Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1736: Nửa tin nửa ngờ

Kiếm Bạch Y nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, tiếc nuối nói: “Cậu Diệp…”

Diệp Quân cười nói: “Chỉ là một thanh kiếm thôi, như thanh kiếm này, nhà ta không có một ngàn cũng có một trăm thanh, cô chăm chỉ làm việc, sau này đợi khi nào ta về nhà, ta tặng cô một thanh kiếm”.

Kiếm Bạch Y mừng rỡ: “Thật à?”. Diệp Quân gật đầu: “Kiếm tu không gạt kiếm tu”.

Kiếm Bạch Y nói: “Cậu Diệp, sau này ta đi theo ngươi lăn lộn”.

Diệp Quân mỉm cười, xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bay vào trong tay. Sau khi cất kiếm, hắn cười nói: “Từ nay về sau, cứ mười năm ta sẽ cho hai người một viên tinh thể Vĩnh Hằng…”

“Hả?”

Tú Võ bỗng run giọng nói: “Mười năm một viên tinh thể Vĩnh Hằng?”. Diệp Quân nói: “Chê ít à?”

Tú Võ vội nói: “Không không, không phải…”

Diệp Quân nhìn hai người họ, thấy vẻ mặt của họ như thể gặp ma, hắn cảm thấy hơi khó hiểu, thầm nghĩ: Có phải mình đã đánh giá thấp giá trị của tinh thể Vĩnh Hằng rồi không?

Lúc này Tú Võ bỗng nói: “Cậu Diệp, cậu nói đều là thật sao?”

Diệp Quân không nghĩ nhiều nữa, gật đầu: “Dĩ nhiên là thật”. Tú Võ nhanh chân bước đến trước mặt Diệp Quân, sau đó trầm giọng nói: “Cậu Diệp, tinh thể Vĩnh Hằng của cậu có nhiều không?”

Diệp Quân nhìn Tú Võ, Tú Võ vội nói: “Thuộc hạ không có ý gì khác, ý của thuộc hạ là thuộc hạ cũng quen biết vài cường giả cảnh giới Khai Đạo đỉnh cấp, nếu Diệp công tử không chê thì thuộc hạ có thể đi tìm họ. Chỉ cần cậu Diệp đồng ý cứ mười năm sẽ cho bọn họ một viên tinh thể Vĩnh Hằng, họ nhất định sẽ sẵn lòng làm việc cho cậu Diệp”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Kẻ thù của ta là Ác Đạo Minh đấy”. Tú Võ vung tay lên, sảng khoái nói: “Ác Đạo Minh là cái thá gì chứ”.

Dứt lời, gã lại thấy hối hận. Mẹ nó chứ!

Ác Đạo Minh vẫn khá mạnh đấy.

Nhưng đã giả vờ đến mức này rồi, dĩ nhiên làm gì có đạo lý thu lại.

Diệp Quân nói: “Ngươi có thể tìm được mấy người?”, Tú Võ trầm giọng nói: “Ta không chắc nhưng ta có thể đảm bảo sẽ có người bằng lòng làm việc cho cậu Diệp”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Tú Võ nói: “Vậy cậu Diệp đợi tin của bọn ta”.

Dứt lời, gã dẫn Kiếm Bạch Y rời khỏi đó.

Sau khi hai người đó đi, Chu Phạn nói: “Huynh tin họ sao?”

Diệp Quân cười nói: “Không tin”. Chu Phạn nói: “Vậy…”

Diệp Quân mỉm cười: “Dĩ nhiên không thể tin tưởng nhau khi mới gặp lần đầu, tin tưởng thì phải dần dần kiểm chứng, họ đi theo ta chẳng qua là có ý đồ về lợi ích, mà ta cũng cần vài người giúp đỡ, chúng ta xem như ai cũng được lợi”.

Chu Phạn gật đầu: “À phải rồi, có một việc phải nói với huynh, ta đã liên lạc với vũ trụ Quan Huyên rồi”.

Diệp Quân sửng sốt.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, chỉ cười không nói gì.

Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Liên hệ với ai?”, Chu Phạn cười ẩn ý: “Huynh đoán xem”.

Diệp Quân mỉm cười không nói gì.

Chu Phạn mỉm cười: “Dĩ nhiên là liên hệ với Tiểu Ái cô nương, nếu không còn có thể có ai?”

Tiểu Ái?

Diệp Quân thở phào.

Chu Phạn lại nói: “Cô ấy muốn xây một trận pháp dịch chuyển từ vũ trụ Quan Huyên đến chỗ này, cần bọn ta giúp đỡ, ta đã cử người đi kết nối với cô ấy rồi…”

Diệp Quân nắm tay Chu Phạn, khẽ nói: “Tại sao lại muốn liên hệ với vũ trụ Quan Huyên?”

Chu Phạn mỉm cười: “Chẳng phải huynh muốn thống nhất cả vũ trụ, lập ra một trật tự hoàn toàn mới sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Chu Phạn khẽ nói: “Ta muốn giúp huynh”.

Diệp Quân cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua, hắn kéo Chu Phạn vào lòng, sau đó nói: “Đại Chu…”

Chu Phạn lắc đầu: “Đây không chỉ vì huynh mà cũng vì Đại Chu. Ta biết không bao lâu nữa, vũ trụ Quan Huyên sẽ phát triển đến mức Đại Chu theo không kịp, đến lúc đó nếu Đại Chu ta gia nhập đã muộn rồi. Gia nhập càng sớm càng có nhiều lợi ích”.

Diệp Quân bật cười.

Hai tay Chu Phạn nhẹ nhàng ôm lấy eo Diệp Quân, khẽ nói: “Có lẽ không lâu nữa huynh sẽ trưởng thành đến mức ta cũng không chạm đến được…”

Diệp Quân lặng thinh.

Con đường võ đạo đúng thật là con đường của sự cô đơn.

Một đường đi đến đây hắn đi rất nhanh, người bên cạnh quả thật cũng ngày càng ít.

Quay đầu nhìn lại, bây giờ cũng chỉ có Ngao Thiên Thiên đi theo bên cạnh hắn, à không đúng, còn có một Tháp gia.

Dĩ nhiên Tháp gia không tính là người.

Nhưng nghĩ lại con đường võ đạo cũng không cô độc đến thế.

Vì phía trước còn có mấy người đang đợi hắn.

Nghĩ đến mấy người cô cô váy trắng, Diệp Quân nở nụ cười khổ…

Trong một tinh không.

Tú Võ và Kiếm Bạch Y ngự kiếm bay đi.

Kiếm Bạch Y nói: “Huynh tin những lời hắn nói sao?”. Tú Võ nói thẳng: “Tin một nửa”.

Kiếm Bạch Y quay sang nhìn Tú Võ, Tú Võ trầm giọng nói: “Những lời hắn nói có thật có giả, ta tạm thời không phân biệt được, cậu Diệp này có vẻ tinh ranh đấy”.

Kiếm Bạch Y trầm giọng nói: “Đi theo hắn tức là phải đối đầu với Ác Đạo Minh…”

Tú Võ cười nói: “Bình thường mà, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí cả, chúng ta muốn có lợi ích thì phải mạo hiểm”.

Kiếm Bạch Y gật đầu: “Ừ”.

Tú Võ bỗng nói: “Muội nói xem người đằng sau Diệp công tử đó có khả năng là trên cả nền văn minh vũ trụ cấp năm không?”

Kiếm Bạch Y ngạc nhiên: “Sao có thể chứ?”

Tú Võ khẽ nói: “Ta muốn đánh cược”, nói đến đây gã lại nói: “Cược đúng”.

Kiếm Bạch Y lắc đầu: “Ta không cược, vì chuyện này không có khả năng xảy ra, giúp hắn đánh nhau thì được, nhưng nếu liều mạng thì ta không làm”.

Tú Võ khẽ cười không nói gì nữa.
Chương 1737: Chỉ một người hiểu ta

Bên trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân đang không ngừng tu luyện Tuế Nguyệt Nhất Kiếm.

Trước khi thể xác được tăng cường, ý kiếm mang theo sức mạnh Tuế Nguyệt của hắn có thể chém xuyên qua vạn năm, khi dùng kiếm Thanh Huyền thì có thể chặt đứt trăm nghìn năm tuổi thọ.

Một nhát kiếm, một trăm nghìn năm.

Cho dù là cường giả cảnh giới Khai Đạo cũng khó mà chịu nổi.

Tuổi thọ của họ thường không ngắn, nhưng vấn đề trí mạng nằm ở chỗ để tiến thêm bước nữa từ cảnh giới Khai Đạo thì khó như lên trời.

Từ vũ trụ Ngũ Duy ra thì cảnh giới Khai Đạo đã xem như đỉnh chóp.

Cứ thế, năm tháng trôi qua, tuổi thọ của họ ngày càng rút ngắn lại, chẳng khác gì ăn không ngồi rồi chờ chết.

Đó cũng là lý do họ khao khát tinh thể Vĩnh Hằng để kéo dài thọ mệnh đến vậy.

Diệp Quân tu luyện Tuế Nguyệt Nhất Kiếm vì biết nếu nâng cao sức mạnh của nó thì nó sẽ trở thành khắc tinh của mọi cường giả cảnh giới Khai Đạo.

Thể xác được hun đúc khiến uy lực của kiếm kỹ cũng tăng lên theo. Trước kia hắn chỉ có thể chém vạn năm tuổi thọ, bây giờ thì thần hồn và thể xác đã có thể chịu được nhiều sức mạnh Tuế Nguyệt hơn, con số kia cũng tăng lên đến hai mươi nghìn năm.

Nhưng Diệp Quân chưa thỏa mãn.

Đó chưa phải giới hạn của hắn. Hắn vẫn còn có thể lên đến chém một trăm nghìn năm trong một nhát, vừa có thể tạo thành uy hiếp với cường giả cảnh giới Khai Đạo lại vừa không nguy hiểm đến tính mạng.

Phải tiếp tục phấn đấu!

Diệp Quân điên cuồng tu luyện Nhất Giới Tuế Nguyệt đến cực hạn.

Bên cạnh đó, Nhất Niệm thì tiếp tục nghiên cứu thời không bí ẩn kia. Càng tìm hiểu, cô ta càng nhận thấy nó phức tạp hơn mình tưởng, đồng thời cũng vô cùng phấn khích trước những tri thức trong đó, thứ mà văn minh Thiên Hành cũng không có.

Người của văn minh Thiên Hành sau khi nở ra từ trái cây vẫn chưa thể lập tức làm việc mà phải học tập vô số kiến thức trước. Đạo Thời Gian là một trong những thứ mà Nhất Niệm đã chọn, vì vậy mới có thể hiểu được thời không bí ẩn này.

Càng đào sâu vào nó, Nhất Niệm mới nhận ra nó đang ẩn chứa rất nhiều tri thức về đạo Thời Gian và thời gian, còn sâu sắc hơn những gì từng học ở văn minh Thiên Hành.

Điều này khiến cô ta sung sướng vô cùng.

Chợt Tiểu Tháp lên tiếng: “Nhất Niệm, cô còn bao nhiêu ngày nghỉ?"

Cô ta đáp: “Tính theo bên ngoài thì còn ba tháng, sao vậy?"

Tiểu Tháp: “Không có gì, ta hỏi thế thôi”.

Nhất Niệm cười khúc khích: “Hay đến lúc đó chúng ta đi chơi đi Tháp gia! Nơi ta ở có một tòa mẫu tháp ấy...”

Tiểu Tháp im lặng hồi lâu mới buông lời: “Ta sống ba đời, gặp gỡ bao người, cuối cùng mới có một người hiểu ta”.

Nhất Niệm: “...”

Đại Chu.

Tuy vừa trải qua một trận chiến sinh tử nhưng họ cũng không bị tổn thương quá nặng nề, ngược lại còn nhờ vào quả Đạo Linh Diệp Quân tặng mà các cường giả tầng chót của họ đều mạnh lên rất nhiều.

Để tiết kiệm thời gian, Đạo Quân, Từ Thiên và Nguyên Tướng đều vào trong tháp uống quả Đạo Linh, còn được Diệp Quân tặng cho tinh thể Vĩnh Hằng trợ giúp tu luyện.

Họ ở lại trong tháp tu luyện, tu vi và sức mạnh đều tăng cao.

Nhờ có quả Đạo Linh, Linh Tổ Đại Chu và tinh thể do Diệp Quân tài trợ nên Từ Thiên bắt đầu tu luyện Kim Cương Thể.

Ông ta đã hy sinh quá nhiều trong trận chiến hôm ấy, nên được bù đắp thỏa đáng.

Một ông lão đứng trên không trung, nhìn xuống Hoàng thành Đại Chu. Ông ta mặc áo choàng màu sắc sặc sỡ, tóc hai màu đen trắng trông kỳ lạ vô cùng, tay cầm một hồ lô rượu.

Ông ta là quái nhân Thiên Xích.

Cũng đến từ Đăng Thiên Vực, nghe theo lệnh truy nã của Ác Đạo Minh mà tìm đến đây nhưng chưa vội vàng ra tay.

Bởi vì mấy trăm viên tinh thể Vĩnh Hằng.

Ông ta đương nhiên cũng xiêu lòng trước cám dỗ quá lớn này, nhưng vẫn còn giữ lại lý trí mà nhận ra Ác Đạo Minh đang muốn mượn đao giết người. Nếu thanh niên kia dễ bị giết như vậy thì họ cần gì mướn người ngoài?

Ông ta đang chờ xem có tên ngu ngốc nào ra tay trước, thăm dò thanh niên kia thế nào đã.

Tiếc rằng đợi mãi cũng không thấy tên nào.

Chẳng lẽ cứ thế mà đi?

Ông ta không cam tâm. Dù gì cũng đã đến đây rồi, ít nhất phải kiếm chác chút lợi lộc rồi mới đi.

Nhưng ra tay ư?

Đương nhiên không được.

Vốn ông ta còn tự tin vô cùng, vì vậy còn định mạo hiểm, thử đánh lén chết hắn rồi chuồn đi nhận thưởng.

Dù gì Diệp Quân mới chỉ có mười phần thần tính, khác gì vặt cổ con gà đâu?

Nhưng khi thấy Đại Chu lấy ra lửa Thiên Hành, ông ta đã hoàn toàn từ bỏ kế hoạch này.

Đó là lửa Thiên Hành!

Mẹ nó chứ.

Không ngờ thằng này có chống lưng.
Chương 1738: Chẳng phải chỉ là một nữ kiếm tiên thôi sao?

Thật ra ông ta cũng đã nhìn ra, người vừa trẻ vừa mạnh như Diệp Quân mà không có ai nâng đỡ thì có quỷ mới tin, chỉ là không biết ô dù của hắn mạnh đến đâu.

Sự xuất hiện của lửa Thiên Hành đã khiến ông ta câm lặng.

Chắc cái chống lưng này mạnh hơn cả ông ta.

Động thủ ư?

Hạ sách.

Nhưng cứ đợi mãi thế này thì cũng mệt cả người.

Mấy thằng ngu đâu rồi?

Sao không đứa nào xuất hiện?

Sao không ai ra thử vị Diệp công tử này đi?

Đợi mãi đợi mãi, ông ta sắp không nhịn được nữa rồi.

Đúng lúc này, thời không gần đó chợt nổi gợn sóng khi một người đàn ông bước ra.

Người này mặc áo khoác đen như mực, sống lưng thẳng như một cây thương, nét mặt mang theo sát khí vô hình, tạo cảm giác áp bách.

Thiên Xích cười nói: “Ra là Binh chủ”.

Binh chủ hỏi thẳng: “Sao còn chưa ra tay?"

Thiên Xích tỉnh bơ: “Ta là quái nhân Thiên Xích, không phải thằng ngu, cảm ơn”.

Binh chủ lại nói: “Chỉ là một ngọn lửa thôi, có gì phải sợ?"

Thiên Xích cười khẩy: “Vậy ông đi mà đánh”.

Binh chủ thở dài: “Ông không được, ta không được, kẻ khác cũng không được. Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn?"

Thiên Xích nhìn xuống bầu trời Hoàng thành Đại Chu, nơi đốm lửa Thiên Hành còn đang lơ lửng. Nó thoạt nhìn chỉ như một ngọn lửa thông thường, không có tí năng lượng nào, tựa như gió thổi cũng có thể dập tắt.

Thiên Xích chợt hỏi: “Ông nói xem nó là thật hay giả?"

Binh chủ nhìn theo: “Thử đi là biết?"

Thiên Xích nhíu mày: “Ông tưởng ông hài hước lắm à?"

Ánh mắt Binh chủ nhìn ngọn lửa chợt lạnh đi: “Muốn chạm vào thử không?"

Thiên Xích quả quyết lắc đầu: “Không”.

Binh chủ nhíu mày.

Thiên Xích lại nói: “Nếu nó là thật thì chỉ có hai lý do. Một, nó gặp vấn đề gì đó mà mất đi tác dụng rồi bị Diệp công tử nhặt được. Hai, nó đã bị ai đó trấn áp”.

Bị trấn áp à?

Sắc mặt Thiên Xích đanh lại. Nếu vậy thì đúng là ngoài sức tưởng tượng.

Còn đánh cái gì nữa.

Đầu hàng đi thôi.

Binh chủ chần chừ: “Bị trấn áp... Không thể chứ hả?"

Thiên Xích lắc đầu: “Vũ trụ bao la, không thiếu chuyện lạ. Ông ta không làm được không có nghĩa là người khác cũng vậy. Ác Đạo Minh cũng nói rồi đấy thôi, sau lưng Diệp công tử có một đại kiếm tiên bị thương...”

Sắc mặt ông ta sa sầm: “Bọn Ác Đạo Minh này đúng là ngu không thể tả”.

Binh chủ gật đầu: “Chúng muốn lợi dụng chúng ta”.

Thiên Xích nhìn sang: “Ông nhìn trúng thanh thần kiếm trong tay hắn ta?"

Binh chủ thừa nhận: “Trúng thì trúng, chỉ là sợ vị nữ kiếm tiên sau lưng hắn lợi hại quá nên không dám ra tay”.

Thiên Xích chần chừ: “Hay thế này đi. Ông giao thủ với nữ kiếm tiên kia để tìm hiểu thực hư. Lấy sức mạnh của ông thì đánh không lại vẫn có thể chạy trốn, cũng không đến mức bị giết ngay, đúng không?"

Binh chủ gật gù: “Nói có lý”.

Thiên Xích vừa khấp khởi mừng đã nghe đối phương nói: “Nhưng ta không làm”.

Sắc mặt Thiên Xích đọng lại.

Binh chủ nhìn ngọn lửa Thiên Hành: “Nếu nó thật sự bị trấn áp thì bà ta có thể giết ta trong nháy mắt”.

Lửa Thiên Hành.

Là cái gì?

Ngay cả văn minh cấp bốn cũng không thể chống lại nó, mà bọn họ chẳng lẽ lại thiếu cường giả cảnh giới Khai Đạo?

Đương nhiên là không, lại còn có rất nhiều cường giả cao cấp là đằng khác.

Vậy mà một ngọn lửa Thiên Hành lại có thể dễ dàng hủy diệt họ, vậy thôi là biết nó đáng sợ cỡ nào.

Thế mà lại có người trấn áp được nó.

Tuy Binh chủ không dám chắc, nhưng lỡ là thật thì sao?

Bảo ông ta đi thử?

Chắc thử xong là thăng thiên luôn.

Thiên Xích bĩu môi: “Ông không được, ta không được, kẻ khác cũng không được. Chẳng lẽ cứ ăn không ngồi rồi ở đây?"

Binh chủ: “Ta thấy chẳng có gì phải vội”.

Thiên Xích nhìn sang, nghe ông ta giải thích: “Thế nào cũng có một thằng ngu xuất hiện”.

Thiên Xích vừa mở miệng thì thấy thời không ở đằng xa sôi trào lên. Một khí tức đáng sợ ập tới từ tinh hà đằng xa, mang theo tiếng cười lớn: “Lề mà lề mà. Chỉ là một nữ kiếm tiên thôi mà? Vũ trụ lớn như vậy, chẳng lẽ lại để đàn bà nắm đầu? Lũ các ngươi đã vô dụng thì để ta...”

Dứt lời, một cái bóng mờ đã bổ xuống Hoàng thành Đại Chu.

Đất trời mờ đi từng chút một.

Cái bóng như tia chớp giáng xuống Hoàng thành, nhưng ngay lúc nó vừa đột nhập vào trong, đã có kiếm quang rơi xuống.

"Á!"

Tiếng kêu thảm thiết vang lên: “Đệt bà nó! Ta sai rồi!!"

Uỳnh!

Cái bóng bị xóa sổ.

Kiếm quang biến mất.

Bốn bề lặng phắc như tờ.
Chương 1739: Ba trăm nghìn năm

Biến mất tiêu rồi.

Sự im lặng bao trùm bốn phía, đến nỗi có thể nghe tiếng kim rơi.

Trong tinh không.

Thiên Xích im lặng.

Binh chủ cũng trầm mặc.

Một hồi lâu sau, Binh chủ mới mở miệng: “Khó rồi đây”.

Thiên Xích hỏi: “Ông cảm nhận được bà ấy không?"

Binh chủ lắc đầu: “Chỉ thấy kiếm khí xoẹt qua là thằng ngu kia bay màu”.

Thiên Xích lại rơi vào im lặng.

Cả hai người họ đều không cảm nhận được nữ kiếm tiên kia.

Bị trọng thương ư?

Có vẻ không giống lắm.

Các cường giả khác đang âm thầm ẩn nấp cũng không biết nói gì sau khi bị nhát kiếm kia làm cho kinh sợ.

Người vừa ra tay đã đến cảnh giới Khai Đạo rồi đấy!

Ấy vậy mà vừa bị đánh đã bay màu luôn?

Thật là đáng sợ!

Có hai khí tức đã lặng lẽ rời đi.

Vũng nước này quá sâu, bọn họ không xuống được, giữ mạng quan trọng hơn.

Đúng lúc này, Chu Phạn xuất hiện trên bầu trời Hoàng thành Đại Chu, vươn tay đón một chiếc nhẫn không gian.

Nó vốn thuộc về cường giả bị kiếm khí chém chết kia.

Cô ta cất nó đi, nói: “Cảm ơn vị cường giả ngu xuẩn kia đã tặng hai trăm Tổ Mạch”.

Rồi xoay người rời đi.

Những người khác: “...”

"Đúng là giết người tru tâm”.

Thiên Xích liên tục lắc đầu.

Binh chủ nhìn xuống Hoàng thành với vẻ mặt nặng nề: “Kiếm khí kia... Ông đỡ được không?"

Thiên Xích chần chừ một hồi: “Chắc không thành vấn đề. Còn ông?"

Binh chủ điềm nhiên: “Ông không thành vấn đề thì ta cũng vậy”.

Thiên Xích: “...”

Hai người ôm tâm tư khác nhau bèn không nói thêm lời nào.

Xung quanh họ vẫn còn vài khí tức khác nhưng ai nấy đều im như gà mắc tóc, còn lùi lại cách xa Hoàng thành Đại Chu.

Ai bảo nữ kiếm tiên bị thương kia dữ quá làm gì.

Trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân cầm kiếm đứng trong một tinh vực không rõ tên. Hai mắt khép hờ, thời không quanh người khẽ rung động.

Hắn mở mắt, dùng ngón cái đẩy kiếm Thanh Huyên bay vút ra rồi cầm nó chém một đường.

Xoẹt!

Ánh sao khắp bốn phía tắt ngúm, một vài hành tinh tĩnh lặng lập tức khô cạn rồi sụp đổ như trang giấy bắt lửa.

Một kiếm, chém ba trăm nghìn năm.

Ba trăm nghìn năm.

Diệp Quân phấn khởi không thôi khi nhận ra tăng cường thể xác cũng khiến các mặt khác trở nên mạnh hơn.

Một kiếm này chém ba trăm nghìn năm tuổi thọ.

Điều này có nghĩa là gì?

Nói ngắn gọn là hắn không có đối thủ ở dưới cảnh giới Khai Đạo.

Chỉ cần chém một cái là đối phương bay màu tại chỗ.

Ngay cả cảnh giới Khai Đạo cũng khó mà chịu nổi.

Theo Diệp Quân điều tra thì thọ mệnh của cường giả cảnh giới Khai Đạo ít nhất cũng trăm triệu năm, ba trăm nghìn năm đương nhiên chẳng là cái gì. Nhưng cường giả cảnh giới Khai Đạo mà hắn gặp được đều đã sống rất lâu, cũng không loại trừ một số người lợi dụng phương pháp đặc thù để sống lâu hơn.

Từ đó thì trăm triệu năm là giới hạn tuổi thọ của cảnh giới Khai Đạo, dùng bao nhiêu hết bấy nhiêu. Trừ văn minh vũ trụ cấp năm ra vẫn chưa có ai đột phá được giới hạn này.

Nói cách khác, trừ khi gặp phải cường giả vừa lên tới cảnh giới Khai Đạo, còn không thì hắn cứ vung kiếm là đối phương sẽ phát rồ.

Mấu chốt nhất là Nhất Giới Tuế Nguyệt không chỉ có tác dụng lên người mà còn lên cả vũ trụ.

Hắn có thể khiến cả một vũ trụ kiệt quệ rồi suy vong.

Đúng là nghịch thiên!

Diệp Quân bật cười, tự nói phải cảm ơn Nhất Niệm mới được. Nếu không có cô ta thì hắn đã chẳng thể nắm được đạo Thời Gian, tu luyện được kiếm kỹ ngầu như vậy.

Đúng là bảo bối mà!

Tiểu Tháp chợt nói: “Ngươi biết thân phận của Nhất Niệm không?"

Diệp Quân lại hỏi: “Hình như cô cô váy trắng từng cải tiến cho Tháp gia đúng không? Về những mặt nào?"

Tiểu Tháp cười: “Tất cả. Đợi có dịp rồi ta biểu diễn cho ngươi xem”.

Diệp Quân bật cười: “Được thôi”.

Hắn thu kiếm Thanh Huyền vào rồi đi ra khỏi Tiểu Tháp.

Chu Phạn đã lập tức xuất hiện trước mặt: “Tra ra rồi”.

Cô ta đưa một quyển trục sang.

Diệp Quân nhận lấy, lại nghe cô ta hỏi: “Phải đi thật sao?"

Hắn cười: “Luôn ở thế bị động không phải phong cách của ta. Ta sẽ đích thân đi gặp vị Bát điện chủ kia”.

Quyển trục kia có ghi lại vị trí của Ác Đạo Thập Điện.

Chu Phạn suy nghĩ một hồi rồi gật đầu: “Nhớ cẩn thận”.
Chương 1740: Đánh rơi kiếm

Diệp Quân hỏi: “Mấy khí tức kia còn ở phía trên Hoàng thành không?"

Chu Phạn: “Lửa Thiên Hành vừa xuất hiện thì đi gần hết rồi, còn lại một số chắc ở đó chơi”.

Diệp Quân gật đầu: “Không ra tay chứng tỏ còn đang quan sát hoặc có gì muốn nói. Để ta đi gặp”.

Rồi hắn ngự kiếm biến mất.

Trong tinh không.

Binh chủ và Thiên Xích đồng loạt ngẩng đầu, nhìn thấy một thanh niên mặc áo đen đi tới.

Là Diệp Quân.

Hai người họ đều bất ngờ.

Hắn đến đây làm gì?

Thiên Xích dùng huyền khí truyền âm: "Hắn đến đây làm gì?"

Binh chủ lắc đầu: “Ai biết”.

Thiên Xích: “Nếu hắn ra tay, chúng ta làm gì bây giờ?"

Binh chủ: “Không biết”.

Thiên Xích còn muốn nói thêm gì đó thì Diệp Quân đã đi đến trước mặt họ.

Hắn chắp tay chào hỏi: “Có phải hai vị đến từ Đăng Thiên Vực?"

Cả hai gật đầu.

Diệp Quân nói ngay: “Kính đã lâu!"

Hai người kia lập tức sa sầm mặt. Bọn ta còn chưa nói tên ra mà ngươi kính đã lâu? Có quỷ mới tin!

Diệp Quân tiếp tục: “Có phải hai vị đến đây vì lệnh truy nã của Ác Đạo Minh?"

Thiên Xích cười đáp: “Chỉ đến nhìn thôi, không có ý gì khác”.

Diệp Quân nói thẳng: “Chi bằng hai vị theo ta đi”.

Hai người sửng sốt.

Diệp Quân cười: “Chẳng giấu gì hai vị, trong nhà ta có người”.

Hai người câm nín.

Ai chẳng biết nhà ngươi có người??

Ngươi chỉ còn thiếu viết luôn mấy chữ "có ô dù" lên mặt mà thôi.

Lại nghe Diệp Quân nói: “Hai vị tiền bối đến đây không phải vì tiền tài, đúng chứ?"

Hai người gật đầu.

Diệp Quân vung tay, đẩy hai viên tinh thể Vĩnh Hằng tới.

Làm hai người kia ngạc nhiên.

Hắn nói: “Một chút lễ mọn ra mắt, xem như thành ý của ta, mong hai vị nhận lấy”.

Tinh thể Vĩnh Hằng.

Mà lại là lễ ra mắt?

Hai người đều lộ vẻ xúc động.

Má nó!

Thằng này hào phóng vậy sao?

Nhưng việc này nhìn đâu cũng thấy kỳ lạ, bọn họ đều không nhận lấy nó.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Hai vị chê ít sao?"

Thiên Xích chần chừ: “Không phải, chỉ là chúng ta lần đầu gặp mặt mà Diệp công tử đã tặng Tinh thể Vĩnh Hằng...”

Chỉ thấy Binh chủ cất viên tinh thể vào túi: “Đa tạ công tử”.

Cuối cùng vẫn là không nhịn được.

Mặc kệ tên nhóc này có mưu đồ gì, đây vẫn là Tinh thể Vĩnh Hằng. Lỡ như hắn đổi ý thì muốn khóc cũng không được.

Thiên Xích thấy thế thì cứng họng, giãy giụa nhìn viên Tinh thể Vĩnh Hằng một hồi rồi cũng thu nó vào tay.

Có gì tốt là hốt trước đã.

Còn nếu thằng nhóc này có ý đồ gì...

Ông ta sống ngần ấy năm, chẳng lẽ không làm gì được một thằng ranh chưa vắt mũi sạch?

Diệp Quân thấy vậy thì cười nói: “Nói chuyện ở đây không tiện lắm, chúng ta tìm nơi khác đi”.

Rồi đưa cả hai vào Tiểu Tháp.

Tiểu Tháp: “...”

Sắc mặt hai người Thiên Xích và Binh chủ đanh lại khi vào bên trong.

Họ nhìn nhau với ánh mắt kinh hãi.

Diệp Quân cười nói: “Bên ngoài lắm người nhiều mắt, không tiện trò chuyện, nơi này ngăn cách với tất cả thì tốt hơn”.

Hắn đưa tay ra hiệu: “Vừa đi vừa nói thôi”.

Rồi nhấc chân đi.

Thiên Xích và Binh chủ đi theo, tuy ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đang nổi sóng.

Ghê gớm thật!

Mười năm ở trong tháp chỉ bằng một ngày ở bên ngoài.

Đây là thủ đoạn thần kỳ gì đây?

Thiên Xích không nhịn được bèn hỏi: “Diệp công tử, thời không nơi này...”

Diệp Quân đang chờ câu hỏi này, nhếch môi nhưng vẫn tỏ vẻ không hiểu: “Thời không thế nào?"

Thiên Xích: “Mười năm ở trong tháp chỉ bằng một ngày ở bên ngoài”.

Diệp Quân gật đầu, bình thản hỏi lại: “Thì thế nào?"

Thiên Xích ngạc nhiên: “Diệp thiếu không thấy nó biến thái à?"

Diệp Quân nhíu mày: “Chẳng lẽ hai vị không có sân tu luyện đặc biệt này?"

Thiên Xích nghẹn họng.

Binh chủ: “...”

Diệp Quân lại hỏi: “Vậy bình thường hai vị tu luyện ở đâu?"

Thiên Xích: “Thì mấy nơi bình thường thôi”.

Diệp Quân lắc đầu: “Đúng là ghen tị với hai vị có thể tu luyện bình thường, không như ta vừa sinh ra đã có nơi này, không thể trải nghiệm vui vẻ như các vị, ôi...”

Thiên Xích: “???"

Mặt Binh chủ giật giật.

Diệp Quân cười nói: “Về sau hai vị tiền bối có muốn tu luyện thì hãy đến đây, không muốn cũng không sao. Đợi ta kế thừa tài sản rồi sẽ cho mỗi vị một cái tháp như này”.

Tiểu Tháp: “...”

Thiên Xích nuốt nước bọt: “Nhà Diệp công tử... Nhà Diệp thiếu có nhiều tháp thế này ư?"

Diệp Quân thản nhiên gật đầu: “Cực nhiều, mỗi người trong nhà đều có một cái”.

Mỗi người một cái?

Thiên Xích và Binh chủ nhìn nhau.

Họ không biết tên này đang khoe mẽ hay đang làm màu nữa.

Choang!

Bỗng một âm thanh kim loại vang lên, lại nghe Diệp Quân nói: “Ôi cha, đánh rơi kiếm rồi...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK