Đạo Tông, Đạo Vực.
Trong điện, Quân Ngự - gia chủ gia tộc Đại Đế và Đạo Trí – Tông chủ đương nhiệm của Đạo Tông ngồi đối diện nhau, sau lưng Đạo Trí còn có một thiếu niên, thiếu niên mặc áo bào đen lộng lẫy, rất tuấn tú.
Quân Ngự cười nói: “Đạo Trí huynh, bây giờ hư hồn tổ tiên của hai vị tộc Đệ Nhất sắp vào thời kì suy yếu rồi, Đạo Tông có ý kiến gì không?”
Đạo Trí nhìn Quân Ngự, cười nói: “Nhà họ Quân nghĩ thế nào?”
Quân Ngự gật đầu: “Đạo Trí huynh, ta không vòng vo với huynh, tộc Đệ Nhất những năm nay, ỷ vào trong gia tộc xuất hiện hai vị Đại Đế, xưng bá ở Thập Hoang, đè đầu các gia tộc tông môn chúng ta, nhưng bây giờ, hư hồn hai Đại Đế của bọn họ vào thời kì suy yếu, là lúc chúng ta nên dọn sạch bọn chúng thôi.”
Đạo Trí không nói gì, bưng cốc trà bên cạnh lên khẽ nhấp một ngụm.
Quân Ngự nhìn Đạo Trí: “Kiếm Đế Tông và nhà họ Quân ta còn có nhà họ Tần đều tham gia.”
Đạo Trí cau mày.
Quân Ngự cười nói: “Đây là cơ hội ngàn năm có một đấy.”
“Chính xác!”
Đạo Trí cười nói: “Quân Ngự huynh, huynh cũng biết, chuyện này không phải chuyện nhỏ, do đó, ta cần bàn bạc với các trưởng lão trong tông môn đã.”
Quân Ngự gật đầu: “Nên vậy, một ngày sau cho ta câu trả lời, thế nào?”
Đạo Trí gật đầu: “Được.”
Quân Ngự cười nói: “Cáo từ.”
Nói xong, ông ta đã biết mất không thấy đâu.
Sau khi Quân Ngự đi, Đạo Trí khẽ cười nói: “Đạo Trần, nói suy nghĩ của cháu xem.”
Thiếu niên tên Đạo Trần đi tới sau lưng ông ta, khẽ đấm lưng cho ông ta: “Ông nội, cháu trai cảm thấy, chuyện này không được đâu.”
Đạo Trí cười nói: “Sao lại nói vậy?”
Đạo Trần trầm giọng nói: “Thứ nhất, trâu yếu còn hơn bò khỏe, hư hồn của hai Đại Đế tộc Đệ Nhất đúng là sắp bước vào thời kì suy yếu, nhưng, đó cũng là hư hồn của Đại Đế, muốn thu dọn, sẽ phải trả giá cực lớn, càng đừng nói tới bây giờ Đệ Nhất Tĩnh Chiêu của tộc Đệ Nhất là Chuẩn Đế. Ngoài ra, còn có mấy cường giả đỉnh cấp tộc Đệ Nhất âm thầm bồi dưỡng, chiến tranh giết cả họ, những người này ắt sẽ liều chết phản công, cho dù mấy nhà hợp tác, cũng sẽ tổn thất nặng nề.”
Đạo Trí khẽ gật đầu: “Nói tiếp.”
Đạo Trần tiếp tục nói: “Thứ hai, cho dù không đáng giá, nhưng đồ vật quý giá nhất của tộc Đệ Nhất bây giờ, tất nhiên là món binh đế kia, tiếp theo là mười chín đế mạch bọn họ nắm giữ, còn có đồ đạc mà bọn họ tích góp những năm nay, nếu một gia tộc lấy được mấy món này, tất nhiên là quá tốt, nhưng nếu bị mấy nhà phân chia, thì không còn ý nghĩa gì cả. Hơn nữa, diệt tộc Đệ Nhất, món binh đế kia thuộc về ai? Lúc đó, mấy nhà hợp tác ắt sẽ nội chiến, tiếp tục tranh chấp.”
Đạo Trí gật đầu: “Nói tiếp.”
Đạo Trần nói: “Quan trọng nhất là vị Đại Đế - Diệp Quân kia.”
Diệp Quân.
Đạo Trí cau mày.
Đạo Trần trầm giọng nói: “Hiện tại người này đang ở trong tộc Đệ Nhất, ông nội, nếu diệt tộc Đệ Nhất, chúng ta nên xử lí hắn thế nào? Giết hắn? Hiển nhiên, mọi người đều không dám, nhốt hắn? Nếu nhốt hắn, vậy cũng là kết thù. Thả hắn? Mọi người càng không dám, sở dĩ mọi người hợp tác phong ấn đàn áp hắn, là sợ hắn sẽ thành đế lần nữa mà.”
Nói tới đây, y khẽ lắc đầu: “Ví dụ người này giúp tộc Đệ Nhất, vậy nên làm thế nào? Hắn có thể thành đế, tuyệt đối không phải người thường, ai dám khẳng định hắn không có con át chủ bài khác?”
Đạo Trí khẽ cười nói: “Nói tiếp.”
Đạo Trần lại nói: “Tộc Đệ Nhất để có được Quân Đế này, không tiếc lấy món binh đế kia ra, mục đích bọn họ làm vậy là gì? Lúc ban đầu, chúng ta đoán bọn họ muốn chiếm đoạt huyết mạch và số kiếp của Quân Đế, nhưng bây giờ, Quân Đế còn sống hắn hoi, có lẽ nào tộc trưởng Đệ Nhất Tĩnh Chiêu tộc Đệ Nhất lừa gọi mọi người, bề ngoài cô ta chiếm đoạt huyết mạch và số kiếp của Quân Đế, còn thực tế là dùng tình cảm lôi kéo Quân Đế?”
Đạo Trí im lặng một lát, nói: “Ngồi xuống đi.”
Nhưng Đạo Trần không ngồi, tiếp tục nhẹ nhàng đấm lưng cho ông ta: “Làm ngược lại, thường có cơ hội chiến thắng lớn hơn, nếu vị Quân Đế đó thật sự động lòng, yêu vị tộc trưởng Tĩnh Chiêu này, vậy món binh đế tộc Đệ Nhất hy sinh, quá nhỏ nhặt không đáng kể rồi.”
Đạo Trí nói: “Cháu cảm thấy vị Quân Đế đó sẽ yêu vị tộc trưởng Tĩnh Chiêu này chứ?”
Đạo trần im lặng một lát, nói: “Khó nói, tộc trưởng Tĩnh Chiêu là cô gái đẹp nhất Thập Hoang, hơn nữa, lúc trẻ đã dùng thủ đoạn ghê gớm giành được vị trí tộc trưởng tộc Đệ Nhất, là tộc trưởng trẻ nhất từ trước tới nay của tộc Đệ Nhất, còn quản lí tộc Đệ Nhất ngay ngắn rõ ràng, thậm chí có xu hướng chấn hưng tộc Đệ Nhất. Người này, cho dù là ngoại hình, hay thủ đoạn, trí tuệ, hoặc thực lực, đều đỉnh cấp nhất, nếu Quân Đế thật sự yêu cô ta, cũng có thể hiểu được.”
Nói tới đây, trong mắt y xẹt qua một tia phức tạp: “Đám người Quân Ngự kia đang tính kế gia tộc, còn vị tộc trưởng Tĩnh Chiêu này lại mưu cầu đế, không cùng một cấp bậc.”
Đạo Trí từ từ đứng dậy, ông ta nhẹ nhàng vỗ vào thiếu niên trước mặt, trong mắt đầy vui vẻ yên tâm: “Cháu ưu tú hơn cha cháu rồi.”
Đạo Trần khẽ cười: “Cháu là cháu ruột của ông nội mà!”
“Ha ha!”
Đạo Trí cười lớn, sau đó nói: “Cháu phân tích rất đúng, nhưng cháu không chú ý một chuyện.”
Đạo Trần vội kính cẩn nói: “Xin ông nội chỉ dạy.”
Đạo Trí nói: “Vị tộc trưởng Tĩnh Chiêu đó muốn khiến người khác yêu cô ta, cuối cùng cũng vì để dùng cho tộc Đệ Nhất, vậy liệu có khả năng vị Quân Đế kia đã rõ tâm tư người khác như lòng bàn tay hay không?”
Đạo Trần cau mày.
Đạo Trí trầm giọng nói: “Người này thành đế lúc còn trẻ, tuyệt đối không phải người thường, nếu vị tộc trưởng Tĩnh Chiêu kia thật sự coi thường hắn như vậy, muốn đùa giỡn hắn trong lòng bàn tay, vậy mới là ngu xuẩn thật sự, cháu phải biết, ‘tình’ của thế gian, là thứ có tính thay đổi dễ nhất, có thể thay đổi tính cách người khác, cũng có thể thay đổi tính cách của mình.”
Nói tới đây, ông ta đột nhiên từ từ bước tới cửa đại điện, ngẩng đầu nhìn chân trời, nhẹ giọng nói: “Thật ra, cho dù cô ta yêu Quân Đế, hay là Quân Đế yêu cô ta, chỉ cần giữa hai bọn họ xảy ra xích mích tình cảm, thì cô ta đã thắng một nửa, nếu tiến thêm một bước, giữa hai bọn họ xảy ra quân hệ, vậy chẳng khác nào cô ta và tộc Đệ Nhất sẽ mãi mãi ở thế bất khả chiến bại. Khó trách cô ta bằng lòng lấy món binh đế kia ra đổi lấy Diệp Quân, chúng ta đều cho rằng mình chiếm hời lớn, lại không biết, đã bị cô ta tính kế, như cháu nói, chúng ta đều đang mưu toan lợi ích, còn cô ta thì đi mưu cầu đế, mưu kế sâu xa của người phụ nữ này thật sự quá đáng sợ, thế thì không biết Quân Đế có phải là đối thủ của cô ta không?”
Chương 2697: Mỹ nhân kế
Bày mưu với Đại Đế!
Một binh đế thì là cái thá gì so với một vị Đại Đế chứ?
Đừng nói đến binh đế, do dù trả giá bằng cả tộc Đệ Nhất, điều đó vô cùng đáng giá, bởi vì chỉ cần Đệ Nhất Tĩnh Chiêu không chết, hơn nữa quan hệ với Diệp Quân lại tiến sâu thêm một bước, bởi vậy bất cứ lúc nào cô ta cũng có thể đào tạo ra một gia tộc đáng sợ.
Đạo Trần thấp giọng nói: “Ông nội, vậy tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Nên vào cuộc, hay chỉ đứng ngoài quan sát?”
Đạo Trí khẽ lắc đầu: “Tham gia cùng đám người Quân Ngự là vào chỗ chết. Tham gia cùng với Quân Đế, chúng ta đã bỏ lỡ thời điểm quan trọng, bây giờ nhập hội cùng cũng không còn ý nghĩa gì nữa, ôi...”
Nói đến đây, ánh mắt ông ta lóe lên một tia phức tạp: “Ta già thật rồi, lạc hậu, không dùng được nữa rồi.”
Đạo Trần đột nhiên nói: “Ông nội, thật ra chúng ta vẫn có thể vào cuộc.”
Đạo Trí quay đầu nhìn Đạo Trần, Đạo Trần thấp giọng nói: “Ông nội, kiếp nạn phải đến thì sẽ đến, loạn thế ắt sẽ xảy ra, không có bất cứ ai có khả năng giữ được mình, nếu chúng ta không vào cuộc, cho dù ai trong bọn họ là người chiến thắng cuối cùng, chúng ta đều chỉ mang thân phận thần phục, mà khi đó thần phục thì còn ý nghĩa gì nữa đâu. Bây giờ chúng ta đầu tư vào cuộc chiến này, chính là đang giúp người gặp nạn, chiếm quyền chủ động.”
Đạo Trí cười nói: “Vậy theo cháu, chúng ta nên làm như thế nào? Bây giờ đi đầu hàng tộc Đệ Nhất kia ư?”
Đạo Trần lắc đầu: “Không, cô gái này quá nhiều mưu tính, làm việc tàn nhẫn, chắc chắn không phải là người lương thiện. Nếu chúng ta tham gia thì nên tham gia cùng Quân Đế kia, lúc ấy khi người này thành Đế, lại vì hàng vạn sinh linh và bạn của hắn, mà bằng lòng phế bỏ tu vi Đại Đế của mình, đủ thấy nhân phẩm của hắn. Chúng ta đi theo hắn, mới có kết quả tốt.”
Đạo Trí nhìn Đạo Trần một lúc lâu, sau đó ông ta mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai Đạo Trần một cái: “Cháu làm đi, ông nội ủng hộ cháu.”
Đạo Trần khẽ cười đáp: “Vâng ạ.”
Đạo Trí hơi hiếu kỳ hỏi: “Vậy bước đầu tiên cháu nghĩ nên đi như thế nào?”
Đạo Trần nói: “Bước đầu tiên chính là ổn định nhà họ Quân trước.”
“Haha!”
Đạo Trí cười một tiếng to, ông ta hoàn toàn yên tâm.
Sau khi Quân Ngự rời khỏi Đạo Tông, ông ta đi thẳng tới Thần Tông.
Trong điện.
Tông chủ Thần Tông là một lão già, tên là Thần Ung, là một cường giả Đế Cảnh nổi tiếng từ xưa, thành danh đã lâu, vai vế cực cao.
Thần Ung ngồi trên ghế, mặc dù râu tóc đều đã bạc trắng, nhưng nhìn vào lại cảm thấy rất có sinh lực.
Quân Ngự cười nói: “Ung tông chủ, lần trước từ biệt đã là mấy trăm năm trước, bây giờ gặp lại, phong thái của ông vẫn ngời ngời như xưa.”
Thần Ung nhìn Quân Ngự: “Lão phu rất bận, ngươi có rắm thì mau thả.”
Quân Ngự nghe vậy cũng không tức giận, người trước mặt này đồng trang lứa với ông nội của Quân Ngự, hơn nữa Thần Tông và nhà họ Quân đã từng liên hôn, vì vậy, cho dù ông ta có là trưởng bối của Quân Ngự, Quân Ngự vẫn nghiêm mặt, nói: “Ưng tông chủ, bây giờ linh hồn của hai vị tổ tiên của tộc Đệ Nhất sắp bước vào thời kỳ suy yếu, đây là cơ hội ngàn năm có một…”
“Dừng dừng!”
Thần Ung không kiên nhẫn nổi nữa, ông ta phất tay ngắt lời Quân Ngự: “Quân Ngự, ngươi muốn đánh tộc Đệ Nhất phải không?”
Quân Ngự gật đầu: “Ừ.”
Thần Ung lắc đầu, phất tay: “Đi đi!”
Quân Ngự sửng sốt, đang đuổi người à? Ông ta do dự một lát rồi nói: “Ung tông chủ, bây giờ Đế Kiếm Tông và nhà họ Tần còn có cả Đạo Tông đều đã chọn ra tay rồi, ông...”
“Đấy là chuyện của các ngươi!”
Thần Ung lạnh lùng nói.
Sắc mặt Quân Ngự hơi khó coi.
Thần Ung nói tiếp: “Quân Ngự, ta nể mặt tổ tiên nhà ngươi, thật lòng khuyên ngươi một câu, đi điều tra thử xem vị tộc trưởng Đệ Nhất Tịnh Chiêu của tộc Đệ Nhất nắm giữ được tộc Đệ Nhất bằng cách nào, người này làm việc tàn nhẫn, nhiều mưu kế thâm hiểm, không như trong tưởng tượng của ngươi đâu!”
Quân Ngự dửng dưng nói: “Chẳng phải chỉ là giết cha đoạt vị thôi sao? Cái gọi là mưu trí mưu tính, đứng trước mặt thực lực tuyệt đối cũng chỉ là mây gió mà thôi.”
Dứt lời, ông ta đứng dậy phất tay áo rời đi.
Thần Ung nhìn Quân Ngự, khẽ lắc đầu: “Dã tâm quá lớn, nhưng thực lực quá nhỏ, đau buồn thay.”
Sau lưng Thần Ung, một ông lão áo đen từ từ bước ra: “Tông chủ, Diệp... Quân Đế đã đến di tích Toại Minh rồi, tộc trưởng Tĩnh Chiêu cũng ở đó.”
Nghe vậy, đôi lông mày của Thần Ung nhíu lại thật sâu.
Ông lão áo đen do dự một lát, rồi nói tiếp: “Tông chủ, hư hồn của hai vị tổ tiên của tộc Đệ Nhất sắp bước vào thời kỳ suy yếu, lúc này quả thực là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt tộc Đệ Nhất.”
Thần Ung khẽ lắc đầu: “Tộc Đệ Nhất sinh ra hai vị Đế, đâu hề đơn giản như vậy? Hơn nữa, lúc mới đầu mọi người đều cho rằng vị tộc trưởng Tĩnh Chiêu này của tộc Đệ Nhất sẽ nuốt chửng huyết mạch của Quân Đế và khí vận Đại Đế của hắn, nhưng không ai ngờ, hai người bọn họ lại cùng chung một giuộc. Bây giờ người trẻ tuổi đều buông thả như vậy à? Nói làm là làm!”
Ông lão áo đen thấp giọng nói: “Quả thật Quân Đế đã mất hết tu vi.”
Thần Ung thờ ơ nói: “Tu vi đã mất còn dám đến di tích Toại Minh, ngươi nói xem là hắn ngu, hay là ngươi ngu?”
Ông lão áo đen cạn lời.
Thần Ung từ từ khép hai mắt lại: “Bây giờ đến bước đường này, kiếp sắp đến, các tộc mưu tính, Thần Tông ta phải cẩn thận với mọi chuyện, nếu không, đi sai một nước cờ, vạn kiếp bất phục.”
Thật ra, giờ đây ông ta cảm thấy hơi hối hận, vì sao lúc đầu lại đáp lại lời gọi tổ tông của tộc Đệ Nhất, liên thủ với bọn họ trấn áp vị Quân Đế kia chứ?
Ông ta không muốn quỳ xuống trước người khác, cũng không muốn có thể một vị Đại Đế ra trấn áp vạn tộc, nhưng ông ta phát hiện, bây giờ Thần Tông của ông ta lại càng thêm bị động hơn.
Giết?
Nếu Thần Tông chọn giết Diệp Quân, chắn chắn những tộc khác sẽ vỗ tay hoan hô, nhưng vấn đề chính là Thần Tông có dám làm vậy không?
Ông ta không dám!
Bây giờ đi cầu hòa?
Vừa phong ấn người ta xong, giờ lại đi cầu hòa, chuyện quái quỷ gì đây?
Thể diện đâu ra?
Thần Ung chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng: “Tịnh Chiêu đột nhiên sử dụng thủ đoạn như vậy, đúng là nham hiểm... Lại còn chơi chiêu mỹ nhân kế, Thần Tông ta không có người đẹp à? Đi đi, gọi con bé Thần Tuyết lại đây, bảo nó, ông nội nó muốn giới thiệu cho nó một người đàn ông thú vị....”
Ông lão áo đen: ...
Sau khi Quân Ngự rời khỏi Thần Tông, ông ta lạnh lùng quay lại nhìn Thần Tông, mỉa mai: “Thật sự càng ngày càng lùi.”
Nói rồi, ông ta quay người, đi thẳng đến Đế Tông.
Đế Tông là nơi rất hẻo lánh, cũng rất thần bí. Người trong tộc vốn không hay đi lại bên ngoài, vô cùng khiêm tốn, nhưng không ai dám khinh thường bọn họ, dù sao họ cũng từng sinh ra Đại Đế.
Quân Ngự vừa mới bước vào Đế Vực, đã thấy một ông lão xuất hiện trước mặt, nói: “Ngự tộc trưởng.”
Quân Ngự cười nói: “Ta tới gặp quý tông chủ của ngươi, phiền ngươi vào báo với ông ấy một tiếng.”
Ông lão nói: “Tới không đúng lúc rồi, tộc trưởng vừa mới rời khỏi Đế Tông.”
Quân Ngự cau mày: “Vừa mới đi ư?”
Ông lão gật đầu: “Đúng vậy.”
Quân Ngự nhìn ông lão chằm chằm, sắc mặt ông lão tự nhiên, Quân Ngự lại nhìn theo hướng Đế Tông, sau đó cười nói: “Thật khéo quá.” Nói xong, ông ta quay người rời đi.
Sau khi thấy Quân Ngự đi khỏi, ông lão xoay người biến mất rồi lại xuất hiện trong vườn hoa ở ngọn núi phía sau Đế Tông, trong vườn hoa có một lão già đang tưới hoa.
Người này chính là tông chủ Đế Tông - Trần Việt.
Ông lão đi lại cạnh Trần Việt, cung kính nói: “Tông chủ, ông ta đi rồi.”
Trần Việt gật đầu: “Ta biết rồi.”
Chương 2698: Kém xa
Vừa nói, ông ta vừa đưa bình nước cho ông lão, ông lão vội vàng cầm lấy bình nước rồi nói: “Tông chủ, sao không gặp ông ta?”
Trần Việt bình tĩnh nói: “Ngao sò tranh nhau ngư ông đắc lợi, thế chẳng tốt hay sao?”
Ông lão vội vàng tâng bốc: “Tông chủ uyên bác, thuộc hạ bội phục.”
Đột nhiên Trần Việt cất lời: “Ngươi nói xem, Quân Đế đó có tu vi thật hay là không có tu vi?”
Ông lão trầm giọng trả lời: “Bảy hư hồn Đại Đế hợp lực phong ấn, hắn...”
Trần Việt nói nhỏ: “Nhưng hắn lại dám đi đến di tích Toại Minh, một là hắn vẫn còn tu vi, hoặc hai là hắn vẫn còn cái gì đó khác để dự phòng, nhưng cũng không quan trọng, chúng ta sẽ tìm ra sớm thôi.”
Sau khi Quân Ngự rời khỏi Đế Tông thì đến nhà họ Nguyên, tộc trưởng nhà họ Nguyên tên là Nguyên Trấn cũng là một cường giả Đế Cảnh.
Trong điện, Quân Ngự vừa muốn nói chuyện, Nguyên Trấn đã cười nói: “Tộc trưởng Quân Ngự, nhà họ Nguyên không nhúng tay vào chuyện này.”
Quân Ngự nhìn chằm chằm Nguyên Trấn: “Sao cơ, nhà họ Nguyên sợ à?”
Nguyên Trấn lắc đầu: “Không phải, chủ yếu là không muốn dính vào mấy chuyện bên ngoài.”
Quân Ngự cười nói: “Tộc trưởng Nguyên Trấn, theo ta biết, hư hồn Đại Đế của nhà họ Nguyên các người sắp vào thời kỳ suy yếu rồi có đúng không? Hơn nữa, Đế mạch của các ngươi cũng đã gần cạn kiệt rồi nhỉ?”
Nguyên Trấn nheo mắt lại, Quân Ngự nói tiếp: “Tộc trưởng Nguyên Trấn, ta không có ý định nào khác, ta chỉ muốn nhắc tộc trưởng Nguyên Trấn, đừng hành động lần này, các ngươi định để đế mạch bị con cháu nhà họ Nguyên các ngươi phung phí bao lâu nữa đây? Tộc trưởng Nguyên Trấn, ngươi hãy cân nhắc thật kỹ.”
Nói rồi, ông ta đứng dậy rời đi. Sau khi Quân Ngự rời đi, Nguyên Trấn từ từ nhắm mắt lại, thật ra, tình cảnh hiện tại của nhà họ Nguyên cũng không tốt lắm, giống như Quân Ngự nói, đế mạch nhà họ Nguyên đã gần cạn kiệt, giờ chỉ còn lại chưa tới chín phần, cứ tiếp tục thế này, sau này Nguyên tộc sẽ chỉ ngày càng suy yếu hơn, thứ đáng sợ nhất đó chính là hư hồn Đại Đế nhà họ Nguyên sắp vào thời kỳ suy yếu!
Đúng là họa vô đơn chí!
Ông ta cũng rất muốn thử!
Nhưng lý trí lại nói với ông ta rằng, Quân Đế đó không hề đơn giản, đối phương không có tu vi mà cũng dám đi vào di tích Minh Toại...
Chẳng lẽ, đối phương đang giả vờ yếu thế sao?
Tại sao lại cố tình tỏ ra yếu thế?
Nhử mồi hả?
Nguyên Trấn thở dài một hơi, ông ta không dám đặt cược, không dám đặt cược vào dám người Quân Ngự đó, cũng không dám đặt cược vào Diệp Quân... Bởi vì một khi thua cược, Nguyên tộc sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được nữa.
Tốt nhất là cứ bình an vô sự, không cần giàu sang phú quý, nhưng vẫn được bình an.
Từng ngày trôi qua. Tại nhà họ Mục.
Trong đại điện, nhìn vẻ bề ngoài, gia chủ nhà họ Mục khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ trường bào sạch sẽ, có một chòm râu dê, tay trái gã cầm một cuốn sách cổ, cả người toát ra khí tức nho nhã.
Quân Ngự đi thẳng vào vấn đề, cười nói: “Tộc trưởng Mục biết tại sao ta đến đây không?”
Mục Trăn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tộc trưởng Quân Ngự, nhà họ Mục bọn ta sẽ không nhúng tay vào chuyện này.”
Quân Ngự cau mày: “Tại sao?”
Mục Trăn cười nói: “Nhà họ Mục bọn ta thích yên phận một chỗ.”
Quân Ngự nhìn chằm chằm Mục Trăn: “Đế Kiếm Tông, Tần tộc và Đạo Tông đều đã bày tỏ sẵn lòng hợp lực.”
Mục Trăn bật cười: “Đó là chuyện của các ngươi.”
Quân Ngự im lặng một lúc rồi cười nói: “Nếu thế, ta xin cáo từ.”
Mục Trăn bình tĩnh nói: “Không tiễn.”
Quân Ngự phất tay áo rời đi.
Sau khi Quân Ngự rời khỏi, một cô gái đột nhiên đi từ bên cạnh ra, nếu Diệp Quân đang ở đây, chắc chắn hắn sẽ sợ hãi, vì đây chính là cô gái đã giới thiệu cuốn sách ấy cho hắn lúc ở cửa hàng nhà họ Mục ngày hôm đó.
Thân phận thật sự của cô ấy chính là Đại tiểu thư nhà họ Mục, Mục Khoản. Tuy nhiên, thiên phú của cô ấy về tu luyện không cao cho lắm, thuộc nhóm vạch ra kế hoạch cho nhà họ Mục.
Mục Trăn nói: “Hắn rất có hứng thú với di tích Toại Minh sao?”
Mục Khoản gật đầu: “Vâng ạ.”
Mục Trăn nói: “Theo con, tình hình hiện tại thế nào?”
Mục Khoản hơi do dự một lúc, nói: “Lúc đầu tộc Đệ Nhất đề nghị mọi người cùng trấn áp Quân Đế, không để Đại Đế đó đến thế gian, cuối cùng bản thân lại lâm vào kết cục đó. Lúc ấy chúng ta không nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng cô ta nói đúng, thế gian này không phù hợp để tạo ra một Đại Đế, ngoại trừ Đại Đế xuất thân từ nhà họ Mục ra. Sau này tộc Đệ Nhất còn không ngại hy sinh cả một binh đế chỉ vì muốn có Diệp Quân, lúc đó con đã thấy có gì đó sai sai nhưng không nghĩ sâu vào, chỉ cảm thấy tộc Đệ Nhất đó đang có âm mưu với huyết mạch Đại Đế và khí vận Đại Đế...”
Vừa nói, cô ta vừa thở dài: “Không ngờ rằng kế hoạch của tộc trưởng Tĩnh Chiêu không phải là huyết mạch Đại Đế hay khí vận Đại Đế, mà lại là Quân Đế này.”
Mục Trăn gật đầu, thở dài: “Đột nhiên cô ta giở thủ đoạn thế này, đúng là đã vượt qua dự tính của mọi người.”
Mục Khoản nói: “Nếu Quân Đế này thật sự có quan hệ với cô ta, giả sử Quân Đế này còn có một người kế nhiệm cực kỳ mạnh.”
Vừa nói, cô ta vừa nhíu chặt mày lại.
Đột nhiên cô ta thấy mọi người đều trở nên bị động.
Mục Trăn đột nhiên lên tiếng: “Quân Đế đó có con át chủ bài khác thật sao?”
“Chắc chắn có!”
Mục Khoản gằn giọng nói: “Nếu không có con át chủ bài khác, hắn sẽ không thể đi vào di tích Toại Minh...”
Vừa nói, mắt cô ta vừa lóe lên một tia sáng lạnh: “Ngày đó các tộc nên hợp lực lại cùng trấn áp giết chết hắn, tránh hậu quả về sau, nếu có nhân quả thì các tộc sẽ cùng nhau gánh vác.”
Mục Trăn lắc đầu: “Lúc này đã muộn rồi.”
Mục Khoản gật đầu: “Muộn rồi, hiện tại nhà họ Mục chúng ta chỉ có hai lựa chọn, cách thứ nhất là cứ khoanh tay đứng nhìn, cứ để họ đánh đấu, tạm thời giữ được sự bình an, nhưng một khi họ đánh đấu xong, nhà họ Mục chúng ta sẽ rơi vào thế bị động, hơn thế cũng chẳng có lợi ích gì. Cách thứ hai là vào cuộc ngay, lựa chọn phe cánh nhà họ Quân, hoặc là chọn phe cánh bên tộc Đệ Nhất...”
Mục Trăn nhìn Mục Khoản: “Con muốn nghiêng về phe ai?”
Mục Khoản không hề do dự: “Tất nhiên là phe Quân Đế rồi, nhưng giờ chúng ta vào cuộc thì đã không còn cách nào chiếm được cơ hội ưu tiên như Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cô ta thật sự đáng gờm, vì để đạt được mục đích, không ngại hy sinh bản thân mình, vậy mà lại có thể hồi sinh tộc Đệ Nhất đang trong bước đường cùng.”
Mục Trăn từ từ ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài đại điện, đôi mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Cô gái này cực kỳ quyết đoán, mấy lão già chúng ta kém xa cô ta.”
Mục Khoản im lặng, quả thực, cho dù lúc đầu nhà họ Mục cũng biết được kế hoạch này, nhưng nếu trao cơ hội này cho nhà họ Mục, nhà họ Mục dám chơi sao?
Chắc chắn là không dám!
Mục Khoản nói: “Cha, chúng ta vẫn còn một lựa chọn.”
Mục Trăn nhìn Mục Khoản, Mục Khoản gằn giọng nói: “Chúng ta bỏ qua tộc Đệ Nhất chọn Quân Đế, nhưng với điều kiện tiên quyết là Quân Đế phải chiếm ưu thế hơn tộc Đệ Nhất, nếu hắn thực sự yêu thích Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, nếu bị cô ta dẫn dắt thì lựa chọn ban đầu dựa vào hắn của chúng ta cũng chẳng khác gì lựa chọn dựa vào tộc Đệ Nhất cả...”
Mục Trăn im lặng một lúc, sau đó cười nói: “Con nói xem Diệp Quân này có thắng được tộc trưởng Tĩnh Chiêu không?”
Mục Khoản gằn giọng nói: “Từ xưa đến nay anh hùng không qua ải mỹ nhân, nếu hắn nảy sinh tình cảm thật thì...”
Đột nhiên Mục Trăn nói: “Nếu như tộc trưởng Tĩnh Chiêu nảy sinh tình cảm thì sao?”
Mục Khoản ngẩn người, sau có cười xòa nói: “Thế thì xôi hỏng bỏng không rồi, không chỉ gả cho người ta mà toàn bộ tộc Đệ Nhất cũng trở thành của hồi môn tặng cho người ta. Nhưng lúc đầu cô gái này đã giết cha để đoạt vị, tính tình và mưu tính không phải hạng xoàng, nếu như cô ta dám dính thân vào cục diện này, chắc chắn là đã suy nghĩ thấu đáo tất cả, bởi thế, chắc chắn cô ta sẽ không nảy sinh tình cảm thật sự đâu.”
Chương 2699: Sông Toại Minh
Trời tờ mờ sáng, Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bước ra khỏi thành, tiến về nơi sâu nhất của di tích Toại Minh.
Sau khi ra khỏi thành, lập tức nhìn thấy những đỉnh núi nhô lên từ mặt đất, vô cùng hùng vĩ.
Hai người chậm rãi bước trên đường mòn, Diệp Quân nhìn về dãy núi phía xa: “Di tích Toại Minh nằm sâu trong dãy núi kia à?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lắc đầu: “Sau dãy núi kia, là núi Thiên Ngọc, núi Thiên Ngọc mới là lối vào thực sự của di tích Toại Minh.”
Diệp Quân gật đầu: “Chúng ta có thể bay qua không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên vung tay, ngay lập tức, cô ta và Diệp Quân đã biến mất, khi xuất hiện đã là trên đỉnh núi.
Diệp Quân nhìn về phương xa, lập tức kinh ngạc, chỉ thấy ngọn núi đứng sừng sững cách đó không xa, toàn bộ ngọn núi bị bao phủ bởi viên ngọc tím tuyệt đẹp, ngọc và ánh sáng ban mai phản chiếu lẫn nhau, vô cùng nguy nga lộng lẫy.
Diệp Quân khiếp sợ: “Đây là núi Thiên Ngọc sao?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu.
Diệp Quân cười nói: "Chúng ta đi xem đi.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu, một lúc sau, hai người đã đến chân núi Thiên Ngọc, nhìn ngọn núi kỳ lạ trước mặt, Diệp Quân không khỏi cảm thán: “Thế giới rộng lớn, đầy những điều kỳ diệu.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn núi Thiên Ngọc trước mặt, không nói gì.
Hai người đi về phía ngọn núi, trong lúc đó, Diệp Quân đột nhiên nghiêng người nhặt một mảnh thiên ngọc, nhưng bị Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ngăn cản.
Diệp Quân nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Nơi này có Pháp Tắc Đại Đế.”
Diệp Quân gật đầu: “Ta cảm nhận được, sao vậy?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Pháp Tắc Đại Đế ở đây do vị kia nhà họ Mục đặt ra, để bảo vệ ngọn núi Thiên Ngọc này, nếu không ngọn núi này đã bị người ta lấy sạch từ lâu rồi."
Diệp Quân cười nói: “Thì ra là vậy. Vừa nói, hắn vừa nhặt mảnh thiên ngọc lên, pháp tắc đại đế ở đây cũng không nhằm vào hắn.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn Diệp Quân, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Quân quan sát thiên ngọc trong tay, ngọc có màu tím đậm, kết cấu cứng rắn, còn ẩn chứa một ít linh khí đặc thù, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết là vật phi phàm.
Nếu không phải có Pháp Tắc Đại Đế, thì ngọn núi này đã sớm bị người khác dọn sạch.
Diệp Quân cất mảnh thiên ngọc vào trong nhẫn không gian, hai người tiếp tục đi về phía trước, một lúc sau, khi đến đỉnh núi, trước mặt hai người có một vòng xoáy màu tím cách trăm trượng.
Diệp Quân nhìn thoáng qua vòng xoáy màu tím, nói: "Đây là lối vào di tích Toại Minh ư?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu: “Ừ.”
Diệp Quân nhìn về phía xa, hắn nhảy thẳng vào không chút do dự.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên quay đầu nhìn phía chân trời, sau đó cũng đi theo Diệp Quân. Một lúc sau, Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi đến một di tích bỏ hoang, cách họ không xa có những cột đá bằng đồng cao tới tận trời, những cột đá bằng đồng này cao không thấy đỉnh, có khoảng mấy chục ngàn cây, trên mỗi cột đá là một hình vẽ khác nhau, có phù văn, có chữ viết cổ xưa, có yêu thú mặt mũi dữ tợn, hay một ít sinh linh kỳ lạ, còn có cả mặt trời và mặt trăng, nhìn những cột đá bằng đồng cao ngất này, Diệp Quân hơi chấn động, di tích Toại Minh này quả là không đơn giản.
Như cảm nhận được điều gì đó, hắn đột nhiên quay đầu nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu trầm giọng nói: “Nơi đây có một quy luật thần bí, bất kỳ ai tiến vào, tu vi đều bị áp chế…”
Vừa nói, cô ta vừa nhìn Diệp Quân: “Là Pháp Tắc Đại Đế sao?”
Diệp Quân cảm nhận xung quanh, lắc đầu: “Không phải Pháp Tắc Đại Đế, là một sức mạnh thần bí khác.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cau mày.
Diệp Quân đi đến một trong những cột đá đồng, trên cột đá đồng này có vẽ một ít ký tự cổ xưa, hắn không hiểu gì cả.
Một lát sau, hắn thu hồi tầm mắt, nhìn về phương xa: “Chúng ta đi đến phía trước.”
Hai người đi về phía vực sâu, đi qua cột đá đồng, nhìn thấy một tòa tế đàn cực lớn, tế đàn cao mấy chục trượng, bốn phía là bốn con yêu thú, có hình dáng quái dị, đều ngẩng đầu, hai chân trước giơ lên, như thể tôn thờ thứ gì đó.
Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu chậm rãi đi đến trước tòa tế đàn, chính giữa tế đàn có một bức tượng đồng, cao mấy thước, hai tay ôm một quả cầu lửa, dưới chân có một pháp trận nhỏ với những phù văn đỏ như máu cực kỳ thần bí.
Diệp Quân đang muốn đi về phía quả cầu lửa, nhưng bị Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ngăn cản.
Đệ Nhât Tĩnh Chiêu khẽ lắc đầu, nhìn quả cầu lửa kia: “Đã từng có một vị cường giả đến đây cướp quả cầu lửa này, nhưng cuối cùng bị ngọn lửa này thiêu thành tro.”
Chính xác là đốt thành tro bụi!
Diệp Quân kinh ngạc, hắn quay đầu nhìn quả cầu lửa, quả cầu lửa vô cùng bình thường, không có bất kì khí tức nào cả.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn pháp trận đỏ như máu dưới chân người đàn ông bằng đồng, vẻ mặt nghiêm túc: “Trận pháp này đã cắn nuốt vô số sinh linh.”
Diệp Quân hỏi: “Hiến tế?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu.
Diệp Quân cau mày.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn về phía xa, cuối tầm mắt là một mảnh mông lung: “Bên kia có một con sông, gọi là sông Toại Minh, đối diện dòng sông đó chính là vùng cấm Toại Minh, ngoại trừ Đại Đế ra, đến nay vẫn chưa ai dám đi qua con sông đó.”
Diệp Quân cười nói: “Đi xem thử không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn Diệp Quân: “Ngươi chắc không?”
Diệp Quân cười: “Chắc cô cũng muốn đi xem, đúng không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu: “Vậy đi xem thử đi.”
Hai người rời khỏi tế đàn, đi thẳng về phía trước, đi không bao lâu, Diệp Quân nhìn thấy con sông mà Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhắc đến, mặt rông không rộng, ước chừng trăm trượng, nhưng rất dài, không thấy điểm cuối, nước sông trong vắt, nhưng không nhìn thấy gì bên dưới. Mà phía trên bên trái cách vài mét, có một cây cầu vòm, dẫn thẳng sang phía đối diện.
Diệp Quân nhìn sang bờ đối diện, bên kia sông có sương mù bao phủ, hắn không nhìn thấy gì.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Dưới sông có bảo bối không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Kể từ khi di tích xuất hiện, không biết đã có bao nhiêu người đến đây, chỉ cần là đồ có thể mang đi thì ngay cả sợi lông cũng đã bị lấy đi rồi.”
Diệp Quân: “…”
Chương 2700: Ai ra tay vậy?
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn về phía bờ sông đối diện: "Chỉ có bên kia vẫn chưa bị tìm kiếm, nhưng cho đến tận bây giờ, hễ là người đã từng đi qua đó thì đều chưa từng trở về."
Vừa nói, cô ta nhìn về phía Diệp Quân, hỏi lại lần nữa: "Cho nên, ngươi chắc chắn muốn qua đó sao?"
Diệp Quân thầm nói: "Tiểu Hồn, có cảm thấy nguy hiểm không?"
Tiểu Hồn hào hứng nói: "Tiểu chủ, nếu Tam Kiếm không xuất hiện thì trong vũ trụ này ta vô địch, người muốn làm gì thì làm!"
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm.
Bây giờ… Tiểu Hồn hơi khoác lác!
Nhưng cũng bình thường, dù sao, bây giờ nó là Đại Đế.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía đối diện: "Tĩnh Chiêu cô nương, ta muốn qua đó xem xem, nhưng, cô…"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên nói: "Ngươi đi qua đó, ta cũng sẽ đi qua đó."
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: "Cô cũng đã nói rồi đấy, rất nguy hiểm."
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bình tĩnh nói: "Không sao đâu."
Diệp Quân trầm mặc một lát sau đó mỉm cười nói: "Vậy thì cùng đi đi."
Nói xong, hắn đi về phía cây cầu vòm phía xa xa, hắn vẫn tin tưởng lời nói của Tiểu Hồn, Tiểu Hồn và Tháp gia khác nhau, căn bản là không nói khoác, nếu như là Tháp gia nói những lời đó, hắn nhất định sẽ không bao giờ qua đó.
Tháp gia không đáng tin lắm!
Sau khi qua sông, hai người đi về phía xa.
Mà phía sau hai người, một số người đang dõi theo bọn họ, khi nhìn thấy bọn họ qua sông, những người đó đều vô cùng khiếp sợ.
Một người đàn ông đầu trọc trong số đó nhìn chằm chằm vào Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng kiêng kỵ.
Mặc dù ngày hôm qua gã đã mắng tiểu đệ ở bên cạnh, nhưng kỳ thực, gã cũng đã từng có ý niệm xấu xa, không còn cách nào khác, bọn họ đều là những người vô cùng hung ác độc địa, những việc họ làm đều là mua bán giết người cướp của, người phụ nữ đó xinh đẹp như vậy, có người đàn ông nào nhìn thấy mà không động lòng chứ?
Nhưng gã vẫn kiếm chế được bản thân!
Mà vào lúc này, sau khi nhìn thấy hai người vậy mà lại dám qua sông, gã vô cùng sợ hãi, tia may mắn cuối cùng cũng không còn nữa.
Những người còn lại cũng đều khiếp sợ không thôi.
Nhưng chính vào lúc này, có một người đàn ông đi ra, cười nói: "Các vị, bọn họ đã dám qua sông, chúng ta cần gì phải sợ chứ?"
Mọi người nhìn về phía người đàn ông này, gã mặc một chiếc áo đen rất rộng lớn, nhìn qua vẫn còn trẻ, khoảng hơn hai mươi tuổi, nhưng thực lực lại không thấp, ít nhất cũng là cảnh giới Thánh Giả.
Đây cũng là chuyện bình thường, người dám tới đây, đều không phải là kẻ yếu đuối.
Thấy mọi người không có phản ứng gì, người đàn ông mỉm cười nói: "Các vị, bờ sông này đã được thăm dò không biết là bao nhiêu tỉ năm rồi, căn bản không có cơ duyên gì, tiếp tục tìm kiếm ở đây nữa chỉ là lãng phí thời gian thôi, muốn làm giàu, chỉ có thể qua sông, tục ngữ có câu, kẻ hèn nhát thì chết đói, kẻ to gan thì chết no, muốn giàu sang phú quý thì đi thôi!"
Vừa nói, gã vừa đi về hướng bờ sông.
Trong sân, mọi người đều trố mắt nhìn nhau.
Bọn họ vẫn còn sợ hãi!
Đùa à, ngoại trừ Đại Đế hễ là người qua sông đều không có ai trở về.
Cho dù bên đó có thần vật, nhưng nếu không có mạng để dùng vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa?
Rất nhiều người đều không dám đi theo sang, nhưng, cũng có một số người liều mạng, một người đàn ông mặc áo gấm đột nhiên cười nói: "Bọn họ là người, chúng ta cũng là người, bọn họ dám đi qua đó, tại sao chúng ta không dám đi qua đó, đi thôi...”
Nói rồi, gã vội vàng đi theo, chẳng mấy chốc, lại có thêm hai người nữa đi theo….
Nhưng đại đa số mọi người vẫn đứng yên tại chỗ.
Người đàn ông đầu trọc đó lắc đầu: "Con người? Mẹ kiếp, nếu sau lưng người ta vẫn còn có người thì sao? Có thể so sánh như vậy sao? Ngu ngốc!"
Bên kia sông, Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi về phía xa, sau khi vượt qua sương mù dày đặc, một tòa thành bằng đồng hùng vĩ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
Ở hai bên trước cổng thành, mỗi bên có sáu bức tượng đồng cầm giáo dài, tổng cộng là mười hai tượng, những bức tượng đồng này cao lớn, điêu khắc rất sống động, giống như người thật vậy.
Cổng thành mở rộng, bên trong có rất nhiều xương cốt, vô cùng âm u.
Mà phía trên cổng thành có ba chữ viết cổ xưa thần bí.
Diệp Quân nhìn những tượng đồng trước cổng thành, sau đó đi về phía trong thành, vào lúc này Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ở bên cạnh hắn cau mày lại: "Sức mạnh Pháp Tắc ở đây đã xảy ra thay đổi."
Diệp Quân nhẹ nhàng gật đầu.
Mà chính vào lúc hai người đi đến trước cổng thành, lúc này, sâu bên trong cổng, một giọng nói cổ xưa đột nhiên tràn tới như nước lũ: "Quỳ xuống!"
Trong khoảnh khắc, những người phía sau Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quỳ xuống ngay tại chỗ, trong nháy mắt biến thành xương trắng.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bên cạnh Diệp Quân nắm chặt hai tay lại, thân thể run rẩy, dường như đang chống cự lại một sức mạnh đáng sợ nào đó.
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên kéo lấy tay cô ta, khoảnh khắc Diệp Quân nắm lấy tay của cô ta, sức mạnh bao phủ quanh người cô ta đột nhiên biến mất không dấu vết.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, hơi khó tin.
Diệp Quân kéo cô ta lao về phía cổng thành, ở cổng thành xương trắng chất thành núi, khi bọn họ đạp lên xương trắng đi vào trong thành, giọng nói cổ xưa đó lại vang lên: "Người vào thành thánh, không quỳ xuống, sẽ chết."
Trong phút chốc, vô số sức mạnh Pháp Tắc thần bí đáng sợ trong thiên địa như những làn sóng tầng tầng lớp lớp dồn về phía Diệp Quân.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bị nghiền ép.
Sắc mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thay đổi trong nháy mắt, nhưng một giây sau, khi sức mạnh đó dựa gần về phía cô ta và Diệp Quân lại biến mất không có tiếng động nào, tất cả đạo pháp không thể nào áp dụng vào người!
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, hơi nghi ngờ, không phải hắn không có tu vi sao?
Diệp Quân im lặng, sở dĩ những đạo pháp đó không thể áp dụng lên người hắn, dĩ nhiên là vì kiếm Thanh Huyên, phải biết rằng, trong cơ thể hắn có thể chứa một thanh kiếm Đại Đế.
"Đế?"
Chính vào lúc này, sâu trong thành có một âm thanh hơi kinh ngạc truyền đến: "Không được sự cho phép của tộc ta, tại sao các ngươi có thể thành Đế?"
Diệp Quân kéo Đệ Nhất Tĩnh Chiêu về phía thành, nói như không có chuyện gì xảy ra: "Có lẽ là cô cô của ta đã mở cửa sau cho ta!"
Giọng nói đó thốt lên giận dữ: "Cô cô của ngươi đáng chết!"
Vèo!
Bầu trời nứt ra, trong lúc bất ngờ, Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu còn chưa kịp phản ứng lại, một thanh kiếm đã rơi xuống vực sâu của tòa thành cổ.
A!!
Một tiếng thét thảm thiết thê lương đột nhiên vang lên từ trong thành: "Xấc xược! Xấc xược, tại sao ngươi dám bất kính với ta…." Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ở bên cạnh Diệp Quân quay đầu nhìn hắn: "Ai ra tay vậy?"
Diệp Quân không nói gì chỉ giơ hai ngón tay lên chỉ lên trên.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: "….."
Diệp Quân vô thức kéo tay cô ta, đi vào bên trong: "Đi thôi!"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: "Nguy hiểm."
Diệp Quân nói: "Đã thông quan rồi!"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: "…"