Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1161: Tổ thú Thôn Linh

Cô gái mặc váy đỏ lụa mỏng, dáng người uyển chuyển, dung mạo tuyệt thế.

Hắn quen cô gái này.

Chính là cô gái chấp pháp câu cá lúc trước.

Mạt Yêu Yêu của Mạt tộc.

Lúc nhìn thấy Diệp Quân, Mạt Yêu Yêu cũng sửng sốt: “Là ngươi”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Cô là người của Thần Viện à?”

Mạt Yêu Yêu cười hỏi: “Ngươi cũng thế sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Mạt Yêu Yêu nở một nụ cười quyến rũ: “Thật không ngờ ngươi lại là người của Thần Viện, chậc chậc… Chúng ta có duyên thật đấy.”

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, hắn thật sự không ngờ cô gái chấp pháp câu cá này lại là người của Thần Viện.

Tô Nguyên ở bên cạnh chợt nói: “Hai người từng gặp nhau à?”

Diệp Quân gật đầu: “Từng gặp một lần”.

Tô Nguyên cười nói: “Thế thì tốt quá, hai người dừng lại ở đây đi”.

Dứt lời, ông ta đã biến mất.

Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn về phía Diệp Quân và Mạt Yêu Yêu.

Diệp Quân nhìn Mạt Yêu Yêu: “Cô nương xưng hô thế nào vậy?”

Mạt Yêu Yêu cười đáp: “Mạt Yêu Yêu”.

Diệp Quân cất lời: “Ta tên…”

Mạt Yêu Yêu chớp mắt, ngắt lời Diệp Quân: “Ta biết rồi, ngươi tên Diệp Quân, là một kiếm tu”.

Diệp Quân cười nói: “Đúng thế”.

Mạt Yêu Yêu giơ ngón tay phải vén mái tóc dài trước ngực, mỉm cười nói: “Ta sẽ không nương tay đâu”.

Diệp Quân cất lời: “Ta cũng…”

Còn chưa nói hết, Mạt Yêu Yêu đã biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Một tia sáng màu đỏ chợt lao đến trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân nâng ngang kiếm lên chặn lại.

Ầm!

Diệp Quân thoáng chốc bị đánh bay.

Mạt Yêu Yêu chen người lại, biến thành một tia sáng màu đỏ lao đi vào lúc Diệp Quân còn chưa dừng lại.

Diệp Quân trên không trung nhúc nhích cổ tay, chém ra một kiếm.

Đối đầu trực diện!

Ầm!

Kiếm ý rung động dữ dội, sau đó nứt ra, cùng lúc đó, Diệp Quân lùi lại một lần nữa.

Nhưng lần này, Mạt Yêu Yêu không tiếp tục truy kích mà dừng lại, cô ta nhìn Diệp Quân cũng đã dừng lại ở phía xa, cười nói: “Ta biết ngươi chưa sử dụng hết sức, ta muốn nhắc nhở ngươi, ngươi phải dốc toàn lực đi, nếu không thì ngươi không phải đối thủ của ta đâu”.

Diệp Quân nhìn Mạt Yêu Yêu: “Được!”

Dốc toàn lực!

Diệp Quân đột nhiên bước một bước về phía trước, ngay sau đó, thân thể hắn ta chợt trở nên hư ảo.

Thời không chồng chéo!

Chỉ trong nháy mắt, hàng chục hàng nghìn thanh kiếm bay ra từ trước mặt Mạt Yêu Yêu, khi tất cả thanh kiếm đều bay ra ngoài, chúng nhanh chóng dung hợp lại thành một kiếm.

Chiêu kiếm vừa nhanh vừa chuẩn vừa ác.

Thấy chiêu kiếm này, trong mắt Mạt Yêu Yêu nhất thời lộ vẻ ngạc nhiên, nàng ta mở lòng bàn tay, một con yêu thú đỏ như máu đột nhiên bay ra, sau đó nuốt lấy thanh kiếm của Diệp Quân.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Diệp Quân cũng nhíu chặt mày.

Nuốt chửng luôn?

Diệp Quân nhìn chằm chằm con yêu thú đỏ như máu kia, bề ngoài của nó giống như mèo, cả người đỏ thẫm, vô cùng kỳ lạ và đáng sợ.

Yêu thú ợ một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Quân phía xa, nó hé miệng, nở một nụ cười rất đáng sợ.

Tả Hữu chủ giáo trên hư không nhìn con yêu thú đỏ như máu kia, đều nhíu chặt mày, vì bọn họ cũng không biết đây là yêu thú gì.

Phía xa, yêu thú trước mặt Mạt Yêu Yêu đột nhiên nhảy lên, lao về phía Diệp Quân.

Tay phải Diệp Quân cầm lấy thanh kiếm, sau đó liên tục rút kiếm.

Thuật Trảm Thiên Bạt kiếm!

Ong!

Một tiếng kiếm reo xé rách đất trời.

Vô số tia kiếm quang chồng chất rơi xuống chỗ yêu thú đỏ như máu kia tựa thác đổ, nhưng con yêu thú kia không hề sợ hãi, nó há to miệng cắn nuốt toàn bộ kiếm khí của Diệp Quân, cùng lúc đó, nó cũng đâm đầu về phía Diệp Quân.

Diệp Quân nâng kiếm lên đỡ.

Ầm!

Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Diệp Quân bị con yêu thú này đánh bay xa nghìn trượng!

Con yêu thú liếm miệng, trên mặt tràn đầy vẻ say mê.

Thấy cảnh này, Diệp Quân nhíu chặt mày, sau khi con yêu thú này cắn nuốt hết kiếm khí của hắn, khí thế của nó lại trở nên mạnh hơn.

Diệp Quân nhìn về phía Mạt Yêu Yêu, tỏ vẻ tò mò: “Con này của cô là yêu thú gì vậy?”

Mạt Yêu Yêu cười đáp: “Tổ thú Thôn Linh, đến từ thời đại Thần Nhất trước đây”.

Tổ thú Thôn Linh!

Nghe thấy lời của Mạt Yêu Yêu, Tả chủ giáo trong bóng tối nhất thời tỏ vẻ ngạc nhiên: “Không ngờ lại là tổ thú Thôn Linh trong truyền thuyết… Nghe đồn con thú này có thể nuốt chửng mọi thứ, năm đó sau khi Chúng Thần nội chiến, nó cũng bặt vô âm tín, không ngờ vẫn còn tồn tại trong thiên địa này.

Hữu chủ giáo nhìn Mạt Yêu Yêu, nhẹ giọng nói: “Không ngờ cô ta lại có thể khiến tổ thú Thôn Linh khuất phục…”

Nghe thấy lời của Hữu chủ giáo, Tả chủ giáo nhất thời kinh ngạc.

Tổ thú Thôn Linh cũng giống với hai tổ thú Âm Dương, nó là một trong sáu thần thú của Đạo Điện trước đây, ngay cả Chúng Thần cũng không phục tùng, chỉ phục tùng Thượng Thần Thần Nhất, mà bây giờ nó lại chịu đi theo Mạt Yêu Yêu.

Chuyện này rất bất thường!

Diệp Quân ở phía xa nhìn con yêu thú đỏ như máu kia: “Yêu thú này của cô có thể nuốt chửng tất cả mọi thứ à?”

Mạt Yêu Yêu gật đầu: “Trước mắt thì đúng là như thế”.

Diệp Quân cười khẽ, sau đó đột nhiên biến mất, một tia kiếm quang thoáng chốc chém tới trước mặt con tổ thú Thôn Linh kia, nhưng kia kiếm quang bay tới trước mặt nó, kiếm quang chợt biến thành một màu đỏ như máu.

Huyết mạch phong ma!

Tổ thú Thôn Linh cũng lập tức nuốt chửng tia kiếm quang này…

Diệp Quân liên tục lui đến cả nghìn trượng, sau đó im lặng nhìn con tổ thú Thôn Linh kia.
Chương 1162: Gặp nhau!

Sau khi tổ thú Thôn Linh nuốt chửng kiếm khí chứa đựng huyết mạch phong ma kia, nó lập tức nhíu chặt mày, sau đó, đôi mắt nó cũng trở nên đỏ như máu, dưới ánh nhìn của mọi người, nó bắt đầu run rẩy dữ dội, điên cuồng gào thét, lệ khí và sát khí vô tận tuôn ra từ trong cơ thể nó.

Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân trở nên kỳ lạ.

Thứ này bị ảnh hưởng bởi huyết mạch Phong Ma.

Đúng thế, dù là kiếm tu như hắn cũng không thể áp chế hoàn toàn huyết mạch phong ma, huống hồ là tổ thú Thôn Linh vốn không phải kẻ tốt lành gì?

Diệp Quân thừa thắng xông lên, điên cuồng vung kiếm, những tia kiếm khí chứa đựng huyết mạch phong ma bay về phía tổ thú Thôn Linh.

Mà con tổ thú Thôn Linh vốn không được tỉnh táo cũng không phản kháng, cắn nuốt toàn bộ kiếm khí phong ma của Diệp Quân.

Sau khi cắn nuốt kiếm khí phong ma của Diệp Quân, khí thế của tổ thú Thôn Linh thật sự cũng trở nên mạnh mẽ hơn.

Nhưng nó cũng trở nên không bình thường.

Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, con tổ thú Thôn Linh kia bắt đầu gào thét một cách điên cuồng, nhe răng nhếch miệng, trong cơ thể có sát khí và lệ khí phun ra, vô cùng cáu kỉnh.

Trong bóng tối, người đàn ông áo trắng nhíu mày: “Thanh Nhi, sao huynh có cảm giác hơi thở huyết mạch này rất quen thuộc?”

Người phụ nữ váy trắng bình tĩnh hỏi: “Vậy sao?”

Người đàn ông gật đầu: “Ừm”.

Người phụ nữ đang định cất lời thì người đàn ông nói: “Nói thật đi, đừng lừa huynh”.

Người phụ nữ cất lời: “Không”.

Người đàn ông: “…”



Phía xa, Mạt Yêu Yêu nhìn tổ thú Thôn Linh ngày càng nóng nảy kia, cô ta nhíu mày, vì cô ta phát hiện mình không thể trao đổi được với nó.

Không chỉ có thế, lúc cô ta thử nói chuyện với tổ thú Thôn Linh này, nó còn lộ ra sát khí với cô ta.

Đây là muốn làm phản à?

Mạt Yêu Yêu nhìn Diệp Quân phía xa: “Ngươi làm gì nó rồi?”

Diệp Quân đáp: “Cho nó nuốt kiếm khí”.

Mạt Yêu Yêu trầm giọng nói: “Sức mạnh huyết mạch của ngươi có vấn đề”.

Khi nãy cô ta cũng cảm nhận được sức mạnh huyết mạch của Diệp Quân, nhưng lúc đó cô ta cũng không nghĩ nhiều. Cô ta không ngờ sức mạnh huyết mạch của hắn lại có thể ảnh hưởng đến con tổ thú Thôn Linh này.

Hơn nữa nó còn ngày càng không được bình thường, sát khí trên người cũng ngày càng mạnh hơn.

Diệp Quân nhìn con tổ thú Thôn Linh đã sắp mất khống chế kia, hắn lặng lẽ lùi về sau một chút, hắn hiểu sự đáng sợ của huyết mạch phong ma, thứ này có thể ăn mòn lý trí, con yêu thú này vốn không hiền lành, dưới sự ảnh hưởng của huyết mạch phong ma, cảm xúc tiêu cực của nó sẽ được tăng lên đến mức tối đa.

Không thể không nói, bầu không khí xung quanh lúc này hơi kỳ lạ.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía tổ thú Thôn Linh.

Lúc này, nó điên cuồng gầm thét, sau đó xông về phía Mạt Yêu Yêu ở gần nó nhất.

“Mẹ kiếp?”

Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Con tổ thú Thôn Linh này thật sự làm phản à?

Mạt Yêu Yêu nhìn tổ thú Thôn Linh đang xông về phía mình, sắc mặt vô cùng nặng nề, cô ta không ngờ nó thật sự tạo phản.

Huyết mạch gì thế này?

Ngay cả tổ thú Thôn Linh cũng không thể áp chế được nó!

Mạt Yêu Yêu cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, vì tổ thú Thôn Linh kia đã xông đến trước mặt cô ta, Mạt Yêu Yêu xoay tay phải, một khí thế đáng sợ bắn ra từ lòng bàn tay của cô ta, sau đó trấn áp con tổ thú Thôn Linh kia.

Tổ thú Thôn Linh điên cuồng gào thét, liên tục va vào sức mạnh của Mạt Yêu Yêu.

Thấy cảnh này, Mạt Yêu Yêu nhíu mày lần nữa, mà Diệp Quân phía xa chợt bắn ra hàng trăm kiếm khí, nhưng mục tiêu của kiếm khí không phải Mạt Yêu Yêu mà là con tổ thú Thôn Linh kia.

Đối mặt với kiếm khí phong ma của Diệp Quân, con tổ thú Thôn Linh kia chưa từng từ chối, lập tức cắn nuốt hết tất cả.

Mà lần này, nó đã hoàn toàn nổi điên!

Hơn nữa khí thế của nó còn trở nên mạnh mẽ hơn.

Tổ thú Thôn Linh va chạm vào sức mạnh của Mạt Yêu Yêu như phát điên, giống như đang đối mặt với một kẻ thù giết cha mình.

Thấy cảnh này, Mạt Yêu Yêu lập tức trừng Diệp Quân ở phía xa, không ngờ tên này còn châm dầu vào lửa.

Nhìn tổ thú Thôn Linh đã hoàn toàn mất đi lý trí, Mạt Yêu Yêu thoáng im lặng, sau đó mở lòng bàn tay, một quyển huyết thư xuất hiện trong tay cô ta, sau đó, một tia huyết quang bay ra, hút con tổ thú Thôn Linh kia vào.

Mạt Yêu Yêu không tiếp tục ra tay với Diệp Quân nữa, cô ta hung hăng trừng hắn một cái, sau đó biến thành một tia sáng biến mất ở cuối chân trời.

Bây giờ cô ta phải nghĩ cách để con tổ thú Thôn Linh này bình thường trở lại, nó quá quý giá, cô ta sẽ không để nó xảy ra vấn đề gì.

Thấy Mạt Yêu Yêu rời đi, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, xảy ra chuyện gì thế này?

Diệp Quân cũng lắc đầu cười khẽ, hắn cũng không ngờ chuyện sẽ phát triển thành như thế.

Diệp Quân quay đầu nhìn Tô Nguyên bên cạnh, Tô Nguyên bình tĩnh nói: “Tiếp tục chiến đấu”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Tiếp tục chiến đấu?”

Tô Nguyên gật đầu: “Nội viện có người đứng đầu, Thần Viện cũng phải có, cho nên…”

Diệp Quân cười nói: “Được, xin mời người tiếp theo”.

Tô Nguyên xoay người nhìn về phía nơi nào đó, sau khi được đáp lại, ông ta lại xoay người biến mất.

Diệp Quân hơi nghi ngờ, mà lúc này, một người đàn ông áo trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp: “…”
Chương 1163: Gặp đối thủ mạnh

Lại một người khác tới.

Học viên của học viện Thần vốn đang hơi thất vọng, lúc này lại chợt trở nên hứng thú.

Phải nói rằng trận chiến giữa Diệp Quân và Mạt Yêu Yêu vẫn khiến mọi người thất vọng, vì họ muốn được xem trận chiến kinh thế, nhưng hai người lại chỉ vòng quanh giày vò con yêu thú hồi lâu rồi kết thúc.

Hơi giống như: Ta đã cởi quần rồi mà ngươi lại chẳng cho ta làm gì?

Bây giờ lại thêm một yêu nghiệt của Thần Viện nữa tới, điều này khiến dòng máu đã dần nguội lạnh của mọi người lại bùng cháy trở lại.

Thú vị rồi đây!

Diệp Quân nhìn người đàn ông áo trắng trước mặt với ánh mắt đầy nghi hoặc, bởi vì ông ấy mang lại cho hắn một cảm giác như đã từng quen.

Cảm giác này rất đặc biệt, rất kỳ lạ.

Hắn có thể chắc chắn mình chưa gặp người đàn ông áo trắng này bao giờ.

Sao hắn lại có cảm giác này nhỉ?

Diệp Quân càng nghĩ càng khó hiểu.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân thầm nói trong lòng: “Tháp gia?”

Tiểu Tháp không lên tiếng.

Diệp Quân lại hỏi: “Tháp gia, chẳng lẽ ngươi không có cảm giác đó sao?”

Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Cảm giác gì?”

Diệp Quân trầm giọng trả lời: “Cảm giác như đã từng quen”.

Tiểu Tháp đáp: “Không có”.

Diệp Quân không nói nên lời.

Lúc này người đàn ông áo trắng chợt nở nụ cười: “Xuất kiếm”.

Xuất kiếm!

Diệp Quân gác mọi suy nghĩ lại, gật đầu, mũi chân hắn khẽ nhún xuống, người bay đi như đạn bắn, trong thoáng chốc, một thanh kiếm đã phóng tới trước mặt người đàn ông áo trắng, tốc độ của kiếm này cực nhanh, không hề làm màu, vô cùng trực tiếp và thẳng thắn.

Đối mặt với nhát kiếm kỳ lạ này, người đàn ông áo trắng khẽ cười, ông ấy duỗi hai ngón tay, dùng ngón tay làm kiếm, chỉ vào kiếm ý của Diệp Quân.

Khựng!

Kiếm ý của Diệp Quân bị buộc phải dừng lại tại chỗ, nhưng vào lúc này, một luồng kiếm quang lại phóng tới trước mặt người đàn ông áo trắng.

Nhát kiếm này còn nhanh hơn và mạnh hơn.

Người đàn ông áo trắng không vội, kẹp ngón tay lại rồi búng ra, kiếm ý vỡ tan rồi quét đi.

Vụt!

Trong chớp mắt, Diệp Quân lui ra cả nghìn trượng!

Xung quanh cực kỳ im lặng.

Sau khi Diệp Quân dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn người đàn ông áo trắng, trong mắt đầy vẻ khó tin, mẹ kiếp?

Phải công nhận là lúc này hắn thật sự bị sốc.

Hắn liên tiếp rút ra hai kiếm, đều không hề nương tay, thế nhưng người đàn ông áo trắng lại có thể dễ dàng đỡ được.

Khó tin!

Diệp Quân nhìn người đàn ông áo trắng, lúc này vẻ mặt hắn cũng dần trở nên nghiêm túc, trực giác nói cho hắn biết, người đàn ông nhìn như vô hại trước mắt này đáng sợ hơn Mạt Yêu Yêu lúc nãy.

Lúc này, người đàn ông áo trắng lại nói: “Nào, tiếp tục đi”.

Tiếp tục!

Diệp Quân dẹp mọi suy nghĩ, nhìn người đàn ông áo trắng rồi cười: “Được thôi”.

Khi chữ cuối cùng vừa dứt, hắn đã hóa thành kiếm quang phóng tới trước mặt người đàn ông áo trắng.

Lần này hắn đã sử dụng kiếm kỹ.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!

Mười lần thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm xếp chồng liên tiếp!

Kiếm này vừa ra, đất trời nổ tung!

Mọi người đều cảm nhận được một luồng uy lực kiếm thế đáng sợ, làm cho mọi người hít thở không thông.

Nhưng đối mặt với nhát kiếm đáng sợ của Diệp Quân, vẻ mặt người đàn ông áo trắng vẫn bình tĩnh, ông ấy duỗi hai ngón tay, sau đó chỉ vào kiếm ý đáng sợ của Diệp Quân dưới ánh mắt chú ý của mọi người.

Ầm!

Chỉ này vừa hạ, kiếm ý mang theo uy lực sấm sét kia bị cố định tại chỗ, mà tất cả sức mạnh trong kiếm ý đều bị chỉ này đè lên kiếm ý mà không thể phóng ra.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân ở nơi xa co rụt tròng mắt lại.

Phía trên hư không, vẻ mặt Tả chủ giáo và Hữu chủ giáo cũng trở nên nặng nề chưa từng có, sức mạnh trong nhát kiếm đó của Diệp Quân, dù là họ cũng không dám lơ là, thế nhưng người đàn ông áo trắng lại rất dễ dàng đỡ được.

Dễ dàng kiềm chế được một kiếm này.

Đáng sợ!

Trong lòng cả hai người đều kinh hãi.

Xa xa, người đàn ông áo trắng chợt bóp kiếm ý của Diệp Quân, sau đó thuận thế búng ra, kiếm ý bay ra, mục tiêu không phải Diệp Quân mà là hư không trên trời.

Ầm!

Ngay khi kiếm này phóng lên trời, hư không lập tức bị phá vỡ.

Một màu đen kịt!

Bầu trời như đáy nồi, vô cùng khủng khiếp.

Nhìn thấy cảnh này, nét mặt mọi người càng trở nên nặng nề hơn.

Thì ra nhát kiếm vừa rồi của Diệp Quân đáng sợ như vậy, nếu là người khác thì e đã sớm hóa thành bột mịn rồi.

Người đàn ông áo trắng nhìn Diệp Quân, khẽ mỉm cười: “Tiếp đi”.

Tiếp!

Giọng nói rất bình tĩnh.

Không khinh thường, càng không có chế giễu.

Diệp Quân im lặng hồi lâu rồi xòe bàn tay ra, Thánh kiếm Hiên Viên xuất hiện trong tay hắn.

Hai lần ra tay khiến hắn hiểu rằng đối mặt với người đàn ông áo trắng bí ẩn này, hắn phải dùng đến thứ khác.

Tất nhiên điều này cũng khiến hắn phấn khích hơn.

Từ trước đến nay, những người cùng cấp hắn gặp, ngoài tỷ tỷ Diệp An ra, hầu như hắn luôn có thể tung hoành ngang dọc.

Mà lúc này, cuối cùng cũng có một đối thủ mạnh đến.

Diệp Quân tiến lên một bước, một bước này, kiếm quang đột nhiên phóng tới trước mặt người đàn ông áo trắng, trong kiếm quang có chứa vô số sao trong vũ trụ.

Vũ trụ trong kiếm.

Diệp Quân phóng kiếm này ra, Tả Hữu chủ giáo trên hư không đều chợt sáng mắt.

Hai kiếm kỹ Diệp Quân sử dụng lúc nãy đã khiến họ bất ngờ lắm rồi, mà bây giờ, kiếm kỹ thứ ba cũng rất ấn tượng!

Chắc chắn có sư phụ nổi tiếng!

Tả chủ giáo nhìn Diệp Quân đã phóng tới trước mặt người đàn ông áo trắng, lông mày nhíu chặt, kiếm này của Diệp Quân hơi giống với một thần bảo được ghi trong sách…

Xa xa, đối mặt với vũ trụ trong kiếm của Diệp Quân, nét mặt người đàn ông áo trắng vẫn bình như nước, ông ấy một lần nữa duỗi hai ngón tay ra rồi chỉ về phía trước.

Ầm!

Lúc này, Thánh kiếm Hiên Viên của Diệp Quân lại một lần nữa bị trấn áp tại chỗ!

Nhưng lúc này, lại một luồng kiếm quang khác phóng tới trước mặt người đàn ông áo trắng.
Chương 1164: Không kiếm nào có thể khiến ta bị thương được!

Thời không Tuế Nguyệt chồng chéo.

Hai kiếm liên tiếp!

Người đàn ông áo trắng đưa ngón tay về phía trước rồi chỉ, kiếm quang xuất hiện.

Bùm!

Một vùng kiếm quang nổ tung trước mặt người đàn ông áo trắng, làn sóng xung đột từ kiếm khí mạnh mẽ thoáng chốc hất văng Diệp Quân ra xa.

Nhưng người đàn ông áo trắng vẫn bất động như núi.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người có mặt đều im lặng.

Thực lực của người đàn ông áo trắng quá kinh khủng.

Áp chế Diệp Quân không thương tiếc!

Sau khi dừng lại, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn người đàn ông áo trắng phía xa, trong lòng kinh hãi cùng cực: “Ngươi cũng là kiếm tu”.

Người đàn ông áo trắng khẽ mỉm cười: “Phải”.

Kiếm tu!

Diệp Quân trầm giọng: “Vì sao ngươi không xuất kiếm”.

Người đàn ông áo trắng chỉ cười không nói.

Diệp Quân nhìn hắn ta: “Thiên Thiên”.

Thiên Thiên!

Ầm!

Vừa dứt lời, một luồng khí đáng sợ đột nhiên bộc phát ra từ cơ thể Diệp Quân.

Khí thế của Long tộc!

Dung hợp!

Nhát kiếm vừa rồi khiến Diệp Quân hiểu hắn buộc phải dốc hết toàn lực, không thể giữ lại gì nữa.

Diệp Quân từ từ nhắm mắt lại, giờ phút này hắn cảm nhận được sức mạnh vô cùng vô tận.

Sức mạnh của Ngao Thiên Thiên!

Xa xa, người đàn ông áo trắng nhìn khí thế của Diệp Quân đang điên cuồng tăng lên, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt như cũ.

Thực ra ông ấy có thể kết thúc trận đấu ngay từ khi Diệp Quân ra kiếm đầu tiên, nhưng ông ấy không làm thế, vì ông ấy có cảm giác quý mến khó hiểu với kiếm tu trẻ trước mắt này.

Diệp Quân tiến lên một bước, kiếm quang bỗng chốc chém tới trước mặt người đàn ông áo trắng.

So với mấy kiếm trước, uy lực của kiếm này đã có sự thay đổi về chất.

Sức mạnh của hai người hợp nhất không đơn giản chỉ là một cộng một, phải biết rằng bây giờ Ngao Thiên Thiên đã là Đế Quân.

Hơn nữa vì cô ấy là Long tộc nên thực lực còn vượt xa Đế Quân cùng cấp.

Sau khi cô ấy hợp nhất với Diệp Quân, sức mạnh của Diệp Quân có thể nói là tăng lên không chỉ mười lần.

Mà kiếm kỹ hắn nghiên cứu chính là khả năng bùng nổ, cho nên khi xuất kiếm này, đất trời trong mấy trăm vạn dặm đều trở nên mơ hồ, một luồng khí chết chóc bao phủ tất cả mọi người.

Nhát kiếm này khiến tất cả mọi người đều biến sắc!

Con át chủ bài đây rồi!

Mà đối mặt với nhát kiếm này, ánh mắt người đàn ông áo trắng vẫn bình tĩnh, tựa như nhát kiếm này cũng chẳng khác gì với vừa nãy.

Khi kiếm của Diệp Quân đến trước mặt hắn ta, ông ấy một lần nữa duỗi ra hai ngón tay, sau đó nhẹ nhàng siết chặt.

Bùm!

Nhát kiếm đáng sợ của Diệp Quân đã bị hai ngón tay ông ấy kẹp lại, sức mạnh đáng gờm trong kiếm cũng bị áp chế ngay tức khắc.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều hóa đá.

Mà con ngươi Diệp Quân cũng co rụt lại, lúc này hắn cảm thấy kiếm của mình không thể di chuyển được dù chỉ một tấc.

Sức mạnh trong kiếm cũng không thể giải phóng!

Hoàn toàn bị trấn áp!

Diệp Quân nhìn người đàn ông áo trắng: “Ngươi đang giả heo ăn thịt hổ đấy à?”

Lúc này hắn chợt cảm thấy có gì đó không ổn.

Nên nói là bất thường thì đúng hơn!

Nghe Diệp Quân nói thế, người đàn ông áo trắng khẽ cười: “Kiếm đạo không phức tạp như vậy”.

Nói xong hai ngón tay của ông ấy khẽ dùng sức, tay Diệp Quân run lên, khi hắn hoàn hồn thì Thánh kiếm Hiên Viên đã xuất hiện trong tay người đàn ông áo trắng.

Người đàn ông áo trắng nhẹ nhàng vuốt thân Thánh kiếm Hiên Viên, sức mạnh đáng sợ ẩn trong kiếm cũng đã biến mất hoàn toàn.

Thấy thế, nét mặt Diệp Quân trở nên nặng nề, đồng thời trong lòng cũng dâng lên cảm giác bất lực.

Hắn biết dù sử dụng sức mạnh huyết mạch cũng chẳng thể đánh bại được người đàn ông trước mặt mình.

Khoảng cách rất lớn!

Giờ khắc này hắn mới thật sự hiểu được thế nào là người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn.

Hắn vẫn đánh giá thấp người trong thiên hạ quá.

Người đàn ông áo trắng chợt lên tiếng: “Nhát kiếm đầu tiên của ngươi thú vị hơn đấy”.

Diệp Quân nhìn hắn ta, hơi ngờ vực hỏi lại: “Nhát kiếm đầu tiên?”

Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Kiếm đó không có ngoại lực, là sức mạnh kiếm đạo đơn thuần, nhưng đó mới là ngươi thực sự, cũng là cốt lõi của ngươi. Có thể nhìn ra được, ngươi đang đối mặt với chính mình, phải kiên trì với nó”.

Diệp Quân thấp giọng nói: “Cảm ơn tiền bối chỉ dạy”.

Thua người trước mắt, hắn không có ý gì khác, ngược lại còn rất vui.

Mình không bằng người, thua tức là thua, Diệp Quân hắn chấp nhận.

Người đàn ông áo trắng khẽ mỉm cười, sau đó trả Thánh kiếm Hiên Viên trong tay lại cho Diệp Quân: “Kiếm của ngươi rất sắc bén, cũng có điểm đặc biệt, bớt dùng lại thì hơn, vì kiếm có sắc hơn nữa nhưng nếu người dùng kiếm không được thì cũng vô ích”.

Nghe thấy câu này, Thánh kiếm Hiên Viên như không phục lắm, nó khẽ rung lên sau đó đâm về phía người đàn ông áo trắng, nhưng nhanh chóng bị bắt lấy.

Người đàn ông áo trắng bật cười: “Thanh kiếm này của ngươi nóng tính đấy! Trên đời không kiếm nào có thể khiến ta bị thương được”.

Diệp Quân chớp mắt: “Không kiếm nào có thể khiến tiền bối bị thương được?”

Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta không tin”.

Người đàn ông áo trắng cười: “Ngươi muốn thử không?”

Diệp Quân gật đầu: “Muốn, nếu kiếm của ta có thể khiến tiền bối bị thương, tiền bối có thể đồng ý với ta một điều kiện không?”

Người đàn ông áo trắng cười: “Được thôi!”

Khóe miệng Diệp Quân hơi nhếch lên, hắn xòe tay ra, chầm chậm nhắm mắt lại: “Thanh Huyên, ta mượn ngươi thêm lần nữa nhé!”

Kiếm Thanh Huyên: “…”
Chương 1165: Chỉ dạy

Không kiếm nào có thể khiến ông ấy bị thương được?

Lời nói của người đàn ông áo trắng trước mắt khiến Diệp Quân hơi không phục, chí ít hắn cảm thấy chắc chắn kiếm Thanh Huyên có thể. Dù sao kiếm Thanh Huyên cũng là kiếm sắc bén nhất thế gian.

Vì vậy, hắn chọn mượn kiếm.

Mặc dù mượn kiếm hơi thường xuyên, nhưng con mượn kiếm của cha chẳng phải chuyện rất bình thường sao?

Nhưng không có động tĩnh gì.

Thấy vậy, sắc mặt Diệp Quân đen sì, hắn lại gọi trong lòng: “Thanh Huyên?”

Kiếm Thanh Huyên: “…”

Nó thực sự không dám di chuyển!

Thường ngày ngươi mượn kiếm đánh người ngoài thì nó không có ý kiến, nhưng bây giờ ngươi mượn kiếm để chém cha ruột, tuyệt đối không được.

Thấy vẫn không có động tĩnh gì, sắc mặt Diệp Quân nhất thời trầm xuống, nếu không mượn được kiếm, hắn thật sự rất mất mặt.

Diệp Quân vội nói trong lòng: “Tháp gia, ngươi giúp ta đi”.

Tiểu Tháp khẽ nói: “Cảm ơn ngươi đã coi trọng ta, thể diện của ta ở Dương tộc thật sự không lớn lắm đâu”.

Diệp Quân: “…”

Lúc này người đàn ông áo trắng chợt hỏi: “Người trẻ tuổi, kiếm của ngươi đâu?”

Diệp Quân: “…”

Như nhìn ra được sự lúng túng của Diệp Quân, người đàn ông áo trắng khẽ cười, chuyển chủ đề: “Ngươi có xuất kiếm nữa không? Dùng kiếm đầu tiên của ngươi đi”.

Diệp Quân không hiểu ý ông ấy nhưng vẫn gật đầu: “Được”.

Nói xong hắn đâm kiếm ra.

Kiếm này không có kiếm kỹ nào, cũng không sử dụng sức mạnh huyết mạch.

Là một kiếm vô cùng thuần túy!

Thấy kiếm tới, nét mặt người đàn ông áo trắng bình tĩnh, khi kiếm còn cách ông ấy nửa tấc, một luồng kiếm ý vô hình đã ngăn thanh kiếm lại.

Diệp Quân nhìn người đàn ông áo trắng, hắn biết ông ấy muốn dạy mình, vì thế hắn cung kính nói: “Xin tiền bối chỉ dạy”.

Người đàn ông áo trắng khẽ cười, ấm áp nói: “Tuy uy lực thanh kiếm này của ngươi không bằng mấy kiếm kỹ lúc nãy, nhưng lại rất thuần túy, là thanh kiếm mà kiếm tu nên có, nhưng vẫn thiếu hai thứ. Thứ nhất là ý, tuy ngươi có kiếm ý nhưng ý này vẫn chưa đủ kiên định. Có thể nói cho ta biết vì sao không kiên định không?”

Kiếm ý!

Diệp Quân im lặng, kiếm ý của hắn là gì?

Là kiếm ý vô địch!

Nhưng từ đầu đến giờ kiếm ý vô địch đã không có gì đặc biệt, càng ngày càng trở nên vô vị, vì thế sau này hắn không sử dụng kiếm ý này mấy.

Diệp Quân khẽ thở dài, cười khổ: “Tiền bối, nói thật, khi ta còn trẻ, chưa trải sự đời, vì thế tâm thế cao ngạo, tưởng rằng sau này mình nhất định có thể vượt qua được thế hệ cha ông, bởi vậy có tín niệm vô địch. Nhưng sau khi trưởng thành, từng trải nhiều hơn, ta càng cảm thấy vô lực, bởi vì kẻ thù cực mạnh với ta chỉ là con kiến đối với thế hệ cha ông ta…”

Thần trong lòng!

Từ đầu đến giờ, Diệp Quân đã cố gắng giữ vững tâm lý, không để lòng mình có thần. Nhưng càng về sau, hắn càng phát hiện thực lực của thế hệ cha ông thật sự mạnh đến nỗi khiến hắn hơi tuyệt vọng.

Hắn biết nên kiên trì với tâm ban đầu, kiên định tín niệm. Nhưng nhiều lúc, biết thì dễ nhưng làm thì khó.

Bởi thế ngay từ khi kiếm ý vô địch của hắn sinh ra, chưa từng được nâng cao, thậm chí nhiều lúc hắn còn không dùng đến kiếm ý.

Nghe Diệp Quân nói thế, người đàn ông áo trắng gật đầu: “Thì ra là vậy… Thế ta hỏi ngươi một câu, lúc này trong lòng ngươi có còn suy nghĩ như lúc đầu, muốn vượt qua thế hệ cha ông, trở thành người vô địch cuối cùng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Có”.

Người đàn ông áo trắng cười: “Không phải tín niệm của ngươi không kiên định, mà là chuyện này với ngươi thực sự quá khó, vì vậy dù tín niệm của ngươi kiên định nhưng cũng chỉ có thể ẩn giấu trong lòng, lặng lẽ cố gắng phấn đấu. Dù sao nếu chưa làm mà đã luôn miệng nói sẽ khiến người khác cười thôi”.

Nói tới đây ông ấy dừng một chút rồi lại nói: “Ngươi còn xuất sắc hơn ta nghĩ”.

Diệp Quân nhìn người đàn ông trước mắt, không nói gì nhưng trong lòng đã cảm động.

Người đàn ông áo trắng nói tiếp: “Ta có đề nghị này, ngươi có thể nghe, nếu có tác dụng với ngươi thì ngươi thử xem. Nếu ngươi thấy không hợp lý thì cứ cười cho qua, ngươi thấy thế nào?”

Diệp Quân cung kính nói: “Xin tiền bối chỉ dạy”.

Người đàn ông áo trắng cười: “Mọi chuyện trên đời đều không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, nếu muốn vô địch như thế hệ trước thì khá khó, vì sao chúng ta không đặt ra mục tiêu nhỏ hơn trước, chẳng hạn như… vô địch cùng cấp!”

Vô địch cùng cấp!

Nghe người đàn ông áo trắng nói, Diệp Quân im lặng.

Thấy Diệp Quân im lặng, người đàn ông áo trắng hỏi: “Sao, thấy quá dễ à?”

Diệp Quân lắc đầu: “Trước khi gặp được ngài, ta cảm thấy rất dễ”.

Người đàn ông áo trắng bật cười: “Vậy nên dù là vô địch cùng cấp cũng đã khó rồi, phải không?”

Diệp Quân gật đầu.

Người đàn ông áo trắng dịu dàng nói: “Nhưng vô địch cùng cấp dễ hơn vượt qua thế hệ cha ông của ngươi mà, đúng không?”

Diệp Quân cười đáp: “Đương nhiên”.

Người đàn ông áo trắng lại nói: “Chàng trai trẻ, không cần tạo cho mình quá nhiều áp lực, bởi vì áp lực quá lớn sẽ khiến cuộc sống rất mệt mỏi. Ta tin cha mẹ ngươi chắc chắn không muốn thấy ngươi sống quá mệt mỏi đâu”.

Nghe người đàn ông áo trắng nói, trong lòng Diệp Quân dâng lên cảm giác khó hiểu, cảm giác này như đã từng xuất hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK