Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 391: Ta không biết đánh nhau đâu!

Người phụ nữ thần linh quan sát Diệp Quân, cười nói: “Nhân loại này đúng là thông minh”.

Diệp Quân nhìn người phụ nữ, hắn không nói gì, nhưng trong lòng lại cực kỳ đề phòng.

Phụ nữ xinh đẹp mà lừa gạt đàn ông khi nào cũng dễ thành công, mình phải cẩn thận hơn!

Ám U ở bên cạnh cất giọng nặng nề: “Thiếu chủ, có lẽ bà ta đang kéo dài thời gian, chúng ta phải rút lui thôi!”

Nhưng Diệp Quân lại lắc đầu: “Không còn kịp nữa rồi”.

Ám U sửng sốt.

Người phụ nữ thần linh phía xa khẽ mỉm cười: “Không thể không nói, lần này thật sự có rất nhiều chuyện bất ngờ. Bất ngờ đầu tiên chính là ngươi, không ngờ ngươi lại là con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian, thật sự khiến người ta thấy bất ngờ. Còn bất ngờ thứ hai chính là vũ trụ Quan Huyên này còn nhiều cường giả cao cấp như thế mà chúng ta lại không biết!”

Nói đến đây, bà ta cười khẽ, sau đó nói: “Nhưng dù thế nào thì ta vẫn phải giết ngươi, tránh để ngươi trưởng thành, dù sao thì bây giờ giết ngươi cũng dễ hơn”.

Diệp Quân nhìn Lý Bán Tri bên cạnh, nét mặt bà ấy rất bình tĩnh.

Thấy nét mặt bình tĩnh của bà ấy, Diệp Quân lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Dì Tri bình tĩnh như thế cũng đồng nghĩa với việc chắc chắn vẫn còn đại lão ở trong bóng tối.

Diệp Quân cũng không lo lắng nữa, hắn hờ hững nói với người phụ nữ thần linh kia: “Đến bây giờ bà còn chưa ra tay, nếu ta đoán không lầm thì bà còn đang đợi, đợi một vị... Thần Đế! Đúng không?”

Người phụ nữ chớp mắt: “Ngươi đoán ư?”

Diệp Quân gật đầu.

Người phụ nữ giơ ngón tay cái: “Ngươi đoán giỏi thật đấy”.

Diệp Quân sa sầm mặt, hắn nói trong lòng: “Tháp gia, chắc ngươi có thể chống lại một Thần Đế đúng không?”

Tiểu Tháp bình tĩnh đáp: “Không thể, ngươi phải hiểu rằng ta chỉ là một cái tháp mà thôi”.

Diệp Quân chợt nói: “Tiền bối trong tháp đâu?”

Tiểu Tháp vừa định đáp lời thì nó chợt khựng lại, tên khốn kiếp này lại thả bẫy rồi.

Giọng nói bí ẩn cười nói: “Tiểu tử này rất gian trá!”

Tiểu Tháp đáp: “Quá nhiều cường giả xuất hiện khiến tên tiểu tử này hơi hoảng hốt rồi”.

Giọng nói bí ẩn nói: “Bình thường thôi, hắn đã đối diện với tình huống thế này bao giờ đâu? Nói thật, bây giờ hắn có thể bình tĩnh như thế, không rối tinh rối mù, ta đã thấy bất ngờ lắm rồi”.

Tiểu Tháp nhẹ giọng tán thành: “Đúng là thế”.

Người phụ nữ thần linh ở phía xa đột nhiên nói: “Ngươi có muốn đến đây tán gẫu không?”

Diệp Quân nhìn bà ta, bà ta cười nói: “Ta xin thề với Chân Thần là chắc chắn sẽ không ném đá giấu tay với ngươi”.

Diệp Quân bình tĩnh hỏi: “Chúng ta đứng đây không tán gẫu được à?”

Người phụ nữ cười khẽ: “Ngươi cẩn thận thật đấy”.

Dứt lời, bà ta đột nhiên quay đầu nhìn ông lão cầm đao bên cạnh: “Du Lão, giết hắn đi, sử dụng hết khả năng của mình, tuyệt đối không được nương tay”.

Nhưng ông lão cầm đao lại lắc đầu.

Cô gái cau mày: “Bên phía bọn họ có cao thủ à?”

Du Lão nhìn bà ta, chẳng lẽ ngươi không biết có người hay không à?

Người phụ nữ thần linh nhìn về phía nơi nào đó, cười nói: “Mấy cường giả đứng đầu của thế giới Hư Chân đều đã bị chúng ta giữ chân mà bọn họ vẫn có nhiều cường giả như thế... Vì sao trong trận chiến năm đó, những người này lại không tham chiến?”

Du Lão im lặng.

Người phụ nữ thần linh ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nếu ông không chắc chắn thì đợi thêm một lát nữa!”

Sau đó, bà ta nhìn về phía Diệp Quân: “Ta không tin sau lưng hắn có nhiều cường giả như thế!”

Diệp Quân phía xa nhìn Võ Lão bên cạnh: “Võ Lão, ông còn có lá bài tẩy gì không?”

Võ Lão nghiêm túc đáp: “Có!”

Hai mắt Diệp Quân lập tức bừng sáng, Võ Lão lại nói: “Nhưng nó ở Trụ Giới, ta không mang theo”.

Diệp Quân lập tức sa sầm mặt.

Ông không mang lá bài tẩy theo?

Thế ông còn nói làm cái quái gì!

Võ Lão cười khổ: “Không phải không mang theo, mà là không thể mang theo, hơn nữa chỉ cậu mới có thể sử dụng lá bài tẩy kia thôi”.

Diệp Quân nhíu mày: “Chỉ ta có thể sử dụng?”

Võ Lão gật đầu: “Năm đó Các chủ có tạo ra một vài Thần Tướng Quan Huyên, mà họ chỉ nghe lệnh của Các chủ...”

Nói đến đây, ông ấy thoáng im lặng, sau đó lại hỏi: “Túi vải nhỏ của Các chủ có ở trong tay cậu không?”

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Túi vải nhỏ gì cơ?”

Võ Lão sửng sốt: “Cậu không giữ nó à?”

Diệp Quân gật đầu: “Không!”

Võ Lão nhíu mày: “Không thể nào! Các chủ từng nói sẽ để lại cho cậu cái đó mà”.

Diệp Quân thầm hỏi trong lòng: “Tháp gia, có túi vải nhỏ à?”

Tiểu Tháp đáp: “Có!”

Diệp Quân sửng sốt, sau đó thắc mắc: “Sao ngươi không đưa nó cho ta?”

Tiểu Tháp đáp: “Ngươi cũng đâu có đòi!”

Diệp Quân lập tức sa sầm mặt: “Tháp gia, trước kia ngươi có bị phụ thân với gia gia của ta đánh không?”

Tiểu Tháp: “...”

Lúc này, trong đường hầm thời không sau lưng người phụ nữ thần linh phía xa có một khí thế mạnh mẽ dâng lên, sau đó, một người đàn ông trung niên mặc đồ trắng chậm rãi bước ra.

Thần Đế!

Lại một Thần Đế nữa tới!

Cô gái nhìn về phía Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Du Lão, giết hắn, thẳng tay ra chiêu mạnh nhất với hắn đi!”

Nghe thấy lời của cô gái, Diệp Quân lập tức đen mặt.

Con mẹ nó!

Người phụ nữ này đúng là xấu xa!

Nghe thấy lời của người phụ nữ, Du Lão bước một bước về phía trước, sau đó chém tới một đao.

Vụt!

Chiêu đao này chém tan cả tinh hà.

Diệp Quân vội nhìn về phía Lý Bán Tri, Lý Bán Tri chớp mắt: “Con nhìn ta làm gì? Ta là quan văn, không biết đánh nhau đâu!”

Diệp Quân: “...”
Chương 392: Nữ Võ Thần có một không hai

Không có đại lão nào à?

Đầu Diệp Quân kêu ong ong, không có đại lão nào khác mà dì bình tĩnh thế?

Vào lúc ông lão kia vung đao, sắc mặt các cường giả xung quanh đều thay đổi.

Thần Đế!

Thực lực này dù có đông người cũng không thể chống lại được, có thể nói, đối diện cường giả thế này, có đông người hơn nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Chiêu đao khiến tất cả mọi người rơi vào tuyệt vọng!

Cách Diệp Quân không xa, Trần Quan Tử híp mắt lại, trong lòng bàn tay y chợt xuất hiện một tấm kiếm lệnh.

Đối mặt với cường giả thế này, tất cả những người xung quanh đều không phải là đối thủ!

Chỉ có thể gọi tổ tông mà thôi!

Lúc này, thời không trước mặt Diệp Quân chợt nứt ra, sau đó, một người phụ nữ mặc áo trắng xuất hiện, nét mặt người phụ nữ rất lạnh lùng, tóc buộc cao, trông rất ngầu.

Tay trái người phụ nữ cầm một thanh trường thương.

Người phụ nữ áo trắng không nói câu nào, thẳng tay đâm ra một thương.

Oanh!

Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, đao khí kia vỡ tan tành, cả tinh hà cũng có cùng số phận với đao khí!

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía người phụ nữ, tỏ vẻ vô cùng khiếp sợ, còn có cả sự bỡ ngỡ.

Diệp Quân cũng thấy bỡ ngỡ, hắn chưa từng gặp người phụ nữ trước mặt, vì thế, hắn vội hỏi trong lòng: “Tháp gia, ngươi biết người này không?”

Tiểu Tháp đáp: “Biết!”

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, không thể không nói, Tháp gia thật sự rất lợi hại, có cảm giác không có gì là nó không biết cả, có lẽ nó đã làm công từ rất lâu rồi.

Thấy người phụ nữ áo trắng, Lý Bán Tri lập tức thở phào nhẹ nhõm!

Cuối cùng cũng đến rồi!

Người phụ nữ này chính là An Nam Tịnh!

Võ Thần thời đại trước!

Lý Bán Tri cũng không hiểu rõ về An Nam Tịnh cho lắm, vì người này không cùng một thời đại với bà ấy.

Người này là Võ Thần thời Kiếm Chủ Thanh Sam!

Thật sự là có một không hai!

An Nam Tịnh không phải do bà ấy gọi đến mà là do U Minh Điện gọi, lúc nhìn thấy Chân thế giới giở trò xấu xa như thế, U Minh Điện mới quyết định gọi người.

Thấy An Nam Tịnh, Du Lão phía xa lập tức cau mày, trong mắt lộ vẻ nặng nề.

Người phụ nữ thần linh bên cạnh ông ta quan sát An Nam Tịnh một lúc, cười nói: “Ngươi có thể đánh thắng hai vị Thần Đế không?”

An Nam Tịnh nhìn chằm chằm người phụ nữ thần linh, lạnh lùng đáp: “Ngươi có thể gọi thêm mười người nữa!”

Gọi thêm mười người nữa!

Nghe thấy lời của An Nam Tịnh, những người xung quanh đều sửng sốt.

Lợi hại đến thế ư?

Bà muốn đấu với mười vị Thần Đế?

Người phụ nữ thần linh cười khẽ: “Đúng là ngông cuồng! Du Lão, Quân Lão, đánh chết bà ta đi!”

Bà ta vừa cất lời, hai Thần Đế lập tức lao đi.

Ánh mắt An Nam Tịnh lạnh tựa như băng, bà ấy đâm thương về phía trước.

Oanh!

Trong nháy mắt, dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, hai vị Thần Đế kia lùi lại tận một trăm nghìn trượng.

Thấy cảnh này, mọi người đều hóa đá!

Đây là Thần Đế à?

Có khi nào là hàng giả không vậy?

Thấy tình huống trước mắt, Diệp Quân cũng sững sờ.

Lúc này, hắn cảm thấy bản thân quá yếu.

Cái gì gọi là cường giả?

Chính là thế này đây!

Thực lực chỉ có thể bổ đôi một ngọn núi của hắn hoàn toàn không thể xem là cường giả, đối diện người thế này, hắn thật sự chỉ như một con kiến mà thôi!

Bổ trời?

Tham vọng nhỏ quá!

Mục tiêu phải lớn hơn!

Bổ vũ trụ mới được!

Sau khi thoát khỏi sự kinh ngạc, mọi người lại trở nên vui mừng.

Vô địch!

Không ngờ bên phía vũ trụ Quan Huyên họ vẫn còn cường giả đáng sợ đến thế!

Trên mặt người phụ nữ thần linh phía xa cũng không còn nụ cười nữa, bà ta nhìn An Nam Tịnh, im lặng một lúc rồi nói: “Lợi hại!”

An Nam Tịnh nhìn về phía người phụ nữ: “Gọi mười tên Thần Đế đến đây, ta không đùa!”

Mọi người: “...”

Người phụ nữ thần linh cười nói: “Gọi thì gọi!”

Dứt lời, bà ta mở lòng bàn tay, trong lòng bàn tay bà ta có một tia kim quang chợt phóng lên cao, trong nháy mắt, kim quang đã tiến vào nơi sâu trong vũ trụ. Ngay sau đó, trong kim quang kia chợt vang lên tiếng ngâm xướng như đến từ xa xưa.

Diệp Quân nhìn nhẫn không gian trên tay phải của người phụ nữ thần linh, không biết đang nghĩ gì. Lúc này, Tiểu Tháp chợt lên tiếng: “Tiểu tử, chúng ta thương lượng một chuyện!”

Diệp Quân hơi tò mò: “Chuyện gì?”

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Lát nữa lúc nói chuyện với tiền bối cầm thương này, ngươi đừng có nói bậy bạ, biết chưa?”

Nó thật sự có bóng ma tâm lý rồi!

Nếu tên chết tiệt này nói bậy nói bạ trước mặt An Nam Tịnh thì chẳng khác nào muốn giết nó.

Ở trước mặt An Nam Tịnh, đại ma vương tung hoành thiên hà như Nhị Nha còn phải khiêm tốn đấy.

Diệp Quân chớp mắt: “Tháp gia, sao ta có thể nói chuyện bậy bạ được?”

Tiểu Tháp nói thêm: “Có thưởng!”

Diệp Quân vội nghiêm túc nói: “Tháp gia yên tâm, ta nhất định sẽ không nói bậy bạ đâu!”

Sau đó, hắn nhìn về phía An Nam Tịnh ở cách đó không xa, dường như Tháp gia rất sợ vị tiền bối này.

Lúc này, trong kim quang có vô số thần quang chứa phù văn màu vàng bí ẩn chiếu xuống, trong những thần quang này phát ra những âm thanh vừa bí ẩn vừa cổ xưa, vào khoảnh khắc nó xuất hiện, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt!

Lúc này, mọi người đều cảm nhận được linh hồn của mình đang biến mất từng chút một!

Sắc mặt của Ám U ở bên cạnh cũng thay đổi: “Không ổn rồi, đây là một trong mười Chân Thuật của Chân thế giới: Bỉ Ngạn Siêu Độ!”

Chân Thuật?

Mọi người ngơ ngác, chưa nghe nói tới bao giờ.

Ám U nói với giọng điệu sợ hãi: “Nghe đồn, một khi pháp thuật này được sử dụng, nó có thể siêu độ cả một vũ trụ. Ba mươi triệu năm trước, Chân thế giới từng dùng nó để siêu độ một vũ trụ, lúc đó Kiếm Chủ Nhân Gian phải sử dụng nhân gian kiếm ý mới có thể phá giải...”

Nói đến đây, ông ta nhìn về phía người phụ nữ thần linh kia với nét mặt rất nặng nề: “Không ngờ người phụ nữ này lại có thể sử dụng Chân Thuật, chắc chắn lai lịch của bà ta rất không đơn giản”.

Lúc này, An Nam Tịnh đột nhiên bước một bước về phía trước, trường thương phá không bay đi.

Xoẹt!
Chương 393: Một đổi một!

Dưới ánh nhìn của mọi người, trường thương xé rách tinh hà, cả tiếng ngâm xướng bí ẩn kia cũng không thể thoát được.

Chỉ trong nháy mắt, An Nam Tịnh đã cầm thương xông đến chỗ kim quang kia, đúng lúc này, một khuôn mặt hư ảo khổng lồ đột nhiên xuất hiện từ trong kim quang, sau đó, một ngón tay màu vàng dài vạn trượng chỉ về phía An Nam Tịnh.

Đứng trước ngón tay này, An Nam Tịnh trở nên nhỏ bé tựa như một con kiến, nhưng ngay sau đó...

Oanh!

Ngón tay vỡ tan tành, một thanh trường thương đã đâm vào trong kim quang.

Ầm!

Kim quang rung động dữ dội, sau đó biến thành mảnh vụn bay đầy trời.

Sau khi dùng thương phá tan kim quang, An Nam Tịnh quay đầu nhìn về phía người phụ nữ thần linh. Thấy bà ấy nhìn mình, người phụ nữ im lặng, thầm thấy khiếp sợ.

Người phụ nữ này quá mạnh!

Vũ trụ Quan Huyên xuất hiện nhiều cường giả bí ẩn như thế từ bao giờ vậy?

Người phụ nữ thần linh đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân: “Bọn họ là gì của ngươi?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi đáp: “Người nhà!”

Người phụ nữ thần linh lập tức cau mày: “Không phải người nhà ngươi là đám cường giả nhóm Kiếm Chủ Nhân Gian à? Trong trận đại chiến năm đó, những người đến giúp ngươi bây giờ cũng chưa từng xuất hiện”.

Diệp Quân đáp: “Họ là người của ông nội ta!”

Ông nội!

Nét mặt mọi người cứng đờ.

Người phụ nữ thần linh nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Lợi hại!”

Diệp Quân đi tới bên cạnh An Nam Tịnh, sau đó cất lời: “Tiền bối, có thể giết người phụ nữ này không ạ?”

Trực giác cho hắn biết, người phụ nữ kia không đơn giản, nếu có thể giải quyết ngay tại đây là tốt nhất.

Hơn nữa, chắc chắn nhẫn không gian của bà ta có rất nhiều báu vật.

An Nam Tịnh nhìn về phía Diệp Quân, bà ấy quan sát hắn, nét măt dần trở nên dịu dàng: “Con không tệ”.

Diệp Quân chần chừ một lúc, sau đó hỏi: “Tiền bối có biết Tháp gia không?”

Tiểu Tháp: “...”

An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân: “Biết!”

Diệp Quân đang định nói tiếp thì Tiểu Tháp vội nói: “Thưởng, có thưởng!”

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Tháp gia nói ông nội của con rất lợi hại, có phải thật không?”

Nghe vậy, Tiểu Tháp lập tức thở phào nhẹ nhõm.

An Nam Tịnh gật đầu: “Đương nhiên là thật!”

Diệp Quân cười khẽ, sau đó nhìn người phụ nữ thần linh, hắn cau mày, người này vẫn chưa chịu đi.

Rõ ràng dù đã thấy thực lực đáng sợ của tiền bối An Nam Tịnh, bà ta vẫn không từ bỏ ý định muốn giết hắn.

An Nam Tịnh cũng quay đầu nhìn về phía người phụ nữ thần linh kia, bà ấy không nói nhiều, đột nhiên tiến lên một bước.

Phía xa, sắc mặt hai vị Thần Đế thoáng chốc thay đổi, hai người lao về phía trước.

Oanh oanh!

Hai lực lượng đáng sợ lập tức dâng lên, trong nháy mắt, toàn bộ tinh hà đều rung động.

Thực lực của hai vị Thần Đế đúng là rất khủng khiếp!

Lúc này, An Nam Tịnh đột nhiên đâm ra một thương.

Oanh!

Dưới ánh nhìn của mọi người, hai vị Thần Đế bị chiêu thương đánh lui mấy vạn trượng!

An Nam Tịnh cũng không thừa thắng xông lên, mà lại xoay người xông về phía người phụ nữ thần linh!

Giống với suy nghĩ của Diệp Quân, rõ ràng bà ấy muốn giết người phụ nữ này trước!

Nhưng đúng vào lúc này, người phụ nữ thần linh kia chợt trở nên hư ảo.

Vụt!

Chiêu thương chém tới, người phụ nữ thần linh đã trở nên hư ảo vỡ tan, nhưng An Nam Tịnh lại cau mày, bà ấy quay đầu nhìn về phía xa, người phụ nữ kia đã xuất hiện ở cách nơi này vạn trượng.

Người phụ nữ thần linh nhìn chằm chằm An Nam Tịnh, bà ta mở lòng bàn tay, lại có một tia kim quang phóng lên cao!

Oanh!

Kim quang bay lên nghìn trượng, sau đó biến thành một tấm gương lớn, trong tấm gương chính là An Nam Tịnh, nhưng An Nam Tịnh trong gương không mặc áo trắng, mà lại mặc áo đen!

Sau đó, An Nam Tịnh trong gương chậm rãi bước ra.

Ầm!

Khoảnh khắc An Nam Tịnh áo đen bước ra, một khí thế mạnh mẽ lập tức dâng trào từ trong cơ thể bà ta, trong nháy mắt, toàn bộ tinh hà rung động, vô cùng kinh khủng.

Thấy cảnh này, Diệp Quân lập tức nhíu mày!

Cái gì đây?

Diệp Quân nhìn Ám U bên cạnh, nhưng Ám U cũng tỏ vẻ nghi ngờ, rõ ràng là ông ta cũng chưa từng nhìn thấy tấm gương trong tay người phụ nữ thần linh.

An Nam Tịnh nhìn tấm gương trên đầu người phụ nữ thần linh, sau đó dời mắt nhìn An Nam Tịnh áo đen ở đối diện mình.

Lúc này, An Nam Tịnh biến mất khỏi chỗ vừa đứng.

Mà An Nam Tịnh áo đen cũng gần như biến mất cùng lúc với bà ấy.

Oanh!

Thời không phía xa lập tức bộc phát hai tia thương mang đáng sợ

Nhưng đúng lúc này, hai Thần Đế bên cạnh người phụ nữ thần linh chợt biến mất, mục tiêu của bọn họ không phải An Nam Tịnh, mà là Diệp Quân ở bên cạnh!

Rõ ràng An Nam Tịnh áo đen kia xuất hiện là để giữ chân An Nam Tịnh, mục tiêu thật sự của người phụ nữ thần linh vẫn là Diệp Quân!

Thấy hai Thần Đế lao đến chỗ mình, Diệp Quân híp mắt lại.

Người phụ nữ thần linh này vẫn muốn giết hắn!

Phía xa, rõ ràng An Nam Tịnh cũng nhận ra ý đồ của người phụ nữ kia. Sau khi đánh lui An Nam Tịnh áo đen bằng một thương, bà ấy không đi cứu Diệp Quân mà xông đến chỗ người phụ nữ thần linh, vì lúc này, bà ấy đã không kịp quay lại cứu nữa rồi!

Nếu đã không kịp trở về, vậy thì một đổi một thôi!

Người phụ nữ thần linh nhìn An Nam Tịnh lao đến, cau mày.

Rõ ràng bà ta không hề đoán trước được rằng An Nam Tịnh sẽ không cứu Diệp Quân mà lại đi giết mình!

Diệp Quân cũng bất ngờ!

Hai vị Thần Đế kia cũng thế!

Thật sự muốn một đổi một ư?

Mọi người xung quanh đều có vẻ hoảng hốt!
Chương 394: Huyết mạch thức tỉnh

Diệp Quân nhìn chằm chằm hai vị Thần Đế đang lao tới, tay phải nắm chặt kiếm Hành Đạo, hắn sẽ không khoanh tay chờ chết, cho dù đánh không lại thì hắn cũng phải đánh.

Nhưng nhóm Ám U và Trần Quan Tử lại đứng chắn trước mặt hắn, đương nhiên họ sẽ không để hai vị Thần Đế này lại gần Diệp Quân.

Tuy Diệp Quân rất yêu nghiệt, nhưng đối phương là Thần Đế, cho dù là ở mấy chục triệu năm trước thì cũng là cường giả hàng đầu.

Diệp Quân hiện tại không thể chống lại được họ.

Nhưng lúc này Diệp Quân lại không hề sợ hãi.

Có chỗ dựa nên không sợ?

Không!

Ở trước mặt hai vị Thần Đế này, đúng là hắn không thể đánh lại, nhưng hắn không sợ, cùng lắm thì chết thôi mà.

Lúc này Diệp Quân đột nhiên giậm chân phải, cả người hoá thành một luồng kiếm quang rồi bay ra.

Nhìn thấy cảnh này, nhóm Ám U đang đứng trước mặt hắn đều biến sắc.

Họ không ngờ rằng Diệp Quân lại ra tay với hai vị Thần Đế, hơn nữa còn là chủ động xuất kích.

Tốc độ của Diệp Quân quá nhanh, khi nhóm Ám U phản ứng lại thì hắn đã vọt ra trước, bọn họ không thể ngăn được.

Diệp Quân cầm kiếm Hành Đạo xông về phía hai Thần Đế, giờ phút này hắn đã quên đi sự sống và cái chết.

Từ trận chiến với Lục Thiên là hắn đã nén giận rồi.

Các cường giả cứ hết người này đến người khác tới bắt nạt tân binh là hắn.

Không thoả đáng chút nào!

Đương nhiên, nếu ở đây có người có thể chống lại hai Thần Đế này thì hắn sẽ không ra tay, nhưng vấn đề là An Nam Tịnh đã bị giữ chân, không còn ai có thể địch lại hai Thần Đế này, nếu hắn không đứng ra thì người chết sẽ là người khác.

Hắn không muốn nhìn thấy người khác phải chết vì mình.

Cảm giác đó thật sự rất khó chịu.

Việc của mình thì mình tự lo.

Nếu các ngươi đến để giết Diệp Quân ta thì ta sẽ tự chiến đấu.

Giờ khắc này, kiếm thế của Diệp Quân đã lên đến đỉnh điểm, đây là một nhát kiếm quên sinh tử của hắn.

Khi mà đã chẳng còn sợ chết nữa thì Thần Đế có là cái gì?

Nếu không thể sống thì cầu chết thôi!

Diệp Quân đột nhiên gầm lên một tiếng, dưới chân đột nhiên xuất hiện tia sấm sét, kiếm Hành Đạo xé rách thời không chém về phía hai Thần Đế.

Đúng lúc này, một chiếc lân giáp kim quang bao phủ lấy Diệp Quân.

Thiên Long Thần hộ vệ!

Vào thời khắc mấu chốt này, Ngao Thiên Thiên đã thi triển Thiên Long Thần hộ vệ.

Giờ phút này, Ngao Thiên Thiên cũng đã coi nhẹ cái chết.

Bởi vì cô ta biết rõ, đừng nói là mình, cho dù cụ tổ tộc Thiên Long của cô ta ở đây cũng chẳng đánh lại được hai Thần Đế này.

Nhưng thế thì thế nào?

Chiến đấu thôi!

Xuống hoàng tuyền cùng thanh niên này, có vẻ cũng không có gì là xấu.

Lúc này một người một rồng đã ôm tâm lý chắc chắn sẽ chết.

Ở đằng xa, Du Đế cầm trường đao trong tay tiến lên trước, trong mắt dâng lên sát khí ngút ngàn, ông ta chém thật mạnh vào kiếm Hành Đạo của Diệp Quân.

Ông ta không hề nương tay, chém ra với toàn lực.

Không thể giữ đứa trẻ này lại!

Hôm nay không giết thì sau này khó mà giết được.

Ầm!

Khoảnh khắc trường đao hạ xuống…

Rắc!

Dưới sự chú ý của mọi người, trường đao trong tay Du Đế bỗng vỡ tan hoá thành vụn bột, nhưng gần như cùng lúc đó, Diệp Quân cũng bay lộn ngược hàng chục vạn trượng. Khi Diệp Quân bay ra, lân giáp màu vàng trên người hắn vỡ vụn từng tấc, cơ thể hắn cũng nát tan.

Mà lúc này, Thần Đế còn lại cũng xông tới, sức mạnh cường đại chấn động thời không xung quanh nổ tung từng tấc, cực kỳ kinh hãi.

Nhưng vào thời khắc mấu chốt này, Ngao Thiên Thiên đột nhiên chủ động tách khỏi Diệp Quân.

Cô ta gầm lên một tiếng, khôi phục bản thể, hoá thành con rồng vạn trượng, sau đó dùng bản thể của mình quấn quanh linh hồn của Diệp Quân từng lớp từng lớp.

Vù!

Lúc này, một luồng kim quang bất chợt chiếu lên người Ngao Thiên Thiên.

Đùng!

Sức mạnh Thần Đế cường đại nổ tung, Ngao Thiên Thiên lập tức hét lên một tiếng chói tai, đồng thời cơ thể cô ta cũng bắt đầu vỡ vụn.

Đừng nói là cô ta, ngay cả tổ tiên tộc Thiên Long của cô ta ở đây cũng chẳng đỡ nổi một đòn toàn lực của Thần Đế này.

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân được mình bao bọc trong vòng tay, cười thê lương: “Sau này công tử có còn nhớ đến ta không?”

Diệp Quân ở thể linh hồn như bị sét đánh, Ngao Thiên Thiên ở trước mặt hắn đang dần tan biến với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Ngao Thiên Thiên lúc này như một tờ giấy đang bốc cháy, chậm rãi biến mất.

Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên đã sắp biến mất hoàn toàn trước mặt mình, lúc này hắn đang cực kỳ thất vọng.

Nạp Lan Ca!

Tịch Huyền!

Bây giờ lại là Ngao Thiên Thiên!

Diệp Quân bỗng cười khẽ một tiếng, dần dần mái tóc đen của hắn biến thành màu đỏ, cùng lúc đó huyết mạch ngủ yên trong cơ thể hắn mười tám năm đột nhiên thức tỉnh.

Ầm!

Quanh người Diệp Quân xuất hiện một tia sáng đỏ nhạt, thời không xung quanh bắt đầu run chuyển dữ dội.

Lúc này, An Nam Tịnh ở phía xa đột nhiên hét to: “Tiểu Tháp, sao ngươi còn không ra tay đi?”

Nghe thế, Tiểu Tháp ở trong cơ thể Diệp Quân bỗng sững sờ.

Ra tay?

Giọng nói bí ẩn bỗng tức giận quát: “Còn không mau bảo vệ cô gái kia đi? Ngươi muốn chết à?”

Lúc này Tiểu Tháp mới hoàn hồn.

Mà Tiểu Tháp vừa hoàn hồn lại đã lập tức hoảng sợ.

Mẹ kiếp!

Quên hành động rồi!

Vù!

Một luồng kiếm quang bộc phát ra từ cơ thể Diệp Quân, trong nháy mắt luồng kiếm quang ấy đã bao bọc lấy Ngao Thiên Thiên sắp hoàn toàn tan biến, nhưng dù vậy cô ta vẫn tan biến, chỉ là với tốc độ chậm hơn.

Thấy cảnh này, Tiểu Tháp không hiểu ra sao: “Thế này là thế nào?”

Giọng nói bí ẩn nghiêm nghị bảo: “Đây là pháp tắc đại đạo của Chân thế giới, không do vùng thiên địa này quản lý”.

Tiểu Tháp vội hỏi: “Vậy phải làm sao?”

Giọng nói bí ẩn trả lời: “Cô gái này mà chết thì tên nhóc này chắc chắn sẽ hận, hận ngươi, hận cha mẹ hắn, ngươi cứ chờ chết đi!”

“Mẹ kiếp!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK