Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 749: Không cần đến kiếm thứ hai

Vĩnh Sinh Đại Đế im lặng nhìn nàng ta.

Từ Nhu cười: “Chúc mừng ông đã khôi phục được ít nhất sáu phần công lực”.

Vĩnh Sinh Đại Đế không hề nhiều lời, giơ tay tung nắm đấm.

Từ Nhu cũng đáp trả y hệt.

Ầm!

Tiếng nổ vang lên, Từ Nhu bị đẩy đi nghìn trượng.

Vĩnh Sinh Đại Đế không hề nhúc nhích.

Ông ta nhìn lên: “Ta đánh giá thấp ngươi rồi”.

Từ Nhu cười cười: “Vĩnh Sinh Đại Đế, ta nghe nói ông chưa từng bại trận một lần nào ở thời đại văn minh Vĩnh Sinh, điều này là thật sao?"

Ông ta nhìn lại: “Chính ngươi xúi giục Tịnh Thần đến hệ Ngân Hà? Đúng là lòng dạ độc ác”.

Từ Nhu cười: “Chẳng phải văn minh Vĩnh Sinh và Chân Vũ Trụ vốn là kẻ địch sao?"

Vĩnh Sinh Đại Đế gật đầu: “Cũng phải, đã là kẻ địch thì dùng âm mưu quỷ kế cũng là thường”.

Từ Nhu cong môi: “Thuộc hạ dưới trướng gần như chết hết, ấy vậy mà ông chẳng tỏ ra thương xót gì”.

Vĩnh Sinh Đại Đế nhàn nhạt nói: “Một mình ta đã là một thế lực, một thời đại!"

Từ Nhu: “Theo ta được biết, cả đời ông chỉ thua một mình chủ nhân bút Đại Đạo. Có được sức mạnh này đương nhiên đáng để kiêu ngạo, nhưng thời thế thay đổi rồi, Vĩnh Sinh Đại Đế à. Bây giờ đã có những người mạnh đến mức ông không thể tưởng tượng được”.

Vĩnh Sinh Đại Đế nhếch mép: “Ngươi nói con ả mặc váy trắng kia?"

Từ Nhu gật đầu: “Phải”.

Vĩnh Sinh Đại Đế phá ra cười: “Ngươi muốn khích tướng ta đi tìm ả?"

Từ Nhu: “Đúng là vậy, ta muốn xem rốt cuộc là ông lợi hại hơn, hay nàng Thiên Mệnh kia lợi hại hơn”.

Vĩnh Sinh Đại Đế cười: “Ta sẽ đi tìm ả, nhưng không phải bây giờ, mà là khi hoàn toàn hồi phục”.

Từ Nhu cười: “Ông đang sợ!"

Vĩnh Sinh Đại Đế nheo mắt lại, tay phải siết chặt.

Từ Nhu hừ cười: “Cũng dễ hiểu thôi, dù sao thì người có thể giết chết mười mấy Mệnh Vận Đại Đế ắt không tầm thường, ông lo ngại cũng là đúng”.

Vĩnh Sinh Đại Đế nhếch mép: “Từ Nhu cô nương đang khích ta?"

Từ Nhu: “Theo những gì chúng ta điều tra được, người phụ nữ kia chưa từng xuất kiếm đến lần thứ hai khi giết người”.

Vĩnh Sinh Đại Đế im lặng nhìn nàng ta.

Từ Nhu tiếp tục: “Chân Vũ Trụ đã giao chiến với vũ trụ Quan Huyên mấy chục triệu năm, nhưng vì sao vẫn không thể chiến thắng? Chính là vì nàng ta. Vĩnh Sinh Đại Đế, nếu muốn xưng bá vũ trụ, kẻ địch lớn nhất của ông không phải Diệp Quân hay vũ trụ Quan Huyên, mà chính là người váy trắng này. Chỉ cần giết nàng ta, trên đời sẽ không còn ai có thể cản đường ông nữa!"

Thiên Mệnh váy trắng!

Vĩnh Sinh Đại Đế không nói gì.

Từ Nhu: “Người này từng giao thủ với chủ nhân bút Đại Đạo”.

Vĩnh Sinh Đại Đế nheo mắt lại, tỏ ra hứng thú: “Kết quả thế nào?"

Từ Nhu: “Kém một bậc”.

Kém một bậc?

Vĩnh Sinh Đại Đế ngẩn ra: “Ngươi chắc chứ?"

Từ Nhu cười: “Ta tốt xấu gì cũng là một trong những cường giả đứng đầu thiên địa, ông cho rằng ta sẽ nói láo?"

Vĩnh Sinh Đại Đế không đáp.

Từ Nhu: “Ông không tin thì có thể hỏi Tiểu Tháp. Nó là tòa tháp đứng đầu chư thiên vạn giới, từng chứng kiến trận chiến năm ấy”.

Tiểu Tháp?

Vĩnh Sinh Đại Đế gọi nó xuất hiện trong tay: “Ngươi từng nhìn thấy chủ nhân bút Đại Đạo chiến đấu với ả kia?"

Tiểu Tháp đáp: “Đúng vậy! Năm đó ta tận mắt nhìn thấy ở hệ Ngân Hà! Người phụ nữ váy trắng đại chiến với chủ nhân bút Đại Đạo ba ngày ba đêm, cuối cùng không địch lại nên mới bị ông ta trấn áp ở đó, không được phép rời đi...”

Vĩnh Sinh Đại Đế thấp giọng hỏi: “Ả chính là Thiên Mệnh váy trắng mà ngươi nói?"

Tiểu Tháp: “Phải! Trước đó ta đi theo chủ nhân bút Đại Đạo, bị nàng ta đánh trọng thương, rồi lại bị cướp đi đưa cho đại ca của nàng. Ôi, cả nhà họ ức hiếp ta, từ cha đến con, đáng thương cho ta biết bao!"

Vĩnh Sinh Đại Đế cười: “Thú vị, không ngờ còn có thể qua vài chiêu với chủ nhân bút Đại Đạo, xem ra ả ta vẫn có chút cân lượng”.

Từ Nhu nghiêm túc nói: “Ta khuyên ông đừng nên xem thường. Nàng ta đó giờ giết người chưa từng ra chiêu đến lần thứ hai”.

Vĩnh Sinh Đại Đế cười nhạt: “Vào thời đại của ta, trừ chủ nhân bút Đại Đạo, ta cũng không cần”.

Từ Nhu im lặng.

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn sang: “Ta biết ngươi muốn mượn tay ta giết ả kia. Yên tâm, ả ta có thể giao thủ với chủ nhân bút Đại Đạo chứng tỏ sức mạnh không tầm thường, ta sẽ không khinh địch”.

Từ Nhu gật đầu: “Vậy thì tốt”.

Đoạn liếc nhìn Tiểu Tháp rồi biến mất cuối tinh không.

Từ Nhu đi rồi, lão già đứng cạnh Vĩnh Sinh Đại Đế nói: “Người này không có ý tốt”.

Ông ta cười: “Nàng ta muốn ta liều mạng cùng ả váy trắng kia để lưỡng bại câu thương, khi ấy Chân Vũ Trụ sẽ làm ngư ông đắc lợi”.

Lão già cau mày. Trực giác nói rằng chuyện này không đơn giản, nhưng lão chưa kịp lên tiếng thì Vĩnh Sinh Đại Đế lại nói: “Nhưng nàng không biết ta ở thời kỳ đỉnh cao mạnh đến đâu. Cho ngươi biết điều này, năm ấy chủ nhân bút Đại Đạo không làm gì được ta, phải liên thủ với nữ phu tử kia mới có thể đánh bại ta!"

Lão già sửng sốt.

Vĩnh Sinh Đại Đế cất giọng ồm ồm cười: “Ta vẫn luôn nói rằng mình bại trận trước chủ nhân bút Đại Đạo, cốt là để chúng đánh giá thấp ta..”.

Đoạn nhắm mắt lại: “Đợi ta hoàn toàn khôi phục rồi sẽ giết con ả váy trắng kia, khi ấy từ Chân Vũ Trụ đến vũ trụ Quan Huyên đều có thể hủy diệt chỉ với một cái búng tay!"

Ông ta nhếch mép cười mỉa: “Mưu ma chước quỷ gì đó, đứng trước sức mạnh tuyệt đối cũng chỉ là mây bay! Còn muốn ngồi rung đùi hưởng lợi ư? Đúng là ngu độn đến đáng yêu!"
Chương 750: Chỉ cần không đánh chết là được

Thần chiến trường.

Trên đài tỉ võ rộng rãi, từng tiếng nổ vang lên liên tục, rung trời chuyển đất.

Trong khoảng thời gian này, ngày nào Diệp Quân cũng chiến đấu không ngừng với Võ Khởi.

Chiến đấu!

Sau khi nâng cao cảnh giới, điều hắn mong mỏi nhất chính là chiến đấu, khi chiến đấu, sức mạnh đại nguyên Đại Đạo và sức mạnh Chân Thần trong cơ thể hắn cũng từ từ được kích hoạt, vì thế sức chiến đấu của hắn cũng càng ngày càng mạnh.

Đương nhiên, đối thủ của hắn là Võ Khởi cũng không yếu, trấn áp hắn từ đầu đến cuối, mà đối phương như có thù với hắn, ra tay tàn nhẫn… ít nhiều có chút ân oán cá nhân.

Rầm!

Đúng lúc này, Diệp Quân ở trên đài tỉ võ đột nhiên bị đẩy lùi cách xa nghìn trượng, Võ Khởi đang định ra tay thì bỗng quay đầu nhìn sang phải, ở đó có một cô gái đang đứng, chính là Từ Nhu đã trở về.

Từ Nhu bình tĩnh nói: “Các ngươi cùng lên đi!”

Cùng lên!

Nghe thấy lời này của Từ Nhu, ba người phía Võ Khởi nhìn nhau, hơi khó hiểu.

Lúc này Từ Nhu lại nói: “Chỉ cần không đánh chết là được!”

Ba người phía Võ Khởi do dự sau đó gật đầu, lao về phía Diệp Quân ở phía xa.

Nhìn thấy ba người lao về phía mình, sắc mặt Diệp Quân thay đổi rõ rệt, đánh một hồi thành ra đánh hội đồng luôn à?

Diệp Quân quay đầu nhìn Từ Nhu, nàng ta lại quay đi chỗ khác không nhìn hắn.

Diệp Quân không nói nên lời!

Ngay sau đó, từng tiếng kêu thảm thiết của Diệp Quân vang lên trên đài tỉ võ.

Bị đánh!

Ba người phía Võ Khởi đánh Diệp Quân một trận dã man, vì Từ Nhu nói chỉ cần không đánh chết là được, vậy nên ba người ra tay không quá ác.

Cứ như vậy, không bao lâu sau, Diệp Quân đã nằm trên mặt đất, không còn động đậy nữa.

Lúc này hắn cảm thấy toàn thân rã rời.

Cơ thể cường hãn, lại thêm phía Võ Khởi không đánh ác nên cơ thể hắn không bị phá hỏng, nhưng đau là có thật.

Quá đau đớn!

Nhìn thấy Diệp Quân nằm trên đất, phía Võ Khởi không ra tay nữa.

Chẳng mấy chốc, dưới sự tự chữa lành của cây thần tự nhiên, cơ thể Diệp Quân bắt đầu nhanh chóng khôi phục, sau khi khôi phục, hắn lại bắt đầu chiến đấu với ba người Võ Khởi.

Vẫn bị đánh tàn bạo!

Diệp Quân bị đánh tơi tả hết lần này đến lần khác, nhưng hơi thở và cơ thể của hắn lại ngày càng mạnh hơn.

Cứ như vậy, Diệp Quân đánh với nhóm Võ Khởi một tháng, không đúng, nên nói là bị đánh một tháng thì hơn.

Một tháng qua, mỗi ngày Diệp Quân đều bị đánh, rất nhiều lần đều không có sức đánh trả, may mà có cây thần tự nhiên, nếu không hắn đã chẳng thể tu luyện được.

Không lâu sau, Diệp Quân đứng dậy, đang định ra tay thì Từ Nhu bên cạnh bỗng vung tay, Thống soái quân viễn chinh và Thống soái Chư Thần Hoàng Hôn Vệ lập tức lui sang một bên.

Diệp Quân nhìn Từ Nhu: “Một đấu một?”

Nhưng Từ Nhu không nhìn hắn.

Diệp Quân cạn lời.

Võ Khởi nói: “Tới đi!”

Nói xong, ông ta biến mất.

Xa xa, Diệp Quân cũng đồng thời biến mất tại chỗ, hắn rút kiếm ra chém, nhát kiếm này vừa ra chính hắn cũng ngây người.

Hai trăm ba mươi nhát!

Rầm!

Kiếm quang đột nhiên bùng nổ từ trên đài tỉ võ, trong nháy mắt Võ Khởi đã bị đánh bay ra nghìn trượng.

Nhìn thấy cảnh này, mấy người trên đài tỉ võ đều sững sờ.

Võ Khởi nhìn tay phải của mình, trên nắm đấm của ông ta có một vết nứt sâu, có thể nhìn thấy cả xương.

Võ Khởi nhíu mày, nhìn Diệp Quân phía xa, ông ta phát hiện thực lực của Diệp Quân đã có sự thay đổi kinh thiên động địa.

Diệp Quân cũng hơi khiếp sợ, hắn không ngờ bị đánh một tháng lại có thể nâng cao thực lực.

Ban đầu thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm của hắn chỉ có thể rút ra liên tiếp hai trăm nhát, nhưng bây giờ đã có thể rút được hai trăm ba mươi nhát rồi!

Bị đánh cũng có ích đấy chứ!

Diệp Quân cười thật tươi, giậm chân phải xuống, hóa thành kiếm quang chém về phía Võ Khởi.

Thấy Diệp Quân lao về phía mình, Võ Khởi cũng không dám lơ là, lập tức hóa thành lưu quang xông lên.

Rất nhanh, trên đài tỉ võ xuất hiện từng luồng kiếm quang, kiếm quang như biển, bao phủ toàn bộ đài tỉ võ.

Trận chiến giữa hai người ngày càng gay cấn!

Ở một bên, Thông soái quân viễn chinh và Thông soái Chư Thần Hoàng Hôn Vệ nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt trở nên nặng nề.

Diệp Quân đã có thể chiến đấu được với Võ Khởi mà không phân cao thấp rồi!

Diệp Quân và Võ Khởi giao đấu một canh giờ, hai bên ngang tài ngang sức, hơn nữa Diệp Quân còn càng đánh càng mạnh!

Rầm!

Lúc này, Võ Khởi lại bị hất văng ra xa hàng nghìn trượng.

Diệp Quân xòe bàn tay ra, kiếm trong tay biến mất, giây tiếp theo, hắn bay vụt lên không, hai tay nắm chặt, trong chớp mắt, sau lưng hắn xuất hiện hư ảnh cổ xưa, hư ảnh vừa xuất hiện, đất trời lập tức có khí thế cổ xưa hoang vắng.

Phía đối diện, con ngươi của Võ Khởi co rụt lại, vẻ mặt cực kỳ nặng nề, tay phải ông ta từ từ nắm chặt, một luồng sức mạnh đáng sợ ngưng tụ trong lòng bàn tay ông ta.

Nhưng lúc này, Diệp Quân chắp tay kết ấn, hư ảnh sau lưng hắn cũng kết ấn, hắn mở mắt chỉ vào Võ Khởi: “Phá!”

Đoàng!

Thời không trên đầu Võ Khởi bị chia cắt, ngay sau đó một bàn tay khổng lồ vươn ra từ không trung, sau đó nắm thành quyền, đấm xuống thật mạnh.

Bàn tay không lồ xuất hiện, đất trời chợt có luồng khí thế đáng sợ mà cổ xưa, những khí thế này như đến từ viễn cổ, xa xưa mà thăng trầm.

Vạn Cổ Tuế Nguyệt!

Đây là võ kỹ Chân Thần để lại!

Mà bây giờ Diệp Quân đã học được.

Cách đó không xa, Võ Khởi không dám lơ là, chân phải giậm lên đài tỉ võ, hóa thành một luồng lưu quang phóng lên trời.
Chương 751: Suy nghĩ về tương lai của vũ trụ Quan Huyên

Ầm!

Đột nhiên, một luồng lưu quang vỡ vụn, Võ Khởi rơi thẳng xuống dưới, khoảnh khắc ông ta rơi xuống đài tỉ võ, đài tỉ võ được trận pháp gia trì vỡ tan, mà lúc này nắm đấm mạnh mẽ ấy đã đáp xuống.

Rầm!

Cả đài tỉ võ hóa thành tro bụi, trên mặt đất xuất hiện một cái vực sâu mấy nghìn trượng, sâu không thấy đáy.

Giờ phút này, Thần chiến trường kịch liệt chấn động, giống như động đất, cực kỳ đáng sợ.

Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Thống soái quân viễn chinh và Thống soát Chư Thần Hoàng Hôn Vệ đều trở nên cực kỳ nặng nề.

Không ngờ chiêu Vạn Cổ Tuế Nguyệt lại mạnh đến mức này, đến Võ Khởi cũng không đỡ được, nếu không phải thời không nơi đây đặc biệt thì một quyền này đã khiến cả Thần chiến trường hóa thành tro bụi rồi.

Mà ở nơi khác, Diệp Quân cũng chấn động vô cùng, hắn không ngờ võ kỹ Chân Thần để lại đáng sợ thế này, cơ thể hắn kết hợp với võ kỹ này tuyệt đối là vô địch.

Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, nhìn Võ Khởi đang bò dậy ở nơi không xa, lúc này trông ông ta hơi chật vật, toàn thân tan nát, máu chảy ròng ròng.

Diệp Quân định ra tay tiếp thì Từ Nhu ở bên cạnh bỗng lên tiếng: “Được rồi”.

Diệp Quân dừng lại, quay đầu nhìn Từ Nhu, nàng ta bình tĩnh nói: “Đi theo ta”.

Nói xong nàng ta quay người rời đi.

Diệp Quân do dự nhưng rồi vẫn đi theo.

Nhìn Diệp Quân đi theo Từ Nhu, Võ Khởi trầm giọng bảo: “Rốt cuộc nàng ta muốn gì?”

Thực ra ban đầu Từ Nhu bảo bọn họ đến giúp Diệp Quân nâng cao thực lực, bọn họ đã từ chối, bọn họ vẫn có thù địch với Diệp Quân và vũ trụ Quan Huyên.

Nhưng không còn cách nào khác, Từ Nhu vẫn kiên quyết, bọn họ chỉ đành đến luyện tập cùng Diệp Quân.

Thống soái quân viễn chinh nói: “Nàng ta sẽ không hại Chân Vũ Trụ đâu”.

Võ Khởi khẽ gật đầu: “Cũng phải”, nếu nói Từ Nhu phản bội, họ không tin.



Từ Nhu dẫn Diệp Quân đến một dãy núi xa xôi, trên đường đi hai người đều không nói gì.

Diệp Quân nhìn Từ Nhu hỏi: “Từ Nhu tiền bối, khi nào ta mới có thể đi gặp Từ Kính?”

Từ Nhu bình tĩnh nói: “Sau khi trở thành Đại Đế!”

Đại Đế!

Diệp Quân im lặng.

Trong khoảng thời gian này, thực lực của hắn tăng lên rất nhiều, nhưng hắn phát hiện, muốn đạt tới Đại Đế là rất khó.

Đại Đế là một rào cản khó vượt qua!

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Ta có thể cho ngươi một kiến nghị không?”

Diệp Quân hơi sửng sốt: “Kiến nghị gì?”

Từ Nhu bình thản nói: “Ngươi biết tính Từ Kính đấy, nàng là một người dám yêu dám hận, nhưng đồng thời lại là một người thích để tâm chuyện vụn vặt. Bây giờ ngươi đi tìm nàng, cho dù nàng có tỉnh lại cũng sẽ chỉ đau đớn hơn thôi”.

Sau khi trầm tư một lúc, Diệp Quân nói: “Từ Nhu tiền bối, tỷ là một cô gái thông minh, vậy nên ta muốn nói với tỷ về tương lai hai vũ trụ của chúng ta”.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Nói đi”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tỷ cảm thấy Chân Vũ Trụ sẽ tiếp tục làm bá chủ được lâu không?”

Từ Nhu lắc đầu.

Diệp Quân gật đầu: “Hiện giờ Chân Vũ Trụ có Vũ Trụ Kiếp, bên ngoài có chư thiên vạn giới và các vũ trụ lớn, ta cảm thấy nếu các tỷ không thay đổi thì điều chờ đợi các tỷ chỉ có cái chết thôi”.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Theo ngươi thì nên làm thế nào?”

Diệp Quân nhìn Từ Nhu: “Thay đổi, thay đổi hoàn toàn. Nếu ta là các tỷ, ta sẽ từ bỏ một số lợi ích hiện có, dung nạp chư thiên vạn giới và các vũ trụ lớn, để mọi người hình thành một quần thể lợi ích, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi. Đương nhiên điều này cần phí khách, hơn nữa khi thực hiện cũng rất khó”.

Từ Nhu nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Nếu, ta nói là nếu, Chân Vũ Trụ của ta đồng ý làm như vậy thì ngươi có đồng ý phối hợp với chúng ta không?”

Diệp Quân gật đầu: “Nếu để Từ Kính đến nói với ta thì ta sẽ đồng ý”.

Từ Nhu quay đi: “Ồ!”

Diệp Quân nhìn về nơi xa, trong mắt hiện lên gợn sóng, trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn suy nghĩ về tương lai của vũ trụ Quan Huyên.

Tiêu diệt Chân Vũ Trụ?

Nếu các cô cô váy trắng không ra tay, vũ trụ Quan Huyên muốn tiêu diệt Chân Vũ Trụ là điều không thể.

Tiếp tục đánh?

Phải đánh bao nhiêu đời mới xong được?

Từ Nhu lại hỏi: “Vì sao ta không thể bàn được?”

Nàng ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, giọng điệu rất bình tĩnh.

Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ ngổn ngang, nhìn Từ Nhu: “Ta nói thật thì tỷ có để bụng không?”

Từ Nhu nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Có!”

Diệp Quân nhún vai: “Vậy thì thôi không nói nữa”.

Từ Nhu cười: “Ta lừa ngươi thôi, ta không để ý đâu, ngươi nói đi”.

Diệp Quân nghĩ một lát rồi nói: “Từ Kính thích ta, nàng ấy sẽ không hại ta, nếu chúng ta ngồi xuống nói chuyện thì không có gì không thể nói, còn tỷ…”

Từ Nhu cười hỏi: “Ta làm sao?”

Diệp Quân trầm giọng: “Từ Nhu tiền bối, tỷ quá toan tính, nói chuyện với tỷ luôn phải đề phòng…”

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.

Diệp Quân nói tiếp: “Hơn nữa Từ Nhu tỷ chưa bao giờ coi trọng ta thật lòng, người mà tỷ coi trọng không phải Diệp Quân ta mà là các cô cô váy trắng phía sau ta… Từ Kính thì khác, nàng ấy thích ta, không phải vì cha mẹ của ta, nàng ấy thích con người ta, vậy nên ta nói với nàng ấy, nàng ấy sẽ không hại ta, ta cũng sẽ không hại nàng ấy…”

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, khẽ nói: “Ồ!”

Nói xong nàng ta quay người đi về phía xa, khoảnh khắc quay đi, tầm mắt nàng ta bỗng mơ hồ.
Chương 752: Ta đang lợi dụng ngươi

Từ Nhu đi trước, Diệp Quân theo sau.

Cả hai không ai nói gì nữa.

Rất nhanh, hai người đã đi tới một khu rừng rậm, khu rừng này cao ngất tận mây, che mất bầu trời, dường như đã tồn tại mấy chục triệu năm.

Sau khi vào khu rừng, ánh sáng lập tức tối đi, xung quanh tràn ngập khí lạnh.

Diệp Quân nhìn xung quanh, những cây cổ thụ nối liền san sát, bao phủ khắp mặt đất như một tấm lưới khổng lồ.

Diệp Quân hỏi: “Từ Nhu tiền bối, đây là đâu?”

Từ Nhu không nói, chỉ đi thẳng.

Diệp Quân nhìn Từ Nhu: “Từ Nhu tiền bối?”

Từ Nhu vẫn không nói.

Diệp Quân không nói nên lời.

Cứ như vậy, sau khi hai người đi trong khu rừng một hồi, Diệp Quân không nhịn được lại hỏi tiếp: “Từ Nhu tiền bối, chúng ta đi đâu vậy?”

Từ Nhu vẫn không nói, tiếp tục đi về phía xa.

Diệp Quân dừng lại.

Xa xa, Từ Nhu cũng dừng bước: “Sắp đến rồi”.

Nói xong nàng ta đi về phía xa.

Diệp Quân im lặng một lúc lâu rồi đi theo, không lâu sau hắn chợt nhìn về phương xa, cuối tầm mắt là một cây cổ thụ cao ngất, nó là một cây cổ thụ cực lớn, chiếm gần trăm trượng, cao vút chọc trời, thân cây trong suốt óng ánh như ngọc, đẹp không tả nổi.

Nhìn cây ngọc trước mắt, Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Từ Nhu tiền bối, đây là gì vậy?”

Từ Nhu bình thản đáp: “Đây là cây mà đại tỷ ta từng trồng, tên là Chân thụ”.

Diệp Quân nhìn Từ Nhu: “Chân thụ?”

Từ Nhu gật đầu, dẫn Diệp Quân đi đến dưới gốc cây, nàng ta nhìn cây này dường như nhớ lại chuyện cũ trước đây, đôi mắt long lanh gợn sóng.

Hồi lâu sau, Từ Nhu mới khẽ nói: “Cây này có một tác dụng, đó là sau khi dung hợp với người, nó sẽ tự trở thành đan điền, một đan điền vô hạn, có thể chứa đựng linh khí vô tận…”

Đan điền thứ hai!

Diệp Quân sửng sốt.

Lúc này Từ Nhu bỗng nhắm mắt lại, đặt tay phải lên cây, miệng lẩm nhẩm chú ngữ cổ, dần dần Chân thụ khẽ rung lên, dường như sống lại.

Lúc này một tiểu tinh linh bay ra từ trong Chân thụ, nàng ta bay tới trước mặt Từ Nhu, giọng nói non nớt vang lên trong đầu Từ Nhu: “Từ Nhu, cuối cùng tỷ cũng đến”.

Từ Nhu nhìn tiểu tinh linh trước mặt, cười khẽ, nói trong lòng: “Đúng thế!”

Trò chuyện bằng tâm thức!

Tiểu tinh linh nói: “Tỷ muốn dung hợp với ta sao?”

Từ Nhu lắc đầu, nhìn Diệp Quân đang rất tò mò bên cạnh, nói trong lòng: “Ngươi dung hợp với hắn”.

“Hả?”

Tiểu tinh linh mở to hai mắt, vẻ mặt đầy khó hiểu: “Ta dung hợp với hắn?”

Từ Nhu gật đầu.

Tiểu tinh linh nói: “Từ Nhu, ban đầu chủ nhận dặn sau khi tỷ trở nên lớn mạnh thì tới đây dung hợp với ta, ta sẽ giúp tỷ nâng cao thực lực, tỷ… tỷ muốn giao ta cho hắn ư?”

Từ Nhu khẽ mỉm cười: “Đúng thế!”

Tiểu tinh linh nhìn Diệp Quân bên cạnh: “Hắn là người tỷ thích à?”

Từ Nhu bình tĩnh nói: “Không, ta ghét hắn!”

Tiểu tinh linh khó hiểu.

Lúc này Diệp Quân bỗng lên tiếng: “Hai người đang nói gì vậy? Có thể nói ra cho ta nghe với không? Ta đảm bảo không nói cho người ngoài”.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Đang bàn cách bẫy ngươi!”

Mặt Diệp Quân đầy vạch đen.

Tiểu tinh linh nhìn Diệp Quân, trong mắt tràn đầy tò mò.

Lúc này Từ Nhu lại nói nhỏ với tiểu tinh linh vài câu nữa, tiểu tinh linh chần chừ một lát, cuối cùng nhìn Diệp Quân, Diệp Quân đang định lên tiếng thì lúc này tiểu tinh linh bỗng hóa thành một luồng sáng xanh bay vào đầu mày của hắn.

Ầm!

Trong chốc lát, Chân thụ đã biến mất.

Diệp Quân mở to hai mắt, cơ thể run lên dữ dội, thật lâu sau hắn từ từ mở mắt ra, quanh người tản ra từng luồng khí thế mạnh mẽ, lúc này cả khu rừng đều sôi trào.

Từ Nhu ở bên cạnh nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Không biết qua bao lâu, Diệp Quân cảm thấy trong thức hải có thêm một cái cây.

Chân thụ!

Diệp Quân sửng sốt, hắn nhìn Từ Nhu, nàng ta nói: “Chân thụ đã trở thành đan điền thứ hai của ngươi, có cây này về sau ngươi không cần lo lắng chuyện cạn kiệt huyền khí nữa, ngươi có thể chiến đấu liên tục!”

Đan điền thứ hai!

Diệp Quân lưỡng lự: “Cái cây này rất đáng quý đúng không?”

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Không muốn nợ ta ân huệ à? Đơn giản lắm, đưa cho ta một trăm triệu linh nguyên, chúng ta không ai nợ ai”.

Diệp Quân lấy một chiếc nhẫn không gian ra, thấy hắn lấy nhẫn ra, ánh mắt Từ Nhu dần trở nên lạnh lùng.

Nhưng lúc này, Diệp Quân lại cất nhẫn không gian đi, hắn lắc đầu: “Từ Nhu tiền bối, tỷ đừng lừa ta. Giá trị của chiếc cây này sao có thể mua với giá một trăm triệu linh nguyên được”.

Từ Nhu nhìn chằm chằm Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân suy nghĩ rồi bảo: “Từ Nhu tiền bối, đúng là ta không thích nợ ân huệ của người khác, hay là tỷ nói xem ta có thể giúp tỷ làm được gì, chắc chắn ta sẽ không từ chối”.

Từ Nhu đáp: “Không cần!”

Diệp Quân lắc đầu: “Vậy ta chỉ có thể trả cây này lại cho tỷ thôi”.

Nói rồi hắn xòe tay định lấy Chân thụ ra, nhưng lúc này Từ Nhu lại bảo: “Cây này về sau có thể cứu được Từ Kính!”

Diệp Quân nhìn Từ Nhu, nàng ta nhìn thẳng vào hắn: “Ngươi giữ lại đi, sau này có thể cứu Từ Kính!”

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Thật ư?”

Từ Nhu quay đi, hờ hững nói: “Ta chưa bao giờ nói dối”.

Diệp Quân im lặng.

Từ Nhu chợt cười khẩy: “Ngươi cho rằng ta đang giúp ngươi, ta nói cho ngươi biết, ta đang tính kế ngươi, sao Từ Nhu ta có thể làm ăn thua lỗ được?”

Diệp Quân nhìn Từ Nhu: “Từ Nhu tiền bối, ta đi đây”.

Nói xong hắn quay người rời đi.

Từ Nhu đột nhiên gọi lại: “Chờ đã!”

Diệp Quân quay người lại nhìn Từ Nhu với vẻ ngờ vực, nàng ta nói: “Với thực lực hiện giờ của ngươi, Mệnh Vận Đại Đế đã không còn là đối thủ của ngươi nữa, chỉ có một số Đại Đế đặc thù và một số thần linh vũ trụ đặc thù mới có thể uy hiếp được ngươi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu”.

Từ Nhu khẽ nói: “Đi đi”.

Diệp Quân nhìn Từ Nhu, không nói gì nữa nhưng cũng không rời đi.

Từ Nhu cười hỏi: “Có phải ngươi đang nghĩ vì sao ta lại giúp ngươi nâng cao thực lực không?”

Diệp Quân gật đầu.

Từ Nhu nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Vì ta đang lợi dụng ngươi!”

Diệp Quân trầm tư hồi lâu, khẽ gật đầu, xoay người rời đi, không nói lời nào.

Từ Nhu đứng yên lặng ở chỗ cũ, thật lâu không nói gì.

Lúc này, một cô gái xuất hiện bên cạnh Từ Nhu, người này chính là Từ Thụ.

Từ Thụ nhìn nơi cuối tầm mắt phía xa, nhẹ nhàng nói: “Đại nguyên Đại Đạo, Chân thụ… Từ Nhu…”

Từ Nhu lắc đầu, ngắt lời Từ Thụ: “Chuyện của muội, đến lúc đó ta sẽ nghĩ cách nói sự thật cho hắn…”

Từ Thụ khẽ lắc đầu: “Bây giờ hắn đã hận ta lắm rồi…”

Từ Nhu khẽ nói: “Người hắn hận là ta!”

Từ Thụ còn muốn nói gì đó nữa nhưng Từ Nhu đã nhẹ giọng bảo: “Đi thôi! Chúng ta vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm! Sau khi xong việc thì cũng nên rời đi thôi”.

Nói xong, hai cô gái định rời đi, nhưng lúc này một luồng kiếm quang chợt phóng xuống nơi trước mặt hai người cách đó không xa.
Chương 753: Đến vũ trụ Quan Huyên bàn chuyện hợp tác

Người tới là Diệp Quân đã đi rồi trở lại!

Nhìn thấy Diệp Quân quay về, hai cô gái đều sửng sốt.

Khi Diệp Quân nhìn thấy Từ Thụ, hắn cũng ngẩn người, hiển nhiên hắn không ngờ nàng ấy lại ở đây.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Diệp Quân rất tự nhiên dời mắt, sau đó nhìn Từ Nhu, nghiêm túc nói: “Từ Nhu tiền bối, ta muốn nói chuyện với tỷ”.

Từ Nhu hơi ngạc nhiên: “Nói gì?”

Diệp Quân đáp: “Nói về tương lai của vũ trụ Quan Huyên và Chân Vũ Trụ”.

Từ Nhu nhìn thẳng vào hắn: “Chẳng phải ngươi chỉ nói với Từ Kính thôi sao?”

Diệp Quân suy nghĩ rồi đáp: “Lời ta nói vừa nãy chỉ là lời khi tức giận thôi”.

Lời khi tức giận!

Nghe Diệp Quân nói thế, Từ Nhu ngớ người.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Từ Nhu tiền bối, thứ cho ta nói thẳng, đúng là ta giận tỷ, nhưng điều này cũng không thể hoàn toàn trách ta, là tỷ tính kế ta trước… Đương nhiên, những điều này đã không còn quan trọng nữa. Vừa nãy ta đã nghĩ rồi, ta là vua của vũ trụ Quan Huyên, thực sự không nên hành động theo cảm tính, vì thế nếu tỷ thật sự thành tâm muốn bàn về tương lai của hai vũ trụ thì ta sẵn sàng nói với tỷ”.

Từ Nhu đột nhiên đi đến trước mặt Diệp Quân, nàng ta nhìn thẳng vào mắt hắn: “Vậy nên lúc trước ngươi nói chỉ muốn bàn với Từ Kính là để chọc tức ta?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng… Ta xin lỗi tỷ, đúng là ta hơi nhỏ mọn”.

Xin lỗi!

Nghe câu này của Diệp Quân, Từ Nhu đột nhiên bật cười.

Cười rất vui vẻ!

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Từ Nhu tiền bối, ý tỷ là…”

Từ Nhu cười ngọt ngào: “Nói đi! Nhưng ngươi không sợ ta tính kế hãm hại ngươi à?”

Diệp Quân đáp: “Ta sẽ đề phòng tỷ!”

Nghe câu này của Diệp Quân, Từ Nhu bật cười khúc khích…

Diệp Quân nhìn Từ Nhu cười tươi như hoa trước mặt mà lòng cảm thán, lòng dạ nữ nhân như mò kim đáy bể.

Sau khi cười một hồi, Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Đến Chân Vũ Trụ nói nhé?”

Diệp Quân lại bảo: “Đến vũ trụ Quan Huyên nói đi?”

Từ Nhu đồng ý: “Được”.

Nói rồi nàng ta nhìn Từ Thụ bên cạnh: “Ta đưa Từ Thụ theo được không?”

Diệp Quân gật đầu: “Tùy tỷ”.

Từ Thụ nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Một lúc sau, ba người rời khỏi nơi đây, đi đến vũ trụ Quan Huyên.

Trong thần điện Hư Chân có một chiếc bàn lớn, Từ Nhu và Từ Thụ ngồi bên trái, Diệp Quân, Nạp Lan Ca cùng với Mộ Niệm Niệm và nhóm Lý Bán Tri ngồi ở bên phải.

Bàn bạc!

Đối với sự xuất hiện của hai người này, phía Mộ Niệm Niệm cũng hơi bất ngờ.

Nạp Lan Ca nhìn hai cô gái trước mặt rồi lại nhìn Diệp Quân bên cạnh, không lên tiếng.

Lúc này, Từ Nhu đặt một quyển trục tới trước mặt mọi người: “Đây là kế hoạch của ta, Chân Vũ Trụ đã thực hiện rồi, mọi người xem đi”.

Mọi người dùng thần thức lướt qua quyển trục, rất nhanh, vẻ mặt ai nấy đều trở nên nghiêm nghị.

Diệp Quân cũng hơi sốc, bởi vì kế hoạch của Từ Nhu thậm chí còn táo bạo hơn suy nghĩ của hắn đưa ra lúc trước…

Mộ Niệm Niệm bỗng ngẩng đầu nhìn Từ Nhu: “Từ Nhu tiền bối, các tỷ nghiêm túc chứ?”

Từ Nhu gật đầu.

Mộ Niệm Niệm nhìn Từ Nhu chăm chú, không nói gì, trong lòng vẫn còn sốc.

Bà cũng bị kế hoạch này làm cho sửng sốt, bởi vì nếu thật sự tiến hành, làm không tốt Chân Vũ Trụ sẽ nội loạn, nhưng về lâu dài, Chân Vũ Trụ sau này chắc chắn sẽ trở nên lớn mạnh.

Cô gái trước mắt này định phá lập!

Phá trước rồi lập lại!

Đương nhiên kế hoạch này cũng là một chuyện tốt với vũ trụ Quan Huyên, nhưng với vũ trụ Quan Huyên thì cũng có nguy cơ, nguy cơ là nếu sau này vũ trụ Quan Huyên không đủ xuất sắc thì có thể sẽ bị Chân Vũ Trụ từ từ nuốt chửng.

Không chỉ vũ trụ Quan Huyên mà chư thiên vạn giới cũng vậy!

Trong điện, nhóm Diệp Quân đều nghĩ tới điều này, tất cả đều im lặng.

Từ Nhu nhìn đám đông, cũng không nói gì.

Mộ Niệm Niệm lên tiếng trước: “Từ Nhu cô nương, ta có thể hỏi cô vì sao đột nhiên lại muốn làm thế này không?”

Từ Nhu cười đáp: “Chân Vũ Trụ muốn kết bạn với vũ trụ Quan Huyên”.

Mộ Niệm Niệm nhìn Từ Nhu: “Thực lực của Chân Vũ Trụ vượt xa vũ trụ Quan Huyên của chúng ta, vì sao phải kết bạn…”

Từ Nhu lắc đầu: “Niệm Niệm cô nương cứ nói đùa. Các cô có Tứ Kiếm, làm sao chúng ta có thể đánh bại các cô được?”

Mộ Niệm Niệm khẽ gật đầu: “Cô trốn trong Tiểu Tháp chắc là có hai mục đích, một là muốn xem thực lực thật sự của mấy người bọn họ, hai là muốn tìm cho Chân Vũ Trụ một con đường mới”.

Từ Nhu khẽ mỉm cười: “Niệm Niệm cô nương thật thông minh”.

Mộ Niệm Niệm nhìn quyển trục trên bàn rồi bảo: “Từ Nhu cô nương, nếu vũ trụ Quan Huyên đồng ý với điều kiện của cô, ta tin là mấy trăm năm sau thế gian sẽ không còn vũ trụ Quan Huyên nữa mà chỉ còn lại Chân Vũ Trụ. Đương nhiên kế hoạch này của cô rất tuyệt vời, trước mặt thì đều có lợi cho cả hai vũ trụ, nhưng ta muốn nói với cô về một số…”

Từ Nhu bỗng dùng huyền khí truyền âm cho Mộ Niệm Niệm, không biết Mộ Niệm Niệm nghe thấy gì mà con ngươi chợt co rụt lại, bà nhìn Từ Thụ bên cạnh, im lặng hồi lâu: “Được, không cần bàn nữa. Vũ trụ Quan Huyên sẽ toàn lực phối hợp với các cô!”

Mọi người đều sững sờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK