Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1926: Mục tiêu mới

Diệp Quân không do dự sử dụng kiếm Thanh Huyên dịch chuyển khỏi đó, mà Thượng Thần Thiên Huyên thấy thế cũng không hề ngăn cản, mười cường giả bí ẩn ở phía sau bà ta đang muốn ra tay thì lại bị Thượng Thần Thiên Huyên ngăn lại, bà ta nhìn chằm chằm vào đằng xa bình tĩnh nói: “Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát”.

Giọng bà ta rất lớn, cường giả ở cả Thiên Hành Sinh Mệnh Giới đều nghe rất rõ, thế là gương mặt họ đều hiện lên vẻ yên tâm.

Nếu Thượng Thần Thiên Huyên đã nói thế thì chắc chắn không có vấn đề gì.

Thượng Thần Thiên Huyên đột nhiên nói: “Mọi người lùi lại”, các cường giả của nền văn minh Thiên Hành cung kính chào bà ta, sau đó đều lùi lại. Thượng Thần Thiên Huyên bỗng giả vờ vung tay lên: “Các ngươi cũng lui đi”.

Đám cường giả bí ẩn phía sau bà ta cũng cung kính chào, sau đó đi chỗ khác.

Lúc này một người phụ nữ bỗng bước đến cạnh bà ta, mặc một bộ váy trắng, nhan sắc tuyệt vời.

Thượng Thần Thiên Vân.

Thượng Thần Thiên Huyên nhìn đằng xa: “Thiên Vân, bà đang đánh cược rất lớn”.

Thượng Thần Thiên Vân nói: “Hắn sẽ không làm hại cây sinh mệnh Thiên Hành”.

Thượng Thần Thiên Huyên nói: “Nhất Niệm?”, Thượng Thần Thiên Vân gật đầu.

Thượng Thần Thiên Huyên nhắm mắt lại: “Ác Đạo Minh chết tiệt”.

Thật ra bà ta và Thượng Thần Thiên Vân đã biết Diệp Quân đang ở Thiên Hành Sinh Mệnh Giới từ trước. Sở dĩ bà ta không chủ động đến tìm là vì bà ta không muốn tiếp tục bị Ác Đạo Minh tính kế nữa, bao gồm cả cái chết của Mục Tướng cũng nằm trong kế hoạch của hai người họ.

Nếu Mục Tướng không chết, chuyện này sẽ không kết thúc, vì Mục Tướng đã đồng ý liên minh với Ác Đạo Minh, mầm mống tai họa này nhất định phải chết, mà hai người họ vì thân phận, lại không thể tự tay giết Mục Tướng, cho nên họ chỉ có thể để Diệp Quân giết.

Nhưng họ không ngờ Diệp Quân lại cướp cây sinh mệnh Thiên Hành đi, Thượng Thần Thiên Huyên nói: “Cấp bậc huyết mạch của hắn cao hơn huyết mạch Thiên Hành của chúng ta, thanh kiếm trong tay hắn…”

Nói rồi ánh mắt bà ta hiện lên vẻ nghiêm trọng hiếm thấy.

Bà ta có cảm giác thanh kiếm đó có thể phá hủy mọi thứ.

Đây chắc chắn không phải là thứ có thể tồn tại ở nền văn minh cấp thấp, người tạo ra thanh kiếm này là người cực kỳ mạnh.

Đây cũng là nguyên nhân chính tại sao bà ta lại cùng bày mưu tính kế với Thượng Thần Thiên Vân.

Vì bà ta đã nhận ra thiếu niên kiếm tu này không bình thường, cứ tiếp tục như thế e là sẽ gây họa cho nền văn minh Thiên Hành.

Bà ta không giống mấy người Mục Tướng, bà ta là người từng trải nhiều, bà ta cũng giống Thượng Thần Thiên Vân chưa bao giờ nghĩ nền văn minh Thiên Hành đã vô địch toàn vũ trụ. Ví dụ như vũ trụ Vô Gian gần nhất rất không bình thường, ngay cả cường giả cấp bậc như Thiên Hành Chủ cũng có thể bị vây khốn, thì đáng sợ cỡ nào?

Bà ta và Thượng Thần Thiên Vân đều có sự kính sợ với vũ trụ này.

Thượng Thần Thiên Huyên bỗng nói: “Nhị điện chủ đó vẫn còn ở trong điện Nội Các”, Thượng Thần Thiên Vân nói: “Đi gặp xem sao”, hai người phụ nữ cùng biến mất khỏi đó.

Lúc nhìn thấy Thượng Thần Thiên Huyên và Thượng Thần Thiên Vân, Khâu Bạch Y lặng thinh, ông ta biết mình đã thất bại.

Mục đích ban đầu của ông ta là muốn lợi dụng cái chết của Mục Tướng để khiến mâu thuẫn với Diệp Quân và nền văn minh Thiên Hành trở nên gay gắt, khiến cả hai sống chết với nhau, nhưng giờ xem ra là thất bại rồi.

Mục Tướng chết đi, người làm chủ tình thế là hai người trước mặt này.

Mà hai người này cùng xuất hiện ở đây, ông ta đã rõ mọi chuyện.

Khâu Bạch Y bỗng đứng dậy, sau đó cười nói: “Đi, ta đi đây”, nói rồi ông ta xoay người bỏ chạy.

Nhưng một luồng sức mạnh bí ẩn bao phủ lấy ông ta.

Khâu Bạch Y dừng bước, mỉm cười nói: “Vũ trụ Vô Gian”.

Thượng Thần Thiên Huyên nhướn mày: “Đe dọa ta à?”

Ngay khi Khâu Bạch Y định nói gì đó, Thượng Thần Thiên Huyên đã đấm ông ta một cú, khu vực chỗ Khâu Bạch Y bị lõm xuống, nhưng lúc này Khâu Bạch Y bỗng nhón chân lên, sau đó biến mất.

Thượng Thần Thiên Huyên nhíu mày.

Thượng Thần Thiên Vân nói: “Ông ta che giấu thực lực”.

Ánh mắt Thượng Thần Thiên Huyên trở nên lạnh lùng, Thượng Thần Thiên Vân nói: “Tịnh An”.

Tịnh An bước từ bên ngoài vào, cô ta chào hai người, Thượng Thần Thiên Vân đi đến trước mặt Tịnh An, sau đó dịu dàng xoa đầu Tịnh An: “Đi tìm hắn, nói cho hắn biết Ác Đạo Minh sắp ra tay với hắn rồi”.

Tịnh An gật đầu: “Vâng”, nói xong cô ta xoay người đi.

Thượng Thần Thiên Vân nói: “Khoan đã”.

Tịnh An dừng bước, xoay người nhìn Thượng Thần Thiên Vân.

Thượng Thần Thiên Vân mỉm cười, bà ta xòe ta ra, một bùa lệnh bí ẩn xuất hiện trước mặt Tịnh An.

Tịnh An hơi khó hiểu: “Đây là?”, Thượng Thần Thiên Vân nói: “Ám Lệnh, có thể điều động tất cả cường giả trong Ám Điện của nền văn minh Thiên Hành, họ đều có trách nhiệm thu thập thông tin về vũ trụ, từ bây giờ trở đi họ nằm dưới sự quản lý của con”.

Mắt Tịnh An sáng lên: “Đều thuộc về con?”

Thượng Thần Thiên Vân gật đầu: “Ừ”.

Tịnh An vội nhận lấy lệnh bài, sau khi ra khỏi đại điện, cô ta ngẩng đầu lên nhìn về phía cuối bầu trời, khóe miệng khẽ nhếch lên, bắt đầu từ bây giờ cô ta đã trở thành thủ lĩnh tình báo của nền văn minh Thiên Hành.

Quan chấp hành đứng đầu?

Bây giờ cô ta không thích vị trí đó nữa! Thiên Huyên Chủ!

Mục tiêu hiện giờ của cô ta là Thiên Huyên Chủ…

Mặc dù tạo phản hơi nguy hiểm nhưng rất kích thích.
Chương 1927: Máu phản nghịch

Nhìn theo bóng lưng Tịnh An rời đi, Thượng Thần Thiên Huyền mới nói: “Con bé này có máu phản nghịch”.

Thượng Thần Thiên Vân cười nói: “Vậy thì càng tốt”.

Nụ cười xuất hiện trên gương mặt diễm lệ của Thượng Thần Thiên Huyền: “Chính xác”.

Thượng Thần Thiên Vân đưa mắt nhìn ra bên ngoài, ý cười dần tắt.

Sở dĩ bảo Tịnh An đi tìm Diệp Quân là vì bà ta biết rằng, tuy hắn xem văn minh Thiên Hành như kẻ địch, nhưng tuyệt đối sẽ không trở mặt với Tịnh An và Nhất Niệm.

Để Tịnh An quản lý Ác Ám Điện cũng là để âm thầm giúp đỡ hắn. Chuyện đã rùm beng đến nước này, văn minh Thiên Hành chỉ có thể nhờ vào Tịnh An và Nhất Niệm để hòa giải với Diệp Quân.

Như nghĩ đến điều gì đó, Thượng Thần Thiên Vân chợt hỏi: “Quan chấp hành đứng đầu đang ở đâu?"

Thượng Thần Thiên Huyền hạ giọng: “Đang điều tra Nhất điện chủ đến giờ vẫn chưa ra mặt kia”.

Thượng Thần Thiên Vân gật gù với vẻ nặng nề: “Ác Đạo Minh không đơn giản như vẻ bề ngoài, phải cẩn thận”.

Sát ý lóe lên trong mắt Thượng Thần Thiên Huyền: “Lần này chúng dám giở trò với văn minh Thiên Hành chúng ta, có cần phải...”

Thượng Thần Thiên Vân lắc đầu: “Tạm thời không được. Ác Đạo Pháp Thần vẫn còn ở trong thời không đặc biệt tại vũ trụ Vô Gian, chưa phải lúc để trở mặt”.

Thượng Thần Thiên Huyền im lặng, mặt lạnh như băng giá, cảm giác không thể phát tiết bực bội này khiến bà cực kỳ khó chịu.

Thượng Thần Thiên Vân lại nói: “Chúng ta cũng nên tỉnh ngộ lại. Văn minh Thiên Hành bị lợi dụng lần này là vì chúng ta quá mức tự phụ, không xem các văn minh khác ra gì. Nhị điện chủ đã lợi dụng điều này để châm ngòi mâu thuẫn giữa chúng ta và Diệp Quân, để Ác Đạo Minh làm ngư ông đắc lợi”.

Thấy Thượng Thần Thiên Huyền cất bước đi xa, bà ta ngạc nhiên: “Bà đi đâu đấy?"

Thượng Thần Thiên Huyền lạnh lùng đáp: “Cục tức này ta nuốt không trôi. Yên tâm, ta sẽ không giết hắn, chỉ cho Ác Đạo Minh của hắn cũng phải ngậm đắng mà thôi”.

Rồi bà ta biến mất cuối chân trời.

Thượng Thần Thiên Vân nhoẻn cười: “Thế thì tốt”.

Vì chính bà ta cũng không nhịn nổi cơn giận này.

Sau khi rời khỏi văn minh Thiên Hành, Khâu Bạch Y đi đến một vùng tinh không, nhìn về hướng cũ mà lắc đầu cười. Xem ra ông ta vẫn đánh giá thấp nơi này rồi.

Kế hoạch châm ngòi để văn minh Thiên Hành và Diệp Quân đấu đá ngươi chết ta sống xem như đổ sông đổ bể.

Đồng thời ông ta cũng âm thầm bội phục Thượng Thần Thiên Vân và Thượng Thần Thiên Huyền. Diệp Quân và Nhất Niệm bắt tay nhau giết nhiều cường giả văn minh Thiên Hành như vậy mà hai người này nói cho qua là cho qua, đúng là không tầm thường. Khâu Bạch Y bất chợt xoay người, thấy một người phụ nữ đeo mặt nạ mỏng tang đứng gần đó.

Ông ta ngạc nhiên: “Thượng Thần Thiên Huyền?"

Đối phương đáp lạnh tanh: “Thượng Thần Thiên Huyền là ai? Ngươi nói gì ta không biết”.

Khâu Bạch Y sa sầm mặt khi nhận ra bà ta muốn gây sự, nào ngờ vừa mở miệng thì đối phương đã đấm tới.

Uỳnh!

Tinh không tĩnh lặng bốn phía tan chảy khiến ông ta biến sắc.

Huỵch!

Khâu Bạch Y bị đấm bay đi mấy trăm nghìn trượng trong nháy mắt. Người phụ nữ kia không chịu buông ta, vừa vung tay lên thì nghe ông ta kêu lên: “Thượng Thần Thiên Huyền! Bà muốn làm gì?"

Bà ta tỉnh bơ: “Thượng Thần Thiên Huyền nào? Lộn người rồi”.

Nói xong thì vọt tới đấm vào mặt Khâu Bạch Y.

Khâu Bạch Y: “...”

Trong một vùng tinh không nọ, có một tòa tháp lẳng lặng trôi nổi.

Bên trong.

Diệp Quân ngồi xếp bằng với thân thể đang dần lành lại.

Nhất Niệm ngồi xổm đối diện hắn, hai tay chống cằm, hai mắt lấp lánh nhìn Diệp Quân.

Tuy Thượng Thần Thiên Huyền không xuống tay tới cùng nhưng Diệp Quân vẫn bị thương nặng, hiện đang nhờ tinh thể Vĩnh Hằng và cây thần tự nhiên để hồi phục.

Nhất Niệm thì ngồi đó trông chừng.

Một hồi sau, Diệp Quân mở mắt.

Nhất Niệm lập tức cười toe.

Diệp Quân cũng mỉm cười, xoa đầu cô: “Nướng thịt dê thôi”.

Hai mắt Nhất Niệm sáng rỡ.

Đúng lúc này, một cô gái xuất hiện trước mặt họ.
Chương 1928: Hợp tác quản lý

Là Tịnh An! Cô ta cũng có quen biết với Tiểu Tháp nên có thể đi thẳng vào trong.

"Đang nướng thịt dê à?"

Hai mắt Tịnh An cũng rực sáng.

Diệp Quân cười nói: “Lại đây ăn chung”.

Tịnh An gật đầu lia lịa.

Một hồi sau, ba người ngồi vây quanh đống lửa, nơi một con dê đang được nướng đến vàng rụm. Hương thịt túa ra khiến Tịnh An và Nhất Niệm không cầm được nước bọt. Áng chừng đã chín rồi, Diệp Quân cho thêm các loại gia vị từ hệ Ngân Hà, khiến hai cô gái chảy dãi ròng ròng.

Hắn xé hai đùi dê xuống đưa sang. Bọn họ không chút khách khí, lập tức ngấu nghiến nó.

Nhìn hai cô gái ăn như hổ đói, hắn bật cười.

Lại nghe Nhất Niệm hỏi Tịnh An: “Sao ngươi lại chạy ra đây?"

Tịnh An ăn không dứt miệng, đặt một lệnh bài xuống trước mặt Nhất Niệm: “Từ giờ ngươi phải gọi ta là Tịnh An Điện chủ”.

Diệp Quân: “!!"

Nhất Niệm nhíu mày: “Tịnh An Điện chủ?"

Tịnh An kiêu ngạo: “Chính xác. Bây giờ ta đã quản lý Ám Điện của văn minh Thiên Hành, trở thành thủ lĩnh tình báo của họ rồi”.

Diệp Quân im lặng liếc nhìn.

Nhất Niệm vừa nhai vừa nói: “Sư phụ bảo ngươi đến tìm chúng ta à?"

Tịnh An gật đầu, không hề giấu diếm. Thấy Nhất Niệm nhìn mình, Diệp Quân chỉ cười không nói.

Tịnh An lại ngoạm vào đùi dê, nhai nhai một hồi rồi nói: “Có hai chuyện. Thứ nhất, Ác Đạo Minh đang bày bố một thế trận lớn. Ta đã điều tra ra cái tên Hiện Hữu trên Đăng Thiên Vực kia đã lựa chọn theo y, ngoài ra ngươi còn là mục tiêu của tất cả cường giả ở một nơi tên Ly Hận Thiên...”

Cô ta kể lại việc mình đưa Thần Trạch đến Đại Chu để bắt Chu Phạm nói chuyện.

Diệp Quân nghe xong thì khẽ nhíu mày. Dạo gần đây hắn đang phải tập trung cao độ cho văn minh Thiên Hành, không ngờ Nhị điện chủ kia lại có nhiều động tác đến vậy.

Tịnh An lại nói: “Có thể thấy Nhị điện chủ đang liên lạc với nhiều cường giả và thế lực cấp cao, cụ thể là ai thì đang điều tra”.

Diệp Quân: “Còn văn minh Thiên Hành?"

Tịnh An rơi vào im lặng, không tiếp tục ăn nữa, một hồi sau mới nói: “Mục Tương đã chết, văn minh Thiên Hành hiện do sư phụ quản lý, bà ấy muốn giải quyết Ác Đạo Minh trước”.

Diệp Quân lẳng lặng cắn một miếng thịt, nghe Tịnh An nói tiếp: “Ta hiện đang điều tra Nhất điện chủ, nhưng người này quá bí ẩn, chúng ta không biết gì nhiều. Ngoài ra ngươi còn phải đề phòng Nhị điện chủ, ông ta có sức phá hoại rất lớn, vẫn đang bố trí bẫy rập sau lưng để giết ngươi”.

Diệp Quân gật gù: “Được”.

Tịnh An liếc nhìn một cái rồi không nói gì thêm. Chẳng mấy chốc sau cả ba đã chén sạch con dê nướng.

Diệp Quân đứng dậy: “Hai người đi chơi đi, ta ra ngoài làm việc chút”.

Rồi hắn rời khỏi Tiểu Tháp, nhìn về nơi xa với sát ý trong mắt: “Nhị điện chủ muốn chơi chứ gì? Vậy ta chiều”.

Rồi hóa thành kiếm quang biến mất.

Bên trong tháp, Tịnh An đưa tay huých Nhất Niệm: “Quả Thiên Hành ngon không?"

Nhất Niệm không đáp mà lấy ngay một quả đưa sang. Toàn bộ cây đã nằm ở trong tháp nên đều thuộc sở hữu của cô ta và Diệp Quân.

Tịnh An lại không nhận lấy mà thở dài.

Nhất Niệm hỏi: “Sao thế?"

Tịnh An đặt khúc xương trong tay xuống: “Ta biết vì sao sư phụ đưa ta lên làm điện chủ Ám Điện, cũng biết vì sao lại bảo ta đến tìm các ngươi, là muốn thông qua ta để hóa giải ân oán giữa Diệp Quân và văn minh Thiên Hành. Ta biết bây giờ mở miệng khuyên nhủ là không có nghĩa khí, bởi các ngươi đã mất rất nhiều người ở nơi này, nhưng... ta thật sự không muốn thấy mọi người chiến tranh nữa...”

Cô cúi gằm mặt.

Nhất Niệm vươn tay nắm lấy Tịnh An, nói: “Đừng nghĩ nhiều vậy, sau này cho dù thế nào đi nữa, chúng ta vẫn luôn là bạn thân nhất”.

Năm ấy khi cô trở thành mục tiêu của văn minh Thiên Hành, chính Tịnh An đã đứng ra bảo vệ cô. Vì vậy cho dù bây giờ đã không còn cảm tình với văn minh Thiên Hành, Nhất Niệm vẫn vô cùng thân thiết với Tịnh An và Thượng Thần Thiên Vân.

Cả hai là những người thân thiết nhất với cô.

Tịnh An lại nói: “Nhất Niệm, chúng ta hợp tác nhau quản lý văn minh Thiên Hành đi!"

Nhất Niệm nhìn theo, nghe Tịnh An nói: “Ta không thích văn minh Thiên Hành bây giờ. Để thay đổi nó, ta phải khống chế nó trước, chúng ta cùng nhau làm đi!"

Nhất Niệm suy nghĩ một hồi: “Ta có thể giúp, nhưng ta sẽ không trở về”.

Tịnh An gật đầu: “Cũng được”.

Với cô ta thì bản thân hay Nhất Niệm quản lý văn minh Thiên Hành cũng là như nhau.

Hơn nữa cô ta tin rằng đợi cô ta tiếp quản rồi, Diệp Quân và Nhất Niệm cũng sẽ không ghét văn minh Thiên Hành nữa.

Nghĩ kỹ rồi, sau khi hoàn toàn nắm giữ nơi đó...

Cô sẽ tự tay loại bỏ điều luật cấm kết hôn với người ngoại giới trong Thần Pháp ngay trước mắt mọi người.

Cô sẽ tổ chức hôn lễ hoành tráng nhất từ trước đến nay cho Nhất Niệm.

Cô sẽ biến Nhất Niệm trở thành người lộng lẫy nhất vũ trụ.

Cô sẽ dùng quả Thiên Hành để chiêu đãi khách quý.

Và sẽ thêm vào Thần Pháp một điều luật, rằng sau này khi hủy diệt vũ trụ cũng phải chừa lại thịt dê và kẹo hồ lô...
Chương 1929: Đối thủ của ta là ông nội ngươi

Diệp Quân đã đến Đăng Thiên Vực.

Hôm nay Đăng Thiên Vực vẫn náo nhiệt phồn hoa như cũ, vô số cường giả của các nền văn minh vũ trụ đều lục tục tới đây tìm cơ duyên, nhưng cũng có một số người tới đây để tu luyện, linh khí ở đây nồng đậm hơn nhiều so với những nơi khác.

Dù sao đây cũng là nơi có Đại Đạo hiện hữu.

Đương nhiên, vẫn có nhiều người tới đây để tìm cơ duyên hơn, nhất là những thiên chi kiêu tử, bọn họ tới đây đều hy vọng được Đại Đạo hiện hữu để mắt tới.

Chỉ cần được Đại Đạo hiện hữu để mắt thì sẽ một bước lên trời, có ai không muốn đi đường tắt này chứ?

Trên con đường tu luyện này, có chỗ dựa và không có chỗ dựa vẫn rất khác nhau.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn lên Cửu Trọng Thiên, hắn tiến lên một bước, những người khác cũng đã tới Cửu Trọng thiên của Đăng Thiên Vực.

Dưới cổng đá có một thiếu niên đang đứng.

Trần Tuế Nguyệt!

Gã che giấu hơi thở, không nhìn ra được cảnh giới.

Khi Trần Tuế Nguyệt nhìn thấy Diệp Quân, gã cười khẽ: “Diệp công tử, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

Diệp Quân gật đầu bảo: “Lần này ta tới là để tìm sư phụ ngươi”.

Trần Tuế Nguyệt đáp: “Hiện giờ sư phụ đang bế quan, không tiện ra ngoài”.

Diệp Quân nhìn Trần Tuế Nguyệt: “Tốt nhất ông ta hãy xuất hiện”.

Trần Tuế Nguyệt nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Diệp công tử muốn hoàn thành thỏa thuận ba năm trước thời hạn à?”

Diệp Quân chầm chậm đi về phía cổng đá: “Trần công tử, ta nói lại lần cuối, ta tới đây để tìm sư phụ ngươi”.

Trần Tuế Nguyệt hơi nheo mất: “Sư phụ ta hiện giờ không tiện ra ngoài”.

Diệp Quân gật đầu, khi bàn chân hắn đặt xuống, một luồng kiếm quang đã phóng tới trước mặt Trần Tuế Nguyệt.

Con ngươi Trần Tuế Nguyệt co rụt lại, hai tay nắm chặt, chỉ trong nháy mắt, thời không xung quanh gã đã trở nên vặn vẹo một cách kỳ lạ.

Điều khiển thời không Tuế Nguyệt!

Nhưng thành tựu thời không của gã làm sao có thể so sánh được với Diệp Quân hiện tại?

Chỉ thấy ý kiếm của Diệp Quân đã xuyên qua thời không bị bóp méo kia một cách quái dị, phóng thẳng đến trước mặt Trần Tuế Nguyệt.

Trần Tuế Nguyệt kinh hãi, đưa hai tay lên chắn trước mặt.

Ầm!

Sau một tiếng nổ vang dội, Trần Tuế Nguyệt lập tức bị hất văng ra cả nghìn trượng, mà gã vừa dừng lại, một thanh ý kiếm đã dừng ngay trước trán khiến gã đờ người tại chỗ.

Diệp Quân không nhìn gã mà đi về phía cổng đá.

“Haiz!!”

Lúc này một tiếng thở dài chợt vang lên trong cánh cổng đá, tiếp đó, Đại Đạo hiện hữu từ từ xuất hiện.

Diệp Quân dừng bước.

Đại Đạo hiện hữu nhìn Diệp Quân với vẻ mặt phức tạp, mới không gặp một thời gian ngắn mà thực lực của vị Diệp công tử này đã lại có sự thay đổi kinh thiên động địa. Đúng là yêu nghiệt!

Diệp Quân nói: “Tiền bối, ta nghe nói ngài đã đầu hàng Nhị điện Ác Đạo Minh”.

Đại Đạo hiện hữu im lặng.

Diệp Quân nhìn Đại Đạo hiện hữu chờ câu trả lời.

Đại Đạo hiện hữu gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân cười, không nói gì. Hắn xòe tay ra, một chiếc nhẫn không gian xuất hiện trong tay, hắn nhẩm niệm, chiếc nhẫn từ từ bay đến trước mặt Đại Đạo hiện hữu.

Trong nhẫn có hơn hai trăm nghìn viên tinh thể Vĩnh Hằng!

Thấy vậy, Đại Đạo hiện hữu hơi khó hiểu.

Diệp Quân nói: “Cha ta nợ, ta nợ, thêm cả tiền lãi, hiện giờ ta trả lại toàn bộ”.

Đại Đạo hiện hữu hơi bất ngờ, không biết Diệp Quân có ý gì. Mà lúc này Diệp Quân lại nói: “Món nợ của cha con chúng ta đã trả xong, bây giờ chúng ta nên tính món nợ mới rồi”.

Đại Đạo hiện hữu hơi híp mắt, một khắc sau, thời không trước mặt nó bỗng tách ra, một thanh kiếm phóng ra mà không hề báo trước.

Tay phải của Đại Đạo hiện hữu nắm chặt, sau đó đấm ra một quyền.

Bùm!

Ý kiếm bị một quyền này ép ngừng lại tại chỗ.

Nhưng giây tiếp theo, thời không xung quanh Đại Đạo hiện hữu lại biến thành một ô vuông quỷ dị, vô số ý kiếm bay ra.

Thấy cảnh này, trong lòng Đại Đạo hiện hữu cả kinh, nó vừa định ra tay thì lúc này Diệp Quân đã chém kiếm Thanh Huyên xuống.

Nhất Giới Tuế Nguyệt!

Đại Đạo hiện hữu vẫn chưa phản ứng lại, thời không nơi nó đứng trở nên hư ảo, mà cơ thể nó cũng bắt đầu biến mất.

Diệp Quân xòe lòng bàn tay, chiếc nhẫn không gian trước mặt Đại Đạo hiện hữu lại bay về trong tay hắn. Không chỉ thế, chiếc nhẫn không gian trên người Đại Đạo hiện hữu cũng bay vào trong tay hắn.

Diệp Quân quay người rời đi, nhưng chưa đi được hai bước hắn đã chợt nhíu mày, hắn quay lại nhìn Đại Đạo hiện hữu. Lúc này, Đại Đạo hiện hữu đã hoàn toàn trở nên hư ảo, giống như một làn khói xanh. Đại Đạo hiện hữu nhìn Diệp Quân nhưng lại nở nụ cười.

Diệp Quân im lặng không nói gì.

Đại Đạo hiện hữu trước mắt này không phải bản thể mà chỉ là phân thân. Đại Đạo hiện hữu cười khẽ: “Diệp công tử, đối thủ của ta không phải ngươi, mà là ông nội của ngươi”.

Nói xong nó hoàn toàn biến mất.

Sau khi phân thân Đại Đạo hiện hữu biến mất, Cửu Trọng Thiên bắt đầu bị phân mảnh từng chút một.

Toàn bộ Đăng Thiên Vực trở nên hỗn loạn, vô số cường giả ngẩng đầu nhìn lên Cửu Trọng Thiên đang vỡ nát mà tỏ vẻ kinh hãi, chuyện gì xảy ra thế này?
Chương 1930: Tới Đại Chu

Trong Cửu Trọng Thiên, có mấy luồng khí mạnh mẽ bất ngờ xuất hiện, sau đó một ông lão tóc trắng dẫn theo mười cường giả cảnh giới Khai Đạo xuất hiện ở nơi cách Diệp Quân không xa.

Những người này bảo vệ Trần Tuế Nguyệt, nhìn Diệp Quân với vẻ đầy cảnh giác. Ông lão tóc trắng đi đầu nhìn Diệp Quân, chắp tay cung kính nói: “Diệp thiếu, lúc trước Tuế Nguyệt đã đắc tội cậu, xin cậu thứ lỗi”.

Nói xong ông ta lấy ra một chiếc nhẫn không gian, chiếc nhẫn chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân, bên trong có mười nghìn viên tinh thể Vĩnh Hằng.

Diệp Quân nhìn nhẫn không gian, lắc đầu: “Ta với hắn tỷ võ trước thời hạn, không có ân oán nào khác, không cần phải làm thế”.

Nói rồi hắn quay người bỏ đi.

Lúc này, Trần Tuế Nguyệt đột nhiên gọi: “Diệp công tử”.

Diệp Quân dừng bước, quay người nhìn Trần Tuế Nguyệt, gã nhìn thẳng vào hắn: “Ba năm sau, ta hy vọng chúng ta vẫn có thể đấu thêm một lần nữa”.

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được”.

Nói xong hắn hóa thành một luồng kiếm quang, biến mất ở nơi cách đó không xa.

Sau khi Diệp Quân đi, nhóm ông lão tóc trắng đều thở phào nhẹ nhõm, tên tuổi của Diệp Quân hiện tại vang dội như sấm.

Lúc trước họ chỉ nghe nói, hôm nay gặp rồi mới biết Diệp thiếu này còn mạnh hơn trong truyền thuyết rất nhiều.

Mặc dù Đại Đạo hiện hữu kia chỉ là phân thân, nhưng thực lực cũng vượt xa cường giả cảnh giới Diệt Đạo thông thường, thế mà vẫn bị Diệp thiếu chém chết chỉ với một nhát kiếm.

Thực lực này chỉ có thể nói là kinh người!!

Dường như nghĩ tới gì đó, ông lão tóc trắng quay lại nhìn Trần Tuế Nguyệt bên cạnh. Trần Tuế Nguyệt lại nhìn chăm chú về nơi Diệp Quân biến mất. Ông lão tóc trắng thầm thở dài, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Tuế Nguyệt…”

Đứa cháu này của ông ta sinh ra vì đạo. Hiện giờ chắc chắn là tồn tại rực rỡ nhất thời đại này, nhưng lại gặp phải yêu nghiệt như Diệp Quân.

Sinh không đúng thời!

Trần Tuế Nguyệt từ từ nhắm mắt lại: “Thua cũng được, thắng cũng được, nhưng phải có mục tiêu”.

Ông lão tóc trắng thầm thở phào nhẹ nhõm, điều ông ta sợ nhất là… đạo tâm thối thất. May mà không như thế.

Chẳng mấy chốc, mọi người đã rời đi.

Sau khi Diệp Quân rời khỏi Đăng Thiên Vực thì đến Đại Chu, nhưng hắn không đi tìm Chu Phạn ngay mà một mình đến hoàng thành Đại Chu.

Đường đi rộng lớn, người qua kẻ lại, vô cùng nhộn nhịp.

Đại Chu ngày nay đã chính thức kết nối với vũ trụ Quan Huyên, không chỉ vậy hiện giờ cả Đại Chu đã bắt đầu tôn thờ Quan Huyên Pháp, đương nhiên ban đầu có rất nhiều trở ngại, nhưng không có ích, bởi vì nhóm người cốt lõi của Đại Chu đã kiên định quyết ủng hộ Chu Phạn. Vì thế dù có một số tiếng nói phản đối thì cũng nhanh chóng bị ép xuống, thật ra không bao lâu những người lên tiếng phản đối ấy cũng dần chấp nhận Quan Huyên Pháp, bởi vì thư viện Quan Huyên.

Ở Đại Chu cũng có thư viện Quan Huyên, vừa mới thành lập không bao lâu, hiện Viện trưởng đang là Chu Phạn. Khi thư viện Quan Huyên vừa thành lập, rất nhiều thế lực và cường giả đều không tin, nhưng không lâu sau đó bọn họ phát hiện thư viện Quan Huyên này thật sự rất lợi hại.

Bởi vì bọn họ phát hiện bên trong có cường giả cảnh giới Diệt Đạo chỉ dạy, mà trong lịch sử Đại Chu chưa từng có cường giả cảnh giới Diệt Đạo, nhưng bây giờ thư viện này lại có, hơn nữa còn không chỉ có một người.

Cường giả cấp bậc này làm giáo viên khiến cả Đại Chu và các tông môn dậy sóng.

Ngoài ra, đãi ngộ của thư viện Quan Huyên cũng rất tốt, có thể nói là bất kỳ tông môn hay thế gia nào, chỉ cần trong nhà không có người gia nhập thư viện Quan Huyên thì chắc chắn sẽ bị người khác bỏ lại phía sau.

Vì vậy, vô số thế gia tông môn đều xin gia nhập thư viện Quan Huyên, không chỉ thế gia tông môn mà những gia tộc nhỏ, tông môn nhỏ bình thường và người dân thường cũng lần lượt tìm đến xin gia nhập thư viện Quan Huyên, bởi vì đây là cơ hội thay đổi vận mệnh của họ!!

Nhất thời, thư viện Quan Huyên trở thành nơi náo nhiệt nhất Đại Chu.

Ngoài thư viện Quan Huyên, trong Đại Chu còn có một thế lực mới nổi lên, danh tiếng không hề thua kém thư viện Quan Huyên.

Tiên Bảo Các!

Sau khi Tiên Bảo Các vào Đại Chu, vì có Chu Phạn ủng hộ nên không lâu sau đã trở thành thương hội đứng đầu Đại Chu. Mà sau khi Tiên Bảo Các trở thành thương hội đứng đầu Đại Chu đã lập tức nối liền giao dịch của vũ trụ Đại Chu với các vũ trụ khác. Bởi vì trước đó Tiên Bảo Các đã lập rất nhiều trận pháp dịch chuyển, cho nên bây giờ khoảng cách giữa các vũ trụ được rút ngắn rất nhiều, giữa mỗi vũ trụ đều có trao đổi buôn bán với nhau.

Nếu như là trước đây, Đại Chu vẫn tương đối dè chừng, dù sao cũng sợ nền văn minh Thiên Hành. Nhưng hiện giờ Đại Chu có kiếm khí đó, đương nhiên họ không còn sợ nền văn minh Thiên Hành nữa. Nói tóm lại, Đại Chu hiện giờ đã bước vào thời kỳ phát triển nhanh chóng.

Diệp Quân đi không lâu thì tới trước một lầu các.

Tiên Bảo Các!

Tiên Bảo Các lúc này vô cùng phồn hoa, người ra người vào vô số kể, cực kỳ náo nhiệt.

Diệp Quân đi vào trong các, rất rộng rãi, đủ để chứa mấy vạn người, tất cả đều rất ngăn nắp, không hề lộn xộn.

Lúc này một nữ tử tướng mạo thanh tú đột nhiên đi đến trước mặt Diệp Quân, hơi cúi người hành lễ rồi cười hỏi: “Xin chào, xin hỏi ngài cần gì?”

Diệp Quân nhìn nữ tử rồi cười đáp: “Ta muốn đến lấy chút tiền”.

Mặt nữ tử biến sắc: “Ngươi… định ăn cướp?”

Diệp Quân: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK