Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2034: Ngươi xấu xa quá đấy

Lúc này, Nhất Niệm và Tịnh An đột nhiên xuất hiện, khi nhìn thấy Chiêm Thanh, hai người đều sửng sốt.

Chiêm Thanh đi thẳng đến trước mặt hai người phụ nữ, sau đó ôm lấy họ vào lòng, cười nói: “Tịnh An, Nhất Niệm, lâu rồi không gặp!”

Hai người phụ nữ: “...”

Một lúc sau, Chiêm Thanh dẫn Nhất Niệm và Tịnh An đến gặp những người của nền văn minh Thiên Hành còn sống, khi nhìn thấy Chiêm Thanh, những người đó đều quỳ xuống, khóc không thành tiếng.

Cuối cùng cũng được gặp lão Đại rồi!

Trong khoảng thời gian này, nền văn minh Thiên Hành đã xảy ra quá nhiều chuyện, bọn họ suýt thì bị Phục Võ diệt sạch...

Nét mặt Chiêm Thanh cũng hơi phức tạp, cô ta nhẹ nhàng nâng tay, một sức mạnh dịu dàng đỡ những người kia dậy, trong mắt cô ta lộ vẻ áy náy: “Đều do ta đã khiến các vị chịu khổ rồi”.

Nghe thấy lời của Chiêm Thanh, vô số người trẻ tuổi càng khóc to hơn.

Chiêm Thanh khẽ thở dài, cô ta không ngờ mình chỉ đi vũ trụ Vô Gian một chuyến đã xảy ra nhiều chuyện như thế.

Phục Võ!

Nhất Niệm!

Chiêm Thanh nhìn thoáng qua Nhất Niệm và Diệp Quân, cô ta biết thật sự nên thay đổi một vài quy tắc của nền văn minh Thiên Hành rồi, nếu không bi kịch này rất có thể sẽ xảy ra một lần nữa trong tương lai.

Chiêm Thanh chợt nhìn về phía Diệp Quân: “Chúng ta nói chuyện một lát nhé?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Chiêm Thanh nhìn Tịnh An và Nhất Niệm: “Các ngươi cũng đi theo đi”.

Tịnh An và Nhất Niệm gật đầu.

Chiêm Thanh dẫn Diệp Quân và hai người đi tới trước cây sinh mệnh Thiên Hành, cô ta nhìn lên cây, sau một lúc im lặng mới cất lời: “Các ngươi biết lai lịch của cái cây này không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Nhất Niệm và Tịnh An cũng lắc đầu, lúc trước hai người chỉ là người vô hình trong nền văn minh Thiên Hành mà thôi.

Chiêm Thanh nói: “Thật ra những cái cây này cũng không phải vật của nền văn minh vũ trụ cấp năm”.

Diệp Quân cất giọng nặng nề: “Nền văn minh vũ trụ cấp sáu?”

Chiêm Thanh gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân lập tức tỏ vẻ tò mò: “Nó đến từ nền văn minh nào vậy?”

Chiêm Thanh lắc đầu: “Không biết nữa, ta chỉ biết quả đầu tiên của nó chính là người sáng lập nền văn minh Thiên Hành ta, từ đó về sau, nó và người sáng lập nền văn minh Thiên Hành ta đã sống nương tựa vào nhau, xông pha ở rất nhiều vũ trụ, sau đó, người sáng lập ngày càng mạnh, vì thế ngài ấy đã chọn một nơi để xây dựng nền văn minh Thiên Hành, năm đó người sáng lập vẫn luôn muốn đi tìm kiếm nền văn minh cấp sáu, mục đích thật sự là muốn cái cây này tìm được đường về nhà...”

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Nó không biết đường về nhà sao?”

Chiêm Thanh chỉ vào đầu mình: “Năm đó khi đến vũ trụ này thì đầu của nó đã bị tổn thương nặng nề!”

Diệp Quân: “...”

Cây sinh mệnh Thiên Hành: “...”

Chiêm Thanh nhìn về phía cây sinh mệnh Thiên Hành, cô ta cười khẽ: “Dù thế nào thì nó cũng được xem là cội nguồn của nền văn minh Thiên Hành ta, mà những năm gần đây Thiên Hành Chủ qua các đời đều có một nhiệm vụ là giúp nó tìm thấy nhà của nó, lần này ta đến nền văn minh vũ trụ Vô Gian cũng là vì mục đích này”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Chiêm Thanh cô nương, có lẽ cô dẫn ta đến đây không chỉ để nói với ta những chuyện này đúng không?”

Chiêm Thanh gật đầu: “Ta muốn ba người các ngươi nhận truyền thừa văn minh của Thiên Hành Chủ”.

Diệp Quân sửng sốt.

Tịnh An và Nhất Niệm cũng ngơ ngác.

Tịnh An chợt nói: “Không phải mỗi mỗi thế hệ chỉ có thể đưa truyền thừa Thiên Hành Chủ cho một người hay sao?”

Chiêm Thanh gật đầu: “Đúng là như thế, vì nếu một nền văn minh có mấy người có thực lực tương đương sẽ rất dễ xảy ra vấn đề, dẫu sao thì một núi không thể có hai hổ, nhưng bây giờ nền văn minh Thiên Hành ta gặp phải họa lớn, thực lực chịu tổn thất nặng nề, nếu vẫn dựa theo quy tắc lúc trước thì đúng là quá ngu xuẩn”.

Khi thấy những người này, cô ta đã hiểu nền văn minh Thiên Hành cần bồi dưỡng người mới, vì cao thủ của nền văn minh Thiên Hành hiện tại đã bắt đầu khan hiếm dần.

Nếu không bồi dưỡng cao thủ mới thì sau này nền văn minh Thiên Hành sẽ dần sa sút.

Lúc này quy tắc gì đó đều chỉ là mây bay, đào tạo được nhiều cao thủ hơn mới quan trọng.

Tịnh An và Nhất Niệm đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng hai người phụ nữ nhìn về phía Diệp Quân, thấy cảnh này, Chiêm Thanh lập tức cười khổ, hai người có tiềm lực nhất này đã xem người đàn ông này như chỗ dựa tinh thần rồi!

Diệp Quân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được!”

Đương nhiên hắn sẽ không từ chối chuyện có thể nâng cao thực lực rồi.

Dường như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân lại nói: “Chúng ta phải rời khỏi thời không Vô Gian này trước đã, Tịnh Sơ cô nương còn đang ở bên ngoài, nếu lâu không ra ngoài, bà ấy sẽ lo lắng”.

Chiêm Thanh đáp: “Được!”

Diệp Quân lại nói: “Ta sẽ lén ra ngoài một mình”.

Chiêm Thanh chớp mắt: “Ý của ngươi là đừng để bọn họ biết ngươi đã ra ngoài, đến khi đại chiến với bọn họ sẽ khiến bọn họ trở tay không kịp đúng không?”

Diệp Quân gật đầu.

Chiêm Thanh vỗ một cái lên vai Diệp Quân: “Ngươi xấu xa quá đấy, ha ha...”

Diệp Quân: “...”
Chương 2035: Chắc chắn có điều mờ ám

Diệp Quân rời khỏi Tiểu Tháp rồi lặng lẽ rời khỏi thời không Vô Gian. Sau khi đi ra ngoài, những tiếng đánh nhau lập tức truyền tới từ chân trời phía xa, Diệp Quân đưa mắt nhìn sang, ở cuối tầm mắt có mấy cao thủ đang bao vây tấn công Tịnh Sơ.

Tịnh Sơ lúc này đang trong giai đoạn đỉnh cao, với thực lực của bà ta, nếu bà ta không muốn chiến đấu thì dù có năm cao thủ chí tôn cũng không thể làm gì bà ta.

Diệp Quân truyền âm cho Tịnh Sơ.

Ở một nơi khác, Tịnh Sơ đang đại chiến với cao thủ Vô Gian nhận được truyền âm của Diệp Quân thì lập tức không chiến đấu nữa, sau khi phóng ra ý chí võ đạo đẩy lui cao thủ xung quanh thì xoay người, hóa thành một tia sáng biến mất ở cuối chân trời.

Thấy Tịnh Sơ chợt rời đi khiến cao thủ của vũ trụ Vô Gian đều hơi nghi ngờ, người phụ nữ này có ý gì? Bỗng dưng đến đây rồi lại đột nhiên đi mất?

Trong một chỗ khuất nào đó, Tộc trưởng Vu Đạo Thiên của tộc Đại Vu nhìn Tịnh Sơ đã biến mất ở phía xa, ông ta cũng nhíu chặt mày.

Một ông lão bên cạnh ông ta trầm giọng nói: “Bà ta làm vậy là có ý gì?”

Vu Đạo Thiên nhìn chằm chằm theo hướng Tịnh Sơ biến mất: “Hành động của người phụ nữ này hơi kỳ lạ”.

Ông ta không cho rằng Tịnh Sơ đột nhiên chạy đến đánh nhau với vũ trụ Vô Gian chỉ là ăn no rửng mỡ cố ý đến gây chuyện.

Chuyện khác thường chắc chắn có điều mờ ám!

Dường như nghĩ đến điều gì, Vu Đạo Thiên chậm rãi quay đầu nhìn về phía thời không Vô Gian, ông ta nhíu mày.

Nhìn thấy ánh mắt của Vu Đạo Thiên, ông lão trầm giọng nói: “Tộc trưởng đang lo lắng bà ta đột nhiên ra tay là cố ý thu hút sự chú ý của cao thủ trong tộc ta vì Thiên Hành Chủ trong thời không Vô Gian kia ư?”

Vu Đạo Thiên im lặng, nhưng sắc mặt thì hơi u ám.

Ông lão nhìn về phía thời không Vô Gian, sau đó nói: “Thời không Vô Gian này rắc rối phức tạp, lúc trước bà ta đã thử rất nhiều lần nhưng đều không thể phá vỡ được nó, nền văn minh Thiên Hành càng không có ai phá vỡ được nó...”

Vu Đạo Thiên lắc đầu: “Thời không này thật sự rất phức tạp, nhưng người phụ nữ kia làm ra chuyện này chứng tỏ là bà ta có cơ sở... Dù thế nào thì chuyện này cũng không hề bình thường, mà thôi...”

Nói đến đây, ông ta quay đầu nhìn phía sâu trong một tinh không ở hướng khác: “Ngày mai Đại Tế Sư sẽ đến, dù bọn họ có ý đồ gì cũng sắp kết thúc rồi.”

Đại Tế Sư!

Nghe thấy thế, sắc mặt của ông lão ở bên cạnh ông ta cũng hơi thay đổi.

Trong tộc Đại Vu, địa vị của Đại Tế Sư thậm chí còn cao hơn cả Tộc trưởng, vì Đại Tế Sư trong truyền thuyết này có thể giao tiếp với một vài tồn tại không rõ, vì thế rất nhiều lúc cả Tộc trưởng cũng phải nghe theo lệnh của Đại Tế Sư. Mà lão ta không ngờ lần này Đại Tế Sư sẽ đích thân trở về.

Vu Đạo Thiên cất lời: “Liên lạc với Thế Tông của Ác Đạo Minh kia, chuyện này cũng phải nhờ Ác Đạo Minh của ông ta giúp đỡ, không thể để ông ta làm ngư ông đắc lợi được”.

Ông lão gật đầu: “Đã rõ”.

Sau đó lão ta xoay người rời đi.

Ở một nơi khác.

Diệp Quân và Tịnh Sơ đi tới một vùng tinh không, Tịnh Sơ nhìn về phía Diệp Quân: “Ra ngoài rồi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Chúng ta vào tháp đi”.

Dứt lời, hắn lập tức đưa Tịnh Sơ vào trong Tiểu Tháp.

Trong Tiểu Tháp, khi nhìn thấy Tịnh Sơ, Chiêm Thanh lập tức chạy đến trước mặt bà ta, sau đó ôm lấy bà ta hôn một lúc, không chỉ hôn mà còn sờ nữa...

Hành động này khiến Diệp Quân trợn mắt há mồm.

Tịnh Sơ nhíu mày, sau đó dùng ý chí võ đạo đẩy Chiêm Thanh ra, bà ta khó chịu lau đi nước miếng trên mặt.

Chiêm Thanh không thèm để tâm, còn cười hì hì nói: “Tiểu Sơ, ta thật sự nhớ cô chết đi được đấy”.

Dứt lời, cô ta lại nhào tới, nhưng lại bị ý chí võ đạo của Tịnh Sơ ngăn cản.

Chiêm Thanh bĩu môi: “Đồ nhỏ mọn, không phải chỉ hôn một chút, sờ một chút thôi à?”

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, hắn phát hiện những người mà hắn gặp phải không kiêu ngạo thì cũng ngớ ngẩn.

Người kiêu ngạo!

Người ngớ ngẩn!

Tịnh Sơ nói: “Nói chính sự đi”.

Nghe thế, nụ cười trên mặt Chiêm Thanh biến mất, cô ta xoay người nhìn về phía Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Chuẩn bị nhận truyền thừa Thiên Hành chủ, ở trong Tiểu Tháp này luôn”.

Nếu truyền thừa ở bên ngoài thì hoàn toàn không đủ thời gian.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Diệp Quân và mọi người nhanh chóng đi tới trước cây sinh mệnh Thiên Hành, Chiêm Thanh nhìn xuống Diệp Quân, Nhất Niệm và Tịnh An: “Đi thẳng vào trong đi”.

Diệp Quân nói: “Có cần chú ý gì không?”

Chiêm Thanh cười: “Không cần chú ý gì cả, cứ đi vào là được”.

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Nói xong, hắn nhìn về phía Tịnh An và Nhất Niệm: “Đi thôi”.

Diệp Quân và Tịnh An cùng với Nhất Niệm nhanh chóng đi vào trong cây sinh mệnh Thiên Hành.

Ở bên ngoài, Chiêm Thanh nhìn cây sinh mệnh Thiên Hành kia, cô ta khẽ nói: “Hai người kia khá được, là tương lai của nền văn minh Thiên Hành”.

Tịnh Sơ gật đầu, lần này nền văn minh Thiên Hành nội chiến thật sự đã tạo thành tổn thất quá lớn.

Tuy cây sinh mệnh Thiên Hành có thể từ từ giúp một vài người sống lại, nhưng cần rất nhiều thời gian, bọn họ nhất định phải bồi dưỡng được một vài cao thủ mới.

Tịnh Sơ chợt nói: “Phải chậm rãi xóa bỏ một vài quy định rồi”.

Chiêm Thanh gật đầu: “Ta biết, nhưng ta vẫn hơi lo lắng, cũng như lời Thiên Hành Chủ Tư Oánh đã nói, nếu nền văn minh Thiên Hành ta hoàn toàn mở cửa, sau này rất nhiều người sẽ thành thân với nam tử của nền văn minh khác, dần dà nền văn minh Thiên Hành chúng ta sẽ có nguy cơ diệt tộc...”
Chương 2036: Chỗ này của cô lại lớn hơn rồi

Nét mặt Tịnh Sơ trở nên nặng nề, năm đó người sáng lập nền văn minh Thiên Hành đưa ra Thần Pháp này không đơn giản là coi thường nền văn minh ngoại tộc, còn là suy nghĩ vì truyền thừa của nền văn minh Thiên Hành.

Dẫu sao một khi người của nền văn minh Thiên Hành cưới người của nền văn minh khác thì sẽ không thể tiến vào luân hồi nữa, một hai người không sao, nhưng sau này nếu ngày càng nhiều thì vấn đề sẽ rất nghiêm trọng.

Chuyện này không thể chỉ nhìn trước mắt, còn phải nhìn xa hơn.

Một khi xử lý không tốt, chuyện này sẽ trở thành một tai họa ngầm rất lớn.

Tịnh Sơ nhìn về phía Chiêm Thanh: “Cô có cách giải quyết không?”

Chiêm Thanh lắc đầu: “Không có cách nào cả”.

Tịnh Sơ nhíu mày.

Chiêm Thanh vươn vai, sau đó nói: “Ta không muốn nhúng tay vào chuyện này nữa”.

Tịnh Sơ nhìn về phía Chiêm Thanh, Chiêm Thanh cười nói: “Để con bé ngớ ngẩn Tịnh An kia nghĩ cách giải quyết, dù sao Thiên Hành Chủ đời tiếp theo cũng là nó, ta không phải phủi bỏ trách nhiệm mà là đang thử thách con bé!”

Tịnh Sơ lắc đầu.

Chiêm Thanh ôm lấy Tịnh Sơ từ phía xa, cười tươi nói: “Chỗ này của cô lại lớn hơn rồi”.

Oanh!

Chiêm Thanh lập tức bị một ý chí võ đạo mạnh mẽ đẩy lui...

Thấy thế, Chiêm Thanh bĩu môi: “Đừng keo kiệt như thế, sờ một chút thì có làm sao? Trong sách nói là càng sờ càng to đấy! Cô cũng có thể sờ ta mà...”

Tịnh Sơ xoay người rời đi.

Bà ta rất đau đầu với người phụ nữ háo sắc này.

Ác Đạo Điện.

Hôm nay, một ông lão đi tới trước Ác Đạo Điện, ông lão đưa mắt nhìn xung quanh, Ác Đạo Điện hiện tại cực kỳ vắng vẻ.

Ông lão đi vào đại điện, bên trong chỉ có một mình Thế Tông.

Ông lão cười khẽ: “Thế Tông đại nhân”.

Thế Tông nhìn thoáng qua ông lão, bình tĩnh nói: “Đạo Thiên tộc trưởng có gì muốn dặn dò sao?”

Ông lão gật đầu: “Ngày mai Đại Tế Sư tộc Đại Vu ta sẽ đến vũ trụ này, lúc đó chúng ta sẽ tiêu diệt triệt để nền văn minh Thiên Hành, đến lúc đó hy vọng Thế Tông và Điện chủ của quý điện sẽ giúp đỡ”.

Thế Tông gật đầu: “Đương nhiên rồi”.

Ông lão chần chừ một lát rồi nói: “Không biết điện chủ của quý điện...”

Thực lực của Thế Tông trước mắt không yếu, nhưng cũng không quá mạnh, không thể giúp đỡ quá nhiều cho tộc Đại Vu, vì thế lần này mục đích thật sự của lão ta khi đến đây là muốn Điện chủ kia ra mặt.

Thế Tông hờ hững nhìn lão ta, sau đó vẫn nói với giọng điệu rất bình tĩnh: “Các hạ yên tâm, vào ngày đại chiến, Điện chủ của chúng ta sẽ ra tay khiến bọn họ trở tay không kịp. Dẫu sao trận chiến này cũng rất quan trọng với Ác Đạo Minh”.

Ông lão nói: “Tộc trưởng tộc Đại Vu ta muốn gặp Điện chủ này”.

Thế Tông nhíu mày: “Các ông không tin tưởng Ác Đạo Minh chúng ta à?”

Ông lão bình tĩnh đáp: “Ông nói quá rồi, Tộc trưởng chỉ muốn làm quen Điện chủ, chỉ thế mà thôi”.

Thế Tông chậm rãi đứng dậy, ông ta cười nói: “Các ông cứ yên tâm, chắc chắn Ác Đạo Minh chúng ta sẽ dốc toàn lực trong trận chiến này, dẫu sao sau khi trải qua nội chiến, vô số cao thủ của nền văn minh Thiên Hành đã chết trận, ngay cả Phục Võ kia cũng thế, bây giờ trong nền văn minh bọn họ cũng chỉ còn Tịnh Sơ là có chút thực lực. Có thể nói lần này chúng ta thắng chắc rồi, khả năng thắng cao như thế đương nhiên Ác Đạo Minh chúng ta không có lý do gì để từ chối cả, đúng không?”

Ông lão nhìn về phía Thế Tông, gật đầu nói: “Đến lúc đó rất mong hai vị đại giá”.

Dứt lời, lão ta xoay người rời đi.

Tuy lão ta mơ hồ cảm thấy có gì đó kỳ quái, nhưng lão ta cũng không nghĩ nhiều, vì đúng như lời Thế Tông nói, với tình thế trước mắt thì bọn họ sẽ thắng chắc, Ác Đạo Minh không có lý do gì để từ chối cả.

Sau khi ông lão đi, Thế Tông chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên hình ảnh ngày đó...

Trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân đã đến được thế giới trong cây, xung quanh tràn đầy vô số năng lượng sinh mệnh Thiên Hành cực kỳ tinh khiết.

Sau khi đi vào khu vực này, hắn phát hiện thân thể ngưng tụ từ kiếm ý của hắn đang chủ động hấp thu năng lượng Thiên Hành xung quanh, hắn nhìn khắp nơi với vẻ tò mò.

Lúc này, một tia sáng xanh đột nhiên rơi xuống từ trên trời, dừng lại trước mặt hắn không xa.

Trong ánh sáng có một bóng người, nhưng Diệp Quân hoàn toàn không thể nhìn rõ được người đó.

Diệp Quân tỏ vẻ nghi ngờ.

Lúc này, người kia đột nhiên duỗi tay phải ra, lúc Diệp Quân đang thấy khó hiểu thì bàn tay kia chỉ nhẹ một cái, một tia sáng bay thẳng vào giữa chân mày của Diệp Quân.

Ầm!

Diệp Quân trợn tròn mắt, cảm thấy mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ, cảnh vật xung quanh nhanh chóng di chuyển với tốc độ rất nhanh, dường như hắn đang đi qua hàng trăm triệu vũ trụ tinh hà.

Mà lúc này, thân thể ngưng tụ từ kiếm ý của hắn chợt bốc cháy.

Diệp Quân thầm kinh hãi, chuyện gì đang xảy ra thế này?

Hắn thấy rất nghi ngờ.

Đầu óc của hắn nhanh chóng trở nên mơ hồ, không chỉ thế mà hắn vẫn đang di chuyển với tốc độ rất nhanh, cảm giác kia cũng giống như bay lên trời vậy!

Hắn cắn chặt răng, cố gắng khiến mình giữ tỉnh táo, mà lúc này, thân thể của hắn đã hoàn toàn cháy lên.

Tình huống này duy trì không biết bao lâu, Diệp Quân chợt cảm thấy hình như mình đã dừng lại, nhưng đầu óc của hắn lại rất nặng nề như bị đổ chì. Khi Diệp Quân muốn mở mắt ra, một giọng nói vang lên bên tai hắn: “Ấy... Ngươi không phải là quả...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK