Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1136: Tội nữ!

Diệp Quân đang định đi nhưng lúc này, thời không trên trời chợt tách ra, một nhóm người xông ra ngoài.

Nam nữ đủ cả, có khoảng hai mươi người, những ngươi này đều mặc thần bào.

Học sinh của học viện Thần!

“Chống địch!”

Lúc này một giọng nói bất chợt vang lên trong thành, sau đó một nhóm cường giả áo đen trong thành lao ra đối đầu với nhóm học sinh của học viện Thần.

Trên trời, trong số học sinh của học viện Thần, người đàn ông tóc đỏ cầm đầu cười ngoác miệng: “Các vị, đều là điểm cả đấy! Thoải mái chém giết đi”.

Thoải mái chém giết!

Nghe thấy lời của người đàn ông tóc đỏ, nhóm học sinh lao thẳng về phía nhóm cường giả áo đen. Tuy nhóm cường giả áo đen mạnh, nhưng không phải đối thủ của nhóm học sinh học viện Thần, vừa giao đấu đã có hơn chục cường giả áo đen bị giết.

Mà nhóm học sinh học viện Thần xông vào thành xong, thấy ai giết người đó, cứ giết được một người là sẽ lấy đầu của người đó đi.

Nhóm học viên học viện Thần càng giết càng hăng, rất nhanh, trong thành vang lên từng tiếng la hét thảm thương.

Diệp Quân nhìn thấy cảnh này thì trốn trong góc phố, bởi vì lúc này hắn đang mặc áo bào đen nên rất dễ bị coi là tội dân nơi đây.

Diệp Quân đứng ở góc đường lẳng lặng quan sát, trong thành có rất nhiều người phản kháng, nhưng thực lực của họ kém học sinh nội viện học viện Thần rất nhiều, vì thế khi học viên học viện Thần xông vào thì lập tức thành cuộc tàn sát.

Tội dân!

Diệp Quân nhìn cảnh tượng trước mặt, im lặng.

Lúc này, bên cạnh hắn đột nhiên có ba người chạy ra khỏi nhà, một nam một nữ và một bé gái, bé gái chừng sáu bảy tuổi, cô bé nhìn xung quanh, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt mông lung, đầy sợ hãi.

Một nam một nữ đang định đưa cô bé đi trốn, nhưng lúc này một luồng sáng lạnh lẽo đột nhiên vút qua.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt người đàn ông thay đổi rõ rệt, hắn ta lập tức kéo người phụ nữ và bé gái bên cạnh ra sau lưng, sau đó xông lên phía trước, nhưng còn chưa kịp ra tay, một luồng sáng lạnh lẽo đã lóe lên trước cổ họng hắn ta.

Phụt!

Đầu người đàn ông văng ra ngoài, máu tuôn như mưa xối!

“Cha!”

Thấy cảnh này, bé gái lao như điên về phía người đàn ông nhưng bị người phụ nữ giữ lại thật chặt.

Nơi xa, một học viên của học viện Thần đi tới, trong tay hắn ta cầm một con dao ngắn, ánh mắt hắn ta nhìn người phụ nữ, miệng cười toe toét, người vút lên rồi biến mất.

Trong mắt người phụ nữ tràn đầy kinh hãi, nhưng nàng ta không lùi lại, lấy một chiếc khiên cổ ra chắn trước người.

Coong!

Khiên cổ lập tức vỡ tan, người phụ nữ bị hất bay xa hàng trăm mét.

“Mẹ!”

Cô bé điên cuồng đuổi theo người phụ nữ, nhưng lúc này, học viên của học viện Thần lại bất ngờ chém một đao về phía cô bé.

Thấy cảnh này, Diệp Quân ở góc đường chợt cau mày, hắn phất tay áo.

Rầm!

Một sức mạnh khủng khiếp ngay lập tức hất văng học viên học viện Thần ra xa hàng trăm mét.

Sau khi thiếu niên đó dừng lại thì nheo mắt, hắn ta quay lại nhìn Diệp Quân ở góc đường: “Còn một tội đồ nữa”.

Diệp Quân không để ý đến thanh niên, người hắn run lên rồi tới trước mặt bé gái và người phụ nữ, người phụ nữ nằm trên đất, hơi thở rất yếu ớt.

Nhìn thấy Diệp Quân, người phụ nữ kéo tay bé gái đặt vào tay Diệp Quân, run rẩy nói: “Tiền bối…”

Diệp Quân do dự một chút rồi bảo: “Cô bé sẽ không sao đâu”.

Nghe thấy Diệp Quân đồng ý, trên mặt người phụ nữ hiện lên nụ cười, nhưng rất nhanh nụ cười liền cứng ngắc, nàng quay đầu nhìn thi thể người đàn ông phía xa, ánh sáng trong mắt dần biến mất.

Cô bé ôm lấy người phụ nữ, nước mắt như mưa.

Mà vào lúc này, học sinh học viện Thần chợt hóa thành đao quang phóng về phía Diệp Quân.

Diệp Quân nhíu mày, lúc này một luồng thương mang phóng từ xa đến với tốc độ cực nhanh.

Phập!

Ánh sáng lạnh lẽo vỡ tan, ngay sau đó học viên học viện Thần bị một chiếc trường thương đâm xuyên ngực, cuối cùng bị đóng đinh vào một bức tường cách đó mấy trăm mét.

Giết trong giây lát!

Diệp Quân quay đầu nhìn, bên phải cách đó không xa có một người phụ nữ đang đi tới, nhìn qua chỉ khoảng hai mươi tuổi, cô ta mặc bộ váy dài màu đen bó sát, mái tóc dài qua vai, khuôn mặt xinh đẹp nhưng nhìn qua lại có chút lạnh lùng.

Giữa hai lông mày của cô ta có một nốt ruồi đỏ như máu.

Không thể không nói người phụ nữ này rất xinh đẹp, ngũ quan tinh tế đến hoàn hảo, là kiểu phụ nữ khiến người ta nhìn một lần lẽ sẽ không thể quên.

Chỉ là hơi lạnh lùng, vả lại sát ý trên người cô ta quá rõ.

Nhìn thấy người phụ nữ này, học viên học viện Thần nơi xa lập tức kinh hãi: “Tội nữ..”

Lời còn chưa dứt, người phụ nữ bất ngờ xuất hiện trước mặt học viên, sau đó đấm vào đầu kẻ ấy.

Bùm!

Đầu của học viên học viện Thần vỡ tung, hóa thành một đống sương máu, máu tanh cực đáng sợ.

Mà lúc này trong thành đột nhiên vang lên một tiếng hét sợ hãi: “Là tội nữ… rút…”

Âm thanh vừa dứt, những học viên của học viện Thần trong thành đều phóng lên trời, bỏ chạy.

Nhưng vào lúc này, thời không trên trơi tách ra, một nhóm cường giả bí ẩn mặc áo đỏ lao ra, đuổi theo đám học viên.

Tội nữ không đuổi theo mà quay người lại, lúc này Diệp Quân đã tới trước mặt cô ta, cô ta chỉ nhìn hắn chứ không nói.

Diệp Quân nhìn người phụ nữ trước mặt bằng ánh mắt bình tĩnh, nhưng hắn cảm nhận được luồng khí nguy hiểm.

Lúc này, bé gái bật khóc: “Tội nữ tỷ tỷ… là ca ca này đã cứu muội…”

Tội nữ nhìn Diệp Quân: “Gặp nạn không bỏ chạy, xứng đáng là đấng nam nhi, sau này đi theo ta đi!”
Chương 1137: Sự thật không có trong sử sách

Nói xong, tội nữ xoay người, tay cầm thương ném mạnh về phía chân trời.

Vèo!

Trường thương xé không trung lao đi, nơi xa vạn dặm, một học viên của học viện Thần bị trường thương xuyên thủng đầu, thần hồn cùng tan biến tại chỗ.

Tội nữ lại xòe tay, trường thương hóa thành một tia sáng lao trở về tay cô ta.

Diệp Quân nhìn tội nữ trước mặt, lòng đã bắt đầu khiếp sợ, người phụ nữ này có thực lực khủng bố quá.

Cần biết rằng, học viên của học viện Thần kia đều có thực lực không tệ, thấp nhất cũng đã tới cấp bậc Mệnh Vận Đại Đế, nhưng lại chẳng khác gì con cừu non trước mặt người phụ nữ này, hoàn toàn không có sức chống trả.

Lúc này, chợt có một thiếu niên áo đen xuất hiện trước mặt tội nữ, vẻ mặt rất khó coi: “Lão đại, lỡ để bọn họ chạy thoát rồi”.

Tội nữ lạnh nhạt hỏi: “Trong thành đã có bao nhiêu người chết?”

Thiếu niên áo đen tái xanh cả mặt: “Hơn vạn người”.

Hơn vạn người!

Lập tức, ánh mắt tội nữ bỗng lạnh như băng, không khí quanh người cũng đột ngột trở nên lạnh lẽo, khiến người ta sợ hãi.

Tội nữ trầm mặc một hồi rồi quay sang phía Diệp Quân cùng cô gái nhỏ còn đang thút thít: “Các người đi theo ta”.

Nói đoạn, cô ta bước tới gần cô gái nhỏ, kéo cô gái cùng đi.

Diệp Quân chần chừ một lát rồi cũng cất bước theo sau.

Ba người mau chóng rời khỏi thành cổ. Vừa ra khỏi đó, từ nơi xa có hơn chục người lướt tới, đến trước mặt tội nữ, cung kính chào: “Lão đại”.

Diệp Quân nhìn họ, hơn chục người này đều mamg hơi thở cực kì hùng hồn, không hề kém đám học viên trong học viện Thần kia.

Tội nữ nhìn họ, nói gọn: “Đi!”

Dứt lời, tất cả lao về phía chân trời xa xa.

Chừng nửa canh giờ sau, họ đã tới một tòa thành khác. Tòa thành này lớn hơn tòa thành cổ vừa rồi phải hơn chục lần, tường thành cao nghìn trượng, trên tường thành còn có một dàn cường giả mặc chiến giáp đứng canh. Những cường giả này đều có hơi thở hùng hậu, trên người còn tản ra khí thế sát phạt sắc bén.

Khi thấy tội nữ tới, tất cả thị vệ trên tường thành đều khom người chào.

Tội nữ dẫn đám người vào thành, Diệp Quân mới phát hiện, người trong thành thấy tội nữ đều sẽ cung kính chào.

Hắn cũng phát giác ra một chi tiết nữa, ấy là khi những người đó hành lễ đều tỏ vẻ tôn kính chân thành, là sự tôn kính phát ra từ đáy lòng, không phải do thân phận.

Thấy thế, Diệp Quân vô thức liếc nhìn tội nữ, đáy mắt lộ vẻ tò mò.

Tội nữ dẫn đám người đi vào một học viện, Diệp Quân nhận ra học viện này trông khá tương tự học viện Thần, bởi vì họ đều thờ phụng Thần Nhất, hơn nữa, tên của nó cũng là học viện Thần Nhất.

Thần mà hai bên thờ phụng đều là Thần Nhất, nhưng lại có mâu thuẫn như nước với lửa.

Điều này khiến Diệp Quân càng thấy khó hiểu.

Hiện giờ, hắn bắt đầu nôn nóng muốn được xem qua thần tịch trong học viện này.

Sau khi vào học viện, đám người phía sau tội nữ tản đi, chỉ còn thiếu niên áo đen đi theo.

Tội nữ dẫn Diệp Quân cùng cô gái nhỏ đi tới trước một đại điện rồi quay sang nói với họ: “Chờ ở đây một lát”.

Dứt lời, cô ta đi vào trong điện.

Diệp Quân quay đầu quan sát xung quanh, phát hiện khắp nơi trong học viện này đều loáng thoáng ẩn chứa những hơi thở cực kì hùng hậu.

Chỉ lát sau, tội nữ đã đi ra, tới chỗ Diệp Quân và cô gái nhỏ, xòe tay trước mặt họ, hai tấm mộc bài xuất hiện: “Từ nay, hai người chính là học viên ngoại viện của học viện này”.

Diệp Quân trầm mặc.

Sao tự dưng mình lại thành học viên của học viện Thần Nhất rồi?

Tội nữ nhìn Diệp Quân: “Không muốn gia nhập học viện Thần Nhất sao?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Không phải”.

Sau đó, hắn nhận lấy một tấm mộc bài.

Học viện Thần Nhất hay là học viện Thần thì cuối cùng đều sẽ bị mẹ mình thâu tóm thôi.

Mục tiêu của vũ trụ Quan Huyên chính là thống nhất toàn bộ vũ trụ, bao gồm cả thời đại cũ này.

Còn về ân oán giữa hai học viện, với hắn mà nói, hắn chỉ có đôi chút tò mò, nhưng sẽ không dành nhiều thời gian để ý, cũng sẽ không gia nhập vào trong đó.

Thấy Diệp Quân đã chịu nhận mộc bài, tội nữ mới gật gù rồi nhìn sang phía cô gái nhỏ: “Ngươi đi theo ta”.

Nói đoạn, cô ta đưa cô gái nhỏ đi về phía xa xa.

Diệp Quân cất mộc bài vào, nhìn quanh bốn phía rồi đi về lối bên phải.

Chốc lát sau, hắn đã tới trước một tòa lầu cao.

Đây là học lâu Thần Nhất.

Diệp Quân đi vào trong học lâu, bên trong tự hình thành một thế giới, trong thế giới ấy, khắp nơi chằng chịt đầy sách cổ.

Diệp Quân xòe tay, một quyển sách cổ bay vào lòng bàn tay hắn.

Đọc được một lát, Diệp Quân đã nhíu chặt mày.

Quả nhiên, lịch sử do bên này ghi lại khác hẳn với phần ghi chép ở học viện Thần, bên này không hề có ghi chép gì về những chuyện xảy ra trong thời đại Thần Nhất năm đó, nhưng dựa theo sử ký ghi lại, học viện Thần mới thật sự là kẻ phản bội.

Học viện Thần phản bội thần!

Diệp Quân càng thêm nghi hoặc.

Hai bên đều nói đối phương phản bội Thần Nhất.

Đúng lúc này, tội nữ kia bỗng đi đến, Diệp Quân ngừng suy tư, quay đầu nhìn tội nữ. Tội nữ hỏi: “Ngươi rất có hứng thú với sách à?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Tội nữ liếc nhìn sách cổ trên tay Diệp Quân, nói: “Đọc những cái đó chẳng ích gì đâu”.

Diệp Quân không hiểu ý cô ta.

Tội nữ bình thản bảo: “Sự thật sẽ không được viết vào trong sách sử”.

Diệp Quân trầm mặc.

Tội nữ lại nói: “Đi theo ta”.

Nói xong, cô ta quay người đi trước.

Diệp Quân lắc đầu cười cười, buông sách cổ cất bước theo sau.

Hắn cùng tội nữ đi tới một vùng tinh không, nơi đó đã có hơn hai mươi người đang đứng đợi.

Diệp Quân liếc nhìn đám người kia, thấy trên ngực trái của mỗi người đều đeo một tấm mộc bài là vật xác định thân phận của học viên ngoại viện.

Thấy tội nữ tới, các học viên vội vã cung kính hành lễ.

Tội nữ nói: “Đi thôi”.

Dứt lời, cô ta lao về vùng tinh không xa xa.

Đám học viên vội đi theo.

Diệp Quân thấy thế thì hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đi cùng.
Chương 1138: Ai có thể giết người ngay trong tầm mắt bà ấy?

Chẳng mấy chốc, tội nữ cùng đám học viên đã đi tới trước một vực thẳm giữa tinh không, vực thẳm đó ngay trong tinh không, liếc nhìn xuống có thể nhận ra nó dường như sâu không thấy đáy.

Tội nữ quay đầu lại, nhìn Diệp Quân cùng đám học viên: “Đi vào đó, sống sót đi ra”.

Diệp Quân chần chừ giây lát mới lên tiếng hỏi: “Thí luyện?”

Tội nữ gật đầu: “Muốn trở thành học viên của học viện Thần Nhất thì phải vượt qua được thí luyện này”.

Diệp Quân trầm mặc.

Tội nữ nhìn Diệp Quân: “Có vấn đề gì không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không”.

Tội nữ lại gật đầu: “Vào đi”.

Những học viên ngoại viện khác đều dứt khoát thả người nhảy xuống, hóa thành từng luồng sáng tiến sâu vào lòng vực thẳm.

Diệp Quân cũng nhún người, hóa thành một luồng sáng, biến mất khỏi đó.

Tội nữ nhìn mọi người tiến vào vực thẳm, lặng im không nói.

Chợt lúc này có một thiếu niên áo đen xuất hiện bên cạnh tội nữ, thiếu niên áo đen kia trầm giọng thưa: “Lão đại, ta không đánh giá được thực lực của người này”.

Tội nữ bình thản nói: “Hắn đang ẩn giấu thực lực của bản thân”.

Thiếu niên áo đen nhăn mày: “Vì sao phải ẩn giấu thực lực?”

Tội nữ nhìn xuống vực thẳm, đáy mắt thoáng lóe lên, nhưng lại không đáp.

Đúng lúc này, từ sâu bên dưới vực thẳm, có một bóng người phóng lên, đó chính là Diệp Quân.

Thấy Diệp Quân có thể đi ra khỏi vực nhanh như thế, thiếu niên áo đen kia khiếp sợ ra mặt.

Năm xưa, người ra khỏi vực thẳm nhanh nhất chính là tội nữ bên cạnh đây, khi ấy, tội nữ cũng không mất đến nửa khắc đồng hồ.

Tay Diệp Quân này vừa rồi cũng không mất đến nửa khắc đồng hồ.

Thiếu niên áo đen chấn động, thực lực của người này quả là khủng khiếp.

Diệp Quân đi tới chỗ tội nữ, hỏi: “Tính là qua chưa?”

Tội nữ nhìn hắn chằm chằm: “Qua”.

Diệp Quân gật đầu một cái, đang định nói gì thì ngay lúc này, từ dưới vực thẳm đột nhiên bùng lên một luồng sức mạnh khủng bố.

Thấy thế, tội nữ lập tức biến sắc: “Thông báo cho các trưởng lão”.

Dứt lời, cô ta liền hóa thành một vầng cầu vồng lao vào trong vực thẳm.

Diệp Quân do dự giây lát rồi cũng đi theo.

Thiếu niên áo đen kia xoay người lao về học viện Thần Nhất.

Diệp Quân cùng tội nữ đã lại tiến sâu vào trong vực thẳm.

Vừa tiến vào, Diệp Quân chợt nhíu mày, bởi hắn đã phát hiện nơi đáy vực thẳm dường như có một hơi thở cực hùng mạnh đang ào ạt lao lên như sóng triều.

Lần đầu đi vào, hắn không tiến tới tận đáy vực, chỉ giết vài con yêu thú rồi đi ra.

Bên cạnh Diệp Quân, tội nữ cũng căng thẳng nhìn xuống đáy vực, sắc mặt bàng hoàng: “Là hơi thở của thần tướng!”

Thần tướng!

Diệp Quân nghi hoặc, đang định hỏi lại thì tội nữ đã nói tiếp: “Tất cả rời khỏi đây, ngay lập tức”.

Nghe được cảnh báo của tội nữ, những học viên ngoại viện kia vội vã lao ra ngoài.

Nhưng đúng vào lúc này, từ nơi sâu nhất dưới đáy vực, có một bàn tay khổng lồ đen ngòm chợt vươn ra, bàn tay khổng lồ ấy ẩn chứa một hơi thở cực kì khủng bố, cùng với đó là luồng oán khí và sát ý ngập trời.

Tội nữ híp mắt nhìn, rồi đột ngột dấn lên, mạnh mẽ đâm một thương.

Rầm!

Một thương này đã cưỡng chế đẩy lùi bàn tay khổng lồ kia.

Song, giây lát sau, từ sâu dưới đáy vực vọng lên một tiếng gầm giận dữ, ngay sau đó, một luồng sức mạnh khủng bố phóng lên, lao về phía Diệp Quân và tội nữ.

Sắc mặt Diệp Quân trở nên nặng nề, luồng sức mạnh này thật sự rất đáng sợ.

Lúc này, tròng mắt tội nữ lại lóe lên một tia sáng lạnh, cô ta đột ngột xông lên, ném mạnh trường thương trong tay xuống dưới.

Vèo!

Trường thương hóa thành một tia thương mang vạn trượng, xé toạc không trung lao đi, giây lát sau, toàn bộ vực thẳm đã bị ánh sáng từ trường thương soi chiếu sáng như ban ngày, cảnh tượng vô cùng kinh người.

Ầm ầm!

Cây thương lao xuống, chấn vỡ luồng sức mạnh đáng sợ kia, nhưng trường thương vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục hạ xuống, lướt thẳng về phía đáy vực.

Giây lát, trường thương đã biến mất khỏi tầm nhìn của hai người, nhưng vực thẳm lại vẫn không hề có bất kì động tĩnh gì.

Thấy thế, tội nữ cau mày, bởi vì cô ta nhận ra, mối liên hệ giữa mình và trường thương kia đã đứt đoạn.

Không thấy!

Diệp Quân đột nhiên nhắc: “Cô nương, rút thôi”.

Dứt lời, hắn quay người lao đi.

Bởi vì Diệp Quân đã cảm thụ được một mối nguy hiểm.

Một nguy hiểm không rõ.

Nhưng ngay khi hắn định lùi lại, một sự kiện khác thường đã xuất hiện, phía dưới đột nhiên có một bức tranh bay lên, bức tranh dài vạn trượng. Ngay sau đó, khi Diệp Quân và tội nữ chưa kịp định thần, bức tranh đó đã phát ra một luồng sáng trắng, bao phủ hai người, thoáng chốc, hai người đã biến mất…



Bên ngoài vực thẳm, một người đàn ông và một phụ nữ đang chứng kiến cảnh tượng đó.

Thấy Diệp Quân cùng tội nữ bị cuốn vào trong tranh, người đàn ông áo trắng bỗng nghi hoặc hỏi: “Thanh Nhi, vì sao huynh cứ luôn có cảm giác thiếu niên kia nhìn rất quen mắt nhỉ?”

Người phụ nữ bình tĩnh hỏi lại: “Thế à?”

Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Ừ, ngay từ lúc gặp nó, nó đã cho huynh một cảm giác vô cùng thân quen, huynh cũng không biết phải nói sao…”

Nói đến đó, ông ấy quay sang nhìn người phụ nữ váy trắng: “Muội có biết vì sao không?”

Người phụ nữ váy trắng vội lắc đầu: “Không biết”.

Người đàn ông áo trắng cười cười, nhưng không hỏi thêm nữa.

Người phụ nữ váy trắng liếc nhìn ông ấy, khóe miệng hơi cong lên một chút, lại im lặng không nói.

Người đàn ông áo trắng nhìn về phía vực thẳm xa xa, ngập ngừng giây lát rồi hỏi: “Liệu bọn họ có thể gặp nguy hiểm không?”

Người phụ nữ cũng liếc nhìn về phía vực thẳm, đáp: “Không chết được”.

Người đàn ông quay đầu nhìn bà ấy, ngạc nhiên: “Không chết được?”

Người phụ nữ gật đầu: “Đi thôi, chúng ta còn có chuyện quan trọng cần làm”.

Bà ấy nghĩ, tuổi còn trẻ, chịu khổ đôi chút cũng không phải chuyện gì xấu. Dù sao, bà ấy sẽ luôn ở đó canh chừng, ai có thể giết nó ngay dưới tầm mắt bà ấy chứ?

Không một ai!

Nghe người phụ nữ váy trắng khẳng định thế, người đàn ông nhẹ nhàng gật đầu, quay lưng rời khỏi đó.

Người phụ nữ váy trắng lại liếc nhìn xuống đáy vực thẳm một lần, dưới đáy vực cũng có một đôi mắt đang nhìn lên bà ấy. Rồi đột nhiên, một giọng nói khinh thường vọng theo thời không tới tai bà ấy: “Một con kiến hôi cũng dám dò xét bản thần tướng, để mạng lại đi!”

Ầm!

Ngay sau đó, một hơi thở khủng bố từ vực thẳm đột ngột phóng lên…
Chương 1139: Cũng thường thôi

Thấy thế, người phụ nữ váy trắng thoáng chau mày, giây lát sau, bà ấy phất tay áo một cái.

Rầm!

Hơi thở kia tức bị nghiền nát, cùng với đó, đôi mắt ở sâu dưới vực thẳm cũng bị đánh tan, đáy vực vẳng lên một tiếng kêu thảm thiết.

Người phụ nữ váy trắng vươn tay cách không chộp một cái.

Ầm!

Tay người phụ nữ váy trắng vừa chộp xuống, thời không vụn vỡ, giây tiếp theo, một người đàn ông cao lớn khoác chiến giáp bị bà ấy lôi lên.

Người phụ nữ váy trắng lật tay, đè xuống một cái.

Rầm!

Người đàn ông khoác chiến giáo bị ép quỳ xuống, không thể nhúc nhích.

Người đàn ông khoác chiến giáp ngẩng đầu nhìn về phía người phụ nữ váy trắng, sắc mặt đầy khủng hoảng: “Ngươi…”

Người phụ nữ liếc nhìn người đàn ông khoác chiến giáp đang quỳ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh khi: “Ngoan ngoãn quỳ đi”.

Nói đoạn, bà ấy kéo tay người đàn ông áo trắng bên cạnh rời đi.

Không biết bao lâu sau, Diệp Quân mở bừng mắt rồi vội ngồi dậy, hắn nhận ra lúc này mình đang ở trong một đám mây, cách đó không xa, trước mặt hắn có một cánh cổng lớn bằng ngọc thạch trắng cao tới vạn trượng.

Diệp Quân quay sang một phía, tội nữ cũng đang ở cách hắn không xa, mắt chăm chú nhìn vào cổng đá kia, chẳng biết nghĩ gì.

Diệp Quân lại gần tội nữ, trầm giọng hỏi: “Cô nương, nơi này là đâu?”

Tội nữ dời mắt khỏi cổng đá, liếc nhìn Diệp Quân, đáp: “Thần Nhất Giới”.

Diệp Quân nhíu mày, nghi hoặc lặp lại: “Thần Nhất Giới?”

Tội nữ gật đầu: “Thứ vừa thu chúng ta vào đây là chí bảo năm xưa của Thần Điện, tên là Thần Khốn Đồ, thứ này là một trong ba món thần bảo của thời đại Thần Nhất”.

Nói đoạn, cô ta nhìn về phía cổng đá nơi xa, hạ giọng: “Thật không ngờ, Thần Nhất Giới năm đó lại đang ở trong Thần Đồ này”.

Diệp Quân thoáng ngạc nhiên: “Thần Nhất Giới? Có liên quan tới Thần Nhất sao?”

Tội nữ nhẹ nhàng gật đầu: “Năm xưa, Thượng Thần Thần Nhất đã sáng tạo ra một thế giới, đó chính là Thần Nhất Giới, có điều, về sau, trong Chúng Thần Điện xảy ra nội loạn, Thần Nhất Giới biến mất, thật không ngờ nó lại ở trong Thần Đồ”.

Thần Nhất Giới!

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía cánh cổng ngọc thạch xa xa, sâu bên trong cánh cổng có thể loáng thoáng thấy được những đền đài cung điện mờ mờ.

Diệp Quân trầm giọng: “Chúng ta bị cuốn vào thế giới bên trong Thần Đồ này?”

Tội nữ gật đầu: “Phải. Dưới đáy vực thẳm có một vị thần tướng…”

Nói đến đó, cô ta chợt nhíu mày thật chặt: “Thật không ngờ, trong vực thẳm thí luyện này lại có một vị thần tướng”.

Diệp Quân hỏi: “Thần tướng là cường giả thời đại Thần Nhất à?”

Tuy hắn đã đọc khá nhiều sách cổ về thời đại đó, nhưng theo như tội nữ nói, có rất nhiều chuyện không được viết vào sách sử, bởi vậy, những hiểu biết của hắn về thời đại Thần Nhất rất nhỏ hẹp. Còn vị tội nữ trước mắt này, dường như cô ta biết khá nhiều.

Tội nữ gật đầu: “Vào thời đại Thần Nhất năm ấy, tổng cộng có 360 vị thần tướng, những thần tướng này có thực lực cực mạnh, nhưng sau cuộc nội loạn trong Chúng Thần Điện, các thần tướng đều chia phe, cuối cùng, kẻ thì chết, kẻ thì biến mất…”

Diệp Quân ngắt lời: “Cô nương…”

tội nữ liếc nhìn Diệp Quân, nói: “Ta là A Già”.

Diệp Quân gật đầu: “A Già cô nương, cuộc đại chiến trong Chúng Thần Điện năm ấy rốt cuộc là thế nào?”

Tội nữ không đáp, chỉ cất bước đi về phía xa xa.

Diệp Quân đi theo.

Đi được một đoạn, A Già mới bình thản nói tiếp: “Có một đám người muốn thay đổi trật tự, trở thành vị thần mới, lại có một đám người không muốn thay đổi trật tự, muốn tiếp tục giữ gìn trật tự mà Thượng Thần Thần Nhất đã đặt ra, đợi Thần Nhất trở về”.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Trở về?”

A Già gật đầu: “Bọn họ tin chắc rằng, Thượng Thần Thần Nhất rồi sẽ trở về”.

Diệp Quân im lặng.

Cường giả ở cấp bậc ấy, thực sự chết được sao?

Chỉ e rất khó.

Nhưng Thần Nhất lại tự thân binh giải, nếu bản thân thật lòng muốn chết, chỉ sợ không nhiều khả năng sẽ sống lại.

A Già tiếp tục: “Có một số người cho rằng Thần Nhất sẽ không quay về nữa, bởi vậy, bọn họ muốn trở thành vị thần mới. Thế nên hai bên đấu đá, cuối cùng, thế giới sinh ra rất nhiều vị thần”.

Diệp Quân trầm mặc.

Hắn biết, những người muốn trở thành thần mới đã thắng.

A Già tiếp tục: “Sau khi bọn họ chiến thắng, những người ủng hộ Thượng Thần Thần Nhất tan tác khắp nơi, kẻ chết, người bị trấn áp, người bị lưu vong, khi đó có rất rất nhiều thần, đương nhiên, toàn bộ đều là tự phong thành thần, hơn nữa, bọn họ cũng chẳng đoàn kết được bao lâu. Chẳng mấy sau đó, Chúng Thần Điện lại một lần bùng phát nội chiến…”

Diệp Quân chợt hỏi: “Vị thần của Tội Giới kia, là một thành viên ủng hộ duy trì trật tự của Thần Nhất sau khi Thần Nhất binh giải, đúng không?”

A Già liếc nhìn Diệp Quân, gật đầu.

Diệp Quân chau mày: “Vì sao bên đó lại gọi là Tội Giới?”

A Già lạnh nhạt đáp: “Kẻ thắng làm vua, người thua làm giặc, chẳng phải đó là một điều bình thường sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

A Già đột nhiên nói: “Ngay từ đầu ta còn tưởng ngươi đến từ học viện Thần, nhưng hiện tại xem ra, ngươi có vẻ không đơn giản như thế”.

Diệp Quân cười nói: “Ta là người từ bên ngoài tới”.

Diệp Quân nhíu mày: “Từ Tuế Nguyệt trường hà?”

Diệp Quân ngạc nhiên: “Cô cũng biết Tuế Nguyệt trường hà?”

A Già gật đầu, nhìn Diệp Quân: “Theo ta được biết, người bên kia muốn qua bên này thường khó khăn vô cùng”.

Diệp Quân mỉm cười: “Cũng thường thôi”.

A Già chăm chú nhìn Diệp Quân, lẳng lặng không nói.
Chương 1140: Tỷ, làm việc thôi

Diệp Quân tiếp tục hỏi: “A Già cô nương, các vị vẫn luôn một mực chờ Thượng Thần Thần Nhất trở về?”

A Già gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân lại hỏi: “Cô thật lòng tin rằng Thượng Thần Thần Nhất sẽ về sao?”

A Già khẽ lắc đầu: “Điều đó không quan trọng, quan trọng là… chúng ta cần tín ngưỡng”.

Tín ngưỡng!

Diệp Quân hiểu ra.

Bên này hiện đang rơi vào tình thế xấu, nếu không có tín ngưỡng thì làm sao có thể kiên trì đấu tranh?

Thần Nhất có lẽ chính là niềm hi vọng duy nhất trong lòng họ.

Khi đang trò chuyện, hai người đã đi tới trước mặt một đại điện. Đại điện này rực rỡ lộng lẫy, vô cùng xa hoa, trước đại điện có một pho tượng điêu khắc, nhưng không có mặt.

Vô Diện Thần!

A Già nhìn pho tượng đó, nhẹ giọng nói: “Ta chưa từng thấy Thượng Thần Thần Nhất, nhưng ta đã từng thấy thần thị đại nhân bên phía chúng ta… Ông ấy là một vị cường giả hùng mạnh đến độ có thể khiến người ta tuyệt vọng khi đối mặt, nhưng mà, cường giả cấp bậc ấy lại vẫn cứ tin tưởng và thờ phụng Thượng Thần Thần Nhất…”

Diệp Quân lặp lại: “Thần thị?”

A Già gật đầu: “Đám người của Chúng Thần Điện tự xưng là thần ấy, ban đầu đều là học sinh của Thượng Thần Thần Nhất, người ngoài gọi họ là thần thị, sau khi Thượng Thần Thần Nhất biến mất, bọn họ mới dám xưng thần. Thần thị đại nhân của Tội Giới bọn ta năm xưa chiến bại, bị trục xuất tới Tội Giới, bị bọn họ coi là tội đồ”.

Diệp Quân nói khẽ: “Xưa nay đều thế cả mà, thắng làm vua, thua làm giặc”.

Thắng lợi là chính nghĩa.

A Già liếc nhìn Diệp Quân, không nói gì thêm.

Hai người tiếp tục đi vào trong điện, nhưng khi đến gần đại điện, cả hai đều biến sắc, bởi vì hai bức tranh treo hai bên cửa lớn của đại điện bỗng hóa thành hai luồng sáng, lao về phía họ.

Diệp Quân vội rút kiếm chém một nhát.

A Già cũng vung thương lên.

Rầm!

Rầm!

Giây lát, hai người bị đẩy lùi về phía sau mấy nghìn trượng.

Sau khi dừng lại được, Diệp Quân cúi đầu nhìn tay phải của mình, cánh tay ấy đã xuất hiện vô số vết rạn.

Lòng cả kinh, hắn ngẩng lên nhìn về phía đại điện, nơi cửa đại điện có hai người đàn ông vóc dáng cao lớn mạnh mẽ, tay cầm búa lớn, trên người tản ra một luồng uy áp cực khủng bố.

A Già đứng bên cạnh Diệp Quân cũng trầm mặt: “Thần tướng!”

Thần tướng!

Lúc này, một vị thần tướng đột nhiên lên tiếng: “Thần Điện là chốn trọng địa, người ngoài không được tùy tiện đi vào, hãy mau lùi ra để tránh nguy hiểm đến tính mạng”.

Diệp Quân hơi bất ngờ, vì vị thần tướng này vậy mà còn khá là nhân tính hóa.

A Già đứng bên đột nhiên chắp tay thành hình chữ thập, sau đó, quanh thân cô ta chợt tản mát ra vô số điểm sáng lóng lánh đầy thánh khiết.

Thấy thế, hai vị thần tướng hơi sững sờ, một vị thần tướng nhăn mày: “Môn đồ Thần”.

A Già hơi thi lễ: “Hai vị thần tướng, hai người chúng ta lầm bước lạc vào Thần Đồ, xin hai vị hay giúp đỡ đưa bọn ta ra ngoài”.

Vị thần tướng bên trái lắc đầu: “Thần Đồ không thuộc quyền quản lí của hai ta, chức trách của bọn ta chỉ là trông coi Thần Điện”.

Nghe vậy, sắc mặt A Già liền trầm xuống.

Thần tướng tiếp tục nói: “Hai người mau rời khỏi đây đi, chỗ này không thể ở lâu”.

Diệp Quân liếc nhìn vào trong Thần Điện, chỉ tiếc là, Thần Điện đã bị một sức mạnh vô hình thần bí nào đó bao phủ, hắn không thể thấy bất cứ thứ gì trong đó.

A Già đột nhiên dùng huyền khí truyền âm cho Diệp Quân: “Tấn công vào đi”.

Diệp Quân thoáng kinh ngạc, quay sang nhìn A Già, A Già bình tĩnh nói: “Bọn họ trông giữ ở đây, bên trong chắc chắn phải có thần bảo, thậm chí, chưa biết chừng còn có truyền thừa do Thượng Thần Thần Nhất để lại”.

Nghe A Già nói thế, Diệp Quân ngập ngừng giây lát rồi bảo: “Nhưng người ta rất có lễ độ mà”.

Nếu đối phương vừa xuất hiện liền dùng sức mạnh chèn ép họ, thái độ cũng không tốt, tất nhiên hắn sẽ không thèm nể mặt họ. Nhưng hai vị thần tướng đây lại rất lễ độ lịch sự, bảo hắn ra tay tấn công, quả thực có hơi ngại.

Cung cách đối đãi của Diệp Quân chính là, ngươi tôn trọng ta một phần, ta hồi đáp mười phần tôn trọng.

Nghe Diệp Quân nói thế, A Già liếc hắn một cái rồi nói: “Có thần bảo, không chỉ thế, có khi còn có cả tổ nguyên, thậm chí là tổ mạch mà truyền thuyết từng nhắc tới”.

Tổ mạch?

Diệp Quân ngạc nhiên hỏi lại: “Tổ mạch là gì?”

A Già bình thản giải thích: “Đó là linh mạch có thể sinh sản ra tổ nguyên, bên ngoài tuyệt đối không thể có, nhưng ở đây… Ngươi không nhận ra linh khí nơi này rất không bình thường sao?”

Diệp Quân cảm thụ bốn phía, giây lát sau, hắn sửng sốt cả người, bởi vì hắn có thể cảm thụ được trong linh khí nơi này có tổ nguyên, tuy không thuần chất lắm nhưng thật sự đúng là tổ nguyên.

Nơi này thật sự có tổ mạch?

Diệp Quân nhìn về phía đại điện xa xa, trầm ngâm hồi lâu.

A Già hỏi lại: “Có đánh không?”

Một mình cô ta không có khả năng thắng được hai vị thần tướng này, nhưng nếu có Diệp Quân hỗ trợ thì cũng có cơ hội.

Diệp Quân trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Ta không đánh”.

A Già hỏi: “Vì sao?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta là một người có nguyên tắc”.

A Già nhìn chằm chằm Diệp Quân một lát mới nói: “Ta có thể cảm thụ được, tổ mạch nơi này có lẽ không phải chỉ có một cái, nếu không, linh khí nơi này không thể có cả tổ nguyên như vậy. Hơn nữa, bên trong rất có khả năng còn có cả những chí bảo năm đó do Thượng Thần Thần Nhất để lại… Thế có đánh không?”

Diệp Quân vẫn lắc đầu.

A Già chau mày, người thanh niên này sống có nguyên tắc đến thế sao?

Nhưng lúc này, Diệp Quân bỗng xòe tay, Tiểu Tháp hiện ra trong lòng bàn tay hắn: “Tỷ, làm việc thôi”.

Tiểu Tháp: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK