Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 809: Cách cảm ơn đặc biệt

Đúng lúc này, một chiếc xe từ xa trờ tới rồi dừng lại, để một cô gái bước xuống.

Chính là Tô Tử.

Hiên Viên Lăng nhìn thấy đối phương thì sửng sốt.

Tô Tử đi đến, mỉm cười hỏi: “Cô Lăng, chúng ta trò chuyện một chút được không?"

Hiên Viên Lăng cười đáp: “Đương nhiên”.

Trong phòng khách.

Tô Tử và Hiên Viên Lăng ngồi đối diện nhau.

Hiên Viên Lăng chỉ vào ly trà trước mặt đối phương: “Anh Diệp vừa đi rồi”.

Tô Tử gật đầu: “Tôi biết”.

Hiên Viên Lăng cười: “Cô Tô đến tìm tôi, hẳn là có chuyện gì?"

Tô Tử gật đầu, lấy sợi dây chuyền có đính viên đá Nữ Oa ra: “Tôi muốn biết vật này rốt cuộc là gì”.

Hiên Viên Lăng rơi vào im lặng.

Tô Tử chân thành nói: “Xin cô hãy cho tôi biết”.

Hiên Viên Lăng: “Anh Diệp không nói cho cô?"

Tô Tử lắc đầu: “Anh ấy không chịu”.

Hiên Viên Lăng nhìn đối phương, nhẹ giọng nói: “Vậy thì anh ta tốt với cô thật đấy”.

Đôi tay Tô Tử chậm rãi siết lại: “Vật này đắt giá lắm sao?"

Hiên Viên Lăng thở dài: “Cô Tô à, sản nghiệp của gia đình cô ước chừng có giá trị tầm năm mươi tỉ, nhưng có lấy con số đó nhân lên trăm lần cũng chưa bằng viên đá này”.

Tô Tử ngây ngẩn.

Hiên Viên Lăng: “Đây là đá Nữ Oa, một trong mười món Thần khí của Hoa Hạ ta, là Thần vật chân chính với độ quý giá cô không cách nào tưởng tượng được. Mang nó trên người, không chỉ được mãi mãi xinh đẹp, kéo dài tuổi thọ, mà còn có thể che chở cho người không phải tu giả, còn nếu là tu giả thì nó sẽ càng đáng sợ...”

Cô gái lắc đầu cười khổ: “Tóm lại, nó vô cùng vô cùng quý giá, nếu không phải là đồ của anh Diệp thì tôi cũng muốn cướp đấy”.

Tô Tử im lặng nhìn viên đá với đôi tay nắm chặt.

Sắc mặt Hiên Viên Lăng trở nên phức tạp: “Nói thật nhé, tôi có hơi ghen tị với cô. Báu vật ngần này mà anh ta nói cho là cho...”

Cô ấy lắc đầu: “Quá mức hào phóng rồi”.

Đây là những lời thật lòng. Hiên Viên Lăng thật sự đã sinh lòng ước ao lẫn ghen tị khi thấy viên đá Nữ Oa được Diệp Quân đưa cho Tô Tử.

Mấu chốt là anh ta còn biết đây là Thần vật gì!

Thời buổi này cua gái mà cũng chơi lớn vậy luôn sao?

Tô Tử chợt thu dây chuyền về, đứng dậy nói: “Cảm ơn cô”.

Hiên Viên Lăng mỉm cười: “Không có gì. Đến Yến Kinh rồi, cô có việc cần thì cứ liên hệ tôi”.

Rồi đưa một tấm thiếp màu vàng qua: “Đây là phương thức liên lạc”.

Tô Tử cũng không từ chối, nhận lấy rồi cười đáp: “Hẹn gặp lại ở Yến Kinh”.

Nói xong thì vội vã rời đi.

Hiên Viên Lăng tiễn đối phương đến cửa, thấy chiếc xe đi rồi mới thì thầm: “Nhất định phải mời anh ta đến dự tiệc sinh nhật mình...”

...

Sau khi trở về nhà họ Tô, Diệp Quân về lại phòng theo sự hướng dẫn của Tiểu Tuyết.

Hắn ngồi xếp bằng xuống đất, tiếp tục vận chuyển tâm pháp Vũ Trụ Quan Huyên trong cơ thể.

Huyền khí trong người hắn hiện giờ đã đủ để tung ra năm tia kiếm khí.

Năm tia!

Lấy sức mạnh hiện nay của hắn, cho dù không cần Huyền khí, chỉ dùng ý niệm để điều khiển kiếm thì cũng đã vượt xa người thường, vì vậy bây giờ không chỉ tích tụ huyền khí để tự vệ nữa.

Mà là để dồn sức phá phong ấn kia!

Hắn muốn xem nó mạnh đến cỡ nào.

Vì hắn không cam lòng bị áp chế mãi.

Bất tri bất giác đã đến nửa đêm.

Cửa phòng Diệp Quân bị đẩy ra, Tô Tử bước vào.

Hắn không khỏi ngạc nhiên khi thấy cô gái xuất hiện trong bộ váy ngủ màu trắng, mái tóc còn ẩm ướt như vừa tắm gội xong.

Tô Tử cười: “Biết ngay là anh chưa ngủ mà!"

Đoạn chậm rãi đi tới.

Diệp Quân đang cười cười thì thấy Tô Tử kéo cổ áo ngủ ra, bèn giật mình: “Này... tiến triển thế này có hơi nhanh quá không?!"

Tô Tử thoáng ngẩn ra, đoạn xấu hổ nguýt hắn: “Anh nghĩ gì vậy hả? Tôi chỉ muốn cho anh xem dây chuyền thôi!"

Diệp Quân ghé mắt nhìn, thấy cô ấy đã đeo viên đá Nữ Oa hắn tặng lên. Cho dù trong đêm tối, nó vẫn tỏa sáng lấp lánh, đá quý bình thường không thể bì kịp.

Ra là hiểu lầm!

Diệp Quân xấu hổ.

Mình càng lúc càng bậy bạ thế này chắc chắn là do huyết mạch rồi.

Huyết mạch Phong Ma: “...”

Tô Tử thẹn thùng nhìn hắn: “Đẹp không?"

Diệp Quân gật đầu: “Đẹp”.

Tô Tử: “Dây chuyền này hẳn là đắt lắm nhỉ?"

Diệp Quân cười: “Không đắt, chỉ là trang sức bình thường, trông đẹp mắt hơn tí thôi”.

Tô Tử nhìn hắn một hồi rồi cúi đầu: “Ừm”.

Đoạn không để hắn mở miệng, cô ấy ngẩng lên, ấn một nụ hôn lên môi hắn.

Diệp Quân hóa đá tại chỗ.

Hắn còn chưa kịp phản ứng thì cô gái đã tách ra, chớp chớp đôi mắt, hai má rực lửa: “Anh đừng nghĩ nhiều, đây chỉ là cách cảm ơn đặc biệt ở hệ Ngân Hà thôi, không có ý gì khác!"

Nói rồi vội vã chạy ù đi.

Để lại Diệp Quân im lặng đứng tại chỗ, thầm nghĩ phương thức cảm ơn của hệ Ngân Hà này... cũng tốt ghê!
Chương 810: Ý tưởng khác

Sáng sớm hôm sau, những tia nắng len lỏi vào, phủ một tông màu ấm áp lên căn phòng.

Diệp Quân cảm thấy trên mũi mình có gì đó nhồn nhột, khi vừa mở mắt ra thì đã đối diện với một gương mặt mỹ mạo tuyệt trần.

Không phải Tô Tử thì là ai?

Thấy hắn đã tỉnh giấc, cô ấy cười: “Dậy thôi nào”.

Diệp Quân cong môi, ngồi dậy vươn vai. Từ khi đến hệ Ngân Hà, hắn chợt nhận ra mình khá là thích ngủ nướng.

Cũng hiểu vì sao cha lại giao lại quyền lực sớm đến vậy.

Bởi vì cuộc sống tự do sướng vãi ra!

Cha đúng là biết hưởng thụ mà.

Diệp Quân không mặc đồ khi đi ngủ, nên vừa vạch chăn ra đã khiến mặt Tô Tử đỏ lựng như cà chua. Ngại ngùng là thế nhưng cô ấy vẫn không kiềm được mà len lén nhìn.

Vóc người Diệp Quân rất tốt, tuy sức mạnh thân xác và phòng ngự bị phong ấn nhưng cơ bắp vẫn còn, cũng không phải kiểu vai u thịt bắp mà là có đường cong rõ ràng, không hề khoa trương.

Giống như đàn ông thích ngắm gái đẹp, phụ nữ cũng thích ngắm trai đẹp vậy.

Như nghĩ đến điều gì đó, Tô Tử vội lấy tới một bộ quần áo.

Diệp Quân: “Để đó tôi tự thay”.

Tô Tử cười rúc rích: “Anh sợ bị tôi thả dê chứ gì?"

Diệp Quân nhếch môi: “Không phải ý đó”.

Tô Tử cười cười rồi không hỏi thêm nữa, im lặng giúp hắn thay quần áo vào.

Cô ấy giúp hắn chỉnh lại cổ áo, đoạn vui vẻ cười: “Đẹp trai quá đi à!"

Diệp Quân chỉ cười không nói.

Tô Tử: “Đi ăn sáng thôi”.

Nói rồi nắm tay dẫn hắn ra ngoài.

Dọc đường đi, những người trong nhà họ Tô nhìn thấy họ đều vội vàng hỏi thăm sức khỏe, đối xử với Diệp Quân cũng tôn trọng vô cùng.

Ai bảo ngay cả người ngu cũng nhìn ra mối quan hệ giữa tiểu thư nhà mình và cậu chàng họ Diệp này là gì làm chi?

Không lâu sau, Tô Tử và Diệp Quân có mặt tại phòng ăn. Bữa sáng đã được chuẩn bị đầy đủ.

Diệp Quân cũng không khách khí, lập tức vào bàn nhập tiệc.

Tô Tử nói: “Chị Cố và những người khác đã đi về trước rồi”.

Diệp Quân nhìn lên: “Nói vậy là lần này chỉ có hai chúng ta đi?"

Tô Tử: “Đúng thế”.

Diệp Quân mỉm cười: “Cũng tốt”.

Tô Tử chợt hỏi: “Sau khi tìm được người anh muốn tìm ở Yên Kinh rồi, anh sẽ...”

Cô ấy khựng lại, nhìn đối phương với vẻ hoang mang lo lắng.

Diệp Quân chỉ cười: “Tôi sẽ đi”.

Tô Tử rũ đầu: “Ồ”.

Tự dưng không còn hứng thú ăn uống nữa.

Diệp Quân nhìn cô gái: “Cô không có ý định tu luyện sao? Như... Hiên Viên Lăng ấy?"

Tô Tử nhìn lại: “Vậy anh bằng lòng dạy tôi chứ?"

Cô ấy biết phương pháp tu hành của người Cổ Võ vô cùng quý giá, người thường nếu muốn theo chỉ có nước thi vào học viện Ngân Hà, hoặc xuất thân từ một số gia tộc lâu đời kín tiếng như nhà Hiên Viên.

Diệp Quân cười: “Đương nhiên rồi. Chỉ cần cô muốn học, tôi sẽ đưa cho phương pháp tu luyện tốt nhất”.

Tô Tử nhìn hắn: “Vì sao anh lại tốt với tôi như vậy?"

Diệp Quân sửng sốt.

Tô Tử lặp lại: “Vì sao?"

Cô ấy nhìn thẳng vào hắn, hy vọng có thể nghe thấy một đáp án.

Diệp Quân chỉ cười: “Vì cô rất tốt”.

Tô Tử im lặng cúi đầu.

Diệp Quân chân thành nói: “Từ khi đến đây, chỉ có cô và Uyển Du là đối xử với tôi tốt nhất, nên tôi cũng mong hai cô sẽ có cuộc sống viên mãn”.

Tô Tử ngẩng đầu lên: “Còn nguyên nhân gì nữa không?"

Nguyên nhân khác?

Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi: “Chỉ đơn giản mong cô sống tốt thôi, không có ý đồ gì khác...”

Tô Tử liếc hắn một cái rồi cúi đầu xuống đĩa thức ăn, thì thầm: “Sao lại không có ý đồ khác chứ?". Giọng lí nhí như muỗi kêu làm Diệp Quân không nghe rõ.

Hắn bèn hỏi lại: “Cô nói gì sao?"

Tô Tử lập tức lắc đầu: “Không có”.

Diệp Quân chỉ im lặng nhìn cô một cái.

Cơm nước xong xuôi rồi, hai người lên đường tới sân bay.

Mọi thủ tục đã được thư ký Tiểu Tuyết xử lý. Diệp Quân và Tô Tử lên máy bay, đương nhiên ngồi chung một chỗ.

Máy bay cất cánh khiến Diệp Quân không kiềm được vẻ hứng thú.

Thứ này rất giống với tàu vũ trụ của vũ trụ Quan Huyên, nhưng tốc độ chậm hơn nhiều.

Hắn vẫn luôn thắc mắc vì sao văn minh võ đạo của ngôi sao màu xanh lại thấp đến vậy?

Có chủ nhân bút Đại Đạo, có mẹ hắn, có một số đại lão khác ở đây, đáng lý mà nói thì không nên như vậy chứ.

Nhưng những người đó đều không làm gì để nâng cao văn minh võ đạo nơi này.

Chẳng lẽ họ đang làm mọi cách để duy trì tình trạng hiện tại của nó?

Diệp Quân rơi vào trầm tư.

Rất có khả năng này, bằng không thì Ngân Hà Tông hoàn toàn có thể được đặt ở ngôi sao màu xanh thay vì phải đến tận tinh vực Ngân Hà.

Diệp Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, môi cong lên thành một nụ cười, cảm thấy ngôi sao màu xanh cứ tiếp tục duy trì thế này cũng tốt thôi.

Trở thành chốn thiên đường cuối cùng của vũ trụ.

Như nghĩ đến điều gì, hắn buột miệng nói: “Khi nào đến Yến Kinh phải liên lạc với cái cô họ Cố kia!"

Tô Tử hỏi: “Anh muốn đến cầu vượt để tìm người kia?"

Diệp Quân gật đầu.

Tô Tử tò mò: “Người bán sách kia rốt cuộc như thế nào?"

Diệp Quân lắc đầu: “Tôi cũng không biết. Ý là, tôi biết cô ấy nhưng lại không thân quen, nên làm gì cũng phải đi tìm gặp mới được”.

Bởi vì đó là Chân Thần.

Diệp Quân nhìn ra biển mây ngoài cửa sổ. Trong lòng hắn vốn vô cùng tò mò về người này.

Người đã trấn áp Vũ Trụ Kiếp suốt mấy vạn năm.

Vũ Trụ Kiếp đấy!

Nghĩ đến nó, sắc mặt hắn trở nên nặng nề. Tuy chỉ thấy được một góc của Vũ Trụ Kiếp vào ngày đi cùng Từ Nhu nhưng hắn vẫn nhớ như in cảm giác tuyệt vọng ấy.

Quá mức khủng khiếp!
Chương 811: Cha! Con không phục!

Tô Tử bỗng hỏi: “Đến Yên Kinh rồi, anh còn đi câu lạc bộ Vô Biên không?"

Diệp Quân nghĩ một hồi: “Chắc sẽ đi xem một chút”.

Tô Tử: “Vậy nhớ gọi tôi đấy!"

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?"

Tô Tử cười: “Sợ anh vào rồi không ra được”.

Diệp Quân cong môi: “Tôi thấy cô không nên vào thì hơn”.

Nụ cười của Tô Tử đọng lại: “Vì sao?"

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Người xinh đẹp như cô mà vào đó thì mấy cô gái khác biết làm thế nào bây giờ?"

Tô Tử thoáng ngẩn ra, đoạn nguýt hắn với một nụ cười chúm chím: “Lúc nào cũng chỉ biết nịnh. Tôi mặc kệ, chừng nào anh sắp đi thì phải dẫn tôi theo”.

Diệp Quân cười: “Được”.

Tô Tử gật đầu, vừa toan mở miệng nói gì thì máy bay bỗng rung lắc.

Diệp Quân nhíu mày.

Tô Tử hoảng hốt bắt lấy tay hắn.

Một giọng nói vang lên trong máy bay: “... Xin quý khách đừng hoảng sợ. Máy bay đang bay qua vùng khí lưu, không có vấn đề gì...”

Ầm!

Nào ngờ lời còn chưa dứt, một tia sét đã ầm ầm bổ vào cánh trái khiến toàn bộ máy bay đong đưa kịch liệt.

Tiếng la hét bao trùm bốn phía.

Sắc mặt Tô Tử trắng bệch như giấy, tay bấu lấy tay Diệp Quân, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Sấm chớp rền vang bên ngoài.

Tô Tử run rẩy hỏi hắn: “Chúng ta sắp chết rồi sao?"

Diệp Quân bỗng đứng phắt dậy, nheo mắt nói: “Thiên Đạo nơi này, có ta ở đây mà cũng dám càn rỡ?!"

Ầm!

Tia sét thứ hai nện vào cánh phải khiến máy bay mất thăng bằng, rung lắc dữ dội giữa không trung.

"Chết tiệt!"

Sắc mặt Diệp Quân xấu đi: “Mẹ nó chứ! Mở to con mắt ra xem ông là ai...”

Uỳnh!

Tia sét thứ ba lao xuống.

Máy bay đã hoàn toàn mất thăng bằng.

Diệp Quân ngây ra như phỗng.

Thôi bỏ mẹ!

Thiên Đạo của hệ Ngân Hà không biết hắn!

Bỗng hắn cảm nhận được mình được ai đó ôm lấy.

Tô Tử!

Cô ấy đang ôm lấy hắn thật chặt, trên mặt là một nụ cười. Cô nhận ra... bỗng dưng mình không còn sợ hãi nữa.

Sắc mặt Diệp Quân càng xấu đi.

Không đúng!

Tuyệt đối không phải trùng hợp!

Chắc chắn phải có lý do gì mà Thiên Đạo mới giáng lôi kiếp thế này! Chẳng lẽ là vì hắn?

Không thể nào! Bây giờ hắn đang rất yếu, không đủ để gọi cả thiên kiếp được!

Chẳng lẽ...

Diệp Quân nhanh chóng nhìn khắp bốn phía, sau đó tập trung vào một góc ở xa. Nơi đó có một thiếu nữ tầm mười sáu, mười bảy đang ngồi trong chiếc váy tím và sắc mặt tái mét.

Như cảm nhận được ánh mắt của hắn, thiếu nữ nhìn lại, khi thấy hắn thì giật mình.

Diệp Quân nhìn cô gái, lập tức cảm nhận được cô ta không phải người, mà chính là yêu!

Không ngờ ngôi sao màu xanh cũng có yêu!

Nhưng vấn đề ở chỗ... con yêu này phạm phải lỗi lầm gì ư?

Hắn không biết!

Hắn chỉ biết máy bay đã hoàn toàn mất thăng bằng, đang chúi nhủi lao xuống với tốc độ đủ để tông sầm xuống đất chỉ sau vài phút nữa.

Không khí bên trong máy bay đã loãng cực kỳ.

Chợt Tô Tử ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Chết cùng một nơi với anh... thật ra cũng không sao cả... Tôi vẫn luôn muốn nói một điều... tôi thích...”

Diệp Quân ngắt lời: “Không! Tôi tuyệt đối sẽ không để cô chết!"

Nói rồi hắn gầm lên, vung cao hai tay.

Uỳnh!

Một luồng kiếm ý đáng sợ thoát ra từ cơ thể hắn rồi phóng vút lên, bao trùm lấy máy bay.

Khó khăn kéo cho máy bay thăng bằng trở lại.

Tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn hắn.

Cô gái váy tím cũng tràn đầy khó tin.

Nhưng khi Diệp Quân vừa gọi kiếm ý xuất hiện, một luồng sức mạnh bí ẩn lại giáng xuống bao trùm lấy hắn.

Ruỳnh!

Cả người Diệp Quân rũ xuống, suýt nữa đâm đầu xuống sàn. Kiếm ý cũng bị trấn áp trở về.

Máy bay lại mất thăng bằng.

Diệp Quân thét lên, siết chặt hai tay, không ngừng tung ra từng luồng kiếm ý đáng sợ.

Nhưng chúng vẫn không thể nào chống chọi lại thứ sức mạnh kia, lại còn bị nó không ngừng trấn áp trở lại.

Máu tươi bất thình lình tuôn ra từ thất khiếu Diệp Quân, khiến gương mặt hắn vặn lại.

Tô Tử đã hoàn toàn ngây người.

Diệp Quân ngẩng đầu, dữ tợn gầm lên: “Cha! Làm thế này là không công bằng! Cha muốn rèn luyện con thì cũng đừng liên lụy đến người vô tội!"

Không ai trả lời, sức mạnh kia ngày càng lớn dần.

Thấy máy bay đang chúc đầu xuống, Diệp Quân hỏi Tô Tử trước mặt: “Nếu tôi biến thành người khác thì cô có sợ không?"

Tô Tử lập tức lắc đầu.

"A!"

Diệp Quân gầm lên. Huyết mạch Phong Ma sôi trào trong người, biến kiếm ý thành màu đỏ tươi.

Hắn lại gầm lên: “Con không phục!"

Ầm!

Kiếm ý hùng hậu màu đỏ phóng vụt lên, lý trí Diệp Quân cũng bị huyết mạch ăn mòn.

Bên ngoài, bầu trời đã trở thành một tấm vải đỏ.

Bên trong, Tô Tử nhìn người thanh niên toàn thân đẫm máu, trông như sát thần mà ngây ra như phỗng.
Chương 812: Chắc chắn chúng ta sẽ không sao!

Người máu!

Diệp Quân lúc này như một người máu, trong đáy mắt cũng như chứa đựng cả một vùng huyết hải, cực kỳ đáng sợ.

Tô Tử ngây người.

Cô ấy cũng không ngờ Diệp Quân lại đột nhiên trở thành thế này.

Sợ hãi chỉ xuất hiện trong nháy mắt!

Sau nỗi sợ, trái tim Tô Tử đau đớn như bị xé rách, bởi lúc này khuôn mặt Diệp Quân đang nhăn nhó vì phải chịu đựng đau đớn tột cùng.

Kiếm ý màu máu mạnh mẽ kéo lấy máy bay, dù máy bay vẫn còn đang rơi xuống, nhưng tốc độ đã rất chậm rồi. Có điều sức mạnh bí ẩn trấn áp kiếm ý của Diệp Quân vẫn còn đang tồn tại, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Diệp Quân đau đớn!

Hắn đang chống lại sức mạnh đó!

Nhưng dù hắn có sử dụng Huyết Mạch Chi Lực thì vẫn không thể chống lại nó!

Diệp Quân siết chặt hai tay, cả người đều run rẩy, kiếm ý màu máu đáng sợ không ngừng bắn ra từ trong cơ thể hắn, chống lại lực lượng kinh khủng kia.

Hắn không thể lùi bước!

Nếu lùi bước, tất cả mọi người đều sẽ chết!

Phải biết rằng, những người ở đây đều không phải người tu luyện, một khi rời xuống thì sẽ chết chắc.

Tô Tử nhìn Diệp Quân đang vô cùng đau đớn trước mắt, trong lòng nhất thời như lửa đốt, cô ấy muốn giúp đỡ, nhưng không biết phải giúp thế nào, chỉ có thể luống cuống đứng tại chỗ.

Mà lúc này, máy bay đã sắp rơi xuống đất, tốc độ bây giờ rất chậm, giống như hạ cánh bình thường vậy.

Diệp Quân siết chặt hai tay, cố gắng chịu đựng, lúc này, hắn cảm thấy mình như sắp vỡ tan ra.

Khi máy bay rơi xuống một sườn núi nhỏ, Diệp Quân cũng không gắng gượng được nữa, tất cả kiếm ý màu máu đều tan rã.

Ầm!

Toàn bộ máy bay lập tức vỡ vụn.

Vào khoảnh khắc kiếm ý tan rã, kiếm ý và huyết mạch của Diệp Quân đều đã thay đổi, nhưng hiện tại, đương nhiên Diệp Quân cũng không rảnh để tâm những điều đó.

Tô Tử vội vàng ôm lấy Diệp Quân, hai người lăn xuống từ trên sườn núi nhỏ, cũng may sườn núi này rất bằng phẳng, không có chướng ngại vật gì.

Cuối cùng hai người cũng lăn xuống dưới.

Cảm giác đau đớn đến từ lưng khiến Tô Tử nhíu chặt mày, như nghĩ đến điều gì, cô ấy vội ngồi dậy, khi thấy Diệp Quân trước mặt, cô ấy nôn nóng gọi: “Tiểu Quân… Tiểu Quân…”

Diệp Quân nằm đó, hai mắt khép hờ, huyết mạch phong ma trên người chậm rãi tản đi, mà hắn cũng rơi vào hôn mê.

Thấy Diệp Quân hôn mê, Tô Tử chợt cảm thấy sợ hãi, cô ấy giơ hai ngón tay đặt lên mũi Diệp Quân, khi cảm nhận được nhịp thở, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó bật khóc.

Tô Tử vội vàng cầm lấy điện thoại, nhưng lại không có chút tín hiệu nào cả!

Phải làm sao đây!

Tô Tử ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, xác máy bay ở trên đó, mà chỗ bọn họ cách đỉnh núi khoảng hơn nghìn mét, gần như không thể dẫn Diệp Quân quay lại đỉnh núi. Hơn nữa một phần xác máy bay trên đỉnh núi đã bốc cháy, những người trên đỉnh núi cũng đang bỏ chạy.

Không thể quay lại!

Tô Tử đảo mắt nhìn xung quanh, lúc này cô ấy và Diệp Quân ở dưới chân núi, xung quanh rất nhiều cây có gai, cách đó mấy trăm mét là một cánh rừng rậm, mà lúc này trời đã sắp tối.

Sau khi cuống cuồng một lúc lâu, Tô Tử cố ép bản thân lấy lại bình tĩnh, sau đó cô ấy đứng lên muốn đưa Diệp Quân rời khỏi đây, vì nơi này không có chỗ nào để trốn cả, một khi trời tối nơi này sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa bây giờ Diệp Quân bị thương rất nặng, phải dẫn hắn đến nơi có tín hiệu, sau đó tìm người giúp đỡ!

Tô Tử nhìn Diệp Quân nằm dưới đất, cô ấy cắn răng, sau đó xé tay áo quấn chân mình lại, vì cô ấy mang giày cao gót, mà bây giờ đương nhiên không thể mang giày như thế.

Sau khi quấn quanh chân, cô ấy nhẹ nhàng kéo Diệp Quân, vác hắn lên lưng. Hơi nặng…

Thân thể Tô Tử lập tức cong xuống, có vẻ vô cùng mất sức.

Hai tay Tô Tử nâng chân Diệp Quân, sau đó từ từ đi về phía xa, cô ấy đi rất chậm, hơn nữa xung quanh đều là cây có gai, đi chưa được mấy bước thì quần của cô ấy đã rách, vết máu xuất hiện.

Tô Tử cắn răng, từ từ cõng Diệp Quân đi về phía xa, chưa đi được bao lâu, trên chân cô ấy đã chảy đầy máu…

Không biết đã bao lâu trôi qua, Tô Tử đưa Diệp Quân đi vào rừng, cô ấy nhẹ nhàng đặt Diệp Quân xuống trước một gốc đại thụ, sau đó nhìn xuống hai chân mình, hai chân cô ấy đã máu thịt lẫn lộn rồi.

Tô Tử cố nhịn đau, sau đó từ từ xé quần áo của Diệp Quân quấn quanh hai chân mình, sở dĩ không xé áo của mình là vì hôm nay cô ấy mặc áo lông, bên trong chỉ có đồ lót, nếu còn xé nữa sẽ không còn gì che chắn.

Sau khi quấn quanh hai chân, Tô Tử lấy điện thoại ra, vẫn không có tín hiệu.

Thấy điện thoại vẫn mất sóng, sắc mặt Tô Tử nhất thời trở nên u ám, cô ấy nhìn Diệp Quân trước mặt, hắn vẫn còn đang hôn mê.

Tô Tử nhẹ nhàng vuốt ve gò má Diệp Quân: “Chắc chắn chúng ta sẽ không sao!”

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cô ấy tiếp tục cõng Diệp Quân đi ra khỏi cánh rừng, cô ấy đi rất chậm, chỉ khoảng mấy trăm mét mà cô đi mất hơn nửa tiếng.

Trời cũng ngày càng tối!

Tô Tử không thể không bước nhanh hơn!

Dù Diệp Quân vẫn còn thở, nhưng cô ấy biết tình trạng của Diệp Quân lúc này rất tệ, phải nhanh chóng chữa trị.

Khoảng một tiếng sau, cuối cùng Tô Tử cũng đưa Diệp Quân rời khỏi cánh rừng, nhưng sau khi ra khỏi, cô ấy lại sững sờ.

Trước mắt là núi non trập trùng, hoàn toàn không thể nhìn thấy điểm cuối!

Hai người họ đang ở nơi sâu nhất của dãy núi.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Tô Tử nhất thời tái đi, cô ấy đảo mắt nhìn xung quanh. Ngay sau đó, cô ấy nhìn thấy cách đó không xa có một tảng đá lớn, cô ấy vội vàng cõng Diệp Quân đi tới. Sau khi nhẹ nhàng đặt hắn xuống, cô ấy lấy điện thoại ra, nhưng vẫn không có tín hiệu!
Chương 813: Giao lưu thêm một lúc

Sắc mặt Tô Tử trở nên vô cùng khó coi!

Lúc này, dường như cô ấy phát hiện điều gì đó nên đột nhiên nhìn xuống hai chân mình, cô ấy phát hiện, vết thương trên chân đang chậm rãi hồi phục!

Thấy cảnh này, Tô Tử sửng sốt, như nghĩ đến điều gì, cô ấy vội vàng lấy đá Nữ Oa từ trong cổ áo ra!

Đá Nữ Oa vẫn sáng chói cả mắt!

Tô Tử vội vàng đeo đá Nữ Oa lên người Diệp Quân, trong đá Nữ Oa nhanh chóng có một ít linh lực chậm rãi bay ra, sau đó chảy vào trong cơ thể Diệp Quân.

Nhìn thấy cảnh này, Tô Tử nhất thời vô cùng mừng rỡ!

Có tác dụng rồi!

Nhưng Diệp Quân vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Lúc này trời đã tối, một cơn gió rét thổi tới từ trong núi, Tô Tử không nhịn được run rẩy, cô ấy tựa lên vách đá, sau đó ôm Diệp Quân vào lòng, cô ấy dịu dàng lau đi máu tươi trên khoé miệng Diệp Quân, nhẹ giọng nói: “Sẽ không sao đâu…”

Đêm đến, trong núi lớn vô cùng yên tĩnh, Tô Tử nhìn xung quanh, một màu đen kịt, đương nhiên cũng thấy hơi sợ hãi.

Cô ấy ôm chặt lấy Diệp Quân, run rẩy nói; “Không… Không sợ…”

Lúc này, trong đêm tối chợt vang lên tiếng động nhỏ, sắc mặt Tô Tử thoáng chốc thay đổi, sau đó, trong cánh rừng trước mặt cô ấy không xa đột nhiên có một thứ khổng lồ bước ra.

Nương theo ánh sáng nhạt tản ra từ trong đá Nữ Oa, Tô Tử thấy rõ con vật khổng lồ kia, sắc mặt cô ấy thoáng chốc tái mét.

Hổ!

Là một con hổ khổng lồ!

Con hổ kia cũng không chú ý vào Tô Tử và Diệp Quân mà chỉ nhìn chằm chằm vào viên đá Nữ Oa, rõ ràng nó bị thu hút bởi linh lực mà đá Nữ Oa tản ra.

Nhìn thấy con vật khổng lồ xuất hiện trước mặt, Tô Tử run rẩy, nhưng cô ấy vẫn lấy can đảm đứng dậy, cô ấy chắn trước mặt Diệp Quân, nhìn chằm chằm con hổ kia. Lúc này, con hổ đột nhiên nhảy lên, nhào tới chỗ Tô Tử và Diệp Quân.

Tô Tử không chống lại mà xoay người ôm lấy Diệp Quân.

Ầm!

Lúc này, một tiếng động vang lên, sau đó con hổ kia bay thẳng đến chỗ cách đó mười mấy mét!

Giữa chân mày con hổ có một lỗ máu.

Tô Tử ngẩn người, sau đó vội vàng nhìn về phía Diệp Quân, lúc này Diệp Quân đã mở mắt ra.

Tô Tử nhất thời vô cùng mừng rỡ: “Anh tỉnh rồi à?”

Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn về phía đá Nữ Oa trước ngực, cũng may có thứ này ở đây, nếu không hôm nay e rằng hắn và Tô Tử đã phải chết trong tay con hổ này rồi.

Diệp Quân nhìn Tô Tử trước mặt, nét mặt cô ấy tái nhợt, trên mặt còn có hai vết máu, nhưng lúc này, cô ấy lại đang cười.

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Chúng ta còn sống!”

Tô Tử vội gật đầu, cười nói: “Đúng vậy!”

Nói xong, nước mắt của cô ấy lập tức tuôn rơi.

Diệp Quân nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Tô Tử nắm chặt lấy tay Diệp Quân, lắc đầu không nói gì.

Diệp Quân cười hỏi: “Không vui à?”

Tô Tử lắc đầu: “Rất vui”.

Diệp Quân đang định lên tiếng thì Tô Tử chợt nói tiếp: “Lúc ở trên máy bay, chắc là anh đau đớn lắm?”

Diệp Quân cười khẽ: “Đều đã qua rồi!”

Tô Tử nhìn Diệp Quân, không nói gì, cô ấy nhẹ nhàng ôm Diệp Quân vào lòng.

Diệp Quân hỏi: “Có thể liên lạc với bên ngoài không?”

Tô Tử lắc đầu: “Không có tín hiệu!”

Dứt lời, cô ấy nhìn về phía xa: “Bên kia có một ngọn núi nhỏ, đợi khi trời sáng chúng ta sẽ đi tới đỉnh núi, có lẽ sẽ có tín hiệu!”

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Giọng nói rất yếu ớt.

Tô Tử nhìn về phía Diệp Quân: “Mệt lắm sao?”

Diệp Quân gật đầu, lúc này hắn đang rất mệt, vì sức mạnh bí ẩn trước đó thật sự quá kinh khủng.

Hơn nữa bây giờ hắn còn không giống trước kia, hoàn toàn không có thân thể và tu vi, vì thế tình trạng của hắn lúc này đang rất tệ.

Mà khi nãy hắn còn cố ra tay, có thể nói là thương lại chồng thêm thương

Tô Tử nhẹ giọng nói: “Vậy thì nghỉ ngơi đi!”

Nhưng Diệp Quân lại lắc đầu, bây giờ nếu hắn ngủ, lỡ như lại xảy ra nguy hiểm gì thì Tô Tử không thể xoay sở được.

Dù có đá Nữ Oa, nhưng hắn vẫn không yên tâm, hơn nữa bây giờ Tô Tử vẫn chưa được đá Nữ Oa nhận làm chủ, hoàn toàn không thể phát uy sức mạnh chân chính của nó.

Tô Tử nhẹ nhàng vuốt ve gò má Diệp Quân, dịu dàng nói: “Buồn ngủ quá thì nghỉ ngơi đi!”

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Không được, tôi sợ cô sàm sỡ tôi!”

Tô Tử trợn mắt: “Bây giờ anh còn có thể làm gì à?”

Diệp Quân lắc đầu, hắn vừa định nói gì đó thì Tô Tử đột nhiên cúi người hôn nhẹ lên môi hắn.

Diệp Quân sửng sốt.

Vừa chạm vào đã rời đi!

Trong đêm tối, mặt Tô Tử hơi ửng đỏ, cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, cô ấy vô cùng ngượng ngùng, vội vàng nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, đây chỉ là một nụ hôn trong sáng thôi, là cách giao lưu rất bình thường của hệ Ngân Hà chúng tôi…”

Diệp Quân chần chừ một lát rồi hỏi: “Có thể giao lưu thêm một lúc không?”

Tô Tử: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK