Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1751: Yêu nghiệt

Sau đó Thiên Xích xông ra, trận chiến lại bắt đầu.

Những người khác cũng xông thẳng về phía các cường giả cánh giới Khai Đạo của Ác Đạo Minh, mục tiêu hiện giờ của họ là trước tiên giải quyết các cường giả cảnh giới Khai Đạo của Ác Đạo Minh này, sau đó sẽ cùng nhau đối phó với Bát điện chủ.

Bát điện chủ ở phía xa bỗng xoay người biến thành tàn ảnh chạy đến chỗ Diệp Quân.

Muốn bắt giặc thì trước tiên phải bắt vua.

Chỉ cần giải quyết Diệp Quân, các cường giả đến từ Đăng Thiên Vực này sẽ lập tức bị đánh bại, đến lúc đó Ác Đạo Minh muốn thu gọn các tán tu không có lai lịch này là chuyện hết sức đơn giản.

Diệp Quân thấy Bát điện chủ lao tới, hắn híp mắt lại, tất nhiên hắn hiểu được ý đồ của Bát điện chủ, không chút do dự siết chặt hai tay, sức mạnh của hai loại huyết mạch trong cơ thể lập tức sôi trào.

Vù vù!

Sức mạnh của hai loại huyết mạch lập tức cuộn trào.

Diệp Quân tiến về phía trước, sau đó đâm một nhát kiếm về trước.

Đối phó trực diện.

Rầm!

Kiếm quang và ánh sáng đen nổ tung, Diệp Quân và Bát điện chủ cùng liên tục lùi về sau. Ngay khi Diệp Quân lui ra xa gần cả ngàn trượng, hắn có cảm giác mình được một năng lượng mềm mại bao bọc, giống như ở trong đống bông.

Hắn biết là Hoành Sơn Ảnh, phải nói rằng có cô gái này trợ sức quả thật là vô địch.

Bát điện chủ ở phía xa vừa dừng lại, gã vừa định ra tay lần nữa, lưỡi đao màu đen trong tay bỗng vang lên tiếng răng rắc, vỡ thành vô số mảnh vụn bắn ra xung quanh.

Bát điện chủ híp mắt, cảm thấy kinh hoàng và ngạc nhiên.

Lưỡi đao đen này của gã không phải là vật bình thường, đó là vật có thể xếp vào hạng cao trong rất nhiều thần vật của Ác Đạo Minh, thế nhưng chỉ có hai nhát kiếm đã làm nó vỡ vụn hoàn toàn, ngay cả linh trí cũng bị đánh vỡ.

Bát điện chủ ngẩng đầu lên nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng, gã đánh giá thấp thanh thần kiếm này rồi.

Như nghĩ đến điều gì, Bát điện chủ bỗng nhìn Hoành Sơn Ảnh ở bên phải Diệp Quân: “Rốt cuộc cô là ai?”

Hoành Sơn Ảnh mím môi cười, không nói gì.

Bát điện chủ dịch chuyển, xé toạc thời không chạy thẳng đến chỗ Hoành Sơn Ảnh.

So với Diệp Quân, cô gái này rắc rối hơn nhiều.

Thấy mục tiêu của Bát điện chủ là mình, Hoành Sơn Ảnh lại không hề sợ, cô ta đang định ra tay thì lúc này một tia kiếm quang lao đến chắn trước mặt cô ta.

Vù!

Nhát kiếm này của Diệp Quân ép Bát điện chủ phải dừng lại, nhưng ngay sau đó Bát điện chủ bay lên trời rồi đạp mạnh một cú xuống.

Bốp!

Kiếm quang vỡ tan, Diệp Quân rơi thẳng xuống nhưng ngay lập tức có một sức mạnh mềm mại đỡ lấy hắn, Diệp Quân thừa thế biến thành kiếm quang bay lên trời chém vào Bát điện chủ.

Soạt!

Kiếm quang xé tan mọi thứ.

Ở phía chân trời, trong mắt Bát điện chủ lóe lên tia hung ác, gã bỗng mở rộng hai tay ra rồi hợp lại.

Ầm!

Một bức tượng quỷ cao cả ngàn thước bỗng được ngưng tụ ở sau lưng gã, mặt mũi bức tượng quỷ này khá dữ tợn, đôi mắt đỏ ngầu, có hàng chục chiếc răng nanh, nửa thân trên để trần được bao phủ bởi những phù văn đỏ đen kỳ dị, tay phải cầm một chiếc rìu Khai Thiên Quỷ, tỏa ra khí tức tà ác đáng sợ.

Tượng quỷ!

Tất nhiên gã không có thời gian đánh ba trăm hiệp với Diệp Quân, dù sao bây giờ người của gã cũng không còn bao nhiêu, nếu kéo dài quá lâu sẽ bất lợi cho gã trong thời gian ngắn, hơn nữa có đánh tiếp thì gã lại phát hiện Diệp Quân này không đơn giản.

Sư tử vồ thỏ thì phải dùng toàn lực.

Ngay lúc này Diệp Quân bỗng ngẩng đầu lên gào.

Rầm!

Một bức tượng thần huyết mạch bỗng ngưng tụ từ sau lưng hắn.

Tượng thần Phong Ma.

Sau khi tượng thần Phong Ma được ngưng tụ, từng uy lực huyết mạch đáng sợ lập tức cuộn trào, khắp nơi xung quanh toát ra từng sát khí và tia tà ác đáng sợ.

“Kiếm!”

Diệp Quân bỗng gào lên, tượng thần huyết mạch phía sau hắn vươn tay ra nắm lấy, một thanh kiếm màu đỏ máu ngưng tụ trong lòng bàn tay.

Kiếm Thanh Huyên.

Ngay khi nắm lấy kiếm Thanh Huyên, khí tức tượng thần huyết mạch lại tăng lên nhanh chóng.

Hoành Sơn Ảnh ở một bên nhìn tượng thần huyết mạch của Diệp Quân, đôi mắt xinh đẹp dần hiện lên vẻ ngạc nhiên và tò mò.

Bát điện chủ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Nào, để ta xem thử ngươi yêu nghiệt đến mức nào”.

Nói rồi tượng quỷ phía sau gã bỗng tức giận gầm gừ, sau đó đánh một quyền vào khu vực chỗ Diệp Quân.

Một quyền này khiến cả tinh vực chấn động.

Gần như cùng lúc đó, tượng thần huyết mạch phía sau Diệp Quân giơ kiếm Thanh Huyên lên, chém mạnh một nhát về phía trước.

Đối đầu trực diện!

Quyền, kiếm vừa chạm vào nhau…

Rầm!

Một tiếng nổ chói tai vang lên, sau đó từng luồng sức mạnh Quỷ Đạo đáng sợ và sức mạnh huyết mạch lan ra xung quanh, thoáng chốc lan ra đến cả trăm vạn dặm.

Tất cả cường giả xung quanh bị ảnh hưởng, chấn động lùi về sau.

Mọi người đều kinh sợ.

Nhất là mấy người Đạo Quân và Thiên Xích, họ biết Bát điện chủ rất mạnh nhưng không biết Diệp Quân cũng mạnh như thế.

Hắn thật sự chỉ là cảnh giới mười phần thần tính?

Yêu nghiệt!
Chương 1752: Mua chuộc

“Đến đây”.

Ngay lúc này bỗng vang lên giọng gào đầy tức giận của Bát điện chủ, sau đó chỉ thấy tượng quỷ đó nhảy lên lao đến động mạnh vào tượng thần huyết mạch của Diệp Quân.

Cú tông mạnh khiến trời đất nứt ra.

Ánh mắt Diệp Quân hiện lên tia tà ác, ý niệm hơi đổi, tượng thần huyết mạch phía sau cũng nhảy lên, sau đó hai tay cầm kiếm Thanh Huyên chém mạnh xuống.

Vèo!

Trận chiến ở cấp bậc này thì chỉ có đối đầu trực diện thôi.

Ầm!

Mọi người ở đó chỉ cảm thấy màng nhĩ như sắp nổ tung, sau đó từng làn sóng xung kích đáng sợ lan ra khiến mọi người chấn động lùi về sau.

Lúc này tượng thần huyết mạch của Diệp Quân và tượng quỷ đó đồng thời nổ tung, biến thành sóng xung kích chấn động trời đất.

Diệp Quân cũng bị sóng xung kích chấn động liên tục lùi về sau, trong lúc đó một tàn ảnh đột nhiên lao thẳng đến trước mặt hắn như sấm sét, ngay sau đó Diệp Quân có cảm giác như có cả trăm vạn ngọn núi đang nghiêng ngả về phía mình.

Đó là một quyền của Bát điện chủ.

Ánh mắt Diệp Quân hiện lên sát khí, hắn không lùi về sau cũng không thể nào tránh được bèn đâm một nhát kiếm.

Soạt!

Kiếm quang vỡ vụn, Diệp Quân lập tức văng ra xa, ngay lúc hắn văng ra xa lại có năng lượng mềm mại bao bọc lấy hắn, cùng lúc đó sức mạnh bí ẩn đột nhiên tràn vào trong cơ thể hắn như thủy triều.

Rầm!

Khí tức Diệp Quân tăng lên, từ mười phần thần tính đạt đến cảnh giới Ách Đạo.

Cảnh giới tăng lên.

Diệp Quân cảm thấy ngạc nhiên, hắn quay phắt lại, Hoành Sơn Ảnh cách đó không xa mỉm cười, không nói gì.

Diệp Quân cảm thấy chấn động.

Ép buộc mười phần thần tính thăng cấp lên cảnh giới Ách Đạo.

Hơi biến thái đấy.

Càng lên cao thì một số bí pháp của việc cảnh giới thăng cấp càng vô dụng, vì sau khi đạt tới mười phần thần tính, mỗi lần thăng cấp cảnh giới đều liên quan đến Đại Đạo, cho dù có bí pháp có thể nâng cao cảnh giới cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt.

Quan trọng nhất vẫn không phải là thăng cấp cảnh giới mà là hắn cảm nhận được một sức mạnh bí ẩn trong người mình, sức mạnh này không phải là sức mạnh của bản thân hắn.

Diệp Quân đè nén sự kinh hoàng trong lòng xuống, quay đầu lại nhìn Bát điện chủ. Sau khi dừng lại, Bát điện chủ nhìn tay phải của mình, tay phải gã đã nứt toác, máu không ngừng trào ra.

Mặc dù lúc nãy gã đã đánh lùi Diệp Quân nhưng cánh tay gã cũng không thể chịu được sức mạnh của kiếm Thanh Huyên.

Bát điện chủ ngẩng đầu lên nhìn Hoành Sơn Ảnh, đôi mắt đầy sát khí.

Thật ra người khó đối phó thật sự không phải là Diệp Quân mà là cô gái này, nếu không có cô gái này liên tục trợ sức cho Diệp Quân, cho dù Diệp Quân có thanh kiếm đó cũng không thể đối đầu với gã.

Bát điện chủ nhìn chằm chằm Hoành Sơn Ảnh: “Rốt cuộc cô là ai?”

Gã biết cô gái này tuyệt đối không tầm thường.

Hoành Sơn Ảnh mỉm cười: “Ta được Diệp công tử bỏ tiền ra mời đến”.

Tiền!

Bát điện chủ hơi híp mắt, gã bỗng xòe tay ra, năm viên tinh thể Vĩnh Hằng xuất hiện ở trong tay: “Nếu cô nương đồng ý giúp ta, năm viên tinh thể Vĩnh Hằng này là của cô nương”.

Nói rồi gã nhìn lại đám người Thiên Xích ở phía xa: “Nếu các vị đồng ý giúp đỡ, mỗi người sẽ được năm viên tinh thể Vĩnh Hằng”.

Lúc này mọi người đều dừng lại, nhìn sang Bát điện chủ.

Đạo Quân, Từ Thiên và Nguyên Tướng sầm mặt, họ không nói gì, chỉ là xoay người lui đến bên cạnh Diệp Quân để bảo vệ hắn, lúc này những người xung quanh Diệp Quân đã trở thành mối nguy hiểm.

Mấy người Thiên Xích nhìn nhau, đều không nói gì.

Bát điện chủ nhìn Hoành Sơn Ảnh: “Thế nào?”

Hoành Sơn Ảnh nhìn Diệp Quân, đang định lên tiếng thì lúc này một giọng nói vang lên từ phía xa: “Ngươi nói thật đấy à?”

Người nói chính là người áo đen bí ẩn mà Tú Võ dẫn đến, cả người ông ta được bao bọc dưới lớp quần áo màu đen, lại thêm đeo mặt nạ nên không nhìn rõ dung mạo của ông ta.

Bát điện chủ nhìn người áo đen, cười nói: “Dĩ nhiên là thật”.

Người áo đen bí ẩn khàn giọng nói: “Ba người bọn ta không tin Ác Đạo Minh, hãy trả tiền trước”.

Nghe người áo đen bí ẩn nói thế, sắc mặt Tú Võ sầm lại.

Sắc mặt đám người Đạo Quân cũng cực kỳ khó coi.

Diệp Quân lại rất bình tĩnh, người khác đến đây giúp hắn là vì tiền, không có gì đáng trách cả.

Bát điện chủ suy ngẫm rồi nói: “Được”.

Nói rồi gã xòe tay ra, mười lăm viên tinh thể Vĩnh Hằng bỗng bay đến trong tay người áo đen bí ẩn đó.

Sau khi người áo đen bí ẩn nhận được mười lăm viên tinh thể Vĩnh Hằng, ông ta bỗng xoay người lại nhìn Diệp Quân, mấy người Đạo Quân nhanh chóng cảnh giác đứng chắn trước mặt Diệp Quân. Nhưng lúc này, người áo đen bí ẩn đột nhiên xòe tay ra, năm viên tinh thể Vĩnh Hằng bay đến trước mặt Diệp Quân.

Mọi người đều sửng sốt.

Người áo đen bí ẩn chắp tay lại, cung kính nói: “Cậu Diệp, Ác Đạo minh đang kéo dài thời gian, viện binh của chúng chắc sắp đến rồi, ba người bọn ta chỉ muốn tiền, không muốn liều mạng, trước đó bọn ta nhận của cậu Diệp ba viên tinh thể Vĩnh Hằng, bây giờ trả lại năm viên cho cậu Diệp, mong cậu Diệp đừng hận bọn ta, để bọn ta đi khỏi đây”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu”.

Người bí ẩn không ngờ Diệp Quân lại dễ nói chuyện như vậy, vội nói: “Cảm ơn”.

Nói rồi ba người cúi người với Diệp Quân, sau đó xoay người biến mất ở tận chân trời.

Diệp Quân xoay người nhìn Bát điện chủ, sau đó cười nói: “Cảm ơn tinh thể Vĩnh Hằng của Bát điện chủ”.

Mọi người: “…”
Chương 1753: Chém tuổi thọ

Mọi người đều đang nhìn Bát điện chủ, mặt đầy vẻ chế giễu.

Lúc này Thiên Xích bỗng nói: “Bát điện chủ, có thể cho ta năm viên tinh thể Vĩnh Hằng không? Ta đảm bảo không kén chọn, thật đấy, ta lấy nhân phẩm của mình ra đảm bảo”.

Sắc mặt Bát điện chủ cực kỳ khó coi, nhiệt độ khu vực tinh không xung quanh gã bỗng xuống mức không, lạnh thấu xương.

Thiên Xích bật cười: “Bát điện chủ, ngươi xem bọn ta là mấy tên ngốc à?”

Sở dĩ họ đi theo Diệp Quân thật sự chỉ là vì tinh thể Vĩnh Hằng thôi sao?

Dĩ nhiên không chỉ như thế.

Còn vì quả Đạo Linh nữa.

Tất nhiên quan trọng nhất là họ nghĩ thế lực đằng sau Diệp Quân là nền văn minh vũ trụ cấp năm, thậm chí còn cao hơn.

Đây mới là nguyên nhân chính họ trợ sức cho Diệp Quân.

Dù sao có tiền thì vẫn phải có mạng mới được.

Hơn nữa bây giờ lâm trận nghiêng về bên Ác Đạo Minh, ngộ nhỡ đến lúc đó Ác Đạo Minh chờ cơ hội trả thù, vậy thì họ đúng là ngốc thật rồi.

Cùng lúc đắc tội với hai bên?

Nhiều lúc trở thành kẻ ba phải cũng là điều kiêng kỵ, vì cả hai bên đều không dễ đối phó.

Bát điện chủ đột nhiên bật cười, gã phớt lờ đám người Thiên Xích, chỉ nhìn Hoành Sơn Ảnh: “Nếu cô nương đồng ý không nhúng tay vào chuyện này, ta sẵn sàng cho cô hai mươi viên tinh thể Vĩnh Hằng”.

Nghe thế mọi người đều nhìn Hoành Sơn Ảnh.

Hoành Sơn Ảnh không nói gì chỉ quay sang nhìn Diệp Quân, mỉm cười nói: “Diệp công tử, còn không ra tay à?”

Diệp Quân cười nói: “Các vị đều lùi lại một bước”.

Nghe Diệp Quân nói thế, mặc dù mấy người Thiên Xích cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn lùi về sau lưng hắn.

Diệp Quân đánh một nhát kiếm.

Im hơi bặt tiếng.

Mọi người đều hơi ngờ vực.

Ngay lúc này đồng tử Bát điện chủ co rụt lại: “Ngươi”.

Tóc của các cường giả Ác Đạo Minh bên cạnh gã lại bạc trắng với tốc độ có thể thấy, gương mặt cũng nhanh chóng già đi.

Mọi người đều hoảng sợ.

Chuyện gì thế này?

Lúc này Diệp Quân lại liên tục chém ra ba nhát kiếm.

Khi nhát kiếm thứ ba được tung ra, một cường giả cảnh giới Khai Đạo của Ác Đạo Minh bỗng biến thành khói xanh rồi biến mất không thấy nữa.

Bị tiêu diệt hoàn toàn!

“Cắt đứt tuổi thọ”.

Lúc này có người run giọng nói.

Cắt đứt tuổi thọ?

Mấy người Đạo Quân và Thiên Xích đều nhìn Diệp Quân, mặt đầy vẻ kinh sợ.

Là một cường giả cảnh giới Khai Đạo, thật ra họ rất để tâm đến tuổi thọ, tuy rằng tuổi thọ của họ rất dài nhưng lúc vừa đột phá, sau đó tuổi thọ của họ sẽ chỉ ngày càng giảm chứ không tăng. Dù sao muốn muốn đột phá cảnh giới Khai Đạo, đạt đến tầng bậc khác cơ bản là chuyện không thể xảy ra với họ.

Bốn nhát kiếm vừa rồi của Diệp Quân đã cắt đứt tuổi thọ một trăm hai mươi vạn năm của đám người Bát điện chủ.

Một trăm hai mươi vạn năm!

Mẹ nó chứ!

Ngay cả mấy người Đạo Quân cũng cảm thấy tê da đầu.

Các cường giả cảnh giới Khai Đạo ở đó đều đã là cường giả cảnh giới Khai Đạo lớn tuổi, tuổi thọ vốn dĩ không còn nhiều, ngươi lại làm như thế, ai chịu cho được?

Có một kiểu chết gọi là chết mãn tính, tức là bản thân biết rõ ngày chết của mình, nhưng trong giai đoạn này ngươi chẳng thể làm gì cả.

Mấy nhát kiếm này của Diệp Quân đồng nghĩa với tăng nhanh tốc độ chết mãn tính của họ.

Lúc này cho dù là Bát điện chủ, trong mắt cũng hiện lên vẻ kiêng dè.

Thực lực của gã rất mạnh nhưng tuổi thọ cũng không nhiều.

Thấy Diệp Quân còn định xuất kiếm, Bát điện chủ bỗng đứng lên biến thành tàn ảnh lao nhanh về phía Diệp Quân.

Đạo Quân bỗng nói: “Trước tiên giải quyết đám tôm tép đó đã”.

Nói rồi ông ta dẫn đầu xông ra.

Trong Bát Điện Ác Đạo, ngoài điện chủ này ra, thực lực của những người còn lại đều mạnh nhưng vẫn không bằng họ, hơn nữa những người này đều bị Diệp Quân cắt đứt tuổi thọ, đây là lúc họ yếu nhất.

Từ Thiên và mấy người Thiên Xích nhìn nhau, cũng xông ra.

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn Bát điện chủ, mái tóc bên tai Bát điện chủ đã xuất hiện màu trắng.

Tuổi thọ một trăm hai mươi vạn năm.

Cũng cực kỳ đau xót với gã.

Diệp Quân gào lên: “Thiên Thiên”.

Ầm!

Một luồng khí tức đáng sợ bỗng lao ra từ trong người hắn.

Sau khi dung hợp với Ngao Thiên Thiên, Diệp Quân bước lên trước chém mạnh một nhát.

Vẫn là chém tuổi thọ.

Nhát kiếm này khiến đồng tử Bát điện chủ co rụt, vì gã thấy chỉ trong thoáng chốc tuổi thọ của mình bị giảm xuống năm mươi vạn năm.

Quá đáng sợ.

Bát điện chủ cũng mặc kệ không quan tâm đến nó nữa, lúc này cơ thể hơi động đậy rồi biến thành tàn ảnh lao đến chỗ Diệp Quân.

Ầm ầm!

Rất nhanh từng tiếng nổ liên tục vang lên.

Mặc dù Diệp Quân có kiếm Thanh Huyên nhưng vẫn bị sức mạnh của Bát điện chủ áp chế, còn Bát điện chủ lại không thể làm gì được hắn.

Vì hắn không chỉ có Kim Cang Thể, mà còn có sự trợ sức của Ngao Thiên Thiên. Được Ngao Thiên Thiên trợ giúp, cơ thể hắn lại mạnh hơn lần nữa, ngoài ra còn có Hoành Sơn Ảnh ở một bên trợ giúp, thế nên mặc dù sức mạnh của Bát điện chủ vượt xa Diệp Quân nhưng gã vẫn không thể làm gì Diệp Quân được, ngược lại trong khi đánh nhau với Diệp Quân, gã vẫn cần phải đề phòng kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân.

Thanh kiếm này quá mạnh.
Chương 1754: Cô là ai?

Bát điện chủ cũng rất bực bội vì Diệp Quân không chỉ có được thanh kiếm thần, mà cơ thể của hắn ngày càng đáng sợ, đáng sợ nhất chính là tốc độ hồi phục.

Tốc độ hồi phục này quả thật là nghịch thiên.

Diệp Quân vốn dĩ có khả năng tự hồi phục cực kỳ đáng sợ, bây giờ lại có Hoành Sơn Ảnh hỗ trợ, hắn gần như trở thành một cơ thể bất tử.

Dĩ nhiên Diệp Quân cũng chẳng thể làm gì Bát điện chủ, mặc dù hắn có kiếm Thanh Huyên nhưng thực lực của Bát điện chủ mạnh hơn hắn, đối phương chỉ cần không đối đầu trực diện với kiếm của hắn thì hắn cũng hoàn toàn không làm gì đối phương được.

Nhưng Diệp Quân không vội vì bây giờ người bên hắn chiếm ưu thế hơn, bên Ác Đạo Minh đã có ba cường giả cảnh giới Khai Đạo chết rồi.

Ngay lúc này trong đầu Diệp Quân bỗng vang lên giọng của Hoành Sơn Ảnh: “Tốc chiến tốc thắng”.

Diệp Quân nhíu mày, ngay sau đó hắn quay phắt lại nhìn Từ Thiên ở đằng xa: “Từ Thiên đại sư, ông thay ta một lúc”.

Từ Thiên sửng sốt: “Ta hả?”

Diệp Quân bỏ lại Bát điện chủ, xoay người biến thành kiếm quang rồi đánh về phía mấy cường giả cảnh giới Khai Đạo của Ác Đạo Minh đó.

“Chạy đi đâu!”

Lúc này phía sau Diệp Quân vang lên giọng Bát điện chủ, sau đó khí tức đáng sợ đuổi theo Diệp Quân.

Dĩ nhiên gã không dám để Diệp Quân đi đối phó với mấy thuộc hạ của mình, vì chiêu cắt đứt tuổi thọ của Diệp Quân quá mức hoang đường.

Chém thêm mấy nhát nữa thì e là thuộc hạ của gã sẽ chết mất.

Từ Thiên do dự một lúc, sau đó vẻ mặt trở nên hung tợn, ông ta biến thành kiếm quang lao đến chỗ Bát điện chủ.

Vèo!

Sau khi một tia sáng vàng vỡ tan, Từ Thiên bị đánh văng lên không trung, văng ra xa mấy vạn trượng. Ông ta vừa dừng lại, Kim Cang Thể ông ta vừa tu luyện xong nứt ra, máu bắn ra xung quanh.

Từ Thiên phun ra ngụm máu, sau đó quay đầu lại nhìn Hoành Sơn Ảnh đứng cách đó không xa, run giọng nói: “Cô nương, tại sao cô không trợ giúp cho ta?”

Hoành Sơn Ảnh cảm thấy hơi có lỗi: “Xin lỗi nhé, ta nghĩ ông đánh rất khá”.

Từ Thiên: “?”

Lúc này, Hoành Sơn Ảnh bỗng giơ tay phải lên, sau đó nhẹ nhàng chém xuống, một tấm chắn vô hình bất ngờ chặn Bát điện chủ đang xông đến chỗ Diệp Quân lại. Cùng lúc đó, tay trái của cô ta nhẹ nhàng lướt qua, một tia sáng màu ngọc chiếu thẳng vào cơ thể Từ Thiên, vết thương của Từ Thiên lập tức lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Thấy thế Từ Thiên cực kỳ ngạc nhiên, cô nương này yêu nghiệt quá đấy.

Sau khi dừng lại, Bát điện chủ quay đầu lại nhìn Hoành Sơn Ảnh: “Đây là thuật biên giới thượng cổ đã thất truyền, rốt cuộc cô là ai?”

Hoành Sơn Ảnh khá ngạc nhiên: “Ngươi thế mà lại biết thuật biên giới thượng cổ này?”

Bát điện chủ nhìn chằm chằm Hoành Sơn Ảnh: “Cô thật sự muốn kết thù với Ác Đạo Minh vì một người vừa mới quen thôi sao?”

Hoành Sơn Ảnh cười nói: “Ác Đạo Minh không hù dọa được ta đâu”.

Bát điện chủ siết chặt hai tay, sát khí trong mắt như thực thể.

“A!”

Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết bỗng vang lên từ xa, Bát điện chủ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ở tận cuối chân trời, một cường giả cảnh giới Khai Đạo của Ác Đạo Minh ngã xuống.

Người xuất kiếm chính là Diệp Quân.

Vẻ mặt Bát điện chủ trở nên dữ dằn, gã siết chặt hai tay, khí tức khủng khiếp cuộn trào ra ngoài từ trên người gã, đồng thời hai mắt gã bắt đầu biến thành màu đỏ sẫm quỷ dị, cùng lúc đó cánh tay phải của gã biến thành một cánh tay quái vật kỳ lạ.

Rầm!

Khí tức Bát điện chủ lại tăng lên.

Hoành Sơn Ảnh khẽ giật mí mắt, cô ta vội nhìn Từ Thiên: “Đại hòa thượng, ông mau ngăn gã lại, gã sắp ra sát chiêu đấy”.

Từ Thiên: “…”

Bát điện chủ bỗng xoay người, chỉ thấy gã biến thành luồng sáng đen chạy về phía Diệp Quân.

Thấy thế Từ Thiên cắn răng, hai tay chắp lại bến thành một người vàng nhỏ lao đến chỗ Bát điện chủ.

“Tránh ra!”

Bát điện chủ xoay người đánh một quyền.

Vèo!

Tia sáng vàng nổ tung, Từ Thiên bị chấn động văng ra xa cả vạn trượng, vừa dừng lại cơ thể ông ta lại nứt ra, máu bắn ra tung tóe.

Cả người Từ Thiên tê dại.

Diệp Quân ở đằng xa như cảm nhận được gì, quay phắt người lại đỡ một nhát kiếm.

Vụt!

Sau khi kiếm quang bị đánh vỡ, Diệp Quân bị chấn động văng ra xa cả vạn trượng, vừa dừng lại thì cơ thể hắn cũng xuất hiện vết nứt.

“Cẩn thận!”

Lúc này trong đầu Diệp Quân bỗng vang lên giọng của Hoành Sơn Ảnh: “Đây là con thú của gã, gã không phải là con người thuần”.

Cô ta vừa dứt lời, Bát điện chủ lại xông đến Diệp Quân.

Đồng tử Diệp Quân co rụt lại, hắn cầm kiếm để dọc giữa trán, vô số kiếm ý trong người trào ra như thủy triều, thoáng chốc hai tay hắn cầm kiếm chém một nhát.

Vèo!

Hàng ngàn kiếm quang tuôn ra.

Nhưng ngay lập tức…

Vụt!

Vô số kiếm quang bị đánh vỡ, cả người Diệp Quân bị chấn động văng ra xa vạn trượng.

Lúc này Bát điện chủ ở phía xa bỗng đánh ra một quyền.

Rầm!

Rất nhiều thời không bị tiêu diệt.

Diệp Quân lại lùi về sau cả vạn trượng.

Vừa dừng lại, khóe miệng hắn chảy máu.

Ngay lúc này Hoàng Sơn Ảnh như cảm nhận được gì, cô ta biến sắc: “Cẩn thận”.

Cô ta vừa dứt lời, một hư ảnh xuất hiện phía sau Diệp Quân, sau đó tia sáng đâm vào giữa lưng Diệp Quân.

“Ôi vãi!”

Thấy thế Từ Thiên trợn to mắt, mặc kệ cơ thể đang bị nứt ra đó lao đến chỗ Diệp Quân đang đứng.

Vừa lao đến vừa nôn ra máu.
Chương 1755: Nghẹt thở

Khi nhìn thấy Diệp Quân bị đánh lén, mọi người đều biến sắc.

Nếu Diệp Quân chết, mọi thứ họ làm đều phí công thật sự, không chỉ thế, họ còn đắc tội với thế lực lớn mạnh Ác Đạo Minh.

Lúc này mấy người Thiên Xích lòng đã nguội lạnh.

Đạo Quân và Nguyên Tướng lại vô cùng sợ hãi, bọn họ cũng giống Từ Thiên, lao thẳng về phía Diệp Quân.

Ngay lúc này trong người Diệp Quân bỗng vang lên tiếng rồng gầm, sau đó uy lực rồng đáng sợ cuồn cuộn lao ra từ trong người hắn.

Rầm!

Người đồ đen bí ẩn phía sau Diệp Quân bị chấn động lùi về sau cả ngàn trượng.

Lúc này cả người Diệp Quân xuất hiện một bộ áo giáp rồng màu vàng, quanh người còn có khí tức của rồng.

Thấy Diệp Quân không sao, mấy người Từ Thiên đều thở phào.

Lúc này đám người Thiên Xích ở đằng xa cũng thở phào, đều lùi đến cạnh Diệp Quân bảo vệ cho hắn.

Người đồ đen bí ẩn đánh lén Diệp Quân vừa rồi bỗng dần biến mất.

Mọi người cũng không cảm nhận được sự tồn tại của người này.

Tiểu Tháp nói: “Một ngàn trượng về phía bên phải”.

Diệp Quân lau máu trên khóe miệng: “Tháp gia, tại sao trước đó ngươi không nhắc chứ?”

Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Ta quên”.

Diệp Quân: “…”

Từ Thiên trầm giọng nói: “Cậu Diệp, cường giả chi viện của Ác Đạo Minh đến rồi”.

Diệp Quân nhìn Bát điện chủ phía xa, lúc này quanh người Bát điện chủ được bao bọc bởi khí tức màu đen, cánh tay phải cực kỳ đáng sợ, hai mắt đỏ ngầu, khí tức cả người vừa kỳ lạ vừa mạnh.

Phía sau Bát điện chủ chỉ còn lại ba cường giả cảnh giới Khai Đạo.

Diệp Quân lặng thinh, hắn vốn muốn giết chết các cường giả cảnh giới Khai Đạo phía sau Bát điện chủ trước, sau đó cùng đối phó với Bát điện chủ này, nhưng hắn không ngờ các cường giả cảnh giới Khai Đạo của Ác Đạo Minh lại khó đối phó như thế.

Thiên Xích bỗng nói: “Cậu Diệp, rút trước à?”

Lúc này ông ta thấy chỉ mấy người họ mà muốn tiêu diệt được Bát điện chủ này quả thật hơi phi thực tế.

Thực lực của Bát điện chủ rất mạnh, nếu đối phương không muốn đánh, cả đám họ có hợp sức cũng chẳng thể làm gì đối phương được.

“Đi?”

Bát điện chủ bật cười: “Bây giờ mới muốn đi có phải quá muộn rồi không?”

Gã vừa dứt lời, thời không ở phía xa bỗng sùng sục, sau đó một tiếng cười vang lên ở cuối chân trời: “Tấn công Ác Đạo Minh? Thú vị đấy”.

Vừa dứt lời.

Vèo!

Thời không bên phải của Bát điện chủ đột nhiên nổ tung, một người đàn ông trung niên bước ra, người đàn ông trung niên mặc một chiếc áo màu tím nhạt, tay phải cầm một viên đá đen sẫm, một chữ “Võ” được khắc trên viên đá đó.

“Là Võ Tuyệt”.

Tú Võ bỗng trầm giọng nói: “Ông ta thế mà cũng là người của Ác Đạo Minh”.

Nghe đến cái tên này, sắc mặt mấy người Thiên Xích trở nên khó coi.

Võ Tuyệt!

Dĩ nhiên là họ biết người này, người này đã từng đánh bại Tam Trọng Thiên, tuyệt thế của võ đạo.

Hễ là người có thể đánh được Tam Trọng Thiên thì đều là cao thủ trong cao thủ.

Sau khi bước ra, Võ Tuyệt nhìn mấy người Diệp Quân, mặt đầy vẻ khinh thường: “Một đám ô hợp”.

Nói rồi ông ta giơ tay lên tung ra một quyền.

Gần như cùng lúc đó Cương Chủ bên cạnh Diệp Quân bỗng lao đến trước cho đối phương một quyền.

Bụp!

Tiếng nổ inh tai vang lên, sau đó từng sóng xung kích quyền quang đáng sợ lan ra xung quanh.

Cương Chủ vội lùi về sau cả ngàn trượng.

Người đàn ông trung niên đó cũng lùi về sau cả trăm trượng.

Sau khi dừng lại, người đàn ông trung niên biến thành dải cầu vồng dài rồi biến mất, ngay lập tức có uy lực đáng sợ quét ngang bầu trời, cảm giác áp bách đến nghẹt thở.

Ánh mắt Cương Chủ lóe lên tia hung tợn: “Để ta đối phó với người này”.

Nói rồi chân phải ông ta giẫm mạnh xuống đất, cả người bay ra như viên đạn pháo.

Tú Võ bỗng nói: “Giết đám người yếu thế này trước”.

Gã và Bạch Kiếm Y bên cạnh cùng lao ra.

Thiên Xích và Binh Chủ cũng đuổi theo.

Đạo Quân bỗng nói: “Hòa thượng, ngươi bảo vệ cậu Diệp”.

Ông ta biến thành luồng sáng xanh chạy về phía đám cường giả cảnh giới Khai Đạo phía sau Bát điện chủ.

Từ Thiên trầm giọng nói: “Cậu Diệp, cẩn thận sát thủ ẩn nấp trong tối”.

Diệp Quân không nói gì, ánh mắt hắn luôn quan sát Bát điện chủ.

Bát điện chủ nhếch môi cười: “Muốn giết ta à?”

Diệp Quân gật đầu.

Bát điện chủ bật cười: “Vậy thì thử xem?”

Diệp Quân tiến đến trước một bước, tay cầm kiếm Thanh Huyên chém mạnh về phía trước.

Không một tiếng động.

Đồng tử Bát điện chủ co rụt lại, chỉ thoáng chốc gã cảm thấy tuổi thọ của mình mất đi trăm vạn năm.

“Ngươi muốn chết hả?”

Sắc mặt Bát điện chủ lập tức trở nên dữ tợn, mặc dù tuổi thọ của gã nhiều nhưng cũng không chịu nổi, lập tức biến thành luồng sáng đen lao về phía Diệp Quân.

Tốc độ của gã cực kỳ nhanh, thoáng chốc đã xông đến trước mặt Diệp Quân, tay trái Diệp Quân có thêm một vỏ kiếm, kiếm Thanh Huyên được cho vào vỏ, bỗng chốc hắn chém một nhát kiếm.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK