Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2361: Người đáng tin cậy

Lại giết thêm một nhóm nữa.

Nghe Chu Phạn nói thế, Nguyên Tướng ngạc nhiên, run giọng nói: “Bệ hạ”.

Chu Phạn nói: “Cứ làm thế đi”.

Nói rồi cô ta xoay người rời đi.

Nguyên Tướng đứng đó im lặng một hồi, sau đó hít sâu một hơi, xoay người rời đi.

Thế là trong nước Đại Chu lại có gần vạn người bị giết, gần một trăm thế gia và tông môn bị tiêu diệt tận gốc.

Hai lần dùng cách ý chí kiên cường trấn áp khiến cả Đại Chu đều tĩnh lặng.

Đến đây trong Đại Chu đã không còn những lời phản đối.

Sự tàn sát lần này của Đại Chu khiến cả Đại Chu run rẩy.

Trên phố.

Diệp An dẫn Diệp Quân và Táng Cương chậm rãi đi trên đường phố, đô thành Đại Chu vô cùng sầm uất, không thua kém gì thành Quan Huyên, ngựa xe như nước, người qua lại rất náo nhiệt.

Táng Cương đi theo bên cạnh Diệp Quân, cô bé thi thoảng nhìn Diệp An.

Diệp An dẫn Diệp Quân và Táng Cương đến Tiên Bảo Các, mà vừa đến trước cổng Tiên Bảo Các, một ông lão mặc đồ đen đã chạy ra đón, ông ta cung kính cúi chào: “Chào đại tiểu thư”.

Thân là chủ quản sự của Tiên Bảo Các, dĩ nhiên ông ta đã biết chuyện gì xảy ra ở cổng thành, Diệp Quân là thiếu chủ của Tiên Bảo Các, nói một cách nghiêm túc, Diệp An cũng là đại tiểu thư của Tiên Bảo Các.

Diệp An nói: “Ta đến lấy chút đồ”, nói rồi cô ấy lấy một tờ giấy ra đưa cho ông lão.

Ông lão cung kính nhận lấy tờ giấy, khi nhìn thấy những gì ở trên tờ giấy, ông ta cảm thấy hơi khó xử, vì những thứ ở trên tờ giấy đó rất quý giá, giá ở trên trời.

Diệp An bình tĩnh nói: “Có vấn đề gì sao?”

Ông lão do dự một lát, sau đó nói: “Những thứ đại tiểu thư cần không có vấn đề gì, chỉ là ta không có đủ quyền hạn”.

Diệp An nói: “Ông đi lấy là được, đều ghi vào cho viện trưởng”.

Ông lão không do dự nữa.

Lập tức cung kính chào.

“Thuộc hạ lập tức đi sắp xếp”.

Thật ra Diệp An không có quyền lấy đồ ở Tiên Bảo Các, nhưng ông ta không ngốc.

Lúc này mà xoắn xuýt vấn đề này.

Người nhà là người một nhà đấy.

Dù sao viện trưởng cũng là người thanh toán.

Sau khi ông lão đi xuống, Diệp Quân hơi tò mò nói: “Tỷ, tỷ cần những thứ này làm gì?”

Diệp An nói: “Giúp một bạn nhỏ”.

Diệp Quân hỏi: “Bạn nhỏ nào?”

Diệp An nói: “Bạn của Tiểu Bạch, tên là Tiểu Linh Nhi, dạo này cô ta đang nghiên cứu vài thứ, cần rất nhiều dược liệu”.

Tiểu Linh Nhi!

Diệp Quân còn muốn hỏi gì đó, lúc này Nguyên Tướng bỗng xuất hiện trước mặt ba người, Nguyên Tướng chào Diệp An nói: “An tiểu thư, bệ hạ cho mời”.

Diệp An nói: “Bây giờ đi ăn cơm”. Nguyên Tướng mỉm cười: “Đúng thế, đã chuẩn bị tiệc xong rồi”.

Diệp An nói: “Quản sự Tiên Bảo Các đang chuẩn bị dược liệu cho ta, ta đợi ông ấy một lúc”.

Nguyên Tướng cười nói: “An tiểu thư yên tâm, đến lúc đó ta sẽ đích thân đưa đến cho người”.

Nghe thế, Diệp An gật đầu: “Vậy đi thôi”.

Cứ thế Nguyên Tướng dẫn mọi người đến hoàng cung Đại Chu, hiện giờ hoàng cung Đại Chu đã được mở rộng ra rất nhiều, rất hoành tráng.

Ba người Diệp Quân đi theo Nguyên Tướng đến một đại điện, thứ đầu tiên đập vào mắt họ là trần nhà cao chót vót và một chiếc đèn chùm lộng lẫy, chiếc đèn lớn không phải là loại đèn ở hệ Ngân Hà, mà được khảm bằng vài viên ngọc phát sáng đặc biệt, cực kỳ lộng lẫy, dưới sự chiếu sáng của chiếc đèn chùm làm bằng đá quý này, cả đại điện trông càng hoành tráng hơn.

Từng bức bích họa tinh xảo được khảm trên các bức tường xung quanh, những bức bích họa này cũng tản ra dao động năng lượng rất nhẹ, hiển nhiên không phải những bức bích họa đơn giản.

Cả đại điện thực sự lộng lẫy với những bức tường vàng.

Diệp An nhìn xung quanh, mỉm cười nói: “Thật khí thế”. Diệp Quân không nói gì.

Táng Cương tò mò nhìn xung quanh.

Sau khi đi xuyên qua một hành lang.

Mọi người đi đến một điện khá nhỏ, so với đại điện trước đó thì tiểu điện này nhỏ hơn rất nhiều, cũng không quá lộng lẫy, chỉ là một tiểu điện vô cùng đơn giản, bên trong chỉ có một dãy giá sách chứa đầy sách cổ, một chiếc bàn, lúc này trên bàn đã bày ra bảy tám món ăn phụ.

Chu Phạn đứng trước bàn, lúc này cô ta không mặc long bào mà chỉ mặc một bộ đồ trắng đơn giản, không có vẻ trang nghiêm như trước nữa mà càng thêm tao nhã xinh đẹp.

Chu Phạn mỉm cười nói: “Hôm nay là tiệc gia đình, chúng ta đơn giản là được”.

Diệp An gật đầu: “Vừa đúng ý ta”.

Chu Phạn nói: “Mời ngồi”.

Diệp An dẫn Diệp Quân và Táng Cương ngồi xuống, đồ ăn trên bàn không phải là sơn hào hải vị gì, đều là vài món ăn thường ngày.

Chu Phạn nói: “Ta đã phái người đi tiếp quản bên Đại lục bị vứt bỏ, Đại lục bị vứt bỏ quả thật không hợp để sinh tồn, ta đã sắp xếp một đại lục hoàn toàn mới cho họ, tiếp theo thư viện sẽ giúp họ chuyển đến nơi ở mới”.

Diệp Quân bỗng nói: “Trong vũ trụ Quan Huyên có lẽ có không ít chuyện tương tự như vậy”.

Chu Phạn nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu: “Xảy ra chuyện như thế này cũng là bởi vì Quan Huyên Pháp vẫn chưa được phổ biến đúng cách, có rất nhiều người có tâm lý gặp may”.

Diệp Quân lắc đầu: “Đây chỉ là một trong các nguyên nhân, còn một nguyên nhân khác nữa, đó chính là hình phạt hiện giờ của thư viện Quan Huyên quá khoan dung”.

Chu Phạn nhìn hắn: “Nhưng nếu phạt nặng quá, một khi bị người có ý đồ riêng lợi dụng thì không phải là chuyện tốt”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Cô nói không sai, nhưng bây giờ thư viện Quan Huyên mới khởi đầu, nếu không nặng về nghi lễ thì khó có thể khiến mọi người sợ”.

Chu Phạn ngẫm nghĩ rồi nói: “Thiết lập một bộ hình phạt đặc biệt, bộ hình phạt này nằm trong Quan Huyên Pháp. Tuy nhiên, chỉ có những người đặc biệt mới có thể thực hiện bộ hình phạt này, người đặc biệt này phải là người đáng tin cậy”.

Nói rồi cô ta nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân bỗng vươn tay xoa đầu Táng Cương, mỉm cười.

Chu Phạn nhìn sang Táng Cương.
Chương 2362: Vực Cửu Châu

Thấy mọi người đều nhìn mình, Táng Cương nhìn mọi người, sau đó tiếp tục ăn cơm.

Từ sau khi đi theo Diệp Quân, mỗi ngày cô bé đều có thể được ăn đồ ngon.

Rất sung sướng.

Diệp Quân bỗng nhìn Diệp An: “Nhóc con này đi theo người khác, đệ không yên tâm”.

Diệp An cau mày: “Đệ muốn để cô bé đi theo ta à?”. Diệp Quân gật đầu.

Táng Cương bỗng đặt đũa xuống, cô bé nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Rõ là cô bé không muốn đi theo Diệp An.

Diệp An xòe tay ra: “Đệ nhìn xem, cô bé không muốn đi theo ta, đệ tự chăm sóc cô bé đi”, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Táng Cương, Diệp Quân suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu: “Vậy ngươi sẽ theo ta”.

Lúc này Táng Cương mới thu lại tầm nhìn, sau đó cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Dù sao phạt nặng cũng chữa được triệu chứng chứ trị hết căn nguyên, quan trọng là Quan Huyên Pháp, chỉ có khi mọi người tuân theo Quan Huyên Pháp tận lòng thì mới có thể trị được tận gốc”.

Diệp Quân gật đầu: “Cô nói cũng có lý nhưng yêu cầu mọi người tuân theo Quan Huyên Pháp tận lòng là không thực tế, việc phạt nặng là giới hạn cuối cùng của Quan Huyên Pháp”.

Nói rồi hắn ngừng lại một chút, sau đó lại nói: “Vẫn nên mạnh tay một chút”.

Chuyện lần này khiến hắn hiểu ra dù sao đây cũng là thế giới kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, nếu Quan Huyên Pháp không tàn nhẫn thì sẽ không thể răn đe những người đó.

Chu Phạn ngẫm nghĩ, khẽ gật đầu: “Vậy ta sẽ đặt ra một bộ hình phạt nặng”.

Diệp Quân nói: “Không cần đưa ra đâu”. Chu Phạn nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân nói: “Cô không cần lo chuyện này”.

Chu Phạn sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ý.

Bộ hình phạt này ở trong Quan Huyên Pháp nhưng chỉ nằm ngoài nội các.

Nói một cách đơn giản, người thi triển bộ hình phạt này không chịu sự ràng buộc của nội các, hơn nữa cũng không có luật lệ tiêu chuẩn tương ứng, người thi triển hình phạt có thể làm theo ý mình, sắc mặt Chu Phạn bỗng trở nên hơi nghiêm trọng.

Nếu người thi hành pháp là một người tàn ác, nghĩ đến đây Chu Phạn không khỏi quay đầu nhìn Táng Cương, vẻ ngoài của nhóc con này không giống một người lương thiện.

Diệp An bỗng nói: “Chẳng phải là bữa cơm gia đình sao, nói mấy chuyện này làm gì, ăn cơm thôi”.

Chu Phạn thu lại tầm mắt, mỉm cười: “Ăn cơm”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó cầm đũa lên.

Lúc này Táng Cương bỗng nhìn Diệp An: “Nấu bát mì”.

Diệp An nhìn Táng Cương, hơi bất mãn: “Ngươi có thái độ gì đấy?”

Táng Cương nhìn Diệp An, một lúc sau: “Ngươi có thể nấu một bát mì không?”

Diệp Quân: “…”

Diệp An nhìn Táng Cương một lúc, sau đó lấy một cái nồi và một gói mì ra, nấu cho Táng Cương: “Tự mình làm đi”.

Táng Cương nhìn cái nồi, đúng là không biết làm, thế là cô bé nhìn Diệp Quân: “Ngươi nấu”.

Nói rồi, cô bé như ý thức được gì, lại nói: “Ngươi hãy úp một bát mì đi”.

Diệp Quân: “…”

Chu Phạn bật cười.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, bắt đầu nấu mì cho cô bé.

Chẳng mấy chốc đã nấu xong, Táng Cương hiếm khi nở nụ cười.

Diệp Quân nhìn Diệp An: “Tiếp theo tỷ định làm gì?”

Diệp An nói: “Ta đang làm một việc lớn”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Chuyện lớn”.

Diệp An nói: “Đệ nghĩ ta đang làm gì? Đang lang bạt ở khắp nơi sao?”

Diệp Quân cười nói: “Đệ không có ý này, đệ chỉ hơi tò mò thôi”.

Diệp An bình tĩnh nói: “Các người biết vũ trụ này lớn thế nào không?”

Diệp Quân nhíu mày.

Diệp An nhìn Diệp Quân: “Đừng chỉ vòng quanh trong giới của mình, có thể ra ngoài xem thử, thế giới bên ngoài rất sôi động, ta nói cho các đệ biệt, danh tiếng của ta ở bên ngoài rất vang dội đấy, sau này các đệ ra ngoài thì có thể nói tên ta”.

Diệp Quân cảm thấy có hứng thú: “Tỷ đi đến đâu?”

Diệp An cầm một cốc bia uống, sau đó nói: “Vực Cửu Châu”.

Nghe Diệp An nói thế, Táng Cương bỗng nhíu mày.

Cô bé nhìn Diệp An, ánh mắt hiện lên một tia mơ màng, sau đó toát ra sát khí.

Diệp Quân ở một bên để ý đến vẻ mặt của Táng Cương, hắn nhìn thoáng qua Táng Cương, sau đó lại nhìn Diệp An: “Đó là nơi nào?”

Diệp An lại uống một ngụm, sau đó nói: “Một nơi có rất nhiều thiên tài”.

Nói rồi cô ấy bỗng đập bàn một cái: “Mẹ nó chứ, chỉ suýt nữa thôi là ta đã đứng trong mười người đầu tiên trên bảng Đại Đạo rồi”.

“Mười người đầu tiên”.

Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Với thực lực của tỷ, chẳng phải nên là đứng đầu sao?”

Diệp An bỗng đánh vào đầu Diệp Quân một cái: “Câm miệng”.

Diệp Quân, Chu Phạn: “…”
Chương 2363: Hơi quen

Diệp An uống được một lúc thì mặt bắt đầu đỏ bừng lên.

Gương mặt của Táng Cương ở bên kia cũng đỏ bừng, tửu lượng của hai cô gái này không được tốt cho lắm.

Bữa cơm này rất ấm cúng, Diệp Quân cũng biết được rất nhiều chuyện ở bên ngoài từ Diệp An, hắn cũng nhận ra, những năm gần đây, người tỷ tỷ này của hắn đã tiến bộ rất nhiều, bình thường khi chiến đấu một mình, hắn thật sự không thể đánh thắng được tỷ tỷ.

Phải biết rằng, hiện tại ý kiếm của cô ấy mạnh bằng chín mươi phần trăm kiếm Thanh Huyên.

Mà khi ở trong vực Cửu Châu, Diệp An vẫn chưa tiến vào được top 10!

Vực Cửu Châu!

Diệp Quân lắc đầu cười, quả thật là mình nên đi ra ngoài nhìn đó đây một chuyến.

Hình như đã nghĩ đến chuyện gì đó, Diệp Quân đột ngột nhìn về phía Táng Cương, không chỉ có Diệp Quân mà cả Diệp An, Chu Phạn cũng nhìn về phía Táng Cương, hiển nhiên, các cô cũng chú ý đến việc Táng Cương thay đổi vẻ mặt trước đó.

Diệp Quân nói: “Tiểu Táng, ngươi có biết vực Cửu Châu này không?”

Táng Cương nhấp một hớp rượu rồi nói: “Hơi quen.”

Hơi quen hả?

Diệp Quân cau mày, hắn nhìn về phía Diệp An, Diệp An nhìn thoáng qua Táng Cương, sau đó huyền khí truyền âm cho Diệp Quân: “Có thể cô bé này đến từ vực Cửu Châu hoặc là có quan hệ gì đó với nơi này, hơn nữa, cô bé có thể hấp thụ thành huyết mạch phong ma thì phải có nguồn gốc nhân quả nào đó với gia đình chúng ta,... Bỏ đi, đây là chuyện đệ quan tâm thì đệ tự suy nghĩ, uống đi...”

Diệp Quân: “...”

Đêm khuya.

Táng Cương uống say nằm trên bàn, tay cô bé vẫn đang nắm thanh đao, thỉnh thoảng lại vung vẫy rồi hét lên: “Giết!”

Mặc dù mặt của Diệp An đã đỏ bừng nhưng cô ấy vẫn chưa say, dù sao cũng là người tập võ, nhưng mà, cô ấy cũng không thể kiềm chế được cơn say nên hơi lâng lâng.

Diệp An đột ngột nói: “Đi ra ngoài một chút.”

Chu Phạn gật đầu: “Được.”

Ba người rời khỏi đại điện đi ra ngoài, lúc này, bầu trời ở bên ngoài đầy sao, ánh trăng sáng treo lơ lửng, gió thổi hiu hiu, rất mát mẻ.

Diệp An ngẩng đầu nhìn một vùng tinh không, sau đó nói: “Lão đệ, mục tiêu của đệ có thật sự là muốn thống nhất toàn bộ vũ trụ không?”

Lão đệ!

Cô ấy không còn che giấu thân phận của Diệp Quân nữa, tất nhiên, cũng không cần phải giấu giếm.

Bởi vì cô ấy nhận ra, Chu cô nương này đã tìm ra thân phận của Diệp Quân từ lâu rồi, chỉ là không muốn tiết lộ ra mà thôi.

Chu Phạn nhìn về phía Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân gật đầu: “Vâng.”

Diệp An quay đầu nhìn Diệp Quân: “Vũ trụ này rất rộng lớn, những năm này ta đã đi theo mẹ đến nơi xa xôi, gặp qua rất nhiều nền văn minh cường đại và các cường giả đỉnh cao, chỉ có thể nói rằng, lão đệ, con đường của đệ đi vẫn còn rất dài.”

Diệp Quân gật đầu: “Đệ biết.”

Diệp An nói: “Lúc trước em dâu nói rất đúng, danh tiếng hiện tại của đệ vẫn chưa vang danh, đặc biệt là ở ngoài kia, đệ hoàn toàn không có cảm giác tồn tại, hơn nữa, mấy năm gần đây, phần lớn các nền văn minh vũ trụ bị thu phục đều bằng lòng gia nhập vũ trụ Quan Huyên là do cô cô và cha, trong tình huống này, những cường giả của nền văn minh khác sẽ không tin tưởng hoàn toàn vào đệ được...”

Nói rồi, cô ấy nhìn Diệp Quân, cười nói: “Tỷ nói thẳng, đệ không để ý chứ?”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Không sao.”

Diệp An gật đầu: “Ý của tỷ là đệ có thể đi ra ngoài tung hoành, ví dụ như vực Cửu Châu này chẳng hạn, nơi này rất phù hợp cho các thanh niên đến rèn luyện, chỉ khi ở nơi đó tỷ mới nhận ra rằng, người giỏi ắt sẽ có người giỏi hơn.”

Diệp Quân im lặng.

Hắn biết rất rõ thiên phú của Diệp An, tỷ tỷ hắn không chỉ có thiên phú đáng sợ mà còn có huyết mạch đặc biệt, cộng với việc người dạy dỗ cho tỷ ấy là cường giả cao cấp nhất thế gian, với điều kiện này của tỷ ấy mà vẫn cảm thấy vực Cửu Châu đáng sợ... có thể tưởng tượng được nơi đó đáng sợ đến nhường nào.

Dĩ nhiên, việc này cũng đã kích thích ý chí chiến đấu của hắn!

Hắn cũng muốn lao ra ngoài xông pha.

Gặp các nền văn minh thiên kiêu khác!

Diệp An đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Ta đi đây, đệ cố gắng lên.”

Nói rồi, cô ấy biến thành một luồng thương mang bay thẳng lên trời, lập tức biến mất của bầu trời.

Thấy Diệp An nói đi là đi, Diệp Quân mỉm cười nói: “Tính tình của tỷ tỷ mình đã cởi mở hơn lúc trước rất nhiều.”

Trước kia khi nhìn thấy Diệp An, Diệp An rất trầm tính ít nói, nhưng hiện tại, cô ấy rất cởi mở, tất nhiên là tính cách vẫn còn hơi nóng nảy giống hệt lúc trước.

Chu Phạn đột ngột lên tiếng: “Tiếp theo đây ngươi có tính toán gì không?”

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Chu Phạn: “Chuyện lần này có ảnh hưởng gì đến cô không?”

Chu Phạn nói: “Có, nhưng không lớn mấy.”

Thật ra, lãnh đạo cấp cao của Đại Chu đều biết đến nỗi kinh hoàng của Diệp Quân và thư viện Quan Huyên, phải biết rằng, sức mạnh của Đại Chu ngày hôm nay là luồng kiếm khí ở bên trong lãnh thổ Đại Chu, có thể nói rằng luồng kiếm khí này chính là bùa hộ mạng của hoàng tộc Đại Chu.

Nhưng những người ở phía dưới lại không biết điều này.

Lý do mà cô ta có thể trấn áp được toàn bộ Đại Chu, còn có một nguyên nhân khác, đó là các tông môn và thế gia đứng đầu trong lãnh thổ Đại Chu đều ủng hộ cô ta, như Đạo gia, Từ Thiên, và đám người Nguyên Tướng.

Đây mới chính là những trụ cột vững chắc của Đại Chu.

Diệp Quân nói: “Đây là một gánh nặng lớn.”

Chu Phạn gật đầu: “Ta có thể làm tốt được.”

Diệp Quân nhìn Chu Phạn, hai mắt Chu Phạn rất kiên định.

Diệp Quân phì cười, sau đó nắm lấy tay Chu Phạn, hai người từ từ đi về phía xa.

Chu Phạn nói: “Vốn dĩ ta giao quyền lực cho Tứ ca của ta, là do gã đại diện cho đám ngoan cố đó, ta hy vọng gã sẽ giúp ta ổn định bọn họ, nhưng ta không ngờ rằng, gã lại bị tiền che mờ con mắt...”

Nói đến đây, cô ta lắc đầu: “Ta đã đánh giá thấp lòng tham lam của con người.”

Diệp Quân nói: “Thứ ta lo lắng nhất hiện tại là những người xung quanh ta.”
Chương 2364: Phản rồi

Chu Phạn nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nói nhỏ: “Những người thân ở bên cạnh chúng ta là những người dễ bị cám dỗ nhất, bởi vì họ có quan hệ với chúng ta, vì vậy, có rất nhiều người ở phía dưới luôn nịnh hót họ, một số cơ quan bên trong thư viện cũng kiêng dè họ, cũng chính vì điều này mà khi họ muốn làm việc gì đó xấu, cũng sẽ dễ dàng hơn người khác rất nhiều.”

Giây phút này, hắn nhớ đến tộc Thiên Long.

Nếu tộc Thiên Long không phải vì Thiên Thiên và hắn thì không đời nào bọn họ dám hành động liều lĩnh như vậy.

Mà lòng người cũng chỉ được làm bằng xương bằng thịt, nếu người thân của người cầm quyền có mắc phải một sai lầm nào đó, sao bọn họ có thể không thiên vị được cơ chứ? Hoặc là, giao cho người thân bọn họ một số quyền lợi đặc biệt, khiến bọ họ giàu sang phú quý...

Nhớ đến những việc này, Diệp Quân khẽ thở dài.

Chu Phạn nói: “Ngươi không cần phải lo lắng, ta sẽ từ từ xử lý xong những việc này.”

Diệp Quân quay đầu nhìn Chu Phạn, Chu Phạn mỉm cười nói: “Những việc vặt vãnh này cứ để ta xử lý đi. Thêm một khoảng thời gian ngắn nữa, ta sẽ triệu tập các nền văn minh đứng đầu và gia chủ của các gia tộc đến đây để thảo luận vài vấn đề, đến lúc đó, chúng ta sẽ lập ra một kế hoạch thật chi tiết, đặc biệt là phân chia quản lý khu vực này, chỉ cần giải quyết những việc này xong, vũ trụ chúng ta đang cai quản sẽ ngày càng ổn định hơn.”

Cô ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đây chính là hướng chiến lược hiện tại của vũ trụ Quan Huyên chúng ta, việc ưu tiên hàng đầu là ổn định mọi nền văn minh, gia tộc và tông môn, thực ra, nói một cách đơn giản là phân chia lợi ích, chỉ khi có đầy đủ lợi ích, các thế gia, tông môn và các nền văn minh này mới có thể đi theo chúng ta.”

Diệp Quân nói: “Cô đừng quá tốt bụng mềm lòng, lúc nào cần tàn nhẫn thì phải tàn nhẫn một chút.”

Chu Phạn gật đầu: “Rõ rồi.”

Cứ thế, hai người họ bước đi từ từ dưới ánh trăng, vừa đi vừa trò chuyện...

Thiên Giới, nhà họ Long.

Lúc này, lão tổ nhà họ Long - Long Trần đang ngồi trong đại điện, ở trước mặt ông ta là một đám trưởng lão nhà họ Long, Long Đại cũng ở trong đó, nhưng vẻ mặt cô ta lại trắng bệch.

Vẻ mặt của Long Trần rất lạnh lùng, ông ta nhìn chằm chằm vào Long Đại, ông ta không ngờ rằng, Long Đại - đứa cháu ngoan hiền nhà mình lại đắc tội nhà họ Trần và Đại Chu.

Trước kia bọn họ không biết nhà họ Trần và Đại Chu đáng sợ đến thế nào, nhưng hiện tại, ông ta đã biết rồi, nhất là Đại Chu, người ta chỉ cần một ngón tay thôi là đã có thể bóp chết nhà họ Long.

Bây giờ, ngày qua ngày ông ta luôn sống trong nỗi sợ, lo sợ một ngày nào đó nhà họ Trần hoặc Đại Chu sẽ đột nhiên đến nhà họ Long hỏi tội.

Lúc này, gia chủ nhà họ Long - Long Vân đột nhiên nói: “Lão tổ, nhà họ Trần và Đại Chu...”

Vừa mới cất lời, mọi người đang ở trong đại điện đều vội vàng nhìn về phía Long Trần, vẻ mặt đầy lo lắng.

Vẻ mặt Long Trần rất u ám, nổi giận nói: “Tất cả mọi chuyện đều là do đứa con gái của ngươi.”

Long Vân không dám nói câu nào.

Long Đại cũng cúi đầu, không dám nói gì.

Long Trần u ám nói: “Cho dù là nhà họ Trần hay là Đại Chu, nếu bọn họ muốn giết chúng ta thì tất cả chỉ gói gọn trong một câu, ta đã liên lạc với một quản sự của Đại Chu, ông ta sẽ đến đây nhanh thôi, mà việc cần phải ưu tiên nhất hiện nay đó chính là tử hình kẻ đầu sỏ để xoa dịu lửa giận của họ...”

Vừa nói, ông ta vừa nhìn chằm chằm Long Đại.

Nghe vậy, mọi người ở trong đại điện đều hoảng sợ, vội vàng nhìn Long Đại.

Vẻ mặt Long Đại xanh như tàu lá chuối, hai tay cô ta siết chặt, cô ta không ngờ rằng, lão tổ nhà mình lại muốn giao nộp cô ta.

Gia chủ nhà họ Long - Long Vân ở bên cạnh nói: “Lão tổ, sao có thể xử tử Đại Nhi chứ? Con bé bị người ta lừa mới làm chuyện đó thôi, chuyện này...:”

“Đồ ngu!”

Long Trần đột ngột nổi giận nói: “Không xử tử cô ta thì làm thế nào để xoa dịu cơn giận của nhà họ Trần và Đại Chu đây hả?”

Long Vân gằn giọng nói: “Lão tổ, đã đến giờ phút này rồi thì có xử tử Đại Nhi đi nữa, e rằng nhà họ Trần và Đại Chu cũng sẽ không buông tha đâu.”

Long Trần nhìn chằm chằm Long Vân: “Nếu như sau khi cô ta bị xử tử, nhà họ Trần và Đại Chu sẽ hết giận thì sao?”

Long Vân lập tức từ chối: “Không được.”

Long Trần nổi giận nói: “Láo xược!”

Vừa nói, một luồng khí thế đáng sợ lập tức bao trùm Long Vân: “Ngươi muốn làm phản sao?”

Long Vân bị luồng khí thế này đè ép không thể thở nổi, nhưng ánh mắt ông ta vẫn kiên định khác thường: “Lão tổ, Đại Nhi là con gái của ta, ta không cho phép bất kỳ ai làm hại đến con bé.”

“Láo xược!”

Long Trần gào lên giận dữ, luồng uy áp mạnh mẽ trong người ông ta dâng trào, sau đó lập tức đè ép Long Vân quỳ xuống đất, nhưng Long Vân vẫn không chịu khuất phục, ông ta ngẩng đầu lên nhìn chăm chăm Long Trần: “Lão tổ, nếu muốn nhà họ Trần và Đại Chu bớt giận, người có thể dùng mạng sống của ta, xin lão tổ hãy bỏ qua cho Đại Nhi.”

Long Trần giận dữ nói: “Cái mạng đó của ngươi vô dụng, Long Đại, cô ta đắc tội nhà họ Trần và Đại Chu vì một người không có quan hệ gì, loại người ngu ngốc thế này ngươi còn bảo vệ làm cái gì? Ngươi không giết thì để ông già này giết!”

Một luồng khí thế đáng sợ bên trong cơ thể Long Vân đột nhiên bùng phát, sau đó, ông ta đứng dậy nhìn chằm chằm vào Long Trần: “Lão tổ, ta là cha của Đại Nhi, ai dám đụng tới Đại Nhi, ta liều mạng với kẻ đó!”

“Phản rồi!”

Long Trần thốt lên đầy giận dữ, tát Long Vân một cái thật mạnh.

Long Vân chọn cách chống cự, lập tức tung một quyền vào ông ta.

Một tiếng nổ vang lên, Long Vân lập tức bị đánh bay ra ngoài, cuối cùng đập mạnh vào cửa, miệng ông ta phun ra đầy máu tươi, không chỉ thế, cánh tay phải của ông ta cũng bị chém đứt.

Hoàn toàn không thể làm được gì!

Ở bên trong đại điện, một đám cường giả nhà họ Long trố mắt nhìn nhau, không dám nói câu gì.

Mặc dù Long Vân là tộc trưởng, nhưng Long Trần lại là lão tổ!

Long Đại vội vàng chạy đến trước mặt Long Vân, nhìn cả người Long Vân đầy máu, giọng cô ta run run: “Cha...”

Long Trần nhìn chằm chằm Long Vân đang nằm dưới đất: “Nếu ngươi muốn bảo vệ kẻ ngu ngốc đó thì ngươi chết chung với nó đi.”

Vừa nói, ông ta lập tức xuất hiện ở trước mặt Long Vân, ngay vào lúc ông ta sắp ra tay, ở cách đó không xa, có một thiếu niên dẫn theo một cô gái mặc long bào từ từ đi tới.
Chương 2365: Gia nhập

Người tới chính là Diệp Quân và Chu Phạn.

Khi nhìn thấy Diệp Quân, hai mắt Long Trần híp lại, tay phải cũng chậm rãi nắm chặt.

Long Đại ở một bên ngạc nhiên: “Sư phụ?”

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Ta tới thăm cô”.

“Vâng ạ!”

Lúc này, Long Trần cách đó không xa đột nhiên cười nhạt: “Không ngờ ngươi lại dám tự chui đầu vào lưới.”

Diệp Quân nhìn Long Trần, Long Trần phóng ra khí thế cường đại, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi dám đắc tội Đại Chu, đúng là không biết sống chết.”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Đại Chu cũng phải tuân theo Quan Huyên Pháp.”

“Nực cười!”

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền tới một giọng nói, ngay sau đó, một người đàn ông trung niên mặc một bộ cẩm bào sang trọng đi vào, rất giàu có.

Thấy người đàn ông trung niên, vẻ mặt Long Trần vốn đang lạnh lùng nhất thời nở nụ cười rạng rỡ, vội vàng đáp: “Chu Lũng đại nhân, ông tới rồi.”

Đại Chu!

Nghe thấy lời của Long Trần, những cường giả nhà họ Long trong sân đều kinh ngạc, Đại Chu đối với bọn họ mà nói quả thực tồn tại giống như thần vậy.

Chu Phạn nhìn Chu Lũng, không nói gì.

Chu Lũng đi tới, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Quan Huyên Pháp? Thật buồn cười, vũ trụ Quan Huyên chẳng qua chỉ là một văn minh vũ trụ cấp một, mà Đại Chu ta là văn minh vũ trụ cấp năm, để một văn minh vũ trụ cấp năm tuân thủ luật pháp của một văn minh vũ trụ cấp một, ngươi không cảm thấy chuyện này rất buồn cười hả?”

Diệp Quân nhìn Chu Lũng: “Ngươi đến từ Đại Chu?”

Chu Lũng nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi có thể gọi ta là Chu đại nhân.”

Diệp Quân: “…”

Chu Lũng quan sát Diệp Quân, sau đó nói: “Ngươi đang đến gây sự sao?”

Diệp Quân quay đầu nhìn Chu Phạn, Chu Phạn lắc đầu, hiển nhiên, cô ta không nhận ra người trước mặt này.

Diệp Quân khẽ gật đầu đã hiểu.

Chu Phạn dù sao cũng là nóc nhà Đại Chu, sao có thể biết những người bên dưới này?

Diệp Quân đang muốn nói, Chu Lũng bỗng nhiên nói: “Người đâu!”

Lời vừa dứt, bốn tên cường giả mặc áo giáp cách đó không xa đột nhiên xông vào.

Chu Lũng nhìn chằm chằm Diệp Quân, cười nói: “Không ngờ ngươi lại lại tự chui đầu vào lưới, đây là công lao từ trên trời rơi xuống! Bắt lại!”

Một bên, Long Trần nhanh chóng bày tỏ lòng trung thành: “Nhà họ Long ta sẵn lòng trợ giúp Chu đại nhân.”

Vừa nói, ông ta vừa tự mình tiến lên một bước, một luồng khí tức cường đại quét về phía Diệp Quân.

Mà lúc này, Chu Phạn đột nhiên chậm rãi nâng tay lên, sau đó nhẹ nhàng đè, chỉ đè như vậy, bốn tên thị vệ Đại Chu bị áp chế tại chỗ.

Thấy cảnh này, Chu Lũng và Long Trần đều hơi ngẩn ra.

Chu Lũng nhìn về phía Chu Phạn, thấy trên người Chu Phạn có một cỗ uy thế vô hình, Chu Lũng hơi giật mình sau đó nói: “Nhìn lầm rồi.”

Chu Phạn nhìn chằm chằm Chu Lũng: “Cấp trên của ngươi là ai?”

Chu Lũng cười lên: “Nói ra sợ ngươi sẽ giật mình.”

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân bật cười.

Sắc mặt Chu Phạn dần lạnh như băng.

Chu Lũng đột nhiên tiến lên một bước, ông ta vừa bước một bước, một luồng khí thế cường đại lao về phía Chu Phạn, nhưng còn chưa đến gần Chu Phạn, luồng sức mạnh cường đại đó đã biến mất.

Chu Lũng nhìn thấy cảnh này hơi giật mình, sau đó vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, liếc nhìn Diệp Quân, cười nhạt nói: “Khó trách ngươi dám tự chui đầu vào lưới, thì ra là tìm được người giúp đỡ.”

Diệp Quân khẽ gật đầu, cười nói: “Muội ấy chính là đồng bọn của ta.”

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, đầy mê hoặc.

Chu Lũng lúc này cũng thu lại vẻ khinh thường, ông ta mở lòng bàn tay ra, bóp nát một lá bùa.

Gọi người!

Chu Phạn không hề ngăn cản, mà nhìn về phía Long Đại đáng thương, cười nói: “Đây chính là đệ tử mới của huynh sao?”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “May có muội trợ giúp, nếu không ngay cả bánh bao ta cũng không ăn được rồi.”

Vừa nói, hắn vừa vẫy tay về phía Long Đại: “Tới đây.”

Long Đại lau nước mắt trên mặt, sau đó đi tới trước mặt Diệp Quân và Chu Phạn, ấm ức nói: “Sư phụ.”

Diệp Quân gật đầu: “Đây là sư mẫu của ngươi.”

Long Đại nhìn về phía Chu Phạn, thấy dung nhan tuyệt thế của Chu Phạn, cô ta không khỏi kinh ngạc nói: “Sư mẫu, người thật đẹp”.

Chu Phạn nghe vậy trong lòng vui mừng, cô ta chủ động nắm tay Long Đại, cười nói: “Ngươi cũng rất đẹp.”

Diệp Quân lắc đầu cười.

“Ngu xuẩn!”

Lúc này, Long Trần cách đó không xa đột nhiên tức giận nhìn Long Đại: “Ngươi còn không mau cút về.”

Hậu duệ vô liêm sỉ này lại dám thân cận với loạn thần tặc tử trước mặt người Đại Chu, nếu không phải kiêng kỵ thực lực của Chu Phạn, ông ta cũng muốn đích thân ra tay giết chết cô ta.

Thấy Long Trần nổi giận, Long Đại hiển nhiên hơi sợ, dù sao cũng là tổ tông của cô ta.

Chu Phạn vỗ nhẹ mu bàn tay cô ta, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ.”

Long Trần lạnh lùng nhìn Chu Phạn, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn Chu Lũng bên cạnh, nói: “Tiền bối, Long Đại đã bị ta trục xuất khỏi nhà họ Long, cô ta và nhà họ Long ta không còn bất kỳ quan hệ nào, nhà họ Long ta sẵn lòng vì Đại Chu vào dầu sôi lửa bỏng, chết vạn lần cũng không chối từ.”

Chu Lũng nhìn Long Trần đang tỏ lòng trung thành, trong lòng dâng lên một cảm giác khinh thường, loại gia tộc cấp bậc như này ở Đại Chu rất nhiều, dĩ nhiên, đối với ông ta nói, một gia tộc như vậy nịnh nọt, vẫn có nhiều lợi ích.

Vì vậy, ông ta khẽ gật đầu: “Ngươi có muốn gia nhập Đại Chu không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK