớn. Hơn nữa, nếu chỉ dựa vào bản thân bọn họ thôi thì có lẽ cả đời này cũng không thể đạt được lợi ích này.

Nhưng Diệp Quân thì sao?

Hắn đã có được sức mạnh tín ngưỡng thuần khiết nhất của cả cấm địa Cổ Hoang và nền văn minh Bỉ Ngạn hay chưa?

Chưa hề!

Tiểu Tháp của Diệp Quân có vô số đế nguyên mạch cực phẩm, lấy sức lực của một người mà cấp dưỡng cho Thập Hoang, cấm địa Cổ Hoang và nền văn minh Bỉ Ngạn, nhưng lại không nhận được sự đền đáp xứng đáp. Hơn nữa, bây giờ các tông môn thế gia và vô số người đều đang đặt lợi ích của mình lên hàng đầu, thậm chí còn có một số người ích kỷ còn đang suy nghĩ xem làm cách nào để có được nhiều lợi ích hơn từ Diệp Quân.

Toại Cổ Kim tiếp tục nói: “Nghèo thành giàu thì dễ, mà từ giàu thành nghèo thì khó. Một khi bọn họ đã quen với mọi sự trợ giúp của Viện trưởng, rồi đến một ngày nào đó Viện trưởng không còn trợ giúp bọn họ nữa thì bọn họ sẽ sinh hận, hận ông trời, cũng hận Viện trưởng. Nhân cách con người chính là như vậy, giúp họ nhiều họ sẽ coi đó là điều hiển nhiên.”

Sắc mặt Mục Khoản phức tạp.

Toại Cổ Kim nói: “Trước khi sự việc vẫn chưa thối nát đến mức độ đấy, chúng ta cần phải thay đổi. Thay đổi này giống như vừa nãy ta đã nói đó là làm công tác tư tưởng cho tất cả mọi người, không ngừng nhấn mạnh, không ngừng tuyên truyền, để bọn họ hiểu rằng chỉ có trật tự mới mà Viện trưởng thiết lập thì bọn họ mới có thể có cuộc sống tốt hơn. Nếu như Viện trưởng thất bại, thì tất cả lợi ích mà bây giờ họ có được đều sẽ biến mất.”

Nói đến đây, cô ta nhìn Mục Khoản: “Giống như lần này, chúng ta có thể đứng vững mà sống sót ở Cựu Thổ là nhờ ai?”

Mục Khoản trầm giọng đáp: “Viện trưởng.”

Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm Mục Khoản: “Nếu ta là hắn, ta sẽ đuổi hết tất cả những người trong Nội Các lâm thời đi, bao gồm cả cô.”

Mục Khoản khiếp sợ nhìn Toại Cổ Kim.

Toại Cổ Kim quay đầu nhìn về phía xa xa, trong mắt hơi gợn sóng, nhẹ giọng nói: “Năm đó Cựu Thổ ta để có thể đứng vững ở đây mà đã đánh một trận chiến lập quốc. Cô có biết trận chiến ấy tàn khốc như thế nào không? Trong trận chiến ấy, nền văn minh Toại Minh ta đã chết không biết bao nhiêu người, cuối cùng mới đổi lại được một chỗ đứng ở Cựu Thổ. Mà bây giờ bởi vì hắn mà bọn họ không cần phải hy sinh thứ gì, trực tiếp có thể có chỗ đứng ở Cựu Thổ. Nhưng ta lại không cảm nhận được một chút cảm kích nào từ trong mắt của các người, bao gồm cả cô. Nói cách khác, bây giờ các người đã coi những gì mà hắn bỏ ra là điều hiển nhiên rồi!”

Sắc mặt Mục Khoản trắng bệch.

Toại Cổ Kim nói tiếp: “Thứ gì càng dễ dàng có được thì càng không biết trân trọng, đây chính là nhân tính. Việc bây giờ cô cần làm là khiến cho chúng sinh hiểu ra rằng tất cả những thứ mà bây giờ bọn họ có được đều là do Viện trưởng. Nếu không có Viện trưởng thì bọn họ sẽ chẳng có gì cả, tất nhiên, điều này cũng là sự thật, thứ lỗi cho ta nói thẳng, nếu không có hắn, thì các người đừng nói đến việc có chỗ đứng ở Cựu Thổ, đến ngay cả tư cách để Cựu Thổ liếc nhìn một cái cũng không có.”

Sắc mặt Mục Khoản càng trắng bệch.

Toại Cổ Kim tiếp tục nói: “Từ bây giờ, việc cần chú trọng là lợi dụng mọi cơ hội để để dần dần làm phong phú khẩu hiệu đơn giản và nội dung trong quyển trục, ý nghĩa cũng dần trở lên rõ ràng để chúng sinh trong vũ trụ Quan Huyên đều hiểu rằng mọi thứ có được đều không dễ dàng, Viện trưởng cũng không dễ dàng. Phải khiến cho bọn họ hiểu, trật tự mà Viện trưởng thiết lập ra chính là vì bọn họ, không có trật tự này, thì chúng ta sẽ chẳng có gì cả.”

Mục Khoản gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

Toại Cổ Kim liếc nhìn cô ta rồi xoay người biến mất.

Mục Khoản thở dài thật sâu.

Cô ta biết, cô nương trước mặt này căn bản không xem trọng cô ta. Nếu không phải vì Diệp Quân thì sợ rằng cô nương này cũng không thèm chuyện với cô ta dù chỉ một câu.

Nhưng suy nghĩ kỹ thì những gì cô ta nói đều có lý.

Không có Diệp Quân thì liệu Cựu Thổ có nhìn thẳng vào Thập Hoang và cấm địa Cổ Hoang không?

Mục Khoản hít một hơi thật sâu, cô ta nhìn quyển trục trong tay mình, ánh mắt lộ ra sự kiên định mà trước nay chưa từng có.

Cô ta biết, cái liếc mắt mà người phụ nữ đó nhìn cô ta khi rời đi, chính là đang nói với cô ta rằng, đây chính là cơ hội cuối cùng của Mục Khoản cô.

Làm tốt thì lưu danh thiên cổ.

Làm không tốt thì lập tức cút xéo.

Toại Cổ Kim đến Phi Tiên Lâu. Vừa bước vào lầu thì Chu Lão quản sự đã xuất hiện trước mặt cô ta.

Toại Cổ Kim chỉ khẽ gật đầu, không nói gì rồi đi lên lầu.

Chu Lão đột nhiên nói: “Toại cô nương, Diệp công tử rốt cuộc có lai lịch gì? Nếu ta nương nhờ hắn thì ta thực sự có thể tiến xa hơn được sao?”

Toại Cổ Kim quay đầu liếc nhìn Chu Lão: “Không cần nữa.”

Chu Lão sửng sốt.

Toại Cổ Kim xoay người đi về phía trước: “Hắn đã không còn cần ông nữa rồi.”

Chu Lão: “…”

Toại Cổ Kim đi tới lầu thứ chín, trong lầu thứ chín có bốn người đang ngồi, chính là tứ đại Vực chủ của tiên vực.

Vực chủ của tiên vực Thiên Phủ - Tả Gian, Vực chủ của tiên vực Thiên Mạc - Trứu Mạc, Vực chủ của tiên vực Vô Gian - Mục Vô Gian và Thương Qua của tiên vực Thương Hải.

Vực chủ của tứ đại tiên vực cùng tề tựu.

Thấy Toại Cổ Kim đến, tứ đại Vực chủ đều đồng loạt đứng dậy nhìn cô ta.

Toại Cổ Kim đi tới trước mặt họ rồi ngồi xuống, nói: “Bốn vị cùng mời ta tới đây là có việc gì?”

Tả Gian cười nói: “Toại cô nương, chúng ta muốn cùng hợp tác với Diệp công tử.”

Khi biết Diệp Quân thực sự đã gia nhập Cựu Thổ, bọn họ vô cùng kinh ngạc, bởi vì bọn họ không ngờ rằng Cựu Thổ lại để cho Diệp Quân gia nhập.

Phải biết rằng, tứ đại tiên vực bọn họ đã thèm muốn Cựu Thổ nhiều năm như vậy, nhưng việc này đến ngay cả nhắc, cũng không dám nhắc đến. Năm đó nền văn minh Toại Minh vì để gia nhập Cựu Thổ mà đã dốc hết sức lực của toàn tộc ra đánh một trận. Chiến đấu vô cùng ác liệt!

Mà bây giờ, Diệp Quân lại có thể trực tiếp gia nhập Cựu Thổ.

Kẻ đứng sau phải vững như thế nào chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK