Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2911: Tạm biệt mẹ

Hệ Ngân Hà, câu lạc bộ Vô Biên.

Trên tầng lớp cao nhất của câu lạc bộ, một người đàn ông trung niên đang nằm trên ghế sa lông, trong tay cầm một bình rượu, bên ngoài cửa sổ là từng tòa cao tầng nối tiếp, đèn đóm rực rỡ, vô cùng phồn hoa chói mắt.

Người đàn ông trung niên chỉ mặc một cái áo ngủ, cổ áo mở tung, để lộ cơ ngực rắn rỏi.

Người này chính là Vô Biên Chủ.

Ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì, chỉ là thỉnh thoảng sẽ nốc một ngụm rượu.

"Vô Biên lão ca!"

Lúc này, một giọng nói chợt vang lên.

Vô Biên Chủ không quay đầu lại, bởi vì ông ta biết người đến là ai.

Một người đàn ông đẩy cửa đi vào, người đến chính là Thiên Thần.

Nhớ đến cảnh tượng lần đầu Thiên Thần đến câu lạc bộ Vô Biên, Vô Biên Chủ không khỏi lắc đầu bật cười.

Thiên Thần đi thẳng đến cạnh Vô Biên Chủ ngồi xuống, gã cầm lấy một bình rượu trên bàn lên rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó nói: "Vô Biên lão ca, nhìn này..."

Nói rồi, gã xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay gã.

Vô Biên Chủ liếc nhìn kiếm Thanh Huyên một cái, không nói gì, chỉ nốc mạnh thêm một ngụm rượu.

Thiên Thần lấy một chiếc nhẫn không gian ra đặt lên mặt bàn kính trước mặt: "Lão ca, Quân ca để Tiểu Hồn đem hai chiếc nhẫn không gian đến đây, một cho ta, một còn lại cho huynh".

Vô Biên Chủ nhìn Thiên Thần, cười nói: "Sao nào, không chịu được cô đơn à?"

Thiên Thần cười hì hì.

Gã đã đến hệ Ngân Hà được một quãng thời gian, ăn cũng đã ăn, chơi cũng đã chơi đủ. Bây giờ gã thật sự có chút muốn ra ngoài phiêu lưu lại.

Đàn ông mà!

Khi nào mà chẳng muốn chu du phiêu lưu!

Vô Biên Chủ nhìn Thiên Thần trước mắt, trong mắt ánh lên một tia phức tạp, ông ta thấy được hình bóng của bản thân trên người gã.

Không cam lòng làm người bình thường, muốn hoài bão.

Thế nhưng...

Ông ta phải thừa nhận là mình đã già rồi!

Thiên Thần nói: "Lão ca, cùng ra ngoài không?"

Vô Biên Chủ đứng dậy đi tới bên cửa sổ, đưa mắt xuống nhìn đường xá chằng chịt ở dưới: "Ta lớn tuổi rồi, phải dưỡng lão thôi".

Lúc này Thiên Thần đứng dậy đi đến bên cạnh ông ta: "Vô Biên lão ca, huynh đang tuổi tráng niên khóe mạnh, dưỡng lão gì chứ? Hai chúng ta ra ngoài xông pha đi!"

Vô Biên Chủ lắc đầu: "Ta không theo kịp thời đại nữa rồi".

Thiên Thần còn muốn khuyên, nhưng Vô Biên Chủ đã nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai gã, cười nói: "Tuổi trẻ đúng là tốt!"

Nói rồi, ông ta nhìn nhẫn không gian trên bàn: "Chiếc nhẫn không gian còn lại ngươi cũng lấy luôn đi, thiên phú của ngươi không tệ, lại thêm những tổ linh mạch cực phẩm và tài nguyên tu luyện hắn cung cấp đó, ngươi hoàn toàn có thể đột phá một giới hạn mới".

Thiên Thần khẽ thở dài, không khuyên thêm nữa.

Vô Biên Chủ tiếp tục nói: "Sau này phải cố lên, nếu không tên nhóc kia sẽ bỏ lại ngươi ở phía sau tít tắp, cảm giác bị huynh đệ bỏ lại đằng sau đó... Rất khó chịu".

Nói rồi, ông ta lại cầm theo bình rượu bước đi, một giây sau đã xuất hiện ở đường phố phía dưới.

Thiên Thần im lặng một lát rồi cũng xoay người rời đi, gã không cầm lấy chiếc nhẫn không gian còn lại.

Thiên Thần đi tới trước một sòng mạt chược, bên trong tiếng người huyên náo, rất náo nhiệt.

Trước một bàn mạt chược, một người phụ nữ có khí chất vô cùng đang vuốt bài bằng một tay, tay còn lại cầm một miếng dưa hấu, đang vừa đánh vừa ăn.

Đây chính là mẹ của Thiên Thần - Tần nương nương.

Ngồi đối diện Tần nương nương là một người phụ nữ có hình thể đầy đặn, vừa đánh một quân bài xuống đã cười nói: "Tiểu Tần, không phải là chị nhiều chuyện, nhưng con trai của em là một người tài giỏi, miệng cũng ngọt, nhưng cả ngày lại du thủ du thực, không có công việc đàng hoàng, thế coi sao mà được?"

Tần nương nương đánh ra một quân bài: "Nó thích là được".

Người phụ nữ đẫy đà liếc nhìn Tần nương nương rồi cười nói: "Em chiều nó quá".

Nói rồi, bà ta lại chuyển đề tài: "Chị thấy thằng bé còn độc thân, có muốn chị giới thiệu cho một nhà bàn chuyện kết hôn không? Gia cảnh nhà gái rất tốt, cũng là một người giỏi giang..."

Tần nương nương mỉm cười nói: "Được thôi!"

Người phụ nữ đẫy đà lập tức cười tươi hơn: "Được được, hôm nào chị sắp xếp mời mọi người cùng ăn cơm một bữa rồi nói chuyện đàng hoàng nhé".

"Mẹ!"

Đúng lúc này, Thiên Thần chạy vào, trong tay cầm theo một túi hoa quả và thức uống, gã nhanh chân đi đến cạnh bàn mạt chược, sau đó đặt túi đồ ăn lên bàn: "Dì Chu, đây là sầu riêng dì thích ăn này, dì Lý, đây là nước ngọt của dì, còn dì Tôn nữa, thuốc lá của dì đây..."

Ba người phụ nữ đang chơi mạt chược lập tức nở nụ cười vui vẻ, người phụ nữ đẫy đà nhìn Thiên Thần, cười nói: "Thiên Thần, cháu tới đúng lúc lắm, vừa hay dì đang bàn chuyện với mẹ cháu, định giới thiệu cho cháu một nhà để kết hôn đấy! Cháu thấy sao?"

Vẻ mặt Thiên Thần cứng đờ, gã nhìn về phía Tần nương nương, Tần nương nương chỉ mỉm cười không nói gì.

Một người phụ nữ trung niên mặc váy đen ngồi cạnh người phụ nữ đẫy đà cười nói: "Đừng ngại, trai lớn thì phải lấy vợ, gái lớn phải gả, cháu là người tài giỏi, chỉ cần có lòng thì nhà gái chắc chắn sẽ để ý!"

Ngồi bên tay trái Tần nương nương là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, bà ấy ăn mặc rất đẹp, cười nói: "Thiên Thần, công ty chú Mộc của cháu vẫn đang tuyển người, nếu cháu thấy hứng thú thì có thể đến làm trợ lý, cháu yên tâm, chỗ nào không hiểu thì chú sẽ dạy bảo cho".

Thiên Thần cười nói: "Cháu nhận lòng tốt của ba dì đây, nhưng lần này cháu đến là để tạm biệt mẹ".

Tần nương nương dừng tay đang bốc bài lại, bà ấy ngẩng đầu nhìn Thiên Thần, trong mắt mang theo ý hỏi dò.

Thiên Thần nói: "Mẹ, con muốn ra ngoài chu du".

Nói rồi, gã bỗng thấy phấn khởi.

Tần nương nương im lặng một lát rồi nói: "Được".

Thiên Thần lập tức thở phào nhẹ nhõm, mà lúc này, Tần nương nương lại nói: "Tìm đại ca con à?"

Thiên Thần cười nói: "Tạm thời chưa vạch kế hoạch rõ ràng, Quân ca phát triển nhanh quá, cho dù huynh ấy có giúp con con cũng chưa chắc có thể theo kịp huynh ấy, nếu không đuổi kịp thì đi theo huynh ấy cũng vô nghĩa".

Tần nương nương quay đầu nhìn về phía Thiên Thần: "Con muốn đuổi theo hắn?"

Thiên Thần gật đầu: "Tất nhiên ạ".

Tần nương nương nói: "Sẽ rất khó khăn".

Thiên Thần nở nụ cười: "Con biết".

Tần nương nương đánh một quân bài ra rồi nói: "Đi thôi!"

Thiên Thần vui vẻ nói: "Cảm ơn mẹ, con đi đây".

Tần nương nương gật đầu.

Thiên Thần xoay người rời đi, mà lúc gã đi đến cửa thì Tần nương nương đột nhiên nói: "Nhớ về nhà".

"Vâng ạ!"

Lúc nói xong câu đó, bóng dáng của Thiên Thần đã biến mất.

Tần nương nương nhìn ngoài cửa, một lát sau cũng nở nụ cười.

Con trai lớn rồi cuối cùng vẫn muốn ra ngoài xông pha.
Chương 2912: Từ Chân!

Người phụ nữ đẫy đà ngồi đối diện Tần nương nương nói: "Thằng nhóc Thiên Thần kia còn có anh trai à?"

Tần nương nương gật đầu: "Kết nghĩa thôi".

Người phụ nữ đẫy đà hiếu kỳ hỏi: "Anh trai nó làm gì?"

Tần nương nương đáp: "Mở thư viện".

Người phụ nữ đẫy đà ngạc nhiên hỏi: "Mở thư viện à... tên gì vậy?"

"Thư viện Quan Huyên!"

"Ôi mẹ ơi..."

"..."

Thiên Thần vừa rời khỏi hệ Ngân Hà thì đột nhiên chau mày lại, gã quay đầu nhìn sang bên phải, nơi đó chẳng biết tự khi nào đã có một người đàn ông đang đứng.

Thiên Thần nhìn người đàn ông đó, hơi đề phòng: "Ngươi là?"

Người đàn ông cười hỏi: "Ngươi là Thiên Thần?"

Thiên Thần gật đầu: "Các hạ là?"

Người đàn ông mỉm cười nói: "Ta được giao đến đón ngươi..."

Thiên Thần nghi ngờ hỏi: "Ai?"

Người đàn ông đáp: "Tần các chủ!"

...

Cầu vượt.

Như thường ngày, trên cầu vượt vẫn rất náo nhiệt, hen bên đều có người bày sạp bán.

Mà hôm nay trên cầu lại có rất đông người tụ tập, mọi người chen chúc đứng một chỗ, rướn người nhìn trái ngó phải, hình như đang đợi ai đó.

Không biết qua bao lâu, chợt có một người nói: "Từ Chân đến rồi".

Mọi người vội vã nhìn về phía xa, cách đó không xa có một cô gái đang chậm rãi đẩy xe đi về phía bên này, cô gái mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng tinh rộng thùng thình, ống tay rất lớn, ở dưới phối với một chiếc quần jean bó sát người. Vóc dáng cô ta vốn đã đẹp, nay mặc thêm quần bó càng tôn lên được đường nét uyển chuyển, vô cùng quyến rũ.

Cô ta còn đội thêm một chiếc mũ lông màu trắng, hai bên mũ có hai sợi dây len nối với cầu len rũ xuống, trên xe đẩy của cô có bày một vài túi hạt dưa, đậu phộng và đồ uống.

Từ Chân vừa xuất hiện, người xung quanh đã vội vàng vây lại xung quanh cô ta.

Mọi người chen chúc đứng quanh Từ Chân, mồm năm miệng mười nói huyên thuyên, khó mà nghe rõ được ai đang nói gì.

Lúc này, Từ Chân đột nhiên lén nhìn xung quanh, sau đó cô ta ôm một đống sách từ trong xe đẩy ra, thấy chồng sách kia, những người vây quanh cô ta lập tức sáng mắt, chỉ chốc lát sau đó, sách trên tay Từ Chân đã bị càn quét hết.

Lúc này, một cô bé khoảng chừng mười tám tuổi ôm sách bỗng đến vỗ vỗ Từ Chân, cô bé khẽ hỏi: "Chị Chân kí tên cho em được không?"

Từ Chân gật đầu cười.

Cô bé vội vã lấy bút ra rồi đưa sách bút cho Từ Chân, Từ Chân nhận lấy rồi kí tên mình lên.

"Tôi cũng muốn!"

"Tôi nữa, tôi cũng muốn..."

Phàm là người mua sách đứng ở đây ai cũng muốn được kí tên, Từ Chân cũng vừa cười vừa kí cho từng người.

Qua một lúc lâu, mọi người dần tản đi.

Một cô gái bày sạp bán cách Từ Chân không xa đột nhiên cười nói: "Chị Chân, lần nào chị cũng đến một mình, người nhà chị đâu?"

Từ Chân lắc đầu.

Cô gái nghi ngờ hỏi: "Không có người nhà?"

Từ Chân chỉ chỉ đầu mình: "Không nhớ gì cả".

Cô gái cau mày: "Mất trí nhớ à?"

Từ Chân chỉ cười, không nói gì.

Cô gái đang định nói tiếp thì bỗng có một người đàn ông mặc tây trang lịch lãm cầm một bó hoa đi tới, gã đến trước mặt Từ Chân rồi bày ra vẻ thâm tình: "Từ Chân, tôi thích em..."

Từ Chân nhìn người đàn ông mặc âu phục: "Anh có phải họ Diệp không?"

Người đàn ông ngẩn ra, sau đó đáp: "Tôi họ Lý..."

Từ Chân lắc đầu.

Người đàn ông còn định nói gì đó thì Từ Chân đột nhiên vung tay lên, người đàn ông đã bị hất bay ra ngoài xa, cuối cùng rơi xuống đầm nước.

Cô gái bày sạp bên cạnh Từ Chân trợn mắt ngoác mồm: "Chị Chân mạnh ghê".

Từ Chân khẽ mỉm cười.

Cô gái chớp mắt hỏi: "Chị Chân hỏi gã có phải là họ Diệp không... nghĩa là sao vậy?"

Từ Chân khẽ đáp: "Có một người họ Diệp, hình như hắn nợ tôi thứ gì đó... Tôi đang chờ hắn đến tìm mình..."
Chương 2913: Diệp Huyên

Vô Biên Chủ cầm một chai rượu, chậm rãi rảo bước trên phố thị phồn hoa, thi thoảng bật cười rồi nốc một hớp rượu lớn.

Hùng tâm tráng chí à?

Ông ta không có thứ đó.

Cho dù có muốn thừa nhận hay không, ông ta cũng đã xa rời thời đại này rồi.

Hay nói cách khác, đây không còn là thời đại của ông ta nữa.

Dưỡng lão ư?

Chỉ là hành động bất đắc dĩ khi không còn biết nên làm gì nữa thôi. Vô Biên Chủ nở nụ cười tự giễu.

Ông ta lại uống ực một hơi, cũng không dùng tu vi để áp chế hơi men, ngược lại còn thấy thích cảm giác ngà ngà say này.

Để cho đầu óc mơ hồ, không còn nghĩ đến gì nữa.

Đang thơ thẩn bước đi, ông ta bỗng dưng khựng lại, trợn to mắt nhìn một quầy thịt nướng ở bên đường - nơi có một người đàn ông áo trắng đang ngồi.

"Diệp Huyên?!"

Vô Biên Chủ cứ tưởng mình say rượu hoa mắt, vội vàng đưa tay lên dụi, nào ngờ nhìn lại vẫn thấy người kia ở đó.

Ông ta bèn dùng huyền khí xua tan men rượu, vẫn thấy người kia.

Mà đối phương chỉ quay lại cười nói: “Đến làm vài ly nào”.

Thật sự là Diệp Huyên!

Vô Biên Chủ bèn xách vò rượu đến ngồi xuống đối diện, cười ha hả: “Diệp vô sỉ! Sao hôm nay lại rảnh tới đây?"

Diệp Huyên cầm một xâu thịt dê nướng lên, cắn một miếng rồi đáp: “Đến gặp huynh”.

Vô Biên Chủ: “Gặp ta làm gì?"

Diệp Huyên thở dài: “Vô Biên huynh à, từ khi nào mà chúng ta lại xa cách như thế?"

Vô Biên Chủ không đáp.

Diệp Huyên rót cho mình một ly: “Huynh cũng tận mắt nhìn thấy năm ấy ta từng bước đi lên như thế nào”.

Vô Biên Chủ liếc sang: “Thoát ra là tốt rồi, không phải sao?"

Diệp Huyên lắc đầu: “Đâu có đơn giản thế”.

Vô Biên Chủ nhíu mày: “Thế nào?"

Diệp Huyên dựa vào lưng ghế: “Huynh cũng biết chuyện thằng con ta, hơn nữa...”

Vô Biên Chủ: “Chủ nhân bút Đại Đạo?"

Diệp Huyên gật đầu: “Có liên quan đến ông ta”.

Vô Biên Chủ: “Giết thì sao?"

Diệp Huyên cười: “Huynh cũng biết mà”.

Vô Biên Chủ sa sầm mặt: “Quả thật hệt như ta đã đoán. Vậy ý đồ thật của ông ta là gì, ngươi có biết không?"

Diệp Huyên: “Chỉ một chút”.

Ông ấy uống hết ly rượu, hạ giọng nói: “Ông ta đang ấp ủ một âm ưu lớn, nếu thành công thì ông ta thật sự không cần phải kiêng nể gì nữa”.

Vô Biên Chủ thở dài: “Không chung sống hòa bình được à?"

Diệp Huyên cười: “Vì sao cửu long không chọn hòa bình mà lại quyết tâm tranh giành đế vị?"

Vô Biên Chủ lộ vẻ phức tạp.

Cửu long vì sao lại tranh giành, vì sao lại không chịu hòa giải?

Người thường sẽ cho rằng sinh ra đã là Vương gia hưởng mọi vinh hoa phú quý, hà cớ gì phải đi tranh ngai vàng?

Những người nghĩ như vậy, thực chất chưa từng hưởng thụ đãi ngộ đó.

Các Hoàng tử đó sinh ra trong dòng dõi Hoàng gia, từ thuở lọt lòng đã có được cuộc đời sung túc. Đối với họ, nếu trên đời này còn thứ gì thật sự hấp dẫn, đó chính là đế vị.

Ở vào vị trí của họ, chỉ cần có năng lực là sẽ tham gia tranh đấu.

Chủ nhân bút Đại Đạo cũng như vậy.

Diệp Huyên cầm đũa trở miếng đậu hũ trên vỉ nướng, cười nói: “Cái món này ngon thật sự, mỗi lần về đây ta đều phải gọi nó, huynh thử xem”.

Vô Biên Chủ: “Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?"

Diệp Huyên: “Nhớ huynh”.

"Cút!"

Vô Biên Chủ không chút nể mặt.

Diệp Huyên cười ha hả.

Vô Biên Chủ chấm đậu hũ vào tiêu rồi bỏ vào miệng: “Nói đi”.

Diệp Huyên: “Ta đến là muốn nhờ huynh một chuyện”.

Vô Biên Chủ đảo mắt: “Nhờ? Ngươi nhìn ta thành bộ dạng này còn giúp với chả đỡ gì được nữa?"

Diệp Huyên: “Huynh làm được”.

Vô Biên Chủ: “Nói trước đi, muốn nhờ gì?"

Diệp Huyên: “Ánh mắt huynh thế là sao chứ? Chẳng lẽ ta lại gạt huynh?"

Vô Biên Chủ đáp ngay: “Chắc chắn”.
Chương 2914: Đại Đạo trường sinh

Diệp Huyên: “...”

Vô Biên Chủ cầm xâu thịt nướng lên: “Thôi nói đi. Nhưng đừng trách ta không cảnh báo trước, bây giờ thể lực ta có hạn rồi, ngươi nhờ ta dắt đi rửa chân thì không thành vấn đề, nhưng đánh đấm thì bỏ đi”.

Diệp Huyên cười: “Trên đời này còn có một loại khí vận mạnh nhất thế gian, huynh biết nó là gì không?"

Thấy Vô Biên Chủ liếc sang, ông ấy nói: “Ta có nó, huynh cũng có nó. Lần trước huynh bỏ mạng chỉ là có người đang thăm dò xem huynh có được bao nhiêu”.

Vô Biên Chủ: “Thế giới này là vậy thật à?"

Diệp Huyên: “Thật hay giả, giả hay thật đều không quan trọng. Quan trọng là chỉ có giả đến mức độ cao nhất mới có tư cách chạm vào thật”.

Ông ấy đưa mắt nhìn xung quanh: “Như nơi này vậy, chỉ những người đạt đến đỉnh quyền lợi mới có thể đi khám phá chân tướng khác, bằng không những gì huynh thấy đều là do người ở trên muốn cho huynh xem, bằng không thì cả đời huynh cũng không thấy được”.

Vô Biên Chủ uống rượu: “Ngươi muốn nhờ vả gì?"

Diệp Huyên không đáp, chỉ đặt một chiếc nhẫn xuống: “Ba việc, không dễ, cũng cực kỳ nguy hiểm”.

Vô Biên Chủ: “Từ chối được không?"

Diệp Huyên mỉm cười: “Đời này của ta không có bao nhiêu huynh đệ, huynh là một trong số đó. Huynh không bằng lòng thì ta cũng không biết đi tìm ai”.

Vô Biên Chủ im lặng.

Diệp Huyên đặt một tờ tiền lên bàn: “Ông chủ, tính tiền!"

Rồi đứng dậy đi vài bước: “Vô Biên, trong nhẫn là một bộ công pháp không giới hạn”.

Vô Biên Chủ nhàn nhạt đáp: “Chẳng có gì hiếm lạ. Thiên tài như ta thì tự nghĩ ra công pháp chỉ là chuyện nhỏ”.

Diệp Huyên: “Do Thanh Nhi viết”.

Vô Biên Chủ tức tốc thu nhẫn vào.

"Ha ha ha!"

Làm Diệp Huyên cười phá lên.

Vô Biên Chủ hỏi: “Ngươi định đi đâu?"

Diệp Huyên: “Nơi ta nên đi. Ta cũng như huynh, thời đại này đã không phải của chúng ta nữa rồi”.

Vô Biên Chủ im lặng một hồi lâu, sau đó mới nhìn xuống chiếc nhẫn trong tay với vẻ phức tạp: “Cảm ơn nhiều”.

Ông ta làm sao lại không hiểu?

Người này đâu có cần ông ta giúp đỡ.

Ngược lại còn đang giúp ông ta.

Vô Biên Chủ bèn cạn sạch rượu trong ly, rút ra một xấp tiền giấy vỗ lên bàn: “Ông chủ! Hôm nay tôi bao quán!"

Chỉ nhận lại một cái lườm sắc lẻm từ chủ quán.

Vô Biên Chủ bèn nhìn xung quanh, phát hiện quán này cũng không khá khẩm mấy, chỉ có mỗi mình ông ta.

Tự dưng sượng ngắt.

Má nó.

Ra vẻ thất bại rồi!

Thử lại!

Lần này ông ta đặt một chiếc thẻ lên bàn: “Tôi mua lại tiệm thịt nướng, ông về quê dưỡng lão đi”.

Kết quả chỉ thấy ông chủ cầm dao phay lao ra: “Uống được vài ba ly nước đái ngựa thì tưởng mày ngon lắm à! Kinh tế đi xuống, tao đã khổ lắm rồi mà mày còn giỡn mặt! Có nhân tính không hả! Ê đừng có chạy!"

Vô Biên Chủ: “...”

...

Vũ Trụ Chủ.

Một người đàn ông nhàn nhã bước đi trong dãy núi vô tận.

Y chính là Cựu Thần.

Y đi mãi đi mãi, cuối cùng dừng lại khi nhìn thấy một cột đá cao chọc trời như đang chống đỡ thiên địa.

Y lại tiếp tục đi, khi đến gần cột đá thì thấy những vòng tròn mờ nhạt được khắc vào thân cột.

Quan sát một hồi, y lại phát hiện một lối đi nhỏ phía sau cột đá, dẫn đến một cánh cửa đá cao gần vạn trượng, sừng sững nguy nga.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên sau lưng.

Cựu Thần quay lại, thấy Chủ nhân bút Đại Đạo đi đến.

Ông ta cười: “Lại gặp nhau rồi”.

Cựu Thần đáp lễ: “Chắc không phải trùng hợp nhỉ?"

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ta đến để tìm ngươi”.

Cựu Thần: “Có việc gì?"

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn cửa đá: “Ngươi biết cái gì ở phía sau nó không?"

Cựu Thần lắc đầu: “Không. Chủ chung của vũ trụ bảo ta đến đây xem thì ta đến thôi”.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn sang: “Vậy ngươi biết thân phận thật của người đó không?"

Cựu Thần: “Không luôn”.

Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Một thân phận không đơn giản như vẻ bề ngoài”.

Cựu Thần cười: “Bớt vòng vo, muốn gì nói thẳng đi”.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ta muốn nhờ ngươi giúp một chuyện”.

Cựu Thần: “Liên quan tới Diệp lão đệ?"

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Phải”.

Cựu Thần: “Ta không làm”.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ta còn chưa đưa ra đề nghị nữa”.

Cựu Thần cười: “Là gì cũng không làm”.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Nếu là Kinh Phá Bích thì sao?"

Không đợi Cựu Thần đáp, ông ta nói tiếp: “Kinh Phá Bích hoàn chỉnh”.

Rồi im lặng chờ đợi.

Cựu Thần vẫn câu nói cũ: “Kinh Phá Bích lợi hại lắm sao?"

Chủ nhân bút Đại Đạo không nói gì.

Cựu Thần lắc đầu: “Ngươi rất lợi hại, chủ nhân bút Đại Đạo, ta không phải đối thủ của ngươi. Nhưng cái gì của ta là của ta, không phải của ta thì ta không cưỡng cầu, đừng nói chi là dùng mọi thủ đoạn để có được”.

Rồi y đi về phía cửa đá.

Chủ nhân bút Đại Đạo gọi theo: “Ngươi có biết giá trị của Kinh Phá Bích hoàn chỉnh không?"

Cựu Thần không quay lại: “Giữ vững bản tâm, không sinh vọng niệm. Đại Đạo trường sinh, cần gì phải cầu cạnh thứ khác?"
Chương 2915: Hỏi đáp

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Cựu Thần rời đi, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Ngươi vẫn là ngươi của lúc trước”.

Ở đằng xa, Cựu Thần đã đi vào trong cánh cửa đá đó.

Chủ nhân Bút Đại Đạo không đi theo, vì sau khi Cựu Thần đi vào cánh cửa đá, cánh cửa đó đã biến mất.

Nơi đó hoàn toàn biến mất.

Thật ra nếu có người ngoài ở đây, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, vì họ không hề nhìn thấy cánh cửa đó, hơn nữa chỉ xuất hiện vào thời gian cụ thể nào đó.

Chủ nhân Bút Đại Đạo từng đến đây, nhưng cánh cửa đó không xuất hiện.

Chủ nhân Bút Đại Đạo xoay người rời đi, cũng không cảm thấy thất vọng, vì mọi chuyện đã nằm trong dự đoán của mình.



Sau khi bước vào cánh cửa đá, nghênh đón Cựu Thần là một cái hồ, bên phải hồ có một căn nhà nhỏ bằng tre, căn nhà được dựng trên mặt hồ, xung quanh là nước.

Cựu Thần đi đến trước ăn nhà tre đó, y đẩy nhẹ cánh cửa ra, trong đó chỉ có một cuốn kinh văn và một chiếc nhẫn.

Cựu Thần cầm cuốn kinh văn kia lên: “Kinh Phá Bích?”

Nói rồi y đọc kỹ lại, một lúc sau y lắc đầu: “Trò gì đây, không hiểu”.

Y lại nhìn sang chiếc nhẫn, nhìn thấy chiếc nhẫn, mắt y sáng lên: “Thứ này được đấy, hợp với Diệp đệ…”



Trong Tiểu Tháp.

Trên đấu trường võ thuật rộng rãi, hôm nay có rất nhiều người đến.

Vì hôm nay là ngày viện trưởng Diệp Quân lên giảng.

Viện trưởng lên lớp!

Cả thư viện Quan Huyên đều phấn khích.

Vì Diệp Quân rất ít khi đích thân giảng bài, không đúng, phải nói là gần như chưa bao giờ làm vậy, nhưng hôm nay Diệp Quân bỗng dưng muốn giảng bài khiến các học sinh của học viện Quan Huyên vô cùng hưng phấn.

Gần như tất cả mọi người ở thư viện Quan Huyên đều đến, khiến đấu trường võ đài rộng rãi trở lên chật kín.

Trong sự mong chờ của mọi người, Diệp Quân chậm rãi bước xuống bậc đá phía xa.

“Viện trưởng”.

Lúc này bên dưới bỗng vang lên từng tiếng reo hò chói tai.

Hôm nay Diệp Quân mặc áo bào trắng, đeo thắt lưng ngọc màu tím, tay cầm một cuốn sách cổ, không hề nhìn thấy khí tức kiếm tu trên người hắn, bây giờ hắn giống như một thư sinh, cả người đều toát ra khí chất thanh lịch.

Nhìn thấy Diệp Quân, đấu trường võ đài lập tức trở nên nhốn nháo.

Diệp Quân chậm rãi bước lên bục, không có bàn, chỉ có một cái đệm cói, nhưng hắn không ngồi xuống mà đứng đó, ánh mắt lướt qua từng người ở trên võ đài, họ đều là những người trẻ tuổi, tràn đầy khí lực, cũng có chút non nớt.

Lúc này hắn nghĩ đến bản thân lúc vừa gia nhập thư viện Quan Huyên.

Chỉ thoáng chốc đã nhiều năm vậy rồi.

Diệp Quân thôi suy nghĩ, cười nói: “Chúng ta không làm những quy trình hình thức đó, cũng không nói những lời cao ngạo gì đó, hôm nay chúng ta đến để giao lưu, các ngươi có thể hỏi, ta sẽ trả lời, bất kỳ vấn đề gì”.

Rất nhiều người bên dưới đều giơ tay lên.

Diệp Quân xòe tay ra, một quả cầu xuất hiện trong tay hắn, hắn cười nói: “Quả cầu này bay đến tay ai thì người đó hỏi”.

Nói rồi hắn hơi dùng sức, quả cầu bay về phía khu vực bên trái, hắn không khống chế điểm rơi của quả cầu.

Chẳng mấy chốc, quả cầu rơi vào tay một thiếu niên đồ đen, thiếu niên được một luồng sức mạnh dịu dàng nâng lên.

Cậu ta siết chặt quả cầu, hơi căng thẳng.

Diệp Quân nhìn thiếu niên đồ đen, cười nói: “Có muốn hỏi gì không?”

Thiếu niên đồ đen gật đầu: “Có”.

Nhưng vì hơi căng thẳng nên mặt cậu ta hơi đỏ, bỗng chốc không biết nên nói gì.

Diệp Quân mỉm cười: “Đừng vội, trước tiên hít sâu vào nào”.

Thiếu niên đồ đen hít sâu một hơi, cảm giác căng thẳng bỗng đỡ hơn rất nhiều, cậu ta nhìn Diệp Quân: “Viện trưởng, ta… câu hỏi của ta là, khi nào bọn ta có thể rời khỏi thế giới này để đi ra ngoài?”

Thế giới bên ngoài!

Tất nhiên người trong Tiểu Tháp đều biết bây giờ họ đang ở một thế giới bên trong Tiểu Tháp, nơi này phong bế tuyệt đối, họ không biết gì về thế giới bên ngoài, càng khao khát được đi ra thế giới bên ngoài.

Nghe thiếu niên đồ đen nói thế, tất cả mọi người đều nhìn Diệp Quân, trong mắt rất nhiều học sinh không giấu nổi sự mong đợi, rõ ràng là họ rất muốn ra ngoài phiêu lưu.

Diệp Quân cười nói: “Các ngươi muốn ra ngoài à?”

Tất cả mọi người đều gật đầu, đồng thanh nói: “Phải”.

Diệp Quân nói: “Ngày mai ta có thể dẫn mọi người ra ngoài khám phá, nhưng chỉ có một vạn người thôi”.

Vừa nghe nói thế, các học sinh lập tức vui mừng reo hò.

Các trưởng lão nội các lâm thời như Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, Mục Khoản hơi ngạc nhiên vì họ không ngờ Diệp Quân lại làm vậy.

Nhìn dáng vẻ phấn khích của các học sinh, Diệp Quân bật cười.

Thật ra, sở dĩ hắn đồng ý như thế không phải là nhất thời nảy ra ý này mà là hắn đã có dự định này từ lâu rồi.

Bây giờ vũ trụ Quan Huyên trong Tiểu Tháp đang phát triển rất nhanh, chẳng mấy chốc nhóm người trước mặt này có thể nói là thiên tài hàng đầu trong vũ trụ Quan Huyên, mặc dù bây giờ người này rất ngoan ngoãn và khách sáo, nhưng thật ra họ rất kiêu ngạo.

Dù sao họ cũng đều là nhóm người yêu nghiệt nhất vũ trụ Quan Huyên hiện giờ.

Trong vũ trụ Quan Huyên không có ai là đối thủ của họ, dĩ nhiên họ muốn ra ngoài khám phá thử, làm quen với các thiên tài và yêu nghiệt ở thế giới bên ngoài.

Điều này cũng hợp ý của Diệp Quân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK