Chỉ thấy ở khu vực lập lòe ánh đao ở phía xa xa, Phạn Chiêu Đế đột nhiên ngừng lại, cô ta không tiếp tục ra tay nữa mà phóng người lên liên tục lùi về sau, ra khỏi khu vực chiến đấu. Thấy thế Lăng Tiêu thoáng chau mày đầy khó hiểu.
Chỉ trong chớp mắt, Phạn Chiêu Đế đã thối lùi khỏi hiện trường, cùng lúc đó, bàn tay khổng lồ đến từ Hỏa Tinh cũng biến mất không thấy đâu.
Mọi người đều thấy nghi hoặc.
Còn Tổ Đạo thì như thể nghĩ đến chuyện gì đó nên sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, ông ta gào lên: "Phạn Chiêu Đế! Cô là đồ tiểu nhân!"
Lúc này, một ánh đao đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, tiếp đó Lăng Tiêu chậm rãi đi ra, ông ta nhìn Tổ Đạo ở cách đó không xa, lúc này đây, hơi thở của Tổ Đạo đã đạt đến một ngưỡng nhất định, chuẩn bị đột phá.
Diệp Quân trầm giọng nói: "Người phụ nữ kia lúc nãy cố ý bỏ chạy là muốn để chúng ta và Tổ Đạo tàn sát lẫn nhau".
Lăng Tiêu khẽ lắc đầu: "Không còn cách khác".
Dứt lời, ông ta cũng hóa thành một ánh đao lao thẳng đến chỗ Tổ Đạo. Diệp Quân thấy thế thì trầm mặc.
Như Lăng Tiêu nói, cho dù biết người phụ nữ kia có âm mưu, nhưng bọn họ căn bản không còn cách nào khác, bởi vì bọn họ không thể để Tổ Đạo này đột phá.
Tổ Đạo kia một khi đột phá thì không một ai ở đây có thể đấu lại ông ta.
Diệp Quân không nghĩ nhiều nữa, cũng hóa thành một luồng ánh kiếm bay về phía Tổ Đạo, mà đám người Quân Đế cũng xông lên.
Bọn họ đã sớm muốn đánh chết Tổ Đạo kia rồi!
Mà bây giờ chính là thời cơ tốt nhất, bởi vì đa phần sức mạnh của Tổ Đạo đều đang phân cho Tế Chúng Sinh.
Nhìn thấy đám người Lăng Tiêu đánh tới, sắc mặt Tổ Đạo bỗng trở nên vô cùng khó coi, lúc này đây ông ta chỉ hận trong thể ăn tươi nuốt sống Phạn Chiêu Đế!
Mẹ kiếp!
Bị con ả kia chơi rồi!
Mà lúc này ông ta căn bản không có thời gian để nghĩ nhiều, bởi vì đám người Lăng Tiêu đã lao đến.
Trong mắt Tổ Đạo ánh lên tia dữ tợn, tay phải đột nhiên xòe ra, một chiếc ấn đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay, cái ấn này chỉ to bằng bàn tay ông ta, toàn thân đen kịt, trên đỉnh ấn có một chữ Đạo, mà bốn mặt thân ấn có khắc bốn chữ "Thiên", "Địa", "Đạo", "Pháp", đó chính là ấn Tổ Đạo!"
Lúc trước đây chính là thần vật mạnh nhất khắp toàn bộ vũ trụ cấp mười, cũng là lá bài tẩy cuối cùng của ông ta, nếu như không bị ép đến đường cùng, ông ta chắc chắn sẽ không sử dụng đến nó.
Với ông ta mà nói, bây giờ chỉ cần nhanh chóng sống qua được ải này, chỉ cần thuận lợi đột phá thì đám người ở đây chỉ là giun dế!
Trong thoáng chốc Tổ Đạo thôi thúc ấn đen kia, ấn Tổ Đạo lập tức biến thành một vùng thế giới Thập Đạo hút hết đám người Lăng Tiêu vào bên trong. Mà bên trong thế giới Thập Đạo này có vô số đạo pháp ầm ầm kéo đến, những đạo pháp này không chỉ ở hiện tại mà là trải dài qua rất nhiều thời đại.
Đạo pháp Quá Khứ! Đạo pháp Hiện Tại!
Hơn nữa còn không phải là đạo pháp bình thường, mà tất cả đều là đạo pháp chi tổ, ấn Tổ Đạo này chính là khởi nguồn cho tất cả đạo pháp.
Diệp Quân không quan tâm đến sức mạnh của các đạo pháp kia, hắn phóng lên trời, vung kiếm chém thẳng lên chữ Đạo ở trên đỉnh.
Ầm ầm!
Nương theo ánh kiếm bị chấn nát, Diệp Quân cũng bị một luồng sức mạnh cường đại trấn áp trở về nguyên chỗ, trên đạo ấn kia đã xuất hiện một vết kiếm nhàn nhạt.
Sau khi dừng lại, Diệp Quân có chút khiếp sợ, kiếm Thanh Huyên mà cũng không thể phá hủy nơi này?
Hắn đang định thử lại lần nữa thì lại bị Lăng Tiêu ngăn cản, Lăng Tiêu nhìn chằm chằm chữ "Đạo" kia rồi nói: "Ấn Tổ Đạo này là do biển Khổ Giới bên kia chảy qua, sức mạnh rất quỷ dị, năm đó ta cũng coi thường ấn này, sau đó bị nó cho ăn vài cú đau điếng. Nhờ vậy mới khiến Đạo Khiển tiến vào cơ thể của ta, không thể khinh thường được đâu".
Diệp Quân trầm giọng nói: "Vậy chúng ta phải ngăn được Tổ Đạo kia!"
Lăng Tiêu gật gật đầu: "Lát nữa ta sẽ mở ra một đường, đệ theo đó ra ngoài chém Tổ Đạo".
Nói xong, ông ta nắm chặt trường đao bước lên một bước, giơ tay chém xuống.
Một đao vừa hạ xuống, thời không trước mặt ông ta lập tức bị xé thành một lỗ hổng lớn, Diệp Quân thấy thế thì vội vàng xông ra ngoài, nhưng lúc hắn sắp ra khỏi thì lỗ hổng kia đã nhanh chóng khép lại, mà lúc này Lăng Tiêu lại lần nữa chém mạnh xuống.
Răng rắc!
Thời không vừa khép miệng kia lại bị nứt ra! Diệp Quân nhân cơ hội vọt ra ngoài.
Mà ở trong thế giới Thập Đạo, vô số đạo pháp tràn ngập đất trời đè xuống, trong nháy mắt từng luồng đao khí kinh khủng Lăng Tiêu tỏa ra đã tan biến từng chút một.
Lăng Tiêu híp mắt lại, hai tay xoay một vòng rồi biến thành một luồng ánh đao vạn trượng phóng lên trời, trong nháy mắt, một ánh đao sắc lẻm đã lóe lên chân trời thế giới Thập Đạo.
Hai loại sức mạnh cực hạn đối chọi nhau!
Toàn bộ thế giới Thập Đạo bắt đầu rung lắc tựa như có động đất mạnh, mà không bao lâu sau, vùng thế giới Thập Đạo này đã xuất hiện một vài vết nứt.
Ấn Tổ Đạo này tuy rằng khủng bố, nhưng Tổ Đạo bây giờ căn bản không thể phát huy được toàn bộ uy lực của nó, bởi vì đa phần sức mạnh hiện tại của ông ta đều đang dùng Tế Chúng Sinh, bởi vậy ấn Tổ Đạo lúc này không thể chống lại được Lăng Tiêu.
Mà ở bên ngoài, sau khi Diệp Quân lao ra đã nhanh chóng đấm một kiếm về phía Tổ Đạo, hắn quyết không thể để Tổ Đạo này đột phá, bởi vì lúc này hơi thở ông ta tỏa ra đã rất tiệp cận giây phút đột phá rồi.
Tên này một khi đột phá thì ở đây không ai có thể cản lại được!
Ầm ầm!
Theo chiêu kiếm Diệp Quân đánh tới, Tổ Đạo lập tức bị đánh bay ra ngoài, còn Diệp Quân lại định xuất thêm một chiêu nữa, nhưng lại thấy Tổ Đạo đột nhiên bắt đầu điên cuồng cười lớn. Ông ta bước ra trước một bước, hơi thở của ông ta như thể núi lửa đã tích tụ mấy chục nghìn năm, trong chớp mắt bùng nổ, chấn động đến mức Diệp Quân cũng bị thổi bay lùi liên tục.
Mà lúc ông ta định bước thêm một bước nữa thì đột nhiên vùng trời xung quanh đột nhiên trở thành màu máu, cùng lúc đó, thời không trước mặt Tổ Đạo nứt ra, Phạn Chiêu Đế chậm rãi đi ra, tiếp đó, cô ta khẽ điểm một ngón tay về phía Tổ Đạo, trong phút chốc, hơi thở ông ta vừa tỏa ra đã bị trấn áp lại.
Chương 2592: Cảnh giới Tế Chúng Sinh đầu tiên ở vũ trụ cấp mười
"Phạn Chiêu Đế!"
Tổ Đạo đột nhiên gào lên: "Ngươi dám phản bội ta! Ngươi dám phản bội ta!"
Phạn Chiêu Đế cũng không nói lời nào, cô ta lại bước đến một bước, trong phút chốc, nghìn tỉ ác niệm tựa nghìn quả núi nặng ngàn cân ép mạnh xuống người Tổ Đạo, khí thế khủng bố Tổ Đạo vừa tỏa ra lập tức bị trấn áp!
"A!"
Tổ Đạo đột nhiên gào lên, hai tay ông ta lập tức bốc cháy, ông ta nhấc chân phải lên muốn tiên lên thêm một bước nữa để hoàn toàn đột phá ràng buộc trong bản ngã. Lúc chân phải ông ta dần hạ xuống, hơi thở trong người tựa thủy triều lũ lượt tràn ra, điên cuồng chống lại ác niệm của Phạn Chiêu Đế.
Nhưng vào lúc này, ở Hoả Tinh xa xôi chợt có một bàn tay phóng lên trời, trực tiếp xé rách thời không lao đến trên đỉnh đầu Tổ Đạo tiếp đó là đè mạnh xuống.
Ầm ầm!
Chỉ một cái đè tay này thôi, hơi thở vừa bộc phát của Tổ Đạo lại lần nữa bị ép trở lại trong người!
"Đệt bà!"
Hai mắt Tổ Đạo đỏ ngầu, ông ta gầm lên đầy giận dữ, trực tiếp đốt chá thân thể Đại Đạo của mình, nhờ vậy mà luồng hơi thở đáng sợ lại lần nữa được bộc phát ra từ cơ thể của ông ta, luồng hơi thở này mạnh đến mức liên tục bức lùi được ác niệm của Phạn Chiêu Đế cùng bàn tay khổng lồ kia.
Tổ Đạo vui vẻ trong lòng, đang muốn thừa cơ bước thêm bước cuối cùng, đạt đến đỉnh cao trước giờ chưa từng có, nhưng đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên chậm rãi vang lên: "Định!"
Ầm ầm!
Trong tích tắc, một luồng sức mạnh đáng sợ đã nện thẳng xuống đỉnh đầu của Tổ Đạo.
"Không!"
Tròng mắt Tổ Đạo đột nhiên co rụt lại, mắt trừng lớn muốn rách cả mí: "Không! Không được!"
Ầm ầm!
Ba luồng sức mạnh khủng bố cùng trấn áp Tổ Đạo, trong thời khắc sống còn này, ông ta muốn triệu hoán ấn Tổ Đạo về để hộ thể, nhưng lại phát hiện ấn Tổ Đạo bây giờ đang bị đám người Lăng Tiêu gắt gao khống chế.
Đây là âm mưu! Rõ ràng là âm mưu!
Lúc này, Tổ Đạo bỗng nhiên tỉnh ngộ, tất cả những thứ này đều là âm mưu của Phạn Chiêu Đế, đối phương sở dĩ ra mặt giúp ông ta chống lại đám người Lăng Tiêu, mục đích chính là làm ông ta lơ là, để ông ta tin tưởng rằng cô đang thật sự giúp đỡ mình.
Mà khi ông ta tin tưởng, bắt đầu Tế Chúng Sinh thì người phụ nữ này đột ngột dừng tay, không đánh với Lăng Tiêu nữa! Lúc ấy sao Lăng Tiêu có thể bỏ qua cho ông ta được? Mà bản thân ông ta muốn lấy một chọi với cả nhóm người Lăng Tiêu thì chỉ có thể lấy lá bài tẩy cuối cùng là ấn Tổ Đạo ra.
Mẹ nó rõ ràng tất cả đều là âm mưu!
Đúng lúc này, Phạn Chiêu Đế đột nhiên lắc người đến thẳng trước mặt Tổ Đạo, trong mắt cô ta tràn ngập vẻ tham lam.
Tổ Đạo lập tức hiểu được ý nghĩ của người phụ nữ này, ông ta gằn giọng lên: "Phạn Chiêu Đế, ông đây có chết cũng sẽ không để ngươi chiếm hời!"
Dứt lời, ông ta định dứt khoát tự bạo cả Đạo thể lẫn linh hồn, nhưng đúng lúc này lại có một âm thanh chậm rãi vang lên: "Trấn!"
Ầm ầm!
Giọng nói kia vừa dứt, một luồng sức mạnh đáng sợ khác đã trấn áp Tổ Đạo ngay tại chỗ, khiến ông ta không thể động đậy.
Tổ Đạo quay đầu nhìn lại, cách đó không xa có một cô gái mang áo bào trắng đang đứng, là Tịnh tông chủ!
Diệp Quân nhìn Tịnh tông chủ bước đến, chỉ im lặng không nói gì.
Khuôn mặt của Tổ Đạo vô cùng dữ tợn, ông ta hét lên: "Đáng chết, các ngươi đáng chết!!"
Mà đúng lúc này, Phạn Chiêu Đế đã vọt đến trước mặt ông ta, sau đó tung một quyền ra.
Ầm ầm!
Tổ Đạo trợn tròn hai mắt, trong phút chốc, vô số sức mạnh chúng sinh trong cơ thể ông ta trôi ra ồ ạt như thủy triều, tất cả đều tuôn vào người Phạn Chiêu Đế.
Tiếp tục Tế Chúng Sinh!!
Nhưng lần này người Tế Chúng Sinh đã không còn là Tổ Đạo nữa mà là Phạn Chiêu Đế, nói đúng hơn là cô ta đang cướp đi thành quả của Tổ Đạo.
Đúng lúc này, Diệp Quân cách đó không xa đột nhiên biến mất. Xung quanh bỗng có một luồng kiếm quang phá không lao đến chỗ Phạn Chiêu Đế. Uy hiếp lớn nhất hiện tại đã không còn là Tổ Đạo, mà chính là Phạn Chiêu Đế!
Phạn Chiêu Đế phất tay áo lên, một bức tường vô hình trực tiếp chắn ngang trước mặt cô ta.
Ầm!
Chiêu kiếm của Diệp Quân bị chặn ngang ngay tại chỗ. Mà lúc này, hơi thở của Phạn Chiêu Đế đang điên cuồng tăng vọt.
Đúng lúc này, ấn Tổ Đạo đột nhiên bay về phía Tổ Đạo, nhưng lúc nó chuẩn bị đến gần ông ta thì lại bị Phạn Chiêu Đế cách không tung một chưởng đánh bay ra ngoài.
Bấy giờ, đám người Lăng Tiêu cũng xông đến, Lăng Tiêu thấy Phạn Chiêu Đế cướp đoạt thành quả của Tổ Đạo thì cau mày lại, cơ thể thoáng rung lên, hóa thành một luồng ánh đao đánh về phía Phạn Chiêu Đế.
Đúng lúc này, Tịnh tông chủ đột quay sang Lăng Tiêu hô lên: "Phá!"
Ầm ầm!
Trong phút chốc, luồng ánh đao của Lăng Tiêu đã bị đánh nổ tứ tung!
Lăng Tiêu khẽ nhíu mày, giơ tay lên định tiếp tục phóng đao về phía Tịnh tông chủ. Tịnh tông chủ chỉ đưa một ngón tay lên, trên đầu ngón tay có Đại Đạo ngưng tụ.
Ầm ầm!
Theo một tiếng nổ vang vọng, Lăng Tiêu cùng Tịnh tông chủ đồng thời thối lui liên tục.
Sau khi Lăng Tiêu dừng lại, ông ta ngẩng đầu nhìn Tịnh tông chủ ở cách đó không xa, khẽ nhíu mày: "Cô cũng là kẻ nghịch đạo!"
Mà đúng lúc này, hơi thở của Phạn Chiêu Đế ở nơi xa đang điên cuồng tăng vọt, nhất là hơi thở Ác Đạo của cô ta, bây giờ đã tăng lên gấp mấy chục lần, chỉ là uy thế của một đạo đã mạnh đến mức chấn lùi tất cả những cường giả có mặt ở đây, trong đó bao gồm cả Lăng Tiêu và Tịnh tông chủ.
Đột phá rồi!
Người đột phá cảnh giới Tế Chúng Sinh đầu tiên ở vũ trụ cấp mười!!
Phạn Chiêu Đế nở nụ cười, cô ta nhìn Diệp Quân ở phía xa xa, trong mắt là sát ý ngập tràn.
Chương 2593: Tín ngưỡng của Tịnh tông chủ
Phạn Chiêu Đế lúc này chỉ tỏa ra vẻn vẹn một luồng uy thế cũng đủ khiến tất cả mọi người ở đây cảm nhận được áp bức lớn lao, tự như bị nghìn vạn ngọn núi chèn ép xuống người, vô cùng nặng nề.
Cô ta đã vượt qua Đạo Ngã Tự Tại, đạt đến một cảnh giới hoàn toàn mới.
Cảnh giới Tế Chúng Sinh!
Khoảnh khắc cô ta đạt đến cảnh giới Tế Chúng Sinh, cũng là mang ý nghĩa trật tự Đại Đạo của Tổ Đạo đã không còn tồn tại nữa, đất trời vũ trụ này đều lấy Phạn Chiêu Đế làm đầu.
Lúc này Tổ Đạo vẫn chưa chết, nhưng đã thoi thóp, ông ta tập hợp tất cả sức mạnh chúng sinh về, nhưng lại bị Phạn Chiêu Đế hấp thu sạch sẽ, không chỉ sức mạnh chúng sinh mà ngay cả sức mạnh của ông ta cũng bị Phạn Chiêu Đế hấp thu gần như chín mươi chín phần trăm.
Bởi vì ông ta cũng bị Phạn Chiêu Đế biến thành chúng sinh để hấp thu.
Mưu tính mấy trăm triệu năm qua, hôm nay phải dâng toàn bộ lên cho Phạn Chiêu Đế.
Ông ta hận!
Hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng ông ta không thể làm gì được, bây giờ Phạn Chiêu Đế đã quá mạnh, đừng nói là ông ta của bây giờ, cho dù là ông ta của thời kỳ đỉnh cao cũng hoàn toàn không phải đối thủ của cô ta.
Đúng lúc này, thời không trên đỉnh đầu của Phạn Chiêu Đế và Tổ Đạo đột nhiên nổi lên từng gợn sóng lăn tăn, Phạn Chiêu Đế ngẩng đầu lên xem, không biết là nhìn thấy gì mà híp mắt lại, sau đó đưa tay trái điểm ra một cái, thời không đang nổi gợn sóng kia đột nhiên truyền đến âm thanh kiếm quang vỡ vụn, ngay sau đó, thời không xung quanh bắt đầu trở về bình thường.
Phạn Chiêu Đế nhìn chằm chằm vào mảnh thời không đã khôi phục lại bình thường, cười khẩy: "Chỉ thế thôi?"
Mọi người ngẩng đầu nhìn mảnh thời không đã khôi phục kia, đều thấy có chút nghi hoặc, vừa rồi là ai ra tay?
Lăng Tiêu ở nơi xa ngẩng đầu nhìn mảnh thời không vừa nãy còn đang gợn sóng kia, cũng không biết là nhìn thấy gì, ông ta hơi run lên, liếc mắt nhìn Diệp Quân ở cách đó không xa, ông ta trầm mặc một lúc rồi đột nhiên hóa thành một ánh đao bảy sắc chém thẳng đến chỗ Phạn Chiêu Đế.
Phạn Chiêu Đế ở phương xa cũng thu tầm mắt lại, duỗi nhẹ một ngón tay ra, đầu ngón tay khẽ vung lên, luồng ánh đao khổng lồ kia lập tức bị phá nát, Lăng Tiêu cũng trong chớp mắt bị sức mạnh Ác Đạo đáng sợ trấn áp đứng yên tại chỗ. Không chỉ thế, đao ý mạnh mẽ Lăng Tiêu tỏa ra quanh thân cũng bị trấn áp lại toàn bộ.
Giờ khắc này thực lực của Phạn Chiêu Đế đã có sự chênh lệch trời long đất lỡ so với khi trước.
Nhìn thấy cảnh này, đám người Quân Đế ở xung quanh đều phải hoảng hốt.
Mà đúng lúc này, Tổ Đạo đang thoi thóp đột nhiên xòe lòng bàn tay ra, ấn Tổ Đạo lập tức bay đến trong tay ông ta, một khắc sau, ông ta mượn sức mạnh của ấn Tổ Đạo để chuồn ngay tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa, ông ta đã ở trước biển Khổ Giới trong Thiên Mộ Giới.
Nhìn vùng biển tĩnh lặng như chết trước mặt, trong mắt ông ta ánh lên vẻ kiêng kị, do dự không dám quyết định.
Đúng lúc này, Phạn Chiêu Đế đột nhiên xoay tay, cách không búng một cái, một tia hào quang đỏ rực xuất hiện, chớp mắt, toàn bộ Thiên Mộ Giới lập tức bắt đầu bị tiêu diệt.
Cảm nhận được luồng sức mạnh kinh khủng của Phạn Chiêu Đế, Tổ Đạo bị dọa đến mức hồn bay phách tán, ông ta ôm ấn Tổ Đạo rồi nhảy thẳng vào trong biển Khổ Giới, mà khi những sức mạnh Ác Đạo kia đến gần biển Khổ Giới thì lại bị tiêu biến.
Thấy thế, Phạn Chiêu Đế cau mày lại.
Sau khi Tổ Đạo ôm ấn Tổ Đạo nhảy vào biển Khổ Giới thì cứ ngỡ rằng là chết chắc, nhưng ông ta lại phát hiện mình không hề chìm xuống đáy biển Khổ Giới, không chỉ thế mà ấn Tổ Đạo còn lơ lửng, ông ta lập tức thấy vui vẻ khôn xiết, sau đó huơ hai tay hai chân cực lực, bơi về vùng biển u tối phía xa xa như một con rùa.
Vừa bơi ông ta còn vừa mắng: "Phạn Chiêu Đế! Thứ phản bội nhà người, cứ chờ đấy cho ông, ngươi chờ đấy cho ông, a a a!"
Phạn Chiêu Đế liếc mắt nhìn Tổ Đạo đang bơi trong biển Khổ Giới, cô ta không tiếp tục ra tay nữa. Tổ Đạo kia bây giờ trong mắt cô ta chẳng khác gì một đống rác, đừng nói là ông ta của bây giờ, cho dù là lúc ông ta mạnh nhất cũng chẳng ở được cô ta để ở trong mắt, chỉ là hạng giun dế mà thôi.
Tất nhiên, không giết ông ta cũng là vì còn lý do khác, cứ để ông ta sống tiếp, sau ắt còn tác dụng rất lớn.
Phạn Chiêu Đế nhìn Tổ Đạo vừa bơi vừa mắng chửi một lúc rồi thu tầm nhìn lại, cô ta quay đầu nhìn Diệp Quân cách đó không xa: "Ngược lại ta có chút bất ngờ đấy, vậy mà ngươi đã học xong Thiện Ác Cộng Tồn".
Diệp Quân liếc mắt nhìn Phạn Chiêu Đế: "Còn ta cũng thấy rất bất ngờ, cô mà lại mời được Tịnh tông chủ và vị cường giả bí ẩn trên Hỏa Tinh kia".
"Ha ha!"
Phạn Chiêu Đế cười khẽ, bàn tay ngọc ngà nhẹ nhàng vung lên, xung quanh có vô số sức mạnh ác niệm phun trào như thủy triều: "Ngươi thông minh như vậy, không ngại đoán thử xem tại sao ta có thể mời được bọn họ?"
Bây giờ cô ta cũng không vội, bởi vì với cô ta mà nói, bây giờ đại cục đã định.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Tịnh tông chủ: "Cô vẫn luôn phản trật tự, thật ra cô không phản lại trật tự của ta, mà là phản lại trật tự của Tổ Đạo, nhưng cô biết rất rõ, với thực lực của mình thì căn bản không thể tiêu diệt được Tổ Đạo kia. Phạn Chiêu Đế có thể thuyết phục được cô chắc hẳn là vì cô ta có biện pháp tiêu diệt Tổ Đạo, đúng không?"
Tịnh tông chủ khẽ gật đầu: "Đúng được một nửa".
Diệp Quân khẽ nhíu mày: "Còn một nửa còn lại?"
Tịnh tông chủ không trả lời câu hỏi này mà chỉ nói: "Ta giúp nàng ta trấn áp Tổ Đạo, còn nàng thì phải thả ngươi đi".
Diệp Quân nở nụ cười: "Cô cảm thấy như vậy khả thi không?"
"Tất nhiên là khả thi!"
Phạn Chiêu Đế đột nhiên bật cười: "Con người của ta nói là phải giữ lời, người có thể đi, nhưng đám nghịch đạo bên cạnh ngươi thì phải chết, bởi vì với ta, bọn chúng là chất dinh dưỡng đại bổ".
Diệp Quân nhìn Tịnh tông chủ: "Tịnh tông chủ, cảm ơn ý tốt của cô. Nhưng Diệp Quân ta đã chọn đồng sinh cộng tử với những huynh đệ kết nghĩa này".
Tịnh tông chủ nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, một lúc sau, cô ta khẽ gật đầu: "Ta tôn trọng sự lựa chọn của ngươi".
Nói xong, cô ta xoay người rời đi, nhưng chỉ mới được hai bước thì dừng lại: "Ta đã từng nói muốn cho ngươi một cơ hội, đúng không?"
Phạn Chiêu Đế liếc mắt nhìn Tịnh tông chủ, khẽ híp mắt lại.
Lúc này, Tịnh tông chủ chậm rãi bước về phía Diệp Quân: "Vũ trụ Quan Huyên, lần đó chúng ta đã đánh cược và ta đã thua, vì vậy Tư Phàm Tịnh ta nguyện tuân theo trật tự của Kiếm Chủ Quan Huyên!"
Trong phút chốc, kiếm ý trật tự trong cơ thể Diệp Quân điên cuồng tăng vọt!
Tiếng kiếm ngân vang khắp toàn bộ vũ trụ!
Hệ Ngân Hà, núi Phạn Tịnh.
Chủ nhân bút Đại Đạo đang quét sân cũng nghe thấy tiếng kiếm ngân, ông ta dừng lại rồi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía tinh hà sâu xa, trong mắt ánh lên tia phức tạp, khẽ nói: "Trật tự Tổ Đạo đã tan vỡ, thiên địa lại trở về với vô trật tự, tâm nguyện phải thành, bây giờ ngươi đang cầu chết đúng không?"
Thiên Mộ Giới.
Khoảnh khắc Tịnh tông chủ nguyện tuân theo trật tự của Diệp Quân, kiếm ý trật tự của Diệp Quân lại lần nữa được biến chất, lúc này đây, kiếm ý trật tự của hắn đã đạt đến cảnh giới Đạo Ngã Tự Tại đỉnh cao.
Kiếm đạo Trật Tự!
Là một loại trật tự mạnh nhất chỉ sau Tổ Đạo.
Kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân không ngừng rung lên.
Phạn Chiêu Đế đột nhiên nở nụ cười: "Tịnh tông chủ, không thể không nói, ngươi khiến ta thấy hơi bất ngờ đấy, thì ra ngươi thật sự tin rằng hắn có thể sáng lập ra được một trật tự công bằng, còn tin rằng hắn sẽ không thay đổi thành ác long".
Tịnh tông chủ Tịnh tông chủ nhìn về phía Phạn Chiêu Đế: "Biết tại sao ta lại tin tưởng hắn không?"
Chương 2594: Đều là hạng sâu bọ
Phạn Chiêu Đế cười khẽ: "Ta nghĩ chắc là sẽ không vì cô thích hắn đâu nhỉ, dù sao tên đó cũng là một tên đào hoa lắm nợ".
Tịnh tông chủ nhìn chằm chằm vào Phạn Chiêu Đế: "Trận chiến ở Chân Vũ Trụ ngày đó, cho dù có chết hắn cũng không gọi người đến giúp, vậy nên ta tin tưởng hắn".
Nụ cười trên mặt Phạn Chiêu Đế dần biến mất.
Tất nhiên cô ta hiểu ý của Tịnh tông chủ, nếu mục tiêu của thiếu niên này cũng giống như Tổ Đạo, đều muốn nô dịch chúng sinh, hút máu chúng sinh, vậy thì thật ra hắn hoàn toàn không cần cố gắng, hắn chỉ cần nói một câu là có thể làm được rồi...
Vậy tại sao hắn không làm?
Rất đơn giản.
Bởi vì Diệp Quân hắn không muốn làm vua dựa dẫm, mà là muốn chân chính vô địch.
Vô địch ở đây là muốn vượt qua cả cha hắn.
Đối thủ chân chính trong lòng Diệp Quân... thật ra chính là các đời cha chú của mình!
Cũng bởi vì vậy, Diệp Quân hắn không thể làm vua dựa dẫm, bởi vì như thế thì cho dù có thành lập trật tự cũng sẽ ở dưới Tứ Kiếm, trật tự của hắn vĩnh viễn thấp kém hơn bốn người kia. Nhưng nếu hắn vượt qua bọn họ, vậy hắn sẽ thành lập được một trật tự tuyệt đối, Tứ Kiếm cũng phải tuân theo!
Lấy kiếm làm trật tự, dưới trật tự đó, chúng sinh bình đẳng!
Cha hay ông nội cũng phải quỳ xuống hết cho hắn!
Đó mới là mục tiêu cuối cùng của hắn.
Nghe Tịnh tông chủ nói thế, Diệp Quân đầu tiên là ngẩng ra, sau đó là lắc đầu cười, hắn không ngờ rằng người hiểu mình nhất... lại là Tịnh tông chủ này và Chân tỷ.
Chút suy nghĩ đó đã bị hắn giấu rất sâu, cho dù là Tháp gia đi theo hàng ngày cũng không biết được.
Vượt qua các đời cha chú?
Nếu nói suy nghĩ này ra, chắc chắn sẽ có người cười nhạo Diệp Quân hắn, bảo hắn không biết tự lượng sức, cười hắn suy nghĩ hão huyền.
Nhưng Diệp Quân hắn chính là như thế, không làm thì không làm, nhưng nếu đã làm thì phải làm cho tốt nhất, cho dù việc đó có khó khăn đến nhường nào đi nữa hắn cũng muốn làm, và cũng chỉ có Diệp Quân hắn mới có thể làm. Bởi vì chỉ có hắn làm thì các đời cha chú mới đồng ý cho hắn thêm thời gian, đồng thời cũng lựa chọn giúp đỡ hắn.
Người ngoài làm à?
Điên không?
Thử chọc vào nhà họ Dương đi, không cần đến một phút là người đã hoàn toàn tiệt diệt ở vũ trụ này.
"Ha ha!"
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên bắt đầu cười lớn: "Không ngờ nhóc con ngươi lại có suy nghĩ sâu xa như vậy, không thể không nói, ngươi khiến Tháp gia phải nhìn với ánh mắt khác xưa đấy, Tháp gia không nhìn lầm ngươi, có chí khí lắm, ha ha!"
Khi nghe đến câu nói của Tịnh tông chủ, nó tất nhiên đã hiểu rõ ý đồ thật sự của Diệp Quân, dù sao những năm gần đây nó cũng cố gắng đọc sách, tiến bộ lên nhiều rồi.
Phạn Chiêu Đế liếc mắt nhìn Tịnh tông chủ, sau đó nói: "Sau này ngươi sẽ biết lựa chọn của mình là sai lầm, bởi vì ta không tin Diệp Quân hắn cuối cùng vẫn sẽ giữ được sơ tâm, không thành ác long".
Nói xong, cô ta đột nhiên bước lên trước một bước, bước đi này trải ra một đường ánh sáng đỏ ngầu đến thẳng chỗ Diệp Quân.
Cô ta và Diệp Quân tất nhiên là tử địch.
Sau khi đánh bại Tổ Đạo, bây giờ cô ta đã là trật tự cao nhất ở đây, sao cô ta có thể để cho người khác sáng tạo ra một loại trật tự khác?
Đây là cuộc chiến tranh giành Đại Đạo!
Là cuộc chiến một sống một còn!
Phạn Chiêu Đế bỗng vươn tay, một luồng ác niệm đáng sợ lập tức bao trùm lên mọi người có mặt ở đây, đám người Quân Đế khi chịu phải áp lực ác niệm đó thì có chút đứng không vững. Cỗ uy thể ác niệm mạnh mẽ đó chèn ép đến mức khiến họ không thở được, không chỉ thế, nó còn như hàng vạn quả núi nghìn cân đè chặt lên họ, khiến họ không thể động đậy.
Hoàn toàn nghiền ép!
Mà đúng lúc này, một tiếng kiếm reo đột nhiên vang lên, một khắc sau, một luồng kiếm quang đỏ chói đột nhiên phá không lao đến, chém thẳng lên người Phạn Chiêu Đế!
Nương theo ánh kiếm đỏ lòm đó bộc phát ra, những cổ uy thế đáng sợ lập tức bị tiêu diệt, đám người Quân Đế khôi phục lại như thường, bọn họ nhanh chóng lui về sau, rời xa khỏi khu vực này.
Chỉ có Lăng Tiêu và Diệp Quân là có thể miễn cưỡng chống lại sức mạnh của Phạn Chiêu Đế!
Chẳng mấy chốc, Lăng Tiêu và Diệp Quân đã đồng loạt biến mất, một đao một kiếm cùng xông về phía Phạn Chiêu Đế, mà đối phương chỉ cười một tiếng khinh thường. Sau khi cô ta cắn nuốt hết tất cả tu vi của Tổ Đạo, đối với cô ta mà nói, trong thiên địa này chỉ có cô gái váy trắng là có thể đấu với cô ta một trận.
Những người còn lại chỉ là hạng sâu bọ!
Phạn Chiêu Đế phất tay áo lên, một mảng biển màu máu lập tức dâng lên hàng vạn trượng, che lấp cả bầu trời. Diệp Quân và Lăng Tiêu bị biển máu mạnh mẽ đó ép dừng lại ngay tại chỗ, ánh đao và ánh kiếm của bọn họ cũng lập lòe không thể đấu lại.
Phạn Chiêu Đế lại bước ra một bước, bước đi này khiến cho biển máu vạn trượng kia đột nhiên dội thẳng xuống đỉnh đầu của Diệp Quân và Lăng Tiêu, sức mạnh to lớn ấy khiến kiếm ý và đao ý của bọn họ bị trấn áp hoàn toàn, mảnh thời không nơi họ đang đứng cũng bị sụt lún, trở thành một khoảng không tịch mịch!
Diệp Quân tay phải nắm kiếm Thanh Huyên, nghiến chặt răng, lúc này ác niệm của Phạn Chiêu Đế đã mạnh hơn không chỉ mấy chục lần so với khi còn ở Chân vũ trụ, cho dù là kiếm ý trật tự của hắn cũng không có cách nào chống lại được ác niệm đó.
Phải biết rằng, kiếm ý trật tự của hắn đã được tín ngưỡng của Tịnh tông chủ củng cố, vậy mà vẫn không đủ!
Hắn không ngờ rằng sau khi Phạn Chiêu Đế cắn nuốt sức mạnh chúng sinh ở vũ trụ cấp mười cùng tu vi của Tổ Đạo lại có thể trở nên mạnh mẽ kinh khủng đến như vậy.
Đúng lúc này, Lăng Tiêu đột nhiên phá tan uy thế của hơi thở ác niệm kia, rồi bổ một đao thật mạnh về phía Phạn Chiêu Đế, nhưng còn chưa kịp tới gần cô ta đã bị đánh bay ra ngoài.
"Đại ca!"
Thấy Lăng Tiêu bị đánh bay, Diệp Quân không hề do dự mà lập tức thiêu đốt cơ thể của mình, hóa thành một luồng kiếm quang vọt đến chỗ Phạn Chiêu Đế, nhưng hắn vừa đến gần cô ta thôi đã bị luồng ý niệm vừa đáng sợ vừa mạnh mẽ chấn kinh bất động tại chỗ, kiếm ý trật tự quanh thân cũng bị trấn áp nát tan ngay trong một khắc đó.
Diệp Quân cố gắng chống lại sức mạnh ác đạo khủng khiếp này, khóe miệng hắn đã có một vệt máu tươi chảy xuống, đến mức hắn cảm thấy ngủ tạng đã bị phế bỏ, bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung.
Uy thế của một ý niệm mà lại có thể đáng sợ đến như vậy!
Phạn Chiêu Đế thản nhiên nhìn Diệp Quân đang khổ sở chống đỡ kia: "Vậy là đã thiêu đốt thân thể rồi? Ta chỉ mới xuất chưa đến hai phần thực lực đấy".
Chương 2595: Cố gắng hết sức
Hai phần sức mạnh!
Diệp Quân hít một hơi thật sâu, hắn có thể cảm nhận được Phạn Chiêu Đế không hề nói dối về những gì sau khi cô ta đột phá.
Không chỉ là cấp độ cao nhất của Ác Đạo, mà còn nắm giữ sức mạnh của toàn bộ sinh linh trong vũ trụ cấp mười. Còn về thực lực của cô ta trong vũ trụ cấp mười này, giống như từ trên đỉnh núi cao nhìn xuống vậy.
Diệp Quân cúi đầu nhìn kiếm Thanh Huyên ở trong tay mình, kiếm kêu không ngừng. Lúc này, kiếm ý trật tự của hắn sau khi đã có được sự công nhận của Tịnh tông chủ đã đạt đến một trạng thái đỉnh cao nhất. Luồng kiếm ý này khiến hắn cảm thấy hơi xa lạ, nó đến quá bất ngờ, hắn vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng nên vẫn chưa thể thực sự phát huy hết uy lực của kiếm ý trật tự này.
Mà giờ phút này, hắn hoàn toàn không có thời gian để thích ứng với luồng kiếm ý trật tự hoàn toàn mới này.
Đánh!
Diệp Quân ngừng suy nghĩ, hắn ngẩng đầu lên nhìn Phạn Chiêu Quân ở phía xa xa, suy nghĩ vừa lay động, kiếm đã chém tới trước mặt Phạn Chiêu Đế.
Sức mạnh của ba loại huyết mạch đồng thời bốc cháy!
Kiếm quang như máu.
Đến lúc này, hắn đã không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải dốc hết sức lực mà chiến đấu.
Uy lực của một nhát kiếm này giống như luồng gió mạnh, chớp mắt đã cuốn sạch vũ trụ chư thiên vạn giới, áp đảo hết tất cả.
Tuy nhiên, khi nó vừa đến gần Phạn Chiêu Đế, một luồng kiếm quang đỏ như máu này trong nháy mắt biến mất. Tiếp sau đó, Diệp Quân giống như con diều bị đứt dây, lập tức bị đánh bay ra ngoài, nhưng rất nhanh sau đó, một bàn tay đã đỡ hắn lại, còn giúp hắn ngăn lại vô số sức mạnh Ác Đạo.
Lăng Tiêu!
Sau khi Diệp Quân dừng lại, khóe miệng hắn không ngừng chảy máu. Hắn nhìn Phạn Chiêu Đế ở phía xa xa, hai huynh đệ bọn họ đồng thời biến mất ngay tại chỗ.
Kiếm Quang Hiện!
Đạo Quang Ngưng!
Có thể nói, bây giờ hai người chính là kiếm tu và đao tu mạnh nhất trong vũ trụ cấp mười này. Hai người hợp lực lại với nhau, uy lực bộc phát ra thì cho dù là ý chí Tổ Đạo cũng đều có thể dễ dàng nghiền nát và tiêu diệt. Tuy nhiên, hai người chỉ vừa đến gần Phạn Chiêu Đế đã lập tức bị một luồng ý niệm Ác Đạo vô hình trấn áp ngay tại chỗ. Tiếp sau đó, đao ý và kiếm ý của hai người biến mất từng chút một, giống như tờ giấy bị đốt cháy.
Sức mạnh của hai bên đã không cùng một cấp bậc nữa rồi!
Phạn Chiêu Đế nhìn huynh đệ hai người bị sức mạnh Ác Đạo của cô ta trấn áp, nở một nụ cười khinh thường: “Chỉ như vậy thôi sao?”
Dứt lời, cô ta chỉ khẽ giậm chân, trong phút chốc, tất cả đao quang và kiếm quang trong trời đất đồng thời biến mất. Không những vậy, khoảng vũ trụ này còn bị vỡ vụn, biến thành một vực sâu vũ trụ vô tận.
Một cú giậm chân nhẹ nhàng, đã hủy diệt đi tất cả.
Diệp Quân và Lăng Tiêu giống như bị trúng đòn nghiêm trọng, ngay lập tức bay ra ngoài.
Hai mắt Phạn Chiêu Đế từ từ nhắm lại, hai tay cô ta mở ra. Thế giới vốn đã biến thành một màu đen kịt, lại đột nhiên bắt đầu từng chút một chuyển sang màu đỏ, ý niệm Ác Đạo khủng bố cuốn sạch chư thiên vạn thế, trấn áp tất cả.
Cách đó không xa, đám người Quân Đế nhìn thấy cảnh này vẻ mặt đều vô cùng khó coi.
Người phụ nữ này còn mạnh hơn Tổ Đạo ở thời kì đỉnh cao gấp nhiều lần.
Người đầu tiên trong lịch sử của vũ trụ cấp mười đạt đến cảnh giới tế chúng sinh!
Lúc này, đám người Quân Đế đều có phần tuyệt vọng.
Chênh lệch sức mạnh quá lớn.
Sau khi Diệp Quân dừng lại, hắn nhìn kiếm ý ở xung quanh mình. Giờ này khắc này, kiếm ý trật tự của hắn đã bắt đầu tiêu tan.
Hắn từ từ nhắm mắt lại.
Áp chế!
Đạo Trật Tự của hắn bây giờ rất mạnh, vô cùng mạnh. Có thể nói, sau khi Tổ Đạo chết, trật tự hiện tại của hắn là mạnh nhất ở đây. Nhưng Đại Đạo của Phạn Chiêu Đế còn mạnh hơn.
Đạo của hắn vẫn bị Đại Đạo của đối phương kìm hãm!
Loại kìm hãm này thực sự khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng, có phần giống với uy áp của tướng quân trong một quân đội.
Ở bên cạnh Diệp Quân, Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào Phạn Chiêu Đế phía xa xa, phải nói rằng, người phụ nữ này quá mạnh, vượt xa ra khỏi dự đoán của ông ta.
Nhưng ông ta lại có vẻ rất phấn khích.
Lăng Tiêu bỗng nhiên vỗ vai Diệp Quân, cười nói: “Tiểu Cửu, đừng nghĩ nhiều như vậy. Đàn ông chúng ta cứ cố gắng hết mình là được. Nếu thắng thì tất nhiên là việc tốt, trong dòng chảy thời gian vô tận mặc ta tiêu dao tự tại. Nếu thua, vậy cũng không sao cả, chết thôi mà, chúng ta sống nhiều năm như vậy rồi, cũng không lỗ!”
Diệp Quân quay đầu nhìn Lăng Tiêu sảng khoái. Lúc này, hắn đột nhiên bật cười.
Diệp Quân hắn có cố gắng không?
Tất nhiên là cố gắng rồi!
Nhưng Phạn Chiêu Đế này dùng thực lực để nói cho hắn biết rằng nhiều khi không phải cứ nỗ lực là sẽ có kết quả. Thế gian này có rất nhiều người, bọn họ cũng rất nỗ lực, nhưng cuối cùng họ vẫn phải cúi đầu trước số phận.
Không cam lòng sao?
Phẫn nộ sao?
Mấy thứ này đều không có tác dụng gì cả.
Nếu đã cố gắng hết sức mà vẫn không được nữa vậy thì hãy thản nhiên chấp nhận thôi.
Nhiều khi, con người cũng phải học cách chấp nhận thất bại của mình.
Cố gắng hết sức rồi, đời này không còn hối hận gì, vậy là đủ.
Thông suốt được điều này, tạp niệm trong lòng Diệp Quân lập tức biến mất.
Trong lòng thản nhiên!
Đánh không lại thì đánh không lại, thản nhiên chấp nhận thất bại của mình!
Nhưng!
Diệp Quân đột nhiên bật cười: “Đại ca, ta vẫn muốn tung ra một nhát kiếm cuối cùng nữa.”
Dứt lời, cơ thể và linh hồn của hắn đồng thời bốc cháy, không những vậy, sức mạnh của ba loại huyết mạch cũng cùng lúc bị đốt cháy.
Kiếm ý trật tự cũng hoàn toàn bùng cháy vào lúc này.
Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn đám người Lăng Tiêu, Quân Đế và Tam tỷ, hắn bỗng nhiên cười lớn: “Đại ca, Nhị ca, Tam tỷ, Tứ ca, Ngũ ca, Lục ca, Thất ca, Bát ca nếu như có kiếp sau, Diệp Quân ta vẫn muốn kết bái cùng với mọi người!”
Dứt lời, hai mắt hắn đột nhiên đỏ ngầu, huyết mạch phong ma cuồn cuộn quét sạch chư thiên vạn giới.
Điên cuồng hoàn toàn!
Đây mới là thực sự cố gắng!
Sau khi hiểu được sự tồn tại song song của Thiện và Ác, hắn không còn cự tuyệt Ác của chính mình nữa, cũng chính vì vậy, giờ phút này, xung quanh hắn tỏa ra luồng sức mạnh huyết mạch phong ma cường đại, vượt xa rất nhiều so với hắn đã từng.
Hắn không còn kiềm hãm ác niệm của mình nữa.
Thế đạo này, không phải không đen thì chính là trắng!
Sau khi hiểu được sự tồn tại của Thiện và Ác, nếu như hắn đủ thời gian, thì có thể hoàn thiện đạo của mình tốt hơn. Nhưng đáng tiếc rằng, đối phương căn bản sẽ không cho hắn thời gian này.
Sau khi điên cuồng hoàn toàn, Diệp Quân đột nhiên hóa thành một luồng kiếm quang đỏ tươi, biến mất ngay tại chỗ.
Lao thẳng về phía Phạn Chiêu Đế!
Sau nhát kiếm này, sống chết không hối hận!
Thấy một nhát kiếm này của Diệp Quân, ánh mắt Lăng Tiêu chợt lóe lên vẻ kinh ngạc: “Trật tự thiện ác cùng tồn tại, đáng tiếc Tiểu Cửu lĩnh hội quá muộn, nếu như có thêm một chút thời gian nữa…”
Nói đến đây, ông ta nheo mắt lại.
Tổ Đạo thiếu sót cái gì?
Thật ra y cũng giống như Phạn Chiêu Đế, chỉ có ác, không hề có thiện, vì trong xương cốt của y tất cả chúng sinh là nô dịch, trật tự mà y tạo lập ra chính là vì ham muốn ích kỉ của bản thân.
Còn về Phạn Chiêu Đế, cô ta là Cực Ác, thiếu Thiện.
Thực ra cho dù là Phạn Chiêu Đế hay Tổ Đạo thì cũng đều là Đại Đạo không viên mãn, thứ mà bọn chúng theo đuổi là một con đường Đại Đạo cực đoan.
Con đường Đại Đạo của Diệp Quân là một con đường Đại Đạo chân chính, nhưng đáng tiếc, hắn lĩnh hội quá muộn, hơn nữa cũng không có quá nhiều thời gian để hắn hoàn thiện đại đạo trật tự này.
Xa xa, khi Phạn Chiêu Đế nhìn thấy mặt cực kỳ tà ác đó ở trên người Diệp Quân, hai mắt cô ta cũng nheo lại.
Phải nói rằng, cô ta không ngờ Diệp Quân lại dùng cách cộng sinh Thiện và Ác này để phá vỡ phong ấn Đại Đạo của cô ta. Nên nói là trực tiếp dung hợp lại chứ không phải là phá vỡ.
Nghĩ tới đây, Phạn Chiêu Đế bật cười, cô ta khẽ chỉ ngón tay ra, tuy nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa ý chí Đại Đạo chí cao vô thượng của vũ trụ này.
Trong nháy mắt khi ngón tay này vừa tiếp xúc với kiếm của Diệp Quân, vô số kiếm quang đỏ tươi vỡ vụn thành từng mảnh, nhưng sức mạnh kiếm đạo cường đại đã đánh bay Phạn Chiêu Đế ra xa gần mười nghìn trượng.
Sau khi Diệp Quân dừng lại, hắn bị một luồng ý chí vô thượng đáng sợ cưỡng ép kìm hãm, kiếm ý và sức mạnh huyết mạch phong ma ở xung quanh hắn vỡ tan rồi lại tụ lại, vỡ tan rồi tụ lại. Khi sức mạnh huyết mạch và kiếm ý bị tan vỡ lần cuối cùng, nó không thể nào ngưng tụ lại được nữa.
Diệp Quân từ trên không trung chầm chậm rơi xuống, ý thức dần trở lên mơ hồ.
Giờ khắc này, cuộc đời của hắn lướt qua trong đầu như một tia chớp.
Hắn không trách người khác!
Cũng không trách chính mình!
Bởi vì lần này, hắn đã thực sự cố gắng hết sức rồi.
Chính vào lúc này, một bàn tay bỗng nhiên đỡ lấy Diệp Quân.
Chính là Lăng Tiêu!
Lăng Tiêu nhìn Diệp Quân ở trước mặt, sau khi yên lặng chốc lát, ông ta nói: “Tiểu Cửu cần một chút thời gian.”
Cách đó không xa, Quân Đế nhìn Lăng Tiêu: “Đại ca, huynh cứ việc nói.”