Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2901: Thay đổi

Thấy cảnh này, Cựu Thần ở dưới lập tức hơi kinh ngạc, y không ngờ Diệp Quân lại đàn áp được ba ngàn Đại Đạo Kiếp kia.

Nghịch thiên như vậy ư?

Y biết sức mạnh tín ngưỡng của Diệp Quân rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh như vậy, ngay cả những kiếp đó mà cũng có thể ngăn chặn được, đây thật sự đã vượt ngoài dự liệu của y.

Cựu Thần cười: “Vị huynh đệ này thật thú vị.”

Giữa Tinh Vân, sau khi Diệp Quân dùng hàng tỷ sức mạnh trật tự để đè ép những kiếp kia, hắn bắt đầu cưỡng ép thôn tính những kiếp kia.

Đúng thế!

Hắn thôn tính trực tiếp!

Huyết mạch phong ma của hắn vốn có công năng thôn tính sự gian ác, cộng thêm hắn còn tu Ác Đạo, do đó, hắn có năng lực thôn tính án niệm, đương nhiên, nếu chỉ dựa vào hai cái này, hắn không thể đối kháng với những kiếp này được, nhưng vấn đề này, hắn còn có sức mạnh tín ngưỡng, hơn nữa, là sức mạnh tín ngưỡng vô cùng thuần khiết.

Đứng trước vô số sức mạnh tín ngưỡng và sức mạnh huyết mạch cùng trật tự Ác Đạo, lúc này những kiếp kia đã không còn năng lực phản kháng, chỉ có thể bị Diệp Quân thôn tín hấp thu từng chút một.

Trong tinh vân, khí tức của Ác Đạo và huyết mạch phong ma trên người Diệp Quân đột nhiên điên cuồng tăng vọt với cách thức rất khoa trương…

Cựu Thần bên dưới thấy vậy, thật sự kinh ngạc vô cùng, vì bây giờ dù Diệp Quân không dùng sức mạnh tín ngưỡng, thì cũng đã có so với cảnh giới Văn Minh Tổ, nếu dùng sức mạnh tín ngưỡng, vậy đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi của nền văn minh vũ trụ này.

Nói cách khác, bây giờ Diệp Quân đã phá bỏ những gông cùm xiềng xích của nền văn minh, hơn nữa, còn vượt xa nền văn minh Thủy Tích cấp sáu.

Loại năng lực này, cho dù ở trong Vũ Trụ Chủ, cũng là sự tồn tại cực kì khủng bố, hơn nữa, đáng sợ nhất là, cảnh giới của Diệp Quân không rõ, người đánh nhau với hắn căn bản không thể ước tính được sức chiến đấu thật sự của hắn, cứ như vậy, khi đối thủ đánh nhau với hắn, rất dễ bị thiệt lớn.

Mặc dù y tin Diệp Quân, nhưng y vẫn chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.



Hải vực Sinh Mệnh.

Lúc này, ở nơi này có hai đám người đang chờ đợi.

Một đám người trong đó chính là Tùy Vô Hàn của dòng họ Đạo Thương, sau người y, có mười mấy vị cường giả của dòng họ Đạo Thương đi theo, khí tức của những cường giả này đều không rõ, sâu không lường được.

Một đám người còn lại là Huyền Nho của Phạn Thiên Quốc, sau lưng gã có một ông già đi theo, ông già này mặc bộ trường bào đơn giản, vừa cao vừa gần, hai con ngươi bình tĩnh, đứng đó, không có tí khí tức nào, như không tồn tại.

Hai đám người đều biết sự tồn tại của nhau, nhưng hai bên lại không gặp mặt.

Mặc dù ba thế lực lớn của Vũ Trụ Chủ từng cùng một dòng họ, nhưng thật ra quan hệ của ba bên lại không tốt tí nào, suy cho cùng, trong Vũ Trụ Chủ này, hai bên có quá nhiều xung đột lợi ích.

Chẳng qua, vì ba bên ai cũng không thể hoàn toàn tiêu diệt ai, do đó, những năm nay luôn duy trì vẻ hòa bình bên ngoài.

Huyền Nho nhìn biển Sinh Mệnh kia: “Khô Lão, lúc đầu khi ta xuất hiện, trong lời của sư phụ hình như vẫn còn ý gì đó.”

Đứng sau hắn, ông lão nói: “Nếu quốc sư đã cho người làm việc thoải mái, thì người cứ làm mạnh tay vào, làm tốt, tất nhiên cũng tốt, làm không ổn, chả sao cả, quốc sư có thể đỡ được.”

Huyền Nho nói: “Tất nhiên ta muốn làm tốt rồi…”

Nói xong, gã mở lòng bàn tay ra, một quyển trục xuất hiện trong tay: “Không ngờ, vị Thánh Cổ Kim cô nương đó lại hào phóng như vậy…”

Sau khi về, điện chủ tiền nhiệm của Thánh Vương Điện chết đột ngột, cô ta cũng lên ngôi điện chủ, cả Thánh Vương Điện, lại không ai phản kháng lẫn chất vấn.

Đây quả thật là không thể tưởng tượng nổi.

Khô Lão nói: “Công tử dùng hết sức là được, không cần nghĩ nhiều.”

Huyền Nho gật đầu: “Tất nhiên là phải cố gắng hết sức rồi, với ta mà nói, đây là một cơ hội lớn lao mà.”

Nói rồi, gã nhìn về phía hải vực Sinh Mệnh, đợi thiếu niên kia lên.

Gã thật sự rất tò mò với thiếu niên kia.



Trong Tiểu Tháp, Diệp Quân dùng thời gian ba năm mới thôn tính hết số kiếp kia được.

Sau khi thôn tính hết số kiếp kia, thực lực của hắn lập tức xảy ra thay đổi hoàn toàn, đặc biệt là Ác Đạo và huyết mạch phong ma của hắn, lúc này uy lực của huyết mạch phong ma đã mạnh hơn trước không chỉ mười lần, bây giờ hắn không dám tùy tiện dùng huyết mạch phong ma nữa, vì khí tức cuồn cuộn của ác niệm kia, tới sức mạnh tín ngưỡng của hắn cũng khó ngăn cản được.

Hơn nữa, bây giờ hắn còn có một năng lực đặc biệt, đó là năng lực Kiếp Đạo!

Có thể nói, bây giờ hắn chính là một loại kiếp!

Trong tinh vân, Diệp Quân từ từ mở mắt ra, trong con ngươi của hắn, hai ngọn sấm máu dâng trào.

“Chúc mừng!”

Đúng lúc này, Cựu Thần ở một bên đột nhiên cười nói.

Diệp Quân hít một hơi thật sâu, trấn áp toàn bộ ác niệm xuống, huyết mạch phong ma cũng từ từ trở lại vẻ bình tĩnh.

Bây giờ huyết mạch phong ma cực kì phối hợp với Diệp Quân, nó thật sự vừa kính vừa sợ Diệp Quân, Diệp Quân của hiện tại, đã không còn là Diệp Quân ban đầu kia, sự ghê gớm của sức mạnh tín ngưỡng, dù là nó, cũng không có sức phản kháng.

Sau khi khôi phục vẻ bình thường, Diệp Quân nhìn Cựu Thần, cười nói: “Lão ca, chúng ta có thể đi tới Vũ Trụ Chủ rồi.”

Cựu Thần nói: “Cứ đi thế này ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Cứ đi thế này thôi.”

Cựu Thần cười nói: “Không sợ người bên trên chơi xấu đệ à?”

Diệp Quân khẽ cười nói: “Nếu là trước kia, tất nhiên bây giờ ta không dám lên đó, nhưng hiện tại…”

Cựu Thần nói: “Bây giờ thay đổi rồi?”

Diệp Quân gật đầu: “Bên trên đã sắp xếp xong rồi, chúng ta đi thôi.”

Nói xong, hắn dẫn Cựu Thần rời khỏi Tiểu Tháp.
Chương 2902: So tiền

Hai người từ từ lên cao, không bao lâu đã tới trước một màn hình nước.

Thấy màn hình nói, Cựu Thần nhẹ giọng nói: “Đây là những ràng buộc của nền văn minh vũ trụ này đang vây khốn chúng ta…”

Diệp Quân nhìn màn hình nước kia, màn hình nước chắn ngang ở đó, hơn nữa, thật sự chỉ là một màn hình nước, nhưng, bên trong lại có một sức mạnh đặc biệt.

Sức mạnh phong ấn!

Cựu Thần nói: “Đệ lên, hay ta lên?”

Diệp Quân nhìn màn hình nói, bình tĩnh nói: “Nó không dám ngăn ta.”

Cựu Thần ngơ ngác.

Quả nhiên, lúc Diệp Quân tới gần màn hình nước kia, sức mạnh phong ấn trong màn hình nước lặng lẽ biến mất.

Cựu Thần kinh ngạc nói: “Cái này…”

Diệp Quân khẽ cười nói: “Lão ca, huynh là người đầu tiên tới thần điện chủ chung à?”

Cựu Thần lắc đầu: “Nói khoan dung thì chắc chắn đã đi qua rồi, cho nên, trước khi các người tới thần điện chủ chung, cộng thêm ta, thì tổng cộng có hai người đã từng tới thần điện chủ chung.”

Diệp Quân nói: “Sai.”

Cựu Thần quay đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: “Cha ta và cô cô ta cũng đi qua rồi.”

Cựu Thần hơi nghi hoặc.

Diệp Quân lại không giải thích thêm gì nữa, chẳng mấy chốc, hắn và Cựu Thần đã phân chia được màn hình nước kia, đi ra ngoài.

Hai người vừa tới trong biển, đã có âm thanh ở một bên truyền tới: “Diệp công tử, đợi lâu rồi.”

Diệp Quân quay đầu nhìn, một thiếu niên bước chậm tới.

Người tới, chính là Tùy Vô Hàn, trên mặt y nở nụ cười: “Diệp công tử, ta tự giới thiệu, Tùy Vô Hàn của dòng họ Đạo Thương, phụng lệnh thiếu chủ nhà ta đợi Diệp công tử ở đây.”

Diệp Quân đang muốn nói chuyện, thì lúc này, lại có một âm thanh ở bên khác truyền tới: “Diệp công tử.”

Diệp Quân quay đầu nhìn, chỉ thấy Huyền Nho đi tới, gã đi tới trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Diệp công tử, Huyền Nho thuộc điện Quốc Sư của Phạn Thiên Quốc, phụng lệnh sư phụ ta đợi Diệp công tử ở đây.”

Cựu Thần vừa đi ra nhìn thấy cảnh này mà mặt đầy kinh ngạc, y nhìn hai người: “Có ai đợi ta không?”

Tùy Vô Hàn và Huyền Nho không hề nhìn y, ánh mặt chỉ đặt trên người Diệp Quân.

Cựu Thần rất cạn lời.

Đây là kết cục của không có ai ở trên đấy!

Diệp Quân nhìn Tùy Vô Hàn và Huyền Nho, cười nói: “Hai vị đợi ta có việc gì?”

Tùy Vô Hàn nói: “Diệp công tử, chúng ta muốn mời Diệp công tử gia nhập vào dòng họ Đạo Thương.”

Nói rồi, y mở lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn không gian xuất hiện trước mặt Diệp Quân: “Đây là chút tấm lòng của dòng họ Đạo Thương, xin Diệp công tử vui lòng nhận cho.”

Diệp Quân nhìn nhẫn không gian, trái tim bỗng nhảy lên ngay lập tức, trong nhẫn không gian, có những năm dòng linh mạch tổ.

Linh mạch tổ, tất nhiên hắn không lạ, cả vũ trụ bên dưới chỉ có một dòng thôi!

Sở dĩ Cựu Thần có thể nuôi ra ba nền văn minh siêu cấp, chính là vì có dòng linh mạch tổ này!

Lúc này, Huyền Nho đột nhiên nói: “Diệp công tử, Phạn Thiên Quốc chúng ta cũng có chút lòng thành.”

Lúc nói, một chiếc nhẫn không gian đã bay tới trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn nhẫn không gian, trong nhấn không gian, vậy mà lại có tám dòng linh mạch tổ.

Tùy Vô Hàn nhìn chiếc nhẫn không gian kia, lập tức cau mày, y quay đầu nhìn Huyền Nho, cười nói: “Huyền Nho, Phạn Thiên Quốc thế này là có ý gì?”

Huyền Nho bình tĩnh nói: “Không có ý gì, đương nhiên, cho dù có ý gì, cũng không cần giải thích với dòng họ Đạo Thương ngươi.”

Tùy Vô Hàn cũng không giận, cười nói: “So nhiều tiền hơn phải không?”

Nói rồi, y mở lòng bàn tay ra, lại một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt Diệp Quân.

Trong nhẫn không gian, có năm dòng linh mạch tổ!

Năm dòng!

Cộng thêm chiếc nhẫn không gian lúc trước, là mười dòng linh mạch tổ rồi!

Đây thật sự là quá hào phóng.

Những cường giả sau người Tùy Vô Hàn kinh ngạc, đồng thời lại hơi đố kị, dồn dập nhìn Diệp Quân, thằng cha này vừa từ bên dưới lên, đã được xem trọng như vậy?

Diệp Quân còn chưa nói gì, Huyền Nho đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn không gian xuất hiện trước mặt Diệp Quân, trong nhẫn không gian có mười dòng linh mạch tổ!

Cộng thêm cái lúc trước, là mười tám dòng linh mạch tổ rồi!

Điên rồi à?

Người sai lưng Tùy Vô Hàn đều kinh ngạc không thôi, mười tám dòng linh mạch tổ này, hoàn toàn có thể bồi dưỡng ra ba vị cường giả cấp bậc văn minh Tổ đấy! Hơn nữa, loại này hoàn toàn không có tí lượng nói nào, không chỉ thế, còn có thể nuôi dưỡng ra ít nhất ba nền văn minh với hàng tỷ sinh linh!

Sắc mặt Tùy Vô Hàn hơi khó coi: “Mười tám dòng linh mạch tổ, thật sự quá hào phóng rồi!”

Nói rồi, y mở lòng bàn tay ra, một thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

“Thần vật cấp bậc cảnh giới văn minh Tổ!”

Thanh kiếm này vừa xuất hiện, lông mày Huyền Nho lập tức cau lại, gã không ngờ tên Tùy Vô Hàn lại lấy thẳng thanh kiếm thần vật cảnh giới văn minh Tổ này ra.

Loại thần vật này, tương đương với cường giả cấp bậc cảnh giới văn minh Tổ đấy.

Tùy Vô Hàn nhìn Huyền Nho, trên mặt đầy vẻ khiêu khích.

Thấy cảnh này, lông mày Cựu Thần lập tức cau lại, sao thằng nhóc này giống như đang chọc ngoáy thế?

Còn đúng lúc này, Huyền Nho lại lấy ra một chiếc nhẫn không gian…

….
Chương 2903: Học hỏi

Bên trong chiếc nhẫn thế mà lại là ba món thần khí cảnh giới Văn Minh Tổ.

Một thanh kiếm, kiếm dài ba thước, rộng hai ngón tay, thân màu trắng tuyết.

Một bộ áo giáp, cả bộ áo giáp được làm từ vảy của một con yêu thú không rõ danh tính, toát ra ánh sáng nhạt, dày và rắn chắc, nhìn thoáng qua có thể biết là một vật vô cùng siêu phàm.

Một dấu ấn, chỉ lớn bằng bàn tay, bề ngoài khắc một yêu thú kỳ lạ, dưới đáy khắc bốn chữ lớn.

Ba thần vật đều là cảnh giới Văn Minh Tổ.

Đây đã không phải là danh tác mà là danh tác siêu cấp.

Sắc mặt Tùy Vô Hàn trở nên cực kỳ khó coi.

Diệp Quân nhìn Tùy Vô Hàn, sau đó quay sang nhìn Huyền Nho, mỉm cười nói: “Nho huynh, các huynh làm ta cảm thấy sợ khi được trọng dụng đấy”.

Huyền Nho nói: “Diệp huynh, Phạn Thiên Quốc ta thật lòng hy vọng huynh có thể gia nhập vào bọn ta”.

Diệp Quân nói: “Tại sao?”

Huyền Nho nghiêm túc nói: “Diệp huynh là một thiên tài”.

Diệp Quân bật cười, hắn không nói gì thêm, nhận lấy hai chiếc nhẫn Huyền Nho đưa cho trước mặt: “Ta sẵn sàng gia nhập vào Phạn Thiên Quốc”.

Huyền Nho cũng nở nụ cười: “Chào mừng”.

Nói rồi gã vung tay lên, một tia sáng màu vàng bỗng che phủ bầu trời.

Huyền Nho nói: “Diệp huynh, mời”.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn Cựu Thần bên cạnh: “Cựu Thần huynh, có muốn đi với ta không?”

Cựu Thần cười nói: “Ta không được, ta thích tự do hơn”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó lấy một linh mạch tổ ra đưa cho Cựu Thần: “Đừng từ chối, chút tấm lòng của ta”.

Cựu Thần lại lắc đầu: “Ta vẫn chưa trả được đại ơn cho đệ, sao có thể lấy thêm ơn huệ của đệ được?”

Diệp Quân còn muốn nói thêm gì đó nhưng Cựu Thần bỗng truyền âm bằng huyền khí cho hắn: “Diệp đệ đừng lo lắng cho ta, ta cũng có cơ duyên và vận may của mình, hai thế lực này không dễ đối phó, đệ nhất định phải cẩn thận, sau này nếu đệ cần bất cứ điều gì, ta sẽ đích thân đến”.

Vừa dứt lời, y đã biến mất ở tận cuối chân trời đằng xa.

Diệp Quân nhìn tận cuối chân trời, sau đó quay đầu nhìn Huyền Nho: “Chúng ta đi thôi”.

Huyền Nho gật đầu: “Ừ”.

Cứ thế Diệp Quân và Huyền Nho bước lên Đại Đạo ánh sáng vàng đó, vừa bước lên ba người bỗng chốc biến mất, Đại Đạo ánh sáng vàng cũng biến mất từng chút.

Tùy Vô Hàn nhìn tận cuối chân trời, ý tứ sâu xa nói: “Đây là người mà ngươi chọn sao?”



Diệp Quân vô cùng kinh ngạc nhìn trận chiến trên Đại Đạo ánh sáng vàng, vì hắn không sử dụng bất kỳ sức mạnh nào, nhưng bản thân hắn quả thật đang di chuyển với tốc độ cao, tốc độ của hắn không thua kém gì ngự kiếm bình thường.

Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt Diệp Quân, Huyền Nho cười nói: “Diệp huynh không biết đấy thôi, đây là trận pháp dịch chuyển thời gian, đây là trận pháp dịch chuyển nhanh nhất trong vũ trụ chính, có thể đến hàng vạn tinh vực chỉ trong thoáng chốc”.

Diệp Quân nói: “Vậy chúng ta đã đi xuyên qua lâu như vậy…”

Huyền Nho mỉm cười nói: “Nơi này rất lớn, rất lớn”.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn, thần thức bao phủ xung quanh, thế nhưng lại vô tận, không có điểm cuối.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên.

Vũ Trụ Chủ này lớn hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều.

Diệp Quân nói: “Nho huynh, các huynh không thể vào hải vực sinh mệnh bất cứ lúc nào à?”

Huyền Nho lắc đầu: “Không được, trừ khi có “Kinh Phá Bích”, cho dù có “Kinh Phá Bích” thì cũng phải trả giá nhất định mới có thể vào được”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Huyền Nho nhìn Diệp Quân: “Diệp huynh tu luyện Đạo Trật Tự à?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Huyền Nho nói: “Sau khi Thánh Cổ Kim cô nương quay lại Vũ Trụ Chủ đã tung ra tin tức rằng Diệp huynh đã tu Đạo Trật Tự…”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Cô ta muốn lợi dụng các vị để giết ta”.

Huyền Nho gật đầu: “Tất nhiên bọn ta sẽ không để cô ta được như ý”.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó đưa chiếc nhẫn cho Huyền Nho: “Nhi huynh, hãy nhận hai chiếc nhẫn này”.

Huyền Nho hơi khó hiểu: “Tại sao?”

Diệp Quân nói: “Vẫn là câu nói đó, không có công thì không nhận”.

Huyền Nho do dự, nhưng chỉ thoáng chốc y cười nói: “Diệp huynh, đây là cho huynh, ta cũng tin chắc giá trị của Diệp huynh hơn hẳn những thứ ngoài thân này rất nhiều”.

Diệp Quân cũng không nói thêm gì nữa, hắn cất chiếc nhẫn đi, nhìn về phía đằng xa: “Chúng ta còn bao lâu nữa mới đến Phạn Thiên Quốc?”

Huyền Nho cười nói: “Còn một ngày nữa”.

Diệp Quân gật đầu: “Xa thật”.

Huyền Nho bỗng nói: “Đến Phạn Thiên Quốc, Diệp huynh muốn làm gì trước?”

Diệp Quân khẽ nói: “Muốn tìm hiểu trật tự của Phạn Thiên Quốc trước, học hỏi một chút”.
Chương 2904: Tác giả



Thánh Vương Điện.

Trước đại điện, Thánh Cổ Kim đang ngồi trước bàn sách, trước mặt cô ta là một tô mì nóng hổi, cô ta không động đũa mà bưng bát lên nhấp một ngụm nước, sau đó mới cầm đũa lên gắp mì đưa vào miệng.

Lúc này Linh đi vào trong đại điện.

Nhìn thấy Thánh Cổ Kim đang ăn mì, cô ta do dự một lúc rồi cung kính đứng một bên, không nói gì.

Một lúc sau, Thánh Cổ Kim ăn xong, cô ta bưng bát lên uống hết nước súp, sau đó đặt bát xuống bàn, đầu lưỡi liếm chỗ nước súp còn sót lại trên môi, sau đó nhìn Linh.

Linh cung kính chào: “Chủ tử, Diệp Quân đến rồi”.

Thánh Cổ Kim gật đầu, không nói gì.

Linh cung kính đứng đó đợi chỉ thị.

Thánh Cổ Kim nói: “Làm theo kế hoạch”.

Linh cúi người xuống, sau đó lui ra ngoài.

Lúc này một người phụ nữ mặc váy đen xuất hiện phía sau cô ta, người đến là U.

U trầm giọng nói: “Không tra ra được”.

Thánh Cổ Kim bình tĩnh nói: “Không cần tra nữa”.

U hơi khó hiểu.

Thánh Cổ Kim nói: “Nhà họ Dương không giết hắn tức là bây giờ hắn tạm thời không thể chết, nếu hắn không thể chết, chúng ta truy tìm lai lịch của hắn cũng vô nghĩa”.

U híp mắt: “Nói thế chẳng phải hắn luôn đứng ở thế bất bại sao?”

Thánh Cổ Kim nhìn cô ta một cái: “Không chỉ luôn đứng ở thế bất bại mà nhà họ Dương không ra tay, đó chắc chắn là sự tồn tại vô địch”.

U nhíu mày.

Thánh Cổ Kim bình tĩnh nói: “Đừng thấy hắn đầu hàng nhanh mà lầm, đợi ngày nào đó hắn lộ ra bộ mặt thật chắc chắn sẽ khiến chúng ta ngạc nhiên”.

U khó hiểu nói: “Rốt cuộc hắn muốn làm gì?”

Thánh Cổ Kim nói: “Không quan trọng, điều quan trọng là mục tiêu hiện tại của hắn là “Kinh Phá Bích”, bây giờ ta có hai cuốn, dòng họ Đạo Thương có một cuốn, Phạn Thiên Quốc có một cuốn, nói cách khác còn hai cuốn nữa chưa xuất hiện…”

U khó hiểu nói: “Nếu hắn vô địch thật thì vì sao không ra tay tiêu diệt dòng họ Đạo Thương và Phạn Thiên Quốc? Hai thế lực này đều không được nhà họ Dương bảo vệ”.

Thánh Cổ Kim nói: “Có một khả năng hắn là bản thể vô địch, không phải phân thân vô địch không?”

U càng cảm thấy khó hiểu.

Thánh Cổ Kim nói: “Chúng ta không thể tra ra danh tính của hắn, chỉ có hai nguyên nhân, một là hắn đến từ nền văn minh bên ngoài Vũ Trụ Chủ; hai là hắn vốn dĩ là người của ngoài thế giới ảo, đến đây chỉ vì vài lý do đặc biệt, nhưng bây giờ không thể quay lại được”.

U sửng sốt.

Thánh Cổ Kim nói: “Nếu là khả năng thứ hai, vậy thì nhà họ Dương không giết hắn chắc chắn không phải là vì hắn ở thế giới này, mà rất có thể là vì hắn ở thế giới khác…”

Nói rồi cô ta bỗng lấy một cuốn sách ra rồi nói: “Giống như người trong sách, nếu thế giới trong sách so với thế giới ảo thì những người ở thế giới của chúng ta chính là thế giới thực… Mà chủ nhân Bút Đạo Đại rất có thể là một người của thế giới thật đi tiến vào thế giới ảo, nhưng bây giờ ông ta không thể thoát ra được, tuy nhiên ông ta lại rất quan trọng trong thế giới thực, chẳng hạn như… ông ta là người viết cuốn sách này, thế nên nếu ông ta chết, cũng có nghĩa là câu chuyện đã kết thúc…”

U lập tức lắc đầu: “Không thể, tuyệt đối không thể nào, quá mức huyền bí”.

Thánh Cổ Kim khẽ nói: “Đồ ngốc, ngẩng đầu nhìn bầu trời xem, vũ trụ rộng lớn vô tận đến mức nào? Ai dám bảo đảm thế giới mình đang ở không phải do người khác vẽ ra hay viết ra? Không nói về ảo và thật nữa, nói về vũ trụ của chúng ta đi, có vô số sinh mệnh trong một tế bào nhưng những sinh mệnh đó không bao giờ biết rằng chúng chỉ là một sinh vật tế bào, ai có thể dám chắc vũ trụ chúng ta đang ở không phải là một tế bào “nào đó”?”

U nói: “Có một vấn đề không thể giải thích được, nếu chủ nhân Bút Đại Đạo đến từ thế giới thực thật thì làm sao người trong thế giới ảo có thể đánh bại được ông ta? Chuyện này thật bất thường, không phải sao?”

Thánh Cổ Kim im lặng không nói.

U cong môi cười, có vẻ hơi đắc ý, có thể khiến người phụ nữ trước mặt không nói được gì là một chuyện rất có cảm giác thành tựu.

Thánh Cổ Kim bỗng nhiên nói: “Việc này có rất nhiều khả năng, ta nói theo hai cách ta hiểu, thứ nhất là người có thể đánh bại ông ta cũng đến từ thế giới thực, mà chủ nhân Bút Đại Đao luôn vô địch trong thế giới ảo, nhưng trong thực tế có khả năng chỉ cần một con dao nhỏ cũng có thể giết chết ông ta”.

U: “…”

Thánh Cổ Kim nói: “Thứ hai, người có thể đánh bại chủ nhân Bút Đại Đạo chắc chắn là người của thế giới ảo, không phải đến từ thế giới thực, nhưng…”

Nói rồi cô ta cúi đầu nhìn cuốn sách trong tay: “Nếu ông ta là tác giả cuốn sách thật, vậy thì không có một khả năng, nhân vật trong sách của ông ta đã hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của ông ta…”

“Sao có thể thoát khỏi kiểm soát?”

U lập tức cãi lại: “Cô không có logic, không có chứng cứ, một người viết sách còn không kiểm soát được nhân vật trong sách của mình à?”

Thánh Cổ Kim lắc đầu: “Cô có thể thay đổi nhiều góc độ và tư duy để nhìn nhận vấn đề không? Nói chuyện với cô, ta cảm thấy rất khó khăn”.

U không phục nói: “Cô nói đi”.

Thánh Cổ Kim nói: “Chẳng hạn như cuốn sách này có rất nhiều độc giả, tại sao người đọc lại thích cuốn sách này? Có khả năng nào là vì họ thích một nhân vật nào đó trong các nhân vật không? Khi ngày càng có nhiều người thích những nhân vật này, họ ban cho nhân vật này có một cuộc đời khác… Nói một cách đơn giản, nếu người viết sách này làm loạn, động đến nỗi bất an của người đọc thì sẽ phải gánh chịu hậu quả, hậu quả đó là tự hại mình, mà ông ta chắc chắn sẽ không thể gánh nổi hậu quả này, chẳng hạn như mọi người không đọc nữa, mình ông tự đọc đi”.

U: “…”

Thánh Cổ Kim khẽ nói: “Nếu những suy đoán này của ta là đúng thì sức mạnh tín ngưỡng nào mới là đáng sợ nhất? Chính là sức mạnh niềm tin của “độc giả” trong thế giới thật đó mới là điều đáng sợ nhất… Họ tin vào ai, ai mới thực sự là bất khả chiến bại…”


Chương 2905: Nước Phạm Thiên

U hạ giọng: “Không, chuyện này quá hoang đường, ta thà tin rằng chủ nhân bút đại đạo mới là người đến từ nền văn minh cao hơn”.

Thánh Cổ Kim: “Không quan trọng, quan trọng là cho dù đến từ nền văn minh cao hơn hay thế giới thật đi nữa thì ông ta cũng đã bị hạn chế”.

U nói: “Ông ta hành sự cẩn thận hơn rất nhiều, che giấu hoàn toàn khí tức, nếu không chủ động xuất hiện thì chúng ta không tài nào tìm được”.

Thánh Cổ Kim nhìn ra bên ngoài: “Sẽ xuất hiện ngay thôi”.

U nói: “Còn một nghi vấn cuối: mục đích của ông ta là gì?"

Thánh Cổ Kim im lặng một hồi mới nói: “Ta nghĩ là ông ta bị chính bản thân mình hạn chế nên muốn phá cục, nhưng bằng cách nào?"

Cô ta lắc đầu: “Ta ngu lắm, đoán không ra”.

U nói: “...”

Thánh Cổ Kim: “Phát lệnh truy nã đi”.

U nhíu mày: “Truy nã ông ta?"

Thánh Cổ Kim: “Truy nã Diệp Quân”.

U ngạc nhiên.

Thánh Cổ Kim: “Ai giết được hắn thì thưởng hai mươi linh mạch tổ, năm thần vật cấp Văn Minh Tổ”.

U nói: “...”

Thánh Cổ Kim tiếp tục: “Phái người đến nước Phạm Thiên kháng nghị, bắt họ phải giao hắn ra, không thì tự chịu lấy hậu quả”.

U nghe mà hết hồn. Gây hấn với nước Phạm Thiên không phải chuyện nhỏ nhặt gì đâu, nhưng cô ta vẫn nghe lời mà hành lễ rồi lui xuống.

Thánh Cổ Kim lại mở miệng: “Với nấu tô mì cho ta!"

"Vâng thưa Thánh chủ”.

Có người đáp.

Thánh Cổ Kim: “Là Toại chủ”.

"Vâng...”

...

Nước Phạm Thiên.

Khi Diệp Quân theo Huyền Nho đến đây, hắn bị cảnh tượng trước mắt khiến cho rung động.

Quốc gia này có ba nghìn sáu trăm hai mươi vực, mỗi vực rộng gấp mấy lần vũ trụ Quan Huyên, mỗi vực chủ đều là cường giả cấp Văn Minh Tổ.

Cấp Văn Minh Tổ đấy!

Ở Vũ Trụ Chủ tuy không được xem là đứng đầu nhưng cũng là chiến lực cao cấp, không hề yếu tẹo nào.

Bao nhiêu vực là bấy nhiêu Vực chủ, mà đây chỉ là sức mạnh bề nổi của nước Phạm Thiên.

Khi đặt chân đến đô thành, người từng trải như Diệp Quân cũng phải sững sờ trước sự hùng vĩ của nó.

Thành Phạm Thiên này đáng lẽ nên nói là một vực khổng lồ thay vì tòa thành.

Trong lúc nói chuyện với Huyền Nho, Diệp Quân biết được các vực ở Vũ Trụ Chủ nơi này cũng phân lớn nhỏ, theo thứ tự là tỉnh vực, châu vực và tinh vực.

Tòa thành này lại là tinh vực lớn nhất Vũ Trụ Chủ.

Diệp Quân nhẩm tính, thấy đặt vũ trụ Quan Huyên vào tinh vực này thì chẳng khác gì thả hòn sỏi xuống đáy đại dương.

Đúng là chìm nghỉm trong biển.

Vì quá nhỏ bé!

Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi tận mắt nhìn thấy sự chênh lệch giữa vũ trụ Quan Huyên và một bên khái, hắn vẫn không khỏi cảm thán trong lòng.

Cách nhau xa quá.

Cũng may là đã có chuẩn bị từ trước, bằng không thì đừng nói chi bị hai siêu thế lực nhòm ngó, bất kỳ thế lực nào ở đây cũng có thể khiến hắn sống không bằng chết.

Huyền Nho vẫn luôn âm thầm quan sát, thấy Diệp Quân bước vào nước Phạm Thiên mà vẫn bình thản thì thoáng kinh ngạc, nhủ thầm người này quả nhiên đã từng trải rất nhiều, không hề tầm thường chút nào.

Gã dẫn hắn đi qua phố phường náo nhiệt, dừng chân trước một tòa cung điện nguy nga.

Điện quốc sư.

Huyền Nho nói với thiếu niên đứng trước cửa: “A Khưu, vào thông báo cho sư phụ”.

Thiếu niên đi tới: “Người đi mất rồi sư huynh”.

Huyền Nho nhíu mày: “Đi rồi à?"

A Khưu gật đầu: “Vâng, sư phụ dặn mọi chuyện do huynh quyết định”.

Huyền Nho không ngờ sư phụ lại trao cho mình toàn quyền xử lý, rơi vào im lặng, sau đó gã quay lại, cười nói với Diệp Quân.

"Mời Diệp huynh theo ta”.

Hắn gật đầu: “Được”.

Huyền Nho dẫn hắn đi vào thiền điện. Hai người vừa ngồi xuống thì đã có người đến châm trà, hương thơm thoang thoảng thơm phức khiến thần hồn rung động.

Huyền Nho nói: “Ta vừa nhận được tin điện Thánh Vương đã phát lệnh truy nã huynh, không chỉ treo giải hậu hĩnh mà còn nghiêm túc đến bàn chuyện cùng nước Phạm Thiên. Rốt cuộc giữa huynh và Thánh Cổ Kim cô nương kia đã xảy ra chuyện gì?"

Diệp Quân cười: “Một số chuyện không vui vẻ cho lắm”.

Huyền Nho im lặng.

Diệp Quân nâng ly trà lên nhấp mộ ngụm: “Nho huynh, ta là người đàng hoàng, không thích chơi trò lá mặt lá trái. Chi bằng chúng ta bắt tay vào nói chuyện sòng phẳng thẳng thắn?"

Huyền Nho cười: “Ta cũng có ý này. Huynh muốn ta nói trước chứ?"

Diệp Quân: “Để ta. Nước Phạm Thiên đối đãi ta như vậy chắc chắn không phải vì sức mạnh của ta mà vì muốn phá cục của Thánh Cổ Kim, đúng chứ?"

Huyền Nho: “Phải”.

Diệp Quân: “Lệnh sư giao việc này cho huynh là có ý muốn rèn luyện, nên đây là việc hết sức hệ trọng với huynh”.

Huyền Nho cười: “Đúng vậy”.

Diệp Quân: “Nhưng bây giờ huynh mới là người mông lung nhất, không phải vì thiếu năng lực mà là vì huynh biết quá ít về ta và Thánh Cổ Kim, cũng không biết ván cờ của cô ta bày ra để làm gì, mục đích của ta làm gì. Huynh không biết ra tay từ đâu, đúng không?"

Huyền Nho nhìn hắn: “Vậy theo huynh, ta nên làm gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK