Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1731: Động não

Kiếm tiên bị thương!

Ông lão gầy gò vẫn hơi do dự: “Điện chủ, sẽ có người tin thật sao?”

Bát điện chủ khẽ cười: “Biết lời nói dối nào dễ khiến người ta tin tưởng nhất không? Đó là trong thật có giả, trong giả có thật”.

Ông lão gầy gò cúi người xuống: “Điện chủ cao siêu, thuộc hạ bái phục”.

Bát điện chủ bật cười: “Ông nịnh hót cũng rất hay”.

Ông lão gầy gò lắc đầu: “Thuộc hạ không nịnh bợ điện hạ, giờ phút này thuộc hạ mới hiểu được ẩn ý sâu xa của điện chủ, nếu chúng ta nói lai lịch của Diệp Quân rất yếu, chắc chắn mọi người sẽ không tin, sẽ nghĩ Ác Đạo Minh chúng ta muốn mượn đao giết người, thế nên chúng ta không những không thể coi thường Diệp Quân mà còn thổi phồng hắn, cố gắng nói những người đứng sau hắn mạnh một chút, các cao thủ đỉnh cấp đó sẽ tin Diệp Quân thực sự có truyền thừa nền văn minh vũ trụ cấp năm…”

Nói đến đây ông ta do dự một chốc, sau đó nói: “Chỉ là, liệu chúng có kiêng dè nữ kiếm tiên váy trắng đó mà không dám ra tay không?”

Bát điện chủ cười nói: “Thế nên phải nhấn mạnh nữ kiếm tiên váy trắng đó bị thương rồi, hơn nữa trong một trăm năm chỉ có thể ra tay hai lần”.

Ông lão gầy gò ngạc nhiên, sau đó cúi người thật thấp: “Thuộc hạ hiểu rồi”.

Dứt lời, ông ta lui ra ngoài.

Lúc này Bát điện chủ bỗng nói: “Khoan đã”.

Gã xòe tay ra, một chiếc nhẫn bỗng bay đến treo phía trên đại điện.

Trong chiếc nhẫn là ba mươi viên tinh thể Vĩnh Hằng.

Bát điện chủ bình tĩnh nói: “Ai có thể giết được Diệp Quân thì người đó sẽ sở hữu ba mươi viên tinh thể Vĩnh Hằng này, chỉ cần đưa đầu của hắn đến sẽ có thể lấy được bảy mươi viên tinh thể Vĩnh Hằng còn lại, Ác Đạo Minh tuyệt đối không nuốt lời, ta dùng Ác Đạo Minh để thề, nếu có bất kỳ sự giả dối nào, Ác Đạo Minh ra sẽ tan thành tro bụi”.

Ông lão gầy gò nhìn chiếc nhẫn đó, ánh mắt nóng rực, ba mươi viên tinh thể Vĩnh Hằng.

Ông ta muốn tự mình đi giết Diệp Quân.

Tinh thể Vĩnh Hằng quả thật có tác dụng rất lớn với cường giả cảnh giới Khai Đạo. Nhưng ông ta vẫn rất tỉnh táo, cho dù ông ta giết được Diệp Quân thật thì ba mươi tinh thể Vĩnh Hằng cũng sẽ không phải là của ông ta.

Đi theo Bát điện chủ nhiều năm như vậy, ông ta biết rất rõ đối phương là loại người gì.

Ông lão gầy gò thôi suy nghĩ, lẳng lặng lui ra ngoài.

Bát điện chủ ngồi trên bậc thềm đá, nhắm mắt lại cười nói: “Ta muốn xem thử các ngươi có thể nhẫn nhịn được không…”

Sau khi Ác Đạo Minh cố ý tiết lộ, rất nhanh tin tức và thông tin của Diệp Quân được nhiều người biết.

Dĩ nhiên nửa thật nửa giả.

Trong một tinh không.

“Đại ca”.

Một người đàn ông mặc đồ đen nhanh chân bước đến bên cạnh người đàn ông áo hoa dẫn đầu, phấn khích nói: “Diệp Quân đó có truyền thừa nền văn minh vũ trụ cấp năm”.

Người đàn ông áo hoa bình tĩnh nói: “Ồ”.

Người đàn ông áo đen sửng sốt, sau đó lại nói: “Truyền thừa nền văn minh vũ trụ cấp năm”.

Người đàn ông áo hoa cười nói: “Động lòng rồi à?”, người đàn ông áo đen gật đầu: “Tất nhiên là động lòng”.

Người đàn ông áo hoa thấp giọng thở dài.

Thấy thế người đàn ông áo đen do dự, sau đó nói: “Ý của đại cả là có chi tiết lừa gạt ư?”

Người đàn ông áo hoa bình tĩnh nói: “Ác Đạo Minh còn tiết lộ gì nữa?”

Người đàn ông áo đen trầm giọng nói: “Nói đằng sau Diệp Quân có một kiếm tiên, nghe nói người phụ nữ này đến từ vũ trụ nền văn minh cấp năm, nhưng bị thương nặng, hơn nữa một trăm năm chỉ có thể ra hai lần, đối phương đã ra tay một lần, chỉ còn một cơ hội cuối cùng…”

Nói đến đây, trong mắt gã chợt lóe lên vẻ tàn nhẫn: “Đại ca, ra tay đi! Để ta phụ trách đánh nữ kiếm tiên bị thương đó, có lẽ ta đánh không lại bà ta, nhưng tranh thủ kéo dài thời gian cũng không thành vấn đề”.

“Thạch Thuần”.

Người đàn ông áo hoa nhíu mày khẽ quát: “Ta biết đệ muốn có tinh thể Vĩnh Hằng để tiến lên một bước, nhưng đệ có thể động não chút không?”

Người đàn ông áo đen tên là Thạch Thuần trầm giọng nói: “Đại ca, ta biết Ác Đạo Minh không có ý tốt, chuyện này chắc chắn có bẫy nhưng huynh phải biết là tuổi thọ của ta chỉ còn không đến ngàn năm. Nếu không có tinh thể Vĩnh Hằng, một ngàn năm sau ta sẽ chết đi, đây là cơ hội ngàn năm có một với ta, có lẽ cũng là cơ hội cuối cùng”.

Cường giả cảnh giới Khai Đạo không phải có thể sống mãi, tuổi thọ cũng có hạn.

Mà một số thần vật có thể tăng tuổi thọ bình thường có tác dụng rất ít với cảnh giới Khai Đạo, chỉ có tinh thể Vĩnh Hằng trong truyền thuyết mới có thể tăng tuổi thọ của cảnh giới Khai Đạo một lần nữa.

Quả thật tinh thể Vĩnh Hằng rất hiếm có, chỉ có nền văn minh vũ trụ cấp năm mới có.

Mà nền văn minh vũ trụ cấp năm… Thực lực đó là sự tồn tại nghịch thiên, chẳng hạn nền văn minh Thiên Hành, ai dám đến nền văn minh Thiên Hành cướp tinh thể Vĩnh Hằng?

Mà bây giờ Diệp Quân lại có.

Đây không chỉ là cơ hội hiếm có với gã mà cũng là cơ hội ngàn năm có một với cường giả cảnh giới Khai Đạo.

Người đàn ông áo hoa im lặng một lúc rồi nói: “Khoan đã, đợi Diệp Quân đó xuất quan”.

Thạch Thuần lặng thinh, nhưng hai tay đã siết chặt lại, nữ kiếm tiên mặc đồ trắng nhìn Thạch Thuần không nói gì.

Người đàn ông áo hoa bình tĩnh nói: “Nếu đệ tin ta thì đợi đi”.

Thạch Thuần lặng thinh một lúc, hai tay buông lỏng: “Ta tin đại ca”.

Người đàn ông áo hoa khẽ gật đầu, gã nhìn xung quanh khẽ nói: “Ngày càng có nhiều người rồi”.
Chương 1732: Không kiềm chế được

Ai mà không động lòng với truyền thừa nền văn minh vũ trụ cấp năm chứ?

Gã cũng động lòng.

Nhưng gã biết rõ nếu Diệp Quân có truyền thừa nền văn minh vũ trụ cấp năm thật, Ác Đạo Minh sẽ đưa lợi ích này cho người khác thật sao?

Hơn nữa nghĩ kỹ lại, cho dù Ác Đạo Minh không gạt người, nếu có được truyền thừa trên người Diệp Quân cũng chưa chắc là chuyện tốt.

Không biết nguy hiểm tiềm tàng thì cứ lặng lẽ quan sát.

Người đàn ông áo hoa nhắm mắt lại.

Thạch Thuần ở bên cạnh gã nhìn chằm chằm đằng xa, sắc mặt trầm lặng như nước không biết đang nghĩ gì.

Nữ kiếm tu mặc đồ trắng liếc nhìn Thạch Thuần, sau đó thu lại ánh mắt.

Hồ sấm.

Đạo Quân bước đến cạnh Chu Phạn, trầm giọng nói: “Ác Đạo Minh lại có động thái mới”.

Dứt lời, ông ta đưa một quyển trục cho Chu Phạn.

Chu Phạn đọc lướt một hồi, khẽ cười: “Truyền thừa nền văn minh vũ trụ cấp năm, thú vị đấy”.

Mặt mày Đạo Quân sa sầm: “Ngày càng có nhiều khí tức bí ẩn trong tối rồi”.

Tay phải Chu Phạn khẽ siết chặt, quyển trục trong tay biến thành tro tàn, cô ta nhìn khu vực hồ sấm đằng xa, sau đó nói: “Tháp gia”.

Vù!

Tiểu Tháp xuất hiện trước mặt Chu Phạn.

Chu Phạn mỉm cười: “Tháp gia, có thể cho ta mượn lửa Thiên Hành đó không?”

Tiểu Tháp nói: “Được”.

Dứt lời, lửa Thiên Hành xuất hiện trước mặt Chu Phạn.

Nhìn lửa Thiên Hành trước mặt, sắc mặt của mọi người đều trở lên nghiêm trọng.

Mặc dù lúc này lửa Thiên Hành chẳng khác nào lửa bình thường nhưng không ai dám xem thường nó.

Chu Phạn đột nhiên xòe tay ra, lửa Thiên Hành đó biến thành ánh lửa rồi biến mất, khi nó xuất hiện lần nữa đã đến trong tinh vực phía trên hoàng thành Đại Chu.

Từ Thiên hơi ngạc nhiên: “Điện hạ, đây là?”

Chu Phạn bình tĩnh nói: “Chẳng phải Ác Đạo Minh nói Tiểu Quân có truyền thừa của nền văn minh vũ trụ cấp năm sao? Chúng ta dùng hành động để nói cho chúng biết chúng ta có thật”.

Từ Thiên chắp hai tay lại: “Ta hiểu rồi”.

Chu Phạn nhắm mắt lại, sở dĩ cô ta lấy lửa Thiên Hành ra là muốn để cho vài người biết khó mà lui.

Mặc dù họ không sợ địch mạnh nhưng nếu có thể giảm bớt số kẻ thù thì dĩ nhiên cũng là một chuyện tốt.

Đương nhiên cũng là đang đe dọa vài người.

Khi lửa Thiên Hành xuất hiện ở hoàng vực phía trên hoàng thành Đại Chu, rất nhiều người đều cực kỳ ngạc nhiên.

Lửa Thiên Hành!

Là cường giả cảnh giới Khai Đạo đỉnh cấp, dĩ nhiên họ nhận ra lửa Thiên Hành, đây là thần vật của nền văn minh Thiên Hành – nền văn minh vũ trụ cấp năm trong truyền thuyết.

Một ngọn lửa tiêu diệt cả nền văn minh, Ác Đạo Minh không gạt người.

Diệp Quân có vật của truyền thừa vũ trụ nền văn minh cấp năm thật.

Hơn nữa nền văn minh vũ trụ cấp năm này rất có thể là nền văn minh Thiên Hành.

Không hề do dự, vài cường giả đỉnh cấp lập tức xoay người đi.

Khi nói đến nền văn minh vũ trụ cấp năm, đó không phải là thứ họ có thể dây vào.

Thoáng chốc khí tức bí ẩn xung quanh trên bầu trời hoàng thành Đại Chu giảm bớt tám phần.

Trong tinh không, khi nhìn thấy lửa Thiên Hành, sắc mặt ba người Thạch Thuần cũng trở nên nghiêm trọng.

Người đàn ông áo hoa dẫn đầu khẽ nói: “Lửa Thiên Hành…”, Thạch Thuần nhìn chằm chằm lửa Thiên Hành, không nói gì.

Nữ kiếm tu áo trắng nhíu chặt mày.

Lửa Thiên Hành này cũng hơi khiến cô ta bất ngờ.

Người đàn ông áo hoa nói: “Đại Chu đang cố ý nói cho chúng ta biết họ có truyền thừa nền văn minh vũ trụ cấp năm thật”.

Thạch Thuần bỗng nói: “Đại ca, lửa Thiên Hành đó không có bất kỳ năng lượng nào cả”.

Người đàn ông áo hoa gật đầu: “Ta biết”, Thạch Thuần muốn nói lại thôi.

Người đàn ông áo hoa nói: “Có thể nói là họ cố ý lấy lửa Thiên Hành ra để hù dọa người khác?”

Thạch Thuần gật đầu: “Trong thế tục, người thật sự có tiền không nên cố ý thể hiện ra, họ cố ý lấy lửa Thiên Hành ra ngược lại cho thấy họ chột dạ”.

Nói đến đây, gã nhìn lửa Thiên Hành đằng xa, trong mắt hiện lên vẻ kích động: “Đại ca, đây là cơ hội ngàn năm có một của chúng ta, chỉ cần chúng ta hành động lần này, sau này sẽ không cần lo lắng nữa. Tất nhiên ta cũng biết điều này rất mạo hiểm, nhưng đáng để mạo hiểm, chỉ cần ba người chúng ta cùng ra tay, nhất định sẽ có cơ hội giết Diệp Quân đó, giết người xong chúng ta chạy, với thực lực của chúng ta, dù thực lực của nữ kiếm tiên váy trắng đó có mạnh đến đâu cũng không thể đuổi kịp chúng ta”.

Ngay lúc này người đàn ông áo hoa bỗng hợp hai ngón tay lại.

Kiếm tu nữ đồ trắng phía sau Thạch Thuần bỗng xuất kiếm.

Sự việc xảy ra đột ngột khiến Thạch Thuần biến sắc, gã xoay người, hai tay giơ lên đỡ, đúng lúc này người đàn ông áo hoa phía sau bất ngờ đấm vào đầu gã.

Rầm!

Cơ thể Thạch Thuần nổ tung, chỉ còn lại linh hồn.

Người đàn ông áo hoa bóp chặt lấy linh hồn của Thạch Thuần, Thạch Thuần vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Tú Võ, huynh!”

Tay phải người đàn ông áo hoa tên Tú Võ dùng sức.

Linh hồn Thạch Thuần nổ tung, bị tiêu diệt hoàn toàn.

Tú Võ cầm lấy chiếc nhẫn của Thạch Thuần, sau đó lắc đầu: “Ta cũng không muốn giết đệ nhưng ta thật sự không kiềm chế được, vì đệ quá ngu ngốc”.
Chương 1733: Hôn

Quá ngu ngốc.

Tú Võ nhìn thi thể Thạch Thuần trước mặt, thấp giọng thở dài, lại nói: “Không sợ đối thủ mạnh như thần chỉ sợ đồng đội ngu như heo, đệ không thấy được tình thế, giữ lại mạng cho đệ chắc chắn sẽ gây họa cho bọn ta”.

Nữ kiếm tu áo trắng trầm giọng nói: “Huynh ấy bị lợi ích che mờ tâm trí rồi”.

Tú Võ lắc đầu: “Là bởi vì mấy năm nay chúng ta quá thuận lợi, hơn nữa đệ ấy còn tự cao tự đại, luôn xem thường các cường giả bên ngoài, cho nên đệ ấy cứ nghĩ chỉ cần chúng ta hợp sức lại thì có thể thành công…”

Nói đến đây, ánh mắt gã hiện lên vẻ phức tạp: “Giống như mấy tay cờ bạc trong thế tục, họ chỉ nhìn thấy cái lợi mà không thấy được nguy hiểm, nói cách khác họ vô thức gạt bỏ nguy hiểm, trong đầu toàn là chiến thắng, chưa từng nghĩ đến việc thua cuộc”.

Nữ kiếm tu áo trắng im lặng không đáp.

Tú Võ nói tiếp: “Năm đó đệ ấy vẫn còn khá nghe lời, thực lực cũng không tệ nên ta giữ đệ ấy lại bên người, ta không ngờ đến lúc nhìn thấy lợi ích lớn, đệ ấy lại trở nên tự phụ ngu xuẩn như vậy. Nếu không giết đệ ấy, chúng ta sẽ bị đệ ấy làm liên lụy, phải biết một khi dính vào vài nhân quả thì sẽ không thể cứu vãn”.

Nữ kiếm tu áo trắng gật đầu: “Đại ca, huynh không cần giải thích nhiều như thế, ta hiểu”.

Tú Võ khẽ cười không nói gì thêm, chỉ chia một nửa thần vật trong chiếc nhẫn cho nữ kiếm tu áo trắng.

Nữ kiếm tu áo trắng không từ chối.

Tú Võ xoay người nhìn lửa Thiên Hành ở đằng xa: “Trong tối vẫn có ít nhất năm luồng khí tức cực mạnh, trong đó có hai khí tức khá quen thuộc, hẳn là quái nhân Thiên Xích và binh chủ đó”.

Nữ kiếm tu áo trắng nhíu mày: “Họ cũng đến rồi”.

Tú Võ cười nói: “Họ không thể không lay động trước truyền thừa nền văn minh cấp năm”.

Nữ kiếm tu áo trắng trầm giọng nói: “Chúng ta...”

Tú Võ nói: “Khoan đã, ta phải đi gặp Diệp Quân đó trước”, nữ kiếm tu áo trắng nói: “Sau khi gặp thì sao?”

Tú Võ không nói gì mà chỉ nhìn về phía tận cuối tinh không.

Khu vực hồ sấm.

Đạo Quân bước đến cạnh Chu Phạn, sau đó trầm giọng nói: “Điện hạ, bọn ta điều tra được có ít nhất năm khí tức bí ẩn vẫn chưa đi”.

Chu Phạn khẽ gật đầu: “Chắc họ vẫn muốn quan sát, cứ kệ họ”.

Đạo Quân gật đầu, đang muốn nói gì thì ngay lúc này, khu vực hồ sấm đằng xa bỗng vang lên tiếng sấm nổ đáng sợ.

Mọi người vội nhìn sang.

Ở khu vực hồ sấm, từng tia sáng màu vàng liên tục phóng lên trời, sức mạnh của chúng rất lớn, phá tan vài tia chớp.

Từ Thiên khẽ nói: “Sắp thành công rồi”.

Ông ta vừa dứt lời thì vang lên tiếng “ầm”.

Tia sáng vàng bỗng phóng thẳng vào tận cuối tinh không từ khu vực hồ sấm, cùng lúc đó, một luồng uy lực khí tức đáng sợ bỗng tràn ngập cả thế gian, cảm giác cực kỳ áp bức.

Diệp Quân chậm rãi bước ra từ khu vực hồ sấm đó trong cái nhìn chăm chú của mọi người.

Lúc này, cả người Diệp Quân đều được khoác một màu vàng óng hệt như kim cương, toàn thân đều toát ra từng uy lực sức mạnh đáng sợ.

Uy lực sức mạnh cơ thể thuần túy.

Từ Thiên cũng hơi kích động: “Kim Cang Thể”.

Thuật luyện thể này không chỉ là thuật luyện thể hàng đầu của nhà Phật mà còn là thuật luyện thể hàng đầu của cả Đại Chu.

Mà sở dĩ ông ta kích động là vì năm đó chỉ có người sáng lập của chùa Phạn Thiên từng luyện thành công Kim Cang Thể này. Sở dĩ những người thế hệ sau không tu luyện thành công hoàn toàn là vì tu luyện thuật luyện thể này quá tốn tiền.

Chẳng hạn như lúc này, mặc dù ông ta cũng có được thuật luyện thể này nhưng ông ta không tu luyện nó, vì tài chính của chùa Phạn Thiên không đủ.

Thể tu.

Đó là môn phái chỉ có người giàu mới có thể tu luyện.

Nếu Diệp Quân không có tinh thể Vĩnh Hằng cũng rất khó tu luyện thành công nhanh như vậy.

Ở phía xa, Diệp Quân dừng lại, hắn nhắm mắt lại, hai tay siết chặt.

Ầm.

Cả tinh không như bị một đòn tấn công mạnh, rung chuyển dữ dội, sau đó nứt ra, cực kỳ hãi hùng.

Diệp Quân vô cùng phấn khích, lúc này hắn cảm nhận được sức mạnh vô tận trong người, đó là sức mạnh cơ thể thuần túy.

Lúc này một mùi hương ập đến, Chu Phạn xuất hiện trước mặt Diệp Quân, trong tay cô ta là một bộ quần áo màu trắng, cô ta đưa cho Diệp Quân, dịu dàng nói: “Huynh mặc đi”.

Lúc này Diệp Quân mới nhận ra vừa rồi mình tu luyện trong hồ sấm, quần áo đã biến thành tro bụi, lúc này hắn đang trần trụi.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó vung tay mặc bộ quần áo màu trắng vào.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, đáy mắt đều là sự dịu dàng, mỉm cười nói: “Rất anh tuấn”.

Diệp Quân bật cười, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Chu Phạn, sau đó hôn lên đôi môi đỏ hồng mềm mại của cô ta.

Từ Thiên vội chắp tay thành hình chữ thập: “Đừng nhìn, đừng nhìn, ta là hòa thượng sao có thể đi nhìn mấy cảnh này… đi thôi…”

Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.

Đạo Quân và Nguyên Tướng cũng vội xoay người đi.

Lúc này vẫn còn đợi ở đây thì thật không hiểu chuyện gì cả.

Một lúc sau, đôi môi tách ra, mặt Chu Phạn đỏ như gấc.

Diệp Quân nhìn đến mức trong lòng dâng lên ngọn lửa, nhưng vẫn kiềm chế lại. Hắn nhìn tận cuối tinh không đằng xa, sau đó nói: “Có rất nhiều khí tức mạnh”.

Chu Phạn khẽ gật đầu, sau đó nói lại toàn bộ chuyện mấy ngày nay cho Diệp Quân.

Sau khi nghe Chu Phạn kể xong, Diệp Quân nhíu mày: “Ác Đạo Minh này...”
Chương 1734: Khuất phục

Chu Phạn nói: “Có ba người đến từ Đăng Thiên Vực muốn gặp huynh”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Đăng Thiên Vực?”, Chu Phạn gật đầu: “Phải, gặp không?”, Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Nói rồi hai người biến mất khỏi đó.

Trong một tinh không, Tú Võ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cách đó không xa có một nam một nữ chậm rãi bước đến.

Trai đẹp gái xinh.

Chính là Diệp Quân và Chu Phạn.

Nữ kiếm tu áo trắng nhìn Diệp Quân, tay trái siết chặt thanh kiếm trong tay.

Diệp Quân dẫn Chu Phạn đến trước mặt hai người, mỉm cười nói: “Hai vị tìm ta?”

Tú Võ nhìn Diệp Quân một hồi, cười nói: “Chào Diệp công tử, ta là Tú Võ, vị bên cạnh này là Kiếm Bạch Y – tam muội của ta”.

Chu Phạn bỗng nói: “Các ngươi vẫn còn một người nữa đâu?”

Tú Võ mỉm cười nói: “Đệ ấy có vài việc nên đi trước rồi”. Chu Phạn nhìn Tú Võ, khẽ gật đầu, không nói gì.

Tú Võ quay sang nhìn Diệp Quân, mỉm cười nói: “Diệp công tử, ta có thể hỏi ngươi vài vấn đề không?”

Diệp Quân cười nói: “Ta cũng có thể hỏi ngươi vài vấn đề không?”

Tú Võ cười nói: “Tất nhiên là được”. Diệp Quân gật đầu: “Ngươi hỏi đi”.

Tú Võ nhìn lửa Thiên Hành ở tinh vực đằng xa: “Diệp công tử, ngọn lửa này bị ai đó trấn áp rồi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Tú Võ hỏi: “Ai là người trấn áp nó vậy?”. Diệp Quân nói: “Người lớn trong nhà ta”, Tú Võ im lặng không nói.

Người lớn trong nhà, tên nhóc này có chỗ dựa vững chắc.

Tú Võ lại hỏi: “Diệp công tử có truyền thừa nền văn minh vũ trụ cấp năm à?”

Diệp Quân cười nói: “Xem như là thế”.

Cho dù là lửa Thiên Hành hay Tiên Đạo Thụ thì đúng thật đều là đồ của nền văn minh vũ trụ cấp năm.

Tú Võ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Diệp Quân cười nói: “Các ngươi đến đây là vì lệnh truy nã Ác Đạo mà Ác Đạo Minh ban bố à?”

Tú Võ gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân cười nói: “Xem ra ngươi đã thay đổi ý định rồi”, Tú Võ bỗng trở tay đè xuống, không gian bỗng chốc bị ngăn cách, không thần thức nào có thể đến gần.

Diệp Quân nhìn Tú Võ, không nói gì.

Tú Võ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Diệp công tử, không giấu gì ngươi, mấy năm nay hai huynh muội ta vẫn luôn lưu lạc khắp nơi, không có nhà, bây giờ bọn ta muốn có một ngôi nhà… nếu Diệp công tử không chê, hai huynh muội ta sẵn sàng đi theo Diệp công tử, trở thành người một nhà với Diệp công tử”.

Chu Phạn: “…”

Nữ kiếm tu áo trắng cũng khá ngạc nhiên, cô ta cũng không ngờ Tú Võ lại làm như thế.

Nương nhờ người khác?

Diệp Quân khá kinh ngạc, hắn cũng không ngờ hai người trước mặt này lại muốn nương nhờ vào hắn, nhìn vẻ mặt thành thật của đối phương có vẻ như không phải giả vờ.

Tú Võ lại nói: “Diệp công tử, ta biết chuyện này hơi đường đột, nhưng mong ngươi tin là ta nghiêm túc”.

Diệp Quân cười nói: “Ngươi đừng nói thế, thực lực của ta kém ngươi không biết bao nhiêu, ngươi nương nhờ vào ta? Nếu ngươi là ta thì có tin không?”

Tú Võ nghiêm túc nói: “Diệp công tử, ngươi là người thông minh, ta cũng không vòng vo với ngươi. Thật ra sở dĩ hai bọn ta muốn nương nhờ vào Diệp công tử là vì muốn liều một lần”.

Diệp Quân nói: “Liều cái gì?”

Tú Võ nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Liều một cơ hội thay đổi số mệnh”.

Diệp Quân cười nói: “Ngươi có biết bây giờ ta đang đối mặt với kẻ thù thế nào không?”

Tú Võ nói: “Ác Đạo Minh và vài cường giả Đăng Thiên Vực”.

Diệp Quân nhìn Tú Võ: “Thế mà ngươi còn muốn đi theo ta?”

Tú Võ gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân nhìn Tú Võ một hồi, cười nói: “Được rồi”, Tú Võ lập tức cúi người với Diệp Quân: “Bắt đầu từ giờ cậu Diệp có gì phân phó, thuộc hạ sẽ luôn làm theo”.

Diệp Quân nhìn nữ kiếm tu áo trắng, cô ta lặng thinh không nói.

Khuất phục?

Kiếm tu thà hy sinh cũng không khuất phục.

Lúc này Diệp Quân bỗng xòe tay ra, một viên tinh thể Vĩnh Hằng đột nhiên bay đến trước mặt Tú Võ: “Nếu ngươi đã đi theo ta, dĩ nhiên ta không thể để cho ngươi bị thiệt được, đây là quà gặp mặt, cũng là chút tấm lòng của ta”.

Tinh thể Vĩnh Hằng!

Lúc nhìn thấy viên tinh thể Vĩnh Hằng đó, sắc mặt Tú Võ thay đổi, sau đó thầm vui mừng.

Mẹ nó chứ!

Đánh cược đúng rồi.

Cậu Diệp này chắc chắn không chỉ đơn giản là có truyền thừa nền văn minh cấp năm, mẹ kiếp, nền văn minh vũ trụ cấp năm tốt thế à?

Có người nào thuộc nền văn minh vũ trụ cấp năm mà tầm thường chưa?

Những người đó đều rất kiêu ngạo, nhìn cường giả cảnh giới Khai Đạo hệt như nhìn đám kiến nhỏ bé, nhưng họ lại xem trọng thiếu niên này.

Điều này bình thường sao?

Chắc chắn không bình thường.

Gã không biết rõ nguyên nhân cụ thể nhưng gã biết chuyện này không đơn giản, Diệp công tử trước mặt này sâu không lường được.

Có thể đánh cược một lần.

Tú Võ không nghĩ nhiều nữa, cung kính nhận lấy tinh thể Vĩnh Hằng, sau đó nói: “Cảm ơn cậu Diệp”.

Diệp Quân gật đầu, lúc này Kiếm Bạch Y bỗng cúi người nói: “Ta cũng muốn có một ngôi nhà”.

Kiếm tu quả thật thà hy sinh cũng không khuất phục.

Nhưng nếu đối phương cho mình quá nhiều lợi ích thì khuất phục cũng được.
Chương 1735: Da mặt dày

Diệp Quân nhìn nữ kiếm tu áo trắng, sau đó cười nói: “Chào mừng”.

Hắn vừa nói vừa xòe tay ra, một viên tinh thể Vĩnh Hằng rơi xuống trước mặt nữ kiếm tu áo trắng.

Nữ kiếm tu áo trắng vội cầm lấy.

Tuy rằng chỉ có một viên nhưng viên tinh thể Vĩnh Hằng này lại có tác dụng cực kỳ lớn, chẳng những có thể kéo dài ít nhất một ngàn năm tuổi thọ, còn có thể cứu được tính mạng vào thời khắc quan trọng. Phải biết rằng, tinh thể Vĩnh Hằng này có tác dụng chữa bệnh cực kỳ tốt.

Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là Diệp công tử này thế mà có thể lấy hai viên tinh thể Vĩnh Hằng ra tặng cho người khác.

Con nhà giàu đấy.

Diệp Quân bỗng nói: “Ta hỏi một câu, hai người có biết Cơ Tiểu Kiếm không?”

Tú Võ hơi ngạc nhiên: “Cậu Diệp biết cô ta à?”

Diệp Quân gật đầu: “Lúc đầu cô ta từng đến giết ta, bị ta đánh cho bỏ chạy”.

Tiểu Tháp: “…”

Tú Võ kinh ngạc nói: “Cậu Diệp đánh cô ta bỏ chạy ư?”, Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Tú Võ và Kiếm Bạch Y nhìn nhau, trong mắt đều là sự kinh ngạc.

Diệp Quân bỗng nói: “Thực lực của hai vị so với cô ta thì thế nào?”

Tú Võ do dự rồi nói: “Hai bọn ta chắc hẳn là ngang ngửa cô ta”.

“Ồ…”

Diệp Quân nhìn hai người không nói gì.

Tú Võ hơi xấu hổ: “Cơ Tiểu Kiếm đó là một vị kiếm tu thuần, từng đánh bại ba Trọng Thiên, thực lực quả thật rất mạnh”.

Thật ra hai người họ vẫn không bằng thực lực của Cơ Tiểu Kiếm.

Diệp Quân gật đầu: “Hai người đi theo ta”.

Dứt lời, hắn dẫn hai người và Chu Phạn đi vào Tiểu Tháp.

Sau khi vào Tiểu Tháp, sắc mặt hai người Tú Võ trở nên nghiêm trọng, một lúc sau hai người nhìn nhau, ánh mắt đều hiện lên vẻ sợ hãi.

Mười năm trong tháp, một ngày ở ngoài.

Cách biệt thời gian này quả thật rất “biến thái”.

Diệp Quân nhìn hai người, hơi ngạc nhiên: “Sao hai vị lại ngạc nhiên thế?”

Tú Võ do dự một lúc rồi nói: “Cậu Diệp, thời gian trong này và thời gian bên ngoài...”

Diệp Quân cười nói: “Hóa ra là vì chuyện này. Sao thế? Đăng Thiên Vực không có sự tồn tại thời không tương tự à?”

Tú Võ lắc đầu: “Không có”.

Diệp Quân nhíu mày: “Không có? Không thể nào”.

Tú Võ cười khổ: “Cậu Diệp, nghịch chuyển thời gian này đơn giản lắm sao?”

Diệp Quân hỏi ngược lại: “Không đơn giản à?”. Tú Võ cạn lời.

Kiếm Bạch Y nhìn Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Ta không phải giả vờ đâu, thời gian nghịch chuyển cấp bậc này quả thật rất đơn giản với nhà ta. Không giấu gì hai người, Tiểu Tháp này cũng rất bình thường, ta còn một tòa tháp khác, mà thời gian bên trong tháp đó còn dài hơn, một trăm năm trong tháp, một ngày bên ngoài”.

Tiểu Tháp: “…”

Tú Võ và Kiếm Bạch Y tỏ ra khó tin, một trăm năm trong tháp, một ngày bên ngoài?

Khái niệm gì đây?

Mẹ nó chứ, cái này có khác gì siêu phàm hả? Chu Phạn nhìn Diệp Quân, mím môi cười.

Diệp Quân bỗng nhìn Kiếm Bạch Y: “Có thể cho ta mượn xem kiếm của cô nương không?”

Kiếm Bạch Y do dự một lúc, sau đó xòe tay ra, một thanh kiếm bay đến trước mặt Diệp Quân, đó là một thanh kiếm dài mảnh, dài ba tấc hai, rộng một ngón tay. Cả thanh kiếm có màu ánh sao, rất nhẹ, cầm trong tay hệt như một chiếc lông vũ, không cảm nhận được bất kỳ trọng lượng nào.

Diệp Quân bỗng nhíu mày, Kiếm Bạch Y hỏi: “Sao thế?”

Diệp Quân nhìn Kiếm Bạch Y: “Kiếm cô dùng ở cấp bậc này thôi sao?”

Kiếm Bạch Y trầm giọng nói: “Mặc dù kiếm này không phải là thần vật Đại Đạo nhưng cũng hiếm có trên thế gian, cho dù ở Đăng Thiên Vực cũng có thể rất mạnh”.

Diệp Quân bỗng vung tay, một thanh kiếm rơi xuống trước mặt Kiếm Bạch Y.

Chính là kiếm Thanh Huyên.

Diệp Quân nói: “Xem thanh kiếm này của ta đi”.

Kiếm Bạch Y giơ tay ra cầm lấy kiếm Thanh Huyên, chỉ thoáng chốc đồng tử cô ta co lại, cảm thấy ngạc nhiên và hoảng sợ.

Diệp Quân cười nói: “Hai người thử chút nhé?”

Kiếm Bạch Y nhìn Tú Võ, Tú Võ nhìn kiếm Thanh Huyên, sau đó nói: “Được”.

Kiếm Bạch Y nhìn Tú Võ: “Cẩn thận”, dứt lời, cô ta vung mạnh một kiếm chém xuống.

Ngay khi Kiếm Bạch Y xuất kiếm, Tú Võ biến sắc, gã vội lấy tấm khiên tròn màu vàng ra chắn trước mặt.

Vụt!

Tú Võ lập tức lùi về sau gần cả vạn trượng, tấm khiên tròn trong tay gã đã vỡ tan, không chỉ thế cả cánh tay phải của gã đã nứt ra.

Tú Võ ngẩng đầu nhìn Kiếm Bạch Y, mặt đầy vẻ hoảng sợ: “Đây…”

Kiếm Bạch Y cũng trợn tròn mắt, cực kỳ kinh hoàng. Diệp Quân bỗng cười nói: “Kiếm cô nương, thanh kiếm này thế nào?”

Kiếm Bạch Y cúi người thật thấp với Diệp Quân, vui mừng nói: “Cảm ơn cậu Diệp tặng kiếm, thuộc hạ nguyện một lòng đi theo cậu Diệp đến chết”.

Diệp Quân: “?”

Tiểu Tháp thấy vui khi người gặp họa nói: “Cho ngươi giả vờ, giờ xem ngươi làm sao”.

Diệp Quân suy tư, sau đó nói: “Bạch Y cô nương, thanh kiếm này đã nhận ta là chủ, cô biết đấy, trung thần không nhận người chủ thứ hai, kiếm cũng thế”.

Kiếm Bạch Y trợn tròn mắt: “Không phải tặng ta à?”, Diệp Quân sầm mặt, da mặt cô nương này dày thế?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK