Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2786: Rời đi

Sau khi rời khỏi tháp Vũ Thánh, hắn đi vào trong Tiểu Tháp.

Lúc này, trong Tiểu Tháp đã trôi qua hai trăm năm, vì hắn đã từ Thập Hoang đến Cựu Thổ hai mươi ngày.

Trong hai trăm năm này, nhóm kiếm tu kia đã có sáu mươi chín người trở thành cảnh giới Đại Đế, mà tổng cộng cả Thập Hoang và cấm địa Cổ Hoang với nhau, ngoài sáu mươi chín kiếm tu kia, còn có một trăm ba mươi hai người trở thành Đại Đế.

Hai trăm lẻ một vị Đại Đế!

Đều do hắn đào tạo ra!

Ngoài ra, hắn còn có một trăm thần vệ đồng vàng và ba trăm thần tướng đồng đen, một trăm thần vệ đồng vàng kia không phải cấp bậc Đại Đế, mà đúng hơn là cấp bậc Chuẩn Tiên Đế, hơn nữa còn không phải Chuẩn Tiên Đế bình thường.

Hôm nay, Diệp Quân ra một quyết định là thả tất cả Đại Đế ra ngoài.

Bây giờ bọn họ ở trong Tiểu Tháp thật sự tiêu hao quá nhiều linh khí, chiếm dụng quá nhiều tại nguyên. Hơn nữa bây giờ linh khí của Cựu Thổ ngày càng nồng đậm, hơn hẳn trong Tiểu Tháp, vì thế để những Đại Đế này ra ngoài phát triển sẽ tốt hơn.

Hai trăm Đại Đế cung kính đứng trong đại điện.

Lúc này, Diệp Quân tiến vào, thấy hắn, Đạo Trí dẫn đầu lập tức hành lễ: “Bái kiến Quân Đế”.

Những người còn lại cũng lần lượt hành lễ.

Dù bọn họ đã là Đại Đế, nhưng vẫn vô cùng cung kính với Diệp Quân, hình ảnh Diệp Quân tiêu diệt cao thủ cao cấp của nền văn minh Toại Minh trong nháy mắt trước đây vẫn khắc sâu trong đầu tất cả mọi người.

Diệp Quân nhìn mọi người, sau đó cười nói: “Bây giờ mọi người đã là Đại Đế, không cần hành lễ với ta nữa”.

Đạo Trí vội nói: “Sao Quân Đế lại nói thế? Chúng ta có thể trở thành Đại Đế đều là nhờ Quân Đế, nếu không có tài nguyên của Quân Đế và Tiểu Tháp này giúp đỡ thì cả đời chúng ta cũng không trở thành Đại Đế được”.

Những người còn lại cũng đều gật đầu.

Diệp Quân cười nói: “Hôm nay gọi mọi người đến đây là muốn bảo mọi người rời khỏi Tiểu Tháp….”

Mọi người đều kinh hãi.

Đạo Trí run rẩy nói: “Quân Đế, có phải chúng ta làm gì sai không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Mọi người hiểu lầm rồi, ý của ta là bây giờ mọi người ở trong Tiểu Tháp cũng không thể nâng cao thực lực, mà hiện tại bên ngoại đã là Cựu Thổ. Sau khi ra ngoài, mọi người sẽ có nhiều cơ hội hơn, hơn nữa linh khí bên ngoài còn tốt hơn trong Tiểu Tháp gấp trăm lần”.

Nghe thấy thế, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Quân lại nói: “Sau khi đi ra ngoài, mọi người có thể tìm kiếm cơ duyên của mình ở bên ngoài, rèn luyện bản thân, nếu sau này còn muốn quay lại thì ta vô cùng biết ơn, con người luôn hướng đến chỗ cao, ta có thể hiểu”.

Đạo Trí trầm giọng nói: “Quân Đế, ta không biết người khác thế nào, nhưng Đạo Trí ta sống là người của vũ trụ Quan Huyên, chết là ma của vũ trụ Quan Huyên”.

Những người còn lại cũng đua nhau tỏ thái độ.

Diệp Quân cười khẽ, sau đó mở lòng bàn tay, trước mặt mỗi người đều xuất hiện một chiếc nhẫn không gian: “Trong mỗi chiếc nhẫn không gian đều có một ít đế tinh cực phẩm, dù không nhiều nhưng cũng là một chút tấm lòng của ta, hy vọng mọi người đừng chê ít”.

Thấy nhẫn không gian trước mặt, trong lòng mọi người đều hơi cảm động, có thể nói Quân Đế thật sự rất có lòng với bọn họ.

Không chỉ cho bọn họ đế nguyên còn cho bọn họ tu luyện trong Tiểu Tháp, bây giờ còn để bọn họ ra ngoài tự do phát triển…

Tốt đến mức khiến bọn họ cảm thấy không thực tế.

Thật ra bọn họ cũng muốn rời khỏi Tiểu Tháp, vì với bọn họ bây giờ, tài nguyên trong Tiểu Tháp đã hoàn toàn không đủ dùng. Thế giới bên ngoài rộng lớn hơn, tài nguyên tu luyện nhiều hơn, cơ hội cũng nhiều hơn, nhưng bọn họ đều ngại không dám nói ra.

Nhưng bọn họ không ngờ Diệp Quân lại chủ động nhắc tới.

Lúc này, Diệp Quân chợt nói: “Lần này mọi người đi cũng như rồng vào biển khơi, tiền đồ vô lượng, nếu sau này gặp phải đệ tử của thư viện Quan Huyên ta mong các vị có thể giúp đỡ, ta xin cảm ơn trước”.

Nói xong, hắn cúi người hành lễ.

Thấy thế, mọi người cũng vội vàng chào lại.

Một lát sau, trong đại điện chỉ còn lại một mình Diệp Quân.

Diệp Quân đi đến cửa đại điện, hắn nhìn ra bên ngoài, không biết đang nghĩ gì.

Tiểu Tháp hỏi: “Bọn họ có còn quay lại nữa không?”

Diệp Quân đáp: “Ta không biết”.

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ngươi có biết ngươi thả bọn họ ra ngoài như thế…”

Diệp Quân nói: “Ta đã không thể khiến bọn họ trở nên tốt hơn nữa”.

Tiểu Tháp nói: “Lỡ như bọn họ không trở lại nữa thì sao?”

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Ở bất kỳ vũ trụ hay nền văn minh nào, quốc gia chỉ cần lớn mạnh, coi trọng nhân tài, tôn trọng nhân tài, có nhân tài nào không muốn trở về đền đáp quốc gia chứ? Ngược lại nếu quốc gia không mạnh, không coi trọng nhân tài, không tôn trọng nhân tài, thì dù có nhân tài, bọn họ cũng sẽ nghĩ mọi cách rời đi…”

Nói đến đây, hắn chậm rãi nhắm mắt lại: “Tháp gia, muốn rèn sắt thì bản thân phải cứng!”
Chương 2787: Hai trăm năm thay đổi

Diệp Quân ra khỏi đại điện, khi ra ngoài đã trải qua hai trăm năm phát triển, lúc này thư viện Quan Huyên đã có địa vị vô cùng ổn định ở Thập Hoang, cũng là thế lực siêu cấp mạnh mẽ nhất hiện nay. Cùng lúc đó, Quan Huyên Pháp cũng đã được phổ cập đến toàn bộ Thập Hoang và cấm địa Cổ Hoang.

Bây giờ gần như chín mươi phần trăm sinh linh của Thập Hoang, cấm địa Cổ Hoang và Bỉ Ngạn Giới đều đang tu luyện Quan Huyên Pháp, đạo thống Trật Tự của hắn đang không ngừng tăng lên.

Đứng trước cổng, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại.

Lúc này hắn có thể cảm nhận được nghìn tỉ sinh linh!

Phàm là người tu luyện Quan Huyên Pháp, chỉ cần hắn muốn thì đều có thể cảm nhận rõ ràng được đối phương, không chỉ thế, bởi vì nguyên nhân do Ác Trật Tự, nên người tu luyện Quan Huyên Pháp là thiện hay ác, hắn đều có thể cảm nhận rõ ràng được.

Có thể biết thiện ác, có thể phân định trung thành gian trá.

Thật ra sức mạnh trật tự của hắn mỗi ngày đều không ngừng tăng lên, nếu để hắn lại một lần nữa ngăn chặn Đạo Chiếu kia, thì hắn có lòng tin có thể ung dung chống đỡ.

Càng như thế, hắn lại càng cẩn thận với sức mạnh tín ngưỡng, loại sức mạnh này đến quá dễ dàng, hắn không dám lạm dụng, bởi vì sợ sẽ bị nghiện.

Nhất là hiện tại, hắn vẫn có thể dễ dàng nắm giữ được sinh tử của chúng sinh.

Quyền lợi thật sự sẽ ăn mòn con người!

Sức mạnh cũng sẽ ăn mòn con người!

Mà bây giờ, hắn lại đang có cả hai!

"Viện trưởng!"

Lúc này, bỗng một giọng nói vang lên.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn thì thấy người đến là Mục Khoản.

Hai trăm năm qua đi, cóc người của cô ta vẫn đẫy đà như cũ, có thể dùng một từ để hình dung: Tuyệt sắc.

Diệp Quân nói: "Vất vả rồi".

Mục Khoản nhoẻn miệng cười: "Chút vất vả ấy có là gì, nói đến thì ta còn phải cảm tạ viện trưởng đã cho ta một cơ hội để phát triển tài năng của mình".

Diệp Quân mỉm cười nói: "Vậy sau này vẫn phải nhờ cô vất vả rồi".

Ánh mắt Mục Khoản sáng lên: "Viện trưởng đang nhắm đến toàn bộ vũ trụ?"

Diệp Quân gật đầu.

"Sẽ rất khó đấy?", Mục Khoản nhíu mày lại.

Diệp Quân đáp: "Trong nhà có người mà".

Mục Khoản mở to mắt, không nói lời nào.

Diệp Quân cười nói: "Đùa thôi".

Mục Khoản cũng lắc đầu cười, người đàn ông trước mặt này thật sự khiến cô ta không thể hiểu được.

Cô ta không nghĩ nữa, sau đó nghiêm mặt nói: "Viện trưởng, ta cảm thấy để Thập Hoang, Cổ Hoang và nền văn minh Bỉ Ngạn vào trong Tiểu Tháp không phải là một kế hoạch lâu dài".

Diệp Quân gật đầu: "Ta biết, nhưng bây giờ ta vẫn chưa giải quyết được ân oán của mình với nền văn minh Toại Minh, nên không thể thả các thế giới này ra được".

Mục Khoản gật gật đầu: "Viện trưởng có dự định là tốt rồi".

Đúng lúc này, phía xa vang lên một giọng nói hơi quen thuộc: "Quân coi thần như tay chân, thần coi quân như tim gan; quân coi thần như khuyển mã, thần coi quân như người dưng; quân coi thần như đất dưỡng, thần coi quân như kẻ địch".

Diệp Quân nghe tiếng nhìn sang, thì thấy ngay chính giữa trên quảng trường phía xa, có một nghìn học sinh đang ngồi xếp bằng trên mặt đất nghe giảng.

Mà trước mặt một nghìn người này là một người đàn ông mặc nho bào, trong tay cầm quyển sách cổ, đang chậm rãi bước qua lại.

Chính là Cố Trần!

Diệp Quân hơi kinh ngạc.

Mục Khoản mỉm cười nói: "Gã tiến bộ cực kỳ nhanh, chưa đến một trăm năm mươi năm đã đạt đến cảnh giới Chân Thánh, hiện tại không chỉ là thành viên của đoàn trưởng lão chúng ta, mà còn là giảng viên đứng đầu của Văn Viện, phụ trách tất cả khóa văn của học viên".

Diệp Quân bỗng nở nụ cười.

Mục Khoản nói: "Đến gặp không?"

Diệp Quân chỉ lắc đầu: "Sau này có cơ hội khác đi, chuyện của thư viện còn cần cô tốn nhiều công sức lắm".

Mục Khoản gật đầu: "Được".

Thấy Diệp Quân sắp rời đi, cô ta muốn nói rồi lại thôi.

Mà lúc này, Diệp Quân đã biến mất chẳng thấy đâu.

Mục Khoản trầm mặc một lúc, rồi thấp giọng thở dài.

Phía xa xa, Cố Trần khép sách trong tay lại, một người đàn ông đột nhiên đến bên cạnh Cố Trần, Cố Trần cười nói: "Vân Chấn, ngươi gấp gáp gì đấy?"

Người đàn ông tên Vân Chấn hưng phấn nói: "Ta vừa mới thấy viện trưởng".

Viện trưởng??

Cố Trần sửng sốt.

Mà phía không xa, các học sinh đều đua nhau đứng lên.

"Viện trưởng đâu?"

"Người đâu?"

"Vân Chấn, ngươi không đùa chúng ta đấy chứ?"

Thấy mọi người mồm năm miệng mười, Vân Chống cười mỉa, nói: "Vừa nãy ta thấy hắn đang đứng nói chuyện với trưởng lão Mục Khoản, không dám qua quấy rồi, bây giờ hình như đã đi rồi".

Mọi người: "..."

Cố Trần nhìn về phía đại điện, khẽ mỉm cười: "Giải tán đi!"

Thấy Cố Trần lên tiếng, mọi người nhanh chóng quay lại thi lễ với gã, sau đó ngay ngắn xếp hàng rồi tản đi.

Sau khi mọi người rời đi, Vân Chấn khẽ thở dài: "Viện trưởng hiếm lắm mới đến một lần, nhưng lại rời đi tiếp rồi".

Cố Trần mỉm cười nói: "Hắn có quá nhiều chuyện cần làm".

Vân Chấn do dự một lát rồi nói: "Cố huynh, nghe nói trước đây huynh hay cược đập trứng lắm đúng không?"

Cố Trần không cười nữa, nghiêm túc nói: "Nói hưu nói vượn!"

Nói xong, gã phất tay áo rời đi.
Chương 2788: Cho mượn tiền

Bên ngoài Tiểu Tháp.

Diệp Quân tìm một Thư Các rồi vào đó đọc sách, hắn phải cố gắng tìm hiểu về ba nền văn minh của Cựu Thổ này, nhất là nền văn minh Toại Minh.

Qua mấy ngày, hắn đã đọc hết tất cả sách trong Thư Các này, nên cũng đã có một cái nhìn khá rõ ràng về toàn bộ Cựu Thổ cũng như khởi nguyên của ba nền văn minh lớn.

Ngoại trừ Cựu Thổ, bên ngoài cũng có một vài nền văn minh khác, trong đó nổi tiếng nhất là bốn tiên vực lớn, Tân Vô Đạo lúc trước hắn gặp được là từ tiên vực Thiên Phủ - cũng là một trong bốn tiên vực lớn, tuy thực lực không bằng ba nền văn minh của Cựu Thổ, nhưng cũng không hề tầm thường. Chí ít trong tình huống không mạnh bằng Cựu Thổ nhưng họ vẫn có một chỗ đứng nhất định thì rõ ràng không hề đơn giản.

Nà hắn cũng có chút hiểu tại sao ba nền văn minh lớn của Cựu Thổ lại liên thủ với nhau rồi.

Có hai mục đích, thứ nhất thực lực của cả ba nền văn minh đều không thua kém gì nhau, nếu tiếp tục chiến đấu thì cả ba đều sẽ bị thương, làm lợi cho những văn minh vũ trụ khác. Thứ hai là mục đích thật sự của cả ba đều là nền văn minh tổ trong truyền thuyết.

Văn minh tổ trong truyền thuyết này có một chiếc vương tọa Cộng Chủ, ai có thể có được chiếc ghế đó thì người đó chính là chủ của vũ trụ!

Chủ của vũ trụ!

Mục tiêu của cả ba nền văn minh hắn là cái này, trước khi tìm được văn minh tổ kia, bọn họ sẽ không khai chiến với nhau.

Nghe nói vị Cựu Thần vô địch thế gian của Cựu Thổ cùng với thủy tổ Vĩnh Sinh Chủ của nền văn minh Vĩnh Sinh năm đó đột ngột biến mất, đều có liên quan đến văn minh tổ trong truyền thuyết này.

Tất nhiên những điều này đều là truyền thuyết và suy đoán nhân gian, còn tình hình cụ thể thế nào thì chỉ có cấp cao của ba nền văn minh kia hiểu rõ.

Diệp Quân thôi không nghĩ nữa, hắn khép sách cổ lại rồi rời khỏi Thư Các.

Mặt mày hắn có hơi nghiêm lại.

Hắn cố tình muốn hiểu hơn về Toại Cổ Kim kia, người phụ nữ đó không hề đơn giản, nổi tiếng với các mưu tính đa đoan, năm đó đã từng khiến nền văn minh Cựu Thổ và Vĩnh Sinh ăn nhiều thiệt thòi, cả hai nền văn minh này đều từng phát động ám sát quy mô lớn với cô ta nhưng không ai thành công.

Không chỉ thế, cô ta còn từng giúp nền văn minh Toại Minh thu phục được một tiên vực, đúng vậy, trước đây từng có năm đại tiên vực, sau đó không biết vì sao một tiên vực trong đó đã đầu hàng nền văn minh Toại Minh, giúp văn minh bọn họ gia tăng thực lực đáng kể, tất cả đều có liên quan đến người phụ nữ này.

Đáng sợ nhất là quan chấp hành đứng đầu Bi Tâm Từ của nền văn minh Toại Minh đại khai sát giới ở Cựu Thổ, cùng là do cô ta một thân một mình đến đàm phán với Bi Tâm Từ, cuối cùng không biết đã nói gì mà Bi Tâm Từ lại chấp nhận rời khỏi Cựu Thổ.

Đây là một kẻ rất đáng sợ!

Mà bây giờ đối phương đang nhằm vào hắn.

Diệp Quân thật là có thấy hơi đau trứng.

Hắn nghĩ mãi không thông, người có đẳng cấp cao như cô ta, theo lý mà nói thì không thèm để ý đến một người không xứng tầm như hắn mới phải.

Chẳng lẽ lại là do tên chó chủ nhân bút Đại Đạo kia làm gì đó?

Sau nay vô địch rồi hắn sẽ giết tên chó này trước.

Hầy!

Diệp Quân thở dài trong lòng, bây giờ hắn thật sự như đang bước trên băng mỏng, những kẻ địch này kẻ sau đều mạnh hơn kẻ trước.

Mà bên cạnh mình chỉ có Tiểu Hồn và Tháp gia.

"Diệp huynh".

Chợt có một giọng nói đột nhiên vang lên.

Diệp Quân thu hồi tâm tư, quay đầu nhìn lại thì thấy cách đó không xa có một người đàn ông đang bước vội tới, người đó chính là Mục Huyền Hư.

Diệp Quân cười nói: "Mục huynh".

Mục Huyền Hư nói: "Ta nghe nói huynh đã đánh tới tầng tám của tháp Vũ Thánh rồi?"

Diệp Quân gật đầu: "Ừ".

Mục Huyền Hư mới giơ ngón cái lên: "Diệp huynh ghê gớm!"

Diệp Quân cười nói: "Tạm thôi".

Mục Huyền Hư đột nhiên nghiêm túc nói: "Diệp huynh, huynh đang rất thiếu tiền đúng không?"

Diệp Quân gật đầu: "Ừ, sao huynh biết?"

Mục Huyền Hư nói: "Nghe nói mỗi một người giữ cửa ở các tầng đều bị huynh trấn lột nhẫn không gian hết, bây giờ huynh nổi tiếng lắm".

Diệp Quân: "..."

Mục Huyền Hư cười nói: "Diệp huynh, ta đã hẹn với một tên của nền văn minh Vĩnh Sinh cùng đi đến bí cảnh Tiên Phủ thăm dò, huynh có hứng thú đi cùng không?"

Diệp Quân có chút ngạc nhiên: "Bí cảnh Tiên Phủ?"

Mục Huyền Hư gật đầu: "Đúng, nghe nói bí cảnh Tiên Phủ đó từ mấy tỉ năm trước rồi, bây giờ được ba nền văn minh lớn quản lý, chỉ có người của bọn họ mới được đi vào, nếu may mắn thì sẽ có thu hoạch lớn. Đương nhiên là trong đó cũng có rất nhiều nguy hiểm, hơn nữa sau khi đi vào không hề có hạn chế bất kỳ quy tắc nào, cho dù là cùng một nền văn minh cũng có thể sẽ xảy ra đánh nhau hoặc giết người cướp của".

Diệp Quân liếc mắt nhìn Mục Huyền Hư, không chút do dự nói: "Đi".

Mục Huyền Hư cười nói: "Vậy bây giờ chúng ta đi luôn!"

Diệp Quân gật gật đầu: "Được!"

Mục Huyền Hư lập tức dẫn Diệp Quân biến mất, hai người cùng xuất hiện trong một vùng tinh không.

Trên đường, Diệp Quân đột nhiên hỏi: "Mục huynh, Hách Nhi cô nương thế nào rồi?"

Mục Huyền Hư cười nói: "Cô ta nhận tội rồi, bây giờ cấp cao của văn minh Cựu Thổ chúng ta đã đi hỏi cấp cao bên phía Toại Minh, nhưng kết quả cụ thể như thế nào thì ta cũng không biết, chuyện này không đến phiên ta làm chủ được".

Diệp Quân gật gật đầu, không nói gì.

Mục Huyền Hư đột nhiên xòe tay ra, một chiếc nhẫn không gian xuất hiện trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân hơi nghi hoặc một chút.

Mục Huyền Hư cười nói: "Diệp huynh, không phải huynh đang thiếu tiền lắm sao? Ta cho huynh mượn hai mạch đế nguyên cực phẩm này trước, tuyệt đối đừng đi cướp giật. Chỗ này là một vũng nước sâu, bất cẩn là sẽ dính lấy nhân quả cực lớn, huynh đừng hành động theo cảm tính, gia cảnh ta không tệ nên mấy thứ này không quý giá với ta lắm".
Chương 2789: Cơ giáp cấp Tiên

Hai đế nguyên mạch cực phẩm!

Nhìn hai mạch đế nguyên cực phẩm này, Diệp Quân vội vàng nói: "Mục huynh, không thể được đâu, ta thiếu tiền là chuyện của ta, huynh..."

Mục Huyền Hư xua tay cản Diệp Quân, cười nói: "Coi như huynh mượn ta thôi".

Diệp Quân còn muốn nói gì nữa nhưng Mục Huyền Hư đã tranh lời: "Ta cũng không cho mượn không đâu nhé, Diệp huynh chắc chắn không phải là người tầm thường, coi như ta đầu tư cho huynh đi ha".

Diệp Quân khẽ thở dài: "Mục huynh, e là huynh sắp mất cả chì lẫn chài đấy".

Mục Huyền Hư cười ha ha: "Đó cũng là do ta tự làm tự chịu".

Diệp Quân mỉm cười, cũng không từ chối nữa, mà để hai mạch đế nguyên vào trong Tiểu Tháp, có hai mạch đế nguyên này, linh khí bên trong Tiểu Tháp lại có thể chống đỡ thêm một khoảng thời gian nữa.

Sau khi hai người xuyên qua mấy chục tinh vực thì đến được trước một tinh cầu màu đen, mà xung quanh tinh cầu này có ẩn giấu một vài luồng hơi thở thần bí.

Diệp Quân đánh giá tinh cầu u tối này: "Đây là nền văn minh Tiên Phủ?"

Mục Huyền Hư gật đầu, ánh mắt có chút nhiệt huyết: "Một một di tích trong nền văn minh Tiên Phủ đều chứa vô số thần vật và tài vật, tất nhiên có cả nguy hiểm nữa".

Diệp Quân liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó nói: "Người trong bóng tối là người của ba nền văn minh lớn kia?"

Mục Huyền Hư đáp: "Đúng vậy, sau khi nơi này được phát hiện, ba nền văn minh lớn chúng ta đã đến tiếp quản nó, nhưng vì để tránh những tranh đấu không cần thiết, sau khi tiếp quả họ không chia cắt di tích Tiên Phủ này, mà là để cho các thanh niên trẻ tuổi đến thăm dò nơi đây. Thứ nhất là vì muốn tránh phát sinh những tranh đấu không đáng, thứ hai là vì muốn rèn luyện thế hệ trẻ trong nền văn minh của họ".

Diệp Quân gật gật đầu, không nói gì.

Xoẹt!

Đúng lúc này, phía xa chợt vang lên một tiếng xé rách, Diệp Quân xoay người nhìn lại thì thấy thời không phía xa đã nứt ra, ngay sau đó, một người đàn ông thân mang cơ giáp xuất hiện giữa trời, khi ông ta vừa xuất hiện, một luồng khí lưu mạnh mẽ tỏa ra khiến không gian chấn động dập dờn như sóng biển lăn tăn.

Diệp Quân quan sát người mặc cơ giáp kia, bộ giáp đó toàn thân màu tối sẫm, đường nét sắc bén, bóng loáng như gương, trông cực kỳ ngầu, hơn nữa vừa nhìn là biết cấp bậc cao hơn cơ giáp của Tu Lăng trong tháp Vũ Thánh.

Mục Huyền Hư cười nói: "Nào nào, Diệp huynh, ta giới thiệu cho huynh một chút, đây là Trĩ Kỳ huynh của văn minh Vĩnh Sinh, là thiên tài trong thế hệ trẻ của văn minh Vĩnh Sinh đấy. Trĩ Kỳ huynh, bên cạnh ta là Diệp huynh, mặc dù huynh ấy chỉ là Đại Đế nhưng thực lực lại vượt xa Đại Đế", Diệp Quân nhìn về phía Trĩ Kỳ, mỉm cười nói: "Lần đầu gặp mặt".

Trĩ Kỳ nhìn Diệp Quân một chút, không để ý tới hắn mà chỉ quay đầu nói với Mục Huyền Hư: "Đi thôi".

Mục Huyền Hư vội giảng hòa: "Ừ đi thôi đi thôi".

Mục Huyền Hư dẫn cả hai đi về phía xa, trên đường Mục Huyền Hư dùng huyền khí truyền âm cho Diệp Quân: "Diệp huynh đừng để bụng nha! Trĩ Kỳ huynh tính tình như vậy đó, chưa quen biết thì huynh ấy vậy thôi, sau này quen rồi thì huynh sẽ thấy huynh ấy tốt bụng lắm".

Diệp Quân cười nói: "Ta không để bụng đâu".

Mục Huyền Hư nói: "Vậy thì tốt".

Ngay lúc sắp đi vào tinh cầu kia, Mục Huyền Hư đột nhiên xòe tay ra, hai lá bùa chậm rãi bay lên khỏi tay y.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: "Đây là?"

Mục Huyền Hư cười nói: "Người nào đi vào cùng phải báo danh, số lần đi vào của mỗi người đều có hạn, ví như ta, một năm chỉ có thể đi vào hai lần..."

Diệp Quân trầm giọng nói: "Vậy chẳng phải Mục huynh đã đưa cơ hội còn lại cho ta rồi sao?"

Mục Huyền Hư khẽ gật đầu: "Ừ, nhưng huynh đừng nghĩ nhiều, vốn dĩ một năm ta cũng chỉ có thể đi vào một lần thôi..."

Vẻ mặt Diệp Quân hơi phức tạp: "Mục huynh, ta nhiều lần nhận ân tình của huynh, chuyện này..."

Mục Huyền Hư cười nói: "Chút chuyện nhỏ thôi mà, không có gì là ân tình cả, đi thôi".

Nói rồi y dẫn đầu đi vào tinh cầu tối tăm kia.

Trĩ Kỳ theo sát phía sau.

Diệp Quân nhìn hai người, sau đó cũng đi theo.

Chẳng mấy chốc, ba người đã đi đến trên một đỉnh núi, đưa mắt nhìn ra thì đâu đâu cũng là các dãy núi liên miên không dứt, mà trên đỉnh các ngọn núi đều có từng vòng mây xám xịt xoáy lên cao, trông vô cùng ngột ngạt.

Diệp Quân nhìn về phía Mục Huyền Hư, vẻ mặt của cả hai người đều có chút nghiêm nghị.

Diệp Quân hiếu kỳ nói: "Di tích ở trong vòng xoáy kia à?"

Mục Huyền Hư nói: "Diệp huynh có điều không biết, cả tinh cầu này đều là di tích, có điều ngoài trừ vòng xoáy này, các khu vực bên ngoài đã được ba nền văn minh lớn chúng ta thăm dò xong hết. Hiện tại chỉ còn vòng xoáy đó thôi, dựa theo chúng ta điều tra được thì bên trong vòng xoáy này là một tông môn siêu cấp, mà tông môn đó e là người đứng đầu của nền văn minh Tiên Phủ này".

Diệp Quân nhìn về phía vòng xoáy kia, khi hắn quét thần thức đến gần vòng xoáy đó lại bị một sức mạnh thần bí ngăn cản, căn bản không thể dò vào trong được.

Diệp Quân hơi kinh ngạc, Mục Huyền Hư nói: "Bên trong không hề đơn giản, bởi vì ba nền văn minh lớn có quy định, chỉ có người đạt đến cảnh giới Tiên Đế mới được tiến vào bên trong, tuy Diệp huynh không phải Tiên Đế nhưng thực lực của huynh đã hoàn toàn xứng tầm với Tiên Đế..."

Trĩ Kỳ đột nhiên nói: "Đi thôi".

Nói rồi gã lập tức hóa thành một luồng sáng bay về phía vòng xoáy đen kia.

Mục Huyền Hư nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân đang định đi theo thì Mục Huyền Hư đột nhiên xòe tay, một chiếc nhẫn không gian xuất hiện, y đưa cho Diệp Quân: "Trước khi vào huynh mặc giáp này đi".

Diệp Quân nhìn trong nhẫn không gian, lập tức hơi kinh ngạc: "Là cơ giáp cấp Tiên".

Mục Huyền Hư cười nói: "Đúng thế".

Diệp Quân đang định từ chối thì Mục Huyền Hư đã nói: "Bên trong vòng xoáy này có sức mạnh thần bí trấn áp, mà cơ giáp cấp Tiên có thể miễn dịch được sự trấn áp đó, bởi vì nó thuộc công nghệ cao, không phải như văn minh Võ Đạo kia, cho huynh mượn đó".

Nghe vậy, Diệp Quân cũng không từ chối nữa, hắn nhận lấy cơ giáp cấp Tiên, đang định xuyên vào thì Mục Huyền Hư đột nhiên nói: "Đi, vào trong đó rồi mặc".

Nói rồi, y lập tức kéo hắn rời đi.
Chương 2790: Câu lạc bộ Vô Biên

Chẳng mấy chốc, cả hai đã đến bên ngoài vòng xoáy, Diệp Quân nhìn vào phía sâu trong vòng xoáy, nơi đó đang có một luồng sức mạnh thần bí đang không ngừng dâng trào.

Mục Huyền Hư nói: "Diệp huynh, mặc vào đi".

Diệp Quân gật đầu, hắn búng tay một cái, cơ giáp cấp Tiên lập tức xuất hiện trong tay hắn, nhưng hắn lại không biết mặc thế nào nên đành quay lại nhìn Mục Huyền Hư, Mục Huyền Hư cười nói: "Quên, ta phải cắt đứt liên hệ tinh thần giữa ta và nó trước đã".

Nói rồi, y nhắm hai mắt lại, chẳng mấy chốc cơ giáp cấp Tiên này đã rung lên, chỉ thoáng chốc, bên trong như thể bị rút mất năng lượng gì đó. Lúc này, Mục Huyền Hư cười nói: "Được rồi, huynh chỉ cần nhỏ một giọt máu trước ngực giáp là xong".

Diệp Quân gật gật đầu, hắn lại búng tay, một giọt máu rơi lên trước ngực giáp, trong phút chốc, cơ giáp lập tức hóa thành một vệt sáng bay vào giữa trán Diệp Quân.

Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đã cảm giác được trong thức hải của mình đã có thêm một cơ giáp bản thu nhỏ.

Diệp Quân hơi suy nghĩ, cơ giáp lập tức xuất hiện trên người hắn, tựa như mọc ra từ da thịt.

Diệp Quân nắm chặt hai tay, một luồng sức mạnh kinh khủng lập tức hội tụ vào toàn thân hắn, sức mạnh của lực lượng này khiến hắn có hơi ngây ngẩn.

Mục Huyền Hư cười nói: "Diệp huynh, thấy thế nào?"

Diệp Quân thu hồi tâm tư, sau đó thở dài nói: "Quả là thần vật".

Hắn mặc thứ này vào rồi đánh nhau, sức chiến đấu chắc chắn sẽ mạnh hơn.

Quả là biến thái!

Mục Huyền Hư cười ha ha: "Đi thôi".

Diệp Quân nhìn về phía Mục Huyền Hư: "Huynh có mặc không?"

Mục Huyền Hư cười nói: "Ta không cần".

Nói rồi, y lập tức biến mất ở trong vòng xoáy xa xa.

Diệp Quân liếc mắt nhìn Mục Huyền Hư, Tiểu Tháp nói: "Người huynh đệ này của ngươi cứ như thiên thần vậy".

Thiên thần!

Diệp Quân khẽ mỉm cười: "Cũng không biết tên này mà sống ở hệ Ngân Hà thì sẽ ra sao, chắc là sẽ vào câu lạc bộ Vô Biên? Ha ha!"

Nói rồi, hắn cũng hóa thành một luồng kiếm quang bay đi.

Lúc đi sâu vào trong vòng xoáy, hắn cảm thấy một sức mạnh phong ấn mạnh mẽ, nhưng bởi vì trên người có cơ giáp nên luồng sức mạnh kia chẳng thể làm gì được hắn.

Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đã ra khỏi vòng xoáy, lúc xuất hiện lần nữa đã đứng trước một cổng núi, cánh cổng này được xây từ đá tảng, vô cùng thô kệch, ngay chính giữa cổng có đề ba chữ lớn: Thiên Cực Tông.

Diệp Quân đi tới bên cạnh Mục Huyền Hư và Trĩ Kỳ, Mục Huyền Hư trầm giọng nói: "Cổng núi này có một tòa trận pháp và một vị thần linh tướng trấn thủ, nếu cả hai hợp lại làm một thì thực lực vô cùng khủng bố, rất nhiều người đến đây đều phải dừng bước, ba người chúng ta liên thủ với nhau thử".

Diệp Quân nói: "Mục huynh, huynh phân phó đi".

Mục Huyền Hư gật gật đầu, sau đó nói: "Diệp huynh, huynh kiềm chế trận pháp kia, ta và Trĩ Kỳ huynh sẽ đối phó với thần linh tướng..."

Diệp Quân gật đầu: "Được".

"Ta sẽ kiếm chế trận pháp".

Lúc này, Trĩ Kỳ ở bên đột nhiên mở miệng nói. Diệp Quân nhìn về phía Trĩ Kỳ, rõ ràng người này không tin tưởng hắn và Mục Huyền Hư.

Mục Huyền Hư nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười nói: "Ta sao cũng được".

Mục Huyền Hư gật đầu: "Vậy ta và Diệp huynh sẽ đối phó thần linh tướng, Trĩ Kỳ huynh kiềm chế trận pháp kia".

Nói rồi, y đi về phía xa, mà khi y vừa dẫm lên thềm đá, phía chân trời đột nhiên rung lên, một khắc sau, một luồng quan trận to lớn nổi lên ở phía chân trời, mà trung tâm quang trận là một thần linh khổng lồ cao tới mấy trượng cầm trong tay trường đao, nó đang nhào đến phía bên này.

Mục Huyền Hư đột nhiên nói: "Diệp huynh, động thủ!"

Nói rồi, y lập tức xông lên.

Diệp Quân cũng theo sát phía sau.

Nhìn thấy Diệp Quân và Mục Huyền Hư đã ra tay, Trĩ Kỳ mới hóa thành một luồng sáng phóng lên trời, lao thẳng đến tòa trận pháp kia. Gã nhanh chóng thôi thúc sức mạnh cơ giáp của mình rồi điên cuồng nã pháo vào tòa trận pháp. Ở phía chân trời, Diệp Quân vừa giao thủ với vị thần linh này thì sắc mặt lập tức thay đổi, thực lực của thứ này có chút vượt quá dự liệu của hắn, hắn bị đối phương chém một đao lùi về sau cả nghìn trượng, đó là nhờ hắn đã mặc cơ giáp vào, nếu không có giáp thì e là thân thể của hắn đã bị trọng thương.

Hắn vừa mới dừng lại thì Mục Huyền Hư lập tức xuất hiện ở bên cạnh: "Diệp huynh, kiếm này của huynh không tầm thường đúng không?"

Diệp Quân gật đầu.

Mục Huyền Hư đưa tay ra: "Cho ta mượn dùng một chút đi, ta cần triển khai bí pháp cường đại, thần vật bình thường không thể chịu đựng được".

Diệp Quân lập tức đưa kiếm Thanh Huyên cho y, Mục Huyền Hư tay cầm kiếm Thanh Huyên, một khắc sau, y lập tức hóa thành một tia kiếm quang phòng lên trời, lao thẳng đến chỗ vị thần linh tướng kia. Phía chân trời, thần linh tướng hai tay cầm đao bổ mạnh xuống Mục Huyền Hư, nhưng lúc này Mục Huyền Hư đột nhiên biến mất tại chỗ đầy quỷ dị, một đao của thần linh tướng kia chém vào hư vô. Mà Mục Huyền Hư lại chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện ở đằng sau Trĩ Kỳ, chỉ thấy y đột nhiên đâm mạnh một kiếm vào Trĩ Kỳ, tốc độ nhanh đến mức khi Trĩ Kỳ nhận ra được thì đã bị dọa đến mức hồn phi phách lạc, gã nhanh chóng thu lại cơ giáp, mà cơ giáp đó căn bản không thể chống lại được kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân. Kiếm Thanh Huyên đâm xuyên qua cơ giáp của gã dễ như ăn cháo, sau đó là xuyên thẳng qua ngực, tiếp đó, một luồng sức mạnh thần lập tức xóa sổ thần hồn của Trĩ Kỳ.

Tất cả những chuyện này xảy ra quá đột ngột, chỉ trong chớp mắt!

Khi Diệp Quân phản ứng lại thì Trĩ Kỳ đã chết một cách gọn gàng sạch sẽ.

Mục Huyền Hư chậm rãi đi về phía Diệp Quân, Diệp Quân nhìn Mục Huyền Hư, vẻ mặt bình tĩnh: "Mục huynh, chẳng lẽ huynh cũng muốn giết ta..."

Mục Huyền Hư đột nhiên cầm kiếm Thanh Huyên đâm thẳng vào ngực mình, tiếp đó y lập tức tự xóa đi thần hồn của mình.

Thần hôn câu diệt!

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

Ầm ầm ầm...

Đúng lúc này, bên ngoài vòng xoáy đột nhiên xuất hiện hơn mười luồng khí thế khủng bố, chẳng mấy chốc, hơn mười cường giả của văn minh Vĩnh Sinh và văn minh Cựu Thổ chạy vọt vào, khi thấy Mục Huyền Hư và Trĩ Kỳ nằm dưới đất, vẻ mặt của những cường giả vừa xông vào kia lập tức trở nên dữ tợn, ánh mắt nhưng từng lưỡi kiếm sắc bén lia về phía Diệp Quân đang đứng...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK