Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 814: Thích không?

Nhìn Tô Tử đang thẹn thùng, Diệp Quân không khỏi lắc đầu cười khẽ, đương nhiên hắn sẽ không tin lời Tô Tử. Dù sao bây giờ hắn cũng không còn như lúc đầu, tuy vẫn chưa hiểu rõ hệ Ngân Hà cho lắm, nhưng vẫn biết một vài kiến thức thông thường.

Diệp Quân muốn thử cử động, nhưng lúc này hắn thật sự không có chút sức lực nào cả.

Sức lực cả người như bị hút khô rồi vậy!

Diệp Quân thầm thở dài.

Cha ra tay độc ác quá.

Hắn cũng nghi ngờ rốt cuộc mình có phải con ruột không.

Nhưng hắn phát hiện huyết mạch và kiếm ý của hắn đã xảy ra thay đổi lớn. Nói một cách đơn giản là trở nên mạnh hơn, nhưng rốt cuộc mạnh như thế nào thì hắn cũng không rõ lắm.

Thật ra bây giờ hắn cũng hơi chờ mong lúc tu vi khôi phục, vì nếu khôi phục được, thực lực của hắn sẽ xảy ra thay đổi long trời lở đất.

Trong lúc suy nghĩ cơn buồn ngủ ập đến, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại. Nhưng sau đó, hắn chợt cắn đầu lưỡi, cảm giác đau đớn nhất thời khiến hắn tỉnh táo hơn nhiều.

Thấy thế, Tô Tử hơi đau lòng nói: “Nếu muốn ngủ thì ngủ đi, tôi trông chừng anh!”

Diệp Quân lắc đầu: “Không được, nếu ngủ mất, một khi gặp nguy hiểm thì cô phải làm sao? Cô cứ nói chuyện với tôi là được”.

Đương nhiên là hắn không dám ngủ, dã thú còn đỡ, hắn sợ người phụ nữ áo tím trong máy bay trước đó kìa, ả là yêu!

Nghe thấy lời của Diệp Quân, Tô Tử ôm hắn vào lòng, vừa cảm động vừa tức giận: “Bây giờ anh còn quan tâm tôi làm gì, mau ngủ đi!”

Diệp Quân lại lắc đầu một lần nữa: “Cô nói chuyện với tôi đi!”

Thấy Diệp Quân kiên trì như thế, Tô Tử hơi bất đắc dĩ, chỉ đành thoả hiệp. Thật ra cô ấy cũng sợ, sợ sau khi Diệp Quân ngủ say sẽ không thể tỉnh lại nữa, vì tình trạng của Diệp Quân lúc này rất tệ.

Thấy Diệp Quân lại buồn ngủ, Tô Tử vội nói: “Anh muốn nói gì?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”

Tô Tử gật đầu, cười đáp: “Đương nhiên rồi, lúc đó tôi còn tưởng anh là bạn trai của Uyển Du!”

Diệp Quân cười hỏi: “Bạn trai ý là tướng công à?”

Tô Tử lắc đầu: “Không phải!”

Diệp Quân thắc mắc: “Vậy thì là gì?”

Tô Tử giải thích: “Bạn trai có nghĩa là hai người ở bên nhau một khoảng thời gian, nếu hợp nhau thì kết hôn, trở thành vợ chồng, nếu không hợp thì chia tay. Cho nên bạn trai không thân thiết bằng chồng, nhưng lại thân hơn bạn bình thường’.

Diệp Quân nói: “Tôi nhớ lúc đó cô có hỏi tại sao tôi không ngủ cùng Uyển Du”.

Tô Tử cười đáp: “Nếu là người yêu mà hai bên đều đồng ý thì có thể sống chung”.

Diệp Quân chớp mắt: “Ý là có thể ngủ chung à?”

Tô Tử gật đầu: “Hai bên đều đồng ý thì có thể”.

Diệp Quân gật đầu, phong tục nơi này thật sự không giống ở vũ trụ Quan Huyên cho lắm. Đồng thời hắn cũng hơi xấu hổ, lúc trước hắn còn nói Tô Tử và Uyển Du đều là bạn gái của hắn!

Đều tại Uyển Du!

Nói bạn gái có nghĩa bạn là nữ giới!

Đúng là nói bậy!

Nhưng không thể không nói, ngôn ngữ của Hoa Hạ này đúng là uyên thâm!

Sau khi trò chuyện một lúc, Diệp Quân lại cảm nhận được cơn buồn ngủ kéo tới.

Tô Tử khẽ hỏi: “Buồn ngủ à?”

Diệp Quân đang muốn cắn đầu lưỡi của mình lần nữa, nhưng lúc này, Tô Tử đột nhiên nắm lấy tay Diệp Quân, sau đó đưa vào trong áo mình.

Oanh!

Khi chạm tới một thứ mềm mại, đầu óc Diệp Quân trống rỗng, cơn buồn ngủ lập tức biến mất hoàn toàn.

Lúc này mặt Tô Tử đỏ rực như ánh nắng, cô ấy thẹn thùng cúi thấp đầu đến trước ngực, thân thể cũng hơi run rẩy.

Yết hầu Diệp Quân lăn lộn, hắn cất lời: “Tô Tử, không cần như thế đâu…”

Tô Tử vô cùng thẹn thùng, run rẩy nói: “Bây giờ còn buồn ngủ nữa không?”

Diệp Quân im lặng, bây giờ đã không phải vấn để buồn ngủ hay không nữa. Hiện tại suy nghĩ của hắn bắt đầu đi xa rồi.

Tô Tử lại nhỏ giọng hỏi: “Thích không?”

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, nói không thích thì quá dối trá.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tô Tử, cảm ơn, chỉ là cô không cần phải khiến bản thân chịu thiệt như thế đâu”.

Tô Tử lắc đầu: “Cũng không phải chịu thiệt, anh đừng cảm thấy tôi là một người tuỳ tiện là được”.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Sao có thể chứ?”

Tô Tử dịu dàng sờ mặt Diệp Quân: “Lúc trên máy bay, tôi cứ nghĩ rằng chúng ta chết chắc. Anh biết không? Lúc đó khi ôm anh, tôi lại không thấy sợ hãi nữa”.

Diệp Quân hỏi: “Tại sao?”

Tô Tử cười khẽ: “Vì tôi ở cạnh anh!”

Diệp Quân im lặng.

Tô Tử khẽ mỉm cười, cũng không nói gì nữa.

Lúc này, Diệp Quân muốn rụt tay về, nhưng Tô Tử lại ngăn cản hắn, cô ấy nhỏ giọng nói: “Sờ đi! Vì tôi cảm thấy hình như anh không buồn ngủ nữa”.

Diệp Quân: “…”

Không thể không nói, đêm này dù có đau cũng vui.

Hắn có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng có vài chuyện lại không thể làm!

Dù thế nào thì bây giờ hắn cũng không buồn ngủ nữa.

Cuối cùng cũng chịu đựng đến khi trời sáng, Tô Tử vừa định đứng lên thì phát hiện thứ khác thường trước ngực mình, như nhớ ra điều gì, cô ấy nhất thời đỏ mặt.

Diệp Quân cũng rất tự giác rụt tay về, mà lúc này, Tô Tử cũng đứng lên. Nhưng vừa đứng dậy, cô ấy đã lập tức ngã xuống.

Diệp Quân vội vàng đỡ lấy Tô Tử, hắn nhìn xuống chân Tô Tử, lúc này, trên chân cô ấy chi chít vết thương.

Nghĩ đến chuyện hôm qua cô ấy cõng mình đi xa như thế, Diệp Quân nhất thời hơi đau lòng, hắn vội vàng tháo dây chuyền trên cổ mình xuống đeo cho Tô Tử, Tô Tử vội nói: “Hay là anh đeo…”

Diệp Quân nhìn Tô Tử: “Nghe lời!”

Dù không tức giận, nhưng lại chứa đựng cảm giác uy nghiêm.

Tô Tử do dự một lát rồi gật đầu: “Được!”

Diệp Quân khẽ mỉm cười, sau đó nói: “Nào, tôi cõng cô!”

Dứt lời, hắn cõng Tô Tử đi về phía ngọn núi nhỏ xa xa.

Qua một đêm chữa trị của đá Nữ Oa, bây giờ hắn đã khoẻ hơn rất nhiều rồi.

Hai tay Tô Tử vòng lên cổ Diệp Quân, cô ấy cứ nhìn Diệp Quân như thế, nhìn một lúc, trên mặt cô ấy chợt xuất hiện một nụ cười động lòng người.
Chương 815: Nó bị sa thải!

Hai tay Diệp Quân đỡ mông Tô Tử, dù không có suy nghĩ động chạm gì, nhưng vẫn có chút cảm giác khác thường.

Dù sao hắn cũng là một người đàn ông bình thường!

Tô Tử nhìn Diệp Quân, khẽ mỉm cười, người đàn ông này điểm nào cũng tốt, chỉ có một điều là không háo sắc…

Chẳng lẽ cô ấy chưa đủ đẹp?

Tô Tử lắc đầu, mặt thoáng chốc ửng đỏ, suy nghĩ như thế giống như mình muốn hắn sàm sỡ mình vậy, thật sự quá ngượng ngùng.

Diệp Quân nhanh chóng dẫn Tô Tử đi tới đỉnh núi, sau khi đến đỉnh núi, Tô Tử lấy điện thoại ra, chẳng mấy chốc, trong mắt cô ấy lộ vẻ vui mừng: “Có tín hiệu rồi”.

Diệp Quân cười hỏi: “Cô định gọi cho ai?”

Tô Tử đáp: “Cô Hiên Viên Lăng!”

Diệp Quân hơi tò mò: “Cô Hiên Viên Lăng?”

Tô Tử gật đầu: “Chỗ chúng ta đã cách Yến Kinh không xa, nếu gọi cô Hiên Viên Lăng, với thực lực của nhà Hiên Viên sẽ nhanh chóng tìm thấy và cứu viện chúng ta”.

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Tô Tử gọi điện thoại, chẳng mấy chốc, bên kia đã vang lên giọng nói của Hiên Viên Lăng.

Một lát sau, Hiên Viên Lăng hỏi: “Cô Tô Tử, anh Diệp vẫn ổn chứ?”

Tô Tử nhìn thoáng qua Diệp Quân: “Khá ổn!”

Hiên Viên Lăng nói: “Hai người đợi một lát, tôi sẽ đến ngay”.

Sau khi cúp máy, Tô Tử nhìn xung quanh, vẫn là những ngọn núi không nhìn thấy điểm cuối.

Tô Tử hơi lo lắng.

Diệp Quân nhẹ nhàng đặt Tô Tử xuống một tảng đá, sau đó hắn nhìn hai chân cô ấy, vải quấn hai chân đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Diệp Quân khẽ hỏi: “Đau lắm đúng không?”

Tô Tử lắc đầu.

Thấy nét mặt mệt mỏi của Tô Tử, Diệp Quân dịu dàng ôm cô ấy vào lòng, nhẹ giọng nói: “Nghỉ ngơi chút đi!”

Tô Tử thoáng chần chừ, sau đó gật đầu: “Ừ”.

Cô ấy thật sự rất mệt mỏi.

Tô Tử nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu sử dụng Vũ Trụ Quan Huyên Pháp, sau đó, mắt hắn sáng lên, hơi ngạc nhiên.

Vì hắn phát hiện linh khí ở nơi này nhiều hơn được một chút!

Chuyện gì thế này?

Diệp Quân hơi tò mò, hắn nhìn xung quanh, chẳng lẽ là vì ở trong núi.

Diệp Quân không suy nghĩ nhiều nữa, hắn bắt đầu nhanh chóng hấp thu linh khí.

Trước đó lúc chống lại sức mạnh bí ẩn trên máy bay, hắn đã tiêu tốn tất cả huyền khí, bây giờ phải nhanh chóng tích luỹ lại mới được.

Khoảng hai tiếng sau, chân trời phía xa đột nhiên xuất hiện một chiếc máy bay trực thăng.

Nghe thấy tiếng động, Diệp Quân chậm rãi mở mắt, máy bay trực thăng nhanh chóng bay tới không trung cách Diệp Quân và Tô Tử mấy chục mét, sau đó, một cô gái nhảy xuống.

Người đó chính là Hiên Viên Lăng.

Hiên Viên Lăng bước nhanh đến trước mặt Diệp Quân và Tô Tử, cô ấy nhìn hai người, sau đó cất lời: “Anh Diệp, cô Tô!”

Lúc này, Tô Tử cũng đã thức dậy.

Diệp Quân nói: “Cảm ơn cô Lăng”.

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Anh khách sáo quá”.

Dứt lời, cô ấy nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp công tử, anh ôm chặt lấy cô Tô nhé!”

Sau đó, hai tay cô ấy nắm lấy bả vai Diệp Quân, chân phải giẫm nhẹ xuống đất, bay lên mấy chục mét, cuối cùng di chuyển vào trong máy bay.

Thấy cảnh này, Tô Tử nhất thời trợn to mắt, mấy chục mét đó!

Đây là bay thật này!

Đương nhiên Diệp Quân không hề ngạc nhiên, nếu không vì có sức mạnh bí ẩn kia trấn áp, hắn chỉ cần một suy nghĩ là có thể bay ra khỏi hệ Ngân Hà rồi.

Hiên Viên Lăng nhìn về phía Diệp Quân: “Anh Diệp, không lâu trước đó có một chiếc máy bay gặp tai nạn… Hai người ở trên máy bay đó sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Hiên Viên Lăng chần chừ một lát rồi hỏi: “Anh Diệp cứu tất cả mọi người ư?”

Diệp Quân gật đầu lần nữa.

Hiên Viên Lăng nhìn chằm chằm Diệp Quân, sau đó nói: “Anh Diệp đừng trách tôi nhiều chuyện, có phải anh vì lý do gì đó nên tu vi bị trấn áp không?”

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Sao… cô biết?”

Hiên Viên Lăng im lặng.

Lúc trước cô ấy từng nhìn thấy kiếm ý đáng sợ kia của Diệp Quân, kiếm ý đó thật sự có thể huỷ thiên diệt địa. Nhưng sau đó Diệp Quân lại bị một sức mạnh làm hôn mê, khi đó cô ấy còn tưởng là bị kiếm ý phản phệ.

Bây giờ xem ra không phải thế!

Anh Diệp này đang bị trấn áp!

Thấy Diệp Quân nhìn mình, Hiên Viên Lăng cười nói; “Tôi đoán!”

Đoán!

Diệp Quân gật đầu, cũng không suy nghĩ nhiều, hắn nhìn Tô Tử trong lòng: “Bây giờ thấy sao?”

Tô Tử cười đáp: “Khoẻ hơn nhiều rồi”.

Diệp Quân nói: “Cô Lăng, cô có biết Thiên Đạo của ngôi sao màu xanh không?”

Hiên Viên Lăng nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Biết!”

Diệp Quân hỏi: “Phải làm sao mới có thể liên hệ được?”

Hiên Viên Lăng hơi chần chừ, sau đó hỏi: “Anh Diệp tìm nó làm gì?”

Diệp Quân nghiêm túc: “Tôi muốn nói với nó, nó bị sa thải!”

Hiên Viên Lăng: “…”
Chương 816: Tìm cầu vượt

Đuổi việc Thiên Đạo?

Hiên Viên Lăng lắc đầu cười, đương nhiên cô ấy sẽ không coi là thật, chỉ coi như lời nói khi tức giận của Diệp Quân mà thôi.

Thiên Đạo!

Đối với người bình thường có thể rất xa lạ, thậm chí hoàn toàn chưa nghe tới bao giờ. Nhưng đương nhiên nhà Hiên Viên của cô ấy không thể nào không biết.

Ngôi sao màu xanh cũng có Thiên Đạo!

Hơn nữa còn do Ngân Hà Tông đích thân phái tới để duy trì trật tự, ngăn chặn tà yêu gây loạn ở ngôi sao màu xanh.

Mà Diệp Quan nói đuổi việc Thiên Đạo, điều này đương nhiên không thực tế, trừ khi hắn là Tông chủ của Ngân Hà Tông!

Diệp Quân cũng không nói gì nữa, bây giờ hắn chỉ hy vọng mau chóng chữa khỏi vết thương cho Tô Tử, dạy cô ấy tu hành!

Hắn bị nhắm đến, nhưng Tô Tử thì không!

Khoảng một tiếng sau, máy bay trực thăng dừng trên nóc một tòa nhà, Hiên Viên Lăng đưa hai người Diệp Quân đến căn phòng sang trọng nhất ở tầng cao nhất, căn phòng này cực lớn với diện tích chừng hơn tám trăm mét vuông, bài trí cực kỳ sang trọng, nhìn từ cửa sổ có thể thấy cả thành phố Yến Kinh.

Hiên Viên Lăng nói: “Đây là tòa nhà Hiên Viên, mà căn phòng này là nơi tôi nghỉ ngơi thường ngày, hai người ở đây sẽ không bị bất kỳ ai quấy rầy đâu”.

Diệp Quân nhìn môi trường xung quanh, đúng là rất thoải mái.

Diệp Quân bế Tô Tử đặt lên giường, Hiên Viên Lăng đi vào nhìn hai chân Tô Tử: “Cần phải rửa sạch đã”.

Diệp Quân nói: “Tôi đi lấy nước”.

Nói xong hắn đứng dậy rời đi.

Chẳng bao lâu sau Diệp Quân đã mang một chậu nước đến trước mặt Tô Tử, hắn nhẹ nhàng bỏ những dải vải đó ra, vết thương đã lành lại nhờ sự chữa lành của đá Nữ Oa, nhưng trông vết máu vẫn khá rợn người.

Diệp Quân lấy khăn nhẹ nhàng lau đi vết máu trên chân cô ấy.

Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Trong lòng Tô Tử cực kỳ vui vẻ, trên mặt cũng nở nụ cười quyến rũ.

Rất nhanh, Diệp Quân đã rửa sạch hai chân Tô Tử, sau đó hắn bế cô ấy lên giường, đắp chăn cho cô ấy: “Cô nghỉ ngơi thêm đi”.

Tô Tử khẽ gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Ừm”.

Diệp Quân đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.

Hiên Viên Lăng lấy ra một lọ đan dược đưa cho Tô Tử: “Cô Tô, đan dược này có thể giúp cô khôi phục khí lực”.

Tô Tử khẽ gật đầu: “Cảm ơn cô”.

Hiên Viên Lăng cười: “Không có gì”.

Nói xong cô ấy rời đi.

Diệp Quân và Hiên Viên Lăng lên sân thượng, Diệp Quân nhìn Yến Kinh phía dưới rồi hỏi: “Cô Lăng cần gì?”

Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân: “Không cần gì cả”.

Diệp Quân quay đầu nhìn Hiên Viên Lăng, cô ấy cười khẽ: “Chẳng phải chúng ta là bạn bè sao? Nếu đã là bạn bè, giúp việc nhỏ này thì có là gì?”

Diệp Quân nói: “Cô Lăng, không giấu gì cô, có thể tôi còn có một số chuyện nữa cần phải làm phiền cô, vậy nên nếu cô cần gì thì cứ nói với tôi, tôi…”

Hiên Viên Lăng cười: “Anh Diệp không muốn làm bạn với tôi đúng không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không phải, chỉ là tôi không muốn nợ người khác ân huệ thôi”.

Hiên Viên Lăng nói: “Anh Diệp cần tôi làm gì?”

Diệp Quân nói: “Hai việc, thứ nhất, giúp tôi điều tra cầu vượt của Yến Kinh ở đâu. Thứ hai, giúp tôi điều tra xem chủ nhân của câu lạc bộ Vô Biên là ai, có thể liên lạc được với người đó không!”

Hiên Viên Lăng hơi nhíu mày: “Câu lạc bộ Vô Biên?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Hiên Viên Lăng im lặng.

Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng: “Cô Lăng có biết câu lạc bộ Vô Biên không?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đương nhiên là biết rồi, thân phận chủ nhân câu lạc bộ Vô Biên này vô cùng bí ẩn, ngay cả nhà Hiên Viên của tôi cũng không tra ra được, chúng tôi đoán có thể đối phương đến từ vùng ngoài”.

Diệp Quân nói: “Quả nhiên đến từ vùng ngoài”.

Hiên Viên Lăng hơi ngạc nhiên: “Anh Diệp biết đối phương à?”

Diệp Quân gật đầu: “Biết, nhưng tôi không có cách nào liên lạc được với người đó!”

Hiên Viên Lăng trầm mặc hồi lâu rồi bảo: “Vậy chỉ có thể đến trụ sở chính của câu lạc bộ Vô Biên thôi”.

Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng: “Nhà Hiên Viên có thể đến đó không?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Có”.

Diệp Quân gật đầu: “Đến lúc đó sẽ phiền phức đấy”.

Hiên Viên Lăng cười bảo: “Chuyện nhỏ thôi”.

Diệp Quân hỏi: “Cầu vượt Yến Kinh ở đâu?”

Hiên Viên Lăng trầm giọng: “Anh Diệp, Yến Kinh có rất nhiều cầu vượt, có thể nói cụ thể hơn không?”

Diệp Quân nói: “Cô đã đọc cuốn sách ‘Dục Hải Tình Mê’ chưa?”

Hiên Viên Lăng hơi sửng sốt, sau đó mặt đỏ lên, vội lắc đầu: “Chưa… Chưa…”

Nhìn vẻ mặt của Hiên Viên Lăng, Diệp Quân cười khổ: “Cô Lăng, tôi muốn tìm người bán cuốn sách này”.

Hiên Viên Lăng nói nhỏ: “Vậy tôi biết anh đang nói tới cầu vượt nào rồi”.

Diệp Quân vội nói: “Đưa tôi tới đó đi!”

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Chỉ có thể đến đó vào buổi tối”.

Diệp Quân hỏi: “Buổi tối người đó mới xuất hiện à?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đúng vậy”.

Diệp Quân im lặng hồi lâu rồi bảo: “Vậy thì buổi tối đến đó”.

Từ Thụ và Từ Nhu đến hệ Ngân Hà để tìm Chân Thần, chỉ cần tìm được Chân Thần thì chắc chắn sẽ tìm được hai cô ấy.

Từ Thụ!

Diệp Quân thở dài trong lòng, cô gái này…

Hiên Viên Lăng nói: “Anh Diệp, vậy buổi tối tôi sẽ đến tìm anh, anh nghỉ ngơi đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Hiên Viên Lăng xoay người rời đi.

Sau khi Diệp Quân về phòng thì Tô Tử đã ngủ, hắn đi tới bên giường đắp chăn cho cô ấy, sau đó đến bên cửa sổ.

Tu hành!

Sau khi đến Yến Kinh, hắn phát hiện linh khí ở đây nhiều hơn thành phố Bạch Vân không ít, tuy vẫn không thể so sánh với vũ trụ Quan Huyên, nhưng đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Hắn cũng không biết pháp tắc muốn áp chế tu vi của hắn đến lúc nào, dù sao ở đây hắn cũng nên tích trữ nhiều huyền khí một chút.

Nơi này cũng không an toàn.

Hôm qua suýt chút nữa hắn đã chết trong tay người của mình!

Sau khi sử dụng Vũ Trụ Quan Huyên Pháp, linh khí đất trời tập trung về phía Diệp Quân càng lúc càng nhiều.
Chương 817: Để ta đối phó với người phụ nữ váy trắng

Ở một nơi nào đó trong tinh không, một người đàn ông trung niên lặng lẽ đứng đó, phía sau ông ta có ba người, lần lượt là một người phụ nữ mặc đạo bào, một ông già lưng gù, còn có một người đàn ông mặc áo bào đen tỏa ra sát khí nồng nặc.

Mà người đàn ông trung niên đứng đầu chính là Vĩnh Sinh Đại Đế.

Phía trước mặt nhóm Vĩnh Sinh Đại Đế chừng mấy vạn trượng là một khoảng phế tích vô tận.

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn vùng phế tích ấy: “U Thần, chẳng lẽ ngươi thật sự cam lòng đời đời kiếp kiếp ẩn núp ở vũ trụ hoang tàn đổ nát này?”

Lúc này một hư ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt Vĩnh Sinh Đại Đế.

Hư ảnh đáp: “Vĩnh Sinh Đại Đế, ta không biết rốt cuộc người phụ nữ váy trắng là ai, mạnh thế nào, thực lực của Chân Thần cực kỳ đáng sợ, thứ cho ta nói thẳng, ta không nghĩ rằng ông có thể đánh bại được cô ta”.

Vĩnh Sinh Đại Đế cười bảo: “Chân Thần duy trì trật tự của chủ nhân bút Đại Đạo, cũng có nghĩa là dưới nàng ta, tuổi thọ của bất kỳ sinh linh nào cũng sẽ có ngày kết thúc. Ta rất tò mò bây giờ ngươi còn bao nhiêu năm tuổi thọ nữa đấy”.

Hư ảnh im lặng.

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn U Thần: “Chân Thần và người phụ nữ váy trắng đó cứ để ta đối phó”.

U Thần im lặng không nói.

Vĩnh Sinh Đại Đế cười nói tiếp: “Chẳng lẽ ngươi không muốn trường sinh sao? Không muốn có tuổi thọ vô hạn ư? Chỉ cần giết được đám phụ nữ váy trắng là thế giới này sẽ là của chúng ta”.

U Thần khẽ thở dài: “Vĩnh Sinh Đại Đế, bây giờ ông đã thoát khỏi tình cảnh khó khăn rồi, sao còn phải làm những chuyện này nữa?”

Vĩnh Sinh Đại Đế cười: “Ta phải lấy lại những gì đã mất! Hơn nữa ta sống lại một kiếp, đương nhiên phải làm chút gì đó rồi, nếu không sống lại còn có ý nghĩa gì?”

U Thần lắc đầu: “Ta không tham gia”.

Nói xong U Thần quay người rời đi.

Không phải ông ta không muốn lật đổ trật tự hiện tại của Chân Thần, có được tuổi thọ vô hạn, mà là ông ta không tin Vĩnh Sinh Đại Đế!

Vĩnh Sinh Đại Đế này trông như cái chày gỗ vậy!

Không đáng tin cậy!

Tiếp tục sống tạm bợ đi!

Thấy U Thần rời đi, hai mắt Vĩnh Sinh Đại Đế dần trở nên lạnh đi: “Tuy là thần linh nhưng chẳng có ý chí chiến đấu gì cả, vô dụng!”

Táng Đế bên cạnh ông ta lên tiếng: “Ta đã từng gặp một số thần linh vũ trụ rồi, đều là kẻ tham sống sợ chết, đây cũng là lý do vì sao bọn họ không bằng một số Đại Đế”.

Vĩnh Sinh Đại Đế gật đầu.

Táng Đế nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế: “Khi nào thì chúng ta đến hệ Ngân Hà?”

Vĩnh Sinh Đại Đế chậm rãi nhắm mắt lại: “Đi đến nơi cuối cùng, nơi đó có đại nguyên Đại Đạo, đại nguyên Đại Đạo có thể giúp tôi khôi phục thực lực đỉnh phong”.

Đại nguyên Đại Đạo!

Nghe vậy, vẻ mặt mấy người phía sau Vĩnh Sinh Đại Đế đều biển đổi.

Năng lượng quý giá nhất vũ trụ hiện tại chính là đại nguyên Đại Đạo!

Vĩnh Sinh Đại Đế quay đầu nhìn nơi sâu trong tinh hà, cười khẽ: “Chậm nhất là một tháng, đó sẽ là ngày chết của người phụ nữ váy trắng! Đi!”

Nói xong ông ta biến mất tại chỗ.

Những người còn lại cũng biến mất.



Ngôi sao màu xanh.

Diệp Quân ngồi thiền đến tận tối, mà bây giờ huyền khí trong cơ thể hắn đã khiến hắn phóng ra được năm luồng kiếm khí, thật ra hắn hơi muốn một lần nữa chiến đấu với sức mạnh phong ấn kia.

Nhưng nghĩ lại hắn thấy vẫn nên bỏ đi thì hơn!

Kẻo đến lúc đó lại bị đánh thảm hại!

Đúng lúc này, sau lưng vang lên tiếng bước chân, Diệp Quân quay đầu lại thì thấy là Tô Tử.

Tô Tử đi đến bên cạnh Diệp Quân, hai người cùng đứng trước cửa sổ sát đất rộng lớn, phóng tầm mắt là có thể thấy một nửa thành phố Yến Kinh, phong cảnh tuyệt vời.

Tô Tử quay đầu nhìn Diệp Quân, nháy mắt: “Lúc trước anh nói có thể dạy tôi tu hành”.

Diệp Quân cười: “Đương nhiên”.

Tô Tử hỏi: “Khó không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không khó”.

Nói rồi hắn chợt chỉ vào đầu mày của Tô Tử, trong nháy mắt đầu Tô Tử hiện lên vô số tin tức.

Một lúc sau, Diệp Quân rút tay về.

Tô Tử từ từ mở mắt: “Vũ Trụ Quan Huyên Pháp?”

Diệp Quân gật đầu: “Công pháp tu luyện tốt nhất hiện tại”.

Tô Tử khẽ hỏi: “Rất trân quý đúng không?”

Diệp Quân cười đáp: “Không trân quý, giống như hòn đá cô đeo trên người thôi”.

Tô Tử nhìn Diệp Quân, một lúc sau hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Anh chỉ biết lừa tôi thôi…”

Diệp Quân cười rồi bảo: “Lát nữa tôi sẽ đến cầu vượt tìm người bán sách, cô có muốn đi cùng không?”

Tô Tử vốn định gật đầu nhưng dường như nghĩ tới điều gì, cô ấy khẽ lắc đầu: “Tôi phải đi tìm chị Cố, còn rất nhiều chuyện làm ăn cần thương lượng, không thể kéo dài thêm nữa”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Lúc này Hiên Viên Lăng đi vào.

Diệp Quân đứng lên, cười nói: “Vậy chúng ta đi thôi!”

Nói xong hắn quay người rời đi.

Tô Tử đột nhiên nói: “Chờ một chút!”

Diệp Quân quay đầu nhìn Tô Tử, Tô Tử đi tới trước mặt hắn, chỉnh lại cổ áo hơi xộc xệch, nhẹ giọng nói: “Nếu một ngày nào đó anh phải đi, đừng rời đi mà không nói lời từ biệt, được không?”

Diệp Quân trầm mặc một lát rồi gật đầu: “Chắc chắn sẽ không như vậy”.

Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Anh hứa rồi đấy!”

Diệp Quân cười: “Tôi hứa”.

Tô Tử cười tươi tắn: “Mau đi đi”.

Diệp Quân gật đầu rồi quay người, cùng Hiên Viên Lăng

Ở chỗ cũ, Tô Tử trầm mặc hồi lâu, sau đó lắc đầu cười, nụ cười hơi chua chát.



Sau khi Diệp Quân và Hiên Viên Lăng xuống khỏi tòa nhà Hiên Viên thì đi thẳng đến cầu vượt Yến Kinh!
Chương 818: Giao lưu vui vẻ

Yến Kinh về đêm, đèn đường sáng trưng, trên các lối phố, người qua lại nhộn nhịp, huyên náo không ngừng, hai bên đường là hàng loạt các cửa hàng lớn nhỏ, khách ra vào thành dòng không dứt, náo nhiệt và phồn hoa.

Diệp Quân cùng Hiên Viên Lăng chầm chậm bước đi, Diệp Quân hào hứng quan sát xung quanh, phải nói rằng ngôi sao màu xanh này đúng là một chốn ngập tràn không khí sinh hoạt bình dị.

Ở vũ trụ Quan Huyên, ngày ngày mọi người chỉ thường tập trung vào một việc là tu luyện, thậm chí có người bế quan một lần, thế gian đã qua mấy trăm năm, bạn bè thân thích cõ lẽ đã ra đi tự bao giờ chẳng hay.

Tu hành!

Tu hành ở vũ trụ Quan Huyên thực chất chính là một quá trình mài sạch nhân tính tự thân một cách thụ động nhờ thời gian, từ từ đi tới gần thần tính.

Nếu không tới hệ Ngân Hà, Diệp Quân hắn cũng sẽ trở thành người như vậy.

Tu luyện suốt đời, chiến đấu suốt đời.

Nhưng đời người không nên như vậy.

Nghĩ tới đó, trên gương mặt Diệp Quân thoáng hiện một nụ cười.

Hiên Viên Lăng liếc nhìn Diệp Quân, đôi mắt như nước hồ thu của cô ấy ánh lên sự tò mò, Diệp Quân trong mắt cô ấy thật sự rất thần bí.

Người này từ tinh vực khác tới.

Hiên Viên Lăng biết, hệ Ngân Hà này có cường giả của Ngân Hà Tông trấn thủ, người bình thường không thể xâm nhập hệ Ngân Hà, càng đừng nói là tới được ngôi sao màu xanh này.

Rốt cuộc người này là ai?

Hiên Viên Lăng khẽ lắc đầu, dứt bỏ suy nghĩ đó, cô ấy cũng không hỏi, làm người phải có chừng mực.

Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên dừng chân trước một sạp hàng rong. Chủ sạp đang chiên hai miếng đậu hũ, đậu hũ được chiên vàng óng, tản ra một mùi thơm mê người.

Chủ sạp cười hỏi Diệp Quân: “Nếm thử vài miếng chứ?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

“Có ngay đây”.

Chủ sạp lại vội bỏ thêm hai miếng đậu hũ trắng nõn vào chảo dầu, bắt đầu đảo.

Hiên Viên Lăng lặng lẽ liếc nhìn Diệp Quân.

Chẳng mấy chốc, hai miếng đậu hũ đã được chiên xong, chủ sạp bỏ vào hộp đưa cho Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Cho vào hai hộp đi”.

Chủ sạp gật đầu: “Được”.

Chia đậu hũ chiên thành hai hộp rồi, Diệp Quân cầm một hộp đưa cho Hiên Viên Lăng: “Lăng cô nương, nếm thử xem”.

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Được”.

Cô ấy cầm chiếc hộp giấy, hiện giờ cô ấy còn đang đeo khăn che mặt nên ăn uống có hơi bất tiện.

Tuy là như thế, cô ấy vẫn nếm thử một chút.

Diệp Quân đang định trả tiền thì Hiên Viên Lăng đã lấy ra một tờ tiền Hoa Hạ đưa cho chủ sạp. Thanh toán xong, hai người tiếp tục bước đi.

Diệp Quân cười nói: “Mùi vị này khá được”.

Hiên Viên Lăng hơi ngạc nhiên, hỏi: “Anh Diệp, bên chỗ các anh không có loại đồ ăn này sao?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không có”.

Hiên Viên Lăng thoáng liếc nhìn hắn, nhưng không bình luận gì.

Diệp Quân cười bảo: “Cảm ơn Lăng cô nương đã mời tôi ăn đậu hủ, để hôm nào tôi mời cô nếm thử những món ngon chỗ chúng tôi”.

Hiên Viên Lăng ngạc nhiên: “Món ngon gì?”

Diệp Quân đáp: “Thịt rồng”.

Hiên Viên Lăng trừng to mắt, không biết nói gì.

Thấy thế, Diệp Quân liền biết cô ấy không tin, nhưng hắn cũng không giải thích gì thêm, bởi vì không tin mới là bình thường, nếu tin ngay thì mới kì quái đó.

Hai người đi dọc phố đêm, rất nhiều thứ trên đường phố đều khiến Diệp Quân tò mò, những khi ấy, Hiên Viên Lăng sẽ giới thiệu sơ qua cho hắn.

Hai người đi trên đường đã thu hút khá nhiều ánh nhìn, đặc biệt là Hiên Viên Lăng, hôm nay cô ấy vẫn vận đồ trắng, tuy còn đeo khăn che mặt nhưng từ vóc người và đôi mắt mà xét thì không khó đoán cô gái này là một người đẹp xuất chúng.

Đặc biệt hơn nữa, bộ trang phục trên người cô ấy còn là trang phục kiểu cổ.

Trông cô ấy đặc biệt nhẹ nhàng thanh thoát, động tác phiêu diêu tựa như tiên nữ.

Lúc này, một bên đường đột nhiên truyền lại những tiếng động cơ motor gào rít inh ỏi, Diệp Quân quay đầu nhìn, dàn motor xé gió lướt qua trên đường, âm thanh cực kì chói tai, khiến bao người phải cau mày. Diệp Quân không nhìn theo, hai người tiếp tục đi, nhưng vào lúc này, mấy chiếc motor kia lại vòng trở về, dừng trước mặt hai người.

Đám người có sáu gã, ăn vận hết sức thời thượng, tóc sặc sỡ đủ loại màu, thoạt nhìn rất ăn chơi hầm hố.

Cầm đầu là một gã thiếu niên, tóc kiểu gáo dừa, quần bó, hai cánh tay đầy hình xăm, trông đặc chất lưu manh vô lại.

Gã thiếu niên nhìn Hiên Viên Lăng, cười hềnh hệch: “Người đẹp, làm quen chút chứ?”

Sau lưng thiếu niên, đám trai trẻ sôi nổi kia lập tức hú hét quái dị.

Diệp Quân liếc nhìn đám thiếu niên rồi quay sang phía Hiên Viên Lăng, ngờ vực hỏi: “Chẳng phải nơi này có luật pháp à?”

Hiên Viên Lăng bình thản nói: “Thế giới này âm u tối tăm lắm, ở những nơi chúng ta không nhìn thấy, mỗi ngày đều phát sinh những sự việc hắc ám rợn người”.

Diệp Quân gật đầu: “Cũng phải”.

Thấy bị ngó lơ, thiếu niên kia tức thì sầm mặt, rời xe bước tới trước mặt Hiên Viên Lăng: “Người đẹp, không nể mặt nhau chút à?”

Hiên Viên Lăng dửng dưng không nhìn, đúng lúc này, đột nhiên có hơn chục vệ sĩ mặc vest từ bốn phía ập đến, vây chặt lại, đám thiếu niên kia lập tức biến sắc, định chạy trốn, nhưng chân còn chưa kịp động thì đã bị hơn chục họng súng kê ngay đầu.

Mấy gã thiếu niên kia đã tái nhợt mặt mày, thiếu niên cầm đầu vội nhìn Hiên Viên Lăng, liên tục xin tha.

Hiên Viên Lăng bình thản nói: “Đưa bọn chúng vào ngục tối, chọn cho bọn chúng hai mươi người cao lớn vạm vỡ, cho hai bên ‘giao lưu vui vẻ’ một phen”.

Hai mươi người cao lớn vạm vỡ!

Diệp Quân nhìn sang phía Hiên Viên Lăng, Hiên Viên Lăng thoáng đỏ mặt.

Nghe thấy lệnh của Hiên Viên Lăng, những vệ sĩ kia lập tức kéo đám thiếu niên đi khỏi đó.

Hiên Viên Lăng thoáng liếc qua phía Diệp Quân, hỏi khẽ: “Liệu anh có cảm thấy tôi… quá tàn nhẫn không?”

Diệp Quân lắc đầu cười cười: “Sao lại nghĩ thế? Những người này hôm nay gặp phải cô nên mới bị trừng phạt, nhưng nếu hôm nay bọn chúng chọc người khác, còn chưa biết nạn nhân sẽ ra sao đâu. Lũ bại hoại của xã hội mà thôi, chết cũng chẳng có gì đáng tiếc”.

Hiên Viên Lăng hơi mỉm cười: “Phải”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK