Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2028: Hệ Ngân Hà, Yến Kinh!

Vụt!

Kiếm quang màu máu vụt qua như một tia sét, tóc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tới trước mặt Tịnh Sơ.

Tịnh Sơ tiến lên một bước, một luồng ý chí võ đạo đáng sợ tuôn ra từ trong cơ thể bà ta, chỉ trong chốc lát, ý chí võ đạo này đã trấn áp Diệp Quân tại chỗ, cùng lúc đó, bà ta lên tiếng: “Tiểu Tháp, trấn áp giúp ta”.

Ầm!

Một luồng sáng vàng từ cơ thể Diệp Quân phóng lên trời.

Trấn áp huyết mạch phong ma!

Như lúc trước, huyết mạch phong ma bắt đầu điên cuồng phản kháng.

Tiểu Tháp trầm giọng bảo: “Huyết mạch này thật sự định phản chủ”.

Dường như bất mãn, huyết mạch phong ma một l ần nữa bộc phát ra sức mạnh huyết mạch phong ma đáng sợ, suýt nữa thì hất văng Tiểu Tháp.

Nó thấy rằng Tiểu Tháp và Diệp Quân đều đang kìm hãm bước chân mình, nếu để mặc cho nó muốn làm gì thì làm, Diệp Quân đã vô địch từ lâu rồi.

Muốn làm việc lớn thì phải nghĩ thoáng!

Chủ nhân đời đầu vẫn là đã nhất, động cái là đồ sát thành, đồ sát thế giới…

Rất nhanh, huyết mạch phong ma đã bị trấn áp dưới sự liên thủ của Tiểu Tháp và Tịnh Sơ, màu máu trong mắt Diệp Quân cũng dần nhạt đi, không lâu sau, trong mắt Diệp Quân cuối cùng cũng khôi phục lại một chút ánh sáng.

Diệp Quân từ từ nhắm hai mắt lại, nắm chặt hai tay, thật lâu sau, sát ý, địch ý và ác niệm toát ra từ trên người hắn dần dần biến mất.

Diệp Quân mở mất, hắn nhìn Tịnh Sơ, Tịnh Sơ thu hồi ý chí võ đạo của mình lại. Diệp Quân hít sâu một hơi, một lúc sau, hắn nắm chặt hai tay, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.

Sau khi hoàn toàn hấp thụ sức mạnh của ác tự và huyết khí, không chỉ huyết mạch phong ma mạnh lên rất nhiều mà cảnh giới tu vi của hắn cũng được nâng cao rất nhiều.

Như nghĩ đến điều gì, hắn nhìn Tịnh Sơ: “Tịnh Sơ cô nương…”

Tịnh Sơ sửa lại: “Gọi là người dân Thiên Hành Tịnh Sơ!”

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp: “…”

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tịnh Sơ, Diệp Quân chần chừ một lúc rồi gọi: “Người dân Thiên Hành Tịnh Sơ…”

Tịnh Sơ khẽ gật đầu: “Ừm”.

Diệp Quân lắc đầu cười: “Ta muốn thực chiến với bà để học hỏi thêm”.

Tịnh Sơ gật đầu: “Được!”

Diệp Quân xòe tay ra, một thanh ý kiếm ngưng tụ trong tay hắn, giây tiếp theo hắn đã biến mất tại chỗ.

Vụt!

Kiếm quang lóe lên, một thanh kiếm thoáng chốc phóng tới trước mặt Tịnh Sơ.

Tịnh Sơ chỉ tung ra một quyền bình thường, quyền này vừa ra, hàng ngàn hàng vạn ý chí võ đạo tuôn ra, buộc Diệp Quân phải dừng lại tại chỗ.

Mà lúc này, Diệp Quân đột nhiên phóng ý chí kiếm đạo của mình ra!

Hai luồng ý chí chống lại nhau!

Nhưng chỉ kéo dài được trong chốc lát, sau khi Tịnh Sơ tiến lên một bước, Diệp Quân bị buộc phải lùi lại liên tục, thoáng chốc hắn đã lùi lại cả gần vạn trượng.

Diệp Quân gầm lên một tiếng, ý chí kiếm đạo trong cơ thể hắn tuôn trào như thủy triều, nhưng ý chí kiếm đạo của hắn vẫn không thể lay chuyển được ý chí võ đạo của Tịnh Sơ, vẫn bị áp chế.

Lúc này, Tịnh Sơ lại tiến lên một bước.

Rầm!

Diệp Quân lùi lại vạn trượng.

Diệp Quân vừa dừng lại, ý chí võ đạo đột nhiên cuộn trào như một ngọn núi, thời không hắn đang đứng bị ý chí võ đạo này nghiền nát từng tấc rồi hủy diệt.

Diệp Quân lại lùi lại!

Trong lúc lùi lại, Diệp Quân hét lên phi kiếm ra, tuy đây là Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử nhưng hắn không thực sự có ý quyết tử nên kiếm thế yếu hơn rất nhiều.

Bùm!

Kiếm này vừa ra, hắn một lần nữa bị trấn áp phải lùi lại liên tục.

Mà lúc này, Tịnh Sơ thu hồi lại ý chí võ đạo của mình, Diệp Quân như trút được gánh nặng, cảm thấy toàn thân thả lỏng, hắn lắc đầu cười khổ, khoảng cách giữa hắn và Tịnh Sơ vẫn còn rất xa.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, Tịnh Sơ và Phục Võ trước đây chắc chắn là người đứng đầu nền văn minh cấp năm rồi.

Thời gian này, thật ra thực lực của hắn đã tăng lên rất nhanh, bước tiếp theo là phải ổn định nó.

Sắp xếp lại suy nghĩ xong, Diệp Quân nhìn Tịnh Sơ: “Chúng ta đến vũ trụ Vô Gian đi”.

Mắt Tịnh Sơ sáng lên, bà ta gật đầu: “Được”.

Diệp Quân đưa Tịnh Sơ đến vũ trụ Vô Gian, lần này mục tiêu của họ là cứu Thiên Hành Chủ nền văn minh Thiên Hành, bởi vậy Tịnh Sơ ở trong Tiểu Tháp, còn Diệp Quân thì bảo Tiểu Tháp che giấu hơi thở của mình…

Tuy hắn cũng không biết Tiểu Tháp có đáng tin cậy không, nhưng giờ phút này hắn cũng chẳng thể quan tâm được nhiều nữa.



Hệ Ngân Hà, Yến Kinh.

Mặt trời lên cao, trên đường người qua người lại tấp nập, vô cùng nhộn nhịp.

Trên cầu vượt, một người phụ nữ đang chầm chậm đi trên đường, cô ta mặc một chiếc váy dài, trên chiếc váy dài có thêu hình một đôi yêu thú khá lạ, mái tóc buông xõa tùy ý phía sau, phía dưới buộc một sợi dây màu đỏ, phong hoa tuyệt đại.

Cô ta thẫn thờ hoang mang nhìn mọi thứ xung quanh…

Hai bên là một số người bày quán ven đường, dán màn hình điện thoại, bán điện thoại, đánh cờ… cũng có cả bán sách, bìa sách còn có tên không mấy đứng đắn: Dục Hải Tình Mê.

Chủ quầy là một người phụ nữ ăn mặc rất thời trang, áo phông trắng, quần bò, đôi chân dài rất bắt mắt, cô ta đang lật sách đọc say sưa, thi thoảng mặt lại đỏ lên, hai chân cọ vào nhau…

Lúc này chủ quầy như cảm nhận được gì bèn nhìn về phía trước cách đó không xa, khi nhìn thấy người phụ nữ váy dài thì cô ta chợt sững lại, người phụ nữ này trông như bước từ sách ra, cao quý, xinh đẹp tuyệt trần.

Người phụ nữ mặc váy dài đi trên cầu, đi mãi đi mãi, đúng lúc này một chủ quầy bỗng cười mời chào: “Người đẹp, có mua hoa quả không? Ngon lắm…”

Hoa quả!

Người phụ nữ váy dài đột nhiên run lên, giây tiếp theo, cô ta ngồi xổm ở một góc, hai tay ôm đầu, nước mắt lưng tròng, run rẩy nói: “Đừng… Đừng…”


Chương 2029: Đến cứu

Vũ trụ Vô Gian.

Dưới sự hướng dẫn của Tịnh Sơ, chẳng bao lâu Diệp Quân đã đến được vũ trụ Vô Gian, vì có Tháp gia che giấu hơi thở nên hắn không bị phát hiện.

Khi hắn lặng lẽ đến thời không vũ trụ Vô Gian, hắn chợt thấy ngạc nhiên bởi thời không này nơi khá kỳ lạ.

Lúc này, Tịnh Sơ chợt nói: “Thời không nơi này vô cùng phức tạp, ngươi phải cẩn thận”.

Diệp Quân gật đầu, nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay rồi lại nhìn xung quanh, hấn phát hiện trong bóng tối có ẩn náu một vài hơi thở cường đại.

Cảm nhận được điều này, nét mặt hắn lập tức trầm xuống.

Tịnh Sơ nói: “Ta giúp ngươi dụ họ đi”.

Nói xong Tịnh Sơ ra khỏi Tiểu Tháp, giây tiếp theo bà ta đã xuất hiện ở nơi cách đó mấy vạn trượng, sau đó một luồng ý chí võ đạo đáng sợ lan ra khắp đất trời, trấn áp mọi thứ.

Sau khi Tịnh Sơ xuất hiện, những cường giả của vũ trụ Vô Gian đang ẩn trong bóng tối giật mình sửng sốt, họ không ngờ quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ này lại xuất hiện ở đây không một tiếng động.

Tịnh Sơ không hề nhiều lời, lao thẳng về phía nhóm cường giả.

Chiến đấu!

Người Diệp Quân lóe lên, hắn đi vào thời không Vô Gian.

Vừa vào thời không Vô Gian, hắn đã lại nhíu mày, bởi vì thời không nơi này không có quy luật, vặn vẹo như một chiếc gương, rất kỳ quặc.

Diệp Quân không dám sơ suất, hắn cầm kiếm Thanh Huyên chậm rãi đi về phía xa, chưa đi được bao lâu, một luồng sức mạnh bí ẩn đột nhiên lan ra từ khắp thời không xung quanh. Diệp Quân cau mày, vội đâm nhẹ kiếm Thanh Huyên về phía trước.

Phập!

Thời không trước mặt hắn bị xé toạc.

Mà những thời không xung quanh như cảm nhận được điều gì đó nên lần lượt lui về tứ phía.

Rõ ràng là sợ kiếm Thanh Huyên trong tay hắn.

Diệp Quân nhìn thời không Vô Gian xung quanh, tiếp tục đi về phía trước, vì có kiếm Thanh Huyên nên hắn đi không hề có trở ngại.

Hắn nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện ra Thiên Hành Chủ.

Diệp Quân chau mày, không phải đã ngỏm rồi đó chứ?

Không suy nghĩ nhiều, hắn tiếp tục đi về phía trước.

Đi được chừng nửa canh giờ, đột nhiên hắn nhìn thấy một cánh cửa đá cổ kính.

Cửa?

Diệp Quân hơi thắc mắc nhưng cũng không nghĩ nhiều, hắn tới trước cánh cửa đá ấy. Cánh cửa cao mấy chục trượng, hai bên trái phải có chữ lớn, lần lượt là: Đạo và Pháp.

Đạo pháp?

Diệp Quân lấy kiếm Thanh Huyên ra tỳ nhẹ lên cửa, khi hắn chuẩn bị ấn mạnh thì cánh cửa đã tự động mở ra.

Diệp Quân: “…”

Bên trong cửa là một luồng sáng trắng.

Diệp Quân đi về phía cửa, sau khi đi xuyên qua luồng sáng trắng, một mảnh đất hoang xuất hiện trong tầm mắt hắn, phía cuối mảnh đất hoang có mấy vạn bia mộ sừng sững, cực kỳ hoang vu vắng vẻ.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Diệp Quân hơi khó hiểu. Đây là nơi nào? Diệp Quân đi về phía khu mộ ấy, hắn thấy trên mỗi tấm bia đều có chữ, nhưng hắn đều không biết.

Diệp Quân tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh, ngay chính giữa khu mộ, hắn nhìn thấy bốn ngôi mộ cực lớn, chúng rộng hơn các ngôi mộ khác không chỉ một lần, hơn nữa còn có màu đỏ máu, bên trên có những phù văn cổ.

Diệp Quân nhìn một chút rồi dời mắt, hắn đi về phía xa, ở cuối tầm mắt có một tòa đại điện cổ kính.

Diệp Quân đi về phía đại điện, ở cửa điện có hai thị vệ mặc áo giáp đen đang nằm, mà họ đã chẳng còn thở nữa.

Diệp Quân nhìn về phía đại điện, phóng thần thức ra, nhưng thần thức vừa tới trước đại điện thì đã biến mất.

Diệp Quân nhíu mày, không nghĩ nhiều, tiếp tục đi về phía trước, một lát sau hắn đi vào đại điện. Trong đại điện rất trống trải, ngay trước mặt hắn có một pho tượng nam trung niên, ông ta nhìn về phía trước, chắp tay sau lưng, rất bá đạo, uy võ.

“Hế?”

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên cạnh Diệp Quân.

Diệp Quân lập tức dựng tóc gáy.

Hắn chậm rãi quay đầu nhìn lại, cách đó không xa có một cô gái đang đứng, cô gái mặc váy dài màu xanh nhạt, dung nhan như đóa hoa nở rộ, rất mỹ miều. Cô ta có mái tóc màu bạc nhạt, tóc mượt mà mềm mại xõa trên vai, tùy ý rủ xuống.

Diệp Quân đã đoán được thân phận của đối phương chính là Thiên Hành Chủ nền văn minh Thiên Hành thời nay!

Người phụ nữ quan sát Diệp Quân với đôi mắt đầy tò mò: “Ngươi đến đây bằng cách nào vậy?”

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Cô là Thiên Hành Chủ của nền văn minh Thiên Hành”.

Người phụ nữ hơi bất ngờ: “Sao ngươi biết?”

Diệp Quân đáp: “Ta đến đây để cứu cô”.

Vẻ mặt người phụ nữ trở nên hơi kỳ lạ.

Diệp Quân nói: “Chúng ta đi thôi!”

Nói xong hắn xoay người bước đi.

Nhưng người phụ nữ không đi.

Diệp Quân quay đầu nhìn người phụ nữ, hơi khó hiểu.

Người phụ nữ cười hỏi: “Ngươi nói ngươi tới đây để cứu ta?”

Diệp Quân gật đầu.

Người phụ nữ nhoẻn miệng cười: “Ta còn không biết ngươi là ai”.

Diệp Quân trầm giọng bảo: “Chúng ta vừa đi vừa nói”.

Nhưng người phụ nữ lắc đầu: “Ta không muốn đi”.

Diệp Quân tỏ vẻ thắc mắc. Người phụ nữ mỉm cười: “Còn nữa, nếu ta muốn ra ngoài thì có thể đi bất cứ lúc nào”.

Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó vẻ mặt trầm xuống: “Cô có thể ra ngoài bất cứ lúc nào sao?”

Người phụ nữ mỉm cười: “Phải!”

Diệp Quân nhìn chằm chằm người phụ nữ: “Có phải cô vẫn chưa biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì đúng không?”

Người phụ nữ không hiểu: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Diệp Quân thở dài khe khẽ.

“Nền văn minh Thiên Hành của cô đã suýt thì bị xóa sổ đấy”.
Chương 2030: Tổ địa Loạn Cổ

Người phụ nữ cau mày: “Sao có thể thế được! Có Tịnh Sơ ở đó, làm sao nền văn minh Thiên Hành có thể bị xóa sổ được?”

Diệp Quân nhìn người phụ nữ trước mắt mà cạn lời.

Hắn cứ tưởng người phụ nữ này bị nhốt ở đây, nhưng hắn không ngờ là cô ta chủ động ở lại đây.

Người phụ nữ hỏi: “Rốt cuộc nền văn minh Thiên Hành đã xảy ra chuyện gì?”

Diệp Quân nói ngắn gọn về những gì đã xảy ra với nền văn minh Thiên Hành.

Khi nghe thấy Phục Võ đã thoát ra ngoài, cuối cùng vẻ mặt người phụ nữ đã thay đổi.

Sau khi nghe Diệp Quân kể xong, vẻ mặt người phụ nữ âm trầm u ám, cô ta không ngờ nền văn minh Thiên Hành lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

Diệp Quân cũng hơi không nói nên lời.

Cuộc nội chiến của nền văn minh Thiên Hành gần như đã phá hủy nền văn minh.

Mà là lão đại của nền văn minh Thiên Hành, cô ta lại ở đây không xuất hiện.

Một lát sau, người phụ nữ nhìn Diệp Quân: “Ngươi tên gì?”

Diệp Quân đáp: “Diệp Quân”.

Người phụ nữ khẽ gật đầu: “Ta tên Chiêm Thanh, rất cảm ơn ngươi đã giúp đỡ nền văn minh Thiên Hành của ta”.

Nói xong cô ta cúi đầu thật sâu trước Diệp Quân.

Diệp Quân trầm giọng bảo: “E là vũ trụ Vô Gian và Ác Đạo Minh sẽ không chịu thôi đâu, nghiệm vụ cấp bách của chúng ta là rời khỏi nơi này”.

Chiêm Thanh nói: “Ta cần chút thời gian”.

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Vì sao?”

Chiêm Thanh nhìn xung quanh: “Ngươi biết nơi này là đâu không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Chiêm Thanh cười: “Tổ địa Loạn Cổ!”

Diệp Quân nhíu mày: “Nền văn minh thời đại Loạn Cổ?”

Chiêm Thanh gật đầu, chỉ vào pho tượng cách đó không xa: “Đây là Loạn Cổ Đại Đế của nền văn minh thời đại Loạn Cổ khi xưa, mà những ngôi mộ ngoài kia chính là mộ của cường giả tổ địa Loạn Cổ khi ấy”.

Nói đến đây, cô ta nhìn Diệp Quân: “Đều chưa chết, họ chỉ đang ngủ say thôi”.

Diệp Quân sửng sốt: “Chưa chết?”

Chiêm Thanh gật đầu: “Thời đại Loạn Cổ năm xưa, tộc Loạn Cổ được coi là gia tộc lớn nhất nền văn minh thời đại Loạn Cổ, nhưng ngoài họ ra còn có một vài gia tộc lớn khác nữa, có điều đều không mạnh bằng họ. Sau này tộc Loạn Cổ gây ra họa lớn, bị kẻ địch mạnh tấn công, thực lực giảm đi rất nhiều, mà những tộc khác nhân cơ hội này phát động chiến tranh diệt tộc đối với tộc Loạn Cổ. Tộc Loạn Cổ chịu kẻ thù từ cả hai phía, cuối cùng không địch lại được nên vị Loạn Cổ Đại Đế này đã dùng thần thông vô thượng, phá tan vũ trụ Loạn Cổ. Vũ trụ Loạn Cổ bị chia thành ba phần, vũ trụ Vô Gian, chiến trường thời không Loạn Cổ, thời đại Loạn Cổ”.

Nói đến đây, cô ta nhìn xung quanh: “Nơi đây chính là thời đại Loạn Cổ, năm xưa Loạn Cổ Đại Đế vì bảo vệ gia tộc của mình mà phong ấn cường giả trong tộc, để họ ngủ say tại đây. Mà thời không Vô Gian bên ngoài chính là để ông ấy bảo vệ nơi này”.

Diệp Quân hỏi: “Loạn Cổ Đại Đế đã chết chưa?”

Chiêm Thanh lắc đầu: “Không biết”.

Diệp Quân lại hỏi: “Nền văn minh thời đại Loạn Cổ này là nền văn minh cấp sáu à?”

Chiêm Thanh cười đáp: “Có lẽ không phải, nhưng họ cũng như nền văn minh Thiên Hành của ta, có lẽ đều tới giai đoạn chạy nước rút để lên nền văn minh vũ trụ cấp sáu”.

Nói rồi cô ta chỉ vào bức tường cách đó không xa: “Ngươi nhìn phía trên đi”.

Diệp Quân nhìn bức tường đó, trên tường có vẽ rất nhiều ký tự kỳ lạ.

Không hiểu chút nào!

Diệp Quân nhìn Chiêm Thanh, cô ta giải thích: “Đại khái là họ đã nghiên cứu dây thời gian và vũ trụ đa nguyên, chỉ cần họ nghiên cứu thành công thì họ sẽ có thể thành công trở thành nền văn minh cấp sáu, có thể hàng duy áp chế tất cả các nền văn minh khác dưới cấp sáu!”

Hàng duy áp chế!

Giờ khắc này, Diệp Quân nghĩ đến Phạn Diêm La Thiên Tử lúc trước. Cường giả nền văn minh vũ trụ dưới cấp sáu ngã xuống, cuối cùng đều sẽ bị bọn họ hấp thu, điều này chẳng khác nào coi vô số nền văn minh vũ trụ là lợn mà nuôi.

Chiêm Thanh nói tiếp: “Có thể thấy được nền văn minh thời đại Loạn Cổ khi xưa đã gần như thành công! Nhưng lại bất ngờ gặp phải kẻ địch mạnh”.

Nói tới đây, cô ta quay đầu nhìn Diệp Quân: “Ngươi biết điều này có nghĩa là gì không?”

Diệp Quân trầm giọng bảo: “Ý cô là nền văn minh bên trên không muốn nền văn minh bên dưới đột phá?”

Chiêm Thanh gật đầu: “Rất có khả năng này, tài nguyên của cả vũ trụ là có hạn, thêm một nền văn minh vũ trụ cấp sáu tức là phải phân chia tài nguyên lại, chắc chắn nền văn minh bên trên không cho phép điều này. Vậy nên ta đoán, nền văn minh bên trên vẫn luôn theo dõi chúng ta, sở dĩ bọn họ cho phép chúng ta sống có lẽ là vì chúng ta còn có tác dụng lớn hơn”.

Nói đến đây, cô ta nhìn Diệp Quân: “Giống như thu hoạch rau hẹ, năm nay thu hoạch một đợt, năm sau lại thu hoạch một đợt, dù sao chỉ cần không nhổ tận gốc thì mỗi năm đều sẽ thu hoạch được một đợt”.

Diệp Quân nhìn Chiêm Thanh, phải nói rằng hắn rất sốc, đầu óc người này được đấy.

Chiêm Thanh nói tiếp: “Nhưng điều này cũng bình thường, quy luật của vũ trụ là cá lớn ăn cá bé, cá bé ăn tôm”.

Nói xong cô ta nhìn Loạn Cổ Đại Đế cách đó không xa: “Người dân Thiên Hành Diệp Quân, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi có muốn không?”

Diệp Quân trầm giọng: “Ta không phải người dân nền văn minh Thiên Hành”.

Chiêm Thanh gật đầu.

“Được rồi, người dân Thiên Hành Diệp Quân”.

Diệp Quân: “…”

Chiêm Thanh nhìn Diệp Quân cười bảo: “Có muốn nhận cơ hội không?”

Diệp Quân quả quyết đáp: “Có”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK