Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 536: Chân Thần Đạo Điển

Bọn họ bắt đầu so tài.

Hai người lần đầu tiên giao chiến, thế mà Diệp Quân tấn công dũng mãnh vô cùng, khiến Bát Uyển cũng có phần chịu không nổi.

Đến nước suýt nữa cũng cạn kiệt!

Đang nói nước trong suối.

Thì ai bảo gần đây thời tiết khô khan nực nội làm gì…

Sau hai giờ đại chiến, song phương đều mệt đến rã cả người. Nói rồi nhé, là vì trời nóng...

Một hồi lâu sau, Diệp Quân nằm ở một bên.

Cảm giác như mình vừa mơ một giấc mộng.

Nhưng người trong lòng lại chân thực vô cùng.

Đúng lúc này, một luồng khí tức hùng hậu ập đến từ chân trời khiến thời không nơi ấy trở nên vặn vẹo.

Hai người lập tức rời khỏi suối nước nóng, mặc quần áo lại chỉnh tề.

Diệp Quân nhìn lên, thấy Âm Thần đang lao tới.

Nhưng bà ta lại đang bị Tháp gia ngăn cản.

Quanh tòa tháp tản ra một quầng sáng đỏ nhạt.

Có thể thấy người đang giữ chân Âm Thần không phải nó mà là người phụ nữ bí ẩn kia.

Bát Uyển đứng cạnh Diệp Quân khẽ nhíu mày lại, không nói gì.

Hắn nhìn sang, chợt phát hiện hình như cô ấy đã trở nên khác xưa.

Bỗng giọng nói bí ẩn vang lên trong đầu hắn: “Đi vào nhà trúc!"

Vào nhà trúc?

Diệp Quân không chút chần chừ, lập tức kéo Bát Uyển chạy vào trong.

Vừa bước vào, hắn ngây ngẩn cả người.

Bởi bên trong là một không gian khác!

Là một vùng tinh không!

Trong đó có vô vàn kệ sách xếp san sát nhau, nhìn sơ thôi cũng thấy được ít nhất là trăm triệu quyển sách.

Nhiều vậy ư? Sắc mặt Diệp Quân đanh lại.

Giọng nói bí ẩn lại vang lên: “Tìm một quyển sách cổ màu vàng đi”.

Sách cổ màu vàng?

Diệp Quân nhíu mày. Lượng sách ở nơi này quá nhiều, hắn lại không thể dùng thần thức, bảo làm như vậy thì khó như lên trời.

Bỗng Bát Uyển thốt lên: “Ta biết nó ở đâu!"

Rồi dắt tay hắn đi tới trước.

Diệp Quân hỏi: “Nàng nghe thấy tiền bối ư?"

Bát Uyển chỉ chớp chớp mắt nhìn lại, không trả lời.

Làm Diệp Quân không khỏi lắc đầu cười, thầm nhủ cô gái này đúng là ngày càng bí ẩn.

Bát Uyển dẫn hắn đi một hồi thật xa, dừng lại trước một kệ sách chỉ có một quyển sách duy nhất.

Toàn thân nó là một màu vàng cổ xưa, số trang cũng không nhiều.

Nhưng vừa nhìn thấy nó, Bát Uyển đã cau mày thật chặt.

Nhận ra có điều bất thường, Diệp Quân hỏi: “Sao vậy?"

Bát Uyển quẫy đầu thật mạnh: “Nhiều ký ức vụn vặt... Rối nùi, khó chịu quá!"

Diệp Quân cầm tay cô ấy: “Vậy đừng nghĩ về chúng nữa”.

Bát Uyển gật đầu: “Ừm”.

Sắc mặt Diệp Quân có phần phức tạp khi nhận ra ký ức trước kia của cô có lẽ sắp sửa khôi phục.

Lại thấy Bát Uyển cầm lấy quyển sách kia đưa sang: “Đây này”.

Diệp Quân nhận lấy, vừa mở ra thì cau mày.

Hắn không hiểu chữ viết ở bên trong!

Bát Uyển lại thốt lên: “Chân Thần Đạo Điển!"

Diệp Quân quay sang: “Nàng biết nó ư?"

Bát Uyển gật đầu.

Diệp Quân rơi vào im lặng.

Bát Uyển lẳng lặng nắm chặt tay, đầu rũ xuống.

Một hồi sau, Diệp Quân cười hỏi: “Vậy Chân Thần Đạo Điển là gì?"

Bát Uyển suy tư một hồi: “Không nhớ rõ”.

Diệp Quân đưa tay lên xoa đầu cô, nói: “Vậy thì thôi, không cần nhớ”.

Ánh mắt hắn rơi xuống quyển sách cổ.

Chân Thần Đạo Điển.

Rất có thể có liên quan gì đó đến Chân Thần.

Tiếc rằng hắn đọc không hiểu.

Bỗng hắn lại nghe giọng nói bí ẩn bảo: “Tìm thấy chưa?"

Diệp Quân gật đầu: “Rồi!”

Người phụ nữ bí ẩn: “Rút lui!”

Rút!

Diệp Quân vừa kéo Bát Uyển định rời đi thì sực nhớ ra, quay đầu nhìn số sách đồ sộ khắp nơi rồi vung tay thu hết toàn bộ vào nhẫn không gian.

Cũng may nhẫn mà thư viện Quan Huyên đưa cho sau khi hắn bắt đầu quản lý đều thuộc hàng cao cấp nhất, bằng không đã chứa không hết rồi.

Thu hết sách cổ vào xong, Diệp Quân dẫn Bát Uyển rời khỏi vùng tinh không này. Khi cả hai vừa bước ra khỏi nhà trúc, một tia sáng vàng đã đáp xuống trước mặt.

Tiểu Tháp!

Người phụ nữ bí ẩn hỏi: “Có lấy được quyển Chân Thần Đạo Điển kia không?"

Diệp Quân gật đầu: “Đã lấy rồi, nhưng không hiểu bên trong viết gì”.

Hắn vừa dứt lời thì có một tia sáng nhạt dung nhập vào giữa trán.

Uỳnh!

Hàng loạt những văn tự cổ xưa hiện lên trong đầu Diệp Quân.

Người phụ nữ bí ẩn: “Bây giờ thì hiểu rồi đấy”.

Diệp Quân im lặng suốt một hồi: “Tiền bối, Chân Thần Đạo Điển này là gì?"

Người phụ nữ bí ẩn: “Là Đạo Điển do Chân Thần tự tay viết ra năm xưa, chia làm Kiếm Điển, Võ Điển và Thuật Điển. Hai bộ đầu tiên có tác dụng rất lớn với ngươi”.

Tác dụng rất lớn?

Diệp Quân tò mò, đang muốn hỏi tiếp thì thấy Âm Thần xuất hiện cách đó không xa.

Đi theo sau còn có ba vị Đại Đế khác.

Bà ta chỉ nhìn Diệp Quân, không hề ra tay.

Hắn hỏi thầm trong lòng: “Làm sao đây tiền bối?"

Người phụ nữ bí ẩn đáp sau một hồi im lặng: “Không biết”.

Diệp Quân ngớ người.

Không biết?

Hắn cũng không biết phải phản ứng lại thế nào.

Người phụ nữ bí ẩn lại nói: “Ngươi vào tháp tu luyện đi”.Chương 537: Người ấy đến

Vào tháp ư?

Diệp Quân suy nghĩ một chốc, gọi: “Tháp gia?"

Một tia sáng trắng xâm nhập thần thức hắn, sau đó hắn phát hiện trong đầu mình đã có thêm một tòa tháp nhỏ tự khi nào.

Tiểu Tháp nói: “Bây giờ ngươi muốn vào thì cứ vào thôi”.

Diệp Quân gật đầu, lại hỏi: “Âm Thần kia phải làm sao?"

Người phụ nữ bí ẩn: “Ta và Tiểu Tháp sẽ lo”.

Diệp Quân tán thành: “Được!"

Rồi đưa Bát Uyển cùng đi vào Tiểu Tháp.

Thấy hắn biến mất tại chỗ, Âm Thần khẽ cau mày, lại nhìn tòa tháp gần đó: “Sao sức mạnh của ngươi lại khiến ta thấy quen thuộc nhỉ?"

Những lời này đương nhiên là dành cho người phụ nữ bí ẩn.

Bà ấy đáp: “Đoán xem?"

Đôi mắt Âm Thần càng nheo lại: “Ngươi đang câu giờ cho Diệp Quân”.

Người phụ nữ bí ẩn cười: “Âm Thần, ngươi không dám ra tay ở đây”.

Bà ta cười nhạt: “Ngươi lấy đâu ra tự tin đó?"

Người phụ nữ bí ẩn: “Vì ngươi cực kỳ sợ Chân Thần. Kể từ cái ngày bị người đó trấn áp chỉ bằng một ánh mắt, ngươi đã sinh ra nỗi sợ sâu sắc, chắc chắn sẽ không dám làm trái lệnh”.

Những lời này khiến sắc mặt Âm Thần xấu đi trông thấy: “Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?!"

Trong lòng bà ta vừa giận vừa sợ.

Những gì đối phương vừa nói chỉ có vài người ít ỏi biết đến, nhưng trong số đó lại không bao gồm người này.

Bởi vì bọn họ đều đang ở Chân vũ trụ!

Người phụ nữ bí ẩn chỉ cười: “Đoán xem?"

Âm Thần phẫn nộ: “Ngươi có vẻ cũng không phải hạng tầm thường nhưng lại thích tránh né, không dám ra gặp người, ngươi không thấy nực cười à?"

Người phụ nữ bí ẩn cong môi: “Muốn đánh nhau chứ gì?"

Âm Thần nheo mắt: “Cầu còn không được!"

Bất thình lình, một luồng sáng nhạt bùng nổ từ bên trong Tiểu Tháp.

Đồng tử Âm Thần rụt lại, vội vàng tung ra cú đấm.

Ầm!

Chỉ thoắt cái mà bà ta đã bị đẩy bay đi mấy vạn trượng, khi vừa dừng lại thì thấy một dòng máu tươi trào ra từ khóe môi.

Ba vị Đại Đế kia chứng kiến cảnh này thì biến sắc, ánh mắt nhìn Tiểu Tháp tràn đầy khó tin.

Âm Thần là thần linh vũ trụ!

Còn mạnh hơn cả Đại Đế!

Trừ một vài vị đặc biệt như Đại Đế Bất Khuất ra thì những người khác không phải là đối thủ của bà ta, vậy mà giờ phút này lại bị đánh lui chỉ trong một chiêu, trong khi ấy đối phương còn chẳng dùng bản thể để xuất hiện.

Quá sức tưởng tượng!

Âm Thần lau vết máu đi, nhìn Tiểu Tháp với vẻ khó tin vô cùng.

Bà ta trừng mắt: “Ngươi là ai?!"

Ánh mắt đã nhuốm màu nặng nề.

Đối phương có thể đẩy lùi bà ta, chứng tỏ sức mạnh cũng hơn xa bà ta.

Bà ta thân là thần linh vũ trụ, cũng tức là cường giả cao cấp nhất vùng thời không này. Người có thể đánh bại bà ta tuy có nhưng chắc chắn không nhiều.

Mà phần lớn trong đó đều là người bà ta quen biết.

Chỉ có người trước mắt này... khiến bà ta thấy quen thuộc, rồi lại không biết là ai.

Người phụ nữ bí ẩn lại nói: “Ngươi đoán tiếp xem?"

Âm Thần tức muốn nổ phổi.

Người phụ nữ bí ẩn cười: “Chúng ta sắp đi rồi đấy”.

Âm Thần quắc mắt trừng Tiểu Tháp một hồi rồi nhìn quanh quất bốn phía ra chiều chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn không ra tay.

Bởi bà ta biết người kia cực kỳ để ý nơi này.

Nếu bà ta dám ra tay làm hỏng thì tuyệt đối không thể gánh nổi hậu quả.

Phải chờ thôi!

Âm Thần nhắm mắt lại.

Đây là điều duy nhất bà ta có thể làm.

Bên trong Tiểu Tháp, Diệp Quân nhìn ngó khắp nơi, phát hiện ra thời gian trong đây trôi qua khác với bên ngoài.

Hắn không khỏi thở dài: “Đúng là nơi tu luyện tuyệt hảo!"

Đoạn xếp bằng ngồi xuống, mở quyển Chân Thần Đạo Điển trong tay ra, đập vào mắt ngay trang đầu tiên là hai chữ "Thuật Điển".

Hắn lật sang trang sau, thấy tựa đề "Thần Thuật Đại Mệnh Vận": một khi tu hành thì có thể chặt đứt mọi ràng buộc, dứt bỏ số mệnh nhân quả, khống chế vận mệnh mình trong tay.

Thần Thuật Đại Mệnh Vận!

Diệp Quân xem một hồi rồi lắc đầu. Thứ này dành cho Cổ thần sư tu luyện, có thể giữ lại cho Nhất Nhất sư tỷ.

Phần thứ hai sau đó là Võ Điển.

Võ Điển kìa!

Bên trong có hai loại võ kỹ, mà một trong đó khiến Diệp Quân ngây ra như phỗng khi nhìn thấy.

Bất Bại Quyền Kinh!

Có Bất Bại Quyền Kinh ở trong này!

Không chỉ dừng lại ở chiêu thứ sáu mà còn có thứ bảy và thứ tám, lần lượt là Chưởng Đạo và Bất Bại.

Bất Bại Quyền Kinh!

Thấy Diệp Quân nhìn sang, Bát Uyển lắc đầu: “Ta không nhớ ra”.

Thế là hắn lại im lặng nhìn xem, thấy võ kỹ còn lại có tên Vạn Cổ Tuế Nguyệt.

Vạn Cổ Tuế Nguyệt!

Diệp Quân nhíu nhíu mày, đang định nghiên cứu tỉ mỉ thì thấy Bát Uyển ngẩng phắt dậy như cảm nhận được điều gì.

Hắn nhìn theo, chỉ thấy sắc mặt cô gái nghiêm trọng vô cùng.

Nhưng chưa kịp hỏi thì nghe giọng người phụ nữ bí ẩn vang lên: “Không hay rồi!"

Diệp Quân không hiểu gì hết.

Bên ngoài.

Âm Thần xoay người lại nhìn chân trời, chỉ thấy nó vỡ toang hoác, đồng thời là một tia kiếm quang ầm ầm bắn ra.

Kiếm thế hùng hậu bao trùm Chân Thần giới trong nháy mắt.

Sắc mặt các Thần Linh đanh lại.

Chấp Kiếm Nhân!

Kiếm tu mạnh nhất Chân vũ trụ!

Đến rồi! Chương 538: Chấp Kiếm Nhân

Diệp Quân nhận thấy tình hình có điều không ổn bèn lập tức đưa Bát Uyển rời khỏi Tiểu Tháp.

Vừa bước ra, hắn ngẩng đầu nhìn chân trời, phát giác kiếm thế khủng khiếp kia thì sắc mặt trầm xuống.

Là Chấp Kiếm Nhân!

Hắn lập tức nhớ ngay đến cảnh Kiếm Chủ Vĩnh Hằng khiêu chiến người này vào ngày hôm ấy.

Uy lực của đường kiếm kia đến nay vẫn hằn sâu trong tâm trí hắn, không một khắc lu mờ.

Từ đó hắn cũng biết, hắn căn bản không phải đối thủ của bà ta.

Nơi chân trời, Chấp Kiếm Nhân vẫn chưa xuất hiện, nhưng kiếm thế tản ra đã đủ khiến lòng người tuyệt vọng.

Quá mức kinh khủng!

Sắc mặt Diệp Quân trở nên nghiêm trọng chưa từng có.

Bỗng một quầng sáng mờ ụp lên hắn và Bát Uyển: “Đi!"

Giọng nói vừa dứt, thời không trước mặt họ vỡ ra, quầng sáng lập tức đưa cả hai bay vút vào.

Âm Thần biến sắc, vội vàng tung ra cú đấm hòng giữ chân họ lại, nhưng lại có một quầng sáng khác xuất hiện đón lấy.

Uỳnh!

Quầng sáng tan vỡ, Âm Thần bị đánh bay đi.

Ba vị Đại Đế kia thấy vậy thì quả quyết lựa chọn không ra tay. Sức mạnh của Âm Thần vốn đã hơn bọn họ, nếu bà ta còn không phải là đối thủ của bên kia thì thôi không ra tay còn hơn.

Âm Thần dừng lại, thấy Diệp Quân đã bị truyền tống rời đi thì sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.

Bỗng một luồng kiếm quang đáp xuống cách đó không xa, mang theo kiếm thế hùng hậu khiến những người có mặt phải nín thở.

Âm Thần chăm chú nhìn người phụ nữ xuất hiện trước mặt.

Chấp Kiếm Nhân.

Người này thoạt nhìn còn khá trẻ, chỉ mới tầm hai mươi, khoác váy màu trắng ngà như mây, gương mặt thanh thoát không phấn son, tóc xõa dài đến dưới eo, tay cầm một thanh kiếm có vỏ, trên chuôi kiếm có khắc hai chữ "Chấp Pháp".

Kiếm Chấp Pháp.

Ánh mắt người phụ nữ không chứa bất kỳ cảm xúc gì, lạnh lẽo như một tảng băng.

Bà ta chính là Chấp Kiếm Nhân.

Kiếm tu mạnh nhất Chân vũ trụ hiện nay, cũng là thống lĩnh đương nhiệm của quân cận vệ.

Sự xuất hiện của bà ta khiến sắc mặt Âm Thần và ba Đại Đế đanh lại. Chấp Kiếm Nhân vốn có tiếng là vô cùng bí ẩn ở Chân vũ trụ, ngay cả một số cường giả thế hệ trước cũng không biết nhiều về lai lịch.

Chỉ biết bà ta là một trong những người đầu tiên đi theo Chân Thần.

Còn tên thật là gì thì không ai rõ.

Chấp Kiếm Nhân nhìn thời không trước mắt, chân mày khẽ cau, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Âm Thần thấp giọng nói: “Trong người tên Diệp Quân có một cường giả bí ẩn, tỏa ra khí tức có phần quen thuộc với ta, có thể là...”

Bà ta dừng lại tại đây.

Chấp Kiếm Nhân im lặng một hồi rồi nói: “Các ngươi đi đối phó với vũ trụ Quan Huyên, thiếu niên kiếm tu nhân loại kia để cho ta”.

Âm Thần: “Vậy còn Bác Thiên Đạo...”

Chấp Kiếm Nhân thản nhiên nói: “Hoàng Hôn và Võ tướng đang lo liệu”.

Âm Thần chần chừ: “Người bí ẩn trong cơ thể Diệp Quân kia...”

Chấp Kiếm Nhân: “Sẽ biết là ai ngay thôi”.

Dứt lời, bà ta nhấc chân đi tới. Chỉ một bước đi mà khiến thời không nứt vỡ, sau đó một tia kiếm quang biến mất tại chỗ.

Chấp Kiếm Nhân đi rồi, Âm Thần im lặng một chốc rồi cũng rời đi.

Thật ra bà ta không muốn nhằm vào Diệp Quân nữa.

Bà ta đúng là căm hận nhà họ Diệp, nhưng bây giờ bà ta chợt phát hiện những người sau lưng hắn thật sự không hề đơn giản.

Ai nấy đều mạnh vô cùng!

Số lượng chỗ dựa cứ gọi là nhiều khủng khiếp!

Nếu cứ tiếp tục thì thể nào cũng gặp nguy hiểm, vì vậy nên trước đó bà ta không hề liều mạng đến cùng, chỉ làm hết sức mình mà thôi.

Âm Thần không nghĩ nhiều nữa mà rời đi, ba vị Đại Đế cũng nhanh chóng nối gót.

...

Trong một nơi mảnh thời không nọ, Diệp Quân đi lao đi với tốc độ cực nhanh, nếu không có quầng sáng nhạt đang bao bọc thì thân xác và linh hồn hắn đều không thể chịu nổi tốc độc này.

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối thắng được Chấp Kiếm Nhân không?"

Người phụ nữ bí ẩn: “Không cho ngươi biết”.

Diệp Quân ngớ người.

Tiểu Tháp cũng hết ý kiến.

Nó chợt phát hiện ra từ khi vết thương lành dần, người này bắt đầu thích làm màu hơn trước.

Bỗng nhiên ở nơi xa có một tia sáng trắng lóa mắt hiện ra. Diệp Quân nhắm tịt mắt lại theo bản năng, một khắc sau đã bay xuyên qua nó.

Đến khi cảm nhận chân đã chạm đất rồi, hắn mới mở mắt ra, nhưng rồi lại nhanh chóng nhíu mày.

Mùi máu tanh nồng ập vào mũi. Diệp Quân nhìn xung quanh, thấy mình đang đứng trên một cánh đồng hoang, đất đai dưới chân là một màu đỏ sậm như bị máu tưới lên, bốn bề nồng nặc mùi máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK