Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1146:

Tội nữ nhìn về phía linh của thần ấn: “Tiền bối có biện pháp thoát ra ngoài chứ?”

Linh của thần ấn thản nhiên đáp: “Tất nhiên”.

Tội nữ vội hỏi: “Nên làm thế nào mới đi ra được?”

Linh của thần ấn liếc nhìn Diệp Quân: “Chẳng phải hắn rất có năng lực đó sao? Ngươi hỏi hắn đi”.

Tội nữ: “…”

Diệp Quân liếc nhìn linh của thần ấn, nói: “Thần ấn, nếu ngươi muốn được tự do thì bọn ta cũng tôn trọng sự lựa chọn của ngươi, không cưỡng ép ngươi đi theo bọn ta. Nhưng nếu ngươi muốn đi theo ta thì nhất định phải nghe theo ta, hiểu không?”

Linh của thần ấn lạnh lùng nói: “Ngươi là do chủ nhân chọn, không phải ta”.

Diệp Quân bèn thong dong nói: “Chủ nhân của ngươi đã biến mất, hiện giờ ngươi được tự do”.

Linh của thần ấn trầm mặc.

Diệp Quân tiếp tục nói: “Tỷ đệ ta với ngươi không thù không oán, cũng không muốn kết thù hận với ngươi, vì thế, nếu ngươi thật lòng không muốn đi cùng chúng ta cũng không vấn đề gì, ngươi có thể tự do rời đi”.

Linh của thần ấn chăm chú nhìn Diệp Quân: “Ngươi có biết năm xưa đám ngụy thần kia đã tranh ta đến long trời lở đất thế nào không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Ta không cho rằng thần ấn mới là thứ đại biểu cho Thượng Thần mới, ta cũng không cho là không có thần ấn thì ta đây không thể sáng lập một trật tự mới”.

Mộc Nguyên đứng bên thoáng liếc nhìn Diệp Quân, đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

Tội nữ cũng chăm chú nhìn Diệp Quân.

Linh của thần ấn trầm mặc một lát mới nói: “Ta đi theo ngươi”.

Diệp Quân nghi hoặc: “Vì sao?”

Linh của thần ấn nhìn hắn: “Ta tin tưởng quyết định của chủ nhân”.

Nói xong, cô ta hóa thành một tia sáng, phóng lên cao.

Ầm!

Vùng tinh không trên đỉnh đầu mọi người chợt xuất hiện một vòng xoáy sáng màu vàng kim.

Diệp Quân kinh ngạc nhìn, nhưng cũng vào lúc này, trong vòng xoáy nọ bỗng truyền ra những tiếng kêu thảm thiết.

Mộc Nguyên vội nói: “Đó là tiếng của Thần Đồ”.

Nói đến đó, ông ta mỉm cười: “Thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn”.

Giây lát sau, khoảng không phía trên đám người chợt xuất hiện một luồng sáng, ngay sau đó, giọng linh của thần ấn từ trong đó vẳng ra: “Lên đi”.

Mọi người cùng phóng mình lên cao, tiến vào bên trong luồng sáng.

Chẳng mấy chốc, họ đã xuất hiện trên bờ vực thẳm.

Ra được rồi!

Diệp Quân hít sâu một hơi. Linh của thần ấn xuất hiện trước mặt hắn, trong tay còn nắm một bức họa.

Diệp Quân hỏi: “Đó là Thần Đồ?”

Linh của thần ấn hừ lạnh một tiếng, vẻ như không muốn đáp lời.

Song cô ta chợt nghĩ, hiện giờ mình đã thành người dưới trướng kẻ này, vẫn nên lịch sự cung kính một chút thì hơn. Vì thế, cô ta khẽ gật đầu một cái, ném thần đồ cho Diệp Quân.

Diệp Quân nhận thần đồ, quan sát một chốc rồi hỏi: “Thu phục nó bằng cách nào?”

Linh của thần ấn đáp: “Ta theo ngươi, dĩ nhiên nó sẽ nghe lời ngươi”.

Diệp Quân cười bảo: “Có người nói, ở thời đại Thần Nhất có bốn chí bảo, ngươi là lão đại của bọn chúng phải không?”

Linh của thần ấn ngạo nghễ cười: “Tất nhiên rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Vậy sau này phải nhờ vào ngươi nhiều rồi”.

Nghe Diệp Quân nói thế, linh của thần ấn liếc nhìn hắn một cái, thiện cảm dành cho Diệp Quân tăng lên không ít.

Đúng lúc này, Mộc Nguyên đứng bên đột nhiên xen vào: “Diệp thiếu, cậu xem kìa”.

Diệp Quân quay sang phía Mộc Nguyên chỉ, cách đó chừng nghìn trượng có một người đàn ông trung niên mặc chiến giáp đang quỳ gối, hai mắt nhắm nghiền, máu tươi đang liên tục tràn ra từ hốc mắt.

Mộc Nguyên trầm giọng: “Đó là thần tướng Trấn Thiên”.

Diệp Quân nhìn Mộc Nguyên, hỏi: “Thần tướng Trấn Thiên?”

Mộc Nguyên gật đầu: “Trong số các thần tướng, gã có thể xếp vào hàng năm người mạnh nhất… Nhưng sao gã lại quỳ ở đó nhỉ?”

Diệp Quân liếc nhìn thần tướng Trấn Thiên, hắn cũng có cùng một thắc mắc với Mộc Nguyên: “Sao lại quỳ ở đó?”

Mộc Nguyên lắc đầu, sắc mặt lộ vẻ căng thẳng: “Thực lực của người này vô cùng mạnh mẽ, người thường hoàn toàn không có khả năng chế ngự gã, càng đừng nói bắt gã quỳ… Để ta đi hỏi xem”.

Dứt lời, ông ta lắc mình, thoáng cái đã xuất hiện trước mặt thần tướng Trấn Thiên, ông ta nhìn vị thần tướng đang quỳ, hỏi: “Trấn Thiên, quỳ ở đó làm gì vậy?”

Trấn Thiên cau mày: “Mộc Nguyên, ông chưa chết à?”

Mộc Nguyên cười bảo: “Còn vất vưởng sống sót”.

Trấn Thiên chỉ lẳng lặng lạnh nhạt nhìn, không hồi đáp câu hỏi trước đó.

Mộc Nguyên hỏi lại: “Trấn Thiên, ngươi quỳ ở đây làm gì?”

Trấn Thiên tức tối: “Ta thích quỳ đấy, có được không?”

Mộc Nguyên trừng mắt với ông ta: “Có phải ngươi bị người ta đánh không?”

Trấn Thiên tức thì giận dữ tím mặt: “Ai có thể đánh ta?”

Mộc Nguyên gật đầu: “Nói cũng phải, vậy ông đứng lên đi”.

Trấn Thiên trầm giọng: “Mộc Nguyên, ông chớ có xen vào việc của người khác, cần đi làm gì thì làm đi, đừng lề mề ở đây”.

Nghe Trấn Thiên nói thế, sắc mặt Mộc Nguyên tức thì trở nên cổ quái hết sức: “Đúng là ngươi bị người ta đánh thật rồi”.

Trấn Thiên: “…”

Mộc Nguyên hết sức nghi hoặc, với thực lực của Trấn Thiên, trừ khi gặp phải mấy vị ngụy thần, nếu không, người thường sao có thể là đối thủ của gã được, càng đừng nói người nọ còn bắt gã quỳ ở đây như thế… Tình thế này là bị áp chế tuyệt đối rồi.

Nghĩ tới đó, Mộc Nguyên bèn hỏi: “Ai ra tay thế?”

Trấn Thiên chỉ trầm mặc.

Bởi vì gã cũng không biết đối phương là ai.

Gã chỉ nói nhảm đôi câu thôi, sau đó… liền bị đánh một trận hiểm, còn bị trấn áp bắt quỳ ở đây…

Mà người ra tay với gã, gã thậm chí còn chẳng biết là ai…

Mộc Nguyên bỗng nói: “Trấn Thiên, ngươi cứ đứng lên hẵng nói, quỳ như thế không hay lắm”.

Trấn Thiên tức giận: “Ông tưởng ta đứng lên được chắc?”

Mọi người đều sửng sốt.
Chương 1147: Không thấy đâu nữa

Lúc này Trấn Thiên cảm thấy khổ sở thật sự, vì người phụ nữ đó để lại kiếm khí trong người gã, kiếm khí đó không làm tổn thương đến tính mạng của gã nhưng lại trấn áp gã.

Chỉ cần động đậy thì gã sẽ phải chết.

Thế nên gã không dám động.

Ngay lúc này Diệp Quân ở một bên bỗng bước đến trước mặt Trấn Thiên, hắn nhìn Trấn Thiên, cảm thấy hơi khó hiểu vì hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc trong người Trấn Thiên.

Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Diệp Quân, Trấn Thiên nhíu mày: “Nhìn gì mà nhìn?”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Có phải trong người ngươi có một luồng kiếm khí?”

Trấn Thiên sửng sốt, sau đó nói: “Sao ngươi biết…”

Có thật!

Diệp Quân nhìn Trấn Thiên: “Người ra tay với ngươi trông thế nào?”

Trấn Thiên nhíu mày, không vui nói: “Có liên quan gì đến ngươi?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Vậy thì ngươi cứ quỳ tiếp đi”.

Nói rồi hắn dẫn Diệp An xoay người đi.

Mộc Nguyên đó lạnh nhạt nhìn Trấn Thiên: “Đã nhiều năm trôi qua mà ngươi vẫn ngu ngốc như thế, đáng đời, cho ngươi quỳ ở đó”.

Trấn Thiên: “…”

Thấy mấy người Diệp Quân đi định, Trấn Thiên do dự rồi nói: “Bà ta mặc một bộ váy trắng”.

Váy trắng!

Nghe Trấn Thiên nói thế, Diệp Quân khẽ run lên, cứng người đứng đó.

Cô cô váy trắng!

Diệp Quân xoay người nhìn Trấn Thiên, ánh mắt sáng rực: “Ngươi gặp bà ấy rồi à?”

Trấn Thiên nhíu mày, hỏi ngược lại: “Ngươi quen bà ta hả?”

Diệp Quân gật đầu.

Lần này đến lượt Trấn Thiên sửng sốt.

Diệp Quân chậm rãi bước đến trước mặt Trấn Thiên: “Cô cô ta là một người tốt, tính tình cũng rất tốt, sẽ không vô duyên vô cớ ra tay, có phải ngươi đã làm gì để bà ấy tức giận không?”

Tiểu Tháp: “…”

Nghe Diệp Quân nói thế, Trấn Thiên lắc đầu: “Ngươi nói tính tình bà ta tốt, ta không dám gật bừa”.

Tính tình tốt?

Người phụ nữ đó trông không giống người có tính tình tốt.

Diệp Quân cũng không nói gì thêm, dẫn Diệp An xoay người đi.

Thấy Diệp Quân đi, Trấn Thiên vội nói: “Khoan đã”.

Diệp Quân quay đầu nhìn Trấn Thiên, Trấn Thiên do dự, sau đó nói: “Ngươi có thể phá giải kiếm khí đó giúp ta, đúng không?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Chắc là có thể đấy”.

Trấn Thiên im lặng một hồi rồi nói: “Nếu ngươi ra tay giúp đỡ thì xem như ta nợ ngươi”.

Diệp Quân lắc đầu: “Không thèm”.

Nói rồi hắn xoay người bỏ đi.

Nghe Diệp Quân nói thế, sắc mặt Trấn Thiên trở nên khó coi.

Mộc Nguyên ở một bên lạnh nhạt nhìn Trấn Thiên: “Đến lúc này rồi mà vẫn chưa sáng mắt sao?”

Nói rồi ông ta xoay người đi.

Sắc mặt Trấn Thiên cực kỳ khó coi, hắn không lên tiếng cầu xin nữa, chỉ nhìn chằm chằm mấy người Diệp Quân.

Sau khi mấy người Diệp Quân đi khỏi, gã ngẩng đầu lên nhìn tinh không: “Thần Lăng”.

“Hả?”

Lúc này một giọng nói già nua vang lên ở tận cuối tinh không.

Trấn Thiên nhìn tinh không: “Cứu ta”.

Giọng nói đó: “Tại sao?”

Trấn Thiên bình tĩnh nói: “Nếu ông cứu ta, ta sẽ nói cho ông nghe một bí mật”.

Giọng nói đó: “Nói đi”.

Trấn Thiên nói: “Cứu trước đã”.

Giọng nói đó trở nên lạnh lùng: “Ngươi còn sự lựa chọn khác sao?”

Trấn Thiên im lặng một lúc, sau đó nói: “Thanh niên đó có được thần đồ, không chỉ thế ta còn cảm nhận được khí tức thần ấn trên người hắn, xem ra truyền thừa của Thượng Thần Thần Nhất đã bị hắn đoạt mất rồi”.

“Gì cơ?”

Trong tinh không vang lên tiếng hoảng hốt, sau đó thời không bị phá vỡ, một người đàn ông trung niên mặc thần bào bước ra.

Thần Lăng nhìn Trấn Thiên, ánh mắt nóng rực: “Là thật à?”

Trấn Thiên gật đầu: “Không thể nào sai được”.

Thần Lăng híp mắt, ánh mắt sáng ngời, không biết đang nghĩ gì.

Trấn Thiên nhìn Thần Lăng: “Có thể cứu ta được chưa?”

Sở dĩ gã không cầu xin Diệp Quân là vì gã có cách khác.

Thần Lăng tiến đến trước một bước đến trước mặt Trấn Thiên, ông ta đặt tay phải lên vai Trấn Thiên. Khi cảm nhận được kiếm khí trong người Trấn Thiên, ông ta cũng không để ý lắm, tay phải dùng sức, một luồng sức mạnh đi vào trong cơ thể Trấn Thiên, sau đó phá vỡ kiếm khí đó, thế nhưng ngay lúc này…

Ầm!

Kiếm khí bỗng thoát ra khỏi cơ thể, đi thẳng vào giữa trán Thần Lăng.

Thoáng chốc cơ thể hai người đồng thời biến mất với tốc độ có thể thấy.

Giết cả hai!

Thần Lăng sửng sốt, sau đó nhìn Trấn Thiên mặt ngơ ngác trước mặt: “Chết tiệt, mẹ nó!”

Nói rồi hai người biến mất không thấy tăm hơi.

Thần hồn bị tiêu diệt.



Ở một bên khác.

Trong tinh không, Diệp Quân bỗng dừng lại, hắn nhíu mày.

Diệp An quay đầu nhìn Diệp Quân hỏi: “Sao thế?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Trước khi chúng ta đi vào thần đồ, đệ từng cảm nhận được một khí tức cực mạnh, bây giờ nghĩ lại chắc khí tức đó chính là Trấn Thiên”.

Mộc Nguyên ở một bên trầm giọng nói: “Cậu Diệp lo sợ chuyện cậu lấy được thần ấn đã truyền ra ngoài à?”

Diệp Quân gật đầu.

Thần ấn!

Năm đó thứ này đã gây ra cuộc nội loạn ở thần điện, nếu bây giờ xuất hiện trong tay hắn, Chúng Thần sẽ bỏ qua cho hắn sao?

Chắc chắn là không.

Mộc Nguyên bỗng nói: “Ta đi giải quyết gã”.

Nói xong, ông ta xoay người biến mất đi.

Nhưng không lâu sau, Mộc Nguyên lại quay về trước mặt Diệp Quân, sắc mặt ông ta hơi khó coi: “Không thấy đâu nữa”.
Chương 1148: Vũ trụ trong kiếm

Diệp Quân nhíu mày: “Không thấy nữa ư?”

Mộc Nguyên gật đầu: “Lúc ta đến đó thì đã không thấy nữa”.

Diệp Quân nhíu mày: “Không thể nào, gã không thể thoát khỏi kiếm khí mà cô cô váy trắng để lại”.

Mộc Nguyên trầm giọng nói: “Tiếp theo chúng ta nên làm sao?”

Tội nữ bỗng nói: “Đến Tội Thành”.

Diệp Quân nhìn tội nữ, tội nữ trầm giọng nói: “Chúng ta đi gặp Mục Khánh đại nhân”.

Diệp Quân nói: “Vị thần của Tội Giới đó à?”

Tội nữ trầm giọng nói: “Đại nhân không thích người khác gọi người là thần”.

Diệp Quân nhìn tội nữ, không nói gì.

Tội nữ nhìn Diệp Quân: “Ngươi lo đại nhân có ý đồ với thần ấn sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Tội nữ lập tức lắc đầu: “Không thể nào, ngươi không thể nào tưởng tượng được tín ngưỡng của Mục Khánh đại nhân với Thượng Thần Thần Nhất đâu, ngươi là người thừa kế của Thượng Thần Thần Nhất, chắc chắn đại nhân sẽ trung thành với ngươi”.

Mộc Nguyên ở một bên bỗng nói: “Cô nương, cô vẫn còn non trẻ quá”.

Tội nữ nhìn Mộc Nguyên, Mộc Nguyên trầm giọng nói: “Mục Khánh ấy à, ta biết năm đó ông ta cũng được xem là người khiêm tốn nhất lúc ở thần điện, không tranh không đoạt, cũng không tham dự vào bất kỳ cuộc tranh chấp phe phái nào, nhưng cuối cùng ông ta sống sót sau cuộc nội chiến, chỉ riêng điều này thôi cũng thấy được ông ta không đơn giản”.

Nghe thế tội nữ lặng thinh.

Mộc Nguyên nói tiếp: “Làm gì cũng nên nhìn trước trông sau, thế nên ta đề nghị chúng ta tạm thời không nên tiết lộ chuyện thần ấn xuất hiện, nếu không một khi để lộ, sẽ khiến những kẻ năm đó lại phát điên. Phải biết rằng, thần ấn không chỉ là một biểu tượng cho thân phận, mà còn có rất nhiều bảo vật do Thượng Thần Thần Nhất để lại trong đó, nếu bây giờ để bị bại lộ, đám già chết tiệt kia chắc chắn sẽ chạy đến cướp nó như kẻ điên”.

Ông ta ngừng lại rồi nói tiếp: “Đáng sợ nhất là chúng hợp sức lại với nhau”.

Hợp sức!

Nghe thế mí mắt Diệp Quân khẽ giật.

Mộc Nguyên nhìn Diệp Quân: “Cậu Diệp, cấp bách hiện giờ là phải làm hai việc, đầu tiên là thu phục hai tổ thú Âm Dương mà Thượng Thần Thần Nhất để lại, chúng tuyệt đối trung thành với Thượng Thần Thần Nhất, cậu có thần ấn, có cơ hội rất lớn để thu phục chúng. Việc thứ hai là nhanh chóng nâng cao thực lực của cậu. Tóm lại, mục đích hiện giờ của chúng ta là khiêm tốn phát triển”.

Diệp Quân bỗng cười nói: “Mộc Nguyên tiền bối, trước kia ông làm gì ở thần điện?”

Mộc Nguyên mỉm cười: “Ta là Văn Thần Thị, chủ yếu xử lý vài việc hành chính của thần điện, quản lý vũ trụ”.

Diệp Quân nói: “Thì ra là thế”.

Mộc Nguyên nói: “Cậu Diệp, với thực lực bây giờ của chúng ta, chúng ta vẫn không thể địch lại đám ngụy thần kia, nếu cậu muốn có được lòng trung thành của những thuộc hạ trước kia của Thượng Thần Thần Nhất thì cậu phải nâng cao thực lực, nếu không có thể họ sẽ không đi theo cậu”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Hắn nhìn Mộc Nguyên và tội nữ, sau đó nói: “Ta dẫn hai người đến một nơi”.

Dứt lời, hắn dẫn hai người kia đi vào Tiểu Tháp.

Vừa bước vào Tiểu Tháp, hai người kia đều sửng sốt.

Vài giây sau vẻ mặt hai người trở nên nghiêm trọng, nhất là Mộc Nguyên, ông ta nhìn xung quanh, cảm thấy vô cùng chấn động.

Lúc này ông ta bỗng nhận ra hình như mình đánh giá cậu Diệp này hơi thấp.

Sau khi vào Tiểu Tháp, Diệp Quân đi đến trước một đại điện, đại điện này là đại điện trong thần ấn, được hắn chuyển vào trong Tiểu Tháp.

Bảo vật mà Thần Nhất để lại đều ở trong đại điện này.

Khi nhìn thấy đại điện này, vẻ mặt Mộc Nguyên trở nên phức tạp: “Thần Nhất Điện”.

Diệp Quân nhìn Mộc Nguyên, Mộc Nguyên khẽ nói: “Là đại điện chuyên dùng để tu luyện của Thượng Thần vào năm đó, người ngoài không được đi vào…”

Diệp Quân bước đến chỗ đại điện, nhưng Mộc Nguyên lại đứng tại chỗ.

Diệp Quân nhìn Mộc Nguyên, Mộc Nguyên do dự rồi nói: “Ta không vào đâu”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Mộc Nguyên trầm giọng nói: “Thượng Thần Thần Nhất từng nói người ngoài không được phép vào”.

Diệp Quân lắc đầu: “Vào trong đi, bên trong có vài thứ ta không hiểu lắm, muốn hỏi ông”.

Nói rồi hắn bước vào đại điện.

Dĩ nhiên Diệp An sẽ không quan tâm Thượng Thần gì đó, cô ấy cũng đi vào trong, với cô ấy, đồ của đệ đệ cũng là đồ của mình.

Đều là người một nhà.

Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.

Tội nữ không nghĩ quá nhiều, cũng đi vào trong đại điện.

Mộc Nguyên do dự một lúc, sau đó đi theo.

Ông ta cũng muốn xem những bảo vật mà Thượng Thần từng để lại.

Đại điện không lớn, trong điện là đủ loại sách thần, hệt như một hiệu sách.

Diệp Quân bước đến trước một giá sách trong đó, cầm một quyển cổ lên mở ra, ngay lập tức có vô số ký tự màu vàng óng tràn vào trong ý thức của hắn, thoáng chốc trước mắt Diệp Quân biến thành một tinh hải, giữa tinh hà mênh mông, có rất nhiều chữ cổ màu vàng lơ lửng, những chữ cổ màu vàng này như dòng sông chảy trong ngân hà.

Đúng lúc này, giọng Mộc Nguyên bỗng vang lên trong đầu Diệp Quân: “Đây là Tinh Hà Thư trong truyền thuyết, nó là một món thần bảo, chỉ đứng sau tứ đại thần bảo. Cậu có thần ấn, nó đã chủ động nhận cậu là chủ rồi, cậu có thể chi phối nó”.

Diệp Quân bỗng xòe tay ra, vô số chữ cổ tụ thành một thanh kiếm rồi rơi vào trong lòng bàn tay của hắn, không chỉ thế, vũ trụ tinh hà vô tận cũng biến thành rất nhiều tinh quang nhập vào trong kiếm của hắn.

Vũ trụ trong kiếm!

Cảm nhận được thế, Diệp Quân không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên cảm thấy hứng thú.
Chương 1149: Ký tự cổ bí ẩn

Vũ trụ trong kiếm.

Trong Tinh Hà Thư, tự hình thành một vũ trụ, lúc Diệp Quân nắm giữ Tinh Hà Thư này, tương dương với việc nắm giữ sức mạnh của một vũ trụ.

Nói cách khác, hắn có thể dung hợp vũ trụ vào trong kiếm.

Diệp Quân nắm thanh kiếm trong tay, chậm rãi nhắm mắt lại, lúc này, hắn cảm nhận đực sức mạnh vô tận của tinh hà.

Luồng sức mạnh này vô cùng mạnh mẽ, khiến hay khẽ run rẩy.

Một lúc sau, Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, nhìn kiếm trong tay với vẻ nghiêm túc.

Hắn phát hiện mình đã đánh giá thấp những bảo vật cổ thần này rồi.

Uy lực của những bảo vật thời cổ còn mạnh hơn hắn dự đoán, thần ấn kia không hề nói dối, nếu đối phương đạt tới thời kỳ đỉnh cao thì hắn và tỷ tỷ chắc chắn không phải là đối thủ, thần ấn còn thấp hơn một bậc so với Tinh Hà Đồ.

Một lúc sau, Diệp Quân thu kiếm lại, hắn nhìn bàn sách, trên bàn có một cánh cửa đồng to bằng lòng bàn tay.

Diệp Quân hơi tò mò.

Lúc này, Mộc Nguyên bên cạnh nói: “Chu Đạo Môn!”

Diệp Quân nhìn Mộc Nguyên: “Chu Đạo Môn?”

Mục Nguyên gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng: “Đây là một món đại sát khí, được xưng là mạnh nhất trong tứ đại thần vật, bên trong có Chu Đạo Trận cực kỳ đáng sợ, do chính Thượng Thần Thần Nhất tạo ra.

Diệp Quân gật đầu, định cầm Chu Đạo Môn lên, nhưng bị Mộc Nguyên ngăn lại: “Đợi đã”.

Diệp Quân nhìn Mộc Nguyên, Mộc Nguyên trầm giọng nói: “Cậu Diệp, trận pháp bên trong là do sát khí trên thế gian tụ lại tạo thành, người bình thường tiếp xúc sẽ bị ăn mòn trong nháy mắt…”

Nghe vậy, Diệp Quân trở nên hứng thú: “Do sát khí trên thế gian tụ lại tạo thành sao?”

Mộc Nguyên gật đầu: “Đúng vậy, khi đó Thượng Thần Thần Nhất đã dùng thần thông vô thượng để thu thập sát niệm, sau đó dùng sát niệm đánh vào Chu Môn Đạo, tạo thành trận pháp… Cậu Diệp, thứ này được coi là hung khí số một trên thế giới, vô cùng hung ác, cậu tuyệt đối không được chạm vào nó”.

Diệp Quân mỉm cười: “Ta thử xem”.

Sát niệm!

Hắn không hề sợ sát niệm.

Hắn là người mang huyết mạch phong ma.

Thấy Diệp Quân định thử, Mộc Nguyên do dự nói: “Vậy cậu Diệp cẩn thận”

Diệp Quân gật đầu, dùng tay phải cầm Chu Môn Đạo lên, Diệp Quân mở trừng mắt, ngay lập tức, một luồng sát ý đáng sợ từ trong cơ thể hắn bắn ra, sau đó, hai mắt hắn đỏ ngầu.

Thấy cảnh này, sắc mặt mọi người đều thay đổi, sau đó liên tục lùi về phía sau, bởi vì sát khí tỏa ra vô cùng đáng sợ.

Diệp An nhìn Diệp Quân, trong mắt đầy vẻ lo lắng, huyết mạch phong ma trong người Diệp Quân đã hoàn toàn thức tỉnh.

Một khi Diệp Quân rơi vào phong ma, thì không ai có thể áp chế được huyết mạch phong ma của hắn.

Diệp Quân nắm chặt hai tay, đồng thời huyết mạch phàm nhân và huyết mạch viêm hoàng trong cơ thể bắt cũng bắt đầu thức tỉnh, sau đó đối kháng với huyết mạch phong ma.

Thấy vậy, Mộc Nguyên vô cùng kinh ngạc, không ngờ ba loại huyết mạch trong cơ thể Diệp Quân lại đáng sợ như vậy.

Bình thường có một loại huyết mạch đã là tài giỏi lắm rồi, vậy mà Diệp Quân lại có đến ba loại huyết mạch đặc biệt.

Thật kinh khủng!

Dưới sự áp chế của huyết mạch phàm nhân và huyết mạch viêm hoàng, Diệp Quân dần tỉnh táo, sau đó Diệp Quân vội vàng buông Chu Đạo Môn ra.

Hắn buông Chu Đạo Môn ra thì lùi lại phía sau, sau khi dừng lại, hắn nắm chặt hai tay, huyết mạch phong ma trong cơ thể dần bình tĩnh lại.

Một lúc sau, Diệp Quân dần trở lại bình thường.

Diệp An kéo cánh tay Diệp Quân, lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”

Diệp Quân hít một hơi thật sâu, nói: “Vẫn ổn”.

Nói xong hắn nhìn Chu Đạo Môn với vẻ kinh ngạc.

Vừa rồi, hắn cảm nhận được sát ý vô tận, sát khí này mạnh đến mức hắn chưa từng thấy, hơn nữa hắn còn cảm nhận được một luồng khí tức thần bí trong Chu Đạo Môn.

Luồng khí tức đó rất mơ hồ, nhưng vẫn bị hắn tìm ra.

Diệp Quân nhìn Mộc Nguyên: “Mộc Lão, ta cảm nhận được một luồng khí tức trong Chu Đạo Môn, ông biết khí tức đó là gì không?”

Mộc Nguyên nhíu mày: “Khí tức?”

Diệp Quân gật đầu.

Mộc Nguyên suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Ta không biết. Vật này do Thượng Thần Thần Nhất tạo ra, sau khi làm xong, ông ta đã đưa nó cho thần tướng Ác Minh, vì vậy chỉ có thần tướng Ác Minh và Thượng Thần Thần Nhất biết rõ thứ này”.

Diệp Quân nhìn Chu Đạo Môn một hồi rồi nói: “Vật này không đơn giản…”

Hắn không dám thử cầm Chu Đạo Môn lần nữa, bởi vì thứ này có thể khiến huyết mạch phong ma trong người hắn trở nên điên cuồng hơn.

Nhưng vẫn có thể sử dụng trong lúc liều mạng.

Thứ này có thể cải thiện huyết mạch phong ma.

Diệp Quân quay đầu nhìn giá sách xung quanh, trong đó có vài cuốn sách do Thần Nhất tự viết, còn có ít sách do Thần Nhất sưu tầm.

Chẳng mấy chốc, ánh mắt của Diệp Quân đã rơi vào một cuốn sách cổ màu đen.

Diệp Quân xòe bàn tay, cuốn sách màu đen chậm rãi bay tới trước mặt hắn, hắn mở ra xem, trên cuốn sách có vài ký tự cổ bí ẩn.

Diệp Quân nhìn với vẻ nghi ngờ, hắn đưa sách cổ cho Mộc Nguyên, Mộc Nguyên cũng nghi hoặc.

Thấy vẻ mặt của Mộc Nguyên, Diệp Quân hơi bất ngờ: “Mộc Lão cũng không biết sao?”

Mộc Nguyên lắc đầu: “Không biết”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ.

Mộc Nguyên trầm giọng nói: “Đây không phải chữ ở thời đại của ta…”
Chương 1150: Ta nghe theo ngươi

Diệp Quân cẩn thận quan sát cuốn sách cổ màu đen, sau đó dung nhập thần thức của mình vào trong đó, nhưng khi thần thức của hắn vừa tiếp xúc sách cổ thì biến mất không tăm tích.

Thấy vậy, Diệp Quân hơi kinh ngạc, thần thức không thể tiến vào.

Thật thú vị.

Diệp An chạm vào cuốn sách cổ, một lúc sau, lông mày khẽ nhíu lại.

Diệp Quân hỏi: “Sao thế?”

Diệp An suy nghĩ một lát rồi nói: “Thứ này hơi đặc biệt, đệ cẩn thận chút”.

Diệp Quân tò mò hỏi: “Tỷ phát hiện ra thứ gì rồi sao?”

Diệp An lắc đầu: “Chỉ là trực giác mà thôi”.

Trực giác.

Diệp Quân hơi bất ngờ, sau đó lắc đầu cười.

Diệp An nhìn Diệp Quân: “Không tin thì thôi”.

Diệp Quân lắc đầu: “Đệ tin”.

Bởi vì trực giác của hắn cũng cảm nhận được nguy hiểm.

Diệp Quân đặt cuốn sách cổ trong tay về vị trí cũ, sau đó nhìn một chiếc nhẫn cách đó không xa.

Chiếc nhẫn này được mạ vàng, bên ngoài lắc một chữ: Nhất.

Sau khi đi vào, Diệp Quân phát hiện ánh mắt của Mộc Nguyên luôn nhìn chiếc nhẫn.

Diệp Quân xòe bàn tay ra, chiếc nhẫn bay vào tay hắn, khi thần thức của hắn tiến vào chiếc nhẫn, hắn sững sờ, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, không nói gì, cất chiếc nhẫn đi.

Mộc Nguyên nhìn Diệp Quân, không lên tiếng.

Diệp An cũng nhìn Diệp Quân, cũng im lặng.

Diệp Quân quay lại nhìn Diệp An: “Tỷ muốn lấy gì thì lấy đi, đừng khách sáo, của đệ cũng là của tỷ”.

Nghe vậy, tội nữ và Mộc Nguyên hơi bất ngờ, thần vật trong thần điện này rất nhiều, hơn nữa mỗi thứ đều là thần vật, vậy mà Diệp Quân lại có thể cho Diệp An.

Của đệ cũng là của tỷ!

Tình cảm của hai tỷ đệ này vô cùng tốt.

Diệp An khẽ gật đầu: “Được”.

Nghe Diệp An nói vậy, tội nữ và Mộc Nguyên lắc đầu cười, Diệp An cũng không khách khí gì cả.

Mộc Nguyên nghĩ nhiều hơn chút, theo ông ta thấy, mặc dù những thần bảo trước mắt rất quý giá, nhưng hai tỷ đệ này không hề coi trọng.

Nói cách khác, hiểu biết của hai tỷ đệ này vô cùng rộng lớn.

Sau khi Diệp Quân rời khỏi Tiểu Tháp, Mộc Nguyên xuất hiện trước mặt hắn, trầm giọng nói: “Cậu Diệp, chúng ta có thể đi thu phục hai tổ thú Âm Dương, sau khi thu phục xong, còn có một số thần tướng…”

Diệp Quân hỏi: “Thực lực của ta so với hai tổ thú Âm Dương thế nào?”

Mộc Nguyên do dự nói: “Chắc là… kém hơn chút”.

Diệp Quân cười nói: “Mộc Nguyên tiền bối, thực lực của ta yếu hơn chúng, ông nghĩ chúng sẽ đi theo ta sao?”

Mộc Nguyên trầm giọng: “Cậu có thần ấn, bọn chúng…”

Diệp Quân lắc đầu: “Thực lực của ta yếu, cho dù bọn chúng đi theo ta thì cũng không thành tâm, mà chỉ vì thần ấn, điều này chẳng có ý nghĩa gì cả, vì vậy ưu tiên hàng đầu của ta bây giờ là nâng cao thực lực, chứ không phải tìm trợ thủ. Nếu ta đủ mạnh, thì bọn chúng mới tình nguyện đi theo ta. Nếu ta không đủ mạnh thì bọn chúng đi theo ta cũng vô nghĩa. Hơn nữa, bây giờ đi tìm chúng, chắc chắn sẽ rò rỉ tin tức, một khi mọi người biết ta có được truyền thừa của Thần Nhất, ta sẽ bị truy sát”.

Không phải là không thể có ngoại vật hay ngoại lực.

Mà bản thân mới là cốt lõi.

Điều hắn nên làm bây giờ không phải là đi tìm người giúp đỡ, sau đó lập tức khiêu chiến với những vị thần kia, mà là nâng cao thực lực của bản thân.

Một ngày nào đó, khi hắn đủ mạnh, chỉ cần nói một tiếng, những thuộc hạ trung thành của Thần Nhất năm xưa sẽ đến dựa dẫm, cho dù không tới thì cũng không thành vấn đề đối với hắn.

Nghe Diệp Quân nói vậy, Mộc Nguyên nhìn hắn, trong lòng hơi kinh ngạc.

Nếu người bình thường có được truyền thừa của Thần Nhất, chắc chắn sẽ không chịu bôn ba khắp nơi. Nhưng cậu Diệp trước mắt vẫn rất bình tĩnh, nhìn nhận bản thân một cách rõ ràng, phải nói rằng thật hiếm có.

Bởi vì ông ta biết, cho dù bây giờ Diệp Quân đi thu phục những quân tướng trước đây của Thần Nhất thì những người đó cũng sẽ không khuất phục, thậm chí còn có tư tưởng khác, dù sao thực lực hiện giờ của Diệp Quân cũng chưa đủ mạnh.

Mộc Nguyên thu suy nghĩ lại, nói: “Là ta chưa suy nghĩ thấu đáo”.

Diệp Quân cười nói: “Mộc Nguyên tiền bối, ông vào Tiểu Tháp tu luyện đi”.

Mộc Nguyên gật đầu, ông ta trở lại Tiểu Tháp, ông ta có thân phận đặc biệt, ở ngoài rất dễ bị lộ.

Diệp Quân nhìn tội nữ, tội nữ trầm giọng nói: “Ngươi thật sự không cùng ta trở về Tội Giới sao?”

Cô ta vẫn hy vọng Diệp Quân sẽ cùng mình trở về Tội Giới, chỉ cần Diệp Quân lộ diện thì sẽ là một chuyện có ích cho Tội Giới.

Diệp Quân lắc đầu.

Tội nữ định nói tiếp nhưng Diệp Quân đã bình tĩnh lên tiếng: “Ta biết cô nghĩ gì, cô muốn thay đổi Tội Giới, nhưng cô phải hiểu, chuyện này không hề đơn giản như vậy, đặc biệt là khi ta chưa hiểu rõ về vị thần kia của Tội Giới, vì vậy, bây giờ vẫn chỉ có thể làm như bình thường”.

Tội nữ ngẩng đầu nhìn Diệp Quân: “Ta phải đợi ngươi bao lâu?”

Diệp Quân nói: “Lúc nào nên ra tay thì ta sẽ ra tay”.

Tội nữ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Ta nghe theo ngươi”.

Diệp Quân xòe bàn tay ra, năm đạo Tổ Nguyên chậm rãi bay tới trước mặt tội nữ: “Nâng cao thực lực của mình trước, đợi thông báo của ta”.

Tội nữ không từ chối, nhận lấy Tổ Nguyên, nói: “Cần gì thì cứ đến tìm ta”.

Nói xong, cô ta quay người biến mất.

Sau khi tội nữ rời đi, Diệp Quân cũng định đi nhưng hắn lại cảm nhận được cái gì đó, quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua vô số tinh vực, nhìn thấy một thanh kiếm rơi xuống, sau đó, mảnh vũ trụ tinh hà kia bị hủy diệt…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK