Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2726: Lên giường trước

Mục Khoản khẽ thở dài: "Nếu người ta không muốn cho chúng ta thì sao?"

"Hừ!"

Ông lão kia hừ lạnh một tiếng: "Ta cũng không tin Quân Đế dám cá chết lưới rách".

Các cường giả nhà họ Mục còn lại cũng đua nhau gật đầu. Ông lão kia lại nói: "Bây giờ thực lực tổng thể của nhà họ Mục vẫn còn, hơn nữa còn có Thần Tông, Nguyên tộc, Thần tộc, ta tin Quân Đế chắc chắn vẫn còn kiêng kỵ chúng ta, tất nhiên sẽ không dám quá tuyệt tình".

Nhưng Mục Khoản lại lắc đầu.

Ngày đó khi hư hồn Đại Đế của Quân tộc xuất hiện, hắn có nể tình không?

Không hề cho chút mặt mũi nào ấy chứ! Lúc này, Mục Trăn dẫn đầu đột nhiên nói: "Giống như Lục trưởng lão nói, chúng ta đến đàm phán với Quân Đế đi, nếu hắn bằng lòng cho chúng ta một luồng đế nguyên thì nhà họ Mục đầu hàng có sao đâu? Còn nếu hắn không cho, muốn làm lơ... Ta cũng không tin hắn thật sự dám cá chết lưới rách! Lập tức triệu tập toàn bộ tộc nhân bên ngoài về, bế quan cũng phải xuất quan, đã là lúc này rồi, nhà họ Mục ta phải hung dữ lên, nếu không lại bị tên Quân Đế kia bắt nạt!"

Sau khi tan họp.

Mục Khoản rời khỏi đại điện, cô ta ngẩng đầu nhìn về chân trời, trong mắt ánh lên một tia phức tạp.

Lúc này, Mục Tiếu đột nhiên đi tới bên cạnh cô ta: "Nha đầu, theo con thì bây giờ..."

Mục Khoản lắc đầu: "Người trong tộc chúng ta vẫn chưa hiểu rõ thế cuộc hiện tại, không đúng, không phải họ không thấy rõ được tình thế hiện tại, mà là đang cố chấp cầu may trong lòng mà thôi... Hầy!"

Nói đến đây, cô ta thấp giọng thở dài: "Người đời xưa nay vẫn vậy, trước khi mọi chuyện hỏng bét đến mức không thể cứu vãn được nữa, bản thân đã rơi vào đường cùng nhưng vẫn không chịu chấp nhận, cứ cố chấp ôm lấy một tia hi vọng".

Mục Tiếu do dự một lúc rồi nói: "Quân Đế kia không phải hạng người lòng dạ độc ác..."

Mục Khoản nói: "Hắn quả thật không phải là người tàn ác, nhưng Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thì phải. Mà Quân Đế hiện tại đã giao toàn quyền xử lý cho cô ta, cũng đã nói rõ rằng nếu nhà họ Mục đầu hàng vào lúc này thì còn có cơ hội sống sót, nhưng bây giờ bọn họ cứ cố chấp giả ngơ không hiểu, nhà họ Mục chúng ta bây giờ đã không còn tư cách để cò kè mặc cả với Quân Đế nữa!"

Sắc mặt Mục Tiếu âm trầm cực kỳ.

Mục Khoản tiếp tục nói: "Hơn nữa, con luôn cảm thấy Quân Đế không chỉ tính toán cả Thập Hoang, mà hắn chắc hẳn còn có mưu đồ lớn hơn nữa, chính là vùng cấm Cổ Hoang kia..."

Mục Tiếu cả kinh trong lòng: "Chuyện này... Hắn có năng lực đó không?"

Mục Khoản bình tĩnh nói: "Theo con suy đoán thì bảy, tám vị Đại Đế kia căn bản không thể phong ấn lại thanh kiếm kia trong cơ thể hắn... Hắn chỉ đang gải vờ yếu thế thôi".

Mục Tiếu nghi ngờ nói: "Sao hắn lại giả vờ với chúng ta?"

Mục Khoản lắc đầu: "Không phải là với chúng ta, chúng ta không có tư cách đó, mà là hắn đang giả vờ yếu thế trước kẻ địch giấu mặt, ví như nền văn minh Toại Minh thần bí xưa nay ở Thập Hoang, từ khi Quân Đế đến đã cẩn thận từng bước khám phá ra nó..."

Nói đến đây, cô ta đột nhiên nắm chặt hai tay lại, cả người có hơi kích động: "Chí khí lòng dạ anh hùng cỡ đấy, hắn đặt hết mọi ý chí vào vũ trụ, nếu nhà họ Mục chúng ta có thể đi theo hắn thì chắc chắn toàn tộc sẽ được tiến thêm một bước. Nhưng nếu chúng ta dám cản trở trước mặt hắn, tất nhiên hắn sẽ nghiền chúng ta thành cát bụi, từ đó vạn kiếp bất phục".

Nói xong, trong sâu thẳm lòng cô ta chợt dâng lên một nỗi bất đắc dĩ sâu sắc.

Cô ta không phải tộc trưởng của nhà họ Mục, bởi vậy cô ta không thể làm chủ được điều gì cả.

Mà nhà họ Mục bây giờ còn đang vì lợi ích mà mờ mắt, dám cả gan vào hang cọp để cò kè mặc cả, rõ ràng họ không có tư cách đó mà.

Nhà họ Mục bây giờ đang vô cùng nguy hiểm!

Mục Tiếu đột nhiên nói: "Con đi tìm Quân Đế đi".

Mục Khoản nghe vậy thì lập tức đỏ mặt.

Thấy vẻ mặt của Mục Khoản, Mục Tiếu hơi run run.

Ông ta nói: "Nha đầu con suy nghĩ lung tung gì đấy? Ý của ta là con đi nương nhờ vào Quân Đế đó đi, với trí tuệ của con, hắn chắc chắn sẽ trọng dụng, chỉ cần hắn đồng ý thu nhận con thì Mục tộc ta sẽ có thêm một con đường sống".

Mục Khoản trầm mặc.

Mục Tiếu nói: "Đừng do dự nữa, đi ngay bây giờ đi".

Mục Khoản hít sâu một hơi, sau đó đáp: "Vâng".

Nói xong, cô ta lập tức biến mất.

Mục Tiếu nhìn về phía chân trời, ánh mắt lộ ra vẻ ưu sầu. Mục Khoản vừa rời khỏi Mục Vực chưa được bao lâu thì đã có một luồng sức mạnh thần bí bao tùm lấy cô ta, một khắc sau, thời không trước mặt cô ta nứt ra, tiếp đó có một cô gái chậm rãi xuất hiện.

Người tới chính là Đệ Nhất Tĩnh Chiêu!

Bên cạnh cô ta còn có một nhóm cường giả đỉnh cao của tộc Đệ Nhất và Đạo Tông.

Khi nhìn thấy Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, sắc mặt Mục Khoản lập tức thay đổi.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn Mục Khoản mà không nói lời nào, một luồng áp lực vô hình bao trùm lấy Mục Khoản.

Mục Khoản bình tĩnh nói: "Hóa ra là tộc trưởng Tĩnh Chiêu".

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn chằm chằm Mục Khoản: "Muốn đi tìm hắn?"

Sắc mặt Mục Khoản trầm xuống, như ý thức được điều gì đó, vẻ mặt cô ta lập tức trở nên tái nhợt, người phụ nữ trước mặt này chắc chắn sẽ không cho cô ta có cơ hội đi tìm Diệp Quân!

Tại sao?

Cùng là phụ nữ, tất nhiên cô ta hiểu rõ tâm tư của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, bây giờ Quân Đế đang ở tộc Đệ Nhất, dùng đầu ngón chân cũng biết quan hệ giữa Quân Đế và tộc trưởng Tĩnh Chiêu không hề đơn giản, mà tộc trưởng Tĩnh Chiêu dựa vào điều gì để xác lập quan hệ với Quân Đế?

Cũng không phải là mối quan hệ yêu đương chân chính, mà là lên giường trước...

Suy bụng ta ra bụng người, đổi lại là Mục Khoản cô ta thì cũng nhất định sẽ không để người phụ nữ khác tiếp cận Quân Đế, bởi vì như vậy không chỉ có thể sẽ bị phân chia quyền lực, mà còn có thể có thêm nhiều tình địch khác...

Nghĩ đến đây, Mục Khoản bỗng lòng như tro nguội, cô ta xong đời rồi.
Chương 2727: Vô chủ thành Đế

"Cô đi đi!"

Ngay lúc Mục Khoản rơi vào tuyệt vọng thì Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ở cách đó không xa đột nhiên lên tiếng.

"Hà?"

Mục Khoản còn tưởng rằng mình nghe nhầm nên ngạc nhiên hỏi lại: "Cô... Cô không giết ta à?"

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thản nhiên nhìn cô ta rồi bĩnh tĩnh nói: "Mục Khoản cô nương, ta giết cô để làm gì?"

Mục Khoản nhìn chằm chằm Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, không nói lời nào.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: "Chắc cô đang nghĩ trong lòng là ta sợ cô xuất hiện tranh giành quyền lực, sợ cô uy hiếp địa vị của ta, cũng sợ cô sẽ thành tình địch của ta nên ta phải đến tiêu diệt cô trước đúng không?"

Mục Khoản chỉ im lặng không đáp, cô ta thật sự đã nghĩ như vậy. Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bỗng chậm rãi bước đến bên cạnh Mục Khoản, cô ta vỗ nhẹ lên vai Mục Khoản: "Mục Khoản cô nương, tầm nhìn đừng nên hạn hẹp như thế, cô nên đưa mắt nhìn xa ra hơn nữa đi, chứ đừng gói gọn vào mỗi vũ trụ Thập Hoang, cô hiểu ý ta không?"

Nói xong, cô ta xoay người đi về phía xa.

Mục Khoản: "..."

Phía xa xa, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lại nói: "Đi đi. Chỉ cần hắn gật đầu, tộc Đệ Nhất có thể lưu tình".

Mục Khoản nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu một lúc lâu: "Đa tạ!"

Nói xong, cô ta đã vội biến mất ở phía cuối tinh không.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu chậm rãi nhắm mắt lại.

Nếu là lúc trước cô ta chắc chắn đã không chút do dự giải quyết mối nguy hiểm tiềm ẩn Mục Khoản này, cho dù cô ta chỉ có một phần vạn khả năng uy hiếp. Nhưng bây giờ cô ta đã hiểu rõ rằng, nếu cô ta cứ giữ mãi suy nghĩ nông cạn như trước đây thì sẽ không thể phát triển bản thân được, cô ta sẽ không bao giờ xứng đi theo với người như hắn!

Bên trong Tiểu Tháp.

Trong một vùng hư không, hai trăm kiếm tu cấp bậc Chân Thánh đang đại chiến với sáu vị chiến tướng đồng đen, hai bên đánh nhau vô cùng kịch liệt.

Mà hai trăm kiếm tu Chân Thánh đang bị áp đảo hoàn toàn!

Diệp Quân đứng ở một bên yên lặng quan sát, khoảng thời gian này hắn phát hiện ý thức chiến đấu của sáu chiến tướng đồng đen này đã đả kích các kiếm tu Chân Thánh, bọn họ căn bản không ở cùng một đẳng cấp. Hơn nữa dưới sự chỉ định của hắn, các chiến tướng đồng đen đã ra tay nương tình hơn, nếu không thì có là hai trăm kiếm tu Chân Thánh cũng đã bị giết chết toàn bộ từ lâu rồi.

Lúc này Yểm Nhật đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, nó nhìn những kiếm tu đang bị áp đảo kia, cũng không ngờ rằng thực lực của các chiến tướng đồng đen này lại mạnh mẽ đến vậy, nó trầm giọng nói: "Quân Đế, bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ".

Diệp Quân gật gật đầu: "Cần mài giũa thêm, phải cực như vậy".

Yểm Nhật muốn nói lại thôi.

Diệp Quân cười nói: "Cứ nói đi, đừng ngại".

Yểm Nhật hỏi: "Quân Đế, thanh kiếm trong cơ thể ngài là Đại Đế thật à?"

Diệp Quân gật gật đầu.

Vẻ mặt Yểm Nhật hơi tối đi.

Diệp Quân quay sang nhìn Yểm Nhật, cười nói: "Ngươi cũng có cơ hội mà".

Yểm Nhật chỉ lắc đầu: "Kiếm vô chủ căn bản là không thể thành Đế".

Diệp Quân trầm mặc.

Đúng vậy, kiếm vô chủ muốn thành Đế khó như lên trời, mà bây giờ nó đứng ở vị trí này cũng quá lúng túng, dưới Đại Đế thì nó không thèm để vào mắt, mà đã là Đại Đế thì không để nó vào mắt, nó lên hay xuống đều không được!

Diệp Quân đột nhiên nói: "Yểm Nhật, ngươi có nghĩ đến một chuyện khác không, rằng tại sao ngươi không tự làm chủ chính mình?"

Yểm Nhật sửng sốt.

Diệp Quân mỉm cười nói: "Đến cấp bậc hiện tại của ngươi thì ngươi có khác gì con người nữa đâu? Ngươi có thể thử xem bản thân là con người, chứ không phải là kiếm".

Yểm Nhật càng cả kinh.

Coi bản thân là con người?

Hình như như vậy cũng không hẳn là không được.

Tại sao nó phải đi tìm chủ nhân cho mình?

Nó tự làm chủ mình không tốt hơn sao?

Diệp Quân cười nói: "Ngươi thử nghĩ xem, nếu ngươi là kiếm vô chủ mà lại thành Đại Đế, thì khi đó nghịch thiên đến cỡ nào?"

Yểm Nhật nghe vậy thì nhiệt huyết sôi trào!

Đúng vậy!

Nếu mình là kiếm vô chủ mà thành Đế thì chắc chắn sẽ khiến toàn bộ vũ trụ khiếp sợ, chỉ nghĩ thôi cũng thấy đã rồi!

Diệp Quân tiếp tục nói: "Lúc người thành Đại Đế thì không còn cần phải đi tìm chủ nhân nữa, mà hoàn toàn có thể tự làm chủ mình!"

Yểm Nhật: "..."

Diệp Quân xòe tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay đến trước mặt Yểm Nhật: "Đây là đế tinh cực phẩm, nó sẽ giúp đỡ ngươi rất nhiều. Còn đế nguyên thì tạm thời ta sẽ không cho ngươi, bởi vì dù có được đế nguyên thì cũng không có nghĩa chắc chắn sẽ thành Đế. Cho dù là ngươi hay Tĩnh Chiêu cô nương đều có nền móng quá yếu, bây giờ mà hấp thụ đế nguyên ngay cũng không thể thành Đế được... Ngươi hiểu ý ta không?"

Yểm Nhật vội vàng nói: "Ta hiểu, đúng là ta cũng có suy nghĩ về đế nguyên, nhưng ta biết mình chưa lập được công gì, có tài cán gì mà được nhận đế nguyên?"

Diệp Quân quay đầu nhìn những kiếm tu đang chiến đấu ở đằng kia: "Khoảng thời gian này ngươi ở lại đây tu luyện đi, đợi khi nào căn cơ ngươi vững chắc, đạt được đến cực hạn của bản thân, ta sẽ giúp ngươi thành Đế".

Yểm Nhật vội vã thi lễ một cái thật sâu, kích động nói: "Đa tạ Quân Đế, ta thề có chết cũng sẽ theo Diệp thiếu xây dựng cơ nghiệp bất hủ vạn thế!"

Diệp Quân gật đầu rồi rời khỏi Tiểu Tháp.

Sau khi Diệp Quân rời đi, Yểm Nhật lập tức phấn khởi lên, bắt đầu điên cuồng tu luyện!

Vô chủ thành Đế!

Trước nay chưa từng có, nhưng không có nghĩa là sau này cũng sẽ không có, nếu nó làm được thì sẽ thay đổi lịch sử, khiến toàn bộ vũ trụ khiếp sợ!

Mẹ kiếp!

Nỗ lực thôi nào!

Liều mạng thôi nào!

Phải thể hiện cho thật tốt!

Phải ôm thật chặt đùi của Quân Đế!
Chương 2728: Xin hãy giết cha ta

Sau khi Diệp Quân rời khỏi Tiểu Tháp, Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Bây giờ ngươi càng ngày càng ghê gớm đấy, ngươi nhìn kìa, ngươi nói đến mức thay đổi một thanh kiếm?"

Diệp Quân đáp: "Đều nhờ Tháp gia dạy bảo".

Tiểu Tháp cười ha ha: "Tuy biết ngươi chỉ đang nịnh nọt thôi, nhưng không thể phủ nhận là ngươi đang nói sự thật".

Diệp Quân: "..."

Diệp Quân vừa về sân thì cường giả tộc Đệ Nhất đã xuất hiện trước mặt hắn, cường giả kia thi lễ một cái rồi nói: "Quân Đế, người của Mục đến cầu kiến".

Mục tộc!

Diệp Quân hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ chốc lát đã hiểu.

Hắn gật đầu: "Bảo họ vào đây đi".

Cường giả kia lùi xuống.

Diệp Quân đi tới cạnh một bàn đá, hắn lấy bản đồ Thập Hoang ra nghiên cứu.

Lúc này, Mục Khoản đi vào, cô ta hành lễ nghiêm cẩn: "Bái kiến Quân Đế".

Diệp Quân nhìn thấy là Mục Khoản thì hơi ngẩn ra, sau đó mới cười: "Là cô à".

Mục Khoản cũng mỉm cười đáp: "Vâng".

Diệp Quân: "Cô nương ngồi đi".

Mục Khoản lại không ngồi mà đi đến trước mặt Diệp Quân, sau đó vào thẳng vấn đề: "Quân Đế, có thể cho Mục tộc chúng ta một con đường sống không?"

Diệp Quân nhìn Mục Khoản: "Việc này phải xem vào sự lựa chọn của Mục tộc nữa".

Mục Khoản trầm giọng nói: "Mục tộc sẽ chọn tìm đường chết".

Diệp Quân mỉm cười nói: "Vậy thì ta đành chịu thôi".

Mục Khoản chậm rãi siết tay lại, cô ta im lặng một lúc, hít sâu một hơi rồi mới nói: "Kính xin Quân Đế xử tử phụ thân ta, để ta lên quản lý Mục tộc".

Diệp Quân nhìn chằm chằm Mục Khoản, không nói lời nào.

Sắc mặt Mục Khoản hơi tái đi, run giọng nói: "Cha ta còn thì Mục tộc sẽ tàn, Mục tộc mà tàn thì cũng không có lợi ích gì cho Quân Đế cả, bởi vì Mục tộc đã đóng đô ở Mục Vực rất nhiều năm, người dân và sinh linh ở đó luôn luôn ủng hộ Mục tộc, một khi Mục tộc bị tiêu diệt thì lòng dân ở Mục Vực tất sẽ bàng hoàng, hơn nữa còn sinh ra căm hận với Quân Đế, đã vậy thì việc phổ cập Quan Huyên Pháp của Quân Đế sẽ gặp rất nhiều trở ngại".

Nói rồi, cô ta hít sâu một hơi: "Nếu ta trở thành tộc trưởng Mục tộc thì sẽ dốc toàn lực trợ giúp Quân Đế phổ biến Quan Huyên Pháp, cũng sẽ thúc đẩy cải cách Mục Vực".

Diệp Quân nhìn cô gái có vóc dáng vô cùng xinh đẹp ở trước mắt: "Cô biết Quan Huyên Pháp?"

Mục Khoản vội lấy ra một quyển sách cổ rồi cung kính trả lời: "Quan Huyên Pháp ta đã thuộc nằm lòng, ta biết Quân Đế đang suy nghĩ gì".

Diệp Quân hứng thú: "Cô nói thử xem".

Mục Khoản do dự một lát nhưng vẫn nói: "Đâu tiên Quân Đế muốn thống nhất toàn bộ Thập Hoang, sau đó phổ cập Quan Huyên Pháp để củng cố vững chất trật tự và đạo thống của ngài, tiếp theo là tính đến vùng cấm Cổ Hoang, sau khi thống nhất toàn bộ vùng cấm Cổ Hoang thì Quân Đế sẽ dùng hai nơi này để làm trụ cột phát triển thế lực của mình, cuối cùng là nhắm đến văn minh Toại Minh trong truyền thuyết".

Nói rồi, cô ta nhìn Diệp Quân rồi nói tiếp: "Thứ Quân Đế tính toán là cả vũ trụ!"

Diệp Quân cười nói: "Vậy theo cô thì ta làm vậy có được không?"

Mục Khoản trầm giọng nói: "Được, hoàn toàn được, nhưng cần có một điều kiện, đó chính là thời gian, trong quá trình này không thể có thế lực mạnh mẽ nào nhắm đến chúng ta. Hơn nữa Quân Đế không thể nhân từ, nhất định phải dùng thủ đoạn sắt thép và máu tươi để trấn áp tất cả gia tộc không phù hợp quy tắc, nhất là những gia tộc và tông phái đang cầu mong gặp may. Một khi không đủ tàn nhẫn thì những người kia sẽ xem thường Quân Đế, sẽ bằng mặt mà không bằng lòng với Quân Đế, sống hai lòng dễ đổi thay, nếu vậy thì việc phổ cập Quan Huyên Pháp sẽ vô cùng chậm..."

Nói đến đây, cô ta bỗng lấy ra một quyển sổ nho nhỏ đưa cho Diệp Quân: "Quân Đế, về việc phát triển của tương lai Thập Hoang, à không, của vũ trụ Quan Huyên, ta đã viết hết vào đây. Đây cũng là một vài suy nghĩ của ta, nếu có chỗ nào không hợp lý thì kính mong Quân Đế góp ý".

Diệp Quân đưa mắt nhìn Mục Khoản rồi cầm lấy quyển sổ kia, hắn mở ra xem, một lát sau mới nói: "Ta sẽ bảo Tĩnh Chiêu cô nương giam cầm tộc trưởng Mục tộc của cô. Tất nhiên trước đó ta sẽ bảo Tĩnh Chiêu diệt Mục tộc, trong thời khắc Mục tộc lâm vào tuyệt vọng thì cô hãy xuất hiện cứu lấy dòng tộc của mình. Như vậy thì Mục tộc mới nhận cô làm chủ".

Mục Khoản đột nhiên quỳ bịch xuống.

Cô ta lạy một cái sát đất, run giọng nói: "Đa tạ Quân Đế".

Diệp Quân lại nhìn quyển sổ, sau đó nói: "Trong đây có rất nhiều ý kiến tốt, ví như mở khoa cử, lấy Quan Huyên Pháp làm trụ cột để mời chào nhân tài, để nhiều người ở dưới tầng đáy xã hội cũng có cơ hội thâm gia thử sức, suy nghĩ này của cô, ta rất thích".

Nói đến đây, hắn lại nhìn Mục Khoản đang quỳ rạp dưới đất: "Cô là một người có dã tâm rất lớn, đó không phải là chuyện xấu. Thế nhưng làm người thì phải chú ý nguyên tắc, chuyện như giết cha là nghịch lại lẽ thường, khiến trời đất căm phẫn. Sau này có ta ủng hộ cô, cha cô sẽ không làm gì được đâu..."

Mục Khoản vội nói: "Đa tạ Quân Đế".

Diệp Quân gật gật đầu: "Cô lui xuống đi, sau đó nghe Tĩnh Chiêu cô nương phân phó".

Mục Khoản thi lễ thật lâu rồi mới lui xuống.

Mục Khoản vừa rời đi thì Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đã xuất hiện trong đại điện.

Diệp Quân khẽ thở dài.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn: "Thở dài cái gì?"

Diệp Quân nhìn về phía cô ta, dịu dàng nói: "Có câu vạn sự khởi đầu nan, ta vừa thành lập trật tự ở Thập Hoang, chắc chắn sẽ có vô số khó khăn, nhất là gặp phải bài xích từ các dòng tộc. Tuy họ đã thần phục ta, nhưng tâm niệm vẫn khác nhau, bởi vậy sau này còn cần cô tốn nhiều tâm sức giúp đỡ. Ta biết cô cũng rất cực, quản một tộc Đệ Nhất khổng lồ đã hao tâm, bây giờ còn phải giúp ta những việc này. Nhưng hết cách rồi, ta đến Thập Hoang cũng chỉ có một người tri kỷ là cô, không nhờ cô thì ta chẳng thể nhờ ai được nữa".

Nghe Diệp Quân nói thế, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu yên lặng cúi đầu, tim không ngừng đập mạnh.
Chương 2729: Ác nhân

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu rời khỏi sân nhỏ, trong lòng hốt hoảng.



Lúc này, một cô gái tới bên cạnh cô ta, người tới là Đệ Nhất U, Đệ Nhất U chần chờ rồi mới nói: “Tỷ!”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bình tĩnh lại, cô ta quay đầu nhìn Đệ Nhất U: “Sao thế?”



Đệ Nhất U trầm giọng nói: “Tỷ, Quân Đế này có gì đó lạ lắm!”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhíu mày: “Lạ thế nào?”



Đệ Nhất U quay đầu liếc nhìn sân nhỏ rồi nói: “Quân Đế này khua môi múa mép, tỷ phải cẩn thận một chút!”



Cô ta mới mới tìm Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nên cuộc nói chuyện giữa Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cô ta đã nghe hết.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bình tĩnh nói: “Ngươi cảm thấy hắn đang lừa gạt tỷ tỷ của ngươi sao?”



Đệ Nhất U nói: “Ta không biết, nhưng mấy lời nói kia như kiểu viên đạn bọc đường, tỷ phải cẩn thận!”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một đống đế nguyên xuất hiện trong tay, cô ta nhìn sang Đệ Nhất U: “Biết đây là gì không?”



Đệ Nhất U gật đầu: “Đế Nguyên!”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói tiếp: “Ngươi biết những thứ này quý giá cỡ nào không? Có thể nói là toàn bộ Đế Binh của Thập Hoang cộng lại cũng không bằng một phần trăm của nó, mà khi có được nó, tên kia đã đưa cho ta chẳng chút do dự!”



Đệ Nhất U im lặng.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói tiếp: “Hiện tại Thập Hoang sắp thống nhất, hắn bảo ta làm chuyện này thì chẳng khác nào giao quyền lực lớn nhất cho ta, ngươi cũng đã biết, dù là Đế tộc hay Đạo Tông, hoặc là Mục Khoản mới rời đi, có ai không mong đạt được quyền lợi này?”



Nói tới đây, cô ta khẽ cảm thán, vỗ lên vai Đệ Nhất U: “Tỷ biết ý tốt của ngươi nhưng ngươi phải biết một điều, chúng ta không thể chỉ nghe lời đàn ông nói mà còn phải xem hắn làm gì, ngươi chỉ thấy hắn khua môi múa mép với ta, chơi trò vờ tha để bắt với ta nhưng ngươi thấy hắn đã cho ta những gì, đế tinh cực phẩm, chiến tướng đồng đen, quyền lợi ngập trời, đế nguyên...”



Đệ Nhất U im lặng, đúng vậy, tên đàn ông kia hào phóng một cách đáng sợ.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu tiếp tục: “Nếu hắn thật sự cần đàn bà, đừng nói là những chiến tướng đồng đen quý gia kia, chỉ lấy chút đế tinh ra thì đã đổi được bao nhiêu người phụ nữ? Hơn nữa, với thân phận và vẻ ngoài của hắn, dù không trả giá gì thì vẫn có vô số phụ nữ nhào vào lòng!”



Đệ Nhất U cúi đầu: “Ta biết nhưng ta vẫn cảm thấy những lời kia của hắn là đang cố ý chòng ghẹo tỷ!”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cười: “Vậy tại sao hắn không chòng ghẹo Mục Khoản mà lại trêu ta?”



Đệ Nhất U nhíu mày, suy nghĩ một lúc mới giật mình: “Chẳng lẽ hắn thích tỷ!”



Mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đỏ lên, trong lòng hưng phấn nhưng ngoài mặt thì vẫn bình thản: “Đây là chuyện của ta và hắn, con nít đừng xen vào! Với lại, sau này không được lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử để đánh giá tỷ phu, tỷ phu của ngươi không phải kẻ háo sắc!”



Nói xong cô ta xoay người rời đi.



Đệ Nhất U cong môi, như nghĩ tới gì, hai mắt mở to, tỷ phu?



Trong sân.



Diệp Quân còn đang nhìn bản đồ Thập Hoang, ánh mắt hắn lia tới cấm địa Cổ Hoang.



Hiện tại những gia tộc còn lại của Thập Hoang cũng chẳng thể gây ra sóng gió gì, chỉ cần thống nhất, Quan Huyên Pháp được phổ cập, sau đó chỉ là vấn đề thời gian.



Mục tiêu lúc này của hắn là cấm địa Cổ Hoang, lần trước hắn dùng thần thức rong ruổi khắp cấm địa Cổ Hoang, gặp được không ít cường giả, rõ ràng những người kia mạnh hơn bên này rất nhiều nhưng vẫn chưa đạt được tới mức độ Đại Đế, miễn là không đạt tới Đại Đế, với hắn, toàn bộ đều không thành vấn đề!



Diệp Quân đột nhiên nói: “Tháp gia, nếu ngươi là chủ nhân Bút Đại Đạo hay là Phạn Chiêu Đế thì bây giờ ngươi sẽ làm gì?”



Tiểu Tháp đáp: “Tất nhiên là nghĩ cách chơi ngươi rồi!”



Diệp Quân gật đầu, dạo này, hắn phát triển vững chắc, làm được nhiều việc, thực lực cũng tăng mạnh nhưng hắn biết Phạn Chiêu Đế và chủ nhân Bút Đại Đạo mà ra tay thì sóng gió sẽ ập tới.



Lơ là chiến đấu thì sẽ gặp nguy ngay!



Hắn làm những việc này cũng lả để ứng phó với nguy cơ sắp tới.



Hắn không muốn lại bị đè đánh nữa!



Hắn đã bị Phạn Chiêu Đế chơi ác ba lần rồi, tục ngữ có câu “Quá tam ba bận” mà, không thể để có lần thứ tư được.



Lúc này, Đệ Nhất U đột nhiên tiến vào.



Thấy Đệ Nhất U, Diệp Quân cười nói: “U cô nương!”



Đệ Nhất U tới bên cạnh hắn: “Anh rể...”



Anh rể!



Nghe xưng hô này, Diệp Quân có chút ngạc nhiên, Đệ Nhất U tiếp tục nói: “Ta biết huynh là người tốt, ta xin huynh một việc được không?”



Diệp Quân tò mò: “Việc gì?”



Đệ Nhất U nhìn Diệp Quân: “Đừng làm tổn thương tỷ của ta!”



Diệp Quân lúng túng, tức khắc cười nói: “Ta sẽ không tổn thương nàng ấy!”



Đệ Nhất U cúi đầu: “Thật ra số phận của tỷ ta rất khổ, năm xưa cha ta là kẻ thô bạo, mẹ ta đã chết trong tay ông ta, vì hồn của tiên tổ Đệ Nhất ngày càng yếu, ngày nào ông ta cũng sống trong sự sợ hãi đối với tương lai, sau đó lại càng thêm nóng nảy... về sau ông ta sinh ra tâm ma, muốn đưa cả một vực Đệ Nhất xuống âm phủ!”



Diệp Quân khẽ hỏi: “Các người giết ông ta rồi?”



Đệ Nhất U nói: “Không phải tỷ ta là là hồn tiên tổ xuất hiện trấn áp giết ông ta nhưng người ngoài đều cho rằng là tỷ ta giết!”



Diệp Quân im lặng.
Chương 2730: Tộc trưởng Mục tộc!

Đệ Nhất U tiếp tục nói: “Sau đó tỷ bắt đầu tiếp nhận gia nghiệp, để gia tộc không bị xuống dốc, tỷ ấy đã nếm qua những nỗi khổ mà người ngoài không thể tưởng tượng, trong lúc đó cũng có vài gia tộc tới gia tộc Đệ Nhất để dạm ngõ nhưng đều bị tỷ ấy từ chối!”



Nói rồi cô ta ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, trong mắt đã ướt lệ: “Ta biết huynh rất lợi hại, dù là thực lực hay trí tuệ, nếu huynh muốn bắt nạt tỷ của ta thì tỷ ấy không phải đối thủ của huynh, hơn nữa, bây giờ, có lẽ tỷ ấy còn chưa nhận ra nhưng tỷ ấy đã có chút dựa dẫm vào huynh!”



Diệp Quân cười nói: “Cô sợ ta lừa gạt tình cảm của tỷ tỷ mình à?”



Đệ Nhất U nhìn hắn mà không nói gì.



Diệp Quân lắc đầu cười: “U cô nương, cô đánh giá thấp tỷ tỷ của mình rồi!”



Đệ Nhất U có chút khó hiểu.



Diệp Quân nói: “Tỷ tỷ của cô là Chuẩn Đế, hơn nữa, sau khi tiếp nhận trách nhiệm quản lý gia tộc, nàng ấy có thể xử lý mọi việc gọn gàng thì nào phải là người làm việc theo cảm tính? Sao có thể bị vài ba câu của đàn ông lừa gạt chứ?”



Nói tới đây, Diệp Quân mỉm cười: “Cô nghĩ xem, nếu nàng ấy là loại chỉ biết yêu đương thì có thể đạt tới cấp Chuẩn Đế à? Hơn nữa, theo lời cô, hoàn cảnh phát triển nhà cô không tốt, mẹ cô còn chết trong tay cha cô, người lớn lên trong môi trường như thế thì sao có thể dễ dàng tin tưởng một người đàn ông? Đối với nàng ấy, thực lực mới là thứ mang lại cảm giác an toàn nhất”.



Đệ Nhất U thở dài



Sau khi Đệ Nhất U rời đi, Diệp Quân vào trong tháp nhỏ, hiện tại điều cần làm nhất là làm ra giáo điều kiếm tu.



Dưới sự lãnh đạo của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, gia tộc Đệ Nhất và Đế tộc, Đạo gia và Đế Kiếm Tông đã huỷ diệt Tần tộc.



Mà sau khi biết Tần tộc vẫn bị diệt sau khi triệu hồi ra hồn tiên tổ thì các Đế tộc và vài gia tộc lớn còn lại đều rất khiếp sợ.



Mà thứ ngăn cản như hư hồn Đại Đế kia chính là chiến tướng đồng đen mà Diệp Quân đưa cho Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, ba chiến tướng đồng đen trực tiếp đánh tan hư hồn của Đại Đế.



Dù sao cũng chỉ là linh hồn, không phải bản thể, nên chắc chắn không phải đối thủ của những chiến tướng đồng đen kia, mà dù là vậy thì vẫn quá đáng sợ.



Khả năng lớn nhất là sau khi Đệ Nhất Tĩnh Chiêu diệt hư hồn Đại Đế, Tần tộc chọn cách đầu hàng nhưng Đệ Nhất Tĩnh Chiêu không đồng ý mà tàn sát toàn bộ thành viên nòng cốt của Tần tộc, đến tận đây thì Tần tộc hoàn toàn diệt vong.



Nhất thời, sự sợ hãi bao phủ cả Thần Tông, Tín Nguyên tộc, Mục tộc, Đế Tông.



Sau khi diệt Tần tộc, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu dẫn theo các cường giả đến thẳng Mục tộc.



Mà lúc này, trong lòng người Mục tộc đang rất hoảng sợ.



Làm sao bây giờ?



Cho dù là Mục Trăn thì cũng đang hãi hùng khiếp vía vì chỗ dựa của Mục gia đã không còn.



Khi Đệ Nhất Tĩnh Chiêu dẫn theo cường giả tới Mục tộc thì cũng không phí thời gian, điều khiển hai chiến tướng đồng đen đánh về phía Mục tộc, hai chiến tướng vô địch công phá đại trận Mục tộc, tiến quân thần tốc, xông vào sâu bên trong, lao thẳng về phía Mục Trăn.



Thấy hai chiến tướng nhắm thẳng tới chỗ mình, Mục Trăn sợ hãi, ngay cả hư hồn Đại Đế cũng không phải đối thủ của chiến tướng đồng đen thì sao ông ta cản nổi? Ông ta vội nói: “Tĩnh Chiêu tộc trưởng, Mục tộc chúng ta bằng...”



Còn chưa nói dứt lời, hai chiến tướng đồng đen đã đánh bay ông ta ra ngoài, những cường giả Mục tộc thấy thế thì vội ra tay nhưng cường giả bên cạnh Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cũng đã lao lên, vọt vào trận chiến.



Hoàn toàn đè ép!



Thấy cảnh này, cường giả Mục tộc hoảng hốt, lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.



“Dừng tay!”



Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ không trung xa xăm.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu giơ tay phải, toàn bộ cường giả đều dừng tay.



Mọi người nhìn lên không trung, thấy Mục Khoản đang tới gần, đối mặt với Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, khom lưng nói: “Tĩnh Chiêu tộc trưởng, Mục tộc xin đầu hàng, xin cho Mục tộc một cơ hội!”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn chằm chằm cô ta rồi phất tay, hai chiến tướng đồng đen xông về phía Mục Trăn, ông ta vội vàng ra tay nhưng hoàn toàn không thể đánh lại hai chiến tướng đồng đen, sau vài giây đã bị trấn áp.



Các cường giả Mục tộc sợ hãi nhưng không dám ra tay vì khí thế của đám cường giả bên Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đang đè ép họ, chỉ cần họ ra tay là không tránh khỏi cái chết.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn chằm chằm Mục Khoản: “Ngươi có thể đại diện cho Mục tộc sao?”



Mục Khoản quay sang nhìn những cường giả của tộc mình, lúc này, Mục Tiếu đứng lên vội nói: “Có thể, Mục Khoản có thể!”



Những cường giả còn lại cũng tỉnh táo lại, hiển nhiên Tĩnh Chiêu tộc trưởng này bằng lòng đàm phán với Mục Khoản, vậy nên họ đều đứng ra: “Có thể...”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu: “Từ bây giờ, Mục Khoản là tộc trưởng Mục tộc!”



Nói xong cô ta xoay thân dẫn theo người của mình rời đi.



Mục Trăn cũng bị dẫn đi.



Thấy cảnh này, những cường giả Mục tộc mới thở phào.



Trong hư không, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên nói: “Tới Tín Nguyên tộc, Thần Tông, Đế Tông, mặt trời chưa xuống núi thì họ cũng không còn được thấy mặt trời lặn nữa!”



Một cường giả Đệ Nhất tộc cạnh Đệ Nhất Tĩnh Chiêu do dự rồi nói: “Tộc trưởng, làm cho căng thẳng như thế... có thể sẽ khiến họ bắt tay liều mạng phản kháng, vậy thì không ổn đâu!”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhắm hai mắt nói: “Thời gian của hắn không còn nhiều, hơn nữa bên cạnh hắn cần có người đóng vai ác!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK