Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1701: Tuyệt vọng!

Lại một người nữa đến?

Kiếm tu tên Cơ Tiểu Kiếm kia đã mạnh đến mức khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng, mà bây giờ lại có thêm một người nữa đến?

Ai có thể chống lại được?

Chẳng lẽ ông trời muốn tiêu diệt Đại Chu sao?

Vô số cao thủ của Đại Chu đang có mặt đều lộ vẻ đau thương, lúc này bọn họ thật sự thấy hơi tuyệt vọng rồi.

Khuôn mặt của Chu Phạn cũng trắng bệch.

Lại một người nữa?

Ai có thể chống lại?

Diệp Quân nhìn về phía chân trời, hắn cũng cau mày.

Ác Đạo Minh này thật sự bị điên rồi sao?

Kéo một đội hình mạnh như thế đến giết hắn.

Chẳng lẽ hắn bị chủ nhân bút Đại Đạo nhằm vào?

Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”

Thời không nơi chân trời nứt ra, một người đàn ông trung niên chậm rãi xuất hiện, người đàn ông này có vóc người cao lớn, eo thô ngực rộng, hai cánh tay to như cột nhà, cơ bắp cuồn cuộn, mỗi một bước đi đều có thể khiến đất trời rung động, tựa như một vị thần linh thượng cổ.

Thấy người này, Diệp Quân lập tức sa sầm mặt, trầm giọng nói: “Thể tu”.

Chu Phạn gật nhẹ đầu, hơi nhíu mày, trong mắt tràn đầy vẻ do dự.

Nét mặt Diệp Quân cũng hơi nặng, nề, trên thế giới này kiếm tu và thể tu là khó giải quyết nhất, mà bây giờ họ lại gặp cả hai.

Một đánh hai?

Diệp Quân nhìn về phía Diệp Thanh Thanh, trong mắt lộ vẻ lo lắng.

Diệp Thanh Thanh nhìn thoáng qua người đàn ông cao to đang đi tới với nét mặt bình tĩnh.

Cơ Tiểu Kiếm nhíu mày: “Thương Võ, ông đến làm gì?”

Người đàn ông vạm vỡ tên Thương Võ dừng chân, ông ta nhìn Diệp Quân bên dưới, cất giọng vang dội: “Người này có quan hệ thân thiết với Chân Thần, ta đến để bắt hắn”.

Cơ Tiểu Kiếm lập tức nói: “Hắn là của ta”.

Thương Võ nhìn thoáng qua Cơ Tiểu Kiếm: “Cô chắc chắn cô có thể giải quyết kiếm tu này à?”

Cơ Tiểu Kiếm sa sầm mặt.

Đánh nhau đến bây giờ, cô ta chợt cảm thấy hơi mệt mỏi, vì dù cô ta tấn công mạnh mẽ thế nào, nữ kiếm tu trước mắt cũng có thể bất động như núi, nét mặt ung dung.

Việc này có ý nghĩa thế nào?

Tuy không cam lòng nhưng lý trí nói với cô ta, nữ kiếm tu trước mắt vẫn chưa dùng hết toàn lực.

Cơ Tiểu Kiếm nhìn Diệp Thanh Thanh bằng ánh mắt nghi ngờ, chất vấn: “Vì sao không đấu một trận cho dứt khoát?”

Diệp Thanh Thanh hờ hững liếc Cơ Tiểu Kiếm: “Ở nơi này không tiện thể hiện, đổi một nơi khác được không?”

Cơ Tiểu Kiếm cười đáp: “Được thôi!”

Diệp Thanh Thanh lại nhìn Thương Võ phía xa: “Ông cũng đi theo đi”.

Thương Võ nhíu mày: “Bà chắc chứ?”

Diệp Thanh Thanh đáp: “Đừng nói lời thừa”.

Dứt lời bà ấy biến thành một tia kiếm quang biến mất ở cuối chân trời.

Cơ Tiểu Kiếm không chút do dự hoá thành một tia kiếm quang biến mất ở chân trời.

Thương Võ nhìn Diệp Quân bên dưới, giẫm nhẹ chân phải bay thẳng lên trời, biến mất ở cuối tinh không.

Nhìn thấy hai Thánh Chí đạo giả đều đã đi, mấy người nhóm Việt Tôn đưa mắt nhìn nhau, chuyện này là sao?

Sao đều đi cả rồi?

Còn đánh không vậy?

Nét mặt Việt Tôn rất nặng nề.

Nhóm cao thủ bên phía Đại Chu cũng rất cảnh giác, tuy mấy người nhóm Việt Tôn không mạnh như Cơ Tiểu Kiếm, nhưng cũng không phải yếu, đương nhiên bọn họ không dám coi thường, đương nhiên bọn họ cũng không quá sợ cao thủ Khai Đạo Cảnh này.

Từ Thiên chợt đứng lại, ông ta khởi động gân cốt, sau đó nhìn về phía mấy người nhóm Việt Tôn, hai tay ông ta chắp thành hình chữ thập: “Các vị muốn đánh tay đôi hay đánh hội đồng?”

Việt Tôn nhìn chằm chằm Từ Thiên: “Đại Chu các người cứ đợi đấy!”

Dứt lời ông ta xoay người rời đi.

Không phải không thể đánh nhau mà là không có ý nghĩa gì cả, vì mấy người họ hoàn toàn không chiếm được Đại Chu này.

Ở đây liều mạng?

Ông ta không muốn!

Hơn nữa ông ta cảm thấy ông ta phải đi điều tra lại Diệp Quân này, vì bọn họ luôn tập trung sự chú ý vào Chân Thần nên thật sự không biết nhiều về tình huống của Diệp Quân.

Điều tra rõ ràng tất cả những người đứng sau hắn, sau đó một mẻ hốt gọn.

Tránh đánh người này người kia lại đến, phiền.

Việt Tôn nhanh chóng dẫn theo mọi người biến mất ở cuối tinh không.

Lúc này nhóm cao thủ bên phía Chu tộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng mấy chốc sắc mặt họ lại trở nên nặng nề.

Vì chắc chắn Ác Đạo Minh sẽ không từ bỏ.

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn Diệp Quân.

Lúc này Diệp Quân cũng đã biết được tất cả mọi chuyện sau khi mình hôn mê, hắn vừa cảm động vừa áy náy vì những chuyện Chu Phạn làm cho mình, đặc biệt là khi biết Chu Phạn thiêu đốt thần hồn vì hắn.

Chuyện này vốn không liên quan gì đến Đại Chu, nhưng hắn lại kéo Đại Chu vào.

Thấy vẻ xin lỗi và áy náy trong mắt Diệp Quân, Chu Phạn hơi nghiêng đầu không nhìn hắn.

Cô ta không cần sự cảm động.

Đương nhiên cô ta cũng không suy nghĩ nhiều, tuy trong lòng có chút chờ mong nhưng đó chắc chắn không phải là cảm động.

Lúc này Hoàng Đế Đại Chu chợt cất lời: “Diệp công tử, thương tích của ngươi vẫn chưa khỏi hẳn, chữa thương trước đã, Ác Đạo Minh này sẽ không từ bỏ, đợi khi ngươi khỏi hẳn, chúng ta còn phải ngồi xuống thương lượng với nhau”.

Diệp Quân gật nhẹ đầu: “Được”.

Hoàng Đế Đại Chu nhìn Chu Phạn: “Con đi theo ta”.

Dứt lời ông ta dẫn theo Chu Phạn cùng biến mất.

Diệp Quân cũng dẫn theo Nhất Niệm quay về trong Tiểu Tháp.

Tiếp tục chữa thương!

Ở bên ngoài, Từ Thiên, Đạo Quân và Nguyên Tướng vẫn chưa đi, ba người đứng sóng vai nhau.

Từ Thiên chợt nói: “Không ai nói gì à?”

Đạo Quân im lặng.

Nguyên Tướng nhíu mày, cũng không nói một lời.

Từ Thiên nói: “Từ tình huống trước mắt có thể chắc chắn thế lực đứng sau Diệp Quân không yếu, chỉ không biết là mạnh đến mức nào”.

Đạo Quân gật đầu: “Dường như nữ kiếm tu váy đen kia đang che giấu thực lực”.

Nguyên Tướng gật đầu: “Sau khi Diệp công tử ra ngoài, cô ta mới bắt đầu che giấu”.

Từ Thiên và Đạo Quân đồng thời cau mày.

Từ Thiên nói: “Vì sao phải làm thế?”

Đạo Quân chợt cất lời: “Có khi nào là muốn tạo áp lực cho Diệp công tử không?”

Từ Thiên nhẹ lắc đầu: “Không biết nữa”.

Dứt lời ông ta nhìn Nguyên Tướng: “Ông thấy sao?”

Nguyên Tướng nhẹ giọng nói: “Chỉ cần một lời của cô ta, nhà họ Diệp kia sẽ kéo dài vận mệnh cho Đại Chu ta thêm mấy tỷ năm… Thật sự quá lợi hại”.

Từ Thiên: “…”

Đạo Quân: “…”



Ở một nơi khác.

Hoàng Đế Đại Chu dẫn theo Chu Phạn đi tới trước Hoàng lăng, hai người chậm rãi đi trên con đường lát đá trong rừng, rừng trúc hai bên đung đưa trong gió.
Chương 1702: Bạn bè bình thường

Hoàng Đế Đại Chu chợt nói: “Tiếp theo có dự định gì không?”

Chu Phạn khẽ đáp: “Vượt qua cửa ải của Ác Đạo Minh trước đã”.

Hoàng Đế Đại Chu lại hỏi: “Sau đó thì sao?”

Chu Phạn sửng sốt.

Hoàng Đế Đại Chu hỏi: “Diệp công tử này không tệ, nhưng trên người có quá nhiều nhân quả, hơn nữa thiên phú của hắn còn rất cao, sau này chắc chắn sẽ tiến bộ rất nhanh…”

Chu Phạn cười nói: “Phụ hoàng sợ sau khi ở bên hắn con sẽ bị lãng quên à?”

Hoàng Đế Đại Chu gật đầu: “Trước đây phụ hoàng của con cũng có không ít hồng nhan tri kỷ, nhưng bây giờ lại không một ai có thể đuổi kịp bước chân ta…”

Nói đến đây ông ta nhìn Chu Phạn: “Con hiểu ý ta không?”

Chu Phạn cười khẽ: “Có lẽ hắn chỉ xem con như bạn bè đơn giản mà thôi”.

Hoàng Đế Đại Chu nói: “Người không phải cỏ cây, sao có thể không có tình cảm? Con đừng đánh giá thấp sức quyến rũ của mình”.

Chu Phạn im lặng.

Đương nhiên Hoàng Đế Đại Chu hiểu rõ suy nghĩ trong lòng con gái, cô ta muốn Diệp Quân thích mình, nhưng lại không muốn hắn thích vì cảm động.

Phụ nữ thường rất quan tâm những điều nhỏ nhặt như thế.

Hoàng Đế Đại Chu nói tiếp: “Phụ hoàng bảo con đến là muốn nói với con, bây giờ Đại Chu chúng ta đã bị trói vào Diệp công tử này rồi, con thích hắn, ra sức vì hắn phụ hoàng có thể hiểu, nhưng con cũng phải biết con là con cháu của hoàng thất Đại Chu, còn là nữ hoàng nhiệm kỳ sau của Đại Chu. Vì thế trong lòng con không thể chỉ có tình cảm nam nữ. Phụ hoàng cũng biết con không muốn tình cảm dính dáng đến những chuyện khác, muốn tình cảm phải không chứa tạp chất. Nhưng con phải hiểu tình yêu là chuyện giữa hai người, nhưng một khi thành thân là chuyện giữa hai gia tộc…”

Chu Phạn im lặng.

Sao cô ta không hiểu ý của phụ thân mình chứ?

Vì sao Đại Chu phải liều mạng vì Diệp Quân như thế?

Nguyên nhân chủ yếu nhất là vì xem Diệp Quân như trượng phu của Chu Phạn, nếu không Đại Chu hoàn toàn có thể không dính dáng vào chuyện giữa Diệp Quân và Ác Đạo Minh.

Mà bây giờ nếu Chu Phạn chợt nói cô ta và Diệp Quân chỉ là bạn bè bình thường…

Thì chẳng phải là nói vớ vẩn ư?

Chắc chắn người của Đại Chu sẽ không chấp nhận được kết quả này.

Hoàng Đế Đại Chu an ủi: “Con đừng suy nghĩ nhiều, đợi sau khi Diệp Quân chữa thương xong chúng ta lại nói chuyện đàng hoàng”.

Chu Phạn gật nhẹ đầu: “Vâng”.



Trong Tiểu Tháp.

Lúc này cơ thể của Diệp Quân đã ngưng tụ lại một lần nữa, thương tích cũng gần như đã khỏi hẳn.

Diệp Quân ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, bên cạnh hắn là Ngao Thiên Thiên.

Trận chiến lúc trước không chỉ mỗi hắn bị thương nặng, Ngao Thiên Thiên cũng bị thương không nhẹ, cũng may hắn có thể chia sẻ cây thần tự nhiên và tâm sinh mệnh với Ngao Thiên Thiên.

Một lúc lâu sau đó, Diệp Quân chậm rãi mở to mắt, hắn đứng dậy hít sâu một hơi, sau đó hoạt động gân cốt, xương trên người phát ra tiếng “Rắc rắc”.

Diệp Quân nhìn thân thể của mình, cười khổ, thân thể đắp nặn lại này không thể lợi hại bằng thân thể lúc trước được, nói một cách khác mỗi lần thân thể bị phá huỷ thì những thứ tu luyện được lúc trước đều mất hết.

Đau khổ!

Quá đau khổ!

Dường như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân chợt xoay người nhìn Ngao Thiên Thiên, cũng may thân thể của Ngao Thiên Thiên không có vấn đề gì cả.

Lúc này Ngao Thiên Thiên cũng mở mắt ra.

Diệp Quân đi đến trước mặt Ngao Thiên Thiên, dịu dàng nói: “Khôi phục hoàn toàn rồi chứ?”

Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Ừm”.

Nói xong, cô ấy sờ nhẹ lên người Diệp Quân, sau đó nói: “Thân thể này của huynh…”

Diệp Quân nói: “Chỉ có thể tu luyện lại thôi”.

Ngao Thiên Thiên sờ eo Diệp Quân: “Ta tu luyện cùng với huynh”.

Diệp Quân bắt lấy tay Ngao Thiên Thiên, cười nói: “Được”.

Tuy tu luyện thân thể lần nữa không đơn giản, nhưng hắn có niềm tin.

Dường như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân chợt nói: “Tháp gia, người cứu ta lúc đầu là Đại Chu hay là ai?”

Tiểu Tháp đáp: “Là cha ngươi”.

Diệp Quân sửng sốt: “Cha của ta đến à?”

Tiểu Tháp nói: “Phải”.

Diệp Quân nhíu mày: “Vậy vì sao ông ấy lại đi rồi?”

Tiểu Tháp đáp: “Có lẽ ngươi không quá quan trọng”.

Nét mặt Diệp Quân trở nên cứng đờ, từ sau khi bị Diệp Thanh Thanh cô cô chỉnh đốn lại, Tiểu Tháp này hơi không được bình thường cho lắm.

Dường như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân đột nhiên kéo Ngao Thiên Thiên đi tới trước Tiên Đạo Thụ, lúc này Tiên Đạo Thụ đã hoàn toàn trưởng thành, táng cây che khuất bầu trời, cực kỳ hùng tráng.

Mà trên Tiên Đạo Thụ đã có hai mươi chín quả.

Quả Đạo Linh!

Thấy hai mươi chín quả kia, ánh mắt Diệp Quân lập tức trở nên nóng bỏng.

Đây thật sự là một bảo vật!

Cũng may Tiên Đạo Thụ vẫn còn ở trong Tiểu Tháp, nếu ở bên ngoài thì hoàn toàn không thể trưởng thành nhanh như thế được.

Có một điều duy nhất khá đáng tiếc là vì khiến Tiên Đạo Thụ này trưởng thành, hắn gần như đã sử dụng hết tất cả Linh Tổ.

Nhưng tuyệt đối đáng giá!

Diệp Quân chợt mở lòng bàn tay, hai quả Đạo Linh rơi xuống từ trên cây, sau đó biến thành hai tia linh quang rơi vào tay hắn.

Diệp Quân kéo Ngao Thiên Thiên đi vào trogn Tiên Đạo Thụ, Ngao Thiên Thiên chợt đỏ mặt…

Diệp Quân điều động Kiếm Vực ngăn cách thế giới trong Tiên Đạo Thụ.

Chẳng mấy chốc…

“Ưm…”

“A…”

“Có phải huynh đang nghĩ đến người phụ nữ khác không?”

“Sao có thể?”

“Vậy vì sao lúc này mà huynh còn giữ lại ba phần sức chứ…”

“A…”
Chương 1703: Ác Đạo Thập điện

Ở nơi nào đó tận sâu trong hư không.

Diệp Thanh Thanh cầm kiếm đứng thẳng, vẻ mặt vẫn lạnh băng như trước, kiểu người lạ chớ tới gần, tà áo không có gió cũng tự tung bay, trường kiếm trong tay phát ra tiếng kêu khe khẽ.

Đối diện với bà ấy là Cơ Tiểu Kiếm và Thương Võ.

Một đấu hai!

Vẻ mặt Cơ Tiểu Kiếm và Thương Võ đều khá nặng nề, bởi vì vừa nãy hai bên giao đấu mấy chục hiệp nhưng họ vẫn không thể làm gì được nữ kiếm tu váy đen trước mặt này.

Hơi khác thường.

Ngoài Đăng Thiên Vực, hai người họ ở trong cảnh giới Độc Khai Nhất Đạo này chắc chắn rất hiếm có đối thủ, dù sao họ thường xuyên đánh trận chiến Đăng Thiên, thi thoảng cũng sẽ lượn qua lượn lại giữa sự sống và cái chết, vì thế dù là thực lực hay đạo hạnh, chắc chắn không phải những cảnh giới Độc Khai Nhất Đạo ngoài kia có thể so sánh được.

Những người đánh được trận Đăng Thiên đều không phải người tầm thường.

Thế nhưng thực lực của nữ kiếm tu váy đen trước mắt này lại khiến họ bị sốc.

Quan trọng nhất là người trước mắt này chưa đánh trận Đăng Thiên bao giờ, bởi vì nếu từng đánh thì với thực lực của bà không thể nào không có tiếng tăm.

Thương Võ lên tiếng: “Người này vẫn chưa đánh hết toàn lực”.

Cơ Tiểu Kiếm vẫn im lặng không nói.

Hai người họ đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn chưa thể khiến nữ kiếm tu này dốc hết toàn lực.

Hàm lượng vàng của Độc Khai Nhất Đạo bên ngoài bây giờ đều cao vậy à?

Đúng lúc này, Thương Võ đột nhiên tiến lên một bước: “Để ta xem bà mạnh đến cỡ nào”.

Nói xong ông ta nắm tay phải lại, tung một quyền về phía Diệp Thanh Thanh.

Ầm!

Một quyền ấn vạn trượng phóng thẳng về phía Diệp Thanh Thanh, quyền mang mạnh tới mức khiến cả một vùng thiên vực không biết tên phải vỡ vụn.

Thể tu thuần khiết!

Mỗi quyền mỗi thức đều ẩn chứa Đại Đạo.

Đạo của riêng ông ta!

Đối mặt với một quyền đáng sợ này của Thương Võ, vẻ mặt Diệp Thanh Thanh bình tĩnh như nước, bà giơ tay chém ra một kiếm.

Rầm!

Bà chém một kiếm xuống, quyền ấn kia lập tức bị chém dừng lại tại chỗ rồi nứt ra thành mạng nhện.

Nhưng vào lúc này, Thương Võ chợt lao tới trước mặt Diệp Thanh Thanh như một tia sét, tung một quyền về phía bà.

Diệp Thanh Thanh giơ tay chém thêm một kiếm nữa.

Chỉ đơn giản như vậy, không có gì lòe loẹt khoe mẽ.

Rầm!

Nhát kiếm này vừa hạ xuống, một quyền mang nổ tung, Thương Võ trong nháy mắt bị đẩy lùi ra xa vạn trượng. Vừa dừng lại, cơ thể ông ta chợt trở nên hư ảo, thoáng chốc một tàn ảnh xẹt qua, tiếp đến, một luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa phóng thẳng đến chỗ Diệp Thanh Thanh.

Trong mắt Diệp Thanh Thanh lướt qua vẻ khinh thường, bà xoay cổ tay rồi chém xuống một nhát kiếm.

Ầm ầm!

Lại một quyền mang nữa nổ tung, Thương Võ lại một lần nữa bị đẩy lùi ra xa vạn trượng.

Sau khi dừng lại, Thương Võ chầm chậm ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Thanh đang cầm kiếm đứng ở phía xa, không nhiều lời thừa thãi, tay phải nắm chặt, cơ thể rung lên, ở nơi cách mấy nghìn trượng trên đỉnh đầu ông ta, thời không chợt tách ra, sau đó một trụ tia chớp màu đen phóng thẳng xuống, sau đó bay vào cơ thể ông ta.

Ầm!

Trong nháy mắt, Thương Võ như người điện, toàn thân phóng ra sức mạnh lôi điện bí ẩn đáng sợ.

Vũ trụ kiếp lôi!

Sở dĩ cơ thể ông ta mạnh là vì quanh năm dùng vũ trụ kiếp để tôi luyện, không chỉ vậy, dưới sự tôi luyện của vũ trụ kiếp quanh năm suốt tháng, ông ta đã có thể điều khiển được một số vũ trụ kiếp, đồng thời dung hợp hoàn hảo với cơ thể của mình.

Thương Võ từ từ ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Thanh phía xa, trong mắt lóe lên tia điện, ông ta không nói nhiều lời thừa thãi mà trực tiếp hóa thành lôi điện phóng tới chỗ Diệp Thanh Thanh.

Lúc này Diệp Thanh Thanh cũng đột nhiên biến mất, chém mạnh một nhát về phía Thương Võ.

Ầm!

Khi nhát kiếm ấy hạ xuống, vô số lôi quang vỡ vụn, Thương Võ lại bị hất văng bay ra một lần nữa.

Sau khi dừng lại, Thương Võ ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Thanh với vẻ mặt đầy kinh hãi.

Diệp Thanh Thanh hờ hững nhìn Thương Võ và Cơ Tiểu Kiếm: “Hai người các ngươi cùng lên đi!”

Nói xong người bà rung lên, hóa thành kiếm quang rồi chém về phía hai người.

Thương Võ và Cơ Tiểu Kiếm nhìn nhau, sau đó họ đồng thời biến mất tại chỗ.

Trận chiến bắt đầu.



Trong một tinh vực không rõ tên có một tòa đại điện màu đen tựa như con thú khổng lồ sừng sững trong tinh không.

Ác Đạo Điện.

Ác Đạo Điện có tổng cộng mười điện, Nhất Điện là mạnh nhất, cung là bí ẩn nhất, bởi vì đó là điện chủ của Ác Đạo Điện, cho dù mấy cường giả hàng đầu Ác Đạo Minh cũng không biết điện này ở đâu.

Mà tòa điện trước mắt là tòa Ác Đạo thứ mười, tuy chỉ là tòa thứ mười nhưng vẫn có cường giả Khai Đạo hàng đầu trấn giữ.

Trong điện, nhóm Việt Tôn và Ác Đạo cung kính đứng chờ.

Vị trí đầu tiên trước mặt bọn họ là một người đàn ông trung niên, ông ta mặc trường bào màu đen sẫm, tóc dài ngang vai, hai mắt màu đỏ sẫm, giữa hai lông mày còn có một giọt máu.

Thập điện chủ!

Thập điện chủ lúc này đang nhìn quyển trục trước mặt, thi thoảng cầm bút lên điền vài chữ.
Chương 1704: Thú vị

Nhóm Việt Tôn không dám nói, chỉ im lặng chờ đợi.

Không biết qua bao lâu, Thập điện chủ đặt quyển trục xuống rồi nói: “Năm vị cảnh giới Khai Đạo đuổi giết một cảnh giới Thần Đạo mà thất bại à?”

Nói rồi ông ta nhìn nhóm Việt Tôn: “Các ngươi thật sự khiến ta bất ngờ đấy”.

Sắc mặt nhóm Việt Tôn khó coi, những người khác không dám nói gì, Việt Tôn lưỡng lự một lúc rồi bảo: “Điện chủ, người đằng sau Diệp Quân cực kỳ không đơn giản”.

Thập điện chủ bình tĩnh bảo: “Khi năm người đánh một, người đằng sau hắn ta có ra tay không?”

Việt Tôn im lặng.

Nói thật ông ta cũng rất sốc, bởi vì ông ta không ngờ sức chiến đấu của Diệp Quân lại kinh khủng đến thế, vậy mà hôm ấy hắn lại có thể đấu được với năm người bọn họ lâu đến vậy.

Đúng là khó tin!

Thập điện chủ cầm quyển trục bên cạnh lên, mở ra rồi nói: “Nói về nữ kiếm tu váy đen kia đi”.

Việt Tôn vội đáp: “Không biết tên của người này, chỉ biết là một trong những cô cô của Diệp Quân…”

Thập điện chủ khẽ nhíu mày: “Một trong những?”

Việt Tôn gật đầu: “Diệp Quân có rất nhiều cô cô, chừng khoảng năm sáu người”.

Thập điện chủ bảo: “Thực lực cũng điều như nữ kiếm tu váy đen đó à?”

Việt Tôn trầm giọng: “Thật ra chuyện này hơi kỳ lạ”.

Thập điện chủ dừng bút, nhìn Việt Tôn, Việt Tôn nói tiếp: “Thuộc hạ điều tra rồi, năm xưa nữ kiếm tu váy đen này vì bảo vệ Diệp Quân mà chiến đấu với rất nhiều thế lực trong Tuế Nguyệt trường hà vô tận, mà thực lực của những người đối mặt với bà ta lúc đó đều thấp vô cùng, dưới cảnh giới Thần Đạo… Thế nhưng bây giờ thực lực của bà ta lại vượt trội tới mức có thể cạnh tranh với cường giả Chí Thánh Đạo, tốc độ tăng thực lực này hơi khoa trương”.

Thập điện chủ tiếp tục phê duyệt: “Che giấu thực lực”.

Việt Tôn gật đầu: “Thuộc hạ cũng nghi ngờ bà ta che giấu thực lực, chỉ là không biết vì sao bà ta phải che giấu thực lực thôi”.

Thập điện chủ đột nhiên dừng lại rồi bảo: “Tuế Nguyệt trường hà… Theo ta được biết, vị Tịnh tông chủ kia cũng ở đó nhỉ?”

Việt Tôn khẽ gật đầu: “Vâng”.

Thập điện chủ chợt nhíu mày: “Vị Tịnh tông chủ đó là người đằng sau Diệp Quân à?”

Việt Tôn lắc đầu: “Không phải, không chỉ không phải mà ban đầu giữa họ còn từng nảy sinh xung đột nữa”.

Lông mày nhíu lại của Thập điện chủ giãn ra, ông ta khẽ gật đầu: “Không phải thì tốt”.

Nói đến đây, ông ta chợt tò mò: “Giữa họ còn nảy sinh xung đột nữa à?”

Việt Tôn nói: “Đúng thế, nhưng sau này không biết vì sao Tông chủ Quá Khứ Tông lại đột nhiên dừng tay, không nhắm vào Diệp Quân nữa”.

Trầm tư một hồi, Thập điện chủ nói: “Chỉ cần cô ta không đứng về phía Diệp Quân là được rồi”.

Việt Tôn do dự một lúc rồi bảo: “Điện chủ, Tịnh tông chủ này thực lực thế nào?”

Thập điện chủ bảo: “Nhân tính áp chế thần tính”.

Con ngươi Việt Tôn co rút lại.

Thập điện chủ khẽ nói: “Năm xưa minh của ta vì người này mà Nhị điện chủ đã đích thân tới Tuế Nguyệt trường hà gặp cô ta, mời cô ta gia nhập Ác Đạo Minh nhưng cô ta từ chối. Theo ta được biết thì lần đó hai người họ giao đấu, cuối cùng Nhị điện chủ rời khỏi Tuế Nguyệt trường hà, đồng thời hạ lệnh tất cả Điện chủ của Ác Đạo Minh thấy cô ta đều phải nể mặt”.

Việt Tôn kinh hãi!

Nhị điện chủ!

Đừng nói là Nhị điện chủ, với ông ta, Cửu điện chủ cũng là nhân vật trong truyền thuyết.

Mẹ kiếp!

Cường giả bên phía Tuế Nguyệt trường hà nhiều vậy à?

Bảo sao tên Diệp Quân kia không đơn giản.

Thập điện chủ nói: “Tiếp tục nói về Diệp Quân đi”.

Việt Tôn dẹp mọi suy nghĩ rồi bảo: “Theo chúng thuộc hạ được biết, người mạnh nhất đằng sau Diệp Quân không phải nữ kiếm tu váy đen này, mà là một nữ kiếm tu bí ẩn mặc váy trắng”.

“Ồ?”

Thập điện chủ còn nổi lên hứng thú: “Còn mạnh hơn nữ kiếm tu váy đen kia nữa à?”

Việt Tôn gật đầu: “Thuộc hạ đoán là vậy”.

Thập điện chủ nhìn Việt Tôn: “Đoán?”

Việt Tôn gật đầu: “Số lần nữ kiếm tu váy trắng đó xuất hiện cực ít, nhưng theo như ta điều tra, mỗi lần bà ta xuất hiện thì giết người cũng chẳng cần dùng tới kiếm, hơn nữa người đó thi thoảng sẽ nói một câu ‘nhà ngươi ở đâu, chỉ hướng đi’…”

Thập điện chủ dừng bút, hỏi: “Rồi sao nữa?”

Việt Tôn trầm giọng bảo: “Sau đó bà ta sẽ hủy diệt cả nhà người ấy”.

Thập điện chủ sửng sốt một chút sau đó cười lớn: “Thú vị, rất thú vị… Nghe ngươi nói như vậy ta lại muốn đích thân gặp nữ kiếm tu váy trắng này đấy”.

Việt Tôn chần chờ: “Người này không đơn giản…”

Thập điện chủ cười: “Nghe ngươi nói như vậy, đúng là bà ta cũng rất có năng lực đấy”.

Nói xong ông ta tiếp tục phê duyệt.

Thấy vậy, Việt Tôn do dự rồi nói tiếp: “Chúng ta không nên coi thường nữ kiếm tu váy trắng đó thì hơn…”

Thập điện chủ bình ĩnh nói: “Ta coi thường bà ta ư? Ta chỉ nói muốn gặp bà ta thôi. Sao, ngươi cho là ta không có tư cách giao đấu với bà ta à?”

Việt Tôn vội nói: “Thuộc hạ không có ý này…”

Thập điện chủ cầm bút phê duyệt một đường rồi bảo: “Nữ kiếm tu váy trắng?”

Nói xong ông ta đặt bút lên bàn, cười khẽ: “Việt Tôn, ta có thể hiểu sự thận trọng và cẩn thận của ngươi, dù sao ngươi cũng chưa được thấy vũ trụ và đất trời rộng lớn hơn, ngươi có lòng kính sợ cũng là bình thường. Nhưng ngươi không hiểu ta, nếu ngươi hiểu ta thì sẽ biết, những kiếm tu đến từ vũ trụ cấp thấp này với ta mà nói chỉ là chuyện đùa thôi”.

Việt Tôn cúi đầu im lặng.

Thập điện chủ cười: “Không phải ta ngông cuồng đâu, đời này ta đã trải qua nghìn vạn lần chiến đấu sống còn, cũng đã gặp không ít kiếm tu rồi…”
Chương 1705: Bỏ chạy

Một quyền có thể giết được ba người!

Nghe thấy câu này của Thập điện chủ, mí mắt Việt Tôn giật giật, ông ta hơi cúi người, không nói gì.

Ở Ác Đạo Điện nhiều năm, đương nhiên ông ta hiểu một số quy tắc, lão đại muốn thể hiện thì tốt nhất ngươi đừng cãi lại, nếu không ông ấy có thể sẽ biến ngươi thành kẻ ngốc.

Thập điện chủ chợt bật cười rồi xua tay: “Chuẩn bị đi, ba ngày nữa ta sẽ đến Đại Chu, đích thân giải quyết tên Diệp Quân đó… Đương nhiên còn có người đằng sau hắn nữa”.

Việt Tôn vội cung kính hành lễ, sau đó dẫn nhóm Ác Bà đi ra ngoài.

Ngoài điện.

Việt Tôn dẫn nhóm Ác Bà đi về phía xa, vẻ mặt nặng trĩu.

Trên đường đi, Ác Bà muốn nói lại thôi.

Sau khi ra khỏi đại điện, Việt Tôn chợt dừng bước rồi bảo: “Nói đi”.

Ác Bà trầm giọng bảo: “Việt Tôn, có phải Điện chủ đánh giá hơi thấp người đằng sau Diệp Quân kia không?”

Việt Tôn gật đầu, vẻ mặt nặng nề: “Người phụ nữ váy trắng đó không hề đơn giản”.

Lúc này, một ông lão áo đen ở bên cạnh bỗng nhiên nói: “Nhưng ta lại thấy Điện chủ nói có lý. Ác Bà, Việt Tôn, chúng ta đã bỏ qua một chuyện, đó là Điện chủ là người trở về từ Đăng Thiên Vực, Đăng Thiên Vực là nơi hế nào? Đó là Tu La Tràng của vô số cảnh giới Khai Đạo…”

Đăng Thiên Vực!

Nghe tới địa danh này, vẻ mặt nhóm Việt Tôn đều trở nên nghiêm nghị.

Thực ra nơi đó tương đương với điểm đến cuối cùng của tất cả những cường giả cảnh giới Khai Đạo, bởi vì sau Khai Đạo, chỉ có đến nơi đó mới có thể trở nên mạnh hơn.

Nhưng nơi đó cũng là nơi vô cùng nguy hiểm, mỗi năm đều có cường giả cảnh giới Khai Đạo bỏ mạng ở nơi đó!

Không phải bọn họ không muốn đến mà là không dám đến, mà nhũng người dám đến đều không phải cường giả cảnh giới Khai Đạo bình thường, còn người có gan tới đó mà vẫn có thể sống sót trở về thì là tinh anh trong tinh anh của cảnh giới Khai Đạo, không phải người mà những cường giả cảnh giới Khai Đạo ngoài kia có thể so sánh.

Ông lão áo đen lại nói: “Nữ kiếm tu váy trắng đó chưa từng phải dùng tới nhát kiếm tới hai, nghe có vẻ rất mạnh, nhưng hai người đừng bỏ qua một chuyện, đó là người mà bà ta giết ở cấp bậc thế nào… Thứ cho ta nói thẳng, vũ trụ có nền văn minh thấp như thế, cho dù ta đến cũng có thể mặc sức chém giết”.

Một người đàn ông trung niên ở bên cạnh cũng gật đầu: “Không phải bà ta quá mạnh, mà là người ở nơi đó quá yếu”.

Ác Bà trầm giọng bảo: “Nhưng thực lực của nữ kiếm tu váy đen kia…”

Ông lão áo đen cười nói: “Vũ trụ lớn như thế có hai nhân tài tuyệt thế cũng là chuyện thường tình. Hơn nữa, lai lịch của nữ kiếm tu váy đen đó bí ẩn, chưa chắc đã đến từ Chân vũ trụ”.

Ác Bà nhìn hai người, không nói thêm gì nữa, bà ta đã từng giao đấu với Thủy tổ Đại Chu, mà lúc đó bà ta suýt nữa đã bị đánh chết bởi một chưởng. Mà Thủy tổ Đại Chu đó đánh không lại Cơ Tiểu Kiếm, nhưng Cơ Tiểu Kiếm lại đánh không lại nữ kiếm tu váy đen kia, mà hình như nữ kiếm tu váy đen còn không mạnh bằng nữ kiếm tu váy trắng đó…

Nghĩ tới đây, sắc mặt Ác Bà trầm xuống.

Không được, phải trốn thôi.

Việt Tôn đột nhiên bật cười: “Hai vị yên tâm, ta không có ý gì khác đâu, đúng là ta hơi kiêng dè nữ kiếm tu váy đen đó, nhưng cũng chỉ là kiêng dè thôi, dù sao chúng ta đông người như vậy, chẳng lẽ lại sợ một mình bà ta?”

Ông lão áo đen gật đầu: “Bây giờ chúng ta phải đoàn kết, không được hai lòng”.

Người đàn ông trung niên cũng gật đầu đồng ý: “Ba ngày nữa chúng ta đến Đại Chu, Điện chủ đích thân ra trận, đến khi ấy nữ kiếm tu váy trắng mạnh hay yếu, đấu thử một trận là biết thôi”.

Ông lão áo đen gật đầu: “Đúng vậy, lùi một vạn bước mà nói, nếu thực lực của đối phương quá mạnh, vượt xa Thập điện chủ thì chúng ta chạy. Với thực lực của chúng ta, cho dù không thắng được đối phương nhưng nếu muốn chạy thì mười bà ta cũng chẳng đuổi kịp chúng ta”.

Người đàn ông trung niên cười: “Không cần, không cần. Nếu người đằng sau Diệp Quân thật sự mạnh như vậy thì cũng không tới nỗi tìm người che chở khắp nơi như chó lạc chủ đâu”.

Việt Tôn nhìn người đàn ông trung niên và ông lão áo đen rồi bảo: “Tư mã Vũ, Nam Tiếu, dù thế nào cũng không được khinh thường, cẩn thận lật thuyền trong mương”.

Ông lão áo đen cười: “Đương nhiên ta hiểu điều này, nhưng nếu Điện chủ đã đích thân ra tay thì chúng ta cứ chờ chia tài sản Đại Chu là được”.

Đại Chu!

Vẻ mặt Việt Tôn trở nên kích động.

Đương nhiên ông ta cũng động lòng.

Mà lần này, sau khi giết Diệp Quân, đương nhiên Đại Chu cũng sẽ bị xóa sổ, toàn bộ tài sản của Đại Chu…

Nghĩ thôi cũng thích kích động!

Chút dè chừng và lo lắng trong lòng Việt Tôn cũng dần biến mất không còn dấu vết.

Nhưng Ác Bà lại luôn im lặng, lúc này bà ta đã hạ quyết tâm chạy trốn.

Bà ta là người tiếp xúc với Diệp Quân sớm nhất, ban đầu bà ta cũng không coi trọng hắn, coi hắn như con kiến, nhưng từ đầu đến giờ, bà ta ngày càng cảm thấy không bình thường.

Mấy người xuất hiện ở Đại Chu đều không yếu, dù là Chu Phạn hay Hoàng đế Đại Chu, hay Thủy tổ Đại Chu, nếu nói Chu Phạn là kẻ chết trong tình yêu, ham mê sắc đẹp của Diệp Quân thì Hoàng đế Đại Chu và Thủy tổ Đại Chu không thể cũng như vậy được đúng không?

Mà dù là Hoàng đế Đại Chu hay Thủy tổ Đại Chu thì đều kiên định muốn bảo vệ Diệp Quân.

Không bình thường!

Rất không bình thường!

Dù sao bảo vệ Diệp Quân nghĩa là trở thành kẻ thù với Ác Đạo Minh!

Chẳng lẽ Hoàng đế Đại Chu và Thủy tổ cũng đầu óc bã đậu?

Không thể nào.

Một người là Hoàng đế Đại Chu hiện tại, một người là Thủy tổ tạo dựng Đại Chu, sao có thể là kẻ ngốc được?

Mà bọn họ đều kiên định đứng về phía Diệp Quân, chỉ có một giải thích…

Nền văn minh cấp năm!

Nghĩ đến đây, tim Ác Bà đập rộn lên.

Chỉ có cách giải thích này thôi!

Đại Chu là nền văn minh cấp bốn đỉnh cao, vì thế nếu Diệp Quân ở nền văn minh vũ trụ cấp bốn thì không thể nào khiến họ trả cái giá đắt thế này được.

Diệp Quân đến từ Chân vũ trụ… Nói cách khác, người đứng sau hắn có thể ở vũ trụ nền văn minh cấp năm.

Hai tay Ác Bà bắt đầu run lên.

Hồi lâu sau, Ác Bà hít sâu một hơi, quay người nhìn Ác Đạo Điện, sau đó rời đi.

Bà ta càng nghĩ càng thấy không ổn nên dứt khoát lựa chọn bỏ trốn.

Mặc dù sự giàu có của Đại Chu rất hấp dẫn, nhưng cũng phải có mạng để tiêu mới được.

Nếu Ác Đạo Minh đánh thắng thì bà ta sẽ về.

Nếu thua, đương nhiên chạy được bao xa thì cứ đi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK