Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 791: Kẻ giết tôi là Diệp Quân!

Diệp Quân khẽ gật đầu, nhìn về phía chiếc nhẫn trên tay cô gái: “Chiếc nhẫn không gian của cô có thể mở được ra?

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Mở được”.

Diệp Quân lại cười hỏi: “Có thể cho tôi xem qua chút không?”

Hiên Viên Lăng bèn gỡ chiếc nhẫn, đưa cho Diệp Quân. Diệp Quân nhìn thoáng qua, lập tức sửng sốt, đây đúng là nhẫn không gian, nhưng lại vô cùng nhỏ, không gian bên trong chỉ rộng chừng một trượng, muốn mở nó ra chỉ cần một chút linh khí là đủ.

Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng: “Có thể tặng cho tôi không?”

Hiên Viên Lăng vẫn gật đầu: “Có thể”.

Diệp Quân cười ha hả một tiếng, nói: “Chuẩn bị giấy bút”.

Xa xa, ông lão nghi hoặc nhìn Diệp Quân, Hiên Viên Lăng lại gập người thật thấp: “Cảm ơn tiền bối”.

Nghe vậy, ông lão mới phục hồi tinh thần, vội vàng đi lấy giấy bút tới.

Diệp Quân cầm bút, nhanh chóng viết. Nhìn thấy chữ Diệp Quân, mắt Hiên Viên Lăng như sáng lên, chữ của người này cứng cáp mạnh mẽ, nét bút sắc như kiếm, từ đầu bút đã hiển lộ kiếm ý bén nhọn.

Diệp Quân viết rất nhanh, xong xuôi, hắn đặt bút xuống, nhìn về phía Hiên Viên Lăng: “Lăng cô nương, đây là một quyển công pháp tu luyện cùng một quyển về phương pháp tu luyện kiếm đạo, cô giữ lấy, có thể tu luyện tới đâu còn phải xem vận số cô thế nào”.

Hiên Viên Lăng lại gập người vái thật sâu: “Cảm ơn tiền bối”.

Diệp Quân mỉm cười: “Gọi Diệp Quân là được, tôi còn chưa già”.

Hiên Viên Lăng do dự giây lát, sau đó đáp: “Được”.

Diệp Quân nói: “Xin từ biệt!”

Nói xong, hắn định rời đi.

Hiên Viên Lăng ngập ngừng một chút, như dồn hết dũng khí, gọi: “Diệp… Quân…”

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Lăng, cô ấy hỏi: “Có tiện cho tôi một phương thức liên lạc không?”

Phương thức liên lạc à?

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được”.

Hắn lấy ra chiếc điện thoại di động mà Tô Tử đã mua cho hắn, đưa cho Hiên Viên Lăng: “Cô tự làm đi”.

Hiên Viên Lăng liếc nhìn Diệp Quân rồi nhận chiếc điện thoại, khi mở danh bạ, cô ấy sửng sốt.

Toàn bộ danh bạ chỉ có một cái tên: Tô Tử.

Hiên Viên Lăng lại liếc nhìn Diệp Quân, lưu số của mình vào, sau đó trả điện thoại lại cho hắn.

Diệp Quân nhận điện thoại, cười nói: “Hẹn ngày sau gặp lại”.

Nói xong, hắn quay đầu đi ra cửa.

Diệp Quân đi rồi, ông lão kia vội vàng hỏi: “Thưa cô chủ, vì sao không bái sư? Đây chính là cơ hội nghìn năm có một đó!”

Hiên Viên Lăng bình tĩnh nói: “Làm bạn bè, chẳng phải tốt hơn sao?”

Ông lão sửng sốt.

Hiên Viên Lăng chậm rãi khép mắt: “Tô Tử… Tập đoàn Tô Thị… Đúng rồi, ngày kia chẳng phải chính là sinh nhật cô ấy sao? Tôi nhớ Tô Mục của tập đoàn Tô Thị đã gửi thư mời cho chúng ta, đúng không?”

Ông lão gật đầu: “Phải, nhưng cô đã từ chối”.

Hiên Viên Lăng nói: “Hồi âm cho họ, rằng chúng ta sẽ có mặt đúng giờ”.

Ông lão gật đầu: “Được”.

Hiên Viên Lăng chậm rãi bước tới bên bàn sách, nhìn công pháp Diệp Quân để lại, lòng chấn động như núi lửa bùng nổ…

Hiên Viên tộc có thể quật khởi rồi.



Ra khỏi Vạn Kiếm sơn trang, Diệp Quân phát hiện thư kí của Tô Tử vẫn đang đợi mình, bèn mở cửa lên xe.

Thư kí vội nói: “Anh Diệp, về khu Tử Quận chứ ạ?”

Khu Tử Quận!

Diệp Quân suy nghĩ giây lát rồi lắc đầu: “Không về đó”.

Thư kí hỏi: “Vậy hiện giờ đi đâu ạ?”

Diệp Quân nói: “Cô tìm cho tôi một chỗ ở tạm đi”.

Thư kí liếc nhìn Diệp Quân qua kính chiếu hậu, nói: “Vậy để tôi đăng kí một phòng khách sạn cho anh Diệp”.

Diệp Quân gật đầu: “Cô cứ tự sắp xếp”.

Thư kí gật đầu: “Được”.

Xe nổ máy, lao vào màn đêm.

Đi được một đoạn, thư kí liếc nhìn vào kính chiếu hậu, cau mày.

Diệp Quân hỏi: “Có người theo dõi chúng ta phải không?”

Thư kí gật đầu.

Diệp Quân bảo: “Dừng xe đi”.

Thư kí do dự một chút rồi nói: “Để tôi thông báo cho cô Tô…”

Diệp Quân cười nói: “Không có việc gì đâu, cứ tấp xe vào lề đường là được”.

Thư kí suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được”.

Nói xong, cô ta đánh xe tấp vào lề đường, dừng lại.

Diệp Quân nhìn thư kí: “Ở đây chờ tôi một chút, không lâu đâu”.

Thư kí quay lại nhìn Diệp Quân, vẻ nghi hoặc.

Diệp Quân mở cửa xe bước ra, đi tới ven đường, nơi này vắng vẻ, ít xe qua lại, người cũng thưa thớt.

Lúc này, cách đó không xa có một chiếc xe cũng dừng lại, một người đàn ông trung niên chậm rãi bước xuống, sau lưng người này còn đeo một thanh đại đao.

Người này chính là Mục Võ của Vị Lai Tông.

Mục Võ đi tới trước mặt Diệp Quân, nhìn hắn chằm chằm: “Cậu đang chờ tôi?”

Diệp Quân đột nhiên xòe tay, một thanh kiếm lao ra như điện chớp.

Con ngươi Mục Võ co rút lại, vừa định lùi ra sau thì thanh kiếm đã đâm vào chính giữa hai chân mày ông ta.

Vèo!

Vùng trán giữa chân mày Mục Võ nứt ra, một dòng máu tươi chậm rãi chảy xuống.

Mục Võ trợn tròn mắt, như không thể tin nổi.

Sao lại thế này?

Sao mình có thể chết lãng xẹt như thế?

Điều này thật không hợp lí!

Diệp Quân bước lại gần Mục Võ, lục soát khắp người ông ta.

Mục Võ: “…”

Giây lát sau, Diệp Quân đã lục soát được một ít tiền Hoa Hạ cùng với một tấm thẻ.

Thật đáng thất vọng!

Trông vậy mà chẳng có linh thạch.

Thanh đao sau lưng Mục Võ bị Diệp Quân ngó lơ.

Quá rác rưởi!

Diệp Quân nhìn Mục Võ, nói: “Ông nghèo thật đấy!”

Nói xong, hắn quay đầu bước đi, nhưng mới đi được hai bước lại đột nhiên hỏi: “Nhà họ Lý cho ông bao nhiêu tiền làm thù lao?”

Mục Võ còn chưa hoàn toàn tắt thở, vô thức đáp lại: “Sao cậu biết…”

Nói đến đây, sắc mặt nhợt nhạt của ông ta lại biến đổi, ông ta biết, mình bị lừa rồi.

Diệp Quân tiếp tục bước đi.

Sau lưng hắn, Mục Võ từ từ gục xuống, chết không nhắm mắt, ông ta không cam lòng, mình còn chưa rút đao mà!

Nhưng dường như lại chợt nghĩ tới điều gì, Mục Võ vội lấy điện thoại di động ra, gửi đi một tin nhắn cuối cùng: Kẻ giết tôi, Diệp Quân, báo thù cho tôi.

Tin nhắn nhanh chóng được gửi đến điện thoại di động của một số vị cường giả trong Vị Lai Tông.

Xa xa, Diệp Quân lên xe, nói ngắn gọn: “Đến nhà họ Lý”.

Thư kí run rẩy hỏi: “Đến đó… làm gì?”

Diệp Quân bình thản nói: “Kịp thời ngăn chặn tổn hại”.
Chương 792: Cuộc sống bình phàm

Kịp thời ngăn chặn tổn hại?

Nghe thấy Diệp Quân nói thế, thư kí nghi hoặc và khó hiểu nhìn hắn, đang định hỏi lại thì Diệp Quân đã mở cửa xe bước xuống.

Diệp Quân bước về một phía, nơi đó đang có một cô gái mặc bộ đồng phục bó sát đứng đợi.

Người này chính là Hiêu Hiêu.

Diệp Quân chăm chú nhìn Hiêu Hiêu, đang tính ra tay thì Hiêu Hiêu đã nói: “Tôi không phải là người của nhà họ Lý”.

Nghe vậy, Diệp Quân liền dừng tay.

Hiêu Hiêu nhìn Diệp Quân, sắc mặt đề phòng cực độ, vừa rồi, khi Diệp Quân giết Mục Võ, cô ấy đã chứng kiến toàn bộ quá trình.

Mục Võ chính là một vị cường giả cấp sáu, vậy mà lại bị giết chỉ trong nháy mắt.

Diệp Quân nhìn Hiêu Hiêu, hỏi: “Cô nương là?”

Hiêu Hiêu trầm giọng: “Tôi đến đây vì Hứa Tân”.

Hứa Tân!

Diệp Quân chau mày.

Hiêu Hiêu lại nói: “Anh Diệp, anh đã vi phạm pháp luật Hoa Hạ”.

Diệp Quân liếc nhìn Hiêu Hiêu: “Giết Hứa Tân à?”

Hiêu Hiêu gật đầu.

Diệp Quân cười nói: “Kẻ tôi giết là một người xấu”.

Hiêu Hiêu trầm mặc hồi lâu mới nói: “Đúng là một người xấu, anh giết anh ta cũng không có gì đáng trách, nay tôi đến đây không có ý khác”.

Diệp Quân nhìn Hiêu Hiêu: “Có phải cô đang kéo dài thời gian đợi viện binh tới?”

Con người Hiêu Hiêu chợt co rút lại, liên tiếp lùi về sau mấy bước, sắc mặt phòng bị căng thẳng.

Diệp Quân nói: “Cô nương, trong mắt cô không có sát ý, hẳn cô cũng không muốn giết tôi, chỉ là muốn bắt tôi… Thứ cho tôi nói thẳng, cô không có khả năng bắt được tôi đâu, hãy bảo đám bạn cô rời đi thôi, bằng không, chỉ có thể hi sinh vô ích”.

Nói đoạn, hắn quay đầu bước đi.

Hiêu Hiêu vội kêu: “Chờ chút”.

Diệp Quân xoay người nhìn về phía Hiêu Hiêu, cô ấy trầm giọng: “Anh Diệp, Hứa Tân quả thực không phải người tốt, nhưng Hoa Hạ có pháp luật, anh không thể tùy ý làm bậy trừng trị người khác”.

Diệp Quân chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm Hiêu Hiêu.

Hiêu Hiêu cũng nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Anh Diệp, đây chỉ là chức trách, xin thứ lỗi”.

Nói đoạn, cô ấy đang định tấn công thì ngay một giây sau, đã có một thanh kiếm chỉ thẳng vào giữa hai chân mày cô ấy.

Hiêu Hiêu cứng đờ cả người.

Diệp Quân nhìn Hiêu Hiêu: “Cô nương, nếu tôi cho cô một cơ hội, cô có đi không?”

Hiêu Hiêu lập tức chắp tay: “Cảm ơn anh đã nể tình nương tay”.

Nói xong, cô ấy quay đầu rời đi không hề do dự.

Thực lực không bằng người ta, lúc nên cúi đầu thì phải cúi đầu.

Diệp Quân bối rối.

Gì vậy chứ?

Biết điều như vậy à?

Diệp Quân nhìn theo, ánh mắt bất đắc dĩ, lát sau mới quay đầu bước đi.

Vừa lên xe, điện thoại của hắn chợt đổ chuông, hắn nhận cuộc gọi, giọng Tô Tử hấp tấp vang lên: “Anh chớ có kích động, chờ tôi, tôi tới ngay đây”.

Nói xong, cô ấy đã cúp điện thoại.

Diệp Quân nhìn về phía thư kí, thư kí ngập ngừng giây lát mới nói: “Anh Diệp, chuyện này quá hệ trọng, tôi phải thông báo với cô Tô”.

Diệp Quân gật đầu: “Tôi không trách cô”.

Thư kí thở ra một hơi.

Chẳng bao lâu sau, có một chiếc xe lướt nhanh tới, dừng lại cạnh xe Diệp Quân. Tô Tử bước xuống, mở cửa ngồi vào cạnh Diệp Quân, nhìn hắn: “Nhà họ Lý phái người tới giết anh?”

Diệp Quân gật đầu.

Tô Tử tức thì lạnh mặt.

Diệp Quân nói: “Tôi cần tới nhà họ Lý một chuyến”.

Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Anh chắc chứ?”

Diệp Quân gật đầu: “Tôi luôn thích có thù oán gì thì giải quyết ngay trong ngày”.

Tô Tử nói: “Tôi đi cùng anh”.

Diệp Quân thoáng do dự, Tô Tử nhấn mạnh: “Đi cùng đi”.

Ánh mắt cô ấy vô cùng kiên định.

Diệp Quân cười nói: “Được”.

Xe nổ máy.

Không bao lâu sau, hai người đã tới nhà họ Lý. Vừa đến cổng, hơn chục gã vệ sĩ của nhà họ Lý đã vọt ra, vừa định quát mắng, Diệp Quân đã xòe tay.

Vèo!

Một thanh kiếm đột ngột bay ra, nháy mắt, hơn chục gã vệ sĩ đã ngã xuống đất.

Thấy thế, Tô Tử chấn động tột cùng, cô ấy liếc nhìn Diệp Quân, không nói được một lời.

Diệp Quân cười bảo: “Đi thôi”.

Hai người cất bước vào trong, đi tới một chính điện, thấy bên trong có một ông già ngồi đó, người này chính là gia chủ nhà họ Lý, Lý Minh Bác.

Lý Minh Bác chằm chằm nhìn Diệp Quân, đang định lên tiếng thì chợt có một thanh kiếm bay tới, găm vào giữa hai chân mày của ông ta.

Lý Minh Bác trợn trắng con ngươi, chết không nhắm mắt.

Ngay cả một cơ hội để nói cũng không cho?

Ông ta vốn định nói vài lời lừa dối…

Diệp Quân đã kéo Tô Tử rời khỏi đó.

Dĩ nhiên, hắn hoàn toàn không có hứng thú dây dưa mất thời gian với đối phương, loại đối thủ cấp bậc này không đáng để hắn lãng phí nước bọt.

Ra khỏi nhà họ Lý, Diệp Quân và Tô Tử không lên xe ngay mà men theo một con đường nhỏ đi về phía xa xa.

Diệp Quân cười nói: “Có gì thì hỏi đi”.

Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Có thể chứ?”

Diệp Quân gật đầu.

Tô Tử trầm mặc hồi lâu, lại chợt cười nói: “Không muốn hỏi”.

Diệp Quân khó hiểu nhìn cô ấy: “Vì sao?”

Tô Tử mỉm cười: “Với tôi mà nói, anh là một người tốt, một người rất tốt với tôi”.

Diệp Quân nhìn Tô Tử, cười bảo: “Tôi rất tốt với cô à?”

Tô Tử gật đầu, nghiêm túc lặp lại: “Rất tốt”.

Diệp Quân chỉ cười cười không nói.

Hai người cứ thế thong thả bước đi.

Diệp Quân rất thích cảm giác bình yên này, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được hương vị cuộc sống.

Tại vũ trụ Quan Huyên, cuộc sống của hắn ngoài tu luyện chỉ có chiến đấu.

Đó không gọi là cuộc sống, đó chỉ là sinh tồn.

Nhưng ở nơi này, rốt cuộc hắn không cần phải lo lắng cái này, lo sợ cái kia.

Hắn có thể sống một cách thong thả và bình thường.

Hắn từng nghĩ, nếu cha mình nuôi mình ở hệ Ngân Hà, có lẽ sẽ càng tốt hơn nhỉ.
Chương 793: Nụ hôn thuần khiết

Tô Tử quay đầu nhìn Diệp Quân đang đi bên cạnh, đáy mắt tràn ngập tò mò.

Người thanh niên này, có nhiều khi cho người ta cảm giác hết sức tao nhã, bình dị lại gần gũi, nhưng cũng có nhiều lúc lại khiến người ta sợ hãi, tỷ như lúc giết người.

Kẻ bị giết quả thật còn không kịp chớp mắt.

Cô ấy biết, người này thuộc loại bạn đối xử với anh ta thế nào, anh ta sẽ đối đãi với bạn như thế.

Thái độ của người này với bạn hoàn toàn được quyết định do thái độ của bạn với người ta.

Đi một quãng, Tô Tử đột nhiên lên tiếng: “Tiểu Tuyết nói với tôi là anh muốn tới Yến Kinh?”

Diệp Quân gật đầu.

Tô Tử do dự giây lát rồi nói: “Hôm nay, anh với Uyển Du… cãi nhau à?”

Nói đến đó, cô ấy thoáng liếc nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân chỉ khẽ lắc đầu: “Cũng không tính là cãi nhau, tôi không biết nên nói thế nào cho phải, chỉ có thể nói là, tôi với cô ấy không phải người thuộc về cùng một thế giới, quan niệm và lối hành xử của hai bên quá khác biệt, cho nên…”

Nói đến đó, hắn lại lắc đầu cười cười: “Thôi, không nói chuyện này nữa. À đúng rồi, ngày kia là sinh nhật cô đúng không nhỉ?”

Tô Tử gật đầu: “Đúng vậy, anh… sẽ đến đấy chứ?”

Diệp Quân cười bảo: “Nhất định sẽ đến”.

Tô Tử nhoẻn cười: “Vậy thì tốt”.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Hợp đồng với bên Cố cô nương đàm phán sao rồi?”

Tô Tử cười bảo: “Rất thuận lợi, qua sinh nhật, chúng ta cùng tới Yến Kinh”.

Diệp Quân hỏi: “Đi cùng bọn họ sao?”

Tô Tử gật đầu: “Đúng vậy. Đương nhiên, nếu anh không muốn thì chúng ta có thể đi riêng…”

Diệp Quân cười nói: “Đi cùng cũng được”.

Tô Tử gật đầu: “Được”.

Hai người lại đi một lát, Tô Tử chợt kéo Diệp Quân lại: “Chờ chút”.

Diệp Quân nghi hoặc nhìn cô ấy.

Tô Tử lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho Diệp Quân: “Tặng anh đấy”.

Diệp Quân thoáng ngạc nhiên: “Đây là?”

Tô Tử cười đáp: “Là dao cạo râu”.

Diệp Quân khó hiểu nhắc lại: “Dao cạo râu?”

Tô Tử cười cười, vươn tay nhẹ nhàng sờ lên cằm Diệp Quân: “Râu mép dài quá rồi này”.

Diệp Quân trầm mặc.

Từ sau khi tu vi bị phong ấn, hắn cũng giống hệt một người bình thường.

Biết đói, râu cũng dài ra mỗi ngày, cũng biết ốm bệnh, và cũng có thể chết…

Là một người phàm chân chính!

Diệp Quân lặng lẽ thở dài trong lòng, hắn có cảm giác mình bị người lập phong ấn kia chơi một vố.

Không phải là cha mình thật đấy chứ?

Không thể nào đâu!

Cha nào mà lại ác ý nhằm vào con mình như thế?

Hoàn toàn không có khả năng!

Nhất định là cái tay chủ nhân bút Đại Đạo dở hơi kia làm.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”

Lúc này, Tô Tử đã kéo Diệp Quân đi tới một băng ghế đá, ngồi xuống, cô ấy mở hộp lấy dao cạo râu: “Ngồi yên đừng động, để tôi cạo cho”.

Nói đoạn, cô ấy bắt đầu nhẹ nhàng cạo râu cho Diệp Quân.

Hai người ngồi quá gần, hai bên đều có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.

Có thể nhận thấy Tô Tử đang rất căng thẳng, chóp mũi đã rịn mồ hôi, tay cũng hơi run.

Diệp Quân bảo: “Hay để tôi thử?”

Tô Tử chỉ nhìn hắn một cái: “Anh có biết dùng đâu… Chớ nói nữa, nhỡ mà cắt rách da thì sao?”

Diệp Quân cười nói: “Vậy thôi”.

Tô Tử nhanh chóng cạo xong.

Cô ấy thở ra nhẹ nhõm như vừa tháo xuống một gánh nặng.

Tô Tử lấy một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau quanh miệng Diệp Quân, cười bảo: “Da anh còn đẹp hơn cả da con gái đấy”.

Diệp Quân cười nói: “Nếu cô muốn được như vậy thì tôi có thể dạy cô”.

Mắt Tô Tử như sáng lên: “Thật à?”

Đối với vấn đề làm đẹp, phụ nữ hoàn toàn không có sức đề kháng.

Diệp Quân gật đầu: “Thật”.

Tô Tử đột nhiên cúi mặt, hôn nhẹ lên trán Diệp Quân một cái, sau đó nhanh chóng lùi lại.

Diệp Quân sửng sốt.

Tô Tử trừng mắt với hắn, gò má đã ửng hồng: “Đây chỉ là một nụ hôn xã giao thuần khiết, là một phương thức cảm ơn đặc thù của Hoa Hạ chúng tôi, không có ý gì khác”.

Diệp Quân đang muốn nói gì thì thư kí Tiểu Tuyết đột ngột xuất hiện, đi nhanh tới trước mặt Tô Tử: “Thưa cô chủ, có điện thoại của ông chủ”.

Vừa nói, cô ta vừa chìa điện thoại di động ra cho Tô Tử.

Tô Tử nhận điện thoại, từ trong loa điện thoại truyền ra giọng Tô Mục.

Một lúc sau, Tô Tử cúp điện thoại, quay sang nhìn Diệp Quân: “Hai hôm nữa đi Yến Kinh rồi, ở tập đoàn còn nhiều chuyện cần xử lý, tôi phải về đó, anh đi cùng tôi luôn chứ?”

Diệp Quân cười nói: “Tôi không định tới nhà họ Tô đâu”.

Đến nhà người khác, hắn luôn cảm thấy không thoải mái lắm.

Tô Tử lại nói: “Vậy về khu Tử Quận?”

Diệp Quân lắc đầu, nhìn về phía Tiểu Tuyết: “Tiểu Tuyết cô nương trước đó có nói sẽ đăng kí phòng khách sạn giúp tôi, việc này để cô ấy giải quyết đi”.

Tô Tử do dự giây lát rồi gật đầu: “Vậy cũng được”.

Nói xong, Tô Tử định bước đi.

Diệp Quân đột nhiên gọi lại: “Chờ chút đã”.

Tô Tử quay đầu nhìn lại, Diệp Quân quơ quơ hộp dao cạo râu, cười bảo: “Cảm ơn món quà của cô”.

Tô Tử vờ trách một tiếng: “Khách sáo quá đấy!”

Diệp Quân cười nói: “Lần sau không nói thế nữa”.

Tô Tử cười nhẹ một tiếng.

Sau khi cô ấy đi khỏi, Diệp Quân và Tiểu Tuyết rời khỏi nơi đó.



Tại khu Tử Quận, trong căn hộ.

Mục Uyển Du trở về, lặng người ngồi đợi trên ghế sofa.

Sau khi Diệp Quân rời đi, cô ấy cũng không tham dự tiệc tối nữa mà quay về đây, đợi Diệp Quân từ chiều tới giờ, nhưng vẫn không thấy hắn trở lại.

Đêm xuống, Diệp Quân vẫn không về.

Hai dòng nước mắt lặng lẽ chảy dài, Mục Uyển Du nhìn xuống chiếc nhẫn trong tay, ánh mắt thất thần.

Cô ấy biết, có một số người, đã bỏ lỡ là sẽ không quay về được như trước.
Chương 794: Dở hơi!

Dưới sự giúp đỡ của Tiểu Tuyết, Diệp Quân vào trú chân trong một khách sạn.

Trong phòng, hắn ngồi xếp bằng trên giường, hai tay đặt trên đầu gối, vận hành Vũ Trụ Quan Huyên Pháp.

Hấp thu linh khí!

Linh khí nơi này cực loãng, nếu không nhờ Vũ Trụ Quan Huyên Pháp, chỉ e hắn không thể hấp thu được chút huyền khí nào.

Diệp Quân cũng phát hiện, sức mạnh tu vi trước đó không thể dùng được, nhưng huyền khí mới hấp thu lại có thể dùng.

Thành thật mà nói, điều này có gì đó rất khác thường.

Diệp Quân cho rằng, rất có khả năng đây đúng là chuyện do cha mình gây ra.

Lẽ nào cha muốn mình phá tan cơ sở cũ để gầy dựng cái mới?

Phá cũ lập mới!

Nghĩ tới đó, Diệp Quân ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ, nơi xa xôi lộ một vầng trăng sáng.

Phàm!

Hắn chậm rãi nhắm mắt, trước đây, phương thức tu luyện của hắn luôn là tĩnh tọa, chiến đấu, ngoài ra thì chẳng còn phương thức nào khác.

Nhưng giờ đây, hắn cảm thấy sống từng ngày cũng là một phương thức tu luyện.

Mình của ngày trước đã đi quá nhanh.

Hôm nay, thả chậm bước chân, hắn phát hiện, tâm này càng bình thản.

Hiện giờ.

Hắn thích ăn sáng.

Thích đi dạo phố.

Thích… tiền của Hoa Hạ!

Hệ Ngân Hà, cũng tốt lắm!

Một nụ cười thoáng qua trên môi Diệp Quân, cũng vào lúc này, từng luồng kiếm ý từ trong cơ thể hắn tràn ra, luồn qua cửa sổ, phóng lên trời cao.

Nhưng giây lát, chúng lại bị một sức mạnh thần bí trấn áp.

Tu vi kiếm đạo của Diệp Quân một lần nữa bị phong ấn.

Lần này, Diệp Quân không hề tức giận, hắn ngẩng đầu nhìn lên tận cùng không gian, cười nói: “Đồ dở hơi, để ta xem xem ngươi có thể phong ấn ta đến khi nào!”

Ầm!

Thình lình, một sức mạnh từ đâu xuất hiện, đè chặt lên người Diệp Quân, lập tức, Diệp Quân bị áp gục xuống đất, không thể nhúc nhích.

“Mẹ kiếp!”

Đây là câu nói sau cùng của Diệp Quân trước khi hôn mê.



Nhà họ Tô.

Trong phòng khách, Tô Tử ngồi đối diện với Tô Mục.

Tô Mục nhìn Tô Tử, ngữ điệu nặng nề: “Lý Minh Bác đã chết”.

Tô Tử gật đầu, bình thản nói: “Cháu biết”.

Tô Mục hỏi: “Bị người ta giết?”

Tô Tử lại gật đầu.

Tô Mục trầm mặc.

Tô Tử nhìn về phía ông ấy: “Ông đang lo lắng sao ạ?”

Tô Mục nhìn cô ấy, ánh mắt hết sức phức tạp: “Ông lo cho cháu”.

Tô Tử nghi hoặc nhìn ông nội.

Tô Mục khẽ thở dài: “Cháu à, cậu ta không phải người bình thường đâu”.

Tô Tử nhẹ nhàng gật đầu: “Cháu biết ạ”.

Tô Mục nhìn cháu gái: “Cậu ta có thể là người tu luyện Cổ võ, thậm chí còn có thể là người tu tiên trong truyền thuyết từng nhắc tới…”

Tô Tử chỉ lặng im lắng nghe, nhưng hai tay đã chậm rãi siết chặt.

Tô Mục còn muốn nói thêm điều gì, chợt Tô Tử lại cười nói: “Ông nội, cháu sẽ không nghĩ nhiều đâu”.

Tô Mục trầm mặc hồi lâu rồi khẽ thở dài: “Vậy cũng được, cậu ta không phải người xấu, cũng không có ý xấu, đối xử với cháu cũng chân thành, kết thân với người như thế cũng là phúc của nhà họ Tô ta”.

Nói đoạn, ông ấy nhìn Tô Tử, đáy lòng nặng trĩu, ông ấy là người từng trải, cho nên cũng suy tính sâu rộng hơn. Tô Mục biết, cháu gái mình và Diệp Quân không phải người thuộc cùng một thế giới, mà loại người như Diệp Quân này, chỉ một ý định không tốt hoặc một chút tâm tư xấu thôi cũng đủ khiến cho người thường như gia tộc ông ấy lâm vào tai ương ngập đầu.

Tô Tử mỉm cười: “Ông à, anh ấy là người rất hiền lành, hơn nữa, anh ấy chưa từng tạo cho cháu cảm giác kẻ trên nhìn xuống, đồng thời cũng chưa từng có bất kì ý xấu nào với cháu cả…”

Nói đến đây, cô ấy lại nhớ tới tình cảnh ban đầu, khi cô ấy cố ý uống say.

Khi đó, cô ấy vốn cho rằng Diệp Quân sẽ làm như vậy, mà cô ấy cũng đã chuẩn bị xong xuôi rồi.

Nhưng Diệp Quân không hề làm thế.

‘Khi chưa chuẩn bị được một tương lai tốt đẹp cho một cô gái thì chớ có cởi đồ của cô ấy.’

Đó chính là lời Diệp Quân nói khi ấy.

Tô Tử vốn rất thích hắn, vào khoảnh khắc đó lại càng thích hơn.

Nghe Tô Tử nói thế, Tô Mục mỉm cười: “Dù sao thì cũng là chuyện của lứa trẻ các cháu, tự các cháu giải quyết với nhau, ông không xen vào”.

Tô Tử gật đầu: “Vâng”.

Tô Mục nghiêm mặt nói: “Ngày kia là sinh nhật cháu, có một vị khách quý muốn tới”.

Tô Tử thoáng ngạc nhiên: “Khách quý ạ?”

Tô Mục gật đầu: “Đúng vậy, đó là cô chủ của gia tộc Hiên Viên đến từ Yến Kinh, Hiên Viên Lăng. Trước đó ông có gửi thiệp mời chỉ để thử vận may thôi, ban đầu cô ấy cũng không nhận lời tới, nhưng hôm nay đột nhiên lại cho người hồi đáp rằng sẽ tới góp mặt”.

Gia tộc Hiên Viên!

Sắc mặt Tô Tử trở nên nghiêm túc, đây chính là một trong bốn gia tộc lớn nhất của Yến Kinh, người này chịu tới thật đúng là giúp thể diện của nhà họ Tô được nâng thêm một bậc.

Tô Tử nói: “Khi đó cô ấy không nhận lời, hôm nay lại đột nhiên đồng ý tới, hẳn phải có nguyên nhân gì”.

Tô Mục gật đầu: “Đúng vậy, nhưng chúng ta không rõ. Bất kể thế nào, nếu cô ấy đã chịu tới thì đã là nể mặt nhà họ Tô ta rồi, đến khi đó tiếp đón chu toàn là được”.

Tô Tử gật đầu: “Cháu biết”.

Tô Mục do dự một lát, lại nói: “Ngày kia, nhà họ Vương cũng tới”.

Tô Tử bình thản ồ một tiếng.

Tô Mục cười khổ, không nói gì thêm.

Hai ông cháu trò chuyện một lát, Tô Tử ra khỏi phòng khách, về phòng riêng. Cô ấy nằm vật ra giường, lật qua lật lại mãi không ngủ được, bèn lấy điện thoại di động ra nhắn cho Diệp Quân một tin: Đã ngủ chưa?

Bên kia không trả lời.

Tô Tử cầm điện thoại lẳng lặng đợi.

Mười phút sau vẫn không có hồi âm.

Tô Tử cầm điện thoại tiếp tục chờ.

Nửa giờ sau vẫn không thấy động tĩnh.

Tô Tử do dự một lát rồi bấm số của Diệp Quân, nhưng bên kia không ai bắt máy.

Cô ấy chợt lo lắng, vội đứng dậy: “Tiểu Tuyết, đến khách sạn”.
Chương 795: Nên gia nhập, làm bạn

Cửa phòng Diệp Quân bật mở, Tô Tử chạy vào, khi thấy Diệp Quân nằm dài bất tỉnh trên sàn, mặt cô ấy biến sắc, vội vã nhào tới bên cạnh Diệp Quân, ôm chặt lấy hắn, run rẩy gọi: “Anh… Anh làm sao thế này?”

Cô ấy đang định gọi cấp cứu thì Diệp Quân đã chậm rãi mở mắt, yếu ớt nói: “Không… Không sao đâu…”

Thấy Diệp Quân đã tỉnh, Tô Tử mới thở hắt ra một hơi, vội vàng hỏi: “Anh, anh sao vậy?”

Diệp Quân cười khổ: “Bị người ta đánh!”

Tô Tử sửng sốt: “Bị đánh?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Tô Tử vội hỏi: “Là ai?”

Diệp Quân nhăn nhó cười: “Tôi cũng không dám chắc lắm”.

Thực ra, cái câu ‘đồ dở hơi’ đó là hắn cố ý nói để thử kiểm tra thân phận đối phương, kết quả, có lẽ hắn đã đoán đúng rồi.

Có thể người đó chính là cha!

Xem ra lần sau phải chú ý một chút mới được!

Tô Tử lộ vẻ tức giận: “Ai mà ra tay nặng như thế? Thật là…”

Diệp Quân vội kéo tay cô ấy: “Không, đó là lỗi của tôi…”

Bị Diệp Quân kéo tay, mặt Tô Tử tức thì đỏ lên, cô ấy nói nhỏ: “Tôi đưa anh đến bệnh viện nhé”.

Diệp Quân lắc đầu: “Không cần, tôi nghỉ ngơi một chút là ổn thôi”.

Tô Tử khẽ gật đầu: “Tôi ở đây với anh”.

Diệp Quân nói: “Cũng được”.

Hắn chậm rãi nhắm mắt dưỡng thần.

Tô Tử cứ duy trì tư thế ngồi ôm Diệp Quân như thế.

Bởi trước đó mới bị trấn áp một phen, ngực áo Diệp Quân bị rạch tét, để lộ một vết sẹo.

Nhìn vết sẹo kia, Tô Tử ngây người.

Đó chính là vết sẹo để lại sau khi Diệp Quân đỡ đạn dùm cô ấy.

Tô Tử nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo, giọng run rẩy: “Khi đó hẳn anh đau lắm nhỉ?”

Diệp Quân chậm rãi mở mắt, thấy Tô Tử đang nghẹn ngào rơi lệ, hắn mỉm cười: “So với trước đây thì cái đó không là gì đâu”.

Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Trước đây từng chịu rất nhiều khổ đau sao?”

Diệp Quân cười nói: “Thiêu đốt thân thể, thiêu đốt linh hồn, chuyện như cơm bữa”.

Tô Tử nghe không hiểu lắm, nhưng cô ấy có thể hình dung, Diệp Quân của quá khứ hẳn đã phải trải qua rất nhiều dày vò khốn khổ.

Nghĩ tới đó, cô ấy bất chợt ôm ghì lấy Diệp Quân.

Diệp Quân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi chân trời, trăng đã sáng lên.

Yến Kinh!

Diệp Quân lại nhắm mắt, đến Yến Kinh, không biết có thể gặp được cha và cô cô chăng!

Vì vừa bị trấn áp, tinh thần hắn đã kiệt quệ, chẳng mấy chốc, Diệp Quân đã chìm sâu vào giấc ngủ trong vòng tay Tô Tử.

Nhưng vào lúc này, Hiêu Hiêu của Long Tổ đột nhiên xuất hiện ở cửa. Thấy có người tới, sắc mặt Tô Tử tức thì thay đổi: “Cô là ai?”

Hiêu Hiêu không để ý đến Tô Tử mà chỉ nhìn về phía Diệp Quân: “Anh ta bị thương!”

Nhận thấy thái độ của người vừa tới không hề thân thiện, Tô Tử vội vã chắn trước người Diệp Quân. Cô ấy nhìn Hiêu Hiêu chằm chằm, tay phải đã thò vào trong túi xách, nơi đó có một khẩu súng.

Sau vụ nhà họ Lý cử người tới ám sát Tô Tử, Tô Mục đã cho cô ấy một khẩu súng.

Hiêu Hiêu không quan tâm đến cử chỉ của Tô Tử, ánh mắt vẫn gắn chặt vào Diệp Quân, thực ra cô ấy vẫn luôn âm thầm theo dõi Diệp Quân, bởi vì hiện này, Diệp Quân đã bị liệt vào danh sách những nhân vật vô cùng nguy hiểm.

Cấp trên vẫn đang điều tra lai lịch của Diệp Quân.

Cô ấy đột nhiên tới đây là vì vừa rồi cô ấy cũng phát hiện, hình như Diệp Quân bị thương.

Đây chính là cơ hội tốt nhất để bắt người này.

Có nên bắt không?

Hiêu Hiêu nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, lòng thoáng do dự, cô ấy vẫn hết sức kiêng kị Diệp Quân, nhưng cũng biết, đây là thời cơ tốt nhất để bắt người này.

Bên kia, Tô Tử theo dõi chặt chẽ từng cử động của Hiêu Hiêu, cảnh giác cao độ.

Lúc này, Hiêu Hiêu đột nhiên bấm tay, một chiếc bình nhỏ màu trắng rơi xuống trước mặt Tô Tử: “Đây là thuốc chữa thương, cho anh ta nuốt vào đi”.

Tô Tử sửng sốt.

Hiêu Hiêu liếc nhìn Diệp Quân: “Tôi không có ác ý với anh ta”.

Cuối cùng, cô ấy vẫn quyết định bỏ qua.

Bởi trực giác nói cho cô ấy biết, người trước mắt này có khả năng không phải người tu võ mà là tu tiên. Nếu thật là tu tiên thì đó không phải là đối tượng mà Long Tổ có thể đối kháng được.

Đối với những người thuộc bậc siêu nhiên này, chỉ có thể lấy lòng và nói lí cùng người ta, tuyệt không thể dùng vũ lực.

Hơn nữa, người này cũng là một người biết lí lẽ, không lạm sát, nếu lúc này mình lợi dụng khi người ta gặp nạn mà bắt giữ, một khi không thể khép đối phương vào án tử thì mình và Long Tổ sẽ gặp tai ương cực lớn.

Làm trong ngành này, cần biết xem thời xem thế, ai có thể đánh, ai không thể, nhất định phải phân biệt rõ ràng.

Tô Tử cầm bình ngọc lên, nhưng lòng vẫn rất cảnh giác, không đút cho Diệp Quân ăn ngay.

Hiêu Hiêu chỉ liếc nhìn Tô Tử, nói: “Cô Tô Tử, anh ta là gì của cô?”

Tô Tử do dự giây lát rồi nói: “Bạn trai!”

Bạn trai!

Hiêu Hiêu hơi sững sờ, sắc mặt trở nên cổ quái.

Tô Tử nhíu mày: “Sao hả? Không giống sao?”

Hiêu Hiêu liếc nhìn Tô Tử, xòe tay, một tấm thiếp màu vàng rơi xuống trước mặt Tô Tử: “Cô Tô Tử, đây là phương thức liên lạc của tôi, nếu có gì cần thì có thể liên hệ với chúng tôi bất cứ khi nào”.

Nói xong, cô ấy quay lưng rời đi.

Thấy Hiêu Hiêu đã đi khuất, Tô Tử mới thở hắt ra một hơi.

Lúc này, Diệp Quân đang nằm trên mặt đất chợt mở bừng mắt, liếc nhìn ra cửa.

Nếu cô gái kia dám làm gì, tất sẽ mất mạng về tay hắn.



Ngoài cửa.

Một người đàn ông trung niên chắn trước mặt Hiêu Hiêu, bất mãn hỏi: “Vì sao đột nhiên buông tha?”

Hiêu Hiêu trầm mặc một hồi mới đáp: “Anh ta là người tu tiên”.

Người đàn ông trung niên sửng sốt.

Hiêu Hiêu khẽ lắc đầu: “Chúng ta tu võ, không đánh được tu tiên, nếu đã đánh không lại thì nên gia nhập, làm bạn với anh ta thì hơn!”

Người đàn ông trung niên: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK