Cách phía bên phải của Diệp Quân và Tổ Đạo tầm trăm trượng có một con đường nhỏ, trên con đường đó có một chiếc xe ngựa đang chậm rãi chạy, à không, nói đúng ra phải là xe người, vì thứ kéo xe chạy không phải ngựa mà là hai người.
Hai người kia ở trần, vô cùng cường tráng, cơ bắp toàn thân rắn chắc như sắt thép, thân dưới chỉ có một mảnh vải che kín bộ phận quan trọng, trên cổ bọn họ đeo xích sắt dày bằng cánh tay, một đầu kia của xích sắt được buộc trên xe ngựa.
Hai người đều không phải người bình thường, khí lực và tu vi đều rất mạnh.
Thấy cảnh này, Diệp Quân nhất thời ngạc nhiên, hắn quay đầu nhìn Tổ Đạo, vẻ mặt Tổ Đạo vô cùng âm trầm: “Hoang nô!”
Diệp Quân tò mò hỏi: “Hoang nô là cái gì?”
Tổ Đạo nhìn chằm chằm đằng xa, ánh mắt âm u: “Hoang nô chính là nô lệ. Trước đây, ở Bỉ Ngạn Giới có hai thế lực siêu cấp, một là Thánh Đường Bỉ Ngạn ở phía nam, hai là Tổ Điện Man Hoang ở phía bắc, Thánh Đường phía nam do mấy vị chân thánh thống trị, tín ngưỡng Bỉ Ngạn, còn Tổ Điện Man Hoang phía bắc là do hoang tổ thống trị, tín ngưỡng của bọn họ là chính mình, tu đạo của chính mình, hai bên vì vấn đề tín ngưỡng này mà đại chiến mấy ngàn năm.”
Diệp Quân nhìn hai hoang nô trước xe ngựa nói: “Rõ ràng là phương bắc đã bại trận.”
Tổ Đạo khẽ gật đầu: “Thật ra, ban đầu bọn họ chưa thua, phương bắc đã chiếm được ưu thế, vì người phương bắc hung hãn cường đại, thực lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng sau đó, thuyền Bỉ Ngạn chưa bao giờ xuất hiện lại đột nhiên xuất hiện lập tức đả thương Hoang tổ, vì vậy Man Hoang mới bại trận. Nhưng thật ra cũng khá tốt, bọn họ chỉ bị lui về đất Man Hoang, cuộc sống cũng khá tốt. Mãi tới sau này, có một người xuất hiện, ngày nào cũng nói cái gì mà mọi người đều bình đẳng, phải thiết lập ý chí vì vũ trụ, phải làm cho thiên hạ thái bình, cũng không biết ông ta đã giờ trò gì mà Tổ Điện Man Hoang lại thật sự đi theo ông ta.”
Diệp Quân hứng thú, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tổ Đạo nói: “Dưới sự chỉ dẫn của ông ta, Man Hoang đã lập tức đánh vào Thánh Đường Bỉ Ngạn hơn nữa còn chém chết ba vị chân thánh. Mà ngay khi bọn họ sắp thắng, thuyền Bỉ Ngạn lại xuất hiện, sau đó, kết quả là chủ nhân bút Đại Đạo dị đoan này đã bị nhốt ở vũ trụ cấp mười, bị thuyền Bỉ Ngạn phái tới biển Khổ Giới đích thân trấn áp, vô số người ở vùng đất Man Hoang bị phía nam bắt làm hoang nô.”
Diệp Quân yên lặng, hắn không ngờ rằng chủ nhân bút Đại Đạo lại thật sự đề cao sự bình đẳng cho tất cả chúng sinh trong toàn vũ trụ!
Đương nhiên, điều càng khiến hắn khiếp sợ chính là chủ nhân bút Đại Đạo lại không làm gì được thuyền Bỉ Ngạn đó, chuyện này khiến hắn cảm thấy rất kì lạ.
Dù hắn cảm thấy kẻ ngu ngốc như ông ta không đáng làm người, nhưng trong lòng hắn vẫn thừa nhận thực lực của chủ nhân bút Đại Đạo vẫn rất cao cường, có lẽ còn cao cường hơn cả Phạn Chiêu Đế.
Tổ Đạo tiếp tục nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo đã hại những người khác ở Tổ Điện Man Hoang rất thảm.”
Diệp Quân không hỏi nữa, đôi mắt chậm rãi nhắm lại: “Tháp gia, ngươi nói xem ta tới nơi này, có khi nào là do chủ nhân bút Đại Đạo sắp xếp không?”
Tiểu Tháp khiếp sợ: “Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?”
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Trực giác mách bảo ta có điều gì đó không đúng, vì chủ nhân bút Đại Đạo và Phạn Chiêu Đế hoàn toàn khác nhau, thứ Phạn Chiêu Đế theo đuổi chính là không có trật tự, mà thứ chủ nhân bút Đại Đạo theo đuổi lại là thành lập một trật tự mới, vì vậy, ông ta không có lý do gì để hỗ trợ Phạn Chiêu Đế mới đúng.”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ngươi nói vậy hình như cũng có lý.”
Diệp Quân híp mắt lại: “Nếu như chuyện này thật sự là do ông ta sắp xếp, vậy mục đích của ông ta chỉ có một, đó chính là để ta tới đây phát sinh mâu thuẫn với Thánh Đường Bỉ Ngạn. Sau đó ta đánh không lại Thánh Đường Bỉ Ngạn, bị đánh tơi bời, cuối cùng, cha hoặc cô cô ta ra mặt, những vị chân thánh kia nhất định sẽ không đánh lại cô cô và cha ta, thuyền Bỉ Ngạn trong truyền thuyết kia chắc chắn sẽ xuất hiện, chủ nhân bút Đại Đạo muốn lợi dụng ta, mượn tay cô cô ta tiêu diệt Thánh Đường Bỉ Ngạn và cả thuyền Bỉ Ngạn giam cầm ông ta.”
Nói đến đây, sắc mặt hắn tối sầm lại: “Kẻ địch của ta tại sao luôn mạnh như vậy nhỉ? Mạnh như vậy có bình thường không? Nhất định là do ông ta âm thầm dở trò quỷ.”
Vào giờ phút này, đầu óc của hắn càng trở nên rõ ràng hơn.
Kẻ định luôn mạnh bất thường!
Không còn nghi ngờ gì nữa, Diệp Quân đã bị nhắm tới và bị gài bẫy rồi.
Tiểu Tháp nói: “Ta cảm thấy ngươi phân tích như vậy rất có lý, chuyện này quả thật không ổn, chủ nhân bút Đại Đạo nhất định là muốn lợi dụng ngươi làm chuyện gì đó, hoặc có thể nói rằng ông ta muốn lợi dụng cô cô ngươi tới làm chuyện gì đó, nhưng ông ta lại không dám quang minh chính đại tính kế cô cô ngươi. Vì vậy, ông ta chỉ có thể tính kế ngươi, chờ ngươi bị đánh tới mức sống không bằng chết, cô cô và cha ngươi lại không thể không quan tâm, một khi cha và cô cô ngươi tới, nhất định sẽ giết hết, nếu thuyền Bỉ Ngạn xuất hiện đối phó với ngươi, với trình độ đó, chắc chắn ngươi không thể nào đối phó được, đến lúc đó người nhà ngươi lại không thể không ra mặt.”
Ánh mắt Diệp Quân trầm xuống: “Cái tên chó má này.”
Rất hiển nhiên, chủ nhân bút Đại Đạo đã biến hắn thành một quân cờ, nhưng không biết người đánh cờ ngoài chủ nhân bút Đại Đạo còn có ai nữa không.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Ngươi có dự định gì không?”
Diệp Quân im lặng một lát, sau đó nói: “Ta phải gặp được thuyền Bỉ Ngạn, đối với ta mà nói, nước cờ này không thể giải được.”
Tiểu Tháp không nhịn được, nổi giận: “Mẹ kiếp!”
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Nhưng ta có thể không đi theo ý tưởng của chủ nhân bút Đại Đạo.”
Tiểu Tháp nói: “Là sao?”
Diệp Quân nhìn chiếc xe ngựa đằng xa: “Sau khi số kiếp thiên mệnh trên người ta biến mất, cũng đồng nghĩa với việc bất kỳ người nào cũng có thể tính kế ta, mà lúc này, ta làm bất cứ chuyện gì cũng phải cẩn thận hơn.”
Chương 2602: Tò mò
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Nhưng nếu như vậy, rất nhiều chuyện sợ rằng phải làm trái ý định ban đầu!”
Diệp Quân nói: “Chỉ có thực lực phi thường mới có thể làm theo ý mình, không có thực lực mà vẫn muốn làm theo ý mình thì đó chính là ngu xuẩn.”
Nói xong, hắn đột nhiên đi về phía chiếc xe ngựa ở đằng xa.
Bên cạnh Diệp Quân, Tổ Đạo kinh ngạc, y vội vàng đi theo: “Người bên trong xe ngựa có thể sử dụng hoang nô tuyệt đối không phải người bình thường, ngươi đừng đột nhiên nảy sinh lòng tốt, trạng thái hiện tại của chúng ta có thể không chịu được đâu.”
Y quả nhiên vẫn sợ!
Sau khi bị Phạn Chiêu Đế chơi xỏ, thực lực của y bây giờ còn chưa tới một phần trăm so với thời kỳ đỉnh cao, hơn nữa còn rất yếu, nếu Diệp Quân làm bậy, y sẽ lập tức bỏ chạy.
Diệp Quân không nói gì, chỉ bước nhanh đuổi kịp chiếc xe ngựa kia, ngay lúc Tổ Đạo cho rằng Diệp Quân định ra tay cứu người, đột nhiên Diệp Quân nói: “Cô nương, dừng bước.”
Xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Bên trong xe ngựa có một giọng nói chậm rãi truyền tới.
Diệp Quân nghe không hiểu, hắn quay đầu nhìn Tổ Đạo, Tổ Đạo chỉ chỉ sau lưng Diệp Quân, rất nhanh, một loại ngôn ngữ và chữ viết cổ xưa xuất hiện trong đầu Diệp Quân.
Người trong xe ngựa vừa nói là: “Có chuyện gì?”
Diệp Quân nhìn xem ngựa, ôm quyền nói: “Cô nương, ta và đệ đệ ngu xuẩn của ta vì một số lý do mà bị lạc đường ở đây, không biết cô nương có thể cho chúng ta đi nhờ một đoạn được không?”
Phạm vi của biển Khổ Giới lớn vô cùng, nếu đi bộ e là phải tới hơn mười ngày nửa tháng, hơn nữa, hắn cũng không tin tưởng tên Tổ Đạo này.
Đường mình tự mình đi!
Cô gái bên trong xe ngựa yên lặng một lát, sau đó rèm xe ngựa đột nhiên mở ra, tiếp đó, một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần lộ ra.
Dù Diệp Quân đã quen nhìn thấy người đẹp, nhưng vẻ đẹp của cô gái trước mắt vẫn khiến cho hắn khiếp sợ, khuôn mặt của người phụ nữ này rất tinh tế, không tì vết, vô cùng hoàn mỹ.
Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân một lát, sau đó nói: “Lên đây.”
Diệp Quân vội vàng bước lên xe ngựa.
Tổ Đạo cũng định lên theo, nhưng lúc này cô gái đột nhiên nhìn y: “Ngươi đi bộ đi.”
Tổ Đạo hơi sửng sốt, sau đó nói: “Tại sao?”
Cô gái nhìn y.
“Xấu xí!”
Tổ Đạo: “?”
Sau khi Diệp Quân bước lên xe ngựa, một mùi thơm phả vào mặt hắn, không gian bên trong xe ngựa cũng không quá lớn, ước chừng có thể chứa bốn năm người. Bên trong xe ngựa được bao phủ bởi những bao phủ bởi tấm vải sáng bóng và được trang trí bằng những đường ống vàng rực rỡ, bên cạnh chỗ ngồi của người phụ nữ có một giá sách bằng gỗ cổ kính chứa đầy những cuốn sách cổ khác nhau, toàn bộ cỗ xe tràn ngập trong bầu không khí cổ điển và sang trọng.
Trước mặt người phụ nữ có một lò lửa nhỏ, phía trên đun trà, còn có một ít hoa quả.
Sau khi đi vào, Diệp Quân ngồi đối diện người phụ nữ, hắn ôm quyền: “Đa tạ.”
Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Tới từ bên kia bờ biển sao?”
Diệp Quân hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu: “Phải.”
Cô gái bình tĩnh nói: “Dị đoan.”
Diệp Quân nhíu mày.
Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân, lại nói: “Cô có biết người tên là chủ nhân bút Đại Đạo không?”
Diệp Quân nhìn cô gái, cô gái gật đầu.
Cô gái chậm rãi nói: “Năm đó ông ta từ bên kia tới đây, sau khi tới đây, cả ngày ông ta nói về chúng sinh bình đẳng, sau đó dẫn Tổ Điện Man Hoang tấn công Thánh Đường Bỉ Ngạn. Cuối cùng, ông ta bại trận, bị đuổi ra khỏi Bỉ Ngạn Giới, mà người ở bên biển Khổ Giới lại bị Thánh Đường Bỉ Ngạn coi là dị đoan, căn cứ theo thánh luật của Thánh Đường Bỉ Ngạn, phàm là người dị đoan, phải bị lửa thánh thiêu đốt.”
Diệp Quân im lặng.
Chủ nhân bút Đại Đạo này tạo nghiệp khắp nơi, bôi đen cho cả hệ Ngân Hà.
Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi có thân với chủ nhân bút Đại Đạo không?”
Diệp Quân gật đầu: “Không thân lắm, nhưng có quen biết.”
Cô gái bình tĩnh nói: “Bây giờ ông ta thế nào rồi?”
Diệp Quân nói: “Nghe người ta nói là đang cọ nhà xí!”
Cô gái trợn to mắt: “Cọ nhà xí? Là sao?”
Diệp Quân hỏi ngược lại: “Chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, bên này vẫn còn hận chủ nhân bút Đại Đạo sao?”
Cô gái gật đầu: “Ông là dị đoan số một, bị nơi đây coi là kẻ địch mạnh, các người may mắn mới gặp được ta, nếu không, đi về phía trước một lát nữa, các ngươi sẽ gặp phải thủ vệ ở Thánh Đường Bỉ Ngạn.”
Diệp Quân nhìn cô gái trước mặt: “Tại sao cô nương lại chịu giúp chúng ta?”
Cô gái nói: “Ta rất tò mò về thế giới bên kia.”
Diệp Quân gật đầu: “Cô nương muốn biết cái gì ta đều có thể trả lời.”
Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Sức mạnh của biển Khổ Giới dù là chân thánh cũng khó có thể vượt sông, các ngươi làm thế nào mà tới được đây?”
Diệp Quân yên lặng.
Cô gái nhìn Diệp Quân, chờ đợi câu trả lời.
Diệp Quân im lặng một lát, sau đó nhẹ giọng nói: “Là do các huynh đệ của ta liều mạng che chở cho ta tới đây.”
Chương 2603:Tầm cao mới
Xe ngựa chậm rãi đi trên đường, trên xe ngựa Diệp Quân trò chuyện với người phụ nữ rất lâu, người phụ nữ hỏi đa số đều là các vấn đề liên quan đến chủ nhân bút Đại Đạo.
Cô ta vô cùng tò mò về tên cầm đầu dị đoan này.
Trong cuộc trò chuyện với người phụ nữ, Diệp Quân cũng có những hiểu biết chung về Bỉ Ngạn Giới, sau khi trải qua trận chiến ban đầu, Thánh Đường Bỉ Ngạn đã kiểm soát toàn bộ Bỉ Ngạn Giới, bây giờ Bỉ Ngạn Giới bị thống trị bởi một thế lực này.
Bỉ Ngạn Giới đang có hai vị chân thánh, một người là chân thánh từ thời viễn cổ, đây cũng vị chân thánh còn sống sau cuộc chiến do chủ nhân bút Đại Đạo phát động, còn vị chân thánh mới là nhân vật mới đột phá từ một ngàn năm trước, là thánh tử Bỉ Ngạn, tên là Tả Thánh.
Ban đầu chủ nhân bút Đại Đạo phát động trận chiến, cuối cùng thuyền Bỉ Ngạn xuất hiện, chủ nhân bút Đại Đạo và thuyền Bỉ Ngạn phát sinh đại chiến, kết quả chủ nhân bút Đại Đạo rời khỏi Bỉ Ngạn Giới, còn thuyền Bỉ Ngạn cũng biến mất. Bây giờ khu vực diễn ra trận đại chiến, đã biến thành phế tích của Bỉ Ngạn Giới, người ta đồn rằng thuyền Bỉ Ngạn đã ngủ say trong đống phế tích kia.
Mà ở chỗ đó, bây giờ đã thành thánh địa của Thánh Đường Bỉ Ngạn, chỉ có yêu nghiệt và thiên tài, mới có thể tiến vào đó tu luyện và thăm dò.
Diệp Quân đã biết con đường tiếp theo mình phải đi.
Bên ngoài xe ngựa, Tổ Đạo vừa đi vừa nói chuyện phiếm, không biết y đang nói cái gì, nhưng dù sao nhìn rất không vui.
Đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên dừng lại, Tổ Đạo nhìn xung quanh, cách đó không xa có hai người mặc giáp vàng đang canh phòng.
Một tên thủ vệ tiến lên, hơi cúi đầu chào xe ngựa, cung kính nói: “Kính chào Tông chủ giáo.”
Tông chủ giáo!
Nghe thấy lời của thủ vệ, Tổ Đạo lập tức sửng sốt, kinh ngạc quay đầu nhìn vào trong xe ngựa.
Người phụ nữ trong xe ngựa trả lời: “Ừ.”
Thủ vệ nhìn Tổ Đạo đang đứng một bên, muốn nói lại thôi.
Người phụ nữ nói: “Ta xử lý.”
Thủ vệ không dám nói gì nữa, vội vàng cúi đầu thi lễ, sau đó lui sang bên cạnh.
Xe ngựa chậm rãi đi về phía xa.
Bên trong xe ngựa.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ trước mặt: “Cô là người của Thánh Đường Bỉ Ngạn à?”
Người phụ nữ gật đầu: “Ừ.”
Diệp Quân im lặng.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Không sợ sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Cô không có ý xấu.”
Người phụ nữ khẽ gật đầu, cô ta bưng tách trà đưa cho Diệp Quân: “Nếm thử trà của bọn ta đi, cái này do chủ nhân bút Đại Đạo mang đến, bây giờ còn rất ít, càng uống càng ít”.
Diệp Quân nhận chén trà, nói: “Tại sao giúp bọn ta?”
Người phụ nữ vén rèm lên, quay người nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Có hai lý do, thứ nhất ta rất tò mò về thế giới của các ngươi, ta cũng rất tò mò về chủ nhân bút Đại Đạo, thứ hai, sau này ngươi sẽ biết.”
Người phụ nữ không nhìn nữa, cô ta quay đầu nhìn Diệp Quân, hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”
Người phụ nữ nói rất bình tĩnh, khí tức không có bất kỳ dao động nào, nhưng vẫn khiến Diệp Quân cảm thấy sợ hãi.
Diệp Quân không giấu giếm: “Vì thuyền Bỉ Ngạn.”
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân, không nói gì. Sắc mặt Diệp Quân rất bình tĩnh.
Căn cứ vào cuộc trò chuyện của Tổ Đạo lúc trước, thực lực hiện tại của hắn chỉ đứng sau chân thánh, có thể nói, từ chân thánh trở xuống, hắn hoàn toàn có thể tung hoành.
Tất nhiên, thực lực của người phụ nữ trước mặt cũng rất mạnh, bởi hắn không cảm nhận được cảnh giới của đối phương.
Một lát sau, người phụ nữ khẽ gật đầu: “Bỉ Ngạn Giới không thể chịu được trận chiến nào nữa.”
Diệp Quân nhìn người phụ nữ: “Mục đích của ta là thuyền Bỉ Ngạn.”
Người phụ nữ nâng tách trà lên nhấp một ngụm, rồi nói: “Những thần vật này đều có linh tính, nếu nó chọn ngươi, vậy có nghĩa nó công nhận ngươi trở thành người đứng đầu của Bỉ Ngạn, nếu nó công nhận ngươi, tất cả bọn ta trên Bỉ Ngạn Giới này cũng sẽ công nhận ngươi, nhưng ta cho rằng nó sẽ không chọn ngươi.”
Diệp Quân không hiểu: “Vì sao?”
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân: “Trong mắt ngươi, tràn đầy lửa hận, động cơ lấy nó của ngươi không thuần khiết.”
Người phụ nữ nói tiếp: “Thuyền Bỉ Ngạn không chỉ là thần vật, mà nó còn là một loại trật tự, trật tự của Bỉ Ngạn, hôm nay nó chưa có chủ là vì chưa có người nào hoặc sinh linh nào có thể nắm giữ trật tự này. Đã là người thì sẽ có ham muốn cá nhân, mà nếu người có ham muốn cá nhân nắm giữ thần khí này, ham muốn cá nhân của người đó sẽ bị phóng đại vô hạn, tục ngữ có câu, người nắm quyền, sẽ tự có ý muốn giết người, mà một khí người nắm giữ sức mạnh này có ý nghĩ không tốt, sẽ có khả năng dẫn đến cảnh vô số thế giới vạn kiếp bất phục.”
Nói đến đây, cô ta nhìn Diệp Quân: “Giống như trận chiến mà ngươi vừa nhắc tới, Tổ Đạo vì đột phá giới hạn của chính mình, không tiếc hy sinh chúng sinh, đạt đến một tầm cao mới.”
Diệp Quân khẽ gật đầu: "Ta hiểu ý của cô, nhưng ta vẫn muốn thử."
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Được, ta có thể giúp ngươi.”
Diệp Quân nhìn người phụ nữ: “Tại sao giúp ta?”
Người phụ nữ nói: “Đương nhiên có điều kiện, điều kiện là ngươi phải gia nhập Thánh Đường Bỉ Ngạn.”
Diệp Quân trầm mặc một hồi: “Được.”
Người phụ nữ nói tiếp: “Ta là Tổng giáo chủ, có thể có một giáo hầu, trước hết ngươi phải chịu ấm ức một chút, làm giáo hầu của ta.”
Người phụ nữ đột nhiên quay đầu nhìn Tổ Đạo ở bên ngoài nói: “Y thì sao?”
Diệp Quân vén rèm lên, nhìn Tổ Đạo: “Ngươi định thế nào?”
Tổ Đạo yên lặng rồi nói: “Đi theo ngươi cùng lăn lộn.”
Diệp Quân nhìn y, không nói lời nào.
Chương 2604: Hoang đường
Tổ Đạo hơi bất đắc dĩ: “Ta biết ngươi cảnh giác ta, nhưng ngươi xem, ta hiện tại có thể làm gì chứ? Giờ chúng ta nên hợp tác đối phó con ả họ Phạn kia, ngươi nghĩ sao?”
Diệp Quân quay đầu nhìn người phụ nữ, người phụ nữ nhìn Tổ Đạo.
Nghe xong, hắn thả rèm xuống.
Trong xe ngựa, Diệp Quân dựa vào ghế, chậm rãi nhắm mắt lại.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Nhóc con, ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng, bất luận là Tổ Đạo, hay người đàn bà trước mặt này.”
Diệp Quân thầm nói trong lòng: “Tổ Đạo bị Phạn Chiêu Đế chiếm đoạt tu vi, vốn dĩ y đã không cam lòng, y căm hận Phạn Chiêu Đế và chủ nhân bút Đại Đạo, y đi theo ta, tất nhiên cũng có mục đích của riêng y. Y lợi dụng ta, ta cũng có thể lợi dụng y. Còn cô nương trước mặt này… sự xuất hiện của cô ta thật trùng hợp…”
Tiểu Tháp nói: “Ngươi nghi ngờ cô ta là người của chủ nhân bút Đại Đạo à?”
Diệp Quân trầm mặc, nhẹ giọng nói: “Tháp gia, nếu ngay từ đầu, đây là ván cờ do chủ nhân bút Đại Đạo bày ra thì liệu có khả năng sau khi ta đến đây phát sinh ra vô số biến cố đều đã nằm trong tính toán của chủ nhân bút Đại Đạo hay không. Nói cách khác, bất kể ta lựa chọn Tổ Điện Man Hoang hay Thánh Đường Bỉ Ngạn, đều nằm trong tính toán của ông ta…”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Nhất định ông ta có thực lực này… ta luôn hoài nghi, sở dĩ chuyện của cha ngươi kết thúc sớm như vậy, là bởi vì ông ta không dám tiếp tục tính kế cha ngươi, cho nên, ông ta quyết định chọn một người dễ bắt nạt hơn để bắt nạt, để dễ bố trí ván cờ”.
Diệp Quân khẽ cau mày: “Cho nên, ta đang thay cha ta chịu trách nhiệm ư?”
Tiểu Tháp nói: “Có lẽ là vậy.”
Sắc mặt Diệp Quân u ám.
Tiểu Tháp tiếp tục nói: “Nhóc con, ngươi suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại bỏ sót một việc.”
Diệp Quân nói: “Ngươi đang nói đến thái độ của cha ta và cô cô sao?”
Tiểu Tháp nói: “Đúng vậy, tại sao cha và cô cô ngươi lại cho phép ông ta đối xử với ngươi như vậy? Ngươi đã cân nhắc vấn đề này chưa?”
Diệp Quân yên lặng sau đó nói: “Rèn luyện.”
Tiểu Tháp nói: “Đúng vậy, đối với cha ngươi và cô cô ngươi mà nói, chủ nhân bút Đại Đạo và Phạn Chiêu Đế chính là hòn đá mài giũa ngươi, họ hy vọng ngươi có thể dùng thực lực của chính mình đánh bại bọn họ, hoàn thành cuộc chiến Đại Đạo này…”
Cuộc chiến Đại Đạo!
Trong mắt Diệp Quân hiện lên tia phức tạp.
Đúng vậy!
Mình và Phạn Chiêu Đế còn có chủ nhân bút Đại Đạo với Tổ Đạo, không phải là cuộc chiến Đại Đạo sao?
Bây giờ Tổ Đạo coi như đã bị loại, bước tiếp theo là trò chơi của mình và Phạn Chiêu Đến còn có chủ nhân bút Đại Đạo.
Chủ nhân bút Đại Đạo đang bị vây hãm, bây giờ là người tàn, chỉ có thể động não.
Phạn Chiêu Đế nhất định sẽ không bỏ cuộc như vậy, một khi người phụ nữ kia đến đây, hắn sẽ không có khả năng đối chọi!
Diệp Quân dựa vào ghế, trầm tư.
Khi thực lực không đủ, chỉ có thể dùng đầu óc nhiều hơn.
Một lúc lâu sau, Diệp Quân đột nhiên nói: “Tháp gia, ta có kế hoạch, nhưng kế hoạch này hơi vô liêm sỉ... thôi kệ, chúng ta không thể làm theo con đường mà chủ nhân bút Đại Đạo đã bày ra, nếu không, nhất định sẽ bị ông ta chơi đùa đến chết.”
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân đột nhiên mở mắt, nhìn người phụ nữ trước mặt: “Chu Lăng tông chủ, nếu như ta đoán không sai, cô cũng có đối thủ ở Thánh Đường Bỉ Ngạn, hơn nữa mục đích của cô là trở thành chân thánh, đúng không?”
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân, không nói nói gì.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ trước mặt: “Muốn trở thành chân thanh rất khó khăn, đúng không?”
Chu Lăng nhìn Diệp Quân: “Ngươi muốn nói gì?” Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta có thể giúp cô trở thành chân thánh.”
Chu Lăng nheo mắt: “Ngươi không có đầu óc à…”
Diệp Quân thẳng tay kéo Chu Lăng vào Tiểu Tháp.
Sau khi vào Tiểu Tháp, sắc mặt Chu Lăng lập tức thay đổi.
Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên lập tức xuất hiện trong tay hắn, hắn giao kiếm Thanh Huyên cho Chu Lăng.
Chu Lăng nhận lấy kiếm Thanh Huyên, sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng, một lúc sau, cô ta mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Diệp Quân: “Ngươi muốn làm gì?”
Diệp Quân nhìn Chu Lăng: “Ta muốn cô diễn một vở kịch với ta.”
Chu Lăng nheo mắt: “Kịch gì?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Chỉ cần nói ta là con trai của Bỉ Ngạn, tuân lệnh đi sang biển Khổ Giới giết chủ nhân bút Đại Đạo, mà giờ, đầu chó của chủ nhân bút Đại Đạo đã bị ta chém xuống, bây giờ ta trở về… tiếp quản Bỉ Ngạn Giới!”
“Không thể nào!”
Chu Lăng nói thẳng: “Tuyệt đối không có khả năng, sẽ không có ai tin chuyện hoang đường của ngươi, ngươi…”
Diệp Quân ngắt lời Chu Lăng: “Thanh kiếm này và tòa tháp này được lấy ra từ bên trong thuyền Bỉ Ngạn, nếu ai không tin, thì bảo người đó xây toà tháp giống như này đi…”
Vừa nói, hắn vừa hơi kích động nói: “Chu cô nương, cô nhìn xem, trong tháp mười năm bằng ở ngoài một ngày, loại năng lực nghịch thiên này, ngoại trừ thuyền Bỉ Ngạn, còn ai có thể làm chứ? Còn ai?”
Chu Lăng im lặng, vẻ mặt cực kì nghiêm túc nhìn Diệp Quân: “Rốt cuộc ngươi có phải là con của Bỉ Ngạn không?”
Diệp Quân: “…”
Chương 2605: Con của Bỉ Ngạn
Lúc Chu Lăng nói câu này, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, vì thời không trong Tiểu Tháp của Diệp Quân thật sự quá khủng bố.
Ngoài thuyền Bỉ Ngạn ra, cô ta cũng không tưởng tượng ra ai có thể có loại phương pháp đảm bảo này, cho dù là chân thánh cũng không thể làm được.
Trong tháp mười năm, bằng một ngày bên ngày, loại phương pháp sáng tạo phi thường triệt để này, sâu trong lòng cô ta, lờ mờ cảm thấy, e rằng thuyền Bỉ Ngạn cũng không làm được, còn có thanh kiếm đó!
Thanh kiếm đó cũng không phải vật thường, cho dù đặt trong cả Bỉ Ngạn Giới, tuyệt đối cũng là thần vật đỉnh cấp nhất.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô ta chỉ có thể nghĩ tới thuyền Bỉ Ngạn!
Cũng chỉ có thần vật chí cao trong truyền thuyết mới có khả năng làm được, giống như biển Khổ Giới vậy, phải biết rằng, biển Khổ Giới chảy ra từ thuyền Bỉ Ngạn đấy, còn sự khủng bố của biển Khổ Giới, cho dù là chân thánh cũng sợ hãi vô cùng.
Giờ khắc này, Chu Lăng vừa tò mò vừa sợ hãi Diệp Quân trước mắt.
Diệp Quân cười nói: “Chu Lăng tông chủ, cô thấy sao?”
Sau khi Chu Lăng nhìn chằm chằm vào Diệp Quân rất lâu, nói: “Chuyện này có quan hệ rất lớn, tạm thời ta không thể trả lời ngươi được, vì một khi bị vạch trần, ta và ngươi đều muôn kiếp không trở lại được.”
Diệp Quân đột nhiên nói: “Cô có thể vào tháp này tu luyện, nghiên cứu bất cứ lúc nào.”
Hai mắt Chu Lăng khẽ híp lại, nhưng không nói gì.
Diệp Quân nói tiếp: “Nếu ta có được thuyền Bỉ Ngạn, chúng ta cùng hưởng!”
Chu Lăng nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Sao ngươi lại tin ta?”
Diệp Quân thành thật thẳng thắn nói: “Nói thật, ta cũng chưa nắm chắc là sẽ lấy được thuyền Bỉ Ngạn, nhưng, nếu ta có được thuyền Bỉ Ngạn, ta nhất định sẽ chia sẻ với cô, tuyệt không nuốt lời!”
Chu Lăng im lặng, sau khi cô ta đi lại một lúc, nói: “Sự xuất hiện của thánh tử Bỉ Ngạn, không thể coi thường, mấy tông chủ và chủ giáo nhất định sẽ kiểm tra thân phận của ngươi thật kĩ, thậm chí sẽ kinh động đến chân thánh… Hơn nữa, mỗi lần thánh tử xuất hiện, đều có nghĩa là sắp xảy ra tai họa, nhưng bây giờ, cả Bỉ Ngạn Giới lại quá bình yên…”
“Có tai họa!”
Diệp Quân đột nhiên nói: “Bên kia của biển Khổ Giới, có một kẻ dị đoan, người này là một vị Ác Đạo, tên Phạn Chiêu Đế, cô ta vừa cúng tế chúng sinh, thực lực đã đạt đến trình độ cực kì khủng bố, không lâu nữa, cô ta sẽ vượt biển tới đây thôi!”
Chu Lăng nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân bỗng mở lòng bàn tay ra, nháy mắt, ba sức mạnh huyết mạch tràn ra từ trong người hắn, sức mạnh huyết mạch ghê gớm nháy mắt đã khiến sắc mặt Chu Lăng thay đổi.
Lát sau, Chu Lăng khẽ lắc đầu, “Diệp công tử, ta bỗng cảm thấy, để ngươi làm thánh tử của Bỉ Ngạn, thật sự hơi phí tài rồi.”
Diệp Quân gật đầu, “Đúng là hơi phí tài.”
Chu Lăng: “…”
Diệp Quân nhìn người phụ nữ trước mắt: “Chu Lăng tông chủ, cô suy nghĩ thế nào?”
Chu Lăng nói: “Chúng ta có thể nói xem làm sao thuyết phục được các chủ giáo khác.”
Thiếu niên trước mắt, có hai thần vật khủng bố, ba loại huyết mạch đặc biệt, thực lực của bản thân chắc chắn cũng cực kì mạnh.
Cho dù thiếu niên trước mắt không phải con của Bỉ Ngạn, thì chắc chắn cũng không phải người thường… Đương nhiên, quan trọng nhất là đối phương cho phép cô ta tu luyện ở đây, nghiên cứu ở đây, điều này mới là thứ khiến cô ta rung động nhất, không thể từ chối nhất.
Vì trực giác nói với cô ta, nếu cô ta có thể hiểu rõ một vài quy tắc trong thời không này, rất có thể cô ta sẽ trực tiếp đạt tới chân thánh được.
Bây giờ cô ta chỉ còn cách chân thánh nửa bước nữa thôi!
Thời không đặc biệt trước mắt chính là cơ hội của cô ta!
Còn cái gì mà cùng hưởng thuyền Bỉ Ngạn, cô ta không để trong lòng lắm, vì thiếu niên trước mắt đang vẽ cho cô ta một cái bánh to rồi!
Xong việc với người phụ nữ trước mắt, Diệp Quân cũng thở phào nhẹ nhõm, bây giờ hắn không còn nhiều thời gian tới đây để từ từ phát triển nữa, từ từ tính toán nữa, vì người phụ nữ Phạn Chiêu Đế kia tuyệt đối sẽ không cho hắn thời gian như vậy, do đó, bước chân của hắn phải nhanh hơn, nhanh hơn Phạn Chiêu Đế, nếu không, đến lúc đó sẽ lại bị động.
Đúng lúc này, đột nhiên Chu Lăng nói: “Diệp công tử, cái tháp nhỏ này không phải là được truyền ra từ thuyền Bỉ Ngạn chứ?”
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, cười nói: “Không phải.”
Chu Lăng nhìn chằm chằm vào Diệp Quân; “Vậy thì ở đâu mà có?”
Diệp Quân nói: “Tổ tông truyền cho.”
Chu Lăng cau mày, mặc dù trong lòng tò mò, nhưng vẫn không truy hỏi tiếp.
Diệp Quân quay về xe ngựa, còn Chu Lăng tiếp tục nghiên cứu thời không đặc biệt trong Tiểu Tháp, nhìn mảnh thời không kì lạ trước mắt, trong mắt Chu Lăng lộ ra vẻ điên cuồng.
Sau khi Diệp Quân trở về xe ngựa, hắn vén rèm cửa lên, nhìn sắc mặt khó chịu của Tổ Đạo: “Lên đi.”
Tổ Đạo hơi ngơ ngác, sau đó vội trèo vào xe ngựa, lúc thấy trong xe ngựa chỉ có Diệp Quân, Tổ Đạo lập tức nghi ngờ.
Diệp Quân nói: “A Tổ, ngồi đi!”
A Tổ!
Tổ Đạo trầm giọng nói: “Ta không phải là A Tổ, ta là ông Tổ!”
Diệp Quân gật đầu, “Được, A Tổ.”
Sắc mặt Tổ Đạo đầy chán nảy, y không xoắn xuýt với xưng hô này của Diệp Quân nữa, bây giờ y còn hơi sợ Diệp Quân.
Sau khi Tổ Đạo ngồi xuống, Diệp Quân nói: “Bây giờ chúng ta đang ngồi chung một thuyền, nên thành thật thẳng thắn, ngươi cảm thấy sao?”
Tổ Đạo gật đầu, “Ừ.”
Diệp Quân rót cho Tổ Đạo một ly trà, sau đó nói: “Nói thật không giấu, thực ra ta là con của Bỉ Ngạn.”
“Phụt!”
Nước trà Tổ Đạo vừa uống vào đã phun ra, y nhìn Diệp Quân, cứ nhìn như vậy, không nói gì.
Diệp Quân nói tiếp: “A Tổ, đừng bất ngờ, thật ra cũng gần đây ta mới biết.”
A Tổ nhìn Diệp Quân, “Hay là, chúng ta thành thật thẳng thắn tí nữa đi?”
Diệp Quân nói: “Dẫn ngươi đi đến một chỗ.”
Nói rồi, hắn dẫn Tổ Đạo vào trong Tiểu Tháp.
Sau khi vào Tiểu Tháp, vẻ mặt Tổ Đạo lập tức thay đổi.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Đây là thứ ta lấy ra từ thuyền Bỉ Ngạn.”