Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2426: Quỳ xuống

Mà ông ta lại chẳng thể làm gì khác được.

Đúng lúc này, Bùi thần hầu chợt tiến lên một bước, sau đó có một luồng uy áp vô hình đã che phủ Hách Liên Phu.

Bùi thần hầu nhìn chằm chằm vào Hách Liên Phu rồi quát: “Quỳ xuống!”

Quỳ xuống!

Tiếng nói vang lên như tiếng sấm, Hách Liên Phu ở cách đó không xa run rẩy toàn thân. Ngay sau đó, có một luồng uy áp đáng sợ khiến ông ta thở không ra hơi, đôi chân cũng dần mềm nhũn.

Khi Hách Liên Phu sắp bị bắt quỳ xuống thì vẻ mặt ông ta chợt trở nên dữ tợn, ý chí chiến đấu không ngừng tăng lên.

Ông ta cũng là một thiên kiêu nên có sự kiêu ngạo của mình, sao giờ có thể khoanh tay chịu trói?

Thà chết cũng không quỳ!

Dù bị dồn vào đường cùng thì Hách Liên Phu cũng quyết không quy hàng, ông ta bùng phát ý chí chiến đấu chưa từng có.

Ông ta đã tự đốt cháy sa thịt cùng thần hồn của mình!

Khí tức của Hách Liên Phu bắt đầu tăng lên điên cuồng, không chỉ thế mà ý chí chiến đấu của ông ta cũng tăng lên không kém. Ý chí ấy cuốn hết thảy mọi thứ và chế ngự luồng uy áp Đại Đạo của Bùi thần hầu.

Thấy thế, Bùi thần hầu híp mắt lại.

Các cường giả của gia tộc Hách Liên đang trốn một chỗ lại bừng lên tia hi vọng.

Khí tức của Hách Liên Phu tăng lên ngất trời, nó đã vượt qua khí tức vốn có của ông ta. Ông ta đã phá vỡ giới hạn của bản thân để đạt đến cảnh giới Thần Tổ, đột nhiên ông ta thấy trong người mình truyền đến một cảm giác trống trải như thiếu mất một thứ gì đó. Tiếp đó, dù khí tức của ông ta có tăng hế nào thì cũng không thể đột phá được cửa ải cuối cùng để thật sự đạt tới cảnh giới Thần Tổ.

Hách Liên Phu cảm thấy hơi hoang mang.

Tả Lâu ở bên ngoài chăm chú nhìn Hách Liên Phu: “Khí Thần Nguyên không đủ!”

Khí Thần Nguyên!

Đây là linh khí mạnh nhất của nền văn minh vũ trụ cấp tám, dù là vực Cửu Châu thì loại linh khí này cũng cực hiếm. Nơi này vốn rất hiếm cường gải cảnh giới Thần Tổ không phải vì ít thiên tài, mà bởi ít khí Thần Nguyên. Nếu không có linh khí này thì dù có giỏi đến mấy cũng khó mà đạt đến cảnh giới Thần Tổ được, chứ đừng nói là cảnh giới Đế Thần trong truyền thuyết.

Bây giờ, Hách Liên Phu không có linh khí Thần Nguyên nên dù tâm cảnh và khí tức của ông ta đều đã đạt đến cảnh giới Thần Tổ thì cũng không thể thật sự bước tới cảnh giới ấy được.

Còn thiếu một bước nữa!

Bùi thần hầu ở gần đó chợt xoè tay ra, một đoá sen lại xuất hiện, ngay sau đó các luồng uy áp Đại Đạo cũng thi nhau lan ra.

Hách Liên Phu không tiếp tục tìm cách đột phá nữa mà ngẩng lên nhìn Bùi thần hầu, sau đó chân phải của ông ta giậm mạnh, cả người như một tia sét lao về phía Bùi thần hầu.

Lần này, khí tức và sức mạnh của ông ta đã hơn trước không biết bao nhiêu lần.

Song, Bùi thần hầu ở trước mặt ông ta vẫn bình thản như không. Cô ta khẽ điểm vào đoá sen, nó chợt xoay tròn rồi có một tia sáng Đại Đạo bay ra từ đoá sen ấy.

Uỳnh!

Hách Liên Phu bị ép đứng im tại chỗ, sau đó ý chí chiến đầu của ông ta dần bị vỡ nát.

Khiêu chiến vượt cấp?

Bình thường thì được, nhưng Bùi thần hầu là ai cơ chứ? Cô ta có được vị trí như ngày hôm nay thì có thể dễ đối phó hay sao? Ngày xưa, cô ta cũng là thiên tài trong các thiên tài, hơn nữa trong tay lại có chí bảo Đại Đạo nên lực chiến đấu vượt xa các cường giả cảnh giới Thần Tổ bình thường.

Hách Liên Phu tiếp tục bị áp chế, ngay khi ông ta dừng lại thì đoá sen kia đã xuất hiện trên đỉnh đầu ông ta. Tiếp đó có một cột sáng chiếu thẳng xuống và che phủ ông ta hoàn toàn.

Hách Liên Phu gầm lên, đôi tay nắm chặt rồi đấm lên phía trước.

Ầm!

Cột sáng Đại Đạo kia rung lên mãnh liệt, nhưng Hách Liên Phu không thể phá được nó. Trái lại, sau khi bị nó che phủ, thần hồn và ý chí chiến đấu của ông ta lại bị trấn áp tiếp, nó giống như một ngọn núi khổng lồ đè nặng lên người Hách Liên Phu, khiến thần chí của ông ta dần trở nên mơ hồ.

Thấy vậy, Tả Lâu ở bên ngoài chỉ biết lắc đầu: “Thật đáng tiếc!”

Nếu Hách Liên Phu mà có linh khí Thần Nguyên thì chắc chắn có thể đột phá được lên cảnh giới Thần Tổ, nếu được vậy thì đúng là sẽ có sự khác biệt rất lớn, đáng tiếc…

Bàn Lăng ở phía khác cũng nhìn Hách Liên Phu rồi lắc đầu: “Tộc Hách Liên định cược lớn một phen, họ nghĩ thế lực phía sau Diệp Quân mạnh hơn Sáng Thế Đạo Điện, nhưng đây là chuyện không thể!”

Uỳnh!

Đúng lúc này, bỗng có một tia sáng màu đen trong tay Hách Liên Vũ bay lên cao.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ta thì thấy đó là một tấm lệnh bài.

Gọi tổ tiên!

Thấy thế, ai nấy đều ngẩn ra.

Một ông lão đứng sau Hách Liên Vũ cũng nghệt mặt ra rồi run rẩy nói: “Trưởng tộc, đây là…”

Người này biết lệnh bài gọi tổ tiên chỉ được dùng ba lần, mà nhà họ đã dùng hai lần rồi. Mà hai lần đó đều cứu gia tộc Hách Liên, nhưng lần thứ ba này có thể nói là con át chủ bài cuối cùng.

Nhờ có nó mà các châu của vực Cửu Châu đều phải dè chừng tộc Hách Liên phần nào.

Vì tổ tiên xưa kia của tộc Hách Lien là một cường giả cảnh giới Thần Tổ đỉnh cao.

Giờ phải dùng đến rồi!

Điều này có nghĩa là họ không còn gì chống lưng cho mai này nữa.

Các cường giả của gia tộc Hách Liên đều thấy hơi ngỡ ngàng, họ không ngờ trưởng tộc lại làm vậy.

Bàn Lăng nhìn Hách Liên Vũ rồi lắc đầu: “Con bạc luôn như vậy, luôn tin vào vận may… Ngu xuẩn! Gia tộc Hách Liên sắp biến mất rồi!”
Chương 2427: Đánh cược bằng cả gia tộc

Tả Lâu nấp một chỗ thấy Hách Liên Vũ gọi tổ tông thì cũng vô cùng kinh ngạc. Phải biết rằng tộc Hách Liên chỉ còn duy nhất một lần gọi tổ tông nữa thôi, một khi dùng đến con bài tẩy cuối cùng này thì về sau họ sẽ không thể dùng tiếp được nữa.

Vậy coi như đặt cước hết cả gia tộc rồi.

Tả Lâu nhìn Hách Liên Vũ, lúc này ông ta đang thấy vô cùng to mò, rốt cuộc điều gì đã khiến gia chủ của tộc Hách Liên liều lĩnh đến vậy.

Phải biết rằng một khi họ thua thì sẽ không còn một cơ hội trở mình nào nữa.

Ngay khi Hách Liên Vũ gọi tổ tông, lập tức có một ảo ảnh được hình thành ở phía chân trời, sau đó dần trở nên vô cùng chân thực trước mắt mọi người.

Đó là một ông lão mặc một bộ trường bào đơn giản, ánh mắt bình lặng như nước, cơ thể không hề toả ra bất kỳ khí tức nào.

Đó chính là Hách Liên lão tổ!

Khi nhìn thấy ông lão ấy, mọi người của tộc Hách Liên đều cung kính hành lễ. Đây là lão tổ của nhà họ, địa vị mà họ có được ngày hôm nay cũng nhờ ông lão này gây dựng. Vì thế, họ vô cùng kính trọng người này.

Hách Liên Vũ đứng đầu cũng lễ phép hành lễ, Hách Liên lão tổ quan sát tình hình một chút, cuối cùng hướng ánh mắt về phía Hách Liên Phu đang bị trấn áp ở gần đó rồi giơ tay phải lên khẽ khua một đường.

Vù!

Cột sáng trấn áp Hách Liên Phu lập tức vỡ nát.

Thấy thế, Hách Liên Vũ ở một bên lập tức thở phào một hơi.

Bùi thần hầu ngoái lại nhìn Hách Liên lão tổ với ánh mắt bình tĩnh. Ông lão đã ở cảnh giới Thần Tổ, mà cô ta cũng vậy, hơn nữa cô ta còn là một người đang sống sờ sờ.

Hách Liên lão tổ quan sát Hách Liên Phu thì thấy tuy cơ thể và thần hồn của ông ta yếu ớt, nhưng trong ánh mắt vấn chứa đầy ý chí chiến đấu nên lập tức gật gù nói: “Tốt!”

Dứt lời, ông lão quay lại nhìn về phía Bùi thần hầu rồi giơ tay tung một quyền ra một cách quyết đoán.

Một quyền bay thẳng về phía Bùi thần hầu, cô ta khẽ phẩy tay một cái, một đoá sen lập tức chắn trước mặt.

Oành!

Nắm đấm kia vỡ tan, nhưng ngay say đó đã có mộ bóng người như một ngón núi lớn tấn công về phía Bùi thần hầu, khí tức mạnh mẽ nghiền ép tất cả mọi thứ.

Bùi thần hầu híp mắt lại.

Bùi thần hầu đã bị bóng người đó đẩy lùi ra xa trước sự chứng kiến của mọi người, còn đoá sen chắn trước mặt cô ta cũng đã bị bắn ra xa.

Thấy thế, mọi người trong tộc Hách Liên đều thở phào một hơi.

Lão tổ đúng là lão tổ.

Sau khi đánh lui Bùi thần hầu, Hách Liên lão tổ chợt giơ tay phải ra, vô vàn tinh hà đã bay lơ lửng trong lòng bàn tay ông lão.

“Đại Đạo biến đổi!”

Lúc này, Tả Lâu ở bên ngoài đang nghiêm mặt lại.

Đại Đạo biến đổi!

Cường giả cảnh giới Thần Tổ cũng phân thành hai cấp mạnh và yếu, điều để so sánh giữa họ là có thể khiến Đại Đạo biến đổi được hay không. Cái được gọi là Đại Đạo biến đổi có nghĩa biến một nền văn minh vũ trụ từ không thành có, ngoài ra còn phải hiểu và nắm rõ bản chất của Đại Đạo.

Ngay khi nhìn thấy Hách Liên lão tổ làm vậy, không chỉ Tả Lâu chấn động, mà đến Bùi thần hầu cũng hơi ngẩn ra. Vì người có thể làm được việc này không hề đơn giản, cô ta bỗng thấy mình không thể coi thường ông lão được nữa.

Đúng lúc này, Hách Liên lão tổ chợt nắm chặt tay phải, một luồng uy áp Đại Đạo khủng khiếp dâng lên. Khi mọi người ở thế giới bên ngoài cảm nhận được nó thì đều biến sắc mặt với vẻ đầy sợ hãi, thậm chí còn có người quỳ xuống run rẩy.

Nắm rõ Đại Đạo.

Nhóm cường giả như Tả Lâu cũng sững sờ, đương nhiên nhiều hơn cả là sự chấn động. Họ không ngờ thực lực của Hách Liên lão tổ lại mạnh tới vậy. Cần biết rằng ông lão chỉ là một ảo ảnh mà thôi, chứ nếu là người thật thì không biết còn mạnh tới đâu.

Sau đó, Hách Liên lão tổ tiếp tục tấn công Bùi thần hầu.

Uỳnh!

Một chữ Đạo chợt bay ra khỏi quyền của ông lão rồi bắn về phía Bùi thần hầu.

Cô ta híp mắt lại rồi xoay tròn đầu ngón tay, ngay sau đó chợt điểm lên đoá sen ban nãy.

Uỳnh!

Cả bông sen như sống lại, sau đó cánh hoa đã biến thành các tia sáng chói loá.

Ầm!

Loáng cái, cả thời không đen ngòm đã vang lên một tiếng nổ ing tai nhức óc, các âm thanh lớn thi nhau vang lên vô cùng chấn động.

Hai Đại Đạo lớn va chạm như hai tinh cầu khồng lồ đâm vào nhau. Chúng tạo thành một làn sóng khủng bố, nếu nó xảy ra ở bên ngoài thì cả tháp Cửu Châu sẽ biến thành tro bụi.

Các cường giả của tộc Hách Liên đều chăm chú quan sát, ai nấy đều lo sốt vó, kể cả Hách Liên Vũ cũng vậy. Nếu Hách Liên lão tổ cũng thua thì ông ta sẽ trở thành tội đồ của gia tộc.

Uỳnh!

Đúng lúc này, trong thời không vỡ nát chợt hiện lên một luồng sức mạnh khủng khiếp, nó nhanh chóng lan ra xa, đi đến đâu là tàn phá đến đấy.

Sau đó, đoá sen của Bùi thần hầu nở rộ, một tiếng ngâm như thời viễn cổ chầm chậm vọng lại.
Chương 2428: Vận mệnh khó đoán

Tả Lâu nhìn chằm chằm vào trung tâm, chỉ mình ông ta có thực lực nhìn xuyên thấu qua làn sóng khủng khiếp kia. Lúc này, ông ta nhìn thấy hai Đại Đạo đang đánh nhau dữ dội như chỉ muốn huỷ diệt nhau.

Tất cả mọi người ở bên ngoài cũng tập trung tới độ không dám hít thở mạnh.

Nhất là các cường giả của tộc Hách Liên, họ biết rõ nếu Hách Liên lão tổ thua thì mình sẽ phải chết.

Vì xung quanh đã có rất nhiều khí tức mờ ảo, hầu hết đều đến từ cường giả tín đồ của Sáng Thế Đạo Điện, ngoài ra còn có binh đoàn đánh thua Thức Thần và cường giả của Vũ Châu.

Cố Lão của binh đoàn đánh thuê Thức Thần cũng đang tập trung quan sát, phải công nhận là sự xuất hiện của Hách Liên lão tổ đã khiến ông ta thấy ngạc nhiên. Ông ta không ngờ thực lực của Hách Liên lão tổ lại khiếp đảm tới vậy.

Trong khi ông lão chỉ là một tàn hồn mà thôi.

Nếu là người thật thì có ai ở đây địch lại nổi chứ? Vũ Châu Chủ Hoè Hầu nhìn về phía nhóm Bàn Lăng mà thầm thấy tiếc. Ông ta cứ ngỡ lần này Bàn Châu sẽ giúp Diệp Quân, dẫu sao Diệp Quân cũng được họ trả một số tiền lớn để dẫn ra ngoài. Nhưng ông ta không ngờ đại tiểu thư của Bàn Châu lại không hề giúp Diệp Quân, đã thế còn đưa hắn ra ngoài.

Nếu lần này kéo được Bàn Châu xuống nước cùng thì tốt biết mấy.

Tiếc quá!

Hoè Hầu chỉ biết lắc đầu.

Ở phía khác, Bàn Lăng đã chú ý tới ánh mắt của Hoè Hầu. Cô ta liếc nhìn Hoè Hầu rồi cười mỉa: “Đừng coi thường ta thế chứ!”

Nếu Diệp Quân không phải kẻ địch mạnh của Sáng Thế Đạo Điện, cô ta sẽ giúp hắn. Dẫu sao, kẻ thù của kẻ thù cũng là bạn mình. Nhưng hai bên lại có thù oán lớn, nếu cô ta giúp Diệp Quân thì đúng là ngu xuẩn.

Vì Diệp Quân mà đắc tội với Sáng Thế Đạo Điện thì hoàn toàn không đáng.

Nghĩ vậy, cô ta lại nhìn về phía Diệp Quân. Cô ta thật sự tò mò, thế lực sau lưng Diệp Quân rốt cuộc phải dốt nát đến đâu mới đắc tội với Sáng Thế Đạo Điện?

Uỳnh!

Đúng lúc này, trong thời không ở phía xa lại vang lên một tiếng nổ mạnh, ngay sau đó từng luồng sức mạnh đã lan ra.

May mà khu vực hai người chiến đâu ở trong một thời không đặc biệt, chứ nếu ở ngoài thì cả vực Cửu Châu chắc sụp đổ luôn rồi.

Dư âm sức mạnh của họ lan ra, sau đó họ đã xuất hiện trở lại. Trên đỉnh đầu Bùi thần hầu có một bông sen, nó như ánh trắng toả sáng giữa đêm, vô cùng chói mắt.

Hách Liên lão tổ chắp tay sau lứng đứng đối diện Bùi thần hầu, ông lão có vẻ mặt bình tĩnh, còn thời không xung quanh đang rung lên nhè nhẹ.

Tất cả mọi người đều nhìn bọn họ với vẻ nghi hoặc, ai thua ai thắng?

Đúng lúc này, Hách Liên lão tổ chợt ngoái lại nhìn Hách Liên Vũ.

“Ngươi là gia chủ đời này của tộc Hách Liên hả?”

Hách Liên Vũ vội lễ phép đáp: “Vâng ạ!”

Hách Liên lão tổ nhìn ông ta: “Tại sao tộc Hách Liên lại gây thù với Sáng Thế Đạo Điện?”

Hách Liên Vũ vội nói: “Không phải ạ, tỷ tỷ của Diệp công tử và tiểu nữ đã kết giao với nhau, giờ Sáng Thế Đạo Điện lại muốn giết Diệp công tử”.

Hách Liên lão tổ cắt ngang lời ông ta: “Ngươi đánh cược à?”

Hách Liên Vũ lo sợ rồi gật đầu. Hách Liên lão tổ chầm chậm quay đi rồi nhìn Diệp Quân mà không nói gì.

Diệp Quân cung kính hành lễ: “Tham kiến tiền bối”.

Hách Liên lão tổ trầm mặc một lát rồi nói: “Vận mệnh khó đoán, ba loại huyết mạch đặc biệt, đúng là không tầm thường”.

Nói rồi, ông lão lắc đầu: “Thôi, con cháu tự có phúc của mình. Dù ta muốn lo thì cũng lực bất tòng tâm. Nếu đây là quyết định của các ngươi thì ta tôn trọng, ta sẽ chiến đấu lần cuối vì gia tộc”.

Dứt lời, ông ta chợt bùng cháy.

Thấy thế, các cường gải của tộc Hách Liên đều ngẩn ra.

Chiến đấu lần cuối vì gia tộc ư?

Hách Liên Vũ đã hiểu, mặt ông ta tái nhợt nhìn Hách Liên lão tổ, còn đôi tay thì nắm chặt…

Hách Liên lão tổ bất ngờ biến thành ngọn lửa rồi tấn công Bùi thần hầu, khi này, khí tức của ông lão mạnh hơn bao giờ hết.

Bùi thần hầu ở phía xa híp mắt lại, sau đó cũng nắm chặt tay. Đoá sen trên đỉnh đầu cô ta xoay tít rồi phồng to.

Hách Liên lão tổ đã va mạnh vào đoá sen ấy.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, Bùi thần hầu bị đánh bay ra xa tít. Khi dừng lại được thì cơ thể cô ta đã vỡ nát, thần hồn cũng biến thành hư ảo.

Còn Hách Liên lão tổ thì đã hoàn toàn biến mất.

Nhóm Hách Liên Vũ thấy thế thì vô cùng hoang mang.

Lão tổ của tộc Hách Liên, cường giả cảnh giới Thần Tổ duy nhất của họ cứ thế biến mất rồi.

May mà trước khi chết, Hách Liên lão tổ đã đánh bại Bùi thần hầu, khiến cô ta mất hết lực chiến đấu.

Nhưng lúc này, đoá sen kia lại hoá thành một tia sáng rồi chui vào mi tâm của Bùi thần hầu.

Uỳnh!

Cơ thể của cô ta ráp lại với nhau, không chỉ thế mà thần hồn cũng khôi phục lại bình thường, ngoài ra khí tức còn tăng vọt…

Đại Đạo Liên!

Bất tử!

Thấy thế, các cường giả của tộc Hách Liên lại được phen hoang mang.
Chương 2429: Diệp An xuất hiện

Thấy thế, tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Cơ thể ráp lại, hồi sinh tại chỗ?

Bùi thần hầu nhắm mắt lại, xung quanh cô ta toả ra các tia sáng thánh khiết, giữa mi tâm có một ấn ký đoá sen nho nhỏ.

Lúc này, khí tức của cô ta đã mạnh hơn trước khá nhiều.

Tả Lâu nhìn Bùi thần hầu với vẻ mặt nghiêm nghị chưa từng có. Ông ta không ngờ Bùi thần hầu này lại có thể hồi sinh như vậy.

Đại Đạo Liên!

Tả Lâu nhìn đoá sen ở mi tâm của Bùi thần hầu mà thấy kiêng dè, đúng là thần vật của nền văn minh cấp chín có khác, quá đỉnh!

Ở phía khác, nhóm Cổ Lão sau khi thấy bàng hoàng thì bắt đầu mừng rỡ.

Giờ họ với Sáng Thế Đạo Điện ngồi chung trên một con thuyền, Sáng Thế Đạo Điện càng mạnh thì họ càng có lợi.

Bùi thần hầu chầm chậm mở mắt ra dưới sự chú ý của tất cả mọi người, có hai đoá sen hiện lên sâu trong đôi mắt cô ta.

Các cường giả của gia tộc Hách Liên đang có mặt ở đây thì đều tái mặt, ai nấy đều thấy tuyệt vọng.

Hách Liên Vũ đứng đầu nắm chặt đôi tay lại rồi nhìn chăm chú vào Bùi thần hầu, mặt ông ta tái nhợt như tro tàn.

Bàn Lăng ở phía khác trông thấy vẻ mặt của Hách Liên Vũ xong thì chỉ biết lắc đầu nói: “Tự tạo nghiệt!”

Gia tộc Hách Liên!

Tuy đây không phải gia tộc đỉnh cấp nhất ở vực Cửu Châu, nhưng thực lực cũng rất khá, có thể nói là tiền đồ vô lượng, song lại đặt cược quá lớn.

Thật ra, Bàn Lăng cũng xuất thân từ một gia tộc lớn nên cũng có thể hiểu được lý do.

Tục ngữ có câu: Liều ăn nhiều, càng là các gia tộc lớn thì càng ham đánh cược.

Nhưng cô ta thấy gia tộc Hách Liên cược tất cả cho Diệp Quân thì đúng là quá ngu ngốc.

Bàn Lăng lại nhìn sang Diệp Quân thì thấy hắn vẫn bình thản như không có chuyện gì.

Cô ta ngoảnh đi, giờ đại cục đã định, điều cô ta cần suy nghĩ là sau đây Bàn tộc phải làm gì để có được nhiều lợi ích hơn.

“Ha ha!”

Đúng lúc này, Cổ Lão chợt chầm chậm bước ra. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Hách Liên Vũ cùng các cường giả trong gia tộc Hách Liên, ông ta đắc ý vô cùng. Ông ta cười nói với Hách Liên Vũ: “Hách Liên gia chủ, sao mặt mày lại thế kia? Ông đang sợ gì thế? Đừng lo, vị đứng sau Diệp công tử vẫn chưa xuất hiện mà”.

Nói rồi, ông ta chợt nhìn sang Diệp Quân rồi châm chọc: “Diệp công tử, người của cậu vẫn chưa đến, sao vậy? Hay là không dám?”

Vù!

Ngay sau đó có một âm thanh bén nhọn vang lên, thời không trước mặt Cổ Lão nứt ra, mộ thanh trường thương bay tới.

Cổ Lão híp đôi mặt lại rồi tiếp chiêu.

Nhưng ông ta đã thất bại và bị đánh bay ra xa tít tắp.

Sau đó có mộ cô gái chầm chậm xuất hiện phía sau thanh trường thương.

Người này chính là Diệp An.

Nhìn thấy Diệp An, Cổ Lão định nói gì đó nhưng Diệp An lại biến mất ngay.

Cổ Lão co đôi con ngươi lại rồi tung một quyền ra, thời không trước mặt ông ta lõm xuống.

Bụp!

Lại có một đường thương bay qua, Cổ Lão lại bị đánh bay tiếp, ngay khi dừng lại, tay phải của ông ta đã nổ tung, máu tươi bắn tung toé.

Thấy vậy, mọi người đều ngỡ ngàng.

Thực lực khủng khiếp quá! Diệp An!

Thiên tài tuyệt thế của bảng Cửu Châu.

Cổ Lão cũng vô cùng khiếp đảm, đương nhiên ông ta đã nghe kể về Diệp An. Sau khi đến vực Cửu Châu, cô ấy đã bắt đầu chinh phục bảng Cửu Châu, tốc độ tăng tiến nhanh đến mức đáng kinh ngạc. Nhưng ông ta không ngờ thực lực của Diệp An lại khủng khiếp tới vậy.

Cổ Lão nhìn chằm chằm vào Diệp An, ông ta đang định lên tiếng thì Diệp An lại tiếp tục biến mất.

Vèo!

Một đường thương như tia sét bay lướt qua.

Cảm nhận được sức mạnh bùng nổ trong đường thương, Cổ Lão biến sắc mặt, vì ông ta biết mình không thể đỡ được đòn tấn công này nên định chuồn. Nhưng ông ta vừa thoáng nghĩ vậy xong thì đã thấy khu vực mình đang đứng đã bị đường thương phong toả.

Ông ta đã hết đường lui!

Cổ Lão lập tức tái mét mặt.

Nhưng khi đường thương kia chuẩn bị giết Cổ Lão thì có mộ sức mạnh thần bí nào đã đã xuất hiện trước mặt ông ta và phản công lại đường thương.

Diệp An xoè tay ra, thanh trường thương bay về tay cô ấy. Cô ấy ngoái lại nhìn Bùi thần hầu, lúc này Bùi thần hầu cũng đã thấy cô ấy.

Hai cô gái đối mặt, Diệp An lại biến mất.

Bùi thần hầu điểm một ngón tay, một đoá sen lập tức xuất hiện.

Uỳnh!

Một đường thương bị phá vỡ, tiếp đó Diệp An đã bị đẩy lùi ra xa. Nhưng cô ấy vừa dừng lại thì đã biến mất, sau đó có một thanh trường thương như một ngôi sao bay nhanh về phía Bùi thần hầu.

Bùi thần hầu bình thản điểm tiếp một ngón tay, đoá sen xuất hiện và chặn đường thương của Diệp An lại.

Diệp An cầm trường thương với vẻ dữ dằn, cô ấy bay vút lên cao rồi lao xuống với tốc độ cực nhanh.

Bụp!

Chiêu này đã buộc Bùi thần hầu phải lùi lại thật xa.

Diệp An vẫn chưa dừng tay, mà tiếp tục tấn công Bùi thần hầu.

Vù!

Thanh trường thương lao đi như xé rách khoảng không.

Khu vực Bùi thần hầu đứng lại bùng nổ bởi một đường thương khủng khiếp, sau đó cô ta lại phải lùi lại tiếp.

Thấy thế, nhóm Cổ Lão ở phía xa thấy hơi kinh hãi, thực lực của Diệp An đúng là vượt sức tưởng tượng của họ.
Chương 2430: Đại Đạo va chạm

Sau khi bị đẩy lùi, Bùi thần hầu thoáng vẻ ngạc nhiên, rõ ràng cô ta cũng kinh ngạc trước thực lực của Diệp An.

Đúng lúc này, Diệp An lại biến mất, ngay sau đó có vô vàn đường thương xuất hiện.

Bùi thần hầu híp mắt lại, một đoá sen bùng nổ.

Ầm!

Các đường thương tan vỡ, một bóng người lùi lại, đó chính là Diệp An.

Sau khi Diệp An dừng lại, có một đoá sen bay tới trước mặt cô ấy, cô ấy híp mắt lại rồi giơ thương lên chém.

Choang!

Đoá sen đã bị Diệp An chặn lại, nhưng ngay sau đó đã có một luồng sức mạnh to lớn từ trong đoá sen bùng ra, nó đã đánh bay Diệp An.

Diệp An vừa dừng lại thì khoé miền đã bật máu.

Thấy vậy, các cường giả của gia tộc Hách Liên đều xị mặt ra.

Diệp An lau máu ở khoé miệng, sau đó ngẩng lên nhìn Bùi thần hầu. Bùi thần hầu cùng nhìn cô ấy rồi nói: “Cũng khá đấy, nhưng không ăn thua!”

Diệp An chầm chậm nhắm mắt lại.

Tiếp đó, cơ thể cô ấy trở nên hư ảo.

Bùi thần hầu cau mày, sau đó không biết cô ta cảm thấy được điều gì mà chợt biến sắc mặt, tiếp theo có một thanh trường thương đã chém mạnh về phía cô ta.

Người thương hợp nhất!

Uy lực của thương này đã đạt đến cảnh giới Thần Tổ.

Đối diện với đường thương mạnh mẽ của Diệp An, Bùi thần hầu không dám sơ suất. Cô ta điểm vào mi tâm mình, một đoá sen chợt bay ra và tấn công ngược lại Diệp An.

Uỳnh!

Đường thương của Diệp An vỡ tan, còn cơ thể cũng bị đánh bay. Cô ấy vừa dừng lại thì đoá sen kia đã lại tấn công tiếp.

Diệp An giơ thương tiếp chiêu.

Nhưng cô ấy vẫn bị đánh bay. Lần này, sau khi dừng lại, cơ thể cô ấy đã nứt toác. Cùng lúc đó, đoá sen kia đã bay lên đỉnh đầu Diệp An, một cột sáng chiếu xuống, khoá người cô ấy lại, tiếp đó có một luồng sức mạnh lớn bắt đầu gặm nhấm cô ấy.

Thấy thế, Hách Liên Vũ tỏ vẻ chán nản, còn nhóm Cổ Lão thì bật cười.

Tuy Diệp An rất giỏi, nhưng cô ấy đang phải đối mặt với một cường giả cảnh giới Thần Tổ. Hơn nữa, cường giả này còn có chí bảo siêu cấp thì sao Diệp An đấu lại được?

Đúng là châu chấu đá xe!

Tiếp đó, Diệp An chợt có vẻ hung tợn khi bị cột sáng chiếu. Loáng cái, đôi mắt cô ấy đã đỏ ngàu, chân phải giậm mạnh, một đường máu bay lên bắn vào đoá sen, khiến nó vỡ nát, tiếp đó một luồng sát khí và ám khí lan ra khắp xung quanh.

Huyết mạch sôi trào!

Tất cả mọi người đều thấy kinh ngạc, không biết đây là sức mạnh huyết mạch gì.

Bùi thần hầu ở phía xa cau có mặt mày, sau đó nhìn Diệp An đăm đăm. Toàn thân Diệp An lúc này như nhuốm máu và toả ra sát ý mãnh liệt, điều này rất không bình thường.

Thật ra, người ngoài không hề biết khi Diệp An đến vực Cửu Châu chinh phục bảng Cửu Châu thì không hề dùng đến sức mạnh huyết mạch. Nếu cô ấy mà dùng tới thì chắc chẳng có ai là đối thủ.

Sau khi kích hoạt sức mạnh huyết mạch phong ma, khí tức của Diệp An đã bùng nổ, thanh trường thương trong tay cô ấy đã chuyển sang màu máu, trông cực kỳ đáng sợ.

Diệp An chầm chậm ngẩng lên nhìn Bùi thần hầu, sau đó cô ấy đã hoá thành một đường máu và biến mất.

Bùi thần hầu híp mắt lại rồi điểm vào đoá sen của mình, nó lập tức hoa thành một tia sáng rồi bay đi.

Đá chọi đá!

Diệp An chém mạnh một thương vào đoá sen đó, sức mạnh dồi dào đã đánh bay đoá sen, không chỉ thế, đến Bùi thần hầu cũng bị đánh bay.

Thấy vậy, mọi người đều vô cùng kinh hãi. Không ai biết sức mạnh huyết mạch gì mà khiếp đảm tới vậy.

Sau khi đánh bay Bùi thần hầu, Diệp An chưa dừng lại, người cô ấy run lên rồi hoá thành một đường máu bay đi tiếp.

Uỳnh!

Những nơi cô ấy bay qua, thời không như hoá thành biển máu vô tận.

Bùi thần hầu thấy Diệp An lao tới thì vội vàng điều một đoá sen ra chắn trước người. Song khi Diệp An đánh tới, đoá sen kia không cản được, nó đã bị đánh tan, lực phản kích khiến Bùi thần hầu cũng bị đánh bay.

Tiếp tục áp chế!

Khi Diệp An thi triển huyết mạch phong ma, sức mạnh của cô ấy đã có sự thay đổi về chất.

Diệp An lại biến mất, khi cô ấy xuất hiện thì đã đứng ngay trước mặt Bùi thần hầu. Nhưng lúc này, đoá sen trước mặt Bùi thần hầu đã hoá thành một tia sáng và chui vào mi tâm Bùi thần hầu, sau đó cơ thể cô ta trở nên mờ ảo.

Người hoa hợp nhất! Đại Đạo hoà nhập!

Bùi thần hầu điểm một ngón tay vào mũi thương của Diệp An.

Oành!

Một luồng sức mạnh đáng sợ càn quét hết mọi thứ.

Tay phải Diệp An xoay tròn, sức mạnh huyết mạch cuốn lấy cây trường thương, cùng nhau đánh bay Bùi thần hầu.

Diệp An ném thanh trường thương ra xa, nó bay đến đâu là biển máu lan đến đó.

Bụp!

Bùi thần hầu tiếp tục bị đánh bay, sau khi dừng lại thì cô ta có vẻ mặt dữ tợn. Sau đó, cô ta xoè tay ra rồi điểm vảo Đại Đạo Liên, nó lập tức chuyển sang màu máu và dung nhập với cô ta.

Uỳnh!

Khi tức của Bùi thần hầu tăng vọt.

Diệp An tiếp tục tấn công.

Bùi thần hầu không hề né, cô ta điểm vào trường thương của Diệp An, một đoá sen xuất hiện.

Ầm!

Hai đường máu va chạm, một làn sóng sức mạnh lan ra thật xa.

Lúc này, Diệp An chợt hét lướn lên rồi chém mạnh một thương xuống. Bùi thần hầu bị đánh bay, lúc Diệp An đang định thừa thắng xông lên thì có một khí tức lạnh lẽo xuất hiện sau lưng cô ấy, khiến cô ấy phải quay lại chống đỡ.

Bụp!

Ngay sau đó, Diệp An đã bị đánh bay.

Vị trí mà Diệp An vừa đứng đã xuất hiện một người đàn ông trung niên.

“Thần hầu!”

Không biết là ai lên tiếng, thì ra có thêm một thần hầu đến.

Vậy là hai đánh một!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK