Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 526: Trốn đi thì hơn

Đối đầu trực diện với Đại Đế ư?

Diệp Quân đương nhiên không ngu ngốc như vậy.

Làm người, quan trọng nhất là phải biết mình là ai, hắn biết rõ bây giờ hắn không thể đánh bại một vị Đại Đế.

Cho dù dùng kiếm Hành Đạo cũng không được.

Bây giờ hắn chưa thể khai phá hết sức mạnh của kiếm Hành Đạo.

Tháp gia không đáng tin!

Cha không ở đây!

Cô cô cũng không ở đây!

Không còn cách nào khác ngoài việc gọi ông nội.

Hắn cũng đang thử vận may, nhưng không ngờ ông nội lại đến thật.

Nhưng không phải bản thể tới, mà chỉ là phân thân.

Đương nhiên bây giờ hắn cũng không quan tâm nhiều đến vậy, có thể tới là tốt lắm rồi.

Vị Đại Đế kia nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam, nhíu chặt mày, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng.

Đến cấp bậc như bọn họ, đều có thể cảm nhận được ai là người nguy hiểm.

Nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam trước mặt, ông ta cảm thấy rất nguy hiểm.

Sau khi Kiếm Chủ Thanh Sam xuất hiện, ông ta nhìn Diệp Quân, mỉm cười.

Diệp Quân do dự một lúc rồi nói: “Ông nội?”

Kiếm Chủ Thanh Sam cười lớn: “Ông nội tới rồi đây!”

Diệp Quân ngơ ngác.

Cảm giác người này còn không đáng tin bằng cha.

Bây giờ hắn đã hiểu vì sao Tháp gia lại làm quá như vậy, bây giờ hắn đã hiểu thế nào là thượng bất chính, hạ tắc loạn.

Kiếm Chủ Thanh Sam cười nói: “Cha cháu từng nhắc đến ông với cháu chưa?”

Diệp Quân lắc đầu: “Chưa!”

Kiếm chủ Thanh Sam cau mày: “Tên nghịch tử này!”

Diệp Quân: “…”

Kiếm Chủ Thanh Sam quan sát Diệp Quân một lượt, rồi cười nói: “Cháu khá lắm, nhưng vẫn kém xa ông nội năm đó!”

Diệp quân trầm mặc, ông nội này… nhìn không đáng tin chút nào, còn rất khoác lác.

Bây giờ hắn đã biết vì sao Tháp gia lại không đứng đắn như vậy.

Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng!

Kiếm Chủ Thanh Sam định nói gì đó, Diệp Quân đã nói trước: “Ông nội, đó là Đại Đế!”

Vừa nói hắn vừa chỉ vào vị Đại Đế phía xa.

Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn vị Đại Đế kia, rồi cười nói: “Cha cháu không nói với cháu, ông lợi hại thế nào sao?”

Diệp Quân suy nghĩ một lát rồi nói: “Tháp gia nói ông trước đây nuôi dưỡng cha cháu ở bên ngoài, nói ông không xứng làm cha!”

“Mẹ kiếp!”

Tiểu Tháp nhảy dựng lên, run giọng nói: “Đại ca, ngươi đang nói gì vậy? Ta nói như vậy khi nào? Ngươi đừng bịa đặt! Xảy ra án mạng đấy!”

Nghe Diệp Quân nói vậy, nụ cười trên mặt Kiếm Chủ Thanh Sam lập tức biến mất.

Tiểu Tháp bỗng hoảng sợ.

Kiếm Chủ Thanh Sam xòe bàn tay, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay ông ấy, ông ấy nhìn Tiểu Tháp: “Ta đang nghĩ, tại sao con trai ta lại ngỗ nghịch như vậy, luôn có những ý nghĩ xấu xa, thì ra là do ngươi dạy!”

Tiểu Tháp run rẩy nói: “Chủ nhân, cho ta mượn mười lá gan ta cũng không dám! Cháu trai của ngài… rất xấu xa!”

Kiếm Chủ Thanh Sam không vui nói: “Nói láo, ta thấy đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, hiểu chuyện hơn cha nó nhiều. Tiểu Tháp, ngươi không được nói xấu cháu trai ta, nếu không ta sẽ trừng trị ngươi!”

Tiểu Tháp không nói nên lời.

Lúc này, vị Đại Đế kia lên tiếng: “Các hạ…”

Kiếm Chủ Thanh Sam quay người phóng kiếm.

Phập!

Đại Đế đóng đinh tại chỗ, không thể động đậy.

Lúc này, tất cả mọi người đều hóa đá.

Diệp Quân trợn tròn mắt, không thể tin nổi.

Đại Đế!

Đại Đế mà lại bị một kiếm đóng chặt!

Ông nội lợi hại vậy sao?

Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn vị Đại Đế kia, không vui nói: “Ông cháu ta đang nói chuyện, ngươi xen vào làm gì?”

Đại Đế nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam với vẻ sợ hãi.

Một nhát kiếm!

Ông ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị một kiếm đóng chặt.

Đây là thực lực gì vậy?

Ông ta là Đại Đế đấy!

Đại Đế!

Lúc này, ông ta vô cùng hoang mang.

Ngoài Kiếm Chủ Nhân Gian trong vũ trụ Quan Huyên, còn có cường giả đáng sợ vậy sao?

Đám cường giả Chân vũ trụ xung quanh cũng hóa đá tại chỗ.

Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn Diệp Quân, cười nói: “Đừng kinh ngạc, Đại Đế cũng chỉ là con kiến mà thôi!”

Diệp Quân trầm mặc, hắn biết ông nội đang ra vẻ, nhưng hắn không thể phản bác.

Quả thực như con kiến!

Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn kiếm Hành Đạo trong tay Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: “Đây là kiếm Hành Đạo, rất lợi hại!”

Kiếm Chủ Thanh Sam bình tĩnh nói: “Lợi hại cái gì, chỉ là một thanh kiếm đểu mà thôi!”

Kiếm Hành Đạo chợt run rẩy!

Sắc mặt Diệp Quân cũng thay đổi, kiếm Hành Đạo sắp phát điên rồi.

Kiếm Chủ Thanh Sam lại cười nói: “Sao thế, ngươi định một chọi một với ta à? Nào, đến đây, để ta xử ngươi!”

Kiếm Hành Đạo không nói nên lời, trốn vào trong nội thể Diệp Quân.

Người đàn ông này thật không biết xấu hổ, ức hiếp cả một thanh kiếm, vì vậy trốn đi trước thì hơn.

Thấy kiếm Hành Đạo trốn đi, Diệp Quân sững sờ.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy kiếm Hành Đạo kinh sợ đến vậy!

Xem ra ông nội còn mạnh hơn hắn nghĩ rất nhiều.

Diệp Quân trợn tròn mắt, phải nịnh nọt mới được.

Phải khiến ông nội hài lòng.Chương 527: Cuộc trò chuyện giữa hai ông cháu

Nghĩ vậy, Diệp Quân kinh ngạc nói: “Ông nội… Đó là Đại Đế đấy, vậy mà ông lại giết ông ta trong nháy mắt! Trời ơi… Ông nội, ông… thật lợi hại!”

Tiểu Tháp: “…”

“Ha ha!”

Kiếm Chủ Thanh Sam cười lớn: “Nhóc con không cần nịnh nọt, ông nội không trúng kế này đâu!”

Diệp Quân cười khổ: “Đại Đế giống như một vị thần trong lòng cháu, nhưng ở trước mặt ông nội, lại không có lực đánh trả…”

Hắn vừa nói vừa lắc đầu: “Ông nội, cháu làm ông mất mặt rồi!”

Kiếm Chủ Thanh Sam cười nói: “Đừng nản lòng, cháu còn trẻ, khi bằng tuổi cháu thì ông đã tiến xa rồi… Ừ, mặc dù khi bằng tuổi cháu, ông đã lợi hại hơn cháu rất nhiều, nhưng cũng bình thường thôi, dù sao ông cũng là thiên tài tuyệt thế trăm vạn năm có một!”

Tiểu Tháp câm nín.

Nếu không phải năm đó ta đi theo ngài thì đã bị ngài lừa rồi.

Có điều phải nói, trong ba đời nhà họ Dương, người tài giỏi nhất chắc chắn là Diệp Quân.

Cha và ông nội hắn đều không đuổi kịp.

Hơn nữa, Kiếm Chủ Nhân Gian không phải khổ sở bình thường, mà cả ngày đều bị đuổi đánh.

Đến đầu cũng gần mất luôn.

Nghe vậy, Diệp Quân do dự nói: “Ông nội, cháu hơi tò mò, cường giả tuyệt thế như ông vốn dĩ phải nổi danh khắp nơi, sao cháu lại chưa từng nghe đến ông?”

Kiếm Chủ Thanh Sam cười: “Cháu chưa từng nghe đến ra là vì kẻ thù của ông ở thế hệ đó đều bị giết hết rồi!”

Diệp Quân sững sờ.

Kiếm Chủ Thanh Sam cười nói: “Ông hỏi cháu một câu, cháu thành thực trả lời cho ông!”

Diệp Quân gật đầu: “Ông hỏi đi!”

Kiếm Chủ Thanh Sam cười tủm tỉm: “Cháu vừa nói từ đời cháu, tất cả con cháu đều họ Dương, xem ra cháu biết vài chuyện giữa ông và cha cháu, cháu nói xem, là cha cháu sai hay ông sai?”

Diệp Quân ngẩn người.

Câu hỏi khó đây rồi!

Tiểu Tháp cười lớn, rất hả hê.

Diệp Quân nói: “Tháp gia nói lúc đầu ông rất vô nhân đạo!”

Tiểu Tháp: “???”

Kiếm Chủ Thanh Sam hơi nheo mắt, mặc dù vẫn cười nhưng hơi lạnh lùng.

Diệp Quân vội vàng nói tiếp: “Nhưng cháu nghĩ là đàn ông thì chịu khổ chút cũng không sao, chỉ là cháu thấy Tháp gia nói cũng có lý, nuôi dưỡng ở bên ngoài không tệ, nhưng không thể nuôi dưỡng ở bên ngoài một cách không có não được! Dù sao kẻ thù cũng quá mạnh, nuôi tự do quá sẽ không chống lại nổi! Đây đều là những gì Tháp gia nói, cháu thấy cũng có lý!”

Tiểu Tháp: “…”

Giọng nói bí ẩn cười nói: “Tiểu Tháp, ngươi phải gánh chịu tất cả!”

Tiểu Tháp gục ngã.

Nghe vậy, Kiếm Chủ Thanh Sam cười lớn: “Đây đều là ý của cháu nhỉ?”, Diệp Quân cười: “Ông nội, chúng ta là người một nhà, người một nhà không nói xấu nhau. Thành thật mà nói, nuôi dưỡng ở bên ngoài cũng không sai, dù sao luyện từ cấp thấp trở đi cũng sẽ luyện được tính kiên nhẫn, sau này sẽ làm nên việc lớn. Giống như ông nội, ông đi được đến ngày hôm nay, chắc hẳn ngày xưa đã phải chịu khổ rất nhiều, đúng không?”

Kiếm Chủ Thanh Sam nói: “Đúng vậy!”

Diệp Quân gật đầu: “Ông nội nuôi cha ở bên ngoài, là hy vọng cha có thể đạt tới tầm cao như ông nội, điều này chắc chắn không sai”.

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Kiếm Chủ Thanh Sam càng tươi rói, nhìn đứa cháu trai trước mặt càng thuận mắt hơn.

Diệp Quân nói tiếp: “Nhưng ông cũng nên chú ý một chút, đến tình cha con, chắc hẳn ông nội rất ít khi ở cùng cha giống như ông cháu ta đang tâm sự phải không?”

Kiếm Chủ Thanh Sam trầm mặc.

Diệp Quân nói tiếp: “Thật ra cháu nghĩ cha sẽ không trách ông nội nuôi dưỡng ông ấy ở bên ngoài đâu, điều ông ấy trách là từ nhỏ đến lớn chưa từng cảm nhận được tình thương của cha, đây mới là điều ông ấy quan tâm. Cha không hề sợ khổ, nhưng ông nội chưa từng ở bên bầu bạn cùng ông ấy…”

Hắn ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Ông nội cũng bị nuôi dưỡng ở bên ngoài sao?”

Kiếm Chủ Thanh Sam gật đầu.

Diệp Quân chợt câm nín.

Gia tộc bọn họ biến thái vậy sao?

Diệp Quân nghĩ một lát rồi nói: “Cháu nghĩ bầu bạn là điều quan trọng nhất, trước đây cháu chưa được gặp ông, nên không có bất kỳ tình cảm nào với ông, chỉ cảm thấy đó là cách gọi mà thôi! Nhưng bây giờ, cháu gặp nạn, ông nội lập tức ra tay giúp đỡ, khiến cháu cảm nhận được tình cảm gia đình, vì vậy ông nội không chỉ là một danh xưng nữa, mà là một loại tình cảm, một giọt máu đào hơn ao nước lã! Vì vậy cháu nghĩ ông cháu ta nên nồi dưỡng tình cảm nhiều hơn, ông có thể để lại cách liên lạc cho cháu không?”

Tiểu Tháp: “…”

Giọng nói bí ẩn: “…”

Kiếm Chủ Thanh Sam cũng sững sờ.

Trước đó nghe còn thấy cảm động, nhưng càng nghe lại càng cảm thấy có gì đó không ổn?

Kiếm Chủ Thanh Sam nghiêm túc nhìn Diệp Quân, sao ông ấy có thể không biết thằng nhóc này đang nghĩ gì được, ông ấy cười lớn nói: “Thằng nhóc này, ha ha…”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ông nội, sau này cháu muốn gặp ông thì phải liên hệ với ông thế nào?”

Hắn đã cố gắng hết sức rồi.

Chết tiệt!

Không thể không tìm chỗ dựa được.

Không tìm chỗ dựa sẽ bị đánh chết mất.

Kiếm Chủ Thanh Sam cười nói: “Đừng nghĩ những điều vô nghĩa nữa, nâng cao thực lực cho tốt đi! Về phần những thứ khác thì cháu yên tâm, dù sao cháu cũng là cháu trai của ông, sao ông có thể để người khác bắt nạt cháu chứ!”

Diệp Quân trầm mặc, không cam lòng, đang định nói tiếp thì Kiếm Chủ Thanh Sam đã điểm nhẹ, một tia kiếm quang đã xuyên qua lông mày hắn.

Bỗng chốc, vô số thông tin tràm vào trong thức hải của hắn.

Diệp Quân kinh ngạc: “Đây là?”

Kiếm Chủ Thanh Sam cười nói: Một môn kiếm kỹ, thích hợp với tu luyện của cháu!”

Kiếm kỹ!

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm?

Đúng lúc này, Kiếm Chủ Thanh Sam nói: “Ông phải đi rồi!”

Diệp Quân vội vàng nói: “Ông nội, đợi đã, chúng ta trò chuyện thêm chút nữa…”

Vừa nói hắn vừa kéo Kiếm Chủ Thanh Sam về phía Chân Thần Điện phía xa… Chương 528: Cơ hội sửa chữa

Chân Thần Điện!

Cũng đã đến rồi, có thế nào cũng phải đi vào Chân Thần Điện dạo một vòng, nếu không sau này ra ngoài sao có thể khoác lác được chứ?

Mà nếu có thể vào được Chân Thần Điện thì xét về mức độ nào đó, mình cũng xem như đã hơn cha rồi.

Dù sao năm đó cha cũng không thể vào được Chân Thần Điện.

Kiếm Chủ Thanh Sam cũng không từ chối, nhìn Diệp Quân trước mặt, gương mặt tràn đầy nụ cười, chỉ cảm thấy rất thân thiện.

Đứa cháu trai này rất hợp ý ông ấy.

Lúc này cường giả xung quanh Chân Thần Điện đều đang nhìn chằm chằm hai ông cháu Diệp Quân, tất cả cường giả ở Chân vũ trụ như gặp phải kẻ địch mạnh.

Dĩ nhiên họ không kiêng dè Diệp Quân mà là kiêng dè Kiếm Chủ Thanh Sam.

Một phân thân, một nhát kiếm có thể khóa chặt một Đại Đế.

Thực lực này đáng sợ đến thế nào?

Nhưng ngay lúc này, bỗng có mười mấy khí tức cực kỳ đáng sợ xuất hiện trong Chân Thần Điện.

Kiếm Chủ Thanh Sam rất bình tĩnh, không nói gì.

Đúng lúc này, Đại Đế bị khí kiếm ghim chặt đó bỗng nói: “Lui xuống”.

Lui xuống!

Ông ta biết không ai ở đây có thể ngăn được Kiếm Chủ Thanh Sam.

Ép buộc ngăn cản, chỉ đành hy sinh vô ích.

Nghe Đại Đế nói thế, mặc dù không cam lòng nhưng các cường giả Chân vũ trụ trong điện đều lần lượt lui xuống.

Tấn công vào lúc này thì chỉ có thể nói là mất não.

Cứ thế Diệp Quân dẫn Kiếm Chủ Thanh Sam đi vào Chân Thần Điện, toàn bộ Chân Thần Điện cực kỳ rộng, trong điện chỉ có bức tượng của một người phụ nữ, người phụ nữ mặc một bộ váy vải bố đơn giản, bím tóc khá dài, ôm một con mèo trong lồng ngực.

Chân Thần!

Diệp Quân nhìn bức tượng đó, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.

Hắn biết đây có lẽ là Chân Thân lớn mạnh đến mức vô địch đó của Chân vũ trụ.

Diệp Quân bỗng nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam: “Ông nội, có đánh lại bà ta không?”

Kiếm Chủ Thanh Sam nói: “Cháu đoán xem”.

Diệp Quân cười nói: “Ông nội vô địch”.

“Ha ha!”

Kiếm Chủ Thanh Sam bật cười, ông ấy nhìn bức tượng đó không nói gì.

Diệp Quân vẫn khá tò mò, tiếp tục thăm dò: “Mấy nhát kiếm có thể giết được bà ta?”

Kiếm Chủ Thanh Sam xoa đầu Diệp Quân, sau đó cười nói: “Ông biết cháu đang có ý đồ gì nhưng ông nói cho cháu biết, người phụ nữ này không đơn giản, hơn nữa bà ta quả thực là một thần linh rất lợi hại. Tất nhiên, nếu bà ta dám ỷ lớn ăn hiếp nhỏ cháu, ông nội sẽ ra mặt, đến lúc đó ông sẽ mặc kệ hết mọi thứ, ai cũng đừng hòng động đến cháu trai của ông”.

Những lời Kiếm Chủ Thanh Sam nói khiến Diệp Quân vô cùng cảm động.

Hắn nhận người ông nội này rồi đấy.

Tổ tiên còn người tài nào nữa thì cũng nhận hết!

Kiếm Chủ Thanh Sam lại nói: “Điểm xuất phát của cháu rất cao nên cần phải vững vàng, rất nhiều chuyện vẫn phải tự mình đối mặt, dù sao con đường của cháu cũng chỉ có mình cháu đi, hiểu không?”

Diệp Quân khẽ gật đầu nhưng không đáp lời.

Tự mình đi.

Ghi điểm.

Tình hình như vừa rồi thì vẫn không thể tự mình đi được.

Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Quân, Kiếm Chủ Thanh Sam lắc đầu khẽ cười: “Thằng nhóc cháu đấy, tâm tư của cháu còn nhiều hơn cả cha cháu nữa”.

Diệp Quân do dự một lúc rồi nói: “Đến mức độ nhất định có phải sẽ lạnh nhạt với tất cả mọi thứ trên đời không?”

Ánh mắt Kiếm Chủ Thanh Sam lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Tại sao cháu lại nghĩ như thế?”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Trong sách nói vậy”.

Kiếm Chủ Thanh Sam: “Đúng là sẽ như thế”.

Nói đến đây ông ấy bỗng nhìn Diệp Quân: “Cháu nghĩ Đại Đế rất mạnh, đúng không?”

Diệp Quân gật đầu.

Đại Đế quả thật rất lợi hại.

Dù cho hắn có kiếm Hành Đạo cũng không phải là đối thủ của đối phương.

Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn vị Đại Đế bị ghim chặt ở bên ngoài, sau đó cười nói: “Người này đã được coi là cường giả đỉnh cấp nhất ở vũ trụ này, nhưng ở trong mắt ông, ông ta chỉ nhỏ bé như một con kiến, nếu không phải do ông ta ỷ lớn ăn hiếp nhỏ thì ông cũng không có hứng thú ra tay với ông ta”.

Diệp Quân lặng thinh không đáp.

Ông nội đang khoe khoang sao?

Không!

Hắn nghĩ ông nội thật sự rất lợi hại.

Kiếm Chủ Thanh Sam lại nói: “Tu đạo cũng như việc uống nước vậy, nóng lạnh tự khắc chỉ có bản thân mình biết. Đời người cần một quá trình, quá trình này bắt buộc tự mình trải nghiệm, cũng giống như cháu, cháu đi từ Quan Huyên đến đây, thực lực cũng tăng lên không ít chứ nhỉ?”

Diệp Quân gật đầu: “Vâng ạ”.

Đúng là như thế, trên đường đi đến đây, mặc dù chịu rất nhiều khổ sở nhưng phải nói là thực lực của hắn cũng đã tăng lên rất nhiều.

Kiếm Chủ Thanh Sam cười nói: “Nếu lúc đầu ông ra tay giúp đỡ cháu thì liệu cháu có được như hôm nay không?”

Diệp Quân im lặng không nói.

Kiếm Chủ Thanh Sam mỉm cười: “Vui buồn tan hợp, đủ loại cảm xúc đều phải trải qua một lần. Nếu không trải qua biệt ly sẽ không có niềm vui khi được hội ngộ, nếu không trải qua chết chóc thì sẽ không biết giá trị của cuộc sống”.

Ông ấy khẽ cười, sau đó nói: “Những lời nói văn vẻ nho nhã lại chẳng khiến người thoải mái chút nào, nói một cách đơn giản, ông nghĩ chỉ cần cháu không bị đánh chết thì nên chịu khổ một chút, như vậy cháu mới có thể trưởng thành nhanh hơn”.

Diệp Quân cạn lời.

Hắn nhận ra ông nội của hắn hơi cực đoan.

Bây giờ hắn cũng hiểu được tại sao cha lại hơi đối địch với ông nội.

Nếu đây là cha mình, mình cũng không muốn nhận.

Vô lý hết sức.

Đương nhiên hắn cũng có thể cảm nhận được lúc còn trẻ, có thể ông nội từng bị đả kích gì đó hoặc thời thơ ấu bất hạnh nên mới cực đoan như vậy.

Lúc này, Kiếm Chủ Thanh Sam phủi bụi trên vai Diệp Quân, sau đó khẽ nói: “Năm đó ông nuôi cha của cháu ở bên ngoài, mặc dù lúc đầu là có ý tốt nhưng cách này quả thật quá mức cực đoan, vì có một số việc không nên để nó gánh vác, đây cũng là chuyện mà ông cảm thấy khá hối hận”.

Diệp Quân cười nói: “Vẫn còn cơ hội để sửa chữa mà!”

Kiếm Chủ Thanh Sam sửng sốt, nói: “Sửa chữa?”Chương 529: Tháp Giới Vực

Diệp Quân nhanh chóng gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng thế, tuy chuyện của con trai đã không thể cứu vãn được, nhưng không phải còn có cháu trai của ông sao? Sau này ông cháu ta có thể cùng nói chuyện nhiều hơn, cải thiện tình cảm mối quan hệ”.

Tiểu Tháp: “…”

Nghe Diệp Quân nói thế, Kiếm Chủ Thanh Sam bật cười, một lúc sau ông ấy nhìn Diệp Quân lắc đầu mỉm cười. Thằng nhóc này láu cá hơn cả cha nó, xem ra vẫn chưa chịu khổ đủ.

Nghĩ đến đây, Kiếm Chủ Thanh Sam bỗng truyền âm bằng huyền khí cho Tiểu Tháp: “Sau này để thằng nhóc này chịu khổ nhiều hơn, đừng để nó trở nên ba hoa láu cá, nó có tiềm năng làm vua dựa dẫm đấy”.

Tiểu Tháp vội nói: “Vâng! Rất được ạ!”

Nó giơ hai tay hai chân tán thành việc này.

Lúc này Diệp Quân bỗng hỏi: “Ông à, ông thấy cháu nói thế nào?”

Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Nói hay lắm, ông cháu ta nên nói chuyện nhiều hơn, cải thiện tình cảm”.

Diệp Quân nhanh chóng luyện sắt khi còn nóng: “Vậy ông có thể để lại cách liên lạc không? Nếu cháu gặp… ồ, ý của cháu là nếu cháu nhớ ông thì có thể liên lạc với ông bất cứ lúc nào”.

Kiếm Chủ Thanh Sam chớp mắt nói: “Đến lúc đó nếu cháu muốn liên lạc với ông thì cứ hỏi Tiểu Tháp, nó biết liên lạc với ông thế nào”.

Diệp Quân lại hơi do dự.

Tháp gia không đáng tin, đó là điều ai cũng biết.

Ngay lúc này một âm thanh cực lớn vang lên giữa không trung ở đằng xa.

Diệp Quân vội thu lại suy nghĩ, sau đó nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam: “Ông vẫn chưa từng gặp tỷ tỷ của cháu nhỉ, gặp một chút không ạ?”

Kiếm Chủ Thanh Sam gật đầu: “Ừ”.

Nói rồi hai ông cháu đi ra ngoài.

Lúc ra khỏi điện, Diệp Quân quay đầu lại nhìn bức tượng Chân Thần đó.

Lần sau gặp người phụ nữ thì phải thô tục một chút, không thể cứng nhắc…

Không đúng!

Diệp Quân đỏ mặt, mình dùng từ cũng hơi thô tục rồi.

Đều là do Tháp gia dạy hư! Ra khỏi đại điện, Kiếm Chủ Thanh Sam ngẩng đầu lên nhìn không trung, lúc này Diệp An và người đàn ông luân hồi chuyển thế đó vẫn còn đang đánh nhau.

Không thể không nói thực lực người đàn ông luân hồi chuyển thế đó rất nghịch thiên, dù đối mặt với Diệp An nhưng gã vẫn không rơi vào thế yếu.

Lúc này như cảm nhận được gì đó, người đàn ông luân hồi chuyển thế đó bỗng quay đầu lại nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam bên dưới, ngay sau đó một luồng kiếm khí lao đến.

Vèo!

Người đàn ông còn chưa phản ứng kịp thì đã bị một nhát kiếm này ghim chặt tại chỗ.

Gương mặt người đàn ông đầy vẻ khó tin.

Mình là ai?

Mình sao thế này?

Lúc này đầu óc gã trống rỗng.

Diệp Quân ở đối diện người đàn ông quay đầu lại nhìn xuống bên dưới, lúc nhìn thấy Kiếm Chủ Thanh Sam, cô ấy sửng sốt.

Kiếm Chủ Thanh Sam vung tay lên, Diệp An lập tức xuất hiện trước mặt ông ấy và Diệp Quân.

Diệp An nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam, không lên tiếng.

Diệp Quân bước đến trước mặt Diệp An, kéo tay áo cô ấy: “Gọi ông nội đi”.

Diệp An nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam không nói gì.

Diệp Quân nói: “Tỷ tỷ, ông vừa giết một Đại Đế đấy”.

Diệp An nhìn Đại Đế bị ghim ở chỗ kia, do dự một chốc rồi nói: “Ông nội”.

Diệp Quân lau mồ hôi lạnh, trực giác mách bảo hình như tỷ tỷ này có gì đó không ổn, như muốn đánh ông nội vậy.

Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn Diệp An, sau đó cười nói: “Huyết mạch đã thức tỉnh rồi à?”

Diệp An gật đầu: “Vâng”.

Kiếm Chủ Thanh Sam ngẫm nghĩ một lúc rồi búng ngón tay, một giọt máu lao vào giữa trán Diệp An.

Vèo!

Thoáng chốc một tia sáng màu đỏ như máu bùng phát trong người Diệp An, tia sáng màu lao lên trời dung nhập vào tầng mây, cả bầu trời bỗng chốc trở thành biển máu, cực kỳ đáng sợ.

Vẻ mặt Diệp Quân trở nên nghiêm trọng, khí tức huyết mạch đáng sợ quá.

Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn Diệp An hai mắt đỏ như máu, cười nói: “Ông đã thăng cấp cho sức mạnh huyết mạch của cháu, còn cuối cùng có thể đạt đến mức độ này thì phụ thuộc vào bản thân cháu”.

Diệp An siết chặt hai tay, chậm rãi áp chế tà khí và sát khí trong người, một lúc sau cô ấy nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam: “Cảm ơn”.

Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn Diệp An, cười nói: “Hình như cháu hơi bất mãn với ông phải không?”

Diệp An bình tĩnh nói: “Không dám”.

Kiếm Chủ Thanh Sam mỉm cười: “Con bé này, là người nhà họ Dương, nếu có gì bất mãn thì cứ nói thẳng, ông nội cháu không phải là người hẹp hòi”.

Diệp An nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam, sau đó nói: “Giới Vực Tháp nói ông từng mặc kệ sự sống chết của cha, đến nỗi cha phải trải qua tình cảnh cực kỳ thảm, đây là thật sao?”

Tháp Giới Vực: “?”

Kiếm Chủ Thanh Sam chớp mắt, sau đó xòe bàn tay ra, thoáng chốc tháp Giới Vực bay vào trong tay ông ấy.

Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn tháp Giới Vực trong tay, bình tĩnh nói: “Tháp này hơi lạc hậu, ông cải tạo lại giúp cháu, để cháu dùng thoải mái hơn”.

Ông ấy bỗng dùng ngón tay vẽ một đường, vô số kiếm quang rơi lên tháp Giới Vực.

Tháp Giới Vực đó bị kiếm quang bao vây, ông ấy dùng lực đạo rất tốt, mỗi một kiếm quang rơi trên đó cũng chỉ để lại một vết kiếm, nhưng lại không bị hư hại gì, ông ấy khống chế sức lực rất tốt.

Không lâu sau Diệp Quân và Diệp An nghe thấy từng tiếng gào thét thê lương.

Hai tỷ đệ đều lặng thinh không nói.

Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn hai tỷ đệ, cười nói: “Không sao cả, quá trình này hơi đau đớn, qua rồi sẽ ổn thôi”.

Nhưng tiếng gào thét đó lại càng lúc càng thảm thiết, đúng là khiến người ta nghe thôi cũng mất hồn.

Hai tỷ đệ đứng đó không dám động đậy…

Tiểu Tháp im lặng không nói.

Nhà các ngươi đúng thật là một gia đình chuyên gài bẫy các tháp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK