Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2083: Đến di tích

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân sững người.

Chuyện gì đã xảy ra thế?

Diệp Quân nhìn Kỳ Chủ bên cạnh mình, Kỳ Chủ nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt trang nghiêm.

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Tiền bối, sao thế?”

Kỳ Chủ xòe lòng bàn tay ra, trong đó có một vài dòng năng lượng đang tản đi, nhìn những dòng năng lượng đang tản đi đó, trong mắt cô ta hiện lên vẻ nặng nề: “Diệp công tử, thực lực của vị Nhất điện chủ mà cậu nói rất đáng sợ, vừa nãy ta chỉ định dùng một chút thuật pháp thần thông để cảm ứng bà ta thôi, không ngờ bà ta đã…”

Nói đến đây, cô ta nhìn xung quanh rồi thấp giọng bảo: “Bà ta đang cảnh cáo ta!”

Diệp Quân sầm mặt, mẹ kiếp, Nhất điện chủ này hung dữ vậy sao? Lại dám cảnh cáo chủ của nền văn minh vũ trụ cấp sáu nữa?

Đúng là chết tiệt.

Kỳ Chủ nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, cậu ở lại đây tu luyện đi, ngày mai chúng ta khởi hành đến khi di tích bí cảnh đó”.

Nói xong cô ta rời đi.

Diệp Quân sửng sốt một chút rồi bảo: “Kỳ cô nương, Nhất điện chủ…”

Kỳ Chủ dừng bước: “Diệp công tử, ta sẽ không tham gia vào chuyện này nữa”.

Nói xong, cô ta biến mất tại chỗ.

Diệp Quân nhíu mày thật chặt, một lúc sau hắn lắc đầu, không nghĩ nhiều, ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu hấp thu sức mạnh sao trời và sức mạnh Phệ Giả.

Khoảnh khắc hắn bắt đầu tu luyện, tinh không xung quanh đột nhiên dâng lên vô số sức mạnh sao trời và sức mạnh Phệ Giả.

Diệp Quân chợt sửng sốt, bởi vì hắn phát hiện những sức mạnh sao trời và sức mạnh Phệ Giả này chủ động kéo về phía hắn.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên đỉnh đầu mình có một trận pháp cực lớn, trận pháp đó không ngừng hấp thu sức mạnh sao trời và sức mạnh Phệ Giả từ nơi sâu trong vũ trụ, sau đó lại truyền cho hắn.

Như vậy nhanh hơn hắn tự hấp thu rất nhiều…

Diệp Quân không nghĩ nhiều, bắt đầu tập trung hấp thu.

Hắn muốn sử dụng sức mạnh sao trời tinh khiết ở đây để củng cố thể xác thần hồn của mình.

Tới cảnh giới Chân Bất Hủ trước đã.

Khi Diệp Quân tu luyện thì Kỳ Chủ tới một tòa lầu các nhỏ, trong lầu các chứa đất những quyển sách cổ.

Kỳ Chủ đi tới trước một tủ sách, lấy xuống một quyển sách cổ màu đỏ nhạt, mở ra xem, dần dần lông mày cô ta cau lại.

Không biết qua bao lâu, cô ta chầm chậm gấp quyển sách lại, trong mắt có thêm vẻ nặng nề.

Kỳ Chủ chậm rãi đi tới trước cửa sổ, nhìn Diệp Quân đang tu luyện, nhẹ giọng nói: “Nếu bà ta thật sự đến từ nơi đó… Vậy Diệp công tử à, cậu gặp rắc rối lớn rồi”.



Ngày hôm sau, buổi trưa.

Diệp Quân ngồi xếp bằng trong tinh không đột nhiên mở mắt ra, khoảnh khắc hắn mở mắt, trong mắt hắn lóe lên hai ngôi sao.

Bùm!

Một hơi thở thần hồn mạnh mẽ bộc phát ra từ trong cơ thể hắn.

“Chúc mừng nhé”.

Lúc này một giọng nói bất chợt vang lên.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn, Kỳ Chủ từ tốn bước đến, mỉm cười nhẹ: “Đã tới cảnh giới Chân Bất Hủ rồi”.

Diệp Quân hít sâu một hơi, hai tay hắn nắm chặt lại, một luồng khí tức vô hình tuôn ra từ cơ thể hắn, thời không tinh hà xung quanh bỗng gợn lên những làn sóng lăn tăn.

Chân Bất Hủ!

Diệp Quân nở nụ cười, bây giờ thần hồn, kiếm ý bà thân xác của hắn đã lên một tầm cao mới.

Nếu gặp lại Chử Tôn, hắn tự tin rằng không cần dùng kiếm Thanh Huyên cũng có thể thắng được ông ta.

Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, nhìn Kỳ Chủ: “Kỳ cô nương, bây giờ chúng ta đi luôn chứ?”

Kỳ Chủ gật đầu: “Đi thôi”.

Nói rồi cô ta quay người, đưa Diệp Quân biến mất.

Khi xuất hiện một lần nữa, cô ta và Diệp Quân đã tới một vùng đất hoang, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn thì thấy từng cột đá cao chọc trời phía cuối tầm mắt, những cột đá đó mọc lên từ dưới đất, vươn thẳng lên trời.

Cắm trời chọc đất!

Có tới trăm nghìn cột đá xếp ngay ngắn phía xa, sau những cột đá ấy có một tòa đại điện, đại điện có hình chữ Kim, vô cùng uy nghiêm hùng vĩ.

Diệp Quân nhìn Kỳ Chủ: “Tiền bối, đây là di tích gì?”

Kỳ Chủ mỉm cười: “Ta cũng không biết”.

Diệp Quân nhìn cô ta, không nói gì.

Kỳ Chủ cười dịu dàng: “Ta không biết thật, di tích này chúng ta mới phát hiện cách đây không lâu, còn việc nó thuộc nền văn minh nào thì đến giờ ta cũng vẫn chưa biết”.

Diệp Quân gật đầu: “Vậy chúng ta vào xem đi”.

Kỳ Chủ gật đầu.

Một lát sau, hai người tới trước những cột đá đó, một luồng uy áp mãnh liệt ập tới.

Trên những cột đá này đều được vẽ chi chít phù văn kỳ lạ.

Kỳ Chủ nhìn những cột đá ấy, trong mắt cũng có vẻ tò mò.

Đi không bao lâu, Kỳ Chủ đột nhiên dừng lại, Diệp Quân cũng dừng theo, nhìn cô ta.

Kỳ Chủ đưa tay phải về phía trước, ấn nhẹ xuống, thời không trước mặt cô ta bỗng xuất hiện những gợn sóng như sóng nước.

Ngay lập tức, phù văn trên hàng trăm cây cột đá kia lập tức sáng lên.

Kỳ Chủ nói: “Những cột đá này đều có linh tính, chắc là người bảo vệ của bí cảnh này”.

Nói rồi cô ta nhìn Diệp Quân, cười khẽ bảo: “Diệp công tử, làm phiền rồi”.

Diệp Quân gật đầu, đi tới trước mặt cô ta, lấy kiếm Thanh Huyên ra, hắn cầm kiếm Thanh Huyên trong tay nhẹ nhàng chỉ về phía trước.

Chỉ trong chốc lát, dường như có thứ gì đó bị xé toạc, sau đó thời không tứ phía bắt đầu trở nên hư ảo.

Lòng Diệp Quân thầm cảnh giác.
Chương 2084: Kiếm Hành Đạo xuất hiện!

Lúc này, những cột đá chung quanh đột nhiên chấn động dữ dội, tiếp đó, từng tiếng gầm rút đáng gờm không ngừng vang lên bên trong những cột đá ấy.

Sắc mặt Diệp Quân thay đổi rõ rệt, hắn cảm thấy màng nhĩ của mình sắp nổ tung, vội kích hoạt kiếm ý để bảo vệ mình.

Lúc này, Kỳ Chủ bỗng lật tay lại.

Bùm!

Tất cả các cột đá đều rung chuyển dữ dội, tất cả đều bị áp chế.

Diệp Quân nhìn Kỳ Chủ, rất ngạc nhiên, thực lực của người phụ nữ này thâm sâu khó lường.

Kỳ Chủ cười bảo: “Diệp công tử, kiếm của cậu lợi hại thật, cấm chế của trận pháp nơi này gặp kiếm của cậu cũng chẳng thể chống lại được”.

Diệp Quân khẽ cười: “Chúng ta đi về phía trước đi”.

Kỳ Chủ gật đầu, nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân lại cười bảo: “Diệp công tử dùng thanh kiếm chắc cũng đau đầu lắm nhỉ?”

Diệp Quân hỏi: “Sao lại thế?”

Kỳ Chủ nói: “Kiếm mạnh hơn chủ, đối với người theo đuổi sự thuần túy như Diệp công tử thì nhiều khi lại là một loại gánh nặng”.

Diệp Quân mỉm cười: “Trước đây thì như vậy, nhưng hiện giờ… ta đã nghĩ thông suốt, chỉ cần đối phương không chơi xấu thì ta sẽ cố gắng không sử dụng thanh kiếm này, nếu đối phương chơi xấu thì ta chỉ có thể chơi xấu với họ thôi”.

Kỳ Chủ nhoẻn miệng cười duyên: “Đúng thế, sống ở ngoài cứ phải có con át chủ bài mới được”.

Diệp Quân nói: “Nói thật ta rất bất ngờ về Kỳ cô nương”.

Kỳ Chủ hỏi ngược lại: “Rất bất ngờ?”

Diệp Quân gật đầu: “Giữa ta và nền văn minh Phệ Giả của các cô xảy ra rất nhiều chuyện, ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị cô đì cho đến chết. Nhưng không ngờ, Kỳ cô nương lại làm thế này, thật sự khiến ta trở tay không kịp”.

Kỳ Chủ lắc đầu: “Chúng ta và cậu không xung đột lợi ích cốt lõi với nhau, nếu đã vậy thì vì sao chúng ta phải trở thành kẻ thù? Làm bạn không tốt hơn sao? Giống như bây giờ, tuy hai ta vẫn chưa phải bạn bè, nhưng ít nhất đều có thiện ý, có thể hợp tác rất nhiều, đôi bên cùng có lợi, không phải sao?”

Diệp Quân mỉm cười: “Đúng thế”.

Kỳ Chủ nhìn hắn, cười bảo: “Đương nhiên, ta cũng nói thật lòng với cậu, sở dĩ lựa chọn hợp tác là vì cậu rất không đơn giản, nếu cậu thật sự chỉ là một tu sĩ bình thường thì khả năng cao là chúng ta không thể hợp tác. Thế đạo này rất thực tế, và ta cũng sống rất thực tế”.

Diệp Quân mỉm cười: “Kỳ cô nương rất thẳng thắn”.

Kỳ Chủ lắc đầu: “Diệp công tử là người thông minh, cho dù ta không thẳng thắn thì với trí thông minh của Diệp công tử cũng có thể nhìn ra điều này”.

Khi nói chuyện, hai người đã đi tới trước cửa đại điện, cửa chính của đại điện cao gần nghìn trượng, hai bên trái phải có hai chữ lớn màu đỏ.

Diệp Quân hỏi: “Kỳ cô nương có biết chữ này không?”

Kỳ Chủ lắc đầu: “Không biết”.

Nói rồi cô ta nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, vẫn cần phải dùng tới kiếm của cậu đấy”.

Diệp Quân nhìn cánh cửa đá, nhưng lúc này Kỳ Chủ lại kéo hắn về.

Diệp Quân quay đầu nhìn Kỳ Chủ, cô ta nhìn cánh cửa đá, một lúc sau cô ta chợt đưa Diệp Quân biến mất khỏi đây, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở nơi cách đó nghìn trượng, mà gần như cùng lúc đó, thời không nơi họ đứng lúc nãy đã hóa thành tro tàn.

Nhìn thấy cảnh này, mặt Diệp Quân tối sầm lại.

Nhưng Kỳ Chủ lại thấy hưng phấn: “Ít nhất nơi đây cũng phải là di tích của nền văn minh vũ trụ cấp sáu, sắp giàu to rồi”.

Nói rồi cô ta kéo cánh tay Diệp Quân, giây tiếp theo, Diệp Quân còn chưa phản ứng lại thì cô ta đã đưa hắn tới trước cánh cửa đá kia.

Kỳ Chủ nhìn Diệp Quân: “Chọc nó đi”.

Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên đâm vào cánh cửa đá ấy.

Ầm ầm!

Cửa đá rung chuyển dữ dội, giây tiếp theo, bên trên xuất hiện rất nhiều phù văn kỳ lạ, dần dần những phù văn kỳ lạ ấy trực tiếp biến mất.

Cửa đá đã vỡ!

Kỳ Chủ mỉm cười: “Đi thôi”.

Nói rồi cô ta dẫn Diệp Quân đi vào trong cửa đá, bên trong lại là một cảnh tượng khác.

Một vũ trụ tinh không vô tận.

Mấy nghìn trượng trước mặt họ có một bia đá đang lơ lửng, ngoài ra trên đó không còn gì nữa.

Thấy vậy, Kỳ Chủ chợt nhíu mày thật chặt: “Đây là gì nhỉ?”

Khi nói, cô ta đã đưa Diệp Quân tới trước bia đá đó.

Bia đá cao trăm trượng, bên trên toàn là văn tự cổ, ngoài văn tự còn có một bức tranh chân dung một người đàn ông trung niên tay chỉ lên trời, mắt cũng nhìn lên.

Diệp Quân nhìn những văn tự cổ ấy với vẻ mặt nghi hoặc, bởi vì hắn chẳng hiểu gì cả.

Trong mắt Kỳ Chủ cũng có vẻ thắc mắc, hiển nhiên cô ta cũng không biết.

Diệp Quân nói trong lòng: “Tháp gia, ngươi có biết không?”

Tiểu Tháp đáp: “Ngươi đoán xem”.

Đầu Diệp Quân đầy vạch đen.

Kỳ Chủ đột nhiên tiến lên trước, cô ta quan sát kỹ những văn tự thần bí này, mà lúc này dị biến đột ngột xảy ra, tấm bia đá kia bỗng hóa thành một vòng xoáy, sau đó một luồng ánh sáng màu trắng xuất hiện, thoáng chốc bao trùm cả Diệp Quân và Kỳ Chủ.

Khi luồng sáng trắng xuất hiện, Kỳ Chủ lật bàn tay lại, định ra tay, nhưng nghĩ tới điều gì đó, cô ta bỗng dừng lại, không ra tay nữa, để mặc cho mình và Diệp Quân bị tấm bia đá ấy hút vào.

Khi Kỳ Chủ và Diệp Quân bị hút vào trong thì tinh không cũng trở lại bình thường.

Nhưng ngay sau đó, một thanh kiếm bỗng phóng từ trên trời xuống, lơ lửng trên bia đá ấy.

Kiếm Hành Đạo!

Bia đá: “…”
Chương 2085: Thành Đa Nguyên

Không biết qua bao lâu, Diệp Quân đột nhiên cảm thấy trên người mình có gì đó mềm mềm, lần này hắn không sờ mó lung tung mà vội vàng ngồi dậy.

Lúc này, Kỳ Chủ đang nằm trong vòng tay hắn.

Diệp Quân cau mày nhìn xung quanh, lúc này hắn và Kỳ Chủ đang ở trên một bãi cỏ, cách tầm mắt của họ không xa có một tòa thành cổ.

Diệp Quân vừa định lên tiếng thì Kỳ Chủ trong lòng hắn đột nhiên chậm rãi ngồi dậy, cô ta đưa hai tay ôm đầu ấn nhẹ, lẩm bẩm: “Chóng mặt quá”.

Diệp Quân hơi ngượng.

Vì khi Kỳ Chủ ngồi dậy thì vẫn là ngồi trong lòng hắn.

Tuy hắn là chính nhân quân tử, nhưng huyết mạch phong ma không phải thứ tốt lành gì, làm thế này thật sự rất dễ khiến hắn suy nghĩ lung tung.

Huyết mạch phong ma: “…”

Lúc này hình như Kỳ Chủ cũng phát hiện mình đang ngồi ở chỗ không nên ngồi, lập tức rời khỏi lòng Diệp Quân, nhưng hình như cảm nhận được gì đó, cô ta nhíu mày thật chặt.

Diệp Quân hỏi: “Sao vậy?”

Kỳ Chủ không đáp lời, đưa tay phải ra rồi nắm chặt, một luồng khí tức mạnh mẽ xuất hiện trong lòng bàn tay cô ta, nhưng giây tiếp theo, một luồng sáng màu vàng bỗng phóng từ trên trời xuống, bay vào đỉnh đầu cô ta.

Ầm!

Cơ thể Kỳ Chủ run rẩy kịch liệt, sau đó cô ta ngã xuống.

Diệp Quân lập tức tê dại.

Chết tiệt!

Cái quái gì vậy?

Kỳ Chủ là ai?

Lão đại của nền văn minh Phệ Giả đó!

Thế này là thế nào?

Diệp Quân nghĩ tới gì đó, vội xòe tay ra, nhưng kiếm Thanh Huyên không xuất hiện.

Diệp Quân ngây người, gọi: “Tháp gia?”

Không có ai đáp lại.

Mẹ kiếp!

Mặt Diệp Quân sầm xuống, nhưng đúng lúc này giọng của Tiểu Tháp đột nhiên vang lên: “Làm gì vậy?”

Diệp Quân thở phào nhẹ nhõm rồi hỏi: “Tháp gia, ngươi vẫn ở đây à?”

Tiểu Tháp nói: “Nơi này hơi kỳ lạ”.

Diệp Quân hỏi ngay: “Kỳ lạ ở đâu?”

Tiểu Tháp trầm giọng bảo: “Dù sao cũng là kỳ lạ”.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp bất chợt thở dài: “Ta biết ngay mà, biết ngay mà…”

Diệp Quân vô cùng nghi ngờ: “Ngươi biết cái gì?”

Tiểu Tháp đáp: “Khi nền văn minh Phệ Giả lựa chọn làm bạn với ngươi là ta đã biết chuyện này không đơn giản rồi, bởi vì trò này rất lạ, thì ra là có cái bẫy lớn hơn nữa đang chờ ngươi nhảy vào…”

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp nói: “Nơi này rất đặc biệt, ngươi cẩn thận một chút”.

Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn xung quanh với vẻ khó hiểu, đây là nơi nào?

Cuối cùng ánh mắt Diệp Quân rơi vào thành cổ phía xa, trầm tư một lát hắn dời mắt, nhìn Kỳ Chủ trước mặt, sau khi Kỳ Chủ bị luồng sáng vàng lúc nãy đánh trúng, giữa trán cô ta đã có thêm một ấn ký màu vàng nhạt.

Bị buộc phải phong ấn rồi!

Đến cả Kỳ Chủ cũng có thể phong ấn được…

Diệp Quân trầm mặc hồi lâu mới khẽ lay Kỳ Chủ: “Kỳ cô nương?”

Không phản ứng.

Diệp Quân chỉ có thể bế cô ta lên, sau đó đi về phía thành cổ kia.

Khi đi vào thành cổ, Diệp Quân phát hiện nơi này có người sống, nhưng hầu hết đều là người bình thường, không có tu vi.

Điều này khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.

Đều là người bình thường, đương nhiên hắn sẽ không sợ.

Tuy hắn không thể dùng sức mạnh của mình, nhưng ý thức chiến đấu vẫn còn, tu sĩ bình thường không phải đối thủ của hắn.

Sau khi Diệp Quân bế Kỳ Chủ vào thành, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người, người dân hai bên đường đều tò mò nhìn hai người, bởi vì bọn họ ăn mặc chỉnh tề, khác hẳn những người dân ở dây.

Diệp Quân bế Kỳ Chủ đi tới trước một sạp hàng, ở đó có một ông lão đang hút thuốc, mặt mày trông có vẻ thân thiện tốt bụng.

Thấy Diệp Quân bế Kỳ Chủ tới, ông lão lập tức cảnh giác, vội giấu túi tiền đi.

Diệp Quân: “…”

Diệp Quân nhìn ông lão, nở nụ cười hiền hòa: “Ông lão… ông có hiểu lời ta nói không?”

Ông lão lắc đầu: “Không hiểu”.

Mặt Diệp Quân lập tức đen lại.

Mẹ kiếp!

Đương nhiên phần nhiều vẫn là kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện ngôn ngữ ông ta nói không phải ngôn ngữ của nền văn minh Phệ Giả hay nền văn minh Quy Giả, thế mà hắn lại hiểu được.

Hơi lạ nha!

Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, mỉm cười hỏi: “Ông lão, đây là nơi nào?”

Ông lão nhìn hắn không nói gì, chỉ rít mạnh một hơi thuốc lá.

Thấy đối phương không trả lời, Diệp Quân cũng không hỏi thêm nữa, bế Kỳ Chủ đi tiếp.

Lúc này ông lão bỗng khàn giọng bảo: “Ngươi thật không biết ý, hỏi người khác thì phải cho người ta cái gì đó trước chứ?”

Nói xong ông ta nhìn Diệp Quân với vẻ khinh bỉ, lấy điếu thuốc gõ lên bàn, tàn thuốc cũng bị dốc ra một ít.

Diệp Quân mỉm cười: “Cảm ơn đã nhắc nhở”.

Nói rồi hắn đi tới trước gian hàng của một người phụ nữ trung niên, lấy một viên tinh thạch bình thường trong Tiểu Tháp ra đưa cho bà ấy, mỉm cười hỏi: “Đại thẩm, ta hỏi bà một chuyện có được không?”

Nhìn thấy cảnh này, nét mặt ông lão kia sầm xuống, ông ta nhìn viên tinh thạch trong tay Diệp Quân, ánh mắt lóe lên, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Người phụ nữ trung niên nhìn thấy viên tinh thạch kia thì sáng mắt, vội cất nó đi, mỉm cười trả lời: “Nơi này là thành Đa Nguyên”.

Diệp Quân lại lấy thêm một viên tinh thạch nữa ra, đưa cho người phụ nữ trung niên, cười bảo: “Thẩm có thể tìm cho chúng ta một chỗ để ở được không?”

Người phụ nữ trung niên đáp ngay: “Được được, đi thôi, ta đưa hai người đến nhà của ta…”

Diệp Quân gật đầu: “Đa tạ”.

Người phụ nữ trung niên chẳng màng tới sạp hàng nữa mà đưa Diệp Quân đi luôn.

Ông lão kia nhìn Diệp Quân hung ác, rít mạnh thuốc lá.

Đương nhiên Diệp Quân đã chú ý tới ánh mắt của đối phương, nhưng hắn không để ý.

Rất nhiều lúc, nơi càng nhỏ, lòng người càng phức tạp.

Tiểu Tháp nói: “Tên này chưa gặp được ông nội ngươi thôi”.

Diệp Quân cười bảo: “Tháp gia, trước đây ông nội ta điên cuồng lắm à?”

Thật ra hắn rất tò mò, bởi vì khi hắn ở cùng với ông nội áo xanh cảm thấy ông rất vui tính, hơn nữa còn rất hiền hòa, không giống một tên ma quái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK